1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh Triều Ngoại Sử II - TH

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 35: Nâng chén tiêu sầu (hạ)

      lát sau từ dưới tàn cây vẳng lên tiếng hôn ghì ngấu nghiến, tiếng sột soạt của y phục va chạm vào nhau đầy kích thích.

      Tiêu Phong đỡ Hà Tử Lăng nằm cỏ, rồi phủ phục lên người nàng, tay chàng mân mê từ hông, eo, đến ngực nàng. Lúc này hai đôi môi rời nhau ra, Tiêu Phong chạm trán chàng vào trán Hà Tử Lăng và nhìn vào mắt nàng, đặt bàn tay chàng lên ngực nàng :

      -Nàng mềm mại.

      Tiêu Phong thầm rồi luồn bàn tay đó vào trong áo Hà Tử Lăng, nhàng xoa nắn bầu ngực căng mọng, được lúc chàng di chuyển bàn tay sang phía bên kia đồi núi và lặp lại động tác xoa nắn.

      Hai đầu ngực của Hà Tử Lăng nhô cao sừng sững dưới các động tác xoa bóp thành thạo của Tiêu Phong, môi nàng hé mở và nàng bật những tiếng rên, dòng xuân lộ từ nơi sâu thẳm trong nàng thong thả tiết ra.

      Tiêu Phong dừng lại ở đó, sau khi chàng dùng bàn tay còn lại cởi y phục nàng ra, vùi đầu vào cổ nàng, kéo bờ môi chàng xuống rãnh ngực nàng rồi lên vùng núi tuyết bên trái, ngậm lấy nụ hồng đỉnh núi, chàng dùng lực vừa đủ mút lấy, từng đầu dây thần kinh nơi ngực Hà Tử Lăng như bừng lóe khi chàng đánh lưỡi vào ngay giữa nụ hồng khiến cho hạ thể nàng trào dâng thứ đột cảm man dại.

      -Ôi…

      Hà Tử Lăng van vỉ, miệng nàng há ra và mười ngón chân quắp lại làm đôi hài của nàng rơi khỏi chân, nàng muốn chàng làm thế với nụ hồng còn lại. Tiêu Phong như đọc được ước nguyện của nàng, lập tức làm nàng vừa lòng.

      -Nàng muốn ta đưa nàng đến nơi đó ngay bây giờ ?
      Tiêu Phong rời môi chàng khỏi nụ hoa bên phải của Hà Tử Lăng, quay trở lên thầm vào tai nàng, đoạn chàng hôn đôi môi nàng, đẩy lưỡi chàng vào trong miệng nàng sâu đến tận cổ họng, trong khi ngón cái và ngón tay nào đó của chàng níu lấy nụ hoa, kéo cái vật thể bé đó giãn ra rồi se, xoắn lại, cả người Hà Tử Lăng rúng động như muốn nổ tung thành vạn mảnh trước tra tấn của chàng.

      Nàng chưa từng thử qua chuyện chăn gối bao giờ nên chỉ bấy nhiêu động tác của chàng vượt quá sức tưởng tượng của nàng, bấy giờ nàng thiết gì nữa ngoài ham muốn được người đàn ông này chiếm hữu nàng. Vùng hạ bộ nàng ướt đầm thứ dung dịch trong suốt, nụ cười hài lòng lên mặt Tiêu Phong khi chàng dùng bàn tay xoắn lấy nụ hoa trượt xuống vùng tam giác ở giữa hai chân nàng.

      -Nàng ướt đẫm rồi, tốt lắm, nàng rất biết hồi đáp.
      Tiêu Phong , mơn trớn vùng tam giác ướt sũng ái dịch giữa hai chân Hà Tử Lăng.

      -Cho ta, được ? - Chàng - Để ta biến nàng thành người phụ nữ hạnh phúc nhất đời.

      Hà Tử Lăng do dự gật đầu.

      Tiêu Phong mỉm cười ngồi dậy, cởi bỏ toàn bộ y phục người chàng, vứt bộ y phục màu bạch kim thảm cỏ bên cạnh mớ y phục của Hà Tử Lăng. Chàng thở hơi nhõm vì giải thoát được cương cứng khỏi bộ y phục bức bối của chàng.

      Hà Tử Lăng ngóc đầu nhìn độ dài của Tiêu Phong bằng ánh mắt e sợ, nàng khép đôi chân :
      -Ôi, được đâu, tiểu nữ chứa ngài nổi đâu…

      -Đừng lo – Tiêu Phong ngắt lời nàng - Nàng sẵn sàng lắm rồi nên phải đau nhiều.

      Hà Tử Lăng vẫn lắc đầu, Tiêu Phong :
      -Ngoan nào, tách đùi sang hai bên.

      Hà Tử Lăng chần chừ nhìn đại nhục bổng của người đàn ông trèo lên mình nàng thêm chút nữa khẽ mở đôi chân.

      -Thả lỏng cơ thể ta mới có thể dễ dàng vào trong nàng, làm nàng đau nhiều.

      Tiêu Phong lại , cầm lấy cương cứng của chàng đặt trước cánh cửa nhục cảm của nàng.

      - phải đau hay sao?
      Hà Tử Lăng hỏi, Tiêu Phong gật đầu:
      -Nhưng cơn đau qua rất nhanh.

      Chàng hít sâu hơi, tiếp:
      - Yên nhé, bây giờ ta vào trong nàng.
      Dứt lời liền xộc vào nàng.

      -Áaa!!!

      Hà Tử Lăng bật tiếng thét lớn. Hai mắt nàng lập tức đóng sập lại, hai dòng lệ trào ra như nước vỡ bờ, sâu thẳm bên trong nàng nỗi đau đớn cùng cực khiến nàng muốn ngất khi chàng xé toạc nàng ra…

      Tiêu Phong đâm phập đại nhục bổng của chàng vào Hà Tử Lăng, ép nàng nuốt trọn cái vật thể dài thậm thượt đó đến tận gốc rễ mới dừng lại, nụ cười viên mãn nở môi chàng, chàng nhắm chặt đôi mắt, miệng mở thành vòng tròn hoàn hảo và bật tiếng rên lớn.

      -Khá dày đấy, nàng ổn ?
      Tiêu Phong mở mắt, hôn môi Hà Tử Lăng và hỏi.

      Hà Tử Lăng phải dùng hết cả sức lực mới gật nổi đầu, hang động bé của nàng bị bức phải nong ra hết cỡ, ruột gan nàng như bị đẩy cả lên ngực để tạo thêm chỗ chứa đựng chàng. Mắt nàng lúc này vẫn còn khép kín, nàng bấm mười đầu móng tay vào lưng Tiêu Phong. Chàng vẫn chưa di chuyển, hỏi nàng câu rồi cúi xuống ngậm lấy nụ hoa ngực nàng, dùng đầu lưỡi ngừng đánh lên nụ hoa để giúp nàng quên cơn đau vùng hạ thể do chàng mang lại và để nàng quen dần với cảm giác bị xâm nhập bằng kích cỡ quá tải của chàng trong nàng.

      -Ta chuyển động.

      Tiêu Phong dùng môi kéo nụ hoa và trước khi rút cương cứng của chàng ra khỏi hoa tâm, được nửa chừng, hai mắt chàng khép hờ, lại rên lên, nhàng đẩy vào hang động chật hẹp sau đó dừng lại.

      -Nữa nhé? - Chàng thầm.
      -Vâng.
      Hà Tử Lăng vẫn còn rất đau nên nàng miễn cưỡng gật đầu. Tiêu Phong từ tốn lặp lại như thế lần nữa rồi dừng, hỏi:
      -Lần nữa nhé?
      -Vâng.

      Hà Tử Lăng đáp, nhưng lần này là lời khẩn cầu, hình như hoa huyệt chật chội của nàng chấp nhận chàng, , động tơ thượng hạng của nàng rất muốn điều này, cảm giác viên mãn đột phát trong hạ thể khi nàng được chàng lấp đầy…

      Vậy là Tiêu Phong lại chuyển động nhưng lần này dừng lại nữa. Chàng chuyển động tựa hai khuỷu tay, vì vậy Hà Tử Lăng cảm nhận được sức nặng cơ thể chàng nàng, chỉ có vùng hạ thể của chàng là ấn xuống nàng.

      Ban đầu, Tiêu Phong còn chuyển động chầm chậm, từ từ tiến rồi lui trong nàng. Đến khi chàng bắt được tín hiệu Hà Tử Lăng ngập ngừng nẩy đôi ngọc đồn của nàng lên để hứng lấy chàng, chàng tăng nhịp điệu. Nàng rên lên, chàng dập xuống nàng sâu hơn, nhanh hơn. Hà Tử Lăng thở dốc nẩy hông đón chàng, lao vào cuộc tấn công của chàng.

      Tiêu Phong ngừng và ngừng giã mạnh xuống Hà Tử Lăng, từng cú nện chạm tận vùng cung, chàng liên tiếp nghiền những vách động của nàng khiến nàng ngất ngây. Ôi… Cái cảm giác bị chàng ép sát và chà xát nhiều lần vào vách động làm nàng như muốn vỡ tan … Mồ hôi từ ngực chàng rơi đầm đìa lên ngực nàng. Hà Tử Lăng cũng ngừng rên siết, nàng thể tưởng tượng được việc này là kỳ diệu thế này… khi chàng kết thúc cuộc vui chắc hoa huyệt của nàng bị giập tới mức còn hình thù gì nữa rồi… Nhưng chàng phải, cảm giác như được chàng đưa lên thiên đàng vậy. Những ý nghĩ vỡ vụn trong nàng, chỉ còn cảm xúc… nàng chỉ biết có chàng... chỉ muốn chàng tiếp tục vùi dập nàng mãi thôi…

      -Đến với ta, Tử Lăng.
      hồi sau Tiêu Phong trong hơi thở dồn dập trước khi trút xả vào nàng.

      Hà Tử Lăng cũng đáp lại Tiêu Phong bằng dòng xuân lộ ấm áp từ sâu trong hạ thể nàng cùng lúc tuôn ra...

      -Nàng còn đau ?
      Tiêu Phong nhặt sợi tóc dính vào bên má Hà Tử Lăng, hỏi . Chàng ở trong tư thế nằm nghiêng, chống mình bên khuỷu tay.

      Hà Tử Lăng trả lời Tiêu Phong, nàng nhắm nghiền đôi mắt nhưng miệng nàng mỉm cười, nụ cười viên mãn lên gương mặt đỏ lừ.

      -Ta làm nàng quá đau phải ?
      Tiêu Phong lại hỏi.

      Hà Tử Lăng vẫn thể đáp.

      - phải chuyện đùa đâu - Đôi mắt Tiêu Phong lộ tia lo lắng, chàng tiếp tục - Ta nghiêm túc đấy, nàng có đau lắm ?

      Hà Tử Lăng nhắm mắt thêm chút nữa mở mắt ra, cái cảm giác sảng khoái và sung sướng đến tê người vẫn còn ngự trị trong nàng, sướng khoái vô cùng. Nàng mỉm cười nhìn chàng, giờ nàng biết tất cả những thứ này là thế nào.

      Cơ thể Hà Tử Lăng bị Tiêu Phong quay cuồng, lúc trước nàng hề biết cơ thể nàng có thể vừa đau đớn vật vã và cũng có thể vừa thỏa mãn cùng lúc như thế này. Cái cảm giác chết sống lại thể tả bằng lời.

      -Nàng vẫn chưa trả lời ta - Tiêu Phong nhướng mày.

      Hà Tử Lăng quàng đôi cánh tay thon thả của nàng quanh cổ Tiêu Phong, kéo đầu chàng xuống hôn môi chàng thầm:
      -Tiểu nữ muốn lần nữa.

      Hà Tử Lăng dứt lời, ánh mắt Tiêu Phong lóe sáng, đồng thời chàng cũng trút hơi thở nhõm.

      -Nàng đòi hỏi quá đấy - Chàng bằng giọng châm chọc - Nhưng ai bảo ta luôn chiều nàng chứ, lật người lại nào.

      Hà Tử Lăng lật người nằm sấp cỏ, hướng tấm lưng thon mịn về phía Tiêu Phong. Tiêu Phong úp bàn tay chàng lưng Hà Tử Lăng, mơn man lưng nàng chút lần xuống bên ngọc đồn nàng khẽ nắn.

      - Đường cong của nàng tuyệt.

      Giọng Tiêu Phong âu yếm trước khi dời bàn tay sang ngọc đồn còn lại, xoa bóp nhè . Rồi chàng ngồi lên, nằm úp lên lưng nàng, để hai chân chàng vào giữa hai chân nàng tách hai chân nàng ra.

      Tiêu Phong vén tóc Hà Tử Lăng sang bên trước khi cúi xuống hôn lên vai nàng. Hà Tử Lăng cực thích cái cảm giác được bờ ngực lực lưỡng và những đường múi bụng săn chắc áp vào lưng nàng. Lớp lông ngực Tiêu Phong mơn man lưng nàng.

      -Có chắc là nàng muốn ta đến với nàng lần nữa ?

      Tiêu Phong vừa hỏi vừa buông những chiếc hôn nhè quanh tai Hà Tử Lăng, bàn tay chàng mơn trớn vai nàng. Hà Tử Lăng gật đầu, Tiêu Phong :
      -Vậy quỳ lên nào.

      Hà Tử Lăng vâng lời, ở tư thế quỳ chống tay xuống cỏ, nàng bắt đầu thở những hơi thở dồn dập đầy háo hức khi chàng cũng quỳ phía sau nàng. Tiêu Phong quàng tay ra phía trước bụng Hà Tử Lăng, lân la mấy ngón tay xuống phía bụng dưới và tìm được hạch tâm nữ tính của nàng, chàng dùng lực xoa mạnh điểm nút nhạy cảm khiến Hà Tử Lăng rú lên.

      -Aaa!!!

      Tiêu Phong vừa dùng mấy ngón tay chà hạch tâm Hà Tử Lăng mãnh liệt vừa :
      -Ta đến với nàng từ phía sau, cảm giác va chạm dữ dội hơn thế này rất nhiều nàng hãy chuẩn bị tinh thần.

      Giọng Tiêu Phong đầy hăm dọa nhưng vô cùng nóng bỏng.

      Tiêu Phong dứt lời, thả điểm nút nhạy cảm bị mấy ngón tay chàng ma sát đến sưng mọng, giữ chặt lấy tóc Hà Tử Lăng trong nắm tay, giữ cố định sau gáy, chàng kéo để nàng quỳ đúng vị trí. Đầu Hà Tử Lăng thể cử động, nàng như bị vô hiệu hóa trong tay Tiêu Phong, hoàn toàn bất động.

      -Nàng là của ta – Tiêu Phong khẽ nhưng ràng từng chữ - Chỉ mình ta thôi. Đừng quên điều đó.

      Giọng Tiêu Phong lúc nào cũng đầy mê đắm, mỗi lời chàng đều kích động và gợi tình. Hà Tử Lăng lại cảm thấy vật thể cương cứng ở giữa hai chân nàng.

      -Nàng quyến rũ từ phía sau.

      Tiêu Phong rồi đâm nhanh vào gọn vào Hà Tử Lăng, vì đây phải lần đầu Hà Tử Lăng đón nhận chàng nên chàng xuyên vào nàng rất ngọt ngào. Tiêu Phong di chuyển. Hông Hà Tử Lăng đong đưa uyển chuyển theo lực thúc, đẩy của chàng, nàng hồi đáp lại chàng cách cuồng nhiệt, niềm hứng khởi chạy cuồng lên trong máu nàng. Bấy giờ, tâm trí Hà Tử Lăng bềnh bồng như những cụm mây trôi trời, toàn bộ cảm giác tập trung cả vào nơi sâu thẳm trong cơ thể. Nàng bật những tiếng rên lớn.

      -Hãy nàng thích ta làm thế này với nàng.
      -Vâng, tiểu nữ muốn ngài làm thế này.
      Hà Tử Lăng ngay, sợ Tiêu Phong bất thình lình rút hẳn ra.

      Tiêu Phong mỉm cười, ghim vào nàng sâu hơn, kéo ra khoảng hai phần ba rồi lấp đầy, ngừng... Chàng duy trì tốc độ cố định.

      Chàng phải, Hà Tử Lăng nhủ bụng, ở tư thế này quả nhiên nàng bị chàng ma sát mãnh liệt vào những vách động nhưng vì vậy mà thống khoái hơn tư thế truyền thống gấp mấy lần.

      hồi sau, khi nàng sắp sửa nổ tung, Tiêu Phong xoay tròn hông chàng rồi bất ngờ gần như hoàn toàn rút ra, chàng ngừng nhịp, rồi lại tiến vào. Chàng cứ lặp lại chuyển động đó lần này rồi lần khác.

      Khi Tiêu Phong ngừng nhịp, Hà Tử Lăng cảm giác hụt hẫng như mất mát thứ gì vô cùng trân quý.

      -Ôi, đừng mà…
      Nàng van vỉ nhưng chàng như muốn trêu chọc nàng.

      Hà Tử Lăng mím môi cố nhịn nhưng hồi sau nàng thể chịu đựng được nữa, ôi, nàng ngại phải thốt lời van cầu…

      Quả Tiêu Phong muốn nàng van cầu chàng:
      -Ta muốn nàng phải xin ta.

      Tiêu Phong dứt lời cứ tiếp tục cuộc trêu chọc đầy vui thú và ngọt ngào tới, lui, ngưng...

      -Ôi… Làm ơn… - Hà Tử Lăng thào.
      -Nàng vừa gì?
      Giọng Tiêu Phong trầm trầm, chàng lại lui ra khỏi nàng, ngừng.

      -Nàng muốn gì ta nghe.
      -Muốn ngài, xin ngài đừng dừng lại mà.
      -Tại sao ta nên dừng lại?

      Tiêu Phong hỏi, Hà Tử Lăng ngập ngừng:
      -Vì… tiểu nữ muốn… đạt cực khoái, tiểu nữ muốn đến.

      Tiêu Phong ấn vào trong Hà Tử Lăng.

      -Lặp lại lần nữa ta nghe .
      Chàng lại , xoay hông lần nữa rồi chuyển động chậm, lui ra khỏi nàng.

      -Tiểu nữ muốn đạt cực khoái.
      Hà Tử Lăng lặp lại lời cầu xin, Tiêu Phong lại hỏi, nàng gào lên lần nữa.

      Tiêu Phong bất thần thả tóc Hà Tử Lăng ra. Hai tay chàng bấu vào hai bên ngọc đồn nàng chặt, dùng hai nơi căng tròn trắng nõn nà đó làm điểm tựa để xộc vào nàng sâu, tăng tốc độ lên, chàng dừng lại để trêu nàng như vừa nãy nữa. Hơi thở của chàng hổn hển. Điều đó quá đỗi tuyệt vời. Hà Tử Lăng cũng rên to từng chập, toàn bộ những mạch máu trong cơ thể nàng sôi lên. Cái cảm giác được dục trượng to lớn của chàng ngừng đâm phập vào hang động chật hẹp của nàng quá đỗi phấn khích. Nàng sập vào chiếc bẫy tình đam mê, chàng thành công khiến nàng sẵn sàng có thể chết vì chàng.

      Hà Tử Lăng liên tục đạt đỉnh, trong cơn bấn loạn, nàng ngừng gào thét, vừa gào thét thảm thiết vừa kêu tên chàng. Cái cảm giác bị chàng công phá mãnh liệt rồi đạt đến đỉnh điểm được lặp lặp lại trong thời gian dài khiến cho cơ thể và thần trí nàng rối bời. Nhưng Tiêu Phong buông tha Hà Tử Lăng, chàng còn tiến vào nàng thêm ba mươi lần dữ dội nữa mới buông xả. Tiêu Phong gồng mình, trút tất cả vào Hà Tử Lăng như tự phóng thích chính chàng, sau đó chàng đổ xuống lưng nàng, mặt vùi vào tóc nàng. Hà Tử Lăng thét tiếng vang trời khi hoa huyệt của nàng trở thành tâm điểm để chàng công kích, từng dòng thủy lộ bắn mạnh và nhanh vào sâu thẳm hoa tâm. Ngay giây phút đó, Hà Tử Lăng biết cả đời nàng thể ngừng người đàn ông này vì chàng mang đến cho nàng cảm giác cả thiên đường ở đây.

      (còn tiếp)

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 36: Nhất túy giải thiên sầu

      -Nàng nàng quan tâm ta, tại sao lúc trước nàng hờ hững vậy?

      Tiêu Phong liên tục lặp lặp lại câu này trong cơn mê sảng. Hà Tử Lăng ngồi trường kỉ lắng nghe lời chàng, nàng đương nhiên biết câu hỏi vừa rồi phải dành cho nàng. Hà Tử Lăng ngừng ôm mặt khóc ròng, tại sao chàng còn như xưa, để nàng được là người cùng chàng đến cuối con đường? Tại sao chàng và nàng từng sánh bước bên nhau lại để lạc mất nhau ở ngã rẽ Thiên sơn ấy?

      Bao nhiêu nước mắt được hong khô trước đó giờ rủ nhau trở về tụ hội trong đêm, Hà Tử Lăng nhớ lại từ khi Tiêu Phong trở về từ Thiên sơn, những điều chàng , những hành động chàng làm, là cách để chàng thể tình với chàng gặp Thiên sơn. Chàng với nàng hai người từ nay chỉ là bạn thôi và chàng buông tay nàng từ giây phút đó.

      Tiêu Phong liên tục tránh mặt nàng, nhưng sáu năm qua nàng vẫn ở bên cạnh chàng hy vọng có ngày chàng quay đầu trở lại. Hà Tử Lăng biết nàng cố chấp trong tình để rồi tự nhận những thương tổn sâu sắc về mình nhưng trách nhiệm cho phép nàng rời chàng, vả lại, nàng cũng nỡ xa chàng, vì chàng chính là mối tình đầu, và cũng là duy nhất.

      Người ta thường bảo những người xuất trong đời ta dù chỉ thoáng qua đều vì lí do nào đó. Vậy xuất của chàng đơn giản chỉ là để nàng tổn thương ư? Chàng từng cho nàng những giây phút ngọt ngào, thời gian hai người ở bên nhau cùng nhau chia sẻ mọi đam mê, những nụ cười, những ánh mắt trao nhau... với nàng giờ chỉ là hồi ức.

      có rất nhiều lần nàng muốn rời khỏi chàng, rời khỏi kinh thành, bỏ lại trách nhiệm gánh mình, buông bỏ tất cả, xóa sạch tất cả sau lần quay lưng cất bước nhưng mỗi lần nàng định làm thế những kỷ niệm đẹp lại ùa về. Những lúc như vậy, con tim nàng lại yếu đuối, để rồi lại đưa ra quyết định sai lầm mà nàng quên mất rằng khi nào chàng thuộc về nàng đâu? Hôm qua nàng lại tìm về những thứ gọi là ngày xưa qua con đường hai người từng , ngắm nhìn chiếc ghế đá hai người từng ngồi bên bờ Vô Định hà để chợt nhớ rằng ngày nào đó hay người tay trong tay để rồi giờ đây nàng thấy lòng nức nở khi chỉ mình đơn lẻ. Sau tất cả những ngày tháng qua, nàng vẫn giày vò mình trong nỗi xót xa và tự hỏi liệu giữa hai người từng có tình hữu hay chỉ là cảm xúc nhất thời? Hà Tử Lăng sực nhớ bao năm bên nhau Tiêu Phong chưa từng nàng lần nào, có lẽ mọi thứ là do nàng tự huyễn chứ nào có xuất phát từ trái tim chàng.

      Hà Tử Lăng nâng vạt áo lên lau sạch nước mắt. Nàng rời trường kỉ, đến sửa tấm chăn mình Tiêu Phong cho ngay ngắn rồi lặng lẽ vào bếp đích thân bắt nồi sắc thuốc cho chàng. Trong phủ có đầy người hầu kẻ hạ nhưng lần nào chàng ngã bệnh nàng cũng đích thân lo cho chàng. Hà Tử Lăng cũng chẳng bao giờ chàng mới dậy, mà dậy rồi liệu có uống thuốc do nàng sắc vì chàng rất ghét uống thuốc nhưng nàng vẫn làm. Mọi thứ mà trong mấy năm qua nàng làm như thói quen.

      Khi Hà Tử Lăng mang chén thuốc trở lại phòng Tiêu Phong ngủ mơ luôn miệng gọi nữ thần y, Hà Tử Lăng đặt chén thuốc lên chiếc ghế bên cạnh giường chàng, ngồi lên mép giường nắm tay chàng vỗ về. Hà Tử Lăng lặng lẽ gối đầu ngực chàng, nhưng ngủ, nàng nhìn đăm đăm vào khoảng đen tối trong phòng mà nghĩ rằng ngày mai tỉnh dậy, chắc gì chàng nhớ những điều nàng làm cho chàng hôm nay?

      Sáng ngày hôm sau cơn sốt của Tiêu Phong hạ dần và chàng tỉnh dậy. Hà Tử Lăng vẫn ở bên giường túc trực chăm sóc chàng. Nàng thấy Tiêu Phong vừa trở mình liền đỡ chàng ngồi dậy, bưng chén thuốc lên. Tiêu Phong rất ghét uống thuốc nên chàng uống ngụm xong nhăn mặt hạ xuống, đôi mắt lim dim mệt mỏi, lòng ngực ngừng nhấp nhô và hơi thở của chàng cũng ngắn đoạn.

      Hà Tử Lăng nhìn Tiêu Phong uống từng ngụm thuốc cách khổ nhọc, dịu giọng bảo:
      - Thuốc đắng dã tật, tuy mùi vị của nó dễ ngửi nhưng phải uống bệnh mới mau lành được.

      Hà Tử Lăng dứt lời phát nàng chẳng phải lang y, bèn thốt nhiên nở nụ cười.
      Hai người năng gì trong hồi.

      Tiêu Phong nâng chén thuốc lên uống thêm ngụm nữa rồi lại buông. Sang lần thứ năm, Hà Tử Lăng cản:
      - À tiểu nữ quên, thuốc nguội nên khó uống để tiểu nữ rót lượt thuốc nóng khác cho ngài.

      Nàng xong đưa tay định cầm cái chén nhưng Tiêu Phong lắc đầu:
      - cần.
      Chàng , sau đó bưng chén thuốc lên uống cạn.

      - Bây giờ là canh mấy rồi?
      Tiêu Phong trả chén lại cho Hà Tử Lăng, hỏi, chàng tiếp tục ôm ngực thở từng hơi nặng nhọc.

      Hà Tử Lăng đặt chén thuốc xuống giường, quay nhìn cánh cửa phòng trả lời:
      - Chắc là đầu canh năm rồi.

      Nàng quay lại nhìn Tiêu Phong thêm:
      -Ngài nên ngủ thêm lát nữa , hồi nãy tiểu nữ có nhờ người với Sách thị lang đại nhân rằng ngài bị ốm nên sáng nay thể lên triều.

      -Cảm ơn nàng.
      Tiêu Phong . Hà Tử Lăng bưng cái chén lại đặt chiếc bàn đặt ở giữa phòng, rót tách trà để Tiêu Phong tráng miệng sau chén thuốc đắng.

      Tiêu Phong lại cảm ơn Hà Tử Lăng, chàng cầm tách trà, chậm rãi hớp ngụm trà, loại trà này là trà nhân sâm hảo hạng nhưng chẳng hiểu sao khi nuốt vào miệng chàng vẫn cảm thấy át được chất thuốc đắng trong miệng, chất thuốc như ngấm sâu vào trong cổ, trong lòng chàng, nên miệng chàng vẫn nếm được vị đắng chát như thường.

      Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Hà Tử Lăng mở cửa, Lôi Kiến Minh bưng mâm đồ trang sức vào với Tiêu Phong:

      -Lão nô muốn làm phiền tướng quân nghỉ ngơi nhưng lão nô có chuyện này thể tự mình quyết định. Chả là sính lễ sắp sửa mang tới phủ Đài Nã tất cả được lão nô chuẩn bị xong rồi chỉ thiếu cái Bách Niên Ngự Nê và cặp trâm cài đầu.

      Lôi Kiến Minh rồi dâng chiếc mâm chứa mớ đồ trang sức lên trước mặt Tiêu Phong. Tiêu Phong im lìm dời mắt xuống tách trà. Hà Tử Lăng biết Tiêu Phong có tâm tình chọn đồ trang sức cho Mẫn Mẫn, nhìn Lôi Kiến Minh bảo :

      -Mẫn Mẫn cách cách là cành vàng lá ngọc nên sính lễ đương nhiên phải là thứ tốt nhất rồi, Lôi nhị thúc cứ thay mặt ngài ấy chọn món nào đắt nhất , càng quý càng tốt.

      Lôi Kiến Minh cũng chỉ làm theo lệ, giờ Tiêu Phong phản đối nên chỉ vào cái mão đội đầu có gắn trân châu màu xanh ngọc bích và cặp trâm cài cùng màu :

      -Như vậy lão nô đưa cho thợ năm ngàn lượng bạc để lấy mão đội đầu và đôi trâm cài này, rồi cùng tùy tùng mang sính lễ đến nhà tướng quân phu nhân.

      Lôi Kiến Minh dứt lời bái chào Tiêu Phong rồi ra.

      Còn lại hai người, Tiêu Phong biết năng gì thêm với Hà Tử Lăng. Tuy chàng tỉnh dậy nhưng thần trí vẫn còn mơ mơ hồ hồ, đầu chàng đau nhức và toàn thân ê ẩm. Sau cơn say quả lúc nào chàng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Chàng nghe theo Hà Tử Lăng uống xong chén thuốc thấy người đỡ hơn chút nhưng trong lòng vẫn đau đớn vô cùng.

      Bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, a hoàn Tiểu Tuyền mang mâm điểm tâm vào đặt lên bàn rồi trở ra ngoài.

      Tiêu Phong nhìn theo Hà Tử Lăng lúc này đứng bên bàn, :
      - Tối hôm qua… – Chàng ngưng lại ôm ngực thở chút rồi tiếp - Cảm ơn nàng, có nàng chắc ta chết mất xác ở nơi nào rồi cũng nên.

      Hà Tử Lăng vừa múc cháo ra chén cho Tiêu Phong vừa trả lời:
      -Ngài cần khách sáo với tiểu nữ, giữa hai ta còn ơn huệ gì, vả lại tiểu nữ cũng quen với mấy việc thế này rồi chứ đâu phải lần đầu.

      Hà Tử Lăng mang chén cháo quay trở lại bên giường đưa Tiêu Phong, thêm lời:
      -Tiểu nữ biết ngài ưa ăn cháo cũng như uống thuốc nhưng ngài hãy cố ăn chén cháo này cho ấm bụng.

      Tiêu Phong cầm chén cháo :
      - Trông nàng có vẻ quá mệt mỏi vì ta rồi, bây giờ ta sao, nàng cũng nên về Tụ Bảo Trai...

      Tiêu Phong chưa xong, Hà Tử Lăng cướp lời chàng:
      - Nếu ngài còn biết tiểu nữ mệt mỏi vì ngài tại sao tự quý trọng bản thân cho tiểu nữ nhờ?

      Tiêu Phong trả lời, chàng múc từng muỗng cháo đưa lên miệng cách uể oải.

      Suốt cả bữa sáng Tiêu Phong im lặng ăn cháo và gì nữa. Tiểu Tuyền lại mang bình trà trở vào phòng đặt lên bàn, thu dọn mâm đồ ăn rồi rời .

      Hà Tử Lăng rót trà ra tách cho Tiêu Phong, :
      - Nhiều lúc tiểu nữ cứ cảm giác mình như người điên vậy, chẳng hiểu sao cứ thích làm khổ mình như thế này, giá mà…

      Câu của Hà Tử Lăng khiến Tiêu Phong lặng người trong chút, tay cầm tách trà định nâng lên uống bỗng khựng lại. Hà Tử Lăng thấy Tiêu Phong thất thần nàng cũng bỏ lửng trọn vẹn câu . Nàng đợi chàng uống xong tách trà dìu chàng nằm xuống giường tiếp tục nghỉ ngơi.

      Cơn sốt của Tiêu Phong vẫn còn chưa hạ hoàn toàn, chàng vừa đặt lưng xuống giường hơi thở như nghẹn lại, mặt mày tối sầm rồi chẳng bao lâu chàng thiếp còn hay biết gì nữa. Hà Tử Lăng lại như đêm qua ngồi ghế cạnh bên giường lặng lẽ nhìn Tiêu Phong ngủ yên, ra lúc nãy nàng định với chàng rằng chàng vốn đến từ thảo nguyên, mà ở vùng quan ngoại thiếu các loài thảo dược, lẽ trong tam đại bộ của người Nữ Chân có người con nào ngoài nữ thần y khiến chàng vừa lòng nhưng rốt cuộc nàng nên lời.

      Hà Tử Lăng cũng thừa biết thời nàng có gì hay làm gì nữa đối với chàng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nàng có đòi sống đòi chết, khóc lóc thảm thiết, có chảy trôi hết những giọt nước mắt cũng chẳng cảm hóa được trái tim chàng. Mùa thu trời thường mưa ngừng, mưa rơi khắp nẻo đường, mưa cho mọi nhà nhưng ướt nổi lòng chàng. Vậy những giọt nước mắt của nàng có là gì? Bởi lẽ tâm tư chàng, tất cả cột chặt mình của người con tên, cột chặt vào mấy bụi cúc và hàng bạch quả trồng trong hoàng cung. Hà Tử Lăng khe khẽ lắc đầu, nén tiếng thở dài, nước mắt nàng lại ứa ra nhưng rồi nhanh chóng khô khi vừa ra nơi mí mắt nàng. Nàng suy nghĩ kỹ rồi, đành vậy thôi, trả chàng về với cuộc sống như khi chưa thuộc về nhau. phải lỗi của chàng, cũng chẳng phải lỗi của ai, chỉ là chàng và nàng phải dành cho nhau. Đơn giản vậy thôi. Sau khi chàng chính thức thuộc về Mẫn Mẫn rồi nàng rời . Vì tuy rằng chàng ở cạnh nàng, trong cùng mái nhà, thậm chí trong cùng căn phòng nhưng trái tim chàng xa nàng lắm rồi.

      Trưa hôm đó sính lễ được Lôi Kiến Minh và đoàn tùy tùng mang tới phủ trao cho Đài Nã, gồm có mão đội đầu làm bằng vàng rồng, đôi trâm cài tóc làm bằng ngọc phỉ thúy, mười tám chiếc vòng cũng được làm bằng vàng và cặp bông tai hạt trai. Ngoài đồ trang sức còn có bộ đồ thêu thủ công, bao gồm áo khoác ngoài màu đỏ có đính đá quý, vải lụa mỏng như cánh ve, áo trong màu hồng phấn và váy màu ráng chiều, hai cái túi gấm thêu hình uyên ương và Tống Tử Quan dùng để cầu may, bản “vi phụ chi đạo” do Vân Thanh La viết và vô số những món quà đắt tiền khác.

      Đài Nã phải là người thụ sủng nhược kinh tuy nhiên ánh mắt của bà khi trông thấy những mâm sính lễ cũng toát ra tia vui mừng cho đứa cháu cưng của mình. Đối với bộ tộc của bà mà , việc Mẫn Mẫn gả cho Tiêu Phong là việc nở mày nở mặt. Bởi vì việc mai mối thời bấy giờ lưu hành câu “nhà cao cửa rộng gả nữ, thấp môn thú phụ,” nghĩa là làm cha mẹ ai cũng hy vọng con của mình được gả vào nhà tốt để hưởng phước, hoặc tốt hơn hết là được sắc phong làm phi, bước lên mây, cần sớm chiều dãi nắng dầm mưa chịu đựng vất vả. Cho nên khi phối hôn vấn đề môn đăng hộ đối vẫn là hơn.

      Lại tới Phi Nhi.

      Ở kinh thành trời chập choạng tối đèn đuốc được thắp lung linh, đủ thứ thanh ồn ào tạp nham đến nỗi chẳng thể phân biệt được tiếng gì cho ra hồn. Chỉ đến nửa đêm về sáng thanh ấy mới lắng đọng dần. Phi Nhi vẫn chưa ngủ được, nàng lo cho bệnh tình của Tiêu Phong trở nặng bèn rời phòng ngủ của nàng để tìm chàng mặc dầu nửa canh giờ trước nàng đến thăm chàng rồi. Phi Nhi hành lang dẫn đến phòng ngủ của Tiêu Phong, chợt nàng nghe có tiếng chân, bước rất khẽ nhưng người tập võ lâu năm như nàng vẫn nghe được.

      Phi Nhi thấy bóng đen về hướng phòng sách của Tiêu Phong. Thông thường, Lôi Kiến Minh cho người canh gác căn phòng đó rất cẩn mật chút sơ suất nhưng hôm nay ông cùng bọn tùy tùng mang sính lễ tới phủ Đài Nã được giữ lại dùng tiệc nên vẫn còn chưa về, trong phủ Viễn vì vậy cũng vắng vẻ hơn mọi lần.

      Phi Nhi thấy người vận y phục dạ hành lướt đến cửa phòng sách, nhìn quanh quẩn rồi nhàng mở cửa vào phòng. Tiếng bước chân , thoạt đầu nhìn từ xa Phi Nhi cảm thấy tiếng bước chân này nàng từng nghe qua.

      Phi Nhi nhè tiến lại dùng ngón tay chọc thủng lỗ vách phòng sách nhìn vào trong. Ánh sáng yếu ớt từ cánh cửa sổ hé lọt soi lờ mờ lên vóc dạc người thon cao. Nhãn lực của Phi Nhi tuy ổn nhưng trong phòng sách hoàn toàn cách ly với ánh sáng bên ngoài nên cặp dạ nhãn của nàng cũng trở thành “ hùng có đất dụng võ.”

      Phi Nhi còn miên man nghĩ ngợi bỗng tiếng cọt kẹt vang lên làm nàng giật mình. Cửa phòng sách chợt mở, Phi Nhi vội phóng tới bụi cây mọc trong khoảnh sân trước hành lang mình bên trong, nàng nhìn người áo đen bước ra ngoài hành lang rồi phi thân bay về phía phòng ngủ của Tiêu Phong. Phi Nhi sợ người đó phát ra nàng nên dám đuổi sát theo, vả lại khinh công của người áo đen giỏi hơn nàng vài bậc, vừa nhanh vừa gây nên thanh rất , đến nỗi khi nhảy qua đầu bọn lính tuần tra hậu viên bọn chúng cũng chẳng hề hay. Phi Nhi tự nhận công phu của người áo đen so với Cửu Dương quả kém phần cao thâm.

      Phi Nhi cảm thấy lạnh người, người áo đen này hành động im lìm, nếu phải tận mắt trông thấy tồn tại của quả khiến nàng khó mà tin được, tựa như người đó chỉ là ảo tưởng có thực thể. Suy nghĩ này cảnh báo với Phi Nhi rằng người này nhất định là gián điệp được gài vào trong phủ vì sau khi rời phòng sách hề thoát ra phủ mà lại đến hậu viên. Người áo đen là a hoàn trong phủ hay là ai đây? Phi Nhi cũng thắc mắc biết người áo đen đến phòng sách tìm món đồ gì đây?

      Khi Phi Nhi tới trước cửa phòng ngủ của Tiêu Phong nàng thấy Hà Tử Lăng ngồi bên giường canh chừng giấc ngủ của chàng, cánh cửa phòng hé mở, Hà Tử Lăng ngồi chiếc ghế quay lưng ra phía nàng. Cặp mắt sắc bén của Phi Nhi kịp nhận biết đôi vai Hà Tử Lăng khẽ run biểu thị chủ nhân nó đề cao cảnh giác, bắt lấy từng động tĩnh khi có người ở phía sau. Phi Nhi nghĩ bước chân của nàng khẽ khàng thế này nếu là người bình thường dẫu nàng có đến cách ba thước họ cũng chưa chắc phát giác, chỉ có hạng hảo thủ trải qua quá trình rèn cặp cẩn thận mới luyện được thính giác và cảm quan nhanh nhạy như vậy.

      Trong đầu Phi Nhi lập tức ráp những mảnh ghép lại với nhau, lẽ người con này là người áo đen? tên gián điệp được cài vào phủ để nghe ngóng tin tức hay chỉ là trường hợp luyện võ đặc biệt liên quan đến tam mệnh đại thần? Phi Nhi lại nhớ lúc nàng mới vào phủ Viễn lần đầu gặp Hà Tử Lăng, nàng thấy đó là mắt phượng mày liễu trông vô cùng thanh nhã, đặc biệt là ánh mắt rất sắc sảo, diện mạo xinh đẹp bức người. Khi đó nàng bưng mâm trà định mang vào thư phòng cho Tiêu Phong, nàng đặt lên bàn xong rồi đứng thẳng người lên, ánh mắt hai người giao nhau. Phi Nhi phát đáy mắt của Hà Tử Lăng lóe ra những tia lửa trông rất đáng hãi, khiến cho lúc đó nàng phải chủ động cúi đầu lảng tránh, đôi mắt như có khí thế bức người. Cặp mắt của Hà Tử Lăng thoáng nhìn giống như mặt nước hồ bình lặng trong những ngày thu nhưng hằng sâu dưới đáy nước như có hàng vạn hòn đá ngầm cuồn cuộn, những khiến nàng yên tâm vì diện của Hà Tử Lăng trong phủ mà lại còn thêm mấy phần thấp thỏm. Nhưng sau đó thời gian dài trôi qua mà Hà Tử Lăng có dấu hiệu gì khả nghi, Phi Nhi lại thôi suy nghĩ tới. Song bây giờ Phi Nhi lại nghĩ trong ba năm qua muôn càng yên ả khi bão tố nổi dậy càng dữ dội. Nàng ở trong phủ cùng Hà Tử Lăng cũng mấy năm rồi nhưng ngặt nỗi đó chỉ là cảm giác trong lòng nàng, Phi Nhi chẳng thể làm sao để khẳng định cảm giác bất an của nàng, đành giả vờ như mọi vẫn bình thường.

      Phi Nhi có đầy bụng những nghi ngờ, nhưng mấy năm nay nàng cách gì vén bức màn bí mật đó lên.

      Sáng ngày hôm sau Phi Nhi thay Tiểu Tuyền mang đồ ăn sáng vào cho Tiêu Phong, đồng thời cũng len lén theo dõi những cử chỉ của Hà Tử Lăng, nhất là bước chân, càng nhìn nàng càng cảm thấy kinh tâm táng đởm. Song ánh mắt của Hà Tử Lăng long lanh như mộng, Hà Tử Lăng hầu Tiêu Phong ăn điểm tâm nhưng sâu trong đôi mắt đó Phi Nhi như thấy hai thanh kiếm lóe sáng. Còn Tiêu Phong hoàn toàn có chút nghi ngờ gì, có lẽ chàng cũng màng tới việc gì xảy ra chung quanh chàng nữa, việc chàng vĩnh viễn có cơ hội được tiếp tục ở bên nữ thần y và việc chàng sắp phải thành hôn với người chàng chiếm gần trọn tâm trí chàng. Nhất là chỉ còn vài ngày ngắn ngủi nữa thôi, thần sắc Tiêu Phong tối tăm như bầu trời đêm ba mươi. Tất cả những thứ đó, làm cho Phi Nhi cảm thấy vô cùng bất an.

      (còn tiếp)

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 37: Tình phai

      Ðêm trước khi Tiêu Phong thành hôn với Mẫn Mẫn trong lòng nữ thần y trùng trùng tâm , tình cảm của nàng càng lúc càng lộ hơn bao giờ. Nữ thần y đứng ngồi yên, nàng ngừng đến bên cửa sổ phòng ngủ của nàng và Vân ngước mắt nhìn vầng trăng tròn đính cành cây bạch quả mà ngẩn ngơ, ngơ ngẩn.

      Tối nay Tiêu Phong lại đến tân giả khố như thói quen, thói quen đó cũng giống như việc người ta ăn, uống. Chàng đưa tay đẩy cánh cổng sắt, chậm rãi bước qua cổng tiến vào sân. Tiêu Phong bước từng bước thẫn thờ đến bên giếng nước, xung quanh giếng nước vẫn như ngày nào sình lầy trơn trợt. Ba năm qua hai người đều ngồi bên giếng nước này dưới tàn cây bạch quả trò chuyện cùng nhau sau những buổi quét sân, lúc nào chàng cũng tìm cách chọc cho nàng cười bằng cách kể vài mẩu chuyện vui, tặng những món quà cho nàng... Chàng cũng trồng mấy bụi cúc quanh giếng nước vì nàng bảo trong các loài hoa nàng thích nhất là hoa cúc.

      Nhưng bây giờ tân giả khố tiêu điều sau cơn mưa bão.

      Gió thổi tạt vào mặt Tiêu Phong lạnh buốt, thanh gào thét bên tai chàng, tối nay chàng lại mang mấy bụi cúc đến, ngồi xuống thành giếng trầm tư nghĩ ngợi... Ngồi lâu, quên cả thời gian vẫn thản nhiên trôi xung quanh chàng.

      Tân giả khố vẫn lạnh lùng hoang vắng như bất cứ lúc nào suốt ba năm nay. Gió lùa bốn phương làm những cành liễu run rẩy tạo nên thanh như tiếng mưa rào. Nữ thần y rời phòng ngủ của nàng men theo hành lang, vừa nàng vừa thở dài, nỗi buồn thâm thúy cứ ngấm mãi ăn sâu vào từng lóng xương đốt tủy trong người nàng. Nàng vốn tin chuyện chàng cưới Mẫn Mẫn là vì thể diện như những gì Yên Hồng bảo, và nàng sai, Tân Nguyên và Hiếu Trang mọi chuyện cho nàng nghe… Làm sao tìm được những ngày vui cũ? Tất cả đều trôi qua như giấc mộng, huy hoàng nhưng cũng thảm thương, đau khổ.

      Tiêu Phong nghe tiếng bước chân, thanh ngừng chút rồi vang lên phía sau lưng chàng. Chàng quay nhìn nữ thần y cũng vừa bước từ hành lang xuống sân, bóng nàng ngã dài nền đất xám xịt.

      Mặt Tiêu Phong lộ sắc mừng, chàng đứng dậy tiến lại gần nữ thần y.

      Nữ thần y sững người nhìn Tiêu Phong, nàng cứ ngỡ sau lần gặp chàng ở Đông Hoa môn, câu cuối cùng của chàng, chàng quyết tâm cắt đứt mọi liên lạc với nàng rồi. Hóa ra chàng vẫn tìm đến thăm nàng, chàng vẫn còn nàng nồng nàn như thuở ban đầu. Nữ thần y cố giữ cho vẻ mặt nàng bình thản, khóc, nàng nhất định khóc đâu. Người ta hay bảo rằng hạnh phúc có thể vẽ bằng nước mắt và những nụ cười bằng nỗi đau còn nàng bây giờ, chẳng biết nên cười hay nên khóc đây?

      Nữ thần y đưa mắt nhìn mấy bụi cúc được Tiêu Phong trồng quanh giếng nước dưới tàn cây bạch quả. Nàng biết chàng vừa mới trồng mấy bụi hoa này, có mấy bụi hoa quanh giếng nước cũng hay, trong những loài hoa nàng nhất là những đóa hoa vàng xinh đẹp. Cúc chỉ nở vào mùa thu, như luật bù trừ, khi mây trời chuyển sang màu xám với gian ảm đạm những đóa cúc vàng rực nắng tưng bừng bung cánh thắp sáng cả góc trời. Tình của nàng dành cho chàng cũng nở hoa vào ngày thu như những đóa cúc này. Nhưng mấy hôm trước dông bão gần như hủy hoại toàn bộ những cây cối trong sân, bây giờ có chúng, ít ra nàng có thể ngắm để nguôi ngoai nỗi nhớ chàng.

      Tiêu Phong và nữ thần y đứng cách nhau vài bước chân. Nữ thần y nhìn Tiêu Phong trong bộ dạng mệt mỏi. Trong ý nghĩ của nàng lúc nào chàng cũng là người đàn ông mà ai nấy đều kính nể, nàng cũng như họ kính nể chàng về tài năng, chàng văn võ song toàn, lại cao to như cây bạch quả mà mấy năm qua nàng là loài cỏ hoang nương bóng. người đàn ông kiêu dũng, chẳng coi trời đất ra gì cả, thế mà bây giờ thê thảm khổ lụy đến thế này, nếu mà nhìn tận mặt chắc nàng thể nào tin được. Chàng như con sư tử bỏ rừng xanh nên những hống hách ngang tàng quỵ ngã cách tội nghiệp.

      Nhưng nàng biết tại sao chàng lại tự hủy mình, bởi vì hơn lần chàng bảo chàng nàng, nàng say đắm, chỉ có tình mới làm cho chàng khổ đau đến quá sức như thế. Càng cố gắng chịu đựng niềm đau lại càng giằng xé nát lòng bấy nhiêu. Chàng từng bảo chàng vốn là người tự mãn, cõi đời này ai có thể làm chàng đau khổ, trừ nàng, duy chỉ có nàng mới có thể làm chàng đau khổ mà thôi.

      Lòng nữ thần y đau như bị dao sắc cắt thành ngàn mảnh vụn, hai mắt nàng đỏ ửng, nàng cảm thấy mình có lỗi khi mấy năm qua làm chàng phải kiệt quệ vì chờ đợi quyết định từ nàng.

      Càng đau đớn hơn, những lần nghe chàng hạ mình van nàng rời để chàng có thể chăm sóc nàng. Những lời hứa buông bỏ tất cả tiền đồ, địa vị chàng nắm giữ để được ra cùng nàng, chàng tiếc bất kỳ thứ gì vì nàng là quan trọng nhất, nàng trị giá bằng trăm nghìn lần số tài sản mà chàng có, gì có thể so sánh với nàng được. Nữ thần y chua xót tự nhủ, lại nhớ tới lần cuối cùng hai người gặp nhau ở Đông Hoa môn, chàng nếu được sánh bước bên nàng là hạnh phúc cả đời chàng rồi, chẳng cần gì nữa. Nếu chẳng may đường đời thiếu mất nàng cuộc sống của chàng trở thành vô nghĩa.

      Nữ thần y chẳng biết mình làm gì mà hớp được cả tâm hồn chàng như thế? Mấy năm qua hai người hầu như ngày nào cũng gặp, chàng thực lòng thực dạ đối đãi nàng, và nàng cũng bị tấm chân tình của chàng lay động. Chàng chiếm vị trí trong lòng nàng, với nàng, mỗi lần nghĩ tới chàng là nghĩ tới người đàn ông với nước da rám nắng, oai vệ, đôi mắt sáng và nụ cười ấm áp. Có chàng ở bên, mấy năm qua ở tân giả khố u sầu cũng sáng bừng lên, vui tươi và đầy hy vọng. Chàng đến thắp sáng con tim nàng. Ở bên chàng nàng tìm thấy ấm cúng, nụ cười của chàng xua tan bao nỗi phiền muộn khuôn mặt nàng. Chàng mang tới cho nàng những ngọt ngào, những lời hẹn hò và cả quyết tâm nắm tay nàng suốt đời...

      Bấy giờ nữ thần y chuẩn bị ngủ nên nàng mặc bộ y phục khá mỏng, đứng dưới ánh đèn lồng treo hành lang, những đường cong của nàng nổi trong bóng đêm, thân hình của nàng khiến bất kỳ người đàn ông nào nhìn vào dù có năng lực kiềm chế rất lớn cũng phải rung động.

      Tiêu Phong đắm đuối nhìn nữ thần y, chàng chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp như nàng, nàng đẹp lu mờ núi non, vẻ đẹp giống bất kỳ ai, chàng ngừng tự nhủ do tiền định của số mệnh mà chàng gặp nàng Thiên sơn, người con như đoá hoa tuyết liên trắng trong và tinh khiết. Nàng là thân của xinh đẹp, thùy mị. Giữa cái lạnh đến tê người của mùa đông năm đó mà má nàng cứ hồng rực lên, cặp môi đỏ như tô son, hai mắt nàng long lanh, bên dưới hàng lông mi dày và cong, mày để tự nhiên, nàng nhìn chàng bằng ánh mắt vừa ngơ ngác vừa trẻ trung lại vừa đăm đắm hoang hoải nỗi niềm...

      Nhưng bây giờ diện mạo xinh đẹp đó của nàng dành cho chàng nữa rồi, chàng còn có cơ hội gì nữa rồi. Trái tim Tiêu Phong căng đầy thứ tình cảm khó thể diễn tả bằng lời, nỗi mất mát, nỗi ngậm ngùi, bi ai, lại còn thêm đớn đau. Nỗi thương nhớ và mơ tưởng về nàng, mấy ngày vừa qua chàng cố ép mình chôn chặt tận đáy lòng nhưng lại ngừng bị khơi dậy, khêu lên.

      Nữ thần y cũng nhìn Tiêu Phong đăm đăm, nhìn chàng chớp, nàng đâu phải gỗ đá mà rung động trước những chăm chút của chàng trong suốt ba năm?

      Hai dòng lệ chuẩn bị tuôn trào trong mắt nữ thần y khô , hóa thành hai ngọn lửa hừng hực. Mang theo sức mạnh nóng bỏng, cuồn cuộn cháy thẳng về phía Tiêu Phong.

      Tiêu Phong vươn tay kéo nữ thần y về phía chàng, nhìn nàng với ánh nhìn như muốn đốt cháy toàn bộ mọi thứ đời này, cuồng nhiệt. Chàng áp đôi môi mạnh mẽ nóng bỏng của chàng lên môi nàng.

      Nụ hôn ấy đánh mạnh vào tim nữ thần y, mạnh đến nỗi nàng thấy bao nhiêu vùng vẫy, chống đối, vì những gì Tân Nguyên và Hiếu Trang với nàng đều tan chảy. Nàng chầm chậm nhắm mắt lại, muốn nghĩ nhiều nữa.

      lâu sau hai đôi môi vẫn chưa tách rời nhau ra, thêm lúc lâu nữa, nữ thần y lấy hết dũng khí tách môi nàng khỏi môi Tiêu Phong. Nàng cũng bước ra khỏi vòng tay ấm áp của chàng nhưng Tiêu Phong nắm lấy tay nàng :

      - ! ! Đừng rời khỏi ta! Ta muốn buông nàng ra! Ta buông nàng ra! Hôm đó ta ngu ngốc khi đưa được nàng ra khỏi hoàng cung rồi nhưng lại để nàng quay trở về, lần này , ta muốn bắt nàng mang !

      Tiêu Phong dùng bàn tay bị thương của chàng nắm chặt tay nữ thần y. Chàng nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi mắt sâu thẳm dằn vặt tinh thần chàng trong suốt sáu năm.

      Thái độ của Tiêu Phong làm nữ thần y khổ sở vô cùng, tim nàng đập mạnh hơn bao giờ trong khi chàng tiếp tục với nàng:
      -Lúc trước, có lần nàng hỏi ta nàng tới mức độ nào? Lúc đó ta thể trả lời nàng vì ta thể so sánh nàng với bất kỳ thứ gì đời này để định ra mức độ nhất định nhưng bây giờ ta biết, ta nàng hơn cả bản thân ta.

      Nữ thần y càng nghe những lời chân tình thổ lộ của Tiêu Phong tâm hồn nàng càng xốn xang day dứt, lệ trong mắt nàng bắt đầu rơi xuống.

      Nàng đương nhiên tin lời chàng, nàng cũng tin lời chàng với nàng bên ngoài bốn bức tường đỏ của hoàng cung này đúng là bầu trời tự do dành cho hai người, nơi có núi có sông, có ruộng vườn và đồng hoa... nàng có thể tưởng tượng được ngôi nhà tre nhắn nhưng ấm cúng nhòe nhoẹt dưới làn nước mắt đọng mi nàng...

      Nhưng lời của Tân Nguyên cứ văng vẳng bên tai nàng... Cái viễn cảnh hai người hạnh phúc bên nhau, so với tình thế phức tạp trước mắt. Tân Nguyên phải, việc hai người dứt áo ra chỉ là hoang đường tưởng mà thôi, chẳng khác nào dùng gàu cố vớt vầng trăng trong nước. Mặt nữ thần y giàn giụa nước mắt, thấm đẫm cả cổ áo nàng, tinh thần nàng như bị sợi xích sắt vô hình quấn lấy và cột chặt nàng. Nàng phải làm theo lời của Tân Nguyên, nếu chàng vì nàng mà từ quan, chẳng những người trong thiên hạ chịu khổ đau, mà sau khi chàng trao trả binh quyền cho Ngao Bái, Ngao Bái chắc chắn bố trí thiên la địa võng vây giết chàng cho bằng được, làm gì để chàng tiếp tục sống đời này?

      Ánh mắt Tiêu Phong càng lúc càng nhìn nữ thần y dữ dội như muốn với nàng rằng đêm nay là cơ hội cuối cùng của hai người để rời khỏi nơi này.

      Nữ thần y dám nhìn vào đôi mắt hút hồn đó của Tiêu Phong, nàng rút tay về bưng đôi tay lên ôm mặt, tâm tình nàng rối loạn. Mấy năm ở bên chàng trong tân giả khố nàng cũng bắt đầu từ ngày nào phút nào lòng nàng tỏa nắng với chàng, chỉ biết thứ tình cảm đối với chàng phải là xúc động nhất thời.

      Tối nay trăng rất sáng, ánh trăng mùa thu phủ đầy khoảnh sân tân giả khố, nghiêng nghiêng chiếu lên vai hai người.

      Tiêu Phong chờ đợi được nữa, chỉ còn vài canh giờ nữa là trời sáng rồi, chàng lại dang tay ôm lấy nữ thần y, siết nàng vào lòng, ghì chặt nàng. Nữ thần y vùi đầu nàng vào ngực Tiêu Phong, lòng ngực chàng thấm đẫm những giọt nước mắt của nàng, mãi chẳng khô được vì nàng cứ khóc rưng rức. Đêm nay những vòng ôm này, ngày mai rồi mất. Ngày mai chàng là người đàn ông thuộc về người con khác. Chàng ràng buộc, cuộc sống riêng, với người vợ đẹp trong căn phủ giàu sang.

      Trong sân này hoa cúc vẫn nở nhưng chàng đến nữa. khu vườn hoa khác giữ chân chàng lại, với người con là người cùng chàng chăm sóc cho những nụ mầm bé xíu, bung cánh tỏa hương sắc.

      Nữ thần y nghĩ tới Mẫn Mẫn. Trong tình thế tại Hiếu Trang muốn kết nối với bộ tộc của Mẫn Mẫn, vì nếu triều đình và bộ tộc của Mẫn Mẫn kết giao đó là điều lợi cho triều đình. Cuộc hôn này, chàng thể chấp nhận, việc tiến triển theo đà này chàng vốn hề có chọn lựa nào. Hiếu Trang nhất định tác thành Mẫn Mẫn cho chàng dù chàng bằng lòng cũng chẳng thể phản đối được.

      Nữ thần y nhớ Hiếu Trang xong thở hơi dài thườn thượt, sau đó Tân Nguyên bảo với nàng rằng Mẫn Mẫn ra cũng phải là may mắn gì, tuy người người đều rung động vì sắc đẹp của ta, và từ , Mẫn Mẫn được sống trong cảnh giàu sang phú quý được mọi người chiều chuộng và bao bọc, ai dám làm trái ý, tương lai còn được người chồng tài trí song toàn mà người người có nằm chiêm bao cũng mơ thấy nổi, tuy vậy Mẫn Mẫn nào biết rằng bản thân ta cũng chỉ là con cờ để triều đình lợi dụng mà thôi, cuộc hôn nhân với bộ tộc Lâm Đan chính là để đổi lấy lợi ích chính trị cho triều đình...

      Nữ thần y bỏ tay xuống ngẩng nhìn Tiêu Phong. Chàng buông nàng ra, áp bàn tay chàng lên bên má ướt đẫm nước mắt của nàng, hôn lên môi nàng thầm:
      -Chỉ có nàng chiếm trọn trái tim đau khổ của ta. Ta muốn cưới Mẫn Mẫn chút nào...

      Nữ thần y để Tiêu Phong hết lời, cướp lời chàng:
      - Ngài phải về thành hôn với Mẫn Mẫn cách cách thôi, ngài hãy trở về ráng ngủ giấc để sáng mai có tinh thần làm lễ thành hôn, những nguyên do vì sao ngài phải làm vậy Tân Nguyên cách cách với tiểu nữ cả rồi, chẳng cần giải thích với tiểu nữ làm gì, ngài về trời sắp sáng rồi.

      Tiêu Phong lại hôn nữ thần y lần nữa và lắc đầu:
      -! Ta thành hôn với người con nào, nếu có, người mặc lễ phục trong buổi sáng ngày mai chỉ có nàng thôi!

      Lời quả quyết và nụ hôn nồng nhiệt của Tiêu Phong thoắt chốc gần như đánh ngã tuyến phòng thủ cuối cùng của nữ thần y. Nhưng nàng vẫn còn đủ tỉnh táo bước khỏi tầm tay chàng, nữ thần y lùi bước, nàng hứa với Tân Nguyên và Hiếu Trang phải thuyết phục chàng về.

      Nhưng nữ thần y tiếp tục khóc sướt mướt, muốn thốt thành tiếng được, chỉ có thể lặp lặp lại:
      -Ngài về … về ...

      Hai người đứng cách nhau hơn sải tay, Tiêu Phong liền tiến lên phía trước nhưng nữ thần y tiếp tục lùi bước.

      -Ta về.
      Tiêu Phong , giọng tha thiết.

      -Ngài phải về, ngài thể ở lại đây, thứ ngài cần tiểu nữ thể đáp ứng cho ngài chỉ có Mẫn Mẫn cách cách có thể cho ngài những gì ngài cần.

      Tiêu Phong lại tiến lên bước, nữ thần y vội đưa hai tay lên ngực chàng, chặn lại.
      -Đừng, xin đừng.

      Nữ thần y rồi bước lùi. Nàng sợ nàng cách nào chịu đựng được nếu chàng chạm vào nàng lần nữa, nàng bị quật ngã mất thôi.

      Nữ thần y dứt lời quay đầu bước nhanh hành lang hướng về phòng ngủ của nàng và Vân .

      Tiêu Phong đuổi theo nữ thần y, vòng ra phía trước mặt chắn đường nàng:
      - Nàng đừng .
      -Có những việc chúng ta có thể buông thả mình, nhưng có những việc chúng ta hoàn toàn thể buông thả mình!

      Nữ thần y , giọng cứng rắn nhưng mắt nàng kiềm được nhìn Tiêu Phong đắm đuối, lệ vẫn rơi khuôn mặt trắng xanh của nàng.

      Lời của nữ thần y có hiệu quả tức , Tiêu Phong đứng lặng, vẻ mặt khổ sở, đôi mắt chàng như con hổ bị thuần phục.

      Sau khi nữ thần y lặp lại lời của Hiếu Trang xong vòng qua Tiêu Phong tiếp tục bước , nàng nhanh như trốn chạy, đến cửa phòng ngủ của nàng nữ thần y nhanh chóng bước vào trong phòng và đóng sập hai cánh cửa phòng, sau đó ngồi bệt xuống sàn nhà ôm đầu khóc như mưa.

      Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

      -Nhất định còn có cách cứu vãn tình hình.
      Giọng Tiêu Phong vang lên bên ngoài phòng.

      - Ta thể cưới ai khác ngoài nàng, ta thể sống chung với người ta chút cảm tình, ta thể như nàng tự dối lòng, nàng có biết đau khổ nhất thế gian này là điều gì ? Là khi chính bản thân mình lừa dối cảm giác trong lòng mình. Ta biết nàng ta, tại sao nàng lại để người khác chia rẽ chúng ta như thế? Để cho cuộc đời chúng ta trở thành tấn bi kịch, nàng đành lòng thủ diễn vai trò trong vở kịch đó sao? Ta van nàng, hãy mở cửa ra, đừng để hai người chúng ta cả đời này phải sống trong đau khổ. Tại sao nàng cùng ta làm chủ hạnh phúc của mình?

      Nữ thần y bịt đôi tai để phải nghe lời Tiêu Phong nhưng nàng vẫn nghe được nên hai dòng nước mắt vẫn ngừng rơi xuống má nàng.

      Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên, Tiêu Phong lại :

      - Ta hiểu nàng bị thái hoàng thái hậu thuyết phục nên dù cuộc sống có phũ phàng đến mấy nàng vẫn quyết tâm chịu đựng, nhưng đời này, gì là thể, nàng hãy tin ta, chúng ta hãy sống theo ý muốn của mình sau đó tìm cách khác giúp triều đình. lẽ nàng muốn mãi sống trong những ngày tháng nghịch lý với lòng sao? Đến ngày nào đó nàng còn đủ sức chịu đựng. Nàng hãy nghe lời ta mở cửa ra, đừng nên nghe theo thái hoàng thái hậu và Tân Nguyên lẩn tránh ta nữa!

      Nữ thần y nghe những lời của Tiêu Phong, lòng nàng có cảm giác như trăm ngày mũi kim đâm vào, nhưng nàng vẫn ngồi bệt sàn nhà, chôn đầu trong đôi tay, mở cửa ra. Nàng biết chàng vốn có cách gì giúp đỡ Hiếu Trang, ngoài bản danh sách có tên Trịnh Chi Long. Chẳng phải ba năm qua chàng bất lực trước vấn đề thanh trừ nha phiến sao, và chàng cũng chẳng có cách gì đối phó tam mệnh đại thần vì nếu có chàng chờ đến ngày hôm nay.

      Khi này Vân vẫn còn chưa ngủ, rời giường đến quỳ sàn nhà ôm lấy nữ thần y.

      -Tỉ tìm mọi cách giúp muội thuyết phục ngài ấy về - Nữ thần y .

      Vân gật đầu.

      Tiêu Phong vẫn gõ cửa bên ngoài phòng, giọng chàng van cầu:
      - Nàng hãy mở cửa ra, để ta đưa nàng rời khỏi hoàng cung, van nàng đấy, ta muốn hai người chúng ta trở thành thảm kịch do cuộc hôn nhân này đem lại để rồi nhận lấy đau khổ về mình...

      Tiêu Phong nhiều, nhiều lý lẽ với nữ thần y, chàng dùng mọi ngôn từ chàng có thể nghĩ ra cố gắng thuyết phục nữ thần y. Chàng hỏi nàng đành lòng sao? Từ chối cánh đồng cỏ xanh trời biếc, từ chối cuộc sống thanh bình yên ổn để từ nay về sau chỉ có thể ngửa mặt ngắm mảnh trời giới hạn hình vuông?

      - Ngài về – Vân mở cửa bước ra ngoài hành lang với Tiêu Phong - Muội ấy từ đây về sau ngài đừng tới tìm muội ấy nữa.

      Tiêu Phong lắc đầu, chàng quyết về, trong lòng nữ thần y có chàng, chàng biết ràng nên chàng cam lòng về.

      Vân cũng nhịn được nước mắt tuôn như suối khi nàng ngó thấy khuôn mặt tiều tụy của Tiêu Phong, trông chàng xơ xác thảm hại quá thể. Vân sụt sịt lúc mới thêm lời được:

      -Ngài hãy về , ngài hãy nhớ bản thân mình là ai, ngài có thân phận gì, ngài mang họ Tế Nhĩ Ha Lãng nên từ khi chào đời thân bất do kỷ rồi, ngài thể phò trợ triều đình. Ngài đừng biến mình thành người bất trung bất hiếu, ngài hãy nghĩ đến tổ tiên của ngài, thân phụ, danh tiếng mấy mươi đời trung liệt trong phút chốc bị hủy hoại dưới tay ngài, chỉ cần cuộc hôn nhân ngày mai có thể thanh trừ nha phiến muội ấy muội ấy mãn nguyện rồi.

      Tiêu Phong vẫn lắc đầu, nhưng chàng chưa lời nào, Vân gằn giọng thêm lời:

      -Nếu ngài chịu về, muội ấy muội ấy thực lời hứa với thái hoàng thái hậu trong cung Khôn Ninh, muội ấy chết ở đây, để cho tất cả mọi chuyện giữa hai người theo hơi thở của muội ấy mà dừng lại hết. Đến chừng đó ngài ân hận, khổ sở gấp trăm ngàn lần bây giờ, ngài ân hận suốt đời!

      Vân thành công khuyên được Tiêu Phong về, nàng vừa dứt lời, Tiêu Phong toát mồ hôi đầy đầu, tay chân chàng run lẩy bẩy và chàng cũng ngừng gõ cửa nữa.

      Vân thấy gương mặt Tiêu Phong xanh xám, trong lòng nàng dâng lên cảm giác bất nhẫn, nhưng Vân vẫn còn đủ sáng suốt lặp lại lời nữ thần y với nàng thêm lần.

      hồi sau nữ thần y ở trong phòng nghe tiếng chân Tiêu Phong rời , xa dần hành lang.

      Vân trở vào phòng ôm lấy nữ thần y. Vân cũng ngồi sàn nhà lắng nghe tiếng chân của Tiêu Phong càng lúc càng xa. Nàng có cảm tưởng như mỗi tiếng động của bước chân chàng là tiếng đập trái tim chàng, càng lúc càng yếu dần. Chưa có mối chân tình nào khiến nàng xúc động đến thế này. Lúc nãy Vân nghe những lời lẽ chân tình của Tiêu Phong với nữ thần y, từng chữ tỏ lộ mối tình thâm sâu của chàng, Vân càng thấm thía hơn trong cuộc sống này chàng thể nào thiếu nữ thần y. Nữ thần y gần như là hơi thở là nhịp đập của trái tim chàng. Tại sao ông Trời để hai người nhau rồi phải biệt ly? Tại sao số mạng lại trêu chọc hai người đến thế? Vân nhắm mắt để mặc hai dòng nước mắt chảy dài xuống má nàng.

      Tiêu Phong lúc lâu nữ thần y vẫn chưa trấn tĩnh được, nàng cũng còn đủ sức lực để ngồi nữa, nếu có Vân ôm lấy nàng giữ hai vai nàng cho nàng ngồi vững nàng đổ ập xuống sàn gạch lạnh cóng.

      Nữ thần y nhắm nghiền đôi mắt, nhưng nàng vẫn ngăn được chuyện cũ sống dậy trong nàng, từng kỷ niệm ra trong đầu nàng... Nàng nhớ buổi gặp chàng Thiên sơn... Lần đầu tiên hai người ôm nhau… Chàng và nàng có khoảng thời gian vui sống trong gian nhà tre Thiên sơn... chăm sóc của chàng ở tân giả khố dành cho nàng đến chao đảo rung động của nàng dành cho chàng... Bây giờ tất cả thành dĩ vãng.

      Từng cảnh từng cảnh của hai người trong đầu nữ thần y, tiếng của chàng cũng vang lên trong đầu nàng, chàng chàng thay Tần Thiên Nhân chăm sóc nàng cả đời, chỉ cần nàng gật đầu, cho chàng cơ hội chàng thực những lời đó ngay tức , để chúng còn là những gì nàng thường thấy trong mơ. Chàng đưa nàng về lại vùng thảo nguyên, nơi có đồi cỏ xanh kéo tận ngút ngàn, tiếng chim hót trời, tiếng suối chảy róc rách, tiếng lá khua trong gió nghe lao xao... nơi thanh bình với gia đình ấm êm dưới bầu trời trong xanh…

      (còn tiếp)

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 35: Nâng chén tiêu sầu (hạ)

      lát sau từ dưới tàn cây vẳng lên tiếng hôn ghì ngấu nghiến, tiếng sột soạt của y phục va chạm vào nhau đầy kích thích.

      Tiêu Phong đỡ Hà Tử Lăng nằm cỏ, rồi phủ phục lên người nàng, tay chàng mân mê từ hông, eo, đến ngực nàng. Lúc này hai đôi môi rời nhau ra, Tiêu Phong chạm trán chàng vào trán Hà Tử Lăng và nhìn vào mắt nàng, đặt bàn tay chàng lên ngực nàng :

      -Nàng mềm mại.

      Tiêu Phong thầm rồi luồn bàn tay đó vào trong áo Hà Tử Lăng, nhàng xoa nắn bầu ngực căng mọng, được lúc chàng di chuyển bàn tay sang phía bên kia đồi núi và lặp lại động tác xoa nắn.

      Hai đầu ngực của Hà Tử Lăng nhô cao sừng sững dưới các động tác xoa bóp thành thạo của Tiêu Phong, môi nàng hé mở và nàng bật những tiếng rên, dòng xuân lộ từ nơi sâu thẳm trong nàng thong thả tiết ra.

      Tiêu Phong dừng lại ở đó, sau khi chàng dùng bàn tay còn lại cởi y phục nàng ra, vùi đầu vào cổ nàng, kéo bờ môi chàng xuống rãnh ngực nàng rồi lên vùng núi tuyết bên trái, ngậm lấy nụ hồng đỉnh núi, chàng dùng lực vừa đủ mút lấy, từng đầu dây thần kinh nơi ngực Hà Tử Lăng như bừng lóe khi chàng đánh lưỡi vào ngay giữa nụ hồng khiến cho hạ thể nàng trào dâng thứ đột cảm man dại.

      -Ôi…

      Hà Tử Lăng van vỉ, miệng nàng há ra và mười ngón chân quắp lại làm đôi hài của nàng rơi khỏi chân, nàng muốn chàng làm thế với nụ hồng còn lại. Tiêu Phong như đọc được ước nguyện của nàng, lập tức làm nàng vừa lòng.

      -Nàng muốn ta đưa nàng đến nơi đó ngay bây giờ ?
      Tiêu Phong rời môi chàng khỏi nụ hoa bên phải của Hà Tử Lăng, quay trở lên thầm vào tai nàng, đoạn chàng hôn đôi môi nàng, đẩy lưỡi chàng vào trong miệng nàng sâu đến tận cổ họng, trong khi ngón cái và ngón tay nào đó của chàng níu lấy nụ hoa, kéo cái vật thể bé đó giãn ra rồi se, xoắn lại, cả người Hà Tử Lăng rúng động như muốn nổ tung thành vạn mảnh trước tra tấn của chàng.

      Nàng chưa từng thử qua chuyện chăn gối bao giờ nên chỉ bấy nhiêu động tác của chàng vượt quá sức tưởng tượng của nàng, bấy giờ nàng thiết gì nữa ngoài ham muốn được người đàn ông này chiếm hữu nàng. Vùng hạ bộ nàng ướt đầm thứ dung dịch trong suốt, nụ cười hài lòng lên mặt Tiêu Phong khi chàng dùng bàn tay xoắn lấy nụ hoa trượt xuống vùng tam giác ở giữa hai chân nàng.

      -Nàng ướt đẫm rồi, tốt lắm, nàng rất biết hồi đáp.
      Tiêu Phong , mơn trớn vùng tam giác ướt sũng ái dịch giữa hai chân Hà Tử Lăng.

      -Cho ta, được ? - Chàng - Để ta biến nàng thành người phụ nữ hạnh phúc nhất đời.

      Hà Tử Lăng do dự gật đầu.

      Tiêu Phong mỉm cười ngồi dậy, cởi bỏ toàn bộ y phục người chàng, vứt bộ y phục màu bạch kim thảm cỏ bên cạnh mớ y phục của Hà Tử Lăng. Chàng thở hơi nhõm vì giải thoát được cương cứng khỏi bộ y phục bức bối của chàng.

      Hà Tử Lăng ngóc đầu nhìn độ dài của Tiêu Phong bằng ánh mắt e sợ, nàng khép đôi chân :
      -Ôi, được đâu, tiểu nữ chứa ngài nổi đâu…

      -Đừng lo – Tiêu Phong ngắt lời nàng - Nàng sẵn sàng lắm rồi nên phải đau nhiều.

      Hà Tử Lăng vẫn lắc đầu, Tiêu Phong :
      -Ngoan nào, tách đùi sang hai bên.

      Hà Tử Lăng chần chừ nhìn đại nhục bổng của người đàn ông trèo lên mình nàng thêm chút nữa khẽ mở đôi chân.

      -Thả lỏng cơ thể ta mới có thể dễ dàng vào trong nàng, làm nàng đau nhiều.

      Tiêu Phong lại , cầm lấy cương cứng của chàng đặt trước cánh cửa nhục cảm của nàng.

      - phải đau hay sao?
      Hà Tử Lăng hỏi, Tiêu Phong gật đầu:
      -Nhưng cơn đau qua rất nhanh.

      Chàng hít sâu hơi, tiếp:
      - Yên nhé, bây giờ ta vào trong nàng.
      Dứt lời liền xộc vào nàng.

      -Áaa!!!

      Hà Tử Lăng bật tiếng thét lớn. Hai mắt nàng lập tức đóng sập lại, hai dòng lệ trào ra như nước vỡ bờ, sâu thẳm bên trong nàng nỗi đau đớn cùng cực khiến nàng muốn ngất khi chàng xé toạc nàng ra…

      Tiêu Phong đâm phập đại nhục bổng của chàng vào Hà Tử Lăng, ép nàng nuốt trọn cái vật thể dài thậm thượt đó đến tận gốc rễ mới dừng lại, nụ cười viên mãn nở môi chàng, chàng nhắm chặt đôi mắt, miệng mở thành vòng tròn hoàn hảo và bật tiếng rên lớn.

      -Khá dày đấy, nàng ổn ?
      Tiêu Phong mở mắt, hôn môi Hà Tử Lăng và hỏi.

      Hà Tử Lăng phải dùng hết cả sức lực mới gật nổi đầu, hang động bé của nàng bị bức phải nong ra hết cỡ, ruột gan nàng như bị đẩy cả lên ngực để tạo thêm chỗ chứa đựng chàng. Mắt nàng lúc này vẫn còn khép kín, nàng bấm mười đầu móng tay vào lưng Tiêu Phong. Chàng vẫn chưa di chuyển, hỏi nàng câu rồi cúi xuống ngậm lấy nụ hoa ngực nàng, dùng đầu lưỡi ngừng đánh lên nụ hoa để giúp nàng quên cơn đau vùng hạ thể do chàng mang lại và để nàng quen dần với cảm giác bị xâm nhập bằng kích cỡ quá tải của chàng trong nàng.

      -Ta chuyển động.

      Tiêu Phong dùng môi kéo nụ hoa và trước khi rút cương cứng của chàng ra khỏi hoa tâm, được nửa chừng, hai mắt chàng khép hờ, lại rên lên, nhàng đẩy vào hang động chật hẹp sau đó dừng lại.

      -Nữa nhé? - Chàng thầm.
      -Vâng.
      Hà Tử Lăng vẫn còn rất đau nên nàng miễn cưỡng gật đầu. Tiêu Phong từ tốn lặp lại như thế lần nữa rồi dừng, hỏi:
      -Lần nữa nhé?
      -Vâng.

      Hà Tử Lăng đáp, nhưng lần này là lời khẩn cầu, hình như hoa huyệt chật chội của nàng chấp nhận chàng, , động tơ thượng hạng của nàng rất muốn điều này, cảm giác viên mãn đột phát trong hạ thể khi nàng được chàng lấp đầy…

      Vậy là Tiêu Phong lại chuyển động nhưng lần này dừng lại nữa. Chàng chuyển động tựa hai khuỷu tay, vì vậy Hà Tử Lăng cảm nhận được sức nặng cơ thể chàng nàng, chỉ có vùng hạ thể của chàng là ấn xuống nàng.

      Ban đầu, Tiêu Phong còn chuyển động chầm chậm, từ từ tiến rồi lui trong nàng. Đến khi chàng bắt được tín hiệu Hà Tử Lăng ngập ngừng nẩy đôi ngọc đồn của nàng lên để hứng lấy chàng, chàng tăng nhịp điệu. Nàng rên lên, chàng dập xuống nàng sâu hơn, nhanh hơn. Hà Tử Lăng thở dốc nẩy hông đón chàng, lao vào cuộc tấn công của chàng.

      Tiêu Phong ngừng và ngừng giã mạnh xuống Hà Tử Lăng, từng cú nện chạm tận vùng cung, chàng liên tiếp nghiền những vách động của nàng khiến nàng ngất ngây. Ôi… Cái cảm giác bị chàng ép sát và chà xát nhiều lần vào vách động làm nàng như muốn vỡ tan … Mồ hôi từ ngực chàng rơi đầm đìa lên ngực nàng. Hà Tử Lăng cũng ngừng rên siết, nàng thể tưởng tượng được việc này là kỳ diệu thế này… khi chàng kết thúc cuộc vui chắc hoa huyệt của nàng bị giập tới mức còn hình thù gì nữa rồi… Nhưng chàng phải, cảm giác như được chàng đưa lên thiên đàng vậy. Những ý nghĩ vỡ vụn trong nàng, chỉ còn cảm xúc… nàng chỉ biết có chàng... chỉ muốn chàng tiếp tục vùi dập nàng mãi thôi…

      -Đến với ta, Tử Lăng.
      hồi sau Tiêu Phong trong hơi thở dồn dập trước khi trút xả vào nàng.

      Hà Tử Lăng cũng đáp lại Tiêu Phong bằng dòng xuân lộ ấm áp từ sâu trong hạ thể nàng cùng lúc tuôn ra...

      -Nàng còn đau ?
      Tiêu Phong nhặt sợi tóc dính vào bên má Hà Tử Lăng, hỏi . Chàng ở trong tư thế nằm nghiêng, chống mình bên khuỷu tay.

      Hà Tử Lăng trả lời Tiêu Phong, nàng nhắm nghiền đôi mắt nhưng miệng nàng mỉm cười, nụ cười viên mãn lên gương mặt đỏ lừ.

      -Ta làm nàng quá đau phải ?
      Tiêu Phong lại hỏi.

      Hà Tử Lăng vẫn thể đáp.

      - phải chuyện đùa đâu - Đôi mắt Tiêu Phong lộ tia lo lắng, chàng tiếp tục - Ta nghiêm túc đấy, nàng có đau lắm ?

      Hà Tử Lăng nhắm mắt thêm chút nữa mở mắt ra, cái cảm giác sảng khoái và sung sướng đến tê người vẫn còn ngự trị trong nàng, sướng khoái vô cùng. Nàng mỉm cười nhìn chàng, giờ nàng biết tất cả những thứ này là thế nào.

      Cơ thể Hà Tử Lăng bị Tiêu Phong quay cuồng, lúc trước nàng hề biết cơ thể nàng có thể vừa đau đớn vật vã và cũng có thể vừa thỏa mãn cùng lúc như thế này. Cái cảm giác chết sống lại thể tả bằng lời.

      -Nàng vẫn chưa trả lời ta - Tiêu Phong nhướng mày.

      Hà Tử Lăng quàng đôi cánh tay thon thả của nàng quanh cổ Tiêu Phong, kéo đầu chàng xuống hôn môi chàng thầm:
      -Tiểu nữ muốn lần nữa.

      Hà Tử Lăng dứt lời, ánh mắt Tiêu Phong lóe sáng, đồng thời chàng cũng trút hơi thở nhõm.

      -Nàng đòi hỏi quá đấy - Chàng bằng giọng châm chọc - Nhưng ai bảo ta luôn chiều nàng chứ, lật người lại nào.

      Hà Tử Lăng lật người nằm sấp cỏ, hướng tấm lưng thon mịn về phía Tiêu Phong. Tiêu Phong úp bàn tay chàng lưng Hà Tử Lăng, mơn man lưng nàng chút lần xuống bên ngọc đồn nàng khẽ nắn.

      - Đường cong của nàng tuyệt.

      Giọng Tiêu Phong âu yếm trước khi dời bàn tay sang ngọc đồn còn lại, xoa bóp nhè . Rồi chàng ngồi lên, nằm úp lên lưng nàng, để hai chân chàng vào giữa hai chân nàng tách hai chân nàng ra.

      Tiêu Phong vén tóc Hà Tử Lăng sang bên trước khi cúi xuống hôn lên vai nàng. Hà Tử Lăng cực thích cái cảm giác được bờ ngực lực lưỡng và những đường múi bụng săn chắc áp vào lưng nàng. Lớp lông ngực Tiêu Phong mơn man lưng nàng.

      -Có chắc là nàng muốn ta đến với nàng lần nữa ?

      Tiêu Phong vừa hỏi vừa buông những chiếc hôn nhè quanh tai Hà Tử Lăng, bàn tay chàng mơn trớn vai nàng. Hà Tử Lăng gật đầu, Tiêu Phong :
      -Vậy quỳ lên nào.

      Hà Tử Lăng vâng lời, ở tư thế quỳ chống tay xuống cỏ, nàng bắt đầu thở những hơi thở dồn dập đầy háo hức khi chàng cũng quỳ phía sau nàng. Tiêu Phong quàng tay ra phía trước bụng Hà Tử Lăng, lân la mấy ngón tay xuống phía bụng dưới và tìm được hạch tâm nữ tính của nàng, chàng dùng lực xoa mạnh điểm nút nhạy cảm khiến Hà Tử Lăng rú lên.

      -Aaa!!!

      Tiêu Phong vừa dùng mấy ngón tay chà hạch tâm Hà Tử Lăng mãnh liệt vừa :
      -Ta đến với nàng từ phía sau, cảm giác va chạm dữ dội hơn thế này rất nhiều nàng hãy chuẩn bị tinh thần.

      Giọng Tiêu Phong đầy hăm dọa nhưng vô cùng nóng bỏng.

      Tiêu Phong dứt lời, thả điểm nút nhạy cảm bị mấy ngón tay chàng ma sát đến sưng mọng, giữ chặt lấy tóc Hà Tử Lăng trong nắm tay, giữ cố định sau gáy, chàng kéo để nàng quỳ đúng vị trí. Đầu Hà Tử Lăng thể cử động, nàng như bị vô hiệu hóa trong tay Tiêu Phong, hoàn toàn bất động.

      -Nàng là của ta – Tiêu Phong khẽ nhưng ràng từng chữ - Chỉ mình ta thôi. Đừng quên điều đó.

      Giọng Tiêu Phong lúc nào cũng đầy mê đắm, mỗi lời chàng đều kích động và gợi tình. Hà Tử Lăng lại cảm thấy vật thể cương cứng ở giữa hai chân nàng.

      -Nàng quyến rũ từ phía sau.

      Tiêu Phong rồi đâm nhanh vào gọn vào Hà Tử Lăng, vì đây phải lần đầu Hà Tử Lăng đón nhận chàng nên chàng xuyên vào nàng rất ngọt ngào. Tiêu Phong di chuyển. Hông Hà Tử Lăng đong đưa uyển chuyển theo lực thúc, đẩy của chàng, nàng hồi đáp lại chàng cách cuồng nhiệt, niềm hứng khởi chạy cuồng lên trong máu nàng. Bấy giờ, tâm trí Hà Tử Lăng bềnh bồng như những cụm mây trôi trời, toàn bộ cảm giác tập trung cả vào nơi sâu thẳm trong cơ thể. Nàng bật những tiếng rên lớn.

      -Hãy nàng thích ta làm thế này với nàng.
      -Vâng, tiểu nữ muốn ngài làm thế này.
      Hà Tử Lăng ngay, sợ Tiêu Phong bất thình lình rút hẳn ra.

      Tiêu Phong mỉm cười, ghim vào nàng sâu hơn, kéo ra khoảng hai phần ba rồi lấp đầy, ngừng... Chàng duy trì tốc độ cố định.

      Chàng phải, Hà Tử Lăng nhủ bụng, ở tư thế này quả nhiên nàng bị chàng ma sát mãnh liệt vào những vách động nhưng vì vậy mà thống khoái hơn tư thế truyền thống gấp mấy lần.

      hồi sau, khi nàng sắp sửa nổ tung, Tiêu Phong xoay tròn hông chàng rồi bất ngờ gần như hoàn toàn rút ra, chàng ngừng nhịp, rồi lại tiến vào. Chàng cứ lặp lại chuyển động đó lần này rồi lần khác.

      Khi Tiêu Phong ngừng nhịp, Hà Tử Lăng cảm giác hụt hẫng như mất mát thứ gì vô cùng trân quý.

      -Ôi, đừng mà…
      Nàng van vỉ nhưng chàng như muốn trêu chọc nàng.

      Hà Tử Lăng mím môi cố nhịn nhưng hồi sau nàng thể chịu đựng được nữa, ôi, nàng ngại phải thốt lời van cầu…

      Quả Tiêu Phong muốn nàng van cầu chàng:
      -Ta muốn nàng phải xin ta.

      Tiêu Phong dứt lời cứ tiếp tục cuộc trêu chọc đầy vui thú và ngọt ngào tới, lui, ngưng...

      -Ôi… Làm ơn… - Hà Tử Lăng thào.
      -Nàng vừa gì?
      Giọng Tiêu Phong trầm trầm, chàng lại lui ra khỏi nàng, ngừng.

      -Nàng muốn gì ta nghe.
      -Muốn ngài, xin ngài đừng dừng lại mà.
      -Tại sao ta nên dừng lại?

      Tiêu Phong hỏi, Hà Tử Lăng ngập ngừng:
      -Vì… tiểu nữ muốn… đạt cực khoái, tiểu nữ muốn đến.

      Tiêu Phong ấn vào trong Hà Tử Lăng.

      -Lặp lại lần nữa ta nghe .
      Chàng lại , xoay hông lần nữa rồi chuyển động chậm, lui ra khỏi nàng.

      -Tiểu nữ muốn đạt cực khoái.
      Hà Tử Lăng lặp lại lời cầu xin, Tiêu Phong lại hỏi, nàng gào lên lần nữa.

      Tiêu Phong bất thần thả tóc Hà Tử Lăng ra. Hai tay chàng bấu vào hai bên ngọc đồn nàng chặt, dùng hai nơi căng tròn trắng nõn nà đó làm điểm tựa để xộc vào nàng sâu, tăng tốc độ lên, chàng dừng lại để trêu nàng như vừa nãy nữa. Hơi thở của chàng hổn hển. Điều đó quá đỗi tuyệt vời. Hà Tử Lăng cũng rên to từng chập, toàn bộ những mạch máu trong cơ thể nàng sôi lên. Cái cảm giác được dục trượng to lớn của chàng ngừng đâm phập vào hang động chật hẹp của nàng quá đỗi phấn khích. Nàng sập vào chiếc bẫy tình đam mê, chàng thành công khiến nàng sẵn sàng có thể chết vì chàng.

      Hà Tử Lăng liên tục đạt đỉnh, trong cơn bấn loạn, nàng ngừng gào thét, vừa gào thét thảm thiết vừa kêu tên chàng. Cái cảm giác bị chàng công phá mãnh liệt rồi đạt đến đỉnh điểm được lặp lặp lại trong thời gian dài khiến cho cơ thể và thần trí nàng rối bời. Nhưng Tiêu Phong buông tha Hà Tử Lăng, chàng còn tiến vào nàng thêm ba mươi lần dữ dội nữa mới buông xả. Tiêu Phong gồng mình, trút tất cả vào Hà Tử Lăng như tự phóng thích chính chàng, sau đó chàng đổ xuống lưng nàng, mặt vùi vào tóc nàng. Hà Tử Lăng thét tiếng vang trời khi hoa huyệt của nàng trở thành tâm điểm để chàng công kích, từng dòng thủy lộ bắn mạnh và nhanh vào sâu thẳm hoa tâm. Ngay giây phút đó, Hà Tử Lăng biết cả đời nàng thể ngừng người đàn ông này vì chàng mang đến cho nàng cảm giác cả thiên đường ở đây.

      (còn tiếp)

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Hồi 36: Nhất túy giải thiên sầu

      -Nàng nàng quan tâm ta, tại sao lúc trước nàng hờ hững vậy?

      Tiêu Phong liên tục lặp lặp lại câu này trong cơn mê sảng. Hà Tử Lăng ngồi trường kỉ lắng nghe lời chàng, nàng đương nhiên biết câu hỏi vừa rồi phải dành cho nàng. Hà Tử Lăng ngừng ôm mặt khóc ròng, tại sao chàng còn như xưa, để nàng được là người cùng chàng đến cuối con đường? Tại sao chàng và nàng từng sánh bước bên nhau lại để lạc mất nhau ở ngã rẽ Thiên sơn ấy?

      Bao nhiêu nước mắt được hong khô trước đó giờ rủ nhau trở về tụ hội trong đêm, Hà Tử Lăng nhớ lại từ khi Tiêu Phong trở về từ Thiên sơn, những điều chàng , những hành động chàng làm, là cách để chàng thể tình với chàng gặp Thiên sơn. Chàng với nàng hai người từ nay chỉ là bạn thôi và chàng buông tay nàng từ giây phút đó.

      Tiêu Phong liên tục tránh mặt nàng, nhưng sáu năm qua nàng vẫn ở bên cạnh chàng hy vọng có ngày chàng quay đầu trở lại. Hà Tử Lăng biết nàng cố chấp trong tình để rồi tự nhận những thương tổn sâu sắc về mình nhưng trách nhiệm cho phép nàng rời chàng, vả lại, nàng cũng nỡ xa chàng, vì chàng chính là mối tình đầu, và cũng là duy nhất.

      Người ta thường bảo những người xuất trong đời ta dù chỉ thoáng qua đều vì lí do nào đó. Vậy xuất của chàng đơn giản chỉ là để nàng tổn thương ư? Chàng từng cho nàng những giây phút ngọt ngào, thời gian hai người ở bên nhau cùng nhau chia sẻ mọi đam mê, những nụ cười, những ánh mắt trao nhau... với nàng giờ chỉ là hồi ức.

      có rất nhiều lần nàng muốn rời khỏi chàng, rời khỏi kinh thành, bỏ lại trách nhiệm gánh mình, buông bỏ tất cả, xóa sạch tất cả sau lần quay lưng cất bước nhưng mỗi lần nàng định làm thế những kỷ niệm đẹp lại ùa về. Những lúc như vậy, con tim nàng lại yếu đuối, để rồi lại đưa ra quyết định sai lầm mà nàng quên mất rằng khi nào chàng thuộc về nàng đâu? Hôm qua nàng lại tìm về những thứ gọi là ngày xưa qua con đường hai người từng , ngắm nhìn chiếc ghế đá hai người từng ngồi bên bờ Vô Định hà để chợt nhớ rằng ngày nào đó hay người tay trong tay để rồi giờ đây nàng thấy lòng nức nở khi chỉ mình đơn lẻ. Sau tất cả những ngày tháng qua, nàng vẫn giày vò mình trong nỗi xót xa và tự hỏi liệu giữa hai người từng có tình hữu hay chỉ là cảm xúc nhất thời? Hà Tử Lăng sực nhớ bao năm bên nhau Tiêu Phong chưa từng nàng lần nào, có lẽ mọi thứ là do nàng tự huyễn chứ nào có xuất phát từ trái tim chàng.

      Hà Tử Lăng nâng vạt áo lên lau sạch nước mắt. Nàng rời trường kỉ, đến sửa tấm chăn mình Tiêu Phong cho ngay ngắn rồi lặng lẽ vào bếp đích thân bắt nồi sắc thuốc cho chàng. Trong phủ có đầy người hầu kẻ hạ nhưng lần nào chàng ngã bệnh nàng cũng đích thân lo cho chàng. Hà Tử Lăng cũng chẳng bao giờ chàng mới dậy, mà dậy rồi liệu có uống thuốc do nàng sắc vì chàng rất ghét uống thuốc nhưng nàng vẫn làm. Mọi thứ mà trong mấy năm qua nàng làm như thói quen.

      Khi Hà Tử Lăng mang chén thuốc trở lại phòng Tiêu Phong ngủ mơ luôn miệng gọi nữ thần y, Hà Tử Lăng đặt chén thuốc lên chiếc ghế bên cạnh giường chàng, ngồi lên mép giường nắm tay chàng vỗ về. Hà Tử Lăng lặng lẽ gối đầu ngực chàng, nhưng ngủ, nàng nhìn đăm đăm vào khoảng đen tối trong phòng mà nghĩ rằng ngày mai tỉnh dậy, chắc gì chàng nhớ những điều nàng làm cho chàng hôm nay?

      Sáng ngày hôm sau cơn sốt của Tiêu Phong hạ dần và chàng tỉnh dậy. Hà Tử Lăng vẫn ở bên giường túc trực chăm sóc chàng. Nàng thấy Tiêu Phong vừa trở mình liền đỡ chàng ngồi dậy, bưng chén thuốc lên. Tiêu Phong rất ghét uống thuốc nên chàng uống ngụm xong nhăn mặt hạ xuống, đôi mắt lim dim mệt mỏi, lòng ngực ngừng nhấp nhô và hơi thở của chàng cũng ngắn đoạn.

      Hà Tử Lăng nhìn Tiêu Phong uống từng ngụm thuốc cách khổ nhọc, dịu giọng bảo:
      - Thuốc đắng dã tật, tuy mùi vị của nó dễ ngửi nhưng phải uống bệnh mới mau lành được.

      Hà Tử Lăng dứt lời phát nàng chẳng phải lang y, bèn thốt nhiên nở nụ cười.
      Hai người năng gì trong hồi.

      Tiêu Phong nâng chén thuốc lên uống thêm ngụm nữa rồi lại buông. Sang lần thứ năm, Hà Tử Lăng cản:
      - À tiểu nữ quên, thuốc nguội nên khó uống để tiểu nữ rót lượt thuốc nóng khác cho ngài.

      Nàng xong đưa tay định cầm cái chén nhưng Tiêu Phong lắc đầu:
      - cần.
      Chàng , sau đó bưng chén thuốc lên uống cạn.

      - Bây giờ là canh mấy rồi?
      Tiêu Phong trả chén lại cho Hà Tử Lăng, hỏi, chàng tiếp tục ôm ngực thở từng hơi nặng nhọc.

      Hà Tử Lăng đặt chén thuốc xuống giường, quay nhìn cánh cửa phòng trả lời:
      - Chắc là đầu canh năm rồi.

      Nàng quay lại nhìn Tiêu Phong thêm:
      -Ngài nên ngủ thêm lát nữa , hồi nãy tiểu nữ có nhờ người với Sách thị lang đại nhân rằng ngài bị ốm nên sáng nay thể lên triều.

      -Cảm ơn nàng.
      Tiêu Phong . Hà Tử Lăng bưng cái chén lại đặt chiếc bàn đặt ở giữa phòng, rót tách trà để Tiêu Phong tráng miệng sau chén thuốc đắng.

      Tiêu Phong lại cảm ơn Hà Tử Lăng, chàng cầm tách trà, chậm rãi hớp ngụm trà, loại trà này là trà nhân sâm hảo hạng nhưng chẳng hiểu sao khi nuốt vào miệng chàng vẫn cảm thấy át được chất thuốc đắng trong miệng, chất thuốc như ngấm sâu vào trong cổ, trong lòng chàng, nên miệng chàng vẫn nếm được vị đắng chát như thường.

      Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Hà Tử Lăng mở cửa, Lôi Kiến Minh bưng mâm đồ trang sức vào với Tiêu Phong:

      -Lão nô muốn làm phiền tướng quân nghỉ ngơi nhưng lão nô có chuyện này thể tự mình quyết định. Chả là sính lễ sắp sửa mang tới phủ Đài Nã tất cả được lão nô chuẩn bị xong rồi chỉ thiếu cái Bách Niên Ngự Nê và cặp trâm cài đầu.

      Lôi Kiến Minh rồi dâng chiếc mâm chứa mớ đồ trang sức lên trước mặt Tiêu Phong. Tiêu Phong im lìm dời mắt xuống tách trà. Hà Tử Lăng biết Tiêu Phong có tâm tình chọn đồ trang sức cho Mẫn Mẫn, nhìn Lôi Kiến Minh bảo :

      -Mẫn Mẫn cách cách là cành vàng lá ngọc nên sính lễ đương nhiên phải là thứ tốt nhất rồi, Lôi nhị thúc cứ thay mặt ngài ấy chọn món nào đắt nhất , càng quý càng tốt.

      Lôi Kiến Minh cũng chỉ làm theo lệ, giờ Tiêu Phong phản đối nên chỉ vào cái mão đội đầu có gắn trân châu màu xanh ngọc bích và cặp trâm cài cùng màu :

      -Như vậy lão nô đưa cho thợ năm ngàn lượng bạc để lấy mão đội đầu và đôi trâm cài này, rồi cùng tùy tùng mang sính lễ đến nhà tướng quân phu nhân.

      Lôi Kiến Minh dứt lời bái chào Tiêu Phong rồi ra.

      Còn lại hai người, Tiêu Phong biết năng gì thêm với Hà Tử Lăng. Tuy chàng tỉnh dậy nhưng thần trí vẫn còn mơ mơ hồ hồ, đầu chàng đau nhức và toàn thân ê ẩm. Sau cơn say quả lúc nào chàng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Chàng nghe theo Hà Tử Lăng uống xong chén thuốc thấy người đỡ hơn chút nhưng trong lòng vẫn đau đớn vô cùng.

      Bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, a hoàn Tiểu Tuyền mang mâm điểm tâm vào đặt lên bàn rồi trở ra ngoài.

      Tiêu Phong nhìn theo Hà Tử Lăng lúc này đứng bên bàn, :
      - Tối hôm qua… – Chàng ngưng lại ôm ngực thở chút rồi tiếp - Cảm ơn nàng, có nàng chắc ta chết mất xác ở nơi nào rồi cũng nên.

      Hà Tử Lăng vừa múc cháo ra chén cho Tiêu Phong vừa trả lời:
      -Ngài cần khách sáo với tiểu nữ, giữa hai ta còn ơn huệ gì, vả lại tiểu nữ cũng quen với mấy việc thế này rồi chứ đâu phải lần đầu.

      Hà Tử Lăng mang chén cháo quay trở lại bên giường đưa Tiêu Phong, thêm lời:
      -Tiểu nữ biết ngài ưa ăn cháo cũng như uống thuốc nhưng ngài hãy cố ăn chén cháo này cho ấm bụng.

      Tiêu Phong cầm chén cháo :
      - Trông nàng có vẻ quá mệt mỏi vì ta rồi, bây giờ ta sao, nàng cũng nên về Tụ Bảo Trai...

      Tiêu Phong chưa xong, Hà Tử Lăng cướp lời chàng:
      - Nếu ngài còn biết tiểu nữ mệt mỏi vì ngài tại sao tự quý trọng bản thân cho tiểu nữ nhờ?

      Tiêu Phong trả lời, chàng múc từng muỗng cháo đưa lên miệng cách uể oải.

      Suốt cả bữa sáng Tiêu Phong im lặng ăn cháo và gì nữa. Tiểu Tuyền lại mang bình trà trở vào phòng đặt lên bàn, thu dọn mâm đồ ăn rồi rời .

      Hà Tử Lăng rót trà ra tách cho Tiêu Phong, :
      - Nhiều lúc tiểu nữ cứ cảm giác mình như người điên vậy, chẳng hiểu sao cứ thích làm khổ mình như thế này, giá mà…

      Câu của Hà Tử Lăng khiến Tiêu Phong lặng người trong chút, tay cầm tách trà định nâng lên uống bỗng khựng lại. Hà Tử Lăng thấy Tiêu Phong thất thần nàng cũng bỏ lửng trọn vẹn câu . Nàng đợi chàng uống xong tách trà dìu chàng nằm xuống giường tiếp tục nghỉ ngơi.

      Cơn sốt của Tiêu Phong vẫn còn chưa hạ hoàn toàn, chàng vừa đặt lưng xuống giường hơi thở như nghẹn lại, mặt mày tối sầm rồi chẳng bao lâu chàng thiếp còn hay biết gì nữa. Hà Tử Lăng lại như đêm qua ngồi ghế cạnh bên giường lặng lẽ nhìn Tiêu Phong ngủ yên, ra lúc nãy nàng định với chàng rằng chàng vốn đến từ thảo nguyên, mà ở vùng quan ngoại thiếu các loài thảo dược, lẽ trong tam đại bộ của người Nữ Chân có người con nào ngoài nữ thần y khiến chàng vừa lòng nhưng rốt cuộc nàng nên lời.

      Hà Tử Lăng cũng thừa biết thời nàng có gì hay làm gì nữa đối với chàng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nàng có đòi sống đòi chết, khóc lóc thảm thiết, có chảy trôi hết những giọt nước mắt cũng chẳng cảm hóa được trái tim chàng. Mùa thu trời thường mưa ngừng, mưa rơi khắp nẻo đường, mưa cho mọi nhà nhưng ướt nổi lòng chàng. Vậy những giọt nước mắt của nàng có là gì? Bởi lẽ tâm tư chàng, tất cả cột chặt mình của người con tên, cột chặt vào mấy bụi cúc và hàng bạch quả trồng trong hoàng cung. Hà Tử Lăng khe khẽ lắc đầu, nén tiếng thở dài, nước mắt nàng lại ứa ra nhưng rồi nhanh chóng khô khi vừa ra nơi mí mắt nàng. Nàng suy nghĩ kỹ rồi, đành vậy thôi, trả chàng về với cuộc sống như khi chưa thuộc về nhau. phải lỗi của chàng, cũng chẳng phải lỗi của ai, chỉ là chàng và nàng phải dành cho nhau. Đơn giản vậy thôi. Sau khi chàng chính thức thuộc về Mẫn Mẫn rồi nàng rời . Vì tuy rằng chàng ở cạnh nàng, trong cùng mái nhà, thậm chí trong cùng căn phòng nhưng trái tim chàng xa nàng lắm rồi.

      Trưa hôm đó sính lễ được Lôi Kiến Minh và đoàn tùy tùng mang tới phủ trao cho Đài Nã, gồm có mão đội đầu làm bằng vàng rồng, đôi trâm cài tóc làm bằng ngọc phỉ thúy, mười tám chiếc vòng cũng được làm bằng vàng và cặp bông tai hạt trai. Ngoài đồ trang sức còn có bộ đồ thêu thủ công, bao gồm áo khoác ngoài màu đỏ có đính đá quý, vải lụa mỏng như cánh ve, áo trong màu hồng phấn và váy màu ráng chiều, hai cái túi gấm thêu hình uyên ương và Tống Tử Quan dùng để cầu may, bản “vi phụ chi đạo” do Vân Thanh La viết và vô số những món quà đắt tiền khác.

      Đài Nã phải là người thụ sủng nhược kinh tuy nhiên ánh mắt của bà khi trông thấy những mâm sính lễ cũng toát ra tia vui mừng cho đứa cháu cưng của mình. Đối với bộ tộc của bà mà , việc Mẫn Mẫn gả cho Tiêu Phong là việc nở mày nở mặt. Bởi vì việc mai mối thời bấy giờ lưu hành câu “nhà cao cửa rộng gả nữ, thấp môn thú phụ,” nghĩa là làm cha mẹ ai cũng hy vọng con của mình được gả vào nhà tốt để hưởng phước, hoặc tốt hơn hết là được sắc phong làm phi, bước lên mây, cần sớm chiều dãi nắng dầm mưa chịu đựng vất vả. Cho nên khi phối hôn vấn đề môn đăng hộ đối vẫn là hơn.

      Lại tới Phi Nhi.

      Ở kinh thành trời chập choạng tối đèn đuốc được thắp lung linh, đủ thứ thanh ồn ào tạp nham đến nỗi chẳng thể phân biệt được tiếng gì cho ra hồn. Chỉ đến nửa đêm về sáng thanh ấy mới lắng đọng dần. Phi Nhi vẫn chưa ngủ được, nàng lo cho bệnh tình của Tiêu Phong trở nặng bèn rời phòng ngủ của nàng để tìm chàng mặc dầu nửa canh giờ trước nàng đến thăm chàng rồi. Phi Nhi hành lang dẫn đến phòng ngủ của Tiêu Phong, chợt nàng nghe có tiếng chân, bước rất khẽ nhưng người tập võ lâu năm như nàng vẫn nghe được.

      Phi Nhi thấy bóng đen về hướng phòng sách của Tiêu Phong. Thông thường, Lôi Kiến Minh cho người canh gác căn phòng đó rất cẩn mật chút sơ suất nhưng hôm nay ông cùng bọn tùy tùng mang sính lễ tới phủ Đài Nã được giữ lại dùng tiệc nên vẫn còn chưa về, trong phủ Viễn vì vậy cũng vắng vẻ hơn mọi lần.

      Phi Nhi thấy người vận y phục dạ hành lướt đến cửa phòng sách, nhìn quanh quẩn rồi nhàng mở cửa vào phòng. Tiếng bước chân , thoạt đầu nhìn từ xa Phi Nhi cảm thấy tiếng bước chân này nàng từng nghe qua.

      Phi Nhi nhè tiến lại dùng ngón tay chọc thủng lỗ vách phòng sách nhìn vào trong. Ánh sáng yếu ớt từ cánh cửa sổ hé lọt soi lờ mờ lên vóc dạc người thon cao. Nhãn lực của Phi Nhi tuy ổn nhưng trong phòng sách hoàn toàn cách ly với ánh sáng bên ngoài nên cặp dạ nhãn của nàng cũng trở thành “ hùng có đất dụng võ.”

      Phi Nhi còn miên man nghĩ ngợi bỗng tiếng cọt kẹt vang lên làm nàng giật mình. Cửa phòng sách chợt mở, Phi Nhi vội phóng tới bụi cây mọc trong khoảnh sân trước hành lang mình bên trong, nàng nhìn người áo đen bước ra ngoài hành lang rồi phi thân bay về phía phòng ngủ của Tiêu Phong. Phi Nhi sợ người đó phát ra nàng nên dám đuổi sát theo, vả lại khinh công của người áo đen giỏi hơn nàng vài bậc, vừa nhanh vừa gây nên thanh rất , đến nỗi khi nhảy qua đầu bọn lính tuần tra hậu viên bọn chúng cũng chẳng hề hay. Phi Nhi tự nhận công phu của người áo đen so với Cửu Dương quả kém phần cao thâm.

      Phi Nhi cảm thấy lạnh người, người áo đen này hành động im lìm, nếu phải tận mắt trông thấy tồn tại của quả khiến nàng khó mà tin được, tựa như người đó chỉ là ảo tưởng có thực thể. Suy nghĩ này cảnh báo với Phi Nhi rằng người này nhất định là gián điệp được gài vào trong phủ vì sau khi rời phòng sách hề thoát ra phủ mà lại đến hậu viên. Người áo đen là a hoàn trong phủ hay là ai đây? Phi Nhi cũng thắc mắc biết người áo đen đến phòng sách tìm món đồ gì đây?

      Khi Phi Nhi tới trước cửa phòng ngủ của Tiêu Phong nàng thấy Hà Tử Lăng ngồi bên giường canh chừng giấc ngủ của chàng, cánh cửa phòng hé mở, Hà Tử Lăng ngồi chiếc ghế quay lưng ra phía nàng. Cặp mắt sắc bén của Phi Nhi kịp nhận biết đôi vai Hà Tử Lăng khẽ run biểu thị chủ nhân nó đề cao cảnh giác, bắt lấy từng động tĩnh khi có người ở phía sau. Phi Nhi nghĩ bước chân của nàng khẽ khàng thế này nếu là người bình thường dẫu nàng có đến cách ba thước họ cũng chưa chắc phát giác, chỉ có hạng hảo thủ trải qua quá trình rèn cặp cẩn thận mới luyện được thính giác và cảm quan nhanh nhạy như vậy.

      Trong đầu Phi Nhi lập tức ráp những mảnh ghép lại với nhau, lẽ người con này là người áo đen? tên gián điệp được cài vào phủ để nghe ngóng tin tức hay chỉ là trường hợp luyện võ đặc biệt liên quan đến tam mệnh đại thần? Phi Nhi lại nhớ lúc nàng mới vào phủ Viễn lần đầu gặp Hà Tử Lăng, nàng thấy đó là mắt phượng mày liễu trông vô cùng thanh nhã, đặc biệt là ánh mắt rất sắc sảo, diện mạo xinh đẹp bức người. Khi đó nàng bưng mâm trà định mang vào thư phòng cho Tiêu Phong, nàng đặt lên bàn xong rồi đứng thẳng người lên, ánh mắt hai người giao nhau. Phi Nhi phát đáy mắt của Hà Tử Lăng lóe ra những tia lửa trông rất đáng hãi, khiến cho lúc đó nàng phải chủ động cúi đầu lảng tránh, đôi mắt như có khí thế bức người. Cặp mắt của Hà Tử Lăng thoáng nhìn giống như mặt nước hồ bình lặng trong những ngày thu nhưng hằng sâu dưới đáy nước như có hàng vạn hòn đá ngầm cuồn cuộn, những khiến nàng yên tâm vì diện của Hà Tử Lăng trong phủ mà lại còn thêm mấy phần thấp thỏm. Nhưng sau đó thời gian dài trôi qua mà Hà Tử Lăng có dấu hiệu gì khả nghi, Phi Nhi lại thôi suy nghĩ tới. Song bây giờ Phi Nhi lại nghĩ trong ba năm qua muôn càng yên ả khi bão tố nổi dậy càng dữ dội. Nàng ở trong phủ cùng Hà Tử Lăng cũng mấy năm rồi nhưng ngặt nỗi đó chỉ là cảm giác trong lòng nàng, Phi Nhi chẳng thể làm sao để khẳng định cảm giác bất an của nàng, đành giả vờ như mọi vẫn bình thường.

      Phi Nhi có đầy bụng những nghi ngờ, nhưng mấy năm nay nàng cách gì vén bức màn bí mật đó lên.

      Sáng ngày hôm sau Phi Nhi thay Tiểu Tuyền mang đồ ăn sáng vào cho Tiêu Phong, đồng thời cũng len lén theo dõi những cử chỉ của Hà Tử Lăng, nhất là bước chân, càng nhìn nàng càng cảm thấy kinh tâm táng đởm. Song ánh mắt của Hà Tử Lăng long lanh như mộng, Hà Tử Lăng hầu Tiêu Phong ăn điểm tâm nhưng sâu trong đôi mắt đó Phi Nhi như thấy hai thanh kiếm lóe sáng. Còn Tiêu Phong hoàn toàn có chút nghi ngờ gì, có lẽ chàng cũng màng tới việc gì xảy ra chung quanh chàng nữa, việc chàng vĩnh viễn có cơ hội được tiếp tục ở bên nữ thần y và việc chàng sắp phải thành hôn với người chàng chiếm gần trọn tâm trí chàng. Nhất là chỉ còn vài ngày ngắn ngủi nữa thôi, thần sắc Tiêu Phong tối tăm như bầu trời đêm ba mươi. Tất cả những thứ đó, làm cho Phi Nhi cảm thấy vô cùng bất an.

      (còn tiếp)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :