1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh Triều Ngoại Sử II - TH

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 65: Trốn chạy (hạ)

      Nhưng khi đám người Nghị Chánh chuẩn bị đặt chân xuống bậc thềm để bước xuống sân Cửu Dương đứng vịn tay vào khuôn cửa cổng sau tự khi nào. Ánh mắt Cửu Dương có chút gì tức giận, mà còn dịu dàng, chứa đầy tình cảm nhìn nữ thần y.

      -Để huynh giữ chân - Nghị Chánh với Tiểu Tường và Phi Yến - Hai người đưa muội ấy thoát .

      Nghị Chánh xong tay phải lấy ra nắm kim châm, người hơi nghiêng cái phóng kim châm về phía Cửu Dương.

      Cửu Dương thấy Nghị Chánh vẫy tay, biết ám khí được phóng ra bèn ngửa người nhảy ngược ra phía sau trượng. Cánh cổng bây giờ hoàn toàn bỏ trống, Nghị Chánh cả mừng thấy Cửu Dương trúng kế của chàng, định hô “chạy mau” thấy từ bên ngoài cổng kim châm phóng ngược trở vào lại.

      Cửu Dương có công lực vô cùng thâm hậu, khi nãy vừa tránh kim châm vừa đánh trả chưởng nên loạt kim châm của Nghị Chánh bắn vù trở lại vào sân. Nghị Chánh có công phu mau lẹ như thế, vội vã giật bừa cái chăn phơi sào gần đó để che người. Mấy cây kim cùng lúc đâm vào tấm chăn nghe phập tiếng. Nghị Chánh hạ chăn xuống, chưa kịp thở ra giật mình, vội lạng người sang trái để khỏi bị cước của Cửu Dương đá trúng vào bụng.

      Cửu Dương tiến vào hẳn trong sân. Nghị Chánh cầm tấm chăn trong tay phải xoay cổ tay mấy vòng, tấm chăn bèn cuộn lại như sợi lòi tói rồi dùng nó tấn công Cửu Dương, quật nghe veo véo. Cửu Dương chút bối rối, nghiêng người sang trái sang phải tránh né, trong lần Cửu Dương ngã người ra sau tránh sợi dây, Nghị Chánh chưa kịp thu chiêu về tay trái Cửu Dương vung trảo chộp được sợi dây. Tay phải Cửu Dương cũng cùng lúc chặt vào mạch môn cổ tay phải Nghị Chánh. Binh tiếng. Cửu Dương đoạt được sợi dây.

      Vù! Cửu Dương nhằm vào vai phải Nghị Chánh ném sợi dây ra. Nhưng đó chỉ là hư chiêu, chờ cho lúc Nghị Chánh lạng người sang trái tránh né liền phóng chân phải đá ra. Binh, Nghị Chánh lãnh đòn vào be sườn. Còn chưa kịp kêu la đột nhiên Cửu Dương phóng chân trái đá lên, nhắm vào đùi phải Nghị Chánh.

      Nghị Chánh lại lần nữa nghiêng người qua trái, nhưng chân trái của Cửu Dương chưa chạm đất, chân phải đá ra. Nghị Chánh sao ngờ nổi cước pháp của Cửu Dương nhanh đến thế, có thể là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, phải gấp rút lùi về phía sau.

      Chân phải của Cửu Dương đá vào khoảng trống, chân trái lại phóng lên. Lần này Nghị Chánh còn cách nào tránh né được nữa, nhưng trong chớp mắt Cửu Dương vội co chân lại để khỏi đá trúng yết hầu Nghị Chánh. Đòn cước này lực đạo rất mạnh, Cửu Dương phải cố hết sức mới thu lại được, đứng vững phải lùi mấy bước.

      Nghị Chánh đương nhiên hiểu mình phải là đối thủ của Cửu Dương, biết làm sao ép Cửu Dương ra khỏi sân chùa, chỉ còn cách cho tay phải vào áo lấy thêm ra ba cây chủy thủ, chàng vẫy tay ba cái, chủy thủ chia làm ba đường bắn tới Cửu Dương. Nghị Chánh hy vọng cự ly cực gần này bắn trúng Cửu Dương, nhưng tay phải của Cửu Dương quơ từ phải sang trái chộp hết ba thanh chủy thủ, đồng thời tay trái vận sức vào tả chưởng ấn tới trước ngực Nghị Chánh.

      Nghị Chánh té bịch ra đất, nghe ngực nóng ran, hai tay tê cứng, mất cảm giác và điều khiển được nữa.

      -Mã phu tử hay huynh có cặp mắt tinh tường - Nghị Chánh nằm dưới đất, ngóc đầu lên - Có thể nhìn thấu vận mệnh người ta, sao lại tự nhìn ra vận mệnh của mình? Đến bây giờ mà còn chưa biết con đường nào mới là chánh lộ! Huynh theo tam mệnh đại thần chỉ có con đường chết thôi!

      Cửu Dương im lặng, Nghị Chánh tiếp:
      -Huynh cũng là nhân vật hữu danh trong võ lâm, sao lại bức hiếp người con đủ sức bảo vệ bản thân, thậm chí chút võ công? Nếu chuyện đồn ra ngoài huynh chẳng đếm xỉa gì đến mặt mũi nữa hay sao?

      Cửu Dương lý gì đến những lời hăm dọa của Nghị Chánh, quay mình để tiến lên hành lang nhà hậu đường. Tiểu Tường và Phi Yến đồng loạt bước xuống sân cản đường Cửu Dương lại, nhưng chỉ có Phi Yến là động thủ, Tiểu Tường chỉ giương đôi mắt sũng nước nhìn chàng. Tiểu Tường biết nếu muốn cản được chàng, nàng ít nhất còn phải tập luyện võ công thêm mười năm nữa.

      Cửu Dương đánh trúng Nghị Chánh mấy chiêu liên tiếp, Phi Yến thấy Nghị Chánh trúng đòn mà tổn thương gì, trong lòng cũng thấy kỳ lạ, nhưng trong lúc hỗn loạn có thời gian suy nghĩ. Nàng thấy Cửu Dương tiến tới, vội xuất ra hai quyền đánh vào ngực Cửu Dương. Những tưởng chàng đánh trả lại ngờ đâu Cửu Dương chỉ khẽ phất phơ tay áo, né tả tránh hữu, những Phi Yến đánh trúng chàng mà cả y phục cũng đụng được chút nào. Phi Yến lo lắng, đột nhiên đổi quyền thành cầm nã thủ, hai tay gấp rút chộp vào cổ tay Cửu Dương. Cửu Dương vẫn phát chiêu đánh trả, chỉ xoay trở quanh người nàng mà tránh né.

      Phi Yến bèn rút đoản đao trong áo ra chỉ vào Cửu Dương, lắc đầu :

      -Huynh còn bước thêm bước, muội khách sáo với huynh!
      -Muội nỡ giết huynh đâu.

      Cửu Dương mỉm cười , rồi bỗng nhiên, chàng chộp lấy cổ tay Phi Yến, đôi mắt sáng như minh châu nhìn thẳng vào nàng. Phi Yến giật mình, tay chân có phần luống cuống. Cửu Dương tiến lên bước cho mũi đao chạm hẳn vào ngực chàng, :

      -Muội cứ việc ra tay , đâm sâu chút vào đây, này.

      Phi Yến hoảng hồn buông cán dao ra, con dao rơi xuống đất nghe leng keng.

      Cửu Dương lại mỉm cười, :
      -Huynh bảo mà, nếu nỡ ra tay đừng can dự vào chuyện của huynh.

      Phi Yến bị chàng trúng chỗ nhược của nàng, thể gì thêm nữa. Nàng thể nào nhẫn tâm làm chàng bị thương, huống chi giết chàng. Mặc dầu ngoài miệng cứng rắn, nhưng khi bàn tay chàng chạm vào tay nàng, trong lòng nàng mềm nhũn. Chàng là người nàng nhất đời, nàng sẵn sàng hy sinh tất cả cho chàng.

      Cửu Dương thả tay Phi Yến ra, đứng chờ chút thấy Phi Yến quyết định hóa thành khối thạch bèn lách mình vòng ra phía sau Phi Yến.

      - Nữ thần y, về bên huynh nào.
      Cửu Dương bước lên bậc cấp tiến lên hành lang, dịu giọng .

      Nữ thần y liên tục bước lùi lại hành lang, mặt mày thiểu não đến tội, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, nàng đưa mắt cầu cứu Nghị Chánh.

      Cửu Dương chồm tới định lau nước mắt cho nàng, nữ thần y lùi ra xa mấy bước.

      – Nữ thần y – Cửu Dương tiến theo nàng – Muội đừng đứng cách xa huynh như vậy, đừng chau mày ủ dột, hãy lại đây.

      Nữ thần y lách qua bên, chân nàng chạm phải chậu hoa loạng choạng suýt ngã. Cửu Dương đưa tay đỡ gọn nàng vào lòng, thân hình nàng run rẩy trong lòng chàng, trong khi ánh mắt của nàng vẫn nhìn Nghị Chánh van cầu hãy giúp nàng.

      Cửu Dương buông nữ thần y ra, cúi xuống xoa xoa bàn chân chạm phải chậu hoa của nàng hấp tấp hỏi:
      -Có đau lắm ?

      Nữ thần y trả lời, lại lui về sau mấy bước nữa.

      Cửu Dương ngừng tiến tới ép nữ thần y sát vào vách nhà hậu đường. Nữ thần y vẫn đưa mắt nhìn Nghị Chánh. Khi thân hình cao lớn của Cửu Dương che mất tầm nhìn của nàng, nữ thần y cúi đầu xuống, hai vai co rúm lại dựa lưng vào vách nhà hậu đường.

      -Thiên Văn - Nghị Chánh đứng dậy nổi, chỉ có thể nằm trong sân quát - Sao từ tới lớn huynh cứ bám theo muội ấy như oan hồn bất diệt vậy?

      Cửu Dương trả lời Nghị Chánh. Tiểu Tường chạy lại dìu Nghị Chánh ngồi lên, nhưng nàng loay hoay hồi cũng biết làm cách nào giải được huyệt đạo nửa thân của chàng. Tiểu Tường rơi nước mắt, đoạn nàng quay nhìn Cửu Dương :

      -Huynh hãy để muội ấy yên! Đừng làm khổ muội ấy thêm nữa, muội ấy chịu quá nhiều truân chuyên rồi!

      Cửu Dương vẫn để ý lời Tiểu Tường, mắt chàng dán vào mặt nữ thần y, lại hạ giọng:
      -Nữ thần y, theo huynh về nào, huynh truy cứu chuyện muội muốn trốn khỏi huynh.

      Mặt nữ thần y giàn giụa nước mắt, liên tục lắc đầu:
      - đời này con phải chỉ mình muội...
      -Huynh chỉ có mình muội!
      Cửu Dương chặn lời nàng.

      Tiểu Tường nghe Cửu Dương vậy, trái tim nàng như vỡ vụn thành từng mảnh, có niềm trìu mến sâu trong những lời chàng , cái cách chàng lên giọng dịu dàng và đôi mắt chàng sáng lên khi gọi người con vừa rồi. ràng, chàng rất đó, đến cố chấp, chuyện quá .

      Cũng dễ hiểu khi người con đó như li rượu vừa ngon vừa đủ vị. Toàn thân đều tỏa ra sức mạnh của thứ rượu ấy. Rượu. Tiểu Tường thầm nghĩ, sức mạnh của rượu rất thần kỳ. Từ xa xưa đến nay, trong ghi chép của lịch sử đều có rượu. Rượu khiến người say, rượu khiến người mê, rượu khiến người thích. Sức mạnh của rượu vượt thời gian gian, nơi nào xa thể tới. Nàng nhớ lần đầu tiên nhìn thấy này, nàng phải thừa nhận, diện mạo ta rất động lòng người. này, Tiểu Tường thấy chính bản thân nàng là nữ nhân mà lần đầu tiên gặp mặt cũng phải bị mê hoặc.

      Lại tới nữ thần y lúc bấy giờ nhìn lên. Ánh mắt Cửu Dương sáng và ấm áp chiếu vào nàng, nhưng lại làm nàng sợ hãi. Linh tính cho nàng thấy có cái gì đó đúng với con người chàng nhưng những lời và hành động của chàng khiến nàng thể tin rằng chàng khác xưa rồi.

      Phi Yến vẫn còn đứng ở trong sân, hết nhìn nữ thần y rồi nhìn Cửu Dương, la lớn:
      -Tại sao huynh trở thành thế này? Thiên Văn, đừng nên dồn ép người ta thái quá!

      Cửu Dương bưng đôi má nữ thần y trong hai tay, lau nước mắt cho nàng bằng ngón cái của bàn tay, thản nhiên trả lời Phi Yến:
      - Huynh có dồn ép ai đâu, muội ấy từng bảo luôn thuộc về huynh, huynh muốn giữ lấy người của mình, chỉ có bao nhiêu đó thôi.

      Phi Yến :
      - Nhưng muội ấy phải món đồ cũng chưa từng ký giấy bán thân cho huynh. Huynh nhìn muội ấy , xem muội ấy có hạnh phúc ? Tại sao khi muội ấy bên huynh làm cho đôi má bừng đỏ? Tại sao đôi mắt cứ buồn vời vợi? Tại sao đôi vai cứ mãi gầy? Và môi lại có lấy nụ cười chứ? Vì muội ấy ràng muốn theo huynh, huynh có quyền giam giữ muội ấy. Huynh tỉnh lại , Thiên Văn, huynh nỡ làm khổ người huynh như vậy sao? Hay là huynh điên rồi?

      Điên à? Cửu Dương nghe Phi Yến thế cười nhạt, nhủ bụng nếu được điên chừng chàng hạnh phúc hơn là điên. Người điên đâu còn khát khao, đâu phải suy nghĩ, bận tâm, phiền muộn. Càng phải gánh vác trách nhiệm người khác trao gửi... Đúng ? Chỉ có hoàn cảnh sống như tại mới đáng làm cho con người trở thành điên mới đúng.

      Cửu Dương thu nụ cười, nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của nữ thần y, đôi mắt dằn vặt tinh thần chàng suốt bao năm.

      -Phải, có lẽ huynh điên mất rồi, nhưng vì huynh quá muội nữ thần y. Muội là cả thế giới của huynh. Lúc vậy, bây giờ cũng vậy, và cả mai này, đời này ai muội bằng huynh đâu.

      Giọng Cửu Dương tha thiết vô cùng, chàng đưa tay nắm tay nữ thần y và nắm mãi, bỏ ra nữa, như sợ nàng tan biến mất.

      Nữ thần y cúi đầu im lặng trong khi Cửu Dương đặt nụ hôn lên bàn tay nàng thắm thiết, chàng :
      - Nữ thần y, muội đừng phí công tính chuyện trốn , muội thoát khỏi huynh đâu. Muội phải ở bên huynh, luôn bằng bất cứ giá nào huynh cũng phải giữ muội cạnh bên, dù chết cũng phải giữ muội lại với huynh.

      Cuối cùng Nghị Chánh, Phi Yến và Tiểu Tường đành bất lực nhìn Cửu Dương đưa nữ thần y ra khỏi cửa sau của chùa Phổ Linh. Dừng lại ở cổng sau chút, Cửu Dương đưa tay gỡ mấy sợi tóc bám vào bên má ướt đẫm nước mắt của nữ thần y ra, rồi tiếp tục cầm bàn tay nàng âu yếm :
      - Chúng ta về thôi, huynh muốn muội ngã bệnh, tay chân lạnh buốt hết cả rồi.
      - Muội chưa muốn về.
      Nữ thần y , hướng mặt nhìn gác chuông.

      - có ngày muội hiểu được tại sao huynh dùng tất cả sức mình để giữ muội bên cạnh – Cửu Dương - Huynh chỉ muốn tốt cho muội thôi.
      - Ðể làm gì? – Nữ thần y hỏi bằng giọng buồn - Ðể nhốt muội vào chiếc lồng bằng vàng cho đến chết trong đấy chăng?

      -...
      Cửu Dương đáp và càng siết chặt bàn tay nữ thần y, đôi mắt u uẩn của chàng nhìn nàng bức thiết, giọng trầm xuống:
      - Sau này muội được tự do bay nhảy, nhưng thời được...
      Chàng thở ra:
      - Huynh biết muội hận huynh, nhưng sao, miễn muội được an toàn là huynh mãn nguyện, huynh đâu mơ ước gì hơn.

      Cửu Dương dứt lời nhìn xa xôi về hướng Kim sơn, bên kia dãy núi là căn nhà tre, bây giờ vẫn nằm đó nhưng chắc trở nên hoang tàn, thê thảm. có mấy lần chàng định trở về nơi đó, chỉ để đứng trong vườn nhớ lại ngày nào, ngày vui nào mất… Chàng lại siết tay nàng:
      - Thôi huynh đưa muội về. Ðừng ở ngoài lạnh lâu quá lâm bệnh.

      Nữ thần y giơ tay khẽ chỉ gác chuông:
      -Muội chưa muốn về.

      Cửu Dương gật đầu:
      - Vậy chúng ta cùng .

      Rồi chàng choàng tay qua vai nàng dọc theo con đường mòn dẫn đến gác chuông. Bấy giờ là mùa thu nên tiết trời khá lạnh, ở đây lại lộng gió, vì là phía sau chùa nên du khách tới. Hai người kề bên nhau, câu, đến khe nước , mặt khe có chiếc cầu gỗ cong cong, bên bờ khe có hoa cúc trắng, đương là tiết thu nên hoa rộ nở, hương thơm ngan ngát, hoa rụng lấm tấm như thêu mặt đất.

      Cửu Dương dẫn nữ thần y qua cầu, sau cùng, hai người dừng chân ngắm quả chuông quý bên có khắc các bài kinh văn. Gác chuông vắng vẻ, cảnh trí yên tĩnh như bãi tha ma, thanh vắng đến nỗi người ta có thể nghe thấy những thanh của tiếng lá vàng rơi.

      Cửu Dương choàng tay ôm lấy nữ thần y từ phía sau, để nàng tựa vào ngực chàng, để nàng nghe nhịp tim của chàng hơn. Và để nàng biết rằng ở phía sau nàng vẫn có vòng tay ấm áp chờ đợi để che chở, quan tâm nàng. Dù phía trước mặt nàng có là những đám sương mờ mịt vây kín, và nàng còn nhận ra đâu là lối đúng đắn nữa chỉ cần biết ở phía sau vẫn còn có vòng tay để giữ chặt, truyền cho nàng nghị lực và mạnh mẽ để vươn lên và tìm được đúng hướng cho nàng.

      Từ bề gió nổi lên, Cửu Dương thấy tim chàng đập rộn ràng khi những lọn tóc của nữ thần y tung bay bết vô mặt chàng. Thiên địa bao la, thế gian rộng lớn. Phải rất lâu rồi chàng mới được sống trong khung cảnh êm đềm thế này. Nó mạnh mẽ đến mức chàng nghĩ đến việc buông bỏ tất cả để đưa nàng ra . Nó cuồng nhiệt tới mức chàng muốn giũ bỏ tất cả, giũ bỏ trách nhiệm mà chàng bị ràng buộc. Chàng muốn mình trở thành kẻ vô tâm, miễn sao có những ngày tháng bên nàng là đủ.

      -Theo huynh về , nữ thần y – Cửu Dương bằng giọng trầm buồn - đời này ai muội bằng huynh đâu, huynh muội hơn tất cả những người đàn ông đời này.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 66: Tị Thử sơn trang

      Văn Uyên Các bày biện cực kỳ thanh nhã, cái bàn viết lớn làm bằng gỗ đàn tía đặt ở giữa phòng, Khang Hi ngồi phía sau long án này. Ung công công đứng hầu bên cạnh Khang Hi. Xung quanh long án là các giá sách, ở gần cửa ra vào đặt hai chậu tre uốn hình cửu long. Bốn góc nhà đặt bốn đỉnh đàn lư hương, mùi thuốc bắc tỏa ra từ bốn phía đáng lẽ phải làm Khang Hi thư thái nhưng thời chỉ cảm thấy đầu đau nhức chịu được. Khang Hi quay sang bảo Ung công công lấy cuốn Kinh Dịch ở giá sách đem lại. Ung công công cúi dạ rồi lấy sách mang lại, Khang Hi mở ra xem, màng mấy người trước mặt mình cãi nhau về chuyện gì nữa. Mấy người Vương Diệm, Ngạch Nhĩ Thái, Trương Đình Ngọc, Mã Tề, Sách Ni, Long Khoa Đa và Mộc Khả Hỷ đó cãi nhau gần canh giờ rồi.

      Chả là ban sáng lúc lên triều Ngao Bái có mấy câu đụng chạm Mộc Khả Hỷ, Ngạch Nhĩ Thái và Vương Diệm, làm cho ba người tức giận. Thế là sau khi thiết triều, Mộc Khả Hỷ, Ngạch Nhĩ Thái và Vương Diệm hội ý rồi tìm Khang Hi. Ngạch Nhĩ Thái vừa vào Văn Uyên Các ngay, nhường nhịn Ngao Bái nữa. Ngao Bái bao lâu cậy quyền tác oai tác quái trong cung, coi ai ra gì, cũng nghĩ cho thể diện Khang Hi chút nào, Ngạch Nhĩ Thái nếu Khang Hi cứ nép sang bên nhường nhịn lão cáo già ấy mãi chẳng phải là cách.

      Khang Hi định lên tiếng là trước mắt thích hợp cho việc giao đấu trực tiếp với liên quân của Ngao Bái, nhưng lời chưa ra, Mộc Khả Hỷ bước ra kể cho Khang Hi nghe câu chuyện vào thời xuân thu, năm xưa nước Sở có người bán thuẫn gặp người bán mâu. Hôm nọ gặp nhau, người bán thuẫn khoe “thuẫn của tôi rất chắc chắn, gì có thể đâm thủng được,” lại hỏi mâu của người kia thế nào. Người kia “mâu của tôi cũng rất sắc nhọn, gì là thể đâm thủng được.” người qua đường nghe vậy liền tò mò “vậy bây giờ lấy mâu của đâm thuẫn của thế nào?” Hai người bán đó làm theo, kết cuộc nhìn nhau lườm lườm, chung quy vì thuẫn có gì đâm thủng được và mâu cũng thể đâm thủng được, cho nên cả hai thể nào cùng lúc tồn tại. Mộc Khả Hỷ kể xong câu chuyện chốt lại rằng Khang Hi là thiên tử, còn Ngao Bái bản thân chỉ là người phàm, cho nên việc Ngao Bái tự xưng mình là chúa tể sơn lâm là được, ngộ nhỡ là phải, cả hai con hổ cũng thể sống cùng rừng được.

      Trương Đình Ngọc, Mã Tề, Sách Ni, Long Khoa Đa nhìn Khang Hi ái ngại. Bốn người đương nhiên hiểu ý Khang Hi, Khang Hi muốn gây chiến chút nào, nhất là khi trong tay chưa nắm chắc phần thắng, chỉ e dẫn đến thương vong lớn. Thêm vào đó bốn người cũng hiểu vì sao tâm trạng Khang Hi dè dặt, dẫu sao Ngao Bái cũng là cố mệnh đại thần, có công lập quốc, phải trừ bỏ là trừ bỏ được. Cho nên Sách Ni bèn đứng ra với mấy người Ngạch Nhĩ Thái là trong nước còn trăm việc chưa làm, lại nhắc tới ngai vàng của Khang Hi còn chưa vững nên thích hợp cho việc chinh chiến gây thương vong lớn, ảnh hưởng an định của dân và phát triển kinh tế của nước. Trương Đình Ngọc cũng bước ra đứng cạnh Sách Ni dù cho trong trận đánh này bên Khang Hi có chiến thắng cũng chỉ làm tăng thêm mối thù oán giữa nội bộ với nhau, vậy sớm muộn tất lại gây họa cho Khang Hi. Long Khoa Đa và Mã Tề cũng cho là chiến tranh gây nhiều hao tổn. Long Khoa Đa và Mã Tề nắm toàn quyền điều khiển phòng vệ quân, cho nên hai người vẫn luôn quan niệm tướng lĩnh tốt là người nghĩ ra được biện pháp trả giá thấp nhất, nhưng đoạt được thắng lợi to lớn nhất trong trận chiến. Binh sĩ có thể hi sinh nhưng hi sinh như thế nào lại rất quan trọng. Tướng lĩnh tốt là người tìm ra cách giảm hi sinh của binh sĩ đến mức thấp nhất, như vậy mới thể được năng lực chỉ huy của tướng lĩnh.

      Hai bên qua lại cả canh giờ. Thêm nửa khắc nữa trôi qua mà có dấu hiệu chấm dứt, chợt có công công vào với Khang Hi rằng Sách Ngạch Đồ và Tiêu Phong ở bên ngoài cầu kiến. Khang Hi bèn ngay lập tức cho truyền hai người đó vào.

      Tiêu Phong và Sách Ngạch Đồ theo chân công công nọ vào Văn Uyên Các. Trương Đình Ngọc vì khuyên nổi mấy người Ngạch Nhĩ Thái với lời lẽ đanh thép, sốt ruột, đúng lúc mắt nhìn thấy Tiêu Phong vào dưới tháp tùng của Sách Ngạch Đồ, Trương Đình Ngọc liền quay sang Tiêu Phong và Sách Ngạch Đồ háy háy mắt, khẽ hất đầu về phía Ngạch Nhĩ Thái.

      Tiêu Phong và Sách Ngạch Đồ quỳ trước Khang Hi cùng thưa:
      -Tham kiến hoàng thượng!
      Khang Hi thấy Tiêu Phong và Sách Ngạch Đồ đến, đặt Kinh Dịch xuống bàn mừng :
      -Bình thân!

      Tuy sáng này Tiêu Phong và Sách Ngạch Đồ có trong điện nhưng nhìn thấy tình hình trong cung điện từ lâu, đợi mấy người Ngạch Nhĩ Thái hiểu tất cả, mặc dù là việc nằm trong dự đoán, hai người vẫn chưa nghĩ ra lời nào khuyên giải mấy người Ngạch Nhĩ Thái. Tiêu Phong và Sách Ngạch Đồ nhìn Khang Hi khe khẽ lắc đầu, rồi nhìn mấy người Ngạch Nhĩ Thái tiếp tục khẩu chiến với Sách Ni, Mã Tề, Long Khoa Đa. Sách Ngạch Đồ tằng hắng rồi lớn:

      -Các vị, xin cùng đến đây xem vật này.
      Rồi đến trước long án. hồi sột soạt, Sách Ngạch Đồ mở cuộn giấy cầm trong tay ra đặt lên long án.

      Các quan nghe vậy lục tục tiến lại gần bàn của Khang Hi. Sách Ngạch Đồ dùng ngón tay khoanh mấy vùng địa đồ :
      -Trong thư “” cho biết quân số của Ngao Bái tổng cộng có ba mươi lăm vạn. Tương hoàng kỳ, Chính lam kỳ, Tương bạch kỳ đóng trong các vùng này, này, và này. Chính hồng kỳ, Tương hồng kỳ, Tương lam kỳ ở các vùng này, này, và này.

      Khang Hi nghe số lượng nhân mã giật cả mình, từ lâu Khang Hi biết quân đội Bát kỳ của Ngao Bái đông mạnh, tự biết binh tướng của mình căn bản là chịu nổi kích, nhưng bây giờ nghe số lượng lên đến ba mươi lăm vạn, khỏi nghĩ tới những tử sĩ của mình, tuy rằng dũng mãnh thế nhưng số người quá ít so với binh hùng tướng hậu của Ngao Bái. Lại nữa, Khang Hi nén tiếng thở dài lại, Ngao Bái là chủ soái thân kinh bách chiến, là lão tướng quân, lão quân nhân cẩn thận tỉ mỉ, và từng là tấm gương sáng trong quân ngũ. Cả đời nghiên cứu binh pháp, vì thế nên sức bền bỉ trong phòng thủ quân đội của gã cũng ai bì được.

      Khang Hi nhìn Sách Ngạch Đồ :
      -Bao giờ chúng ta có thể bắt đầu đào đường hầm?

      Sách Ngạch Đồ nhìn sang Tiêu Phong, bắt gặp cái gật đầu, Sách Ngạch Đồ đáp:
      -Khởi bẩm hoàng thượng, hôm trước ba người chúng thần thương nghị với nhau, cũng bản kế hoạch cho hoàng thượng nghe rồi, bây giờ chúng ta biết được nơi đóng quân của bọn chúng nên khởi trình công vụ trong nay mai. Đường hầm được đào từ Thừa Đức đến Khánh Dương, để ngụy trang, con đường hầm này nằm bên dưới sơn trang gọi là Tị Thử sơn trang.

      Khang Hi gật gù, nhủ bụng hai chữ Tị Thử này rất hay, nghĩa là trang trại mát mẻ ở núi dùng để tránh khí hậu nóng nảy oi bức. Được lắm! Hôm trước Tiêu Phong và Sách Ngạch Đồ có kế hoạch này rồi, xem ra nơi hóng mát trá hình này được xây ở Thừa Đức.

      Sách Ngạch Đồ chỉ vào vùng tấm địa đồ, nơi đó xây cung điện, đoạn chỉ vào nơi khác chính là vườn ngắm cảnh, rồi là Chính Cung, Đông Cung, Tùng Hạc Trai, Vạn Hác Tùng Phong. Ngoài ra sơn trang còn xây thêm loạt lâu đài điện các, am miếu, chùa và đạo quán, tóm lại lộng lẫy vô cùng…

      Sách Ngạch Đồ tới đây, Vương Diệm chịu nổi nữa tức xua tay :
      -Mấy năm qua chúng ta nghĩ hết mọi biện pháp để dẫn dụ Ngao Bái trúng kế, mưu đồ làm xáo trộn bố trí của lão cáo già đó nhưng lão dụng binh có kẽ hở, trình độ khắc phục sơ hở lại cao. Nay các người lại tiếp tục với kế hoạch từ từ khởi động binh mã này nữa à?

      Vương Diệm xong hừ tiếng to, giận đến mức tia lửa trong mắt bắn ra. Ngạch Nhĩ Thái cũng trợn trừng hai mắt nhìn Sách Ngạch Đồ, với giọng ai được nghi ngờ dứt khoát là:
      - Ngoài công kích chính diện ra chẳng còn biện pháp gì với lão cáo già đó nữa. Trời có hai mặt trời, dân có hai chủ! Việc này có tiên đế di mệnh, dưới có quần thần ủng hộ, theo hạ thần đấng Vạn tuế nên nhường nhịn nữa!

      Tiêu Phong nãy giờ đứng như cây gỗ, cảm thấy giữa những người xung quanh bức tường cao ngăn cách vô hình, biết rằng nếu mình lên tiếng cuộc cãi vã này thể chấm dứt được, kết quả cũng thể lường được bèn cân nhắc đong đo câu chữ rồi :

      - Hai vị thống suất quân ta, công vào trận địch, có lý lẽ chiến thắng nào ? Chẳng hạn như năm kia Trịnh Thành Công có thủy sư và hạm chiến uy chấn đương thế, nếu quân của Ngao Bái và họ Trịnh đánh mặt nước, họ Trịnh có thể dùng hạm chiến để đối địch, tất bại thuộc về phe Ngao Bái, còn nghi ngờ gì nữa. Vì vậy năm đó Ngao Bái dẫn dụ quân Trịnh lên bờ, mà làm vậy gã tất phải huấn luyện bộ binh, thêm vào đó quân gã đa phần là sơn địa đầm trạch, bộ binh chuyển động tiến thoái đều rất linh hoạt. Phải thừa nhận rằng gã rất đa mưu, gã biết lấy sở trường của quân gã công vào sở đoản của địch, do vậy mà chiến thắng cầm chắc trong lòng bàn tay gã.

      Tiêu Phong tới đây ngưng chút, thấy các quan im lặng, bèn nghiêng mặt nhàng tiếp:
      -Nếu như cậy tài tiến binh đánh thẳng được, chi bằng vận dụng binh pháp làm sao để cải thiện vấn đề khi địch mạnh ta yếu, địch đông ta ít. Từ hữu hình khi đó biến thành vô hình, như vậy kẻ địch tất nhiên vì lo phòng thủ nhiều chỗ mà binh lực phân chia, trong tình hình ấy có “ta tụ đối địch phân” và “ta nhiều cự địch ít.” Lúc trước chúng ta thành công vì chúng ta chưa tìm ra được cách phân tán lực lượng của tam mệnh đại thần, bây giờ khác rồi.

      Lời của Tiêu Phong đĩnh đạc ra rất chặt chẽ, mấy người Ngạch Nhĩ Thái, Vương Diệm, Mộc Khả Hỷ nghe qua, tiếp tục giữ im lặng. Ngạch Nhĩ Thái, Vương Diệm, Mộc Khả Hỷ đều biết những gì Tiêu Phong vừa chính là “thế thiên,” thiên trong Tôn Tử binh pháp. Tôn Tử người hữu hình còn ta vô hình, ta tập trung còn địch phân chia, ta tụ làm địch chia mười, như vậy mười đánh ta đông mà địch ít, lấy đông đánh ít ta thắng, rồi lại tiếp tục đánh, và cứ như vậy…

      Tiêu Phong tới đây khẽ gật đầu ra hiệu cho Sách Ngạch Đồ. Sách Ngạch Đồ bèn ra bốn cách phân chia lực lượng của tam mệnh đại thần cho các quan nghe. Bốn cách này, ba người bọn Sách Ngạch Đồ thương lượng với nhau rất kỹ trước khi đến đây rồi.

      Tiêu Phong chờ Sách Ngạch Đồ xong, thấy Ngạch Nhĩ Thái, Vương Diệm, Mộc Khả Hỷ tuy dịu cơn giận lại nhưng ít nhiều vẫn còn được tự nhiên. Tiêu Phong biết bọn họ còn hoang mang bèn khẽ gật đầu với Khang Hi.

      Khang Hi cũng như Sách Ngạch Đồ, hiểu ý Tiêu Phong bèn :
      -Trẫm cũng đồng ý lúc này mục tiêu chính thức của chúng ta phải là tiến đánh Ngao Bái trực diện mà làm theo phương pháp phân tán lực lượng hùng hậu của lão, dùng bốn cách Sách thị lang vừa mà đánh lão chính là thượng sách, chúng ta đổ nhiều máu mà lại đoạt được chính quyền. Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu. Hơn nữa bây giờ các vị đánh là đánh, như vậy chẳng phải uổng công “ ta” ở trong đầm rồng hang cọp, cam chịu nhẫn nhịn bấy lâu à?

      Khang Hi xong Ngạch Nhĩ Thái, Vương Diệm, Mộc Khả Hỷ lên tiếng gì nữa.

      Sách Ngạch Đồ :
      -Được rồi, bây giờ chúng ta bàn sang chuyện ba mươi vạn lạng vàng xây Tị Thử sơn trang .

      Sách Ngạch Đồ khoanh ba vòng địa đồ, tiếp:
      -“ tam mệnh đại thần có mười kho lẫm, dùng để chứa quân lương, quân nhu, vải vóc, tôm khô nấm mèo các loại, trong đó có ba kho chứa bạc. là Nội khố cách hoàng cung nửa dặm về hướng tây, nơi đây cất giữ triệu hai trăm ngàn lạng bạc trắng. Số bạc này là dành để khi nguy biến có mà dùng. Bạc ở đây là loại lớn, những năm mươi lạng nén. Hai là Nội ngân khố cách đây dặm hướng tây nam, nhưng kho này chứa bạc mà chuyên cất giữ vàng ngọc châu báu. Diện tích kho , nhưng việc quản lý ở đó kỹ lưỡng, toàn là huyết trích tử canh giữ. Còn lại là Nội vụ khố nằm dặm rưỡi hướng đông nam do Hộ bộ quản lý. Nơi đây chứa toàn bạc trắng loại thông dụng, hoạt động thu chi diễn ra hàng ngày nên bọn khố binh bưng vác vào ra ngớt.

      Mắt Long Khoa Đa sáng lên, gật gù :
      -Kho bạc của tam mệnh đại thần do Hộ bộ quản lý, chỉ cần khi “” phụ trách việc cân đong, nhưng cho bạc vào kho, lại ghi vào sổ sách rằng nhập là chúng ta có thể lấy được số bạc rồi.

      Nhưng Sách Ni lại lắc đầu, :
      -Tuy “” là chưởng quản Hộ bộ nhưng số bạc lớn vậy làm sao vận chuyển tiền ra khỏi kho? Nội vụ khố cũng có qui chế an ninh bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt. Tuy “” là trưởng khố nhưng ngoài bọn lính áo đỏ còn có nhóm viên lang trung, mỗi lang trung lại có đội khố thư, mỗi khố thư lại có đoàn khố binh theo giúp việc nữa.

      Sách Ni phải, các quan nhìn nhau. Ngày nào, hè cũng như đông, khố binh khi đến làm việc đều phải cởi hết áo quần để lại bên ngoài, sau đó lần lượt đến cửa kho xếp hàng nhận loại đồng phục đặc biệt. Tan ca, họ phải cởi bỏ đồng phục, trần truồng trèo lên băng ghế cao, quỳ đó và thực nghi thức cổ quái: giơ hai tay lên khỏi đầu vỗ đánh bốp tiếng, đồng thời dạng háng hóp bụng chổng mông mà hét lớn ba lần “ra ngoài” sau đó mới được nhận lại áo quần để mặc vào và ra về. Những động tác đó tuy quái dị nhưng cốt để lộ lòng bàn tay, bàn chân, lộ họng, lộ nách, lộ háng, chứng minh rằng họ giấu bạc chỗ nào trong người.

      Trương Đình Ngọc cũng biết mấy “nghi thức” này, cũng lo lắng như Sách Ni, tặc lưỡi :
      -Nếu nhỡ làm khéo bị bọn khố binh phục vụ trong kho bạc phát ra ngay.

      Mã Tề cũng gật đầu:
      -Hơn nữa muốn vận chuyển số bạc đó cần phải có ít nhất năm mươi xe mới chở hết được.

      Khang Hi nhíu mày, xem chừng ra việc canh phòng Nội vụ khố cực kỳ nghiêm mật rồi, mẩu bạc vụn cũng thể thất thoát được.
      -Phải làm sao bây giờ? - Khang Hi quay sang Tiêu Phong và Sách Ngạch Đồ hỏi.

      Sách Ngạch Đồ :
      -Xin hoàng thượng yên tâm, “ với Phủ Viễn tướng quân và thần là tráo đổi số khố binh, giấu bạc trong thùng nước. Hằng ngày mỗi khố binh đều phải tự lo nước uống. Sáng sáng họ xách theo thùng gỗ lớn đựng nước, thùng này được lắp ngăn bí mật dưới đáy, và bạc trộm được cho vào ngăn đó. chỉ trộm bạc nén, cả bạc vụn cũng được khố binh của chúng ta thu gom. Bạc bên ngoài nhập về Nội vụ khố thường đạt chuẩn, do vậy phải tiến hành gia công dập lại theo đúng qui cách. Trong quá trình gia công, những vụn bạc rơi ra thay vì phải giao nộp thượng cấp khố binh của chúng ta ém lại, trút vô đáy thùng đựng nước. Mỗi chiều ra về, khố binh của chúng ta chỉ cần lật úp thùng, trút sạch nước ra trước mặt lính canh là được cho qua. Sau khi lấy bạc rồi, trong đêm đó đích thân chuyển số bạc ra khỏi thành, đến Thừa Đức, Tô phó tướng của Phủ Viễn tướng quân chờ sẵn ở Thừa Đức đón số bạc đó.

      Khang Hi và các quan nghe vậy vẻ mặt buồn rầu dần dần tươi tỉnh lên.

      (còn tiếp)

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 67: Tín vật

      Nữ thần y ngồi băng đá giữa vườn hoa, bất động. Uyển Thanh đứng cạnh nàng. Có con chim từ cây sà xuống trước mặt hai người, nó nghểnh cổ nhìn hai như thăm dò, rồi bạo dạn nhảy nhảy đến bên chân nữ thần y. Nó nhặt những hạt hoa, hạt cỏ rơi dưới đất. Có lẽ nó nghĩ hai chỉ là hai pho tượng, đoạn nó tung mình bay lên khi có chiếc lá vàng từ cành cao rơi xuống chạm đất. Nữ thần y đứng dậy trở vào phòng. Uyển Thanh chậm rãi khép hai cánh cửa phòng lại, sau đó rời , hai tên lính áo đỏ vẫn như thường ngày đứng hành lang canh gác căn phòng của nữ thần y. Mặt trời mùa thu lặn xuống núi nhanh, ngày vô vị lại sắp sửa kết thúc.

      Thường lệ vào giữa giờ tuất Cửu Dương làm xong việc là về phủ, nhưng hôm nay trời về khuya mà chàng vẫn còn ngồi bên ngọn đèn dầu leo lét trong nội vụ bộ hộ. Chăm chú nhìn vào tấm bản đồ chỉ vẽ đường dẫn đến Thừa Đức. Từ kinh thành đến nơi cần đến con đường dài lắm, chàng lo bọn thảo khấu cướp của, lo phải vượt qua đèo suối cheo leo, xuyên qua những khu rừng hoang vắng, nhưng con đường mà chàng phải qua đầy các đồn trú... Nghĩ đến nữ thần y, chàng cảm thấy khổ đau cùng cực, dám nghĩ đến những bất hạnh có thể xảy ra. lát sau chàng nhắm mắt lại thở ra hơi dài, nhủ bụng mọi chuyện rồi êm đẹp, rủi ro xảy ra, nghĩ tới đây chàng đứng dậy rời khỏi nội vụ bộ hộ, đêm nay chàng phải về phủ của chàng ráng ngủ chút đỉnh, lấy sức ngày mai lên đường.

      Chiêng điểm sang canh, Cửu Dương ngạc nhiên khi thấy đèn trong phòng nữ thần y hãy còn cháy, bước vào thấy nàng ngồi trường kỷ, trong tay nắm hờ chiếc vòng ngọc, có hai vết vỡ mờ mờ còn lại bề mặt chiếc vòng. Cửu Dương ngồi xuống bên nàng, quay sang nàng mỉm cười:
      -Chiếc vòng này còn nguyên vẹn, muội giữ lại làm gì?

      Nữ thần y im lặng, Cửu Dương nhanh tay cầm chiếc vòng lên. Nữ thần y giật mình, quay sang nhìn chàng bằng đôi mắt van lơn:
      -Trả lại muội.

      Cửu Dương nắm chặt chiếc vòng trong tay, giữ nguyên nét cười:
      -Trong tác phẩm sổ tay đá quý của hòa thượng đại đức Thích Viễn Minh, hòa thượng cho rằng vòng bể là điềm may, hơn nữa vòng bể rồi nối lại chẳng khác nào bùa yểm mạng, giữ lại chỉ đem đến tai họa cho người mang nó.

      -Muội biết, trả lại muội.
      Nữ thần y chớp chớp mắt để ngăn hai dòng lệ, nhưng hai hàng nước mắt lại tuôn trào hai má nàng.

      Cửu Dương khẽ chau mày, đưa mắt nhìn bàn trang điểm ở góc phòng nàng, đó thiếu những chiếc vòng làm bằng vàng ngọc đá quý, nhưng nàng chưa bao giờ chạm vào chúng. Chàng đối với nàng từ xưa đến nay lúc nào cũng chiều nâng niu...

      Cửu Dương suy nghĩ chút rồi dời ánh nhìn trở lại nữ thần y, dùng ngón trỏ của bàn tay lau nước mắt cho nàng, dịu giọng :
      - Muội đừng khóc, nếu muội muốn lấy lại nó, hãy cười nào. Muội hãy cười , tối nay huynh muốn được nhìn muội cười, lâu rồi huynh thấy muội cười, biết ?

      Chàng xong ngồi chăm chú nhìn vào mặt nàng, chờ đợi, tối nay chàng thực rất mong được nhìn thấy nàng cười, lần, cho dù chết cũng thỏa nguyện...

      Nữ thần y yên lặng nhắm nghiền đôi mắt, nước mắt vẫn tuôn trào, đợi lúc cơn uất nghẹn dịu lại nàng mở mắt ra, cố gắng lắm mới nở được nụ cười hé.

      -Xem kìa, chiếc vòng này quả may mắn chút nào, nó làm cho muội đau lòng đến thế này.
      Cửu Dương và chàng đứng lên khỏi trường kỷ.
      -Khuya rồi huynh đây, muội ngủ ngon.

      -Huynh đừng hủy nó! - Nữ thần y bủn rủn cả tay chân, quỳ xuống đất vừa khóc vừa gọi - Xin huynh trả vòng cho muội mà, đừng mang nó .

      Cửu Dương nhàng nâng hai vai nữ thần y dậy đặt nàng ngồi trở lại trường kỷ, sau đó chàng quay mình về hướng cửa phòng, vừa vừa :
      -Muội đừng vì chiếc vòng chút giá trị này cầu xin huynh, nghe lời huynh, nó lành lặn, đừng giữ nó lại bên mình.

      Cửu Dương chưa dứt lời chợt nghe tiếng la, quay phắt lại, ra khi chàng rời nữ thần y đứng bật khỏi trường kỷ để theo chàng, nhưng do nàng đứng lên quá vội, chân giẫm vào gấu váy ngã vào chiếc lò sưởi gần đấy.

      Trái tim Cửu Dương thắt lại:
      -Muội sao rồi? Để huynh xem vết bỏng của muội.

      Nhưng nữ thần y lý gì đến cánh tay bị phỏng, nàng ôm mặt bật khóc nức nở, hai vai run rẩy. Mấy năm nay nàng phải cam chịu định mệnh quá khắt khe đối với nàng, từ tình với Tần Thiên Nhân tan vỡ, rồi chuyện Tiêu Phong, như cả nỗi khổ chồng chất lên nhau, chỉ chờ que diêm tất cả đốt cháy nàng thành tro bụi và hành động vừa nãy của Cửu Dương đối với chiếc vòng của Tiêu Phong chính là que diêm đó.

      -Mau đưa tay cho huynh xem!

      Mặt mày Cửu Dương tái xanh, hốt hoảng và tiến lại gần nàng, nhưng sau khi chàng xong, tiếng khóc tắt ngấm, cơ thể nữ thần y ngã ập xuống như thân cây đổ, khiến chàng giật mình hoảng hốt vội vàng đỡ nàng khi biết nàng đau lòng đến ngất xỉu.

      Cửu Dương bế nữ thần y đặt nàng ngồi giường, lưng tựa vào cạnh giường. Chàng thoa thuốc cánh tay nàng, dùng vải băng vết bỏng lại, sau đó lại dùng chiếc khăn ướt lau mặt cho nàng. Nữ thần y từ từ mở mắt ra.

      Dạo gần đây Cửu Dương quá mệt mỏi. Đôi mắt sâu và sáng của chàng ngày nào giờ đây có quầng thâm, gương mặt cũng xuống sắc hẳn, chàng nhìn nữ thần y ngập đầy bi thương, giọng chàng trầm buồn với nàng:
      -Chiếc vòng bể nghĩa là may mắn, giữ lại chỉ thêm họa nhưng nếu muội thích cứ giữ lấy.

      Cửu Dương đoạn cầm lấy bàn tay bị bỏng của nữ thần y, đặt chiếc vòng vào đó và dịu dàng vỗ về lưng bàn tay nàng:
      -Ngày mai huynh phải làm việc vô cùng nguy hiểm, nếu xử lý tốt, có thể lành ít dữ nhiều, thậm chí bao giờ trở về nữa. Cho nên trước khi huynh huynh hy vọng muội vài câu nhắn nhủ với huynh.

      Nữ thần y im lặng. Trái tim Cửu Dương nặng trĩu, nó nặng đến độ làm chàng như nghẹt thở. Chàng biết nàng vẫn còn giận chàng, bao nhiêu ức tích trữ trong người nàng bấy lâu chợt như cơn hồng thủy phá vỡ đê, như kho thuốc súng bị châm ngòi.

      -Muội có lời nào nhắn nhủ huynh sao? Muội có thể hãy cẩn thận, mau chóng trở về, thậm chí cũng có thể muội mãi mãi bao giờ muốn nhìn thấy huynh nữa.

      Nữ thần y vẫn ngồi bất động, cơn tức giận cực điểm làm đầu nàng choáng váng, mắt hoa lên. Nàng nhớ lại hồi chiều Uyển Thanh với nàng sáng mai chàng lĩnh mệnh của tam mệnh đại thần Thừa Đức điều tra vụ án Thanh sử ký...

      Nữ thần y yên lặng, cụp mắt nhìn xuống nhưng Cửu Dương nâng cằm nàng lên, bắt nàng phải nhìn thẳng vào mặt chàng.

      -Ở căn phủ này binh lính trùng trùng, canh gác nghiêm mật, trong mười ngày tới muội đừng nghĩ đến chuyện trốn , cho dù muội trốn được ra ngoài, huynh về thấy muội, nữ thần y, chân trời góc biển huynh cũng tìm muội. Sau đó huynh làm cỏ tất cả những người trong nhi viện. Muội hiểu con người huynh, những lời ra tất làm được!

      Cửu Dương với nữ thần y bằng giọng điệu vô cùng nghiêm nghị. Nhưng sau đó chàng chạm trán chàng vào trán nàng, vuốt lấy mái tóc nàng xong nhàng áp đầu nàng vào ngực chàng. Nữ thần y phản kháng, ở yên trong vòng tay Cửu Dương, nàng như cam chịu rằng ngày nào đó rồi nàng cũng thuộc về chàng nên đón nhận vòng tay đó cách tự nhiên. Cửu Dương ôm lấy nữ thần y như vậy lúc sau mới đặt nàng nằm xuống, rồi kéo chăn đắp lên người nàng. Chăn được đắp đến tận cổ. Nàng như chú mèo con ngoan ngoãn nằm khép mắt. Sau đó chàng cứ đứng ở cạnh giường trông chừng. Căn phòng tối om, chỉ có ngọn nến với ánh sáng leo lét chiếc bàn ở giữa phòng. Dưới cái ánh sáng mờ ảo đó, khuôn mặt nữ thần y xa vời.

      Cửu Dương cúi xuống hôn lên môi nữ thần y :
      -Muội hãy ngoan ngoãn ở đây chờ huynh về, vì muội, huynh nhất định bình an trở về.

      Dứt lời thấy nàng nằm yên, chàng thổi tắt nến và lặng lẽ rời khỏi phòng. Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ sương, khi nữ thần y còn chưa thức dậy Cửu Dương ra .

      (còn tiếp)

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 67: Tín vật

      Nữ thần y ngồi băng đá giữa vườn hoa, bất động. Uyển Thanh đứng cạnh nàng. Có con chim từ cây sà xuống trước mặt hai người, nó nghểnh cổ nhìn hai như thăm dò, rồi bạo dạn nhảy nhảy đến bên chân nữ thần y. Nó nhặt những hạt hoa, hạt cỏ rơi dưới đất. Có lẽ nó nghĩ hai chỉ là hai pho tượng, đoạn nó tung mình bay lên khi có chiếc lá vàng từ cành cao rơi xuống chạm đất. Nữ thần y đứng dậy trở vào phòng. Uyển Thanh chậm rãi khép hai cánh cửa phòng lại, sau đó rời , hai tên lính áo đỏ vẫn như thường ngày đứng hành lang canh gác căn phòng của nữ thần y. Mặt trời mùa thu lặn xuống núi nhanh, ngày vô vị lại sắp sửa kết thúc.

      Thường lệ vào giữa giờ tuất Cửu Dương làm xong việc là về phủ, nhưng hôm nay trời về khuya mà chàng vẫn còn ngồi bên ngọn đèn dầu leo lét trong nội vụ bộ hộ. Chăm chú nhìn vào tấm bản đồ chỉ vẽ đường dẫn đến Thừa Đức. Từ kinh thành đến nơi cần đến con đường dài lắm, chàng lo bọn thảo khấu cướp của, lo phải vượt qua đèo suối cheo leo, xuyên qua những khu rừng hoang vắng, nhưng con đường mà chàng phải qua đầy các đồn trú... Nghĩ đến nữ thần y, chàng cảm thấy khổ đau cùng cực, dám nghĩ đến những bất hạnh có thể xảy ra. lát sau chàng nhắm mắt lại thở ra hơi dài, nhủ bụng mọi chuyện rồi êm đẹp, rủi ro xảy ra, nghĩ tới đây chàng đứng dậy rời khỏi nội vụ bộ hộ, đêm nay chàng phải về phủ của chàng ráng ngủ chút đỉnh, lấy sức ngày mai lên đường.

      Chiêng điểm sang canh, Cửu Dương ngạc nhiên khi thấy đèn trong phòng nữ thần y hãy còn cháy, bước vào thấy nàng ngồi trường kỷ, trong tay nắm hờ chiếc vòng ngọc, có hai vết vỡ mờ mờ còn lại bề mặt chiếc vòng. Cửu Dương ngồi xuống bên nàng, quay sang nàng mỉm cười:
      -Chiếc vòng này còn nguyên vẹn, muội giữ lại làm gì?

      Nữ thần y im lặng, Cửu Dương nhanh tay cầm chiếc vòng lên. Nữ thần y giật mình, quay sang nhìn chàng bằng đôi mắt van lơn:
      -Trả lại muội.

      Cửu Dương nắm chặt chiếc vòng trong tay, giữ nguyên nét cười:
      -Trong tác phẩm sổ tay đá quý của hòa thượng đại đức Thích Viễn Minh, hòa thượng cho rằng vòng bể là điềm may, hơn nữa vòng bể rồi nối lại chẳng khác nào bùa yểm mạng, giữ lại chỉ đem đến tai họa cho người mang nó.

      -Muội biết, trả lại muội.
      Nữ thần y chớp chớp mắt để ngăn hai dòng lệ, nhưng hai hàng nước mắt lại tuôn trào hai má nàng.

      Cửu Dương khẽ chau mày, đưa mắt nhìn bàn trang điểm ở góc phòng nàng, đó thiếu những chiếc vòng làm bằng vàng ngọc đá quý, nhưng nàng chưa bao giờ chạm vào chúng. Chàng đối với nàng từ xưa đến nay lúc nào cũng chiều nâng niu...

      Cửu Dương suy nghĩ chút rồi dời ánh nhìn trở lại nữ thần y, dùng ngón trỏ của bàn tay lau nước mắt cho nàng, dịu giọng :
      - Muội đừng khóc, nếu muội muốn lấy lại nó, hãy cười nào. Muội hãy cười , tối nay huynh muốn được nhìn muội cười, lâu rồi huynh thấy muội cười, biết ?

      Chàng xong ngồi chăm chú nhìn vào mặt nàng, chờ đợi, tối nay chàng thực rất mong được nhìn thấy nàng cười, lần, cho dù chết cũng thỏa nguyện...

      Nữ thần y yên lặng nhắm nghiền đôi mắt, nước mắt vẫn tuôn trào, đợi lúc cơn uất nghẹn dịu lại nàng mở mắt ra, cố gắng lắm mới nở được nụ cười hé.

      -Xem kìa, chiếc vòng này quả may mắn chút nào, nó làm cho muội đau lòng đến thế này.
      Cửu Dương và chàng đứng lên khỏi trường kỷ.
      -Khuya rồi huynh đây, muội ngủ ngon.

      -Huynh đừng hủy nó! - Nữ thần y bủn rủn cả tay chân, quỳ xuống đất vừa khóc vừa gọi - Xin huynh trả vòng cho muội mà, đừng mang nó .

      Cửu Dương nhàng nâng hai vai nữ thần y dậy đặt nàng ngồi trở lại trường kỷ, sau đó chàng quay mình về hướng cửa phòng, vừa vừa :
      -Muội đừng vì chiếc vòng chút giá trị này cầu xin huynh, nghe lời huynh, nó lành lặn, đừng giữ nó lại bên mình.

      Cửu Dương chưa dứt lời chợt nghe tiếng la, quay phắt lại, ra khi chàng rời nữ thần y đứng bật khỏi trường kỷ để theo chàng, nhưng do nàng đứng lên quá vội, chân giẫm vào gấu váy ngã vào chiếc lò sưởi gần đấy.

      Trái tim Cửu Dương thắt lại:
      -Muội sao rồi? Để huynh xem vết bỏng của muội.

      Nhưng nữ thần y lý gì đến cánh tay bị phỏng, nàng ôm mặt bật khóc nức nở, hai vai run rẩy. Mấy năm nay nàng phải cam chịu định mệnh quá khắt khe đối với nàng, từ tình với Tần Thiên Nhân tan vỡ, rồi chuyện Tiêu Phong, như cả nỗi khổ chồng chất lên nhau, chỉ chờ que diêm tất cả đốt cháy nàng thành tro bụi và hành động vừa nãy của Cửu Dương đối với chiếc vòng của Tiêu Phong chính là que diêm đó.

      -Mau đưa tay cho huynh xem!

      Mặt mày Cửu Dương tái xanh, hốt hoảng và tiến lại gần nàng, nhưng sau khi chàng xong, tiếng khóc tắt ngấm, cơ thể nữ thần y ngã ập xuống như thân cây đổ, khiến chàng giật mình hoảng hốt vội vàng đỡ nàng khi biết nàng đau lòng đến ngất xỉu.

      Cửu Dương bế nữ thần y đặt nàng ngồi giường, lưng tựa vào cạnh giường. Chàng thoa thuốc cánh tay nàng, dùng vải băng vết bỏng lại, sau đó lại dùng chiếc khăn ướt lau mặt cho nàng. Nữ thần y từ từ mở mắt ra.

      Dạo gần đây Cửu Dương quá mệt mỏi. Đôi mắt sâu và sáng của chàng ngày nào giờ đây có quầng thâm, gương mặt cũng xuống sắc hẳn, chàng nhìn nữ thần y ngập đầy bi thương, giọng chàng trầm buồn với nàng:
      -Chiếc vòng bể nghĩa là may mắn, giữ lại chỉ thêm họa nhưng nếu muội thích cứ giữ lấy.

      Cửu Dương đoạn cầm lấy bàn tay bị bỏng của nữ thần y, đặt chiếc vòng vào đó và dịu dàng vỗ về lưng bàn tay nàng:
      -Ngày mai huynh phải làm việc vô cùng nguy hiểm, nếu xử lý tốt, có thể lành ít dữ nhiều, thậm chí bao giờ trở về nữa. Cho nên trước khi huynh huynh hy vọng muội vài câu nhắn nhủ với huynh.

      Nữ thần y im lặng. Trái tim Cửu Dương nặng trĩu, nó nặng đến độ làm chàng như nghẹt thở. Chàng biết nàng vẫn còn giận chàng, bao nhiêu ức tích trữ trong người nàng bấy lâu chợt như cơn hồng thủy phá vỡ đê, như kho thuốc súng bị châm ngòi.

      -Muội có lời nào nhắn nhủ huynh sao? Muội có thể hãy cẩn thận, mau chóng trở về, thậm chí cũng có thể muội mãi mãi bao giờ muốn nhìn thấy huynh nữa.

      Nữ thần y vẫn ngồi bất động, cơn tức giận cực điểm làm đầu nàng choáng váng, mắt hoa lên. Nàng nhớ lại hồi chiều Uyển Thanh với nàng sáng mai chàng lĩnh mệnh của tam mệnh đại thần Thừa Đức điều tra vụ án Thanh sử ký...

      Nữ thần y yên lặng, cụp mắt nhìn xuống nhưng Cửu Dương nâng cằm nàng lên, bắt nàng phải nhìn thẳng vào mặt chàng.

      -Ở căn phủ này binh lính trùng trùng, canh gác nghiêm mật, trong mười ngày tới muội đừng nghĩ đến chuyện trốn , cho dù muội trốn được ra ngoài, huynh về thấy muội, nữ thần y, chân trời góc biển huynh cũng tìm muội. Sau đó huynh làm cỏ tất cả những người trong nhi viện. Muội hiểu con người huynh, những lời ra tất làm được!

      Cửu Dương với nữ thần y bằng giọng điệu vô cùng nghiêm nghị. Nhưng sau đó chàng chạm trán chàng vào trán nàng, vuốt lấy mái tóc nàng xong nhàng áp đầu nàng vào ngực chàng. Nữ thần y phản kháng, ở yên trong vòng tay Cửu Dương, nàng như cam chịu rằng ngày nào đó rồi nàng cũng thuộc về chàng nên đón nhận vòng tay đó cách tự nhiên. Cửu Dương ôm lấy nữ thần y như vậy lúc sau mới đặt nàng nằm xuống, rồi kéo chăn đắp lên người nàng. Chăn được đắp đến tận cổ. Nàng như chú mèo con ngoan ngoãn nằm khép mắt. Sau đó chàng cứ đứng ở cạnh giường trông chừng. Căn phòng tối om, chỉ có ngọn nến với ánh sáng leo lét chiếc bàn ở giữa phòng. Dưới cái ánh sáng mờ ảo đó, khuôn mặt nữ thần y xa vời.

      Cửu Dương cúi xuống hôn lên môi nữ thần y :
      -Muội hãy ngoan ngoãn ở đây chờ huynh về, vì muội, huynh nhất định bình an trở về.

      Dứt lời thấy nàng nằm yên, chàng thổi tắt nến và lặng lẽ rời khỏi phòng. Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ sương, khi nữ thần y còn chưa thức dậy Cửu Dương ra .

      (còn tiếp)

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 68: Chiến thư

      thời gian sau, vào buổi trưa, Uyển Thanh mang cơm vào phòng mời nữ thần y ăn cơm. Ở bàn ăn chỉ có mình nàng như mọi khi. Bấy giờ Cửu Dương lên tới chức thượng thư bộ hộ nên công việc lại càng nặng nề hơn xưa. Cả buổi chiều dài dằng dặc, nữ thần y sốt ruột. Cửu Dương vẫn chưa về. Nữ thần y ra vườn hoa, đứng bên hồ nước, là mùa đông nên trong hồ còn đàn cá vàng bơi lội qua lại, vườn hoa cũng rất trống trải, hàng liễu chỉ còn những cành trơ xương. Nữ thần y đứng trong vườn hoa lúc nàng trở về phòng. Bóng hoàng hôn lùa vào trong phòng nhưng nàng vẫn cảm thấy giờ quá chậm. Nữ thần y qua, lại, từ đầu trường kỷ đến cuối trường kỷ, chốc chốc nàng lại đến bên khung cửa sổ nhìn ra sân.

      Nàng nhớ lại sau buổi cơm trưa, Uyển Thanh : “Dạo gần đây trong triều giữa đại nhân của chúng ta và Phủ Viễn tướng quân xảy ra trận tranh chấp kịch liệt, hình như có liên quan đến việc trong quân cơ xứ. Sau đó Phủ Viễn tướng quân sai người mang chiến thư tới phủ hẹn đại nhân tỉ võ.”

      Nữ thần y nhớ khi đó nàng nhìn Uyển Thanh sửng sốt. Với hơi thở bỗng nhiên trở lên gấp rút vì bị kích động quá mạnh, nàng hỏi: “Thế huynh ấy có nhận lá thư ?” Tuệ Dung rót trà ra li cho nữ thần y, ngần ngại gật đầu: “Tế Nhĩ Ha Lãng hẹn đại nhân ngày mười lăm tháng năm này ở Thiên Sơn giải quyết thù mới hận cũ, đại nhân vốn dĩ muốn tiếp nhận lá thư chút nào, nhưng sau khi Tế Nhĩ Ha Lãng gởi chiến thư cho ngài lại gởi thiệp hùng đến các môn phái trong võ lâm.” Lúc này tam mệnh đại thần biết Cửu Dương là người của Đại Minh Triều quy hàng triều đình. Tuệ Dung và Uyển Thanh lại càng tin tưởng vào võ công của thất đương gia Đại Minh Triều nên Tuệ Dung lắc đầu cười khẩy tiếp: “Tế Nhĩ Ha Lãng làm sao đánh thắng được đại nhân chứ, có trách trách suy nghĩ được thấu đáo, tự chọn ngày tháng để chết!” Hai đoạn bưng mâm thức ăn rời . Từng lời của Uyển Thanh và Tuệ Dung vang lên trong đầu nữ thần y làm đầu nàng nặng trĩu, mắt hoa lên. Cả nửa ngày hôm đó, hình ảnh đẫm máu của Tiêu Phong ở Thiên Sơn cứ lởn vởn trước mắt nàng, thể nào xua đuổi được...

      Đêm quá khuya, đèn cầy đỏ treo vách phòng cũng tàn nửa. Bên ngoài gió đông nổi dậy và mưa rơi lất phất làm cành liễu khua vào nhau tạo nên tiếng xạc xào.

      Sau khi nữ thần y tắm xong có vài giọt nước vẫn còn đọng mi mắt khiến nàng vốn xinh đẹp lại càng động lòng người. Nàng ngồi trường kỷ chờ đợi, hai tay nắm chặt vào nhau, hiểu sao hôm nay chàng tới trễ như vậy? Bên ngoài chiêng điểm sang canh, ba tiếng như búa tạ nện thẳng vào trái tim nàng. tiếng, tiếng, lại thêm tiếng nữa, cùng đè trĩu xuống làm nàng ngạt thở.

      Tối nay ngoài trời mưa ngừng rơi, từ chỗ nữ thần y ngồi có thể nhìn thấy mưa bay trắng xóa hoa viên, đêm mưa mênh mông, đầu óc của nàng cũng mênh mông chuyện quá khứ trong tân giả khố... Ký ức như từng cơn sóng to đập mạnh vào cõi lòng nữ thần y. Cảnh mấy năm trước đây, cảnh nàng ngả người vào lòng người đàn ông vận y phục màu bạch kim, thủ thỉ, cái dĩ vãng đáng ghi nhớ đó bên dưới hàng cây bạch quả dường như mới xảy ra hồi hôm qua.

      Chiếc đèn lồng treo vách phòng mờ mờ ảo ảo, nữ thần y cứ ngồi yên như thế trường kỷ động đậy. Lâu lắm, cho đến lúc có tiếng chân người vang lên, nàng biết chàng ở hành lang, rồi tiếng cửa mở, chàng bước vào.

      Tối nay thần sắc Cửu Dương bơ phờ như kẻ mất hồn. Chàng đến bên trường kỷ lặng lẽ ngồi xuống cạnh nàng. Nữ thần y như hằng ngày màng đến diện của chàng mà khẽ đưa mắt dò xét nhìn chàng, Cửu Dương biết, nhưng chàng im lặng đưa cặp mắt mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Nữ thần y dùng răng cắn lấy môi, mặt nàng lộ nét lo âu, nàng nhìn chàng lần nữa và cứ tình :
      -Huynh tỉ võ sao?

      Cửu Dương nhìn ngoài cửa sổ nữa, quay sang nữ thần y. Chàng thấy tối nay nàng được Uyển Thanh và Tuệ Dung trang điểm tề chỉnh, đẹp đẽ, ngồi dưới ánh đèn lồng treo vách phòng, đôi má nàng được đánh phấn hồng hào, đôi mắt được chiếu sáng long lanh bởi những tia đèn vàng. đầu cài cây trâm ngọc bích, chung mặt mũi đều tươi tốt, nàng trở thành người khác hẳn con người của thời gian trước. Nàng mặc tấm áo chẽn bằng đoạn trắng tinh, chiếc váy màu hồng nhạt, áo khoác cộc nền hồng thêu hoa trắng, ngoài cùng là tấm áo choàng lông cáo trắng.

      Ánh mắt mệt mỏi của Cửu Dương trở nên sắc bén lạ lùng. Nữ thần y có cảm giác hai luồng nhãn tuyến ấy trực tiếp chiếu vào nội tâm sâu kín của nàng. Có khi nào chàng lột trần được tư tưởng và cảm giác của nàng ? Nữ thần y nhủ bụng nhưng sau đó ánh nhìn của Cửu Dương chuyển sang ôn hòa, chàng với nàng bằng giọng đượm buồn:

      -Khuya rồi muội nên nghỉ sớm, huynh còn việc phải làm.

      Cửu Dương rồi đứng dậy khỏi trường kỷ, tự kết thúc câu chuyện, gần như coi việc tỉ võ là việc đáng phải đàm thoại thêm gì nữa. Nữ thần y thấy Cửu Dương đứng dậy nàng cũng lập tức đứng dậy. Nàng vốn dĩ quá quen với việc chàng vẫn cứ sáng , tối về, rất khó gặp. Nên tối nay nàng muốn chàng mất trước khi nàng kịp ra những gì muốn trong lòng.

      - Muội muốn huynh tỉ võ, muội muốn mất huynh!

      Nữ thần y nhanh, có lớp lệ trào lên phủ lấy mắt nàng. Nàng xong ngẩng lên nhìn chàng, có quá nhiều tia ngạc nhiên ánh lên trong mắt chàng. Nàng biết tử tế đột ngột của mình khiến cho chàng băn khoăn, nàng tự nhủ nếu nàng là chàng cũng khó mà tin được…

      biết có phải giọng khẩn khoản của nàng hay ánh mắt tha thiết của nàng làm chàng cảm động mất hết tự chủ, ngoan ngoãn đứng yên nữa, song cặp mắt vẫn nhìn nàng, chòng chọc chớp.

      Đúng như dự đoán của nữ thần y, lời vừa rồi của nàng giữ được chân Cửu Dương, nhưng cái nhìn soi mói của chàng làm nàng cảm thấy khó chịu. Đồng thời, nàng có cảm giác là luôn luôn lúc nào nàng cũng phải tìm cách mê hoặc người đàn ông này, nỗi buồn man mác lướt qua tâm tư nàng nhưng nàng mặc kệ cảm giác đó, từ đây tới tháng năm chẳng còn bao nhiêu ngày nữa, nàng tiếp:

      -Muội chỉ còn mình huynh là người thân duy nhất nên muội muốn rồi cũng mất huynh, mấy năm nay đêm nào muội cũng gặp ác mộng, trong cơn mơ lúc nào cũng phảng phất hình ảnh của ánh lửa chập chờn ở hồi cương, vết máu loang lổ và xác người chất cao thành núi của ngày hôm đó.

      Cửu Dương hãy còn nhìn chăm chú vào mặt nữ thần y. Chàng thấy mặt nàng trắng bệch, lo lắng có, khổ sở cũng có nhưng phần nhiều là nhìn chàng bằng ánh mắt van lơn.

      -Huynh từng huynh muội mà, phải ? - Giọng nàng tiếp tục vang lên đều đều - Bất kỳ việc gì huynh làm cũng đều vì muội. Huynh kể cả hơi thở và sinh tồn của huynh. Tất cả, tất cả những gì của huynh đều thuộc về muội nên xin huynh đừng bỏ muội mình. Muội muốn làm quen với độc, muốn bị tịch mịch bủa vây, muội muốn trải qua cảm giác mất người thân lần nữa.

      Những lời của nữ thần y khiến ánh mắt Cửu Dương ngời lên trong đêm tối. Chàng nhàng đưa tay lên vuốt tóc nàng. Phải, chỉ có tuổi thơ của nàng là có những nụ cười, khi nàng lớn lên, chỉ có đơn, với quá nhiều những chết chóc và bi thương.

      -Xin huynh đừng bỏ muội mình - Nữ thần y lại - Muội chẳng còn là gì nữa nếu vắng huynh, chẳng khác gì bóng hình tăm tối, mọi ánh sáng bị hút cạn kiệt.

      Ánh mắt nữ thần y như được phủ bởi lớp sương, mơ màng trông nó sâu thăm thẳm, giọng cũng nhàng êm dịu như sương. Nàng xong tiến thêm bước đứng sát vào chàng, để khuôn mặt của chàng cách nàng gần, hơi thở của chàng phà lên mặt nàng nóng hổi. Nàng chờ đợi... Chờ đợi... Chờ đợi. Phút chờ đợi lâu như thế kỷ. Cuối cùng nét âu lo mặt nàng tiêu tan và nhường chỗ cho vẻ mơ màng não ruột khi chàng nâng cằm nàng lên, chạm mũi chàng vào mũi nàng để nhìn vào mắt nàng hơn.

      (còn tiếp)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :