1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh xuân - Diệp Thất Nhĩ (Full 63c - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 40.2

      Edit: August97

      Ngày kế, mượn miệng y tá, truyền đạt tình huống cụ thể của bác sĩ với Tống Hàng Hàng .

      Theo y tá , Tống Hàng Hàng may mắn, vừa hay xe ba bánh đón khách, bánh xe cũng đè tương đối chếch, lần này gãy chân tương đối , nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là tốt rồi, cần phải lo lắng có hậu chứng gì.

      "Nhưng là…" y tá lại , "Dù sao cũng là gãy xương, phải nằm tối thiểu mười ngày, các các cậu tự mình chọn , có thể ở bệnh viện, nếu như cảm thấy thành vấn đề, cũng có thể về nhà, để người nhà chăm sóc ."

      Cố Ngự Lâm cùng Tống Hàng Hàng nhìn thẳng vào mắt nhau mấy giây, Cố Ngự Lâm mở miệng, "Vẫn là nằm viện , có cái gì thoải mái cũng dễ gọi bác sĩ, Hàng Hàng, có được hay ?"

      "Nhưng… Em còn phải học…" Tống Hàng Hàng cúi thấp đầu lên tiếng.

      Trừ học, còn phải lo chuyện trong tiệm nữa, ở trong bệnh viện, ngay cả lên mạng cũng khó…

      cũng phải là đại tiểu thư ăn sung mặc sướng, ngay cả bác sĩ cũng vết thương chân nặng, chắc hẳn là có chuyện gì.

      "Em muốn nghỉ phép, thể để chậm chương trình ở trường học được." ngẩng đầu lên, lần nữa cường điệu với Cố Ngự Lâm.

      "…Được rồi, " Cố Ngự Lâm suy nghĩ chút, "Dù sao cũng có , có việc gì."

      nhàng gật đầu, nắm lấy tay , "Đồ ngốc, có

      ở đây, em yên tâm."

      Tống Hàng Hàng ở lại bệnh viện hai ngày, bởi vì là cuối tuần, vì vậy cũng cần xin nghỉ, sau khi xác định có biến chứng gì khác, tối chủ nhật, được Cố Ngự Lâm đưa về trường học.

      Cố Ngự Lâm mới vừa đỡ vào phòng ký túc, điện thoại di động của liền vang lên.

      Cố Ngự Lâm giúp lấy ra, vừa nhìn, phía ràng là ba chữ "Hứa Nghiêu Thực."

      "Người nào nha?" Tống Hàng Hàng chú ý đến sắc mặt của , đưa tay lấy điện thoại tay , "Là cậu nha, gì với ấy sao?"

      "... , em nhận điện ."

      "Ừ."

      nhấn nút trả lời, "A lô."

      "Tống Hàng Hàng!" Giọng đối phương tức giận mười phần, "Cái người này hai ngày nay chạy nơi nào! Nhắn tin cho cũng hồi , gọi điện thoại cho cũng nhận? còn chưa quên chính là bà chủ đó chứ? Chưa quên chuyện tình trong tiệm còn phải cần lo toan chứ? Bạn trai tới nên cái gì cũng quản sao?"

      Tống Hàng Hàng bị chấn động màng nhĩ rồi, đối phương còn chưa dứt lời, vội vàng bịt chặt điện thoại.

      Tống Hàng Hàng cũng muốn để Cố Ngự Lâm biết là bà chủ! Cố Ngự Lâm lo lắng quá bận, sau đó phản đối gây dựng nghiệp.

      Vô luận đàn ông hay con trai, chỉ cần còn là phái nam, trong xương tủy đều theo chủ nghĩa phái nam, là lo lắng cho , ra chính là hy vọng vợ mình hoặc bạn thuộc hình tượng nữ cường nhân!

      ngượng ngùng mỉm cười với Cố Ngự Lâm, đoán chừng Hứa Nghiêu Thực rống to xong, mới thả tay ra.

      "Này, này, a lô? Người nào? chuyện chứ!"

      Ôi, Hứa Nghiêu Thực dễ nổi nóng như vậy từ khi nào.... thầm trong lòng, cẩn thận nhìn Cố Ngự Lâm, nghiêng đầu ra xa chút, mới mở miệng trả lời.

      "Ở đây, tôi ở đây. giọng chút."

      "Tống Hàng Hàng, chơi đùa đến quên hết công việc rồi hả? đống chuyện trong tiệm chồng chất đẩy lên người tôi? coi tôi là đầy tớ công đấy à?"

      Hợp tác mấy tháng này, Tống Hàng Hàng và Hứa Nghiên Thực rất hòa đồng, khi chuyện đều như bạn bè hoạn nạn có nhau, cũng giống quan hệ thầy trò câu nệ cổ hủ.

      Mặc dù như thế, Tống Hàng Hàng vẫn cảm thấy kinh ngạc, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ hai ngày nay làm việc chuyện trong tiệm rất nhiều? thể làm gì khác hơn là vội vàng mở miệng giải thích.

      " phải vậy, Hứa Nghiêu Thực, đừng như vậy, tôi, tôi, hai ngày qua tôi đều ở trong bệnh viện."

      "Cái gì? bị thương?" Bên đầu điện thoại kia, Hứa Nghiên Thực cau mày, nhịp tim tăng nhanh.

      " phải! phải! Tôi xảy ra chuyện gì..."

      "Là Tiểu Lâm?" Hứa Nghiêu Thực dừng chút, giọng điệu chợt trở nên nóng nảy hơn nhiều, "Tiểu Lâm thế nào? Tống Hàng Hàng, Tiểu Lâm thế nào?"

      "A? phải phải, Cố Ngự Lâm cũng còn xảy ra chuyện gì, cứ yên tâm 100% .... , có việc gì!"

      "Vậy sao lại ở trong bệnh viện?" Cuối cùng giọng điệu đối phương cũng bình tĩnh trở lại.

      "..."

      "Vậy nhanh tới tiệm chuyến , đều rất bận, nhân thủ đủ." Giọng điệu nghiêm túc.

      "A? ... Cái đó, Hứa Nghiêu Thực, tôi, tôi được... Là, là chân của tôi bị thương, chúng ta lên QQ , gửi tài liệu công việc cho tôi, có được ?"

      Sắc mặt Cố Ngự Lâm bên cạnh chợt thay đổi, kéo tay của , Tống Hàng Hàng để ý tới , tiếp tục thương lượng với Hứa Nghiêu Thực, muốn có thể dàn xếp.

      " bị thương? Hai ngày nay đều ở bệnh viện?"

      "Ừ... Đúng vậy, phải tin tưởng tôi, Cố Ngự Lâm có thể làm chứng, tôi muốn lười biếng."

      "Cậu ấy cùng với em sao..."

      "Cái gì? to lên chút, tôi nghe ."

      "À, bị thương nghiêm trọng ?"

      "Bác sĩ nghiêm trọng, chỉ là, gãy xương chút thôi, chân còn lại vẫn có thể được, ha ha."

      "... Ngày mai tôi tới thăm ."

      " cần cần, có Cố Ngự Lâm chăm sóc tôi rồi, cần phiền đâu."

      "Tôi đưa tài liệu đến."

      "Vậy à..."

      Cố Ngự Lâm lại kéo tay , ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn , dùng khẩu hình miệng hỏi có việc gì.

      " bị thương thành như vậy còn làm việc cái gì? Vừa lên khóa vừa làm việc, ấy là người sắt sao?" Cố Ngự Lâm lớn tiếng, thẳng vào ống nghe.

      "Ai nha sao lại lớn tiếng như vậy? Điếc tai em rồi!" Tống Hàng Hàng chịu nổi tiếng hô của Cố Ngự Lâm, tự động bỏ quên vấn đề của Cố Ngự Lâm, lại cúi đầu chuyện với Hứa Nghiêu Thực.

      " cần làm phiền , nếu ngày mai có hai tiết, giảng lại cho tôi , cũng thuận tiện."

      "Như vậy cũng tốt." Hứa Nghiêu Thực đồng ý, cúp điện thoại.

      Trong phòng , yên tĩnh lâu.

      ra, chỉ muốn thăm chút, hoặc là muốn thăm dò chính , tại sao lại muốn nhìn thấy , tại sao lại muốn nhìn thấy cậu ấy, chính cũng lắm.

      Lúc đầu mang tâm tư kia, hình như có phần chệch hướng, muốn suy nghĩ, rốt cuộc cái gì là đúng, cái gì là sai.
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      bebi_01, simtimPhan Hong Hanh thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 41: Mỹ mãn


      Edit: August97



      Tuần lễ này năm 2006, ngã gãy chân, nhưng lại có đoạn thời gian hạnh phúc nhất từ khi vào Đại học ở thành phố K đến nay.

      Cố Ngự Lâm đặc biệt vì mời nữ bảo mẫu, chăm sóc ở những phương diện thể tự mình làm, trừ điều đó ra, tất cả các công việc, Cố Ngự Lâm yên lòng để người khác làm, mọi việc đều tận lực tự mình chăm sóc .

      mà dậy sớm hầm cháo đưa đến ký túc xá, mà mỗi ngày ở phòng trọ mới thuê, đường bận rộn chạy qua chạy lại ba nơi: nhà trọ, ký túc xá của cùng phòng học. mà học làm các loại món ăn, bắt đầu từ trứng gà chiên cháy khét, càng về sau chỉ ngửi thấy mùi thơm thôi thèm dãi món canh xương, thậm chí, mỗi đêm, còn vì trải sẵn nệm chăn, mới bằng lòng yên tâm chạy về phòng trọ của mình…

      phải là chưa từng đề nghị để ở trong phòng trống ký túc xá, nhưng vẫn đỏ mặt cự tuyệt, chắc là sợ hỏng thanh danh của .

      Vì vậy yên tâm mặc cho chăm sóc, cảm thấy mình trở thành con heo thứ thiệt, rồi lại chợt phát ——

      Làm con heo, ra cũng là chuyện hạnh phúc.

      còn nhịn được mà muốn cảm kích trời cao, để xảy ra tai nạn xe lớn này.

      Tống Hàng Hàng còn trẻ nhưng cũng thực ra cũng già, lần đầu tiên cảm thấy thân thiết giống như ba mẹ mình như vậy, làm bạn đời hiểu nhau, mỹ mãn sóng gió.

      mỹ mãn này, là mang đến .

      lần đầu tiên cảm thấy, còn là cậu nhóc chết tiệt mười bảy tuổi nữa, vì , có thể đảm đương mọi việc.

      Bờ vai của càng lúc càng vững chãi, cuối cùng ngày có thể để yên tâm dựa vào.

      Hai tuần lễ sau, Lâm Phi Cương bởi vì công việc mà nhất định phải trở về Thượng Hải, hơn nữa khách hàng lâu năm của công ty chỉ muốn Cố Ngự Lâm làm nhân viên kĩ thuật chính thiết kế phần mềm lần này.

      Cố Ngự Lâm vốn định từ chối, lại bị Tống Hàng Hàng nghe thấy đối thoại giữa và Lâm Phi Cương.

      Tống Hàng Hàng thấy chân của mình khôi phục sai biệt lắm, huống chi còn có bảo mẫu chăm sóc, để Cố Ngự Lâm yên tâm trở về Thượng Hải. Về phần Lâm Phi Cương, cũng hi vọng Cố Ngự Lâm có thể trở về, trợ giúp lôi kéo ở khách hàng lớn này.

      Lâm Ca cũng coi như có ân với , liên tục do dự, Cố Ngự Lâm vẫn bị hai người bọn họ thuyết phục, quyết định trở về Thượng Hải cùng Lâm Phi Cương.

      Tống Hàng Hàng có cách nào đưa tới sân bay, trước khi ly biệt cố ý gọi nghệ nhân ở "Nghệ tâm" tới phòng túc xá dạy vẽ, tự tay vẽ cái áo T shirt, làm quà tặng chia ly cho Cố Ngự Lâm.

      Tống Hàng Hàng vẽ cành cỏ bốn lá, là quà tặng Cố Ngự Lâm muốn đưa cho từ rất sớm, khi đó còn chưa thông suốt, ngược lại cười chê Cố Ngự Lâm chơi hoa chơi cỏ là mấy trò của con , khiến giận đến nỗi đoạt lại bụi cây kia.

      Trong truyền thuyết, tỷ lệ tìm được cỏ bốn lá trong đám cỏ ba lá chỉ có phần vạn, vì vậy người có được có bốn lá là người được ông trời chiếu cố, đại biểu cho việc người đó có thể hạnh phúc cả đời.

      Ở bên trong áo T-shirt, nơi thấy được, dùng bút màu màu tím nhàng viết xuống hàng chữ :

      "Mylove, chính là hạnh phúc của em.

      —— Hàng Hàng tặng Lâm" .

      Đưa cho Cố Ngự Lâm, Tống Hàng Hàng ở trong lòng tự nhủ, si ngốc dây dưa rồi dây dưa, ngày dài bằng ba thu, đây cũng phải là phong cách đương của .

      Huống chi, là tháng sáu, qua bao lâu nữa, nghỉ hè.

      Những lời này, rốt cuộc là an ủi mình, hay là từ từ ăn mòn bởi nhớ nhung người nào đó mới rời , biết, cũng muốn biết.

      Chỉ là, giống như tất cả các phim truyền hình cẩu huyết, toàn bộ tiến trình phát triển, cũng chạy khỏi 5 chữ "Trời chiều lòng người".

      Nghỉ hè năm này, Cố Ngự Lâm bị Lâm Phi Cương trăm phương ngàn kế giữ lại tại Thượng Hải, tiếp tục xử lý hạng mục lớn, mà bị giọng điệu ai oán của Hứa Nghiêu Thực làm hoảng sợ, ở lại thành phố K quản lý "Nghệ tâm" .

      Hồi tưởng lại thần thái kia của Hứa Nghiêu Thực, ngôn ngữ đó, Tống Hàng Hàng nhịn được mà muốn cười to.

      Ngày đó, ở tầng hai "Nghệ tâm", mới vừa tiếp đãi xong khách hàng, bỏ qua lễ nghi ngã soài ghế sa lon, cau mày liều chết nhìn chằm chằm , bộ dáng uất ức dứt :

      "Sinh viên Tống Hàng Hàng, thương cho lão già tôi với, người làm vườn cần cù trồng hoa cho tổ quốc, chăm sóc đóa hoa xinh đẹp có lương tâm này chút oán hận, làm trâu làm ngựa, vất vả chân tốt lên, còn phải về nhà? có thể thương cho cái thân già này của tôi chứ? Tối thiểu là chịu đựng nửa năm đầu kiểm soát này trước , sau đó chúng ta lại tuyển thêm mấy nhân viên quản lý tố chất tốt, có được hay ?"

      bị giống như là tên địa chủ ăn thịt người, dù sao Cố Ngự Lâm bị Lâm Phi Cương giữ ở Thượng Hải, vốn trong lòng có phần giận , lúc này định hạ quyết tâm, mình cũng muốn hạ giá chạy gặp , dứt khoát liền thuận theo bộ dáng đáng thương tội nghiệp kia của Hứa Nghiêu Thực.

      lại biết, Cố Ngự Lâm bị ở lại Thượng Hải, phải bởi vì Lâm Phi Cương có hạng mục thiết kế khẩn cấp cần , mà là bởi vì Hứa Nghiêu Thực gọi điện thoại cho Lâm Phi Cương.

      số chuyện, dù bị năm tháng cùng người có lòng cố ý che dấu, chỉ cần xảy ra, nhất định để lại dấu vết.

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———



      Lâm Phi Cương cách nào quên được người xinh đẹp này, mặc dù khi đó mình mới năm tuổi, mà ấy mới bảy tuổi.

      đôi mắt xếch xinh đẹp mà trầm tĩnh, chính lần nó nhuộm màu sắc bén, bị Lâm Phi Cương khi đó bắt gặp, từ đó kí ức khó quên.

      Khi ở tạm trong nhà tháng, luôn lời, cơm nước xong liền thân mình làm tổ trong phòng, an tĩnh đóng cửa phòng, có ai biết làm gì bên trong. Mặc dù là bảy tuổi, lại giống như trải qua rất nhiều ấm lạnh đời người.

      Cha mẹ của mình từng ở trong phòng giọng về người trai này, trong giọng tràn đầy thổn thức cảm khái, trông thấy mình ngoài cửa lập tức nữa.

      Sau đó lâu Lâm Phi Cương gặp , cho đến khi Cố Ngự Lâm muốn Thượng Hải học đại học ủy thác cho chăm sóc, mới giật mình gặp gỡ bà con xa trong nhà, nghe lúc lên trường học làm chủ nhiệm giáo vụ, bề ngoài là bộ cặp mắt kính dày cộm nặng nề làn da ngăm đen, trừ cái tên giống nhau, chút nào cũng giống bộ dáng lúc .

      nhận ra ấy, huống chi, thân phận của ấy cũng thay đổi.

      Hôm nay gặp măt ở thành phố K, loáng thoáng là gương mặt trong trí nhớ, tuổi thơ lại kéo nhau mà đến, cũng nhịn được mà thổn thức.

      Cho nên, tháng bảy, khi Hứa Nghiêu Thực từ thành phố K gọi điện thoại tới, hơn nữa trực tiếp thỉnh cầu Lâm Phi Cương mất hồn.

      Lại đành lòng cự tuyệt.

      Vì vậy chỉ có thể thầm nơi đáy lòng, người em Ngự Lâm, xin lỗi, là của cậu, chung quy là của cậu.

      Sau đó, lần thứ hai, chút do dự lấy cớ giữ Ngự Lâm lại.

      Nghĩ lại Lâm Phi Cương minh đời, nhưng cũng thắng được tình nghĩa ngày xưa.

      Tình cảm nửa thương hại nửa kính trọng lúc , lại trở thành cả đời khó quên sao?
      simtim, trạch nữPhan Hong Hanh thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 42: Lạnh lùng kiêu ngạo

      Edit: August97

      có ai biết, rốt cuộc trong lòng Hứa Nghiêu Thực suy nghĩ điều gì.

      Có lẽ, ngay cả cũng biết mình định làm gì.

      Ngày đó, mơ màng gọi cuộc điện thoại kia, sau khi đặt điện thoại xuống, ngơ ngác đứng rất lâu trong phòng khách, cho đến khi bên tai có người khẽ gọi – "Thiếu gia!"

      "… Ừm?" Mặc dù nghe xưng hô này hơn năm, duy trì mấy lễ nghi cấp bậc xưa cũ này, vẫn quen.

      Nhưng thứ muốn, chẳng phải là những thứ này sao? Khi nó chân chính trở lại tay , sao lại thành ra quen rồi?

      Nữ giúp việc là người quen từ lúc , cố ý vào nội thành tìm về.

      trở lại, thế nhưng lại quen, là châm chọc nhường nào.

      "Thiếu gia, đồ ăn nguội rồi." Thím Trương cúi đầu khiêm nhường, vị thiếu chủ này tháng về nhà rồi, vất vả đến giờ, trong lòng bà rất vui mừng, muốn chăm sóc cậu

      ấy tốt.

      “Được rồi, tôi đến đây.”

      Hứa Nghiêu Thực lên tiếng, bàn tay vẫn cầm chặt điện thoại chậm rãi buông ra, lúc này mới phát lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

      Đối mặt với quá khứ của mình, đối mặt với toàn bộ hay phần chân tình của con người, trong lòng khỏi có mấy phần sợ hãi.

      Đó là cái gai trong lòng , cái gai cắm rễ, từng chút từng chút ngưng tụ thành băng, tạo nên con người lạnh lùng kiêu ngạo, lại biết tới cùng khiến người nào tổn thương.

      Lâm Phi Cương, khi còn bé, từng chuyện mấy câu, tháng làm bạn, cậu ấy đồng ý cầu kỳ quái của .

      cầu, mà phải thỉnh cầu.

      Trong giọng đối phương có thương hại, sao lại hiểu chứ? Sao lại hiểu được chứ?

      Đơn giản là như vậy, cho tới bây giờ, vẫn như vậy, chỉ có thể chịu bố thí, thương hại của người khác, cho dù bọc mình bằng lớp bề ngoài giả dối kiêu ngạo kia, cho dù dùng tất cả nỗ lực của bản thân, từng bước từng bước đạt đến thành tựu hôm nay.

      nở nụ cười ảm đạm, dường như trước mắt ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

      Tại sao? Tại sao?

      ngồi trước bàn ăn, độc mình, dĩ nhiên, bên còn có thím Trương lẳng lặng đứng nghiêm.

      Trong mấy lão già kia, chỉ gọi thím Trương về, thím Trương chăm sóc từ .

      Thím Trương là lòng đối tốt với , nhưng đó là tình cảm người làm đối với chủ của mình, hoặc là có thể gọi là “Ngu trung”? muốn chê cười bản thân mình.

      Mà những người phụ nữ kia, có người nào là chân chính bản thân ? Người nào, lòng đối tốt với ?

      đúng! đúng! Ngay cả con người cũng chưa từng biểu ra, tại sao có thể oán giận họ chỉ nhìn nhận cái vỏ đẹp đẽ bên ngoài của ?

      vài tháng trước khi gặp Tống Hàng Hàng, cuối cùng cũng đoạt lại được tất cả những gì vốn thuộc về cha ở thành phố K.

      Ban ngày làm quân tử, ban đêm hóa thân thành cậu ấm nhà giàu quần áo bảnh bao dạo chơi hộp đêm, hành vi phóng đãng, những ngày ngập trong vàng son khiến thiếu chút nữa quên ý định trả thù!

      Cho đến khi gặp Tống Hàng Hàng, vốn là sớm quên ba chữ “Tống Hàng Hàng” này, thấy bộ dáng khiếp sợ kia mới nhớ lại, a, đây phải là bạn của ai đó sao?

      liếc mắt nhìn về phía , quả quyết quyết định, muốn, trở thành con mồi của , tựa như con dã miêu có bộ lông đỏ như lửa trước kia, ngoan ngoãn thần phục .

      Ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, thím Trương bước tới, muốn đóng cửa sổ.

      híp lại cặp mắt xếch xinh đẹp, “Thím Trương, mở cửa sổ ra .”

      “Mở, mở ra? Thiếu gia, gió lớn… Được rồi…”

      Gió “vù” tiếng quét vào, quanh quẩn lượn vòng trong phòng khách trống trải, tàn sát bừa bãi.

      Thím Trương co người lại, nhưng lại đứng lên, châm điếu thuốc.

      Tàn thuốc cháy sáng trong gió.

      nhớ tới khi mới bắt đầu cự tuyệt, bề ngoài nhu nhược lại kháng cự mười phần…? con cọp khoác áo da mèo?

      Hứa Nghiêu Thực bị liên tưởng của mình gây cười, má lúm đồng tiền nơi khóe miệng như như .

      Nhưng ai phải đây? sai lầm khi cho rằng chỉ là kẻ nông cạn, cố ý lộ ra hình tượng cậu ấm nhà giàu trước mặt , lại lờ , cũng có phản ứng gì.

      thấy kiên quyết cự tuyệt “Tiêu Dao công tử” - kẻ tự cho là phong lưu kia, mặc dù chính cũng tốt đẹp hơn người ta là bao.

      Sau đó, kịp thời giúp đỡ, ra cũng nhất định, để rơi vào trong tay tên bỉ ổi kia, phải có thể đạt được phần mục đích sao? Nhưng, ngờ lại vươn tay giúp đỡ .

      Ngay lúc đó tự với mình thế nào nhỉ? cẩn thận nhớ lại, à, lúc đó, muốn tự tay trả thù, cần mượn tay bất kỳ kẻ nào.

      Lúc ấy nghĩ như vậy ? Lúc ấy nghĩ như vậy ư?

      Hứa Nghiêu Thực gõ gõ tàn thuốc, nghĩ tới hôm đưa trở về, thầm :

      “…Mẹ”.

      thừa nhận, chính trong giây phút đó, trái tim đột nhiên run lên, giống như có ai đó bóp chặt lấy sống nơi ngực trái của , cho rằng mình biết động lòng.

      tự chủ được cúi đầu nhìn dung nhan của , chân mày nho khẽ nhíu, cái mũi nhăn lại, bật ra tiếng khóc lóc.

      suy nghĩ gì đó? Hứa Nghiêu Thực muốn biết, nằm mơ sao? nằm mơ thấy mẹ sao? , rất nhớ mẹ của ?

      tốt, người mẹ thương . Cho nên, mới có thể nhớ đến bà.

      Ngay sau đó, mở to hai mắt, giống như tỉnh, lôi kéo lấy tay áo chết sống để cho .

      Nhưng câu chữ ra lại thay đổi.

      gọi là “Cậu nhóc chết tiệt”. bắt lấy tay , gọi tên người kia, gọi… Tiểu Lâm.
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      simtim, trạch nữPhan Hong Hanh thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 42.2

      Edit: August97




      năm kia, Hứa Nghiêu Thực mười ba tuổi, mới vừa lên cao trung, mà Cố Ngự Lâm, cậu vẫn chỉ là cậu nhóc bốn tuổi, trẻ con hiểu đời.

      theo tới thành phố khác, được nhận nuôi ở nơi đó, ngôi nhà của mình.

      Mẹ Tiểu Lâm, người phụ nữ dịu dàng mỹ lệ, nhìn ra được bà ấy người phụ nữ lập gia đình, muốn gọi bà ấy là "Chị ", gọi người bên cạnh bà là “ rể”.

      Hứa Nghiêu Thực rất biết nghe lời nhu thuận gọi, thấy người phụ nữ trước mắt giấu được vui vẻ, gương mặt cũng lên nụ cười nhàng, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho .

      cũng biết ngoại hình của mình rất đẹp.

      Người phụ nữ đó nhìn đến ngây người, lúc lâu sau, ngồi xổm xuống vươn tay ra, muốn xoa xoa đầu .

      Vừa lúc đó, đứa bé phấn điêu ngọc trác chợt chạy ra từ trong phòng, tiếp đó liền hô to "Mẹ", nhào tới phía bọn họ.

      Tay của người phụ nữ kia chợt đổi hướng, tiếp nhận đứa bé bỗng xuất kia, sau đó đứng lên.

      chờ mong bàn tay dịu dàng kia, nhưng nó lại đặt lên xoa xoa đầu .

      Bé trai kia sà vào lòng mẹ mình lúc lâu, mới cúi đầu nhìn xuống phía .

      Lúc đó, cố gắng ngước đầu, muốn để nước mắt rơi xuống.

      nghĩ, thời điểm đó, nhất định nét mặt của khó coi chết được, nhưng sao, có vấn đề gì, bởi vì ánh mắt của bà ấy cũng ở chỗ này, ở chỗ này.

      Nhưng bé trai lại thấy được, sau đó đưa tay xuống phía dưới chỉ vào , đôi mắt long lanh.

      Cậu :

      "Ca ca! là xinh đẹp!"

      nhớ tới khuôn mặt trắng nõn tươi cười kia, mấy chục năm sau cũng xua tan được nụ cười đó.

      năm kia, Tiểu Lâm bốn tuổi, mười ba tuổi, tươi sáng sáng rỡ, tối tăm ưu thương.

      Hứa Nghiêu Thực càng quên, câu bật thốt của bé trai lúc ấy "Ca ca! xinh đẹp!". Trong nháy mắt, người phụ nữ hơi ngẩn ra, sau đó lấy tay "Bốp" cái đánh vào mông bé trai…

      "Tiểu Lâm, lễ phép!"

      Dĩ nhiên dùng nhiều lực, bé trai chu môi, cãi lại, cũng mở miệng khóc lớn.

      Người phụ nữ nghiêng đầu cười xấu hổ với , "A Thực, em đừng để ý đến nó, trẻ con ăn lung tung."

      " sao," lắc đầu, nụ cười vẫn đọng lại nơi khóe miệng, chưa từng tiêu tán.

      Người phụ nữ lại quay đầu, "Bẹp" tiếng, hôn cái lên khuôn mặt nhắn của bé trai, "Ngoan! Tiểu Lâm, gọi cậu ."

      Bé trai mấp máy cái môi nhắn, nghiêng đầu, "Cậu là cái gì? cậu xinh đẹp hơn ca ca sao?"

      Dừng lại! Dừng lại!

      Hứa Nghiêu Thực hít mạnh hơi thuốc, thở ra về phía hướng gió, khói bay lên, bị thổi ra, lại bị gió quất trở lại, tứ tán mặt , tạo nên bức màn mê hoặc.

      Sau đó sao? Sau đó sao?

      muốn cười, vì vậy liền cười. Sau đó phải như vậy sao, ba năm sau, Tiểu Lâm trở thành cái đuôi của , người phụ nữ đó thường nhìn hai bọn họ chơi đùa, khuôn mặt là nụ cười hiền hòa tốt đẹp.

      Đúng vậy, hiền hòa tốt đẹp, chính là từ này.

      Người phụ nữ đó rất đẹp, vẫn rất đẹp. Khi bà nở nụ cười đó, chính là đẹp nhất .

      Mặc dù, thích nhìn.

      Sau đó…

      Hứa Nghiêu Thực mặc cho thím Trương ngăn trở, chậm rãi thong thả bước đến cửa sổ phía trước, cố gắng mở to hai mắt của mình, nhìn về bầu trời hắc ám ngoài cửa sổ.

      Năm đó mười ba tuổi, được người phụ nữ kia thu xếp, vào cao trung Trường Thanh, học ba năm, sau đó lại được thu xếp, đến Đại học A ở thành phố K, sau đó, mặc cho người phụ nữ kia ngăn trở, ra nước ngoài, sau đó nữa, bỗng nhiên lại ngoài dự liệu của người phụ nữ kia, thân nghèo túng về nước, chủ động đòi hỏi vị trí chủ nhiệm giáo vụ thanh nhàn thu hút ở trường cao trung Trường Thanh.

      Hứa gia còn cái gì dùng được, sau lại nghe là thu dưỡng, mới giống như người tài tiên tri gật đầu vuốt cằm: trách được! trách được!

      Tiếp theo sao? Tiểu Lâm tốt nghiệp, vừa vặn đến lúc thu lưới thành phố K.

      Như thế, liền trở lại thôi.

      Dọn dẹp hành lý, cần phải chào hỏi bất kỳ ai, yên lặng rời .

      Đầu ngón tay chợt bỏng, cúi đầu, thấy tàn thuốc lúc sáng lúc tắt sắp hết rồi.

      kia? có tên "Tống Hàng Hàng" kia, rốt cuộc phải làm gì với mới tốt?

      thông minh của , nghị lực của , yếu đuối của , … Như Tiểu Lâm từng, tươi sáng và tốt đẹp như vậy…

      chân như vậy, giống như ánh mặt trời, khiến có chỗ nào che giấu.

      Nhưng lại nhịn được mà đến gần.

      Mỗi bước đến gần, lại càng phát cột băng trong lòng , chậm rãi bị hòa tan.

      Tại sao thể là của , tại sao?

      chỉ muốn đòi lại những gì thuộc về , lấy về được, dùng cái khác tới đổi!

      Khói tắt.

      , trong bầu trời đêm, nở nụ cười mỹ lệ, vô cùng đẹp đẽ.
      simtim, trạch nữPhan Hong Hanh thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 43: Thầy tốt bạn hiền

      Edit: August97

      Khi Tống Hàng Hàng thu thập xong đồ đạc trong ký túc xá, hơn sáu giờ tối rồi.

      gọi điện thoại cho Hứa Nghiêu Thực, để lái xe tới đây đón .

      Nghỉ hơn tháng, bởi vì ký túc xá cách cửa hàng khá xa, chạy chạy chạy lại tháng, cảm thấy tiện, liền để Hứa Nghiêu Thực giúp mướn gian phòng gần "Nghệ tâm", mỗi ngày làm việc cũng dễ dàng hơn nhiều.

      biết Hứa Nghiêu Thực tìm đâu ra phòng ở như vậy, từ vị trí, phong thủy, cách bày trí đều rất hợp ý , hơn nữa khi hỏi tiền thuê nhà, giá tiền rẻ đến nỗi khiến kinh hãi.

      Xe đến nhà mới, Tống Hàng Hàng để đồ đạc xuống, nhìn khung cảnh trước mắt, tự chủ được : " ra tôi cảm thấy rất được, bằng chúng ta dời “Nghệ tâm” đến đây , tiền mướn ít nửa đó!"

      Ách… Hứa Nghiêu Thực nâng trán, "Người chủ cho thuê nhà bởi vì vội vàng ra nước ngoài mới cho thuê với gia thấp, quan tâm đến chút tiền này, nhưng em thể biến phòng ở thành cửa hàng mặt tiền được."

      Được rồi, Tống Hàng Hàng cũng chỉ giỡn chút, quay đầu tiếp tục sắp xếp đồ đạc.

      Bận rộn hơn giờ, thấy trong phòng dần dần sạch , Hứa Nghiêu Thực mới yên tâm về.

      Mà Tống Hàng Hàng, ngồi xuống ghế sa lon, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về chuyện tình mấy tháng nay.

      Tháng 3, tham gia cuộc tranh tài kinh doanh, dưới hướng dẫn của Hứa Nghiêu Thực, viết bản kế hoạch, sau đó lại lên kế hoạch gây dựng nghiệp.

      Cuối tháng 3, dưới giúp đỡ của Hứa Nghiêu Thực, mở “Nghệ Tâm” – cửa hàng đầu tiên ở thành phố K.

      Cuối tháng 4, "Nghệ tâm" sau tháng kinh doanh, lợi nhuận đạt năm vạn.

      Cuối tháng 5, Chi nhánh đầu tiên được mở ở Bắc Kinh.

      Đầu tháng 6, chi nhánh "Nghệ Tâm" ở Bắc Kinh dưới quản lý của chị Trần, khai trương, sau đó vẫn là chị Trần và thỉnh thoảng là Hứa Nghiêu Thực bay tới Bắc Kinh quản lý.

      Đầu tháng 7, nghỉ hè, Hứa Nghiêu Thực chính thức đưa tài liệu về những khách hàng vốn do phụ trách giao cho , cẩn thận nghiên cứu rất lâu, mới biết kinh doanh phức tạp hơn nghĩ nhiều, có Hứa Nghiêu Thực giao thiệp, căn bản họ nể mặt . có những người đó, những “ý tưởng” của chỉ có thể là trăng trong nước, thể có cơ hội phát huy.

      Trong tháng này, theo Hứa Nghiêu Thực, trước trước sau sau gặp rất nhiều người. Hứa Nghiêu Thực chuẩn bị trước, từ lãnh đạo Cục Công Thương đến các trưởng xưởng khó tính, tán gẫu cũng cần kỹ thuật, phải có chút sơ hở, lời phải phóng khoáng, khiến người ta vui vẻ làm theo, Tống Hàng Hàng cũng thu hoạch ít.

      Cuối tháng 7, Hứa Nghiêu Thực còn mang cùng bay đến Bắc Kinh, tham gia bữa tiệc mừng với hơn vạn khách hàng.

      Cho đến khi đó mới biết, chi nhánh Bắc Kinh lớn hơn "Nghệ Tâm" ở thành phố K rất nhiều.

      Căn bản cái gì cũng chưa làm, mà vị trí bà chủ lại lấy tên , bằng cái
      gọi là sáng tạo ý tưởng, loại tranh cãi này khiến sợ hãi cùng lo lắng.

      Cố gắng, chỉ có thể lòng mang cảm kích, càng thêm cố gắng, mong đợi lột xác.

      Nghĩ đến giúp đỡ của Hứa Nghiêu Thực đến nay, Tống Hàng Hàng chợt rất muốn chuyện với .

      cầm điện thoại di động lên, nhấn cái tên quen thuộc.

      “Này, Hứa Nghiêu Thực.”

      “Hàng Hàng, sao vậy? Vòi nước lại hỏng à?” cười .

      phải….” Bỗng nhiên cảm thấy khiếp sợ, muốn để điện thoại xuống, có phải quá đột ngột hay ?

      “Hàng Hàng, em làm sao vậy? Nơi đó có vấn đề gì sao?” Bên kia điện thoại dường như có tiếng gió thổi, suy đoán đại khái lái xe.

      “Hứa Nghiêu Thực….” giọng .

      , khách khí với tôi làm gì.”

      “Hứa Nghiêu Thực…Thực ra… tôi, chỉ muốn cám ơn .”

      Đối phương cười lớn, tiếng cười nhàng truyền đến, “Em chỉ muốn điều này?”

      “Ừ…”

      “Cám ơn tôi ư.” lại cười rộ lên, “Tôi tiếp nhận, xong chưa? Có gì được tự nhiên chứ, chúng ta đâu phải xa lạ. Tôi còn trông cậy vào em, sau này còn kiếm tiền cho tôi đấy.”

      “Ừ…”

      “Tôi lái xe, em ngủ sớm , chớ suy nghĩ lung tung, làm việc cho tốt là báo đáp lớn nhất cho tôi rồi, biết chưa?”

      “Biết!” khẽ chớp mắt, “Tống Hàng Hàng nhất định phụ sứ mạng này!”

      Để điện thoại xuống, dòng nước ấm chảy qua trong lòng.

      Nếu như , Tống Hàng Hàng hôm nay, sợ rằng vẫn còn nhút nhát trốn trong thế giới của bản thân, hạn hẹp nhìn tới tiềm lực của bản thân cùng tương lai rộng lớn ngoài kia.

      Cái gọi là thầy tốt bạn hiền chính là như thế đó!

      ----------------------------------------------------------

      Mỗi khi nghỉ hè, du khách tới thành phố K cũng đặc biệt nhiều, mà kỳ nghỉ hè, “Nghệ tâm” cũng buôn bán rất tốt, nhưng xem ra, Hứa Nghiêu Thực còn cảm thấy chưa đủ.

      ngày này, cố ý phân phó Tống Hàng Hàng ăn mặc đoan trang chút, sau đó viếng thăm vị lão nhân.

      Tống Hàng Hàng hiểu, Hứa Nghiêu Thực cũng nhiều, chỉ bảo mang theo mấy món đồ đặc sắc trong quán, giá trị thấp cũng vài món đồ thủ công làm quà.

      Xe dừng lại ở nội thành, trước cánh cổng nhìn như tầm thường cũ kỹ.

      Sau khi bọn họ xuống xe, Hứa Nghiêu Thực gõ cửa. Đứng đó nhìn lên, Tống Hàng Hàng mới phát cái cửa cũ kỹ lại khảm đầu rồng bằng vàng ròng bóng loáng.

      Tống Hàng Hàng biết cái này, loại cửa kiểu cũ đều có hai đầu sư tử, nhưng ở thành phố K khác, nghe chỉ có những thế gia gia thế hiển hách trước kia, cửa lớn khảm hai đầu rồng, phải đầu sư tử. vẫn cho là đây chỉ là truyền thuyết, ngờ lại có chuyện này.

      Sau khi gỏ cửa, đợi nửa phút, cửa chậm rãi được mở ra, kèm theo thanh ma sát trầm đục.

      Mở cửa là ông lão, nhìn trang phục hẳn là quản gia.

      Hứa Nghiêu Thực khẽ khom người với ông, đối phương lễ phép đáp lễ, “Mời hai vị vào, lão gia ngồi trong phòng chờ hai người lâu rồi.”

      Vào cửa, đầu tiên là khoảng sân rộng được quét dọn sạch , phía trước là phòng khách chính, hai bên là mấy căn phòng, đoán chừng là phòng riêng của mọi người.

      Hai người bọn họ theo quản gia vào phòng khách chính, Tống Hàng Hàng còn chưa đứng lại, lập tức cảm thấy cỗ khí thế uy nghiêm ùa tới.

      cẩn thận giương mắt, thấy chủ tọa là lão nhân mặc áo vải cũ màu xanh, ngồi nghiêm chỉnh, giờ phút này nhìn về Hứa Nghiêu Thực, nhàng gật đầu, sau đó chậm rãi mở miệng:

      “Cậu đến rồi.”

      mang theo chút nhiệt tình của chủ nhân khi mời khách, lại uy nghiêm đến nỗi khiến người ta dám nảy sinh nửa phần bất kính.

      Hứa Nghiêu Thực đứng thẳng, khom người chào lão nhân kia, Tống Hàng Hàng cũng học theo, lão nhân xem đây là chuyện đương nhiên.

      “Mạnh lão, Hàng Hàng cố ý đưa tới cho ngài ít đồ, đều là món tốt trong tiệm.”

      Tống Hàng Hàng thấy ánh mắt của Hứa Nghiêu Thực, vội vàng lấy món đồ mỹ nghệ từ trong túi xách ra, trong đó có món đồ gỗ.

      Lúc ấy Hứa Nghiêu Thực cố ý phân phó Tống Hàng Hàng lấy món đồ gỗ này đầy vẻ vừa ý.

      Món này, có thể coi là chi bảo của “Nghệ tâm”, nó cũng xuất từ tay của vị đại nghệ nhân, mà mấy tháng trước Hứa Nghiêu Thực ra giá cao mời về, danh tiếng khá vang, dễ chấp nhận đơn đặt hàng của khách.

      Nhưng lúc này, thấy khí phách cùng cường thế của lão nhân trước mặt, lại sinh lòng cảm phục, cam tâm tình nguyện lấy lễ vật ra.

      Lão nhân thấy mấy món đồ thủ công khéo léo tinh xảo trước mắt, sắc mặt bình tĩnh chút dao động, cho đến khi vật phẩm cuối cùng được lấy ra, lão nhân mới thở dài.

      Lão nhân gần tám mươi, vững vàng đưa tay, nhận lấy đồ chạm khắc gỗ từ trong tay Tống Hàng Hàng, nở nụ cười, tiếng cười như chuông lớn vang vọng trong phòng.

      ngờ hai người có thể mời được Chu Dịch?”

      (August97: Về vấn đề xưng hô + cách dùng từ, có số chỗ mình để theo cổ đại, tạo cảm giác cổ kính và xa xưa, như vậy có vẻ hợp với nhân vật và hoàn cảnh hơn.)
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      simtimPhan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :