1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 54

      Tin tức Chu Tự Hằng đánh Trần Tu Tề giống như con chim mọc cánh, chỉ trong buổi chiều là lan rộng cho cả cái trường Nhất Trung biết rồi.

      yên bình của mùa xuân bỗng bị hòn đá khổng lồ rơi xuống phá vỡ, biển cồn cào dậy sóng, mạnh mẽ đến mức như có thể cuốn trôi hết thảy, những lời nghị luận sôi nổi áp đảo cả khí trời nóng bức.

      Chỉ duy nhất có phòng giám thị là yên tĩnh.

      Nhưng phải yên tĩnh vì có ai, mà là do bầu khí quá căng thẳng, tiếng hít thở dường như cũng bị đè nén xuống, chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu từ trong bụi rậm bên ngoài cửa sổ truyền tới.

      Chu Tự Hằng và Trần Tu Tề đứng trước mặt thầy hiệu trưởng, cách xa nhau tầm ba mét, mắt nhìn thẳng, tuy cả hai đứng đây nửa tiếng rồi, nhưng ai liếc ai lấy cái, cũng chẳng lời nào, nhìn như hai pho tượng vậy.

      “LÝ DO!” Thầy hiệu trưởng hỏi năm lần rồi, kiên nhẫn hầu như còn nữa, tay dùng sức vỗ bàn, thần sắc nghiêm nghị.

      Chu Tự Hằng mắt điếc tai ngơ, ngẩng cao đầu ngạo nghễ, tay đút túi áo, gương mặt trắng trẻo cà lơ phất phơ, tiếng nào.

      Trần Tu Tề cũng , trán và khóe miệng cậu ta sưng đỏ, mặt cũng có vết thương, phải dùng băng gạc để băng lại.Đáng lẽ ra cậu ta phải tỏ ra chật vật, nhưng , sống lưng cậu ta vẫn thẳng băng như cũ, áo đồng phục cởi bỏ cúc cùng, hai tay để thẳng ở hai bên quần.

      Chiếc gương trong phòng giám thị phản chiếu lại hình ảnh của hai cậu con trai, đen trắng, đứng cách nhau khoảng rộng, tựa như nước và lửa thể dung nhập vậy.

      Nếu như có bức thư tình của Trần Tu Tề, có mấy cuốn vở của Tô Tri Song, có trận ẩu đả này, Chu Tự Hằng và Trần Tu Tề chỉ như hai đường thẳng song song cách xa nhau, đỉnh cao, ở dưới mặt đất.Chu Tự Hằng xếp hạng cuối trong khối lớp 10, còn Trần Tu Tề đứng đầu bảng vàng khối 11, Chu Tự Hằng luôn bị phê bình qua loa phát thanh của nhà trường, còn Trần Tu Tề lại luôn được tuyên dương trước toàn trường mỗi lần chào cờ buổi sáng.

      Nhưng giờ đây, bọn họ lại hẹn mà gặp, điều này khiến cho thầy hiệu trưởng rất tức giận, chân mày nhăn đến độ có thể ép chết con ruồi.

      phải ! Giỏi lắm!” Thầy hiệu trưởng xắn tay áo lên, “Chu Tự Hằng, em muốn cố chấp đến cùng chứ gì! mình chấp tận năm người, lại mảy may có vết thương, cảm thấy đắc ý lắm nhỉ!”

      Ông thích cậu học sinh Chu Tự Hằng này chút nào, nếu Chu Xung bố cậu ta mà bỏ số tiền lớn để xây dựng trường cái loại côn đồ như Chu Tự Hằng chắc chắn có cửa để vào được trường này.Chu Tự Hằng trước đó cũng hay đánh nhau, nhưng hầu như là toàn đánh những học sinh hay gây chuyện, cho nên ông mới mắt nhắm mắt mở cho qua.Nhưng hôm nay, người mà Chu Tự Hằng đánh lại là Trần Tu Tề, niềm tự hào của khối 11 trường Nhất Trung, ông tức đến độ muốn nổ tung cả phổi ra rồi.

      Chu Tự Hằng vẫn gì, thậm chí còn nở nụ cười khinh miệt, như thể đồng ý với câu kia của thầy hiệu trưởng.

      “Em Trần, em , tại sao các em lại đánh nhau?” Thầy chủ nhiệm đổi người hỏi, nhìn thẳng Trần Tu Tề, giọng ràng dịu rất nhiều.

      có lý do gì ạ.” Trần Tu Tề bình thản đáp.

      Làm trò!

      Chu Tự Hằng cười lạnh.

      Cậu ghét nhất là mấy thể loại như vậy, ràng trong lòng có rất nhiều suy nghĩ mà lại biểu lộ, ra cái vẻ như mình là chính nhân quân tử.

      Trần Tu Tề này và bà mẹ kế Tô Tri Song của cậu giống hệt nhau, đều chả phải loại tốt đẹp gì!

      Thấy cậu cười, thầy hiệu trưởng lại quay sang trợn mắt nhìn.

      Chu Tự Hằng khinh khỉnh : “Đánh người mà còn cần lý do sao? Thấy ngứa mắt đánh thôi.”

      Giọng điệu của cậu nghe rất côn đồ, thầy hiệu trưởng quyền uy nào bao giờ bị người ta khiêu khích như vậy, ông run run chỉ tay vào cậu, giận dữ : “Em lại lần nữa tôi nghe?”

      Ông chỉ vậy thôi, nào ngờ Chu Tự Hằng lại hắng giọng cái, lặp lại lần câu vừa rồi, sau còn thêm: “Có cần lại lần thứ ba ? Em thấy hơi khát nước.”

      “Em đúng là…” Thầy hiệu trưởng với cái đầu hói quản lý trường học lâu năm, nhưng lúc này lại thể tìm được lời nào để diễn tả về cậu học sinh cao lớn đứng trước mặt mình này, đầu ngón tay run rẩy, vô cùng tức giận mà vỗ bàn lần nữa.

      Trần Tu Tề liếc nhìn Chu Tự Hằng.

      Chu Tự Hằng đứng bên cạnh cửa sổ, ánh hoàng hôn từ cuối chân trời phát ra tia sáng màu đỏ cam chiếu lên đỉnh đầu cậu, gương mặt cậu rất đẹp, lông mi dài, đường cong từ thái dương đến quai hàm như được điêu khắc mà thành, nhưng ánh mắt cậu rất lạnh, nhìn có vẻ tàn độc.

      Đây là lần đầu tiên Trần Tu Tề nhìn kĩ Chu Tự Hằng như vậy, bề ngoài trông hiền lành yếu đuối như con , nhưng ra tay lại cực kỳ tàn nhẫn.

      ra đây chính là người con trai mà Minh Nguyệt thích.

      Trần Tu Tề mím môi, khóe miệng bị kéo căng nên rất đau, nhưng cậu hề lên tiếng, hô hấp có phần nặng nề hơn.

      Thầy hiệu trưởng làm gì được Chu Tự Hằng, đành quay sang với Trần Tu Tề: “Em Trần, thầy biết em là học sinh ngoan, em có oan ức gì cứ với thầy, thầy nhất định giúp em giải quyết.”

      Oan ức? Học sinh ngoan?

      Chu Tự Hằng muốn cười to.

      Trần Tu Tề để ý đến cái nhìn của Chu Tự Hằng, lắc đầu : “Thưa thầy, em có gì oan ức cả, đánh thua cậu ta là do em kém cỏi thôi, còn với chuyện ngày hôm nay, em xin lỗi thầy, nhưng đây là chuyện của hai người bọn em, em và Chu Tự Hằng giải quyết riêng với nhau.”

      Cậu mặc áo sơ mi trắng mùa hè, cúc áo màu xanh đậm, khí chất kiên định khiến người ta tin tưởng.

      Giải quyết riêng.

      Người trong cuộc xin thế rồi, hiệu trưởng còn biết làm gì nữa, với lại ông hỏi mãi mà cả hai đều chịu tình hình.Dưới cái nhìn của Trần Tu Tề, ông mệt mỏi phất tay cho hai người rời , sau đó gọi hai thầy chủ nhiệm của hai lớp đến để chuyện.

      *

      “Giải quyết riêng?” Chu Tự Hằng thờ ơ vặn cổ tay, “ , tiền thuốc men và tiền bồi thường tổn thất về mặt tinh thần tổng cộng bao nhiêu?”

      Trần Tu Tề nhìn xung quanh, thấy có ai mới bình tĩnh : “Chuyện viết thư tình cho Minh Nguyệt, là tôi đúng, cho nên tôi chấp nhận để cho cậu đánh, nhân đây tôi cũng muốn lời xin lỗi cậu.”

      Làm trò!

      Chu Tự Hằng lại lần nữa khinh bỉ trong lòng, cậu muốn nhiều lời với Trần Tu Tề, đứng ở cầu thang gõ lên lan can, ngăn lại lối của Trần Tu Tề, : “Đưa phim cho tôi.” (Editor: Phim để rửa ánh ý.)

      Cậu lấy từ trong túi áo ra bức ảnh, là ảnh Minh Nguyệt mặc váy lụa mỏng khiêu vũ.

      Chu Tự Hằng giữ lại tấm ảnh.

      Còn bức thư tình chắc chắn là bị cậu ta xé rồi.

      Trần Tu Tề nhìn bức ảnh trong tay Chu Tự Hằng, trong lòng liền sáng tỏ, cậu ta lường trước được chuyện này rồi, nhưng vẫn cảm thấy hơi mất mát, lắc đầu : “Phim thể đưa cậu được, nhưng tôi có cái này cho cậu đây.”

      Trần Tu Tề cũng lấy từ trong túi áo ra tấm ảnh, trong ảnh Minh Nguyệt đứng dưới ánh đèn, đại diện cho vũ đoàn lên nhận cúp thủy tinh và giấy chứng nhận, cười tươi như hoa.

      “Tôi thấy Minh Nguyệt rất giỏi, em ấy múa đẹp lắm.” Trần Tu Tề chân thành , “Nghe em ấy giành được rất nhiều giải thưởng múa.”

      “Có giỏi thế giỏi nữa Minh Nguyệt cũng là bạn của tôi, em ấy là em ấy chỉ thích tôi thôi.” Chu Tự Hằng giật lấy tấm ảnh, trong lòng có phần đắc ý, nhưng hiểu sao tự dưng lại hơi buồn buồn.

      Minh Nguyệt là trung tâm trong bức hình, ánh đèn sân khấu chiếu lên người bé, dáng vẻ nổi bật rạng rỡ này, Chu Tự Hằng chưa từng được nhìn thấy.

      “Nếu em ấy chỉ thích cậu, vậy tại sao hôm nay cậu phải nóng nảy như thế? Tại sao phải bùng tiết để chặn đánh tôi ở sân thể dục? Tại sao có biết bao người đưa thư tình cho em ấy, vậy mà cậu chỉ tới tìm tôi?” Trần Tu Tề nhìn thẳng vào mắt Chu Tự Hằng, có chút mảy may sợ hãi.

      Hàng loạt câu hỏi được đưa ra khiến cho Chu Tự Hằng sửng sốt, muốn mở miệng nhưng lại như có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng.

      tia nắng chiếu lên mặt Trần Tu Tề, che lấp vết thương gò má, cậu ta rất đẹp trai, mày rậm mắt to, lúc cười trông ấm áp như ánh mặt trời, lúc cậu ta chơi bóng rổ, rất nhiều nữ sinh đỏ mặt đứng xung quanh ngắm nhìn.

      Chu Tự Hằng yên lặng, tay co lại thành nắm đấm.

      giây sau, cậu nghe thấy Trần Tu Tề : “Bởi vì cậu sợ, sợ Minh Nguyệt thích tôi.”

      “Em ấy như vậy!” Chu Tự Hằng vội vã phản bác, dáng vẻ kích động như đứa trẻ vậy.

      Trần Tu Tề có phần thành thục hơn, cậu ta thẳng thắn : “Cậu ra cũng chỉ là thanh mai trúc mã của em ấy thôi, hai người lớn lên cùng nhau, sinh ra trong gia đình khá giả, trừ những điều đó ra cậu chẳng có ưu thế nào nữa cả.”

      “Có những thứ đó là đủ rồi!” Chu Tự Hằng thản nhiên , ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao.

      Cậu nhìn Trần Tu Tề cái, cất bức ảnh vào trong túi quần rồi quay người rời .

      Tiếng chuông tan học vang lên đúng lúc này, Chu Tự Hằng quay đầu lại, thấy Trần Tu Tề vẫn đứng thẳng ở cạnh hành lang.

      Cậu lấy tấm hình chụp Minh Nguyệt ra xem, gương mặt trắng trẻo của bé cười rất tươi, cậu chưa từng thấy Minh Nguyệt cười như vậy, hầu như bé chỉ hay làm mặt đáng , hoặc toàn xấu hổ đỏ mặt với cậu thôi.Lúc này, Chu Tự Hằng đột nhiên cảm thấy, hình như cậu vẫn chưa hiểu về Minh Nguyệt lắm.

      Nếu như, cậu và Trần Tu Tề cạnh tranh nhau, liệu cậu có ưu thế ?

      Những học sinh ùa ra khỏi lớp để ra về trả lời câu hỏi này giúp cậu.

      “Mày nghe tin gì chưa? Đại ca đánh nhau với Trần Tu Tề đấy! Nghe vì Trần Tu Tề viết thư tình cho Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng tức giận quá nên xé nát bức thư rồi.”

      á? Thế Minh Nguyệt là bạn của Chu Tự Hằng à?”

      “Chắc chắn là rồi, bằng sao ngày nào cậu ta cũng mua trà sữa cho Minh Nguyệt chứ? Nếu là tao tao chọn Trần Tu Tề, Chu Tự Hằng trừ đánh nhau giỏi ra làm gì còn điểm nào tốt mà so được với Trần Tu Tề chứ đúng ?”

      “Chuẩn, nếu tao là Minh Nguyệt tao cũng chọn Trần Tu Tề, ý vừa cao vừa đẹp trai, học lại giỏi, gia cảnh cũng khá.”

      “…”

      Chu Tự Hằng lời, bức ảnh bị nắm chặt trong lòng bàn tay, cậu tức giận đấm mạnh lên bức tường bê tông cứng rắn cái, năm đốt ngón tay lập tức rỉ máu.

      Chu Tự Hằng thầm nghĩ, tại sao cậu lại cảm thấy đau thế này.
      ---
      Ui xời, mắt nhìn người của người ta hơi bị đặc biệt nhé, ai mà tầm thường như các hả? :061: Hot boy mời các xơi, đây thèm :nosepick:
      Chương 55: 12/2/18 <3

    2. Viclu520

      Viclu520 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      27
      nàng vạn năm
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Nhi hộ dùm Minh Nguyệt rồi. Thanks Nàng
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      động lực để chim cố gắng học giỏi đây
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Động lực để chu tiểu ca vùng lên học tập hơn, làm hotboy chính hiệu kiếm tiền nuôi bà xã là đây sao??? Cha chu đau khổ dạy dỗ kk bằng tình địch học giỏi :))
      ly sắc, ThiênMinhNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :