1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh xuân - Diệp Thất Nhĩ (Full 63c - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: “Thâm giao”


      Edit: August97


      Trong giờ tự học tối hôm đó, quả nhiên Lý Hoa Hưởng ôm tập bài thi đến chỗ Tống Hàng Hàng.

      Sau khi được Tống Hàng Hàng giải thích, Y Tuệ hiểu ý định thực của Lý Hoa Hưởng, nhưng vẫn khăng khăng ngồi bên nhìn cảnh tượng đặc biệt kỳ quái này, bạn học Lý Hoa Hưởng cao gần 1m80 hỏi bài bạn học Tống Hàng Hàng chưa cao đến 1m60, thấy thế nào cũng rất kỳ cục! (Tác giả: Hiển nhiên bạn học Y Tuệ bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi tư tưởng “nam tôn nữ ti” rồi!)

      Đúng rồi, còn có cả bạn học Cố Ngự Lâm, mặc dù Hàng Hàng chỉ coi vụ việc bị Cố Ngự Lâm kéo ra ngoài là nợ cũ, nhưng vẫn cảm thấy bình thường. Nhìn ánh mắt của Cố Ngự Lâm xem, giống như lửa cháy, chậc chậc, có câu “củi khô lửa mạnh”, kỳ lạ!

      Tống Hàng Hàng giảng giải cho Lý Hoa Hưởng đến miệng đắng lưỡi khô, đột nhiên cảm thấy sau lưng nóng rực, quay đầu lại, ôi trời, lại là thằng nhóc chết tiệt kia, tức giận chạy tới kéo cậu ra khỏi phòng học, để lại mình Lý Hoa Hưởng khó hiểu ngồi đó.

      Tống Hàng Hàng kéo Cố Ngự Lâm đến sườn đồi, trực tiếp mắng trận:

      "Cậu , cậu làm gì mà cứ nhìn tôi như thế? phải tôi chỉ đứng hạng nhất cậu thôi sao! phải Lý Hoa Hưởng tìm tôi phụ đạo bài tập mà tìm cậu sao! phải trước kia tôi liều chết ôm chân cậu đó sao? Sao ngày nào cậu cũng lườm tôi?! học nhìn, tan lớp nhìn, cậu thấy mệt à? Nếu cậu để ý như vậy, lần sau tôi trả lại vị trí hạng nhất cho cậu là được, như thế có gì lạ! Nhưng nếu cậu để ý chuyện phụ đạo như thế, tôi kín đáo để cậu phụ đạo cho Lý Hoa Hưởng là được!"

      ngờ, Cố Ngự Lâm yên lặng lắng nghe, cư nhiên còn nhàng nở nụ cười.

      "Cười cười cười, cậu cười gì đó? Chẳng lẽ cậu tức đến ngu ngốc rồi!"

      " có, đáng ."

      "…"

      Thử nghĩ xem, nếu bạn là Tống Hàng Hàng, thành phần tri thức hai mươi chín tuổi, lại bị cậu nhóc thẳng vào mặt ——"Chị à, chị đáng !" (Editor: Theo cách nghe của Tống Hàng Hàng là vậy)

      Bạn cảm thấy gì? Bạn cảm thấy gì? Bạn cảm thấy gì?!

      Cho nên, bạn học Tống Hàng Hàng của chúng ta, hoa lệ đứng hình! ╮(╯▽╰)╭

      "Hàng Hàng."

      "Ừ."

      (Tác giả: Xin chú ý, Tống Hàng Hàng nghe thấy là "Tỷ tỷ", phải "Hàng Hàng".)

      "Hôm nay Lý Hoa Hưởng mời em(*) ăn cơm, chỉ bởi vì cậu ta muốn em phụ đạo bài tập giúp cậu ta?"

      (Editor: Cố Ngự Lâm có “dấu hiệu” thích Tống Hàng Hàng, nên từ giờ mình để ‘tôi – em’ thay vì ‘tôi – ’.)

      "Ừ."

      "Vậy sau này tôi giúp em phụ đạo cho cậu ta."

      "Ừ."

      "Này, em cảm thấy tôi… Tôi như thế nào?"

      "Sao? Cậu?" Tống Hàng Hàng tỉnh táo lại, "Cậu à, cậu vô cùng tốt, phải cậu đứng hạng hai sao? Cậu cũng muốn tôi phụ đạo sao?"

      "…"

      "Bây giờ cậu cao bao nhiêu?"

      "…1m67…"

      Được rồi, Tống Hàng Hàng có chấp niệm với chiều cao của Cố Ngự Lâm! Vì sao cậu ấy phát triển nhanh mà lại chậm như vậy? Chẳng lẽ thiếu niên cao có ai à.

      Tống Hàng Hàng chợt đặt mông ngồi xuống, biết vì sao, có ý định muốn ra tất cả, có lẽ liên quan đến nơi sườn đồi quen thuộc này.

      "Nhóc chết tiệt, cậu ngồi với tôi lát nhé."

      "Ừ." Lúc này Cố Ngự Lâm truy cứu cách gọi của . Dù cậu bực bội.

      "Cậu có tin hay , thế giới này, vẫn tồn tại thời khác?"

      "…"

      "Tôi lấy ví dụ tương tự, ví dụ như trong thời tại này, cậu mười ba tuổi, cao 1m67, nhưng ở thời khác, cậu mười tám tuổi, cao 1m85. Hai người cùng tồn tại, đúng hơn là, có cậu cao 1m67, còn có cậu 1m85, hai cậu đồng thời tồn tại trong hai thời khác nhau."

      Đổ mồ hôi ! Sao lại có cảm giác chuyện cổ tích với dì Cúc Bình(*) vậy!

      (*)Cúc Bình: người dẫn chương trình thiếu nhi nổi tiếng ở Trung Quốc.

      Nhưng Cố Ngự Lâm lại nhàng gật đầu, "Tôi tin."

      Cố Ngự Lâm tiếp lời, "Hoặc là, còn có thời thứ ba, thời thứ tư, thời thứ năm… Hoặc trong thời , tôi hai mươi bảy tuổi, có nhà có xe có công ty riêng, nhưng tôi lại sống vui vẻ…"

      "Ừ! Đúng vậy! Cậu rất thông minh!"

      "…"

      "Vậy cậu có tin hay , có ngày, cậu trong thời đó, đột nhiên tiến vào thời khác, thành người khác của chính mình?"

      "Có ý gì, hai người đối thoại với nhau trong thời sao?"

      " phải phải, chính là cậu trở thành chính mình ở thời khác, đổi lại, cậu biến mất ở thời đó." choáng váng, chính cũng hồ đồ.

      "Vậy thời kia? có tôi sao?"

      "…" Đúng vậy, có.

      Sao lại rối rắm như thế. Ha ha.

      "Nếu như cậu, từ mười tám tuổi quay trở lại lúc mười ba tuổi, cậu có muốn bù lại những nuối tiếc trước kia? Cậu có muốn cố gắng thay đổi đời người hay ?"

      "Tôi cho rằng tôi muốn, có thể khiến tôi hạnh phúc cũng chừng!" Cố Ngự Lâm đặt tay sau gáy nằm xuống, "Mỗi người đều có hai con đường, hạnh phúc và bất hạnh, có con đường nào toàn là hạnh phúc, cũng có con đường nào toàn là bất hạnh, mấu chốt ở chỗ, chúng ta dùng thái độ gì để đối mặt với nó."

      Cậu nhóc này thâm ảo, có vẻ cũng có đạo lý.

      "Nếu là tôi, tôi thay đổi thái độ của mình, sửa lại những hiểu lầm từng xảy ra, bù lại những tiếc nuối trước kia, nhưng cố ý thay đổi con đường của mình —— bởi vì tôi biết được mình có càng càng lệch hay , càng thay đổi có thích hợp với mình hay ."

      "Cuộc sống phải vật thí nghiệm, có thể lần lại lần làm lại, nếu cơ hội, như vậy đủ rồi, tôi mạo hiểm."
      simtim, trạch nữ, KisaragiYue2 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10.1: JQ, cuộc cách mạng củng cố tình hữu nghị


      (*) JQ: Gian tình

      Edit: August97


      Tống Hàng Hàng và Cố Ngự Lâm, mối quan hệ tại còn là mối quan hệ bạn học bình thường nữa.

      Lần đó, sau khi hai người trở về từ sườn đồi, Y Tuệ trở thành kẻ nhiều chuyện lúc lúc trước mặt Tống Hàng Hàng.

      "Sau lần đó, Cố Ngự Lâm lườm Lý Hoa Hưởng nữa đó!" Y Tuệ .

      "Sau lần đó, Cố Ngự Lâm còn giúp bạn phụ đạo bài tập cho Lý Hoa Hưởng!" Y Tuệ .

      "Sau lần đó, ánh mắt cậu ấy nhìn bạn càng thêm chuyên chú!" Y Tuệ .

      "Hừ! Đừng tưởng rằng cái gì mình biết, bạn ấy à, chính là trâu già gặm cỏ non!"

      "Khụ, khụ, khụ!" Tống Hàng Hàng nhịn được, bị sặc rồi.

      "Nhìn nhìn , có tật giật mình kìa! Hừ, còn các bạn có JQ gì, có quỷ mới tin!" Y Tuệ càng lúc càng chắc chắn với nhận định của mình.

      "Khụ!" Tống Hàng Hàng hắng giọng, "Y Tuệ, tư tưởng của bạn có bình thường ? Cái gì mà JQ với JQ, giữa mình và cậu nhóc Cố Ngự Lâm kia, gọi là…, là tình cảm hữu nghị bền vững!"

      Y Tuệ trừng mắt, Tống Hàng Hàng đúng là có bản lĩnh đen thành trắng.

      Tống Hàng Hàng tiếp, " tại, mình phát vẻ ngây thơ của cậu ấy chỉ là bề ngoài, ra con người cậu ấy rất thành thục, cư nhiên có thể hiểu được những lý luận về thời của mình, còn có thể ra những triết lý sâu sắc như vậy, chậc chậc, giống như…, gì nhỉ…, Bá Nha cùng Tử Kỳ(1), cao sơn lưu thủy(2)! Tâm đầu ý hợp!"

      (1) Bá Nha và Tử Kỳ là đôi bạn tri thời Xuân Thu Chiến Quốc. bá Nha làm quan, Tử Kỳ là tiều phu (người đốn củi).
      (2) Xuất phát từ điển tích về Bá Nha và Tử Kỳ
      Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy Tử Kỳ thốt lên: 'Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!'
      Tra cứu Google để biết thêm chi tiết về hai nhân vật này.

      Cố Ngự Lâm cũng trợn mắt, phải chỉ là bạn thân thôi sao, giờ lại còn mơ hồ như vậy. Còn tưởng rằng Cố Ngự Lâm cậu muốn làm bạn như vậy với sao… Cậu chờ, hừ, trông coi bên cạnh mình, cậu tin, ngốc nghếch đó có thể chạy trốn?!!!...

      Đến giờ cơm, Tống Hàng Hàng thu dọn sách vở, gọi tiếng, "Cố Ngự Lâm, cậu ăn cơm ?"

      "Ừ, lập tức xong ngay." Cố Ngự Lâm nhanh chóng thu thập xong, cùng Tống Hàng Hàng ra khỏi phòng học.

      Dừng! Bây giờ ăn cơm cũng tìm Cố Ngự Lâm mà tìm mình, còn có chuyện gì, vậy mới tin ! Y Tuệ oán thầm, đúng là cái đứa thấy sắc quên bạn!

      Hai người bọn họ vừa ra khỏi cửa có nữ sinh chạy đến bên cạnh Y Tuệ.

      "Y Tuệ Y Tuệ, hai người bọn họ, có cái đó rồi?"

      "Mình đoán chắc tám phần! Chẳng qua mình cũng xác nhận được, Hàng Hàng sống chết nhận ."

      "A, bạn vậy nhất định là rồi, Hàng Hàng xấu hổ sao!"

      xấu hổ? Y Tuệ trừng mắt, giọng với nữ sinh kia, "Mình cũng chắc chắn, các bạn chớ lung tung, bằng Hàng Hàng biết làm thịt mình đó!"

      "Yên tâm ! Chúng ta là người nhà, chỉ chơi vậy thôi, hì hì."

      Hai người Tống Hàng Hàng và Cố Ngự Lâm đến phòng ăn, Tống Hàng Hàng chiếm chỗ ngồi trước, Cố Ngự Lâm cầm phiếu ăn của Tống Hàng Hàng lấy cơm giúp .

      Ha ha, có cậu bạn này là tốt, tối thiểu tốt hơn con nhóc lười Y Tuệ kia nhiều, nhớ ngày đó, đều là Y Tuệ chiếm ngồi còn phải lấy cơm…

      "Này, cơm của em đây." Sau hồi nỗ lực, Cố Ngự Lâm bưng hai phần cơm tới, oa, là thơm, vẫn là nam sinh tốt hơn, ngày trước thể chen nổi vào đám người đông đúc trước quầy phát thức ăn.

      "Cho cậu!" Tống Hàng Hàng rất hưng phấn, quên báo đáp bạn tốt, cầm thìa cơm lấy phần ba suất cơm cho vào hộp cơm của Cố Ngự Lâm, "Ừm, mình ăn hết, cậu lại ăn đủ, như vậy là vừa khéo!" Nhóc chết tiệt trong giai đoạn phát triển, cần phải ăn nhiều chút! Nếu chẳng phải ngược đãi trẻ em rồi sao! Ha ha!

      "Lần sau cũng đừng chia nữa, em quá gầy." Cố Ngự Lâm nhìn Tống Hàng Hàng đối diện, .

      "Nào có? Cậu thấy mặt mình lại mập thêm rồi à? Ha ha, nhưng giờ mình cao thêm 3 cm, tại cao 1m62 rồi !"

      Cố Ngự Lâm trả lời , ừ, tránh việc đả kích bạn học Tống Hàng Hàng, cậu 1m68 rồi.

      "Cậu cao bao nhiêu rồi?" Nhưng Tống Hàng Hàng lại muốn tìm kiếm đối tượng để đả kích, cậu cũng còn biện pháp!

      "…1m68…"

      "Mới 1m68 sao! được, lần sau còn phải đều đặn chia cơm cho cậu!"

      Ồ, Tống Hàng Hàng còn ghen tỵ với chiều cao của Cố Ngự Lâm nữa sao! tại, lấy việc bồi dưỡng chiều cao cho cậu làm mục tiêu! Ha ha! Về sau chỉ có là có thể gọi cậu là “cậu nhóc”, người khác ư, cứ ngồi mà ngưỡng mộ phần tử trí thức là đây có công đào tạo !

      Được rồi, Tống Hàng Hàng lại có giấc mộng Xuân Thu rồi…

      "Ừ, bạn nhìn bên kia kìa, hai người kia ấy."

      "Ôi! Trông nữ sinh kia giống trẻ con!"

      Ha ha, thính lực Tống Hàng Hàng tệ, trong lòng có động tác hân hoan vui mừng, xem ra cố gắng nỗ lực lâu như vậy uổng phí, lại có người có bộ dáng giống trẻ con. (Tác giả: Ặc, có người tự luyến như hoa thủy tiên… (*)bắt nguồn từ tích hoa thủy tiên)

      "Nam sinh kia lại càng đẹp mắt!"



      Truyền Thuyết Hoa Thủy Tiên


      Nguồn: Trầm Hương

      Chuyện kể rằng Narcissus là chàng trai có sắc đẹp tuyệt trần, nhưng chàng lại mắc chứng bệnh lãnh cảm và kiêu ngạo. Chàng bất cứ ai ngòai chính bản thân mình và cho rằng chỉ có mình là người duy nhất đáng . hôm trong khi săn ở trong rừng chàng để cho Nữ thần sông núi Echo nhìn thấy. Chóang váng trước sắc đẹp của chàng, nữ thần Echo phải lòng chàng ngay tức khắc. Nhưng vì lãnh cảm và kiêu ngạo, Narcissus khước từ tình của nàng. Nàng Echo buồn rầu lui về ở , sống xa lánh mọi người, dần dần nàng trở nên tiều tụy và thân thể nàng đến chỗ tàn tạ và chỉ còn lại thanh yếu ớt như tiếng vọng (trong tiếng Hi Lạp hay tiếng ngày nay: Echo có nghĩa là tiếng vọng, thanh).

      Các nữ thần sông núi vô cùng căm giận chàng Narcissus, họ liền rủa nguyền:
      - Này chàng Narcissus kiêu ngạo, chúng ta nguyền cho chàng cuối cùng cũng và mắc bệnh tương tư như nàng Echo, nhưng mà cái người được chàng cũng đáp lại tình của chàng!!!

      Trong khi đó, Nữ Thần Tình và Sắc Đẹp cũng thấy hết mọi chuyện và Nữ Thần cũng vô cùng tức giận khi thấy có kẻ được đáp lại tình , thứ tình cảm thiêng liêng quý giá mà chính Nữ thần ban tặng cho con người. Thế là Nữ Thần quyết định trừng phạt Narcissus.

      hôm vào mùa xuân, sau buổi săn mệt mỏi, Narcissus liền tìm đến con suối để nghỉ ngơi. Đây là con suối chưa có ai đặt chân đến bao giờ, kể cả những con vật sống trong khu rừng này. Thậm chí cũng chưa có cành cây gãy nào rơi xuống mặt nước, ngay cả những cánh hoa rừng cũng theo gió bay mà rụng xuống nơi đây. Đó là con suối vô cùng trong sạch, nó soi tỏ mọi vật xung quanh như tấm gương. Và khi chàng Narcissus cuối xuống uống nước chàng bổng nhìn thấy hình bóng khuôn mặt và thân thể mình ra mồn với tất cả vẻ đẹp của chúng dưới mặt nước trong xanh. Và bây giờ cũng chính là lúc Chàng Narcissus phải hứng chịu hình phạt của Nữ Thần Tình và Sắc Đẹp.

      Chàng kinh ngạc ngắm nhìn hình bóng mình phản chiếu dưới đáy nước. Và do Nữ Thần Tình và Sắc Đẹp sai khiến, chàng lập tức phải lòng ngay chính bản thân của mình. Chằng đắm đuối quan sát hình bóng mình, chàng đưa tay ra và gọi chính bản thân mình. Rồi chàng cuối xuống sát mặt nước để hôn chính khuôn mặt mình. Nhưng đôi môi chàng chỉ cảm thấy được mặt nước lạnh lẽo trong veo. Và rồi, Chàng quên tất cả, chàng rời khỏi dòng suối nửa bước và cứ thế mà ngắm bóng hình mình biết chán. Chàng Narcissus còn thiết ăn, thiết uống hay ngủ nghê gì nữa. Cuối cùng, Chàng đưa tay về phía bóng mình dưới nước mà tuyệt vọng kêu lên:
      - Trời ơi! Ai còn co thể đau khổ hơn ta được đây? Chẳng có núi non biển cả gì cách trở, chỉ có dải nước hẹp này thôi mà hai ta chẳng thể nào đến được với nhau. Nào hãy lên đây với ta , chàng trai quý của ta ơi!

      Nhưng khi nhìn kĩ dưới nước chàng cũng phát ra là chàng phải lòng ngay chính bản thân mình. Chàng liền thầm cùng với chiếc bóng mình dưới nước:
      - Khốn nạn thân ta! Ta phải lòng ngay chính bản thân ta mất rồi. ràng mi chính là ta chứ còn ai nữa. Thôi chết rồi, ta chẳng còn sốn được bao lâu. Nhưng ta sợ chết; chỉ có cái chết mới có thể chấm dứt cuộc tình đau khổ của ta.

      Thế rồi Chàng kiệt sức dần và cảm thấy cái chết đến gần, nhưng chàng thể nào rời bỏ được chiếc bóng dưới nước của Chàng. Và chàng khóc. Nước mắt chàng lã chã xuống dòng suốt tinh khiết, trong vắt làm gợn lên những vòng tròn lượn sóng và làm hình bóng của chàng tan vỡ ra từng mãnh rồi biến mất. Hỏang sợ, Narcissus vội kêu lên:
      - Ôi! Chàng trai qúy của ta, chàng ở đâu? Hãy quay về ! Đừng bỏ ta! Ta chịu được đâu, ta thể thiếu chàng. Ít ra chàng hãy để cho ta ngắm chàng chứ!

      Mặt nước trở nên yên lặng và bóng chàng lại xuất . Và thế là chàng lại say sưa ngắm nhìn hình bóng của mình biết chán. Người chàng khô héo như giọt sương cánh hoa bay hơi dưới ánh nắng mặt trời gay gắt. Trong khi đó nàng Echo vẫn còn chàng tha thiết, mặc dù nàng chỉ còn lại là tiếng vọng. Nhìn thấy chàng Narcissus đau khổ, trái tim nàng đau thắt lại.
      - Khốn nạn thân ta! – Narcissus cất tiếng than.
      - …thân ta…! – nàng Echo nhại theo.

      Cuối cùng, Chàng Narcissus chỉ còn đủ sức câu cuối cùng với bóng mình dưới nước:
      - Vĩnh biệt!

      Và nàng Echo cũng cất giọng yếu ớt nhại lại:
      - … vĩnh biệt…

      Narcissus ngã gục xuống bãi cỏ xanh ven suối và trút hơi thở cuối cùng. Các nữ thần trong rừng hối hận và thương tiếc kéo đến khóc than bên xác chàng, cả Echo cũng đến. Các nữ thần chuẩn bị cho chàng ngôi mô, nhưng khi quay trở lại để mang xác chàng chôn họ tìm thấy xác chàng đâu nữa. Ở chỗ xác chàng nằm mọc lên lòai hoa trắng rất thơm và được người đời đặt tên là hoa Narcissus, tức HOA THỦY TIÊN.
      simtim, ChrisPhan Hong Hanh thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10.2: JQ, cuộc cách mạng củng cố tình hữu nghị

      Edit: August97

      Tống Hàng Hàng đưa mắt nhìn Cố Ngự Lâm, miệng hơi chu ra, dường như cậu ấy còn đẹp mắt hơn cả , người đó là thiên sinh lệ chất (trời sinh xinh đẹp), cách nào so sánh được, là phiền muộn, rất phiền muộn.

      "Nhưng lại hơi thấp."

      "Khụ!" Tống Hàng Hàng bị sặc, được được, người mà muốn đào tạo phải nhanh chóng cao lên mới được!

      Cố Ngự Lâm ngẩng đầu nhìn Tống Hàng Hàng, trong lòng cười thầm.

      "Hai người bọn họ là hạng nhất hạng hai ư? Tôi tin, sao lớn lên có thể đẹp mắt như thế, làm sao có thể!"

      "Khụ! Khụ! Khụ! Khụ!"

      được, lúc này được rồi, trong lòng biệt khuất nhưng ngoài miệng lại được , sặc đến ra lời, ai bộ dạng xinh xắn thể đạt được hạng nhất hạng hai! Chẳng lẽ người có thành tích tốt đều là con ếch hay khủng long sao?!

      "Bạn đừng tin, chính là hai người đó, nổi danh lắm!" Câu này mới coi như tạm được.

      "Hai người bọn họ như vậy, thầy cũng quản sao?" Hả? Như vậy? Là sao?

      "Còn chưa có xác định thôi… Người có thành tích ưu tú, ngộ phán tốt, phải cẩn thận." Ngộ phán gì? Cẩn thận gì?

      Cố Ngự Lâm chợt cầm lên túi xách đặt bên cạnh chỗ ngồi của Tống Hàng Hàng, "Ăn rồi thôi, trễ mất giờ tự học buổi tối đó."

      "Ưm, vẫn còn nhiều thịt nướng! Đợi lát nữa - đợi lát nữa!"

      Cố Ngự Lâm cũng để ý đến lời , trực tiếp tay cầm hai túi sách, tay nắm tay Tống Hàng Hàng dắt .

      Được rồi, Tống Hàng Hàng thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ vẻ xem thường, cậu nhóc lại động kinh rồi, nhưng vì sao cậu cứ nhất định kéo tay trái của mạnh như vậy? Cậu đổi tay cũng được mà, mỗi lần kéo tay lại khiến đau cả đêm! hiểu cậu
      nhóc lấy sức lực đâu ra mà lớn như vậy.
      Giờ tự học buổi tối lần này cũng còn yên bình như thường ngày nữa rồi.
      Tống Hàng Hàng cùng Cố Ngự Lâm, hai người lần lượt bị thầy gọi đến phòng làm việc để chuyenj.
      Đầu tiên là giáo Nguyên Điền xuất quỷ nhập thần ló đầu vào từ ngoài phòng học, gọi Tống Hàng Hàng.
      Trái lại Tống Hàng Hàng cũng nghĩ nhiều, là ủy viên trong ban sinh hoạt lớp, thỉnh thoảng thầy gọi giúp ít chuyện vụn vặt.
      theo sau giáo Nguyên Điền, Tống Hàng Hàng vào phòng làm việc, sau đó phát có điểm đúng. Đây phải là phòng làm việc giáo Nguyên Điền. Ối, sao còn có người nữa? Nhìn lại lần nữa, đây phải là giáo viên hướng dẫn được người ta ca tụng là "Diệt tuyệt đạo trưởng" Hứa chủ nhiệm sao?
      Tống Hàng Hàng nghi ngờ nhìn Nguyên Điền.
      Nguyên Điền hơi xấu hổ, "Hứa chủ nhiệm, ."
      "Em là học sinh Tống Hàng Hàng?" Hứa chủ nhiệm mở miệng, "Có biết nguyên nhân gọi em tới đây ?"
      Tống Hàng Hàng đầy bụng nghi ngờ lắc đầu.
      "Có bạn học phản ánh, em sớm! Em có điều gì để giải thích?"
      "Sao? Em? Thầy oan uổng em rồi. Mỗi ngày em đều nghiêm túc học tập." nhảm! sớm? Sớm với ai chứ?
      "Học sinh Tống Hàng Hàng, nghiêm túc chút! Đừng tưởng rằng thành tích em tôt có thể vô pháp vô thiên! Giải thích với tôi, em và học sinh cùng lớp Cố Ngự Lâm cả ngày em em, có bạn học phản ánh hành vi của các em ảnh hưởng nghiêm trọng tới khí lớp học!"
      Trời đánh. Đây là người nào rảnh rỗi gây với tôi? em em? và cậu nhóc? JQ sao???
      Tống Hàng Hàng đứng thẳng lưng, trịnh trọng , "Chủ nhiệm, em bảo đảm với thầy, em với bạn học Cố chỉ là quan hệ bạn học bình thường, học hỏi lẫn nhau, tuyệt đối có hiểu lầm như vậy."
      Hứa chủ nhiệm và Nguyên Điền hai mặt nhìn nhau, đây là hai học sinh đứng đầu khóa này, bọn họ cũng dám định loạn tội danh
      Tống Hàng Hàng vội rèn sắt khi còn nóng,
      "Chủ nhiệm, gần đây học tập khá căng thẳng, em và bạn học Cố thường thảo luận số vấn đề, có thể như vậy mới khiến người khác hiểu lầm. Nguyên cũng , giữa các bạn học cùng lớp nên hỗ trợ giúp đỡ nhau, em có vài vấn đề hiểu, thành tích của bạn học Cố tốt hơn, nên em thường hỏi bài cậu ấy. Nhờ vậy, trong cuộc thi lần trước đạt được thành tích tương đối tốt."
      Nghe thế, Nguyên Điền cũng cảm thấy mình hiểu lầm hai đứa bé này, với Hứa chủ nhiệm: "Đúng vậy, Hứa chủ nhiệm thành tích hai học sinh này vô cùng tốt, đoán chừng là nhờ giúp đỡ lẫn nhau nên mới cùng nhau tiến bộ."
      Hứa chủ nhiệm sa sầm mặt, nhưng cũng thêm câu gì, khoát tay với Tống Hàng Hàng: "Em ra ngoài trước ."
      Tống Hàng Hàng cung kính chào, xoay người đẩy cửa ra ngoài, sau lưng lại truyền tới câu - -
      "Đợi chút, em xuống phòng học, gọi Cố Ngự Lâm tới. Còn Nguyên, cứ làm việc của , tôi có điều muốn ."
      Ối....
      "Vâng, thưa thầy."
      Đây là chuyện tồi tệ!
      ra khỏi văn phòng, đến trước cửa lớp, "Này, Cố Ngự Lâm, cậu ra ngoài ."
      Cố Ngự Lâm chầm chậm thong thả ra ngoài. Tống Hàng Hàng biến sắc quét quét vòng quanh phòng học, quả nhiên nữ sinh kia có ánh mắt bình thường. Hừ, miệng luyên thuyên, các người cứ chờ xem!
      "Làm gì?"
      "Giáo viên hướng dẫn Hứa chủ nhiệm ở văn phòng tầng bốn chờ cậu, cậu cẩn thận chút, có người hai chúng ta sớm, hừ."
      "Ồ, có chuyện như vậy sao." Cố Ngữ Lâm rất bình tĩnh.
      "Có người luyên thuyên, cậu cứ chúng ta lập nhóm hai người để học tập. có chuyện gì, nên giáo viên hướng dẫn tìm chúng ta gây phiền toái, chúng ta 'cây ngay sợ chết đứng', mình thuyết phục bọn họ, giờ họ tìm cậu để xác nhận. Cậu mau ."
      "À, được." Cố Ngự Lâm rời .
      Ôi, cậu nhóc làm sao vậy, uổng công phí sức lực "biên tập" ra câu chuyện lập tổ học tập hai người.
      Tống Hàng Hàng ngồi trong phòng học chờ Cố Ngự Lâm trở lại, ra trong lòng hơi thấp thỏm, ngàn vạn lần cậu nhóc Cố Ngự Lâm đừng bậy, chính thân trong sạch, nếu như bị vẩy đen hay chút nào! còn muốn giữ học bạ trong sạch để nghênh đón lớp mười đấy....
      ngờ đến mười phút Cố Ngự Lâm trở lại.
      "Thế nào thế nào?" Tống Hàng Hàng vội vàng nghênh đón.
      "Có thể như thế nào? Yên tâm , sau này chúng ta danh chính ngôn thuận 'học tổ hai người', thầy công nhận."
      Bạn học Cố Ngự Lâm hồi tưởng lại gương mặt của Hứa Nghiêu - -" tệ lắm, nhóc con tinh mắt" - - vô nghĩa!
      "Ha ha, giỏi!" Tống Hàng Hàng hưng phấn hô, đây có được coi là "trong họa có phúc"?
      xem thường nghiêng mắt nhìn bóng dáng phía cuối lớp học, khuôn mặt nữ sinh tên Hoàng Ngọc bỗng tái nhợt. Hừ! Muốn hãm hại tôi? có cửa đâu!
      Ngày thứ hai, bạn học Hoàng Ngọc bất hạnh bị dán tờ giấy sau lưng "Tôi là đứa lắm điều" cả ngày.
      Last edited: 28/10/14
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: Ong mật làm hồng nương (*)


      (*) Hồng nương: người se duyên, làm mối


      Edit August97


      Mỗi ngày, khi nên học Tống Hàng Hàng tuyệt đối nghe giảng nghiêm túc, buổi tối đến lúc nên ngủ, cũng tuyệt đối tuân theo chỉ huy thích chí ngủ, mỗi ngày tới trường cao trung Trường Thanh, lại cảm thấy tệ.

      Trước khi sống lại, vẫn hối hận khoảng thời gian bị giam cầm kia, tại có tâm tình khác, liền nhận ra ngoại trừ rất ít chỗ chưa hợp lý (ví dụ như đồng phục học sinh…), hầu hết các phương pháp của Trường Thanh đều rất hợp lý.

      Hơn nữa, Tống Hàng Hàng trải qua cuộc sống Đại học, nên hiểu ra bài tập nhiều lắm, mấu chốt là ở phương pháp học tập cùng tiếp thu chuyên tâm hay . Tống Hàng Hàng tự tin này, nên lúc chơi cũng thỏa sức chơi đùa, là hành động hoàn toàn khác với hình ảnh "con mọt sách" trước kia.

      ví dụ, mỗi tuần sáu buổi sáng hoàn thành xong bài học, tất cả thời gian buổi chiều, Tống Hàng Hàng liền quyết định sử dụng tốt. Có lúc cảm thấy giáo để làm ủy viên quyết định sáng suốt, xem xem, góp phần làm muôn màu muôn vẻ cuộc sống của các học sinh trong lớp, ha ha.

      "Đến đây, ghi danh sách các bạn học đến khu vui chơi sau núi vào chiều nay, tới đóng tiền vé vào cửa. Ăn cơm trưa xong, mười hai giờ xuất phát!" Tiết này, Tống Hàng Hàng kêu to khắp phòng học. Vừa khéo sau trường học là khu du lịch phong cảnh.

      "Hàng Hàng, tiền này!"

      "Tính cho mình chỗ. Ừ, năm nguyên cho bạn."

      "Còn có mình."

      "…."

      Tống Hàng Hàng vừa đếm tiền mặt, đối chiếu danh sách lần nữa, vừa đúng mười lăm người, so với lần trước lần này ít hơn mười người! Xem ra gần tới cuối học kỳ, tất cả mọi người lại càng dám chơi.

      Trái lại giáo Nguyên Điền lại rất tán thành ý kiến kết hợp học tập và vui chơi của , nhưng vẫn có ít bạn trong quyết định buổi chiều ở lại trường học tiếp tục học tập, hoặc là sớm về nhà chút, Tống Hàng Hàng cũng được bọn họ, có lúc có ý tốt còn bị người ta hiểu lầm, cũng muốn quản.

      Dọn dẹp chút đồ, Tống Hàng Hàng ăn cơm cùng Cố Ngự Lâm.

      "Cuối kỳ này cậu chuẩn bị như thế nào rồi?" Tống Hàng Hàng rất tò mò, trong giờ tự học buổi tối Cố Ngự Lâm đều nằm ngủ, tại sao thành tích vẫn tốt như vậy.

      "Tạm được." Cố Ngự Lâm , "Vị trí thứ hai có vấn đề gì."

      "Ôi." Tống Hàng Hàng nghẹn lời. Cũng là vì từ khi tựu trường đến bây giờ, dường như lúc nào cũng thứ nhất còn cậu đứng thứ hai, cục diện chưa từng thay đổi.

      "Còn em, chỉ còn 2 tuần, em còn tổ chức cho mọi người chơi?"

      "Chỉ buổi chiều thôi, lúc nào cũng học tốt, mọi người cũng nên nghỉ ngơi chút, nên kết hợp lao động và vui chơi." Tống Hàng Hàng đáp.

      "Rất nhiều bạn học em, nghe còn phản ánh với cha mẹ, em học giỏi rồi cũng quan tâm đến những bạn học khác, lôi kéo chơi."

      Ô, phải đâu, xem ra chính mình đúng là phí sức, lại chẳng có kết quả tốt.

      " phải cậu cũng nghĩ như vậy chứ?"

      Cố Ngự Lâm liếc , trong đầu nhóc con này chứa gì vậy trời, "Em cứ ?"

      " phải đâu! Làm em với mình, sao cậu có thể chấp nhặt như đám người kia chứ?!" Hiển nhiên Tống Hàng Hàng hiểu lầm, "Cậu chút, có mình mang các cậu leo núi mấy ngày nay, sao bây giờ cậu có thể cao như vậy? Có thể sao?!"

      "…" Cố Ngự Lâm nghĩ thầm, nhóc con lại bắt đầy ngu ngốc rồi.

      Tống Hàng Hàng lại cằn nhằn, "Hừ! Có lòng tốt mà lại bị coi là lừa bịp!"

      Suy nghĩ chút lại hỏi, " phải cậu nhớ tới mối thù vị trí đứng thứ hai đó chứ, mang theo người hẹp hòi như cậu theo đâu! Mặc dù cậu hơn mình, nhưng cũng là con trai nhé! Sao lại mọn như vậy?"

      Điều này đâm trúng vào chỗ đau của Cố Ngự Lâm, đến nay cậu vẫn hiểu, cậu thi được kết quả tốt là do cậu thông minh, nhóc con ngu ngốc này lại có thể đạt thứ nhất? Cảm giác mỗi lần xếp dưới khiến cậu biết làm sao…

      "Đồ ngốc!"

      "…"

      "Em cho tôi nghe , nhóc ngốc như em, sao mỗi lần thi đều được kết quả tốt như thế? "

      "Cậu! ! Chết! !"

      Bạn học Tống Hàng Hàng nổi giận.

      Buổi chiều đó, Tống Hàng Hàng cũng để ý Cố Ngự Lâm nữa.

      Tống Hàng Hàng cảm thấy lòng tự ái của bị tổn thương nghiêm trọng. thể như vậy được? , Tống Hàng Hàng, tuổi hơn hai mươi chín, ngoài mặt mới mười lăm tuổi, cư nhiên lại bị thằng nhóc mười ba tuổi là đồ ngốc!

      Khiến khỏi suy nghĩ sâu xa, Tống Hàng Hàng , rất ngốc ư?

      nhảm, nếu ngốc sao có thể xếp thứ nhất. Suy nghĩ chút, Tống Hàng Hàng cảm thấy vấn đề này có chút giá trị nghiên cứu nào, coi thường! Coi thường! Nhất định cậu nhóc chết tiệt kia cố ý đả kích !

      Nghĩ tới đây vừa trừng mắt nhìn bạn học Cố Ngự Lâm trước khoảng mười bước chân.

      Cố Ngự Lâm chụp hình trước phiến đá, cũng cảm thấy sau lưng bắn tới ánh mắt sắc như dao, cần cũng biết đó là nhóc ngốc rồi.

      "Ai!" Cậu thở dài, lúc nào mới có thể thông suốt đây?

      "Ai!" Bạn học Tống Hàng Hàng cũng thở dài, lúc nào cậu nhóc mới có thể tỏ ra bộ dáng ông cụ non đây?

      O(╯□╰)o

      "Hàng Hàng, kia là cái gì vậy?" Y Tuệ cắt đứt suy nghĩ của Tống Hàng Hàng, chỉ vào cái gì đó thân cây xa, hỏi .

      "Ưm, xem nào…" Tống Hàng Hàng ngẩng đầu lên, cận , nhìn , chỉ nhìn thấy gì đó vàng vàng xám xám, "Mình đoán là ổ chim."

      "A! Là ổ chim ư! Hàng Hàng, bạn có muốn ăn trứng chim hay ? Mình lấy xuống giúp bạn!" Bạn học Y Tuệ rất hưng phấn.

      " cần… A! Bạn làm gì thế?" Tống Hàng Hàng còn chưa lấy lại tinh thần, Y Tuệ nhặt lên hòn đá ném tới thân cây.

      "Sao bạn lại làm như vậy, gia đình chim sống rất hạnh phúc mà…"

      đúng, đúng! Sao lại có đoàn đen thui, còn có thể vang lên tiếng “ong ong ong”, là cái gì vậy?

      Tống Hàng Hàng vẫn còn nghi ngờ, vừa lúc Cố Ngự Lâm xoay đầu lại.

      "Chạy mau! Là ong mật!"

      Cái gì?

      Cố Ngự Lâm xông lại rồi, nắm được tay Tống Hàng Hàng liền chạy về hướng. Y Tuệ được nam sinh khác kéo tay chạy về hướng khác.

      Trời ơi! Ong mật!

      Cuối cùng Tống Hàng Hàng cũng biết chuyện gì xảy ra rồi, vội vàng liều mạng chạy theo Cố Ngự Lâm.

      "Phù phù!"

      Tống Hàng Hàng choáng váng, đây? Xảy ra chuyện gì? Tại sao Cố Ngự Lâm lại kéo nhảy xuống vũng bùn? !

      "Nhanh ngồi xổm xuống, bôi bùn lên người!"

      Sao?

      "Đồ ngốc! Ong mật sợ cái này!"

      phải đâu!

      Tống Hàng Hàng vẫn còn do dự, Cố Ngự Lâm bất đắc dĩ thở dài, trực tiếp ấn vào trong vũng bùn.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11.2

      Edit: August97

      "Ưm, ưm, cần!... Sao cậu thô lỗ như thế!" Tống Hàng Hàng vẫn còn giãy giụa.

      " thô lỗ em thành đầu heo rồi!" Cố Ngự Lâm vừa tức giận vừa ngồi bên cạnh bôi bùn lên.

      "Ưm…"

      Qua hồi lâu.

      "Ong, ong mật chưa?" Tống Hàng Hàng sợ hãi hỏi.

      "… rồi."

      "Vậy, vậy chúng tôi cũng thôi." Tống Hàng Hàng vẫn nhắm chặt hai mắt.

      "Em, em, em thả quần tôi ra…"

      "À? A! Ừ. . . . . ." Tống Hàng Hàng vội vàng buông tay, cái
      cũng thấy!
      Cố Ngự Lâm đỏ mặt sửa lại quần, tay lại nắm chặt đai lưng quần, lúc này mới kéo Tống Hàng Hàng, hai người lảo đảo ra từ trong vũng bùn.
      Nhìn chung quanh chút, mấy bạn học vừa mới ngắm phong cảnh ở đây cũng chạy mất dạng, những người khác cũng biết chơi ở nơi nào.
      Hai người hai mặt nhìn nhau, quần áo đều là bùn, khuôn mặt cũng đều thành quỷ đen, tóc dính bùn cũng bết dính thành cục. Trầm mặc chốc lát, chợt cùng chỉ vào đối phương cười ha ha.
      vất vả mới ngừng cười, Tống Hàng Hàng nhìn sắc trời, khoát khoát tay, "Lần này tốt rồi, đoán chừng cũng về nhà được nữa, dù sao mình cũng phải lết về ký túc xá tắm rửa."
      "Ừ, tôi cũng vậy, đoán chừng tối nay phải ngủ lại rồi."
      Vì vậy hai người cùng , hồi lâu, đến dưới chân núi gần tám giờ, cảnh khu thu vé ở cửa cũng bị dọa cho giật mình, chứ đừng là người gác cổng trường học, giải thích lâu mới để hai người bọn họ vào cửa.
      Hai người chia tay ở cửa khu túc xá, Tống Hàng Hàng về phía kí túc xá nữ.
      tới cửa kí túc xá mới phát , hỏng rồi! Cư nhiên trong túc xá bóng người! Bình thường đều trực tiếp về nhà, còn tưởng rằng hôm nay xảy ra chuyện này Y Tuệ trở về! người có chìa khóa!
      Cả người dính bùn, còn rất lạnh, Tống Hàng Hàng đáng thương lưu luyến chung quanh cửa phòng ký túc xá hồi lâu, trời ơi! Tại sao cả nửa bóng người cũng có?
      Mở rộng phạm vi sang cả tầng lầu, có ai! Lại có thể bóng người cũng có! chưa bao giờ biết trường Trường Thanh hôm Chủ nhật lại ngủ lại ít người như vậy! cho rằng chỉ mình nhớ đồ ăn của mẹ làm thôi chứ!
      Tống Hàng Hàng ngồi xổm mặt đất, người có đồng nào, khoác áo ngoài vừa mới được hong khô treo trước cửa phòng ký túc xá, lại muốn khóc.
      "Đồ ngốc!"
      Ừ, người nào vậy?
      "Đồ ngốc! Là tôi!"
      Tống Hàng Hàng ngẩng đầu lên tội nghiệp nhìn quanh, có ai, nghe nhầm rồi sao?
      "Tôi ở chỗ này!"
      Cuối cùng Tống Hàng Hàng cũng nhận ra giọng phát ra từ phía bên phải, nơi lan can sắt lộ ra nửa cái đầu, ừ, phải cậu nhóc sao?
      " làm sao vậy? vào được à?"
      "Tôi có chìa khóa..." Tống Hàng Hàng thầm rơi nước mắt trong lòng.
      "Sao..." Cố Ngự Lâm im lặng rồi.
      hồi lâu, Cố Ngự Lâm lại truyền qua, "Trước tiên em đổi quần áo, sau đó ra ngoài, tôi có biện pháp."
      Cậu có biện pháp? Cậu có biện pháp gì? Mặc dù nghĩ ra, Tống Hàng Hàng vẫn ngoan ngoãn nhận quần áo, ra khỏi khu ký túc xá nữ.
      "Làm thế nào bây giờ? Mình về được túc xá, lại được tắm, về nhà được, oa oa oa." Tống Hàng Hàng lúc này, ôi, mất hết cả mặt mũi rồi.
      "Này." Cố Ngự Lâm gãi gãi đầu, "Bên khu ký túc xá nam cũng có ai, nếu , em sang bên phòng tôi tắm?"
      Cố Ngự Lâm hơi xấu hổ, Tống Hàng Hàng nghĩ sai lệch chứ! (Tác giả: Ai nghĩ sai lệch?)
      ", được ư?" Tống Hàng Hàng cố gắng thu nước mắt nước mũi về, phải muốn khóc, nhịn được thôi!
      "Ừ.." Chỉ cần em được tôi liền được...
      " tốt quá, vậy chúng ta thôi!" Tống Hàng Hàng chuyển khóc thành cười, kéo lấy tay của cậu nhóc.
      Cố Ngự Lâm thất thần trong chốc lát, cuối cùng vẫn đẩy bàn tay bé đầy bùn của nhóc con ra, ừm, cùng lắm lát nữa cậu tắm thêm lần nữa....
      Trái lại Tống Hàng Hàng rất nghênh ngang vào tá túc phòng của Cố Ngự Lâm, chưa bao giờ tới, ra ký túc xá nam và ký túc xá nữ cùng gần giống nhau! Cố Ngự Lâm giúp chuẩn bị chậu nước nóng, Tống Hàng Hàng phối hợp vào nhà vệ sinh tắm rửa.
      Cuối cùng sau hồi lâu cũng ra.
      "Tóc còn chưa khô..." chần chờ lát, : "Cậu có máy sấy ?"
      " có." Sao con lại phiền toái như vậy?!
      "Vậy, tôi chỉ có thể ở lại chỗ cậu thêm lát, tóc khô tôi lại ." Tống Hàng Hàng .
      "Em, em phải đâu à?" trễ thế này....
      Tống Hàng Hàng ngẩng đầu nhìn cậu, "Về nhà."
      " mình em là con , an toàn..."
      "Vậy làm sao bây giờ?" Ha ha, tiểu quỷ, mình chờ cậu mở miệng!
      "Nếu , ..." Cậu nhóc Cố nhăn nhó.
      ' sao?"
      "Nếu , em ngủ ở giường bên kia ?" A, cuối cùng cũng ra khỏi miệng!
      "Có tốt ?" Nếu có người trở lại làm thế nào?
      "... Trước tối mai, bọn họ trở về."
      "Vậy tốt, mình ngủ đây, ngủ ngon!" Tống Hàng Hàng nhanh như chớp chui vào chăn. Ha ha, cuối cùng cũng lừa gạt được cái giường.
      Cố Ngự Lâm gãi gãi đầu, cứ như vậy?
      Tống Hàng Hàng lật người, "Đúng rồi, mình phải gọi điện thoại về nhà, cậu có điện thoại ?"
      "Có..."
      Tống Hàng Hàng gọi điện thoại báo bình an, lúc này mới thực buồn ngủ.
      cả đêm mộng mị. Ngày hôm sau thừa dịp Cố Ngự Lâm còn chưa rời giường, sớm chuồn tới phòng học đọc sách.
      Hơn nửa đêm cậu cũng chưa ngủ, quá nửa đêm đó! Gì chứ???? chút mộng xuân cũng có dấu vết gì.
      Last edited: 28/10/14
      simtim, Phan Hong HanhKisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :