1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 43

      Ánh hoàng hôn tắt, mặt hồ được thắp sáng bởi những ngọn đèn dầu, trời tháng mười hai lạnh lẽo tuyết rơi, người ta hiếm khi tăng ca, ít xã giao tụ tập, tối đến cả gia đình quây quần cùng nhau, xua tan cái lạnh tê tái.

      Nhưng biệt thự nhà họ Chu vẫn tối om, những bông cỏ lau khô héo đập vào vách tường, nhìn thấy mà thoáng giật mình, trông như những vong hồn u uất về vậy.

      Gió núi cũng rít gào tựa quỷ dữ.

      Giang Song Lý vuốt mái tóc của con , áo Minh Nguyệt bị nước mắt thấm ướt nên hơi lạnh.

      Chất tóc của Minh Nguyệt rất tốt, đen nhánh trơn mượt, Giang Song Lý chợt nhớ, hình như lâu rồi mình buộc tóc cho con.

      Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Đại khái là tầm lúc Minh Nguyệt cao đến ngực , mỗi ngày đều vui vẻ ngồi sau xe đạp của Chu Tự Hằng để đến trường.

      Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý đều từng du học, nhưng chuyện con sớm, bọn họ suy nghĩ tiến bộ được như từng nghĩ, nếu Minh Đại Xuyên cũng tránh lên lầu.

      Dù sao con cũng là hòn ngọc quý tay hai vợ chồng họ mà, Giang Song Lý thở dài cái, cũng từng trải qua thời thanh xuân, hiểu được cảm giác say đắm người, mặt muốn tiếp thêm dũng khí cho con, mặt khác lại lo rằng tương lai mọi chuyện được như ý.

      Giang Song Lý dám chắc là Chu Tự Hằng có phải lựa chọn tốt nhất cho con hay , là người hàng xóm, có thể bỏ qua bất kì phản nghịch nào của Chu Tự Hằng, coi cậu bé ấy là cậu bé hơi nghịch ngợm chút thôi, nhưng là mẹ của Minh Nguyệt, phải có thái độ nghiêm khắc với mọi hành vi của Chu Tự Hằng.

      Mấy cậu trai hư thường hay đùa giỡn với tình , sau này lôi ra khoe khoang rằng mình có kinh nghiệm đương, tựa như việc vênh váo kiêu ngạo của thanh niên khi học đòi hút thuốc vậy.

      Chu Tự Hằng hút thuốc, nhưng cũng có nghĩa là cậu bé ấy chung thủy trong tình .

      Giang Song Lý trong lòng bộn bề suy nghĩ, nhưng chung quy cũng ra.

      tết tóc cho con xong, cười : “Con sang dự sinh nhật với Chu Tự Hằng , nó chỉ có mình, chắc đợi con lâu rồi đấy.”

      Minh Nguyệt chớp hai mắt, nhìn Giang Song Lý lúc lâu, sau đó mới gấp cẩn thận bức thư lại rồi cất vào phong bì, đầu choáng váng đứng dậy bước ra cửa.

      “Đợi .” Giang Song Lý gọi con lại.

      Minh Nguyệt dừng bước.

      thay quần áo đẹp .” Giang Song Lý , “Mẹ biết con muốn ăn bánh ngọt nên chuẩn bị đồ ăn, nếu về nhà mà vẫn đói mẹ hâm nóng lại thức ăn cho con ăn.”

      Minh Nguyệt khó khăn lắm mới nín được, lúc này lại cảm thấy muốn khóc rồi, bé buồn bã “Vâng ạ”, kèm theo cái gật đầu, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống sàn nhà, vừa khóc vừa cười lên nhà thay quần áo.

      Trong nhà và ngoài trời là hai thế giới khác nhau, những bông tuyết vẫn ngừng rơi, vì bóng đêm phủ xuống mà ngớt chút.

      Minh Nguyệt chậm rãi vào trong đống tuyết, dấu chân của Chu Tự Hằng hoàn toàn bị bao phủ, nhìn ra tí dấu vết nào.

      Thùng thư trước cửa nhà Chu Tự Hằng chất đầy báo chí, có mấy tờ còn rơi cả ra ngoài.

      Tờ thời báo Nam Thành tận dụng triệt để mọi ngóc ngách, thậm chí còn để hẳn tờ báo có tiêu đề <Hôn kì của Chu Xung định, cậu con riêng Chu Tự Hằng liệu về đâu?> ở ngay trước cửa nhà họ Chu.

      Minh Nguyệt để ô xuống, cầm hết đống báo trong thùng thư ném vào thùng rác, mấy tờ rơi xuống đất cũng dọn dẹp sạch .

      Trong suốt quá trình, tháo găng tay, ngón tay chạm vào nước tuyết tan, cái lạnh thấm sâu vào tận xương tủy, chỉ lát sau, hai tay lạnh cóng đến mức đỏ bừng cả lên.

      Lạnh quá…

      Minh Nguyệt hà hơi rồi chà xát hai tay vào nhau, sau khi tay ấm lại rồi mới bấm chuông cửa.

      Người ra mở cửa là giúp việc, dưới đất để sẵn đôi dép nam trong nhà, thấy Minh Nguyệt giúp việc hơi ngẩn người, ngượng ngùng : “ tưởng là ông Chu về…” giúp việc là người phụ nữ tầm bốn năm mươi tuổi, mặt mũi hiền lành, lau tay vào tạp dề, quay lại lấy cho Minh Nguyệt đôi dép khác, “Cậu chủ ở trong sân.”

      Căn phòng bật đèn nhìn cực kỳ tịch mịch, giúp việc thở dài rồi vào trong bếp.

      Minh Nguyệt nghĩ tiếng thở dài đó là dành cho Chu Tự Hằng, giúp việc cũng biết hôm nay là sinh nhật của cậu, nhưng người bố Chu Xung vẫn chưa thấy về nhà.

      Minh Nguyệt nhìn đôi dép nam sàn nhà, trong lòng nhói lên như bị kim châm.

      Trong sân có bật đèn vàng, chiếu xuống chỗ tuyết đọng tạo cảm giác rất ấm áp.

      Tuyết đọng rất dày, cả khoảng rộng là màu trắng xóa, Chu Tự Hằng mặc quần áo đen, ở trong đống tuyết nặn người tuyết.Cậu chất đống tuyết lên rồi lăn thành viên cầu, từng bông tuyết rơi vào cổ áo cậu, tiếng bước chân ngừng vang lên xạt xạt.

      Vốn cậu cúi đầu, lúc nhìn thấy Minh Nguyệt hai mắt sáng lên, đứng cách vài mét có thể thấy được ánh mắt của cậu còn sáng hơn cả ngọn đèn vàng ảm đạm kia nữa, Minh Nguyệt mỉm cười rồi bước nhanh đến.

      Chu Tự Hằng còn nhanh hơn bé, chân dài chỉ cần bước vài bước là tới, cậu giang tay muốn ôm lấy bé, nhưng giữa chừng bỗng dừng lại…

      Tay của cậu quá lạnh, lúc đắp người tuyết găng tay, tuyết cứ thế chạm trực tiếp vào tay cậu, lạnh cóng hết cả rồi.

      Chu Tự Hằng dám ôm Minh Nguyệt, sợ truyền cái lạnh sang cho bé, cho nên cậu thu tay về, nhưng vui mừng vẫn thể che giấu được.Ánh mắt cậu tùy ý liếc nhìn Minh Nguyệt lượt, cuối cùng dừng lại mặt bé, phấn khích huýt sáo cái.

      Minh Nguyệt thay bộ đồ học sinh ra, bé mặc cái áo khoác lông màu đỏ bên ngoài, bên trong là áo len trắng, đội mũ nồi, gương mặt xinh xắn đáng .

      “Em vì mà thay bộ đồ khác sao?” Chu Tự Hằng như thể vừa mới nhận được món quà mà mình vô cùng thích vậy, “Có phải hay ?” Cậu lắc cái đầu qua trái, lại lắc cái đầu qua phải, kiên nhẫn đợi Minh Nguyệt trả lời mà kiêu căng hất cằm luôn: “Em xinh đẹp.”

      Minh Nguyệt kéo tay cậu giấu sau lưng ra, áp vào hai má mình.

      “Lạnh đấy.” Chu Tự Hằng rút tay về, tay cậu như củ cà rốt đông lạnh vậy, mặt của Minh Nguyệt lại trắng trẻo xinh đẹp như thế, cậu mất tự nhiên liếc cái, : “Nhỡ mà mặt bị lạnh đỏ lên, đẹp nữa đâu.”

      Chu Tự Hằng mặt mày rất nghiêm nghị, nhưng Minh Nguyệt chẳng thấy sợ chút nào, bé giữ hai tay cậu, áp chặt vào má mình.

      “Làm thế này thấy lạnh nữa.” bé mặc áo lông cao cổ, nhìn càng nổi bật lên nữ tính đáng , bé dùng sức cũng , nhưng để cho Chu Tự Hằng có cơ hội trốn tránh.

      Chu Tự Hằng có ý xấu ép chặt hai tay vào mặt Minh Nguyệt, trán chống vào trán bé, chịu thua : “Em đó ~”

      Minh Nguyệt thuận thế vòng tay quanh hông Chu Tự Hằng, tay cậu lạnh như băng vậy, bé cọ mặt mình vào lòng bàn tay cậu, hi vọng có thể truyền cho cậu chút hơi ấm.

      Minh Nguyệt nheo mắt cười : “Dù có bị lạnh đỏ mặt em cũng vẫn đẹp.” Lại trừng mắt nhìn Chu Tự Hằng cái rồi nhấn mạnh: “Vẫn rất đẹp.”

      bé giống như con mèo , đáng làm nũng với cậu, khiến cho lòng Chu Tự Hằng vô cùng ấm áp.

      Da của Minh Nguyệt trắng nõn, đôi môi đỏ mọng, lúc này cứ khép khép mở mở, làm ánh mắt của Chu Tự Hằng cứ dừng lại ở đó dứt ra được.

      Cậu muốn hôn Minh Nguyệt từ lâu lắm rồi, kìm được mà ôm mặt bé, cúi đầu xuống.

      Minh Nguyệt hề tránh né, bé nhắm mắt lại, môi khẽ cong lên.

      Bàn tay lạnh như băng của Chu Tự Hằng ấm lại, toàn thân đông cứng cũng trở nên bình thường rồi, nhưng động tác của cậu vẫn rất chậm chạp, từ từ tiến lại gần môi Minh Nguyệt.

      Gió vẫn thổi mạnh kéo theo những bông tuyết, Chu Tự Hằng còn chưa hôn được bất ngờ có mảng bông tuyết rơi xuống chóp mũi cậu, sau đó nhanh chóng tan thành nước.

      Chu Tự Hằng giật mình tỉnh ngộ, cậu lui nhanh về sau, bỏ tay mình ra khỏi mặt Minh Nguyệt, túm chặt lấy tóc, mạnh mẽ nhảy xuống rào chắn rồi đứng ngoài sân, hi vọng cái rét có thể khiến cậu hạ nhiệt.

      Vẫn chưa hôn…

      Minh Nguyệt mở mắt ra nhìn thấy hình ảnh Chu Tự Hằng chạy trốn, tuy cố gắng giữ vững hình tượng, nhưng lúc nhảy ra khỏi rào chắn vẫn hơi lảo đảo.

      Minh Nguyệt nhìn mà buồn cười, kiêng dè gì mà cười to.

      Sắc mặt Chu Tự Hằng trở nên thối hoắc, cậu tức giận đạp bay đám tuyết đọng dưới chân mình.

      Mẹ nó chứ! Chu Tự Hằng nghĩ, vừa rồi đáng ra phải liều mạng mà hôn mới đúng, cơ hội tốt như thế mà bỏ lỡ…Mẹ, phí quá mất!

      “Tại sao hôn em? Hả?” Minh Nguyệt chống tay lên rào chắn, từ xuống dưới nhìn Chu Tự Hằng, “Chu Chu, tại sao hôn em?”

      Cậu đứng trong đống tuyết, khung cảnh màu trắng xóa làm nổi lên gương mặt đẹp như tranh của cậu, mỗi chỗ đều như được thượng đế tỉ mỉ tô vẽ lên vậy.

      Giờ phút này, cậu khỏi cảm thấy xấu hổ, sắc mặt hơi đỏ ửng nhìn càng thêm quyến rũ.

      Tại sao hôn em ấy ư?

      Câu hỏi này Chu Tự Hằng cần nghĩ nhiều, nguyên nhân đến từ suy nghĩ của chính cậu.

      Là vì quá mức quý trọng, càng khao khát càng cảm thấy trân quý, cho nên dù ở ngay trước mắt cũng nỡ đụng vào.

      Nhưng đối với Minh Nguyệt hành động này của cậu có vẻ như hơi tôn trọng bé.

      Song Chu Tự Hằng cũng muốn ra miệng, bất kể nguyên nhân là do xấu hổ hay gì cậu cũng .

      Chu Tự Hằng giả bộ tức giận, quát lớn lên: “Con biết xấu hổ, suốt ngày chỉ nghĩ hôn với hôn thôi!”

      Minh Nguyệt nghe cậu thế hơi ngượng, đôi mắt to ngập nước chớp chớp nhìn cậu.

      Chu Tự Hằng để bé đứng đó, xoay người tới chỗ người tuyết mới đắp được nửa, : “Em đừng xuống đây, ở đó đợi , trai đắp người tuyết cho em xem.”

      “Vâng ạ.” Minh Nguyệt tháo găng tay xuống, “Vậy đeo găng tay của em vào , đừng để tay bị lạnh.”

      Găng tay của bé màu trắng, lại thêu hình đáng , Chu Tự Hằng bĩu môi : “Ông đây mà phải sợ bị lạnh à?” Nhưng cậu vẫn nhận lấy cái găng tay rồi vào, rất mềm, nhưng hợp với bộ đồ đen cho lắm.

      Minh Nguyệt nhoài người ra hôn lên mặt cậu cái: “Biết rồi biết rồi, sợ lạnh, là em sợ bị lạnh được chưa?”

      Những lời này cực kỳ lấy lòng Chu Tự Hằng, cái găng tay con bỗng trở nên dễ nhìn hơn rất nhiều, khiến cậu cam tâm tình nguyện mang nó để đắp người tuyết.

      Cả Nam Thành bị màn đêm bao phủ, bầu trời mây phủ kín, tuyết ngừng rơi.

      Vì tuyết rơi dày nên chẳng bao lâu sau Chu Tự Hằng đắp xong mô hình cơ bản của người tuyết, cao hơn cậu chút, tiếp đó lại bắt đầu tỉ mỉ tạo hình cho đẹp.

      Minh Nguyệt tay chống cằm nhìn cậu, chẳng hề cảm thấy nhàm chán chút nào.

      Chu Tự Hằng càng thấy chán, bởi vì chỉ cần cậu ngẩng lên là có thể nhìn thấy Minh Nguyệt đứng đằng xa mỉm cười rồi.

      Như thể mãi mãi đứng ở đó vậy.

      Chu Tự Hằng cũng cười theo.

      ra hôm nay cậu cũng sợ là Minh Nguyệt đến, tuyết rơi lớn như vậy, trời lạnh, tin tức lại đồn ầm lên bên ngoài, cậu sợ bố mẹ cho bé sang đây, cho nên cậu mới đắp người tuyết, coi như tự tạo cho mình “Người” để đón sinh nhật cùng.

      Nhưng giờ đây Minh Nguyệt ăn mặc xinh đẹp đứng ở đó rồi, ở nơi bao quanh là màu trắng xóa của tuyết này, bộ đồ màu đỏ của Minh Nguyệt vô cùng nổi bật.

      bé đến dự sinh nhật của cậu, sinh nhật lần thứ 16, trong sân rộng chỉ có hai người bọn họ với nhau…

      có Chu Xung.

      Chu Tự Hằng hơi dừng động tác, yên lặng lúc lâu.

      Trong nháy mắt tâm trạng cậu trùng xuống, dường như muốn tan ra trong gió tuyết.Minh Nguyệt nhàng gọi: “Chu Chu.”

      đắp xong rồi.” Chu Tự Hằng ngây ngốc, cười , “Đắp xong người tuyết rồi.” Cậu đứng bên cạnh người tuyết, để cây củi cầm tay cho vào miệng người tuyết, giả bộ như đó là điếu thuốc lá.

      Người tuyết cao hơn cậu chút, đường nét hơi thô, có đặc trưng là cặp lông mày rậm và điếu thuốc khóe miệng.

      Minh Nguyệt nhìn mà ngây ngẩn cả người.

      Chu Tự Hằng thấy biểu của cũng tự nhìn lại người tuyết lần, sống lưng từ từ cứng lại.

      Người tuyết này, cậu tạo nên dựa theo dáng vẻ của Chu Xung.

      Chẳng qua cậu chỉ làm theo bản năng, theo thỉnh cầu từ con tim.

      Chu Xung vẫn chưa về, giờ phút này, Chu Tự Hằng thể che dấu được nội tâm yếu ớt của mình.

      Minh Nguyệt xuống sân, đứng phía sau Chu Tự Hằng, nhàng ôm lấy lưng cậu.

      Gió tuyết như lưỡi dao cắt tim Minh Nguyệt ra thành từng mảnh , rất muốn khóc, nhưng lại sợ Chu Tự Hằng nhìn thấy càng buồn hơn.

      Trong sân chỉ bật duy nhất chiếc đèn vàng, cảm giác rất ảm đạm.Minh Nguyệt rất đau lòng khi thấy Chu Tự Hằng như vậy, như thể vẻ kiêu ngạo được ngụy trang bên ngoài bị lột bỏ, lộ ra nội tâm nhạy cảm tinh tế.

      Tất cả các tin tức báo làm cậu gục ngã, những lời đồn đại trong trường cậu cũng chẳng quan tâm, nhưng khi đối mặt với sân nhà trống trải, đối mặt với người tuyết Chu Xung, cậu còn chút tinh thần nào nữa, chỉ cố miễn cưỡng cười vui, cố tỏ ra là mình ổn.

      Nếu như mình mà đến Chu Tự Hằng thế nào đây?

      Minh Nguyệt nghĩ thầm, liệu cậu có ở đây mình suốt đêm hay ?

      Những ngôi nhà ở Nam Thành đều sáng đèn, chỉ còn mình cậu, đứng trong sân đầy tuyết, tự tạo cho mình “Ông bố” để làm bạn, sau đó đứng nhìn tuyết rơi đến khi trời sáng.

      Minh Nguyệt từ đằng sau tới trước mặt Chu Tự Hằng, bé kiễng chân ôm lấy cổ cậu, in đôi môi đỏ mọng của mình lên môi cậu, : “Mặc dù em biết vì sao lúc nãy lại hôn em, nhưng em biết là, em muốn hôn .”

      Minh Nguyệt dán môi mình lên đôi môi lạnh như băng của Chu Tự Hằng, môi cậu rất khô, Minh Nguyệt liền nhàng dùng lưỡi để làm ướt.

      Chu Tự Hằng yên lặng nhìn hai mắt nhắm chặt của Minh Nguyệt, nhìn cặp lông mi khẽ run lên như cánh bướm.

      Cậu dịu dàng đáp lại, Minh Nguyệt hôn thạo, cậu cũng vậy, nhưng vẫn tiếp tục theo bản năng, tay ôm hông, tay ôm mặt Minh Nguyệt, đầu lưỡi chỉ dám quét qua, sợ làm bé đau.

      Cậu tham lam muốn hấp thu ấm áp từ Minh Nguyệt, dường như muốn cắn nuốt hơi thở của bé vậy.

      lúc lâu sau, Chu Tự Hằng mới buông Minh Nguyệt ra.

      Minh Nguyệt hơi xấu hổ : “Chu Chu, chúc sinh nhật vui vẻ.”

      “Cảm ơn em.” Chu Tự Hằng tựa vào trán bé đáp.

      “Còn rất nhiều người cũng chúc mừng sinh nhật đấy.” Minh Nguyệt giơ ngón tay ra đếm, “Bố em và mẹ em này, Bạch Dương nữa, cả Mạnh Bồng Bồng…” bé cứ liên miên mãi dứt.

      Chu Tự Hằng nghe xong những cái tên kia lòng cũng thoải mái hơn chút, cậu dứt khoát bế Minh Nguyệt lên, trong tiếng kêu hét của bé: “ ăn bánh ngọt nào.”

      Chu Tự Hằng đưa cả cái bánh cho Minh Nguyệt ăn, thỏa mãn nhìn bé, : “Hôm nay rồi đúng ? Nếu em hôn cho em hết bánh ngọt.”

      Minh Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, lúc lâu mới ăn xong miếng bánh, mất hứng bôi kem lên mặt Chu Tự Hằng.

      “Cảm ơn em.” Chu Tự Hằng nhịn được mà .

      “Vậy có muốn hôn em cái ?” Minh Nguyệt cười trêu.

      Chu Tự Hằng xấu hổ, quẹt bơ lên chóp mũi bé rồi cúi đầu hôn.

      chín giờ tối, Chu Tự Hằng nỡ rời xa, nhưng vẫn đành phải đưa Minh Nguyệt về nhà.

      Rời khỏi cửa nhà họ Minh, cậu lại chậm rãi bước từng bước về, vào trong sân nhà.

      Người tuyết vẫn đứng đó, chưa bị tuyết bao trùm, Chu Tự Hằng ngồi ở bậc thang, lặng yên ngắm nhìn người tuyết.

      Người tuyết có cặp lông mày rậm giống Chu Xung, miệng cũng ngậm điếu thuốc, nhưng chung quy vẫn phải là Chu Xung.

      Cậu ngồi lúc lâu, căn phòng phía sau bỗng nhiên sáng rực lên.

      Cả biệt thự sáng đèn, Chu Tự Hằng quay lại nhìn.

      Chu Xung từ từ tới, mặc tây trang, chỉ khoác áo lông, hút thuốc, mặt mày có phần tang thương.

      Trước tiên Chu Xung nhìn con trai, tiếp theo trông thấy người tuyết có dáng vẻ rất giống .

      Trong lòng có rất nhiều lời muốn , lại thể ra.

      Hai tay Chu Xung đều cầm hộp, hộp bánh ngọt và hộp quà, Chu Tự Hằng biết cái bánh được mua từ tiệm bánh mà cậu thích nhất, cậu cũng thường xuyên đến đó mua bánh ngọt cho Minh Nguyệt.

      Bố cậu mệt mỏi trở về nhà gấp giữa cái lạnh thấu xương, Chu Tự Hằng thấy vậy trong lòng tha thứ cho bố ngay rồi.

      Chỉ cần bố về là được, dù cho có quá mười hai giờ nữa Chu Tự Hằng cũng để tâm.

      Chu Tự Hằng đứng lên, phủi tuyết quần áo, nhìn Chu Xung hồi lâu, mở miệng hỏi: “ ta có đối tốt với bố ?” Cậu dừng chút rồi mới tiếp: “Con tới cái Tô Tri Song kết hôn với bố ấy, sau này liệu ta đối tốt với bố chứ?”

      Chu Xung gì.

      Chu Tự Hằng đứng thẳng tại chỗ, tiếp tục : “Nếu ta tốt, mà bố lại thể ly hôn, vẫn còn có con, chăm sóc bố tốt.” Cậu rất , còn hơn cả tiếng tuyết rơi vào mái hiên nữa, lầm bầm như tự chuyện với mình vậy.

      Nhưng Chu Xung vẫn nghe thấy rất ràng.

      [Con chăm sóc bố tốt.]

      yên lặng lúc, sau đó đặt bánh ngọt và quà xuống đất, đến gần con trai.

      Ở khoảng cách gần như vậy, nhưng Chu Tự Hằng ngửi thấy mùi khói thuốc người bố.

      “Hôm nay bố buộc ga rô rồi.” Chu Xung , “Cho nên khi bố già , con trưởng thành, bố cũng chỉ biết dựa vào con thôi.”

      cười, chà xát hai tay, có phần áy náy và ngượng ngùng : “Bố hút thuốc nhiều quá, nên cổ họng sau này có khi được tốt lắm, chừng nằm trong bệnh viện suốt, hành hạ con đến nghiêng trời lệch đất, lúc đó con có còn quan tâm đến bố nữa ?”

      Chu Tự Hằng rơi nước mắt, cậu ôm lấy bố, lực mạnh đến mức muốn vật ngã Chu Xung, miệng nên lời, chỉ biết gật đầu ngừng.

      Chu Xung sửng sốt, sau đó vỗ đầu con, vuốt tóc con, nghẹn ngào : “Xin lỗi con, bố về muộn.”

      sao.” Chu Tự Hằng lắc đầu .

      Đây là lần đầu tiên hai bố con thân thiết như vậy sau suốt mấy năm trời, tất cả mọi chướng ngại ngăn cách vào thời khắc này đều tan thành mây khói.

      Trong ngày đông lạnh giá của tháng mười hai, ngày xuân dường như sắp tới, cỏ mọc chim bay, cây cối um tùm, khí hòa thuận ấm áp.

      “Con ăn bánh kem chưa?” Chu Xung lau nước mắt cho con trai, “Bố mua cái đấy, có muốn ăn thử ?”

      “Con chưa ăn.” Chu Tự Hằng hai mắt đỏ hoe, nhịn được cười, “Con…con đưa hết cho Tiểu Nguyệt Lượng rồi.”

      Chu Xung cầm bánh kem vào phòng khách, cắm 16 cây nến, tắt đèn, hát chúc mừng sinh nhật con.

      Tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ, Chu Tự Hằng chân thành ước nguyện, sau đó thổi tắt nến.

      Bên ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi, bộ dạng người tuyết có hơi chật vật, nhưng có người Chu Xung ở cùng cậu trong căn phòng ấm áp rồi.

      Tựa như giấc mơ đẹp mà ta bao giờ muốn tỉnh giấc vậy.
      ---
      Đoạn Chu Chu nhào vào ôm bố, mình như được quay lại lúc Chu Chu còn vậy, sinh nhật năm xưa Nguyệt Lượng cũng đắp người tuyết Chu Xung cho Chu, Chu Chu thấy bố về cũng chạy ào vào ôm lấy bố suýt ngã. Tuy 16 tuổi rồi, biết hôn rồi, thế mà vẫn yếu đuối khi ở trước mặt bố như vậy ^^ Con mẹ nó, làm chị mày chảy nước mắt rồi :sad:
      Quên mất chiện quan trọng, đôi trẻ có nụ hôn đầu lại còn là hôn sâu rồi các ơi :)) Gớm trẻ ranh :))
      Chương 44: 19/1/18 <3
      Last edited: 15/1/18

    2. Ngô gia

      Ngô gia New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      2
      Đọc đến khúc 2 cha con ôm nhau mừng phát khóc nhưng ngồi giữa chốn đông người lại thể :062:
      cupid_aint_a_lieNgân Nhi thích bài này.

    3. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Cảm động
      cupid_aint_a_lie thích bài này.

    4. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Chương này ngọt quá, tốn mất ít Nc mắt => thiếu muối
      cupid_aint_a_lie, heoconchuayeuNgân Nhi thích bài này.

    5. nguyenhuyen9305

      nguyenhuyen9305 Active Member

      Bài viết:
      89
      Được thích:
      112
      khóc dữ lắm đây, tui hơn tháng rồi chưa về nhà, bh nhớ nhà quá à.
      cupid_aint_a_lieNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :