1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh Triều Ngoại Sử II - TH

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 3: Liên Hoa sát thủ (trung)
      Lại đến Khẩu Tâm, sau khi rời khỏi Đồng sơn, chàng và đoàn quân thiếc giáp phi ngựa ngày đêm ngừng nghỉ, cuối cùng cũng bắt kịp binh đoàn của Tô Khất và Triệu Phật Tiêu. Khi này là nửa đêm, trời tối như mực nhưng tòa lầu Diêm Thành mỗi tầng đều có mấy chục ngọn đèn lưu li chiếu sáng trưng. Cổng trước cổng sau có lính tuần tra như mắc cửi, canh phòng rất cẩn mật. Khẩu Tâm tới cổng hắc điếm liền phóng xuống ngựa, trong hai tên lính gác dẫn ngựa cho ăn. Khẩu Tâm nghe tên còn lại Tô Khất ngủ, chàng bèn thẳng mạch đến hậu viên hắc điếm. -Triệu Đô thống! Khẩu Tâm bước vào nhà củi ôm quyền chào Triệu Phật Tiêu. Triệu Phật Tiêu cũng ôm quyền đáp lễ Khẩu Tâm, đoạn hỏi về tình hình cống sinh. Trong khi Khẩu Tâm chuyện với Triệu Phật Tiêu, Triệu Phật Tiêu đứng nghe mà ngáp ngắn ngáp dài, Khẩu Tâm thấy vậy bèn : - Hạ quan xem hai mi mắt của Triệu Đô thống sụp xuống cả rồi, hay ngài về phòng ngủ , chỗ này giao hạ quan. Từ khi trận chiến Nam lộ Thiên Sơn xảy ra, Triệu Phật Tiêu hành quân suốt, sau đó lại theo Tô Khất đến Diêm Thành. Chàng nghe Khẩu Tâm xong lập tức gật đầu: -Vậy chỗ này giao lại cho ngài. Dứt lời rời . Khẩu Tâm nhìn theo Triệu Phật Tiêu cho tới khi họ Triệu ra khỏi hậu viên xong chàng tiến lại gần nữ thần y, ngồi xuống bên nàng. Nữ thần y ngủ đống rơm, tóc rũ sang hai bên. Khẩu Tâm giơ tay sờ lên má nàng, làn da đó mát như ngọc. Chàng lại dời tay xuống cổ nàng, chiếc cổ thon đẹp, thân hình nàng cũng nhắn mong manh, mong manh đến độ cơn gió cũng có thể thổi bay. Khẩu Tâm nhìn nữ thần y chút chàng cúi xuống hôn nàng, đây là lần đầu tiên chàng hôn nữ nhân. Trong mình cảm thấy vô cùng rạo rực. Xưa nay, ở dưới lớp hòa thượng hờ, chàng chưa từng chung đụng nữ nhân, ngay cả nha đầu ấm giường cũng chứ gì thiếp thất. Nữ thần y ngủ chợt cảm giác khó thở như có tảng đá đè ngực, mở mắt kêu lên: - Buông ra! Khẩu Tâm càng ôm nàng chặt hơn. -Mau buông ra! Nữ thần y lại , liên tục cựa quậy tìm cách thoát ra. Hai người giằng co thêm chút nữa nữ thần y dùng gối thúc mạnh vào hạ bộ Khẩu Tâm. -Ối!!! Khẩu Tâm bị cú “lên gối” ngay chỗ hiểm, ngã vật ra đất rên rỉ. Cơn đau bụng quằn quại khiến chàng chỉ còn cách nằm ôm bụng. lát sau cơn đau giảm dần, Khẩu Tâm ngồi dậy túm cổ áo nữ thần y lôi dậy : -Tiện nhân, rượu mời uống muốn uống rượu phạt? Mi có biết mi được ta để mắt tới là may mắn ? Bốp! đoạn tát vào mặt nữ thần y bạt tai. Bốp! Khẩu Tâm lại đánh nữ thần y lần nữa, máu từ khóe miệng nàng rỉ ra. -Đánh ! -Nữ thần y cười – Huynh đánh nữa ! Cho dù huynh có đánh chết muội, muội cũng theo huynh! Lời này khiến Khẩu Tâm cảm thấy như bị đâm nhát dao, chàng hiểu, đằng sau nụ cười và câu ấy là cả nỗi oán hận trong lòng nàng. -Tại sao? - Khẩu Tâm quát lên - Tại sao ai cũng coi trọng Tần Thiên Nhân? Nữ thần y : -Bởi huynh ấy bội bạc với huynh đệ của mình! -Im miệng, huynh cho muội nghĩ đến , cho muội nhớ thương ! -Khi nào trái tim muội còn đập, muội cũng nhớ thương huynh ấy! Nữ thần y dứt lời, nhìn xoáy vào mặt Khẩu Tâm. Khẩu Tâm cũng nhìn nữ thần y trừng trừng. Binh! Trong cơn giận dữ, Khẩu Tâm tự chủ được lại tả chưởng đánh vào đầu nữ thần y. Nữ thần y ngã ra đất, đầu đập xuống đất đau điếng. Ngay lập tức, nàng cảm thấy buồn nôn và có cơn nhức đầu như búa bổ, trong cơn mơ mơ hồ hồ, nàng nghe tiếng chửi rủa của Khẩu Tâm. Sau đó, nàng lại cảm giác tóc mình bị nắm lấy, đầu bị kéo khỏi mặt đất. - Tạm thời ta giết mi – Tiếng Khẩu Tâm vang lên bên tai nàng - Nhưng ta khiến mi sống bằng chết, những gì họ Tần nợ ta, mai này ta đòi lại từng món, từng món mình mi! Nữ thần y im lặng, Khẩu Tâm lại tiếp tục phả những làn hơi thở nóng hổi vô tai nàng: - Ta muốn biết, tiện nhân mi có gì khiến Tần Thiên Nhân chết mê chết mệt? Suy cho cùng lúc lột sạch xiêm y, khỏa thân giường khác gì con chó cái đâu! Khẩu Tâm rồi buông tóc nữ thần y ra, quên ném cho nàng cái nhìn khinh bỉ trước khi hậm hực bỏ ra ngoài. Còn lại mình, nữ thần y vừa xoa xoa vết thương đầu vừa khẽ liếc chung quanh vẻ như chờ điều gì, rồi nàng nằm xuống đống rơm, nhắm mắt lại. Xa xăm chiêng mõ canh khuya điểm ba tiếng, tứ bề êm ắng tịch mịch.
      (còn tiếp)

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 3: Liên Hoa sát thủ (hạ)
      Khẩu Tâm chẳng bao lâu, người mặc y phục dạ hành vào nhà củi. Nữ thần y nằm quay lưng về phía dạ hành nhân, gã khép cửa lại, rồi vòng ra trước mặt nàng, ngồi xuống đối diện nàng. Dạ hành nhân vừa nhìn nữ thần y vừa nhủ bụng từ xưa tới nay gã vốn làm hại bọn đàn bà con , huống hồ nương xinh đẹp. Nhưng nhớ đến cái chết thảm khốc của dòng họ gã… Năm đó, nội tổ gã là tướng lĩnh dưới trướng Mãng Cổ Nhĩ Thái, nên bị Hoàng Thái Cực giết chết, cả nhà trăm mấy mạng người trong đêm cũng bị giết sạch... Dạ hành nhân lắc mạnh đầu, như thể lắc bỏ thương xót trong đầu. Gã rút thanh đoản đao, lưỡi đao loang loáng hàn quang, khẽ: -Rất nhanh thôi, nàng cảm giác gì đâu. Dạ hành nhân vung đao lên. -Ha ha ha! Bên ngoài nhà củi có tiếng cười lớn. Ngay khi tiếng cười đó cất lên, da gà lập tức nổi đầy hai cánh tay dạ hành nhân, tiếng cười nghe vô cùng quen thuộc khiến gã cảm giác như có làn gió lạnh từ cõi đưa lại. Dạ hành nhân lôi nữ thần y đứng dậy, kề dao vào cổ nàng, quát : -Các ngươi qua đây ta cắt đứt cuống họng ấy! Lời vừa dứt, hai cánh cửa nhà củi mở toang hoác. Tiếp theo là tiếng chân rầm rộ. Dạ hành nhân kéo nữ thần y bước lui bước, sau đó đưa mắt nhìn đám người vào nhà củi. Gã thấy Tô Khất dẫn đầu, kế đến là Triệu Phật Tiêu, rồi Nhạc Chung Kỳ, Khẩu Tâm, thêm mấy chục tên lính thiếc giáp rồng rắn kéo theo, Tiêu Phong sau cùng. tên lính mang ghế cho Tiêu Phong, thêm tên khác dâng trà. Tiêu Phong cầm tách trà, ngồi xuống ghế. - ngờ phải ? - Tô Khất nhìn dạ hành nhân -Chúng ta sớm biết trong binh đoàn Chính bạch kỳ có gian tế, nên bày ra kế hoạch dụ cáo lòi đuôi! Đôi con ngươi dạ hành nhân xẹt qua xẹt lại: -Tế Nhĩ Ha Lãng, nếu ngươi muốn ấy sống, bảo bọn chúng tránh đường! Tiêu Phong im lặng, dùng nắp tách trà gạt lá trà trong nước. Dạ hành nhân ngạc nhiên nhìn Tiêu Phong thủng thẳng uống trà. Lại nữa, nét mặt Tiêu Phong nom có vẻ dửng dưng, chút kích động tựa như hoàn toàn biết thế nào là thất tình lục dục hay hỉ nộ ái ố tham sân si của con người. -Tế Nhĩ Ha Lãng – Dạ hành nhân lại - Chẳng lẽ ngươi định làm theo lời Hiếu Trang đưa ấy về kinh thành… Dạ hành nhân chưa xong, Nhạc Chung Kỳ bước tới bước quát: -Vô lễ! Ngươi được gọi đích danh thái hoàng thái hậu! Phì! Dạ hành nhân nhổ bãi nước bọt. -Ngươi… Nhạc Chung Kỳ kêu lên tiếng rồi tắt tị, chả là Tiêu Phong vừa phẩy tay ra hiệu cho chàng lui xuống. Nhạc Chung Kỳ vâng lệnh, lui về đứng cạnh Tô Khất. - Thế nào hở Tế Nhĩ Ha Lãng? - Dạ hành nhân nhìn Tiêu Phong - Ngươi và đám cẩu nô tài của ngươi lui khỏi hậu viên trượng, ta thả ấy ra. -Con mẹ tổ tông ba đời nhà mày! Nhạc Chung Kỳ nghe dạ hành nhân gọi mình là cẩu nô tài, nhịn được lại lên tiếng: - Mày nghĩ mày là ai, cả gan sai khiến Phủ Viễn tướng quân? Nhạc Chung Kỳ còn định tiếp, nhưng Tiêu Phong lừ mắt nhìn khiến chàng im bặt. Khi này tách trà tay Tiêu Phong gần cạn, tên lính thiếc giáp lấy lượt trà khác để thay nhưng Tiêu Phong lắc đầu ra hiệu cần. Tiêu Phong uống nốt ngụm trà, nhìn dạ hành nhân : -Người thái hoàng thái hậu muốn tìm, Tế Nhĩ Ha Lãng này làm sao có thể để nàng ấy có chuyện. rồi thấy dạ hành nhân cau mày suy nghĩ lời mình, Tiêu Phong dùng tay cầm tách trà, cách kích ra quyền. Vù! Bịch! Tấm mặt nạ làm bằng da người mặt nữ thần y rơi xuống đất. -Sao lại là ngươi? Dạ hành nhân trợn mắt nhìn lá bùa hộ mạng của gã trong nháy mắt biến thành cận vệ của Triệu Phật Tiêu. Gã ngờ mình bị lừa cú ngoạn mục thế này. Ở kinh thành, Kiều Tam Bảo nổi tiếng là “dịch dung gia,” bởi họ Kiều là người duy nhất sở hữu mặt nạ da người. Kiều Tam Bảo nhân lúc dạ hành nhân còn nhìn chàng sửng sốt, hụp người xuống nhào ra khỏi tầm khống chế. Khi dạ hành nhân định thần lại được, chàng đứng cạnh Triệu Phật Tiêu. -Ha ha ha… Dạ hành nhân ngẩng mặt lên trần nhà cười khùng khục. Nhạc Chung Kỳ trố mắt nhìn dạ hành nhân như người điên, chàng định lên tiếng gì đó đột nhiên dạ hành nhân nhổ ra búng máu. Tiếng cười ngay lập tức chìm xuống. Nhạc Chung Kỳ thấy mặt dạ hành nhân nhăn nhúm, vẻ như đau nhưng gã vẫn ngẩng mạnh đầu. Quả chất độc phát tán trong mình dạ hành nhân, lục phủ ngũ tạng của gã khi này như có muôn ngàn mũi dao đâm phải. Gã tiếp tục ói ra ngụm máu nữa. -Tế Nhĩ Ha Lãng… Dạ hành nhân quắc mắt nhìn Tiêu Phong . Vừa nhìn Tiêu Phong, gã vừa cắn chặt môi, cố nuốt vào trong những tiếng rên rỉ. Gã hận Tiêu Phong biết bao. Vì Tiêu Phong, chính là khắc tinh của gã. Tiêu Phong, là lý do Liên hoa sát thủ để mắt đến gã; cũng Tiêu Phong, người duy nhất dám đối đầu Ngao Bái trong chốn công môn, phò trợ con cháu kẻ thù giết hại gia đình gã. Dạ hành nhân vẫn nhìn Tiêu Phong chằm chằm, đưa tay lau ngang miệng. Mấy lần gã định dùng đao tập kích Tiêu Phong, song, gã nhớ đến thủ pháp của Tiêu Phong vừa rồi. Ngay sau khi động thủ, Tiêu Phong cho gã cái cảm giác dường như nhiệt độ trong nhà củi bị giảm xuống đáng kể. Gã cảm thấy toàn thân trở nên lạnh buốt mặc dù ở góc nhà củi có tới hai cái lò sưởi cháy than đỏ rực. Gã tự nhủ nhỡ mà gã phải huyết trích tử, sở hữu nội công cao cường, sợ rằng lúc đó hai hàm răng va vào nhau lập cập rồi. Hơn nữa, nếu đổi lại là cao thủ khác xuất quyền kình, tất hiển lộ cỗ quyền phong rệt nhưng hàn kình mà Tiêu Phong đánh ra rất đặc biệt, tựa hồ như thực lại hư, như từ trần nhà, dưới đất, bốn phương tám hướng nhất tề đều phát ra khí , cái cảm giác biết phản kích chỗ nào mới chính là yếu mạng. Dạ hành nhân nghĩ đến đây mất sạch dũng khí nghênh chiến. -Tế Nhĩ Ha Lãng, ngươi giỏi lắm! Gã thốt câu trước khi giơ đoản đao lên. - Hạ đao xuống , cần thiết phải tự sát. Dạ hành nhân khựng tay lại khi nghe Tiêu Phong . -Ngươi nghe nhầm – Tô Khất lên tiếng – Phủ Viễn tướng quân tha mạng cho ngươi, chỉ cần ngươi trả lời thành với ngài số việc… -Về huyết trích tử? Dạ hành nhân cần suy nghĩ, ngắt lời Tô Khất. Tô Khất gật đầu: -Phủ Viễn tướng quân muốn biết huyết trích tử các người gồm bao nhiêu người, danh tánh thế nào, trú ở đâu? Dạ hành nhân im lặng, Tô Khất : -Còn đắn đo gì nữa? Niên kỷ nhà ngươi còn trẻ, nếu đến chỗ tận cùng của đời người rất có lỗi với thân mẫu ngươi. Tô Khất lên tiếng còn đỡ, câu cuối cùng của chàng động sâu đến nỗi đau trong lòng dạ hành nhân. Và thế là khi chàng vừa xong, dạ hành nhân lại vung tay lên. Lần này lời nào có thể cản được gã. Phập! Dạ hành nhân ghim sâu đoản đao vào ngực. Bịch! Gã ngã xuống đống rơm, thở mạnh vài hơi, sau đó chỉ còn hơi thở yếu đuối, đến khi Tô Khất chạy đến xem mạch hơi thở tắt hẳn. Tô Khất buông cổ tay dạ hành nhân, trở về lắc đầu với Tiêu Phong. Đôi môi Tô Khất khô rang, lép nhép nhích động, phát ra thanh như tiếng muỗi kêu: - Sao đời lại có kẻ ngu trung như vậy? Tiêu Phong nhìn dạ hành nhân nằm chết như con gián trong góc nhà, thở dài với Tô Khất thay câu trả lời. Đoạn, Tiêu Phong đưa tách trà cho tên lính cầm giữ, đứng lên khỏi ghế. Tô Khất vẫn còn đứng lặng. Tiêu Phong thấy Tô Khất suy nghĩ rất lung trước cái chết của dạ hành nhân, đặt tay lên vai Tô Khất. Sau đó chàng quay sang Kiều Tam Bảo và Triệu Phật Tiêu: -Làm rất tốt. Tiêu Phong bật ngón cái lên khen Kiều Tam Bảo và Triệu Phật Tiêu. -Đa tạ Phủ Viễn tướng quân! Kiều Tam Bảo vừa cười vừa giơ tay chỉnh trang y phục, : -Mọi việc suôn sẻ cũng nhờ tham tướng giáp lạc chương kinh. đoạn mắt vẫn rời Tiêu Phong, Kiều Tam Bảo hất đầu về phía Khẩu Tâm, tiếp: -Ngài ấy diễn cứ như là , bằng , tên huyết trích tử dễ dàng mắc bẫy. Tiêu Phong gật đầu. Mọi người nhìn Khẩu Tâm thán phục, ai nấy khen câu. Kiều Tam Bảo tháo bộ tóc giả xuống, tiếp tục nhìn Tiêu Phong : -Mà Phủ Viễn tướng quân này, trong hai ngày tới nô tài có thể cáo bệnh chăng? Tiêu Phong chưa trả lời, Triệu Phật Tiêu : -Ngươi bị thương à? Kiều Tam Bảo gật đầu, Triệu Phật Tiêu : -Chỗ nào? -Chỗ này - Kiều Tam Bảo chỉ mấy cục u đầu. -Ở đây nữa– Chàng lại chỉ vào ngực mình - Mặc dù nô tài có chuẩn bị nhưng đòn của tham tướng nhanh quá, làm nô tài kịp vận khí hộ thể. Kiều Tam Bảo xong chụp bàn tay Tiêu Phong áp lên ngực mình: -Nô tài bị thương mà, Phủ Viễn tướng quân sờ lên đây xem, nô tài bị đánh ra nông nỗi này cũng bởi do ngài… Tiêu Phong giật phắt tay về. -Phủ Viễn tướng quân! Kiều Tam Bảo gọi nhưng Tiêu Phong quay mình khỏi nhà củi. -Phủ Viễn tướng quân! Kiều Tam Bảo chạy theo Tiêu Phong nằn nì: - Nô tài bị thương mà, nô tài cần được chính ngài băng bó, đắp thuốc! Còn lại Tô Khất, Triệu Phật Tiêu, Nhạc Chung Kỳ, Khẩu Tâm và những tên lính thiếc giáp trong nhà củi. tên lính thiếc giáp gì đó với Triệu Phật Tiêu. Triệu Phật Tiêu liền chạy theo phía sau Kiều Tam Bảo, đạp lên gấu váy họ Kiều. Soạt! Bịch! -Úi chao! Kiều Tam Bảo ngã úp mặt xuống đất. Khi này Tiêu Phong được đoạn khá xa. Kiều Tam Bảo lồm cồm bò dậy định theo Tiêu Phong, chợt phát thân dưới lành lạnh mới hay ra chàng nơi mà váy nơi. Chàng vội vàng dùng tay che hạ bàn. Tô Khất, Nhạc Chung Kỳ, và những tên lính thiếc giáp ghé đầu ra khỏi nhà củi cười rộ. - được cười! cho cười! Kiều Tam Bảo lúng ta lúng túng như gà mắc tóc, vừa dùng tay che hạ bộ vừa . -Ha ha ha… Mọi người tiếp tục ôm bụng cười sặc sụa. Kiều Tam Bảo thẹn quá hóa giận, lắp bắp: – Mấy người…mấy người…đáng ghét ah! Chàng đến đây bưng “của quý” chạy mất. Trong bọn chỉ có Khẩu Tâm là cười, chẳng những cười, chàng còn gập mình xuống sàn nhà nôn thốc nôn tháo.
      (còn tiếp

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 4: Phụng nhân bạc mạng
      Tiêu Phong bước mình hành lang. Vừa , chàng vừa nghĩ đến tên huyết trích tử và những đấu đá, chèn ép muôn vẻ của tam mệnh đại thần trong triều. Chàng biết sau khi chàng rời kinh thành, là những tháng ngày chờ đợi dài dằng dặc và đầy sợ hãi đối với Hiếu Trang và Khang Hi. Vì thế, chàng thấy rất cần người mưu trí để làm mưu sĩ ở luôn bên cạnh, bàn bạc kế sách. Những người như Tô Khất, Nhạc Chung Kỳ, Triệu Phật Tiêu… tuy có lòng trung nhưng chỉ có thể giúp chàng đánh trận, chứ chưa đưa ra được mưu kế bày trận. Mà muốn đối phó tam mệnh đại thần có phải đơn giản là cưỡi ngựa, bắn cung, nã đại pháo, vung đao, múa kiếm đâu? Tiêu Phong cau mày suy nghĩ, nhưng sau cùng chỉ có thể thở dài. Lúc này mưa đá bắt đầu rơi, mấy viên đá đường kính gần bằng đốt tay rơi trắng đất. Tiêu Phong nhìn màn mưa đá, đột nhiên, hình ảnh của Cửu Dương trầm tĩnh, mẫn tiệp, cơ biến, tài trí, lanh lợi vương vấn trong chàng. Tuy chàng chưa từng trao đổi với Cửu Dương nhưng qua cuộc trò chuyện về Cửu Dương với Khẩu Tâm, khiến chàng hạ quyết tâm là bằng cách nào đó phải thu dụng cho được người này. Tiêu Phong cứ suy nghĩ mông lung như thế, cho đến khi có tiếng vang lên đằng sau chàng, át cả tiếng mưa: -Dân phụ chuẩn bị xong cả rồi. Tiêu Phong quay đầu lại. Người vừa lên tiếng là Hoa Liễu Bích. Họ Hoa cai quản Diêm Thành, tuy lớn tuổi nhưng vẫn còn ngon nghẻ, thân thể gọn gàng, ánh mắt ướt rượt lúng liếng đưa tình, da mơn mởn như đôi mươi. Đứng bên bà ta là đứa hầu tên Lan Nhi, năm nay cũng mười sáu mười bảy tuổi, trông rất xinh đẹp, đôi mắt trong sáng như sao, mũi dọc dừa, miệng hình trái ấu. Cả khuôn mặt thanh thoát hài hòa, lôi cuốn như đóa phù dung. -Bản quan đói. Lan Nhi nghe Tiêu Phong bưng miệng cười, Hoa Liễu Bích cũng cười. Tiêu Phong nhìn trời thấy quá giờ Tý, ngộ ra lại : -À, bản quan chưa buồn ngủ. Hoa Liễu Bích : -Dân phụ biết chuyện vừa xảy ra trong nhà củi khiến cho trong lòng ai nấy cũng đều khó chịu, làm sao mà ngủ cho vô? Tướng quân lại càng thể. Hoa Liễu Bích ngừng chút, tiếp tục : -Chả là dân phụ sớm nghe theo xếp đặt của Kiều đại nhân, có quà bất ngờ tặng ngài. Tiêu Phong giật mình: -Các người nghe theo Kiều Tam Bảo xếp đặt cái gì cho ta? -Ngài đến đó . Hoa Liễu Bích rồi cất bước trước. Tiêu Phong và Lan Nhi phía sau. Hoa Liễu Bích dẫn Tiêu Phong qua mấy cái hành lang trước khi dừng lại trước căn phòng. Trong khi Hoa Liễu Bích dùng chìa khóa mở cửa phòng, Tiêu Phong nhìn Lan Nhi : -Đừng với ta Kiều Tam Bảo ở trong căn phòng đó. Lan Nhi lại bưng miệng cười. Vụt! Tiêu Phong quay phắt . Lan Nhi chạy theo chàng : - Tướng quân! Ngài đừng , ngài mà vào trong đó “nhận quà,” phụ tấm lòng Hoa đại tỉ mất! Tỉ ấy hao tổn rất nhiều tâm sức mới trị được ả... Mấy cuối cùng Lan Nhi rất khẽ, nhưng Tiêu Phong nghe được ràng. Chàng lập tức thấy lòng nặng hơn đeo chì, đứng lại : -Các người làm gì nữ thần y? Lan Nhi biết nàng lỡ điều nên , còn than trời như bộng, Tiêu Phong gắt: -Ta hỏi các người làm gì nàng ấy rồi? Lan Nhi thể ngậm miệng nữa, gãi má phân trần: -À.. cũng chẳng có gì… chỉ là… ấy rất cứng cổ… liên tục phản kháng Hoa đại tỷ. Thực chính dân nữ cũng ngờ được trong dáng dấp mảnh khảnh của ấy lại tiềm tinh thần sắt thép khó tìm thấy ở người con khác… Tiêu Phong thấy Lan Nhi vòng vo vào trọng tâm, sốt ruột : -Tóm lại bây giờ nàng ấy ra sao? - sao ạ! sao! Lan Nhi xua tay , rồi bất đắc dĩ kể cho Tiêu Phong nghe hồi chiều này, khi nàng và Hoa Liễu Bích hành lang thấy Kiều Tam Bảo bưng mâm thức ăn, mặt mày tiu nghỉu như mèo cắt tai hướng ngược lại. Hoa Liễu Bích : -Kiều đại nhân khỏe à? Kiều Tam Bảo : -Ta khỏe, nhưng có người phiền não chết được! -Là người nào? - người quan trọng với ta. -Dân phụ có thể giúp gì cho người ấy chăng? Thế là Kiều Tam Bảo đem chuyện nữ thần y tuyệt thực kể cho Hoa Liễu Bích nghe. Hoa Liễu Bích nghe qua, : -Chuyện này khó, để dân phụ giúp ngài. Hoa Liễu Bích dứt lời, bợ lấy mâm cơm trong tay Kiều Tam Bảo. Nhưng bà ta tìm nữ thần y ngay mà bảo Lan Nhi tìm thêm hai đứa đầy tớ . khắc sau, Hoa Liễu Bích dẫn Lan Nhi, Phỉ Thúy, Uyển Nương bước vào căn phòng trang hoàng tao nhã, nội thất được đóng từ gỗ kim, vách phòng bên trái treo bức Bát Tuấn Đồ, bên dưới ghi hai câu thơ của Bạch Cư Dị “Mục Vương bát tuấn thiên mã câu, hậu nhân ái chi tả vi đồ.” Bức tranh vẽ tám con ngựa mỗi con đều trong tư thế truy phong khác nhau, chủ yếu được vẽ bằng mực đen và hồng, đường nét trông rất tinh túy, sống động. Khi đám người Hoa Liễu Bích vào, nữ thần y nằm nhắm mắt giường. Hoa Liễu Bích đặt mâm cơm lên chiếc bàn ở giữa phòng, rồi ngoắt bọn hầu cùng lại xem nữ thần y ngủ hay chưa? Bốn người vén rèm giường sang hai bên nhìn nữ thần y, thấy đó là nương với khuôn mặt trái xoan thanh tú, mũi thẳng và cao, đôi mi cong vút, đôi mày như họa, tóc đen dài êm ả như mây. Quả có bút nào để tả hết nét xinh đẹp. Hoa Liễu Bích và bọn đầy tớ như bị thu hết hồn phách, ngây mặt nhìn. lát sau, Hoa Liễu Bích là người lấy lại dáng điệu tự nhiên trước tiên, nhẻ gọi: -Ta muốn đá động giấc ngủ nương nhưng cả ngày hôm nay chưa ăn gì, dậy ăn chút canh yến nào. Nữ thần y buồn động đậy. Hoa Liễu Bích hạ giọng gọi thêm lần nữa. Nữ thần y vẫn cử động. Hoa Liễu Bích trề môi với bọn đầy tớ, sau đó lầm lì cúi xuống, nắm hai vạt áo nữ thần y. Soạt! Chiếc áo bị xé rách. Hoa Liễu Bích ném hai mảnh vải vào mặt nữ thần y. Vù! Bên ngoài gió đập vào phòng cuốn văng hai mảnh vải. Cơn gió bất chợt đó khiến da gà nổi đầy hai cánh tay nữ thần y, hai nụ hồng ngực nàng cũng bắt đầu cương cứng, nhô lên. Do nàng sở hữu đôi gò bồng đảo to lớn khác thường, lớn hơn gấp năm lần các bình thường khác nên chiếc yếm thể bọc trọn bầu ngực vun cao phơi phới. Bọn hầu nhìn thân hình khêu gợi của nữ thần y, tự nhủ nếu bọn họ là nam nhân, chắc chắn bị hút vào núi đôi mê người này. - còn mau ngồi dậy ăn đồ, ta xé luôn mảnh vải còn lại! Hoa Liễu Bích túm hai quai yếm của nữ thần y, gằn giọng. Nữ thần y lập tức mở mắt. -Thế nào? - Hoa Liễu Bích vẫn chưa buông tay, hỏi - Chịu ăn hay ? Nữ thần y gật đầu. Hoa Liễu Bích cả mừng vẫy tay ra hiệu Phỉ Thủy giúp nữ thần y ngồi lên, lại kêu Lan Nhi lấy canh mang đến. Cộp! Hoa Liễu Bích cảm thấy mình oai phong lẫm liệt, dằn mạnh chén canh lên giường. Nữ thần y giơ tay cầm bát canh, nâng lên miệng rồi thình lình buông tay. Xoảng! Nước canh bắn tung tóe ra sàn nhà. - ăn. Ngay sau đó nữ thần y cũng . Hai chữ ngắn gọn lọt vào tai Hoa Liễu Bích. Tụi đầy tớ thấy gân xanh trải rộng kiều thủ bà ta, gương mặt bà ta cũng trở nên hung tợn, như hổ sắp xé xác con mồi. -Được! - Hoa Liễu Bích cười khẩy - Ta tin Hoa đại tỉ này trị được ! đoạn sai Lan Nhi rót chén canh khác đem lại. Trong khi chờ đợi, Hoa Liễu Bích nhìn nữ thần y như xét nét, nữ thần y cũng nhìn lại chút sợ sệt. lát sau Lan Nhi mang canh lại, Hoa Liễu Bích cầm cái chén : - Nếu Hoa đại tỉ này trị được đứa con bé như , ta còn mặt mũi nào cai quản Diêm Thành? Dứt lời Hoa Liễu Bích vung tay đẩy nữ thần y ngã ngửa ra giường. Nữ thần y ngóc đầu dậy định trèo xuống giường, Hoa Liễu Bích : -Uyển Nương, Lan Nhi, hãy mau nắm chặt hai cánh tay nó lại! Uyển Nương và Lan Nhi nghe lệnh phóng tới giữ chặt hai cánh tay nữ thần y. Hoa Liễu Bích ngồi xuống giường, dùng bàn tay mạnh như thép bóp lấy miệng nữ thần y, bậm môi đổ thứ nước vàng nhạt vào miệng nàng. - Uống! – Hoa Liễu Bích quát – Với hai mươi năm kinh nghiệm mở kỷ viện của tao, đứa con nào có thể chơi trò tuyệt thực với tao! Nữ thần y cương quyết ngậm chặt miệng, nghiến răng, nước canh chảy dài xuống cổ nàng. - Phỉ Thúy, mày banh miệng nó ra! Hoa Liễu Bích tiếp tục quát tướng. - Dạ! Phỉ Thúy , lấy hai tay cố banh miệng nữ thần y ra. Hoa Liễu Bích tiếp tục đổ canh vào, đột nhiên nữ thần y dùng môi phun mạnh nước canh tung tóe ra ngoài. - Nha đầu, mày… Hoa Liễu Bích giận dữ hét lớn, rồi nhanh như chớp điểm vào huyệt Bách hội của nữ thần y. Ngay lập tức nữ thần y cảm giác đầu óc quay cuồng, tứ chi mềm nhũn và nàng nhắm mắt lại. Tiêu Phong nghe Lan Nhi kể đến đây nét mặt chàng sa sầm, rồi rằng, chàng quay lưng mạch về hướng phòng trọ của nữ thần y. Nhoáng cái, chàng ở trong phòng. Nữ thần y được Hoa Liễu Bích giải huyệt vài phút trước đó, ngồi giường ôm đầu, toàn thân nàng phơi bày, Hoa Liễu Bích cũng trang điểm và làm tóc cho nàng. Khi Tiêu Phong tiến về phía nữ thần y, khoảng cách giữa hai người là tấm rèm che giường mỏng tanh, mỏng đến nỗi dễ dàng nhìn xuyên qua. Tiêu Phong thoáng thấy đôi gò tròn lẳn tràn trề nhựa sống của nữ thần y, lia mắt sang Hoa Liễu Bích : -Ở đây còn chuyện của bà nữa, lui ra . Hoa Liễu Bích vâng lời rời . Tiêu Phong nhìn theo Hoa Liễu Bích sau đó chàng nhìn Bát Tuấn Đồ. Tiêu Phong dán mắt vào tấm tranh bát mã truy phong lâu, vẻ như chưa từng ngó thấy tấm tranh nào đẹp hơn tấm đó. Hạ thân chàng cứng đờ dễ chịu… Đương nhiên, chàng nghĩ ngờ có người trông thon gầy lại đầy đặn, nở nang hơn bề ngoài… rất nhiều… Thêm lúc nữa cơn đau đầu của nữ thần y giảm bớt, nàng mới ngộ ra diện của người đàn ông trong phòng. Gương mặt nữ thần y xanh mét khi nghĩ đến cảnh xuân của mình có thể bày ra trước mặt người đàn ông này. Nàng giật phăng trâm cài tóc khỏi đầu. Tiêu Phong biết chàng thể tiếp tục làm thinh nữa, lên tiếng: -Nàng nghĩ tay của nàng nhanh, hay chưởng pháp của bản quan nhanh hơn? Nữ thần y đáp. Tiêu Phong hỏi xong câu cũng im lặng chờ đợi. Cuối cùng, nữ thần y cũng dịch mũi trâm ra khỏi cổ nàng. Tiêu Phong nén tiếng thở phào : -Đưa cho ta. Nữ thần y buông tay, cây trâm rơi xuống nền gạch phát ra mấy tiếng leng keng. Mắt Tiêu Phong vẫn nhìn hướng Bát Tuấn Đồ, chàng khom xuống huơ tay tìm cây trâm sàn nhà. Mất lúc chàng mới tìm được cây trâm. Tiêu Phong cầm trâm, thẳng người dậy, chẳng chút vòng vo, thẳng thắn : - phải lo, ta chưa chạm vào nàng. Nữ thần y nghe lời này, vẫn cúi gằm mặt. Tiêu Phong dứt lời thấy câu của chàng chưa tốt lắm, nhanh chóng thêm: -Cũng nhìn thấy gì. xong chàng cầm trâm rời . Đêm đó, Tiêu Phong ở trong phòng trọ của chàng cứ trằn trọc khó ngủ, yết hầu lên xuống, nên đến lúc gà gáy sáng chàng mới ngủ được, khi tỉnh dậy mặt trời cao tới ba con sào!
      (còn tiếp)

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 5: Tái ngộ kinh đô (thượng)
      Khoảng đầu giờ Dần, đoàn quân Chính Bạch Kỳ đến Hoài Lai, còn hai dặm nữa là đến kinh thành. Sáng nay sương mù giăng kín lối , đất trời cũng ỉ mùi bùn lầy tạo nên bầu khí u kỳ quái. mình trong lớp sương mù dày đặc, binh sĩ Chính Bạch Kỳ di chuyển cách nhau mỗi người chừng hai thước nhận ra hình thù cụ thể của kẻ phía trước. Đến giữa giờ Mão, sương mù bắt đầu tan từ từ, tới cuối giờ Mão tan hẳn. Kinh thành ra trong tầm mắt. Trong ánh sáng mờ nhạt của thời khắc trước bình minh, sông Vô Định đậu đầy thuyền bè lớn . Ánh sáng phát ra từ những chiếc lồng đèn các mũi thuyền tạo nên cảm giác thê lương giữa chốn đô thành nhộn nhịp phồn vinh. Độ giữa giờ Thìn, đoàn quân Chính Bạch Kỳ đến cổng thành, lúc này thương nhân, lữ khách cũng nối đuôi đoàn quân vào thành môn, kéo theo tiếng ồn ào huyên náo. Hừng đông, phía sau dãy Kim sơn ra vài áng mây hồng, sau đó vầng mặt trời đỏ như máu xuất trong đám mây này. trung niên mặc áo lông chồn đội mũ tua hồng đứng tiễn lâu, thấy lá cờ trắng rồng xanh phía dưới bèn dẫn đám lính chạy xuống làm lễ chào. Tiêu Phong xuống ngựa, cùng Nhạc Chung Kỳ, Tô Khất, Triệu Phật Tiêu và Khẩu Tâm đến chào đáp lễ. - Bộ quân Thống lĩnh! – Tiêu Phong cười – Lâu ngày gặp lại trông ngài vẫn phong độ khí khái, chẳng hề khác trước! Trung niên mặc áo lông chồn cười khà khà: -Long Khoa Đa làm sao sánh với Phủ Viễn tướng quân? đoạn bá vai Tiêu Phong qua cổng thành. Tiêu Phong phẩy tay ra hiệu đoàn quân Chính Bạch Kỳ theo chàng. Nhạc Chung Kỳ, Tô Khất, Triệu Phật Tiêu và Khẩu Tâm cũng theo Tiêu Phong và Long Khoa Đa. - là hoàng thiên phụ hảo nhân tâm, cuối cùng ngài cũng về, vậy là kể từ hôm nay, thái hoàng thái hậu và hoàng thượng có thể an tâm, cần ngày đêm trông chờ lo lắng nữa. Long Khoa Đa vừa vừa nhìn Tiêu Phong cười . Đến khi Tiêu Phong hỏi thăm tình hình kinh thành, Long Khoa Đa thu nụ cười đáp: -Từ khi tướng quân hồi cương, kinh thành do hạ quan quản, nhưng có ngài xong được. Hồi trước, bất luận bọn vô lại ở tỉnh nào vào thành, ngài đứng bọn chúng đứng, cho bọn chúng mới dám . Có ngài bọn lưu manh dám sinh phố. có ngài dù hạ quan có năm trăm bộ đầu, bảy ngàn bộ khoái cũng dùng được. Long Khoa Đa càng giọng càng chùng xuống như dây đàn: -Nhân tiện nhắc vấn đề chợ búa, gần đây kinh thành xuất loạt tiền giả, gọi là “Sa sát tử,” người ta do bọn tây dương tung ra nhằm phá hoại thị trường kinh thành. Tiêu Phong nghe Long Khoa Đa tới đây dừng chân, sau khi chàng dặn dò Tô Khất số việc, chàng bái chào Long Khoa Đa rồi cùng Nhạc Chung Kỳ lên ngựa hướng Đông Thành. Lại tới Tụ Bảo Trai, dân chơi đồ cổ ở kinh thành có lẽ ai biết tới Tụ Bảo Trai, tiệm bán đồ cổ lâu đời và lớn nhất miền bắc nằm giữa lòng chợ Đông Thành. cỗ xe ngựa đậu trước cửa Tụ Bảo Trai. Phu xe là khoảng đôi tám tên Tiểu Khả, nàng khá xinh xắn, thân khoác bộ y phục màu tím thẳm, tóc đen và dài tết thành bím sau lưng. Hai mắt Tiểu Khả to tròn, bên dưới cặp mày ngang cá tính, làn da ngăm khỏe mạnh. Sau khi nhảy phóc xuống ngựa, Tiểu Khả đỡ vận y phục màu trắng khoảng hai mươi mốt hăm hai tuổi theo xuống. -Tiểu thư vào trước, em đem ngựa ra hậu viên. Tiểu Khả . áo trắng gật đầu. Tụ Bảo Trai rất đông khách, tiếng cười rộn rã nhưng lúc áo trắng vào những thanh đó đều lắng xuống. Quả áo trắng rất tuyệt. Nàng may mắn sở hữu nhiều nét đẹp mặt, đôi mắt to đen và rất sáng như cuốn hút người ta, thêm hai hàng lông mi cong đen, chiếc mũi dọc đừa thanh tú, khuôn miệng duyên dáng hình trái tim. Lại nữa, thân hình nàng mảnh khảnh như liễu. tóc cài cây trâm bạc, tai đeo đôi hoa tai cũng màu bạc sáng lấp lánh. Từ mình nàng cũng toát ra ánh sáng như hai món đồ trang sức ấy, khỏi khiến người ta nhìn ngắm. thấy mọi người nhìn nàng liền nhoẻn miệng cười bỡ ngỡ, khoe những chiếc răng trắng đều. Từ bé, nàng biết mình xinh đẹp. Cho đến bây giờ, nhờ thêm lớp son phấn càng tăng thêm vẻ quyến rũ. -Hà tiểu thư về. ông lão bước lại gần nàng , đoạn ông đánh mắt về hướng trung niên trong bộ đồ gấm đỏ sang trọng. - Ông ấy reo giá tới ngàn lượng, số tiền lớn như vậy lão thể tự mình quyết định. Ông lão hạ giọng . áo trắng nhìn trung niên đứng bên bàn, bàn đặt bức tranh lụa và bình ngọc. -Lúc nãy Tiểu Khả bảo với cháu ông ta cần số bạc đó gấp lắm. Nàng . Ông lão gật đầu: -Tôi Châu đại nương vắng, ông ấy sáng mốt trở lại nhưng ông ấy chịu, còn bảo nếu chúng ta mua đem bán cho Vĩnh Phát. -Vậy để cháu xem xem. áo trắng rồi cùng ông lão đến gặp trung niên. - Hà tiểu thư - Ông lão chỉ vào trung niên - Đây là ông chủ Đạt. Ông chủ Đạt, ấy là đại đệ tử của Châu đại nương. Khi Châu đại nương vắng ấy là người giám định đồ cổ cho Tụ Bảo Trai. áo trắng cúi đầu: -Hà Tử Lăng chào ông chủ Đạt. -Chào Hà tiểu thư, nghe danh lâu, hôm nay Đạt Khánh Bân mới có dịp gặp, là vinh hạnh. -Ông chủ Đạt quá lời – Hà Tử Lăng -Tiểu nữ chỉ vừa đảm nhiệm công việc giám định đồ cổ trong mấy tháng nay. Hà Tử Lăng xong Đạt Khánh Bân chỉ biết cười, gã biết, gã vừa quá, nhưng đứng trước mặt gã quả tình rất đẹp. Từ khi nàng bước vào tiệm, kéo theo ánh mắt của tất cả mọi người trong tiệm, ai nấy đều dừng việc làm, ngẩn ra nhìn nàng. Lúc này Tiểu Khả từ nhà sau ra đứng bên Hà Tử Lăng khẽ hỏi: -Sao rồi tiểu thư? Hà Tử Lăng chưa đáp, ông lão : -Còn chưa xem qua, nào, bây giờ bắt đầu, mời tiểu thư. -Mời tiểu thư. Đạt Khánh Bân cũng , sau đó chỉ vào bình ngọc: - Chiếc bình có thủ công vô cùng tinh mỹ này là Ngự Tiền Đại Bảo bình. Hà Tử Lăng cầm chiếc bình lên xem, gật đầu: -Đây đúng là Ngự Tiền Đại Bảo bình của Đường Thiên Bảo. Đạt Khánh Bân cười vui vẻ, lại chỉ vào tấm tranh lụa: -Còn đây là bức Bá Di Tụng, tranh này, mới ban đầu là tác phẩm của Hạng Vũ, sau được Phạm Trọng Êm trùng tu và đề thơ. Hà Tử Lăng đặt bình ngọc xuống, cầm tấm tranh lụa lên. Trong khi Hà Tử Lăng chăm chú xem tranh, Đạt Khánh Bân và khách khứa trong tiệm chăm chú quan sát nàng, mọi người đều thấy thần tình và cử chỉ của nàng vô cùng khả ái, bất cứ hành động nhấc tay nhấc chân nào cũng vô cùng đáng . Hà Tử Lăng xem tranh lụa lâu, mọi người cũng nhìn nàng lâu, đến khi Tiểu Khả đưa tay vẫy vẫy trước mặt nàng, Hà Tử Lăng mới bừng tỉnh. - Cây trục bức lụa này là đồ vật của triều Tống. Hà Tử Lăng nhìn mọi người , sau đó nàng xoay bức tranh lại, chỉ cho mọi người thấy những chữ viết tranh, : - Những chữ này rất giống nét chữ Phạm Trọng Êm, nếu đem so với bức Xuân Lâu Ký nét chữ y nhau… Hà Tử Lăng tới đây Đạt Khánh Bân ngắt lời nàng: - Do chính tay Phạm Trọng Êm viết đương nhiên phải giống nét chữ , mọi người nhìn phía dưới có đóng quan ấn của này. Khách nhân gật gù, Hà Tử Lăng : -Nhưng tiểu nữ lại nghĩ bức Bá Vi Tụng này là giả. Lời nàng như sấm động bên tai Đạt Khánh Bân. - phải mới nãy tiểu thư bảo giống nét chữ Phạm Trọng Êm à? Đạt Khánh Bân . Hà Tử Lăng trả lời: -Người này viết giống như đúc nhưng lại thiếu hai nét. rồi thấy Đạt Khánh Bân vẫn tin, nàng chỉ vào hai chữ “Ân” tấm tranh. người khách : -Đúng là hai chữ Ân đó viết thiếu nét. Hà Tử Lăng gật đầu: -Phạm Trọng Êm là nhà thơ đa tài, ông ta thể viết sai, dầu có viết sai, cũng sai tới những hai chỗ và cùng chữ tranh. Đạt Khánh Bân vẫn còn chưa chịu tin, gã thấy lòng đầy tự ái, má nóng lên. Gã nghĩ mình có gần chục năm kinh nghiệm chơi đồ cổ, lẽ bị lừa mua tấm tranh này? -Có thể nào do thời gian làm mực phai màu chăng? Đạt Khánh Bân . Hà Tử Lăng lắc đầu: - thể như vậy, ông chủ Đạt và các vị có thể so với những chữ bên cạnh, vẫn còn nhìn , lý gì chỉ phai hai nét trong hai chữ Ân. rồi thấy Đạt Khánh Bân định mở miệng phản bác, Hà Tử Lăng tiếp: -Xin hỏi ông chủ Đạt danh hiệu của phụ thân Tống Thái Tổ là gì? Đạt Khánh Bân nhớ, người khách suy nghĩ chút : -Hình như gọi là Hoằng Ân? Hà Tử Lăng gật đầu: -Cho nên hai chữ Ân cần phải viết thiếu hai nét. Nàng dứt lời, trong Tụ Bảo Trai lập tức vang lên tiếng trầm trồ, người ôm quyền nhìn nàng : - Hà tiểu thư quả nhiên có cặp mắt tinh tường, quan sát tỉ mỉ, đúng là được chân truyền từ Châu đại nương.
      (còn tiếp)

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 5: Tái ngộ kinh đô (trung)
      Hà Tử Lăng và Tiểu Khả làm xong việc ra Đông Thành dạo chơi. Khung cảnh chợ búa ở kinh thành náo nhiệt khôn tả, khắp nơi ngừng vang lên tiếng cười , tiếng rao hàng lanh lảnh. Tiểu Khả vừa vừa căn chiếc dù giấy che cho Hà Tử Lăng. -Tiểu thư à – Tiểu Khả -Lúc nãy giải thích hai chữ Ân em vẫn còn chưa hiểu. Hà Tử Lăng : -Người sao chép tranh của Hạng Vũ và Phạm Trọng Êm sống dưới thời Tống Thái Tổ, sợ mạo phạm đến danh hiệu của thái thượng hoàng nên viết thiếu nét. -Ra vậy -Tiểu Khả nhìn Hà Tử Lăng thán phục -Tiểu thư tài! Hà Tử Lăng lắc đầu: -Những người từng học qua cách giám định đồ cổ đều có thể phát được, em muốn học ? Tiểu Khả le lưỡi: -Em hả? em… có nhã hứng với mấy cái đồ bụi bặm. -Em thích bụi bặm thế sao học võ? - Hà Tử Lăng nheo mắt - Tô phó tướng thích nữ nhân biết bay nhảy đâu. Tiểu Khả kêu lớn: -Ngài ấy thích! Chính miệng ngài ấy ! Tiểu Kha dứt lời thấy người đường nhìn nàng, hai má nàng ửng hồng, vôi đưa tay che miệng. Hà Tử Lăng cũng che miệng cười khúc khích, đoạn kéo Tiểu Khả rẽ sang hướng khác. Hai đến con dốc thấy có thiếu phụ và thanh niên múa trường đao, thêm hai đứa bé trai đánh la gõ trống trông giống như đám nghệ nhân mãi nghệ kiếm sống. Tuy thiếu phụ ăn mặc thô kệch nhưng trông rất oai vệ, dung mạo rạng rỡ, rất có phong thái của quý phụ. Tiểu Khả nghe tiếng vui nhộn, giục Hà Tử Lăng coi nhưng Hà Tử Lăng chịu, Tiểu Khả bèn đưa dù cho Hà Tử Lăng rồi chen vào đám đông. Hà Tử Lăng đứng bên ngoài vòng người nghe a đầu của nàng la hò cổ vũ rất hăng, mỉm cười tự nhủ ngờ thường ngày a đầu này ngu ngơ khờ khạo, nhưng khi đứng trước tình cũng dạn dĩ quá! Hà Tử Lăng đứng chờ lát Tiểu Khả quay trở ra nắm tay nàng : -Hay lắm tiểu thư, để em dẫn vào xem! Hà Tử Lăng rụt tay lại : -Ta sợ xem đánh nhau. -Có gì mà sợ - Tiểu Khả trố mắt - Người đàn bà trong đó trông rất oai vệ, ai cũng khen đường đao của bả, em đoán bà ấy hẳn kẻ mãi nghệ tầm thường. Có lẽ, đại nội cao thủ, với công lực hai mươi năm là ít! Hà Tử Lăng vẫn lắc đầu, Tiểu Khả : -Tiểu thư vào xem với em chút, rồi tiểu thư cũng muốn được như bà ta, trong thời buổi loạn lạc này bọn đàn bà con chúng mình được yếu đuối, phải dạn dĩ, hay để em chỉ vài đường quyền? Mấy chiêu tự vệ này em học từ Tô phó tướng, như thế này... Tiểu Khả đến đây rùng người xuống nhưng nàng chưa kịp quyền cho Hà Tử Lăng coi phía sau chợt vang lên tiếng ngựa hí, tiếp theo là tiếng chân rầm rộ. Tiểu Khả quay nhìn, thấy có đám lính mặc y phục đỏ chói, mặc kệ chợ đông, cứ cho ngựa phi nhanh như gió. Những người đường đều dạt sang hai bên nhường đường đám lính, Tiểu Khả cũng nhanh chóng kéo Hà Tử Lăng lên đứng lề đường. Đám lính vừa qua, Tiểu Khả chun mũi : -Lại là tụi lính áo đỏ, cái đám ác ôn biết lại bắt ai đây? Hà Tử Lăng im lặng, Tiểu Khả : - Lúc nào tụi nó xuất cũng vậy, chẳng cần biết khu chợ đông có thể gây thương tích cho ai cứ nhắm mắt nhắm mũi xông bừa! Hà Tử Lăng giật tay áo Tiểu Khả, nàng lại : -Em sai à? bà lão đường nghe vậy suỵt Tiểu Khả : -Tiểu nha đầu mi sai, nhưng tụi nó nghe được là thế nào mi cũng thân rời khỏi đầu! Tiểu Khả dẩu môi, Hà Tử Lăng : -Bọn vãn bối lỡ lời, cám ơn tiền bối nhắc nhở. Lại tới Tiêu Phong và Nhạc Chung Kỳ cũng ở Đông Thành. Tiêu Phong vừa dẫn ngựa bước bên Nhạc Chung Kỳ vừa suy nghĩ về “Sa sát tử,” chốc lát hai người tới trước cửa Tụ Bảo Trai. Nhạc Chung Kỳ thấy Tiêu Phong thẳng, ghé vào tiệm đồ cổ, chàng định lên tiếng nhắc nhưng vừa mở miệng, chợt chàng nghe đằng trước có tràng thanh la “keng keng keng” vang lên. Tiêu Phong cũng nghe tiếng này, đưa mắt nhìn, thấy đằng trước tửu lầu là đám người xúm xít nhau đứng thành vòng tròn, ai cũng nghểnh cổ tròn mắt, miệng há hốc, ngẩn người nhìn vào vòng tròn. Trong đám người đó là tiếng thanh la khua vang như biểu diễn trò gì đó rất hay. Tiêu Phong có việc cần làm, định về phía đám đông, nhưng vừa được hai bước bỗng Nhạc Chung Kỳ : -Tướng quân nhìn xem, tên đó dũng mãnh, nếu có thể được, thuộc hạ muốn thu vào quân đoàn của mình? Nhạc Chung Kỳ vừa vừa chỉ thanh niên vóc dáng lực lưỡng cởi trần trùng trục, lưng xăm hình hổ phục, đứng giữa đám đông múa Lưu tinh chùy. Khi này trời đông mà mình tên đó chỉ mặc độc nhất cái quần dài. Tiêu Phong nghe Nhạc Chung Kỳ cứ luôn miệng khen hay, cũng kìm được, dừng lại nhìn, chàng thấy Lưu tinh chùy rất to, ít nhất cũng nặng mấy trăm cân, thế mà thanh niên đó thảy lên thảy xuống, quay lưu tinh chùy mòng mòng, động tác nhuần nhuyễn ung dung như nước chảy mây trôi. Nhạc Chung Kỳ bật ngón cái lên : - có sức mạnh đáng nể, người mãi võ giang hồ nếu có công phu khá tốt quyết dám diễn trò này. Tiêu Phong gật đầu. Nhạc Chung Kỳ cả mừng khi thấy Tiêu Phong chịu nán lại chút đứng xem. Thanh niên nọ vẫn ngừng biểu diễn giữa những tràng pháo tay vang giòn. Loại lưu tinh chùy này được y buộc vào sợi gân hươu, sợi gân rất dài, y nắm đầu dây cho quả thiết chùy bay lượn , lại có thể múa sau lưng và toàn thân dưới, múa tới mức người xem hoa mắt, nhìn thấy sợi gân hươu và thiết chùy, chỉ thấy như cái bánh xe gió xoay mau trước mặt. Nhạc Chung Kỳ cũng vỗ tay bôm bốp, khen tiếng “Hay!” Rồi quay sang nhưng thấy Tiêu Phong đứng cạnh chàng nữa. Nhạc Chung Kỳ bèn dẫn ngựa tìm Tiêu Phong. Chàng hồi, khó để bắt gặp con ngựa đỏ của Tiêu Phong trước sạp bánh. Nhạc Chung Kỳ chưa bao giờ thấy chủ soái chợ mua bánh, cũng biết Tiêu Phong rất ghét đồ ngọt, bèn dắt ngựa tới, cười khà khà. Tiêu Phong làm ngơ trước tiếng cười của Nhạc Chung Kỳ. Nhạc Chung Kỳ nháy với ông bà lão bán bánh, : -Để vãn bối kể chuyện hai vị nghe, chuyện giữa nam và nữ kỳ diệu lắm. Trong mắt vãn bối, có người đích thực là nam tử đỉnh thiên lập địa, nhưng lại vì mà thay đổi tính cách, tình nghĩa này chẳng tầm thường. Bà lão hiểu ý Nhạc Chung Kỳ, nhìn Tiêu Phong cười : -Lúc trước ông nhà tôi cũng thường như thế, ông ấy thường mua bánh Quế Hoa cho tôi ăn, sau này chúng tôi lấy nhau, quyết định làm loại bánh quê hương này đem bán. Nhạc Chung Kỳ nghe biết hai người là dân Hàng Châu, quay sang Tiêu Phong : -Té ra hai vị là đồng hương với “người nhà” ngài. Tiêu Phong mặc kệ Nhạc Chung Kỳ té ra té vô, mực giả điếc. Nhạc Chung Kỳ để Tiêu Phong yên, tiếp tục : -Xem chừng loại bánh có vị quế này có thể làm người ta nên duyên? Hai ông bà lão nhìn nhau cười móm mém, ông lão : -Còn phải xem cặp tình nhân đó có đủ nợ hay ? đoạn đưa Tiêu Phong gói bánh. -Cẩn thận, còn nóng đấy. Ông lão . Tiêu Phong cám ơn, đưa tiền cho ông lão, sau đó chàng cầm gói bánh rồi lấy cái đưa lên cắn miếng. Nhạc Chung Kỳ cũng thò tay vào gói bánh của Tiêu Phong tự mời mình miếng, vừa ăn, chàng vừa nhìn ông bà lão. Nhạc Chung Kỳ nhủ bụng chắc hai người mới tới kinh thành nên đứng chuyện với bọn chàng cả buổi mà nhận ra bọn chàng. Nhưng ngay sau đó chàng lại nghĩ có lẽ do chàng và Tiêu Phong vừa hành quân về, râu ria xồm xoàm quanh miệng lại mặc thường phục nên rất khó nhận diện. Chàng còn nghĩ, Tiêu Phong : -Hình như giống bánh Quế Hoa thuần túy, bánh này có hương vị bột gạo. Nhạc Chung Kỳ nghe vậy ăn thêm cái nữa, gật đầu: -Đúng rồi, vãn bối cũng chỉ nếm được mùi khoai mì. Bà lão thở dài đánh sượt: -Hai vị thông cảm, dạo này mua nổi bột gạo, chúng tôi hết cách nên chỉ còn nước lấy khoai mì bào nhuyễn thành bột. Tiêu Phong nhận ra câu vừa rồi của chàng làm bà lão buồn, : -À, ý vãn bối là tuy giống bánh Quế Hoa thuần túy nhưng rất lạ miệng, rất ngon. Nhạc Chung Kỳ : -Nhưng bánh Quế Hoa mà làm bằng bột gạo còn là bánh Quế Hoa nữa! Bà lão lại thở dài: -Chắc hai vị từ xa mới tới, ba tháng trước kinh thành có kẻ tung ra loạt tiền giả gọi là “Sa sát tử” làm rối loạn thị trường cách nghiêm trọng, nâng vật giá lên, khiến cho đời sống của những người nghèo như chúng tôi càng thêm vất vả. Nhạc Chung Kỳ im lặng, bà lão tiếp: - chỉ riêng sạp bánh chúng tôi, các sạp bánh bao, bánh đường trắng hay bánh Niên Cao khác, chung các sạp bánh cần dùng bột gạo cũng xài bột gạo, nếu hai vị muốn ăn gạo trắng chỉ có các tửu quán sang trọng mới có, chẳng còn cách nào nữa. Nhạc Chung Kỳ nhìn Tiêu Phong : - “Sa sát tử” quả nhiên lợi hại, hy vọng triều đình có cách cứu vãn. Ông lão : -Chúng tôi cũng hy vọng vậy, nghe mọi người bảo chờ vị tướng gì đó về, nghe trong triều chỉ mình ngài ấy quan tâm cuộc sống bá tánh. Nhạc Chung Kỳ nghe vậy đưa tay định chỉ vào Tiêu Phong nhưng ngay sau đó chàng thu tay về, chàng biết nếu chàng ra Tiêu Phong thế nào cũng ngăn lại. Tiêu Phong chạnh lòng trước hai gương mặt buồn xo đầy nếp nhăn của hai ông bà lão, chàng lấy ra thêm ba nén bạc nữa, đưa bà lão : - Bánh này tuy giống bánh Quế Hoa thuần túy mà người nhà vãn bối thường ăn nhưng hương vị lạ miệng thơm ngon, chắc chắn nàng ấy thích. (còn tiếp)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :