1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh xuân - Diệp Thất Nhĩ (Full 63c - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 49: năm

      Edit: August97

      ngày này, hai người vừa mới ra về từ chỗ Tần Lãng, gặp phải người.

      Trần Tiêu Hoan phía trước, cúi đầu nghĩ tới vấn đề Tần Lãng đề cập đến, mới vừa quay đầu lại muốn suy nghĩ của mình với Cố Ngự Lâm, ngờ lại gặp mặt , cảm thấy hơi sửng sốt.

      lạnh lùng nhìn thẳng , nhưng lời , cũng phải là với .

      “Cố Ngự Lâm, hôm nay là thứ bảy.”

      “Hàng Hàng?” Giọng Cố Ngự Lâm mang theo vẻ hoài nghi, còn có… vui mừng… tận lực kìm nén.

      “Hôm nay là thứ bảy.” Tống Hàng Hàng lại lặp lại, đưa mắt nhìn .

      “Em... em chính là Tống Hàng Hàng?” Trần Tiêu Hoan hiểu ra, bừng tỉnh .

      Tống Hàng Hàng quay lại nhìn , trong ánh mắt có thêm mấy phần địch ý, sau đó lại nhìn Cố Ngự Lâm, bộ dáng bình tĩnh chất vấn, nhịn được di di chân, trong giọng có mấy phần gấp gáp, “Thứ bảy! Cố Ngự Lâm! phải nên cho em lời giải thích sao?”

      “Hôm nay có giờ học chuẩn bị cho việc tranh tài, quên trước với em!” giải thích, nhưng trong lòng cũng biết câu trả lời này căn bản thuyết phục, lúc này mới bắt đầu trách cứ chính mình rảnh rỗi, mù quáng dò xét làm gì chứ.

      Lịch học của rất bận, cửa hàng cũng có đủ chuyện

      biết, mà vừa mới vào Đại học M cũng bị xoay như chong chóng, trừ mỗi thứ bảy hàng tuần, hai người mới được thư thả đôi chút, vì vậy ngày thứ bảy trở thành thời gian cố định gặp nhau của bọn họ, chỉ cần đối phương thông báo trước, cố định thời gian hẹn gặp nhau ở cạnh lối ra vào tàu điện ngầm cạnh Đại học A.

      Mà tuần tới, muốn tham gia cuộc tranh tài, nhưng lại trước cho Tống Hàng Hàng, hôm nay phải học bổ trợ.

      Chỉ vì, sợ bộ dáng bình tĩnh của Tống Hàng Hàng, sợ đối phương lạnh nhạt, luôn bị động tiếp nhận lời đề nghị của , giống như với – người bạn trai này, chút cũng thèm để ý.

      hy vọng dường nào chủ động, quan tâm tới , mặc dù… Là chất vấn.

      Về Trần Tiêu Hoan, ra vẫn luôn ràng mấy lời đồn tạp nham kia, nhưng chủ động ngăn lại, đó là chút tự ái của phái nam tác quái trong con người .

      muốn biết, có còn để ý đến nữa , nhất là sau khi biết những lời đồn đại này.

      “Bạn học, có phải bạn hiểu lầm gì hay ?” Trần Tiêu Hoan đứng bên chợt cao giọng, có mấy phần khí thế của người lãnh đạo.

      Trần Tiêu Hoan cũng biết những lời đồn kia, hoặc là chẳng muốn phủ nhận hoặc có thể có những nguyên nhân khác… cho rằng Cố Ngự Lâm cũng thèm để ý đến mấy chuyện đó giống , hôm nay xem ra, hình như phải.

      Tống Hàng Hàng nhìn , bình tĩnh mở miệng, “Chuyện của chúng tôi cần người khác xen vào. Cố Ngự Lâm, nếu bây giờ giải thích được cho em câu trả lời hợp lý, sao, trong vòng ba ngày, điện thoại di động của em vì mà mở. Chuyện như vậy em cũng phải chưa từng gặp qua, cần lo lắng em tiếp thụ nổi.”

      xong, trước khi kéo lại, xoay người rời .

      Tống Hàng Hàng muốn nghe Trần Tiêu Hoan chuyện, thậm chí muốn đứng trước mặt Trần Tiêu Hoan. thừa nhận đối phương cũng có nơi nào tốt, nhưng như vậy khiến nhớ tới vẻ mặt kiêu ngạo kia, đứng trước mặt đàm luận, xa xa bằng Trần Tiêu Hoan, ai mới xứng đôi.

      kiêng kỵ bất kỳ chút rạn nứt nào, trong lòng của cũng mảy may hoài nghi điều đó.

      Cho nên chỉ có thể dùng bình tĩnh để che giấu, giả trang chính mình để ý.

      Trước tiên Cố Ngự Lâm gọi điện thoại giải thích với , đón nhận.

      Hòa hảo, đại khái như lúc ban đầu thôi. Trong lòng ràng Cố Ngự Lâm với mình là lòng dạ, yên ổn chỉ là tâm lý mâu thuẫn của bản thân , vì khó cả đôi đường mà nghi ngờ, lại cố ý đặt tâm tư sang nơi khác, nhưng lại quá nhạy cảm.

      Hai người chung đụng trở nên cẩn thận, thậm chí Cố Ngự Lâm còn suy tính buông tha giờ lên lớp của Tần Lãng để tránh va chạm, nhưng lại sợ phụ kỳ vọng của thầy giáo Tần.

      Trần Tiêu Hoan nhìn thấu lo lắng của , vì lời đồn bắt đầu từ , hãy để giải quyết, bình thản tìm Tống Hàng Hàng, xác minh tỏ thái độ về mối quan hệ với Cố Ngự Lâm, rằng đó chỉ là quan hệ bình thường.

      Sau đó lâu, Tống Hàng Hàng và Trần Tiêu Hoan giải thích được trở thành bạn tốt, đối phương biết chuyện Tiểu Na tìm đến , bắt Tiểu Na phải xin lỗi với , cũng biết dùng biện pháp gì dần dần dập tắt lời đồn, hai người vẫn giữ phương thức liên lạc với nhau, đối phương có tình hình đặc biệt hẹn đến trung tâm thể thao tập thể dục.

      Cá tính hào phóng của Trần Tiêu Hoan, khiến dần dần quen thuộc. Đều giống nhau, chuyện hồ đồ, chuyện lớn chững chạc, hăng hái mười phần với công việc, lại khiến hai người càng ngày càng thân thiết hơn.

      Cuối tháng mười, Cố Ngự Lâm giành được giải nhì trong cuộc tranh tài thiết kế hệ thống máy tính toàn quốc, đến những chuyện khác, chỉ bằng kiện này gây tiếng vang khắp Đại học M.

      Khi đó, Tống Hàng Hàng dưới giúp đỡ của Hứa Nghiêu Thực, mở rộng quy mô của “Nghệ Tâm” ở Thành phố K lên gấp đôi, trở thành trong những mảng màu đặc sắc của thành phố K.

      Tháng mười hai, sau khi Cố Ngự Lâm được Tần Lãng đề cử, trở thành thành viên trẻ tuổi nhất trong đoàn kỹ sư cải tạo công trình máy tính và mạng lưới Internet cho hệ thống thị chính thành phố K, ban đầu được những chuyên gia khác tán thành, càng về sau độc lập công phá số cửa ải kỹ thuật khó khăn, trong khoảng thời gian ngắn quyền thế nâng cao, trở thành đại công thần trong ngành khiến thiết cải thiện hệ thống thị chính ở thành phố K.

      Khi đó, “Nghệ Tâm” khai trương chi nhánh thứ ba ở Hàng Châu. ngày trước khi khai trương, Tống Hàng Hàng xin nghỉ theo Hứa Nghiêu Thực bay đến Hàng Châu, sau khi giải quyết xong công việc, hai người thư giãn hai ngày, cũng dám ở lâu, vội vã rời .
      Last edited by a moderator: 14/12/14
      Phan Hong Hanhtrạch nữ thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 49.2


      Edit: August97



      Tháng mười hai, sau khi Cố Ngự Lâm được Tần Lãng đề cử, trở thành thành viên trẻ tuổi nhất trong đoàn kỹ sư cải tạo công trình máy tính và mạnh lưới Internet cho hệ thống thị chính thành phố K, ban đầu được những chuyên gia khác tán thành, càng về sau độc lập công phá số cửa ải kỹ thuật khó khăn, trong khoảng thời gian ngắn quyền thế nâng cao, trở thành đại công thần trong ngành khiến thiết cải thiện hệ thống thị chính ở thành phố K.

      Khi đó, “Nghệ tâm” khai trương chi nhánh thứ ba ở Hàng Châu. ngày trước khi khai trương, Tống Hàng Hàng xin nghỉ theo Hứa Nghiêu Thực bay đến Hàng Châu, sau khi giải quyết xong công việc, hai người thư giãn hai ngày, cũng dám ở lâu, vội vã rời .

      Học kỳ mới năm sau, tháng đầu tiên, ở Đại học M có chương trình trao đổi quốc tế, Cố Ngự Lâm được công ty Internet lớn quy mô quốc tế chọn lựa, mời tham gia chương trình trao đổi sinh viên với Đại học M, tạm nghỉ học sang Canada nghiên cứu thực tập năm, vốn có cơ hội tốt để tiếp xúc với kỹ thuật máy tính nước ngoài, lại bị uyển chuyển khước từ, liên tục từ chối.

      Khi đó, “Nghệ Tâm” khai trương được năm, sản phẩm thủ công được cao cấp hóa, chuyên nghiệp hóa, vả lại các khách buôn và khách hàng cá nhân bắt đầu áp dụng thành công hình thức kinh doanh này, công ty mô phỏng theo “Nghệ Tâm” càng ngày càng nhiều, Tống Hàng Hàng và Hứa Nghiêu Thực tìm cách vay ngân hàng, xây dựng gần mười chi nhánh khắp cả nước, chiếm trước tiên cơ thị trường, lại bắt tay vào phát triển thị trường địa phương, lúc này bận đến sứt đầu mẻ trán.



      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———



      Nửa năm sau.

      Ký túc xá nam sinh Đại học M.

      “Cậu ở đây à?” Vừa mới lấy chìa khóa ra, nghe bên trong phòng truyền đến giọng , Cố Ngự Lâm ngẩng đầu, hơi kinh ngạc mở miệng.

      “Cậu về rồi?”

      Bạn cùng phòng Lí Mặc Khải mở cửa, vừa hay nhìn thấy chìa khóa treo cửa, ngượng ngùng xoa xoa đầu, “Tối hôm qua đường suốt đêm, mới lên, mới lên”.

      “...” Cố Ngự Lâm trả lời, xoay người nhấc hành lý của mình vào phòng.

      “Sao lần này lại trở về sớm vậy?” Vốn muốn ra ngoài đánh răng rửa mặt, Lí Mặc Khải theo , nghi ngờ hỏi, “ chờ bạn ?”

      “Đại học A khai giảng trước rồi.” nhàng thốt ra câu, xoay người , “Miệng cậu hôi, nhanh đánh răng !”

      “Vớ vẩn!” Đối phương im lặng trợn mắt nhìn , biết tâm tình được tốt, chỉ yên lặng oán thầm mấy câu, vốn có phúc mà chẳng biết hưởng, cố tình cứ đương mà tự tìm khổ ăn.

      Chẳng trách Lí Mặc Khải nghĩ như vậy, Cố Ngự Lâm tới Đại học M chưa hơn được năm, cũng đạt giải to giải Đại học M, từ học bổng hạng nhất đến giải nhì cuộc thi thiết kế hệ thống máy tính toàn quốc, thậm chí phá vỡ tiền lệ: thầy giáo Tần liên tục thu nhận hai học trò.

      Cái này cũng chưa tính là gì, khiến cho Lí Mặc Khải hộc máu chính là, Cố Ngự Lâm lại còn nam sinh cực phẩm trong lòng nữ sinh Đại học M! Mặc dù cái lý do bình xét nam sinh cực phẩm khiến người ta phải giật mình trân trối.

      Nhưng Cố Ngự Lâm lại chỉ chung thủy với người, cái gọi là vì cây mà buông tha cả phiến rừng rậm lớn, lần này coi như Lí Mặc Khải chân chính cảm nhận được rồi.

      Nếu người này lòng dạ với tốt, nhưng theo Lí Mặc Khải thấy, năm nay, phần nhiều lại là Cố Ngự Lâm chủ động, kia mới đáp lại, giống như kia đứng bất động tại chỗ, chỉ biết chờ Cố Ngự Lâm hành động.

      Lại học kỳ trước, vốn Cố Ngự Lâm và kia ước định thứ bảy mỗi tuần ra ngoài hẹn hò, nhưng cẩn thận tính ra, số lần chân chính có thể đếm được đầu ngón tay, khiến Cố Ngự Lâm luôn miễn cưỡng lôi kéo vào phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, điều kỳ quái nhất chính là, bọn họ liên tục vùi mình trong phòng thí nghiệm suốt năm tuần.

      Thậm chí Lí Mặc Khải từng hoài nghi, hai người kia có phải có mối quan hệ bạn trai bạn vậy, chẳng lẽ là Cố Ngự Lâm đơn phương theo đuổi ư?

      Hỏi cậu ấy, cậu ấy lại chỉ là lắc đầu, bất đắc dĩ bạn mình bận học.

      Nhưng Cố Ngự Lâm cũng bận mà, Lí Mặc Khải chỉ có thể thầm bất bình cho người bạn cùng phòng với mình.

      Mới học kỳ, chỉ mong tất cả có thể chuyển biến tốt.

      thực tế, mùa hè này, Tống Hàng Hàng về nhà chưa tới nửa tháng.

      Kế hoạch mở rộng chi nhánh của “Nghệ Tâm” ra cả nước gặp khó khăn, mặc dù phải đặc biệt nghiêm trọng, nhưng mấy chuyện vụn vặt này lại kéo dài lâu. Toàn bộ kỳ nghỉ hè, Hứa Nghiêu Thực đều bận rộn giải quyết đủ loại vấn đề, để có thể giải quyết được vấn đề tối trọng yếu này ngay trong năm. Tống Hàng Hàng cũng rất chú tâm vào công việc, vốn muốn nghỉ hè ở thành phố K để giải quyết công việc, cuối cùng thể nghe theo lời khuyên của Hứa Nghiêu Thực, trở về nhà chuyến.

      Theo kế hoạch của Tống Hàng Hàng, hy vọng trước khi mình rút khỏi “Nghệ Tâm” nó có thể mở chi nhánh khắp cả nước, nhưng theo tình thế giờ, hình như có chút khó khăn.

      còn ngồi ghế quản lý “Nghệ Tâm” đến ngày nó phát triển khắp cả nước nữa rồi, đoán chừng cũng xa nữa…

      Đúng vậy, “Rút lui”, Tống Hàng Hàng , suy tính rút lui.

      hi vọng chuyển toàn bộ hoặc phần “Nghệ Tâm” cho Hứa Nghiêu Thực, mình lấy ra chút tiền mặt, cộng thêm lợi nhuận từ những cổ phiếu điên cuồng tăng giá trong thời gian qua, sau đó ba mẹ cũng có được cuộc sống nhàn nhã tự tại, và Cố Ngự Lâm cũng có thể tránh lo âu về cuộc sống sau này.

      Kế hoạch của rất dài rất nhiều, những ngày tốt đẹp bình yên kia giống như bày ra trước mắt.

      Từ khi Cố Ngự Lâm tới Thành phố K đến bây giờ, tốn quá nhiều thời gian cho công việc, công việc chỉ chiếm cứ thời gian học tập của Tống Hàng Hàng, thậm chí còn chia rẽ quan hệ giữa và Cố Ngự Lâm, chính cũng nhớ , lần trước gặp mặt, là lúc nào?

      Cố Ngự Lâm mặc dù , nhưng mỗi lần gặp mặt, tâm tình của luôn là hòa lẫn mừng rỡ cùng vui, cũng hy vọng tiếp tục như vậy nữa.

      Thêm nữa, bởi vì muốn để Cố Ngự Lâm biết mình là bà chủ giấu mặt, khổ sở dấu diếm lâu. biết trong tình , quan trọng nhất là tin tưởng lẫn nhau, tin tưởng , cũng hỏi tới chuyện của , nhưng hành động của lại đáng để đối phương hoàn toàn tin tưởng.

      Còn nhớ khi Cố Ngự Lâm mới đến Thành phố K, ngày kia, ở Đại học A, đứng ở cửa phòng túc xá, dưới ráng chiều vàng nhạt, đối diện với bầu trời cam kết với bản thân, chỉ cần năm, đến tháng mười năm nay, chỉ cần bọn họ còn nhau, buông tay làm nữa, dẹp bỏ tất cả để đổi lấy cuộc sống thanh nhàn hạnh phúc.

      tại, còn hơn tháng, Cố Ngự Lâm, chúng ta hãy kiên nhẫn, thêm tháng nữa...
      Phan Hong Hanhtrạch nữ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 50: Biến chuyển


      Edit: August97



      Màn sương trắng mịt mờ thoáng chút ánh sáng, trong đầu bắt đầu có chút ý thức.

      nằm mơ giấc mộng rất dài, trong mộng có nhiều người, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, từng người từng người theo vẻ mặt ân cần nhìn , người ba từ ái trước sau như , trong ánh mắt mẹ là sầu bi cùng lo lắng hiếm thấy, còn có rất nhiều người bạn nhớ mặt quên tên, còn có Hứa Nghiêu Thực, là nhiều người, là nhiều người...

      Nhưng tại sao trong lòng của , giống như bị thiếu mất mảng lớn, đó là cái gì?

      Sắc thái trong mộng, ấm áp mà ưu thương, mơ hồ nhàn nhạt, giống như càng lấn sâu vào lại càng mờ mịt.

      Ở trong mộng, đứng đường, lo sợ mà nóng nảy đuổi theo gì đó, siết chặt điện thoại di động trong tay, phía chỉ có ba chữ... “ xin lỗi” .

      xin lỗi? Người nào xin lỗi với ?

      Trong lòng rất đau rất đau, giống như bàn tay vô hình bóp chặt lấy tim mình. ! muốn nhớ lại nữa, nên tiếp tục đau khổ như vậy, khát vọng yên bình, khát vọng an tĩnh.

      … trong mảnh trắng xóa chói mắt của đèn pha ô tô, nhìn thấy chính mình ngã xuống, trong nháy mắt đó, ngước đầu đối diện với bầu trời, có thể nhìn thấy dưới ánh mặt trời, trong khí, có cái gì đó màu trắng mỏng manh phiêu đãng trong gió, tốt đẹp mà yếu ớt.

      Trái tim vốn dữ dội gần như yên tĩnh lại.

      Nếu như ban đầu đoán được kết cục này, có phải hay thay đổi lựa chọn của chính mình?

      Hay là, nếu quả biết trước được kết cục này, có phải hay , thà rằng gặp nhau? Như vậy, có lẽ có bi thương ly biệt...

      Nhưng trong cuộc đời em, cảnh tượng tốt đẹp nhất, chính là gặp

      Sao em bỏ xuống được đây?

      Mí mắt khẽ giật, giấc mộng kia biến mất, khung cảnh liền phai nhạt. hỗn loạn trong đầu dần dần tiêu tán, như ga giường bị tẩy trắng, dần dần mất sắc thái tươi đẹp vốn có.

      Làm thế nào cũng mở mắt ra được, sợ hãi duỗi tay lên phía trước, chạm đến mảnh lạnh lẽo hư vô, trong đầu có gì đó giãy giụa thoát ra? Nhưng làm sao cũng bắt lấy được, cái gì cũng bắt được.

      Trong lúc hốt hoảng cùng luống cuống, cánh tay đúng lúc vươn ra, bàn tay ấm áp, đầu ngón tay hơi lạnh, khiến nhớ tới điều gì đó, tương tự, mà lại bất đồng.

      Nhưng sau khi nắm lấy tay , bàn tay kia lại dần dần buông ra, đặt tay lên giường, bộ dáng muốn rời .

      cần! cần ! vội vã bắt lấy tay , “ cần !”

      Bàn tay kia dừng lại chút, cầm ngược lại tay , dịu dàng mở miệng, “Được, .”

      Giọng dịu dàng, dịu dàng khiến ai có thể kháng cự, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

      Chỉ cần em nguyện ý để tôi lưu lại, tôi nhất định , tôi vẫn cùng ở cùng với em... Cho dù là khi em mất ý thức… mới mở miệng giữ tôi ở lại…

      Hàng Hàng, tôi làm sai, nếu như tôii biết có kết quả này, tôi làm như vậy.

      Tôi biết em tha thứ cho tôi, tôi cũng vậy. Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn em tỉnh lại.

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

      Sân bay…

      Hai giờ mời lăm phút chiều, đến giờ cất cánh, máy bay chậm rãi bay lên bầu trời xanh thẳm.

      Cảnh sắc bên cửa sổ dần dần lại, lướt qua mây trắng bay, lỗ tai ù ù hơi đau.

      Từ giây phút máy bay cất cánh, Cố Ngự Lâm liền nhắm hai mắt lại, câu, người bên cạnh cũng trầm mặc.

      Điện thoại di động tắt máy, tất cả những gì ở thành phố kia, đều liên quan đến .

      Nhưng vẫn nhớ lại, nhớ lại những kỉ niệm kia.

      Những cảnh tượng kia giống như những thước phim điện ảnh, lần lượt thoáng qua trong đầu, trôi cách nào khống chế.

      Được rồi, cứ coi như, lần tưởng niệm cuối cùng .

      Ngày tốt nghiệp sơ trung lần đó, hành động buồn cười của , khắc sâu vào lòng .

      Ở Trường Thanh, sườn đồi của họ, lần đầu tiên ôm , trái tim của nhảy lên dữ dội, hốt hoảng dứt.

      Người khác hẹn ăn cơm, vui, chính là bắt đầu từ lúc đó, manh nha hiểu được lòng mình.

      lén ngủ lại ký túc xá của , đêm hôm đó, lần đầu tiên mất ngủ.

      thổ lộ với , chối đẩy thời gian rồi cũng nhận lời, vui mừng đến thế nào.

      Mùa hè kia, mỗi lần gọi điện thoại đến lại sợ ba mẹ của biết chuyện.

      Mùa hè kia, ở dưới lầu ôm chặt lấy , để lại cái ô màu tím lơ lại cho .

      Ở Đại học A, lần đầu tiên hôn , bởi vì quà tặng của mà khuôn mặt nhắn của ửng hồng.

      mua quần áo cho , đưa cái áo T-shirt trắng vẽ cỏ bốn lá, nhàng dựa vào vai ở sân bóng rổ...

      Còn nữa, hơn tháng trước, trong dịp nghỉ khó có được, ở lại vùng ngoại ô, kịp trở về, trong cái đêm mưa sa gió giật đó…



      Từ khi xác định ở bên cạnh nhau, chưa từng nghĩ tới, ngày, bọn họ lại tách ra.

      Những hoài nghi, những lo lắng kia, toàn bộ đều bị cố chấp hóa giải.

      Nhưng hề nghĩ tới, thế giới này, còn có thứ, gọi là ngoài dự đoán.
      Phan Hong Hanhtrạch nữ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50 (Tiếp)


      Trong trái tim dường như có vô số côn trùng cắn, rất đau, đau quá...

      “Tiểu Lâm, tôi Hàng Hàng, so với cậu còn hơn.”

      phải là chưa từng nghĩ tới tâm tư của Hứa Nghiêu Thực, nhưng lại nghĩ tới thẳng thắn đến tìm mình như vậy.

      Đó là lần đầu tiên chân chính chuyện với cậu mà mình từ kính ngưỡng (kính trọng + ngưỡng mộ).

      “Cậu , tại sao lại với cháu những điều này?”

      hay , phải cậu là được.

      Ai ai, người nào hơn, trước giờ quan tâm.

      “Tiểu Lâm, tôi có thể đem đến hạnh phúc cho Hàng Hàng, nhiều hơn cậu, cậu có biết Hàng Hàng muốn cái gì ? Cậu có biết bà chủ của “Nghệ Tâm” chính là ấy ? Cậu có biết, chỉ vì cậu, mà ấy định buông tha thời khắc quan trọng nhất của nghiệp ?”

      Trong nháy mắt đó, kinh ngạc cùng luống cuống. Những điều này, biết, chẳng trách vẫn luôn bận học, chẳng trách thứ bảy mỗi tuần thể gặp như đúng hẹn, chẳng trách mỗi lần chuyện đều vội vàng như vậy…

      Hứa Nghiêu Thực nhàn nhạt tiếp: “Tiểu Lâm, những điều này là giấc mộng của ấy, cậu lại cách nào có thể hoàn thành cùng ấy, mà tôi có thể ở bên cạnh ấy, còn có thể trợ giúp ấy. Bởi bên cạnh tôi, ấy mới có thể có được hạnh phúc chân chính. Nếu như cậu cũng ấy, cậu nên thành toàn cho chúng tôi.

      năm này, ấy và tôi ở cạnh nhau, chúng tôi hiểu lẫn nhau hơn cậu nhiều. Nếu như có cậu, ấy tiếp nhận tôi. Cậu hãy rời .”

      nhìn cậu của , thào từng chữ, “Cậu ...”

      Đây là cậu của sao? Cậu từng thương mình đó sao, sao lại những điều tổn thương như vậy?

      được gọi tôi là cậu !” Hứa Nghiêu Thực chợt lớn giọng, sau đó cười khẽ, “Tiểu Lâm, tôi phải là cậu nhóc bị bỏ rơi được nhà họ Cố các người thu nuôi, cũng phải là cậu gì của cậu, tôi là ruột cậu!”

      đưa tờ đơn cho , “Đây là nhà họ Cố các người nợ tôi, có lúc, tôi muốn các người trả giá đủ, như bây giờ, tôi nghĩ tôi đủ nhân từ.”

      Tờ giấy xét nghiệm ADN, hai chữ phía , nhìn thấy mà giật mình.

      Ha ha, đây chuyện cười cực kỳ hoang đường, phải vậy sao?

      Cậu , người cậu mà khi còn bé vẫn ngửa đầu lên nhìn, ngờ lại phải cậu của mình.

      Trong điện thoại, giọng mẹ tràn đầy áy náy cùng bi thương.

      “Tiểu Lâm, mẹ thực xin lỗi con, nhưng mẹ lại càng có lỗi với Tiểu Thực.”

      vẫn lấy làm tự hào và hạnh phúc khi có gia đình ấm áp, mẹ, ba, cậu , ra tất cả bí mật đều bị chôn dấu sau bức màn thời gian, biểu giả dối sao?

      Cậu gần hai mươi năm, ra lại là trai cùng mẹ khác cha, là mẹ vì che giấu tai mắt người đời, coi ấy làm nhi để nuôi dưỡng, còn nhận con trai ruột làm em trai.

      Đây khoản nợ nhà họ Cố thiếu, hôm nay, muốn hoàn lại cho ấy.

      Người ngồi bên cạnh chợt mở miệng, giọng điệu êm ái hiếm thấy, kéo từ trong hồi ức, “ ra, tôi hiểu nổi, tại sao cậu hỏi cho ràng...”

      Hỏi ràng? Tống Hàng Hàng ư?

      nhắm mắt lại nhàng lắc đầu, cần, đây cũng phải là vấn đề người nào thích ai ai, cậu ... , tại phải gọi là trai rồi… trai đúng.

      năm này, vấn đề giữa ràng như vậy. thể ủng hộ giấc mộng của , nghiệp của , hoàn toàn hiểu, cũng nguyện ý để ấy vất vả như thế.

      Nhớ tới do dự cho vào ký túc xá, nhớ tới hoảng sợ và do dự với , sau buổi trưa ấy trong lòng khó chịu và hoài nghi, như gắn rễ trong lòng .

      Nhớ tới lần kia, liên lạc được với , chạy đến “Nghệ Tâm” cũng tìm được, trằn trọc lo lắng, cuối cùng sáng sớm ngày hôm sau, rốt cuộc cũng biết, Tống Hàng Hàng ở chỗ nào.

      Buổi sáng bảy giờ, đến đó, vừa định đến gần, lại nhìn thấy và Hứa Nghiêu Thực cười ra khỏi phòng.

      khắc kia, trái tim của giống như thủy tinh chợt bị người nào đó ném xuống mặt đất, ầm tiếng bị vỡ vụn, sau đó vô số bàn chân dầy xéo lên nó.

      Nhưng khi đó, cuối cùng vẫn tự thuyết phục mình, công việc, nhất định là bọn họ làm việc.

      Bây giờ nghĩ lại, có lẽ thực chỉ có trai, mới có thể đưa đến cho nhiều hạnh phúc hơn thôi.

      ra bản thân , vẫn luôn dối mình gạt người, gì mà kiên định, toàn bộ đều là cái cớ che giấu cho lý do giữ được tim .
      ¬¬
      nợ trai, bọn đều nợ trai, cứ như vậy mà trả lại , như vậy, chẳng lẽ phải kết cục tốt nhất sao?

      Thời gian trôi qua nhanh, có người nào có thể dự liệu được hôm nay.

      Đồ ngốc, cũng nghĩ tới có kết cục như vậy, em sao?

      Đây là vận mệnh của chúng ta.

      Bông hoa có xinh đẹp đến đâu, cũng ngày khô héo.

      ngày kia, rồi cũng điêu tàn, chắc chắn có cuộc gặp gỡ mới chờ đợi bọn họ.
      laula, Phan Hong Hanhtrạch nữ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51: Chuyện xấu.

      Edit: August97


      tuần sau khi Cố Ngự Lâm chuyện với Hứa Nghiêu Thực, Cố Ngự Lâm đáp ứng đến Canada làm sinh viên trao đổi.

      Ngoài trừ giám hiệu nhà trường và giáo sư phụ trách trực tiếp, đồng học tốt cùng ra nước ngoài – Trần Tiểu Hoan, hề với ai về chuyện này, bao gồm cả ba mẹ .

      Quyết định rời , cũng muốn cho bản thân bất kì lưu luyến gì nữa, sau khi giải quyết tất cả các thủ tục, tắt máy.

      Buổi tối trước hôm rời , đơn mình, nhịn được mở máy, sau đó thấy được tin nhắn của .

      “Ngày mai em bận gì nữa rồi, chúng ta vẫn hẹn nhau ở cửa ra vào ga tàu điện ngầm chứ?”

      Ngày hôm sau, ràng là thứ bảy.

      xin lỗi...” Do dự hồi lâu, nhàng nhấn ba chữ này, sau đó, tắt máy.

      Chờ rời , bạn cùng phòng Lí Mặc Khải cho Tống Hàng Hàng biết, , cùng Trần Tiêu Hoan ra nước ngoài, sau đó cho biết, Cố Ngự Lâm chính miệng nhắn lại: chuyện tương lai có ai có thể biết trước, nếu quyết định ra nước ngoài, vậy bọn họ liền chia tay thôi.

      Như vậy, hận , như vậy, có thể lo lắng theo đuổi hạnh phúc khác chứ?

      Chúc em hạnh phúc, chúc các người... Hạnh phúc.

      đương nhiên biết, trước khi Trần Tiêu Hoan xuất phát tới sân bay, vẫn còn đau lòng lén gọi điện thoại cho Tống Hàng Hàng.

      đương nhiên cũng biết, sau khi Tống Hàng Hàng nhận được điện thoại, lập tức vọt ra khỏi trường, gọi tắc xi, sau đó tại đoạn đường nào đó gặp kẹt xe nghiêm trọng, sau đó Tống Hàng Hàng xuống xe, chạy bộ từ đó tới sân bay.

      Vì vậy cũng biết, khi Tống Hàng Hàng chạy qua con phố, chiếc xe Jeep kịp dừng lại, trực tiếp đâm vào .

      Trong giây khắc kia, ngồi máy bay mí mắt chợt giật, trái tim bắt đầu tự chủ được mà đập nhanh liên hồi. Loại cảm giác này, chỉ gặp lần duy nhất, đó là khi Tống Hàng Hàng bị chiếc xe ba bánh đâm vào hôm ở quảng trường…

      Cẩn thận nâng tay, đặt lên lồng ngực trái, đè xuống.

      Tất cả khổ sở, hãy để nó theo gió bay . còn là người ở bên cạnh nữa rồi….

      Khi máy bay hạ cánh, ở Canada chính là giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp, gió nhè thổi, hôm nay là ngày đẹp trời…

      đứng người bầu trời, quay đầu lại, lần cuối cùng, hướng về phương xa khẽ mỉm cười.

      Gặp lại sau... Đồ ngốc của ...

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

      May mắn thay, chiếc xe Jeep đâm vào Tống Hàng Hàng vừa mới chạy ra từ khu mua sắm, tốc độ cũng nhanh, hơn nữa tài xế cũng chạy trốn, đó là người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, trước tiên xuống xe, đưa Tống Hàng Hàng đến bệnh viện gần nhất.

      Tìm kiếm số điện thoại di động vừa mới liên lạc, gọi điện, nhưng thuê bao kia lại tắt máy.

      Vì vậy ta tìm được số của Hứa Nghiêu Thực.

      Thời điểm Hứa Nghiêu Thực vội vã chạy tới bệnh viện, bác sĩ vừa mới từ ra từ phòng cấp cứu, hơn nữa còn mỉm cười an ủi và người đàn ông lái xe Jeep.

      “Bệnh nhân bị va đập vùng đầu với mặt đất, vẫn còn trong tình trạng hôn mê, nội trong 12 giờ sau có thể tỉnh lại. Thân thể có việc gì, cần lo lắng.”

      Trái tim Hứa Nghiêu Thực vốn treo lơ lửng lúc này mới thả xuống, vừa muốn vào xem Tống Hàng Hàng chút, bác sĩ bỗng nhiên lại lên tiếng.

      “Ai là cha của đứa bé? Tới đây ký đơn.”

      Bước chân của lập tức dừng lại.

      chậm rãi quay đầu, gương mặt nóng nảy hóa thành khó tin, “Đứa bé... ?”

      Bác sĩ ngẩng đầu lên, lạnh nhạt gật đầu, “Đúng vậy, đứa bé, hơn tháng, các biết sao?”

      ngẩn người rồi mới trả lời: “Đứa bé... Đứa bé có chuyện gì chứ?”

      Bác sĩ nhìn , “ có việc gì, là cha đứa bé? Tới đây ký tên .”

      “... Được.” Hứa Nghiêu Thực mù mờ ngỡ ngàng nâng hai chân, theo bác sĩ.

      Trở lại phòng bệnh, Hứa Nghiêu Thực đứng ở bên giường bệnh của Tống Hàng Hàng, tự chủ được mà im lặng nở nụ cười tự giễu.

      ra, các người có đứa bé... Vậy rốt cuộc tôi làm gì? Rốt cuộc tôi đứng ở chỗ này làm cái gì?

      Mặc dù Cố Ngự Lâm rời lời nhắn gửi, nhưng là giáo sư Đại học A, Hứa Nghiêu Thực sớm biết được thông tin này thông qua bạn bè ở Đại học M.

      Khi đó, mừng như điên, ngay lúc đó lập tức giơ lên điện thoại tay, nhàn nhạt cảm ơn, mặc cho bên tai là thanh “Đô đô” tắt máy lặp lặp lại.

      Vậy mà hôm nay, đối mặt với Tống Hàng Hàng nằm giường bệnh, chỉ muốn giễu cợt mình.

      Từ khi mới bắt đầu, chính sai lầm rồi...
      laula, Phan Hong Hanhtrạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :