123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thanh Sắc Cấm Dụ - Miêu Diệc Hữu Tú (c69 New~~)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      20. Lời đồn tự sụp đổ

      Edit: Ishtar

      Dù sao cũng ở trong vườn hoa Chu gia, Hàn Tả Tả sợ bị người khác nhìn thấy, vội vàng né tránh, lại giãy ra, nghe vậy ngoảnh mặt , xem thường : "Nhìn cái rắm!"

      Lang Hi mặt chút thay đổi "Nga" tiếng, bình tĩnh : "Em giận."

      Hàn Tả Tả trợn mắt nhìn.

      Lang Hi trong mắt lên ý cười, nhịn được cúi đầu hôn .

      Hàn Tả Tả tay đẩy mặt hắn ra, thân mình mất tự nhiên ngửa ra sau, thầm oán : " sao giống cún con thế này, vừa thấy mặt liền sáp lại liếm liếm... Đừng đừng, bị thấy thì chết!"

      Lang Hi cau mày, cánh tay dùng sức đem chặt chẽ vây ở trong ngực, bất mãn nhìn : "Ngoan chút."

      Hàn Tả Tả nhìn nhìn lầu, toàn bộ phòng đều đã tắt đèn hết, chỗ ngồi cũng rất tốt, hẳn là bị nhìn thấy.

      Hàn Tả Tả bất đắc dĩ buông tay ra, tùy ý Lang Hi hôn lên môi của .

      Bóng đêm mê ly, trong vườn hoa yên tĩnh từng cơn gió nhẹ thổi qua, Lang Hi có chút kìm lòng được, cánh tay ôm càng thêm siết chặt, ngậm môi hung ác mút vào, đầu lưỡi linh hoạt luồn lách chen vào bên trong, khuấy đảo đoạt tất cả hô hấp của .

      Đêm khuya yên tĩnh, chỉ nghe thấy lá cây khẽ xào xạc, trong gian thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thở dốc ái muội.

      "Dát —— "

      thanh bén nhọn bất thình lình đánh vỡ bầu khí yên lặng tốt đẹp, còn văng vẳng bên tai thật lâu chưa tiêu tán trong bóng đêm.

      Hàn Tả Tả bị hôn đến thần trí mơ hồ, vốn dần dần trầm mê, bỗng dưng nghe thấy động tĩnh, đột nhiên tỉnh táo lại, đẩy mạnh Lang Hi ra, xích đu lắc lư dữ dội, phát ra thanh chói tai.

      Lang Hi vội vàng dùng chân chống xuống đất, ổn định trọng tâm hai người, đè lại ra lệnh : "Đừng động đậy!"

      Tiếng động phát ra từ chiếc lồng chim treo dưới tàng cây, chú vẹt xám đập cánh phành phạch, vừa vỗ vừa kêu ầm ĩ đến khàn cả giọng "Cạc cạc dát" .

      Lang Hi mặt lập tức đen lại, tình dục trong mắt còn chưa tiêu tán, trong nháy mắt quay đầu đã biến thành lửa giận phừng phực đốt người, hận thể kẻ phá bĩnh là chú vẹt xám tội nghiệp kia vặt lông lột da.

      Hàn Tả Tả xấu hổ nhích sang bên cạnh một chút, nhìn thấy Lang Hi hiếm khi để lộ cảm xúc mặt, nhịn được bật cười khúc khích.

      Lang Hi u hỏi: "Muốn ăn thịt chim ?" (Tứ Lang rất là ‘trong sáng’ nha ^^)

      Muốn ăn thịt chim ... Chim...

      Hàn Tả Tả biểu tình giống như vừa bị sét đánh, gắt gao hướng ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc lồng chim cách đó xa, liều mạng khống chế để cho tầm mắt nhìn xuống thân dưới của Chú Tư. (chỉ có Tả Tả là đen tối thoy, hô hô ^^)

      Hàn Tả Tả trong lòng gào thét, Chú Tư phải cố ý một câu hai nghĩa khiến người khác nghĩ bậy đâu nha...

      Hàn Tả Tả vội ho tiếng, xóa sạch những suy nghĩ đáng khinh trong đầu trong đầu , khuyên nhủ: " mà tức giận với con vật kia làm gì nha!"

      Lang Hi hai mắt tối tăm, bắt lấy hai ̉ tay của , dùng bàn tay to lớn của mình giam cầm .

      Hàn Tả Tả cho là hắn lại muốn làm bậy, vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ: "Trễ lắm rồi, Chú Tư, em mệt quá a, muốn quay về phòng ngủ..."

      Lang Hi để ý tới, cánh tay nhàn rỗi còn lại từ trong túi quần lấy ra cái hộp.

      Dây ruy băng thắt nơ màu lam theo phong cách ̉ điển, chiếc hộp nhỏ được thiết kế khéo léo được đặt trong lòng bàn tay của Lang Hi, ngón cái đẩy nắp hộp mở ra, một chiếc vòng tay bằng ngọc tinh tế có vân hoa chìm xuất hiện trước mắt .

      Đường hoa văn tinh tế uốn lượn nền ngọc xanh biếc, Lang Hi lấy chiếc vòng tay ra, đeo vào ̉ tay của Hàn Tả Tả.

      Cảm giác mát lạnh của ngọc truyền đến, Hàn Tả Tả kinh ngạc nhìn cổ tay vừa mới có thêm một chiếc vòng nặng trịch, sau lúc lâu mới ngạc nhiên hỏi: "Cho em?"

      Lang Hi nắm hai tay của thưởng thức, thản nhiên "Ừ" tiếng.

      Hàn Tả Tả đã lên mạng xem tin tức, tất nhiên biết được chiếc vòng tay này giá trị xa xỉ bao nhiêu, lúng ta lúng túng lẩm bẩm: "Em còn nghĩ rằng mua cho Chu Lệ Thuỷ nha!"

      Lang Hi cúi đầu hôn lên mạch đập ̉ , nghe vậy lơ đễnh : "Chu Lệ Thuỷ là ai?"

      Hàn Tả Tả sửng sốt, đột nhiên nhịn được cười rộ lên.

      Lang Hi dừng chút, ngẩng đầu nhìn , hiển nhiên hiểu vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạn này của là vì sao.

      Lang Hi nhíu nhíu mày: "Rất thích?"

      Hàn Tả Tả buồn cười : "Thích biết Chu Lệ Thuỷ sao? Đương nhiên!"

      Lang Hi mờ mịt lát, lúc này mới nhận ra có chỗ nào đó thích hợp, hỏi : "Làm sao vậy?"

      Hàn Tả Tả trêu ghẹo : "Tin tức đều bay đầy trời, Chú Tư cư nhiên còn biết! tại các tạp chí lớn nhỏ đều đưa tin và con gái rượu của một chính khách quan trọng kết giao, chỉ có dắt tay nhau cùng tham dự tiệc từ thiện tối hôm đó, còn vung tiền như rác ra giá trời mua chiếc vòng tay vì Chu Lệ Thuỷ."

      Lang Hi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên tỉnh ngộ : "Em trở về tìm tôi đánh ghen."

      Hàn Tả Tả nụ cười mặt cứng đờ, tức giận : "Ai ghen chứ! Em một câu còn chưa hỏi đâu nha..."

      Lang Hi suy tư lát : "Thì ra ta tên là Chu Lệ Thuỷ, tôi và cha ta có chút quen biết, buổi tối lúc ở tiệc từ thiện gặp được Chu tiên sinh, ông ấy có nhờ tôi dẫn con gái ông ấy vào cửa..."

      Hàn Tả Tả thở dài: " nương nhà người ta nếu biết ngay cả tên của ấy đều nhớ , khẳng định bị làm thương tâm đến chết ... Chú Tư, đúng là hiểu tình thú gì nha, hề hiểu được thương hương tiếc ngọc!"

      Lang Hi hờ hững : "Nga, có biện pháp, nhớ được mặt!"

      Toàn bộ bất an và chua xót trong lòng Hàn Tả Tả trước đó đều tiêu tán hết, tựa như cơn mưa dầm ngớt trong một tháng rốt cuộc cũng dừng, trời quang mây tạnh, ánh mặt trời sáng lạn, tâm tình rất tốt!

      Lang Hi sờ sờ đầu , ngữ khí mang theo vui sướng thể che giấu: "Em để ý, tôi biết."

      Hàn Tả Tả phản xạ có điều kiện muốn phản bác, nhưng nhìn đến Lang Hi đuôi mày khóe mắt đều là ý cười, đột nhiên nửa câu cũng thốt ra tiếng.

      Lang Hi dịu dàng đặt nụ hôn lên trán , ngón tay vô ý thức vuốt ve chiếc vòng ̉ tay .

      Hàn Tả Tả im lặng trong chốc lát, vươn ngón tay chọc chọc ngực trái của : "Nếu biết, về sau đừng khiến em bất an nữa!"

      [​IMG]
      [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG]
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      Dung Nguyễn 1995, Hiyoko, Chôm chôm3 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 21
      Edit: Ishtar
      Last edited by a moderator: 1/5/17
      Dung Nguyễn 1995linhdiep17 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tang Đồng hung hăng "Hứ" tiếng, dứt khoát cúp điện thoại.
      Hàn Tả Tả ném điện thoại sang một bên, tay chân giang rộng nằm ịch ở giường.
      Sắc trời dần tối, trong phòng bật đèn, thoáng chốc đã tối om om.
      Hàn Tả Tả ngủ thiếp lúc nào biết, trong mơ màng nghe thấy tiếng điện thoại reo lên, cáu kỉnh đập vào giường một phát, nhắm mắt lại mò mò di động, cũng thèm nhìn xem là ai đã nhét vào tai, buồn bực oán giận: "Tang Tiểu Đồng cậu đủ rồi nha, đã với cậu tớ chuyển nhà cả ngày mệt lả người, cậu tạm thời tha cho tớ được ..."
      Đầu bên kia di động lâu có lên tiếng, sau lúc lâu mới truyền đến hai chữ lạnh lùng: "Chuyển nhà?"
      Hàn ý rét lạnh từ trong điện thoại phát ra, nháy mắt làm Hàn Tả Tả giật mình đông cứng lại, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan hơn phân nửa.
      Hàn Tả Tả trợn to mắt ngồi dậy, chần chừ : "Chú Tư?"
      Đứng lên mở đăng, Hàn Tả Tả chớp chớp mắt giải thích : "Xin lỗi chú tư, em lơ mơ buồn ngủ, nhìn kỹ tên người gọi màn hình, còn tưởng rằng lại là Tang Tiểu Đồng gọi tới ..."
      Lang Hi căn bản nghe nói huyên thuyên, ngữ điệu lạnh như băng tràn đầy áp bách, uy hiếp lập lại lần: "Chuyển nhà?"
      Hàn Tả Tả dừng chút, thế này mới đột nhiên nhớ tới, dường như còn chưa nói với Lang Hi chuyện tìm phòng trọ ở bên ngoài.
      Hàn Tả Tả biết khẳng định bất mãn, vội lấy lòng cười cười : "Chú tư, thực xin lỗi, dạo này công việc bận quá, em quên cho ... Đừng lo lắng, em đã chuyển xong mọi thứ rồi!"
      Lang Hi lạnh lùng mở miệng: "Địa chỉ."
      Ngữ điệu bình lặng lên xuống, lại gây cho Hàn Tả Tả áp lực rất lớn.
      Hàn Tả Tả sờ sờ sóng mũi, thành thành nói địa chỉ.
      Lang Hi một câu cũng chưa đã cúp điện thoại, đánh tay lái, hướng về phía trường học của Hàn Tả Tả phóng xe như bay.
      Chiều tối thứ bảy chính là thời điểm náo nhiệt nhất của làng đại học, đặc biệt là tiết trời ôn hòa dễ chịu như vậy, rất nhiều sinh viên hẹn dạo phố liên hoan, hoặc là sau khi ăn xong cùng nhau tản bộ, tốp năm tốp ba cùng chỗ, thường thường truyền đến tiếng cười giòn vang ầm ĩ.
      Lang Hi thả chậm tốc độ, đem xe dừng ở ven đường, lập tức vào khu tòa nhà dành cho viên chức.
      Tòa nhà cũ nát chỉ có năm sáu tầng, loang lổ vách tường dán đầy các tin tức quảng cáo.
      Lang Hi ánh mắt trầm xuống, bước tiếp về phía trước, dọc theo chật chội bậc thang u chật chội, rất nhanh tìm được cửa phòng Hàn Tả Tả đã .
      Hàn Tả Tả đoán Lang Hi rất nhanh sẽ tới, vội vàng lấy ấm điện đun nước, còn rửa sạch hai cái ly, chuẩn bị trong chốc lát tiếp đãi .
      Cửa bị gõ cang, Hàn Tả Tả khỏi có chút kinh ngạc, ngờ tới lại đến nhanh như vậy, vội vàng chạy ra phòng mở cửa cho .
      Mỗi tầng chỉ mắc một đèn tuýp nhỏ chỗ cửa thoát hiểm, hành lang rất tối, Lang Hi mặt chút thay đổi nhìn , đáy mắt thần sắc , thêm vào đó là khoảng tối đen sau lưng hắn, làm cho ánh mắt càng tối tăm u ám.
      Hàn Tả Tả nghiêng người cười : "Nhanh vào a!"
      Lang Hi trầm mặc bước vào, thân hình đàn ông cao lớn cường tráng tiến vào đứng giữa phòng khách, thoáng chốc làm cho khí cả căn phòng căng thẳng.
      Hàn Tả Tả đóng cửa lại, ngượng ngùng cười cười: "Chú tư, cứ tự nhiên ngồi , hôm nay vừa chuyển đén, nơi này cái gì cũng có... uống nước lọc đỡ được chứ?"
      Lang Hi lời nào, cau mày quét vòng, cửa phòng ngủ đóng, trong phòng trang trí cực kì đơn giản, liếc mắt cái liền nhìn thấy hết tất cả.
      Last edited by a moderator: 1/5/17

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 22

      Edit: Ishtar

      Hàn Tả Tả muốn xem ấm nước đã sôi chưa, lúc ngang qua người Lang Hi cánh tay đột nhiên bị giữ chặt.

      Hàn Tả Tả dừng bước, quay đầu lại nghi hoặc nhìn .

      "Sao vậy..."

      "…" còn chưa nói hết câu, Lang Hi kéo cả người về phía trước, nhấc chân gắt gao vây chặt lại.

      "A —— "

      Hàn Tả Tả bị một lực lớn kéo lại, trọng tâm vững lảo đảo về phía sau, phần eo đụng mạnh vào mép bàn, đau đến phải chau mày, nhịn được thầm mắng, cái bàn gỗ chết tiệt này quả nhiên rắn chắc, bị một lực lớn như vậy va chạm, cư nhiên chút sứt mẻ.

      Lang Hi hai mắt thâm trầm nhìn chằm chằm , chóp mũi chạm nhau, hô hấp của hai người như hòa vào nhau, tuy rằng tư thế ái muội, lại hiểu sao Hàn Tả Tả cảm thấy bức bách thật lớn.

      Trong đôi mắt thâm trầm u ám trộn lẫn cảm xúc phức tạp khôn kể, Hàn Tả Tả đáy lòng thoáng bất an, sau lưng dựa vào mép bàn, đầu cũng ́ ngửa ra sau, được tự nhiên hỏi: "Chú tư, rốt cuộc làm sao vậy?"

      Bàn tay Lang Hi nắm cổ tay càng thêm dùng sức, sức lực kia như muốn bóp nát xương , làm Hàn Tả Tả đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, nhịn được khẽ hô đau một tiếng.

      Lang Hi dường như đột nhiên bừng tỉnh, nới lỏng tay nắm lấy , thân thể lại càng thêm nhích lại gần.

      "Em hối hận?"

      Lang Hi ngữ khí cực kỳ đạm mạc, lại mang theo khẩn trương làm cho người ta dễ phát .

      Hàn Tả Tả nghe ra thanh run trong đó, giãy dụa : "Gì chứ... Chú Tư, buông ra trước!"

      Lang Hi sắc mặt trầm xuống, khẩu khí cường ngạnh : " buông!"

      Hàn Tả Tả thể nhịn được nữa, tư thế này làm cho thoải mái, vốn đã mệt đến xương sống thắt lưng rã rời, lại ngửa ra sau như vậy, bao lâu liền cảm thấy chống đỡ nổi nữa.

      Hàn Tả Tả cũng lạnh mặt, hơi chút tức giận : "Buông ra!"

      Lang Hi toàn thân cứng đờ, buông cổ tay ra, chậm rãi đứng thẳng lại.

      Hàn Tả Tả nhàng thở ra, chống cạnh bàn đứng thẳng thắt lưng, vừa muốn mở miệng làm dịu khí, liền cảm thấy bả vai căng thẳng, Lang Hi hai tay giam cầm , buộc đối diện với chính mình.

      Sắc mặt Lang Hi khó coi trước nay chưa từng có, hai mắt tối tăm thần bí như biển sâu mờ mịt thể nhận biết, bất thình lình sóng triều quay cuồng ồ ạt vọt tới, rít gào cuốn linh hồn vào trong đó.

      Hàn Tả Tả hoàn toàn vô lực chống cự.

      Lang Hi giữ chặt vai , nhìn thật sâu vào trong mắt , hai tròng mắt đen bong đến lạ thường, hề che giấu khí thế cùng dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, từng chữ từng chữ : "Tuyệt, , buông, tay!"

      Hàn Tả Tả kinh ngạc nhìn , tuy rằng thể lý giải sự khác thường của , nhưng vẫn bị hàn ý quyết tuyệt (quyết cho cự tuyệt) của Lang Hi làm cho kinh sợ.

      Trong căn phòng nhỏ lặng im tiếng động.

      Hàn Tả Tả bất an mở miệng: "Chú Tư, rốt cuộc là có chuyện gì? buông ra trước... Chúng ta ngồi xuống, sau đó từ từ chuyện được ?"

      Lang Hi trầm tĩnh trong chốc lát, cuối cùng cũng chậm rãi buông lỏng hai tay, lui về sau hai bước, ngồi xuống ghế.

      Hàn Tả Tả lặng lẽ nhàng thở ra, lấy một cái ghế khác ngồi xuống ở đầu bên kia, cùng mặt đối mặt.

      Hàn Tả Tả cẩn thận nhớ lại trong khoảng thời gian này, nhưng vẫn phát ra có cái gì có thể khiến cho chú tư phản ứng lớn như vậy, cân nhắc suy tính trong bụng, vừa muốn mở miệng hỏi, chợt nghe thấy hàng loạt tiếng "vù vù ——"rít dài, dọa nhảy dựng.

      Thanh chói tai bất thình lình xuất hiện, Hàn Tả Tả cuống quýt nhảy dựng lên, chạy đến chỗ ấm nước rút phích cắm.

      Thật là lẩm cẩm nha, tự nhiên quên mất nấu ấm nước, may là ấm nước này có chức năng thông báo khi nước sôi, bằng nó cứ sôi như vậy cũng phát hiện ra.

      Lang Hi nhìn chằm chằm vào Hàn Tả Tả, ánh mắt giây phút nào rời khỏi người .

      Hàn Tả Tả bị nhìn đến được tự nhiên, cười khan : "Thiếu chút nữa thì quên mất còn nấu nước rồi... Chú tư muốn uống chút nước ?"

      Hàn Tả Tả cũng chờ trả lời, khẩn trương nhấc ấm nước nóng, đem nước còn sôi ùng ục rót vào trong cái ly đã được rửa sạch.

      Ly thủy tinh vừa mới dùng nước lạnh rửa qua còn chưa lau khô, đột nhiên rót nước sôi vào, trong nóng ngoài lạnh xung khắc nhau "Phanh" tiếng nổ tung.

      Hàn Tả Tả sợ tới mức hét lên tiếng, thiếu chút nữa ném ấm nước nóng trong tay , tay buông lỏng, lại có nghe thấy tiếng ấm nước rơi xuống đất, lưng xuất hiện một vòng tay, nhấc bổng hai chân lên khỏi mặt đất.

      Nước ấm và mảnh thủy tinh vỡ vụn rơi đầy mặt đất, may mắn Lang Hi phản ứng nhanh, kịp thời ôm né ra, bằng Hàn Tả Tả bị thủy tinh cắt trúng, cũng bị nước nóng tạt phỏng.

      Hàn Tả Tả hoảng hồn ngơ ngác quay đầu lại, vòm ngực rộng lớn ấm áp của Lang Hi dán chặt vào phía sau lưng , cánh tay mạnh mẽ rắn chắc vòng ngang qua ôm lấy , tạo cho một cảm giác an toàn tới cực điểm.

      "Có bị thương chỗ nào ?"

      Hàn Tả Tả lắc lắc đầu, vội vàng khẩn trương hỏi: " thì sao? Có bị phỏng ?"

      Lang Hi tay phải vững vàng cầm ấm nước, đặt trở lại kệ bếp, cau mày trách mắng: "Sao lại cẩn thận như vậy, ly chưa lau khô mà thấy ư? Nước nóng thế kia, em lại còn dám thất thần..."

      Hàn Tả Tả cầm tay phải của hắn xem xét, thấy bị phỏng chỗ nào mới nhẹ nhàng thở ra.

      Bên tai nghe tiếng Lang Hi mang theo lửa giận trách cứ, chẳng những tức giận, mà còn cảm thấy đáy lòng ấm áp, đây là Lang Hi lần đầu tiên nhiều như vậy, còn là vì lo lắng cho , nắm tay khẽ cười : "Lần sau ..."

      Lang Hi trở tay ôm lấy , lạnh lùng : " có lần sau, ngày mai tôi sẽ sai người đem máy nước nóng tới, thứ đồ này an toàn, về sau cho phép dùng!"

      Hàn Tả Tả liên tục gật đầu, sợ Lang Hi tức giận, chỉ sợ trầm mặc.

      Trải qua việc ngoài ý muốn này, bầu khí giữa hai người hiển nhiên là còn xa cách như trước đó nữa.

      Hàn Tả Tả cúi đầu thở dài, dứt khoát dựa vào cạnh cửa sổ đứng chuyện: "Chú tư à, rốt cuộc đêm nay làm sao vậy?"

      Lang Hi cuối cùng trầm mặc nữa, tức giận : "Em hối hận , em cư nhiên hối hận..."

      Thanh dần dần nhỏ lại, mang theo sự ủy khuất ‘ thèm che giấu’. (Ish: giữ hình tượng trưởng bối nào Tứ Lang ^^)

      Hàn Tả Tả ngạc nhiên hỏi: "Em hối hận cái gì?"

      Lang Hi hừ lạnh: "Em lúc trước đã đáp ứng rồi, tôi tuyệt cho em cơ hối hận!"

      Hàn Tả Tả hiểu ra sao: " đúng a, chú tư, tự dưng nói đầu đuôi như vậy ... Em nghe hiểu gì hết ah?"

      Lang Hi hờ hững : "Em cho là chuyển ra ngoài ở, thì có thể tránh được tôi sao!"

      Hàn Tả Tả nhíu mày: "Em trốn tránh cái gì? Để cho..."

      Hàn Tả Tả dở khóc dở cười : "Em đã nói rồi, em là vì gần đây quá bận rộn nên mới quên mất nói cho biết! Em theo Tang Đồng, công việc dồn dập, mỗi lần đều tới tận khuya mới kết thúc, ký túc xá đóng cửa sớm rất bất tiện, cho nên em mới dọn ra ngoài thuê phòng ở! Thật hiểu nổi... người hai người đối với việc em chuyển ra ký túc xá phản ứng lớn như vậy, còn đều là suy đoán lung tung vớ vẩn nữa chứ!"

      Một mình Tang Tiểu Đồng đã đủ nhức đầu rồi, nghĩ tới trình độ suy đoán lung tung của chú tư nhà còn cao siêu hơn.

      Quả nhiên, lòng đàn ông sâu như đáy biển, đàn ông trầm mặc lại càng khó nắm bắt tâm tư à nha!

      Lang Hi sắc mặt cứng đờ, cơ bắp căng thẳng dần dần thả lỏng lại, hờn giận trừng mắt : " sớm?"

      Hàn Tả Tả khóc ra nước mắt: "Chú tư, cho em cơ hội mở miệng sao?"

      Hàn Tả Tả cẩn thận hồi tưởng lại, đem Lang Hi cùng phản ứng của liên kết với nhau, liền hiểu rõ đầu đuôi, nghĩ muốn chuyển ra ngoài, là từ Chu gia chuyển ra.

      Chú Tư, rốt cuộc là bất an đến cỡ nào ah...

      Hàn Tả Tả vừa cảm động việc hắn để ý quan tâm , lại đối với sự lỗ mãng ngang ngược của có chút bất đắc dĩ biết làm sao.

      Lang Hi xấu hổ quay mặt , nhìn trái nhìn phải hỏi: "Đồ lau ở đâu, tôi dọn dẹp!"

      Hàn Tả Tả hít sâu một hơi, nghiêm túc : "Chuyện này cứ để đó... Chú Tư, em cảm thấy chúng ta hẳn là nên ngồi xuống chuyện một lần!"

      Lang Hi thần sắc nháy mắt mất tự nhiên, trong mắt lên tia buồn bực, vẫn ́ giả bộ bình tĩnh : "Là lỗi của tôi."

      Hàn Tả Tả kinh ngạc nhìn về phía , kìm lòng đậu "A" tiếng, ngữ điệu lên cao, chút nào che giấu sự ngạc nhiên hiện lên khuôn mặt.

      Lang Hi sắc mặt đen lại, nhấp mím môi, trầm giọng : "Tôi có nghe em giải thích, hiểu lầm em, là lỗi của tôi!"

      Hàn Tả Tả hai tay ôm ngực, nhíu mày : "Thái độ nhận sai như vậy miễn cưỡng được thông qua, nhưng... Chuyện nên nói vẫn phải nói!"

      Hàn Tả Tả hướng ghế dựa đến, nâng chân lên, còn chưa kịp qua đống thủy tinh rơi mặt đất, bị Lang Hi ngăn lại.

      "Sẽ đạp trúng."

      Hàn Tả Tả cảm thấy có chút thất thố, nhưng nhìn thấy Lang Hi vẻ mặt đồng ý nhìn chằm chằm chân , cũng liền ngượng ngùng phản bác.

      Hàn Tả Tả được tự nhiên cuộn tròn ngón chân, muốn ra vẻ có việc gì sai hắn lấy đồ lau dọn dẹp sạch , liền cảm thấy chân bị nhấc lên, nháy mắt cả cơ thể bị nhấc bổng.

      Hàn Tả Tả kinh ngạc hét lên, phản xạ có điều kiện vòng tay ôm chặt ̉ hắn.

      Lang Hi đem cả người ôm vào trong ngực, vững vàng qua đống thủy tinh, ôm về phía phòng ngủ.

      Hàn Tả Tả sắc mặt đỏ lên, trái tim nhảy bùm bùm kịch liệt, đến khi chớp mắt nhìn chằm chằm Lang Hi lướt qua hai chiếc ghế trong phòng khách, bước chân vẫn ngừng lại về phía phòng ngủ, khuôn mặt Hàn Tả Tả lúc này càng thêm đỏ bừng.

      Này này này... nam quả nữ ở chung một phòng, nửa đêm nửa hôm phải chơi trò ‘thì thầm’ chứ...

      Có thể hay quá nhanh rồi nha!

      Lang Hi đem đặt ở giường, sau đó ấn ngồi xuống, từ cao nhìn , bình tĩnh mở miệng: "Ngồi xuống, ."

      Nói cái đầu !

      Hàn Tả Tả thẹn quá thành giận đẩy ra, ngồi xếp bằng lại, cười lạnh : "Chú tư, như vậy là được, vừa thấy mặt hai lời liền hùng hùng hổ hổ sáp lại, cũng phải cầm tinh con chó ..."

      "Ta là." Lang Hi đột nhiên lên tiếng đánh gãy, còn nghiêm túc , "Tôi cầm tinh con chó." (Ish: trời ơi ta đau bụng khúc này quá, pó tay rồi ~o~)

      Hàn Tả Tả cứng họng, vừa mới bắt đầu trưng ra khí thế lạnh lùng đã như bong bóng bị kim đâm thủng, nhanh chóng xì hơi xẹp xuống.

      Hàn Tả Tả phát điên : " được đùa giỡn cho qua chuyện, em nghiêm túc nói chuyện với !"

      Lang Hi nhíu nhíu mày, nâng tay giống như vuốt ve bộ lông thú cưng mà sờ sờ đầu : "Ân, tôi đùa."

      Hàn Tả Tả buồn bực trừng mắt nhìn , phen hất tay ra.

      Lang Hi nghi hoặc hỏi: " chuyện?"

      Hàn Tả Tả bi phẫn rống: "Nói cái cọng lông a, khí hoàn toàn có, nói nổi nữa!"

      Lang Hi mặt chút thay đổi "Ân" tiếng.

      Hàn Tả Tả cảm thấy thất bại hít sâu một hơi, ủ rũ cong chân lên, ôm đầu gối ngồi ở giường.

      Lang Hi thản nhiên : " chuyện, thì tiếp tục."

      Hàn Tả Tả uể oải nghiêng mặt: "Tiếp tục cái gì?"

      Lang Hi bí hiểm nhìn , nhếch khóe miệng : " đương, ‘Nói’ xong rồi, sau đó nên ‘Làm’ !"

      Hàn Tả Tả cảnh giác rụt lui: "Làm gì?"

      Lang Hi thản nhiên liếc mắt nhìn cái, ánh mắt hơi hơi nheo lại, hai mắt thâm trầm nhìn phía trước, từ từ mở miệng trả lời: "Làm, !" (thấy để làm tình thuận lắm, mình để nguyên văn vậy, đọc cũng thấy hay hay hợp vần nha ^^!)



      p/s: đừng ném đá ta tội nghiệp, chương sau ... thật rồi đấy ~o~

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22

      Edit: Ishtar

      Hàn Tả Tả muốn xem ấm nước đã sôi chưa, lúc ngang qua người Lang Hi cánh tay đột nhiên bị giữ chặt.

      Hàn Tả Tả dừng bước, quay đầu lại nghi hoặc nhìn .

      "Sao vậy..."

      "…" còn chưa nói hết câu, Lang Hi kéo cả người về phía trước, nhấc chân gắt gao vây chặt lại.

      "A —— "

      Hàn Tả Tả bị một lực lớn kéo lại, trọng tâm vững lảo đảo về phía sau, phần eo đụng mạnh vào mép bàn, đau đến phải chau mày, nhịn được thầm mắng, cái bàn gỗ chết tiệt này quả nhiên rắn chắc, bị một lực lớn như vậy va chạm, cư nhiên chút sứt mẻ.

      Lang Hi hai mắt thâm trầm nhìn chằm chằm , chóp mũi chạm nhau, hô hấp của hai người như hòa vào nhau, tuy rằng tư thế ái muội, lại hiểu sao Hàn Tả Tả cảm thấy bức bách thật lớn.

      Trong đôi mắt thâm trầm u ám trộn lẫn cảm xúc phức tạp khôn kể, Hàn Tả Tả đáy lòng thoáng bất an, sau lưng dựa vào mép bàn, đầu cũng ́ ngửa ra sau, được tự nhiên hỏi: "Chú tư, rốt cuộc làm sao vậy?"

      Bàn tay Lang Hi nắm cổ tay càng thêm dùng sức, sức lực kia như muốn bóp nát xương , làm Hàn Tả Tả đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, nhịn được khẽ hô đau một tiếng.

      Lang Hi dường như đột nhiên bừng tỉnh, nới lỏng tay nắm lấy , thân thể lại càng thêm nhích lại gần.

      "Em hối hận?"

      Lang Hi ngữ khí cực kỳ đạm mạc, lại mang theo khẩn trương làm cho người ta dễ phát .

      Hàn Tả Tả nghe ra thanh run trong đó, giãy dụa : "Gì chứ... Chú Tư, buông ra trước!"

      Lang Hi sắc mặt trầm xuống, khẩu khí cường ngạnh : " buông!"

      Hàn Tả Tả thể nhịn được nữa, tư thế này làm cho thoải mái, vốn đã mệt đến xương sống thắt lưng rã rời, lại ngửa ra sau như vậy, bao lâu liền cảm thấy chống đỡ nổi nữa.

      Hàn Tả Tả cũng lạnh mặt, hơi chút tức giận : "Buông ra!"

      Lang Hi toàn thân cứng đờ, buông cổ tay ra, chậm rãi đứng thẳng lại.

      Hàn Tả Tả nhàng thở ra, chống cạnh bàn đứng thẳng thắt lưng, vừa muốn mở miệng làm dịu khí, liền cảm thấy bả vai căng thẳng, Lang Hi hai tay giam cầm , buộc đối diện với chính mình.

      Sắc mặt Lang Hi khó coi trước nay chưa từng có, hai mắt tối tăm thần bí như biển sâu mờ mịt thể nhận biết, bất thình lình sóng triều quay cuồng ồ ạt vọt tới, rít gào cuốn linh hồn vào trong đó.

      Hàn Tả Tả hoàn toàn vô lực chống cự.

      Lang Hi giữ chặt vai , nhìn thật sâu vào trong mắt , hai tròng mắt đen bong đến lạ thường, hề che giấu khí thế cùng dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, từng chữ từng chữ : "Tuyệt, , buông, tay!"

      Hàn Tả Tả kinh ngạc nhìn , tuy rằng thể lý giải sự khác thường của , nhưng vẫn bị hàn ý quyết tuyệt (quyết cho cự tuyệt) của Lang Hi làm cho kinh sợ.

      Trong căn phòng nhỏ lặng im tiếng động.

      Hàn Tả Tả bất an mở miệng: "Chú Tư, rốt cuộc là có chuyện gì? buông ra trước... Chúng ta ngồi xuống, sau đó từ từ chuyện được ?"

      Lang Hi trầm tĩnh trong chốc lát, cuối cùng cũng chậm rãi buông lỏng hai tay, lui về sau hai bước, ngồi xuống ghế.

      Hàn Tả Tả lặng lẽ nhàng thở ra, lấy một cái ghế khác ngồi xuống ở đầu bên kia, cùng mặt đối mặt.

      Hàn Tả Tả cẩn thận nhớ lại trong khoảng thời gian này, nhưng vẫn phát ra có cái gì có thể khiến cho chú tư phản ứng lớn như vậy, cân nhắc suy tính trong bụng, vừa muốn mở miệng hỏi, chợt nghe thấy hàng loạt tiếng "vù vù ——"rít dài, dọa nhảy dựng.

      Thanh chói tai bất thình lình xuất hiện, Hàn Tả Tả cuống quýt nhảy dựng lên, chạy đến chỗ ấm nước rút phích cắm.

      Thật là lẩm cẩm nha, tự nhiên quên mất nấu ấm nước, may là ấm nước này có chức năng thông báo khi nước sôi, bằng nó cứ sôi như vậy cũng phát hiện ra.

      Lang Hi nhìn chằm chằm vào Hàn Tả Tả, ánh mắt giây phút nào rời khỏi người .

      Hàn Tả Tả bị nhìn đến được tự nhiên, cười khan : "Thiếu chút nữa thì quên mất còn nấu nước rồi... Chú tư muốn uống chút nước ?"

      Hàn Tả Tả cũng chờ trả lời, khẩn trương nhấc ấm nước nóng, đem nước còn sôi ùng ục rót vào trong cái ly đã được rửa sạch.

      Ly thủy tinh vừa mới dùng nước lạnh rửa qua còn chưa lau khô, đột nhiên rót nước sôi vào, trong nóng ngoài lạnh xung khắc nhau "Phanh" tiếng nổ tung.

      Hàn Tả Tả sợ tới mức hét lên tiếng, thiếu chút nữa ném ấm nước nóng trong tay , tay buông lỏng, lại có nghe thấy tiếng ấm nước rơi xuống đất, lưng xuất hiện một vòng tay, nhấc bổng hai chân lên khỏi mặt đất.

      Nước ấm và mảnh thủy tinh vỡ vụn rơi đầy mặt đất, may mắn Lang Hi phản ứng nhanh, kịp thời ôm né ra, bằng Hàn Tả Tả bị thủy tinh cắt trúng, cũng bị nước nóng tạt phỏng.

      Hàn Tả Tả hoảng hồn ngơ ngác quay đầu lại, vòm ngực rộng lớn ấm áp của Lang Hi dán chặt vào phía sau lưng , cánh tay mạnh mẽ rắn chắc vòng ngang qua ôm lấy , tạo cho một cảm giác an toàn tới cực điểm.

      "Có bị thương chỗ nào ?"

      Hàn Tả Tả lắc lắc đầu, vội vàng khẩn trương hỏi: " thì sao? Có bị phỏng ?"

      Lang Hi tay phải vững vàng cầm ấm nước, đặt trở lại kệ bếp, cau mày trách mắng: "Sao lại cẩn thận như vậy, ly chưa lau khô mà thấy ư? Nước nóng thế kia, em lại còn dám thất thần..."

      Hàn Tả Tả cầm tay phải của hắn xem xét, thấy bị phỏng chỗ nào mới nhẹ nhàng thở ra.

      Bên tai nghe tiếng Lang Hi mang theo lửa giận trách cứ, chẳng những tức giận, mà còn cảm thấy đáy lòng ấm áp, đây là Lang Hi lần đầu tiên nhiều như vậy, còn là vì lo lắng cho , nắm tay khẽ cười : "Lần sau ..."

      Lang Hi trở tay ôm lấy , lạnh lùng : " có lần sau, ngày mai tôi sẽ sai người đem máy nước nóng tới, thứ đồ này an toàn, về sau cho phép dùng!"

      Hàn Tả Tả liên tục gật đầu, sợ Lang Hi tức giận, chỉ sợ trầm mặc.

      Trải qua việc ngoài ý muốn này, bầu khí giữa hai người hiển nhiên là còn xa cách như trước đó nữa.

      Hàn Tả Tả cúi đầu thở dài, dứt khoát dựa vào cạnh cửa sổ đứng chuyện: "Chú tư à, rốt cuộc đêm nay làm sao vậy?"

      Lang Hi cuối cùng trầm mặc nữa, tức giận : "Em hối hận , em cư nhiên hối hận..."

      Thanh dần dần nhỏ lại, mang theo sự ủy khuất ‘ thèm che giấu’. (Ish: giữ hình tượng trưởng bối nào Tứ Lang ^^)

      Hàn Tả Tả ngạc nhiên hỏi: "Em hối hận cái gì?"

      Lang Hi hừ lạnh: "Em lúc trước đã đáp ứng rồi, tôi tuyệt cho em cơ hối hận!"

      Hàn Tả Tả hiểu ra sao: " đúng a, chú tư, tự dưng nói đầu đuôi như vậy ... Em nghe hiểu gì hết ah?"

      Lang Hi hờ hững : "Em cho là chuyển ra ngoài ở, thì có thể tránh được tôi sao!"

      Hàn Tả Tả nhíu mày: "Em trốn tránh cái gì? Để cho..."

      Hàn Tả Tả dở khóc dở cười : "Em đã nói rồi, em là vì gần đây quá bận rộn nên mới quên mất nói cho biết! Em theo Tang Đồng, công việc dồn dập, mỗi lần đều tới tận khuya mới kết thúc, ký túc xá đóng cửa sớm rất bất tiện, cho nên em mới dọn ra ngoài thuê phòng ở! Thật hiểu nổi... người hai người đối với việc em chuyển ra ký túc xá phản ứng lớn như vậy, còn đều là suy đoán lung tung vớ vẩn nữa chứ!"

      Một mình Tang Tiểu Đồng đã đủ nhức đầu rồi, nghĩ tới trình độ suy đoán lung tung của chú tư nhà còn cao siêu hơn.

      Quả nhiên, lòng đàn ông sâu như đáy biển, đàn ông trầm mặc lại càng khó nắm bắt tâm tư à nha!

      Lang Hi sắc mặt cứng đờ, cơ bắp căng thẳng dần dần thả lỏng lại, hờn giận trừng mắt : " sớm?"

      Hàn Tả Tả khóc ra nước mắt: "Chú tư, cho em cơ hội mở miệng sao?"

      Hàn Tả Tả cẩn thận hồi tưởng lại, đem Lang Hi cùng phản ứng của liên kết với nhau, liền hiểu rõ đầu đuôi, nghĩ muốn chuyển ra ngoài, là từ Chu gia chuyển ra.

      Chú Tư, rốt cuộc là bất an đến cỡ nào ah...

      Hàn Tả Tả vừa cảm động việc hắn để ý quan tâm , lại đối với sự lỗ mãng ngang ngược của có chút bất đắc dĩ biết làm sao.

      Lang Hi xấu hổ quay mặt , nhìn trái nhìn phải hỏi: "Đồ lau ở đâu, tôi dọn dẹp!"

      Hàn Tả Tả hít sâu một hơi, nghiêm túc : "Chuyện này cứ để đó... Chú Tư, em cảm thấy chúng ta hẳn là nên ngồi xuống chuyện một lần!"

      Lang Hi thần sắc nháy mắt mất tự nhiên, trong mắt lên tia buồn bực, vẫn ́ giả bộ bình tĩnh : "Là lỗi của tôi."

      Hàn Tả Tả kinh ngạc nhìn về phía , kìm lòng đậu "A" tiếng, ngữ điệu lên cao, chút nào che giấu sự ngạc nhiên hiện lên khuôn mặt.

      Lang Hi sắc mặt đen lại, nhấp mím môi, trầm giọng : "Tôi có nghe em giải thích, hiểu lầm em, là lỗi của tôi!"

      Hàn Tả Tả hai tay ôm ngực, nhíu mày : "Thái độ nhận sai như vậy miễn cưỡng được thông qua, nhưng... Chuyện nên nói vẫn phải nói!"

      Hàn Tả Tả hướng ghế dựa đến, nâng chân lên, còn chưa kịp qua đống thủy tinh rơi mặt đất, bị Lang Hi ngăn lại.

      "Sẽ đạp trúng."

      Hàn Tả Tả cảm thấy có chút thất thố, nhưng nhìn thấy Lang Hi vẻ mặt đồng ý nhìn chằm chằm chân , cũng liền ngượng ngùng phản bác.

      Hàn Tả Tả được tự nhiên cuộn tròn ngón chân, muốn ra vẻ có việc gì sai hắn lấy đồ lau dọn dẹp sạch , liền cảm thấy chân bị nhấc lên, nháy mắt cả cơ thể bị nhấc bổng.

      Hàn Tả Tả kinh ngạc hét lên, phản xạ có điều kiện vòng tay ôm chặt ̉ hắn.

      Lang Hi đem cả người ôm vào trong ngực, vững vàng qua đống thủy tinh, ôm về phía phòng ngủ.

      Hàn Tả Tả sắc mặt đỏ lên, trái tim nhảy bùm bùm kịch liệt, đến khi chớp mắt nhìn chằm chằm Lang Hi lướt qua hai chiếc ghế trong phòng khách, bước chân vẫn ngừng lại về phía phòng ngủ, khuôn mặt Hàn Tả Tả lúc này càng thêm đỏ bừng.

      Này này này... nam quả nữ ở chung một phòng, nửa đêm nửa hôm phải chơi trò ‘thì thầm’ chứ...

      Có thể hay quá nhanh rồi nha!

      Lang Hi đem đặt ở giường, sau đó ấn ngồi xuống, từ cao nhìn , bình tĩnh mở miệng: "Ngồi xuống, ."

      Nói cái đầu !

      Hàn Tả Tả thẹn quá thành giận đẩy ra, ngồi xếp bằng lại, cười lạnh : "Chú tư, như vậy là được, vừa thấy mặt hai lời liền hùng hùng hổ hổ sáp lại, cũng phải cầm tinh con chó ..."

      "Ta là." Lang Hi đột nhiên lên tiếng đánh gãy, còn nghiêm túc , "Tôi cầm tinh con chó." (Ish: trời ơi ta đau bụng khúc này quá, pó tay rồi ~o~)

      Hàn Tả Tả cứng họng, vừa mới bắt đầu trưng ra khí thế lạnh lùng đã như bong bóng bị kim đâm thủng, nhanh chóng xì hơi xẹp xuống.

      Hàn Tả Tả phát điên : " được đùa giỡn cho qua chuyện, em nghiêm túc nói chuyện với !"

      Lang Hi nhíu nhíu mày, nâng tay giống như vuốt ve bộ lông thú cưng mà sờ sờ đầu : "Ân, tôi đùa."

      Hàn Tả Tả buồn bực trừng mắt nhìn , phen hất tay ra.

      Lang Hi nghi hoặc hỏi: " chuyện?"

      Hàn Tả Tả bi phẫn rống: "Nói cái cọng lông a, khí hoàn toàn có, nói nổi nữa!"

      Lang Hi mặt chút thay đổi "Ân" tiếng.

      Hàn Tả Tả cảm thấy thất bại hít sâu một hơi, ủ rũ cong chân lên, ôm đầu gối ngồi ở giường.

      Lang Hi thản nhiên : " chuyện, thì tiếp tục."

      Hàn Tả Tả uể oải nghiêng mặt: "Tiếp tục cái gì?"

      Lang Hi bí hiểm nhìn , nhếch khóe miệng : " đương, ‘Nói’ xong rồi, sau đó nên ‘Làm’ !"

      Hàn Tả Tả cảnh giác rụt lui: "Làm gì?"

      Lang Hi thản nhiên liếc mắt nhìn cái, ánh mắt hơi hơi nheo lại, hai mắt thâm trầm nhìn phía trước, từ từ mở miệng trả lời: "Làm, !" (thấy để làm tình thuận lắm, mình để nguyên văn vậy, đọc cũng thấy hay hay hợp vần nha ^^!)
      Last edited by a moderator: 1/5/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :