1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh xuân - Diệp Thất Nhĩ (Full 63c - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 44: Nghệ thuật lấy tên


      Edit: August97



      Chu Dịch Chu bậc thầy, nghệ nhân nghề mộc nổi tiếng cả nước, hơn nữa còn nổi tiếng hậu thế bằng chạm khắc gỗ, mà môn thủ nghệ chạm khắc gỗ này, ngày nay người biết cũng nhiều, rất nhiều bậc thầy về nghề mộc vứt bỏ nó từ lâu, mặc dù đến nỗi thất truyền, nhưng cũng chỉ sót lại mấy người có danh tiếng, còn lại đều là nghệ nhân dân gian.

      Về lĩnh vực này, Chu Dịch có thể xem là trong những bậc thầy nổi tiếng nhất về chạm khắc gỗ. Lúc ấy khi Hứa Nghiêu Thực mời được ông, Tống Hàng Hàng lên mạng tra tìm tài liệu cẩn thận, mới hiểu được tại sao giá trị của ông lại lớn như vậy.

      Dựa vào danh tiếng Chu Dịch, cần vị bậc thầy này làm công việc cụ thể gì, chỉ cần đưa ra vài tác phẩm giá trị liên thành của ông, lại khắc tên bảng hiệu, đặt ở cửa hàng “Nghệ Tâm”, những người chân chính phân biệt được hàng hàng giả tất nhiên đổ xô vào.

      Dựa theo ý tứ của Hứa Nghiêu Thực, "Nghệ Tâm" chỉ giới hạn trong mấy mặt hàng thủ công , còn phải mở rộng với giới truyền thông nghệ thuật, thậm chí tương lai còn muốn vươn ra thị trường quốc tế.

      Tóm lại là câu, tám chữ: Già trẻ cùng chia, sang hèn cùng hưởng!

      , Tống Hàng Hàng có được loại kiên quyết này, nếu như có Hứa Nghiêu Thực giúp tay, điều này gần như là nhiệm vụ thể hoàn thành.

      Nếu chỉ là vấn đề tiền bạc, Tống Hàng Hàng tại chỉ cần bán toàn bộ cổ phiếu mua nửa năm trước, từ lần đó đến giờ tăng giá ngừng rồi.

      Vấn đề quan trọng nhất, con người!

      Nếu chỉ có tiền, làm sao có thể mời tới những nghệ thuật gia ngạo khí mười phần này?

      Nếu chỉ có tiền, sao có thể lãnh đạo và quản lý toàn bộ bộ máy cửa hàng?

      Nếu chỉ có tiền, sợ rằng những thương gia hộ khách kia cũng chỉ cho rằng con nhóc hiểu giá trị thị trường, ra giá lung tung!

      Mà Hứa Nghiêu Thực, lại có thể giải quyết toàn bộ những vấn đề này, đây cũng là điều mà Tống Hàng Hàng bội phục nhất! Những điều cần học, còn rất nhiều.

      Lại biết vị "Mạnh lão" trước mặt này, có lai lịch gì?

      Phía bên này Tống Hàng Hàng thầm tự hỏi, phía bên kia, vị "Mạnh lão" kia đeo kính lão lên, cẩn thận xem xét tác phẩm chạm khắc gỗ tay.

      Hai tay lão nhân vững vàng cầm món khắc gỗ "Kỳ Lân", giống như cầm trân bảo giá trị liên thành, tay phải còn tỷ mỉ lau những đường vân gỗ tinh tế.

      Nhưng mà chốc lát sau, lão nhân chợt cẩn thận đặt tác phẩm chạm khắc gỗ kia lên bàn, còn kinh ngạc, lão nhân lại giơ tay trái lên cởi nhẫn ngọc của mình ra, sau đó mới tiếp tục trang trọng nâng “Kỳ Lân” này lên.
      ra, ông sợ nhẫn ngọc tay làm hỏng tác phẩm, Tống Hàng Hàng thầm cảm thán, quả nhiên là cực kỳ thích rồi!

      Vật tốt phải về tay chủ tốt. Đưa pho tượng chạm khắc gỗ này đến tay Mạnh lão, mới xem như chân chính tìm đúng chủ nhân !

      Mạnh lão chăm chú quan sát “Kỳ Lân”, hồi lâu sau mới buông xuống, mắt quét qua mấy tác phẩm thủ nghệ khác, mời mở miệng với Hứa Nghiêu Thực, "Mấy thứ này, đều là mấy thứ trong cửa hàng của cậu?"

      "Dạ, Mạnh lão." Hứa Nghiêu Thực cung kính như cũ.

      " tệ, tệ." Mạnh lão gật đầu, "Trở về ta với Mạnh Chấn phen."

      "Cám ơn Mạnh lão." Hứa Nghiêu Chân sắc mặt đổi, "Mạnh lão, vậy ngài nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi trước đây."

      Lão nhân khoát khoát tay, có giữ lại, hai người ra khỏi phòng khách chính, lại được quản gia đưa ra cửa. Quản gia cũng nhiều, cái cửa sau lưng phát ra thanh trầm đục đóng lại.

      Tống Hàng Hàng cảm thấy mình mới vừa bước từ thế giới viễn cổ trở lại thực tế, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng trở lại chỗ cũ.

      Bầu khí trong ngôi nhà kia… vô cùng đè nén.

      "Hứa Nghiêu Thực, tới cùng “Mạnh lão” này là ai?"

      "Thấy đầu rồng vàng cửa chứ? Mạnh gia, cũng coi như dòng dõi quý tộc duy nhất còn tồn tại thành phố K, Mạnh lão khi còn trẻ, phong quang rất thịnh…"

      Hứa Nghiêu Thực dường như nhớ lại điều gì, hồi lâu sau mới tiếp, "Đến ngày nay, Mạnh lão vẫn là lão nhân được người người thành phố K kính trọng. Hai người con của Mạnh lão, làm quan, theo thương… Nhưng những điều này em cũng biết, tóm lại Mạnh lão đồng ý với chúng ta, mấy ngày sau rồi em biết."

      "Chuyện gì nha, sao lại thần thần bí bí như vậy…" Tống Hàng Hàng thầm, phỏng đoán kế tiếp xảy ra chuyện gì.

      Cũng cần phải chờ đợi lâu, ngày hôm sau, ở "Nghệ Tâm" đón tiếp đoàn khách du lịch đầu tiên, chưa từng thấy qua.

      Lại là toàn bộ đoàn khách du lịch!

      chỉ như thế, trong ngày, "Nghệ tâm" nho , ngờ lại đón tiếp mười mấy đoàn du khách! Doanh thu buôn bán ngày ngừng tăng theo cấp số nhân.

      Trước kia, những đoàn du lịch chỉ biết tham quan những địa điểm nổi tiếng, cho dù là khu mua sắm cũng phải tất cả mọi người đều vào thăm, chuyện gì xảy ra? Tống Hàng Hàng nghi ngờ, tiếp theo lại nghĩ tới cuộc thăm hỏi hôm qua.

      Mãi cho đến khi Hứa Nghiêu Thực trở lại, lại qua phen nghiêm hình tra hỏi, mới biết trong những đứa con của Mạnh lão, chính là người sáng lập ra công ty du lịch lớn nhất thành phố K.

      Hứa Nghiêu Thực nhún vai, dáng vẻ thư thái: "Con trai nể mặt tôi, tôi chỉ xuống tay từ cha ta."

      Hoá ra là như vậy… lần nữa Hứa Nghiêu Thực lại khiến Tống Hàng Hàng vô cùng bội phục.

      Thành quả của chuyến thăm hỏi Mạnh lão lần này, chỉ tăng doanh thu từ việc nhiều đoàn du lịch mua sắm, còn phát huy mục đích định hướng của cửa hàng: tuyên truyền quảng bá thương hiệu của cửa hàng mỹ nghệ “Nghệ Tâm”.

      Mỗi ngày thành phố K tiếp đón nhiều khách hàng như vậy, đủ loại khách thập phương, mỗi người mang về tác phẩm thủ công như vậy, từ đó mà “Nghệ Tâm” được quảng bá rộng rãi. Vô hình chung, "Nghệ Tâm" sau này phát triển hơn, dần dần mở rộng.

      Nhưng điều đáng tiếc chính là, bao năm sau, khi "Nghệ Tâm" quả đạt được thành tựu to lớn, Tống Hàng Hàng lại biết, cái gì cũng thấy được.

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

      Thời gian có thể rất chậm, cũng có thể rất nhanh, hoàn toàn quyết định bởi mức độ phong phú của cuộc sống.

      Cho nên những người rảnh rỗi than thở cuộc sống nhàm chán, năm tháng thú vị, hay là vì chút chuyện mà tức giận vô cớ, lại xem nó trở thành nỗi đau thương lớn trong cuộc đời, cái gọi là “Thanh niên biết mùi vị của nỗi sầu”, chính là đạo lý này. Thời gian, với bọn họ mà , nó như lưỡi dao, từng dao từng dao chia cắt.

      Ngược lại, với những người có lịch trình phong phú, người làm việc tay chân, người hay vui buồn hờn giận, rảnh bận tâm những tâm tình nhặt này, với họ, thời gian trôi qua nhanh, nếu chưa hoàn thành công việc, còn đâu thời gian mà cảm xuân thương thu?

      Ngày đó, trong lúc ngập trong vô vàn công việc, cuộc sống của Tống Hàng Hàng, bất tri bất giác, lật sang trang mới, đại học năm thứ hai.
      Phan Hong Hanhtrạch nữ thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 45: Chút ngược…

      Edit: August97

      ngày này, khi nhận được cuộc điện thoại với số máy quen thuộc mới giật mình nhớ đến chuyện.

      Khi điện thoại vang lên, mới vừa từ cửa hàng trở về phòng trọ, hôm qua di động hết pin, buổi tối sạc pin, lúc sáng rời giường cũng quên mang theo.

      Đến khi vào cửa hàng, mới phát mình mang điện thoại di động, lại nghĩ tới nếu Hứa Nghiêu Thực hoặc khách hàng muốn tìm , cũng có thể gọi điện thoại tới cửa hàng, nên cũng quan tâm lắm.

      Cho đến khi về đến cửa nhà, nghe thấy nhạc chuông di động truyền tới từ trong phòng, vội vàng mở cửa vào phòng, khó khăn lắm mới nhận được điện thoại.

      "A lô, xin chào? Xin hỏi là ai vậy?" chưa kịp xem tên hiển thị, quen miệng, như chuyện với khác hàng khi ở cửa tiệm.

      Đối phương lại trầm mặc trả lời.

      "A lô?" vội vàng cúi đầu nhìn điện thoại, lập tức khiến kinh hãi!

      "Cố, Cố Ngự Lâm? Là sao?"

      "Là ."

      "Sao vậy? Có chuyện gì ư?"

      chợt nhớ lại, vì nguyên nhân gần đây quá bận rộn, hình như lâu rồi chưa liên lạc với , mỗi lần gọi điện thoại cho lại bị đủ chuyện vụn vặt mà gác máy.

      " có gì…" dừng chút, hình như suy tư gì đó, sau đó lại mở miệng, "Em…, tại sao em ở trong ký túc xá?"

      "Em…" biết nên cái gì cho phải, bận chuyện cửa hàng sao? thuê được chỗ ở khác sao?

      Nhưng… Nhưng sao biết ở trong ký túc xá!

      "Cố Ngự Lâm, ở đâu!" cuối cùng cũng có phản ứng.

      "… Trước cửa ký túc xá của em."

      ", chờ em, em lập tức tới đón !"

      Tống Hàng Hàng hấp tấp vội vã cúp điện thoại, ra cửa gọi chiếc xe tắc xi về Đại học A.

      Kể từ sau khi chuyển ra, hơn tháng chưa từng trở về, thậm chí cả ngày bận việc, quên liên lạc với người bạn Đổng Nhạc Mai, dọc theo đường , cuối cùng cũng nhớ ra, ngày kia…, ngày kia phải học rồi!

      là đồ óc heo ư! Mà sao Hứa Nghiêu Thực cũng nhắc nhở cái?!

      nhìn lịch sử cuộc gọi điện thoại di động, bắt đầu từ 10 rưỡi sáng, tổng cộng chín mươi cuộc gọi nhỡ! Từ mười giờ rưỡi đến sáu giờ rưỡi, tám giờ, chín mươi cuộc gọi! Nếu như phải sạc pin, sợ rằng điện thoại di động bị gọi điện liên tiếp đến hết pin!

      Cố Ngự Lâm, phải mực gọi điện thoại đó chứ? , phải vẫn đứng trước cửa ký túc xá đợi đó chứ?

      hoảng hốt, nỡ, đau lòng, đủ loại thấp thỏm cùng lo lắng hỗn loạn trong lòng, dọc đường càng ngừng thúc giục tài xế tắc xi nhanh lên chút.

      Ông trời phù hộ! Ngàn vạn lần Cố Ngự Lâm đừng nhịn ăn mà đợi đến giờ!

      Nhưng , đúng là như thế.

      Cố Ngự Lâm mười giờ sáng xuống sân bay thành phố K, vốn muốn cho Tống Hàng Hàng niềm vui bất ngờ, lại đoán chừng hôm nay là chủ nhật, nhất định con heo lười ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, liền quyết định đến cửa ký túc xá mới gọi điện thoại gọi ra ngoài.

      Kết quả lại là, sau nửa giờ, lẻ loi người, xách theo hai cái vali hành lý lớn, đứng trước cửa phòng ký túc xá của , gọi điện thoại, nhưng ai nghe máy.

      Gọi lần thứ 5, nghĩ rằng, có phải Tống Hàng Hàng ngủ nướng, vì sát phòng ngủ của cửa sổ, nhưng lại bám lớp bụi dày.

      Gọi tới lần thứ mười, nghĩ nên hỏi người gác cổng ở đây chút, kết quả người gác cổng có ai ở đây.

      Gọi tới lần thứ hai mươi, sợ, Tống Hàng Hàng, phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ!

      Gọi tới lần thứ ba mươi, mười hai giờ rưỡi trưa, chưa ăn bữa sáng dậm dậm chân, sợ chính mình rời bỏ lỡ lần đầu tiên nhìn thấy , vì vậy quyết định ăn cơm trưa.

      Gọi tới lần thứ năm mươi, cuối cùng cũng nhớ ra làm giúp trong cửa hàng , cẩn thận nhớ lại tên cửa hàng, làm thế nào cũng nhớ nổi, vội vàng gọi điện thoại cho cậu , nhưng lại có ai nghe máy.

      Gọi đến lần thứ bảy mươi, cuối cùng điện thoại lóe lên cái rồi tắt ngúm, vội vàng chạy đến cửa hàng ở Đại học A, thuyết phục hồi lâu chủ quán mới đồng ý cho sạc pin. sạc pin trong quán ba mươi phút, vừa sạc điện thoại vừa ngừng gọi cho , điện thoại thông, nhưng có ai nhận.

      Nửa giờ sau, kéo hai cái va li hành lý lớn tới trước cửa phòng ký túc xá của Tống Hàng Hàng, biết bao nhiêu lần, tiếp tục gọi số máy thuộc lòng.

      nhẩm tính trong lòng, mỗi lần gọi được cuộc đều với bản thân mình, nhất định Hàng Hàng có chuyện gì! ấy, nhất định chỉ là quên đưa điện thoại bên người mà thôi!

      Sau cuộc gọi thứ chín mươi, nghĩ, mình phải báo cảnh sát.

      Lại cam tâm gọi thêm lần nữa, chính lần này, giọng của cũng vang lên rồi, giống như người lữ hành gục ngã trong sa mạc, cuối cùng cũng tìm thấy ốc đảo, buông xuống lo lắng trong lòng.

      Giọng

      có điều gì khác thường, hẳn là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

      khẽ lo lắng, nghe mở miệng hỏi mình là ai, sau đó mới phát ra là .

      cảm thấy có chút vui, nhưng chỉ cần có chuyện gì, vậy tốt rồi, vì vậy quan tâm hỏi tại sao lại ở trong ký túc xá.

      Nhưng trả lời, vội vàng muốn tới đón rồi lập tức ngắt điện thoại.

      Được rồi, vậy chờ.

      ra, muốn lời giải thích từ , vô luận là cái gì, chỉ cần giải thích, tiếp nhận..

      Khi Tống Hàng Hàng chạy tới Đại học A, xa xa thấy bóng dáng quen thuộc đó, bên chân có hai vali hành lý lớn.

      ngơ ngác đứng ở nơi đó, nghiêng người nhìn về phía cửa lớn, ánh mắt sững sờ, nhìn thấy xuống taxi ở gần đó.

      "Tài xế, dừng xe!" vội vàng hô câu, vội đưa tiền xe cho tài xế rồi mở cửa xuống xe, sau đó chạy về phía .

      "Cố, Cố Ngự Lâm..." Tống Hàng Hàng cuối cùng cũng thở hổn hển chạy đến trước mặt , vẫn còn sững sờ nơi đó!

      phen xông lên trước, ôm chặt lấy hông , nằm thở người .

      có bao nhiêu ngày nhớ đến ? Bao nhiêu ngày nhận được điện thoại của đều ứng phó qua loa rồi vội vã lo liệu công việc?

      Chỉ có giờ khắc này, gặp được , nỗi nhớ của mới bùng cháy lên mãnh liệt.

      "Sao về nghỉ ngơi trước!" lớn tiếng chất vấn . ngờ lại mang đến vali hành lý to chạy đến ký túc xá của ! Tối thiểu cũng phải đưa hành lý đến Đại học M rồi mới đến tìm chứ!

      Cố Ngự Lâm cũng lộ vẻ xúc động, ngơ ngác bởi vì ôm lâu, mới nâng lên tay vuốt ve tóc của , " muốn gặp em, muốn.... cho em vui mừng bất ngờ..."

      Đồ ngốc!

      thầm mắng trong lòng, sau đó ngẩng đầu lên, đưa tay ra kéo hai cái vali hành lý lớn kia, "! Chúng ta ăn cái gì đó ."

      Cố Ngự Lâm lại ngẩn người, có chút nghi ngờ nhìn .

      "Sao vậy?" quay đầu lại nhìn , kỳ quái hỏi.

      "Hàng Hàng, cần ra ngoài. Chúng ta ăn trong phòng là được."

      Hình, hình như là như vậy.. Nhưng là, nhưng bao lâu chưa trở lại, trong ký túc xá có cái gì mà ăn chứ?

      do dự kéo hành lý của đến gần cửa chính, sau đó mới chợt phát , ôi, ra quá vội, căn bản nhớ mang theo chìa khóa ký túc xá...

      Làm thế nào đây? Phải giải thích thế nào chứ! đưa lưng về phía Cố Ngự Lâm, trong nháy mắt vắt óc suy nghĩ.

      "Hàng Hàng? Sao vậy?" Sau lung truyền đến giọng nghi hoặc.

      "A! có!" vội vàng quay đầu lại, "Cái đó, Cố Ngự Lâm, em, sáng nay em ra, chơi với bạn học, cẩn thận... cẩn thận bỏ quên chìa khóa bên ấy rồi.... xấu hổ, nếu , chúng ta ra bên ngoài ăn gì trước ?"

      "Em, mới rời khỏi ký túc xá sáng nay?"

      "Ừ. Đúng vậy, vất vả mới dậy sớm chuyến, xem, em là cẩu thả, ha ha ha."

      Cố Ngự Lâm nhìn cửa sổ, nơi đó, lại ràng bám vào tầng bụi dày.

      Trời phương nam, gió biển lại lớn như vậy sao, trong vòng ngày có thể biến cửa sổ thành như thế?!

      có muốn gì, xoay đầu lại, kéo hai vali hành lý to trong tay Tống Hàng Hàng, "Cứ để ."

      "Ừ." chột dạ cúi đầu, " ăn món cay Tứ Xuyên ở quán ăn đối diện trường nhé!"

      "Hàng Hàng, ăn cay."

      "Vậy ăn đồ ăn Đông Bắc , món Đông Bắc cay."

      ", hương vị... quá nặng."

      " còn phải về Đại học M, còn phải nhận chìa khóa ký túc xá. Trời tối rồi, quá muộn còn nước nóng dùng." nhàng , sau đó xoay đầu lại nhìn . "Em nhanh tìm người bạn học kia , lấy lại chìa khóa."

      Sau đó quay lưng lại, xách hai vali mất, trước mắt là hoàng hôn ngả về tây, đột nhiên cảm thấy tang thương.

      Khí trời đầu tháng chín nắng gắt cuối thu, nóng đến nỗi áo sơ mi người cũng dán vào lưng.

      Là vì cái gì, ra toàn bộ kế hoạch đều thay đổi. vui mừng, cũng vì nhìn thấy mà buông lỏng.

      Nhớ nhung bị cảm giác khổ sở hoàn toàn thay thế.

      nghĩ tới năm học lớp mười ấy, khi bọn ngồi sườn đồi , từng hỏi vấn đề.

      Lúc đó trong lòng thầm với : Cùng lắm , chờ ngày người mà hoàn toàn tin tưởng xuất , sau đó, ở bên cạnh người đó.

      Người kia, chẳng lẽ phải Cố Ngự Lâm ư? từng tin tưởng cỡ nào, người đó.... chính là .

      Nhưng, nếu như như thế, tại sao lại muốn gạt , thậm chí cũng nguyện phí chút tâm tư, tìm lý do thuyết phục hơn?

      nhìn thấy do dự trong mắt , do dự này khiến cảm thấy khổ sở.

      Giờ khắc này, trong lòng Cố Ngự Lâm, đều là cảm giác thất bại, thất bại như hạt giống nảy mầm, từ từ bám rễ, nhổ được nữa.
      Last edited by a moderator: 9/12/14
      Phan Hong Hanhtrạch nữ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 46: Khóa tâm

      Edit: August97

      Cố Ngự Lâm để Tống Hàng Hàng đưa, tự mình trở về Đại học M.

      đưa mắt nhìn rời , cảm giác đau lòng dần dần khuếch tán, nhưng phải làm sao bây giờ, thể mở miệng giải thích được. muốn làm người phụ nữ mạnh mẽ, kinh nghiệm của kiếp trước cho biết, người phụ nữ mạnh mẽ, là người khiến người đàn ông thưởng thức, chứ phải là người mà người đàn ông .

      Trước kia khi trò chuyện với Cố Ngự Lâm, xác định điểm này, thích làm loại chuyện này, cho rằng phụ nữ nên vất vả như thế.

      cũng , chăm sóc tốt, cần vất vả.

      nên tin tưởng sao? nên tin tưởng. Nhưng, lo lắng của , buộc phải tin rằng, nên dựa vào chính bản thân chính mình.

      Loại mâu thuẫn kỳ quái này cứ cố chấp tồn tại trong lòng , kể từ khi đón nhận lời đề nghị của Hứa Nghiêu Thực, tới ngày, nó biến mất khỏi đầu óc .

      Tống Hàng Hàng nhìn về bầu trời dần tối, thở dài sâu.

      năm! Cho em năm! Cố Ngự Lâm, em mặc kệ suy nghĩ gì, cũng quản nguyện vọng cuối cùng của em là gì, cho em năm, nếu như đến sang năm, chúng ta vẫn còn nhau. Cuối năm sau, em rút lui, em buông tha để đổi lấy cuộc sống thanh nhàn sau này!

      cúi đầu, lấy ra cái điện thoại hôm nay gây họa, từng chữ từng chữ ấn xuống…

      “Cố Ngự Lâm, ăn chưa? xin lỗi, hôm nay để chờ lâu như vậy, đều là sai lầm của em. Nghỉ ngơi tốt , ngày mai em chơi với .”

      Đợi lâu, điện thoại di động của mới xuất tin nhắn:

      “Được.”

      Khóe miệng nở nụ cười khổ sở, gọi tắc xi ở cổng đại học A, quyết định cả đêm quay về ký túc xá .

      Mới vừa tới phòng trọ, điện thoại di động vang lên rồi.

      Là… sao? Trong lòng Tống Hàng Hàng hốt hoảng, lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

      phải là , trái tim lơ lửng dần dần hạ xuống, biết là may mắn, hay là loại tình cảm phức tạp gì.

      “Hứa Nghiêu Thực.”

      “Em ở đâu?”

      “Mới vừa tới cửa nhà, sao vậy?”

      mình? ăn cơm à?”

      “... Tôi có chút chuyện, nếu , đợi lát nữa?”

      “Được, tôi đưa em .”

      “Tốt.”

      Cứ kìm nén trong lòng, nếu có trò chuyện với Hứa Nghiêu Thực... cũng tốt.

      muốn nghiêm túc hỏi Hứa Nghiêu Thực phen, với cái thằng cháu bất trị của , phải làm như thế nào mới tốt, muốn nghiêm túc hỏi , , phải làm gì?

      Sắc trời tối, Hứa Nghiêu Thực , trước tiên ở đây chờ , tới đây.

      Tống Hàng Hàng đứng giữa ăn phòng, ngắm nhìn bốn phía, đồ dùng hằng ngày nguyên bản có, những thứ thuộc về , chỉ có mấy bộ quần áo treo trong tủ, laptop bàn, cùng ít tài liệu linh tinh và chìa khóa…

      ra căn bản cũng có gì phải dọn dẹp, lại , nơi này, chừng còn trở lại.

      Vì vậy tùy tiện nhét đồ vào trong túi, thân đơn giản, chờ Hứa Nghiêu Thực, cơm nước xong thuận đường ngồi xe về trường học.

      Nhưng mới 20 phút sau, vừa mới dọn xong đồ, xe của vừa vừa lúc đến cửa.

      Thấy mang theo túi lớn, Hứa Nghiêu Thực cũng gì, trực tiếp hỏi muốn nơi nào, Tống Hàng Hàng hỏi ngược lại, kết quả hai người ăn nhịp với nhau, quyết định ăn cá chần.

      Xe dừng ở nhà hàng chuyên món cay Tứ Xuyên nào đó ở Thành phố K.

      Tống Hàng Hàng vừa muốn mở cửa xe, Hứa Nghiêu Thực ngồi ở ghế lái chợt nở nụ cười, “Còn nhớ lần kia , em bị tôi dọa sợ đến ngây người.”

      Tống Hàng Hàng hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, mới ý

      thức được.

      Nơi này, là Phù Dung Cư.

      lần kia, ngày đầu tiên tựu trường, Hứa Nghiêu Thực ở nơi này, ở trước mặt tiết lộ thân phận của mình, lúc ấy rất kinh hãi.

      Nhưng vẫn hỏi qua , tới cùng là chuyện gì xảy ra?

      Nhìn vẻ nghi hoặc khuôn mặt Tống Hàng Hàng, khuôn mặt Hứa Nghiêu Thực khỏi tốt lên.

      Sau đó mở ra hai tay, “Người Trung Quốc vẫn là người Trung Quốc, thích ứng được cuộc sống của người nước ngoài. Em xem, ở nước ngoài tôi mắc chứng uất ức (* chứng bệnh về tâm lý), bất đắc dĩ chạy về nước, trốn vào Trường Thanh nghỉ ngơi thời gian, kết quả khi khôi phục lại hù người ta giật mình, là xin lỗi!”

      rất nghiêm túc, nhưng lại giống như chuyện của người khác, Tống Hàng Hàng nhất thời giả.

      Trong xe yên lặng mười giây, bỗng nhiên bất ngờ giơ tay lên vỗ vỗ tay lái, cười đùa:

      “Tôi nhé Tống Hàng Hàng, em đừng lộ ra bộ mặt ngu ngốc ấy được ? chuyện cười mà em cũng có chút phản ứng?”

      Đầu của hơi cúi, che giấu vẻ mặt trong bóng tối.

      Vậy sao? Là chuyện cười thôi? Nhưng, tại sao khi cười, trong ánh mắt lại lộ ra bi thương ràng như vậy?

      Được rồi, nếu đối phương muốn , cũng hưởng ứng mà cười hai tiếng, bầu khí này, là quỷ dị.

      cúi người, mở cửa xe bên cạnh Tống Hàng Hàng ra.

      “Xuống xe , hôm nay tôi mời khách! Muốn ăn cái gì cứ việc gọi!”

      Chờ toàn bộ món ăn được bày lên, lại tức cười hết ý kiến, chỉ muốn phần cá chần cùng phần cháo, trước mắt nhiều món ngon như vậy, còn có bình rượu đỏ, là ai gọi?

      “Hai người chúng ta, ăn hết nhiều như vậy chứ?”

      “Có thể ăn được bao nhiêu ăn bấy nhiêu, ăn hết gói mang về.”

      khắc kia, dường như lại gặp được Hứa Nghiêu Thực hô to giảng đài “Hôm nay Hứa Nghiêu Thực tôi mời khách, mọi người cần khách khí, cứ ăn hết mình!” là phụ đạo viên. Nhưng khi định thần nhìn lại, hình như lại có gì đó đúng…

      lặng lẽ nâng đũa lên, than thở hôm nay lúc rời giường quên xem Hoàng Lịch trước khi ra ngoài rồi.

      “Hôm nay Tiểu Lâm trở lại?”

      “Khụ!” Đột ngột hỏi dọa giật mình, miếng cá chần thuận thế nuốt xuống, cũng may nó được thổi nguội.

      Hứa Nghiêu Thực trái lại trầm mặc nhìn ho xong, chỉ lẳng lẽ đưa cho bọc khăn giấy.

      Điều này giống .

      “Khụ khụ… Sao biết? Tiểu Lâm gọi điện thoại cho rồi hả?”

      trả lời ngay, giơ đũa lên gắp miếng sủi cảo tôm tinh xảo trước mặt, chậm rãi nhai, nuốt xuống.

      Sau đó mới mở miệng, “Tôi nhận.”

      “A?” Tống Hàng Hàng hiểu.

      “Tôi nhận điện thoại của cậu ấy.” Hứa Nghiêu Thực quay đầu lại, yên lặng nhìn , “Điện thoại của Tiểu Lâm, tôi cố ý nhận.”

      “Tại sao?” lại lặp lại lần nữa, nhưng lại giống như tự hỏi mình.

      lại trả lời, chỉ rót ly rượu đỏ, đặt ly rượu bên môi, từ tốn nhấp ngụm, “Hôm nay chở em trở về túc xá? sắp xếp đủ đồ đạc rồi chứ?”

      “Cũng đủ rồi, lát nữa ăn xong, tôi, tôi vẫn nên tự mình gọi tắc xi trở về thôi…” đều đoán trúng toàn bộ chuyện tình, đột nhiên cảm thấy cực kỳ được tự nhiên.

      “Ha ha, Tống Hàng Hàng, em còn khách khí với tôi? Hôm nay, tôi cũng phải trở về Đại học A, thuận đường.”

      Bầu khí vốn đình trệ, lại bị giọng điệu quen thuộc này thổi tan, Tống Hàng Hàng thầm thở phào nhõm, Hứa Nghiêu Thực , cuối cùng cũng bình thường!

      “Giúp em hủy thuê phòng?”

      cần!” vội vàng đứng lên, “Chỗ kia tệ, sau này bận công việc, khi quá muộn còn có thể mượn nơi nghỉ chân. Tạm thời cứ mướn thôi.”

      “Ừ” Tống Hàng Hàng cúi đầu lấy chìa khóa, “Dù sao tôi cũng hiếm khi ở đó, hai cái chìa khóa, cái, lúc quá muộn vẫn nên nghỉ chân lại đây.”

      Bữa cơm này rất quỷ dị, cũng may cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, Tống Hàng Hàng cũng kịp hỏi về chuyện tình Cố Ngự Lâm.

      Đưa đến cửa nhà trọ, Hứa Nghiêu Thực khẽ mỉm cười, “Tắm nước nóng xong nghỉ ngơi, ngày kia học, ngày mai chính em cứ nghỉ .”

      “Ừ!” gật đầu, vốn cũng có ý này, thỉnh thoảng lười chút cũng sao.

      “Vậy ngày kia gặp.” dừng chút, “Ngày mai cứ bồi Tiểu Lâm .”

      Nghe thấy chủ động nhắc tới, có chút được tự nhiên, gật đầu trả lời.

      “Tôi , ngày kia lên khóa gặp.”

      “Hẹn gặp lại.”

      “Ngày mai, muốn nơi nào chơi?” Vừa mới vào cửa, kịp chờ đợi mà nhắn tin cho Cố Ngự Lâm.

      Hứa Nghiêu Thực đúng, ngày mai, nhất định phải bồi tên nhóc chết tiệt kia!

      “Đồ ngốc, tùy em vậy.” Lần này tin nhắn để đợi quá lâu, kích động, nhảy đến giường.

      “Vậy ngày mai em đến tìm , phải theo sát em, ngàn vạn lần được lạc nhau! Chín giờ, gặp về!”
      Last edited by a moderator: 11/12/14
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 47: Nắm tay nhau cả đời.


      Edit: August97



      Khi ánh nắng sáng sớm xuyên qua rèm cửa sổ rọi vào trong phòng, Tống Hàng Hàng nằm giường trở mình cái, hơi híp mắt tỉnh lại từ giấc mộng đẹp.

      Ánh mặt trời tựa như kim tuyến, và những hạt bụi lấp lánh xinh đẹp là tinh linh nhảy nhót, hôm nay trời nắng đẹp, hưởng ứng tâm tình tốt đẹp của .

      tỉnh lại chưa? Đồ ngốc.” lấy điện thoại đặt tủ đầu giường, mở ra, tin nhắn đầu tiên là của .

      Nhìn thời gian, tám giờ rưỡi rồi.

      “Mới vừa tỉnh lại, đợi chút, lập tức xong đây. Chín giờ gặp ở cổng trường Đại học M.”

      Khoảng cách hai trường cũng xa, vội vàng thu thập chút, mang theo túi thường dùng ra cửa.

      Hẹn ở Đại học M, là bởi vì lần trước Cố Ngự Lâm vấn khảo, còn chưa tham quan trường học, giờ muốn tham quan chút, Cố Ngự Lâm này phải sống ba năm ở đây, sau này cũng thường xuyên qua lại nơi này.

      Xa xa, thấy đứng cửa trường học, người mặc cái áo sơ mi trắng viền màu xám tro, kèm theo quần dài màu đen, trang phục đơn giản, vừa vặn người , ánh mặt trời dịu dàng chiếu lên, dát nên vòng sáng vàng nhạt.

      giống với bộ dáng long đong mệt mỏi tối hôm qua, giờ phút này, nơi đó giống như thế giới của riêng , chỉ có thống trị trong thế giới đó.

      Bản lĩnh như vậy Tống Hàng Hàng chưa từng thấy qua, hoặc là chưa từng nghĩ đến, Cố Ngự Lâm, ra lại đẹp mắt như vậy...

      Khuôn mặt hơi đỏ lên, tim đập nhanh, chỉ vì chàng trai trước mắt này, người chờ đợi, là .

      Tống Hàng Hàng lại biết, đêm qua, Cố Ngự Lâm trải qua dằn vặt như thế nào, lăn lộn khó ngủ cả đêm, cuối cùng cũng kết thúc với tiếng lòng kiên định: “Em là của .”

      Vô luận Tống Hàng Hàng chuyện gì, vô luận vì điều gì mà gạt .

      “Em là của ”, cái ý niệm này, từ khi mới bắt đầu, hề dừng lại.

      Nếu như tin , như vậy, nhất định là làm đủ, như vậy, phải ngừng cố gắng, chờ đợi ngày đó, ngày mà toàn tâm tin tưởng.

      Cố Ngự Lâm , cho tới bây giờ chỉ hèn mọn trước Tống Hàng Hàng.

      Nhưng, cũng bởi vì hèn mọn trước , mới có tự tin tỏa sáng đến vậy…

      “Em, chỉ có thể là của .”

      Phong thái chói sáng như vậy, đứng ở trước cổng trường Đại học M – trường công nghệ kỹ thuật nổi tiếng với nhiều soái ca, tạo nên quang cảnh độc đáo.

      Lúc tám giờ rưỡi Cố Ngự Lâm đến, thong thả bước trong trường học, sau đó lẳng lặng đứng ở nơi đó, như bạch dương thẳng tắp, hề động.

      từng bị chê cười bởi gương mặt trẻ con, qua thời gian cũng lắng đọng lại, trở nên tuấn lãng, tư thế chờ đợi trầm tĩnh đến thế, sớm khiến nam nữ qua phải động dung, rối rít suy đoán: nam sinh lạ mắt trước mặt này rốt cuộc là ai? Người khiến chờ đợi lâu như vậy, là ai?

      Tống Hàng Hàng đứng ở sau lưng , lẳng lặng nhìn , sau khi kinh ngạc qua , ngờ trong lòng của lại sinh ra loại cảm giác vui mừng: “Ngô gia có Tử Sơ trưởng thành”.

      Tên ngốc này! cười thầm trong lòng: Này! nhìn nhầm hướng rồi, có biết !

      lặng lẽ tiến tới sau lưng , sau đó mày liễu vừa nhăn, đôi mắt giảo hoạt, tay từ từ vươn ra từ phía sau, muốn lại gần chụp vào bả vai , để ứng phó kịp.

      Nhưng nghĩ tới, vừa mới đến gần, Cố Ngự Lâm lại nhanh như chớp xoay người lại, sau đó cúi đầu, môi là nụ cười như có như :

      “Em tới rồi?”

      Ưm! Chuyện gì xảy ra? Tống Hàng Hàng bị dọa sợ, trở tay kịp, hai tay dừng giữa trung thu về được, trong khoảng thời gian ngắn, vô cùng xấu hổ .

      “Muốn làm gì đây?” mỉm cười nhìn , lại cúi đầu nhìn tay .

      “A! có gì có gì...” Tống Hàng Hàng vội vàng rụt tay về, dấu lại sau lưng, giống như như vậy có thể giấu giếm ý định bất chính của mình.

      Cảm giác hôm nay cậu nhóc giống trước, thầm trong lòng.

      Trái lại lại vươn tay ra, bắt được cái tay núp phía sau của .

      Trái tim của lại bắt đầu đập loạn. Vừa thầm : sắc đẹp trước mặt, phải kém tự chủ, quả là hôm nay Cố Ngự Lâm quá mức hấp dẫn!

      Cố Ngự Lâm lại rất tự nhiên nắm lấy tay , kéo lại gần mình, “Hôm nay có muốn dạo nơi nào ?”

      “Tùy tiện...” còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ thuận miệng lên tiếng, chốc lát sau mới ý thức tới hỏi cái gì, “A, đúng, Cố Ngự Lâm, hôm nay chúng ta tham quan Đại học M trước nhé, được ?”

      Cố Ngự Lâm đưa ra tay khác, che giấu vui sướng trong lòng, nhàng vuốt ve đầu , : “Được.”

      Hôm nay mặc chiếc váy vai màu xanh nhạt, bên hông là chiếc đai lưng màu xanh dương, tôn lên làn da trắng nõn của , thuần khiết như bông sen trắng, khiến hai mắt tỏa sáng.

      Bàn tay kia vô ý thức di chuyển xuống, dừng chóp mũi , sau đó nhàng ma sát.

      Khuôn mặt Tống Hàng Hàng khỏi lên phấn hồng nhàn nhạt.

      Động tác tiêu chuẩn của Cố Ngự Lâm, ha ha, khiến hoài niệm…

      Hai người cùng nhau đứng đó, ai cũng ý thức được, bọn họ trở thành màn xuân sắc trong mắt đám người xung quanh.

      Nhưng là có quan hệ gì đâu, giờ khắc này, trong mắt bọn họ, đối phương là cảnh sắc đẹp nhất đời rồi.

      Cảm thấy bàn tay Cố Ngự Lâm nắm chặt tay mình, Tống Hàng Hàng mới hồi hồn lại, nhìn chung quanh chút, ngượng ngùng mỉm cười, : “Chúng ta vào thôi, tiếp tục đứng đây khiến mọi người chê cười…”

      gật đầu, dắt tay vào cổng trường.

      So sánh với phong cách cổ xưa đầy hoài niệm của Đại học A, Đại học M mang hơi hướng đại khiến người ta tán thưởng. Mặc dù Tống Hàng Hàng tới Thành phố K được năm rồi, đối với nơi này vẫn mù mờ, cẩn thận tra cứu bằng tài liệu sống mang tên Cố Ngự Lâm.

      Dọc theo đường , Cố Ngự Lâm giải thích kiến trúc hai bên đường cho Tống Hàng Hàng, vẻ mặt đắc chí thỏa mãn.

      Khi bọn họ tới bia trụ lập thể mang đậm phong cách châu Âu điệu của càng trở nên tự hào.

      với : “Tòa bia trụ này, do toàn thể 84 cựu sinh viên khoa máy tính của trường quyên góp.”

      lại vòng qua sau bia trụ, chỉ vào màn ảnh hình vuông: “Đây là toàn bộ hệ thống mô hình năng lượng mặt trời tự động, có thể tự động hiển thị lịch sử Đại học M, thông qua dấu tay và mật mã, có thể liên kết, tra cứu hồ sơ của mình.”

      cũng tới gần phía trước, nhìn kỹ màn ảnh kia, dưới màn hình mới có dòng điêu khắc , nhìn kỹ mới phát phía viết “84 cựu sinh viên, Tần XX thiết kế”.

      Cố Ngự Lâm giải thích: “Hệ thống này là thầy giáo Tần chỉ đạo thiết kế, thỉnh thoảng ấy còn trở về Đại học M dẫn dắt đội thi, năm ngoái có hai sinh viên Đại học M, dưới hướng dẫn của ấy mà đoạt giải đặc biệt của cuộc thi thiết kế phần mềm máy tính cả nước.”

      Thầy giáo Tần mà , chính là chuyên gia lập trình máy tính vang danh cả nước, Tống Hàng Hàng hiểu về máy tính, cũng chưa nghe qua cái tên này, nhưng để ý, chỉ quan tâm tự hào trong giọng của Cố Ngự Lâm.

      phải chỉ vì mới đến thành phố K, cũng có ước mơ muốn theo đuổi, mà Đại học M, có thể đưa ước mơ của tới gần thực.

      Như thế, trong lòng mới dần an tĩnh lại, bởi vì Đại học M vốn nổi tiếng hơn nhiều so với trường đại học trước kia của Cố Ngự Lâm, Cố Ngự Lâm vì tới Đại học M, phải nỗ lực học tiếng lâu.

      Ngoại trừ cảm động ban đầu ra, mực tự trách, cho tới bây giờ, nhìn vui sướng lóe lên trong mắt Cố Ngự Lâm khi chuyện, cũng vui mừng cho , hạnh phúc thay .

      hi vọng, giấc mộng của , có thể cùng nhau đơm hoa kết trái.

      Tiếp tục về phía trước, là sân bóng rổ Đại học M, sáng nay là buổi dáng đẹp trời nên có ít người.

      trận bóng rổ có hai đội bóng thi đấu, người xem rất đông, nghe thấy tiếng cổ động của bọn họ, hình như là cuộc tranh tài của hai phòng ký túc xá.

      Cố Ngự Lâm kéo ngồi xuống khán đài, bàn tay ấm áp rất tự nhiên bao lấy tay .

      trầm thấp mở miệng: “Sao tay lại lạnh như vậy?”

      “Ừ...” cúi đầu, nhìn hai bàn tay nắm chặt nhau, đôi tay , vẫn luôn như vậy, làm thế nào cũng ấm lên được.

      Người ta thường , người có tay lạnh có người thương? Hay là có người thương nhỉ? nhớ rồi.

      Tóm lại, biết, chỉ cần mình có thương, cái này đủ rồi, đủ lắm rồi.

      Gió hơi lớn, khẽ rụt người, ôm chặt .

      “Rất lạnh sao? Em mặc quá ít.” Cố Ngự Lâm .

      nhàng lắc đầu, có lẽ, chỉ là muốn cái ôm ấm áp.

      “Phòng ký túc xá của ở nơi nào?” Tống Hàng Hàng chợt ngẩng đầu lên hỏi .

      “Sao vậy? Em muốn thăm à?” lên tiếng đáp, trong giọng có vẻ vui mừng.

      “Mới phải!”

      Có quỷ mới muốn thăm phòng ký túc xá của , nhìn mấy nam sinh sân bóng rổ, cũng biết nhất định ký túc xá nam sinh Đại học M vừa bẩn vừa thối, mới thích .

      “Vậy vì sao?”

      “Em, em sợ quen, mới ngày đầu tiên…”

      ra cũng phải vậy, chính là sợ những người khác trong ký túc xá…, vừa mới tới, nếu như người ta ma cũ bắt nạt ma mới, hơn nữa tuổi còn

      Giống như nhìn thấu lòng , Cố Ngự Lâm : “Mọi người đối với cũng rất tốt, ngày hôm qua chuyện với nhau, còn hàn huyên cả đêm đấy.”

      “Vậy à...” Vậy , an tâm.

      Nghiêng đầu, tựa vào vai .

      “Cố Ngự Lâm, nếu như... Nếu như em làm chuyện khiến vui, có thể hay ...”

      sân bóng chợt vang lên tiếng hoan hô, ra gần kết thúc, trong đó đội vừa giành được điểm nhờ cú móc hiểm hóc.

      Cố Ngự Lâm dựa lại gần, hỏi: “Em mới vừa gì?”

      có... có gì...”

      hỏi nữa, cái mũi cọ xát đầu , “Đồ ngốc...”

      biết, tựa trong lòng , mắt đầy lệ.

      cũng biết, cũng nghe thấy lời của .

      Đồ ngốc, nếu như, nếu như em làm chuyện khiến vui, sao cả, vẫn luôn ở đây…

      Nhưng cũng có ai , ai cũng .

      Kinh Thi , nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già, lại quên mất chữ trong đó.

      Nắm tay nhau cả đời, sẻ chia với nhau đến già.
      trạch nữPhan Hong Hanh thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 48: Lời đồn


      Edit: August97



      Mặc dù là Đại học công nghệ thông tin, nữ sinh Đại học M lại nổi tiếng là dịu dàng lễ độ, tài mạo song toàn, nhưng nhất định phải ngoại trừ người, chính là Chủ tịch Hội sinh viên Đại học M, cũng chính là sinh viên năm thứ tư khoa thiết kế phần mềm – học tỷ Trần Tiêu Hoan.

      Trần Tiêu Hoan này, phải ai khác, chính là em ruột của vị thầy giáo Tần – Tần Lãng mà Cố Ngự Lâm hết sức kính nể.

      Từ ba năm trước, khi Trần Tiêu Hoan nhậm chức Chủ tịch Hội sinh viên, phát triển phong cách của của nữ sinh Đại học M theo chiều hướng mới, cái gì ư? Xin để lát nữa hẵng .

      Nữ sinh Đại học M rất có tài, đó là điều đương nhiên, nhưng mặt, cái tài của họ bị thành tích của nhóm lớn nam sinh áp chế, ngược lại, nữ sinh Đại học M tự chủ được nổi bật lên vẻ dịu dàng như nước, giống như nử tử ôn nhu tam tòng tứ đức theo chế độ phong kiến thời xưa.

      Cho đến khi Trần Tiêu Hoan nhậm chức, mới bất tri bất giác dẫn dắt nữ sinh Đại học M, có cỗ phong phạm khác.

      Dĩ nhiên Trần Tiêu Hoan thuộc dạng như thế, cá tính phóng khoáng, tác phong nhanh nhẹn dũng mãnh, rất có mấy phần phong phạm nữ cường nhân, chỉ có thành tích học tập số số hai, hành động cử chỉ cũng quang minh lỗi lạc, ngay cả mấy nam sinh cũng rất bội phục .

      Cho nên, bản ghi chép thành tích được sáng lập nên trong ba năm Đại học, cũng chẳng có gì là lạ rồi.

      Điều thứ nhất, năm thứ hai đại học đảm nhiệm chức Hội trưởng Hội sinh viên, hơn nữa bằng toàn bộ phiếu tín nhiệm đánh bại đối thủ cạnh tranh, tư thái thành công nhậm chức.

      Điều thứ hai, liên tục ba năm “Xuống đài”, mặc dù đến năm thứ tư, như cũ được hà binh tướng cua (*lính tôm tướng cua) khổ sở giữ lại, mặc dù công việc bận rộn, nhưng được, cho tới hôm nay vẫn mang cái danh hiệu Hội trưởng Hội sinh viên.

      Về phần ghi chép thứ ba... Chính là về con người Trần Tiêu Hoan, là hoàn toàn theo chủ nghĩa nữ cường kiêm truyền thuyết vô địch hủ nữ. Dĩ nhiên, nữ cường hay là hủ nữ cũng phải là tin tức lớn gì, đáng chính là, còn là người sáng lập nhóm hoa dâm lớn BBS Đại học M!

      Nhóm này, có tên là:

      “Đam mỹ lưu hành trong Đại học M” .

      Khụ khụ! Rốt cuộc cũng đến trọng điểm rồi.

      Lại hai ngày trước khi tựu trường ở Đại học M, ngày nắng ấm gió , giữa thanh thiên bạch nhật (Khụ! Khụ!), nam sinh tuấn tú áo trắng quần đen ngọc thụ lâm phong đứng trông ngóng ai đó ở cổng Đại học M, cho tới khi người vây xem xúm lại rối rít suy đoán rốt cuộc người đó là ai.

      Nhưng vào lúc này, người trùng hợp ngang qua, xinh đẹp tóc ngắn đeo kính lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai, “Tách” tiếng, chụp lại khung cảnh kinh điển này vào trong chiếc Sharp 9010 màu đen.

      này giày cao gót màu đỏ đầu nhọn cao 12 cm, trong nháy mắt chụp hình, rời trước khi nhân vật chính nhận ra có chuyện gì.

      Cho nên, trong lòng đeo kính, cho tới bây giờ cũng chưa có cái gọi là tiếng của “Nhân vật chính”.

      Buổi tối hôm đó, hình ảnh của nam sinh tuấn tú lạ mặt bị bạn học Tiểu Na, cũng chính là đao mắt kính bí mật gửi đến nhóm “Đam hành Đại học M”, hơn nữa trong vòng tuần hề rơi khỏi top ba.

      Nội dung giấy báo như sau:

      biết là đại thúc nhà nào lại để tiểu thụ thân ái chờ lâu như vậy, là lạt thủ tồi hoa (*mạnh tay bẻ hoa – chỉ những người biết thương hương tiếc ngọc)?!”

      “Trời ạ trời ạ! Cực phẩm tiểu thụ kìa!”

      “Tiểu chính thái! Tôi muốn tiểu chính thái!”

      ngăn được... Máu mũi, máu mũi...”

      “Tại hạ ngửi thấy mùi thịt ngây thơ gương mặt xinh đẹp kia...”

      “Chậc chậc chậc, công thụ đều có thể, vô cùng đẹp mắt.”

      là mọng nước, sao ai gia lại có phúc khí này nhỉ, haiz…”

      “Trường học của chúng ta à? Lạ mặt , ai biết thông tin, nếu biết hãy giới thiệu cho tôi nhé, bạn thân …”

      ...

      Tỉnh lược mấy ngàn chữ.

      Mấy ngày sau, khi chuyện này nơi vào quên lãng, ngày kia Trần Tiêu Hoan đại tỷ ngẫu nhiên đọc được bài đăng này, thực tế thành lập nhóm này và vì giúp đỡ chị em tốt, ngờ lại phải gánh chịu cái cái danh này.

      Nhìn nội dung, lần nữa ngẩng đầu nhìn lên hai đồng chí kia, run rẩy nhấn chuột.

      “Tiểu Na muội muội, tỷ tỷ ta phải chịu cái danh này, làm sao bây giờ?!”

      Trần Tiêu Hoan cũng phải chờ đợi lâu, ngày sau, đồng chí Tiểu Na tung ra “Mạng lưới tình báo” khắp Đại học M thu thập được tin tức của chàng trai thần bí…

      “Cố Ngự Lâm, sinh viên trao đổi với Đại học B, đại học năm thứ hai, năm nay nhập học Đại học M, chuyên khoa máy vi tính.”

      Mặc dù nội dung nhiều lắm, nhưng tối thiểu biết được người này là sinh viên trao đổi ở Đại học M, cũng coi như là thu hoạch tệ rồi.

      Tiểu Na nhìn bộ dáng trầm tư của Trần Tiêu Hoan, khỏi thản nhiên cười, “Đại tỷ, chị còn do dự gì nữa?”

      Người khác biết, chẳng lẽ Tiểu Na sao? Mặc dù Trần Tiêu Hoan phóng khoáng lại cường hãn, về mặt tình cảm lại là kẻ mù!

      Trần Tiêu Hoan ngẩng đầu lên kỳ quái liếc nhìn , mới giơ tay lên chỉ vào bài viết máy vi tính, “Nhưng, chẳng phải cậu ta là thụ sao? Chị đây gieo mầm, chị đây hủy CP (*Couple Person).”

      “Ha ha! Bọn họ chị là hủ nữ, em còn lo bọn họ đánh giá cao chị, ngờ chị cũng biết đến CP cơ đấy?” Tiểu Na nhất thời che miệng cười lớn, “Nhưng, vậy cũng là chúng ta YY (*tưởng tượng), lại , chị là ai? Tần đại tỷ đó! Cho dù là cong, muội muội em đây cũng bẻ thẳng giúp chị!”

      Hai tuần lễ sau đó, Cố Ngự Lâm được thầy giáo Tần nhận làm học trò, Trần Tiêu Hoan và Tiểu Na lấy thân phận học tỷ tự mình tra hỏi, đối phương ngôn từ chính nghĩa cho ra đáp án “chiều hướng bình thường”.

      Ngay sau đó, bài đăng về chàng trai vốn được đăng hình nhóm kín “Đam hành Đại học M” cùng tất cả thông tin thảo luận về chàng trai này hoàn toàn bị xóa bỏ.

      Nhưng là, chỉ sau ngày, nhóm công khai Đại học M – Khối “Boys Over Flowers” lại xuất thảo luận về “Nam sinh cực phẩm Đại học M”, hình ảnh Cố Ngự Lâm đứng chờ ở cổng trường học lại xuất , hơn nữa trong vòng ngày trở thành tân nam sinh cực phẩm trong lòng hầu hết phái nữ ở Đại học M.

      Dĩ nhiên, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào là Đệ nhị bưu hãn Đại học M – bạn học Tiểu Na đăng bài như sau:

      “Nam sinh này Tần đại tỷ định, xin mọi người nhanh chóng thối lui!”

      Cao điệu như thế tất nhiên là có nguyên nhân, Trần Tiêu Hoan cũng biết, chị em tốt mười năm quen biết Tiểu Na tự mình quyết định thay , cũng lên sẵn sách lược sơ bộ.

      Lực lượng dư luận là vô cùng khổng lồ, “ba người thành hổ” (*gần với nghĩa “Ba người thành cái chợ”) lời đồn được nhiều người bàn tán, người nghe tin là , khi toàn trường đều biết Trần Tiêu Hoan theo đuổi Cố Ngự Lâm, sợ gì nam sinh này ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói?

      Mà lúc đó, Trần Tiêu Hoan tá túc trong nhà trai, cùng Cố Ngự Lâm tham gia lớp bổ túc thi đua của Tần Lãng.

      Trong lúc nghỉ ngơi, Trần Tiêu Hoan mở máy tính của Tần Lãng ra, lên BBS Đại học M, khi xem đến bài đăng đó, nhất thời thay đổi sắc mặt.

      “Đây là cái gì?” Cố Ngự Lâm quen thuộc tiến gần lại, cũng thay đổi sắc mặt, “Người nào lại đăng hình tôi lên diễn đàn thế này??”

      Trần Tiêu Hoan vốn có chút áy náy, bị Cố Ngự Lâm hỏi như vậy như vậy, đột nhiên cảm thấy hết sức uất ức, “Cũng phải là tôi, gào cái gì mà gào?”

      phải chị sao?” Cố Ngự Lâm nghiêng mắt liếc , “Tôi với chị là tôi có bạn rồi cơ mà.”

      “Tôi biết ! Cậu phải phải cường điệu lên như thế! Mẹ nó!”

      Trần Tiêu Hoan cảm thấy rất khó chịu, cũng cảm thấy mình thích Cố Ngự Lâm, nhưng khi đứng trước mặt Cố Ngự Lâm, nhuệ khí của giống như bay hết, ngay cả người trai hơn mười tuổi kia cũng cho cảm giác ấy.

      Ban đầu, định ép buộc trai ngoại lệ nhận người học trò là Cố Ngự Lâm, cho rằng cảm kích mình, sau đó mới phát , lấy thực lực của , hoàn toàn có thể trở thành học trò của Tần Lãng, trái lại lại là học trò chính thức, trong những cuộc thi đều là “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết bờ cát” (*Trường Giang sóng sau đè sóng trước => Có thể hiểu là: “Trò giỏi hơn thầy”).

      Qua nhiều năm như vậy, vẫn chưa gặp qua chàng trai nào có thể thắng được về mặt chuyên ngành, Cố Ngự Lâm khỏi khiến sinh ra cảm giác “cao thủ so chiêu đến tình cảm”.

      Về phần Tiểu Na cho là có gì đó bất chính. Vớ vẩn! Bọn đàn ông con trai trong mắt chỉ là đống đá, nhiều lắm cũng phân chia thành ngọc thạch với bùn loãng mà thôi.

      Trần Tiêu Hoan vẫn theo đuổi độc thân chủ nghĩa đấy... Nhiều lắm ngẫu nhiên bắt gặp soái ca có chút kích động thôi...

      “Đưa máy tính cho tôi.” Cố Ngự Lâm nhàn nhạt mở miệng, Trần Tiêu Hoan nhất thời lạnh lẽo, ngoan ngoãn đưa máy tính tay qua.

      Sau đó hai phút, Cố Ngự Lâm trả máy tính lại cho , thời gian lên lớp cũng đến.

      BBS của Đại học M tê liệt hai ngày, nguyên nhân .

      Bản lĩnh này, trở thành trong những lý do qua năm Trần Tiêu Hoan vẫn nhớ mãi quên.

      phương diện nào đó, Trần Tiêu Hoan rất tương tự với Tống Hàng Hàng, ví dụ như họ đều vô cùng hăng hái với công việc, cũng đều vô cùng chậm chạp về mặt tình cảm.

      Bên kia, mặc dù kế hoạch Tiểu Na muốn trợ giúp người chị em tốt bị Cố Ngự Lâm phá rối thất bại, nhưng Đại học M lại dần dần có scandal về Trần Tiêu Hoan và , đặc biệt là khi Cố Ngự Lâm trở thành học trò của Tần Lãng, lời đồn càng truyền càng mãnh liệt.

      Cho đến ngày kia, lời đồn này, truyền đến trong tai người nào đó...
      trạch nữPhan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :