1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh Triều Ngoại Sử II - TH

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 59: Gian tế (hạ)

      Cái tin Trang Doãn Thành bị xử lăng trì ở pháp trường vào buổi chiều thu năm 1670 làm chấn động toàn thành. Mọi người chưa hết bàng hoàng, lại nghe con trai Trang Doãn Thành là Trang Đình Long chết rồi cũng bị quật mồ lên chịu tội phanh thây, cả nhà họ Trang mấy chục người từ mười lăm tuổi trở lên đều bị xử trảm, vợ con bị đày Phiên Dương. Sau đó lại có thêm tin tiền lễ bộ thị lang Lý Lệnh Triết, Hàng Châu tướng quân Tùng Khôi, án sát Lý Hoán, huấn đạo Triệu Trinh Đồng, học chính Hồ Thượng Hành, đề đốc Lương Hóa Phong và thủ đạo Trương Võ Liệt cũng bị bắt giam, tùy theo tội nặng mà bị tống giam, bị lưu đày, hoặc bị giết chết.

      Chả là mùa thu năm 1670 Ngao Bái làm theo lời Cửu Dương cử hai khâm sai từ Bắc Kinh xuống Hàng Châu và Chiết Giang đem theo mấy trăm binh sĩ bắt giam hết những người có liên quan đến bộ sử về thời Minh để tra xét, nhưng mục đích chính là muốn loại trừ những người chịu phục tùng tam mệnh đại thần.

      Năm 1589 khi Chu Quốc Trinh, thượng thư bộ lễ kiêm nội các đại học sĩ vì theo phe đảng của hoạn quan Ngụy Trung Hiền nên từ quan về ở Nam Tầm tỉnh Chiết Giang. Họ Chu sau đó dày công soạn thảo bộ sử về thời Minh, trong đó có nhiều phần khác nhau gồm Hoàng Minh Đại Sử Ký, Hoàng Minh Đại Chính Ký, Hoàng Minh Đại Huấn Ký và được lần lượt in ra. Riêng bộ sau cùng là Minh Lịch Triều Chư Thần Truyện chưa soạn xong ông mất. Gia cảnh ngày càng xuống dốc nên con cháu phải đem bộ bản thảo dang dở của ông bán cho thư sinh con phú gia ở Nam Tầm tên là Trang Đình Long.

      Khoảng đầu năm 1593, Trang Đình Long mời được nhiều nho sĩ đất Giang Nam như Lý Lệnh Triết, Mã Lương, Nghiêm Hồng Đạt, Mao Nguyên Minh, Phan Sanh Chương, Ngô Viêm... tổng cộng mười tám người đến để tiếp tay tu chỉnh, ngày đêm tăng bổ, nửa năm làm xong sách. Bộ sách này được đặt tên là Minh Sử Kỷ Lược, nhưng chưa kịp xuất bản Trang Đình Long chết. Thể theo nguyện vọng của Trang Đình Long cuối năm đó cha Trang Đình Long là Trang Duẫn Thành cho người in sách. Trước khi phát hành sách Trang Duẫn Thành có gửi bản về bộ Lễ để xin phép vào tháng Giêng năm 1660 và được phê là " có gì đáng ngại." Tuy nhiên chỉ thời gian sau khi sách được phổ biến rộng rãi bị các quan địa phương moi móc ra những điều cấm kị dùng để uy hiếp vòi vĩnh tiền bạc của Trang Duẫn Thành.

      trong những điều được cho là cấm kị là đoạn văn viết về Đa Nhĩ Cổn, trong những hoàng thân có ảnh hưởng lớn trong đầu nhà Thanh song sách lại gọi Đa Nhĩ Cổn là “nhiếp chính vương” mà vẫn dùng tên riêng, niên hiệu trong sách cũng sử dụng niên hiệu triều Minh. Sách còn có thêm đoạn viết về “Gia Định tam đồ” với chất giọng văn đầy ai oán. Thêm vào đó chuyện tác giả chê trách sử quan nhà Minh là Thượng Khả Hỉ, Cảnh Thân Minh và những tướng lãnh nhà Minh là Khổng Hữu Đức, Cảnh Tinh Trung, những kẻ đầu hàng triều đại mới. Mặc dù sau đó Trang Duẫn Thành nhờ người sửa chữa gấp rồi in lại, đồng thời cũng thu hồi tất cả bản in lần đầu nhưng quan huyện Qui An Ngô Chi Vinh vẫn cố tình tìm ra và đem dâng bản in cũ để lập công với triều đình.

      Chiều hôm Trang Doãn Thành bị xử lăng trì Nghị Chánh, Phi Yến và Tiểu Tường như hằng ngày mở sạp bán lồng đèn trong chợ Đông Thành, ba người ở trong nhi viện than ngắn thở dài. Vào giờ Dậu Tân Nguyên và Tiểu Điệp ghé qua nhi viện. Tân Nguyên với đám người Nghị Chánh sau khi nàng hay tin Trang Doãn Thành chết liền đến căn nhà tre tìm nữ thần y nhưng tìm ra nữ thần y. Thế là nhóm người Nghị Chánh cùng Tân Nguyên, Tiểu Điệp hỏi các khu nhà lân cận căn nhà tre, gặp ông lão dượng, ông ban chiều có nhìn thấy nhóm người đến dẫn nữ thần y .

      Trong lòng Nghị Chánh, Tiểu Tường, Phi Yến, Tân Nguyên, Tiểu Điệp rối như nắm tơ vò, trở về nhi viện. Nghị Chánh còn chưa biết làm sao, Tiểu Điệp ngừng :

      -Dựa vào giảo hoạt của Tần Thiên Văn, chàng ấy nhất định bày binh bố trận trong phủ, chúng ta vào đó cứu người chẳng khác nào cá sa vào lưới rập!

      Khuya hôm đó Nghị Chánh tới lui trong khoảnh sân trước nhi viện, cũng cả trăm vòng, mỗi lần nhớ tới lời Tiểu Điệp, Nghị Chánh đều đấm hai tay vào nhau, lẩm bẩm:

      -Huynh ấy có thủ hạ và binh sĩ vô số sao chứ, thể vô duyên vô cớ giam lỏng vị nương trong phủ được, ta cũng thể bỏ mặc muội ấy mà lo tới được!

      Tân Nguyên vẫn chưa về cung an nghỉ, nàng năng gì, cả mấy canh giờ nàng cứ đứng bên cửa sổ trong phòng ngủ của Cửu Dương, căn phòng mà mấy năm trước khi chàng còn ở trong nhi viện chàng ở, trông ra vườn trà. Dạo này là mùa thu, nên hoa cỏ dần dà phai tàn, thay vào đó là sắc lá vàng nhạt đua chen. Tiểu Điệp nhìn dáng đứng của Tân Nguyên, đoán được trong lòng Tân Nguyên có cảm giác gì? Có hay ? Tiểu Điệp cũng vẫn còn chưa tin Cửu Dương chủ mưu vụ án Minh Sử Kỷ Lược. Tiểu Điệp cũng như mấy người Nghị Chánh, Phi Yến, Tiểu Tường, biết Cửu Dương thay đổi từ khi nào? Tiểu Điệp nhớ lại sáng sớm hôm qua nàng có việc ngang qua điện Thái Hòa thấy Cửu Dương cùng các quan trò chuyện ở trước sân đại điện, nom Cửu Dương có vẻ gì thay đổi, như người bên trong nung nấu đại nghiệp lớn như người trong thành .

      Phi Yến chịu nổi cú sốc này nên ở trong phòng ngủ của nàng và Tiểu Tường khóc ròng rã suốt mấy canh giờ. Phi Yến vốn là thiếu nữ vô ưu vô tư, giờ biến thành đa sầu đa cảm. Tiểu Tường ôm lấy hai vai Phi Yến, vuốt ve tóc Phi Yến.

      Mấy lần Nghị Chánh rời sân tìm Tiểu Tường, nhưng khi nào Tiểu Tường ở mình. Trong phòng khí u, tuy đèn cầy được Tiểu Tường thắp lên vẫn ngăn được cảnh sắc tối tăm ủ dột. Nghị Chánh biết làm sao để có cơ hội riêng rẽ mà gặp mặt Tiểu Tường, để vài câu an ủi nàng.

      Phi Yến khóc hồi ngủ vùi trong tay Tiểu Tường. Nghị Chánh đứng nhìn thấy bên ngoài định giơ tay gõ cửa, gọi Tiểu Tường ra ngoài, nhưng vừa giơ tay lên chưa kịp gõ cửa Phi Yến thức giấc, Phi Yến lại khóc. Thế là Nghị Chánh chỉ có thể nhìn Tiểu Tường dỗ dành Phi Yến, chàng đứng hành lang cả đêm, thấy người con chàng , kiều ngồi trong căn phòng đấy, cách chàng chỉ vài tầm tay thôi mà như xa hẳn nghìn núi trăm sông.

      Nghị Chánh nhớ có lần chàng hỏi Tiểu Tường tại sao nàng lại Cửu Dương nhiều đến vậy? Tiểu Tường đáp, vì nàng nhận thấy đảm thức của Cửu Dương rất tốt, từ khi gặp chàng, nàng đem lòng ngưỡng mộ chàng. Rồi từ lòng ngưỡng mộ đó phát sinh ra tình . Nàng nàng quên được lần Cửu Dương dùng ngân lượng và miệng lưỡi chuộc thân cho nàng ra khỏi hoa lâu, chàng dạy nàng võ công, những tháng ngày hai người cùng ở Đồng sơn với các cống sinh, hai người cùng nhau ngắm sao đêm, cùng thưởng trăng. Cửu Dương từng bảo vệ nàng trước bọn du thủ du thực Bắc Thiên Tam kiệt, chăm sóc nàng, mặc dù chàng nàng nhưng cả đời này nàng nguyện theo chàng.

      (còn tiếp)

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 60: Hàm oan (thượng)

      Lại tới buổi chiều hôm nữ thần y vào phủ Tư đồ. Chiều hôm đó, Cửu Dương có việc cần gặp Ngao Bái nên vẫn còn vận bổ phục, đầu đội nón đuôi công gắn tua đỏ, chàng cùng quản gia hành lang dẫn đến hoa viên. Mấy năm nay Cửu Dương được Ngao Bái nâng đỡ, từ chức vụ kiểm kê sổ sách ở bộ hộ lên tới đại tư đồ.

      Phủ Tư đồ của Cửu Dương nằm ở bờ Bắc bến cảng Triêu Dương Môn. Bến cảng Triêu Dương Môn là chung điểm đầu bắc của vận hà. Cuối đời Minh do chiến loạn sửa chữa được nên từ lâu bị vùi lấp, ứ tắc, trông thành hình dạng gì hết. Năm ngoái những viên quan có khả năng tu sửa đê điều như Cận Phụ, Trần Hoàng, Vu Thành Long nhiều lần dày công tu sửa nên đê điều những khôi phục được như cũ, mà lòng sông còn mở rộng ra được hàng chục trượng, mực nước cũng sâu được hơn trượng. Thế là từ đó nơi đây các cửa hàng, cửa hiệu đều được xây thêm, và vì do kinh tế phát triển lên nên bờ, nhà cửa san sát như bát úp, những lầu cao vòi vọi, nóc nhà chọc trời, trông dáng vẻ như tòa tiểu thành độc lập ở ngay trong thành, quang cảnh rất phồn hoa, náo nhiệt.

      Tư đồ phủ rộng và lớn gấp đôi căn phủ Sách Ngạch Đồ ở, gồm có phủ đệ và hoa viên, hai bộ phận hợp thành với tổng diện tích sáu mươi ngàn mét vuông, được bố trí tinh xảo theo kiểu Tam Lộ Ngũ Tiến. Kiến trúc ở trục chính dùng ngói lưu ly màu xanh xây thành, chung quanh tường gạch vây màu đỏ, loại kiến trúc mô phạm vốn dành cho phủ thân vương.

      Tư đồ phủ tám phương lộng gió, sáu hướng thoáng hơi. Hành lang cột nhà sạch bóng chẳng tìm ra chút tì vết, trần nhà vân vi chạm vẽ cầu kì. Cảnh sắc trong hoa viên tao nhã. Hoa viên trồng nhiều liễu làm cho khung cảnh ánh lên sắc lục dìu dịu, có bể cá vàng và những hòn non bộ, xây hình núi non gò đống thoai thoải. Hoa viên ngoài trồng liễu còn trồng cúc ngũ sắc, trắng, vàng, cam, hồng, tím triền miên nối nhau khoe sắc. Giờ đương là mùa thu nên cúc nở rực rỡ. Cửu Dương cũng như nữ thần y đặc biệt thích cúc vì cúc tàn nhưng rụng, nó chỉ gục rũ thân, gợi đến hình ảnh chết đứng của người nghĩa sĩ.

      -Khi nô tài đến dẫn ấy ấy nhắc gì đến Minh Sử Kỷ Lược, hình như ấy chưa biết gì cả.

      Quản gia bên cạnh Cửu Dương .

      Cửu Dương gật gật đầu, im lặng. Quản gia bắt mạch được tâm trạng mấy khả quan của tư đồ đại nhân, thêm:
      -Cả nhà họ Trang rời khỏi thành vào ngày mai, xin ngài an tâm.
      -Ta chỉ e họ quen bằng hữu giang hồ, nếu những kẻ đó biết nhược điểm của ta là nàng ấy, dùng nàng ấy trả thù ta.

      Cửu Dương đáp, chàng men theo hành lang quẹo bên trái, tấm biển ghi Tụy Cẩm Viên phía chiếc cổng hình bán nguyệt ra, hoa viên bố cục tổng thể ba mặt giáp giả sơn, hơn năm mươi cảnh điểm phân bố tại bốn trục Đông Tây Nam Bắc. Quản gia chỉ theo Cửu Dương tới đây rồi theo chàng nữa.

      Mỗi lần Cửu Dương đặt chân qua cổng này chàng đều nghĩ đến Hắc viện. Hồi xưa nữ thần y chơi trốn tìm với chàng trong Hắc viện nàng rất hay chạy qua cánh cổng cũng hình bán nguyệt như này, tít ra vườn, rồi nấp ở bên cạnh bể cá vàng dưới chân núi giả, lần nào nàng cũng nấp ở đó nên chàng tìm được nàng dễ dàng. Rồi lần nàng quỳ đất dùng cọng cỏ chọc chọc bọn dế trong lồng cạnh bể cá, chàng cũng quì xuống cạnh nàng giúp nàng dém gấu váy để khỏi xòa xuống nước. Hai đứa trẻ hiếu kì ngó xem hai con vật bé màu nâu sẫm trong chiếc lồng tre. Lúc này mỗi con dế đều cố thủ ở góc lồng, hai bên gườm gườm nhìn nhau như đánh giá đối thủ của mình, chúng cùng vểnh cao những cặp râu dài lên...

      Cửu Dương băng xuyên qua hòn núi giả dẫn đến bãi cỏ non xanh mướt, trông giống như tấm thảm. Khắp trong hoa viên trồng những chậu cúc tỏa ra hương thơm ngào ngạt, qua hòn núi giả là hồ nhân tạo, hồ có nhịp cầu ván đóng đinh. Nước từ đáy hồ phun lên, tạo thành những tràng chuỗi bạc tuyệt đẹp. Nước hồ trong vắt, những con cá lia thia lội uốn éo. Cửu Dương băng qua cầu tiếp tục vào phía cuối cùng của hoa viên, mỉm cười trông thấy nữ thần y ngồi xích đu, hai tay nàng khẽ vịn vào hai sợi dây có hoa leo bò đầy, bên cạnh nữ thần y là a hoàn Uyển Thanh.

      Uyển Thanh là a hoàn thân cận bên mình Cửu Dương, hơn nữ thần y hai tuổi, có mái tóc mềm mịn đen bóng, xõa xuống lưng, trong sáng và phiêu dật. Lông mày Uyển Thanh thanh tú, mắt to và sáng, lông mi dài, mũi cao, môi trái tim cực duyên. Uyển Thanh cầm quạt cói dùng để quạt chiếc lò sưởi đặt bàn đá bên cạnh xích đu. Uyển Thanh kể chuyện gì đó cho nữ thần y nghe, vừa , Uyển Thanh vừa dùng quạt che miệng cười khúc khích, tiếng cười vang như tiếng chuông ngân rất êm tai. Nữ thần y nắm hai dây xích đu, nghiêng đầu dựa vào sợi dây lắng nghe, cũng cười vui vẻ với Uyển Thanh.

      Chiều thu gió thổi hiu hiu, khiến cho tinh thần ai cũng sảng khoái dễ chịu.

      Cửu Dương bước lại trước mặt hai , nữ thần y vui mừng đứng bật dậy. Uyển Thanh chờ bảo, làm lễ thỉnh an với Cửu Dương rồi đặt quạt lên bàn rời . Còn lại hai người, nữ thần y kiễng chân nàng, quàng tay ôm quanh cổ Cửu Dương, :
      -Muội nhớ huynh, nhớ huynh quá! Huynh có biết những ngày qua huynh về căn nhà tre ngoài thành dài như hàng thế kỷ với muội ?

      Cửu Dương cũng ôm chặt lấy eo nữ thần y, vuốt tóc nàng :
      -Mấy tháng nay huynh cũng nhớ muội sắp phát điên lên!

      Chàng xong bưng đôi má nữ thần y trong đôi tay, ngắm nhìn gương mặt nàng, làn da non mịn, đôi má hồng nhuận, môi tô mà hồng, mày vẽ mà biếc, tất cả đều toát ra thanh xuân, đẹp biết bao!

      -Huynh rất nhớ muội, nữ thần y - Chàng lại .

      Nữ thần y mỉm cười, cũng nhìn lại chàng. Nàng đương nhiên tin tưởng lời chàng, chàng rất nhớ nàng, đôi mắt to dưới cặp chân mày rậm, ánh mắt khi nào cũng nồng nhiệt nhìn nàng, ánh nhìn đó thể nào gian dối được, lại nữa, tiếng chàng nồng nhiệt, dáng vẻ cũng nồng nhiệt.

      Cửu Dương nắm tay nữ thần y, dắt nàng đến bên chiếc bàn đá đặt dưới tán hoa quế, hai người ngồi lên hai chiếc ghế chậu, bàn ngoài chiếc lò sưởi còn đặt bếp lò , bộ đồ trà tử sa. Chàng định gì đó người quản gia xuất với chiếc áo choàng trong tay cỗ xe chuẩn bị xong và chờ chàng ngoài cổng.

      Cửu Dương với nữ thần y chàng có việc phải vào sở quân cơ chút. Nữ thần y bèn nhỏm dậy, cầm chiếc áo tay quản gia, giúp Cửu Dương xỏ tay, buộc khuy, bẻ cổ áo. Xong xuôi, nữ thần y cẩn thận kiểm tra từ xuống dưới, thấy lộ sơ hở nào cả gật đầu với chàng, ra ý ổn.

      Cửu Dương quay sang bảo quản gia đưa nữ thần y vào căn phòng trong hậu viên nghỉ ngơi, cẩn thận dặn dò chiếu cố nàng từng chút rồi rời khỏi hoa viên.

      Tối hôm đó Cửu Dương làm xong việc Ngao Bái giao phó chàng trở về phủ, đến ngay phòng nữ thần y tìm nàng. Phòng ngủ của nữ thần y hướng mặt ra vườn cúc trong hoa viên, nữ thần y ngồi trường kỷ đặt cạnh cửa sổ nhìn ra hoa viên. Nàng nhớ tới vườn cúc vàng Cửu Dương trồng cho nàng phía trước căn nhà tre, hai khu vườn đều đẹp nhưng khu vườn kia mọi thứ hòa nhập với thiên nhiên cách tự nhiên hơn. Nữ thần y lại nghĩ đến căn phủ này, kiến trúc ảnh hưởng nặng của hoàng cung, nên phần lớn đều được xây theo kiểu mái cong cầu kì, đẹp cách tráng lệ kiểu cách. Lại nữa căn phủ quá rộng quá lớn, rồi những chiếc hành lang dài, khiến cho căn phủ có vẻ lạnh lẽo, sâu thẳm. Nàng thích cái kiến trúc của căn nhà tre, cái đẹp mộc mạc, tổng thể cổng bên ngoài, kế đến là vườn cúc với đường sỏi , hai bên là hai hàng liễu xanh. khung cảnh thi vị lạ lùng. Mà nữ thần y nhất là góc tường chắn gió phía Đông. Ở đó mọc đầy những loại dây leo lá . Chúng bám kín cả bờ tường. Mỗi làn gió thổi đến, những chiếc lá rung rinh như hò reo, như thầm. Chúng giống như những con sóng màu xanh, và giữa những con sóng đó thỉnh thoảng lại điểm tô cánh hoa đỏ. Cái cảnh giản dị mà đẹp khiến nàng mến.

      Kẹt tiếng, cửa phòng mở ra. Cửu Dương vừa đặt chân qua ngưỡng cửa nữ thần y bật khỏi trường kỷ chạy đến ôm lấy thắt lưng chàng.
      -Huynh lâu quá, khi làm việc có nghĩ đến muội nhiều ?
      Nàng ngẩng đầu lên kiễng chân kề môi bên tai chàng hỏi.
      -Có chứ - Cửu Dương đáp - Nhiều hơn muội tưởng tượng nhiều. Mấy canh giờ lòng huynh đều bồn chồn, nhìn chiếc đồng hồ đặt trong sở quân cơ cả chục lần, ước gì thời gian trôi nhanh để huynh được về nhà ngay.

      Cửu Dương dịu dàng nhìn xuống nữ thần y, chàng cực thích cái cảm giác vừa vào cửa là có nàng sà vào lòng chàng. Trong mấy tháng gặp nàng, chàng nhớ nàng nhiều, nhớ lắm, cả thể xác lẫn tâm hồn đều hướng về nàng. có nàng bên cạnh, tâm hồn chàng trống trải, cuộc sống xa hoa trong căn Tư đồ phủ đủ trám đầy cái khoảng trống trải đó trong lòng chàng.

      Nhưng... mai này… Cửu Dương sực nghĩ đến những nguy cơ nằm ngay chính giữa mối quan hệ của hai người... cú hích lớn vào niềm tin của nàng dành cho chàng... Trái tim chàng chợt nhói lên khi nghĩ đến viễn cảnh đó. Cửu Dương khẽ buông nữ thần y ra, đóng cửa phòng ngủ của nàng lại, rồi quay lại tiếp tục nhìn nàng. lát sau chàng định mở miệng gì đó nữ thần y rê những đầu ngón tay nàng lên má chàng.

      gần gũi này, mùi hương thơm mát từ thân thể nữ thần y... Nàng vừa tắm xong trước đó lâu, mặc bộ áo quần màu hồng nhạt, vạt áo có thêu mấy đoá cúc bằng chỉ trắng. Sau khi tắm xong có vài giọt nước vẫn còn đọng lên mi mắt, trông nàng khi này càng đẹp, đẹp đến nao lòng.

      Trước khi đến đây Cửu Dương dự kiến làm theo lời Sách Ngạch Đồ, mọi chuyện ra với nữ thần y để nàng bất ngờ, nhưng toàn thân chàng giờ ngừng thúc giục, máu nóng tuôn trong người, khao khát tích tụ, rồi ào ra khắp nơi. Chàng tự chủ được cúi xuống, lướt mũi chàng theo cổ nữ thần y, lên tai, những ngón tay chàng luồn trong tóc nàng.

      Cửu Dương hôn lâu vành tai nữ thần y, những ngón tay chàng luồn sâu trong mái tóc dài óng ả của nàng, chàng ngả đầu nàng ra sau, phô bày chiếc cổ trắng mịn thon cho đôi môi của chàng thưởng thức.
      -Huynh muội, nữ thần y.

      Cửu Dương trong tiếng thở trước khi cúi xuống hôn lên cổ nữ thần y. Cả người nữ thần y nóng bừng lên vì cuồng nhiệt này. Nàng nghiêng đầu sang bên để chàng dễ dàng hôn nàng. Chầm chậm, tay Cửu Dương lòn vào áo nữ thần y, trượt từ eo, cao dần, cao dần lên ngực. Bàn tay lại luồn bên dưới áo yếm, chàng giữ cho bàn tay chàng đỡ lấy ngực nàng. Ngón cái tay chàng ngừng lẩy liên tục vào đầu ngực. Môi nữ thần y hé mở, rên lên khe khẽ, lưng nẩy cong lên đẩy ngực đầy trọn vào lòng bàn tay chàng. Chàng xoay tròn điểm của nàng giữa ngón tay cái, rồi kéo ra nhè . Nữ thần y quằn quại trong cảm giác tuyệt vời này, nàng tiếp tục rên lên, khép mắt lại, màng đến hình ảnh mình khát khao dục tình phản chiếu trong chiếc gương đặt chiếc bàn trang điểm ở góc phòng. Nàng như tan chảy dưới bàn tay chàng, từ những đụng chạm của chàng, những nụ hôn của chàng làm da nàng bỏng rát.

      -Thích huynh chạm vào muội như thế này à?
      -Vâng…

      Nữ thần y đáp, van xin trong hơi thở. Cửu Dương trượt tay trở xuống hạ thể nữ thần y, từ ngực xuống bụng rồi bụng dưới, đưa tay vào giữa hai chân nàng, khẽ đẩy chúng dạng ra rồi cho tay vào váy nàng, khó tìm kiếm để ấn sâu vào nàng, chầm chậm, chầm chậm, lần lượt cho ngón giữa ra vào, đều đặn như có nhịp điệu trong khi chàng vẫn miết những nụ hôn và cắn nhè dọc cổ nàng. Quá khiêu khích, nữ thần y ngừng rên xiết, nàng ướt đầm, hai điểm ngực cương cứng, nhô cao như muốn đâm toạc manh áo. Nàng như con rối trong bàn tay điều khiển điệu nghệ của chàng.

      Đột nhiên lâu sau đó nụ hôn và bàn tay đó dừng lại cùng lúc.

      nên nghĩ tiếp nữa! Cửu Dương nhủ bụng khi cái viễn cảnh đó bất thình lình quay lại trong đầu chàng. Chàng tức giận với mình, đừng nghĩ tiếp nữa! Nhưng trong đầu chàng vẫn cồn cào bao nhiêu ý nghĩ. Cuối cùng chàng thẳng người dậy, chàng quyết định phải cho nàng nghe trước khi mọi việc trở nên tồi tệ. Nữ thần y vẫn còn mềm nhũn và thở hổn hển trong lòng chàng. Cửu Dương vịn hai tay chàng vào eo nữ thần y, cọ mũi chàng vào mũi nàng :
      - Nữ thần y này...
      - Thiên Văn này...

      Nữ thần y cũng đột nhiên mở miệng. Hai người cùng trong lúc, hẹn mà nên. Cửu Dương chững lại, nữ thần y cũng chững lại. Cửu Dương hỏi:
      -Muội muốn gì?
      - Huynh muốn gì?

      Nữ thần y hỏi lại, cố thể giữ giọng mình điềm nhiên như mong muốn, nàng muốn chàng biết vừa rồi nàng hụt hẫng nên mở lời van cầu chàng tiếp tục di chuyển trong người nàng...
      - Huynh trước.
      Nữ thần y , chật vật cố đứng yên, cố lờ ham muốn đầy bản năng tràn ngập trong cơ thể.
      -Được rồi, vậy huynh trước, nữ thần y, chúng ta lớn lên bên nhau muội phải hiểu con người huynh...

      mấy tháng gặp nữ thần y, tuy hồn vía mây, nhưng Cửu Dương vốn là kẻ tư duy nhanh nhạy, nhãn quan sắc bén, chàng cảm nhận được có ai đó quan sát hai người. Cửu Dương im bặt. nóc nhà quả có cặp mắt bén nhọn soi mói từng biểu của chàng qua miếng ngói bị dịch sang chút. Chàng biết người đó ai khác hơn Tuệ Dung. Từ hôm đầu tiên Ngao Bái ban cho chàng căn phủ này chàng nhìn thẳng vào mắt những người hầu kẻ hạ dò xét. Từ trước tới này chàng rất có kinh nghiệm trong vấn đề quan sát tư duy người ta. Đánh giá người đối diện qua dung mạo vốn là tu dưỡng cơ bản nên nếu họ có tà tâm tất bất giác tránh tia nhìn của chàng, quả a hoàn tên Tuệ Dung tránh ánh nhìn của chàng.

      Cửu Dương dắt nữ thần y đến bên trường kỷ, ngồi lên đó, đoạn kéo tay nàng đặt nàng ngồi trong lòng chàng. Nữ thần y ngồi lên đùi Cửu Dương, nàng khẽ mím môi khi cảm giác ràng vật to cứng của chàng bên dưới nàng.

      Cửu Dương lồng hai bàn tay chàng vào hai bàn tay của nữ thần y, lòng tay chàng nằm mu bàn tay nàng, những ngón tay hai người đan vào nhau. Cửu Dương đặt tay nữ thần y lên bụng nàng :
      - Muội biết , nữ thần y, huynh mến muội biết bao nhiêu. Huynh chờ ngày thành hôn với muội lâu lắm rồi. Muội yên tâm, rồi muội thấy huynh phải là người chồng vũ phu. Huynh đối đãi với muội rất tốt, muội đừng lo gì.

      Cửu Dương ngừng chút lắng tai nghe, Tuệ Dung vẫn còn nóc nhà, Cửu Dương tiếp:
      - Huynh cũng biết vì sao huynh lại muội nhiều đến vậy. Có lẽ hai chúng ta từ ở chung với nhau, cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, trẻ thơ vui vầy mà. Trong lòng huynh từ lâu chỉ có mình muội thôi. Thế nhưng mà…

      Cửu Dương tới đây lại ngừng, nữ thần y hỏi:
      -Thế nhưng mà chuyện gì?

      Cửu Dương biết người nóc nhà chưa rời , nén cái tặc lưỡi rồi kể cho nữ thần y nghe những lời Bảo Chi Lâm với chàng khi chàng đến tìm bà đề thân. “Con à!” Khi đó Bảo Chi Lâm “ta rất mong con chính là người đàn ông cuối cùng trong đời nó, mai này sau khi ta rồi, con phải giúp ta cố gắng bảo vệ nó, bảo vệ tiểu đồ đệ của ta cho kỹ, con hãy tìm mọi cách giữ chặt lấy nó bên cạnh. Vì chỉ có con mới có thể làm cho cuộc đời nó tránh nhiều đau khổ. Chỉ có con mới có thể giúp nó tìm được hạnh phúc, đừng để ai làm cho nó bị thương, và đồng thời cũng phải cẩn thận coi chừng chính mình mới là kẻ bị thương đấy!”

      Cửu Dương kể tới đây nhìn nữ thần y hỏi:
      -Huynh hiểu lắm câu cuối cùng của sư phụ muội, bà bắt huynh phải thề rằng bảo vệ muội, nhưng đồng thời khuyên huynh cũng phải cẩn thận, coi chừng kẻ bị thương lại chính là huynh. Muội có phải … lường gạt huynh đấy ?
      - có - Nữ thần y chớp mắt - Huynh đừng nghĩ vậy?

      -Huynh vốn muốn nghĩ vậy nhưng mà – Cửu Dương – Muội chấp nhận tình cảm của huynh quá nhanh, muội trở nên cuồng nhiệt với huynh quá bất ngờ, huynh cứ cảm giác như là giấc mộng, và ngày nào đó tỉnh dậy.

      Nữ thần y lắc lắc đầu, tuy nhiên trong lòng nàng cũng biết những nghi ngờ của chàng là hoàn toàn phải có nguyên do, đúng là từ khi nàng ra khỏi tân giả khố đến tìm chàng trong nhi viện, chưa quá khắc mà nàng tỏ ra thái độ chàng da diết rồi, trước đó nàng chưa hề chàng…

      – Muội chấp nhận tình của huynh – Nữ thần y - Vì huynh tốt với muội. Chẳng phải muội từng mấy năm trong tân giả khố muội bị cảm động bởi tiếng sáo của huynh à? Huynh là người đàn ông có chiều sâu, lại thông minh, biết cách chiều nữ nhân, tính cách của huynh như thanh nam châm, muội cũng là nữ nhân nên thể nào bị thanh nam châm ấy của huynh cuốn hút. đúng ra vì muội thay đổi nhanh chóng mà tại vì con người huynh!

      -Rồi sau này muội có làm gì khiến huynh đau khổ ?
      Cửu Dương hỏi. Nữ thần y cười nhàng:
      thể có chuyện đó được. Muội nhìn thấy chú kiến bị thương muội cũng nhanh chóng băng bó vết thương cho nó nữa là huynh.
      Nữ thần y xong trèo ra phía sau lưng Cửu Dương:
      -Thôi, chúng ta đừng những chuyện vui này nữa, huynh làm việc đến tối mịt mới về chắc là mệt mỏi lắm rồi, để muội xoa bóp cho huynh cho đỡ mệt nhé!

      Nữ thần y dứt lời ngồi trường kỷ phía sau Cửu Dương, dùng hai tay ấn lên vai chàng. Những ngón tay thon nhàng xoa nắn. cảm giác thoải mái. Nhưng Cửu Dương nhẫn tâm để nàng xoa nhiều. Chàng xoay người lại nắm lấy tay nàng kéo ngồi trở lại trong lòng chàng.

      Suốt đêm đó Cửu Dương ở lại với nữ thần y trường kỷ trong phòng nàng, vòng đôi cánh tay quanh người nàng, dỗ nàng vào giấc ngủ như chàng từng làm hằng ngày khi hai người bên nhau. Những tháng ngày hai người sống êm đềm, ngọt ngào trong căn nhà tre.

      Suốt đêm đó Tuệ Dung cũng chịu rời . Cửu Dương chờ mãi chờ mãi, rốt cuộc những gì muốn với nữ thần y chàng đành phải nuốt trở lại vào bụng. Cũng may chàng nghĩ ra câu chuyện về Bảo Chi Lâm. Cửu Dương dùng gương mặt dường như có muôn ngàn lời muốn kể nhưng bất đắc dĩ được nhìn nữ thần y ngủ thiu thiu. Nữ thần y hay biết có người theo dõi hai người nóc nhà, vô tư thiếp trong vòng tay ấm áp và vững chắc bao bọc quanh cơ thể nàng.

      Những ngày sau đó Cửu Dương và nữ thần y bên nhau như hình với bóng, khắc rời nhau ra. Mọi người trong Tư đồ phủ ai cũng ngưỡng mộ tình mà Tư đồ đại nhân dành cho vị nương vô danh, và đương nhiên, Tuệ Dung cũng khắc nào bám theo hai người.

      (còn tiếp)

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 60: Hàm oan (hạ)

      Từ khi nữ thần y vào Tư đồ phủ mỗi sáng Uyển Thanh đều lãnh nhiệm vụ mang nước và khăn rửa mặt đến phòng cho nữ thần y, sau đó đưa nữ thần y ra sảnh ăn điểm tâm. Sáng nay Uyển Thanh đến sớm như mọi lần, đứng nhìn nữ thần y chải tóc, Uyển Thanh cũng tiện thể soi bóng nàng trong chiếc gương đồng. Từ , Uyển Thanh biết nàng xinh đẹp, cả Ngao phủ đều khen nàng xinh đẹp, thậm chí chẳng thua người chị đồng môn của nàng Hà Tử Lăng. Uyển Thanh có dung mạo trời ban, nàng xem đó như là vận may của nàng. Nàng từng kiêu ngạo vì dung mạo của mình, mãi đến khi nữ thần y vào căn phủ này, vào thế giới của nàng, nàng mới bỗng nhiên hiểu được điều hai chữ mỹ lệ bao gồm quá nhiều cái: phong độ, dáng dấp, ăn , khí chất, thậm chí tư tưởng, học vấn, chiều sâu, tình cảm... đều ở bên trong. Nàng đuổi kịp nữ thần y. Nàng đối với nữ thần y có phần sùng bái, tuy nàng để lộ ra. Nàng sùng bái cái trang nhã và dịu dàng của nữ thần y, những động tác như chải tóc cũng cực kỳ duyên dáng, cái đó muốn học cũng nổi, cái đẹp sâu kín bẩm sinh. Chính cái đẹp ấy tóm bắt được Cửu Dương. Cửu Dương, người đàn ông đối với nàng lạnh lùng như tuyết ấy. Người đàn ông đặc biệt nhất trong những người đàn ông nàng gặp. Nàng từng đánh cuộc người đàn ông nào tóm bắt được nàng. Kết quả vẫn cúi đầu khuất phục trước Cửu Dương. Nào chủ nghĩa độc thân, nào suốt đời lấy chồng gì gì đều bay sạch.

      Uyển Thanh nhớ lại tuần sau khi Cửu Dương dọn vào căn phủ này nàng với Tuệ Dung:
      -Ta nghĩ mình chàng ấy mất rồi!
      Khi đó Tuệ Dung gật đầu:
      -Ai cũng thấy chuyện liêu xiêu vì chàng ấy mà, phát cuồng lên luôn ấy chứ. rời mắt khỏi người ta nổi nửa phút.

      Tuệ Dung cười phá lên.

      -Mọi người thế hả?
      -Ừ.
      Tuệ Dung lại gật đầu:
      -Thế chàng ấy có biểu gì đặc biệt với ?

      - biểu gì, cũng gì nhiều.
      - là a hoàn bên mình chàng ấy, vậy gì mỗi lần bên chàng?
      -Cũng biết gì.
      -Phải mạnh dạn lên chứ, nếu chuyện đến đâu cả.
      -Là… với chàng ấy cảm giác của mình thế nào ấy hả? với chàng mình vốn phải a hoàn mà là huyết trích tử à?
      -Đúng rồi, à - Tuệ Dung lắc đầu - Trừ việc huyết trích tử ra, bằng làm sao biết chàng ấy có cảm giác y như thế?

      Nhưng Uyển Thanh nhớ nàng chưa kịp tỏ bày theo ý Tuệ Dung kết quả định, nàng sao lường nổi khi Cửu Dương đột ngột bảo với mọi người trong phủ chàng đón biểu muội của chàng vào ở trong căn phủ này, và chọn ngày thành hôn với ta. Uyển Thanh sững sờ! Ngao Bái sai nàng và Tuệ Dung bám sát nhất cử nhất động của Cửu Dương, nhưng chưa từng với nàng và Tuệ Dung rằng chàng có ý trung nhân rồi! Hôm ấy chính là bi kịch thê thảm nhất của cuộc đời Uyển Thanh!

      Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Uyển Thanh dẹp sầu muộn sang bên cùng nữ thần y dời mắt nhìn hướng cửa phòng. trạc tuổi Uyển Thanh, cũng vô cùng xinh xắn, môi hơi mỏng, khóe môi hơi cong lên, có phần bướng bỉnh mang trà vào đặt lên bàn. Tuệ Dung khẽ liếc Uyển Thanh rồi nhoẻn miệng cười với nữ thần y. Tuệ Dung :

      - Sáng nay trời đẹp quá! Hay là nương ra ngoài dạo chơi ? Ngắm cảnh bến cảng Triêu Dương Môn nhộn nhịp vào buổi sáng với bọn em!

      Lúc bấy giờ nữ thần y chải xong mái tóc, đặt lược xuống đứng dậy khỏi bàn trang điểm. Nữ thần y nghe Tuệ Dung bảo dẫn nàng coi bến cảng nàng đưa mắt trông ra ngoài hành lang. Bên ngoài mặt trời ra, buổi sáng hôm nay quả là buổi sáng tươi đẹp. Nữ thần y mỉm cười gật đầu. Tuệ Dung thấy vậy khẽ liếc sang Uyển Thanh lần nữa rồi nắm ngay lấy cổ tay nữ thần y, kéo nữ thần y chạy ra khỏi hoa viên, miệng ngớt :

      - Thế chúng ta nhanh , còn đợi gì? Ði thôi, thôi!

      Tuệ Dung dẫn nữ thần y ra khỏi cổng hoa viên, qua khỏi chính sảnh, băng qua khoảnh sân rộng rồi đến cửa lớn. Tuệ Dung hô mở cửa. Cánh cửa kêu lên vài tiếng cọt kẹt rồi mở ra.

      Nữ thần y sững sờ!

      Trong niềm vui mừng sắp được dạo chơi bến cảng nàng thấy bọn lính gác cửa đều mặc y phục đỏ rực lửa. Khi này, Uyển Thanh cũng vừa theo ra tới sân. Uyển Thanh nhìn nữ thần y, thấy nụ cười môi nữ thần y tắt ngấm. suy sụp, lạc lõng, và tuyệt vọng hiển lộ trong đôi mắt nữ thần y.

      Cửu Dương ở bên ngoài cổng chuẩn bị rời phủ để chầu triều, chàng định bước lên cỗ xe ngựa, chợt nghe tiếng cửa chính mở bèn quay nhìn. Chàng và nữ thần y đứng lặng nhìn nhau trân trối, Cửu Dương thấy khuôn mặt trắng trẻo là nét kinh ngạc khôn tả. Tuệ Dung khẽ nhếch môi cười trước khi bỏ tay nữ thần y ra, bước lui lại đứng cạnh Uyển Thanh. Hai đứng sau nữ thần y, cả hai cùng nhìn Cửu Dương, thấy chàng cũng suy sụp hệt nữ thần y, dường như trước mắt chàng là trời u ám mênh mang, nặng trĩu mây, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ cơn mưa rào dồn dập tức .

      Nữ thần y hết nhìn Cửu Dương đến nhìn bọn lính áo đỏ, chớp chớp mắt, cố để rơi lệ, nàng thể tưởng tượng được từ khi nào chàng lại dính dấp tới bọn tinh binh vận y phục màu đỏ? Bọn hung thần ác sát mà khi nàng theo Nghị Chánh bán lồng đèn trong chợ Đông Thành thấy bách tính ai cũng đều e dè? lát sau, nữ thần y sực hiểu, chỉ có như vậy, nên trong thời gian ngắn chàng có thể sở hữu căn phủ lớn bằng này, cơ ngơi bằng này, hơn hẳn những người làm quan mười năm, thậm chí hai mươi năm. Ví như Sách Ngạch Đồ quan thị lang còn chưa có được căn phủ hào hoa, chẳng có nô bộc như nước chảy vào bến bờ Triêu Dương Môn, mỗi khi ra cổng, cũng chẳng có ngựa xe hàng đoàn, tiền hô hậu ủng như chàng!

      Nữ thần y nghẹn ngào, nhịn được, nước mắt cuối cùng cũng ứa ra chảy xuống thành giọt. Cửu Dương bước trở lại vào phủ đứng đối diện nữ thần y, nhưng sau đó chỉ đưa mắt nhìn nàng trân trân, giải thích gì, lời nào.

      lát sau như thường ngày, Cửu Dương đưa tay chàng ra định lau những giọt nước mắt mặt nữ thần y, nhưng nàng lùi lại hai bước, sắc mặt càng tăm tối, ủ dột.

      - Tư đồ đại nhân có việc bận... dân nữ... xin phép trước.

      Giọng của nữ thần y nghèn nghẹn, mắt vẫn còn ướt và kinh hoàng, má nàng ngấn lệ vẫn còn đầy. Nàng xong, lách mình sang phía bên phải định chạy ra khỏi Tư đồ phủ nhưng Cửu Dương dùng tay trái chống lên kẹt cửa, ngăn nàng lại.

      Nữ thần y nhìn cánh tay Cửu Dương chặn trước người nàng, lại trong thổn thức:
      - Dù cho đứng ở đây đến chiều cũng vậy, sau đó dân nữ cũng , thỉnh đại nhân để dân nữ .

      Cửu Dương thu tay về. Những lời vừa rồi của nàng… Cách xưng hô… Giọng chứa đầy cay nghiệt, Cửu Dương nhủ bụng, và chàng nhíu mày vẻ như đau, thực lòng chàng có việc muốn với nàng mà thể mở lời...

      Nước mắt của nữ thần y cứ ròng ròng rơi ra, trước ngực nàng cảm thấy đau, hơi thở cũng khó khăn, do nàng tự trách mình vì chàng trở thành thế này là việc xảy ra ngoài dự tính. Hơn nữa, tất cả cảm giác tin , quan tâm, hy vọng của nàng như tan vỡ thành từng mảnh vụn. Cửu Dương thấy nữ thần y đau khổ như thế, muốn ôm nàng trong hai cánh tay chàng dỗ dành nhưng biết nàng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay chàng.

      Lại lần nữa, nữ thần y lách người sang trái để rời , nhưng nàng chỉ được vài ba bước chân, Cửu Dương đứng yên, vẻ như hề có ý ngăn giữ, hoàn toàn có biểu nhưng miệng quát lớn:
      - Người đâu!

      Lời vừa dứt, hai tên lính áo đỏ đồng thanh :
      - Có nô tài!
      Cửu Dương tiếp:
      -Giữ đó lại cho ta!

      Mệnh lệnh vừa được thốt lên, hai tên lính lập tức vụt tóm hai cổ tay nữ thần y, kéo trở về trong phủ, nàng ra sức giãy giụa.

      - Đây là Tư đồ phủ - Tuệ Dung đứng trong sân nhìn nữ thần y phải nơi muốn đến tự nhiên đến, muốn có thể dễ dàng bỏ !

      Hai tên lính đưa nữ thần y vào lại căn phòng của nàng trong hoa viên, xong trở ra đứng hành lang. Cửu Dương bước vào phòng, tiến lại gần, định nắm tay nữ thần y nhưng nàng nhanh như chớp giấu tay ra sau lưng, giương đôi mắt sóng sánh nước nhìn lên. Cửu Dương nhìn xuống nữ thần y, thấy đôi mắt ấy, như năm xưa, khi hai người còn , nàng còn là bé ngốc nghếch ở bên bờ Tây hồ, bé ngốc đó năm nào định dùng con dế trũi kêu cót két để an ủi chàng vì chàng làm lỗi gì đó bị Mã Lương phạt quỳ bên hồ.

      Cửu Dương có nhiều lời muốn với nữ thần y, chàng mở miệng, nhưng hồi lâu vẫn thể thốt ra lời được, mãi mới lập bập được câu nhưng phải là với nàng:

      - Hai người canh gác ở đây, nếu ta cho phép, ai cũng được thả nàng ấy !
      - Dạ!

      Cửu Dương xong quay phắt người bỏ ra khỏi căn phòng trải thảm hồng, bộ bàn trà khắc bằng gỗ lá kim đặt ở giữa, chiếc bàn trang điểm làm bằng đá cẩm thạch trắng kê sát tường, cạnh đó là chiếc giường với bốn chân giường mạ vàng, thành giường điêu khắc rất tinh xảo, trường kỷ đặt bên dưới cửa sổ cạnh chiếc đại đỉnh bằng vàng ròng. tóm lại, tất cả vật trang trí trong phòng nàng đều tốt cực kỳ, đắt đỏ cực kỳ. Hai tên lính sập hai cánh cửa lại.

      -Thả tôi ra! Mở cửa ra!

      Nữ thần y đập cửa liên hồi, trong tiếng la khóc của nàng, Cửu Dương nghe đầy rẫy suy sụp. Chàng cởi mũ quan xuống nắm trong tay, chỉ muốn vứt cái mũ ấy hành lang, nhưng , chàng dùng tất cả nghị lực của mình kềm nén bản thân mình lại, song chân vẫn mạch, nhanh như trốn chạy, trong lòng chàng cũng suy sụp khác tâm trạng nàng bây giờ. Cái suy sụp ấy của chàng, lại thêm ưu uất, gần như là chơi vơi, khổ đến cùng cực.

      (còn tiếp)

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 61: Bao bọc (thượng)

      Công việc Ngao Bái giao phó giữ chân Cửu Dương cả ngày, lúc chàng trở về phủ Tư đồ trời quá khuya, trong đại sảnh đèn cầy đỏ cũng tàn nửa. Ngoài hoa viên cành liễu lao xao.

      Cửu Dương bước vào phòng ngủ của nữ thần y, trong phòng đèn đủ sáng, chàng thấy nàng nằm giường, màn giăng trướng rũ. Chàng biết nàng vẫn còn chưa ngủ nhưng nàng cứ nhắm riết đôi mắt. Bất động, phản ứng. Với nàng, dường như mọi thứ chẳng còn gì để mà thiết tha. Cuộc đời này, thế giới này, nàng sẵn sàng bỏ lại tất cả.

      Cửu Dương ngồi ở cạnh giường, nắm lấy bàn tay nhắn của nữ thần y. Chàng im lặng, chuyện xảy ra như vậy, chàng biết gì hơn. Những lời biện hộ bây giờ hoàn toàn vô nghĩa, chàng cũng có cơ hội giải thích cho nàng hiểu. Khung cảnh hoàn toàn yên lặng, chỉ có bên ngoài song gió thu ào ào thổi, đôi lúc làm cho những song cửa như trở mình như tiếng thở than trong lòng chàng lúc này.

      Tờ mờ sáng hôm sau mặt trời còn chưa bò qua khỏi Kim sơn Cửu Dương rời phủ, ai biết chàng đâu, khi mặt trời bắt đầu ló ra khỏi đỉnh núi chàng trở về phủ, trong tay bưng chậu mẫu đơn. Chàng vào phủ ngay mà đứng trước cổng ngẩng đầu nhìn trời nhìn mây, bỗng thấy được rằng thế giới này tuy lớn, trời đất mang mang, lại cái nhà đích thực thuộc về chàng. Thậm chí còn mảnh đất để chàng dung thân! Tối hôm qua, khi chàng đến tìm nữ thần y, trong lòng chàng có hàng ngàn điều vạn tiếng muốn với nàng, nhưng căn phủ này phải là nơi chuyện…

      Cửu Dương lại vào phòng nữ thần y, nàng thức dậy và ngồi trường kỷ trông ra vườn, bên ngoài khung cửa sổ cây cối ngả màu, những chiếc lá rụng xoay tít trung, rồi từ từ rơi xuống đất. Dưới gốc cây có mấy hòn đá xanh to, tạo nên khung cảnh nên thơ. Từ nơi nữ thần y ngồi nhìn xuyên qua khung cửa sổ cũng có thể trông thấy cảnh núi mờ nhạt xa xa, và thấy cả mây trắng bay vật vờ cao nữa. Nhưng Cửu Dương biết nàng nhìn chứ chẳng thấy cảnh tượng thơ mộng gì cả. Chàng nhàng đặt chậu mẫu đơn lên chiếc bàn ở giữa căn phòng, kéo ghế dưới bàn ra, ngồi hướng mặt về phía nàng chậm rãi :

      -Mẫu đơn tuy đẹp, nhưng rất dễ chết, nếu như được chăm bón hằng ngày nó thể nào sống được, huống gì nở ra hoa xinh đẹp thế này.

      Nữ thần y im lặng, Cửu Dương ôn tồn:
      -Huynh biết muội thích cúc nhưng cúc là loài cây tự sinh tự diệt, bao giờ được chăm bón, lại luôn bị người ta giẫm đạp. Mẫu đơn và cúc đều là cây cối nhưng đãi ngộ khác nhau xa. Muội là mẫu đơn dễ chết, muội cần người ở cạnh chăm sóc, che chở, bằng muội trở thành cúc dại, cả đời bị người ta giẫm đạp.

      Cửu Dương xong, lẳng lặng nhìn nữ thần y, chờ phản ứng của nàng. Quả nhiên đôi mắt sâu thăm thẳm của nữ thần y lập tức ngập đầy bi thương, giọng nàng buồn buồn đáp lời chàng:

      -Tuy cúc mọc hoang thường bị giẫm đạp nhưng sau đó nó lại vươn lên. Cúc nở bạt ngàn, cần người trồng nó vẫn tự mọc khắp nơi. Cúc dại cũng cần chăm bón, nó tự có sức mạnh để sống dưới cái nắng cuối thu và cái rét đầu đông. Hơn nữa, muội vốn là nhi, phải xuất thân danh gia, từ chưa từng ở trong nhà cao cửa rộng. Muội phải mẫu đơn, nhưng dẫu có là mẫu đơn, sau Minh Sử Kỷ Lược, huynh nghĩ mình sống được bao nhiêu năm? Sớm muộn cũng có người đến báo thù huynh, chỉ người của Trang gia, còn rất nhiều người trong vụ án đó chết vì huynh. Mẫu đơn khi đó có người che chở nó cũng chết khô thôi.

      Những lời của nữ thần y như trăm ngàn mũi kim đâm vào tim Cửu Dương, chàng khổ quá, nhiều khi định thẳng mọi chuyện cho nàng biết, nhưng thể được ở nơi này. Những lần chàng đến tìm nàng, bao giờ tiếng gió đâu đó cũng chợt rít lên, rồi miếng ngói nóc nhà bị xê dịch hé mở khoảng bằng kẽ tay, chàng biết, vì mỗi lần như thế ánh mặt trời hay ánh trăng đều len theo khe hở chiếu xuống sàn nhà, tuy rất khẽ, nhưng đối với những hảo thủ luyện võ lâu năm như chàng vẫn phát được.

      Cửu Dương biết phải làm thế nào xoa dịu cơn giận của nữ thần y, chàng như bất lực trước cơn đau này nên chỉ biết ngồi lặng ghế, khẽ cúi đầu xuống, với khuôn mặt thiểu não tội nghiệp, những cảm giác ở trong lòng chàng lúc này, ngũ vị tạp trần, mặn ngọt đắng chua cay, đều đủ cả.

      Miếng ngói vẫn còn hé mở, Cửu Dương ngồi suy nghĩ chút, sau đó chàng lại nhìn nữ thần y, lắc đầu phân trần:
      - Những người đó tuyên truyền những điều nên tuyên truyền, nếu phải huynh xử vụ án đó, người khác cũng đứng ra xử vụ án đó, kết quả vẫn vậy. Hơn nữa huynh tự vấn những điều làm đều là quy luật tự nhiên, trong thế gian này, phải kẻ mạnh bức hiếp kẻ yếu hơn sao?

      - như huynh - Giọng nữ thần y nghẹn ngào, thanh vang lên rời rạc như mất bình tĩnh - Những người bẩm sinh yếu đuối, những người già cả, bệnh tật, đều đáng sống hay sao? Triết lý Lão Tử cương cường giả, tử chi đồ, yếu nhược giả, sinh chi đồ, coi mềm mỏng là phương thức tồn tại nên có của con người đều là sai sao? như huynh, lẽ đạo của nước lớn, lại trở thành cái cớ để xâm lấn nước ? Đạo của đại gia tộc, lại trở thành lý do để ức hiếp tiểu gia tộc? Kẻ mạnh kẻ trí, có tư cách áp bức kẻ yếu kẻ dại?

      Cửu Dương tiếp tục cảm thấy đau nhói trong tim, cố giữ cho thần thái hề có chút kích động, dịu giọng :
      - Muội đồng ý cũng sao, trong cuộc đời này, mỗi người đều có tiêu chuẩn và đạo lý riêng của mình. Những gì muội vừa , xung đột giữa người và người, thực ra là ở chỗ mỗi người đều là những cá thể khác nhau, có những tiêu chuẩn và đạo lý khác nhau. Muội có thể đề cao cái gọi là lễ nghĩa, tín phụng tầm quan trọng của lễ nghĩa, của đạo luân thường phụ tử quân thần. Nhưng với huynh, lễ nghĩa kỳ thực chứa đầy những mâu thuẫn. Lễ nghĩa và dã nhân, hai từ này đối với huynh chẳng khác bao nhiêu. Nếu năm xưa Minh triều tiên đế chìm đắm trong hoan lạc, dẫn đến tình trạng quốc khố cạn kiệt, bỏ mặc khổ cực của bá tánh chuyện Ngô Tam Quế mở cửa thành xảy ra.

      Nữ thần y cười mỉa mai:
      -Nhưng chúng ta là con người, lễ nghĩa là nguồn cội của tất cả mọi trật tự trong xã hội này, nếu chúng ta giữ đạo lễ, khác gì con vật chứ?

      Cửu Dương cố nén tiếng thở dài lại, điềm tĩnh đáp:
      - Huynh hiểu ý muội, nữ thần y, cho dù hoàng đế là người thế nào, với muội, trung tướng hẳn phải thệ trung. Với muội, Ngô Tam Quế là người nối giáo cho giặc. Nhưng lễ nghĩa là gì? Bất quá chỉ do con người định ra. Tại sao tàn sát người là tử tội, mà chiến tranh xâm lược tàn sát hàng trăm hàng vạn người lại được tưởng thưởng? Thậm chí còn được ca tụng? Tại sao kẻ cướp đoạt tài sản của người khác bị gọi là đạo tặc, mà kẻ cướp đoạt đất đai quốc thổ của nước khác lại được sử sách ca ngợi là danh tướng, nguyên huân? Tại sao bất chấp con cháu của triều đại hung tàn thế nào, quần thần vẫn phải tận lòng trung thành, để quyền bính thống trị cho nó truyền đời tiếp tục? Tại sao khi nhà vua chết lại giết bao nhiêu người sống để táng theo? Tại sao người vợ vì chồng chết lại phải để tang ba năm? Thêm vào cái quy định gọi là tam tòng tứ đức khiến cho những người phụ nữ khi xuất giá đều trở thành người nhà chồng, dù cho hoàn cảnh nhà chồng tốt xấu, khắc nghiệt thế nào cũng mặc nhiên được rời bỏ. Tất cả những lễ nghi phong tục đạo đức đó với huynh, tất cả đều vô lý, hà cớ phải tuân thủ?

      Nữ thần y im lặng trước loạt mấy câu hỏi từ Cửu Dương, nàng nghĩ ra được câu trả lời. Hơn nữa, giọng của chàng vang lên đều đều, làm nàng chạnh nhớ lại cũng giọng này, trong những buổi chàng giảng dạy trong Hắc Viện...

      hồi sau, nữ thần y nghĩ ra việc, dùng đôi mắt quá đỗi ngạc nhiên nhìn sững Cửu Dương hỏi:
      -Năm xưa ở Giang Nam, huynh thà chết cũng chịu sửa trang Thanh sử ký. Huynh từng tuyên bố rất hùng hồn, Ngao Bái thuộc dòng dõi nhà tướng, gia đình là đại quý tộc, thế lực rất lâu đời, cho nên ngay cả lúc Thuận Trị hoàng đế còn sống cũng muốn làm mếch lòng gã, nhưng huynh chính là ngoại lệ. Tại sao bây giờ huynh lại thay đổi?

      Cửu Dương nhìn đôi mắt mở to của nữ thần y, mặt nàng tái xanh chứng tỏ cơn giận lên tới đỉnh điểm. Chàng rất muốn với nàng chỉ cần nàng tin chàng là được, nàng biết càng ít càng đỡ phiền não. Chàng rất muốn với nàng đời này người hạnh phúc là người biết ít chuyện nhất, chuyện biết càng nhiều càng thêm phiền não. Kinh Dịch vua bí mật mất nước, bề tôi bí mật thân vong, chàng muốn nàng biết những điều nên biết quá nhiều. Nhưng khi chàng nhìn vào đôi mắt chứa đầy những tia u uẩn của nàng, chàng biết nàng vốn hề hiểu chàng chút nào. Trong mắt nàng, vốn hề có niềm tin nào dành cho chàng.

      -Huynh im lặng nghĩa là thừa nhận huynh chính là phường vô lại hay sao? - Nữ thần y lại lên tiếng - Hạng người chỉ biết đam mê mồi vinh hoa, phú quý, ham bã lợi danh, đánh mất hết nhân tính hay sao?

      Nữ thần y vừa đôi mắt nàng vừa quắc lên những tia căm hờn. Nàng đến đây, tức giận đến độ kìm hãm được những dòng nước mắt như thác tuôn trào, nàng cũng tiếp được nữa, bưng mặt khóc thành tiếng.

      Cửu Dương ngồi sững đó. Từ xưa đến giờ chưa ai dám xúc phạm chàng như vậy. Chàng cũng thích cãi nhau với nàng, vì mỗi lần lại chàng, điều trước tiên là nàng sử dụng, vũ khí duy nhất của mình chính là nước mắt. Nước mắt nàng cứ chảy dài xuống má, làm chàng luống cuống đến độ thở ra hơi, lưỡi tê cứng, năng gì được. Chỉ có nước mắt của nàng có sức mạnh đến vậy.

      Lúc đầu, Cửu Dương năng rất hùng hồn. Nhưng rồi nước mắt của nàng như có sức mạnh khiến môi chàng mở ra định gì đó chợt khép lại, chàng có vẻ như nao núng.

      Nữ thần y khóc đến run rẩy cả thân thể. Cửu Dương đứng dậy, bước lại ngồi xuống trường kỷ cạnh nàng. Nữ thần y bỏ tay ra khỏi mặt quay sang chàng, giương đôi mắt đen láy của nàng nhìn chàng qua màng nước mắt. Nữ thần y thấy trước mắt nàng, vẫn người đàn ông đó, vẫn ánh mắt sáng và chân thành, nhưng bất chợt lại như rất xa vời. Nàng bằng giọng khẩn thiết, van cầu:

      - Chúng ta rời khỏi đây Thiên Văn, huynh từng huynh cầu mong gì, chỉ muốn cuộc sống bình dị bên muội, hai người sống những ngày tiêu dao, nhàn tản, ngao du thiên hạ, huynh còn nhớ ?

      -Đương nhiên huynh vẫn còn nhớ, huynh muội nữ thần y, cả đời này huynh chỉ muội thôi, nhưng huynh tình thể rời được, huynh...

      Cửu Dương chưa hết lời, nữ thần y ôm lấy đầu nàng đau đớn :
      - Huynh đừng viện cớ nữa, kể từ hôm nay trở , muội vĩnh viễn nghe huynh, tin huynh, muội để huynh lợi dụng niềm tin của muội lừa dối muội lần nữa, để huynh tiếp tục làm tổn thương muội nữa!

      Nữ thần y xong tiếp tục khóc tấm tức, được lúc nàng như van lơn:
      -Huynh làm ơn ra ngoài, muội muốn nhìn thấy huynh!

      Cửu Dương nhìn nữ thần y ôm đầu tóc rũ rượi trong thiểu não, trong lòng chàng khổ sở cùng cực trước xua đuổi của nàng. Chàng trầm ngâm khoảnh khắc rồi chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đến bên bàn đẩy ghế vào lại chỗ cũ, rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng.

      Mọi thứ trong phòng trở về với cái yên tĩnh cố hữu, giống như mặt nước hồ sau cái khuấy động do chiếc lá rơi, phẳng lặng như gương.

      (còn tiếp)

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 61: Bao bọc (hạ)

      Kể từ ngày bị giam giữ ở Tư đồ phủ, nữ thần y thiết nghỉ ngơi, ăn uống. Nàng hay ngồi hằng giờ bên cửa sổ nhìn ra ngoài vườn. Nàng ngồi như vậy đến tận trưa. Uyển Thanh mang thức ăn tới phòng nàng, bày lên bàn, và bước lại mời nàng dùng cơm. Nữ thần y có phản ứng, cũng chẳng thấy đói. Hết cơm trưa đến cơm tối, xong đến giờ ngủ. Và như vậy là chấm dứt ngày.

      Nữ thần y luôn ngồi thu mình trong trường kỷ, mắt hướng ra bầu trời ngoài cửa sổ. Mặt trời mọc rồi ngả về tây. Ánh sáng trong phòng lan ra rồi dịu dần. Nàng cứ ngồi như vậy, quan sát cái ánh sáng rồi bóng tối chiếm dần từng góc phòng. Nàng như rơi vào trạng thái mộng du.

      Cửu Dương biết nàng như vậy, hằng ngày sau khi làm xong việc trong quân cơ xứ về đến phủ chàng lại đến tìm nàng, ở bên nàng cho tới khi nàng thiếp trường kỷ bèn bế nàng đem đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận cho nàng rồi rời khỏi phòng.

      Chiều nay như thường lệ, chàng lại đến.

      Trời cuối thu ảm đạm, mây mù giăng giăng, gió thu lành lạnh cuốn rơi những chiếc lá vàng, vẽ thêm cảnh thê lương càng thêm thê lương cùng tận.

      Nữ thần y vẫn ngồi trường kỷ trông ra vườn.

      Tiếng kéo ghế của Cửu Dương tác động vào nàng chút nào. Chàng lại ngồi bên bàn chờ đợi, xem thử đến bao giờ nàng nhận ra diện của chàng, nhưng có vẻ hoài công. Thái độ của nàng khiến cho chàng có cái cảm giác mình chỉ là thứ đồ vật vô tri nào đó, chẳng hạn như cái ghế, cái bàn hay là bức tranh treo tường. Nó có đó cách tự nhiên chứ chẳng có gì xa lạ. Nhưng chàng dám mở miệng sợ lại khiến nàng nổi giận, xua đuổi chàng như hôm trước, càng dám chạm vào nàng, chàng e nàng lúc trầm cảm mà bị ép bức quá mức nảy sinh ý định tự vẫn.

      Tháng ngày thấm thoát trôi .

      buổi sáng nữ thần y thức dậy, bàn có cái lồng sắt, trong lồng sắt có con chó lông dài trắng như tuyết chuyển động tròng mắt đen láy, lộ ra vẻ khổ sở đáng thương, đăm đăm nhìn nàng.

      Nàng ngồi dậy mang giày vào, bước xuống giường tới dừng phía trước lồng sắt. Con vật lông dài ấy nhìn nàng như cầu xin thương hại, trong cái mõm ngậm chặt, lộ ra mẫu đầu lưỡi màu hồng nhạt, đáng đến khiến người ta đau lòng. Nhìn thấy có người đến gần, con vật thò ra cái chân , bíu lấy lồng sắt cách bất lực, khẽ vểnh mũi, thân thể run lên, đuôi ngoáy lấy ngoáy để. Mắt nữ thần y ươn ướt. Con vật , mày cũng hiu quạnh ư? Con vật , mày cũng ngồi tù ư? Con vật , mày cũng cảm thấy sợ hãi ư?

      Có tiếng gõ cửa, Uyển Thanh mang thau nước và chiếc khăn vào đặt lên bàn. Nữ thần y rửa mặt súc miệng, Uyển Thanh nhìn con chó :

      - nương thích ? Ðó là chó cái Man-ta rặt giống đấy. Hôm trước nữ hoàng Nga mang vào cung, vốn dĩ có hai con, con bà ấy giữ lại nuôi, con tặng đại nhân.

      Uyển Thanh mở cửa lồng sắt tóm con vật ra, dùng tay nâng, đưa đến trước mặt nữ thần y:
      - Bố nó được giải quán quân thi chó toàn quốc bên Nga, mẹ nó là á quân, có giấy chứng minh huyết thống. nương muốn xem ?

      Nữ thần y lắc đầu, đặt chiếc khăn vào thau nước, thò tay ra đỡ lấy con vật ấy.

      - Đại nhân biết nương thích mà!

      Nữ thần y ôm con chó vào lòng, đoạn khẽ nhìn bên này ngắm bên nọ. Con chó ấy lông dài toàn thân xõa phủ đầy đầu, che lấy cả con mắt, lông mượt mà dễ thương. cổ nó đeo dây chuỗi làm bằng đai da, bên dưới đai da, rủ tòng teng đóa mẫu đơn chạm trổ bằng đá. Nàng nâng con chó lên. Uyển Thanh thè đầu lưỡi ra với nó. Con chó cũng thè đầu lưỡi ra với Uyển Thanh. Uyển Thanh vui thích, cười vang. Đóa mẫu đơn trước lồng ngực của con vật bé lắc qua lắc lại.

      - nương gọi nó là gì? - Uyển Thanh vừa hỏi vừa kéo ghế ra cho nữ thần y ngồi.

      Nữ thần y ngồi vào ghế, lại ôm trong lòng cái thân thể ấm áp. Nàng biết đặt cho nó tên gì, khẽ cúi đầu, nàng tiếp xúc với ánh mắt thân thiện mà tội nghiệp của con vật . Nàng dùng tay khẽ vuốt cái thân thể mượt mà của nó, trong lòng bắt đầu có phần bớt quạnh quẽ. Nhưng sau đó nàng thở ra, nàng cảm thấy nàng cũng giống như nó, hai kẻ yếu đuối bị giam giữ, chỉ trong căn phủ mà còn trong cõi ta bà này, sinh mệnh sống là phiền não, nàng là mối phiền não lớn, nó là mối phiền não . Chúng sinh ở trong cõi ta bà này chịu các phiền não, tham sân si bức bách, làm các điều ác, xoay quanh trong ba nẻo sáu đường, lại cứ cam lòng nhẫn chịu mong ngày ra khỏi. Nàng nghĩ, vùi cằm vào đám lông trắng lồng bồng của nó. Con chó trong lòng nàng ngọ nguậy yên, thè lưỡi ra, nó bắt đầu liếm mu bàn tay nàng, trong cổ họng khẽ kêu ư ử. Nàng sực tỉnh nhìn nó, đói ư?

      Nữ thần y ngẩng đầu lên nhìn Uyển Thanh, chưa kịp lên tiếng Uyển Thanh hiểu ý:
      -Để em rót chén sữa cho nó.

      Uyển Thanh dứt lời ra ngoài phòng.

      Còn lại mình, nữ thần y ngồi ghế ôm chặt con chó , dùng tay vuốt ve đầu nó. Nàng nhìn cái thân thể màu trắng, khẽ :
      - Đặt tên gì đây?

      Tên, tên, nàng lại nhớ lần đầu tiên Cửu Dương đưa nàng xem căn nhà tre, chàng từng ghé tai nàng :
      - Sinh cho huynh ít nhất hai đứa con, huynh đặt cho bọn chúng những cái tên hay!
      - Tên gì?
      - Con trai gọi là Tiêu Tiêu, con gọi là Y Y!

      Nàng cúi đầu xuống, mắt lại ươn ướt. Nàng vuốt ve con chó cách vô thức. có Tiêu Tiêu, có Y Y, có gì hết!

      Uyển Thanh mang chén sữa đến đặt lên bàn. Nữ thần y đặt con chó xuống bàn, nó vừa ăn vừa kêu khe khẽ. lát sau con chó ăn xong nữ thần y ôm nó lên, áp má lớp lông mượt mà của nó, cọ xát nhè .

      - Tiểu Bạch ăn no rồi à?
      Nữ thần y dịu dàng với con chó . Vĩnh viễn có Tiêu Tiêu, hay Y Y. Vĩnh viễn !

      (còn tiếp)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :