1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh xuân - Diệp Thất Nhĩ (Full 63c - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51 (Tiếp)

      Edit: August97


      Nhưng, nếu như thế, nếu thể thay đổi, hãy để thay thế người kia…

      Hàng Hàng, em xem, như vậy có tốt ?

      canh chừng bên người , ngày đêm, nhưng người giường cũng có tỉnh lại.

      điên cuồng chất vấn bác sĩ, bác sĩ cũng nghi vấn giống , nhưng chỉ lắc đầu.

      khắc kia, đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ là đồng ý thỉnh cầu của , cho nên muốn tỉnh lại sao?

      bắt lấy bàn tay lạnh lẽo của , khắc kia, chỉ muốn tỉnh lại, vô luận bắt làm gì, chỉ muốn tỉnh lại.

      Hàng Hàng, làm sai, nếu như biết cái kết cục này, làm như vậy.

      biết em bao giờ tha thứ cho , cũng thể tha thứ cho bản thân mình. Nhưng bây giờ, chỉ muốn em tỉnh lại...

      Ngày hôm sau, khi hoàng hôn xuống, Hứa Nghiêu Thực ngơ ngác ngồi bên giường bệnh, bỗng nghe thấy động tĩnh, cuống quít đứng lên, thấy Tống Hàng Hàng nhíu chặt mày.

      Trong nháy mắt mừng như điên, cử động cũng dám, mắt cũng dám nháy nhìn , ngờ cũng quên gọi bác sĩ tới đây.

      Cho đến khi tay vươn lên phía trước, do dự nắm lấy , sau đó bị nắm chặt.

      Đừng ! Đừng bỏ em mà , vui mừng chưa tới ba giây, chợt ý thức được, có lẽ chỉ nhận lầm người...

      sao cả, Hứa Nghiêu Thực chợt trở lại bình thường, dù là nhận lầm người, vậy sao nào?

      Hàng Hàng, giờ khắc này, chỉ muốn em tỉnh lại.

      nắm tay của , lẳng lặng ngồi ở bên giường, nhìn dần dần tỉnh lại.

      Tống Hàng Hàng cảm thấy từng tia ánh sáng nhạt ở trước mặt, mặc dù gần trong gang tấc, lại giống như thể chạm tới.

      giãy dụa, bàn tay bên giường càng nắm chặt, giọng dịu dàng đó lại vang lên lần nữa.

      Cố sức mở mắt, đen như mực, chỉ có chút ánh sáng u ám, Tống Hàng Hàng buông lỏng bàn tay nắm lấy tay , chống giường từ từ ngồi dậy, chợt cảm thấy hồi suy yếu, đôi tay liền mềm nhũn ra.

      Bàn tay hơi lạnh kia lại lần nữa đỡ lấy .

      “Hàng Hàng, em... Cảm thấy như thế nào? Muốn ăn chút gì ?”

      gật đầu, lại lắc đầu, “Khát... Đầu... Có chút choáng.”

      rót nước cho em, em đừng cử động.”

      Bên tai chỉ nghe thấy giọng cùng hồi huyên náo, sau đó cái ly ấm áp chạm đến môi .

      hơi cả kinh, chỉ nghe đối phương dịu dàng : “Ngoan, há miệng.”

      vẫn lo lắng bất động, đối phương trầm mặc chút, lại : “Người em khỏe, uy em uống.”

      mặt có phần nóng, há miệng ra, đôi môi bởi vì khô nứt mà dính vào nhau, nhất thời có chút đau.

      Đầu óc hỗn độn như cũ, phân chuyện gì xảy ra.

      “Tôi, ở nơi nào?” Nhấp hớp nước , khỏi giọng hỏi.

      “... Hàng Hàng, nơi này là bệnh viện, em, bị tai nạn.”

      Bệnh viện? Tai nạn?

      hơi sững sờ, chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, gay mũi đến ghê tởm.

      Cảnh tượng trong mộng lại lần nữa thoáng qua trong đầu.

      Tin nhắn của , điện thoại của Trần Tiêu Hoan, kẹt xe, đèn pha chói mắt, tia sáng bầu trời... Những thứ này, chẳng lẽ đều là ?

      Đau! Đầu là đau! chợt chịu được ôm lấy đầu.

      “Cố Ngự Lâm?” lớn tiếng khóc lên, “Là Cố Ngự Lâm sao? cần ! phải em sao? Tại sao lại muốn trốn... Tại sao phải ...”

      “Hàng Hàng, đừng sợ! Đừng sợ!”

      đôi bàn tay vội vàng ôm vào trong lòng, êm ái vỗ vỗ phía sau lưng của , “Đừng sợ, Hàng Hàng, đừng sợ.”

      hu hu khóc, dần dần bình tĩnh lại.

      “Hứa, Hứa Nghiêu Thực?” khóc sụt sùi hỏi, rời khỏi ngực của .

      “... Là .” Là , phải Cố Ngự Lâm.

      “Cố Ngự Lâm đâu? ấy đâu? ấy nơi nào rồi?”

      “Cậu ấy... cũng biết.”

      Được rồi, cứ để tiếp tục làm ác nhân , chỉ muốn cầu chút ấm áp trong ngực này thôi…

      Tiếng khóc dần dần ngừng lại, vừa mới tỉnh lại từ ác mộng, mới có phản ứng kịch liệt như vậy, bây giờ nghe thấy tin tức xấu này, trái lại kích động như lúc ban đầu nữa.

      Sau hồi trầm mặc, lại mở miệng, “Hứa Nghiêu Thực, bật đèn , tối quá.”

      Tay Hứa Nghiêu Thực chợt run lên, ngay sau đó, Tống Hàng Hàng liền cảm thấy hồi gió lạnh quét qua, giống như tay người nào đó cẩn thận quơ trước mặt .

      ý nghĩ thoáng qua trong đầu, bả vai run rẩy, cảm thấy hàm răng mình cắn chặt lấy cặp môi khô nứt, đau quá, tại sao đau đớn lại chân như vậy?

      “Hứa, Hứa Nghiêu Thực... Đèn... Có phải bật rồi ?”

      trả lời, nhưng có thể cảm thấy trong phòng vang lên tiếng thở dốc.

      Sau đó bị ôm chặt, sau đó nghe thấy dùng giọng run rẩy bảo đừng hoảng hốt, sau đó nghe thấy dùng giọng điệu hốt hoảng cao giọng gọi bác sĩ tới.

      ...

      Hoàng hôn ngoài cửa sổ, bầu trời màu quả quýt, cây cối xum xuê, cúc dại rực rỡ ánh vàng... Thậm chí, vách tường màu trắng trong phòng bệnh, những thứ này, đều nhìn thấy được nữa sao?

      Đây chính là cái giá mà phải trả, bởi vì thẳng thắn thừa nhận, phải vậy ?

      Nếu vậy, nguyện ý, chỉ cần Cố Ngự Lâm có thể trở lại.

      Nhưng Cố Ngự Lâm, rốt cuộc đâu? Nơi này tối quá, ở đây, em rất sợ.
      laula, Phan Hong Hanhtrạch nữ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52: Đứa bé

      Edit: August97

      Hai ngày sau, sau khi kiểm tra, bác sĩ đưa ra bản báo cáo.

      Báo cáo có ghi, bởi vì tai nạn xe cộ, phần não Tống Hàng Hàng xuất khối máu bầm, khối máu chèn lên dây thần kinh thị giác, từ đó gây mù.

      Hứa Nghiêu Thực lo lắng hỏi thăm bác sĩ về phương pháp chữa trị, lấy được kết luận: tượng mù chỉ là tạm thời, khối máu có thể tự mình biến mất, cũng có thể tồn tại suốt đời, tỷ lệ là ngẫu nhiên, ai cũng thể chính xác. Bởi vì khối máu nằm ở vị trí trọng yếu, tạm thời có cách nào để phẫu thuật lấy nó ra.

      Bác sĩ còn , bệnh nhân phải cẩn thận điều dưỡng, nếu khối máu có thể trở nên lớn hơn, nghiêm trọng hơn còn có thể nguy hiểm đến an toàn tính mạng, dĩ nhiên, loại khả năng này cũng lớn.

      Nghe thấy câu cuối cùng của bác sĩ, trái tim Hứa Nghiêu Thực giống như ngừng đập, lòng bàn tay xuất mồ hôi lạnh.

      khẽ lảo đảo, quay

      người lại, trong lòng đều là vô hạn ảo não, khắc kia, cảm thấy tất cả mọi lỗi lầm đều do gây ra.


      rất muốn ngẩng đầu hỏi ông trời, tại sao thể cho chút hạnh phúc, chút ấm áp? Cho dù chuyện này là lỗi của , nhưng đánh đổi nhiều như vậy. Tại sao, còn trừng phạt như vậy.... Dùng để trừng phạt ....


      Nhưng bây giờ, chỉ có thể bù đắp lại, bù đắp lại tốt.


      Mặc kệ là lỗi của ai, lỗi vẫn là lỗi.


      Chuyện mang thai, Hứa Nghiêu Thực thử dò xét qua, chính Tống Hàng Hàng cũng biết chuyện.


      Vì vậy muốn lừa gạt mấy ngày, chờ tâm tình Tống Hàng Hàng khá ổn định mới cho biết, để quyết đinh nhưng sau đó lại sơ ý để nghe thấy cuộc đối thoại giữa và bác sĩ.


      ngày kia, ngơ ngác ngồi giường bệnh lâu, lo lắng cho , an ủi , lại câu nào.


      chỉ hơi nghiêng đầu, cặp mắt vô hồn, khuôn mặt quay về phía , giống như lọt vào thế giới khác, quên mất thể xác của mình.


      Rất nhiều ngày, bọn họ lại về đề tài này.


      cũng biết quyết định trong lòng Tống Hàng Hàng, có lẽ bởi vì đứa bé này, trái lại càng có suy nghĩ theo chiều hướng tích cực.


      suy nghĩ rất nhiều, nhớ lại đêm hôm đó, cái đêm, đưa đứa bé tới.


      -------------tuyến phân cách----------------


      Đó là chuyện hơn tháng trước, mùa hè kia, vất vả mới dành chút thời gian trở về nhà chuyến.


      Ngày đó, và Cố Ngự Lâm về trường cao trung Trường Thanh, thăm chủ nhiệm lớp - thầy giáo La, lúc trở lại lại gặp mưa to gió giật, đường bùn lầy, cho nên bọn họ phải ở lại vùng ngoại ô, tùy tiện tìm quán trọ qua đêm.



      Chính là buổi tối hôm đó, lần đầu tiên của bọn họ, hình thành nên đứa bé này.


      chủ động.


      ngày kia, ngoài cửa sổ sấm sét vang dội, mặc dù là vùng ngoại ô, ngờ cả quán trọ cũng đầy khách, chỉ có thể xếp cho hai người ở chung phòng.


      Nghe chỉ còn lại phòng, Cố Ngự Lâm liền muốn đội mưa trở về, nhưng bấy giờ mưa quá lớn, đường thủy lúc sáng cũng dừng hoạt động, vì vậy sao, nên cầu bổ sung thêm gian phòng trọ nội thất đơn sơ giường xếp chiếc chắn.


      Đêm hôm đó, có thể nghe thấy am thanh lật người cách đó xa của người bên cạnh, có thể nghe thấy hô hấp rối loạn của , còn có tiếng vang "kẽo kẹt kẽo kẹt" phát ra từ chiếc giường xếp.


      nhàng đứng dậy muốn vòng qua, nhưng vẫn phát ra tiếng động, vì vậy nín thở, cho là mình đánh thức , cũng dám tiếp tục lật người.



      đến gần cái giường xếp , nhàng vươn tay, cách tấm chăn đẩy lưng , "Cố Ngự Lâm, lên giường lớn ngủ , giường chắc chắn chút nào."


      ", cần." Lúc ấy tim của , chắc chắn đập rất nhanh, cho nên mới khiến giọng phát run như vậy...


      Tống Hàng Hàng chợt nổi lên ý nghĩ tinh quái, bàn tay đặt ở chăn giống như con rắn linh hoạt, nhanh chóng chui vào trong chăn của , thân thể chấn động mạnh, tay của liền theo vào theo ống tay áo của , mò tới cánh tay săn chắc.


      "Cố Ngự Lâm, sao tay của lại ấm như vậy?" đùa dai vuốt bắp thịt cánh tay , vừa khanh khách cười.


      Ở đại học M, Cố Ngự Lâm vẫn thường xuyên chơi bóng rổ, đường cong bắp thịt tay, chậc chậc, khiến khen ngợi.


      Dưới đêm trăng tối mịt, tròng mắt của đột nhiên thay đổi màu sắc, nhưng vẫn cẩn thận ức chế, trong gian phòng nho chỉ nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của .


      chợt cúi người xuống, ấn xuống trán nụ hôn, dịu dàng, mềm mại, nóng bỏng, thoáng chốc vành tai của nóng lên.


      Thân thể mềm mại nằm ngay phía , tóc của dịu dàng buông xuống dưới, nhàng lướt qua hai gò má , lại thỉnh thoảng dao động khuôn mặt , loại ma sát tinh tế này, khiến vô cùng xao động.


      "Em, em mau quay lại giường nằm ngủ ." dám đẩy , chỉ có thể cẩn thận dịch dịch thân thể, cách xa chút, tránh khỏi dịu dàng hấp dẫn khiến người ta hít thở thông này.


      "Em muốn!


      Lúc ấy, trả lời như vậy? Trong đêm khuya tối đen, chợt dũng khí mười phần, thích , thích đối tốt với mình, thích luôn luôn suy nghĩ vì mình, trong lòng còn có chút áy náy nho , cảm động muốn bồi thường nhân nhượng lâu nay của .


      "Đồ ngốc..." mềm mại mở miệng, cảm giác khuôn mặt của mình cũng bắt đầu nóng lên, cặp môi nhàng hạ xuống, đầu tiên là cái trán, sau đó cánh mũi, sau đó là đôi môi, sau đó.... bắt đầu từ vị trí sớm nóng lên kia, từ từ trêu đùa.


      Mà bàn tay còn lại, sớm dao động lên cơ bụng săn chắc của .


      Con mắt thâm sâu cuối cùng cũng bùng cháy mạnh mẽ, tay của chợt đẩy chăn, ôm lấy hông , kéo xuống phía mình....
      Last edited by a moderator: 20/12/14
      laulaPhan Hong Hanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 52 (Tiếp)

      Edit: August97


      Ngày đó mưa sa gió giật, cũng như quán trọ đầy khách, đều là ngoài ý muốn, nhưng làm chuyện đó cùng , phải là chuyện ngoài ý muốn. Bởi vì sớm nhận định rằng, với , tự nguyện, sau đó cũng kịp thời dùng thuốc tránh thai khẩn cấp.

      Nhưng đứa bé vẫn có, thay vì là ngoài ý muốn, bằng là ông trời ân tứ.

      Nếu như Cố Ngự Lâm còn trẻ, sớm trưởng thành, thầm tự giễu trong lòng, mấy chục tuổi đời rồi, cũng nên gánh vác trách nhiệm này thôi.

      đứa bé, phải rất tốt sao? Mặc dù mắt mù, nhưng cũng phải là nuôi nổi.

      Hơn nữa, như vậy, có lẽ cũng còn lo lắng phải độc mình nữa.

      Đầu năm trước mua cổ phiếu, ủy thác cho Hứa Nghiêu Thực giúp bán ra toàn bộ trước ngày 26 tháng 10, khi giá cao nhất, vốn muốn rút lui phường thủ công “Nghệ tâm”, Hứa Nghiêu Thực lại kiên trì tự mình tới giúp xử lý.

      Cái gì cũng có, chỉ là bạn trai lại bỏ chạy giải thích được, vậy nuôi đứa bé này, nuôi đứa bé của .

      nguyện ý đặt tất cả tâm tư vào sinh mệnh trong bụng, đó là tình của , tình bị bỏ lỡ, muốn đền bù.

      muốn , vậy cứ để cho , mặc kệ là lý do gì, tóm lại là mình có lỗi trước.

      Nhưng cũng tin tưởng, có ngày, trở về, giải thích.

      Tất cả, tùy ngộ nhi an (*thích ứng trong mọi hoàn cảnh).

      Tối, gió đêm lướt qua lá cây tạo thanh rì rào, nửa vầng trăng xuất nơi chân trời mờ tối, treo ngọn cây, chiếu sáng cảnh vật trong phòng bệnh.

      cảm thấy gió ca hát, còn có ánh trăng mát mẻ lướt bàn tay, chóp mũi có thể ngửi thấy mùi cỏ cây thơm ngát. có thị lực, dường như những giác quan khác trở nên nhạy cảm hơn.

      nghiêng tai ngồi bên giường, yên lặng cảm nhận thế giới diệu kỳ này, toàn bộ mái tóc được vén sang bên, lộ ra cái trán trơn bóng.

      Đâu đó truyền đến thanh chim tước chiếp chiếp, trong đêm trăng yên tĩnh, lại khiến liên tưởng đến sinh mệnh kì diệu kia.

      Khóe miệng chậm rãi nâng lên, tạo nên nụ cười mà chưa hề phát giác.

      Giống như có gì đó, khắc kia, ở trong cơ thể , nảy mầm, sinh trưởng thành đứa bé.

      Thởi điểm Hứa Nghiêu Thực bước vào phòng bệnh, thấy cảnh tượng như vậy.

      trẻ tuổi, xinh đẹp động lòng người, lắng nghe dưới ánh trăng, giống như bức tranh xinh đẹp nhất.

      sững sỡ, cảm xúc trong lòng lần nữa bị dao động.

      Đây là Tống Hàng Hàng bất đồng với trước kia, Tống Hàng Hàng quá quen thuộc.

      Gió thổi vào cửa phòng, ma sát với nền đất, phát ra thanh , cùng bước chân của .

      Chỉ thấy Tống Hàng Hàng nghiêng tai về phương hướng cửa phòng, nơi đứng, dừng lại ba giây, sau đó quay đầu lại, nở nụ cười ngọt ngào, “Hứa Nghiêu Thực?”

      “Khụ khụ!” che giấu cảm xúc, khẽ ho hai tiếng, “Là .”

      “Hôm nay lại mang đồ tốt gì cho em vậy?”

      kinh ngạc bởi nụ cười cùng giọng của , vì vậy ngữ điệu cũng buông lỏng xuống.

      “Sườn heo! Sườn heo nấu hạt sen, ở cửa Đông Đại học A, là trong những món em thích nhất.”

      ngồi vào bên cạnh , cẩn thận mở bình giữa nhiệt ra, múc muỗng cháo, nhàng thổi nguội, đưa tới bờ môi , “Nhân lúc còn nóng hãy ăn .”

      “Được.” khéo léo há miệng, nuốt xuống, sau đó ngẩng đầu : “Hứa Nghiêu Thực, ngày mai có thể mang tới cho em món cá hấp Phù Dung Cư được ?”

      Dừng chút, tiếp, “Em nghe cái đó có thể an thai.”

      Cái thìa giơ dừng lại giữa trung, hồi lâu mới mở miệng, “... Em quyết định?”

      “Ừ. Quyết định.”

      “Tốt.” yên lặng mỉm cười, lại múc muỗng cháo, “Ăn , nhanh nguội.”

      “Ừ, ăn ngon.”

      chén to sườn nấu hạt sen, ngờ ăn hết, cuối cùng còn cười với : “ đủ ăn, sợ rằng lần sau phải mua hai chén rồi, ha ha.”

      “Ừ, Đúng vậy...” phối hợp cười cười.

      Lần sau, chỉ sợ phải đưa phân lượng hai người rồi...

      Tống Hàng Hàng nhận lấy khăn giấy tay , lau miệng, còn : “Hứa Nghiêu Thực, chuyện như vậy, em cũng muốn tiếp tực nghỉ phép nữa, giúp em làm thủ tục nghỉ học,được chứ?”

      kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , sau đó chợt phát mình rất ngốc, căn bản nhìn thấy , bày ra vẻ mặt này, còn có ý nghĩa gì?

      “Được.” , sau đó cúi đầu xuống lặng lẽ gọt quả táo tay.

      mù nở nụ cười rạng rỡ, còn có chàng trai đút ăn cháo, gọt trái cây, người ngang qua ngoài phòng bệnh nhìn thấy, cũng cảm thán cảnh tượng ấm áp tốt đẹp này.

      Nhưng trước khi ra cửa, nghe thấy giọng của .

      “Hứa Nghiêu Thực, đối với em tốt, làm trai của em nhé.”
      laulaPhan Hong Hanh thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53: Chào đời

      Edit: August97

      Nhưng trước khi ra cửa, nghe thấy giọng của .

      “Hứa Nghiêu Thực, đối với em tốt, làm trai của em nhé.”

      Trong nháy mắt kia, nghe thấy tiếng bước chân dừng lại, tiếng thìa sứ rơi xuống, đập vào bình giữ ấm inox tạo ra thanh thanh thúy.

      Sau đó, yên lặng lâu, lâu
      Cho đến khi cửa phòng nhàng khép lại, cơn gió phất qua trước mặt . giật mình, sau đó cúi đầu xuống.

      Đêm hôm đó, yên tĩnh mà mát mẻ, nửa vầng trăng nửa nửa sau đám mấy đen.

      lâu sau đó, xuất viện, Hứa Nghiêu Thực mới cho biết, cuối cùng giúp làm thủ tục nghỉ học năm, lý do với trường học là sau khi bị tai nạn, mắt mù, cần nghỉ ngơi năm.

      Những người khác cũng biết, nguyên nhân thực trong chuyện này rốt cuộc là gì.

      Tống Hàng Hàng yên lặng lát, phản đối Hứa Nghiêu Thực tự mình quyết định đổi nghỉ học hoàn toàn thành tạm nghỉ học, dù sao chuyện tình năm sau, có người nào có thể .

      Giống như năm trước, chính cũng ngờ tới xảy ra cục diện như ngày hôm nay.

      Bên phía ba mẹ, Tống Hàng Hàng cũng muốn giấu giếm, nhưng lại sợ bọn họ trong khoảng thời gian ngắn tiếp thụ nổi chuyện đồng thời bị tai nạn xe và mang thai.

      Suy tư lâu, gọi điện thoại về nhà, khai báo chuyện tình mình tạm nghỉ học năm, nhưng lại gạt bọn họ, là bởi vì “Nghệ Tâm” trong giai đoạn phát triển quan trọng, mình cách nào sắp xếp ổn thỏa hai việc học tập và công việc cùng lúc.

      Ba mẹ đều là người tương đối sáng suốt, nếu ban đầu cũng giao tiền trong nhà cho , để đầu tư gây dựng nghiệp rồi.

      Sau này, phường thủ công “Nghệ Tâm” phát triển, bọn họ ít nhiều cũng biết chút. năm này, học phí cùng sinh hoạt phí của Tống Hàng Hàng đều là tự lo liệu, còn thường gửi tiền về nhà, bọn họ cũng thừa nhận con đường nghiệp của con .

      Cộng thêm Hứa Nghiêu Thực lấy thân phận giáo sư, hàn huyên qua điện thoại với họ lát, hai người cũng đón nhận lý do như vậy, thậm chí còn bày tỏ toàn lực ủng hộ công việc của con .

      Khi để điện thoại xuống, Tống Hàng Hàng thở dài tiếng, trong lòng khổ sở, biết còn phải dối bao nhiêu lần, có thể
      giấu giếm được bao lâu

      Nhưng, mặt kệ như thế nào, đây chính là lựa chọn của .

      Tống Hàng Hàng đưa tay, nhè đặt lên bụng mình, ba tháng, bụng có dấu hiệu nhô lên, ít ngày trước, Đổng Nhạc Mai cùng mấy bạn học khác đặc biệt đến thăm , thể giả bộ nằm ở giường, dùng chăn che mình đến gió thổi lọt, sợ bị người khác nhìn ra chút đầu mối

      Mặc dù quyết định sinh con nhưng còn chưa đủ lạc quan. cách nào tưởng tượng khi người khác hỏi rằng cha nó là ai, ở đâu phải trả lời như thế nào.

      Có lẽ, phải đợi đến ngày, khi chân chính đủ kiên cường.

      Tuần trước vừa mới kiểm tra, nghe Hứa Nghiêu Thực , bây giờ đứa bé còn rất , thậm chí chỉ như quả lê.

      Đáng tiếc lại thấy được hình ảnh siêu chỉ có thể tưởng tượng trong đầu đứa bé vừa đáng lại đến thương cảm như thế.

      Bác sĩ , đứa bé ba tháng mới vừa thành hình, mặc dù có thể đưa tay nhấc chân, nhưng bởi vì động tác quá , tạm thời chưa thể cảm thụ đến máy thai, khỏi có chút tiếc nuối.

      Nhưng, mặc kệ đứa bé ra sao, cũng là sinh mạng của và Cố Ngự Lâm, sao có thể ghẻ lạnh nó.

      Trước khi trùng sinh, Tống Hàng Hàng là rất thích trẻ em, nhưng đều có cơ hội tự mình nuôi đứa.

      nhàng vuốt ve bụng, tưởng tượng nhìn thấy đứa con... Bác sĩ , chỉ cần đợi thêm tháng nữa, đứa bé lớn hơn chút, khi đó bé có thể duỗi duỗi cái chân , có thể cảm nhận được bé đá .... Đây là chuyện thần kỳ nhường nào.

      có thị lực, trời cao liền ban cho đứa con, ra , phải nên cảm kích chứ?

      Trong khoảng thời gian này, Tống Hàng Hàng vẫn ở trong phòng trọ cạnh phường thủ công "Nghệ Tâm" ngoại trừ hộ lý chuyên nghiệp đặc biệt, hầu như mỗi ngày Hứa Nghiêu Thực đều tới đây, có lúc hỏi mắt thế nào, có lúc hỏi muốn ăn gì.

      Coi nhưng có chuyện tình gì đặc biệt, cũng tới đây tâm với , hàn huyên chút chuyện "Nghệ Tâm", hàn huyên chút chuyện Đại học A, thậm chí hàn huyên chút tin tức chính trị kinh tế gần đây của Thành phố K. biết sợ nhàm chán, trong lòng rất cảm kích.

      Hứa Nghiêu Thực còn đặc biệt nghĩ cho mà mua radio cùng bộ sách nghe, vài băng nhạc hoặc CD nhạc, còn có ít CD dưỡng thai.

      Vì vậy, mỗi ngày khi mặt trời lên, lúc rời giường, nghe tin báo từ radio, ban ngày khi Hứa Nghiêu Thực chưa đến nghe các loại sách cùng băng đĩa CD, có lúc dưới giúp đỡ của hộ lý xuống tản bộ bên ngoài, làm chút vận động sau đó khi đêm xuống lên giường nghỉ ngơi. Cuộc sống của , lâu quy luật như vậy.

      Hơn chín tháng mang thai này, dài cũng dài, ngắn cũng ngắn, nhưng Tống Hàng Hàng trải qua, giống như kéo dài tới chín năm, nghe rất nhiều sách, rất nhiều tin tức, còn có rất nhiều nhạc dưỡng thai. Ngày ngày buông xuống cuộc sống phù hoa mà sống an nhàn lắng đọng, trong cuộc sống đó, cần lực lượng cùng dũng khí .

      Những ngày yên ả mà có phần buồn chán, trong lòng lại phong phú trước nay chưa có.

      Dự tính ngày trước ngày sinh, Tống Hàng Hàng trong phòng ngủ, tự tay chuẩn bị quần áo cho đứa bé, chợt hồi đau bụng đánh úp lại, ngay sau đó bên dưới dần dần có cảm giác ấm áp lại ướt nhẹp.

      thấy ít phụ nữ có thai, Tống Hàng Hàng trấn định giơ tay, nhấn xuống nút thông báo bên giường, gọi hộ lý nấu bữa tối trong phòng bếp đến, thậm chí còn chỉ huy hoảng loạn kia.

      Hộ lý vội vã chạy tới gọi điện thoại cho Hứa Nghiêu Thực, ba người ngồi xe của đến bệnh viện.

      Dọc theo đường vẻ mặt Tống Hàng Hàng rất bình tĩnh, chỉ có bàn tay nắm chặt hộ lý tiết lộ kích động của .

      Mặc dù đến trước ngày, nhưng sinh đứa bé cũng có gì ngoài ý muốn, sinh ở bệnh viện, thuận sản, thanh đứa bé oa oa khóc truyền tới bên ngoài Hứa Nghiêu Thực hốt hoảng chạy lại cửa phòng sinh.

      bao lâu sau, bác sĩ mở cửa, khuôn mặt còn nở nụ cười.

      "Là bé trai", bác sĩ với Hứa Nghiêu Thực: "Bảy cân hai lạng (*3,6 - 3,7kg [1 cân = 0,5kg]), chiều cao 50cm, bé trai hết sức khỏe mạnh."

      Ánh đèn có chút chói mắt.

      Khi Hứa Nghiêu Thực vào phòng bệnh, Tống Hàng Hàng suy yếu nằm giường muốn ngồi dậy, lại bị hốt hoảng đỡ nằm xuống.

      Hứa Nghiêu Thực gần ba mươi, lúc này lại xúc động như đứa bé, bộ dáng khiêm tốn ngày thường bị vứt đến chân trời.

      Tống Hàng Hàng khỏi buồn cười, trong lòng lại mơ hồ lo lắng.

      Sau khi đỡ nằm lại lên giường, Hứa Nghiêu Thực lo lắng ngồi xuống, trong khoảng thời gian ngắn, hai người trầm mặc.

      Cho đến khi Tống Hàng Hàng ngượng ngùng mở miệng : "Hứa Nghiêu Thực, cái đó, em đói bụng...."
      Last edited: 28/12/14
      laula thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: Tiếp cận


      Edit: August97



      Thuận sản vốn khổ cực hơn phẫu thuật nhiều, Tống Hàng Hàng trong phòng sinh đợi mấy giờ sớm đói bụng, lúc nãy đau đớn xua cái đói. tại đứa bé được sinh ra rồi, cảm giác đói liền ùa đến.

      Nghe Tống Hàng Hàng đói bụng, Hứa Nghiêu Thực mới giật mình tỉnh lại từ trong mộng, theo bản năng ngẩng đầu lên liếc nhìn Tống Hàng Hàng, mới vội vàng : “A đúng rồi, em xem, quên mất.”

      mở bình giữ nhiệt vẫn mang theo bên mình ra, lấy cháo cùng vài món thức ăn vừa mua lúc nãy, “ nghe y tá , hậu sản ăn cái này, cơ thể mẹ khôi phục tốt hơn.”

      xong, khuôn mặt lại ửng đỏ.

      ra y tá rất đúng, ngày thứ nhất ăn mấy loại thức ăn này, có thể thúc sữa.

      Đơn giản ăn xong bữa ăn hậu sản đầu tiên, Tống Hàng Hàng nhàng hỏi: “Đứa bé đâu? Còn chưa trở lại sao?”

      có nhanh như vậy, “ Hứa Nghiêu Thực trả lời, “Y tá ôm tắm rửa, em nghỉ ngơi trước .”

      gật đầu, cũng gì nữa, liền nhắm hai mắt lại ngủ say.

      Đứa bé được ôm trở về, là chuyện sáu giờ sau rồi.

      Khi đó, Tống Hàng Hàng mới vừa tỉnh ngủ, mơ hồ cảm thấy bóng dáng quần áo màu trắng đến gần, y tá kia giọng dặn dò mấy câu, sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt đứa bé vào trong lòng .

      Đứa bé mềm mại, nóng hầm hập, được trúc trắc ôm, cặp mày nhàn nhạt khẽ nhíu, cặp mắt đen lúng liếng loạn chuyển ngừng.

      , ôm vào tựa như búp bê sứ, chỉ sợ cẩn thận rơi vỡ… Tống Hàng Hàng khỏi kích động, dường như có dòng nước ấm, lan tràn toàn thân , khiến nhịn được muốn phóng xuất.

      hơi cúi đầu xuống, vùi mặt, từng chút từng chút cọ cọ làn da nõn nà của bé, đây là đứa con của , là đứa con huyết mạch tương liên…

      Có lẽ là vì quá gần, bé chợt “Oa” tiếng khóc rống lên, nhất thời khiến Tống Hàng Hàng có chút bối rối, chỉ có thể ôm bé nhàng đung đưa trấn an, nhưng đứa bé vẫn khóc ngừng.

      ngẩng đầu lên, luống cuống hướng về y tá đứng trước giường.

      “Phỏng chừng bé đói bụng, nên bú sữa rồi.” Y tá cười nhắc nhở, lần đầu tiên làm mẹ, tóm lại là có kinh nghiệm gì.

      “Nha.” Tống Hàng Hàng tỉnh ngộ cúi đầu, mới vừa muốn vén áo lên, chợt nhớ tới cái gì, ngoảnh mặt sang hướng khác.

      “Khụ! Khụ!” Hứa Nghiêu Thực mực ngồi yên bên cạnh ngây người, sau đó mới phục hồi tinh thần lại, che giấu cảm xúc ho hai tiếng, khuôn mặt khỏi hồng lên: “, ra ngoài trước…”

      Đợi cửa phòng nhàng khép lại, y tá mới kỳ quái hỏi Tống Hàng Hàng: “Vị tiên sinh kia, ấy phải là chồng sao?”

      “... phải...” dừng lúc lâu mới có phản ứng, sau đó cúi đầu tiếp tục chuyện cần làm.

      Vén áo lên, đứa bé lập tức ngậm vào, kịp chờ đợi, thỏa mãn phát ra thanh bú sữa.

      rơi vào trầm tư, cho đến khi bé bú quá mau mà sặc hớp, buông ra, lại oa oa khóc rống lên.

      Bác sĩ dặn dặn lại, sau khi sinh đứa bé, người mẹ phải ở trong phòng khoảng 42 ngày mới có thể ra cửa. Tống Hàng Hàng trở về phòng trọ, vốn cho là rằng có thể nghỉ ngơi tốt, kết quả lại ngoài dự liệu của .

      Nguyên nhân dĩ nhiên là do đứa bé. Bé ăn no, xong rồi ngủ, ngủ lại ngủ yên, thường đến hơn nửa đêm lại khóc đến kinh thiên động địa, vừa sờ mới biết bé lại đái dầm rồi, vì vậy lại phải đứng dậy thay tã cho bé. Ban ngày quậy đến phải lăn qua lăn lại, buổi tối cũng ngủ được.

      Trong nhà vẫn có nữ hộ lý lúc mang thai như cũ, nhưng rất nhiều chuyện về đứa Tống Hàng Hàng phải tự mình xử lý, mỗi ngày qua , đều mệt mỏi đến kiệt sức.

      Mệt mỏi mệt mỏi rồi, mỗi ngày ôm đứa bé, hôn lên khuôn mặt trơn mềm của bé, dùng ngón tay miêu tả hình dáng xinh xắn cùng ngũ quan khéo léo, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, giống như trong nháy mắt tràn ra.

      Sau khi sinh xong đứa bé, mới hiểu được, tại sao mọi người đều phụ nữ chưa sinh con chưa thể tính là người phụ nữ hoàn thiện. Đứa bé chính là miếng thịt người mẹ, là phần ruột thịt biến đổi nên, là tạo vật thần kỳ nhất…

      Ôm đứa bé, mới hiểu được cái gì gọi là niềm vui sướng của trả giá, giờ phút này, đứa bé chính là tất cả cuộc đời .

      Hứa Nghiêu Thực vẫn còn thường xuyên tới thăm , thăm đứa bé chút. cũng vô cùng thích đứa bé này, có lúc ôm bé, đùa với bé, hồi lâu cũng muốn buông tay giao trả cho Tống Hàng Hàng. Kỳ quái là, thời điểm lần đầu tiên được ôm, ngờ đứa bé luôn luôn sợ người lạ hề bài xích, còn cười trong trẻo ngậm ngón tay của chơi.

      gọi đứa bé là “Nháo Nháo”, Tống Hàng Hàng cũng thuận đường coi đó là nhũ danh của bé.

      Mỗi lần tới đây, luôn là muốn duỗi ngón tay dài, vừa cẩn thận chọc vào khuôn mặt nhắn của bé, vừa quở trách bé:

      “Nháo Nháo, mẹ mệt chết , cần ầm ĩ, biết ?”

      Nháo Nháo chép chép cái miệng nhắn, đùa với ngón tay Hứa Nghiêu Thực, Tống Hàng Hàng ở bên khỏi “Xì” cười tiếng, kéo xuống cái tay của Nháo Nháo, nhận đứa bé từ trong tay Hứa Nghiêu Thực.

      những điều này, làm sao bé hiểu được.”

      Hứa Nghiêu Thực nở nụ cười nhìn , lắc đầu, “Trang Tử phải cá, sao biết cá vui…(*)”

      (*) Tác giả lấy từ câu chuyện về Trang Tử và Huệ Tử
      Trang Tử (tiếng Hán: 莊子; ~365–290 trước CN[1]) là triết gia và tác gia Đạo giáo. Tên của ông là Trang Chu(莊周) và tác phẩm của ông sau đều được gọi là Trang Tử. Ông còn có tên là Mông Lại (蒙吏), Mông Trang (蒙莊) hay Mông Tẩu (蒙叟). Ông sống vào thời Chiến Quốc, thời kỳ đỉnh cao của các tư tưởng triết học Trung Hoa với Bách Gia Chư Tử.
      Trang Tử bạn với Huệ Thi, mà Huệ Thi thường làm tướng quốc cho Lương Huệ Vương, cho nên Trang Tử cũng đồng thời với Lương Huệ Vương và Tề Tuyên Vương, và như thế Trang Tử cũng đồng thời với Mạnh Tử, nhưng trong sách Mạnh Tử hề đề cập đến Trang Tử, và trong sách Trang Tử cũng hề đề cập đến Mạnh Tử.
      Trang Tử và Huệ Tử vốn là đôi bạn rất thân và hay đối đáp với nhau. Nhiều câu chuyện rất trí tuệ mà 2 ông để lại. Sau đây là 1 chuyện về hai ngươi:
      hôm, Trang Tử và Huệ Tử cùng dạo cầu Hào, 2 ông ngắm cá bơi lội dưới cầu. Trang Tử bảo:
      "Trông cá bơi lội tung tăng như vậy, chúng hẳn rất vui vẻ nhỉ?"
      Huệ Tử nhìn xuống cầu rồi đáp:
      "Ông phải là cá, sao biết cá vui?"
      Trang Tử :
      "Thế ông phải là ta, sao ông biết ta biết cá vui?"
      Huệ Tử đối đáp:
      "Ta phải là ông, ta biết ông biết cá vui hay , nhưng ông cũng phải là cá, tại sao ông biết cá vui hay ?"
      Trang Tử đáp: Ông ông phải ta nên ông biết ta, ta phải cá nên ta biết cá vui hay , đây, vì cá bơi lội tung tăng nên ta cho là cá vui, còn ông đâu biết ta học đến đau mà ta biết cá...
      Ít lâu sau Huệ Tử chết, Trang Tử buồn rầu vì chẳng còn ai đối đáp ngang tầm với minh.


      “Được rồi được rồi, cũng biết vì sao gần đây lại thích mấy lời trưởng giả già dặn này.” Tống Hàng Hàng cắt đứt lời của , cúi đầu hôn bảo bối trong lòng, “Nháo Nháo, chúng ta để ý đến chú, Nháo Nháo chơi với mẹ.”

      Hứa Nghiêu Thực vẫn mỉm cười nhìn , nhất thời vui mừng hỏi, “Trong nhà có rượu ?”

      “Cũng nửa chai rượu đỏ” cúi đầu trả lời, chợt ngẩng đầu cảnh giác hỏi, “ muốn làm gì?”

      “Ở đâu?” trả lời, trực tiếp bước về phía phòng bếp, “Tủ gỗ?”

      “Này, phải, phải nơi đó.” vừa định tiến lên ngăn cản, tự tay cầm nửa chai rượu đỏ tới.

      Hứa Nghiêu Thực mở chai rượu ra, cẩn thận đổ ra nửa chai rượu đỏ, dùng đầu ngón tay nhàng chạm vào, sau đó tiến tới trước mặt Nháo Nháo, đầu ngón tay lóng lánh rượu đỏ.

      Nháo Nháo cũng thích thú, đôi con ngươi nhìn theo ngón tay rời, dáng vẻ rất chuyên chú.

      Hứa Nghiêu Thực cố ý muốn trêu chọc bé, đầu ngón tay xoay nhanh, mắt Nháo Nháo theo cũng theo kịp, mím miệng, tay bé liền vươn ra muốn bắt.

      Hứa Nghiêu Thực né tránh, thuận thế để tay bé bắt được tay của mình, đứa bé theo thói quen kéo ngón tay của đưa vào trong miệng, thời điểm Tống Hàng Hàng muốn ngăn cản còn kịp rồi.

      Chỉ thấy Nháo Nháo ngậm lấy ngón tay của mút đến hăng say, cặp môi nhắn lúc mở lúc đóng, đôi mắt đen lúng liếng nháy nháy hai cái, sau đó liền sững sờ nhìn Hứa Nghiêu Thực động.

      Hứa Nghiêu Thực vừa mới rút ngón tay về, nhốn nháo lại đồng ý, “Bì bõm” tiếng, tay lại bắt lấy, cười cười, thể làm gì khác hơn là mặc bé cầm lấy tay bỏ vào trong miệng.

      Thế nhưng lần này, Nháo Nháo chỉ mút hai cái, liền buông tay ra, cặp mày nhăn lại , méo méo miệng, ngờ lại oa oa gào khóc.

      Hứa Nghiêu Thực cũng sửng sốt hai giây, lát sau chợt hiểu ý dính chút rượu lên tay, đùa để Nháo Nháo há miệng ra, mặc cho bé bú say sưa ngon lành.

      Cảm thấy bé rất thú vị, Hứa Nghiêu Thực khom người xuống, lại gần hơn mấy phần, cái tay khác lúc co lúc duỗi khẽ trêu chọc Nháo Nháo.

      Hô hấp Tống Hàng Hàng thoáng dồn dập, giọng kêu: “Hứa Nghiêu Thực...”

      “Sao vậy?” Hứa Nghiêu Thực vui vẻ, trong lời còn có ý cười, cũng ngẩng đầu lên : “Xem , đây chính là bé cầu. Chậc chậc, như vậy thích uống rượu đỏ, biết trưởng thành...”

      tới đây, khẽ ngẩng đầu lên, tay nâng cằm Tống Hàng Hàng lên, thân thể của chợt cứng lại.

      Hai người tiếp xúc gần như vậy, ánh mắt trong suốt, cùng vẻ mặt được tự nhiên, dưới ánh nắng chiều chiếu vào từ ngoài cửa sổ, hoàn toàn có thể thấy những lông tơ rất khuôn mặt .

      Hô hấp Hứa Nghiêu Thực khỏi cứng lại, trong lồng ngực giống như có ngọn lửa sôi trào.

      “Hàng Hàng...” vô ý thức nhàng hô, gương mặt ấm áp tiến đến gần, gần thêm nữa.

      Thu bàn tay vốn đùa giỡn Nháo Nháo trở lại, sau đó từ từ vòng qua sau lưng .

      Vì vậy tại, trước người Tống Hàng Hàng là , phía sau là mặt tường, mà cánh tay của bên, thành trạng thái nửa ôm, tay chống vào vách tường sau lưng .

      Tình cảnh này, ổn.
      trạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :