1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh xuân - Diệp Thất Nhĩ (Full 63c - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12. Yên lặng trước ly biệt.

      Edit: August97 (

      Chuyện này cứ như vậy mà trôi qua, hai người rất ăn ý nhắc lại. Y Tuệ hỏi Tống Hàng Hàng hôm đó trở về ký túc xá ngủ.

      Nhưng trái lại Y Tuệ bị ong mật đốt sưng cả khuôn mặt, bị chê cười hết tuần. Đáng đời! Ai bảo là đầu sỏ gây chuyện !

      Đảo mắt đến cuối kỳ, Tống Hàng Hàng và Cố Ngự Lâm ngoài dự đoán đứng đầu và thứ hai. tại giáo Nguyên Điền xem hai người là bảo bối rồi.

      Suốt kỳ nghỉ đông, bạn học Tống Hàng Hàng vui vẻ trải qua, bây giờ ba Tống mẹ Tống cũng cảm thấy con thiên tài, nhưng khai phá có hơi chậm.
      Có thể trở thành kiêu ngạo của ba mẹ, Tống Hàng Hàng vô cùng tự hào. >_<

      Về phần cuối lớp mười, có gì đáng , tóm lại chính là nên học học nên chơi chơi, hi hi ha ha cãi nhau ầm ĩ. Điều duy nhất đáng để nhắc tới chính là, nghiệp đào tạo chiều cao của thành công rực rỡ, cậu nhóc bây giờ cao 1m75 rồi, ha ha.

      Đúng rồi, còn có chuyện, chính là cả học kỳ, trong giờ thể dục Cố Ngự Lâm đều dạy chơi bóng rỗ, vốn là muốn học, nhưng Cố Ngự Lâm vẫn cứng rắn chơi bóng rỗ có thể tăng chiều cao, muốn Tống Hàng Hàng chơi với cậu. Mặc dù cuối cùng cũng chỉ học xong loại hình—— ném rổ ba điểm(*)—— nhưng, tỉ lệ chính xác chỉ có 40%! Ha ha, số liệu này được Cố Ngự Lâm đưa ra sau cuộc khảo nghiệm kéo dài trăm ba mươi phút của , mạnh chứ?

      (*) ném rổ ba điểm: loại hình phổ biến của bóng rổ.

      Sau đó, thành tích cuối học kỳ lớp mười được tuyên bố.

      Sau đó, kỳ nghỉ hè trôi qua.

      Sau đó, đến lúc phân ban rồi.

      Lúc này là phân thành hai ban Văn hóa và Khoa học tự nhiên, rất nhiều nữ sinh chọn khoa Văn, mà nhiều nam sinh lại chọn khoa Tự nhiên, cũng là quy luật bất biến.

      Trước khi trùng sinh, Tống Hàng Hàng chọn ban khoa học tự nhiên, mặt bởi vì học khoa học tự nhiên tốt hơn khoa văn, mặt khác bởi vì khi thi Đại học, khoa học tự nhiên có nhiều lựa chọn hơn.
      Mà bây giờ, Tống Hàng Hàng vẫn quyết định lựa chọn khoa học tự nhiên như cũ, có thể là bởi vì câu của Cố Ngự Lâm…

      "Nếu như là tôi, tôi thay đổi thái độ của mình, sửa chữa lại những hiểu lầm trước kia, bù lại những tiếc nuối, nhưng cố ý thay đổi con đường của mình —— bởi vì tôi biết có phải càng càng lệch hướng hay , càng thay đổi có càng thích hợp với mình hay ."

      Tống Hàng Hàng có kinh nghiệm học tập trong ban khoa học tự nhiên, mặc dù hơi khó khăn, nhưng cần gì thử nghiệm học khoa Văn chứ? muốn phải hối hận khi được trùng sinh.

      Còn có nguyên nhân khác, chỉ có mình Tống Hàng Hàng biết, đó chính là người kia.

      Tống Hàng Hàng sớm phát , trùng sinh khiến thế giới này phát sinh biến hóa, hoặc là thế giới này vốn bất đồng với thế giới trước kia của , xác định được người kia có tồn tại trong thế giới này hay , nếu là trước kia, xuất sau khi phân ban lớp 11, nhưng, ít nhất, muốn thử, muốn thử chờ đợi.

      Người kia, là mườibốn, đúng, bây giờ mới là mười lăm năm, là tình mười lăm năm của .

      Làm sao có thể dễ dàng quên như vậy?

      Tống Hàng Hàng chờ đợi đến càng ngày càng nôn nóng, lớp mười , lớp mười , mong đợi đến lớp mười , nhớ, sau khi phân ban được tuần, trong ban xuất học sinh chuyển trường. Tống Hàng Hàng biết mình có thể vì mà thần hồn điên đảo nữa hay , chỉ biết, người kia, đến bây giờ, vẫn chiếm vị trí rất nặng trong lòng mình.

      Nếu như xuất , muốn cảm thấy tiếc nuối lần nữa, muốn bù lại tiếc nuối này.

      ngoài dự đoán, Cố Ngự Lâm cũng chọn ban khoa học tự nhiên, trời sinh cậu ấy chính là người phi thường.

      Tống Hàng Hàng hoài nghi, sau khi vào ban khoa học tự nhiên, chỉ sợ vị trí đứng đầu của cũng nhượng sang cho Cố Ngự Lâm rồi. Nhưng mà nhượng sao, cũng phải là người mọn như vậy, huống chi người nọ là em của , phải sao?

      Nhìn bốn chữ “Khoa học tự nhiên” tờ giấy điền nguyện vọng, nét mặt Tống Hàng Hàng vốn bình tĩnh, mặc dù dưới mặt nước yên tĩnh đó là tầng tầng gợn sóng.

      Y Tuệ chọn khoa Văn, rất đau lòng ôm Tống Hàng Hàng, khóc lớn hồi.

      Tống Hàng Hàng nghĩ thầm: mặc dù người bạn này thường hay phạm phải mấy sai lầm ngu ngốc, nhưng thế giới này, trừ ba mẹ ra, Y Tuệ là người đầu tiên lòng đối xử tốt với . cũng muốn xa cách ấy.

      Nghĩ như vậy, hốc mắt ửng đỏ. lặng lẽ ôm đối phương chặt.

      Những người khác trong ký túc xá Văn Tĩnh và Chương Uyển chọn khoa văn, Diệp Nhất Đình và Lâm Duyệt Lam cũng chọn khoa học tự nhiên. Trong ký túc xá này, ba tự nhiên hai văn, hơn nữa thành tích tồi, cũng được xem là những người xuất sắc nhất trong ký túc xá.

      Nộp nguyện vọng xong, kết quả phân ban cũng có. Tống Hàng Hàng đứng trước bản thông báo ghi danh sách lớp học mới của mình: ban 12, trong lớp chỉ có người quen…

      Diệp Nhất Đình.

      Tống Hàng Hàng cứ đứng hồi lâu như vậy.

      nghĩ, cuối cùng, ngày này cũng tới, cũng khác bao nhiêu khi chưa trùng sinh, lần lại lần, bây giờ lại bị khơi dậy lần nữa.

      Cố Ngự Lâm ở ban 11, ngăn cách bởi bức tường, nhưng ra mặt tường rất dày. Gắn bó năm, lại có rất nhiều tình cảm với cậu nhóc.

      Lâm Duyệt Lam ở ban 8, lầu dưới. ấy luôn tươi cười, rất có hảo cảm.

      Y Tuệ ban 3, Chương Uyển ban 2, phòng học cũng rất xa.

      Về phần ký túc xá, hoàn toàn hỗn loạn.

      Cũng may, bọn họ đều còn đó.

      Tống Hàng Hàng quyết định cải biến tâm tình buồn bã của mình phen, chuẩn bị lần nữa tiến công.

      Nếu trùng sinh mang đến nhiều hạnh phúc hơn cho , phải tin tưởng, giống như Cố Ngự Lâm , chỉ cần dùng thái độ tích cực nhìn nhận cuộc sống, dù ngày sau có thế nào, cũng cuộc sống rất hạnh phúc.

      Tống Hàng Hàng xoay người lại, chuẩn bị tham quan lớp học mới của mình chút, thuận tiện chuyển sách qua.

      Lại phát người yên lặng đứng phía sau , giống như đứng ở đó lâu.

      Tống Hàng Hàng đánh , “Làm gì vậy? Học dáng vẻ cảm xuân thương thu của mình à?”

      Cố Ngự Lâm thu lại ánh mắt rã rời, ngưng mắt nhìn trước mặt.

      “Về sau tôi thể canh giữ ở bên cạnh em nữa rồi, đồ ngốc ạ.” .

      “Được rồi được rồi, ngay lớp bên cạnh, mình thường xuyên tới tìm cậu.” Tống Hàng Hàng cố gắng dịu dàng .

      “Ừ, muốn chơi bóng rổ tìm tôi, còn nữa, tôi cao lên.”

      “…”Tống Hàng Hàng có hơi buồn cười.

      “Muốn ăn cơm, nhất định phải tới tìm tôi, ăn cơm với người khác đủ no.”

      “Ừ!” Tống Hàng Hàng gật gật đầu.

      chơi cũng phải tìm tôi, bằng ném mình đâu cũng biết.”

      “Được rồi! Cậu đừng nữa! Lại dám tôi…” Mặc dù, khóc trước mặt rất nhiều lần, bộ dạng xấu xí nào cũng bị nhìn thấy hết rồi.

      Cố Ngự Lâm gì, nhàng đưa tay vuốt tóc .

      !” khí có phần quái dị, Tống Hàng Hàng đưa tay kéo tay áo cuả , “Mình vào phòng học, cậu nhóc chết tiệt, cậu khóc đó chứ? Mình á!”

      “…” Cố Ngự Lâm dùng cặp mắt đầy nỗi niềm phức tạp nhìn , gì.

      “Vậy, vậy tôi đây.” Sao, sao cậu nhóc chết tiệt lại đối tốt với như vậy?

      trực tiếp về phía trước, thực chịu nổi!

      “Này!” còn gọi lại.

      “Làm gì vậy?” hề quay đầu nhìn .

      “Về sau đừng gọi tôi là cậu nhóc nữa, thầm cũng được!”

      cần, cần xem đứa bé!

      “…” mọn.




      Lời Editor ( August97):

      Nam phụ xuất , “tình đầu” đầu của nữ chính.

      Nữ chính vẫn chưa biết mình thích nam chính, vẫn còn chìm đắm trong “mối tình đầu” kéo dài 15 năm. bỏ? Bỏ ngay được sao?

      Tình cảm giữa Cố Ngự Lâm và Tống Hàng Hàng dần có dấu hiệu rạn nứt, nó được hàn gắn lại nhanh thôi.

      Từ giờ, Cố Ngự Lâm à “” thay vì “cậu” như trước kia, đánh dấu “bước sóng gió” tình cảm.
      Last edited: 29/10/14
      laula, Phan Hong HanhKisaragiYue thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: Chủ nhân của bàn tay kia.

      Edit: August97

      Tống Hàng Hàng mang chồng sách lớn phòng học lớp mười .

      Tới cửa phòng học ban 12, nam sinh ra từ trong phòng học, "Bạn học, bạn ở ban 12 sao?" .

      "Hả?" Tống Hàng Hàng nghi ngờ ngẩng đầu lên, "Đúng vậy."

      "Tôi giúp bạn chuyển sách vào, thấy mình bạn mang nhiều sách như vậy, chắc chắn rất mệt mỏi."

      "À, đây, cám ơn bạn." Tống Hàng Hàng chia phần sách cho cậu, đồng thời cẩn thận từng li từng tí quan sát đối phương.

      Mặt chữ điền, sống mũi cao, dáng dấp cũng tệ lắm, mang mắt kính, trông rất nghiêm túc.

      Được rồi, bạn học Tống Hàng Hàng quên cậu ấy chỉ là học sinh mà thôi, đoán chừng cũng quên chính mình cũng học sinh.

      Có kinh nghiệm từ Lý Hoa Hưởng lần đó, tại Tống Hàng Hàng cũng dám tùy tiện đoán bậy, nghĩ, đoán chừng nam sinh này chỉ là người bạn học thân thiện thôi.

      Quả nhiên, sau khi Tống Hàng Hàng tìm chỗ ngồi ngồi xuống, ngay sau đó lại có nhiều bạn học khác tiến vào, nam sinh mặt chữ điền cũng nhiệt tình tiến lên giúp tay.

      Lại chốc nữa, Diệp Nhất Đình tiến vào, Tống Hàng Hàng vội vàng gọi tiếng, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình ý bảo ấy tới đây ngồi.

      ngờ Diệp Nhất Đình ngượng ngùng cười với , còn mình ngồi vào vị trí khác.

      Ồ? xảy ra chuyện gì vậy?

      kỳ quái, Diệp Nhất Đình lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh ấy, "Hàng Hàng, phải bạn nên ngồi bên này?"

      Tống Hàng Hàng tò mò nhìn bên kia, có gì đặc biệt, chẳng lẽ Diệp Nhất Đình đặc biệt thiên vị chỗ ngồi đó sao? Bạn học lâu như vậy mà vẫn phát ra…

      còn nghi hoặc, ngồi ở trước mặt Diệp Nhất Đình là nam sinh mặt chữ điền, quay đầu lại, đưa ly trà sữa cho Diệp Nhất Đình, còn quen thuộc cười với ấy.

      thể nào? Chẳng lẽ…

      Tống Hàng Hàng bắt đầu nhiều chuyện, vội vàng sắp xếp đồ liền chạy sang chỗ ngồi bên cạnh Diệp Nhất Đình, đặt mông ngồi xuống.

      "Ha ha, Nhất Đình, mình tới đây."

      "Ừ…" Diệp Nhất Đình nhìn ngồi bên cạnh, dừng chuyện, cúi thấp đầu xuống.

      Được rồi, xem ra người ta xấu hổ, lát nữa mới tra hỏi!

      Giờ tự học buổi tối rất nhanh lại bắt đầu. Tống Hàng Hàng ngó ngó Diệp Nhất Đình có vẻ chăm chú làm bài tập, quyết định chọn lựa phương thức kín đáo hơn.

      mở ra sổ bút ký mới mua ra, tiếp đó viết mấy chữ lên trang sau cùng của cuốn sổ, đẩy tới trước mặt Diệp Nhất Đình.

      "Thành khai báo ! Quan hệ như thế nào?"

      Diệp Nhất Đình ban đầu còn bị dọa sợ hết hồn, thấy chữ cuốn vở , cũng ngượng ngùng, cầm bút trực tiếp viết lên:

      "Văn Trọng là bạn trai mình."

      Ồ, còn rất sảng khoái! Tống Hàng Hàng soàn soạt soàn soạt viết lên vài nét bút.

      "Bản lĩnh giữ bí mật của bạn tệ, trước kia cũng nghe bạn gì."

      Diệp Nhất Đình suy nghĩ chút mới đặt bút đáp lại ——

      "Văn Trọng để cho mình , sợ truyền tới tai thầy giáo. Chỉ có bạn biết, được với người khác.”

      Ồ, hoá ra là như vậy.

      "Các bạn bắt đầu được lâu rồi?"

      "Bắt đầu từ Sơ trung (cấp 2), chúng mình là bạn học."

      Hai người ghi lời lên cuốn sổ, Tống Hàng Hàng mới bắt đầu hiểu về Diệp Nhất Đình. ra Diệp Nhất Đình và Trần Văn Trọng là bạn từ thời tiểu học, hai người cùng học sơ trung, càng khó tin chính là, Diệp Nhất Đình chủ động theo đuổi Trần Văn Trọng!

      Trước kia vẫn cảm thấy Diệp Nhất Đình là người hào phóng, nhưng ngờ lại có hành động dũng cảm như vậy!

      Có lẽ… Mình có thể lĩnh giáo ấy chút? Tống Hàng Hàng nghĩ tới, từ từ chìm vào suy nghĩ của mình.

      tiếng còn lại của buổi tự học buổi tối hôm đó, giáo viên chủ nhiệm Tống Hàng Hàng vẫn tò mò cuối cùng cũng xuất , ngoài dự liệu của Tống Hàng Hàng chính là, chủ nhiệm lớp này, biết.
      Dĩ nhiên, phải của bây giờ biết, mà là trước khi trùng sinh biết. Người thầy giáo bục giảng, chính là chủ nhiệm lớp mười kiếp trước của Tống Hàng Hàng, La Nhạc Sơn.

      Tống Hàng Hàng sau khi kinh ngạc, ngay sau đó trong lòng khỏi vui sướng, cũng giống như ngày đó, mong đợi, khả năng xuất cũng nhiều lên phần.

      Diệp Nhất Đình ngồi ở bên cũng biết suy nghĩ của Tống Hàng Hàng lúc này, chọc chọc Tống Hàng Hàng, "Chủ nhiệm lớp chúng ta dạy vật lý đó!"

      "Ừ." Đúng vậy, Thầy giáo La dạy vật lý, Tống Hàng Hàng nhớ, dưới bồi dưỡng của thầy giáo La, thành tích vật lý của đứng đầu khối, cũng được xem là học trò đắc ý rồi. Nhưng sau đó, bởi vì đủ loại nguyên nhân, thành tích vật lý của rơi xuống ngàn trượng, kéo theo kỳ thi tốt nghiệp trung học cũng làm tốt, thầy giáo La chỉ lần phê bình gay gắt.

      Thầy giáo La, thầy giáo rất tốt rất tốt đó…

      Lần này, nhất định để thầy phải thất vọng…

      Sau khi La Nhạc Sơn tự giới thiệu mình, theo thường lệ các bạn học trong lớp cũng lần lượt tự giới thiệu mình.

      Bởi vì vị trí thứ nhất, Tống Hàng Hàng cũng coi như nổi danh trong trường, nhưng nơi lui tới cũng chỉ giới hạn trong lớp, giao tiếp với các bạn cùng lớp nên chân chính quen biết cũng có bao nhiêu người. Đến lượt Tống Hàng Hàng lên đài, mới vừa tên họ, bạn cùng lớp cũng cảm thấy kinh ngạc, dù sao trong ấn tượng của bọn họ, nữ sinh đứng nhất phải là con mọt sách, ít nhất cũng hoạt bát thanh lệ như nữ sinh trước mặt.

      Lúc này Tống Hàng Hàng cũng muốn để ý, tự giới thiệu mình như năm lớp mười, vội vàng xuống đài.

      Tiết đó, chỉ chú ý tới câu cuối cùng mà thầy giáo La :

      "Hi vọng tương lai, các em cũng hối hận với tuổi thanh xuân của mình: có , có hợp, nghiêm túc sống."

      Thanh xuân —— vô hối ( hối hận).

      Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Tống Hàng Hàng tới phòng học trước mười phút, chờ tiết học đầu tiên sau khi tựu trường lớp mười .

      mới vừa ngồi xuống, thầy giáo La tiến vào phòng học, theo phía sau là người.

      Nhìn trong phòng học chút, phần lớn bạn học cũng tới, La Nhạc Sơn quyết định giới thiệu trước về bạn học mới chuyển về này.

      "Các bạn học, hôm nay trong lớp tới bạn học mới. muốn ảnh hưởng tới tiết học tiếp theo, tại bạn ấy giới thiệu trước, để mọi người nhận thức. "

      "Đỗ Tử Thăng, em bước lên đây ." La Nhạc Sơn vẫy tay về phía sau.

      Nam sinh này tên Đỗ Tử Thăng, cách mười lăm năm, cuối cùng, cuối cùng cũng xuất lần nữa.

      Tống Hàng Hàng nhìn bóng dáng từng bước bước lên giảng đài. Vẫn là vóc người cao gầy, vẫn là gương mặt tuấn tú, ngay làn da trắng nõn quá phận cũng giống như trong trí nhớ của . Rất tốt, tất cả đều là bộ dáng đó, vẫn cho rằng nó bị chun vùi rất rất lâu rồi, nhưng ngờ lại ra nét đến như thế.

      "Mọi người khỏe, tên mình là Đỗ Tử Thăng, hai chữ “Đỗ Tử” trong “con cái”, “Thăng” trong “mặt trời mới mọc”. Mình là người Hãn Thành, trước kia học ở cao trung Hãn Thành, hi vọng trại Trường Thanh, mọi người
      vui vẻ hòa hợp.”

      Dứt lời, Đồ Tử Thăng xuống đài, La Nhạc Sơn xếp cho cậu vị trí bên cửa sổ. Cùng lúc đó, tiếng chuông vào lớp cũng reo vang.

      Tiếp đó, Tống Hoàng Hàng choáng váng, trong đầu vẫn lên chuyện ngày trước.

      Lớp mười trước khi trùng sinh, thầm mến Đồ Tử Thăng, nhưng vẫn e sợ dám thổ lộ, tự ti lại nhát gan, bóng gió hỏi thăm sở thích của , hao tâm tổn trí học nghênh hợp, sau đó vụng về triển ở trước mặt , nhưng vẫn chỉ xem như bạn học bình thường.

      Lần cuối cùng đó, lấy dũng khí sau khi tan lớp theo đến sườn đồi , lại phát nữ sinh khác ôm chầm lấy nhau. lần kia, Tống Hàng Hàng đau lòng trở về phòng học, sau mấy lần thi thử đều phát huy tốt, chứ đừng lần thi tốt nghiệp trung học cuối cùng…

      Sai li, dặm.

      Tống Hàng Hàng vẫn nghĩ tới, biết La Nhạc Sơn mấy lần nhìn về phía , cho đến khi Diệp Nhất Đình khẽ đẩy tờ giấy đến trước mặt .

      “Bạn làm sao vậy? Thân thể thoải mái sao? Thầy giáo nhìn bạn nhiều lần.”

      Nháy mắt thấy tờ giấy kia, chợt tỉnh.

      Đúng vậy, làm sao vậy? Rốt cuộc chuyện này là thế nào? phải là vẫn muốn trải qua cuộc sống hoàn toàn mới sao? phải vẫn luôn tự nhủ rằng phải bù lại những tiếc nuối trước kia sao? tại thế nào, chẳng lẽ lại muốn phạm phải sai lầm trước kia?

      Đúng vậy, thích Đô Tử Thăng là có lỗi, mặc kệ đối phương có phản ứng thế nào, cũng muốn dũng cảm ra lời mà kiếp trước dám thổ lộ, đúng là bây giờ, cần hao tổn tâm cơ nghênh hợp, phải là kẻ yếu thế trong tình , lại càng cần vì mà đau đớn thương tâm.

      , chỉ muốn biết, nếu như mở lời, tất cả như thế nào? Kết quả kỳ thi tốt nghiệp trung học của có khác trước kia hay ? Tương lai của bọn họ như thế nào?

      Nhưng cái “thích” này, cũng phải là toàn bộ cuộc sống, muốn vứt bỏ mềm yếu của mình, dũng cảm , nhưng cũng phải chăm chỉ với những năm Cao Trung của mình, cần vì lần nữa thất bại trong kỳ thi tốt nghiệp trung học!

      Lên tinh thần, Tống Hàng Hàng quyết định đưa lên kế hoạc mới trong lớp mười !

      Phần sau tiết học, Tống Hàng Hàng rất nghiêm túc nghe thầy giáo giảng bài.

      Lúc chuông tan học vang lên, đuổi theo thầy giáo La.

      “Thầy giáo La…”

      “Thầy giáo La…”

      ngờ, giọng khác đồng thời vang lên, Tống Hàng Hàng quay đầu lại, lại là Đồ Tử Thăng.

      La Nhạc Sơn dừng bước, “Hai người các em có chuyện gì đến phòng làm việc của tôi .”

      đường, Tống Hàng Hàng biết mục đích của Đồ Tử Thăng, ra còn chưa nhận phần sách giáo khoa, chuẩn bị đến phòng làm việc của thầy giáo để lấy. Đến phòng làm việc, La Nhạc Sơn lấy sách cho Đồ Tử Thăng từ trong ngăn kéo, sau đó Tống Hàng Hàng mới mở lời, “Thầy giáo La, là như thế này, em muốn tự đề cử mình cho chức lớp phó học tập.”

      “Vậy à, nguyên nhân chút .”

      Tống Hàng Hàng có chuẩn bị tinh thần mà đến, vì vậy chậm rãi đáp.

      “Thầy giáo, đầu tiên em rất có tự tin với thành tích học tập của mình, tiếp theo, em từng là ủy viên sinh hoạt trong lớp, có kinh nghiệm nhất định trong việc phối hợp giữa các bạn học, có tự tin gánh vác chức lớp phó học tập. Cuối cùng, bởi vì mới phân ban, bạn học trong lớp chưa quen biết nhiều, em muốn nhân cơ hội này để tiếp xúc với các bạn. Hy vọng thầy giáo có thể phê chuẩn.”

      La Nhạc Sơn trầm tư chút, : “ ra thầy chuẩn bị ngày mai họp lớp , em ra, thầy liền trước với em, Đồ Tử Thăng, em cũng tới đây.”

      Gì? Tống Hàng Hàng nhìn Đồ Tử Thăng ôm chồng sách tới gần.

      La Nhạc Sơn tiếp: “Tống Hàng Hàng, thành tích của em cần hoài nghi, lớp mới nên tất cả mọi người đều chưa quen, nhưng tên các bạn học em đều biết, ha ha, còn có rất quyền uy. Thầy cũng nghe Nguyên , em rất dung hiệp với các bạn, cho nên…”

      La Nhạc Sơn dừng chút mới : “Thầy muốn để em đảm nhiệm vị trí lớp trưởng, em đồng ý ?”

      Thay quay đầu sang phía Đồ Tử Thăng, “Về phần lớp phó học tập, thầy muốn để Đồ Tử Thăng đảm nhiệm, trợ giúp em quen thuộc nhiều bạn học hơn.”

      Tống Hàng Hàng vốn là muốn mượn chức lớp phó học tập để đốc thúc mình nghiêm túc học tập, La Nhạc Sơn vừa như thế cảm thấy thể từ chối, còn nữa, chức lớp trưởng cũng có thể có tác dụng đốc thúc, nghĩ lát, liền gật đầu, Đồ Tử Thăng cũng đồng ý.

      Ngày hôm sau họp lớp, Thầy giáo La lại ủy nhiệm thêm mấy cán bộ lớp, các bạn học khác tự do tranh cử. Như vậy vừa dân chủ vừa công bằng, Cán bộ lớp được bầu ra cũng có dị nghị gì.
      Last edited: 29/10/14
      simtimPhan Hong Hanh thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Dịu dàng mời


      Edit: August97


      Chớ nhìn bề ngoài hai người Tống Hàng Hàng và Đỗ Tử Thăng, trông có vẻ yếu đuối văn nhược, làm việc lại rất có khí phách, ví dụ có người nộp bài tập, Đỗ Tử Thăng lập tức vung bút ghi tên, với đối phương nửa câu, nếu trong giờ tự học buổi tối có người chuyện, Tống Hàng Hàng cũng chút lưu tình trực tiếp lên bục giảng vỗ bàn, được nữa ghi tên báo cho thầy giáo. Sau mấy tuần, tỉ lệ nộp bài tập của ban 12 bọn họ cao hơn các ban khác rất nhiều, thành tích học tập kỷ luật cũng rất tốt.

      Nhưng hai người làm việc, trong mắt người ngoài đều phân giới hạn nữa rồi.

      Vì sau khi tan lớp Tống Hàng Hàng thường xuyên ghi chép danh sách rồi mới ăn cơm, lúc chỉnh người cũng chỉnh họ đến gượng dậy nổi. Cho nên phần lớn bạn học rất tin phục hai người.

      Bởi vì nguyên nhân công việc, Tống Hàng Hàng và Đỗ Tử Thăng ít nhiều tiếp xúc nhiều hơn. Tống Hàng Hàng vốn có hảo cảm, cộng thêm với hành động và tác phong của hai người tương đối thống nhất, thường xuyên tiếp xúc nên thuận nước đẩy thuyền trở thành bạn tốt.

      Ha ha, phải hầu hết các mối tình đôi lứa đều bắt đầu từ tình bạn sao? Tống Hàng Hàng tự mình vụng trộm vui mừng…

      Hôm nay lúc tan lớp, Y Tuệ lên ban 12.

      Nhìn thấy Tống Hàng Hàng cùng Diệp Nhất Đình đều ở đây, Y Tuệ rất vui vẻ: "Ha ha, mấy người ký túc xá chúng ta lâu rồi chơi cùng nhau, buổi trưa tụ tập làm bữa ! Hai bạn có đồng ý ?"

      Vừa khéo Tống Hàng Hàng có chuyện gì, tất nhiên do dự đáp ứng, mà Diệp Nhất Đình lại quyết định dời lịch hẹn với Trần Văn Trọng, ăn cùng các .

      Vì vậy cả đám ước hẹn, mười hai giờ gặp mặt ở phòng ăn.

      Đến phòng ăn, năm người hi hi ha ha chuyện luyên thuyên, Y Tuệ lén nhìn Chương Uyển, chợt : "Ha ha, tất cả mọi người khai tình trạng gần đây của mình chút , ví dụ như, lớp học mới có diễm ngộ(*) gì hay , ha ha."

      (Editor: (*) diễm ngộ: ở đây có nghĩa là tình , bạn trai, hoặc thích ai đó…)

      Tống Hàng Hàng nhìn bộ dáng xấu hổ của Chương Uyển, cũng biết Y Tuệ lại bắt đầu phát bệnh nhiều chuyện rồi.

      "Khụ khụ…" Y Tuệ vụng về ho hai tiếng, "Trước tiên là về mình nhé, ban khoa Văn đúng là, sư nhiều cháo ít(*)! Lớp bọn mình chỉ có mười lăm nam sinh, ai cũng như đầu gỗ, khiến mình hoài niệm đến ban hai chúng ta năm ngoái… Chương Uyển, bạn sao? Mình nghe , ha ha, tại cũng có người đặc biệt đưa bữa sáng cho bạn rồi."

      (*) sư nhiều cháo ít: Chỉ mất cân đối (nữ nhiều nam ít)

      Nháy mắt Chương Uyển đỏ mặt, ấp úng nửa ngày, mới : "Đó là tôi Kiền ca ca của mình…"

      "Mình cũng biết, nam sinh ban hai năm ngoái rất hay dùng chiêu này để theo đuổi nữ sinh, gì mà, Kiền ca ca này, Trần ca ca nọ, ha ha, khẳng định có gì tốt!"

      Nhìn vẻ mặt biết làm sao của Chương Uyển, Tống Hàng Hàng vội vàng tạo bậc thang xuống cho (giải vây), "Y Tuệ bạn cũng đâu có tốt gì, mình có ai nên mới đánh chủ ý lên người khác!"

      "Đúng đó!" Lâm Duyệt Lam cũng vội vàng phụ họa, "Chương Uyển, bạn đừng để ý tới ấy, bạn với mình là được!"

      Gì? … Bốn người khác ngồi đó đồng loạt vạch đen.

      Y Tuệ cam lòng, lại quay sang Diệp Nhất Đình, "Bạn bạn ? Nghe . . . . . ."

      "Được rồi, đừng “nghe ” mãi nữa, mình có bạn trai, tên là Trần Văn Trọng, học cùng ban, xem bạn còn bát quái nữa ? Sớm muộn cũng đến phiên chúng mình trừng trị bạn!"

      "Ồ!" Y Tuệ lập tức kích động, Lâm Duyệt Lam cùng Chương Uyển cũng trông mong nhìn Diệp Nhất Đình, trông cậy vào táo bạo của .

      Diệp Nhất Đình cũng ngượng ngùng, ào ào lại mọi chuyện, cũng giống như với Tống Hàng Hàng hôm đó, cuối cùng lại nhìn Tống Hàng Hàng, "Hàng Hàng cũng có diễm ngộ đó, Y Tuệ cứ tra hỏi ."

      Khá lắm! Mượn đao giết người! Tống Hàng Hàng thầm lo lắng, mình? Diễm ngộ? Chẳng lẽ Diệp Nhất Đình lại tinh mắt như thế?!

      "Ha ha, Hàng Hàng ơi, Hàng Hàng còn cái diễm ngộ gì, sớm…" Y Tuệ xong trừng lớn mắt, " đúng! Hàng Hàng, phải Cố Ngự Lâm của bạn ở ban 11 sao? Chẳng lẽ bạn lại thừa dịp ấy có ở đây liền hồng hạnh xuất tường(*)?"

      (*)hồng hạnh xuất tường: ngoại tình

      Hả?… Y Tuệ lại động kinh rồi… Tống Hàng Hàng thể làm gì khác hơn là ngồi thẳng, lần nữa giải thích câu tám trăm lần với Y Tuệ, "Y Tuệ này, mình lần cuối cùng, nghiêm túc, thanh minh với bạn, mình, và Cố Ngự Lâm, là mối quan hệ tình bạn trong sáng! cho bạn lung tung!"

      "Những điều này cũng phải là vớ vẩn lung tung…" Y Tuệ thầm , trong lòng ai thán cho Lâm Tử đáng thương của , nghỉ ngơi hồi lâu mới , " phải Cố Ngự Lâm, vậy bạn thành khai báo , diễm ngộ gì?"

      Tống Hàng Hàng vừa định chết nhận, Diệp Nhất Đình xông tới, "Hàng Hàng… Ha ha, mình rồi mà, mọi người cũng vui vẻ… Đỗ…"

      Được rồi được rồi, xem ra Tống Hàng Hàng bất hạnh lại kết bạn với lũ xấu xa, nhận mệnh!

      "Chuyện đó có gì đâu! Là học sinh chuyển trường ban mình!" Đủ hào phóng chứ!

      Tống Hàng Hàng chú ý tới, nơi đó có người, sau khi nghe xong câu đó, trong nháy mắt ngẩn người, rồi mất tự nhiên cúi sát đầu ăn cơm.

      Dĩ nhiên bạn học Y Tuệ muốn bỏ qua cho Lâm Duyệt Lam cuối cùng, nhưng người ta liều chết chống chọi, mình có bạn trai, Y Tuệ cũng đành thôi.

      bữa cơm này diễn ra rất vui vẻ hân hoan. Có phải có hai, sau đó năm người thường xuyên liên hoan ở đây, Y Tuệ nhiều chuyện trong lúc vô tình trở thành người liên lạc, ai bảo cứ muốn biết "Tình trạng gần đây" của mọi người?

      Rất nhanh đến cuộc thi giữa kỳ lớp mười , nửa học kỳ này, Tống Hàng Hàng mất nhiều công sức hơn trước kia nhiều, mặt là bởi vì trong ban khoa học tự nhiên người tài giỏi quá nhiều, hiểu, ngược dòng tiến tất lui, mặt khác, muốn dẫm lên vết xe đổ.

      Nhưng cuộc thi giữa kỳ này, Tống Hàng Hàng thể nắm chắc vị trí thứ nhất nữa rồi, dù sao trước khi trùng sinh, về khoa học tự nhiên gì gì đó, từ khi tốt nghiệp hề tiếp xúc qua, tại người cố gắng bỏ công sức chỉ có mình , sức bật của từng người được quyết định ở đó.

      Ba ngày bốn môn thi, Tống Hàng Hàng cảm thấy hơi mệt, ra từ trường thi, Tống Hàng Hàng mình tới phòng ăn.

      "Đồ ngốc!" Có người ở sau lưng gọi .

      "Là cậu à…" Tống Hàng Hàng nhìn cũng biết là ai.
      simtim, Phan Hong HanhKisaragiYue thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Tiếp


      Edit: August97


      Cố Ngự Lâm chạy chậm tới trước mặt Tống Hàng Hàng, bây giờ cao 1m78 rồi, ước chừng cao hơn Tống Hàng Hàng gần cái đầu.

      " rất lâu rồi em tìm tôi ăn cơm!" Dừng lại, Cố Ngự Lâm tức giận chất vấn.

      Cũng đúng, hình như sau khi phân ban, hai người chỉ ăn cùng nhau sáu bảy lần.

      Nhưng chia trung bình cũng là tuần lần, phải ư?

      "Cậu nhóc cậu vẫn còn chê ít à? Mình bận bịu muốn chết rồi!" Tống Hàng Hàng hừ tiếng, cậu nhóc chết tiệt này có luyến mẫu tình kết (ý ở đây là bám váy mẹ) sao?

      "Vậy hôm nay cùng nhau ăn cơm !" Cố Ngự Lâm nắm lấy cánh tay Tống Hàng Hàng tiến vào căn tin.

      "Ai ai ai cậu buông ra ! Đau! Đau!" Tại sao cậu cứ nhất định nắm lấy tay trái mình? Tống Hàng Hàng buồn bực.

      "A, ngượng ngùng, vậy…" Cố Ngự Lâm quay đầu lại cười với , nắm bàn tay bé của , "Cứ như vậy !"

      "…"

      "Vẫn là cơm chiên, đúng ?"

      "Ừ…"

      "Vậy ngồi chỗ này nhé!" Vào căn tin, Cố Ngự Lâm tiện tay chỉ vào vị trí gần cửa sổ, "Ngoan ngoãn ngồi ở đó chờ tôi, tôi lập tức trở về!"

      "Được…" Sao lại có cảm giác có gì đó đúng.

      Tống Hàng Hàng mê mang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, sau khi ngồi xuống, vuốt lại mái tóc có chút hỗn độn, bị cuộc thi làm mụ mẫm đầu óc rồi! Lại đưa mắt nhìn cây mộc miên(*) ngoài cửa sổ, vẫn nên nghỉ ngơi thôi, mấy ngày gần đây đọc sách quá nhiều, tiếp tục như vậy nữa lại biến thành ngu ngốc mất…

      (*) Cây mộc miên: Cây gạo

      Mùa này cây gạo còn chưa nở hoa, lá cây cũng còn mấy, chỉ còn gốc cây trơ trọi ở nơi đó, nhưng Tống Hàng Hàng nhìn, cũng cảm thấy có phen mỹ cảm khác. Đến mùa hạ, hoa gạo kết lại thành từng đám bông, bay múa đầy trời, giống như tuyết rơi, cực kỳ xinh đẹp.

      Tống Hàng Hàng đắm chìm trong trong tưởng tượng của mình, chú ý đến người đứng đối diện.

      "Tống Hàng Hàng?"

      "A! Cậu trở lại à?" Tống Hàng Hàng lấy lại tinh thần thoát khỏi mạch suy nghĩ của mình, nghiêng đầu qua.

      phải Cố Ngự Lâm.

      Thấy Đỗ Tử Thăng, trong nháy mắt, trong lòng Tống Hàng Hàng có hơi chột dạ, "Sao, tại sao lại là cậu?"

      "Tại sao thể là mình?" Đỗ Tử Thăng khẽ mỉm cười, cong người về phía , "Xem bạn kìa, ngồi mình ngẩn người, sao ăn cơm?"

      Đỗ Tử Thăng nở nụ cười dịu dàng, dưới ánh mặt trời, nụ cười càng trở nên ấm áp rực rỡ.

      Nhất thời Tống Hàng Hàng nhìn đến ngây người.

      "Sao vậy?" Đỗ Tử Thăng nghi hoặc, bàn tay quơ quơ trước mặt .

      "À, à, có việc gì, mình mới vừa thi xong." Tống Hàng Hàng hốt hoảng thu lại ánh mắt, làm sao vậy? Sao lại trở thành hoa si vì ta rồi?

      "Nghĩ tới cuộc thi cũng thể ăn cơm được." Đỗ Tử Thăng mỉm cười, "Mình có thể ngồi xuống hay ?"

      " ngại ngại, bạn ngồi ." Tống Hàng Hàng nhanh, trong lòng hồi hộp.

      Đỗ Tử Thăng bưng hộp cơm ngồi xuống, trước đó vài ngày hai người thường xuyên bàn chuyện công tác, cũng có thể là bạn bè.

      "Vốn muốn tan học giờ tự học buổi tối mới tìm bạn, tại gặp ở đây, nên luôn." Đỗ Tử Thăng .

      Tống Hàng Hàng vội vàng ngồi thẳng nghe ta chuyện.

      Đỗ Tử Thăng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của , ngược lại bật cười, "Ha ha, cần nghiêm túc như vậy. ra cũng có chuyện gì, chính là mới vừa rồi, mình gặp thầy giáo La."

      "Hả? Thầy cũng tới căn tin à?" Tống Hàng Hàng ngạc nhiên, phải bình thường các thầy giáo đều trở về ký túc xá ăn sao?

      "Thầy và giáo Trương, nên cùng nhau ăn ở căn tin." Đỗ Tử Thăng giải thích với .

      " giáo Trương? giáo Trương nào? phải là… giáo Trương Cầm?"

      "Chính là ấy!" Đỗ Tử Thăng khẳng định gật đầu.

      "Ồ! Xì căng đan giữa bọn họ là à?" Tống Hàng Hàng khống chế được thốt lên.

      Trái lại Đỗ Tử Thăng lại nghi ngờ, "Xì căng đan? Xì căng đan gì?"

      "Cậu biết à…"

      được được, tại sao có thể lưu lại hình thượng nhiều chuyện trước mặt Đỗ Tử Thăng được chứ? Tống Hàng Hàng nghĩ tới đây, vội khoát khoát tay cười, " có việc gì có việc gì, đều là bạn học lung tung, ha ha, nên tưởng . Bạn bạn gặp thầy giáo La, sau đó thế nào?"

      "Là thế này, Thầy giáo La , qua giữa học kỳ chính là kỷ niệm ngày thành lập trường, tối nay thầy lên lớp, bảo mình thông báo với cả lớp, để mọi người chuẩn bị ghi danh tham gia tiết mục vào 2 tuần lễ sau."

      Kỷ niệm ngày thành lập trường, trái lại Tống Hàng Hàng biết chuyện này, lúc học lớp mười cũng tham gia, nhưng hình như mỗi năm mỗi ban chỉ cần chuẩn bị tiết mục thôi mà? Sao giờ lại phải thông báo cả lớp ghi danh?

      Tống Hàng Hàng ra nghi vấn trong lòng, Đỗ Tử Thăng cho biết, bởi vì năm nay là kỷ niệm ba mươi năm thành lập trường, nên mới làm tương đối long trọng, hội học sinh tổ chức mười mấy hạng hoạt động, hi vọng thu hút được tất cả học sinh tham gia.

      "Tất cả đều tham gia? Đây là ý gì?" Tống Hàng Hàng hỏi.

      "Nghe ý tứ của thầy giáo La, chia đều xuống ước chừng ban phải có hai phần ba học sinh tham gia hoạt động."

      "Điều này…" Tống Hàng Hàng hơi do dự , "Cái này tương đối khó khăn, bạn xem, nhất là ban khoa học tự nhiên chúng ta, mọi người tương đối nhiệt tình với học tập, nhưng muốn nhiều người tham gia loại hoạt động mang tính chất giải trí này như vậy, chỉ sợ có nhiều người hưởng ứng ."

      "Mình cũng nghĩ tới vấn đề này, đây cũng là nguyên nhân mình tìm bạn." Đỗ Tử Thăng dừng chút, "Mình có ý định này, chúng ta chủ động đầu, tham gia hoạt động."

      "Đây cũng là biện pháp." Tống Hàng Hàng gật đầu.

      "Cho nên mình muốn tìm bạn lập đội, tham gia tranh tài ‘khéo tay khắc đẹp’. Nếu như bạn đồng ý, tối hôm nay lúc chúng ta thông báo với cả lớp, có thể thuận tiện kêu gọi bạn học gia nhập vào đội chúng ta

      Sao? Tống Hàng Hàng chợt ngẩng đầu, khéo tay khắc đẹp?

      "À, bạn còn chưa biết ‘khéo tay khắc đẹp’ , ‘khéo tay khắc đẹp’ là hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường năm nay."

      Đỗ Tử Thăng , "Ở cảnh khu bên trường học, phải vừa hay có bờ cát sao? Đến lúc đó ‘khéo tay khắc đẹp’ cử hành bên đó, nội dung cụ thể chính là dùng các loại vỏ sò vỏ ốc, còn có các loại kim loại, nhựa, cao su,… hợp thành bức đồ họa, sau đó do thầy trường Mỹ thuật và tất cả các bạn tham gia cũng tới chấm điểm, bình luận chọn ra các giải thưởng."

      "Ra vậy…" Tống Hàng Hàng mất tự nhiên lên tiếng, trong lòng dẫy lên chút đau đớn.

      Ha ha, sao lại biết ‘khéo tay khắc đẹp’ được chứ? Đây phải là hoạt động trước khi trùng sinh, hoạt động mà lớp 11 tham gia nhân ngày kỷ niệm thành lập trường hay sao?

      Nhưng Tống Hàng Hàng chưa từng nghĩ tới, ngờ lại có ngày, có thể tham gia hoạt động này cùng Đỗ Tử Thăng…

      còn nhớ khi đó, Đỗ Tử Thăng cùng mấy bạn học khác cùng nhau lên sân khấu, đài dựng tấm bản khổng lồ đầy vỏ sò, vỏ ốc sắp sếp đẹp mắt, dùng dao khắc lên vỏ sò, vỏ ốc các hoa văn xinh đẹp độc đáo, lại dùng màu nhuộm, tô vẽ lên các vỏ sò tạo nên những điểm nhấn mê người.

      Bộ bối họa (*) kia, tên là "Hải âu và cá heo – tình say đắm vĩnh viễn thể đến được với nhau."

      (*) Bối họa: (Hiểu theo hai nghĩa: tranh khắc, khảm hoặc tranh vẽ bằng vỏ ốc, vỏ sò)

      "Bạn lần này, ‘khéo tay khắc đẹp’ được cử hành bờ cát?" Tống Hàng Hàng ngẩng đầu lên hỏi Đỗ Tử Thăng.

      "Ừ!"
      Tống Hàng Hàng đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.

      "Được! Mình với bạn, cùng nhau tham gia!"

      biết, giờ phút này này, ngồi dưới ánh nắng mặt trời, có vẻ đẹp mỹ lệ mà tự tin, tựa như cây mộc miên ngoài cửa sổ, hiên ngang sừng sững.


      Hình ảnh cây mộc miên (cây gạo)
      [​IMG]

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15: Lần đầu giao chiến.

      Edit: August97

      Đỗ Tử Thăng sững sờ nhìn Tống Hàng Hàng, vẫn biết Tống Hàng Hàng rất xinh đẹp, nhưng cho tới nay vẫn chưa từng thấy như trước mắt, tràn đầy hơi thở tự tin, ánh mặt trời chiếu lên người lên màu vàng lấp lánh, giống như ánh quang của lợi kiếm khi rút ra khỏi vỏ, ưu nhã mà mỹ lệ tự nhiên.

      Đỗ Tử Thăng vẫn còn thất thần, vai bỗng ép xuống.

      "Vị bạn học này, phiền cậu tránh ra!"

      Phiền? Tránh ra? Tại sao?

      Đỗ Tử Thăng vô cùng nghi hoặc xoay người, vừa định mở miệng, chợt nghe thấy giọng nữ sau lưng…

      "Cố Ngự Lâm, cậu tới rồi!"

      Cố Ngự Lâm nhàn nhạt mở miệng, "Ừ, tôi tới đây."

      liếc nhìn Đỗ Tử Thăng, " giới thiệu chút sao?"

      Tống Hàng Hàng nhìn Đỗ Tử Thăng, lại khẩn trương chỉ vào Cố Ngự Lâm : "Tử Thăng, Cố Ngự Lâm là bạn học hồi lớp 10 với mình, bạn thân của mình!" Lại quay đầu với Cố Ngự Lâm: "Đỗ Tử Thăng, bạn học tại của mình."

      "Này, Cố Ngự Lâm, nhanh ngồi xuống cùng ăn !"

      Cố Ngự Lâm "Ừ" tiếng nặng nề ngồi xuống, đẩy phần cơm trước mặt tới đối diện, "Cơm chiên của em!"

      Hỏa khí lớn, "Sao, sao hôm nay lại chậm như vậy…"

      "Chậm? Hôm nay quá nhiều người!"

      Được rồi, Tống Hàng Hàng nhanh chóng ngậm miệng ăn cơm chiên trước mặt, nhiều sai nhiều, ít sai ít, sai!

      Về phần Đỗ Tử Thăng, trước hết khoan hãy để ý tới, quả bom hẹn giờ trước mắt vẫn quan trọng hơn…

      Tối hôm đó, hai người Tống Hàng Hàng và Đỗ Tử Thăng đứng bục giảng, tuyên bố kêu gọi mọi người tham gia hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường, tiếng kêu than la hét vang vọng khắp lớp, khẩn trương mình cũng tham gia hoạt động kỷ niệm thành lập trường. Đỗ Tử Thăng giới thiệu đơn giản các hoạt động, sau lại cường điệu với bọn họ về cuộc thi tài "Khéo tay khắc đẹp", quả nhiên sau khi tan lớp có bạn học tới báo danh.

      Đây chính là sức quyến rũ của nhân cách! Tống Hàng Hàng nghĩ thầm, Diệp Nhất Đình ghé đầu qua…

      "Ha ha, bạn cũng tham gia “kéo tay khắc đẹp” với Đỗ Tử Thăng à?"

      Người này…

      Kể từ lần trước, sau khi bị vạch trần bí mật ở buổi liên hoan, Tống Hàng Hàng càng thay đổi cách nhìn với Diệp Nhất Đình, người này cầm tinh con chó ư? Lại có thể phát được tâm được giấu kín của !

      "Mình và Văn Trọng cũng muốn tham gia, bạn xem, thêm hai chúng mình chứ?"

      "Việc này, mình muốn hỏi Đỗ Tử Thăng xem có bao nhiêu người tham gia, đoán chừng là thành vấn đề, trong vòng mười người liền OK." Dù sao chuyện này phải mình phụ trách.

      Khi giờ tự học buổi tối kết thúc, Tống Hàng Hàng và Đỗ Tử Thăng đếm lại số người báo danh, vượt qua hai phần ba, vẫn có nhiều người muốn tham gia "Khéo tay khắc đẹp", cộng thêm hai người bọn họ là 16 người!

      Hai người hai mặt nhìn nhau, thảo luận thống nhất quyết định muốn làm mọi người mất hứng, vì vậy đổi thành hai tổ cùng nhau tham gia.

      Tấ nhiên Tống Hàng Hàng, Đỗ Tử Thăng, Diệp Nhất Đình, Trần Văn Trọng nằm trong tổ, cộng thêm bốn người khác, vừa vặn chia làm tám người tổ.

      Ngày hôm sau, Đỗ Tử Thăng cùng triệu tập tám người đến nơi, bắt đầu chính thức phân công: tổ trưởng do Đỗ Tử Thăng đảm nhiệm, phụ trách toàn bộ quá trình hoạt động, Tống Hàng Hàng đảm nhiệm vị trí Phó Tổ Trưởng, phụ trách thiết kế và khắc hoa văn, về phần còn lại như dự tính chi tiêu, thu nhặt vỏ ốc vỏ sò,… do toàn bộ thành viên cùng nhau hoàn thành.

      Theo an bài như thế, nhất định Đỗ Tử Thăng và Tống Hàng Hàng phải làm nhiều việc hơn, cách an bài này, cũng vì muốn kích thích những tổ viên khác càng thêm có ý thức trách nhiệm với nhiệm vụ của mình.

      Tống Hàng Hàng cảm thấy an bài như thế rất hợp tâm ý của , nguyên nhân rất đơn giản, Tống Hàng Hàng phụ trách thiết kế đồ án, mà vừa hay muốn tái diễn "Hải âu và cá heo" lần nữa – đó là kinh điển, Tống Hàng Hàng nhớ, bức bối họa kia được giáo sư trưng bày trong trường học, cho đến khi tốt nghiệp vẫn chưa dỡ xuống.

      thể , chủ đề "Hải âu cùng cá heo" là chủ đề thể tốt hơn được nữa, đầu tiên việc này được cử hành ở bờ cát ven biển, hải âu

      và cá heo, nghi ngờ gì, rất phù hợp với cảnh tượng này, tài liệu tìm kiếm cũng rất nhiều...
      Tiếp theo, "Hải âu và cá heo" là câu chuyện tình , nó đại biểu cho "tình say đắm nhưng vĩnh viễn đến được với nhau." Cái này có hãm nghĩa rất đúng với khẩu vị học sinh, mà học sinh cũng tán thành với quan điểm này; quả , có thể thầy có ít nhiều dị nghị, nhưng đời có chuyện hoàn mĩ, lại điểm thầy giáo cho chỉ chiếm phần mười tổng điểm, Tống Hàng Hàng tạm thời quyết định bỏ qua.
      Đề nghị của Tống Hàng Hàng được đại đa số tổ viên đồng ý, có ý kiến phản đối là vì bạn học lo lắng thầy có ý kiến. Tống Hàng Hàng dùng ly do của thuyết phục cậu ta.
      Hôm sau là Chủ nhật, Tống Hàng Hàng để Đỗ Tử Thăng trợ giúp phác thảo "Hải âu và cá heo." Tống Hàng Hàng cũng phải là lười biếng, cũng phải muốn mượn cơ hội để tiếp cận Đỗ Tử Thăng, chỉ cảm thấy: nếu trước kia bức họa này là do làm, bây giờ phải là vẽ mới có cảm giác mong muốn, hơn nữa muốn "Đạo văn" sáng tạo và đồ họa của Đỗ Tử Thăng.
      Trong lúc Đỗ Tử Thăng vẽ tranh, Tống Hàng Hàng dùng bút chì nhàng ghi xuống tờ giấy trắng hai dòng chữ:
      "Hải âu muốn ôm cá heo, nhưng nước biển lại sâu như vậy, cá heo muốn hôn hải âu, nhưng bầu trời lại cao với tới. Cuộc đời của chúng ta, thường gặp được , lại để vuột mất , hối hận muốn , trước giờ lại biết, phải , mà là sai thời gian, sai địa điểm, sai đối tượng, đợi đến khi tất cả chân chính hình thành, mới phát ra, chúng ta... thích hợp."
      Hai dòng này, là ngày trước mẹ từng với , mẹ Tống mơ hồ biết được chuyện cũ trong lòng Tống Hàng Hàng, biết trong lòng Tống Hàng Hàng vẫn quen được người kia, ngày đó, mẹ ôm Tống Hàng Hàng khóc thầm, để quên ta, để theo đuổi hạnh phúc chân chính thuộc về , mẹ :
      "Đợi đến khi tất cả hình thành, mới nhận ra, chúng ta thích hợp."
      Nhưng mẹ, mẹ biết, chúng con chưa bao giờ nhau, sao lại trở thành thích hợp rồi? Cho tới bây giờ, chỉ mình con đơn phương, con là cá heo ngẩng đầu nhìn hải âu, lòng muốn xin cái hôn, nhưng cũng muốn cho con cái ôm hải âu.
      Nước biển xanh như vậy, sâu như vậy, làm sao hải âu có thể nhìn thấy cá heo? Điều nhìn tới, chỉ có những loài chim đồng loại xung quanh.
      Ngày trước, là vết sẹo trong lòng tôi, tôi là bụi áo . Tôi chỉ mong có ngày, đợi đến khi có câu trả lời, tôi có thể đem bụi của tôi, khảm vào tim .
      Đỗ Tử Thang dùng bút chì phác họa cả buổi chiều, cuối cùng cũng hoàn thành phác đồ.
      Tống Hàng Hàng đứng bên đưa mắt nhìn lâu tán thưởng lâu, Đỗ Tử Thăng, vẫn tài hoa hơn người như trong kí ức của , bức "Hải âu và cá heo" này, kết cấu sắp xếp đan xen hợp lí, chủ thứ ràng, chi tiết cũng sắc nét hoàn mĩ, ngay cả ánh mắt bất đắc dĩ của cá heo, cùng giọt lệ trong mắt hải âu cũng được vẽ phác thảo đẹp đẽ cuốn hút.
      Nhưng có vấn đề, trước mắt chỉ là bản phác thảo bằng bút chì, thành phẩm của "Hải âu và cá heo" là dùng vỏ sò vỏ ốc cùng màu đính lên, mấu chốt ở cách chạm trổ của vỏ ốc, vỏ sò, nếu đáp ứng được hai điểm này, bản phác thảo có đẹp đến mấy cũng vô dụng.
      Tống Hàng Hàng đưa mắt từ bản phác thảo chuyển sang khuôn mặt Đỗ Tử Thăng, hai người nhìn nhau hai giây đồng thời nở nụ cười, xem ra bọn họ lại phải cùng nhau rồi.
      "Bây giờ?"
      "Ừ!"
      Ăn ý mười phần, hai người quả quyết đeo cặp sách lên lưng, mang theo bản phác họa vừa mới hoàn thành cùng mấy túi ny lon ra khỏi trường.
      Đến bờ cát là bốn giờ rưỡi chiều, trời và biển giao nhau, hơi có áng mây vàng xuất .
      Đỗ Tử Thăng lấy giấy vẽ ra, hai người nghiên cứu hình ảnh ngay bờ biển.
      "Mình thấy cái đuôi này, có thể dùng vỏ ốc hình ống dài, hoặc mảnh vảy hình dẹt."
      "Thân mình hải âu có thể dùng vỏ ốc sò loại , nhưng phải mài qua trước."
      "Phần mắt trực tiếp dùng đá hoa."
      "Mặt trời dùng màu đỏ chu sa (đỏ son - màu chu sa)"
      ....
      Hai người càng càng hưng phấn, dần dần xác định bộ phận nào cần vật liệu gì, Đỗ Tử Thăng cất bản thảo vào trong cặp sách, lại nhét tờ giấy ghi từng loại vật liệu vào túi, Tống Hàng Hàng nháy mắt với Đỗ Tử Thăng, "Vậy bây giờ, bắt đầu?"
      "Bắt đầu!"
      Vì vậy dưới nắng chiều chỉ thấy hai bóng dáng, hai người khom người bờ cát tìm kiếm, dấu chân càng lúc càng dài, thân thể càng lúc càng , giống như vốn như vậy, vẫn, vẫn, vĩnh viễn như vậy...
      Có lẽ, cũng cần cái khác, chỉ cần kí ức tốt đẹp nho như vậy, để bổ khuyết cho mười lăm năm trống rỗng nhớ nhung trước kia của .
      Last edited by a moderator: 31/10/14
      laula, simtim, Phan Hong Hanh2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :