1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phithuytien

      phithuytien New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      18
      đọc mà buồn muốn khóc lại bật cười vì câu em gật đầu của Minh Nguyệt :012: thương 2 bố con quá mà biết có thêm mẹ kế vào ngôi nhà rồi ra sao !!!!!
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      chu xung kết hôn nhưng minh nguyệt kết hôn đâu thích cái câu này của bạch dương quá
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Bạch dương nhìn ngu ngu mà có lúc thốt ra câu chuẩn phết nhỉ "bố kết hôn, nhưg minh nguyệt chưa kết hôn mà " :yoyo36: hóng chương sau 2 cháu nó face to face :hoho:
      ThiênMinhNgân Nhi thích bài này.

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Truyện hay quá... cảm ơn editor
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 38

      Chu Tự Hằng từng vô số lần tưởng tượng đến cảnh cậu tỏ tình với Minh Nguyệt.

      bó hoa hồng đẹp, có những cây nến xếp thành hình trái tim, có đông người đứng xung quanh, có tiếng vỗ tay nhiệt liệt.Minh Nguyệt mặc chiếc váy xinh xắn, đeo trang sức lấp lánh, và cậu ở trong ánh nến với tư thế cực đẹp trai, cầm đàn ghita đàn cho Minh Nguyệt nghe.

      Sau khi đàn và hát xong ca khúc “Đều tại vầng trăng gây họa”, cậu chờ Minh Nguyệt xấu hổ bước lại gần, với câu “ thích em.”

      Cậu cũng tưởng tượng ra cảnh Minh Nguyệt đáp lại, có lẽ nhàng gật đầu, hoặc nũng nịu trả lời, hoặc hôn cậu cái chẳng hạn.

      Ngày hôm ấy, bầu trời nhất định phải có trăng, mà Minh Nguyệt cũng cười híp mắt lại như vầng trăng vậy, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho .

      Đấy là viễn cảnh trong đầu cậu, màn tỏ tình vô cùng lãng mạn.

      Hoàn toàn giống như lúc này.

      Rất đơn giản và qua loa.

      Cậu nắm chặt điện thoại, vì quá phiền não nên cậu chỉ câu quá đơn giản như thế, có khúc dạo đầu ngọt ngào, cũng có những câu động lòng người, thậm chí lại còn tức giận mắng bé ngốc của cậu nữa chứ.

      Nhưng Minh Nguyệt lại hề ghét bỏ, chỉ ngốc nghếch cho cậu biết là “Em gật đầu.”

      có hoa tươi, có nến, cũng có những tiếng vỗ tay chúc mừng, vậy mà bé vẫn chấp nhận màn tỏ tình gấp gáp như thế.

      Giờ phút này, cậu bỗng chợt ngộ ra rằng, thế giới này hề đối tốt với cậu, thượng đế phía Tây và phật tổ phía Đông cũng chẳng phù hộ cho cậu có cuộc sống tốt, nhưng Minh Nguyệt có.

      Cái nhóc lớn lên cùng cậu kia, chỉ có bé ấy là quan tâm đến hỉ nộ ái ố của cậu thôi, hay làm nũng với cậu, dịu dàng gọi cậu là “Chu Chu”, có khi nhàng hôn lên má cậu, rồi bây giờ vừa mới nghe cậu thích em” xong là ngốc nghếch gật đầu luôn.

      Chu Tự Hằng nở nụ cười.

      Cậu cảm thấy Minh Nguyệt rất ngốc, lại quên mất là hai người chuyện điện thoại, bé có gật đầu cậu cũng đâu có nhìn thấy được.

      Đúng là…ngốc nghếch cách đáng

      Nội tâm trống vắng của Chu Tự Hằng nhanh chóng được lấp đầy bởi ngọt ngào, cậu cố gắng kìm nén hơi thở nghẹn ngào của mình, tỏ ra tự nhiên trêu chọc bé: “Sao em lại ngốc như vậy chứ ~”

      “Em ngốc.” Minh Nguyệt hình như rất căng thẳng, lúc sau, bé lại lắp bắp hỏi: “Vậy…Lời vừa mới , có còn giữ lời ?”

      bé vội vàng như vậy là vì sợ Chu Tự Hằng đổi ý.

      vừa mới cái gì cơ?” Chu Tự Hằng cố tình hỏi lại.

      Đầu bên kia Minh Nguyệt lại yên lặng, nhưng cậu cần nghĩ cũng biết là xấu hổ.

      Tuyết bắt đầu thưa dần, gió cũng bớt thổi mạnh, ban nhạc trong quán vẫn tiếp tục hát: “ thừa nhận lỗi là ở ánh trăng, ánh trăng là em sao quá đẹp và dịu dàng, khiến cho trong nháy mắt muốn được cùng em đến bạc đầu…”

      Tiếng hát trầm buồn đầy tình cảm truyền vào trong điện thoại, Minh Nguyệt có thể nghe thấy rất ràng.

      Chu Tự Hằng cũng ngâm nga hát theo cho bé nghe, tiếng hát khiến cho người ta rung động hơn bất cứ lời ngon tiếng ngọt nào.

      Cậu hát lúc rồi mới dừng lại, : “Tất nhiên là giữ lời rồi, chỉ cần em đồng ý chúng mình đôi.” Ngừng lúc, cậu lại nhàng hỏi: “Được ?”

      “Được ạ.” Minh Nguyệt cho cậu câu khẳng định chắc chắn, đầu bên kia lập tức truyền đến tiếng cười dịu dàng.

      bé cứ cười, Chu Tự Hằng cũng cứ nghe, rất có kiên nhẫn, mãi đến khi đầu bên kia truyền đến tiếng nhắc nhở của Giang Song Lý Minh Nguyệt mới lưu luyến rời mà cúp máy.

      Dù chỉ còn lại tiếng tút tút, Chu Tự Hằng cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

      của ly rượu xộc lên đỉnh đầu, cậu giơ tay vò tóc, nằm gục xuống quầy bar, miệng huýt sáo rồi lại cười, tâm trạng vô cùng tốt.

      con mẹ nó luôn Chu Xung, mà kết hôn mẹ luôn , tôi chẳng quan tâm!” Chu Tự Hằng quay sang nắm lấy vai Bạch Dương, “Dê béo, từ bây giờ á, mày có thể quang minh chính đại gọi Minh Nguyệt là chị dâu rồi!”

      biết uống rượu nên Chu Tự Hằng say, hoặc có thể cậu say vì Minh Nguyệt, hai mắt cậu sáng lên như ánh sao, bàn tay đưa lên miệng để che giấu nụ cười, mu bàn tay vẫn còn hai vết máu ứ lại, nhìn qua rất đáng sợ, nhưng cậu vẫn cười rất dịu dàng, gương mặt đẹp trai giãn ra, chẳng để ý đến vết thương nữa.

      Bạch Dương sửng sốt lúc lâu rồi mới nhớ ra bát mì, cậu ta gặp miếng lớn cho vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa đáp: “Ừm, vâng ạ.” Cậu ta lại hi vọng Chu Tự Hằng thoải mái hơn chút, nên lại ấp úng hỏi: “Vậy…chú Xung có thể kết hôn ?”

      Nhân sinh luôn có đại hỉ đại bi, Chu Tự Hằng nghĩ, cậu được nếm trải cả hai điều chỉ trong ngày hôm nay rồi.

      Cậu nhắm mắt lại, lắc đầu đáp: “ thể.”

      “Tại sao ạ?” Bạch Dương há to mồm, “Chú Xung rất giỏi mà.”

      Chu Tự Hằng trầm giọng : “Ông ấy là có những chuyện mà mình thể làm chủ được.”

      phải cậu hiểu ý của câu đó, nhưng cậu cho rằng đó chỉ là viện cớ, hoặc có thể coi đấy là khuất phục hèn kém.

      Bạch Dương rũ mắt xuống, đầu cúi gằm, hai tay mập xoắn xoắn cái áo lông, quầy bar vẫn còn bát mì Dương Xuân và cái bánh bao thịt nóng hổi, nhưng cậu ta chẳng có hứng ăn nữa.

      “Sao thế? Sao câu nào?” Chu Tự Hằng tỏ vẻ kiên nhẫn vỗ đầu Bạch Dương, “Chê uống chung ly rượu với mày à? vấn đề gì, mời mày ly khác, bảy vị luôn!” Cậu nhếch môi cười, vỗ tay gọi pha chế bận dọn dẹp tủ rượu hỗn độn.

      pha chế lại pha thêm ly khác, thành ly có gắn miếng chanh mỏng.

      Ánh đèn mờ ở quầy bar làm nổi bật màu sắc rực rỡ của ly rượu, Bạch Dương uống, cậu ta nhìn ly rượu hồi lâu rồi : “Bố em trước khi chuyển công tác, từng là cảnh sát truy bắt tội phạm ma túy.”

      Khóe miệng nhếch lên của Chu Tự Hằng từ từ co lại, cậu lười nhác hơi ưỡn thẳng lưng lên, ngón tay gõ lên quầy bar được lát đá cẩm thạch.

      Bạch Dương tiếp tục kể chuyện: “Bố em từng phá được rất nhiều vụ án lớn, cũng bắt được rất nhiều kẻ xấu, trong lòng em ông ấy luôn là đại hùng, cũng là niềm tự hào của cả gia đình em.Hồi xưa ông ấy hay phải nước ngoài công tác, công việc rất bận rộn, mẹ em cũng làm, ở nhà em được ông bà nội chăm sóc, đến giờ tan làm cả nhà mới được đoàn tụ.Khi ấy, em cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.”

      Đối với Chu Tự Hằng Bạch Dương là tên nhóc rất vui vẻ, nhát gan và tham ăn, rất dễ thỏa mãn, có khi chỉ cần viên kẹo đường là cũng đủ để cậu ta sung sướng lâu rồi.

      Nhưng bây giờ nhìn Bạch Dương rất yếu đuối, đầu cúi gằm nên nhìn thấy mặt, chiếc áo khoác lông ôm chặt lấy người cậu ta.

      “Cho đến khi em năm tuổi, bố em lập được công lớn, ngày ông được nhận bằng khen…” Bạch Dương cố gắng giữ bình tĩnh, “Ông ấy ở đơn vị để nhận thưởng, mẹ em cũng cùng, em và ông bà nội ở nhà chuẩn bị cho ông ấy bàn thức ăn ngon, nhưng chờ mãi chờ mãi, đến khi trời tối mà bố em vẫn chưa về, lúc nghe thấy chuông cửa, mở cửa ra phải bố em, mà là đám người xấu đến trả thù.”

      “Ông bà nội em vì lớn tuổi nên quen ngủ giường có phản cứng, cho nên đặt lên phản tấm đệm, dưới ván giường có khe hở, nên ông bà giấu em ở đó.” Bạch Dương ngẩng đầu lên, vung tay miêu tả: “ ra hồi em gầy lắm, cực kỳ gầy, cho nên mới chui được vào cái gầm giường hẹp như thế.Ở trong đó rất tối, em cứ trốn mãi ở đấy, chờ lâu lâu mà cũng thấy ông bà nội gọi tìm, mà em cũng dám ngủ, cũng dám gọi người, về sau bố em phải dùng chó nghiệp vụ mới tìm ra em.”

      “Khi em tỉnh lại, người nhà là em ở đó bốn ngày rồi.” Cậu ta mở mắt ra, đôi mắt màu nâu nhạt rất sáng, “Từ đó về sau, em rất sợ bóng tối, cũng sợ bị người khác bỏ lại mình.”

      Chu Tự Hằng biết phải gì, cậu vẫn cho rằng Bạch Dương là người luôn vô ưu vô lo, là cậu bạn may mắn vì có gia đình hạnh phúc.

      Bạch Dương rất béo, cậu ta phải to hơn gấp đôi Chu Tự Hằng, cậu ta chưa từng mua quần áo ở cửa hàng, đồng phục học sinh cũng có size cho cậu ta, cho nên lúc nào cậu ta cũng mặc đồ thể thao rộng thùng thình được đặt may riêng, đến đâu cũng bị người ta chú ý đến đó.

      Nhưng cậu ta dường như nghĩ là mình béo, cơn thèm ăn bao giờ khắc chế được, lúc nào là thấy cậu ta kêu đói.

      “Vậy mày có giận bố mày ?” Chu Tự Hằng ấn vai Bạch Dương hỏi.

      giận.” Bạch Dương lắc đầu, “Vì em biết là bố còn khổ sở hơn em nhiều.”

      Cậu ta uống ngụm rượu, tiếp: “Sau hôm ấy, ông mất ba, mất mẹ, mất cả người em trai ruột, so với em ông ấy còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần.Nhưng ông hề chia sẻ với bất kì ai, chỉ khác là từ đó trở ông đối xử với em càng ngày càng tốt hơn trước.”

      “Cho nên em biết, ra thế giới của người trưởng thành rất khắc nghiệt, mỗi người họ đều có nỗi khổ riêng của mình, nhưng vẫn phải gắng gượng mỉm cười.” Bạch Dương nhìn Chu Tự Hằng, “Đại ca, nếu như em là em tha thứ cho chú Chu Xung, vì em nghĩ chú ấy thân bất do kỷ.”

      Chu Tự Hằng yên lặng.

      Bạch Dương đợi cậu trả lời mà vỗ vai cậu : “Tuyết ngừng rơi rồi, em phải về đây.” Vừa bước được hai bước cậu ta lại quay lại, cầm cái bánh bao thịt quầy bar nhét vào túi áo, cười híp mắt rồi rời .

      Chu Tự Hằng nhìn cánh cửa thủy tinh vỡ tan, lúc sau mới uống nốt ly rượu của Bạch Dương rồi mặc áo khoác về.

      Mọi người trong quán thở phào nhõm, vội vàng dọn dẹp, cả đống hỗn loạn như vậy, biết dọn đến khi nào mới xong đây.

      Chu Tự Hằng tay đút túi quần, đội mũ che kín hai tai.

      Thân hình mập mạp của Bạch Dương và dáng vẻ nhíu mày hút thuốc của Chu Xung cứ quanh quẩn lại trong đầu Chu Tự Hằng, cậu cố gắng suy nghĩ lần cuối cùng.

      đến con đường ven hồ, nhìn vào thấy nhà cậu sáng đèn, nhưng cậu biết Chu Xung ra ngoài, có lẽ ở trong nhà hút thuốc.

      Cậu lại ngẩng lên nhìn vào phòng Minh Nguyệt, cũng bật đèn, chắc là ngủ rồi.

      tại cậu có đầy bụng tâm muốn với Minh Nguyệt, nhưng nhìn đồng hồ gần mười giờ rồi.

      Chu Tự Hằng liếc mắt nhìn lên sân thượng nhà Minh Nguyệt, tâm trạng bỗng thay đổi hẳn, ngọt ngào che lấp nỗi khổ sở.

      “Chu Chu.” Lúc cậu còn do dự có nên vào nhà hay bỗng nghe thấy có người gọi mình.

      Là Minh Nguyệt.

      bé từ trong nhà gửi xe chạy ra, đầu đội mũ len trắng, mặc áo lông chùm kín mắt cá chân, giọng nghe rất vui vẻ.

      Chu Tự Hằng đứng im tại chỗ, dường như dám tin vào mắt mình.

      Đợi đến khi Minh Nguyệt đứng trước mặt cậu, cậu mới phục hồi lại tinh thần.

      Mấy tiếng trước cậu mới vừa tỏ tình qua điện thoại với Minh Nguyệt, cho nên bây giờ cảm thấy hơi ngại ngùng: “Sao em còn chưa ngủ?”

      Hành động của cậu nhanh hơn lời , đưa tay bẹo má cái, ngoài dự tính của cậu, má bé lạnh như băng, lại sờ tai và áo khoác của bé, cũng lạnh ngắt như vậy, chiếc áo khoác thậm chí còn ngấm nước vì bị tuyết rơi vào.

      “Lạnh thế này mà lại ra ngoài trời đứng, em sợ bị bệnh à?” Chu Tự Hằng vội vàng , giúp bé kéo chặt áo lông.

      Hai mắt Minh Nguyệt lấp lánh như ánh sao, bé xấu hổ cười lắc đầu, lại nhích đến gần Chu Tự Hằng chút, lấy can đảm : “Em lạnh.”

      tiếp: “Chu Chu, tuy em là tại sao hôm nay lại thổ lộ với em, cũng biết là thích em từ khi nào, nhưng em muốn cho biết là…”

      “Em cũng thích , thích từ rất lâu rồi.”

      “Em đến nhà tìm , chú Chu bảo có nhà, nên em đứng ở đây chờ về.”

      “Em ở đây chờ lâu lắm rồi, cũng chỉ để cho vậy thôi, em sợ nếu em ra tối nay mất ngủ mất.” Minh Nguyệt ra toàn bộ suy nghĩ của mình, những lời mà ban nãy thể thốt ra được trong điện thoại. bé kiễng chân lên hôn hai má Chu Tự Hằng, sau đó xấu hổ chạy biến .

      Chu Tự Hằng cười rộ lên, lúc này Minh Nguyệt chạy mất dạng rồi.

      “Em chỉ cần ra là đêm nay ngủ ngon rồi, còn làm sao mà ngủ được đây?” Chu Tự Hằng bất đắc dĩ .
      ---
      Chúc mừng năm mới cả nhà :ngu nuong: Đọc chương này thương bố Bạch Dương ghê, thảo nào chiều con hết mực :026:
      Chương 39: 4/1/17 <3
      Last edited: 1/1/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :