1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phithuytien

      phithuytien New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      18
      bố Minh chắc tức chỉ muốn thổ huyết thôi nhưng chú thông cảm cho đôi trẻ ạ :060::060::060::060::060::060:
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 42

      Cuối tháng mười hai, thời tiết càng trở nên lạnh hơn, là thời điểm tuyết rơi nhiều nhất ở Nam Thành, tuyết rơi dày ép cong cả những khóm trúc, mặt sông Tần Hoài bị kết thành tầng băng, làm người chèo thuyền phải đục mở, hai bên bờ sông đều là màu trắng xóa, nước sông sáng lấp lánh như ngọc.

      Thời tiết rét căm căm, mọi người rất khó có tâm tư để làm việc, việc trao đổi chất dường như cũng trở nên chậm lại, nhàn nhã ngồi uống tách trà nóng là hết ngày.

      Tin tức Chu Xung kết hôn tựa như ngọn lửa đỏ rực bắn lên trung giữa tiết trời lạnh giá, khiến cho yên bình bị xáo động, khắp các trang báo ở đầu đường cuối ngõ ở Nam Thành đều đưa tin về việc này.

      bảy tám ngày rồi mà tin tức vẫn chưa có dấu hiệu giảm nhiệt, có người suy đoán về thân thế của dâu, có người quan tâm đến ngày kết hôn của Chu Xung, đến cả những người chẳng có liên quan gì cũng nhảy vào bàn tán.

      Chu Xung là nhân vật khá có tiếng ở Nam Thành, nhất cử nhất động của đều bị truyền thông dòm ngó, thậm chí còn lan tới cả trường học.

      Minh Nguyệt vào lớp trước Chu Tự Hằng, còn chưa ngồi xuống phát giác có chuyện gì đó ổn.

      Lớp này là lớp giỏi nhất ở trường Nhất Trung, các học sinh đều rất chăm chỉ học hành, chưa đến giờ vào lớp cũng giở sách ra học rồi, nhưng hôm nay cả lớp ai cũng chăm chăm đọc tờ báo, chụm đầu bàn tán thầm với nhau.

      Mạnh Bồng Bồng vẫn như thường lệ, quan tâm đến chuyện bên ngoài, nghiêm túc ngồi chiến đấu với đống bài tập, nhưng nhìn thấy Minh Nguyệt tò mò, Mạnh Bồng Bồng liền mượn tờ báo của bạn ngồi gần đó, chưa cần lời nào, bởi vì dòng chữ tiêu đề lên tất cả - <Hôn kỳ của Chu Xung định, cậu con riêng Chu Tự Hằng liệu về đâu?>

      Chuyện gia đình của Chu Xung vốn thể che dấu được, Chu Tự Hằng tung hoành bá đạo như thế, bị đào bới ra chỉ là chuyện sớm muộn, huống hồ 16 năm trước, ai cũng biết là Chu Xung mang đứa trẻ này về từ đồn cảnh sát.

      Minh Nguyệt mở tờ báo ra đọc qua lượt, tiếng bàn luận xôn xao khắp lớp, ai cũng lén lút nhìn Minh Nguyệt, xem xem có phát được điều gì từ nét mặt của .

      Trừ Bạch Dương ra Minh Nguyệt là người thân thiết với Chu Tự Hằng nhất, thậm chí còn thân gấp mấy lần Bạch Dương, hai nhà có quan hệ rất tốt, cùng nhau lớn lên từ , cho nên có thể từ Minh Nguyệt mà biết thêm được những thông tin chính xác.

      bạn học nữ cầm tờ báo đến bắt chuyện với Minh Nguyệt, muốn moi từ trong miệng Minh Nguyệt ra vài vấn đề để thỏa mãn lòng hiếu kì của mình.Minh Nguyệt là bạn hiền lành nhất lớp, cho nên chắc tức giận đâu.

      “Minh Nguyệt, tung hoành ca…” Bạn học nữ bỗng nghĩ đến điều gì đó nên lại sửa lại, “Có là Chu Tự Hằng có quyền thừa kế ? Cậu ta nhận được chút tiền nào từ công ty Thịnh Quang của bố sao?” Ngay chính bản thân bạn này cũng nhận ra là giọng điệu của mình nghe có vẻ rất hả hê.

      Minh Nguyệt gì, lặng lẽ gấp tờ báo lại.

      “Có phải Minh Nguyệt? Cậu chỉ cần đúng hoặc thôi!” Bạn học nữ quấn lấy tha, cứ kéo tay Minh Nguyệt.

      Minh Nguyệt yên lặng nhìn bạn, khẽ rút tay ra rồi lấy luôn cả tờ báo trong tay cậu ta, mặt bé phủ lớp băng, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng lạnh lẽo.

      Từ trước đến giờ Minh Nguyệt luôn đối xử rất ôn hòa với mọi người, được mọi người khen là bé ngoan ngoãn, dáng vẻ lạnh lùng như vậy chưa bao giờ được thể ra.

      Trong phòng học tuy có bật máy sưởi, nhưng bạn học nữ kia vẫn phải lùi lại bước, sống lưng lạnh toát.

      Minh Nguyệt lời, bé bắt đầu từ bàn cùng xuống, mạnh mẽ giật lấy tờ báo trong tay từng người , toàn bộ quá trình hề tỏ ra tức giận, gương mặt chỉ duy trì nụ cười lạnh, sống lưng thẳng tắp.

      Tiêu đề những tờ báo này đại khái đều là <Chu Xung tái hôn, đoán xem dâu là ai?>, <Chu Xung lập gia đình, nghi là vì muốn có người nối nghiệp mới.> , ngay cả báo tài chính và kinh tế còn cố ý mời hẳn chuyên gia đến thay Chu Xung bàn về kế hoạch phân phối tài sản của Thịnh Quang.

      Nhưng mấy vấn đề chỉ là chuyện thôi, phần lớn các học sinh đều cầm tay thời báo của Nam Thành, dòng chữ to đùng đỏ rực <Hôn kì của Chu Xung định, cậu con riêng Chu Tự Hằng liệu về đâu?> gần như chiếm gần cả trang báo.

      Con riêng.

      Chỉ mấy chữ cái, mấy câu văn bẫng, tờ báo này tự cho mình cái quyền được quyết định về thân phận của Chu Tự Hằng.

      Minh Nguyệt chồng mấy tờ báo lên nhau, mượn cái bật lửa của học sinh nam trong lớp, đứng bục giảng nhàng bấm nút, ngay trước mắt mọi người, mồi lửa tiêu hủy toàn bộ đống báo kia.

      Khi ngọn lửa bùng lên, trong lớp ai dám lên tiếng, Mạnh Bồng Bồng nhìn lên, thấy gương mặt Minh Nguyệt hòa vào sắc cam của ngọn lửa, lập lòe lúc sáng lúc tối.

      Mấy tờ báo rất nhanh biến thành tro bụi, mùi mực in vẫn còn ở lại chưa bay được.

      Minh Nguyệt câu cũng , nhưng từ lúc này trong lớp ai dám đến tiêu đề tờ báo hôm nay nữa, tất cả tâm tư đều bị thiêu đốt sạch rồi.Mấy thiếu nam thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi vẫn còn rất đơn thuần, sợ hãi rồi dám đắc tội nữa.

      Minh Nguyệt ra góc lớp cầm chổi quét sạch đám tro bụi, trả lại bật lửa cho cậu bạn, sau khi lạnh lùng đứng đốt xong đống báo, bé lại khiêm tốn như có việc gì xảy ra, với bạn nam kia câu “Cảm ơn.”

      Đến khi tiếng chuông báo vào tiết vang lên, Minh Nguyệt mới ngồi trở về chỗ, Chu Tự Hằng cũng cùng lúc véo tai Bạch Dương vào lớp.

      Cậu đút tay vào túi quần huýt sáo cái, Minh Nguyệt liền ngẩng lên nhìn cậu cười.

      Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      Mạnh Bồng Bồng liếc mắt nhìn, đôi mắt Minh Nguyệt sáng như ánh sao, mái tóc dài buông sau lưng, ở phần đuôi hơi xoăn , đung đưa nơi thắt lưng, làm nổi bật lên mảnh mai yếu đuối của Minh Nguyệt.

      Nhưng dũng cảm ngày hôm nay của bạn này làm cho Mạnh Bồng Bồng phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

      Hành động này của Minh Nguyệt được coi là thông minh, thậm chí còn có phần lỗ mãng, đổi lại là Mạnh Bồng Bồng có phương pháp xử lý thỏa đáng hơn.

      Nhưng điều mà Mạnh Bồng Bồng có, chính là dũng cảm của Minh Nguyệt.

      Vì quá lý trí, cho nên dám dũng cảm, cũng học được cách dũng cảm.

      “Cậu làm đúng lắm.” Mạnh Bồng Bồng , sau đó lại khéo léo khuyên giải chút, “Nhưng khiến cho rất nhiều người vừa ý.” Ví dụ như bạn cầm tờ báo đến hỏi chuyện Minh Nguyệt kia, bây giờ gục mặt xuống bàn khóc, đó cũng là xinh xắn, đa tài đa nghệ, thành tích học ưu tú, được rất nhiều nam sinh mến.

      Minh Nguyệt đồng ý với lời Mạnh Bồng Bồng , nhưng hối hận, chỉ cười đáp: “Hôm nay là sinh nhật của Chu Tự Hằng.”

      bé và Chu Tự Hằng mới chính thức là đôi được nửa tháng, hôm nay là lần sinh nhật đầu tiên của Chu Tự Hằng kể từ ngày hai đứa thích nhau, muốn xảy ra những chuyện dù là nhất phá hỏng ngày vui này của cậu.

      Mạnh Bồng Bồng yên lặng lúc mới : “Chuyển lời chúc mừng sinh nhật của mình đến cậu ấy nhé.”

      Minh Nguyệt đáp: “Cảm ơn cậu, mình nhất định lại với ấy.”

      Trong lớp ai nấy đều tỏ ra bình thản, Chu Tự Hằng cũng quan tâm đến ai cả, vẫn như thường ngày lười biếng ngồi cười đùa với Bạch Dương, nhưng phần lớn thời gian của cậu là dành để ngồi nhìn Minh Nguyệt.

      Cái mác con riêng gắn lên người Chu Tự Hằng gây ra tiếng vang rất lớn, nhưng cậu có bất cứ thay đổi nào, cũng hề tỏ ra tức giận.

      Cậu đứng đầu sóng ngọn gió, trở thành nạn nhân của những lời đồn nhảm vô căn cứ, nhưng dường như tất cả đều liên quan gì tới cậu, hoặc có thể mọi tâm tư của cậu đều bị chôn vùi quá sâu trong lòng rồi.

      Chôn vùi quá sâu…

      Minh Nguyệt quay đầu lại, hề chớp mắt nhìn Chu Tự Hằng, Chu Tự Hằng cũng nhìn bé chăm chú, ngay lúc bé quay đầu, tầm mắt hai người giao nhau, cậu nở nụ cười rạng rỡ như nắng mai, có chút gì gọi là buồn phiền cả.

      Chu Tự Hằng như vậy, khiến cho lòng Minh Nguyệt nhói đau.

      Nỗi đau này kéo dài đến xế chiều càng trở nên trầm trọng hơn, bởi vì Chu Xung về, trong ngày quan trọng nhất trong năm của Chu Tự Hằng, đây là lần đầu tiên Chu Xung có ở nhà.

      Biệt thự của nhà họ Chu là căn biệt thự đắt tiền nhất trong khu biệt thự Lâm Hồ, vị trí đẹp nhất, khoảng sân lớn nhất, nhưng trong buổi tối tuyết rơi, căn nhà hề có ánh đèn, nhìn lên cửa sổ các tầng chỉ thấy màu đen, trống trải tịch mịch vô cùng.

      “Buổi tối em đến nhà ăn bánh ngọt nhé, được ?” Minh Nguyệt nhắc tới Chu Xung, chỉ kéo tay áo Chu Tự Hằng làm nũng, “Em muốn ăn miếng lớn nhất.”

      Chu Tự Hằng gật mạnh đầu đáp: “Được.”

      Cậu dừng chút, sau đó biết xấu hổ mà : “Nếu em hôn cái đưa hết bánh ngọt cho em.”

      Minh Nguyệt thèm để ý đến cậu, cậu chỉ cười, mặt dày biết ngượng, che ô đưa Minh Nguyệt về nhà.

      bé vào phòng được lúc lâu rồi, Chu Tự Hằng lúc này mới rời , nhìn từ xa cũng có thể thấy được dáng vẻ lưu luyến rời của cậu, chậm rãi in từng dấu chân lên mặt tuyết.

      Trong phòng khách, Minh Đại Xuyên ngồi đọc báo, vẫn là tờ thời báo Nam Thành được truyền khắp đầu đường cuối ngõ, tiêu đề nổi bật là <Hôn kì của Chu Xung định, cậu con riêng Chu Tự Hằng liệu về đâu?>

      Minh Đại Xuyên có vẻ bận tâm lắm, chỉ thỉnh thoảng khẽ nhíu mày.

      Cái nhíu mày của bố tựa như ngòi nổ khiến Minh Nguyệt khó chịu toàn thân, bé nhìn ra bên ngoài cửa, hàng dấu chân kia sớm bị tuyết phủ lên rồi.

      Minh Nguyệt xụ mặt tới bên cạnh Minh Đại Xuyên, Giang Song Lý cũng ngồi bên xem thời , cũng là tin tức về Chu Xung.

      Minh Nguyệt : “Bố mẹ, hôm nay là sinh nhật của Chu Chu, con muốn…chúng con…” Ở cùng với nhau.

      có ý muốn giấu diếm bố mẹ, chỉ là chưa tìm được lời nào thích hợp để thôi, tuy là việc đương khi mới học cấp ba là đúng, nhưng muốn dối.

      Còn chưa kịp câu “Ở cùng với nhau” Minh Đại Xuyên đột ngột để tờ báo xuống, thở dài hơi, đứng lên cầm phong bì thư đưa cho con rồi lên gác.

      Giang Song Lý vỗ lưng con, vuốt mái tóc dài của con, dịu dàng : “Con mở ra đọc .”

      Đây là bức thư vừa mới viết, mực in còn chưa khô, là nét chữ của Minh Đại Xuyên, hồi khi Minh Nguyệt tập viết, cũng là được đích thân bố Minh cầm tay dạy cho.

      phong bì thư có viết “Gửi con Minh Nguyệt”, nhàng bóc lớp phong bì màu nâu bên ngoài, rút tờ giấy bên trong ra.

      Tay Minh Nguyệt hơi run, bé biết bố mình phải là người giỏi ăn , rất hiếm khi thấy bố những lời ngọt ngào, nhưng có nghĩa là biết, cũng có nghĩa là hiểu.

      Minh Nguyệt mở bức thư ra, tờ giấy bên trong hơi ố vàng, giống với phong bì thư mới viết kia.

      Giang Song Lý ôm vai con , miệng nở nụ cười.

      “Gửi con của bố,

      Bức thư này bố viết từ khi con mới sinh ra, khi con đọc được nó, ngày đó con biết , trở thành thiếu nữ, lúc ấy người con trai trộm trái tim con, cướp con của bố rồi giữ chặt trong lòng nó mất rồi.

      Bố đặt tên con là Minh Nguyệt, vì ngày con ra đời, bầu trời Nam Thành có vầng trăng sáng rất đẹp, ba mong con cũng tốt đẹp và dịu dàng như ánh trăng ấy, cũng hi vọng rằng tất cả mọi người đều mang thứ ánh sáng ấm áp đó đến cho con.

      Khi con lớn lên, trở thành như thế nào nhỉ? Bố nghĩ nhất định con ưu tú nhất ở Nam Thành, nhưng như thế chắc chắn có rất nhiều thằng nhóc con theo đuổi.Lúc đó, bố cũng biết là con bắt đầu có mối tình rồi.

      Bố cũng từng trải qua thời thanh xuân, mặc dù bố trưởng thành hơi muộn, đến tận khi gặp được mẹ con cơ, nhưng bố biết tình là thứ thể ngăn cản được, cho nên bố cũng cấm đoán con.

      Nhưng là người từng trải, bố có mấy lời muốn với con…

      đời có rất nhiều loại người, có người đầu óc nông cạn, có người chỉ biết tô vàng nạm ngọc bên ngoài, còn bên trong lại thối nát.Có ngày, con gặp được người mà con cảm thấy rằng người đó tựa như cầu vồng rực rỡ vậy, sau khi con gặp được rồi, con cảm thấy những người khác chỉ như mây trôi mà thôi.

      Bố hi vọng là, khi con đưa ra quyết định, vì gặp được cầu vồng, mà sau này hối hận vì bỏ lỡ đám mây trôi xung quanh mình.

      Cuối cùng, bố vẫn ủng hộ quyết định của con, bởi vì con là hòn ngọc quý mà bố luôn nâng niu tay mình.

      Tái bút, người bố ngồi khóc của con.

      Ngày 30 tháng 9 năm 1989.”

      Nước mắt của Minh Nguyệt tựa như những hạt châu rơi xuống đất, bé sợ nước mắt thấm vào tờ giấy cũ mỏng manh, liền tựa vào vai Giang Song Lý, khóc thút thít.

      Giang Song Lý ôm lấy con , giúp con lau nước mắt, giọng dịu dàng tựa như mưa phùn: “ đời có rất nhiều loại người, có người đầu óc nông cạn, có người chỉ biết tô vàng nạm ngọc bên ngoài, còn bên trong lại thối nát.Có ngày, con gặp được người mà con cảm thấy rằng người đó tựa như cầu vồng rực rỡ vậy, sau khi con gặp được rồi, con cảm thấy những người khác chỉ như mây trôi mà thôi.”

      nhìn vào mắt Minh Nguyệt, nhìn con nay trở thành bé lớn xinh đẹp, nhấn từng câu từng chữ với con: “Vậy…Chu Tự Hằng có phải là cầu vồng của con ?”

      Minh Nguyệt muốn nhưng thể, chỉ có thể gật đầu.

      Hồi lâu sau, bé mới bình tĩnh lại, nức nở đáp: “Phải, ấy là cầu vồng của con.”

      Là cầu vồng bảy màu duy nhất, mãi mãi hữu bầu trời, hữu trong sinh mệnh của Minh Nguyệt.
      ---
      Ôi bố Minh ơi, làm người ta suýt khóc nhè rồi :sad: Tưởng tượng lúc Nguyệt Lượng đốt đống báo trước mặt cả lớp mà bấn loạn quá :032: Bánh bèo mà thể nào ghét được ẻm :032:
      Chương 43: 15/1/18 <3

    3. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Các chị k việc gì phải ngạc nhiên, dù sao bé Nguyêt cũng mang danh vợ đại ca mà:)). Ta kết bức tâm thư của bác Minh quá
      Vy RuRi, Ngân NhiA fang thích bài này.

    4. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      Cay mắt vì bức thư bố gửi con quá, cảm động quá huhh
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Hay chương này hay :5: 2 điểm sang của chương đốt báo và lá thư của bố Minh :)) xuất sắc :foyourinfo:
      tang tử 15111998Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :