1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh xuân - Diệp Thất Nhĩ (Full 63c - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Bai phuc ba Ha Tu nay luon! Nguoi j ma ko hieu nhan tinh the thai j ca

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37: Ánh mặt trời đúng lúc

      Edit: August97

      Cố Ngự Lâm đưa mắt nhìn , Lâm Phi Cương vẫn bộ dáng bất cần đời như cũ.

      Giây phút đó, cả thế giới dường như yên tĩnh.

      Cho đến khi rèm cửa lần nữa được nhấc lên.

      Hạ Tử chợt oa tiếng vọt tới, "Ông chủ! Ông chủ! Bà chủ hồng hạnh xuất tường rồi!"

      Trời ạ! Đây là chuyện gì vậy?!

      Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau hồi lâu, hỏa hoa tung tóe.

      Cậu nhóc tấn công trước, đáng tiếc lại bại trận.

      "… Cậu ."

      "Tiểu Lâm…"

      (—— các vị khách quan: hừ hừ, ra chúng tôi sớm hoài nghi hai ngươi có JQ (*gian tình) rồi! Còn mau khai ra!)

      (—— Diệp Tử: Xem kìa! Nhìn nhìn …)

      Hứa Nghiêu Thực chợt cười tiếng, cũng nhìn , "Hạ Tử, ai Tống Hàng Hàng là bạn của tôi?"

      "Gì?" Hạ Tử ngẩn người… “Ngài, ngài cũng chưa … là phải…" Giọng dần dần xuống.

      "Cháu ngoại tôi." chỉ vào Cố Ngự Lâm, sau đó chuyển sang Tống Hàng Hàng, "Còn nữa, cháu dâu của tôi."

      Tống Hàng Hàng ngượng ngùng mỉm cười, kéo cánh tay Cố Ngự Lâm, "Nhóc chết tiệt, xem còn tức giận nữa !"

      trầm thấp đáp tiếng, " có…" Nhưng vẫn được tự nhiên nhìn .

      "Tiểu Lâm, buổi chiều có bận gì ? Cậu dẫn con đâu đó dạo chút?" Hứa Nghiêu Thực xong, sắc mặt khôi phục dáng vẻ bình thường.

      Tống Hàng Hàng vội vàng tiếp lời, "Hứa Nghiêu Thực, tôi dẫn ấy dạo, buổi chiều còn phải lên khóa mà."

      Cố Ngự Lâm lại trừng mắt nhìn .

      Hứa Nghiêu Thực chợt ha ha cười, "Được rồi, tôi trở lại xem sân bãi, vậy các chơi , tôi về trước." xong, gật đầu với Cố Ngự Lâm cùng Lâm Phi Cương, xoay người ra khỏi "Nghệ Tâm" .

      Ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mặt trời vẫn chói mắt như thế.

      Ra khỏi “Nghệ Tâm”, Lâm Phi Cương dạo cùng bọn họ mà tạm thời trở về chỗ ở.

      Tống Hàng Hàng và Cố Ngự Lâm hai người bộ chung quanh, ngồi tàu điện ngầm, trạm lại trạm dạo khắp nơi.

      Đầu tiên là khu thương mại sầm uất nhất thành phố K “Hữu Đạt Thương Thành”, từ tầng đến tầng năm, từ nữ trang đến giầy, Tống Hàng Hàng bao lớn bao ít, cũng tới cùng là của người nào nữa rồi.

      Hiển nhiên Cố Ngự Lâm thường ngày cũng dạo phố, biết có phải vẫn tức giận chuyện vừa rồi hay , khi thử quần áo, cứ đứng ngốc lăng bên, chỉ khi ra từ phòng thay đồ, mới hai mắt tỏa sáng khen ngợi mấy câu.

      Khi trả tiền, vừa mới cầm thẻ tín dụng định thanh toán, Cố Ngự Lâm ngăn lại, "Hàng Hàng, để ."

      "Ha ha, cái gì cũng là em mua mà, hơn nữa em lén với nhé, em vừa mới kiếm được món hời lớn, để em hưởng thụ cảm giác tiêu tiền do chính mình làm ra !" Tống Hàng Hàng nháy mắt mấy cái, trong lòng khỏi đắc ý.

      "Đồ ngốc, cũng có tiền, tạm thời khẳng định thể so với em, để hưởng thụ cảm giác tiêu tiền vì bạn , có được hay ?"

      "A?"

      "… làm ở công ty Trần ca, học được ít, bây giờ có thể tự mình độc lập."

      " à?" Tống Hàng Hàng hưng phấn hỏi, sau đó tà ác nhìn cười, " ngờ cậu nhóc cũng kiếm tiền đó, chậc chậc."

      Cố Ngự Lâm đỏ bừng mặt, gì nữa, chỉ giành Tống Hàng Hàng trả tiền trước.

      Tống Hàng Hàng cũng im lặng, nhìn cậu nhóc ngượng ngùng, trong lòng vui rạo rực, siết chặt tay của .

      "Chúng ta lên tầng sáu ." Thấy Cố Ngự Lâm trả tiền xong, Tống Hàng Hàng .

      "Ừ." kéo tay vào thang máy.

      Toàn cảnh là đồ nam khiến ngẩn người.

      Nhìn bộ dáng kia của , Tống Hàng Hàng cười trộm, lắc lắc tay , "Hắc, đồ ngốc! Em mua cho bộ áo bóng rổ được ?"

      "?" Cố Ngự Lâm ngượng ngùng cúi đầu, ", cần, có rồi…"

      " có? Để em đoán xem, màu xanh dương? Số 18? Có đúng hay ?"

      "Ừ…" Đầu lại cúi thấp hơn.

      Hừ, biết ngay mà, bộ áo bóng rổ mặc từ lớp 11, lúc đó cao đến 1m75 rồi, bởi vì mua cỡ rộng, đến tốt nghiệp cao trung vẫn còn mặc, sau hỏi, mới biết ngại phiền toái, lúc ấy mua liền hai cái áo giống nhau như đúc.

      "Ừ, cái này, màu trắng, nhìn có được ?" bị

      bất tri bất giác kéo đến trước gian quần áo thể thao.

      Cố Ngự Lâm còn chưa kịp mở miệng, nhân viên bán hàng trong tiệm tiến lại.

      “Mua cho chàng trai trẻ này à? Vóc người tệ, mặc vào nhất định rất đẹp mắt.”

      Cố Ngự Lâm ngậm miệng, kéo tay Tống Hàng Hàng muốn ra ngoài.

      A a a, cậu nhóc xấu hổ! Tống Hàng Hàng trong lòng tự chủ được mà cười to, kéo tay để cho .

      “Vóc người cậu rất tốt, vừa vặn với size này, thử lần , ánh mắt của tôi tốt lắm đó.” Nhân viên bán hàng tiếp tục ân cần .

      “…Tôi…” chậm chạp mở miệng, lại tiếp lời nào.

      bộ thà chết chứ chịu khuất phục, bóp cổ tay Tống Hàng Hàng đến phát đau.

      “Ngự Lâm…” Tống Hàng Hàng nhàng lắc lắc tay , ghé sát đầu, “Thử lần nha, em muốn xem mặc.”

      Khuôn mặt đáng của Cố Ngự Lâm đỏ bừng, mấp máy miệng liếc mắt nhìn , lời nào.

      “Chàng trai, bạn thế rồi, thử chút thôi.” xong lời này, nhân viên bán hàng trực tiếp lấy quần áo từ giá xuống, nhét vào trong tay .

      Đoán chừng nhìn ra được tự nhiên, nhân viên bán hàng này trêu chọc đẩy lưng , “Chàng trai trẻ, cần khẩn trương!”

      Cố Ngự Lâm bị xô xô đẩy đẩy vào phòng thay quần áo.

      “Hừ!” Tống Hàng Hàng thầm mắng câu, “Lại dám đùa bỡn bạn trai của tôi!”

      Dĩ nhiên, ngoài mặt vẫn giả trang thục nữ, đoan trang ngồi chụm hai chân hơi nghiêng người ngồi ghế salon mềm mại.

      còn là sinh viên à?” Nhân viên bán hàng tiến lên gần .

      “Ha ha.” gật đầu.

      “Bạn trai?”

      “Ha ha.”

      “Chàng trai trẻ này tồi.” Đối phương nhìn về phòng thay quần áo thầm .

      Ách…

      Chốc lát, Cố Ngự Lâm cuối cùng cũng thay xong, thân quần áo màu trắng, càng tôn lên dáng người cao lớn tuấn.

      là đẹp mắt! Tống Hàng Hàng khen lớn trong lòng, kéo cánh tay , “Tại đây nhìn cái , có đẹp ?”

      “Tốt…Đẹp mắt chứ?” đứng trước gương, chớp mắt nhìn hình ảnh mình.

      Ơ, tự luyến đấy à? Tống Hàng Hàng cười trộm, “Đẹp mắt đẹp mắt! So với manơcanh kia đẹp mắt hơn nhiều!”

      quay đầu với nhân viên bán hàng kia, “Bao nhiêu tiền? Chúng tôi trực tiếp mặc luôn, đổi quần áo.”

      Nhân viên bán hàng báo giá, lấy thẻ tín dụng từ trong ba lô, đồng thời ngăn Cố Ngự Lâm.

      “Hắc hắc, Cố Ngự Lâm, để em hưởng thụ cảm giác tiêu tiền vì bạn trai , có được hay vậy?”

      nghĩ nghĩ, khuôn mặt càng đỏ, sau đó khẽ gật đầu, đưa tay điểm điểm cái mũi của .

      (quẫn, ngạc nhiên, bất ngờ), đây là động tác gì… Trong phút chốc cũng đỏ mặt, vội vàng quẹt thẻ, sau đó kéo ra khỏi khu thương mại.

      Ra ngoài khu thương mại, bọn họ có mục đích tàu điện ngầm, xuống xe ở trạm tiếp theo, là quảng trường lớn.

      Ánh nắng ấm áp cùng gió thổi, ánh mặt trời quá gắt, gió cũng quá mạnh.

      Bọn họ dạo bước thong thả, nắm tay nhau quảng trường.

      “Mẹ! Chị kia là xinh đẹp, trai kia cũng xinh đẹp!” Chợt có giọng non nớt ngọt ngào vang lên.

      đồng thời quay đầu lại, người mẹ nắm tay đứa bé mỉm cười thiện chí với họ, chỉ vào bọn họ, giọng ngọt ngào mềm mại:

      “Nắm tay, xấu hổ xấu hổ!”

      Sau đó lại giơ bàn tay nhắn như ngó sen của mình lên, che mắt mình lại, kêu lớn.

      Cố Ngự Lâm ngượng ngùng cười với nhóc nào đó bên cạnh, má lúm đồng tiền ngọt ngào.

      khí buổi chiều an tĩnh, giống như… Giống như có thể ngửi thấy hương vị ấm áp mà ngọt ngào, như hương thơm của mật.

      Hai người nắm tay, càng lúc càng chặt.

      Tống Hàng Hàng thích nắm tay Cố Ngự Lâm, mỗi khi bàn tay bé của mình nằm gọn trong lòng bàn tay của , lòng trở nên mềm mại, dịu dàng, giống như bàn tay kia tỉ mỉ an ủi trái tim vậy.

      Bàn tay Cố Ngự Lâm, là mô hình máy điều hòa thu , đông ấm hạ mát; mà tay của cả đông lẫn hạ đều lạnh buốt, mùa đông là lạnh đến thấu xương, mùa hạ lại bị đổ mồ hôi lạnh thấm trong lòng bàn tay. Kể từ khi có ở bên cạnh, mới sợ loại giày vò khí hậu này nữa, dường như có , mà có thể bình yên vui vẻ vượt qua bốn mùa.

      lại nắm tay chặt, Cố Ngự Lâm xoay đầu qua cúi đầu nhìn , sau đó mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền mê người.

      tự chủ được mỉm cười, muốn rút tay ra, đâm đâm hai cái lúm đồng tiền sâu này nhưng lại nắm chặt tay , để rời . Ha ha, cậu nhóc ngốc.

      Cố Ngự Lâm Cố Ngự Lâm Cố Ngự Lâm, lần lại lần gọi thầm tên , lần lại lần ngọt ngào, như thế nào cũng đủ, như thế nào cũng đủ.

      chuyện, là cậu nhóc ngốc nghếch nhất đời, luôn luôn bướng bỉnh chậm hiểu, mạc danh kỳ diệu (* biết tại sao) ăn giấm chua.

      Nhưng, nhưng có thứ quý giá nhất, đó là tình của

      Cậu nhóc chết tiệt, em đối tốt với
      Last edited by a moderator: 2/12/14
      Phan Hong HanhKisaragiYue thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: Ngoài ý muốn


      Edit: August97



      Buổi chiều ba bốn giờ, quảng trường tĩnh lặng, chỉ có hai người bọn họ cùng hai mẹ con kia.

      Vòng quanh quảng trường dạo vòng, Tống Hàng Hàng và Cố Ngự Lâm đứng ngay chính giữa quảng trường, ngồi xuống ghế gỗ nơi khu vực có chim bồ câu.

      lặng lẽ ngả đầu lên bờ vai , ngửi thấy hương thơm người , thân thể hơi run lên, ngượng ngùng căng thẳng.

      Hôn cũng hôn rồi, còn xấu hổ như vậy! Tống Hàng Hàng thầm buồn cười, kéo tay đặt lên đầu gối mình, mở bàn tay ra, ngón tay vô ý thức vẽ loạn.

      càng căng thẳng hơn.

      Tay của lành lạnh, là thoải mái…

      Tay của ấm áp, là thoải mái…

      " …" con chim bồ câu trắng chợt nhảy đến bên chân bọn họ.

      mỉm cười, chợt hứng thú, "Đồ ngốc, mang đồ ăn ?"

      "A? có…"

      Tống Hàng Hàng thể làm gì khác hơn là cởi balo của mình xuống, lục lọi lâu, rốt cuộc tìm được bọc mạch lệ tố(*) còn dư lại.

      (*) Mạch lệ tố: dạng sô la tiện lợi, lượng calo cao, ăn nhiều dễ gây béo phì.

      " biết chim bồ câu có ăn cái này …" lẩm bẩm , vẫn lấy ra viên mạch lệ tố, dùng ngón tay bóp nát vẩy lên nền gạch phía trước, nơi có chim bồ câu.

      Chim bồ câu thấy vươn tay, đầu tiên là giật mình, đại khái ngửi thấy hương vị mặt đất, mới cẩn thận từng li từng tí nhảy nhảy lên trước, dùng cái mỏ màu hồng nhàng mổ, cho vụn bánh vào miệng.

      Tống Hàng Hàng thấy vậy, cảm thấy dị thường thú vị, vì vậy đứng lên, "Chim bồ câu bên kia rất nhiều, em chạy sang bên kia, ?"

      nhàng lắc đầu, "Em , nhìn là được rồi."

      nhìn Tống Hàng Hàng nhàng về phía trước, cẩn thận tới chỗ bầy bồ câu, sau đó từ từ ngồi xổm người xuống.

      giọng "Xuỵt xuỵt" với bồ câu, tự chủ được muốn cười.

      Chim bồ câu dần dần xúm lại bên người , vui vẻ vừa bóp vỡ viên lại viên mạch lệ tố, vừa đùa với chim bồ câu, còn cẩn thận sờ sờ đầu con bồ câu đen.

      Chim bồ câu đen cực kỳ ngoan ngoãn dưới tay , còn phát ra thanh “ …”.

      chợt vô cùng hâm mộ nó.

      ngồi xổm lâu, sau đó mặc váy vàng nhạt chạy tới sau lưng Tống Hàng Hàng, vươn cái tay bé ra, sợ hãi níu lấy cánh tay Tống Hàng Hàng.

      "Chị, chị…"

      Tống Hàng Hàng quay đầu lại, ra là đứa vừa đùa cùng Cố Ngự Lâm.

      cố ý che mặt, "Bé ngoan, em muốn gì?"

      bĩu môi, gì, đôi mắt lại nhìn thẳng vào mạch lệ tố tay .

      phải chứ! Tống Hàng Hàng thầm , sau đó cười tươi như hoa, giơ lên bọc mạch lệ tố lắc lắc, "Bé ngoan, em muốn ăn?"

      có hai bím tóc thu hai tay ra sau lưng, lắc lắc đầu, hai cái đuôi sam ngộ nghĩnh lắc lư theo.

      "Chim bồ câu chim bồ câu , chim bồ câu chim bồ câu ăn bánh bao của em…" Bé chu miệng, chỉ chỉ tay , "Đây là cái gì?"

      Khóe miệng Tống Hàng Hàng vểnh lên, đắc ý cười, "Cái này à, cái này là thứ độc nhất vô nhị của chị… Ừm… là độc bí, độc bí gia truyền!... Chim bồ câu… ăn thứ này có thể trường sinh bất lão đó!"

      (Tác giả: Cảm ơn《 thần thoại 》 cho tôi linh dược trường sinh bất lão, o(╯□╰)o)

      " hả?" Bé lên vẻ mặt hâm mộ, sau đó lấy lòng làm nũng , "Chị, chị, em cho chị miếng bánh bao, chị cho em viên đó có được ?... cần, em cho chị tất, chị cho em ba viên, được vậy?"

      Phốc! Tống Hàng Hàng rốt cuộc nhịn được cười phá lên, đưa tay, dùng sức bẹo hai cái má non mềm của bé, "Bé ngoan, ừm, tất cả đều cho em, nhưng là, em phải hôn chị cái làm thù lao!"

      "Ừm…" Bé nghiêng đầu suy nghĩ lâu, tay bé vân vê váy , mới giọng : "Được rồi…" Sau đó xông tới bẹp cái, nhanh chóng đoạt mạch lệ tố tay .

      Học bộ dáng vừa rồi của , bé cầm trong tay hai viên mạch lệ tố, bàn tay bé mập mạp rải chúng vào giữa đám bồ câu, chim bồ câu thấy có ăn đều nhào lên, cái mỏ màu hồng mổ mổ vào tay bé.

      Bé cười "khanh khách", cũng để ý tới cái váy màu vàng nhạt dính đầy vụn sô la, hai bím tóc cũng vui vẻ lắc lư theo.

      Tống Hàng Hàng cũng cười, đứng lên nhìn bé và đám bồ câu.

      Tâm hồn đứa bé, là thứ hồn nhiên ngây thơ nhất cõi đời.

      Nhìn xem, ngay cả chim bồ câu cũng biết, nên mới tuyệt đối đề phòng, phải xung quanh bé rất nhiều bồ câu xúm lại sao.

      Đây, là hình ảnh hài hòa nhất đời.

      mỉm cười nhìn khung cảnh trước mắt, nhưng biết giờ phút này, mình cũng trở thành khung cảnh trong mắt người khác.

      "Ánh trăng tô điểm cửa sổ ngươi
      Ngươi lại tô điểm mộng kẻ khác."

      Có thể là chim bồ câu quảng trường quá nhiều, bé cho ăn, lại chạy sang bên kia, đuổi theo những chú bồ câu tản ra.

      Chim bồ câu vừa nghe thấy mùi thơm trong tay bé, cũng tự động xông tới, chốc lát sau vây bé ở trung ương.

      Chỉ có chú bồ câu màu xám trắng mực ở bên ngoài, thèm quan tâm đến bé .

      hăng hái, muốn cho chú bồ câu chịu theo đoàn này ăn.

      Nào biết mặt nóng lại đụng phải mông lạnh, chú chim bồ câu những để ý tới bé, thấy bé tới đây, ngược lại lại nhảy ra xa hơn.

      nghi hoặc đứng lại, chợt lên chạy nhanh lên trước muốn đuổi theo nó, kết quả, chim bồ câu cũng nhanh chóng bay lên.

      đứa bé cùng con chim bồ câu cứ như vậy chạy đuổi khắp quảng trường, trình diễn màn tranh tài chạy bộ.

      Tống Hàng Hàng vẫn nhìn, đứng bên cười đến vui vẻ.

      Nhưng rất nhanh phát giác điều bình thường.

      Con chim bồ câu kia bay nhảy, dọc theo quảng trường, ra khỏi đó chẳng phải là đường xe chạy hay sao.

      Mà bé cũng lưu ý, chỉ lo đuổi theo phía trước, sắp chạy đến phía ngoài đường xe cộ rồi.

      Tống Hàng Hàng phản xạ có điều kiện ngẩng lên đầu, thấy chiếc xe ba bánh chạy như bay xông thẳng lại.

      Mà chân bé , đặt xuống đường!

      bất chấp mọi chuyện, trước tiên xoay người chạy về phía trước.

      Tốc độ xe ba bánh rất nhanh, mãi đến khi đến gần, người lái xe mới phát có đứa bé chạy băng qua, lúc này mới nhấn chặt thắng xe, phát ra tiếng vang “Kéttttt” dài, đồng thời ngoắt đầu xe, muốn tránh đứa bé.

      Nhưng đường quá chật, xe ba bánh đánh tay lái, gặp phải hai chiếc xe đạp khác, xe ba bánh ngoặt đầu như vậy, xe đạp trong số đó "Bốp" tiếng bị đụng ngã.

      Mà xe ba bánh chỉ hơi giảm tốc độ, tiếp tục phóng tới phía đứa bé!

      Mắt thấy xe ba bánh đâm vào, đứa bé lại mờ mịt đứng tại chỗ, sợ hãi di chuyển được.

      Tống Hàng Hàng cuối cùng cũng vọt tới, tay đẩy ngã đứa bé, bảo hộ dưới thân.

      Khi xe ba bánh áp đến, dường như nghe thấy "Rắc" tiếng, trong đầu chỉ ra câu ——

      " là giòn…"

      Nghe thấy hai tiếng thét tâm tê phế liệt bất đồng vang lên, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Sau phẫu thuật

      Edit: August97

      Cố Ngự Lâm ngồi ngơ ngác lâu trước phòng cấp cứu.

      Khi Tống Hàng Hàng đẩy bé kia ra, Cố Ngự Lâm ngồi ở nơi xa kịp xông tới, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngã xuống, ngất , sau đó lo lắng ôm tới bệnh viện gần đây.

      Đến bệnh viện, Tống Hàng Hàng được đưa vào phòng cấp cứu trước.

      Mẹ của bé kia tạm thời mua thức uống cũng trở lại, vừa lúc nhìn thấy toàn bộ quá trình cứu con mình, giờ phút này trong lòng rất cảm kích, lại cảm thấy hết sức lo lắng.

      được Tống Hàng Hàng bảo hộ dưới thân, căn bản có gì đáng ngại, đầu gối và khuỷu tay chỉ bị xước da, ở bên cạnh giọng khóc nức nở mà thôi. Mẹ của đứa bé thỉnh thoảng cúi người xuống xoa xoa cánh tay rồi bắp chân con , thỉnh thoảng chắp tay trước ngực, sau đó lặng lẽ làm chữ thập.

      Nhìn Cố Ngự Lâm lời nào, có lòng an ủi, giọng mở miệng, "Chàng trai trẻ, ở hiền gặp lành, yên tâm , ấy nhất định có chuyện gì."

      hơi gật đầu, trong lòng yên lặng cầu nguyện.

      Chỉ mong… Chỉ mong… Hàng Hàng, ngàn vạn lần được có việc gì…

      Khi đèn phòng cấp cứu vừa tắt, Cố Ngự Lâm chợt đứng dậy, nhìn bác sĩ nam mặc áo blouse trắng bước ra.

      "Bác sĩ… ấy, ấy, như thế nào?"

      "Nhanh lên, thăm chút …" Bác sĩ lắc đầu cái, xoay người rời .

      Đây, đây là ý gì? !

      Cố Ngự Lâm lảo đảo lùi lại bước, mẹ bé sau lưng vội vàng đỡ .

      Hàng Hàng… Hàng Hàng… Em có việc gì, nên làm sợ…

      muốn vọt vào phòng cấp cứu, mấy y tá lại đẩy băng-ca Tống Hàng Hàng ra từ phòng giải phẫu.

      "Hàng Hàng! Hàng Hàng!" Cố Ngự Lâm xông lên trước, liều mạng gọi.

      "Xin tránh ra bên, bệnh nhân phải mau chóng đưa tới phòng bệnh."

      Mấy y tá kia vừa vừa ngăn cản , đành chạy sát theo băng-ca.

      Sau khi an trí phòng bệnh cho Tống Hàng Hàng xong, các y tá cũng ra khỏi gian phòng , Cố Ngự Lâm lên trước, đau lòng nhìn Tống Hàng Hàng chân bó thạch cao, sau đó nắm lấy tay chặt.

      Tay của lạnh quá, lạnh đến lòng sợ hãi.

      "Hàng Hàng, em, em làm sao vậy? Có đau ở đâu ?" lo lắng mở miệng, cẩn thận từng li từng tí hỏi .

      Tống Hàng

      Hàng mới vừa tiêm thuốc tê, lên này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, mở mắt ra nhìn thấy Cố Ngự Lâm, lại nhìn thấy hai mẹ con sau lưng , trong lòng thê thảm, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.

      "Hàng Hàng! Hàng Hàng!" Cố Ngự Lâm thấy nhắm mắt, trong lòng gấp gáp, "Em đừng nhắm mắt, ngàn vạn lần được nhắm lại! Co ở bên cạnh em đây, em nhất định có chuyện gì, nhất định có chuyện gì!"

      vội vàng chạy tới bên cạnh giường bệnh gấp rút nhấn nút, vừa hô to ra ngoài cửa: "Bác sĩ! Bác sĩ! Mau tới đây, các người mau tới đây!"

      "Sao vậy?" y tá thâm niên vào, với Cố Ngự Lâm, "Sao lại gọi lớn tiếng như vậy?"

      " ấy, bạn tôi, ấy lại bất tỉnh, mở mắt ra, ấy sao vậy?" Cố Ngự Lâm năng lộn xộn.

      "Thuốc tê còn chưa hết tác dụng, lo lắng vớ vẩn cái gì?" Y tá kia xem thường, với , sau đó lại xoay đầu lại xem xét bệnh nhân giường, chợt đổi giọng , "Ai! biết thanh niên các cậu mắt mũi để đâu? phải này còn nguyên vẹn nằm đó sao? Mắt mũi để đâu vậy hả?"

      "A?" Cố Ngự Lâm kinh ngạc quay đầu lại, quả , Tống Hàng hàng mở to hai mắt nhìn .

      vội vàng lại gần, "Hàng Hàng, em sao rồi? Có phải khó chịu hay ? Rất mệt sao? Muốn ngủ ? Có đói ? Muốn ăn cái gì? Có muốn mua giúp bây giờ ?"

      Nghe mấy lời này, Tống Hàng Hàng càng thêm bất đắc dĩ, nhưng cũng dám thẳng.

      'Cái người này sao hỏi nhiều thế, muốn em trả lời câu nào trước.."

      Nghe thấy giọng của , Cố Ngự Lam kích động, "Hàng Hàng, em, em có thể mở miệng chuyện rồi hả? sao chứ? Bác sĩ , bác sĩ để nhanh chóng vào thăm em, em có gì chứ?"

      có việc gì? có việc gì mới lạ. Tống Hàng Hàng liếc mắt nhìn trời.

      "Khụ khụ, sao, sao.." khó nhịn xoay người.

      "Em ho khan à? Chuyện gì xảy ra? Bị cảm ư?"

      Ách...

      "Phốc..." Ở cửa chợt truyền đến tiếng cười khẽ.

      Cố Ngự Lâm quay đầu nhìn lại, là y tá trẻ tuổi khác, hình như còn là trong những người đẩy Tống Hàng Hàng vào.

      Người nọ từ từ mở miệng, " ấy à, có việc gì đâu... Nhưng nếu có chuyện, cũng chuyện liên quan cậu!"

      Nghe lời này, Tống Hàng Hàng nhất thời đỏ mặt.

      Vẫn đứng bên người mẹ kia cũng mỉm cười, "Ha ha, chị biết là chuyện gì rồi. Chàng trai trẻ, cậu ra ngoài trước , bạn của cậu, tại hoan nghênh cậu đâu!"

      A?

      Cố Ngự Lâm càng thêm nghi ngờ, quay đầu lại nhìn Tống Hàng Hàng, nhưng đối phương lại xoay mặt thèm nhìn .

      "Chàng trai trẻ, cậu ra ngoài trước , nếu , dầu gì cậu cũng nên hỏi thăm cặn kẽ tình huống với bác sĩ, cũng đừng ở đây đoán mò lung tung, được ?" Người mẹ kia lại lên tiếng.

      do dự nhìn Tống Hàng Hàng, thấy lên tiếng, từ từ đứng dậy, "Này, Hàng Hàng, ra ngoài tìm bác sĩ trước, em, cẩn thận nằm yên nhé."

      Tống Hàng Hàng nhàng gật đầu, mới cùng y tá ra khỏi phòng bệnh.

      vừa ra ngoài, Tống Hàng Hàng nhất thời thoải mái thở ra hơi.

      "Chị, chị..." Người mẹ kia vừa định chuyện, bé lại vượt lên trước đến trước giường , "Chị, rất đau sao?"

      cúi đầu khẽ cười, "Bé à, chị có việc gì, em có bị thương ? Khóc nhè ?"

      "Đâu có đâu!" Bé bĩu môi, "Hơn nữa em phải là bé, chị được phép gọi em là bé, em học mẫu giáo lớn rồi! Em được bốn tuổi rồi!"

      "Ha ha, còn phải bé? Bé cho chị, chị nên gọi bé bằng gì?" Tống Hàng Hàng sờ sờ đầu của bé, .

      "Em là Tiểu Tùy Phong!" Bé ngước đầu vui vẻ mà cười, "Chị đau nơi nào, Tiểu Tùy Phong xoa cho chị, có được ? Mẹ xoa cho em, em liền đau!"

      xong, bé đưa bàn tay bé ra, muốn đụng chân thạch cao của Tống Hàng Hàng.

      "Tiểu Tùy Phong! được hồ đồ!" Mẹ của bé cưng chiều vỗ tay bé, sau đó chân thành cúi đầu với Tống Hàng Hàng, "Cám ơn em! Cám ơn em cứu Tiểu Tùy Phong! Nếu nó bướng bỉnh, cũng hại em phải nằm tại đây."

      "Chị, chị đừng như vậy!" Tống Hàng Hàng nhất thời ứng phó kịp, nâng người muốn đỡ . "Chị, chuyện này em cũng có trách nhiệm, đứa bé có sai, chị cũng đừng mắng nó."

      Người mẹ kia nhàng vuốt đầu bé , "Tiểu Tùy Phong, mau tạ ơn chị, chị là ân nhân của con đó."

      gật đầu, nắm tay Tống Hàng Hàng trịnh trọng mở miệng, "Chị, Tiểu Tùy Phong tạ ơn chị, sau này Tiểu Tùy Phong có kẹo, nhất định cho chị ăn!"

      "Ha ha..." Tống Hàng Hàng kìm được nở nụ cười, nhịn được lại tiến lên trước hôn bé cái, "Tiểu Tùy Phong ngọt như vậy, chị cần ăn kẹo cũng rất vui vẻ, ha ha."

      Người mẹ kia cũng cười theo, sau đó nhàng tiến lên bắt lấy tay Tống Hàng Hàng.

      "Em là... bất tiện ? Gấp đến hoảng sợ? Chị đưa em vào?"
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 40: Ba người


      Edit: August97



      Lời này vừa ra, khiến Tống Hàng Hàng đỏ bừng mặt.

      dạ dạ gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, ", cần… Tự em vào là được, chỉ, chỉ bị thương chân…"

      "Tiểu thư ơi, em cũng đừng xấu hổ, đều là phái nữ, sợ cái gì đây?" Người mẹ kia giọng cười, sau đó vén chăn người lên giúp , đỡ lấy tay , "Em cứ coi chị là chị ruột , với chị ruột, đến nỗi ngượng ngùng như vậy chứ?"

      Tống Hàng Hàng thầm cự tuyệt trong lòng, nhưng cũng ràng, bây giờ chỉ sợ mình cách nào tự vào phòng vệ sinh được, sơ ý chút mà để vết thương nặng lên mất nhiều hơn được, lại thêm đối phương "Thịnh tình khó từ chối", nghĩ như vậy, cũng đặt tay lên tay đối phương.

      Phía bên kia, Cố Ngự Lâm sau khi ra khỏi phòng bệnh, liền bị y tá mang theo tìm bác sĩ mổ chính, cũng chính là người vừa từ phòng cấp cứu ra ngoài, bác sĩ nam câu giải thích được "Nhanh lên, thăm ấy chút …"

      đợi tới phòng làm việc, y tá đường cười "Hì hì", cười đến nỗi khiến hết hồn.

      sắc mặt bất định nhìn y tá trẻ tuổi đó.

      Đối phương cười quái dị xong, hỏi: "Vị tiểu thư bị gãy xương kia, là bạn của cậu sao?"

      "Phải…" Có, có vấn đề gì sao?

      " ấy cũng thú vị, tôi chưa bao giờ thấy qua bệnh nhân như vậy…" đối phương lại che miệng cười khúc khích, "Khi sắp kết thúc phẫu thuật, thuốc tê hết tác dụng, ấy bị đau đến tỉnh lại, sau đó cứ hô “Có người gặp nạn! Có người gặp nạn!”, khiến chúng tôi cùng bác sĩ kìm nén đến khuôn mặt chuyển thành màu gan heo. Ha ha, ấy cũng sợ bác sĩ sơ ý phẫu thuật sai lầm tổn thương đến gân cốt của mình sao… "



      thể nào, ngờ, chuyện lại là như thế…

      Đến khi vào phòng làm việc của bác sĩ, nghe là tới hỏi tình huống của vị tiểu thư vừa rồi, sắc mặt đen lại, lạnh lùng câu, "Gãy xương, coi như ấy may mắn", cũng thấy gì thêm.

      Cố Ngự Lâm vẻ mặt ngượng ngùng rời , nhưng tâm tình nặng nề cũng được buông xuống.

      Từ phòng vệ sinh ra ngoài, Tống Hàng Hàng vẫn cảm thấy ngượng ngùng, cùng hai mẹ con nhìn nhau chẳng gì, trong khoảng thời gian ngắn bầu khí có vẻ tẻ nhạt.

      Cho đến khi Cố Ngự Lâm đẩy cửa vào, hai người vừa đối mặt nhau, lập tức hai gương mặt đều đỏ bừng.

      Người mẹ kia vội vàng dắt tay bé ra khỏi phòng bệnh, lưu lại gian riêng cho hai người.

      "Bác sĩ , bác sĩ , gãy xương, cái khác, có việc gì…"

      Cố Ngự Lâm giọng xong, ngồi vào bên giường Tống Hàng Hàng, tay đặt lên cái chân bó thạch cao của Tống Hàng Hàng, "Rất đau à?"

      Tống Hàng Hàng nhàng lắc đầu, " đau."

      "Đều tại tốt…"

      Nếu như phải là chợt đến thành phố K, nếu như ngồi tàu điện ngầm với , nếu như khi muốn cho chim bồ câu ăn phải theo cùng , nếu như trong nháy mắt xe ba bánh sắp đụng vào, người thứ nhất xông lên phía trước chính là

      Trong lòng , tràn đầy đau lòng, nếu như, người nào đó thành , tại, Hàng Hàng cũng nằm giường bệnh… Đều là lỗi của

      cúi xuống đầu, tự chui vào ngõ cụt của bản thân.

      "Cố Ngự Lâm!" Tống Hàng Hàng gõ mạnh cái lên đầu , " ở đây suy nghĩ lung tung cái gì! Chuyện này nửa điểm cũng liên quan đến , hừ, chẳng lẽ lại còn muốn giành mất danh tiếng cứu người tốt đẹp của em? Người là do em cứu đó, đừng có mà giành công với em!"

      Cố Ngự Lâm hơi nhíu mày, đưa tay vuốt mũi , "Đồ ngốc, lần sau thể lỗ mãng như thế được!"

      ngồi thẳng người, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, "Em có thể gọi bé đó dừng lại mà, kết quả em hề lên tiếng trực tiếp xông lên rồi, em xem, em có ngu ngốc hay , hả?"

      "Tình huống rất gấp…" Tống Hàng Hàng chép miệng, "Sao mà em nghĩ được nhiều như vậy? cũng hề khen ngợi em lấy câu, em mất hứng rồi!"

      Cố Ngự Lâm chuyển tức giận thành mỉm cười, "Được rồi, em xem, em chọc tức bác sĩ mổ chính, bác sĩ cũng với em phải dưỡng chân bao lâu. Khẳng định sau này khi trở về cũng còn người chăm sóc em, xem ra phải gắng gượng xin nghỉ vài ngày, chăm sóc cái ngốc này cho tốt!"

      "Đừng!" Tống Hàng Hàng vội vàng ngăn lại , "Đó chỉ là chút bệnh , nghỉ ngơi khoảng vài ngày tốt rồi, hãy yên tâm , khẳng định có việc gì! Lại phải cậu của cũng ở đây sao?"

      Cố Ngự Lâm ngừng chút, chỉnh lại sắc mặt nghiêm túc, " được! yên lòng!"

      Ưm, cái này có gì mà lo lắng chứ… Tống Hàng Hàng thầm nghĩ, rồi lại nhịn được vui vẻ.

      Ai, đây loại chia tay khó hiểu nhưng đầy ngọt ngào…

      Dĩ nhiên, còn có loại đố kị được tự nhiên… Chỉ giấu ở trong lòng cậu nhóc… Vẫn quấy nhiễu, quấy nhiễu, quấy nhiễu, quấy nhiễu…

      đề cập tới! đề cập tới! Người khác phải tự mình ràng mới tốt!

      Ngày kế, mượn miệng y tá, truyền đạt tình huống cụ thể của bác sĩ với Tống Hàng Hàng .

      Theo y tá , Tống Hàng Hàng may mắn, vừa hay xe ba bánh đón khách, bánh xe cũng đè tương đối chếch, lần này gãy chân tương đối , nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là tốt rồi, cần phải lo lắng có hậu chứng gì.
      Phan Hong Hanhtrạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :