1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh xuân - Diệp Thất Nhĩ ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26: Tên tuổi lên cao

      Edit: August97



      Trời ạ, chẳng lẽ người này là Cố Ngự Lâm phái tới giám thị ở bên ngoài sao? Quả Tống Hàng Hàng bị ta làm phiền đến tức điên!


      đọc sách ở phòng tự học, Hứa Nghiêu Thực cũng chạy đến ngồi ở phòng từ học, khiến vô số thiếu nữ hoa si thét chói tai; thực hành ở phòng thí nghiệm, Hứa Nghiêu Thực giả bộ thị sát vào phòng thí nghiệm, dẫn đến số liệu bị thiếu sót, tính thiếu thời gian, cả quá trình thí nghiệm hoàn toàn tê liệt; ăn cơm ở căn tin, cũng bắt gặp ta lấy phần cơm, quay đầu lại cười với , khiến hàng loạt thiếu nữ vô tội bị đốn ngã; thậm chí buổi chiều, đường từ phòng tự học về kí túc xá cũng bắt gặp ta thân mật tiếp xúc với đủ loại !


      Nhưng quan sts, những này giống sinh viên trong trường, cũng may, đường đường là phụ đạo viên của khoa Kinh tế mậu dịch Quốc tế Đại học A lại màng đến lương tri và đạo đức hãm hại nữ học trò.


      Thường ngoại trừ thời điểm đêm khuya yên tĩnh, mình trình diễn trước mặt Tống Hàng Hàng, trái lại Hứa Nghiêu Thực hề có biểu kẻ hoa tâm háo sắc, cơ bản các sinh viên (đương nhiên, nhất là nhóm nữ sinh) đều “tiếng lành đồn xa” với ta, rằng phụ đạo viên này nhân phẩm hạng nhất, mà Tống Hàng Hàng – dám gật bừa!


      Tống Hàng Hàng cảm thấy kỳ quái, Cố Ngự Lâm thuần lương như vậy, tại sao có thể có cậu vẻ ngoài đạo mạo bên trong cái này ra vẻ đạo mạo trong ngoài bất nhất như vậy chứ?


      Bởi vì thời gian biết Hứa Nghiêu Thực là cậu của Cố Ngự Lâm cũng lâu, Tống Hàng Hàng kịp tìm hiểu ngọn nguồn việc, càng thêm hoài nghi Hứa Nghiêu Thực là do Cố Ngự Lâm phái tới, quyết định gọi điện thoại cho Cố Ngự Lâm để hỏi cho .


      Đáng tiếc gọi điện thoại, Tống Hàng Hàng vẫn vô kế khả thi, bởi vì, ngay cả Cố Ngự Lâm cũng biết Hứa Nghiêu Thực tới đại học A, chỉ trước kia cậu mình ở bên ngoài, hình như còn tạo ra truyền kì, sau lại biết thế nào, chợt thay đổi ngoại hình đến trường cao trung Trường Thanh, còn tưởng là làm chủ nhiệm giáo vụ, những thứ khác, cũng hề biết.


      Xem ra, Tống Hàng Hàng thể làm gì khác hơn là gặp chiêu phá chiêu, thích ứng theo hoàn cảnh rồi.


      Sáng hôm đó tiết thứ nhất, tầng 9 lớp 527, lịch sử thế giới cận đại.


      Vốn chỉ là tiết khô khan thú vị, nhưng bởi vì có đại suất ca Hứa Nghiêu Thực nôit tiếng gần xa tạm thời dạy thay, hấp dẫn ít người đến nghe giảngm phòng học 527 nho vốn chỉ chứa chừng 40 người, tại tạm thời tăng lên hơn 50 người, lối cùng nhét đầy người.


      Hứa đại soái ca tới lớp học khi tiếng chuông reo, dưới đài nhất thời vang lên tiếng thét chói tai.


      "Các bạn học tốt, hôm nay…” Hứa đại soái ca ngẩng đầu, "Hôm nay nhiều người như vậy à? Ha ha, ra nhiều người cảm thấy hứng thú với lịch sử như vậy."


      Tống Hàng Hàng im lặng mà trừng mắt xem thường, là, thú vị sao?


      "Giáo sư Lý ngã bệnh, cho nên hôm nay do tôi tạm thời dạy thay, tôi tên là Hứa Nghiêu Thực, cho dù biết hay biết, về sau mọi người đều là bạn bè."


      là, làm quen ư… Chẳng trách phân lượng trong lòng sinh viên lại như vậy, đại khái Tống Hàng Hàng hiểu tại sao Đổng Nhạc Mai lại hoa si như vậy rồi.


      Ngày đó ăn xong cơm trưa ở Phù Dung cư, Đổng Nhạc Mai giải thích mấy nghi vấn của Tống Hàng Hàng, đầu tiên, Hứa Nghiêu Thực được hoan nghênh như vậy, đương nhiên là bởi vì dáng dấp đẹp trai nghiệt của ; tiếp theo cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, Hứa Nghiêu Thực này, rất biết làm người, nghe khi Tống Hàng Hàng còn chưa mua điện thoại di động cho nên nhận được thông báo mấy ngày đó, mấy sinh viên trong học viện tham gia hoạt động đều biết, Hứa Nghiêu Thực nhảy vũ điệu ngay tại đó, sau đó còn mời nữ tân sinh viên cùng nhảy đoạn đơn giản.


      Có nữ sinh nào chống lại được chàng trai lịch quân tử này? Hiển nhiên thủ đoạn thu hút nữ sinh của Hứa Nghiêu Thực quá cao! Hơn nữa sau dạ vũ còn mời mọi người ăn cơm, ràng chính là con nhà giàu, loại tư chất này đủ để ta đứng trong hàng ngữ “thạch vương lão ngũ” (*những chàng trai hội đủ những tiêu chuẩn: đẹp trai, nhiều tiền, gia thế tốt, tính cách được, độc thân) khiến đám nữ sinh đổ xô nhảy vào! Cho dù kết thân, cũng có lợi cho thành tích điểm số, hay bài luận văn tốt nghiệp.


      Nhưng Tống Hàng Hàng vẫn cảm thấy kỳ quái, nếu như chỉ bằng những thứ này, Hứa Nghiêu Thực vẫn tính là gì, ngày trước ở Trường Thanh, nhiều lắm giáo đạo chỉ đẩm đương mấy chuyện vụn vặt, ăn bản cần nhiều, huống chi hơn phân nửa là chức vị do chị sắp xếp.


      Nhưng bây giờ là đại học A nổi tiếng cả nước, bao nhiêu tài tử thành tích tốt từ bỏ qua Bắc Đại Thanh Hoa chạy tới đây học, ở đại học A có thể trở thành phụ đạo viên, trừ phi người này có tài năng chân chính! Phải biết, chỉ bằng những thứ chiêu số nịnh hót cửa sau, tuyệt đối thể nào nắm giữ chức vị quan trọng như vậy.


      Thế nhưng rốt cuộc Hứa Nghiêu Thực này có lai lịch như thế nào đây? Sao ngay cả Cố Ngự Lâm là họ hàng thân thích cũng biết, đối với cái gọi là “truyền kì” mà Cố Ngự Lâm trong điện thoại, Tống Hàng Hàng rất tò mò.


      đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Hứa Nghiêu Thực ở đài cũng rất chuyên tâm, sau đó Tống Hàng Hàng chợt bị hồi tiếng vỗ tay như sấm đánh thức, nghe thấy nam sinh lúc nãy còn bày ra bộ dáng khinh thường công kích Hàm Bình, giờ lại gật đầu khen ngợi: "Quả nhiên là sinh viên tài năng của Yale University(*), giải thích độc đáo!"


      (*)Yale University:

      Viện Đại học Yale hay Đại học Yale (tiếng : Yale University) là viện đại học tư thục ở New Haven, Connecticut. Thành lập năm 1701 ở Khu định cư Connecticut, Yale là trong những viện đại học lâu đời nhất ở Hoa Kỳ, chỉ sau Trường Đại học Harvard (1636; sau này là Viện Đại học Harvard) và Trường Đại học William & Mary (1693).


      Được kết hợp thành "Collegiate School", học viện này truy nguyên nguồn gốc của mình đến thế kỷ 17 khi giới lãnh đạo giáo hội tìm cách thành lập trường đại học nhằm đào tạo mục sư và chính trị gia cho khu định cư.


      Năm 1718, trường đổi tên thành "Yale College" nhằm vinh danh Elihu Yale, Thống đốc Công ty Đông Ấn Quốc.

      Năm 1861, Trường Cao học Nghệ thuật và Khoa học là học viện đầu tiên ở Hoa Kỳ cấp bằng Tiến sĩ (PhD.).


      Đại học Yale là thành viên sáng lập của Hiệp hội các Viện Đại học Mỹ vào năm 1900.

      Từ đầu thập niên 1930, Yale College được cải tổ thông qua việc thành lập các cơ sở đại học (residential college): có 12 cơ sở, dự định thành lập thêm hai cơ sở nữa. Yale sử dụng hơn 1 100 nhân để giảng dạy và tư vấn cho khoảng 5 300 sinh viên chương trình cử nhân, và 6 100 sinh viên cao học.


      Tài sản của viện đại học bao gồm 19,4 tỉ USD tiền hiến tặng, đứng thứ hai trong số các học viện nhận tiền hiến tặng nhiều nhất. Có 12, 5 triệu đầu sách được phân phối cho hơn hai mươi thư viện của viện đại học. Trong số những quán quân giải Nobel, 51 người có quan hệ với Yale như là sinh viên, giáo sư, hay nhân viên.

      Những nhân vật nổi tiếng xuất thân từ Yale có 5 tổng thống Hoa Kỳ, 19 thẩm phán Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ, và vài nguyên thủ quốc gia nước ngoài.

      Trường Luật danh giá của Yale là trường tuyển sinh gắt gao nhất nước Mỹ.


      Đội thể thao Yale Bulldogs thi đấu liên trường trong Bảng I Ivy League thuộc Hiệp hội Thể thao Đại học Quốc gia (NCAA). Yale và Harvard là hai đối thủ cạnh tranh khốc liệt, với những đỉnh cao truyền thống là The Game (trận đấu bóng bầu dục hằng năm giữa hai viện đại học), và Harvard-Yale Regretta (cuộc đua thuyền hằng năm cũng giữa hai trường).

      Màu sắc chính thức của viện đại học và các đội thể thao là màu Lam Yale.


      Xem thêm: http://vi.wikipedia.org/wiki/_Yale


      Gì? Yale University?! bị kinh sợ rồi.


      "Đúng vậy, bạn phải biết ?" Nam sinh nghe thấy nghi vấn của , xoay đầu lại , đầu tiên là ánh mắt sáng lên, sau đó mới ngồi thẳng mở miệng, "Sư muội em còn chưa biết , trước kia thầy giáo Hứa chính là sinh viên đại học A chúng ta, là sinh viên trao đổi với Yale University, nghe luôn đạt được học bổng toàn phần, là PrinceChinese nổi tiếng của Yale."


      Lúc này Tống Hàng Hàng mới thấy nam sinh này, mày kiếm mắt sáng, dáng dấp hết sức tuấn lãng. Tin đồn đại học A nhiều đại suất ca đúng là phải giả.


      "Nhưng, nhưng Hứa…" Tại sao Hứa Nghiêu Thực lại chạy đến Trường Thanh làm chủ nhiệm giáo đạo nho ?


      "Em là tân sinh viên sao?" Hình như nam sinh rất có hứng thú với .


      "Đúng vậy." Ngồi ở đây, phải là tân sinh viên sao?


      "Khó trách em biết." Nam sinh khẽ mỉm cười, nụ cười kia khiến Tống Hàng Hàng nhớ lại người nào đó lâu gặp, “Em xem, vốn khóa này chỉ có ba mươi người, nhưng bây giờ lại có nhiều người đến nghe giảng như vâyk, vì sao chứ? Đó là bởi vì… "


      Bởi vì sao? phải là bởi vì Hứa Nghiêu Thực là thạch vương lão ngũ đẹp trai lại ga-lăng sao?


      "Chính là bởi vì, rất nhiều sinh viên đại học năm ba năm tư, thậm chí là cả nghiên cứu sinh ngưỡng mộ tên tuổi của ta mà đến, nghe vị sư huynh khóa trước giảng bài, ví dụ như ."


      Như vậy à…


      ", là sư huynh?"


      "Đúng vậy, giống sao?"


      "Ha ha…" Vậy xem ra, Hứa Nghiêu Thực này nhân vật lớn đó…


      " ra tất cả mọi người cảm thấy rất kỳ quái, nghe Hứa sư huynh sau khi tốt nghiệp Yale University, khi mời ấy ở lại trường làm giáo sư, lại bị ấy cự tuyệt, cũng nghe thầy hướng dẫn , nghe sau hai năm, Hứa sư huynh giống như bốc hơi, cho đến năm nay mới chợt trở về."


      "Vậy à." Sau hai năm, đó phải là thời gian làm chủ nhiệm giáo đạo ở Trường Thanh ư?


      Hình như chuyện càng ngày càng thú vị đây.


      "Vị bạn học này, nhiều như vậy còn biết tên của em đó. là nghiên cứu sinh Trần Tiêu, có thể làm quen ?"


      À? A…


      "Em là…" muốn tên mình, chợt nghe thấy bục giảng truyền tới giọng nam:


      "Vấn đề này, xin mời nữ sinh mặc áo trắng ngồi hàng cuối cùng trả lời !"


      Hàng cuối cùng, mặc áo trắng, nhìn chung quanh, cũng chỉ có chính mình , thể nào! chậm rãi đứng lên, nhưng Hứa Nghiêu Thực hỏi chuyện gì thế?


      "Bạn học, ngồi trả lời là được, cần quá gò bó." Hứa Nghiêu Thực .


      "A…" lại ngồi xuống, muốn gì?


      Nam sinh tên Trần Tiêu lặng lẽ đưa qua tờ giấy: "Liên quân tám nước(*) gồm có các quốc gia nào?"


      Cái này khó! Tống Hàng Hàng ổn ổn tâm trạng, ngẩng đầu lên "Liên quân tám nước bao gồm , Nga, Đức, Mĩ, Pháp, Nhật Bản, Italia, còn có Đế quốc Áo Hung."


      (*)Liên quân tám nước hay Bát Quốc Liên Quân (八國聯軍) là liên minh của tám quốc gia đế quốc nhằm chống lại nổi dậy của phong trào Nghĩa Hòa Đoàn tập kích vào các sứ quán của tám quốc gia này ở Trung Quốc.

      Tám nước đó gồm: , Pháp, Mỹ, Đức, Ý, Nhật, Nga và Đế quốc Áo-Hung.

      Liên quân tám nước phản công thành công Nghĩa Hòa Đoàn.


      Nghĩa Hòa Đoàn tổ chức tôn giáo thần bí và đồng thời là tổ chức chính trị lãnh đạo phong trào Nghĩa Hòa Đoàn do Chu Hồng Đăng lãnh đạo[1]. Có thuyết cho rằng tổ chức này liên quan tới Bạch Liên giáo. Lực lượng nòng cốt của Nghĩa Hòa Đoàn bao gồm nhiều người giỏi võ nghệ. Do đó, Nghĩa Hòa Đoàn còn bị những người ưa nó gọi bằng cái tên "quyền phỉ".

      Sách giáo khoa trung học cơ sở của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa gọi Nghĩa Hòa Đoàn là những người nước.

      Tuy nhiên, có ít người mà chủ yếu là người nước ngoài lên án Nghĩa Hòa Đoàn và quy kết tổ chức này gây ra thảm sát hàng chục ngàn người mà phần lớn là người nước ngoài. Khẩu hiệu hành động của tổ chức này là "phù Thanh diệt Dương" nghĩa là "ủng hộ Thanh triều, tiêu diệt người Tây".


      kiện: Tháng 8 năm 1900, liên quân 8 nước tập trung tiến đánh Bắc Kinh.

      Dưới sức ép mạnh mẽ của Nghĩa Hòa Đoàn và uy hiếp của pháo hỏa liên quân 8 nước, triều đình nhà Thanh đứng đầu là Từ Hi Thái Hậu áp dụng thủ đoạn "Tuyên chiến giả, đầu hàng ". Đối ngoại đầu hàng chủ nghĩa đế quốc, đối nội đàn áp phong trào Nghĩa Hòa Đoàn. Từ Hi Thái Hậu cầu hòa.

      => Ngày 7 tháng 9 năm 1901, triều đình nhà Thanh cùng đại diện 11 nước , Pháp, Nhật, Nga, Đức, Mỹ, I-ta- li-a, Áo, Tây Ban Nha, Bỉ, Hà Lan ký bản "Hiệp ước Tân Sửu". Đây là hiệp ước bất bình đẳng, là hiệp ước bán nước nhục nhã xưa nay chưa từng có.

      Từ đó, triều đình nhà Thanh hoàn toàn dựa vào bọn đế quốc, trở thành tay sai trung thành của chúng thống trị nhân dân Trung Quốc, khiến xã hội Trung Quốc rơi vào tình trạng nửa phong kiến, nửa thuộc địa.


      "Thế vận hội Olimpic thế giới lần thứ nhất được của hành ở đâu? Khi nào?"


      "Năm 1896, thế vận hội Olimpic tại Athen."


      "Ngòi nổ của chiến tranh thế giới lần thứ nhất?"


      " kiện Sarajevo (*)."


      (*)Sarajevo:

      Cuộc Đại chiến Chiến tranh thế giới thứ nhất mở đầu với kiện Hoàng thái tử Áo-Hung bị ám sát, dẫn đến việc người Áo - Hung tuyên chiến với Serbia.

      Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến việc Đế quốc Áo-Hung tuyên chiến với Serbia cũng như của Thế chiến thứ nhất là vụ ám sát thái tử Áo-Hung Franz Ferdinand tại Sarajevo, Bosna. Ngày 28 tháng 6 năm 1914, khi thái tử Franz Ferdinan tham gia buổi diễn tập của quân đội Áo-Hung tại Sarajevo bị số thành viên của Tổ chức Bàn tay đen thực kế hoạch ám sát. kiện này châm ngòi cho cuộc chiến tranh thế giới lần thứ nhất.


      "Thời gian Liên Hợp Quốc thành lập?"


      "Tháng 10 năm 1945."


      "Các quốc gia nhận viện trợ từ Mĩ trong kế hoạch Marshall trong thời kì Chiến tranh lạnh?"


      "16 nước(*) gồm , Pháp, Italia, Áo, Bỉ, Hà Lan, Luxembourg, Thụy Sĩ, Đan Mạch, Na Uy, Thụy Điển, Bồ Đào Nha, Hy Lạp, Thổ Nhĩ Kì, Ireland, Iceland"



      (*)Đính chính: Theo mình tra cứu tài liệu, 16 nước đó gồm: , Áo, Bỉ - Luxembourg, Bồ Đào Nha, Đan Mạch, Đức, Hà Lan, Hy Lạp, Iceland, Ireland, Na Uy, Pháp, Thụy Điển, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Sĩ, Ý – Trieste.

      => Thiếu Đức, vùng Trieste (nay thuộc Italia) và Luxembourg (được xếp chung với Bỉ, dù đây là quốc gia độc lập)

      Có thể tác giả nhầm lẫn.


      Những vấn đề này cũng muốn hỏi ? Lúc thi tốt nghiệp trung học sớm thuộc làu rồi!


      "Rất tốt, " Hứa Nghiêu Thực dừng chút, "Xin hỏi nội dung của khoản thứ hai của “Hiệp ước Mã Quan”(*) là gì? "


      (*)Hiệp ước Shimonoseki (tiếng Nhật: 下関条約, "Shimonoseki Jōyaku") hay Hiệp ước Mã Quan (tiếng Trung giản thể: 马关条约, tiếng Trung phồn thể: 馬關條約; pinyin: Mǎguān tiáoyuē) được ký kết ở sảnh đường Shunpanrō, thành phố Akamaseki, Yamaguchi, vào ngày 17 tháng 4 năm 1895 giữa Đế quốc Nhật Bản và nhà Thanh, kết thúc chiến tranh Trung-Nhật lần thứ nhất. Hội nghị hòa bình diễn ra từ ngày 20 tháng 3 đến ngày 17 tháng 4 năm 1895 và hiệp ước được ký kết nối tiếp và áp đảo Hiệp ước thương mại và hữu nghị Trung-Nhật năm 1871.

      (Theo Wikipedia)


      "Khoản thứ hai của “Hiệp ước Mã Quan”: Trung Quốc chuyển nhượng cho Nhật Bản vĩnh viễn chủ quyền đầy đủ của quần đảo Bành Hồ, Đài Loan và phần phía đông vùng biển của bán đảo Liêu Đông cùng với tất cả các tài sản có đó như: công , kho vũ khí, ...”


      Khi giọng của cất lên khiến toàn trường xôn xao, nam sinh tên Trần Tiêu cũng kinh ngạc nhìn .


      "Thầy giáo Hứa, xin hỏi thầy còn có những vấn đề khác sao?" Tống Hàng Hàng thầm hả hê, muốn gây khó khăn cho , Tống Hàng Hàng sống nhiều năm như vậy chẳng phải uổng phí sao?


      "Bạn học, tên của bạn là gì?"


      "Tống Hàng Hàng." Biết còn hỏi!


      "Cám ơn câu trả lời của Tống Hàng Hàng, tôi có vấn đề gì nữa. Chúng ta hãy vỗ tay cho ấy nào."


      Nhất thời tiếng vỗ tay như sấm động.


      "Tôi rất bội phục trí nhớ của bạn học Tống Hàng Hàng, mọi người cần học tập ấy. Đồng thời tôi cũng hi vọng ngoài rèn luyện trí nhớ, các bạn cần rèn luyện kĩ năng suy nghĩ và năng lực phân tích."


      "Tốt, chúng ta tiếp tục giảng bài thôi."


      Thôi gì chứ! Muốn gây khó khăn cho , kết quả thành công còn muốn dẫm lên cước, Tống Hàng Hàng khỏi thầm mắng.


      Nhưng suốt tiết, Tống Hàng Hàng khỏi thừa nhận, Hứa Nghiêu Thực lên khóa khá, đến nội dung sâu sắc, rất nhiều vấn đề về góc độ suy tư chưa bao giờ nghe thấy, nếu giáo viên nào ở Đại học A cũng được như Hứa Nghiêu Thực, Tống Hàng Hàng cảm thấy kiếm hời rồi.


      kẻ trâu bò như vậy, cư nhiên lại là chủ nhiệm giáo đạo ở Trường Thanh 2 năm mà có tiếng tăm gì? Tống Hàng Hàng lại lâm vào nghi ngờ.


      Những chuyện này đến , sau tiết đó, ngoài truyền ngôn "Hứa sư huynh danh bất hư truyền", danh tiếng Tống Hàng Hàng cũng truyền ra, người người biết khoa Kinh tế Mậu dịch Quốc tế Đại học A có tiểu nữ sinh trí nhớ tuyệt vời, nắm lịch sử cận đại thế giới như lòng bàn tay, còn có người ra chuyện Tống Hàng Hàng là trạng nguyên của kỳ thi vào trường đại học ra tám, tiếp theo còn đàm luận gương mặt vóc người, tới cách ăn mặc và đầu tóc, thêm dầu thêm mỡ. ngờ Tống Hàng Hàng lại trở thành tân sinh viên rất được hoan nghênh.


      Tống Hàng Hàng lại biết, ngày đó sau khi Trần Tiêu trở lại ký túc xá của nghiên cứu sinh, liền tuyên bố lời thề với hai chàng cùng phòng, nhất định trong vòng tháng phải tóm được vị tiểu sư muội này.

      hãi: tôi muốn! Tôi mới cần vào nơi này! Tôi muốn đâu! Tôi muốn cùng nhau ăn cơm với "phụ đạo viên háo sắc"! Tôi lại càng muốn ăn cơm cùng "Diệt tuyệt đạo trưởng"!



      "Hàng Hàng, Hàng Hàng bạn làm gì đấy! Nhanh vào, mình muốn chiếm chỗ trước, nhanh lên chút nhanh lên chút!"


      Cứ như vậy, đánh lại móng vuốt vô địch của Đổng Nhạc Mai, cứ như vậy bị kéo vào Phù Dung cư!


      Sau khi ngồi xuống, Hứa Nghiêu Thực mới chậm rãi vào, lúc qua chỗ ngồi "đinh đương" tiếng giống như rớt thứ gì đó, cúi người xuống nhặt lên chuỗi chìa khóa, lúc đứng lên dùng lượng chỉ có Tống Hàng Hàng có thể nghe được :


      "Thế nào, kỹ thuật hóa trang của tôi tệ , ‘cháu ngoại dâu’ thân ái?"

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27: Hoa hồng tứ tán.


      Edit: August97



      Đây là lần thứ N Tống Hàng Hàng gặp phải Trần Tiêu ở lớp rồi.


      "Tống sư muội, chào em."


      "A, là sư huynh à, chào ."


      "Ha ha, lại gặp mặt."


      "Đúng vậy, sao cũng dự tiết khóa này?" Đây phải khóa trình cơ bản dành cho sinh viên đại học năm nhất sao?


      "Giáo sư Bang ghi đó." Trần Tiêu chỉ chỉ đài, mặc dù ra ta cũng biết thầy giáo kia là người ra sao.


      Tới cùng có mấy vị giáo sư? Tống Hàng Hàng ở thầm trong lòng, đây là giáo sư thứ năm bị chỉ ra và xác nhận rồi, cũng biết là may mắn hay là bi ai.


      Nhiều ngày như vậy, ít nhiều cũng biết này lai lịch Trần Tiêu, khoa chính quy ở Đại học A, nay là nghiên cứu sinh, được người ta gọi là"Tiêu Dao công tử" , thành tích nổi trội rất được giáo viên thích, nhưng tác phong làm việc hết sức tốt, thỉnh thoảng khiêm tốn thỉnh thoảng cuồng phóng, chỉ có "Hoa tâm" là có tiếng, nghe từ năm nhất đến năm tư, số lần đổi bạn lên đến ba chữ số, hàng năm cũng lựa chọn con mồi trong đội ngũ tân sinh viên. Có thể thấy được người này, vô cùng nguy hiểm!


      Thuận tiện câu, những thứ này đều nhờ BBS (*Bảng thông báo điện tử) "Tân sinh viên cần phải học" của Đại học A, vô cùng may mắn là sáng nay đọc thấy Internet!


      Đối với trở thành con mồi của Trần Tiêu, trong lòng Tống Hàng Hàng dở khóc dở cười, đoán chừng là vì dáng người xinh tựa như con sơn dương đợi làm thịt , vấn đề là đối phương xác minh thái độ, Tống Hàng Hàng cũng biết gì, vạn nhất mở miệng hỏi ta mà phải ý tứ kia, phải là tự tìm mất mặt sao?


      Huống chi, phải biết rằng người hâm mộ “Tiêu Dao công tử” của Đại học A cũng thiếu, trai xấu, thương, tất cả nữ sinh đều cho rằng mình là người có thể khiến ta “quay đầu là bờ”.


      Tống Hàng Hàng cũng ngây thơ, nhị thập tứ hiếu(*) Cố Ngự Lâm, mặc dù cách xa chút, nhưng so với lãng tử thế chạm tới ở đầu bên kia gần hơn nhiều.


      (*)nhị thập tứ hiếu: Tên tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có tài liệu ghi Quách Cư Kinh) biên soạn vào thời nhà Nguyên.

      Câu này dùng để chỉ những người con có hiếu.


      tại lại lo lắng chờ của Trần Tiêu tỏ thái độ, sau đó trực tiếp cự tuyệt ta, là, chờ đợi đến nong lòng!


      Trần Tiêu chờ lâu mà thấy đáp lại, thời điểm tan lớp lại tiến thâm bước.


      "Tống sư muội, với am thương lượng chuyện này nhé! Em thấy đó, mình lên khóa mà có người quan nào, tiết khóa lại cần hơn 10 phút bộ, lần sau em có thể giúp chiếm chỗ ngồi hay ? "


      "Được." Tống Hàng Hàng ở thầm giơ ngón giữa với ta.


      "Tạ ơn sư muội, như vậy , để báo đáp lại, tối hôm nay mời em ăn cơm tối, thế nào?"


      Cuối cùng sư tử cũng vươn ma trảo rồi sao? Tống Hàng Hàng thầm khinh bỉ, nhàng cười đáp: "Tốt, cảm tạ sư huynh."


      Hừ! chịu đựng! Để xem tối nay ta định làm trò gì!


      "Vậy lưu số điện thoại của vào , 17295279527, em là?"


      "?"


      "À, trao đổi điện thoại mới dễ dàng liên lạc với nhau vào buổi tối chứ sao."


      Được rồi, báo số điện thoại cũng đến nỗi thế nào , Tống Hàng Hàng suy nghĩ chút cũng đưa số điện thoại cho đối phương.


      "Này, bảy giờ, nhà hàng Tây Học Uyển, gặp về?"


      "Ừ."


      Tống Hàng Hàng vốn muốn mình đến nơi hẹn, khi Trần Tiêu thổ lộ với trực tiếp cự tuyệt, nhưng cẩn thận ngẫm lại lại cảm thấy như vậy còn chưa an toàn, kết quả là quyết định đổi phương thức.


      bấm số điện thoại Đổng Nhạc Mai.


      "A lô."


      "Nhạc Mai, Hàng Hàng nè, tối nay bạn có rãnh ?"


      "Mình xem nào… Ừ, vừa lúc tối nay có lớp, tìm mình có việc à?"


      "Mình muốn bạn giúp chuyện, tối hôm nay ở nhà hàng Tây Học Uyển, Trần Tiêu…"


      Tống Hàng Hàng hai ba câu ra chuyện Trần Tiêu hẹn , mà cảm thấy người được tự nhiên, hỏi Đổng Nhạc Mai có thể theo cùng hay .


      "Nhưng… Người Trần Tiêu ta muốn theo đuổi chính là cậu mà!" Đổng Nhạc Mai có chút do dự.


      "Nhưng phải mình có bạn trai ư! Như vậy, chúng ta cùng nhau, sau đó giữa chừng mình bạn tai mình tìm mình có việc, chúng ta cùng nhau rời , được ?"


      "Như vậy… Được rồi, vậy tối gặp."


      "Đến tối gặp, sau đó mời bạn bữa! Đáp lễ!"


      Phương pháp này, vừa có thể tỏ muốn mình ăn cơm với Trần Tiêu, còn khiến đối phương biết có bạn trai, từ đó biết khó mà lui, vừa đúng mũi tên trúng hai con chim.


      Đáng tiếc biết Trần Tiêu lại là người như thế nào.


      Lúc sáu giờ rưỡi, Tống Hàng Hàng cùng Đồng Nhạc Mai gặp nhau dưới lầu, liền cùng nhau tới nhà hàng Tây Học Uyển, nơi các cặp đôi vườn trường thường lui tới.


      Đến nơi hai người cũng cảm thấy kỳ quái, trong phòng ăn tối đen như mực, hình như hôm nay buôn bán.


      "Hàng Hàng, có lẽ bạn nhớ nhầm địa điểm? "


      " thể nào…"


      "Nhưng cũng bảy giờ, nhìn tình trạng nơi này có vẻ như hôm nay buôn bán, Trần Tiêu cũng có xuất mà."


      "Như vậy , bạn chờ chút, mình gọi điện thoại hỏi ta chút. "


      Tống Hàng Hàng mới vừa cầm điện thoại di động lên, từ cửa nhà hàng Tây Học Uyển ra người, mặc đồng phục nhân viên phục vụ.


      "Xin hỏi, hai người có ai là Tống Hàng Hàng tiểu thư ?"


      "À? Tôi đây, sao vậy?"


      "À, là như thế này, Trần Tiêu tiên sinh mời ngài vào." August97+//d+ienn.d+an.le.qu+uy.d+on


      "Trần Tiêu? ta ở bên trong?"


      "Dạ, Trần tiên sinh chờ ngài rất lâu rồi."


      Đổng Nhạc Mai muốn lui bước, "Hàng Hàng, xem ra ta chuẩn bị hoạt động gì đó, nếu cũng mời mình cậu vào, mình, mình trước đây!"


      “Đừng mà, Đổng Nhạc Mai! Đổng Nhạc Mai! Bạn, bạn cùng vào với mình , mình được tự nhiên…"


      "Nhưng…"


      "Trở về mình mời cậu ăn kem!" Cái Trần Tiêu này, hại chảy bao nhiêu máu!


      "Ha, Kem à… Này, được rồi, chẳng mình gì đâu, chính bạn tự xử lý đó nhé!"


      "Được rồi được rồi! Đổng đại tiểu thư, đại ân đại đức của ngài mình cả đời quên!" Ai, cuối cùng cũng giải quyết được


      Hai người lần mò vào cửa hàng, mắt còn chưa quen trong bóng tối, cả đại sảnh chợt bừng sáng lên ánh nến.


      Rất nhanh toàn bộ cây nến được thắp lên, Tống Hàng Hàng vừa nhìn, trong lòng nhất thời sầu khổ, đó là hình trái tim được làm từ những cây nến, mà chính giữa hàng nến, nghi ngờ chút nào, là Trần Tiêu còn cầm bó hoa hồng đỏ tươi.


      ta, nóng vội… Tống Hàng Hàng cảm thấy mình đánh giá ta quá cao, ý tưởng xưa cũ như thế này mà còn đem ra khoe khoang, coi là sơn dương núi mặc người chém giết chắc…


      Trần Tiêu tự động để mắt đến bạn học Đổng Nhạc Mai bên cạnh Tống Hàng Hàng, tới phía Tống Hàng Hàng, nâng lên đóa hoa hồng, thâm tình khẩn thiết mở miệng: "Hàng Hàng, hãy làm bạn !"


      "Trần sư huynh… Nhưng tôi có bạn trai, xin lỗi." Tống Hàng Hàng tận lực chậm lại.


      "Hàng Hàng, biết thời gian chúng ta quen nhau lâu lắm, nhưng kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em, thích em rồi, tâm ý của được nhật nguyệt ngoài kia làm chứng, hy vọng em đừng hoài nghi, tiếp nhận !"


      Rất ràng đối phương bỏ ngoài tai lời của , còn nhật nguyệt chứng giám nữa chứ…


      "Rất xin lỗi phụ tâm ý của ah, nhưng tôi là người toàn tâm toàn ý, tôi có bạn trai, xin lỗi!"


      Như thế là được , nếu như đối phương vẫn liều chết dây dưa, vậy biết thời thế rồi. kéo Đổng Nhạc Mai xoay người muốn rời .


      "Hàng Hàng." ngờ đối phương chịu lùi bước, nắm lấy tay .


      " làm gì thế!" Tống Hàng Hàng tức giận, hơi dùng sức tránh thoát kiềm chế của đối phương, nhưng nghĩ vỗ tới lại va vào bó hoa hồng tay Trần Tiêu, bó hoa hồng đỏ lập tức rơi mặt đất


      Ánh đèn chợt sáng lên, Đổng Nhạc Mai giật mình bụm miệng, Tống Hàng Hàng cũng sợ hết hồn, ra bên trong nhà hàng Tây chỉ có mấy người bọn họ, đống nam sinh đứng ở cuối, hiển nhiên mực quan sát bọn họ.


      bàn nhà hàng Tây, hoa hồng tứ tán nhìn rất ghê người.


      Tống Hàng Hàng có chút nghi ngờ. Đây là tình huống gì?


      Chỉ có Trần Tiêu tự mình biết, lần này, ta mất hết thể diện rồi.


      Tống Hàng Hàng chỉ thầm nghĩ: mặc kệ nó, chỉ cần cuối cùng Trần Tiêu ngừng miệng là tốt rồi.


      Khi Tống Hàng Hàng sắp bước ra cửa chính nhà hàng Tây, nghe thấy sau lưng truyền đến câu .


      "Tống Hàng Hàng! nhất định theo đuổi được em! Em hãy chờ đó!"


      Chuyện cười! Tống Hàng Hàng thầm cười nhạo, tốt, vậy Tống Hàng Hàng mỏi mắt mong chờ rồi!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: Tranh đấu diễn đàn.

      Edit: August97



      Ngoài Tống Hàng Hàng dự liệu chính là, ba ngày sau, Trần Tiêu cũng chưa từng xuất trước mặt .


      Cứ như vậy dễ dàng biết khó mà lui rồi sao? Tống Hàng Hàng rất nghi hoặc, nhưng vẫn dám khinh thường như cũ.


      Ba ngày qua này, trái lại BBS trường học lại nổ oanh, biết là người nào đem chuyện này ra ngoài, "Tiêu Dao Công Tử" đại danh đỉnh đỉnh của trường đại học lần đầu tiên bị từ chối, còn là tân sinh năm nhất, "Băng sơn tài nữ" Tống Hàng Hàng, cái đề tài này, nhất thời khơi mào hưng phấn của vô số đồng chí bát quái.


      Thậm chí, còn công bố chuyện Trần Tiêu ở nhà hàng Tây Học Uyển thổ lộ, bị cự tuyệt tại chỗ đưa lên BBS. Tình cảnh này, trong khoảng thời gian ngắn dẫn đến cuộc thảo luận sôi nổi khác thường.


      Trong hình, bó hoa hồng đỏ chói mắt nằm mặt đất, tứ tán, hình như Trần Tiêu ngốc lăng đứng đó, sau lưng là trái tim làm bằng nến, Tôn Hàng Hàng đứng đối diện, tay nắm lấy Đổng Nhạc Mai, tay khác nắm chặt thành quyền, khuôn mặt là dáng vẻ tức giận, thân thể hơi nghiêng, dáng vẻ muốn xoay người rời .


      Có người liên tiếp trầm trồ khen ngợi, rốt cuộc Hoa hoa công tử cũng chỉ là thằng thối tha, là lời xuất khẩu ác ý của nhiều nữ sinh.


      Có người khen Tống Hàng Hàng chỉ có tài, còn rất hiệp nghĩa, thậm chí mấy ngày trước có người còn đăng lời mắng mỏ rằng “Tiêu Dao công tử” là kẻ vô tâm vô đức đưa ra làm bằng chứng bênh vực Tống Hàng Hàng, khiến người kinh ngạc. Tống Hàng Hàng thể làm gì khác hơn là than thở mình đề phòng, trực tiếp lập ID.


      Còn có người suy đoán thái quá về nguyên nhân của chuyện này, rằng người Trần Tiêu theo đuổi ra là bên cạnh Tống Hàng Hàng, Tống Hàng Hàng chỉ xuất phát từ trượng nghĩa, thay bằng hữu lên tiếng cự tuyệt mà thôi. Theo cách này, khiến Tống Hàng Hàng dở khóc dở cười, mất ít lời lẽ và đáp lễ bồi tội với Đổng Nhạc Mai.


      Nhưng nhìn lại, Tống Hàng Hàng vẫn cảm thấy có gì đó đúng, Bài đăng này cũng là bài công chúng, đạt 500 người xem, lúc trước mọi người đều để ý đến nó, hiển nhiên sau này lại thích hợp.


      Đầu tiên Tống Hàng Hàng phát , có người tự xưng là người biết chuyện, tuyên bố lần này Trần Tiêu thực lòng, ý vị sâu xa khuyên mọi người khoan dung tiếp nhận lãng tử này.


      Ngay sau đó, lại có người đứng ra, đến chuyện Trần Tiêu cùng Tống Hàng Hàng ở lớp học thân mật trò chuyện, thêm dầu thêm mỡ nhiều lần thấy hai người ở chung chỗ, thậm chí Tống Hàng Hàng sớm ám chỉ với Trần Tiêu rồi, hơn nữa khuyến cáo mọi người nên can thiệp sâu vào chuyện tình cảm riêng tư của bọn họ.


      Lúc này số người biết chuyện phụ họa BBS, tuyên bố gặp Tống Hàng Hàng và Trần Tiêu cùng học.


      Tiếp theo, chợt có ID "Nhiều người như vậy" tuôn ra câu, là trong tiết khóa lịch sử thế giới cận đại của sư huynh Hứa Nghiêu Thực lúc trước, Hứa sư huynh hỏi vừa vặn thấy Trần Tiêu đưa cho Tống Hàng Hàng tờ giấy.


      Lời vừa ra, những người khác nhất thời xôn xao, mọi người rối rít suy đoán: chẳng lẽ "Băng sơn tài nữ" lại nhờ tờ giấy của "Tiêu Dao Công Tử" mới đáp được những vấn đề mà thầy giáo Hứa đưa ra? Vậy cái gọi là "Tài nữ" cũng quá mất mặt rồi!


      Những bình luận phía dưới hoàn toàn chệch hướng chủ đề, trái lại lại thảo luận nhân phẩm và tài danh của Tống Hàng Hàng, xem tới cùng là như thế nào.


      Nhìn đến đây, Tống Hàng Hàng thực nổi giận, kéo chuột xuống dưới, mặt ngày càng đen.


      ra là, có người dùng ID " thắng ở hùng biện" bày tỏ chuyện hoa hồng hôm đó, lúc chuyện xảy ra, ta trường.


      Theo như , chân tướng tình là: Trần Tiêu muốn cho bạn Tống Hàng Hàng kinh hỉ, đặc biệt cùng các em tốn thời gian cả buổi chiều, cùng nhau chuẩn bị hình trái tim bằng cây nến cùng 99 đóa hoa hồng đỏ, vậy mà Tống Hàng Hàng sau khi xuất , lại ghét bỏ hoa hồng là màu đỏ mà phải màu trắng thích, lập tức phát giận rời .


      Thậm chí " thắng ở hùng biện" còn bày tỏ, Trần Tiêu xin lỗi với Tống Hàng Hàng, nhưng ta thấy quá quắt, hy vọng em của mình vì tiện nữ thấp kém như vậy mà phải ăn khép nép, còn phải gánh chịu hiểu lầm của toàn trường!


      Nhìn thấy bị bẻ cong, Tống Hàng Hàng giận đến tột cùng, trong miệng tuôn ra câu thô tục, đôi tay để xuống bàn phím bắt đầu thoăn thoắt đánh chữ:


      "Vị đồng học có ID “ thắng ở hùng biện: này, mới bạn dùng lương tâm của mình mà chuyện! Xác thực bạn “hùng biện” rất đặc sắc, nhưng xin bạn đừng bẻ cong như vậy!!! Chứng cớ của bạn ở đâu? Chỉ bằng mình bạn ? Lại còn biết xấu hổ đó là “ ”? Nếu bạn vũ nhục nhân phẩm của tôi, tôi ngại tìm kiếm giúp đỡ từ phía nhà trường và cảnh sát, tôi ngại đối chất với bạn, càng ngại bạn đối chất với đồng học Trần Tiêu!


      Tôi là Tống Hàng Hàng, như bạn học trước , “songhh” chính là ID của tôi, đối với những bình luận mà ID này gửi tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Tôi nghiêm túc thanh minh, tôi cùng bạn học Trần Tiêu, chỉ là quan hệ bạn bè nhưng cũng thân thiết, chưa từng và tuyệt đối phải là quan hệ bạn trai bạn ! Tất cả những lời của " thắng ở hùng biện" tôi hoàn toàn phản bác, bởi vì nó hoàn toàn là những lời lẽ hư cấu phỉ báng!


      Bạn học ‘Nhiều người như vậy’, tôi mười phần chân thành ngay lúc này, hướng bạn, cùng với tất cả những người hoài nghi nhân phẩm của tôi, tôi xin thanh minh, tiết khóa của thầy giáo Hứa Nghiêu Thực, đúng là bạn học Trần Tiêu đưa cho tôi tờ giấy, nhưng chỉ là bởi vì tôi chú ý, ta chỉ cho tôi biết vấn đề thầy giáo hỏi, đó cũng là lần đầu tiên tôi và bạn học Trần Tiêu quen biết nhau, sau đó mấy lần chung, nguyên nhân tại sao, xin mọi người hỏi bạn học Trần Tiêu. Tôi cũng rất nghi hoặc vì sao ta phải đưa ra vô số lý do phong phú để lên dự tiết học của sinh viên năm nhất. Còn nữa, tôi chưa từng xưng mình là “tài nữ”, nếu như mọi người thất vọng với tôi, mời rời , cần công kích với nhân phẩm của tôi, có thể ?


      Đối với người đăng ảnh lên, tôi cũng xin rằng, có người thổ lộ tới tôi, tôi cự tuyệt, như thế mà thôi, có chuyện mưu đồ gì ở đây cả, đời có nhiều mưu đồ như vậy. Nếu có người vì vậy mà bất mãn với tôi, xin quang minh chính đại nhằm về phía tôi, kẻ hèn này chỉ số thông minh thấp, đừng giở trò sau lưng như thế!


      Bạn học Trần Tiêu, nếu như cũng thấy bình luận này, tôi rất chào mừng xuất ra , tôi nhớ ngài cũng muốn bị bẻ cong chứ? Cám ơn!"


      Nhấn phím "Chấp nhận" để đăng tải bình luận này, Tống Hàng Hàng thở ra hơi, “bốp” tiếng đóng lại Laptop, ngã người xuống phía sau, mạnh mẽ quăng người lên giường.


      Mình đến thế thôi, nếu như còn có người nhất quyết tha, kia cũng có biện pháp, chỉ có thể dùng lời và hành động của mình để chuyện.


      Chỉ trách, mình gặp được cực phẩm!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: mưu ở vũ hội hóa trang.

      Edit: August97


      Sau bình luận của Tống Hàng Hàng, bài đăng này lại thu hút hàng trăm lượt xem, mặc dù nhiều người tiếp tục đả kích lại lời Tống Hàng Hàng thanh minh, rất nhiều người cũng bày tỏ tin tưởng Tống Hàng Hàng, nhưng bởi vì ID ‘ thắng ở hùng biện’ lại tiếp tục đăng bài tranh luận, mà Tống Hàng Hàng lại thèm trả lời thêm, vẫn có số người tồn tại hoài nghi như cũ, hơn nữa đương khác cũng hề thân (PS: Là ai mọi người biết rồi: Trần Tiêu).


      Chuyện này có nhiều cách , vết nhơ chưa , vốn là Đại học A tiếp tục náo nhiệt bàn luận, nhưng kỳ quái thay, ngày kế tiếp, bài đăng này lại biến mất giải thích được. Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn


      Tiếp theo có người lại tiếp tục đăng bài đến đề tài này, tuy nhiên cũng chỉ như lấy đá ném vào biển rộng, người nào trả lời, người mở topic vẫn còn ở kinh ngạc, F5 cái, phát bài đăng lại biến mất.


      Mà Tống Hàng Hàng cũng biết chuyện này, nổi giận đêm, tạm thời quyết định thanh tẩy đầu óc, lo toan cho cuộc sống mới trước, cũng thể khiến mấy chuyện thừa thãi này ảnh hưởng tâm tình của mình được.


      Conde(*) từng qua, tức giận là dùng sai lầm của người khác tới trừng phạt mình, những lời này cũng là nguyên tắc mà Tống Hàng Hàng áp dụng với người mà kết giao.


      (*)Conde: Mitsuyo Maeda (1878–1941) là võ sư môn Nhu thuật Brazil người Nhật Bản, ông nổi danh về những thành tích thượng đài của môn đấu võ tự do và môn đô vật. Ông là người sáng lập ra môn võ Nhu thuật Brazil mà sau này kỹ thuật đó được hoàn thiện và phát triển thêm bước bởi gia tộc Gracie.

      Khi còn ở Nhật Bản, từ năm 1897, Mitsuyo Maeda còn có tên là Maeda Hideyo.

      Từ năm 1930 ông nhập tịch Ba Tây với tên Conde Koma.


      mới vừa ổn định xong tâm tình, liền nghe thấy chuông điện thoại di động, vừa nhìn, là tin nhắn của Đổng Nhạc Mai:


      "Hàng Hàng, chủ nhật có vũ hội tân sinh viên, cùng chứ."


      Vũ hội sao? Nếu cũng ngại, tạm thời có thể cải thiện tâm tình rồi. Nghĩ như vậy, Tống Hàng Hàng liền đáp ứng .


      Đảo mắt đến ngày vũ hội hôm đó, Tống Hàng Hàng mặc cái váy mẹ mua cho trước khi thành phố K, cũng tượng hình tượng dáng (*đây là thành ngữ: hình dung cường điệu hoặc kiểu dáng long trọng). Trước của ký túc xá gặp Đổng Nhạc Mai, hai người cùng nhau tới địa điểm vũ hội, dọc theo đường hấp dẫn ít ánh mắt.


      Chờ đến cửa vũ hội, Tống Hàng Hàng bắt đầu cảm thấy hơi kinh ngạc.


      "Nhạc Mai, bọn họ, bọn họ sao vậy…" Tống Hàng Hàng chỉ vào người đứng ở gần đó, hỏi.


      Đổng Nhạc Mai theo tay của nhìn sang, thấy chàng trai cao lớn mặc tây trang màu trắng, tất cả đều rất bình thường, chỉ là… Khuôn mặt của ấy lại mang mặt nạ màu trắng, chỉ hơi lộ ra mắt cùng miệng.


      Chú ý tới ánh mắt hai , chàng trai gật đầu , về phía các .


      "Hai vị tiểu thư." Chàng trai cong lưng, "Cũng tới tham gia vũ hội mặt nạ hôm nay sao?"


      "Mặt, mặt nạ?" Tống Hàng Hàng cùng Đổng Nhạc Mai hai mặt nhìn nhau.


      Sau khi biết đây là vũ hội mặt nạ, Tống Hàng Hàng cùng Đổng Nhạc Mai càng thêm hứng thú, nhưng lại chuẩn bị chưa đủ, hai người đều có mặt nạ.


      Nam sĩ khẽ mỉm cười, " sao, ở lối vào vũ hội có đủ loại mặt nạ cho hai vị chọn lựa."


      Như thế quá tốt. Tống Hàng Hàng có mấy phần tò mò, ngày trước cũng tham gia ít vũ hội, chỉ là vũ hội mặt nạ đúng là chưa từng tham gia qua.


      chọn mặt nạ màu tím, điểm bông hoa đỏ, Đổng Nhạc Mai chọn mặt nạ lông vũ màu xanh da trời, hai người liền vào hội trường.


      Nơi tổ chức vũ hội được trang hoàng hết sức hoa lệ, bàn ghế đặt dựa vào tường, khăn trải bàn màu đỏ, mang lên rượu đỏ và salad, biến thành buổi tiệc đứng, hành trang treo đầy những đèn màu đẹp mắt, trần nhà chính giữa treo chiếc đèn hình cầu xoay tròn, góc là bàn DJ, thỉnh thoảng lại đưa ra những bản nhạc tao nhã mà ưu mỹ.


      Chỗ này là nơi thường tổ chức hoạt động của trường, bình thường đều treo đèn sợi đốt, Tống Hàng Hàng ngờ lại có thể trang trí được thành như vậy.


      Đổng Nhạc Mai khẽ khom lưng với Tống Hàng Hàng:


      "Tiểu thư xinh đẹp, có thể mời quý cùng múa khúc?"


      "Ha ha, đương nhiên là được." Tống Hàng Hàng vui vẻ, đặt bàn tay lên, hai cùng nhảy khúc nhạc Waltz.


      khúc xong, Đổng Nhạc Mai khỏi mở miệng khen: " ngờ Tống tiểu thư lại khiêu vũ xuất sắc đến thế."


      "Đó là đương nhiên, nhớ năm đó… Khụ khụ!"


      "Năm đó thế nào?"


      "Khụ khụ, chuyện cũ đừng vội nhắc lại, hôm nay bản tiểu thư có mình là đủ rồi… Yên tâm, bản tiểu thư đối đãi với tốt."


      "…"


      Hai người lại ăn uống, rất hài lòng với vũ hội này.


      Hai người vừa mới ngồi xuống, muốn chậm rãi làm dịu dạ dày căng no, chàng trai tới, vươn tay với Đổng Nhạc Mai, "Tiểu thư, có thể nể mặt múa với tôi khúc?"


      " ." Tống Hàng Hàng nháy mắt, cảm thấy vui vẻ.


      Đổng Nhạc Mai lườm cái, đứng lên, đặt tay vào trong tay đối phương.


      Lúc này, khúc nhạc mới lại nổi lên.


      Thời điểm Đổng Nhạc Mai rời chỗ ngồi về phía bên trong vũ trường, lại chàng trai khác tới, ngồi vào vị trí bên cạnh Tống Hàng Hàng, mỉm cười giơ ly rượu trong tay về phía .


      "Tiểu thư xinh đẹp như vậy, sao lại ngồi mình?"


      "Ha ha, nghỉ ngơi chút." Tống Hàng Hàng có phần tự nhiên, cũng am hiểu kiểu đối thoại này.


      " cùng bạn trai sao?"


      "… Hôm nay ấy có việc…"


      "Bạn trai như vậy là đủ tư cách đâu nhé!" Chàng trai xong, đưa tay lấy ít salad phía sau.


      "Ăn ?"


      "Cám ơn, vừa mới ăn rồi."


      "Vậy… Nhân viên phục vụ, cho vị tiểu thư này ly nước trái cây!" Chàng trai lên tiếng gọi nhân viên phục vụ vừa qua.


      Tống Hàng Hàng cầm ly nước trái cây, uống hớp, muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này, liền vội vàng đứng lên, định viện cớ rời .


      "Ngượng ngùng…"


      vừa mới mở miệng, thân thể là lảo đảo.


      Chàng trai vội vàng đỡ , " làm sao vậy? Uống say?"


      "Tôi, uống…" Lại biết tại sao, hình như đầu lưỡi trở nên nghe lời, hàm hồ ra được câu gì, đầu nặng, muốn nằm giường ngủ giấc.


      " say rồi." Chàng trai nhàng thầm bên tai , sau đó nháy mắt ra dấu với kẻ trước mắt, lên giọng, "Sư huynh! Bạn của say!"


      bóng dáng nhanh chóng tới đây, vỗ vỗ vai chàng trai, điệu cao thấp, "Cám ơn." Sau đó hạ giọng, "Kì này, tôi giúp cậu nâng thành tích."


      Chàng trai cảm kích gật đầu, buông ra, thân thể mềm mại của lại chuyển sang người khác.


      Người nọ tay kéo hông , nâng dần ra ra cửa.

      Lúc này Đổng Nhạc Mai, sớm biết vui đùa ở nơi nào.


      Tống Hàng Hàng bị dẫn tới cửa, ngừng chân, bị thứ gì đó làm vấp ngã, kéo theo người đỡ lảo đảo chúi về phía trước.


      "Lạch cạch" tiếng, mặ nạ của co rơi xuống, lăn mấy vòng mặt đất.


      "Đáng chết!" Người nọ hung hăng chửi câu, đem Tống Hàng Hàng thân thể chuyển về hướng mình. Mặt của bị bị ta gắt gao đè vào lồng ngực, nhất thời thở nổi, mềm mại xoay xoay người, người nọ lại ôm chặt hơn.


      Ánh đèn trầm, nhất thời ta cũng thấy mặt nạ rơi ở nơi nào, liền khom người xuống, tay ôm Tống Hàng Hàng, tay kia lục lọi mặt đất.


      " tìm cái này sao?" cái tay đưa tới mặt nạ, giọng lịch mà xa cách.


      "Ừ… Cám ơn." ta rầu rĩ đáp, cũng ngẩng đầu lên, đưa tay muốn nhận lấy mặt nạ.


      Bàn tay kia vẫn giữ lấy mặt nạ, nắm chặt chịu đưa ra.


      "?" ta tức giận, ngẩng đầu, đối diện là mặt nạ màu trắng, giống như quỷ sai Diêm Vương, cộng thêm nụ cười nơi thâm ý kia, ta khiếp đảm .


      ", thích, cho ."


      "Cậu nhóc… cậu nhóc chết tiệt…" Nghe thấy thanh ồn ào, trong ngực chợt lẩm bẩm lên tiếng.


      Khóe miệng chàng trai vốn thoáng ý cười, chợt biến mất.


      buông tay ra, khách khí : "Là vật của , tôi có thích cũng chiếm đoạt. "


      "Tạ lỗi, cám ơn." Trần Tiêu nhận lấy mặt nạ, ôm Tống Hàng Hàng muốn nhấc chân ra cửa.


      "Khoan !" đến trước mặt Trần Tiêu, "Sao lại gấp như vậy, mang ?"


      "Tôi, tôi muốn đưa bạn đâu, mắc mớ gì tới !"


      "Bạn à…" Miệng lặp lại mấy chữ này, chốc lát, chợt cúi người chuyện với trong ngực Trần Tiêu.


      "Vị tiểu thư này, tôi rất thích mặt nạ của , biết, có thể đưa tay ra cho tôi hay ?"


      Trần Tiêu hoảng loạn, hung ác đẩy , " làm gì đấy? Bạn của tôi say, chuyện được với !"


      "Nhưng tôi lại nghe thấy chuyện đó."


      "…"


      "Tiểu thư, tôi cảm thấy giọng của rất quen tai, chúng ta quen biết sao?"


      " xin lỗi! Chúng tôi phải !"


      "Ha ha, yên tâm, bạn của bị tôi lừa chạy." nhấn mạnh hai chữ "Bạn ".


      "Tôi…" Trần Tiêu còn muốn trả lời, lại nhất thời biết gì, đứng yên ở nơi đó.


      Ánh mắt đối phương chợt trở nên sắc bén.


      " có nhớ 72 quy tắc của nghiên cứu sinh Đại học A ?"


      "Cái... cái gì?" Trần Tiêu ngạc nhiên ngẩng đầu.


      "Đưa cho tôi ." Hứa Nghiêu Thực nháy mắt, " muốn tiền đồ của mình bị hủy hết chứ? Đồng học Trần Tiêu."

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Lần tiếp xúc thân mật đầu tiên.

      Edit: August97




      Hứa Nghiêu Thực mang theo Tống Hàng Hàng ra khỏi phòng khiêu vũ, lưu lại Trần Tiêu tâm thần yên đứng nguyên tại chỗ.


      Sau khi ra khỏi phòng khiêu vũ, bị gió thổi qua, Tống Hàng Hàng bắt đầu có mấy phần tỉnh táo, nhưng thân thể vẫn có khí lực như trước, cũng biết bên cạnh thay đổi bao nhiêu chàng trai.


      Hứa Nghiêu Thực lái xe chở Tống Hàng Hàng đến bệnh viện trước, bác sĩ xét nghiệm dạ dày, quả nhiên phát thuốc mê, may mắn dược tính mạnh, cho uống ít thuốc, lại dặn dò cho uống nhiều nước và nghỉ ngơi mấy ngày.


      Lúc rời bệnh viện, Tống Hàng Hàng vẫn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê như cũ, Hứa Nghiêu Thực thể làm gì khác hơn là đỡ vào xe, chở trở về ký túc xá.


      Lúc đến ký túc xá gần mười hai giờ. Dừng lại trước phòng ký túc, tìm người lúc mới thấy chìa khóa, ôm vào an trí tốt, vốn định xoay người rời , lại nghe thấy Tống Hàng Hàng mê sảng, ngừng lại.


      Tống Hàng Hàng mực chìm trong mơ màng, mặc cho bày trí, trong thoáng chốc cho là trở lại kiếp trước.


      "Mẹ…" lẩm bẩm . Cánh tay ấm áp này, là mẹ sao? Là mẹ sao?


      Mẹ… Con nhớ mẹ lắm… Nhớ mẹ an ủi con, nhớ mẹ thu xếp cho con xem mắt, nhớ mẹ, rất nhớ mẹ…


      Mẹ, mẹ ở bên kia, sống có tốt ? Nhưng còn có Niếp Niếp chăm sóc mẹ? cần đau lòng đâu, trong lòng Hàng Hàng vẫn nhớ mẹ, Hàng Hàng cũng mẹ như mẹ bây giờ…


      Người trước mắt vốn là phải , chợt xoay người nhìn mình, từ từ tại phóng đại trước mắt mình.


      A, phải mẹ.


      "Cậu nhóc… Cậu nhóc chết tiệt, ha ha… Cuối cùng cũng đến thăm em… ha ha, em, em rất vui vẻ… Ách!"


      Bởi vì cái, chàng trai đối diện nhíu mày.


      " Cậu nhóc… Cậu nhóc chết tiệt, em rất thích …" bắt được tay áo của , lại muốn hất ra.


      lại liều chết buông.


      " đừng có mẹ… hu hu… em mẹ! Thích rồi, em biết làm thế nào bây giờ…"





      Hứa Nghiêu Thực đẩy tay ra nữa, lẳng lặng ngồi ở bên giường , trong mắt là do dự và bi thương.


      Tống Hàng Hàng rất nhanh ngủ, dưới ánh trăng, đưa mắt nhìn khuôn mặt của , lâu sau, còn nhàng, ngón lại ngón, đẩy ra ngón tay nắm chặt lấy tay .


      tìm trong di động của số điện thoại của Đổng Nhạc Mai, "Tôi là Hứa Nghiêu Thực. Hàng Hàng uống say, yên tâm, có tôi chăm sóc ấy."


      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———


      Hôm sau trời nắng đẹp.


      Tống Hàng Hàng tỉnh lại vì tiếng chuông điện thoại chói tai.


      Vuốt vuốt hai mắt phát đau, chậm chạp nhấn nút trả lời.


      "Tống Hàng Hàng!"


      "… A?"


      "Thành khai báo! Bạn ở đâu! Làm gì đó!"


      "A?"


      "Đừng giả ngốc với mình!"


      "Mình, mình ở ký túc xá mà…"


      "Bạn lừa gạt ai chứ, mình gõ cửa nửa tiếng rồi !"


      "A? Bạn ở ngoài cửa?" Tống Hàng Hàng giật mình, ngồi dậy, "Bạn chờ chút, mình, mình lập tức mở cửa cho bạn!"


      "…"


      Đợi đến khi Đổng Nhạc Mai vào cửa, sau khi tới lui trong phòng vài chuyến mà có thu hoạch, mới đen mặt chất vấn Tống Hàng Hàng.


      "Thành khai báo cho mình, ngày hôm qua làm cái gì?"


      "Ngày hôm qua… Ngày hôm qua? phải là theo bạn tham gia vũ hội ư?"


      "Hừ, mình chỉ nhảy điệu, quay đầu lại bạn thấy tăm hơi!"


      "… phải là bạn đưa mình về sao?" Tống Hàng Hàng vỗ vỗ cái đầu nặng trĩu, "Mình, mình giống như nằm mơ, nằm mơ thấy…"


      Lời của còn chưa hết, khuôn mặt Đổng Nhạc Mai lập tức phóng đại trước mắt , biểu tình kỳ dị…


      "Nằm mơ thấy cái gì?"


      "À? Nằm mơ thấy mình, rồi nằm mơ thấy bạn trai mình…"


      "Tống Hàng Hàng!"


      "Làm gì vậy!"


      " cái gì bạn cũng nhớ à?"


      "Nhớ cái gì?"


      "Ha ha… Vậy… Bạn nằm mơ thấy… bạn với bạn trai làm chuyện gì?"


      "…"


      "Khụ khụ! Thân ái, thành với bạn, ngày hôm qua phải mình đưa bạn về."


      "… Vậy là ai?"


      "Phụ đạo viên! Hơn nửa đêm phụ đạo viên gửi tin nhắn cho mình, ở cùng bạn!"


      "Gì?"


      Do dự mãi, Tống Hàng Hàng vẫn gửi tin nhắn cho Hứa Nghiêu Thực.


      "Tôi là Tống Hàng Hàng, cám ơn tối hôm qua đưa tôi về."


      Qua lâu, có tin nhắn trả lời.


      lại nhắn thêm.


      "Xin hỏi… Tối hôm qua, tôi làm phiền chứ?"


      Qua lâu, đến khi Tống Hàng Hàng nóng nảy, cầm điện thoại di động muốn nhắn tin thứ 3, điện thoại di động "Tích" tiếng vang lên, tin nhắn tới.


      "Đầu giường có thuốc, cơm trưa xong uống, sau đó bệnh viện kiểm tra lại dạ dày."


      ?


      "Tích." Tin nhắn thứ 2 lại tới.


      "Về sau cẩn thận chút, nên tùy tiện tiếp xúc với trai lạ."


      Trai lạ?


      Đầu bỗng nhiên lại đau, Tống Hàng Hàng cau mày xoa xoa huyệt thái dương, trong trí nhớ, đêm qua, hình như, là có trai lạ…


      Liên hệ với tin nhắn, Tống Hàng Hàng đoán được gì đó, vội vã trở về phòng cầm lọ thuốc đến bệnh viện.


      Quả nhiên, mình… Bị người ta hạ thuốc mê.


      như vậy, là Hứa Nghiêu Thực, cứu mình?


      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———


      tuần này tiết lịch sử thế giới cận đại, vẫn là Hứa Nghiêu Thực dạy thay.


      Bởi vì kinh nghiệm lần trước, giáo vụ sắp xếp cho lớp này phòng học lớn, chứa được khoảng hai trăm người, khi Tống Hàng Hàng đến, cả phòng học đầy người.


      tới quá muộn, chỉ có thể mình ngồi ở hàng cuối cùng.


      Lúc ngồi xuống rất cẩn thận, cũng có chút tiếng động. Nhưng Hứa Nghiêu Thực vốn vùi đầu sửa lại giáo án lại khẽ ngẩng đầu lên, liếc mắt về hướng .


      Hai ánh mắt dường như chạm nhau trong nháy mắt, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.


      Tống Hàng Hàng hơi sửng sốt, cúi đầu.


      Hứa Nghiêu Thực dạy hết sức sinh động, Tống Hàng Hàng vốn mơ màng ngờ lại càng nghe càng tỉnh táo.


      Người bục giảng kia, chân mày nâng lên, khóe miệng hơi vểnh, mỗi câu mỗi chữ mười phần có phân lượng, giơ tay nhấc chân, có phen khí độ.


      Trừ lần gặp mặt đầu tiên rất kỳ quái ra, ra Cố Nghiêu Thực luôn luôn biểu rất có phong phạm, về phần tác phong sinh hoạt, phải là điều nên quan tâm .


      Hơn nữa, tựa như có lẽ lâu, nhìn thấy có cử chỉ kỳ quái gì với nào rồi.


      Làm vị giáo sư, Hứa Nghiêu Thực là người rất đáng được kính trọng, huống chi tại còn là ân nhân cứu mạng của .


      Tống Hàng Hàng , đại khái, nhìn vấn đề quá mức phiến diện rồi.


      Tiết khóa này, Trần Tiêu cũng hề xuất .


      Sau mấy lần vô tình gặp đường, Trần Tiêu luôn hốt hoảng tránh , giống như trong lòng có quỷ.


      Tống Hàng Hàng thầm hiểu, vốn là người chịu thua thiệt, nhưng nhìn đối phương như vậy, biết nhất định ta bị trừng phạt, cũng truy cứu nữa, chỉ làm như người qua đường quen biết.


      Sau lại nghe , Trần Tiêu bởi vì cướp thành tích luận văn của người khác, bị trường học xử lý.


      Chuyện ồn ào "Tiêu Dao công Tử PK Băng sơn tài nữ", theo thời gian biến mất, từ từ bị người quên lãng.


      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———


      Đảo mắt, Tống Hàng Hàng vượt qua học kỳ thứ nhất ở thành phố K.


      Về đến nhà, tất nhiên trong lòng rất vui mừng, nhưng ra lại hưng phấn như trong tưởng tượng.


      Chỉ vì cú điện thoại của Cố Ngự Lâm, muốn ở lại Thượng Hải làm hạng mục, thể phân thân.


      Cố Ngự Lâm mực xin lỗi, bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là tiếp nhận, trong lòng tính toán tự mình Thượng Hải, cho niềm vui bất ngờ.


      Nhưng cũng thành công lên đường. Bởi vì vốn bà có sức khỏe tốt chợt vấp ngã, nằm giường bệnh.


      Tống Hàng Hàng nhớ lại, hiểu bà nhất, chính năm này, bởi vì chịu đựng nổi đau đớn khi bị gãy xương, cuối cùng ra khi ngủ.


      Kiếp trước, đau lòng nửa năm, hàng đêm nhớ tới, hàng đêm khóc lóc, người vẫn nâng niu , che chở trong lòng bàn tay, người bà.


      Năm tháng cuối cùng cũng lặp lại. có người có thể sửa đổi khi nó vốn là quỹ tích.


      Sau khi về đến nhà bà ngày thứ năm, bà đột ngột mất.


      điều khiển xe chạy tới huyện nhà, khóc lóc trước trước dinh cữu của bà.


      biết với người 91 tuổi như bà , ra cũng là chuyện may mắn.


      Trời cao cho trở lại, cho thêm 3 năm ở chung với bà, đây là cảm thông lớn nhất.


      ở trong lòng, thống hận trời xanh tàn nhẫn, rồi lại cảm tạ trời xanh ban ân.


      Núi vẫn ở đây, cây vẫn còn đây, cả vùng đất ở đây, năm tháng này, tôi ở đây, còn muốn thế giới tốt đẹp đến thế nào nữa?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :