1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thanh Sắc Cấm Dụ - Miêu Diệc Hữu Tú (c69 New~~)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 49

      Edit: Ishtar

      Những ngày sau đó, Lang Hi dựa theo cầu của Hàn Tả Tả, dẫn đến tất cả những nơi đối với ‘có vẻ đặc thù’, sau đó lại tham quan những thắng cảnh gần đó, cũng giới thiệu rất nhiều món ăn địa phương và những quán nổi tiếng trong vùng cho .

      đất nước xa lạ lãng mạn, tất cả cử chỉ vô cùng thân thiết đều có vẻ thực tự nhiên, lại bị khí nơi đây tác động, Hàn Tả Tả vừa hưởng thụ những thứ xa hoa cùng niềm vui vẻ hạnh phúc, đồng thời lại khó bỏ được những băn khoăn sau những niềm vui đó.

      Hàn Tả Tả trải qua những ngày bị vây trong trạng thái cao hứng tột độ, trong suốt hai mươi năm qua, nàng rất ít có được thời điểm hoàn toàn thả lỏng như vậy, có thể hề băn khoăn đứng bên cạnh Lang Hi, dưới hướng dẫn của khám phá vùng đất mới.

      Ngày cuối cùng ở nước M, hai người ngồi xe lửa trở lại nhà của Lang Hi, Hàn Tả Tả nhìn toàn bộ chiếm lợi phẩm trong phòng khách, ưu sầu mở miệng: "Nhiều đồ như vậy, làm sao mang hết về nước được đây?"

      Lang Hi cởi áo ngoài, trấn an : " lát nữa có người đến lấy, tất cả những thứ này đều được mang về hết."

      Hàn Tả Tả nghe vậy liền an tâm.

      Lang Hi vào nhà thay đổi quần áo, thản nhiên : " có việc ra ngoài lát."

      Lần này ra ngoài du lịch, Lang Hi cho bản thân hoàn toàn nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này cú điện thoại về công việc cũng có, toàn bộ hành trình đều ở bên cạnh Hàn Tả Tả, lúc này đột nhiên muốn ra ngoài, khỏi làm cho sinh ra tò mò.

      " chỗ nào?"

      Động tác thay đổi giày của Lang Hi dừng lại chút, bình tĩnh : "Nghĩa trang."

      Hàn Tả Tả phản xạ có điều kiện quay lại nhìn ảnh chụp bàn, do dự mở miệng hỏi: "Có muốn em cùng với ?"

      Lang Hi nghĩ nghĩ, gật đầu : "Cũng tốt, dù sao cũng là mẹ chồng, vẫn nên gặp lần."

      Hàn Tả Tả liếc mắt xem thường, để ý tới ý tứ trêu đùa trong lời của , nhảy dựng lên chạy về phòng, vội vàng thay bộ quần áo trang trọng.

      Lang Hi nhìn ăn mặc nghiêm túc, hơi hơi nhíu mày, lời cũng chưa nắm tay ra ngoài.

      đường qua cửa hàng bán hoa, Hàn Tả Tả vội vàng kêu ngừng lại, chỉ ra ngoài cửa sổ hỏi: "Mẹ thích hoa gì? Em mua bó cho bà!"

      Lang Hi vừa nghe, lập tức nhả chân ga tiếp tục tới, thản nhiên : " cần, bà thích hoa."

      Hàn Tả Tả khỏi cảm thấy càng ngạc nhiên, có rất ít người thích hoa, đặc biệt là phụ nữ, ai cũng đều có sở thích thích chưng diện, đối mặt với những đóa hoa xinh đẹp thơm ngát, cư nhiên lại có người thích, này đây là lần đầu tiên nghe .

      Lang Hi biết suy nghĩ cái gì, bên lái xe bên giải thích: "Bà có bệnh sạch rất nghiệm trọng, hoa sớm muộn gì cũng héo tàn, đóa hoa khi héo rũ làm cho bà khó chịu, cho nên bà chưa bao giờ thích."

      Hàn Tả Tả sắc mặt cổ quái ngắm liếc mắt cái, trong lòng khỏi cảm thán, khó trách Lang Hi lại kỳ lạ như bây giờ, được người mẹ như vậy nuôi lớn, hoàn toàn vặn vẹo cũng rất dễ dàng.

      Nghĩa trang cũng xa, ở phía sau giáo đường, bên dưới cây cối xanh um tươi tốt, là ít bia mộ.

      Lang Hi trầm mặc xuyên qua con đường , tới chỗ nằm chếch góc dừng lại, ngồi xổm xuống. Nâng tay gạt đám lá cây khô rơi bia mộ, sau đó lại lấy tiếp khăn tay ra chà lau.

      Hàn Tả Tả yên lặng ngồi xổm bên người , chủ động giúp rửa sạch, mộ bia màu đen có hai chữ "Lang Nguyệt" cùng với hai câu giới thiệu vắn tắt về cuộc đời, phía tấm ảnh chụp nho có chút phai màu, người phụ nữ có khuôn mặt mộc mạc tái nhợt, nụ cười mang theo chút đơn, ánh mắt trống rỗng, lên thê lương khi nhìn thấu cuộc đời.

      Mộ bia màu đen lần nữa trở nên sạch , phát ra lạnh lẽo đặc trưng của loại đá cẩm thạch, mãi đến khi mặt đá trơn nhẵn phảng chiếu bóng người đối diện, Lang Hi mới vừa lòng ngừng tay.

      Nơi này thực im lặng, Hàn Tả Tả đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, phải vì ở nghĩa trang mà sợ hãi, chính là quen Lang Hi trầm mặc lạnh lùng như thế.

      Hàn Tả Tả nắm lấy tay , giọng an ủi : "Đừng khổ sở..."

      Lang Hi khó hiểu nhìn cái, thản nhiên : " khổ sở cái gì? Người mất nhiều năm như vậy, cho dù lúc ấy khổ sở, tại cũng còn cảm giác gì. Huống chi..."

      Lang Hi dừng chút, vẫn tiếp tục : "Huống chi lúc ấy cũng quá đau lòng."

      Hàn Tả Tả tuy rằng mê tín, người ở trước mộ người chết ngang nhiên ra như vậy, vẫn có chút được tự nhiên, vội vàng nắm chặt tay : "Đừng bậy!"

      Lang Hi mỉm cười, trấn an nắm lấy tay : " có việc gì, bà chắc hẳn cũng biết... Bà sống vui vẻ như vậy, cao hứng khi bà có thể giải thoát."

      Hàn Tả Tả tuy rằng biết cuộc sống trước kia của Lang Hi như thế nào , cũng trải qua những khó khăn khi có cha bên cạnh, nhưng ít nhất còn có thương và quan tâm của mẹ, mà Lang Hi... Người mẹ sống nương tựa lẫn nhau lại là người cổ quái như thế, bởi vậy có thể thấy được, cuộc sống của trước kia dễ dàng.

      Hàn Tả Tả tựa vào vai , đau lòng : "Mọi chuyện qua rồi, về sau em cùng , nhất định mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc!"

      Lang Hi ôm lấy vai , im lặng hồi lâu, chậm rãi mở miệng : "Em vĩnh viễn ở bên cạnh sao?"

      Hàn Tả Tả dùng sức gật gật đầu: "Chỉ cần vứt bỏ em, em liền tuyệt rời bỏ !"

      Cánh tay Lang Hi căng thẳng, đem gắt gao ôm chặt trong lòng: "Nếu... Nếu trở thành hai bàn tay trắng sao, em còn có thể tiếp tục ở lại bên cạnh hay ?"

      Hàn Tả Tả cười ngẩng đầu: "Thời điểm em thích , em cũng biết có những gì... Nhưng khi đó em liền thể khống chế được mà thích . Cho nên mặc dù cái gì đều có, có làm sao đâu?"

      Hàn Tả Tả vỗ vỗ vai , ra vẻ rộng rãi : "Yên tâm ! Cho dù biến thành kẻ nghèo hàn, còn có em có thể nuôi sống , cùng lắm rể gả Hàn gia nhà em!"

      Lời dí dỏm như vậy, ngay cả Lang Hi cũng nhịn được mà cười rộ lên.

      Hàn Tả Tả sờ sờ khóe mắt mang chút ý cười của , thào hỏi: " trước kia nhất định rất vất vả ..."

      Cuộc sống trước kia khẳng định là khó khăn thể tưởng tượng được, mới có thể làm cho người ngay cả tươi cười cứng ngắc như vậy.

      Lang Hi bắt được tay , hôn đầu ngón tay nàng, nhàng bâng quơ : "Vẫn còn tốt, chỉ cần làm sai, mẹ bình thường đều nhìn ."

      Lang Hi nhìn người trong tấm ảnh bia mộ, ánh mắt xa xăm, như là đắm chìm trong hồi ức, giọng : "Bà cũng giấu diếm chuyện về ba, nhưng lại cho phép chủ động nhắc tới. Bà mỗi ngày đều luôn nghiêm túc cho biết, có ba người trai vĩ đại, cho nên tồn tại của , đối với ba mà là dư thừa , là sai lầm ..."

      Hàn Tả Tả đau lòng đến cực điểm, thậm chí đối với người phụ nữ nhẫn tâm kia sinh ra oán hận.

      Lang Hi vuốt vuốt trán , chậm rãi : "Bà cũng xem như đứa , bắt so với những người trưởng thành phải tự chủ cứng rắn hơn, nuôi dạy như trong cảm nhận của bà, thinht thoảng lại bộc phát ra ý muốn trả thù đứa con trai của Chu gia."

      Trong mắt Lang Hi toát ra tia trào phúng: " hai bà coi rất nhiều phim truyền hình báo thù, nên có cử chỉ điên rồ ."

      như vậy, Hàn Tả Tả cũng hiểu được, Lang Nguyệt ràng là người phụ nữ đau khổ vì tình lao đầu vào phim truyền hình, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con trai có chỉ số thông minh cao, hai mươi năm sau lại báo thù, làm cho người đàn ông phụ tình mình hối hận cả đời.

      "Thực buồn cười, bà là kẻ thứ ba phá hư gia đình người khác, cư nhiên còn muốn trả thù!" Lang Hi châm chọc , "Bà coi thường Chu Quảng Vinh, cũng quá xem trọng bản thân mình. Phỏng chừng chính bà cũng nghĩ tới, mình chết sớm như vậy, thế cho nên bà uổng phí nhiều năm tâm cơ như vậy, trước khi chết còn cam lòng, dặn dò đem bà bí mật mai táng, để cho Chu Quảng Vinh vĩnh viễn tìm thấy bà..."

      Lang Hi thở dài: "Bà vĩnh viễn biết, Chu Quảng Vinh chưa từng tìm bà, ngay cả hỏi đều có hỏi qua!"

      Hàn Tả Tả biết là nên đồng tình Lang Nguyệt, hay là nên oán thầm Chu Quảng Vinh phụ lòng.

      "Cho nên trước khi chết bà mới bức thề vĩnh viễn họ Chu sao?"

      Lang Hi hờ hững trả lời: " biết, bất quá chuyện này quan trọng. Họ gì với đều sao cả, nếu phải do tò mò, lúc trước căn bản nghe theo bà mà về nước."

      Hàn Tả Tả may mắn cười : "May là nghe lời nà, nếu vẫn ở mãi nước ngoài, chúng ta chẳng phải là gặp được nhau sao?"

      Lang Hi giật mình, cười tán thành: " sai, may mắn là có lòng hiếu kỳ, bằng bỏ qua em!"

      "Cho nên , những chuyện trước kia cũng hoàn toàn là tốt!" Hàn Tả Tả dẫn dắt từng bước khuyên bảo , "Bà đối với nghiêm khắc, mới khiến cho trở thành vĩ đại như nay, mặc kệ thế nào, bà đều là mẹ của , sinh nuôi , người chết là hết, cũng đừng nên hận bà..."

      Lang Hi trong lòng bị lời vụng về như vậy an ủi, chỉ cảm thấy cả người ấm áp dào dạt.

      Từ lần đầu tiên gặp được người trước mặt, bức tường cứng rắn trong lòng từng chút nứt ra, tích lũy những ôn nhu theo ngày tháng đánh sâu vào, rốt cục hoàn toàn sụp xuống trong hôm nay, bẻ gãy nghiền nát, ngay cả mảnh tường đổ cũng lại lưu lại.

      Luôn bị người ngoài coi là tâm địa lạnh lùng sắt đá, cứ như vậy từng chút biến thành dòng nước nhu tình.

      Lang Hi ánh mắt mềm mại, hôn lên đỉnh đầu , thở dài : "Yên tâm, chưa từng hận bà..."

      cùng hận đều cần có tình cảm đặc thù, trời sinh tính tình đạm mạc, toàn bộ nhiệt tình chỉ đủ cho người, sau khi gặp Hàn Tả Tả, còn kịp, làm sao có thể lo lắng bỏ tâm tư hận người?

      Hàn Tả Tả yên lặng nhìn , thẳng đến khi xác nhận chưa từng hận mẹ mình, mới yên tâm mà cười rộ lên.

      Lang Hi nắm tay , quay sang nhìn về phía mộ bia, rốt cục có thể thoải mái mà cười lên: "Mẹ, tuy rằng mẹ có thể quan tâm con ở cùng ai, nhưng con vẫn muốn để mẹ gặp ấy, vẫn muốn cho mẹ, chúng con thực hạnh phúc."

      Hàn Tả Tả kích động dùng sức nắm tay , há mồm lại đột nhiên nhíu mày dừng lại, trừng mắt nhìn hỏi: "Em nên xưng hô với mẹ như thế nào? Kêu a di sao? Hay là kêu bà nội?"

      Lang Hi mày nhếch lên, lạnh giọng ra lệnh : "Kêu mẹ!"

      Hàn Tả Tả bị khí thế cường đại người đột nhiên phóng ra làm kinh sợ, lúng ta lúng túng rụt lui cổ, cốt khí lầm bầm: "Được rồi được rồi, nhìn hôm nay tâm tình tốt, để cho chiếm chút tiện nghi cũng được..."


      Hàn Tả Tả nghiêm trang đối với mộ bia cúi đầu chín mươi độ, sắc mặt hơi chứt phiếm hồng, lại vẫn như cũ dùng ngữ khí kiên định : "Mẹ, con thay mẹ tiếp tục chăm sóc con trai của mẹ! Mẹ hãy yên tâm, có con ở đây, Lang Hi nhất định hạnh phúc!"

      Hàn Tả Tả tuổi còn trẻ, mới có thể dõng dạc ra những lời như vậy, có con ở đây, Lang Hi nhất định hạnh phúc. Lại biết việc đời khó lường, khi phần tình cảm lưu luyến này gặp phải khó khăn ngăn cản, chỉ là cơn gió , đều có thể biến thành bão lốc mưa giông, tách ra hai bàn tay nắm chặt, đưa bọn họ xa cách hai bờ sông.

      Sau khi thăm mộ Lang Nguyệt, hai người liền trở về nhà, gọi bên ngoài mang cơm tới giải quyết bữa tối, thu dọn hành lý, liền sớm rửa mặt, lên giường nghỉ ngơi.

      Ngày hôm sau phải lên máy bay sớm, Hàn Tả Tả nằm trong bóng đêm, tuy rằng thân thể có chút mệt nhọc, trong lòng lại đột nhiên sinh ra chút thẫn thờ.

      Thời gian nhanh, cứ thế mà chưa kịp du ngoạn hết phải trở về, tuy rằng mấy ngày nay thực vui vẻ, lại vẫn cảm thấy vẫn chưa đủ, cứ rời như vậy, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.

      Hàn Tả Tả nghĩ, lần sau cùng Lang Hi du lịch mà phải kiêng nể gì, biết đợi đến khi nào đây.

      Nghĩ nghĩ, nhịn được nhàng thở dài ra tiếng.

      Lang Hi đem ôm vào trong ngực, giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

      Hàn Tả Tả ở trước ngực tìm tư thế thoải mái, lắc đầu, trù trừ hỏi: "Về sau có thời gian, chúng ta lại tới nơi này được ?"

      Lang Hi tự nhiên đáp ứng: "Được."

      Hàn Tả Tả mỉm cười: "Em có chút luyến tiếc, phải luyến tiếc nơi này... Là luyến tiếc những ngày được thoải mái vui vẻ ở cùng với !"

      Lang Hi vỗ vỗ phía sau lưng của : "Sau khi về nước rồi, em vẫn có thể tiếp tục dính lấy ."

      Hàn Tả Tả trầm mặc lát, lắc lắc đầu: ", cuộc sống như vậy tuy rằng vui vẻ, nhưng thời gian lâu tất nhiên thú vị. Em phải loại người có thể sống an nhàn hưởng thụ, trong khoảng thời gian ngắn còn được, nếu bắt em cứ sống tiếp như vậy, em khẳng định chịu nổi!"

      Trong quan niệm của Hàn Tả Tả, con người giống như máy móc vậy, thể vĩnh viễn ngừng lại vận chuyển, nếu vận hành hết năng xuất, vậy chẳng khác nào bỏ , khi đó nó rỉ sắt, bị ăn mòn thành đống sắt vụn vô dụng.

      Cho nên, có thể cho phép chính mình ỷ lại Lang Hi, lại làm được mọi chuyện đều dựa vào , trở nên phụ thuộc .

      Lang Hi cũng cưỡng cầu, thản nhiên : "Chỉ cần em thích, làm cái gì đều được!"

      Hàn Tả Tả nhếch môi, tiếng động cười rộ lên: "Kia... Về sau chúng ta có thời gian liền chơi?"

      "Ân!" Thanh Lang Hi hàm ý cười trong bóng đêm phá lệ động lòng cùngvô, "Lần sau, chính là tuần trăng mật !"

      Hàn Tả Tả: "..."

      Bởi vì những thứ điên cuồng càn quét mua sắm được chuyển về thành phố T trước, cho nên lúc rời Hàn Tả Tả rất nhàng thoải mái như lúc đến. Máy bay ầm vang bay lên trời cao, Hàn Tả Tả nhìn tầng mây cuồn cuộn ngoài cửa sổ, đem những ngày du lịch ngọt ngào mà ngắn ngủn, sâu khắc vào trong trí nhớ.

      p/s: xì - poi trước nhá, sóng gió bắt đầu rồi đây
      phương1311, HaYen, ngocbich51811 others thích bài này.

    2. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Đọc trong truyện mình cũng biết sóng gió nhất định đến thôi nhưng ai là người buống trước đây, mình sợ chị Tả giữ vững được, haizzzhaizzz:yoyo42::yoyo42::05(1)::05(1):
      Thanks @Ishtar , biết sóng gió lần này lớn nữa

    3. Elena Mai

      Elena Mai Well-Known Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      883
      ngọt ngào quá a!!!!!!!
      mật ngọt chết ruồi hihi
      thanks nàng n nha

    4. Elena Mai

      Elena Mai Well-Known Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      883
      lại có sóng gió sao,ko biết 2 ng vượt qua tn
      thank nàng n nha

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      biết ngay là yên bình mấy ngày kiểu j cũng có sóng gió mà.chắc là CQV k đồng ý cho 2 ng ở bên nhau p? k.......ta đoán đugs hok @Ishtar
      thank nàng nha:yoyo68::yoyo68::yoyo68:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :