1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Năm mới năm me cung hỉ phát tài nha Ngân Nhi
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. ly sắc

      ly sắc Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      78
      aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa..... dễ thương quá minh nguyệt ơi <3 <3 <3
      chúc mừng năm mới nha @Ngân Nhi ... Mong truyện của nàng từng ngày.
      Last edited: 2/1/18
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. phithuytien

      phithuytien New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      18
      minh nguyệt ơi biết làm sao đây :031::031: cảm động muốn khóc luôn nè, trái tim mong manh cả chị vs chu chu chịu nổi đâu , là ngọt hơn cả mật mà:038:
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. DDuu

      DDuu New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      5
      Truyện hay. Đọc mà thương chú già Chu Xung quá
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 39

      Có lẽ vì đêm khuya, có lẽ vì hai ly rượu của Bạch Dương có nồng độ cồn mạnh, hoặc cũng có lẽ là trong lòng có nhiều tâm , cho nên vừa mới vào được đến phòng mình, Chu Tự Hằng lăn ra ngủ.

      Cậu ngủ rất say, quần áo còn thay ra, co quắp nằm giường, miệng còn lẩm bẩm mớ.

      Chu Xung rón rén vào phòng con trai, ngồi xuống mép giường, chỉ dám ghé vào ngồi, chứ để cho đệm lún xuống, mọi động tác đều vô cùng cẩn thận.

      Tuyết mới ngừng rơi, nhưng ngoài trời gió vẫn lạnh thấu xương, Chu Xung chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn chút, sau đó lại ra đóng cửa sổ lại.

      Trong lúc làm, Chu Tự Hằng có hơi nhăn mũi lại, chỉ cử chỉ vậy thôi nhưng cũng khiến Chu Xung giật mình, giơ tay lên ngửi xem người mình có mùi thuốc lá hay , tất nhiên là có, vì trước đó thay bộ quần áo khác rồi.

      Tuổi cao, chuyện phải lo nghĩ cũng nhiều hơn, rất nhiều vấn đề trở nên khó giải quyết, mặt hi vọng con trai có thể hiểu cho mình, hi vọng con trai trưởng thành và biết suy nghĩ hơn chút, nhưng mặt khác lại muốn con trai nhận thức được thế giới tàn khốc của người lớn khi còn quá , muốn con trai có tuổi thơ tươi đẹp dưới che chở của .

      Trong phòng chỉ có ánh trăng mờ mờ từ khe hở của rèm cửa chiếu vào, trong bóng tối, Chu Xung thấp thoáng có thể trông thấy gương mặt của con trai.

      Chu Tự Hằng ngủ rất say, nghiêng người nằm co rúc, cặp lông mi dài hình như hơi ướt, nhìn có vẻ yếu đuối và bất an.Tư thế ngủ này về mặt tâm lý học mà đó là biểu của thiếu hụt cảm giác an toàn.

      Chu Xung muốn đưa tay lau mắt cho con, nhưng cánh tay vừa mới đưa ra bỗng khựng lại, hồi lâu sau, thu tay về, các ngón tay rũ xuống.

      “Tiểu Nguyệt Lượng.” Chu Tự Hằng ngủ mơ, trở mình, ôm chặt lấy cái chăn vẫn được gấp gọn rồi khẽ cọ cọ, biết mơ gì mà khiến cho cậu bật cười vui vẻ.

      Nụ cười của cậu có cảm giác hơi xấu hổ nhưng vẫn ngọt ngào, miệng hơi giật giật, sau đó lại yên lặng ngủ.

      Chu Xung cực kỳ ghen tỵ với Minh Nguyệt, lại thầm trách bản thân lại ăn giấm với bạn của con trai, “Đúng là có vợ quên cha.” giọng xong, tâm trạng thoáng cái trở nên nhõm hơn nhiều, đưa tay nhàng cởi áo khoác và áo lông ướt nhẹp vì dính tuyết của Chu Tự Hằng ra, thay cho con bộ đồ ngủ rồi đắp chăn cho con.

      loạt hành động làm cho Chu Xung toát mồ hôi hột, nhìn chân tay con, khỏi nghĩ con lớn nhanh quá, thể ôm được nữa rồi.

      Chu Xung cầm quần áo của con ra ngoài, sau đó lại vào nhà vệ sinh lấy chậu nước nóng, lau mặt cho Chu Tự Hằng, hơi nước nóng làm dậy lên mùi rượu người cậu, truyền vào mũi Chu Xung.

      Trong lòng cảm thấy hơi chua xót, động tác chậm lại, tiếp tục lau tay cho con trai.

      Vết máu đọng lại mu bàn tay trắng trẻo của Chu Tự Hằng tạo thành đối lập, làm cho Chu Xung vừa lau mà vừa suýt chảy nước mắt.

      Con hiểu, khả năng đánh đấm là do được huấn luyện viên chuyên nghiệp đào tạo mà thành, nên trình độ cực kỳ tốt, mấy năm nay Chu Tự Hằng phản nghịch, gần như ngày nào cũng đánh nhau hết trận lớn trận , nhưng chưa từng thấy con trai bị thương, ngay cả vệt máu cũng có.

      Nhưng tối nay, Chu Tự Hằng lại bị thương, theo như lời Tưởng Văn Kiệt còn chảy ít máu, cả quán bar cũng trở thành mớ hỗn độn.

      Người gây là hai thanh niên say rượu, Chu Xung tin chắc rằng con trai mình thể có chuyện đánh lại bọn họ, vết thương này là do Chu Tự Hằng cố tình làm ra.

      Suy nghĩ này khiến cho lòng Chu Xung nhói đau, lau tay cho con, cẩn thận đụng phải vết thương.

      “Đau…”

      Chu Tự Hằng đột nhiên mở trừng mắt ra, nhìn thấy Chu Xung ngồi bên giường, hai mắt cậu đỏ lên, nét mặt buồn bã.

      “Bố.” Chu Tự Hằng gọi tiếng, chắc vì vẫn nghĩ mình nằm mơ nên lại nhắm mắt lại, cằm khẽ chà vào chăn, tiếp tục ngủ.

      Chữ “Bố” được gọi cách rất nhàng và yếu ớt, là phản ứng theo bản năng, nghe được lắm, nhưng cũng đủ khiến Chu Xung ấm lòng, lau nước mắt, móc tuýp thuốc mỡ trong túi áo ra rồi thoa cho con.

      Xong việc, cúi đầu hôn lên trán con cái rồi bưng chậu nước nóng ra cửa.

      Có lẽ vì phòng hơi tối, nên Chu Xung vô ý đụng phải bàn học của Chu Tự Hằng.

      bàn vẫn chỉ bày đầy các loại mô hình và đĩa CD game, máy tính và điện thoại của Chu Tự Hằng luôn là loại mới nhất, ở dưới ngăn bàn có vài cuốn sách và vở ghi.

      Chu Xung sờ lên mấy cuốn sách, lại quay đầu nhìn con trai chút rồi ra ngoài.

      *

      Chu Tự Hằng tỉnh dậy sau đêm, ngoài cửa sổ tuyết còn rơi, trời quang mây tạnh.

      Cậu khẽ vuốt mi tâm, nằm giường lúc nữa, ngẫm nghĩ hình như mình mơ tận hai giấc mơ, vừa mơ thấy Tiểu Nguyệt Lượng, lại vừa mơ thấy Chu Xung.

      Cậu nhớ lắm là mình mơ thấy gì về Tiểu Nguyệt Lượng, chỉ nhớ là nó tràn đầy ngọt ngào, nhưng đôi mắt đỏ rực đầy tơ máu của Chu Xung hoàn toàn thể biến mất khỏi đầu của cậu được.

      “Mẹ nó!” Chu Tự Hằng chửi tiếng, tâm trạng vui sướng bị dập tắt, cậu giơ tay lên che mắt, lúc sau liền phát giác có gì đó đúng nên lại lập tức giơ tay phải lên, thấy vết thương của mình được xử lý tốt, còn bôi cả thuốc mỡ nữa.

      Chu Tự Hằng giật bắn người ngồi dậy, nhìn lượt từ xuống dưới, thấy quần áo của mình cũng được thay ra rồi.

      phải là mơ.

      Chu Xung chắc chắn vào phòng cậu, thay đồ cho cậu rồi bôi thuốc.

      Ý thức được chuyện này, Chu Tự Hằng bỗng ngây người lúc lâu, gãi đầu, cúi xuống nhìn mu bàn tay, chà xát mặt rồi thở dài.

      Trong đầu rất loạn, Chu Tự Hằng muốn nghĩ nữa, cậu mở cửa ra sân thượng đứng, nhìn rèm cửa sổ phòng Minh Nguyệt vẫn chưa được kéo ra.

      “Con sâu lười.” Chu Tự Hằng chỉ cần nghĩ đến Minh Nguyệt là lại nhịn được cười, cậu lại quay về phòng, đứng trước tủ quần áo lục lọi mãi.

      giúp việc mới xếp lại tủ quần áo của cậu nên vị trí đảo lộn hết cả, ngay đến cả quần áo mùa hè cũng bị cậu bới ra ném xuống sàn, “ phải cái này, cũng phải cái này, biến đâu mất rồi biết!”

      Mãi đến khi quần áo bị cậu ném chất đầy thành núi sàn, cậu mới tìm được cái áo khoác mình cần, lần này cậu ở trong nhà vệ sinh sửa soạn lúc lâu mới ra ngoài, để ý hình tượng hơn ngày thường rất nhiều.Đứng ở trước cái gương to, Chu Tự Hằng xoay qua xoay lại ngắm nghía, tay cầm chai sữa tươi, huýt sáo với mình trong gương: “Bạn trai của Minh nương, chào buổi sáng ~”

      Lời này vừa vặn bị Chu Xung nghe thấy, lắc đầu, cảm thấy buồn cười chịu được.

      Trong ngày trời đông, Chu Tự Hằng đạp tuyết mà , cậu vào gara lấy xe đạp ra, thong thả đứng trước cửa nhà họ Minh rồi bấm chuông.

      Chắc vì xấu hổ nên Minh Nguyệt mở cửa sổ ra gọi cậu như thường ngày, lúc sau mới thấy bé đỏ mặt ra.

      Cách xa, Chu Tự Hằng nhìn thấy bé hàng xóm của mình đứng ở cửa do dự hồi lâu rồi mới lề mề tới, động tác còn chậm hơn cả rùa.

      Minh Nguyệt là học sinh rất ngoan, mỗi ngày đều chăm chỉ cố gắng học hành, dù có hiểu lời giảng của giáo bé vẫn nghiêm túc ghi chép đầy đủ.Trước tối qua Chu Tự Hằng quá kì vọng rằng mình tỏ tình thành công, dù gì chuyện sớm cũng là vấn đề cấm kị đối với các học sinh giỏi.

      Minh Nguyệt mặc đồng phục mùa đông tới, dáng vẻ yểu điệu cùng vóc người mảnh mai, bé đội cái mũ trắng, mái tóc đen dài tết thành hai bím tóc lỏng, đôi mắt hoa đào rũ xuống, cặp lông mi khẽ run.

      Minh Nguyệt thoạt nhìn thấy rất yếu đuối, là điển hình của những vùng Giang Nam, nhưng so với tưởng tượng của Chu Tự Hằng Minh Nguyệt dũng cảm và kiên định hơn nhiều.

      Dũng cảm đến mức nhận lời học sinh hư nổi tiếng trường Nhất Trung và cả cái đất Nam Thành này.

      Càng dũng cảm hơn là bé còn đứng trong trời tuyết chờ cậu, thẳng thắn với cậu những suy nghĩ trong lòng mình.

      Chu Tự Hằng cong môi cười, kịp đợi bé chậm rì rì tới mà chủ động đạp xe đến trước mặt bé luôn, “Chậm muốn chết! Còn lề mề thế muộn học đấy!”

      Minh Nguyệt ngước mắt lên, cái đầu khẽ giật giật, hai mắt chớp chớp nhìn như nai con.

      Lúc này bé mới nhìn thấy bộ đồ Chu Tự Hằng mặc, giống như mình, cậu cũng mặc đồng phục mùa đông màu xanh đậm của trường, áo khoác kéo hết khóa, lộ ra cái áo lông đen cổ tròn bên trong.

      Chu Tự Hằng chưa bao giờ mặc đồng phục học sinh, từ trước đến giờ luôn rất ghét, lúc nhận đồng phục rồi mang về nhà, cậu chẳng nhớ là vứt nó ở xó nào rồi, lúc nào cũng chỉ mặc đồ đen thôi.

      Nhưng hôm nay cậu lại đặc cách mặc cái bộ đồng phục màu xanh ngu ngốc này.

      Chu Tự Hằng vốn rất đẹp trai, gương mặt tựa như được điêu khắc mà thành, dù có mặc đồng phục học sinh vẫn làm nổi bật lên khí chất của mình.

      “Sao lại…” Minh Nguyệt xoắn tay vào nhau hỏi, “Lại mặc đồng phục vậy?”

      “Nhìn xấu lắm đúng ?” Chu Tự Hằng quen mặc đồng phục, cậu lớn nhanh quá nên giờ ống tay với ống quần hơi chật, phải quá ngắn nhưng cũng thoải mái lắm.Cậu có phần mất tự nhiên kéo vạt áo, nở nụ cười, cúi đầu vào tai Minh Nguyệt: “Nhưng muốn mặc đồ đôi với em.” Cũng muốn cho tất cả mọi người biết rằng hai người họ là cặp.

      Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên đương thôi, vậy mà cậu trắng trợn biểu lộ tâm tư của mình ra rồi.

      Nào có ai coi đồng phục học sinh là đồ đôi chứ?

      Cái người này…Sao lại ngốc như vậy?

      Minh Nguyệt dở khóc dở cười, Chu Tự Hằng lại xán lại đòi bé trả lời: “Có đẹp ?” Cậu kiêu ngạo hất cằm lên, cố gắng kìm chế vui sướng trong lòng.

      “Đẹp.” Minh Nguyệt chân thành khen ngợi.

      Chỉ câu đó thôi cũng đủ khiến Chu Tự Hằng muốn bay lên rồi, đám mây đen trong lòng trôi , trở thành bầu trời xanh nắng đẹp.

      Minh Nguyệt cũng bị vui lây, bé mỉm cười, hai má lúm đồng tiền gò má.

      Chu Tự Hằng cúi đầu hôn cái lên đúng chỗ má lúm của Minh Nguyệt, lại giữ mặt bé rồi ngắm nhìn: “Em cũng đẹp lắm.”

      Trong lòng Chu Tự Hằng, Minh Nguyệt vẫn luôn là người xinh đẹp nhất, lúc giận cũng xinh, lúc làm nũng cũng xinh, lúc lạnh lùng cũng xinh, lúc cười càng xinh hơn nữa.

      [Em cũng đẹp lắm.]

      Giọng của cậu nghe rất dịu dàng, đôi môi mỏng vừa áp lên má Minh Nguyệt liền cảm thấy lưu luyến vô cùng.

      Cậu là đại biểu cho đám học sinh hư, nhưng ở trước mặt Minh Nguyệt luôn rất quy củ, cùng lắm chỉ hay bóp má bé, cạo cạo cái mũi chút thôi, còn nếu thân mật đây là lần đầu tiên.

      Minh Nguyệt có phần nỡ khi đôi môi của Chu Tự Hằng dời , theo bản năng liền đưa tay kéo vạt áo của cậu.

      Tay mới vừa chạm vào áo Chu Tự Hằng, Minh Nguyệt liền lập tức sững sờ vì can đảm của mình, dường như mỗi khi đối diện với cậu, bé hoàn toàn rũ bỏ được hết rụt rè và ngoan ngoãn của mình, chỉ muốn bày tỏ hết tình cảm trong lòng mình với cậu thôi.

      Chu Tự Hằng thấy hành động mờ ám của Minh Nguyệt lòng rung động lắm, lập tức huýt sáo cái.

      Cậu tay giữ xe đạp, tay ôm ngang lưng Minh Nguyệt, sờ lên cái mũ lông trắng mềm của bé, cúi đầu : “ nương à, mắt nhìn người của được lắm!”

      Cậu nở nụ cười, sau đó vô cùng thành kính và nâng niu hôn cái lên vầng trán tuyệt đẹp của Minh Nguyệt.
      ---
      Ối dồi ôi chú Minh ơi chú Minh, ra cửa mà xem thằng hàng xóm nó làm gì con chú này :hoho:
      Chương 40 hẹn các nàng 7/1/18 nha :hoho:
      Mun lùn, Mai Trinh, tart_trung69 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :