1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh xuân - Diệp Thất Nhĩ ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 36: "Hiểu lầm"


      Edit: August97.



      Sân bóng rổ bỗng nhiên xuất trận hoan hô.


      Tống Hàng Hàng cùng Cố Ngự Lâm sững sờ quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát ra, nơi này phải có ai.


      Còn nữa, nơi này, rất nhiều người.


      Vậy ra vừa rồi, rất nhiều người… quan sát màn hôn môi hoa hoa lệ lệ giữa và Cố Ngự Lâm?!


      "Này, sao lại thế này…" Tống Hàng Hàng rối rắm, điều này cũng… quá mất mặt rồi…


      Cố Ngự Lâm cũng buồn bực nhìn sân bóng rổ, "Sao, sao lại nhiều như vậy người chứ… ngờ có nhiều người như vậy…"


      "Gì?" há hốc miệng nhìn Cố Ngự Lâm.


      được tự nhiên , "Bọn họ nhấn vào link diễn đàn, muốn tỏ tình, nên để bọn họ hỗ trợ làm tăng khí thế… Nhưng là, ngờ tất cả đều tới…"


      lại thầm, "Như vậy cũng tốt… có ai em có bạn trai. có Tiêu Dao công tử, hươu vượn nữa…"


      sửng sốt, lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc biết gì rồi.


      Chẳng lẽ, Cố Ngự Lâm luôn luôn chú ý đến BBS Đại học A? Chẳng lẽ, lần trước Đổng Nhạc Mai còn tưởng rằng xin cắt bỏ những bình luận kia, ra là bị Cố Ngự Lâm hack mất hay sao?!


      "Những bình luận kia… là xóa?" nghi ngờ mở miệng.


      "Là ." nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn vào mắt .


      "Vậy bây giờ… Những người này?"


      Cố Ngự Lâm xoay đầu lại, nghiêm túc nhìn Tống Hàng Hàng : "Hàng Hàng, muốn toàn thế giới đều biết, là bạn trai của em!"


      "…" Tống Hàng Hàng dở khóc dở cười nhìn , trong lòng lại ngọt như mật.


      Bọn họ rời sân bóng rổ, Tống Hàng Hàng mới bắt đầu tra hỏi , Cố Ngự Lâm, phải ở Đại học B ư? Chẳng lẽ đặc biệt bỏ khóa chạy đến thăm ?


      Cố Ngự Lâm quay đầu, nắm lấy tay , nghiêm túc : "Hàng Hàng, lần này tới thành phố K, muốn lưu lại tuần lễ. Có người bạn tiến cử giúp , ngày mai muốn gặp giáo sư hệ máy tính Đại học M."


      "Tiến cử gì?" nghi ngờ hỏi.


      "Nếu như thuận lợi," ngượng ngùng cười, "Nếu như thuận lợi, học kỳ tới có thể tới thành phố K, ở cùng với em!"


      kinh ngạc nhìn , lâu mới lấy lại tinh thần, nhất thời cười đến thấy răng thấy miệng.


      Nhóc chết tiệt… muốn tới bồi sao…


      Nhóc chết tiệt, ha ha, nhóc chết tiệt.


      Lần này, Cố Ngự Lâm cũng đến mình.


      cùng với Lâm Phi Cương, cũng chính là bà con xa cùng chuyến xe lửa trước khi đến Đại học B.


      Mặc dù bề ngoài Lâm Phi Cương trong có vẻ hoa tâm, thực ra lại có vài phần thành tích. Chính ấy tự mở công ty phần mềm, chỉ nổi tiếng ở Thượng Hải, rất nhiều cao thủ chuyên gia về máy tính cũng hết sức coi trọng.


      Về phần “Giáo sư Đại học M” Cố Ngự Lâm đến, chính là vì nể mặt Lâm Phỉ Cương, mới quyết định cho Cố Ngự Lâm cơ hội.


      Nếu như thuận lợi, đến năm thứ 2 đại học, Cố Ngự Lâm có thể trở thành danh sinh viên trao đổi chính thức của đại học M!


      Cố Ngự Lâm làm tất cả, cũng là vì câu từng qua xe lửa: cột chặt bên người, yên lòng.


      Nhất là, sau khi biết đến vụ huyên náo về Trần Tiêu BBS Đại học A, cảm thấy nguy cơ càng ngày càng mạnh, muốn gặp , ngày ngày đều có thể nhìn thấy ; nhớ nhung , có tin tức của muốn, sau khi biết tin tức của , lại càng muốn…


      Cố Ngự Lâm được Lâm Phi Cương giúp đỡ, tìm được phòng thuê, vị trí nhà trọ xa Đại học A cùng Đại học M.


      Buổi chiều nhày hôm sau, và Lâm Phi Cương cùng nhau đến Đại học A, tìm được Tống Hàng Hàng, ba người cùng tới Đại học M phỏng vấn.


      Cố Ngự Lâm và Lâm Phi Cương cùng nhau vào phòng làm việc, lưu lại Tống Hàng Hàng mình thấp thỏm ở bên ngoài.


      Chỉ mong… Tất cả thuận lợi…


      Khi bọn họ ra, Lâm Phi Cương tinh thần suy sụp, Cố Ngự Lâm cũng là khuôn mặt cứng ngắc.


      Sao vậy… Chẳng lẽ…


      Phỏng vấn thất bại?


      Trong lòng khổ sở, cũng dám ra nét mặt khổ sở.


      Chỉ nhàng tiến lên phía trước, vỗ vỗ bả vai Cố Ngự Lâm.


      "Cố Ngự Lâm, sao, phải lại có sang năm sao?"


      Đối phương ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó lường nhìn .


      cố ý tỏ vẻ ung dung, "Cố Ngự Lâm, còn nán lại thành phố K mấy ngày, em dẫn chơi!"


      Cuối cùng vẻ mặt của cũng bị phá vỡ, sau đó cúi đầu, lại chuyện.


      Lâm Phi Cương vốn bàng quang cũng nhịn được cười ra tiếng, "Ha ha ha, cậu em Ngự Lâm, bạn của cậu có ý tứ, khó trách cậu vẫn nhớ mãi quên, ha ha ha."


      Ưm? Chuyện gì xảy ra? nhìn Cố Ngự Lâm.


      Đối phương uất ức ngẩng đầu lên.


      "Đều là Lâm ca ép đấy…"


      Hả… Tống Hàng Hàng nâng trán.


      " như vậy?"


      "Hàng Hàng, qua rồi! Chúng ta rất nhanh có thể ở cùng chỗ!"


      tay ôm lấy , "Hàng Hàng, chờ nhé!"


      Dĩ nhiên, thân ái, em đương nhiên có thể, chờ


      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———



      Sau ngày, và Cố Ngự Lâm tới phường thủ công “Nghệ Tâm” của và Hứa Nghiêu Thực.


      Khi dẫn Cố Ngự Lâm và Lâm Phi Cương bước vào "Nghệ tâm" điểm, người đầu tiên nhìn thấy Tống Hàng Hàng chính là tên Hạ Tử, cũng là trong những nhà thiết kế sản phẩm cho "Nghệ Tâm", tay nghề rất tuyệt, là rất hoạt bát, đồng thời kiêm chức quản lý tiêu thụ.


      Tống Hàng Hàng vào cửa trước, Hạ Tử tươi cười vui vẻ gọi lớn: "Bà chủ tới rồi! Sao hôm nay thấy ông chủ, mọi người , có phải hay nào?"


      Nghe vậy, mọi người bận rộn chế tác đồ thủ công hưởng ứng ngẩng đầu cười lớn, đến mấy khách quen chọn đồ cũng cười.


      Mặc dù khi đăng ký, phường thử công đứng dưới tên Tống Hàng Hàng, danh nghĩa là vậy nhưng vẫn xem Hứa Nghiêu Thực là ông chủ, trong tiệm mọi người đều cho rằng Tống Hàng Hàng là bạn Hức Nghiêu Thực, cũng biết ra mới là bà chủ giấu mặt, hơn nữa còn là sinh viên năm thứ nhất.


      Hạ Tử và Tống Hàng Hàng tuổi tác tương đương, bình thường vẫn vậy, mặc dù Tống Hàng Hàng nhiều lần thanh minh và Hứa Nghiêu Thực chỉ là quan hệ bạn bè, nhưng ấy và nhóm nhân viên cũng tin. Trái lại giải thích nhiều lại giống như che giấu, sau đó cũng mặc kệ bọn họ.


      Nhưng lần này, tốt! Sau khi thấy khuôn mặt đen thui của Cố Ngự Lâm lúc vào cửa, trái tim của Tống Hàng Hàng run lên.


      "Chớ lung tung!" cố gắng giả bộ uy nghiêm tư thế bà chủ, nhưng lại phản tác dụng…


      "Cố…" mới vừa quay đầu lại muốn giải thích với cậu nhóc, Hạ Tử phía sau thấy hai người tiến vào, còn tưởng là khách hàng, ân cần tiến lên.


      "Hai vị tới thành phố K du lịch à?"


      người nào để ý đến .


      "Tới “Nghệ Tâm” chúng tôi là được rồi."


      yên tĩnh. Nhưng Hạ Tử chậm hiểu nhất quyết buông tha:


      "Các cảm thấy hứng thú với sản phẩm thủ công nào? Là vật dụng hay là đồ trang trí? Chúng tôi ở này có nhiều mặt hàng vải, sáp, giấy, còn có các loại trang sức và thủy tinh, bánh ngọt DIY cũng có, có gì tốt hơn là tự mình làm cho bạn , ông chủ chúng tôi làm cho bà chủ cái, ha ha…"


      "Hạ, Hạ Tử…" Nhìn khuôn mặt Cố Ngự Lâm càng lúc càng đen, run rẩy mở miệng.


      Đối phương nghi ngờ quay đầu lại, "Bà chủ, sao vậy?" ღLQĐღ


      "Tôi … bao nhiêu lần rồi… …"


      Lời bị cắt ngang.


      "Ông chủ của các ?" Cố Ngự Lâm .


      "Đúng vậy," Hạ Tử ân cần tiếp, "Ông chủ chúng tôi tự mình làm đấy!"


      "Ông chủ của các , họ Hứa?"


      "Đúng vậy, ngài biết ông chủ chúng tôi? Ông chủ chúng tôi rất tốt… blah blah blah…"


      Trời ạ! Tống Hàng Hàng nâng trán, đồng thời ở trong lòng hung ác nghĩ, Hạ Tử, tôi muốn đuổi việc đuổi việc đuổi việc !!!


      "Ông chủ của các , tự mình, làm bánh ngọt?"


      "A? chờ chút nhé!" Hạ Tử vội vã chạy đến khu thực phẩm, sau đó bưng ra cái bánh ngọt nho , chỉ vào hình phía , : "Chính là cái này, soái ca cảm thấy hứng thú? tại sắp xếp cho ?"


      "Hạ Tử… ấy phải khách hàng… ấy là bạn trai tôi…"


      A! Cuối cùng cũng chen miệng vào được!


      "Cái gì? Bạn, bạn trai?" Hạ Tử sửng sốt năm giây, "Bà chủ! Vậy ông chủ làm thế nào?!"

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37: Ánh mặt trời đúng lúc

      Edit: August97


      Cố Ngự Lâm đưa mắt nhìn , Lâm Phi Cương vẫn bộ dáng bất cần đời như cũ.


      Giây phút đó, cả thế giới dường như yên tĩnh.


      Cho đến khi rèm cửa lần nữa được nhấc lên.


      Hạ Tử chợt oa tiếng vọt tới, "Ông chủ! Ông chủ! Bà chủ hồng hạnh xuất tường rồi!"


      Trời ạ! Đây là chuyện gì vậy?!


      Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau hồi lâu, hỏa hoa tung tóe.


      Cậu nhóc tấn công trước, đáng tiếc lại bại trận.


      "… Cậu ."


      "Tiểu Lâm…"


      (—— các vị khách quan: hừ hừ, ra chúng tôi sớm hoài nghi hai ngươi có JQ (*gian tình) rồi! Còn mau khai ra!)


      (—— Diệp Tử: Xem kìa! Nhìn nhìn …)


      Hứa Nghiêu Thực chợt cười tiếng, cũng nhìn , "Hạ Tử, ai Tống Hàng Hàng là bạn của tôi?"


      "Gì?" Hạ Tử ngẩn người… “Ngài, ngài cũng chưa … là phải…" Giọng dần dần xuống.


      "Cháu ngoại tôi." chỉ vào Cố Ngự Lâm, sau đó chuyển sang Tống Hàng Hàng, "Còn nữa, cháu dâu của tôi."


      Tống Hàng Hàng ngượng ngùng mỉm cười, kéo cánh tay Cố Ngự Lâm, "Nhóc chết tiệt, xem còn tức giận nữa !"


      trầm thấp đáp tiếng, " có…" Nhưng vẫn được tự nhiên nhìn .


      "Tiểu Lâm, buổi chiều có bận gì ? Cậu dẫn con đâu đó dạo chút?" Hứa Nghiêu Thực xong, sắc mặt khôi phục dáng vẻ bình thường.


      Tống Hàng Hàng vội vàng tiếp lời, "Hứa Nghiêu Thực, tôi dẫn ấy dạo, buổi chiều còn phải lên khóa mà."


      Cố Ngự Lâm lại trừng mắt nhìn .


      Hứa Nghiêu Thực chợt ha ha cười, "Được rồi, tôi trở lại xem sân bãi, vậy các chơi , tôi về trước." xong, gật đầu với Cố Ngự Lâm cùng Lâm Phi Cương, xoay người ra khỏi "Nghệ Tâm" .


      Ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mặt trời vẫn chói mắt như thế.


      Ra khỏi “Nghệ Tâm”, Lâm Phi Cương dạo cùng bọn họ mà tạm thời trở về chỗ ở.


      Tống Hàng Hàng và Cố Ngự Lâm hai người bộ chung quanh, ngồi tàu điện ngầm, trạm lại trạm dạo khắp nơi.


      Đầu tiên là khu thương mại sầm uất nhất thành phố K “Hữu Đạt Thương Thành”, từ tầng đến tầng năm, từ nữ trang đến giầy, Tống Hàng Hàng bao lớn bao ít, cũng tới cùng là của người nào nữa rồi.


      Hiển nhiên Cố Ngự Lâm thường ngày cũng dạo phố, biết có phải vẫn tức giận chuyện vừa rồi hay , khi thử quần áo, cứ đứng ngốc lăng bên, chỉ khi ra từ phòng thay đồ, mới hai mắt tỏa sáng khen ngợi mấy câu.


      Khi trả tiền, vừa mới cầm thẻ tín dụng định thanh toán, Cố Ngự Lâm ngăn lại, "Hàng Hàng, để ."


      "Ha ha, cái gì cũng là em mua mà, hơn nữa em lén với nhé, em vừa mới kiếm được món hời lớn, để em hưởng thụ cảm giác tiêu tiền do chính mình làm ra !" Tống Hàng Hàng nháy mắt mấy cái, trong lòng khỏi đắc ý.


      "Đồ ngốc, cũng có tiền, tạm thời khẳng định thể so với em, để hưởng thụ cảm giác tiêu tiền vì bạn , có được hay ?"


      "A?"


      "… làm ở công ty Trần ca, học được ít, bây giờ có thể tự mình độc lập."


      " à?" Tống Hàng Hàng hưng phấn hỏi, sau đó tà ác nhìn cười, " ngờ cậu nhóc cũng kiếm tiền đó, chậc chậc."


      Cố Ngự Lâm đỏ bừng mặt, gì nữa, chỉ giành Tống Hàng Hàng trả tiền trước.


      Tống Hàng Hàng cũng im lặng, nhìn cậu nhóc ngượng ngùng, trong lòng vui rạo rực, siết chặt tay của .


      "Chúng ta lên tầng sáu ." Thấy Cố Ngự Lâm trả tiền xong, Tống Hàng Hàng .


      "Ừ." kéo tay vào thang máy.


      Toàn cảnh là đồ nam khiến ngẩn người.


      Nhìn bộ dáng kia của , Tống Hàng Hàng cười trộm, lắc lắc tay , "Hắc, đồ ngốc! Em mua cho bộ áo bóng rổ được ?"


      "?" Cố Ngự Lâm ngượng ngùng cúi đầu, ", cần, có rồi…"


      " có? Để em đoán xem, màu xanh dương? Số 18? Có đúng hay ?"


      "Ừ…" Đầu lại cúi thấp hơn.


      Hừ, biết ngay mà, bộ áo bóng rổ mặc từ lớp 11, lúc đó cao đến 1m75 rồi, bởi vì mua cỡ rộng, đến tốt nghiệp cao trung vẫn còn mặc, sau hỏi, mới biết ngại phiền toái, lúc ấy mua liền hai cái áo giống nhau như đúc.


      "Ừ, cái này, màu trắng, nhìn có được ?" bị bất tri bất giác kéo đến trước gian quần áo thể thao.


      Cố Ngự Lâm còn chưa kịp mở miệng, nhân viên bán hàng trong tiệm tiến lại.


      "Mua cho chàng trai trẻ này à? Vóc người tệ, mặc vào nhất định rất đẹp mắt."


      Cố Ngự Lâm ngậm miệng, kéo tay Tống Hàng Hàng muốn ra ngoài.


      A a a, cậu nhóc xấu hổ! Tống Hàng Hàng trong lòng tự chủ được mà cười to, kéo tay để cho .


      "Vóc người cậu rất tốt, vừa vặn với size này, thử lần , ánh mắt của tôi tốt lắm đó." Nhân viên bán hàng tiếp tục ân cần .


      "…Tôi…" chậm chạp mở miệng, lại tiếp lời nào.


      bộ thà chết chứ chịu khuất phục, bóp cổ tay Tống Hàng Hàng đến phát đau.


      "Ngự Lâm…" Tống Hàng Hàng nhàng lắc lắc tay , ghé sát đầu, "Thử lần nha, em muốn xem mặc."


      Khuôn mặt đáng của Cố Ngự Lâm đỏ bừng, mấp máy miệng liếc mắt nhìn , lời nào.


      "Chàng trai, bạn thế rồi, thử chút thôi." xong lời này, nhân viên bán hàng trực tiếp lấy quần áo từ giá xuống, nhét vào trong tay .


      Đoán chừng nhìn ra được tự nhiên, nhân viên bán hàng này trêu chọc đẩy lưng , "Chàng trai trẻ, cần khẩn trương!"


      Cố Ngự Lâm bị xô xô đẩy đẩy vào phòng thay quần áo.


      "Hừ!" Tống Hàng Hàng thầm mắng câu, "Lại dám đùa bỡn bạn trai của tôi!"


      Dĩ nhiên, ngoài mặt vẫn giả trang thục nữ, đoan trang ngồi chụm hai chân, hơi nghiêng người ngồi ghế salon mềm mại.


      " còn là sinh viên à?" Nhân viên bán hàng tiến lên gần .


      "Ha ha." gật đầu.


      "Bạn trai?"


      "Ha ha."


      "Chàng trai trẻ này tồi." Đối phương nhìn về phòng thay quần áo thầm .


      Ách…


      Chốc lát, Cố Ngự Lâm cuối cùng cũng thay xong, thân quần áo màu trắng, càng tôn lên dáng người cao lớn tuấn.


      là đẹp mắt! Tống Hàng Hàng khen lớn trong lòng, kéo cánh tay , "Tại đây nhìn cái , có đẹp ?"


      "Tốt… Đẹp mắt chứ?" đứng trước gương, chớp mắt nhìn hình ảnh mình.


      Ơ, tự luyến đấy à? Tống Hàng Hàng cười trộm, "Đẹp mắt đẹp mắt! Sao với manơcanh kia đẹp mắt hơn nhiều!"


      quay đầu với nhân viên bán hàng kia, "Bao nhiêu tiền? Chúng tôi trực tiếp mặc luôn, đổi quần áo."


      Nhân viên bán hàng báo giá, lấy thẻ tín dụng từ trong ba lô, đồng thời ngăn Cố Ngự Lâm.


      "Hắc hắc, Cố Ngự Lâm, để em hưởng thụ cảm giác tiêu tiền vì bạn trai , có được hay vậy?"


      nghĩ nghĩ, khuôn mặt càng đỏ, sau đó khẽ gật đầu, đưa tay điểm điểm cái mũi của .


      囧 (quẫn, ngạc nhiên, bất ngờ), đây là động tác gì… Trong phút chốc cũng đỏ mặt, vội vàng quẹt thẻ, sau đó kéo ra khỏi khu thương mại.


      Ra ngoài khu thương mại, bọn họ có mục đích tàu điện ngầm, xuống xe ở trạm tiếp theo, là quảng trường lớn.


      Ánh nắng ấm áp cùng gió thổi, ánh mặt trời quá gắt, gió cũng quá mạnh.


      Bọn họ dạo bước thong thả, nắm tay nhau quảng trường.


      "Mẹ! Chị kia là xinh đẹp, trai kia cũng xinh đẹp!" Chợt có giọng non nớt ngọt ngào vang lên.


      đồng thời quay đầu lại, người mẹ nắm tay đứa bé mỉm cười thiện chí với họ, chỉ vào bọn họ, giọng ngọt ngào mềm mại:


      "Nắm tay, xấu hổ xấu hổ!"


      Sau đó lại giơ bàn tay nhắn như ngó sen của mình lên, che mắt mình lại, kêu lớn.


      Cố Ngự Lâm ngượng ngùng cười với nhóc nào đó bên cạnh, má lúm đồng tiền ngọt ngào.


      khí buổi chiều an tĩnh, giống như… Giống như có thể ngửi thấy hương vị ấm áp mà ngọt ngào, như thương thơm của mật.


      Hai người nắm tay, càng lúc càng chặt.


      Tống Hàng Hàng thích nắm tay Cố Ngự Lâm, mỗi khi bàn tay bé của mình nằm gọn trong lòng bàn tay , lòng trở nên mềm mại, dịu dàng, giống như bàn tay kia tỉ mỉ an ủi trái tim vậy.


      Bàn tay Cố Ngự Lâm, là mô hình máy điều hòa thu , đông ấm hạ mát; mà tay của cả đông lẫn hạ đều lạnh buốt, mùa đông là lạnh đến thấu xương, mùa hạ lại bị mồ hôi lạnh thấm trong lòng bản tay. Kể từ khi có ở bên cạnh, mới sợ loại giày vò khí hậu này nữa, dường như có , mà có thể bình yên vui vẻ vượt qua bốn mùa.


      lại nắm tay chặt, Cố Ngự Lâm xoay đầu qua cúi đầu nhìn , sau đó mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền mê người.


      tự chủ được mỉm cười, muốn rút tay ra, đâm đâm hai cái lúm đồng tiền sâu này Nhưng lại nắm chặt tay , để rời . Ha ha, cậu nhóc ngốc.


      Cố Ngự Lâm Cố Ngự Lâm Cố Ngự Lâm, lần lại lần gọi thầm tên , lần lại lần ngọt ngào, như thế nào cũng đủ, như thế nào cũng đủ.


      chuyện, là cậu nhóc ngốc nghếch nhất đời, luôn luôn bướng bỉnh chậm hiểu, mạc danh kỳ diệu (* biết tại sao) ăn giấm chua.


      Nhưng, nhưng có thứ quý giá nhất, đó là tình của


      Cậu nhóc chết tiệt, em đối tốt với

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38: Ngoài ý muốn

      Edit: August97



      Buổi chiều ba bốn giờ, quảng trường tĩnh lặng, chỉ có hai người bọn họ cùng hai mẹ con kia.


      Vòng quanh quảng trường dạo vòng, Tống Hàng Hàng và Cố Ngự Lâm đứng ngay chính giữa quảng trường, ngồi xuống ghế gỗ nơi khu vực có chim bồ câu.


      lặng lẽ ngả đầu lên bờ vai , ngửi thấy hương thơm người , thân thể hơi run lên, ngượng ngùng căng thẳng.


      Hôn cũng hôn rồi, còn xấu hổ như vậy! Tống Hàng Hàng thầm buồn cười, kéo tay đặt lên đầu gối mình, mở bàn tay ra, ngón tay vô ý thức vẽ loạn.


      càng căng thẳng hơn.


      Tay của lành lạnh, là thoải mái…


      Tay của ấm áp, là thoải mái…


      " …" con chim bồ câu trắng chợt nhảy đến bên chân bọn họ.


      mỉm cười, chợt hứng thú, "Đồ ngốc, mang đồ ăn ?"


      "A? có…"


      Tống Hàng Hàng thể làm gì khác hơn là cởi balo của mình xuống, lục lọi lâu, rốt cuộc tìm được bọc mạch lệ tố(*) còn dư lại.


      (*) Mạch lệ tố: dạng sô la tiện lợi, lượng calo cao, ăn nhiều dễ gây béo phì.


      " biết chim bồ câu có ăn cái này …" lẩm bẩm , vẫn lấy ra viên mạch lệ tố, dùng ngón tay bóp nát vẩy lên nền gạch phía trước, nơi có chim bồ câu.


      Chim bồ câu thấy vươn tay, đầu tiên là giật mình, đại khái ngửi thấy hương vị mặt đất, mới cẩn thận từng li từng tí nhảy nhảy lên trước, dùng cái mỏ màu hồng nhàng mổ, cho vụn bánh vào miệng.


      Tống Hàng Hàng thấy vậy, cảm thấy dị thường thú vị, vì vậy đứng lên, "Chim bồ câu bên kia rất nhiều, em chạy sang bên kia, ?"


      nhàng lắc đầu, "Em , nhìn là được rồi."


      nhìn Tống Hàng Hàng nhàng về phía trước, cẩn thận tới chỗ bầy bồ câu, sau đó từ từ ngồi xổm người xuống.


      giọng "Xuỵt xuỵt" với bồ câu, tự chủ được muốn cười.


      Chim bồ câu dần dần xúm lại bên người , vui vẻ vừa bóp vỡ viên lại viên mạch lệ tố, vừa đùa với chim bồ câu, còn cẩn thận sờ sờ đầu con bồ câu đen. ღLQĐღ


      Chim bồ câu đen cực kỳ ngoan ngoãn dưới tay , còn phát ra thanh “ …”.


      chợt vô cùng hâm mộ nó.


      ngồi xổm lâu, sau đó mặc váy vàng nhạt chạy tới sau lưng Tống Hàng Hàng, vươn cái tay bé ra, sợ hãi níu lấy cánh tay Tống Hàng Hàng.


      "Chị, chị…"


      Tống Hàng Hàng quay đầu lại, ra là đứa vừa đùa cùng Cố Ngự Lâm.


      cố ý che mặt, "Bé ngoan, em muốn gì?"


      bĩu môi, gì, đôi mắt lại nhìn thẳng vào mạch lệ tố tay .


      phải chứ! Tống Hàng Hàng thầm , sau đó cười tươi như hoa, giơ lên bọc mạch lệ tố lắc lắc, "Bé ngoan, em muốn ăn?"


      có hai bím tóc thu hai tay ra sau lưng, lắc lắc đầu, hai cái đuôi sam ngộ nghĩnh lắc lư theo.


      "Chim bồ câu chim bồ câu , chim bồ câu chim bồ câu ăn bánh bao của em…" Bé chu miệng, chỉ chỉ tay , "Đây là cái gì?"


      Khóe miệng Tống Hàng Hàng vểnh lên, đắc ý cười, "Cái này à, cái này là thứ độc nhất vô nhị của chị… Ừm… là độc bí, độc bí gia truyền!... Chim bồ câu… ăn thứ này có thể trường sinh bất lão đó!"


      (Tác giả: Cảm ơn《 thần thoại 》 cho tôi linh dược trường sinh bất lão, o(╯□╰)o)


      " hả?" Bé lên vẻ mặt hâm mộ, sau đó lấy lòng làm nũng , "Chị, chị, em cho chị miếng bánh bao, chị cho em viên đó có được ?... cần, em cho chị tất, chị cho em ba viên, được vậy?"


      Phốc! Tống Hàng Hàng rốt cuộc nhịn được cười phá lên, đưa tay, dùng sức bẹo hai cái má non mềm của bé, "Bé ngoan, ừm, tất cả đều cho em, nhưng là, em phải hôn chị cái làm thù lao!"


      "Ừm…" Bé nghiêng đầu suy nghĩ lâu, tay bé vân vê váy , mới giọng : "Được rồi…" Sau đó xông tới bẹp cái, nhanh chóng đoạt mạch lệ tố tay .


      Học bộ dáng vừa rồi của , bé cầm trong tay hai viên mạch lệ tố, bàn tay bé mập mạp rải chúng vào giữa đám bồ câu, chim bồ câu thấy có ăn đều nhào lên, cái mỏ màu hồng mổ mổ vào tay bé.


      Bé cười "khanh khách", cũng để ý tới cái váy màu vàng nhạt dính đầy vụn sô la, hai bím tóc cũng vui vẻ lắc lư theo.


      Tống Hàng Hàng cũng cười, đứng lên nhìn bé và đám bồ câu.


      Tâm hồn đứa bé, là thứ hồn nhiên ngây thơ nhất cõi đời.


      Nhìn xem, ngay cả chim bồ câu cũng biết, nên mới tuyệt đối đề phòng, phải xung quanh bé rất nhiều bồ câu xúm lại sao.


      Đây, là hình ảnh hài hòa nhất đời.


      mỉm cười nhìn khung cảnh trước mắt, nhưng biết giờ phút này, mình cũng trở thành khung cảnh trong mắt người khác.


      "Ánh trăng tô điểm cửa sổ ngươi

      Ngươi lại tô điểm mộng kẻ khác."


      Có thể là chim bồ câu quảng trường quá nhiều, bé cho ăn, lại chạy sang bên kia, đuổi theo những chú bồ câu tản ra.


      Chim bồ câu vừa nghe thấy mùi thơm trong tay bé, cũng tự động xông tới, chốc lát sau vây bé ở trung ương.


      Chỉ có chú bồ câu màu xám trắng mực ở bên ngoài, thèm quan tâm đến bé .


      hăng hái, muốn cho chú bồ câu chịu theo đoàn này ăn.


      Nào biết mặt nóng lại đụng phải mông lạnh, chú chim bồ câu những để ý tới bé, thấy bé tới đây, ngược lại lại nhảy ra xa hơn.


      nghi hoặc đứng lại, chợt lên chạy nhanh lên trước muốn đuổi theo nó, kết quả, chim bồ câu cũng nhanh chóng bay lên.


      đứa bé cùng con chim bồ câu cứ như vậy chạy đuổi khắp quảng trường, trình diễn màn tranh tài chạy bộ.


      Tống Hàng Hàng vẫn nhìn, đứng bên cười đến vui vẻ.


      Nhưng rất nhanh phát giác điều bình thường.


      Con chim bồ câu kia bay nhảy, dọc theo quảng trường, ra khỏi đó chẳng phải là đường xe chạy hay sao.


      Mà bé cũng lưu ý, chỉ lo đuổi theo phía trước, sắp chạy đến phía ngoài đường xe cộ rồi.


      Tống Hàng Hàng phản xạ có điều kiện ngẩng lên đầu, thấy chiếc xe ba bánh chạy như bay xông thẳng lại.


      Mà chân bé , đặt xuống đường!


      bất chấp mọi chuyện, trước tiên xoay người chạy về phía trước.


      Tốc độ xe ba bánh rất nhanh, mãi đến khi đến gần, người lái xe mới phát có đứa bé chạy băng qua, lúc này mới nhấn chặt thắng xe, phát ra tiếng vang “Kéttttt” dài, đồng thời ngoắt đầu xe, muốn tránh đứa bé.


      Nhưng đường quá chật, xe ba bánh đánh tay lái, gặp phải hai chiếc xe đạp khác, xe ba bánh ngoặt đầu như vậy, xe đạp trong số đó "Bốp" tiếng bị đụng ngã.


      Mà xe ba bánh chỉ hơi giảm tốc độ, tiếp tục phóng tới phía đứa bé!


      Mắt thấy xe ba bánh đâm vào, đứa bé lại mờ mịt đứng tại chỗ, sợ hãi di chuyển được.


      Tống Hàng Hàng cuối cùng cũng vọt tới, tay đẩy ngã đứa bé, bảo hộ dưới thân.


      Khi xe ba bánh áp đến, dường như nghe thấy "Rắc" tiếng, trong đầu chỉ ra câu ——


      " là giòn…"


      Nghe thấy hai tiếng thét tâm tê phế liệt bất đồng vang lên, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39: Sau phẫu thuật


      Edit: August97



      Cố Ngự Lâm ngồi ngơ ngác lâu trước phòng cấp cứu.


      Khi Tống Hàng Hàng đẩy bé kia ra, Cố Ngự Lâm ngồi ở nơi xa kịp xông tới, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngã xuống, ngất , sau đó lo lắng ôm tới bệnh viện gần đây.


      Đến bệnh viện, Tống Hàng Hàng được đưa vào phòng cấp cứu trước.


      Mẹ của bé kia tạm thời mua thức uống cũng trở lại, vừa lúc nhìn thấy toàn bộ quá trình cứu con mình, giờ phút này trong lòng rất cảm kích, lại cảm thấy hết sức lo lắng.


      được Tống Hàng Hàng bảo hộ dưới thân, căn bản có gì đáng ngại, đầu gối và khuỷu tay chỉ bị xước da, ở bên cạnh giọng khóc nức nở mà thôi. Mẹ của đứa bé thỉnh thoảng cúi người xuống xoa xoa cánh tay rồi bắp chân con , thỉnh thoảng chắp tay trước ngực, sau đó lặng lẽ làm chữ thập.


      Nhìn Cố Ngự Lâm lời nào, có lòng an ủi, giọng mở miệng, "Chàng trai trẻ, ở hiền gặp lành, yên tâm , ấy nhất định có chuyện gì."


      hơi gật đầu, trong lòng yên lặng cầu nguyện.


      Chỉ mong… Chỉ mong… Hàng Hàng, ngàn vạn lần được có việc gì…


      Khi đèn phòng cấp cứu vừa tắt, Cố Ngự Lâm chợt đứng dậy, nhìn bác sĩ nam mặc áo blouse trắng bước ra.


      "Bác sĩ… ấy, ấy, như thế nào?"


      "Nhanh lên, thăm chút …" Bác sĩ lắc đầu cái, xoay người rời .


      Đây, đây là ý gì? !


      Cố Ngự Lâm lảo đảo lùi lại bước, mẹ bé sau lưng vội vàng đỡ .


      Hàng Hàng… Hàng Hàng… Em có việc gì, nên làm sợ…


      muốn vọt vào phòng cấp cứu, mấy y tá lại đẩy băng-ca Tống Hàng Hàng ra từ phòng giải phẫu.


      "Hàng Hàng! Hàng Hàng!" Cố Ngự Lâm xông lên trước, liều mạng gọi.


      "Xin tránh ra bên, bệnh nhân phải mau chóng đưa tới phòng bệnh."


      Mấy y tá kia vừa vừa ngăn cản , đành chạy sát theo băng-ca.


      Sau khi an trí phòng bệnh cho Tống Hàng Hàng xong, các y tá cũng ra khỏi gian phòng , Cố Ngự Lâm lên trước, đau lòng nhìn Tống Hàng Hàng chân bó thạch cao, sau đó nắm lấy tay chặt.


      Tay của lạnh quá, lạnh đến lòng sợ hãi.


      "Hàng Hàng, em, em làm sao vậy? Có đau ở đâu ?" lo lắng mở miệng, cẩn thận từng li từng tí hỏi .


      Tống Hàng Hàng mới vừa tiêm thuốc tê, lên này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, mở mắt ra nhìn thấy Cố Ngự Lâm, lại nhìn thấy hai mẹ con sau lưng , trong lòng thê thảm, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.


      "Hàng Hàng! Hàng Hàng!" Cố Ngự Lâm thấy nhắm mắt, trong lòng gấp gáp, "Em đừng nhắm mắt, ngàn vạn lần được nhắm lại! Có ở bên cạnh em đây, em nhất định có chuyện gì, nhất định có chuyện gì!"


      vội vàng chạy tới bên cạnh giường bệnh gấp rú nhấn nút, vừa hô to ra ngoài cửa: "Bác sĩ! Bác sĩ! Mau tới đây, các người mau tới đây!"


      "Sao vậy?" y tá thâm niên vào, với Cố Ngự Lâm, "Sao lại gọi lớn tiếng như vậy?"


      " ấy, bạn tôi, ấy lại bất tỉnh, mở mắt ra, ấy sao vậy?" Cố Ngự Lâm năng lộn xộn.


      "Thuốc tê còn chưa hết tác dụng, lo lắng vớ vẩn cái gì?" Y tá kia xem thường, với , sau đó lại xoay đầu lại xem xét bệnh nhân giường, chợt đổi giọng , "Ai! biết thanh niên các cậu mắt mũi để đâu? phải này còn nguyên vẹn nằm đó sao? Mắt mũi để đâu vậy hả?"


      "A?" Cố Ngự Lâm kinh ngạc quay đầu lại, quả , Tống Hàng Hàng mở to hai mắt nhìn .


      vội vàng lại gần, "Hàng Hàng, em sao rồi? Có phải khó chịu hay ? Rất mệt sao? Muốn ngủ ? Có đói ? Muốn ăn cái gì? Có muốn mua bây giờ ?"


      Nghe mấy lời này, Tống Hàng Hàng càng thêm bất đắc dĩ, nhưng cũng dám thẳng.


      "Cái người này sao hỏi nhiều thế, muốn em trả lời câu nào trước…"


      Nghe thấy giọng của , Cố Ngự Lâm kích động, "Hàng Hàng, em, em có thể mở miệng chuyện rồi hả? sao chứ? Bác sĩ , bác sĩ để nhanh chóng vào thăm em, em có gì chứ?"


      có việc gì? có việc gì mới lạ. Tống Hàng Hàng liếc mắt nhìn trời.


      "Khụ khụ, sao, sao…" khó nhịn xoay xoay người.


      "Em ho khan à? Chuyện gì xảy ra? Bị cảm ư?"


      Ách…


      "Phốc…" Ở cửa chợt truyền đến tiếng cười khẽ.


      Cố Ngự Lâm quay đầu nhìn lại, là y tá trẻ tuổi khác, hình như còn là trong những người đẩy Tống Hàng Hàng vào.


      Người nọ từ từ mở miệng, " ấy à, có việc gì đâu… Nhưng nếu có chuyện, cũng chuyện liên quan cậu!"


      Nghe lời này, Tống Hàng Hàng nhất thời đỏ mặt.


      Vẫn đứng bên người mẹ kia cũng mỉm cười, "Ha ha, chị biết là chuyện gì rồi. Chàng trai trẻ, cậu ra ngoài trước , bạn của cậu, tại hoan nghênh cậu đâu! "


      A?


      Cố Ngự Lâm càng thêm nghi ngờ, quay đầu lại nhìn Tống Hàng Hàng, nhưng đối phương lại xoay mặt thèm nhìn .


      "Chàng trai trẻ, cậu ra ngoài trước , nếu , dầu gì cậu cũng nên hỏi thăm cặn kẽ tình huống với bác sĩ, cũng đừng ở đây đoán mò lung tung, được ? " Người mẹ kia lại lên tiếng.


      do dự nhìn Tống Hàng Hàng, thấy lên tiếng, từ từ đứng dậy, "Này, Hàng Hàng, ra ngoài tìm bác sĩ trước, em, cẩn thận nằm yên nhé."


      Tống Hàng Hàng nhàng gật đầu, mới cùng y tá ra khỏi phòng bệnh.


      vừa ra ngoài, Tống Hàng Hàng nhất thời thoải mái thở ra hơi.


      "Chị, chị…" Người mẹ kia vừa định chuyện, bé lại vượt lên trước đến trước giường , "Chị, rất đau sao?"


      cúi đầu khẽ cười “Bé à, chị có việc gì, em có bị thương ? Khóc nhè ?"


      "Đâu có đâu!" Bé bĩu môi, "Hơn nữa em phải là bé, chị được phép gọi em là bé, em học mẫu giáo lớn rồi! Em được bốn tuổi rồi!"


      "Ha ha, còn phải bé? Bé cho chị, chị nên gọi bé bằng gì?" Tống Hàng Hàng sờ sờ đầu của bé, .


      "Em là Tiểu Tùy Phong!" Bé ngước đầu vui vẻ mà cười, "Chị đau nơi nào, Tiểu Tùy Phong xoa cho chị, có được ? Mẹ xoa cho em, em liền đau!"


      xong, bé đưa bàn tay bé ra, muốn đụng chân thạch cao của Tống Hàng Hàng.


      "Tiểu Tùy Phong! được hồ đồ!" Mẹ của bé cưng chiều vỗ tay bé, sau đó chân thành cúi đầu với Tống Hàng Hàng, "Cám ơn em! Cám ơn em cứu Tiểu Tùy Phong! Nếu nó bướng bỉnh, cũng hại em phải nằm tại đây."


      "Chị, chị đừng như vậy!" Tống Hàng Hàng nhất thời ứng phó kịp, nâng người muốn đỡ , "Chị, chuyện này em cũng có trách nhiệm, đứa bé có sai, chị cũng đừng mắng nó."


      Người mẹ kia nhàng vuốt đầu bé , "Tiểu Tùy Phong, mau tạ ơn chị, chị là ân nhân của con đó."


      gật đầu, nắm tay Tống Hàng Hàng trịnh trọng mở miệng, "Chị, Tiểu Tùy Phong tạ ơn chị, sau này Tiểu Tùy Phong có kẹo, nhất định cho chị ăn!"


      "Ha ha…" Tống Hàng Hàng kìm được nở nụ cười, nhịn được lại tiến lên trước hôn bé cái, "Tiểu Tùy Phong ngọt như vậy, chị cần ăn kẹo cũng rất vui vẻ, ha ha."


      Người mẹ kia cũng cười theo, sau đó nhàng tiến lên bắt lấy tay Tống Hàng Hàng:


      "Em là… bất tiện ? Gấp đến hoảng sợ? Chị đưa em vào?"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40: Ba người



      Edit: August97




      Lời này vừa ra, khiến Tống Hàng Hàng đỏ bừng mặt.


      dạ dạ gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, ", cần… Tự em vào là được, chỉ, chỉ bị thương chân…"


      "Tiểu thư ơi, em cũng đừng xấu hổ, đều là phái nữ, sợ cái gì đây?" Người mẹ kia giọng cười, sau đó vén chăn người lên giúp , đỡ lấy tay , "Em cứ coi chị là chị ruột , với chị ruột, đến nỗi ngượng ngùng như vậy chứ?"


      Tống Hàng Hàng thầm cự tuyệt trong lòng, nhưng cũng ràng, bây giờ chỉ sợ mình cách nào tự vào phòng vệ sinh được, sơ ý chút mà để vết thương nặng lên mất nhiều hơn được, lại thêm đối phương "Thịnh tình khó từ chối", nghĩ như vậy, cũng đặt tay lên tay đối phương.


      Phía bên kia, Cố Ngự Lâm sau khi ra khỏi phòng bệnh, liền bị y tá mang theo tìm bác sĩ mổ chính, cũng chính là người vừa từ phòng cấp cứu ra ngoài, bác sĩ nam câu giải thích được "Nhanh lên, thăm ấy chút …"


      đợi tới phòng làm việc, y tá đường cười "Hì hì", cười đến nỗi khiến hết hồn.


      sắc mặt bất định nhìn y tá trẻ tuổi đó.


      Đối phương cười quái dị xong, hỏi: "Vị tiểu thư bị gãy xương kia, là bạn của cậu sao?"


      "Phải…" Có, có vấn đề gì sao?


      " ấy cũng thú vị, tôi chưa bao giờ thấy qua bệnh nhân như vậy…" đối phương lại che miệng cười khúc khích, "Khi sắp kết thúc phẫu thuật, thuốc tê hết tác dụng, ấy bị đau đến tỉnh lại, sau đó cứ hô “Có người gặp nạn! Có người gặp nạn!”, khiến chúng tôi cùng bác sĩ kìm nén đến khuôn mặt chuyển thành màu gan heo. Ha ha, ấy cũng sợ bác sĩ sơ ý phẫu thuật sai lầm tổn thương đến gân cốt của mình sao… "





      thể nào, ngờ, chuyện lại là như thế…


      Đến khi vào phòng làm việc của bác sĩ, nghe là tới hỏi tình huống của vị tiểu thư vừa rồi, sắc mặt đen lại, lạnh lùng câu, "Gãy xương, coi như ấy may mắn", cũng thấy gì thêm.


      Cố Ngự Lâm vẻ mặt ngượng ngùng rời , nhưng tâm tình nặng nề cũng được buông xuống.


      Từ phòng vệ sinh ra ngoài, Tống Hàng Hàng vẫn cảm thấy ngượng ngùng, cùng hai mẹ con nhìn nhau chẳng gì, trong khoảng thời gian ngắn bầu khí có vẻ tẻ nhạt.


      Cho đến khi Cố Ngự Lâm đẩy cửa vào, hai người vừa đối mặt nhau, lập tức hai gương mặt đều đỏ bừng.


      Người mẹ kia vội vàng dắt tay bé ra khỏi phòng bệnh, lưu lại gian riêng cho hai người.


      "Bác sĩ , bác sĩ , gãy xương, cái khác, có việc gì…"


      Cố Ngự Lâm giọng xong, ngồi vào bên giường Tống Hàng Hàng, tay đặt lên cái chân bó thạch cao của Tống Hàng Hàng, "Rất đau à?"


      Tống Hàng Hàng nhàng lắc đầu, " đau."


      "Đều tại tốt…"


      Nếu như phải là chợt đến thành phố K, nếu như ngồi tàu điện ngầm với , nếu như khi muốn cho chim bồ câu ăn phải theo cùng , nếu như trong nháy mắt xe ba bánh sắp đụng vào, người thứ nhất xông lên phía trước chính là


      Trong lòng , tràn đầy đau lòng, nếu như, người nào đó thành , tại, Hàng Hàng cũng nằm giường bệnh… Đều là lỗi của


      cúi xuống đầu, tự chui vào ngõ cụt của bản thân.


      "Cố Ngự Lâm!" Tống Hàng Hàng gõ mạnh cái lên đầu , " ở đây suy nghĩ lung tung cái gì! Chuyện này nửa điểm cũng liên quan đến , hừ, chẳng lẽ lại còn muốn giành mất danh tiếng cứu người tốt đẹp của em? Người là do em cứu đó, đừng có mà giành công với em!"


      Cố Ngự Lâm hơi nhíu mày, đưa tay vuốt mũi , "Đồ ngốc, lần sau thể lỗ mãng như thế được!"


      ngồi thẳng người, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, "Em có thể gọi bé đó dừng lại mà, kết quả em hề lên tiếng trực tiếp xông lên rồi, em xem, em có ngu ngốc hay , hả?"


      "Tình huống rất gấp…" Tống Hàng Hàng chép miệng, "Sao mà em nghĩ được nhiều như vậy? cũng hề khen ngợi em lấy câu, em mất hứng rồi!"


      Cố Ngự Lâm chuyển tức giận thành mỉm cười, "Được rồi, em xem, em chọc tức bác sĩ mổ chính, bác sĩ cũng với em phải dưỡng chân bao lâu. Khẳng định sau này khi trở về cũng còn người chăm sóc em, xem ra phải gắng gượng xin nghỉ vài ngày, chăm sóc cái ngốc này cho tốt!"


      "Đừng!" Tống Hàng Hàng vội vàng ngăn lại , "Đó chỉ là chút bệnh , nghỉ ngơi khoảng vài ngày tốt rồi, hãy yên tâm , khẳng định có việc gì! Lại phải cậu của cũng ở đây sao?"


      Cố Ngự Lâm ngừng chút, chỉnh lại sắc mặt nghiêm túc, " được! yên lòng!"


      Ưm, cái này có gì mà lo lắng chứ… Tống Hàng Hàng thầm nghĩ, rồi lại nhịn được vui vẻ.


      Ai, đây loại chia tay khó hiểu nhưng đầy ngọt ngào…


      Dĩ nhiên, còn có loại đố kị được tự nhiên… Chỉ giấu ở trong lòng cậu nhóc… Vẫn quấy nhiễu, quấy nhiễu, quấy nhiễu, quấy nhiễu…


      đề cập tới! đề cập tới! Người khác phải tự mình ràng mới tốt!


      Ngày kế, mượn miệng y tá, truyền đạt tình huống cụ thể của bác sĩ với Tống Hàng Hàng .


      Theo y tá , Tống Hàng Hàng may mắn, vừa hay xe ba bánh đón khách, bánh xe cũng đè tương đối chếch, lần này gãy chân tương đối , nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là tốt rồi, cần phải lo lắng có hậu chứng gì.


      Ngày kế, mượn miệng y tá, truyền đạt tình huống cụ thể của bác sĩ với Tống Hàng Hàng .


      Theo y tá , Tống Hàng Hàng may mắn, vừa hay xe ba bánh đón khách, bánh xe cũng đè tương đối chếch, lần này gãy chân tương đối , nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là tốt rồi, cần phải lo lắng có hậu chứng gì.


      "Nhưng là…" y tá lại , "Dù sao cũng là gãy xương, phải nằm tối thiểu mười ngày, các các cậu tự mình chọn , có thể ở bệnh viện, nếu như cảm thấy thành vấn đề, cũng có thể về nhà, để người nhà chăm sóc ."


      Cố Ngự Lâm cùng Tống Hàng Hàng nhìn thẳng vào mắt nhau mấy giây, Cố Ngự Lâm mở miệng, "Vẫn là nằm viện , có cái gì thoải mái cũng dễ gọi bác sĩ, Hàng Hàng, có được hay ?"


      "Nhưng… Em còn phải học…" Tống Hàng Hàng cúi thấp đầu lên tiếng.


      Trừ học, còn phải lo chuyện trong tiệm nữa, ở trong bệnh viện, ngay cả lên mạng cũng khó…


      cũng phải là đại tiểu thư ăn sung mặc sướng, ngay cả bác sĩ cũng vết thương chân nặng, chắc hẳn là có chuyện gì.


      "Em muốn nghỉ phép, thể để chậm chương trình ở trường học được." ngẩng đầu lên, lần nữa cường điệu với Cố Ngự Lâm.


      "…Được rồi, " Cố Ngự Lâm suy nghĩ chút, "Dù sao cũng có , có việc gì."


      nhàng gật đầu, nắm lấy tay , "Đồ ngốc, có ở đây, em yên tâm."


      Tống Hàng Hàng ở lại bệnh viện hai ngày, bởi vì là cuối tuần, vì vậy cũng cần xin nghỉ, sau khi xác định có biến chứng gì khác, tối chủ nhật, được Cố Ngự Lâm đưa về trường học.


      Cố Ngự Lâm mới vừa đỡ vào phòng ký túc, điện thoại di động của liền vang lên.


      Cố Ngự Lâm giúp lấy ra, vừa nhìn, phía ràng là ba chữ "Hứa Nghiêu Thực".


      "Người nào nha?" Tống Hàng Hàng chú ý đến sắc mặt của , đưa tay lấy điện thoại tay , "Là cậu nha, gì với ấy sao?"


      “…, em nhận điện ."


      "Ừ."


      nhấn nút trả lời, "A lô."


      "Tống Hàng Hàng!" Giọng đối phương tức giận mười phần, "Cái người này hai ngày nay chạy nơi nào! Nhắn tin cho cũng hồi , gọi điện thoại cho cũng nhận? còn chưa quên chính là bà chủ đó chứ? Chưa quên chuyện tình trong tiệm còn phải cần lo toan chứ? Bạn trai tới nên cái gì cũng quản sao?!"


      Tống Hàng Hàng bị chấn động màng nhĩ rồi, đối phương còn chưa dứt lời, vội vàng bịt chặt điện thoại.


      Tống Hàng Hàng cũng muốn để Cố Ngự Lâm biết là bà chủ! Cố Ngự Lâm lo lắng quá bận, sau đó phản đối gây dựng nghiệp.


      Vô luận đàn ông hay con trai, chỉ cần còn là phái nam, trong xương tủy đều theo chủ nghĩa phái nam, là lo lắng cho , ra chính là hy vọng vợ mình hoặc bạn thuộc hình tượng nữ cường nhân!


      ngượng ngùng mỉm cười với Cố Ngự Lâm, đoán chừng Hứa Nghiêu Thực rống to xong, mới thả tay ra.


      "Này, này, a lô? Người nào? chuyện chứ!"


      Ôi, Hứa Nghiêu Thực dễ nổi nóng như vậy từ khi nào… thầm trong lòng, cẩn thận nhìn Cố Ngự Lâm, nghiêng đầu ra xa chút, mới mở miệng trả lời.


      "Ở đây, tôi ở đây. giọng chút…"


      "Tống Hàng Hàng, chơi đùa đến quên hết công việc rồi hả? đống chuyện trong tiệm chồng chất đẩy lên người tôi? coi tôi là đầy tớ công đấy à?"


      Hợp tác mấy tháng này, Tống Hàng Hàng và Hứa Nghiêu Thực rất hòa đồng, khi chuyện đều như bạn bè hoạn nạn có nhau, cũng giống quan hệ thầy trò câu nệ cổ hủ.


      Mặc dù như thế, Tống Hàng Hàng vẫn cảm thấy kinh ngạc, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ hai ngày nay làm việc chuyện trong tiệm rất nhiều? thể làm gì khác hơn là vội vàng mở miệng giải thích.


      " phải vậy, Hứa Nghiêu Thực, đừng như vậy, tôi, tôi, hai ngày qua tôi đều ở trong bệnh viện."


      "Cái gì? bị thương?" Bên đầu điện thoại kia, Hứa Nghiêu Thực cau mày, nhịp tim tăng nhanh.


      " phải! phải! Tôi xảy ra chuyện gì…"


      "Là Tiểu Lâm?" Hứa Nghiêu Thực dừng chút, giọng điệu chợt trở nên nóng nảy hơn nhiều, "Tiểu Lâm thế nào? Tống Hàng Hàng, Tiểu Lâm thế nào?"


      "A? phải phải, Cố Ngự Lâm cũng còn xảy ra chuyện gì, cứ yên tâm 100% , có việc gì!"


      "Vậy sao lại ở trong bệnh viện?" Cuối cùng giọng điệu đối phương cũng bình tĩnh trở lại.


      "…"


      "Vậy nhanh tới tiệm chuyến , đều rất bận, nhân thủ đủ." Giọng điệu nghiêm túc.


      "A?... Cái đó, Hứa Nghiêu Thực, tôi, tôi được… Là, là chân của tôi bị thương, chúng ta lên QQ , gửi tài liệu công việc cho tôi, có được ?"


      Sắc mặt Cố Ngự Lâm bên cạnh chợt thay đổi, kéo tay của , Tống Hàng Hàng để ý tới , tiếp tục thương lượng với Hứa Nghiêu Thực, muốn có thể dàn xếp.


      " bị thương? Hai ngày nay đều ở bệnh viện?"


      "Ừ… Đúng vậy, phải tin tưởng tôi, Cố Ngự Lâm có thể làm chứng, tôi muốn lười biếng."


      "Cậu ấy cùng với em sao…"


      "Cái gì? to lên chút, tôi nghe ."


      "À, bị thương nghiêm trọng ?"


      "Bác sĩ nghiêm trọng, chỉ là, gãy xương chút thôi, chân còn lại vẫn có thể được, ha ha."


      "… Ngày mai tôi tới thăm ."


      " cần cần, có Cố Ngự Lâm chăm sóc tôi rồi, cần phiền đâu."


      "Tôi đưa tài liệu đến."


      "Vậy à…"


      Cố Ngự Lâm lại kéo tay áo của , ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn , dùng khẩu hình miệng hỏi có việc gì.


      " bị thương thành như vậy còn làm việc cái gì? Vừa lên khóa vừa làm việc, ấy là người sắt sao?" Cố Ngự Lâm lớn tiếng, thẳng vào ống nghe.


      "Ai nha sao lại lớn tiếng như vậy? Điếc tai em rồi!" Tống Hàng Hàng chịu nổi tiếng hô của Cố Ngự Lâm, tự động bỏ quên vấn đề của Cố Ngự Lâm, lại cúi đầu chuyện với Hứa Nghiêu Thực.


      " cần làm phiền , nếu ngày mai có hai tiết, giảng lại cho tôi , cũng thuận tiện."


      "Như vậy cũng tốt." Hứa Nghiêu Thực đồng ý, cúp điện thoại.


      Trong phòng , yên tĩnh lâu.


      ra, chỉ muốn thăm chút, hoặc là muốn thăm dò chính , tại sao lại muốn nhìn thấy , tại sao lại muốn nhìn thấy cậu ấy, chính cũng lắm.


      Lúc đầu mang tâm tư kia, hình như có phần chệch hướng, muốn suy nghĩ, rốt cuộc cái gì là đúng, cái gì là sai.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :