1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh xuân - Diệp Thất Nhĩ (Full 63c - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55: Chắc chắn

      Edit: August97

      Đúng lúc này, đứa bé chợt “Oa nha” tiếng khóc lên, hai tay muốn bắt lấy tay Hứa Nghiêu Thực, ngừng quơ loạn.

      Tống Hàng Hàng phục hồi tinh thần lại, giọng , “Đứa bé, đói bụng”, sau đó tránh sang bên, rời khỏi vòng vây của .

      Vẻ mặt của nhàn nhạt, mang theo tiếng thở phào nhõm.

      Sau lần đó, Hứa Nghiêu Thực giống như sao có chuyện gì, tất cả vẫn như thường.

      Chỉ là, trải qua chuyện này, thể cảm nhận được điều gì, mặc dù đối phương vẫn tỏ vẻ như xưa, nhưng trong lòng của cũng bắt đầu nổi sóng, bắt đầu suy tư, mình nên làm gì.

      Thứ tư, là ngày kiểm tra, Tống Hàng Hàng ôm đứa bé, được hộ lý dẫn đến bệnh viện.

      Sau khi sinh con, thị lực của cũng có dấu hiệu hồi phục, có thể nhìn thấy mờ mờ, khi kiểm tra, bác sĩ bảo khối máu bầm tan ra, có hi vọng rất lớn có thể hồi phục thị lực.

      Lúc ấy bác sĩ dặn dò ít nhất mỗi tuần phải tới bệnh viện kiểm tra hai lần, làm chút vật lý trị liệu. Nhưng lúc đó ở cữ, lo lắng ra cửa gặp gió, về sau thân thể có di chứng, vì vậy vẫn kéo dài . Nhưng may mắn thay, mấy ngày này ở nhà, ngờ thị lực dần dần khôi phục, nhìn cũng hơn.

      Như thế hơn tháng, trừ nơi xa hai mắt vẫn mơ hồ như cũ, những vật ở gần nhìn thấy , cơ bản có vấn đề gì.

      Hai tuần trước, cuối cùng cũng tới bệnh viện kiểm tra lần thứ hai, bác sĩ sợ hãi than tốc độ khôi phục của , nhưng đồng thời cũng bày tỏ, về sau mỗi tuần đều phải tới đây kiểm tra hai lần, mới có thể chắc chắn thị lực hoàn toàn khôi phục, tránh trường hợp bệnh tình chuyển biến xấu.

      Hôm nay, thấy bác sĩ, khác với trầm mặc trước kia, chủ động hỏi thăm.

      “Bác sĩ Hách, xin hỏi đại khái tôi cần thực vật lý trị liệu bao lâu nữa?”

      Bác sĩ từ ngẩng đầu, đưa ra hai ngón tay, “Hai tháng, hai tháng sau, chín mươi phần trăm có thể hoàn toàn khôi phục.”

      “Lâu như vậy sao...” Tống Hàng Hàng trầm ngâm suy nghĩ lát, “Nếu như, nếu như thời gian này làm, có hậu quả gì ư? Ý của tôi là, có thể nghiêm trọng hơn sao?”

      Bác sĩ đáp: “Trường hợp như vậy phải là có, nhưng lại rất thấp, chỉ cần bình thường chú ý nghỉ ngơi nhiều, cho dù tới làm vật lý trị liệu, mắt vẫn có thể khôi phục, nhưng thời gian hồi phục dài hơn rất nhiều.”

      “Như vậy...” Nếu như vậy, cũng lo lắng, vươn tay về phía trước, “Bác sĩ, cám ơn . Bắt đầu từ cuối tuần này cần làm phiền tái khám cho tôi nữa, vô cùng cám ơn thời gian qua chữa trị.”

      Tống Hàng Hàng trở về nhà, tra xét số tiền còn lại trong thẻ ngân hàng, trong lòng bắt đầu tính toán.

      Sau khi tốt nghiệp Cao trung (Cấp 3), bạn tốt nhất Diệp Nhất Đình cùng bạn trai Trần Văn Trọng cùng thi vào Đại học, mà Trường Đại Học này, ở Bắc Kinh mà hết sức quen thuộc, trước khi trùng sinh sống ở thành phố này nhiều năm.

      quyết định, định đến nơi nào.

      sớm có ý định rời , sống ở Thành phố K, đầy đường ngõ phố đều là những hình ảnh quen thuộc hoặc những còn người cảm thấy xa lạ, thể cứ giấu Nháo Nháo cả đời, sớm muộn cũng có ngày Nháo Nháo của bị người
      ta chỉ trỏ, hy vọng đứa bé lớn lên trong môi trường đó.

      Hôm nay, Hứa Nghiêu Thực hành động khác thường khiến cũng cảm thấy nặng nề, càng khiến kiên quyết rời .

      Vấn đề duy nhất là, nếu như trở lại, làm sao để gặp được ?

      Khi Hứa Nghiêu Thực tới lần nữa, Tống Hàng Hàng thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, là hộ lý nghe thấy chuông cửa ra mở cửa trước.

      Hộ lý và Hứa Nghiêu Thực sớm quen thuộc, mở cửa thấy là , liền cười hì hì trở lại ban công tiếp tục phơi quần áo, mặc cho Hứa Nghiêu Thực tự mình lại trong nhà.

      Vì vậy, khi Hứa Nghiêu Thực tới cửa phòng ngủ thấy mảng hỗn độn giường cùng Tống Hàng Hàng sửa sang hành lý.

      Đứng rất lâu, Hứa Nghiêu Thực mới chậm rãi mở miệng, giọng hơi hơi khàn khàn: "Tống Hàng Hàng, em làm cái gì?!!!"

      hơi kinh hoảng quay đầu lại, thấy cạnh cửa chính , chỉ giây liền khôi phục thần thái, "Ha ha, em thu dọn hành lý."

      " đâu?"

      " chuyến xa." trực tiếp trả lời.

      "Là bởi vì...." vội vàng hỏi, muốn lại thôi, mà đứa bé vốn yên ổn nằm trong nôi bỗng nhiên bật khóc.

      "Nháo Nháo khóc a, mẹ ôm ôm." Tống Hàng Hàng bước nhanh tới, ôm lấy bé, vuốt xuống dưới thấy ướt nhẹp, ngẩng đầu nhìn Hứa Nghiêu Thực xấu hổ cười tiếng, " xem Nháo Nháo lại đái dầm rồi, sống yên ổn."

      lại dịch mấy bước, lật lật lại ngăn tủ cạnh giường, nhíu mày, ra khỏi phòng, "Hình như tủ gian ngoài có đồ mới, em lấy trước."

      " giúp em." theo sát phía sau ra ngoài.

      biết sao, hôm nay Nháo Nháo rất nghe lời, khi đổi tã vẫn cứ duỗi chân thậm chí còn thỉnh thoảng lấy tay bắt lấy cổ áo Tống Hàng Hàng, khiến tay chân loạn lên, thời gian dài hơn bình thường rất nhiều.

      Hứa Nghiêu Thực nhìn , chợt mở miệng : "Hàng Hàng, mình em, còn phải nuôi đứa bé, rất vất vả."

      " khổ cực." cúi đầu trả lời theo phản xạ có điều kiện, nhìn thấy nụ cười khổ sở nơi khóe môi .

      "Em quyết đinh, mình, chờ đợi... như vậy sao?" chậm rãi, dùng giọng điệu chua chát hỏi.

      dừng chút, trong lúc nhất thời, bầu khí giống như ngưng lại.

      "Hứa Nghiêu Thực, biết ?" Hồi lâu, Tống Hàng Hàng ngẩng đầu lên, đưa tay nhàng lau mồ hôi thấm ướt trán, " ra em có thể tìm được ấy, em biết ro, chỉ cần em muốn tìm, nỗ lực tìm, nhất định có thể tìm được ấy.

      Nhưng, em cảm thấy đây là duyên phận, đừng cười em khờ, em tin tưởng vào số mạng, tựa như tại, em và ấy bọn em tách ra, em tin tưởng đây là vận mệnh an bài, như vậy em liền tiếp nhận. Ai biết ông trời muốn làm gì đây? Có lẽ ấy giúp chính bọn em, Đường Tăng thỉnh kinh đều phải trải qua nhiều gian khổ, huống chi em chỉ là phàm nhân.

      hỏi em có phải quyết định hay , lựa chọn của em là "Em nguyện ý chờ", đây là việc em muốn làm, em làm chuyện em muốn làm, cầu người được người, còn có gì hạnh phúc? Em rất hạnh phúc.

      Nếu như, nếu như bọn em gặp được nhau, được rồi, vậy chính là duyên phận giữa bọn em hết, cưỡng cầu được, em cũng hối hận.

      Hứa Nghiêu Thực, em ngốc, em chỉ là quá tin vào số mệnh, quá tin vào duyên phận."

      Tựa như trùng sinh, là số mệnh của , mà đứa bé, là duyên phận thuộc về , là duyên phận của .

      Giống như nam châm trái cực, biết, vô luận như thế nào dạng, bọn họ nhất định gặp lại nhau, lần nữa ở bên cạnh nhau.

      "Số mệnh..." lẳng lặng nghe xong, lẩm bẩm thốt lên ba chữ, sau đó bật cười, gằn từng chữ: " tin vào số mệnh... Số mệnh là cái quái gì? Chẳng lẽ số mệnh muốn em chờ đợi cả đời? Đợi đến già, bỏ qua tất cả? Qúa mức ngu ngốc!"

      câu sau cùng, thậm chí trong giọng của thậm chí còn chứa đầy oán ahanj.

      "..." chậm rãi lắc đầu, "Em chờ, dĩ nhiên là vậy, nhưng khi em thẻ chờ được nữa, em tiếp tục. Chuyện này có là gì đâu? Chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc là được rồi, em miễn cưỡng mình."

      "..." nhất thời trầm mặc, có phải là, chờ đợi Cố Ngự Lâm chính là hạnh phúc của , vĩnh viễn chỉ có thể là người ngoài cuộc thôi sao? Là ý này ư?

      "Hứa Nghiêu Thực..." yên lặng nhìn , "Cám ơn chăm sóc mẹ con em thời gian dài như vậy. Nếu hôm nay bị bắt gặp, em liền thẳng, em muốn cuộc sống hoàn toàn mới, em muốn rời thành phố K, rời khỏi nơi đây, chuyện nơi đây, em quên, em vĩnh viễn cảm kích , là Bá Nhạc và là người bạn tốt nhất của em ở đây."

      tiếp, nhìn vào mắt , : "Em tin tưởng ngày, cũng có thể giống em, hết lòng với người, mà người kia, mới chân chính là hạnh phúc của ."
      Last edited: 28/12/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56: Phương xa


      Edit: August97


      ngày trước khi rời , Tống Hàng Hàng lòng mang áy náy sai khiến hộ lý kia cùng, người kia người cũng như tên, này tên “Tiếu Tiếu”, lần này lại khóc đến hoa lê đẫm mưa (*thành ngữ, dịch nghĩa: hoa lê đẫm mưa, thường dùng để chỉ vẻ đẹp của những mỹ nữ khi khóc thương), khiến cũng sầu não dứt.

      Tiếu Tiếu chăm sóc gần năm, hai người ngày đêm ở chung, sớm nảy sinh tình cảm như tình chị em. biết gia đình đối phương nghèo khó, trước khi chia tay gắng phải kín đáo đưa cho ấy bao tiền mừng, Tiếu Tiếu lại sống chết chịu nhận, vẫn bảo phải giữ lấy ít tiền, chăm sóc mình và đứa bé tốt.

      Ngày máy bay cất cánh, thành phố K mưa , ngờ Tiếu Tiếu gọi điện thoại trước cho , muốn đưa đến sân bay. lay chuyển được kiên trì của Tiếu Tiếu, đành phải đáp ứng.

      Xuống xe ở sân bay, mưa hơn, gió thổi , tạo nên từng mảng mưa trắng xóa mờ mờ, mặc dù che ô, nhưng mưa vẫn thành tạt vào dưới, từng chút từng chút làm ướt tay áo .

      rùng mình, ôm chặt đứa bé trong ngực. Hôm nay Nháo Nháo nhu thuận trước nay chưa từng có, yên ổn nằm trong lòng , chân mày nho giãn ra, dưới hàng lông mày là cặp mi dài chớp chớp, đôi mắt đen cố định nhìn lên, nhìn khuôn mặt của Tống Hàng Hàng.

      “Chị Hàng Hàng, chị dùng cái ô này của em , cái này lớn hơn chút.”

      ngẩng đầu lên, cảm kích mỉm cười, đổi cây dù trong tay Tiếu Tiếu.

      Chợt nhớ tới cái ngày đó, cái ngày rất lâu trước đây, cũng là ngày mưa, hôm đó mưa lớn hơn nhiều, cũng biết cái ô màu tím nhạt đưa, còn giữ hay ?

      Vốn muốn để bất luận ai đưa tiễn mình, cũng cho bất kì ai, muốn im lặng rời , nào biết được Tiếu Tiếu lại bướng bỉnh mười phần. thầm cảm kích, tình cảm giữa người với người, ra chính là những điều đơn giản như vậy, tôi đối tối với bạn, bạn cũng đối tốt với tôi.

      Giật mình, ý niệm chợt thoáng lên trong đầu.

      “Tiếu Tiếu, em, có thể giúp chị chuyện ?”

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———


      Máy bay chậm rãi giảm tốc, ngoài cửa sổ chính là thế giới hoàn toàn mới. ღLQĐღ

      Máy bay hạ cánh, hít sâu ngụm khí khô ráo, khuôn mặt lên nụ cười thoải mái.

      Hương vị cỡ nào quen thuộc, lâu chưa từng tận hưởng bầu khí này, thiếu chút quên mất tư vị của nó.

      Kéo vali hành lý vốn nặng qua lối dài, đứng trước lối ra vào, đầu tiên nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.

      Người tới mỉm cười về phía , cho cái ôm chặt, nhất thời thức tỉnh đứa bé ngủ say.

      Mắt thấy Nháo Nháo nhếch miệng lên, tiếng khóc kinh thiên địa khiếp quỷ thần sắp sửa vang lên, khóe mắt Tống Hàng Hàng giật giật, vội vàng đẩy cái tay được voi đòi tiên của đối phương.

      “Mình cứ sờ sờ, mình cứ sờ sờ.” Đối phương bất mãn trừng , tươi cười muốn đưa ra cái tay tà ác, nhưng ngờ tay kia mới vừa đụng phải cái cằm mềm mại của bé, đứa bé chợt nghiêng đầu hớp ngậm vào ngón tay của , sau đó trộn rồi đảo, nhất thời tay dính đầy nước miếng.

      “Ách... đứa bé nhà bạn …”

      “... Diệp Nhất Đình thân mến, mình ngàn dặm xa xôi tới tìm nơi nương tựa là bạn, bạn lại dùng thái độ đó hoan nghênh mình?”

      “Ha ha, thôi thôi, xe vẫn còn chờ ở bên ngoài đấy.” Diệp Nhất Đình trêu chọc , quay đầu chọc chọc Trần Văn Trọng bên cạnh, “Còn chào hỏi bạn học cũ?”

      “Bạn mới là cụ non!” Tống Hàng Hàng oán thầm , khắc kia, tuổi thanh xuân như lần nữa đượm đầy lồng ngực , đó là tuổi thanh xuân bao lâu rồi có được?

      “Tống Hàng Hàng, lâu gặp.” Trần Văn Trọng lễ độ gật đầu với , lâu như vậy, quả nhiên vẫn như cũ, vừa nhìn chính là bộ dáng hiền phu lương phụ (*chồng hiền cha tốt).

      “Đúng vậy, lâu gặp.” đáp lễ, lặng lẽ giọng bên tai Diệp Nhất Đình, “Người đàn ông của bạn tốt, nhớ phải biết quý trọng nha...”

      Diệp Nhất Đình đỏ mặt, kỳ cục đẩy cái, “ thôi, nhảm gì thế!”

      Hai nữ nam cộng thêm đứa bé, tổ hợp rất là kỳ lạ, cùng nhau rời khỏi sân bay.

      Cho đến khi Diệp Nhất Đình mỉm cười chỉ vào chiếc xe taxi xa xa, hoài nghi ánh mắt mình có phải lại chuyển xấu hay , nhìn kĩ người trước mắt, kích động vỗ vào bả vai người dương dương đắc ý dựa vào xe kia…

      “Y Tuệ? Mình còn chút tin tức của bạn cũng có, ngờ lại ở Bắc Kinh?!”

      50 phút đường xe, từ sân bay thủ đô, đến nhà Y Tuệ.

      Y Tuệ vẫn dương dương đắc ý như cũ, dẫn mọi người leo lên tầng sáu, sau đó mở cửa ra, đưa tay chỉ vào trong nhà, “Cái tổ của mình, Hàng Hàng mau vào xem chút, cũng tệ lắm phải ?”

      Chứng kiến trước mắt, là phòng khách rộng chừng hai mươi thước vuông, mặc dù tính là xa hoa, nhưng trang trí cực kỳ tinh mỹ, còn có thể nhìn thấy hai gian phòng ngủ rộng mở bên trong, ở Bắc Kinh, phòng ốc như vậy thực tốn ít tiền.

      “Y Tuệ bạn vớ được người giàu có nào à?” Tống Hàng Hàng bất ngờ thốt ra câu.

      “Cái rắm! Bạn mới vớ được tên giàu có nào đấy?!” Y Tuệ nhất thời nổi đóa, “Lão nương bút vạch đổi đó biết ? Vừa đúng trải qua khủng hoảng kinh tế, người ta thuận tiện mới cho mình thuê đó!”

      “A, ra là thuê… Chẳng qua mình vẫn hiểu, bút vạch? Có ý tứ gì?”

      “Cái này nha...” Y Tuệ thừa nước đục thả câu, dẫn mấy người bọn họ ngồi xuống, thuận đường véo véo khuôn mặt nhắn của Nháo Nháo mới tiếp, “Chẳng phải mình thi vào Đại học Lưu Tam sao? Chỗ kia quả khô khan, mình học nửa năm thiếu chút nữa bị nhóm lưu manh kia làm cho tức chết, tự mình chạy đến Bắc Kinh.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56 (Tiếp)

      Edit: August97


      Sau đó lão nương thử sức trong các ngành nghề, luyện ra đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh (*mắt lửa tai vàng), sau đó lão nương ký bút gia nhập ngành tạp chí, sau đó lão nương liền phát tài, hắc hắc.”

      “...”

      Diệp Nhất Đình buồn cười tiếp, “Vận khí bạn tốt, cũng biết là vận cứt chó gì.”

      “Bạn mới cứt chó, cả nhà bạn đều cứt chó!”

      “Bạn!... Văn Trọng…” Diệp Nhất Đình hung hăng thốt ra chữ, sau đó chợt nũng nịu gọi, nhất thời khiến Tống Hàng Hàng nổi đầy da gà, quả nhiên đương vào đều bình thường, cách nào tưởng tượng nổi, Diệp Nhất Đình tài trí hào phóng, ngờ cũng có mặt trẻ con như vậy…

      “Trong lòng có cứt chó, vạn vật đều cứt chó.” thằng đàn ông cúi đầu , cưng chiều ủng hộ Diệp mỗ.

      Bọn họ ở trong nhà Y Tuệ hồi lâu, cho đến khi Diệp Nhất Đình giơ tay lên xem đồng hồ, “ còn sớm, Y Tuệ, bọn mình phải rồi, buổi chiều còn có lớp đấy.”

      “A, có việc gì, vậy hai người trước , tiễn đâu.”

      Tống Hàng Hàng cũng đứng dậy, “Nhất Đình, bạn giúp mình thuê nhà trọ nào?”

      “Nhà trọ gì?” Y Tuệ kinh ngạc khoa trương kêu to, “Diệp Nhất Đình, sao bạn còn chưa cho nó hiểu? Hàng Hàng, mình cố ý tìm phòng này, sao bạn còn thuê phòng? Về sau bạn ở đây với mình, lão nương nuôi bạn cùng đứa bé!”

      Tống Hàng Hàng trố mắt, vì vậy, cuộc sống ba người ở chung chính thức bắt đầu.

      Y Tuệ triệt để biến thành kẻ bưu hãn dũng mãnh rồi.

      Mỗi ngày nghe hô to “Lão nương”, Tống Hàng Hàng lập tức ý thức được người phụ nữ độc lập về kinh tế quan trọng đến nhường nào, ngày trước Y Tuệ là Tiểu Bạch, còn là tiểu bạch mọi chuyện nghe theo cha mẹ an bài, hôm nay lại có can đảm thân mình đánh liều nơi đất lạ, còn rất thuận buồm xuôi gió, khiến Tống Hàng Hàng vô cùng cảm khái.

      Ở nhà chăm sóc đứa bé cả tháng, Tống Hàng Hàng thể ngồi yên nữa, bàn bạc với Y Tuệ, đối phương dứt khoát để yên tâm ra cửa công tác, lại gần đây ấy tương đối rảnh rỗi, mỗi ngày đều ngồi đánh máy trong nhà, có thể chăm sóc đứa bé.

      Tống Hàng Hàng ra ngoài chạy vòng, cảm thấy xã hội Bắc Kinh, rất sâu rất sâu.

      Nhớ ngày trước với cái bằng đại học hạng hai, phải dựa vào bản lĩnh vững vàng chuyên nghiệp, tìm lâu mới được chức vị tốt, hôm nay cả cái bằng cũng có, ngoài vị trí nhân viên dịch vụ, tìm được công việc nào nguyện ý tiếp nhận mình.

      Ngày kế, ủ rũ cúi đầu trở về nhà, tại kinh tế đình trệ, lần nữa gây dựng nghiệp chỉ sợ là thể, chẳng lẽ muốn thừa dịp giá thấp mua mấy phòng ốc treo giá sao? Suy nghĩ chút, tiền bạc quá nhiều, có hứng thú kia nữa rồi. cũng muốn tìm công việc đúng với năng lực, công việc lâu dài.

      Vào cửa chính, đúng lúc thấy Y Tuệ cầm bình sữa trêu chọc đứa bé, nghe thấy tiếng mở cửa cũng quay đầu mà vọng ra: “Thằng nhóc này đùa vui, mình quyết định, lão nương muốn đâu phải mang tên nhóc này theo, dùng Nháo Nháo làm lá chắn!”

      “A, vậy bạn cứ đưa .” ỉu xìu trả lời, lên trước ôm lấy đứa bé, ngày thấy mẹ Nháo Nháo làm nũng kêu “Oa y oa nha”.

      “Sao vậy? Công việc khó tìm?” Y Tuệ ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của , trực tiếp hỏi.

      “Ừ.”

      “…Trợ lý biên tập tòa soạn, bạn có làm hay ?” Y Tuệ sớm đoán được, chính là muốn để Tống Hàng Hàng tự mình chạy tìm trước, bằng với tính tình tâm cao khí ngạo của , sao có thể xem trọng chức vụ như thế?

      “Hả?”

      “Ông chủ tuyển người. Mình trước chút, có vấn đề gì.”

      Tống Hàng Hàng suy nghĩ bao lâu, nhàng gật đầu.

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———


      Đêm khuya yên tĩnh, đoán chừng Y Tuệ ở căn phòng cách vách vẫn còn hăng say gõ bàn phím, đứa bé ngủ say trong nôi.

      Trở về từ tòa soạn, Tống Hàng Hàng nằm ở giường, nhìn sắc trời mờ mịt ngoài cửa sổ lại nghĩ tới công việc ngày hôm nay, nghĩ nghĩ lại, hai mắt nặng trĩu, khẽ nhắm lại.

      đúng! Hôm nay còn có chuyện chưa làm! chợt mở mắt, lấy chiếc điện thoại di động cũ dưới gối ra.

      sớm mua máy mới, đổi số Bắc Kinh, nhưng vẫn giữ lại máy cũ này, mỗi ngày như thường lệ nhắn tin nhắn. Bộ nhớ trong điện thoại di động sớm đầy, vẫn xóa bỏ, cái lại tiếp cái sao lưu lại laptop.

      “Cố Ngự Lâm, em biết, Y Tuệ giúp em tìm được công việc trợ lý biên tập tòa soạn, hôm nay là ngày đầu tiên em làm, luống cuống tay chân, biết có liên lụy đến Y Tuệ hay , em cảm thấy mình rất vô dụng. Nhưng yên tâm, Tống Hàng Hàng em là ai, chỉ có chuyện em thích làm, có chuyện em làm được, hôm nay em được tiền bối chỉ điểm rất nhiều, chắc chắn ngày mai tái phạm sai lầm nữa.”

      Viết xong, nhấn số điện thoại quen thuộc, chọn “Gửi ”, tiếp tục gửi tin nhắn tiếp theo.

      “Bây giờ ở đâu vậy? biết trở lại Thành phố K hay chưa, có nhớ em ? Đúng rồi, lúc trước vẫn quên địa chỉ nhà Y Tuệ cho , phòng 602 - số 72 - đường XX - khu XX - Bắc Kinh, nhất định phải tới tìm em… Thời gian của em cũng chỉ hữu hạn, đừng quá thời hạn đó! cho biết, trong tòa soạn có quản lý, dáng dấp rất đẹp trai đó, hắc hắc! ...”

      biết tại sao, ràng tình vui mừng, hốc mắt ươn ướt. nhàng nâng tay, mu bàn tay loạn xạ lau lau mắt, lại dùng sức hít hít mũi để cỗ nhiệt lưu kia dừng lại trong hốc mắt. Bác sĩ thể khóc, bằng thị lực lại giảm xuống.

      Nhưng đồ chết tiệt, rốt cuộc trốn ở đâu? Tại sao điện thoại cũng gọi được, tin nhắn em gửi cho , liệu có nhận được? Liệu, có thích em… dù chỉ chút hay

      Tầm mắt của dần dần hướng ra ngoài cửa sổ, trăng sáng lơ lửng cao bầu trời, chiếu khắp thành phố này, dõi theo .

      biết ở phương xa rất xa nào? Ánh trăng… có chiếu xa đến thế

      Chương 57: Xuất

      Edit: August97​

      Tống Hàng Hàng giữ chức trợ lý biên tập cũng lâu. tháng sau, có lần đủ nhân thủ, quản lý tài vụ tạm thời điều tới phòng tài vụ làm chút việc vặt, lại ngoài ý muốn phát hết sức quen thuộc với công việc, hoàn toàn giống như người mới vừa tốt nghiệp trung học có kinh nghiệm gì.

      Quản lý đặc biệt hỏi thăm , câu trả lời của là khi nghỉ hè hồi Cao trung, họ hàng trong nhà mở công ty , có đến giúp nên cũng có chút kinh nghiệm. Quản lý nửa tin nửa ngờ, sau đó liền điều đến tổ công tác của mình.

      Hôm nay quá nửa năm có thừa, mặc dù Tống Hàng Hàng cũng dám biểu lộ nhiều những kinh nghiệm quản lý cao cấp kiếp trước, nhưng dựa vào thái độ làm việc chịu khó học hỏi, rất nhanh liền trở thành tâm phúc trong phòng tài vụ. Trải qua kỳ khảo sát ban đầu, quản lý cũng rất yên
      l
      lòng giao nhiều công việc cho làm.

      Kể từ đó, càng thêm ngày ngày sớm về trễ, hơn nữa gần đây Y Tuệ luôn kêu khổ với , Nháo Nháo hơn tuổi rồi, có thể bò có thể , thường thường chơi đùa náo loạn khắp nhà. Hai người suy nghĩ, cũng nên để bé nhà trẻ rồi.

      Ngày hôm nay hết giờ làm, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, tám giờ tối, biêt trăng lên từ khi nào.

      Tống Hàng Hàng đưa tay che miệng đánh ngáp cái, xoa xoa hai mắt có chút mỏi, quay đầu lại nhìn tòa soạn trống rỗng, trong lòng khỏi nảy sinh chút cảm xúc hiểu.

      Cũng phải oán giận, gần đây thường là như vậy, quản lý luôn để lại cho đống lớn công việc, rồi làm dáng vẻ nghiêm túc với , biết quản lý là coi trọng , lo lắng kinh nghiệm chưa đủ mới để cho tích lũy kinh nghiệm từ thực tiễn. Tống Hàng Hàng chỉ là cảm khái, quanh quẩn lại, cư nhiên mình lại bước vào cùng nghề, làm công việc tương tự, thậm chí là đồng dạng ca đêm.

      Cả tòa soạn, phải có ai cũng tăng ca giống . Tống Hàng Hàng xoay người nhìn sang bên phải, thấy đèn trong phòng còn sáng, giậ mình, tiến lên nhàng gõ cửa.

      "Ngải quản lý."

      "Hàng Hàng, vào ." Máy điều hòa trong phòng làm việc bị hỏng, Ngải Sầm ngẩng đầu cười với , xin lỗi sửa sang lại cà vạt buông lỏng, chỉ vào cái ghế đối diện, "Ngồi , tại muộn, bên ngoài an toàn, công việc của tôi cũng sai biệt lắm, lát nữa đưa về."

      " cần, tôi ngồi tàu điện ngầm là được rồi. Ngải quản lý, tôi hoàn thành bản thảo, có cần xem qua trước ?" tới bàn làm việc đối diện, tiếp tục đứng hỏi .

      Đối phương cũng miễn cưỡng, chỉ lắc đầu cái, " cần, làm việc tôi rất yên tâm."

      "Vậy được." Tống Hàng Hàng nhàng đặt tài liệu lên bàn làn việc, "Quản lý cũng sớm tan làm , tôi về trước."

      "Được, đường cẩn thận."

      Từ tòa soạn ra ngoài, ngồi xe điện ngầm 20 phút, bộ thêm mười phút nữa đến nhà rồi, cũng thuận tiện.

      Từ xe điện ngầm miệng về nhà, dọc đường là công viên xanh, bên kia thưa thớt mấy quán ăn cùng cửa tiệm bán lẻ, mặc dù yên tĩnh, nhưng trị an cũng kém. Dù sao đây cũng là thủ đô, hơn nữa thế vận hội Olimpic qua , Bắc Kinh mảnh tường hòa yên bình, cho dù đây có phải chỉ là vỏ ngoài hay .

      Đến gần chỗ ở, Tống Hàng Hàng bước nhanh hơn, trong lòng có chút gấp gáp muốn ôm hôn bảo bối ngày thấy rồi.

      Thình lình, dưới cây đại thụ chợt ra bóng dáng cao lớn.

      Tống Hàng Hàng bị giật mình, giày cao gót dưới chân bị nghiêng, thân thể chợt ngã về phía trước. Mắt cá chân đau đớn, khiến phải "Ai ôi" kêu thành tiếng.

      Người nọ lập tức đỡ lấy , "Hàng Hàng, em sao chứ?"

      "Ừm...?" Ngẩng đầu thấy khuôn mặt quen thuộc, có chút khó tin.

      Hơn nửa năm, sắp quên mất, khi đó, bởi vì chờ đợi Cố Ngự Lâm, sợ người đứng trước mắt này cứng rắn tấn công, tạo nên cục diện khó có thể thu thập, vì vậy lựa chọn rời .

      Nửa năm nay, thoát khỏi thế giới kia, dần dần hiểu được ít chuyện. Ban đầu Hứa Nghiêu Thực tiếp cận vốn hết sức quỷ dị, lại bị cảm kích che mắt, trước khi bạn cùng phòng của Cố Ngự Lâm để lại lý do kỳ quái, câu kia là muốn để chân đứng hai thuyền, hôm nay nó lại ràng lên trong đầu.

      giống như lơ đãng tránh cánh tay muốn đỡ lấy của đối phương, nhàng chuyển đến bên đường, tay chống lấy thân cây, cúi đầu cẩn thận xoay xoay mắt cá chân. Đau đớn ban đầu dần dần qua, khớp chân chỉ còn hơi đau, chắc cũng có gì đáng ngại.

      "Em sao." ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi, "Sao tìm được em?"

      ".... chỉ là lo lắng cho em..."

      "...Chẳng lẽ là Tiếu Tiếu?" Suy nghĩ chút lại lắc đầu, " , Tiếu Tiếu lung tung."

      "Em đừng đoán mò, căn bản Tiếu Tiếu để ý tới ." Trong giọng Hứa Nghiêu Thực mang theo chút bất đắc dĩ. " nhờ Trần Thư Sướng hỏi thăm giúp, em cũng biết đấy, mối quan hệ của ấy ở Bắc Kinh rất rộng."

      A, Trần Thư Sướng, nghĩ tới, bà chủ của "Nghệ tâm" ở Bắc Kinh chính là chị ta. Sao lại quên, cho tới bây giờ bản lãnh của Hứa Nghiêu Thực đều rất lớn.

      "Tìm được em, sau đó sao???"

      "Hàng Hàng, sao em lại tức giận như vậy?" Hứa Nghiêu Thực vừa bất đắc dĩ cười tiếng, " mời lên nhà ngồi chút?"

      "Trong nhà loạn lắm." Tống Hàng Hàng bĩu môi, "Chiêu đãi tiện."

      "..." nhất thời trầm mặc, hồi lâu mới mở miệng hỏi, "Chân của em, có việc gì sao?"

      "Ha ha, ra rất đau, cho nên ngượng ngùng, em phải lên trước dán cao. cứ tự nhiên ."

      Tống Hàng Hàng để ý đến nữa, cà nhắc bước lên cầu thang, bỏ lại sau lưng bóng dáng độc.
      Last edited: 29/12/14
      trạch nữ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở cửa, Nháo Nháo xông ra, dọa giật mình.

      “Mẹ, mẹ!” Nháo Nháo gào to, được Y Tuệ ôm, cái tay mập mạp muốn bắt lấy .

      “Nháo Nháo, chớ ồn ào!” Y Tuệ đánh vào cái tay giơ ra kia, “Mẹ mệt mỏi!”

      “Dì… dì… Hư!”

      “Nhóc thối, Nháo Nháo thối, nhóc lại biết mắng người, nhóc xem hôm nay dì làm thế nào thu thập nhóc!” Y Tuệ cực kỳ tức giận nâng lên cái tay, làm bộ dáng muốn đánh vào mông bé, nhìn thấy Tống Hàng Hàng mệt mỏi buông tay xuống, “Hàng Hàng, cậu sao chớ? Trong công ty bị người ta khi dễ? với mình, mình giúp cậu tìm ả ta tính sổ!”

      phải, cậu đừng đoán mò.” đá giày cao gót dưới chân , ôm đứa bé, hôn cái lên khuôn mặt nhắn của Nháo Nháo, nghe đứa bé mở miệng tiếng “Mẹ tốt nhất!”, cuối cùng những phiền muộn cũng tan ít.

      “Y Tuệ, gần đây nếu như có bạn bè cũ tới tìm mình, cứ mình có ở đây, cũng được để ta nhìn thấy Nháo Nháo.”

      Mặc kệ có phải là suy nghĩ quá nhiều hay , cũng quản làm như vậy có thể tổn thương Hứa Nghiêu Thực, hôm nay, điều muốn bảo vệ, chỉ có mình và đứa bé, cùng với đoạn tình tương lai kia. Nếu như có thể, thậm chí muốn chuyển nhà.

      Hôm sau là thứ bảy, Tống Hàng Hàng sau tuần bận rộn, đều lựa chọn ngày này mà ngủ nướng, sau đó chủ nhật cùng Y Tuệ, Diệp Nhất Đình ra bên ngoài buông lỏng tâm tình.

      Trừ chủ nhật, Y Tuệ làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn khác biệt với , phần lớn thời gian ấy đều làm việc ở nhà, giống như Nháo Nháo, mỗi ngày ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường viết bản thảo, ngược lại đến cuối tuần dậy sớm làm cuộc mua sắm lớn.

      Nháo Nháo lâu dần cũng hòa theo cách làm việc và nghỉ ngơi của Y Tuệ, đến thứ bảy này cũng dậy sớm, vẫn đòi “Dì dì ôm”, ra chính là muốn cùng ra ngoài.

      “Hư! Đừng ầm ĩ nữa! Mẹ nhóc ngủ!” Y Tuệ bất đắc dĩ, ôm đứa bé xuống phố, đây phải bảo giết “hoa đào” sao? (*Nháo Nháo rất đáng , thu hút nhiều “hoa đào”) Tại sao cảm thấy mẹ đứa này phải Tống Hàng Hàng mà là !

      “Tốt lắm tốt lắm, ầm ĩ nữa dì đánh mông nhóc, dì dẫn nhóc ra ngoài là được chứ gì!” Trời đánh, chẳng trách được trong tiểu thuyết võ hiệp, võ lâm minh chủ nào cũng có đường chết, Nháo Nháo chính là khắc tinh vô địch của Y Tuệ !

      Tống Hàng Hàng còn ngủ, Y Tuệ đau lòng muốn đánh thức , vì vậy tay ôm đứa bé, tay xách lấy cái bọc lớn liền ra ngoài.

      Vốn muốn hẹn người bạn phố Tây mua ít quần áo, bởi vậy mà toàn bộ kế hoạch bị nhỡ. Y Tuệ đứng dưới lầu suy nghĩ hồi lâu, quyết định chợ phía Bắc mua ít thức ăn trước, tiếp tế cái tủ lạnh trống rỗng đến đáng thương, sau đó đến mấy cửa hàng bên cạnh xem ít quần áo. Cứ như vậy khi về nhà vừa vặn là buổi trưa, Tống Hàng Hàng cũng rời giường, chừng mình còn có thể đến phố Tây chuyến.

      Nhẩm tính như vậy, Y Tuệ cũng buồn bực nữa, dùng sức véo véo gương mặt mềm mại của Nháo Nháo.

      “Nháo Nháo, thời điểm dì mua thức ăn, nhóc phải thi triển sắc đẹp của mình nhé, mấy thím kia thích nhất là đùa giỡn với nhóc con, khẳng định có thể tiết kiệm cho dì ít tiền, ha ha…”

      tiếng sau, Y Tuệ từ chợ ra, quả thực mang theo nụ cười rạng rỡ, Nháo Nháo sớm quen mặt, bác này thím nọ mỗi người đều tranh nhau nhét đồ ăn vào tay bé, chỉ hận Nháo Nháo phải là hậu nhân của Thiên Thủ Quan , ngay cả lúc tính tiền cũng giảm giá thích hợp nhất cho Y Tuệ. Cả đám đều khen Y Tuệ sau khi sinh bảo dưỡng vóc người tệ, khiến có phần bực tức rồi.

      “Nháo Nháo, dì mua đồ chơi thưởng cho nhóc!” Y Tuệ tới bên ngoài tiệm trang sức, chỉ vào đống thú bông trước mặt, “Nháo Nháo thích cái nào?”

      “Tròn tròn! Nháo Nháo! Tròn tròn!” Bé hưng phấn vỗ tay.

      “Tròn tròn?” Y Tuệ nhìn theo ánh mắt của Nháo Nháo, khóe mắt hơi co quắp, “Cái đó, em , lấy cho chị cái siêu nhân trứng muối kia , gói lại luôn.”

      Tầm mắt vừa chạm đến chiếc váy bên trong cửa hàng, mắt Y Tuệ chợt sáng lên, đưa đồ ăn tay cùng đứa bé trong ngực đưa cho nhân viên phục vụ, “Em , giúp chị chăm sóc đứa bé chút, chị vào bên trong xem.”

      Vào trong được hai bước, lại quay đầu lại nhìn, “Em , em ôm đứa bé chứ?”

      Nhân viên phục vụ chỉ là mười mấy tuổi, luống cuống tay chân nhận lấy Nháo Nháo, vội vàng gật đầu, “Biết, biết, tại quê nhà ôm qua con của chị họ, chị cứ yên tâm .”

      Nháo Nháo cũng sợ người lạ, xoạch tiếng hôn trẻ cái, “Chị chị! Thổi thổi!” Khiến người xem náo nhiệt đỏ ửng mặt.

      Y Tuệ lưu luyến dạo quanh tiệm, trước kia cũng từng tới nơi này, nhưng vẫn luôn giới hạn ở việc mua ít trang sức, hôm nay mới biết bên trong cửa hàng còn có khu riêng biệt, ngờ giành cả gian lớn chuyên về váy, trông cũng tệ, thiên tính của nữ nhân nhất thời nổi lên, những chuyện khác đều bị quẳng ra sau đầu rồi.

      Nhân viên phục vụ ngồi ở cửa, ôm Nháo Nháo có chút cố sức, chớp mắt cái, hỏi: “Bé à, bé biết chưa?”

      “Nháo Nháo, !” Nháo Nháo tựa như tranh công .

      cho chị xem, có được hay ?” trẻ xong, cẩn thận để Nháo Nháo xuống đất, xoa xoa cánh tay hơi đau đớn, đứa bé quả đứng vững.

      “Bé à, cho chị nhìn nào!” Nhân viên phục vụ cầm chiếc kẹo que quơ quơ trước mặt bé, Nháo Nháo chậm rãi mà vững vàng bước tới.

      “Em , cái váy này bao nhiêu tiền?” Giọng Y Tuệ chợt truyền ra từ trong cửa hàng.

      “À, chị chờ chút, em đến ngay!” cao giọng , nhìn đứa bé vẫn còn đứng mặt đất, đưa kẹo mút tay cho bé, lại ôm bé lên ghế, “Bé à, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, cho phép chạy loạn nha!”
      xong, chạy vào trong tiệm, chưa từng phát đứa bé sau lưng bò xuống ghế, sau đó hướng chỗ xa từng bước tập tễnh bước .
      trạch nữ thích bài này.

    5. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Ta thay HNT co nhieu dat dien hon ca CNL! Thật bức xuc, hy vong may chuong cuoi CNL co the xh nhieu 1 chut

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :