1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh Triều Ngoại Sử II - TH

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 62: mình (thượng)

      khuya lắm rồi, Cửu Dương vẫn nằm thao thức mãi, nhìn xuyên qua khung cửa liếp những vì sao buồn nhấp nháy bầu trời u ám mây. lúc sau chàng biết mình thể nào ngủ được bèn sang thư phòng. Còn vài canh giờ nữa trời sáng, chàng lại phải vận quan phục, tiếp tục làm cái công việc gây nhiều thù hằn với bá tánh như những năm qua. Từ ngày vào làm ở trong sở quân cơ, chàng vất vả vì phải làm nhiều việc. Nhưng cho dù mệt đến mấy cũng phải cố gắng mỉm cười trước mặt những người của tam mệnh đại thần. Lúc đầu, chàng cảm thấy vô cùng khó khăn, khổ sở, nhưng rồi lần lần cũng quen , và chỉ còn làm như cái máy. Tất cả chỉ để đánh mất niềm tin và tình của nàng, người chàng nhất đời! Nhiều lúc chàng tự hỏi như vậy có đáng ? Chàng muốn bỏ cuộc, chọn cách cùng nàng , màng đến chuyện của thiên hạ nữa.

      Dạo này trong đầu chàng khi nào là miên man nghĩ đến những ngày tháng trong quá khứ, căn nhà tre bình dị, vườn hoa bé, hai người tần tảo từng ngọn rau, từng ngọn cỏ, chăn nuôi gia súc. Hai người thường đứng hàng giờ bên nhau ngắm nhìn đồng hoa vàng êm ả mộc mạc, chàng từng dỗ nàng ngủ bằng tất cả lòng trìu mến thương. Bây giờ thôi hết! Chàng mình trong căn phòng sách rộng lớn này, và trở thành A-tác-la trong mắt nàng.

      Từ sáng tới giờ Cửu Dương chưa ăn hạt cơm nào, cả người xanh xao, uể oải, nhưng chàng vẫn muốn ăn chút gì. Từ lúc nàng phát ra chàng đầu quân cho Ngao Bái buổi trưa nào trong sở quân cơ chàng muốn ăn, chiều về phủ nuốt cũng trôi. Cuộc sống biến thành khoảng trống lớn. Dù bên cạnh bao giờ cũng có hạ nhân, cũng có Uyển Thanh, Tuệ Dung ríu rít, líu lo... Nhưng cuộc sống như mất mát cái gì. Trong những buổi cơm chiều ở Tư đồ phủ chàng đều ngồi thừ ra, nhìn các món ăn bàn, như ngóng đợi, ngóng đợi từ tiềm thức... Tiếng bước chân vào phòng ăn... Có phải của nàng chăng? Bóng ai thấp thoáng bên ngoài hành lang? Nàng chăng? Tiếng cười ở khoảnh sân trong hoa viên gần phòng ăn... , phải nàng. Nàng còn quan tâm chàng sống cuộc sống thế nào nữa rồi!

      Cửu Dương ngồi bên chiếc bàn trong thư phòng thoáng bắt đầu với tay lấy giấy mực ra, trải giấy lên bàn, sau khi mài mực xong chàng cầm bút lên, vừa cầm bút vẽ giấy vừa nghĩ tới giấc mơ đêm qua.

      Trong cơn mơ, chàng thấy mình vào phòng thăm nữ thần y như mọi khi, cơm canh vẫn còn bày đầy bàn trong căn phòng nàng. Chàng bưng chén canh lên, đến ngồi xuống giường, nhàng nắm lấy tay nàng, với nàng bằng giọng lo âu:

      - Muội ngồi dậy ăn chút đồ

      - cần! – Nữ thần y giật phắt tay về, nàng gằn giọng , mắt hãy còn nhắm nghiền.

      Cửu Dương nhớ chàng đặt chén canh xuống chiếc ghế cạnh bên giường, nhìn nữ thần y cách đau lòng. Tại sao nàng lại căm hận chàng như vậy? Nàng vốn hề hiểu chàng. Chàng định ra ngoài, nhưng khi nhìn gương mặt xanh xao của nàng chàng thể để nàng tự hành hạ bản thân mình, chàng phải ở lại bên nàng, tìm cách dỗ nàng ăn chén canh này.

      Cửu Dương dùng khuôn mặt mệt phờ vì những công việc dồn dập trong sở quân cơ nhìn nữ thần y, nén tiếng thở dài, chàng nhoài người, đưa tay ra vuốt lấy những cọng tóc lòa xòa trước trán nàng. Nữ thần y mở choàng mắt gạt tay chàng ra khỏi mặt nàng.

      -Nghe lời huynh ăn chút gì nữ thần y…

      Nữ thần y lắc đầu, cướp lời chàng:
      -Nếu bây giờ huynh hứa từ quan, hoặc vẫn làm quan nhưng còn đầu quân cho Ngao Bái muội nghe theo huynh, ngồi dậy ăn hết chén canh.

      - Chuyện đó để mai tính. Bây giờ muội khỏe, huynh muốn tranh luận những vấn đề trong quan trường với muội. Mai khi muội khỏe, hai ta chuyện.

      Nữ thần y lắc đầu, chàng tiếp:
      -Muội có biết sức khỏe của muội quan trọng với huynh lắm , muội có biết khi muội ngã bệnh lòng huynh đau như thế nào ?

      Nữ thần y vẫn lắc đầu.

      -Muội nhẫn tâm! – Chàng kêu lên - Xưa tới giờ huynh chưa hề van xin ai, cũng chưa bị ai làm cho đau khổ thế này! Muội quả là có trái tim bằng đá, vừa lạnh lùng vừa sắc bén, muội quả đáng sợ!

      Nữ thần y nhếch mép:
      - Cám ơn ca ngợi của huynh.

      Nữ thần y xong liền nằm quay mặt vào trong vách phòng, đồng thời lấy tay che cả hai tai lại. Cửu Dương nhớ chàng chợt nổi giận, chồm người gỡ tay nàng ra khỏi đầu, rồi kéo vai nữ thần y để nàng quay mặt lại đối mặt với chàng, lớn tiếng:

      - Muội phải nghe huynh này!
      Nữ thần y trừng mắt :
      - Muội bảo là muội muốn nhìn thấy huynh! Hãy mang cái bộ mặt độc ác của huynh chỗ khác , đừng quấy rầy muội nữa!

      - Huynh chọn muội và quấy rầy muội suốt đời, quấy rầy người khác!

      Nữ thần y hừ mũi, lại định quay mặt , nhưng chàng giữ chặt vai nàng cho nàng quay , nhanh và rất lớn:
      - Nữ thần y, hai chúng ta lớn lên bên nhau, lẽ nào muội chút lòng tin với huynh ư?

      Nữ thần y nhìn chàng chằm chằm. Rồi nàng cũng , nhưng giọng của nàng như vọng lại từ hư vô, giọng xa lạ với chàng:

      - Hai chúng ta quen nhau, Lí đại nhân! Trước kia dân nữ có quen nam nhân, tên chàng ấy là Tần Thiên Văn, chàng ấy hiền hoà, thà, siêng năng, dân nữ mến chàng ấy, nhưng bây giờ chàng ấy biến mất. Còn đại nhân, đại nhân là Lí Tài, dân nữ hoàn toàn quen!

      Nữ thần y xong gương mặt giận dữ của chàng đổi sắc, chàng có vẻ đau khổ:
      - Muội gì thế, nữ thần y?

      Nữ thần y đáp cách bình thản:
      - Dân nữ là dân nữ quen ngài, Lí đại nhân, và hiểu sao hôm nào ngài cũng đến đây gây rắc rối cho dân nữ chịu tha.

      - Muội có quyền giận huynh, nhưng muội có quyền bảo là quen huynh.
      Cửu Dương nhớ chàng dùng cả đôi tay nâng lấy mặt nữ thần y, bảo nàng.

      -Dân nữ nhìn lắm rồi, dân nữ lặp lại lần nữa, dân nữ quen ngài, vì ngài là Lí đại nhân!
      - huynh cũng là Tần Thiên Văn.

      Nữ thần y cương quyết lắc đầu phủ nhận:
      - Ngài phải Thiên Văn. Thiên Văn huynh ấy dịu dàng, thương người, biết quý trùng sinh mạng của muôn loài, phải A-Tác-La coi thường sinh mạng những người vô tội. Huynh ấy hiền lành, mưu toan thiệt hơn, tham lam bả vinh hoa, đầu quân cho hạng người sát hại chúng sinh. Đại nhân ngài phải là người dân nữ quen, xin ngài đừng mạo nhận người dân nữ quen.

      - Huynh phải là tay ranh ma quỷ quyệt nữ thần y, huynh vẫn là Tần Thiên Văn.
      Nữ thần y như khóc:
      - ! Huynh chính là Lí Tài, con người xa lạ. Huynh giết chết Thiên Văn, cũng như giết chết Trang gia!

      Cửu Dương nhớ trong cơn mơ đó chàng nhìn nữ thần y lâu, rồi định đặt môi mình lên môi nàng, nhưng còn chưa chạm vào môi nàng, nữ thần y vung tay tát chàng cái :

      - Đại nhân ngài định làm gì thế?
      - Định làm lại nhưng ngày cũ của chúng ta.
      - Giữa chúng ta có quá khứ! Ngài có quyền đụng đến dân nữ nữa!

      Chàng đợi nữ thần y tiếp, tiếp tục cúi xuống, đặt môi mình lên môi nàng lần nữa và nữ thần y dùng tất cả sức lực vùng vẫy, nàng vùng vẫy cách cật lực, hét lên:
      - Tư đồ đại nhân! Nếu ngài ỷ lại mình là vị quan to, định cưỡng bức dân nữ, ngài cứ làm, dân nữ yếu đuối đủ sức chống trả lại ngài đâu!

      Nữ thần y xong nằm yên phản ứng, như trở thành pho tượng bằng sáp, khiến chàng phải ngồi thẳng người dậy.

      Chàng cũng đành lơi tay, buông nàng ra, nàng nằm quay mặt vào tường.

      Cửu Dương nhớ lại giấc mơ đó tới đây chàng đưa mắt nhìn chậu cúc đặt cạnh bên xấp giấy tờ, ít ra trong cơn mơ đó nàng còn chuyện với chàng, còn ngoài đời… mối quan hệ của hai người như sợi dây, càng lúc càng thắt chặt.

      Cửu Dương nhìn chậu cúc nở rực rỡ, chàng bắt đầu thấm thía điều, cành hoa cúc vẫn ở đây, nhưng chẳng còn giống thuở xưa, mà chỉ là chiếc bóng trong mơ, chàng vĩnh viễn mất nàng rồi!

      Cửu Dương ngồi bên chiếc bàn trong thư phòng vẽ vời biết bao lâu sau, có tiếng chân tiến lại gần chàng. Cửu Dương ngẩng đầu lên thoáng chàng lại cúi nhìn trang giấy.

      Uyển Thanh nhìn gương mặt tiều tụy của Cửu Dương, cảm thấy lòng đau thắt:
      - Ngài thấy nô tì phải biểu muội của ngài, thất vọng lắm phải ?
      - Trời khuya sao nàng chưa nghỉ ngơi?
      - Thế còn ngài, biết trời khuya mà cũng vẫn còn thức, hỏi nô tì làm sao an lòng ngủ được?

      Uyển Thanh , đoạn nàng nhìn bức chân dung được Cửu Dương vẽ sắp xong, giống nữ thần y như , chỉ có điều, từng đường nét đong đầy tình thương mến nhưng cũng đầy nỗi sầu bi xót xa, đầy đến nổi tưởng chừng sắp tràn cả ra ngoài.

      Uyển Thanh xao xuyến trong lòng, nỗi xao xuyến pha lẫn đau xót, thương cảm.
      -Ngài tài - Uyển Thanh dịu dàng - Mặc dầu có người ở đây làm mẫu nhưng bức chân dung giống y như vậy.

      Cửu Dương im lặng, Uyển Thanh nào hay, hình ảnh của nữ thần y từ lâu rồi in sâu trong tâm trí chàng, chẳng cần người làm mẫu cho chàng.

      Uyển Thanh tìm cách gợi chuyện đến đây biết gì thêm hơn, bèn đứng yên, năng gì trong lúc.

      -Thưởng họa tranh phải có trà - Uyển Thanh cầm bình trà bàn cạnh chậu hoa lên, lắc lắc vài lần, thấy bình cạn, - Như vậy mới thú vị, ngài chờ lát nô tì trở lại.

      Uyển Thanh đoạn ra ngoài, lát sau nàng mang vào thư phòng mâm chứa đầy các dụng cụ pha trà, bày lên bàn.

      Than trong lò cháy tí tách, siêu nước sôi, Uyển Thanh dùng nước sôi tráng bình trà, đổ nước sôi vào tô lớn, dùng kẹp gỗ kẹp từng chiếc chén nhàng đặt vào tô. Kế đến, nàng mở nắp hộp trà được tiện bằng tre vẽ tranh sơn mài rất khéo, dùng muỗng gỗ múc trà cho vào ấm, đặt ngay ngắn giữa khay rồi tráng chiếc ấm sứ Tử Sa, chuyên nước sôi vào. Đặt siêu nước lên lò than, xong xuôi nàng dùng ấm Tử Sa chế vào ấm trà. Khoảng cách hai ấm độ gang tay.

      - Cao sơn đường thủy hay trường thủy nhỉ, nô tì quên mất? - Uyển Thanh chớp mắt hỏi.

      - Theo ta hiểu là trường thủy.

      Uyển Thanh lắc ấm theo chiều kim đồng hồ ba lượt, đổ hết nước, lại chuyên nước từ ấm Tử Sa vào, lần này khoảng cách giữa hai ấm gần hơn.

      - Hạ sơn nhập thủy phải ạ?

      Cửu Dương nhàng gật đầu, mắt rời bức tranh.

      Uyển Thanh đậy nắp, chế nước sôi lên ấm, :
      - Thú ẩm thực pha trà là tinh tế, nô tì lại biết nhiều hơn chừng này, hay là bây giờ ngài dạy cho nô tì cách pha trà , pha trà theo bài bản, thưởng trà theo tuần tự, được chăng?

      Bấy giờ Cửu Dương mới rời mắt khỏi tấm tranh. Uyển Thanh mỉm cười, đề nghị chàng giải thích ý nghĩa từng động tác pha trà theo bài bản. Cửu Dương chậm rãi dùng kẹp gỗ nhấc từng cái chén lên. Uyển Thanh :
      - Nô tì nghe người ta hay câu gì mà... cũng là uống cả, nhưng uống đúng cách dành cho kẻ phàm phu tục tử.

      Cửu Dương gật đầu, thong thả lau khô những cái chén, đặt cạnh nhau theo hình bán nguyệt, tuần tự rót nhanh từ trái qua phải rồi rót điểm giọt từ phải sang trái, đều đặn hai phần ba chén.

      Sau đó chàng mời Uyển Thanh dùng trà. Xong tuần trà thứ nhất, châm nước xong, Cửu Dương nhàng giải thích:
      - Theo ta được biết động tác đầu tiên múc trà cho vào ấm là “ngọc diệp hồi cung” có nghĩa là lá ngọc về cung. Động tác rót nước vào ấm, tráng rồi đổ là “cao sơn trường thủy” nghĩa là núi cao sông dài. Khi rót nước có độ cao mục đích là làm dội trà trong ấm rồi lắc đều để bong tạp chất, bụi bẩn bám vào trà. Chế nước vào để trà chín là “hạ sơn nhập thủy” có nghĩa xuống núi nhập sông.

      Uyển Thanh :
      -Vì sao chế nước sôi trực tiếp vào trà?
      Cửu Dương đáp:
      -Nếu chế như thế trà bị cháy. Mục đích chế nước lên ấm là giữ nhiệt, pha trà vào mùa hè cần thao tác này.

      Uyển Thanh gật đầu, Cửu Dương tiếp:
      -Khi rót nhanh, nhấc tay từ trái qua phải gọi là “Quan Công tuần thành,” tiếp đến rót điểm giọt từ phải qua trái là “Hàn Tín điểm binh.” Rót như vậy đều vị trà và độ nóng cho các chén. Khi thưởng trà dùng ngón tay trỏ, giữa và ngón cái bàn tay trái nâng chén trà lên, đặt vào lòng bàn tay phải, động tác này có tên “tam long giá ngọc” nghĩa là ba con rồng đỡ ngọc. Nâng chén trà ngang cằm, đưa từ trái sang phải để thưởng thức mùi hương trước khi nhấm nháp là “du sơn lãm thủy” nghĩa là chơi núi ngắm sông.

      Giọng Cửu Dương trầm ấm làm cho gian trong thư phòng cũng ấm áp dễ chịu, ngoài sân ánh trăng trong và sáng. Uyển Thanh như nuốt từng lời. Cửu Dương rót tuần trà thứ hai. Hương trà thơm , chén trà dưới ánh đèn lóng lánh, vị chát dịu ở đầu lưỡi, ngòn ngọt nơi cổ họng. Chưa bao giờ Uyển Thanh được uống trà ngon như thế.

      Nàng hỏi Cửu Dương đấy là loại trà gì, Cửu Dương cầm lên trong bảy hộp trà trong mâm, trả lời:
      - Đây là trà Tân Cương, có tên là Bạch Liên, dân sành trà cho là ngon nhất.
      Uyển Thanh lại hỏi:
      - Nô tì có khi gọi chén trà, có khi gọi tách trà, biết có khác nhau ?
      Cửu Dương :
      - Chén là loại có quai, tách là loại có quai.
      Uyển Thanh :
      - Như thế nào là bộ ấm tốt?

      Cửu Dương đặt hộp trà xuống, giở nắp ấm trà ra :
      - Khi mở nắp, lật úp miệng vòi, miệng ấm, đỉnh cao nhất của quai đều nằm mặt phẳng. Đậy nắp lại, để trong chậu nước ấm nổi rất thăng bằng. Đổ nước đầy, bịt lỗ thông hơi nắp rót nước chảy, bịt lỗ thông hơi nước chảy đều. Cầm quai ấm, mở nắp, búng vào bụng ấm nghe tiếng "bung" trong, .

      Uyển Thanh suy nghĩ những lời này, chốc sau tiếp tục hỏi:
      -Như vậy khi mua ấm chỉ cần xem xét các bộ phận của ấm là được, nhất thiết phải mua bộ đồ trà Thế Đức, Lưu Bội, Mạnh Thần?

      Cửu Dương gật đầu, đậy chiếc nắp trở lại bình trà:
      -Các loại ấm đó chỉ là hình thức cầu kì, sắc sảo hơn các ấm thông thường chút mà thôi.

      Đoạn chàng đổ bã, pha sang ấm trà sen, :
      - Loại trà này thể dùng chiêu thức cao sơn trường thủy, vì nếu làm như vậy mất hết mùi hương. Thứ trà Tây Bắc này chuyên chở về theo đường sông, để ba, bốn năm cho nhạt mùi, sau đó ướp gạo sen. Phải ngàn đến ngàn hai bông sen mới ủ được ít trà như này. Do đó, ngay cả các vương tôn công tử cũng ít khi dùng loại trà này thường xuyên.

      Uyển Thanh uống hết chén trà sen, nàng muốn thử pha bình trà theo tuần tự như chàng làm. Cửu Dương dễ dãi gật đầu, trong khi chờ đợi, chàng đến bên cửa sổ mở hai cánh cửa ra để cho gió đêm lộng vào thư phòng. lâu sau Uyển Thanh mang hai chén trà đến, Cửu Dương vẫn đứng bên cửa sổ, nhấc lên nhấp ngụm . Uyển Thanh cũng lặng lẽ nếm náp, vừa uống vừa nhăn mặt bảo:
      - Nước đắng quá! Quả là tài nghệ pha trà của nô tì kém.

      Cửu Dương lắc đầu:
      - Đây là đại hồng bào. Thường nàng và mọi người trong phủ này hay uống trà xanh, hương vị nhạt hơn loại này chút nên quen.

      Chàng rồi uống hơi cạn sạch. Uyển Thanh nghe vậy, niềm vui dâng lên trong lòng nàng, hỏi chàng bằng giọng ngọt ngào:
      - Ngài uyên bác thế này, chắc ngoài biểu muội ngài ra còn có rất nhiều đeo đuổi ngài, có nhiều mối tình lắm?

      - Tình với học vấn có liên quan gì đến nhau cả - Cửu Dương lắc đầu - Học vấn có thể tìm, còn tình chỉ có thể gặp nhưng thể tìm, dẫu muốn tìm cũng tìm gặp.

      Uyển Thanh nghe Cửu Dương đáp vậy, gật gật đầu nâng chén lên tiếp tục uống trà. Uyển Thanh vừa uống, vừa nhìn như dán vào Cửu Dương, thấy chàng hướng mắt đến căn phòng. Trong lòng Uyển Thanh xúc động vô cùng. Kể từ lúc gặp người đàn ông này, nàng mới chân chính cảm nhận được chữ , hiểu thế nào là người mặc dầu tình của nàng chàng hề hay biết.

      Bấy lâu nàng sống trong Ngao phủ, được Ngao Bái rèn luyện, cuộc sống bình thản được lúc nào. Có nhiều khi thiu thiu ngủ ngay cả cơn gió cũng làm nàng phản ứng, mọi biến đổi xung quanh nàng đều phải đề phòng, hồi hộp lắng nghe. Nàng sống trong căn phủ đó cứ cảm thấy mình như con thuyền lá tròng trành giữa biển sôi giận dữ, nay căn phủ này, và nhất là bên chàng, như bến bình an để nàng cập lại.

      Uyển Thanh lại nghĩ đến lời Tuệ Dung với nàng, khuyên nàng bày tỏ nỗi lòng, nhưng nàng nhanh chóng xóa bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Nàng nhớ khi còn , nàng từng nghe có người nhất thiết phải để người mình biết được mình chàng, có những xúc cảm, tốt nhất nên cất cho riêng mình. Chỉ cần mình quý trọng từng ngày, từng giây, phút, được ở bên người ấy, cùng trò chuyện, cùng cười, thấy người ấy hạnh phúc, vui vẻ, là đủ.

      đời này có những lời cần phải ra. Vì có những lời dù có ra, nhưng nhận lại được câu trả lời khiến mình ưng bụng, tâm trạng khi đó lại càng thêm u uẩn. Mối quan hệ tốt đẹp của hai người cũng vì lời bộc bạch mà trở thành bất tiện, ngượng ngập.

      (còn tiếp)

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 62: mình (hạ)

      Chiều hôm sau Tuệ Dung thấy Uyển Thanh ở trong bếp thản nhiên hòa thứ bột trắng vào chén cháo của nữ thần y. Tuệ Dung giật lấy gói bột tay Uyển Thanh, vừa ngửi giật mình:

      - có bị điên , ai lại đem người đàn ông mình dâng cho người con khác bao giờ?

      Uyển Thanh bỗng nhiên cảm giác mắt mình ngân ngấn nước, vội quay khi giọt nước mắt chực rơi xuống, đoạn quay mặt lại :
      - Tôi thấy ngài ấy ngày càng tiều tụy, sợ… u uất buồn phiền mà chết.

      Tuệ Dung nhìn gương mặt buồn bã của Uyển Thanh, định mở miệng chia sẻ nỗi sầu của bạn, nhưng Uyển Thanh lấy lại vẻ mặt bình thản :
      - đừng lo, cũng đừng thương hại tôi. Tôi sao mà, nếu giúp được ngài ấy tôi còn vui vẻ nữa là khác. Sao con người lại phải đau khổ? Đó là vì họ có quá nhiều dục vọng, họ nhìn tất cả việc đều như viên kẹo cả. Đó chính là cái bi đát nhất của con người. Lúc gần đây tôi suy nghĩ kỹ và thấy rằng vì hạnh phúc của người tôi , tôi phải thản nhiên trước những viên kẹo màu óng ánh.

      - Nhưng ngài ấy là con người, đâu phải là viên kẹo?

      Uyển Thanh cười hiền:
      - Tất cả những gì mình muốn chiếm đoạt đều có thể là kẹo cả. Vì vậy muốn vui tươi mãi đừng nên chiếm đoạt cái gì cả. Sống trăm tuổi mà cứ mãi lo sầu, sao lại phải khổ đau thế! Tư tưởng nhà Phật rất có lí, tất cả những tham sân si, tất cả những tội ác đều do phút xao động tạo nên, nếu ta giác ngộ ta sống vĩnh cửu trong hạnh phúc.

      Những lời thành của Uyển Thanh làm Tuệ Dung lặng trong giây lát. Có nằm mơ nàng cũng ngờ Uyển Thanh nảy sinh tình , chẳng những vậy, mà còn dụng tình quá sâu nữa. Nàng nhớ kỹ năm Uyển Thanh mười ba tuổi từng hùng hồn tuyên bố đối với chuyện đương nàng hứng thú chút nào. Khi đó nàng tròn mắt với Uyển Thanh rằng:

      -Nhưng nếu sống mà có dục vọng, biết , thèm muốn gì cả sống để làm gì với quả tim hoang vu như bãi sa mạc?

      Uyển Thanh :
      - lầm rồi, , ghét, hờn, giận, đời này làm gì có tranh chấp và lúc đó quả tim của mỗi người là những mảnh đất phì nhiêu, những khu vườn sum suê trái ngọt. Trái tim con người chỉ hoang vu khi va chạm với quá nhiều đau khổ, tuyệt vọng và chán chường vì thất bại trong những tranh chấp với nhau mà thôi.

      Hai người tranh luận thêm lát nữa, Tuệ Dung nhớ nàng chịu được khí gàn dở, bịt tai lại :
      - Thôi, thôi, bao nhiêu đó đủ rồi, tôi thích nghe thuyết pháp cũng như tôi tin là vô tri vô giác với tình mãi được. Bất quá người đàn ông làm cho xiêu lòng chưa xuất đó thôi.

      Bây giờ nhớ lại những lời này, Tuệ Dung cảm thấy tội cho Uyển Thanh! Mộng ước vỡ tan, giờ còn phải tìm cách giúp cho người mình đến với người con khác, làm sao tránh nổi đau khổ? Tuệ Dung nhìn chén cháo trong tay Uyển Thanh, cảm thấy mềm lòng, nỗi xúc động dâng trào cho quảng đại của Uyển Thanh.

      - - Tuệ Dung bâng khuâng suy nghĩ lát nàng lên tiếng - Tôi sợ đủ khả năng, tôi giúp cho .

      xong Tuệ Dung kéo tay Uyển Thanh ngay về phía phòng nữ thần y.

      Vầng dương dần ngả về tây, hậu viên nhạt nắng.

      Nữ thần y như thường ngày ôm Tiểu Bạch trong tay, ngồi lặng lẽ trường kỷ trong căn phòng ngủ trông ra ngoài vườn. Thời gian sao mà dài lê thê. ngày rồi ngày cứ lặng lẽ như vậy trôi qua. Nàng như loài thực vật ký sinh. Đến giờ ăn chiều Uyển Thanh bước vào, đặt chén cháo nóng bàn cho nàng rồi tìm cách bắt lời mà nữ thần y dường như nghe được Uyển Thanh gì. Uyển Thanh nén tiếng thở dài, ra khỏi phòng. Nữ thần y chẳng muốn ăn tí nào, để mặc chén cháo từ lúc nó bốc khói, mãi cho đến khi nguội lạnh.

      Nửa canh giờ sau nữ thần y nghe có tiếng bước chân trở vào phòng, nàng hững hờ nghiêng đầu nhìn, trông thấy Uyển Thanh và Tuệ Dung, trong tay Tuệ Dung cầm cái rương . Nét mặt nữ thần y loáng thoáng có chút ngạc nhiên, song nháy mắt lại lấy lại vẻ bình thản cố hữu, chậm rãi quay đầu về.

      Tuệ Dung trao đổi ánh nhìn với Uyển Thanh, rồi nhìn nữ thần y. Chiều nay nữ thần y mặc chiếc kỳ bào dài màu hồng tươi, trước ngực thêu chùm cúc trắng, vạt dưới thêu thêm đôi nhạn bạc, đẹp biết bao! Đoạn hồng tươi rất hợp với nữ thần y, lại phối hợp với chỉ ngân tuyến, hết vẻ trang nhã, hết vẻ thoát tục! Lại thêm thân hình thon thả, eo lẳn, vai hẹp, làn da trắng mịn màng như đồ sứ, những ngón tay ngọc thon dài, và mái tóc dài như mây xõa xuống vai. Dầu khuôn mặt trang điểm nồng đậm như Hà Tử Lăng, hay trang điểm rất nhạt rất nhạt như Tân Nguyên, nhưng càng tỏ ra thanh xuân, càng tỏ ra non mịn, quyến rũ và trẻ trung.

      Tuệ Dung nén tiếng thở dài, nàng hiểu tại làm sao trong mắt người đàn ông đó hoàn toàn có hình bóng Uyển Thanh, vì vận y phục màu hồng kia, có khả ái mà trước kia nàng chưa từng thấy qua ở bất kỳ nương nào khác. Nhất là bên dưới cặp ngài thanh tú ấy, là cặp mắt mơ mơ buồn, cũng rót vào tim nàng nét xinh đẹp duyên dáng, làm cho nàng là nữ nhân cũng phải nhìn đến ngẩn ngơ. đó, Tuệ Dung nhủ bụng đúng là báu vật hiếm có trong thế gian, miếng ngọc hoàn mỹ, vướng chút tì vết, có bất kỳ khiếm khuyết nào.

      Tuệ Dung rằng, tiến đến tóm lấy Tiểu Bạch bỏ vào chiếc rương, khóa lại. Con chó ngủ ngon lành trong tay nữ thần y, giật mình hoảng sợ kêu rên ư ử trong chiếc rương gỗ.

      -Đừng làm vậy - Nữ thần y ngơ ngác nhìn Tuệ Dung - Tiểu Bạch chết ngạt mất!

      Vừa , nữ thần y vừa vụt đứng dậy khỏi trường kỷ, lao đến giằng lấy chiếc rương nhưng Tuệ Dung đẩy mạnh khiến nữ thần y ngã ra đất.

      -Thả Tiểu Bạch ra, Tiểu Bạch làm gì đâu!
      Nữ thần y ngồi đất ngẩng lên bằng giọng khẩn thiết, Tiểu Bạch là điều duy nhất giúp nàng vơi cay đắng trong những tháng ngày này.

      Tuệ Dung cười gằn:
      - Chỉ vì con chó mà hoảng hốt lo lắng như vậy, đợi cho người ta chết rồi mới biết trễ quá rồi!

      Tuệ Dung đặt chiếc rương lên bàn, vụt bước tới siết chặt vai nữ thần y kéo nữ thần y đứng lên. Nữ thần y vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng Tuệ Dung nắm vai nàng chặt hơn, nữ thần y thoát ra được, như con gà con dưới móng diều hâu.

      Tuệ Dung nhìn thẳng vào mặt nữ thần y, lắc đầu :
      - Dạo gần đây ngài ấy ăn uống, ngủ, nghỉ, hay làm gì ngoài việc đau khổ vì . Bao nhiêu đó đủ rồi, đừng đối xử với ngài ấy tàn nhẫn như vậy nữa! Hôm nay cưới ngài ấy, bất chấp tất cả!

      Nữ thần y cắn chặt đôi môi đến rướm máu, nàng run giọng:
      - Nếu huynh ấy sai đến để muốn cưới tôi, tôi xin thẳng ra quyết định của tôi là tôi nhận lời.

      Tuệ Dung nghe vậy tát mạnh vào mặt nữ thần y cái khiến nữ thần y lần nữa ngã chúi xuống đất. Tuệ Dung nắm cổ áo nữ thần y kéo nàng đứng lên, gằn giọng:
      - cho hay, cho dù có cự tuyệt như thế nào ta cũng để dùng những cử chỉ lạnh lùng, xa vắng và những lời để làm khổ ngài ấy nữa...

      Tuệ Dung chưa xong, nữ thần y vùng tay Tuệ Dung, lùi lùi vào vách, nàng nhìn Tuệ Dung trân trân, miệng lắp bắp:
      -... thể được. Tôi van hai người, xin buông tha giùm tôi...
      Nàng quay mặt nhìn Uyển Thanh, lắc đầu lia lịa, tiếp:
      - Huynh ấy thay đổi, tôi thể làm vợ người như thế được. Hai người buông tha cho tôi, tôi van hai người, xin đừng dùng tôi làm trò giải trí cho huynh ấy.

      Tuệ Dung hơi chùn trước những lời của nữ thần y, nhưng nàng nhớ tới những lời hứa với Uyển Thanh. Tuệ Dung bước lại đằng bàn, bưng chiếc rương giơ cao khỏi đầu, nghiến răng :
      -Bọn chúng tôi, thậm chí tất cả những người kiêm việc bếp núc hay đổ phân trong căn phủ Tư đồ này đều là huyết trích tử cả, với huyết trích tử như chúng tôi giết con vật so với con người còn dễ hơn.

      Nữ thần y lắc đầu lia lịa:
      - Đừng… Đừng… Xin đừng…

      Tuệ Dung hất đầu ra hiệu, Uyển Thanh mang chén cháo đến trước mặt nữ thần y. Nữ thần y dám chậm trễ, run run cầm lấy chén cháo. Uyển Thanh chăm chú nhìn nữ thần y, thấy nữ thần y tiều tụy hơn những ngày vừa mới vào đây.

      Tuệ Dung gật đầu do dự với nữ thần y:
      - Phải rồi, ăn , ăn xong rồi mới có sức để hầu ngài ấy chu đáo được.

      Nữ thần y thêm gì, van xin thêm lời gì, cứ lặng thinh, cắn chặt môi rồi từ từ ăn. Nàng ăn xong, trong người bừng lên cơn nóng bức, toàn thân như sắp bị nổ tung, nhưng vẫn cố dằn cơn bứt rứt khó chịu trong hạ thể, ngẩng lên nhìn Tuệ Dung rồi lặng thinh.

      - dám như thế với tôi hả? - Tuệ Dung nạt lớn - có biết huyết trích tử là ai , tôi như vầy mà dám trừng mắt với tôi à?

      Nữ thần y cắn môi im lặng. Tuệ Dung vẫn chịu yên, bảo Uyển Thanh:
      -Cởi đồ ấy ra.

      Nữ thần y kháng cự khi Uyển Thanh cởi bỏ đồ nàng ra. Uyển Thanh thấy trong mắt nữ thần y là những tia dửng dưng, chán chường quá, như đời này còn gì để mà thiết tha, nàng như buông bỏ tất cả.

      -Ngày mai chúng tôi đem Tiểu Bạch trả lại cho .
      Tuệ Dung , rồi cùng Uyển Thanh mang chiếc rương , chén cháo và y phục của nữ thần y rời .

      Cơ thể nữ thần y lại dâng lên cơn nóng bức làm nàng khó chịu. Nàng gục xuống sàn nhà ôm lấy mặt, lệ tràn ra kẽ tay, những giọt nước mắt thi nhau chảy ra, lúc nãy nàng cố gắng lắm để mạnh mẽ, để khóc trước Tuệ Dung và Uyển Thanh.

      (còn tiếp)

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 63: Xuân dược

      Cuối giờ Dậu, Cửu Dương hấp tấp trở về phủ, dáng điệu vội vã. Nửa canh giờ trước đó Tuệ Dung nhờ tên lính đến quân cơ xứ với chàng nữ thần y bệnh nặng bảo chàng về gấp.

      Dưới ánh đèn cầy vàng vọt, Cửu Dương thấy nữ thần y quấn mình trong tấm chăn bông dầy cộm, ngồi góc giường. Hai cánh cửa sổ trong phòng ngủ của nàng đóng chặt, mành rèm trùm kín mít, quanh căn phòng có vô số những ngọn nến được nhóm lên ở kệ gỗ, lập lòe cháy sáng. Cửu Dương bước đến bên giường hỏi bằng giọng lo lắng:
      -Muội khỏe à?

      Nữ thần y lặng thinh nhìn chàng, đôi mắt ươn ướt, nhưng nàng vẫn chưa lời.

      Cửu Dương hỏi tới:
      -Muội cảm thấy khỏe ở đâu?

      Nữ thần y khe khẽ lắc đầu, chàng nhanh:
      - Đến đây, để huynh xem!

      Nữ thần y nhìn chàng, nàng vẫn lắc đầu.

      Cửu Dương cau mày, phản ứng của nàng khiến chàng càng thêm lo lắng, chàng thấy dường như nàng quằn quại trong cơn bệnh gì kinh khủng lắm. Chàng bèn ngồi xuống giường, chồm đến đặt tay lên trán nàng:
      - Nữ thần y, sao muội nóng thế này, muội bị làm sao rồi? Mau cởi tấm chăn ra cho hạ nhiệt nào!

      Dứt lời túm lấy tấm chăn kéo ra khỏi người nàng. Tấm chăn rớt xuống giường, chàng như tê liệt trước thân hình hoàn toàn phơi bày của nàng.

      Cơ thể nữ thần y van nài từ ban chiều, và nàng thể từ chối điều đó được nữa. Nàng phó mặc, còn ý muốn đương cự nữa khi cơn hưng phấn lại thình lình nổi lên, quặn thắt trong nàng lần này rồi lần khác. Trong cái chớp mắt nữ thần y chộp lấy cổ áo Cửu Dương và kéo về phía nàng, sau đó miệng nàng đòi hỏi miệng chàng, lưỡi nàng tìm thấy lưỡi chàng. Nàng rên rỉ trong miệng chàng, hôn chàng cách nóng bỏng và hoang dại.

      -Muội muốn huynh...
      lát sau nàng đột ngột rời môi chàng, thở mạnh, gấp gáp, lại trèo đến ngồi hẳn trong lòng chàng, cuộn đôi chân quanh eo chàng. Môi nàng mơn qua cổ chàng, hôn, liếm, cắn từng miếng ở chân cổ, làm cho cơ thể chàng rộn rã khắp mọi nơi. Máu nóng dồn xuống bụng dưới, giữa hai chân, ngay đó…

      Cửu Dương nắm lấy eo nữ thần y, giữ cho nàng ngồi được thăng bằng để ngã bật ngửa ra đất.
      -Nữ thần y, bình tĩnh lại nào, muội bị xuân dược điều khiển rồi.
      Chàng thầm như thể hài lòng nhưng kỳ thực chàng hề có vẻ muốn buông nàng ra khỏi tay chàng.

      Nỗi khao khát được chiếm hữu dâng lên dữ dội, nung nóng máu trong cơ thể nữ thần y. Nàng lại :
      - Muội khó chịu quá… cởi đồ của huynh ra

      Nàng thở hổn hển, xong thấy chàng làm theo lời mình bèn móc ngón tay vào trong cổ áo chàng, dùng sức kéo ra. Nữ thần y nhanh nhẹn cởi từng khuy áo của chàng ra. Sau thoáng nàng gạt tấm áo ra khỏi vai chàng. Nó rơi xuống và xếp thành đống dưới sàn nhà. tay nàng vuốt ve ngực chàng bằng những ngón tay thon dài, sau đó dần xuống bụng dưới, tháo thắt lưng của chàng ra, luồn bàn tay trong lưng quần, cảm nhận lớp lông hoan lạc... tay còn lại nàng đặt lên phần cương cứng... Lần đầu tiên nàng chạm đến phần cơ thể ấy, rắn rỏi… mạnh mẽ...

      Cửu Dương chộp lấy hai cổ tay nữ thần y, đặt chúng sau lưng nàng, để trấn tĩnh nàng lại, và cũng như để trấn tĩnh cảm giác thèm khát và khơi gợi dục tình trong chàng.

      -Muội muốn chạm vào huynh...
      Giọng nữ thần y toàn hơi thở và hoàn toàn mất kiểm soát.

      -Huynh biết, muội làm huynh muốn phát cuồng lên nhưng muội bị xuân dược điều khiển, bình tĩnh hít thở nào, tự chống cự lại chính mình.

      Nữ thần y dường như nghe gì, liên tục xoay cổ tay để thoát ra. Nàng tha thiết được tiếp tục động chạm vào chàng nhưng vô vọng, hai tay bị vô hiệu hóa bằng hai bàn tay chàng giữ chặt phía sau lưng.

      -Muội muốn hôn huynh...
      Nữ thần y , mê mẩn nhìn môi chàng.

      Cửu Dương kề mặt chàng sát mặt nữ thần y định hôn nàng nhưng trước khi môi chạm môi, chàng dừng lại. Mắt chàng nhìn sâu vào mắt nàng, nàng có vẻ đẹp hớp hồn, chàng suy nghĩ chốc rồi hôn nàng, vì biết liệu có còn cơ hội nào nữa để hôn nàng, chàng buông mình vào nụ hôn, lưỡi khuấy đảo trong miệng nàng, nhưng chỉ được chốc nàng trong hơi thở giữa những nụ hôn:
      -… Muội muốn hôn huynh… Ở đâu huynh biết mà...

      Mắt Cửu Dương sẫm lại vì ngạc nhiên, nhưng trong đó cũng cùng lúc lóe lên tia kích động. Miệng chàng há mở, trong lòng dâng lên thèm khát và đam mê, hai tay cầm giữ cổ tay nữ thần y bất thình lình lỏng ra.

      Nữ thần y thừa dịp này rút tay về rồi nhanh chóng trượt xuống giường, quỳ đất, kéo quần chàng xuống chân. Chàng quả là tinh hoa của đàn ông. Nhìn chàng quá đỗi to lớn, quá đỗi gợi cảm. Bàn tay nàng cầm lấy cương cứng của chàng, nó mạnh mẽ, cứng nhưng cũng mịn màng cùng lúc, như thép bọc trong nhung lụa. Tay nàng di chuyển lên xuống. Chàng khép hờ mắt lại, hông mềm ra, hơi thở rít sâu trong họng. Tay nàng vẫn di chuyển lên xuống theo chiều dài của chàng. Làn da ấy mịn và cứng… kết hợp tuyệt vời... Đột nhiên mắt chàng nhắm nghiền, tiếng rên ngắn thoát ra từ sâu trong cổ họng chàng khi nàng cúi đầu xuống, bầu ngực nàng tựa vào đầu gối chàng, ngậm chàng vào miệng, bọc môi mình quanh chàng, lưỡi chạm vào phần chóp, mút .

      Mắt chàng bừng mở, tiếng rên trầm trầm phát ra từ cổ họng khi nàng mút mạnh hơn. Chàng rên to hơn rồi nhắm nghiền mắt lần nữa khi nàng cho tiến sâu thêm, ấn chàng vào miệng và ngừng chuyển động lên xuống quanh chàng. Tay nàng ve vuốt những bắp thịt rắn rỏi đùi chàng.

      -Nữ thần y…
      Cửu Dương khẽ mở mắt gọi khi nữ thần y ấn chàng vào sâu hơn trong cổ, nuốt chàng vào sâu trong cổ, môi ngậm chặt… lần nữa rồi lần nữa, vừa nhấc đầu lên xuống vừa nhìn lên chàng đăm đắm khiến chàng muốn ngừng thở.

      -Nữ thần y…
      Cửu Dương lại khi nàng mút mạnh và nhanh hơn, bật lưỡi quanh phần chóp của cương cứng đầy ấn tượng. Giấu răng sau môi, nàng giữ chặt miệng mình quanh chàng, mút mạnh rồi mạnh hơn nữa, sấn vào chàng sâu hơn và sâu hơn nữa, quần lưỡi vòng quanh, vòng quanh... Nàng tiếp tục nhìn lên chàng, hồi sau ước lượng được ham muốn của chàng lên đến đỉnh điểm rồi nàng bất thần dừng lại.

      Cửu Dương như rơi xuống từ bờ vực khi nữ thần y ngừng chuyển động. Đôi mắt chàng thẫm lại vì cơn cực khoái bị gián đoạn.

      -Làm ơn vào trong muội
      Nữ thần y vẫn còn quỳ dưới chân chàng, ngẩng đầu lên với vẻ mặt đầy đam mê, ánh nhìn đắm đuối. Nàng vừa xong, chàng lập tức cúi xuống túm chặt lấy vai nàng, nhấc nàng lên. Trong chớp mắt, cơ thể nữ thần y bị ghim xuống giường, toàn bộ sức nặng cơ thể chàng nhấn sâu nàng xuống tấm trải giường. Lại nữa cương cứng của chàng chạm vào đùi nàng.

      Nữ thần y quàng tay quanh cổ Cửu Dương kéo cổ chàng xuống, để miệng chàng gần miệng nàng rồi hôn, đẩy lưỡi mình len giữa hai môi, vào miệng chàng, rên khẽ. Cửu Dương cũng ôm riết rồi siết nữ thần y vào lòng. Tay chàng lùa sâu vào tóc nàng, chàng hôn nàng quyết liệt và chiếm hữu. Lưỡi chàng và lưỡi nàng xoắn lấy nhau, hòa quyện, bấy giờ nữ thần y cảm giác sức nặng của cơ thể chàng dường như biến mất.

      Nữ thần y vừa hôn Cửu Dương vừa dùng tay mơn man phần cương cứng của chàng.
      - muội ...
      Nàng thầm giữa những nụ hôn, lại mang phần cương cứng đó chạm vào vùng đào nhụy sớm ướt đẫm của nàng.

      -Huynh sắp tự khống chế mình nổi…
      Cửu Dương rời môi nữ thần y, cố kháng cự nỗi thèm khát quằn quại của chàng, giọng khẩn thiết đầy vẻ cảnh báo:
      - Nếu muội muốn bị cưỡng hiếp, dừng tay lại ngay.

      rồi chàng túm lấy hai cổ tay nàng giở chúng lên, đặt qua đầu nàng.

      -Muội muốn thế mà - Nữ thần y thở gấp gáp, khoái cảm cuộn trào sâu, rất sâu trong nàng - Cưỡng hiếp muội ... ngay bây giờ…

      Nàng vừa vừa rên siết, tay nàng cử động được nữa vì chàng vẫn giữ chúng quanh đầu nàng. Nàng bèn ưỡn hông lên, đón nhận. Nàng chỉ muốn chàng dập xuống, mạnh vào vùng nhạy cảm sớm trơn trượt của nàng, đâm xuyên qua người nàng...

      -Xin huynh mà… làm ơn...
      Nữ thần y lại van xin, nhìn chàng với ánh mắt như nhìn loài thú săn mồi quý hiếm và nguy hiểm, chờ đợi cuộc tấn công. Thể xác của chàng trác tuyệt... nàng quả thể chịu được cảm giác thiếu thốn này, nàng còn đủ sức chờ đợi nữa.

      Cửu Dương cắn chặt răng, người con nằm bên dưới chàng quá nóng bỏng, ba vòng đẹp tuyệt vời, bầu ngực vun cao, đầu ngực se cứng, eo thon, hông nở, vùng giữa hai chân nàng ướt lấp lánh, nàng sẵn sàng rồi... Nàng khêu gợi quá đỗi… Và nhất là chàng nàng...

      -Ôi… Muội muốn huynh vào sâu trong muội, van huynh mà...
      Nàng lại thở hổn hển, tiếp tục van xin trong nỗi ham muốn điên cuồng.

      -Đừng khiến huynh cưỡng hiếp muội nữ thần y, huynh muốn muội càng hận huynh hơn bây giờ.
      Cửu Dương thào qua hàm răng nghiến chặt, nỗi đam mê hừng hực trong chàng, căng như dây đàn trước ánh nhìn si dại và lời mời gọi chiếm đoạt của nàng. Chàng thấy mình tuy uống xuân dược mà cả người cũng nóng sốt lên. Chàng biết chỉ cần chàng hạ hông xuống là ngay lập tức đâm phập vào nàng, xé toạc nàng ra, trong cơn đau quằn quại của nàng là cơn cực khoái của chàng, và sau đó là những trận dập điên cuồng vào sâu trong nàng…

      Cửu Dương nhắm mắt lại, lắc mạnh đầu. Khi mắt chàng mở ra, vẻ mặt dịu lại chút. Chàng hít hơi sâu rồi nuốt xuống ngực.

      Khi tỉnh táo trở lại chàng nhìn vào gương mặt người con chàng . Ánh mắt chàng dịu dàng, âu yếm. Chàng cúi xuống gieo nụ hôn lên môi nàng rồi :
      -Huynh giúp muội giải xuân dược.
      Giọng chàng khẽ khàng.

      Ðêm khuya, cảnh vật như chìm trong làn khói đục mù sương vẫn mỗi lúc dày.

      (còn tiếp)

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 64: Giải độc

      Khoảng canh năm, nữ thần y tỉnh lại, nàng thấy mình nằm trong chăn nệm ấm áp, nhưng cả người lại mỏi nhừ, tay chân tê cứng, cố gắng cách nào cũng ngồi dậy được.

      Cửu Dương ngồi ở mép giường trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cả đêm ngủ làm chàng mệt mỏi nhưng giọng của chàng vẫn mềm mỏng và ân cần:
      -Nữ thần y, muội tỉnh lại rồi, để huynh gọi người mang điểm tâm vào cho muội, ăn xong huynh đưa muội

      Cửu Dương chưa hết lời, nước mắt nữ thần y tuôn ra như thác, từ khi bị giam giữ ở đây nàng khóc biết bao nhiêu lần. Nàng nhìn chàng với giọng tiêu cực:
      - Huynh... huynh... như thế với muội sao? lẽ huynh... chơi xong là bỏ hay sao?

      Miệng Cửu Dương mím lại thành đường khắc nghiệt, nhưng sau đó, hầu như miễn cưỡng, môi chàng nhếch lên, như cố nén nụ cười.

      -Huynh làm muội đau à?
      Chàng hỏi, nhoài người đến dùng ngón trỏ của bàn tay lau nước mắt cho nàng.

      Nữ thần y vẫn khóc rưng rức, ngừng nghĩ đến chàng đày đọa thân xác của mình.

      -Huynh nghiêm túc đấy, muội đau à?
      Cửu Dương lại tiếp tục lau nước mắt cho nữ thần y, hỏi nàng bằng giọng dịu dàng.

      Nữ thần y ngừng thút thít chút, thào:
      -...

      Cửu Dương vén vài sợi tóc dính vào đôi má ướt đẫm nước mắt của nữ thần y ra sau tai bằng ngón trỏ thon dài, khẽ gật đầu:
      -Đấy, vậy huynh chưa làm gì muội cả, bằng , làn da màu hồng tuyệt đẹp ở hạ thân muội chuyển sang đỏ và sưng tấy, bây giờ vô cùng bỏng rát. Hơn nữa huynh muội, chơi xong rồi bỏ muội đâu.

      Mặt nữ thần y đỏ lựng.

      Nhắc lại đêm qua khi nữ thần y vẫn ưỡn lên thèm muốn, hông nhấc lên trông đợi... đợi chàng vào trong nàng. Đương trong cơn khao khát đột nhiên Cửu Dương nhổm dậy, bước xuống giường nhấc bổng nàng lên và bế nàng cuộn tròn trong lòng chàng rồi mang nàng đặt vào chiếc bồn tắm ở góc phòng, dường như mất chút sức lực nào.

      Nước lạnh vẫn đủ để làm dịu cơn ham muốn, mặt nữ thần y vẫn đỏ ửng, hơi thở rạo rực và tán loạn còn Cửu Dương ở cách nàng quãng, nàng chạm vào chàng được… Bây giờ nằm nhớ lại, nữ thần y nhớ nàng muốn leo ra khỏi chiếc bồn tắm đó và đến bên chàng biết chừng nào, nhưng chàng phong các huyệt đạo khắp toàn thân nàng lại nên nàng cách nào cử động được. Chàng “muội hãy ráng chịu đựng, xuân dược tan trong nước, huynh chiếm đoạt muội, chưa, cho đến khi muội tự nguyện.” Rồi suốt cả đêm chàng ngồi bên chiếc bàn đặt ở giữa phòng, ngực trần, cơ thể rắn rỏi với những đường cơ bắp cuồn cuộn tắm trong thứ ánh sáng vàng vàng của chiếc đèn đơn độc bàn. Toàn bộ phần còn lại của gian phòng đều ngập bóng tối, chàng như chìm giữa ốc đảo ánh sáng bé, bất khả chạm đến, độc, trong vầng khí quyển riêng...

      Nữ thần y nghĩ đến đây ngượng dám nhớ tiếp nữa, nhất là cái cảnh nàng phó thác bản thân cho người đàn ông này, những câu van vỉ, những gì nàng làm với chàng… Nữ thần y nhắm chặt đôi mắt, nàng hư hỏng đủ đường...

      Cửu Dương biết nữ thần y nhớ được chuyện đêm qua, mỉm cười:
      -Lúc nãy là huynh đưa muội ra ngoài thành hít thở khí. bao ngày rồi muội chưa bước khỏi căn phòng này phải nào? Nhưng trước hết để huynh giúp muội mặc y phục vào .

      Cửu Dương dứt lời giở tấm chăn khỏi người nữ thần y, tỉ mẩn mặc y phục cho nàng tựa hồ nàng là đứa trẻ. Nữ thần y đủ sức để nhấc nổi cánh tay nên đành phải để chàng giúp nàng cầm lấy mép váy, chầm chậm, xỏ chân nàng vào rồi kéo chiếc váy từ chân nàng qua khỏi đùi, hông, eo. Những ngón tay chàng lướt da thịt nàng. Nàng biết xuân dược còn tác dụng nhưng động chạm này lại làm cả người nàng run lên, đánh thức từng sợi dây thần kinh trong cơ thể nàng.

      Cửu Dương mặc xong chiếc váy cho nữ thần y, khom người đỡ nàng ngồi lên để mặc yếm, chàng vén tóc sau lưng nàng sang bên vai, hất sang bên ngực.

      -Muội có thân hình đẹp rực rỡ.

      Chàng , quàng đôi tay ra sau lưng nàng để thắt hai sợi dây yếm, mấy ngón tay trượt chầm chậm từ gáy dọc xuống theo xương sống, nhè da thịt nàng.

      -Huynh thích chiêm ngưỡng làn da trắng mịn màng của muội. Thực ra huynh có thể nhìn ngắm muội suốt cả ngày, muội cần thấy ngượng nghịu hay hổ thẹn mỗi khi trần truồng.

      Nữ thần y mím môi. Cửu Dương siết hai sợi dây lại thành gút. Khoảng cách hai người rất gần, gần đến nỗi nữ thần y cảm nhận được cả hơi nóng tỏa ra từ cơ thể chàng, sưởi ấm toàn thân nàng. Nàng cũng có thể cảm nhận được những cơ bắp ngực chàng, chàng ấy quả … rắn chắc cách kinh ngạc.

      -Cơ thể muội có hương thơm tuyệt lắm, ngọt ngào.

      Cửu Dương lại khẽ, lướt mũi chàng qua vành tai phải của nữ thần y, trượt nhàng xuống thái dương nàng rồi chàng buông những nụ hôn mềm như lông vũ cổ nàng. Nữ thần y cố giữ vẻ mặt bình thản, nhưng vẫn cảm nhận hai đầu ngực nàng se cứng và nhô cao lên đằng sau manh áo yếm. Khi nàng hé nhìn chàng, thấy phảng phất dấu nụ cười môi chàng.

      Cửu Dương tiếp tục dời tay xuống eo nữ thần y để cột hai sợi dây yếm còn lại. Chậm chậm, môi chàng cũng chuyển động theo, hôn bờ vai phải nàng. Những nụ hôn mê đắm. Nữ thần y cắm mắt xuống giường, cắn chặt môi, sâu trong hạ thể nàng quặn lên mỗi khi nụ hôn chàng đậu xuống vai.

      Khi mặc xong y phục chỉnh tề cho nữ thần y rồi, Cửu Dương nhìn nàng dịu dàng. tay chàng nâng cằm nàng lên để nàng nhìn vào mắt chàng, ngón cái mơn trớn môi dưới của nàng. Nữ thần y buộc phải rời răng khỏi môi, chàng nhìn vào mắt nàng thăm dò:

      -Đôi môi này của muội từng làm thế với người khác bao giờ chưa?

      Nữ thần y mím môi, khẽ lắc đầu.

      - là tuyệt - Chàng gật gù - Quá tuyệt! thể tin nổi đó là lần đầu của muội. Muội làm huynh thèm muốn khủng khiếp. Lúc đó huynh phải chật vật chịu đựng những cảm giác náo loạn, hoành hành trong khắp cơ thể.

      Cửu Dương thả chiếc cằm nữ thần y ra, kéo nàng vào lòng chàng, ôm dịu dàng nâng niu, đầu nàng tựa vào ngực chàng.

      -Biết , chúng ta quen nhau bao lâu, nhưng muội chưa từng làm huynh hết ngạc nhiên.

      Mặt chàng khi câu này đầy vẻ hài lòng, giọng trầm ấm. Nữ thần y nằm gọn trong tay chàng, những ngón tay chàng khẽ vén mấy lọn tóc lòa xòa mặt nàng.

      (còn tiếp)

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 65: Trốn chạy (thượng)

      Chiếc xe ngựa chậm rãi tiến về phía cổng thành, hướng ra ngoại ô, bỏ lại căn phủ rộng lớn phía sau. Cửu Dương ngồi bên cạnh nữ thần y, hai người ngồi băng ghế trong xe, lần này ra thành, chàng cũng muốn trở về nữa. Chàng biết nhiều người nhìn vào tòa phủ hoành tráng đó, những tiện nghi trong nhà và địa vị của chàng rồi cho rằng chàng là người rất hạnh phúc. Chàng thực hạnh phúc chăng? . Chàng chỉ cảm thấy là vô tri nhiều lúc hay hơn. Vô tình nhiều lúc hơn cả hữu tình. Còn hạnh phúc nó là cái gì cụ thể, xa vời quá.

      Xe ngựa hướng đến chùa Phổ Linh. Chùa nằm ở ngoại ô phía Tây thành, tuy chỉ là nơi ở của nhà tu hành, nhưng vì hoa mai mà trở nên nổi tiếng. Trong vườn nhà chùa toàn là hoa mai, đâu đâu cũng toàn màu hoa vàng hoa đỏ. Mỗi bận đến tiết mai nở rộ hương bay xa hàng mươi dặm, người du ngoạn đến như nước chảy. Rất nhiều tiểu thư khuê các ngày thường dễ ra khỏi được khuê phòng, chỉ thỉnh thoảng lấy cớ lên chùa thắp hương mới được ra ngoài dạo chơi chuyến, năm nào họ cũng dạo đến chùa Phổ Linh này. Lại càng rất nhiều niên thiếu con em các nhà giàu lắm tiền bạc, lấy dịp này làm cơ hội săn sắc đẹp, ngày ngày lượn lờ đến chốn này kiếm tìm "kỳ tích." Vì vậy tiết hoa mai rộ thế này cũng là thời gian thịnh nhất về hương hỏa của chùa.

      Nhưng bây giờ là mùa thu nên hai bên đường là những ngọn núi phủ lá vàng, những ngọn đồi cũng phủ màu vàng, cánh đồng vàng trải dài. Thu sang là lúc đất trời nhuộm màu vàng khắp nơi nơi, từ cỏ cây hoa lá chuyển sang sắc màu huyền diệu.

      Cửu Dương và nữ thần y ngồi nhìn trời qua chiếc rèm cửa sổ, xe ngựa lúc này vào hẻm núi dẫn lên chùa. Hai bên hẻm núi đầy những tảng đá xếp chồng lên nhau cách lắt lẻo, xù xì như hàng ngàn tuổi. Lúc này mặt trời lên, ánh bình minh từ từ đánh tan những làn sương trong thung lũng, vài con hạc cất mình bay trong trời mây man mác.

      Xe lăn bánh đều đều bỗng cán phải hòn đá làm cho xe bị đảo bánh, nghiêng sang bên. Nữ thần y giật mình, đưa tay chống xuống băng ghế để giữ thăng bằng, chợt nghe bên cạnh Cửu Dương hít vào hơi sâu. phải băng ghế... Nàng lần nữa chạm vào chàng qua lớp vải...

      -Đại nhân có sao ?
      tên lính cưỡi lưng con ngựa, ghé sát bên cửa sổ hỏi với vào trong xe.

      - sao.
      Cửu Dương đáp vọng ra, môi mỉm nụ cười . Chàng nắm lấy tay nữ thần y :
      -Phải cảm ơn hòn đá đó, nó khiến muội vào đúng vị trí hiệu quả đấy chứ.

      Chàng vuốt ve tay nàng rồi đặt xuống băng ghế, lại nhìn ra cửa sổ.

      Nữ thần y đỏ mặt, những chuyện của đêm qua tái bất ngờ trong đầu nàng, những vòng cơ bụng dưới nghiến xiết lại. Nàng đan mấy ngón tay vào nhau, đặt chúng đùi nàng, mắt chăm chú nhìn xuống mấy ngón tay, nỗi e thẹn chịu đựng nổi.

      Xe ngựa lại lắc lư sang trái rồi sang phải. Tim nữ thần y đập thình thịch, nàng có thể cảm thấy thứ hấp lực, cảm thấy luồng nhiệt giữa hai người lóe lên, tràn ngập gian. Chàng vẫn ngồi bình thản bên nàng, khuỷu tay buông thõng gối, chân hơi dạng ra. Chàng im lặng nhìn ra cửa sổ, nhưng lại mỉm cười trìu mến, nàng biết chàng hồi tưởng...

      -Huynh làm ơn... có thể đừng cười nữa được ?
      Nữ thần y .

      Cửu Dương quay sang nàng, đôi mắt sáng của chàng nheo lại rồi chàng lắc đầu:
      - Huynh cười hay sao? Làm gì có.

      Nữ thần y tiếp tục đỏ mặt, cúi đầu xuống lảng tránh ánh mắt cháy bừng lên, rực lửa của chàng. Nàng giấu mặt sau mái tóc dài. là vừa rồi môi chàng thoáng nụ cười nhưng nàng gì thêm.

      -Muội căng thẳng à?
      Cửu Dương vén tóc nữ thần y sang vai nàng, ghé vào tai nàng hỏi, đôi môi mềm mại của chàng lướt qua thái dương nàng, như nụ hôn âu yếm, ngọt ngào.
      -Muội cần e ngại chuyện vừa rồi - Chàng thầm như thể tiết lộ bí mật - Chẳng phải đêm qua muội nhìn thấy cả rồi sao?

      Nữ thần y thẹn đỏ mặt. Nàng biết chàng muốn ám chỉ gì... càng cúi thấp đầu xuống, ngồi im như pho tượng, cả nhúc nhích động đậy, nhưng trong lòng nàng thực như Trường Giang dậy sóng, cuồn cuộn phong ba. Cửu Dương nhìn thấy nữ thần y như thế, tiếp tục mỉm cười, đột nhiên nụ cười phớt đôi môi quyến rũ của chàng tắt ngấm. Trong lòng chợt trăm ngàn mối thương cảm giao nhau. xúc động của tình cảm, phức tạp của tâm tư, gần như biết phải làm thế nào cho phải. Chàng lại nhìn nàng, ở góc nhìn nghiêng nàng đẹp đến thoát trần. Chàng nghĩ đến kể từ hôm chàng vào cung gặp Khang Hi, chàng mất niềm tin và tình của nàng, mãi mãi… Vừa buồn vừa đau khổ, chàng lại nghĩ đến việc khi xưa chàng và nàng vui vẻ thế nào ở Hàng Châu, rồi khoảng thời gian trong căn nhà tre, rong ruổi dạo chơi, như thể mới hôm qua, ngờ ngày vui qua mau, chuyện buồn lại tới tấp, bất giác trong lòng dâng lên trăm ngàn mối u hoài. Tiếng bánh xe quay lốc cốc, lốc cốc, như thể nghiến nát tâm tư của chàng.

      Ngôi chùa Phổ Linh là trong những ngôi chùa lớn của miền Bắc, xa kinh thành chỉ độ vài dặm nên khách nhàn du xem cảnh thường nhật cũng đông đảo kém gì ngày rằm hay mùng . Từ sáng sớm thấy dân địa phương mang hương đèn vàng bạc, hoa quả bánh trái đến cổng chùa, biến thành cái chợ trời nho nhộn nhịp. Mặt trời lên khuất rặng núi, du khách bắt đầu lũ lượt kéo nhau tới, mọi người đều ăn mặc chỉnh tề, áo màu đủ sắc tạo nên cảnh tươi vui như ngày xuân tết.

      Xe ngựa đỗ trước cổng chùa, Cửu Dương bước xuống xe, tay vén rèm còn tay kia chìa ra :
      - nào.

      Nữ thần y nắm tay chàng làm điểm tựa bước xuống đất, nhưng vẫn thể nhìn vào mặt chàng, chỉ chăm chăm ngó xuống đất. Cửu Dương lại mỉm cười, chàng thể gắn kết nổi cử chỉ ngại ngùng này của nàng với những gì nàng muốn làm đêm qua... ngây thơ và nhiệt tình đến táo bạo của nàng làm chàng kích động.

      Trong chùa đông người đến ngạt thở, Cửu Dương vẫn nắm lấy bàn tay nữ thần y, như sợ sau khi qua khỏi tam quan rồi nàng lạc mất trong biển người mênh mông. Nhưng nữ thần y rút tay về, nàng hạ giọng :
      - Ở đây là Phật đường, xin huynh đứng đắn chút, xin đừng tùy tiện chạm vào người muội.

      Cửu Dương nghe vậy gật đầu. Nữ thần y thêm:
      -Muội muốn vào nhà bái đường thắp nhang… mình.

      Cửu Dương lại dễ dãi gật đầu.

      Nữ thần y rời . Cửu Dương lặng lẽ chăm chú nhìn theo nữ thần y cho đến khi vạt áo nàng khuất sau cánh cửa của nhà bái đường rồi chàng mới chậm rãi bước vào sân chùa. Cửu Dương đứng trong sân chùa chờ nữ thần y chưa đầy phút có tiếng xì xào:
      -Xem chàng ta kìa!
      đứng bên trong nhà bái đường thào phấn khích với hai bạn.
      -Đỉnh quá!
      -Độc thân hả?

      Quả thực bao giờ Cửu Dương cũng nổi bật giữa đám đông, sáng nay cũng vậy, chàng mặc bộ y phục màu trắng trông nhàng và điềm tĩnh. Chàng đứng cạnh bệ lư hương, nhang đèn bốc khói cuộn quanh càng khiến chàng nhìn như thoát tục, lại nữa nụ cười thanh thản nở cặp môi đẹp như tạc tượng.

      Ngoài ba đó còn có rất nhiều nữa đứng như trời trồng ở cửa ra vào nhà bái đường, như bị điểm huyệt trước diện mạo trác tuyệt của chàng. Thêm hai quỳ phía sau nữ thần y quay đầu, nhìn ra ngoài sân đầy phấn khích. Có lẽ hầu hết các trong chùa và cả vài phụ nhân nữa đều hướng về phía sân chùa.

      - Tiểu nữ Bạch Ngâm Sương khấu kiến Tư đồ đại nhân.

      Có tiếng đằng sau lưng, Cửu Dương quay lại, dưới chân chàng là thiếu nữ quỳ, toàn thân phủ bộ quần áo màu vàng, áo choàng, áo dài, thắt lưng, váy, giày vải... tất cả đều màu vàng, đầu cũng có cây trâm hoa mai vàng gài bên tóc mai. cúi đầu thấp nên chàng chỉ có thể trông thấy cái chỏm mũi nho và hai hàng lông mày dài cong cong hình viền lá quạt thôi. Bên cạnh nàng là phụ nhân cũng quỳ cúi đầu chào, lại sụp lạy nữa, miệng rất rành rẽ như sợ vừa rồi chàng nghe thấy:

      - Thưa đại nhân, con của dân phụ đây tên là Ngâm Sương, chữ Ngâm trong ngâm thơ, chữ Sương trong sương gió. từ lâu rồi Ngâm Sương rất ngưỡng mộ đại nhân, nay diễm phúc được gặp nên dân phụ dẫn con tới chào.

      Đoạn bà ta lẩm bẩm trong miệng:
      - Con hãy ngẩng đầu lên .

      ngoan ngoãn ngẩng lên, đôi mắt ướt rượt chiếu thẳng vào Cửu Dương. Nàng điểm phấn tô son, môi đỏ mọng, chân mày xanh biếc càng làm nổi lên đôi mắt long lanh quyến rũ. Đôi mắt đó nhìn Cửu Dương chớp.

      Mấy đêm ngủ được làm Cửu Dương mệt mỏi, đôi mắt nặng trĩu, mà đầu như choáng, chàng nghe được họ những gì nhưng cũng mỉm cười đáp trả, rồi cho họ đứng lên.

      Lại tới nữ thần y quỳ trước tượng Phật Quan trong nhà bái đường lâu, quên cả thời gian vẫn thản nhiên trôi xung quanh nàng, bỗng có tiếng gọi thoang thoảng:
      - Muội muội.

      Nữ thần y mấy chú ý, nhưng tiếng gọi lại vang lên rệt:
      - Muội muội.

      Nữ thần y giật mình nhìn sang góc nhà bên phải, ra là Tiểu Tường và Phi Yến. Nữ thần y đứng lên, mặt lộ sắc mừng.

      Nghị Chánh ở ngạch cửa, ngoảnh đầu nhìn ra sân rồi lò dò bước lại, tay đưa lên môi suỵt khẽ.

      -Trong khoảng thời gian qua ngày nào Nghị Chánh, tỷ, và Tiểu Tường cũng đến gần phủ Tư đồ quan sát nhưng có cách nào vào được bên trong phủ, hồi sáng ba người bọn tỷ thấy muội ra ngoài phủ nên vội bám theo tới đây.

      Phi Yến . Nghị Chánh cũng nhìn nữ thần y, :
      -May cho muội đó, Thiên Văn vận đào hoa rất vượng, bị đám nữ nhân giữ chân, chúng ta thôi.

      Nghị Chánh rồi quay mình trước, rồi đến Phi Yến, nữ thần y, Tiểu Tường sau cùng. Bốn người xuyên qua nhà bái đường, men theo hành lang bên trái mà đến tăng đường, lại xuyên qua tăng đường hướng đến nhà hậu đường, chỉ cần bốn người ra khỏi nhà hậu đường, băng qua khoảnh sân nữa là có thể thoát ra chùa bằng cổng sau.

      (còn tiếp)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :