1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 32

      sử dụng từ “Cũng”, lấy kinh nghiệm của người trưởng thành để lên tâm tư của bé mới lớn.

      Chu Tự Hằng đỏ bừng mặt, bối rối ngơ cả người, chân tay luống cuống, kinh ngạc đọng lại mặt rất lâu, cuối cùng kìm chế được mà nở nụ cười.

      Dúm tóc đầu con trai dựng thẳng lên, sờ vào mà làm lòng bàn tay Chu Xung hơi ngưa ngứa, giống như có kiến bò qua vậy.

      nỡ bỏ tay ra.

      Trong phòng có mở cửa sổ, nhìn ra ngoài có thể thấy bầu trời đầy sao mặt hồ, gió thổi làm suy nghĩ của Chu Xung trở lại nhiều năm về trước, vào hôm tuyết rơi, bế con trai về từ cục cảnh sát.Khi ấy con trai vẫn chưa có tên, người xíu, hai mắt mở to, khiến cho nhìn mà hạnh phúc lắm, khẽ đưa tay lên xoa đầu con.

      đầu con trai có nhúm tóc rất bướng bỉnh, bao giờ chịu nghe lời, vuốt tóc con, lập tức cảm thấy toàn thân ấm áp, dường như có thể cảm nhận được liên kết máu thịt chảy trong cơ thể.

      đặt tên cho con, nuôi con khôn lớn, chứng kiến đủ từ giai đoạn con mới tập , học , tóc cũng dài ra rệt.Chu Tự Hằng rất ít khi để người ta sờ tóc mình, nếu bị sờ rất tức giận, nhưng Chu Xung sờ con trai lại có vẻ kiêu ngạo pha lẫn xấu hổ mà ngẩng đầu lên cười, cái đầu lắc lắc cọ tới cọ lui trong tay .

      vô cùng hoài niệm quãng thời gian ấy, nó như bức tranh rực rỡ tràn ngập màu sắc mà tháng năm để lại cho , sưởi ấm con đường nhân sinh độc mà qua.

      Chu Xung lại xoa đầu con mấy cái rồi thu tay về.

      Hai bố con lâu rồi thân thiết như vậy, mối quan hệ lạnh nhạt kéo dài bấy lâu, vất vả mới ló ra chút ánh sáng.

      “Bố là…Tiểu Nguyệt Lượng…thích con?” Chu Tự Hằng vặn vẹo cơ thể, ấp úng hỏi.Cậu ràng nghe thấy , nhưng vì vẫn chưa thể tin nên lại nôn nóng muốn được nghe lại lần nữa.

      Chu Xung rất hiểu tâm tư của con trai, thân là người bố, giờ phút này trong lòng có đủ mọi cung bậc cảm xúc chua cay ngọt đắng, vừa vui vì con trai biết rung động, lại vừa bùi ngùi khi thấy con trưởng thành, còn hơi có chút ghen tỵ với bé con được con trai nhung nhớ kia.

      “Đúng, bố là Tiểu Nguyệt Lượng cũng thích con.” Chu Xung đáp trong mong đợi của con, “ bé trốn tránh con là vì biết phải đối diện với con như thế nào, bé nhìn trộm con, là vì bé cũng giống con, lúc nào trong lòng cũng nghĩ đến con, có lúc nào là thấy nhớ.”

      Lời thẳng thắn này phá vỡ mọi nghi ngờ của Chu Tự Hằng mấy ngày nay.

      Chu Tự Hằng càng nghe mắt lại càng tỏa sáng, cậu cúi đầu, đưa tay chống cằm, khẽ nở nụ cười, muốn mím môi nhịn xuống nhưng khóe miệng vẫn lộ ra đường cong rộng.

      Dáng vẻ này khiến Chu Xung nhớ lại mấy năm trước, lúc Chu Tự Hằng tặng son cho Minh Nguyệt, được Minh Nguyệt thơm cái, khiến cậu nhóc cả đêm mất ngủ.

      Khi đó con trai mới chỉ cao đến ngực , thế mà giờ cao đến tai rồi.

      Chu Xung hít sâu hơi, đưa tay sờ vào túi áo muốn lấy thuốc, nhưng ngay lúc vừa rút ra dừng lại ngay, cuối cùng lại cất lại vào túi.

      Bên trong phòng bỗng trở nên yên lặng, Chu Tự Hằng lúc này vô cùng mất tự nhiên.

      Hôm nay cậu lại để lộ tâm tình của mình trước mặt Chu Xung, cậu cắn môi, vẫn thể ngừng mỉm cười, lấy chai sữa tươi trong ngăn kéo bàn học, cắm ống hút vào hút, nhưng vì nghĩ đến chai sữa vừa đưa cho Minh Nguyệt, cậu lại khỏi bật cười, hậu quả là bị sặc sữa.

      Chu Xung đưa khăn giấy cho con, vừa dọn dẹp đống hỗn độn bàn vừa : “Con trai ngốc của bố.”

      Chu Tự Hằng đỏ mặt vì lời trêu chọc của Chu Xung, tức giận nhìn bố chằm chằm.

      Chu Xung cười lớn, tiếng cười sang sảng truyền ra ngoài cửa sổ.

      Chu Tự Hằng vốn thường tỏ ra người lớn, thái độ và giọng đều cực kỳ già dặn, nhưng giờ phút này khi ở trước mặt Chu Xung, cậu lại thể ra tính tình của cậu bé 14 tuổi bình thường.

      Cậu vẫn còn rất ngây ngô, vẫn chỉ là đứa trẻ, biết gì về chuyện tình cảm nam nữ, cũng dám câu thích em với bé hàng xóm mà mình mến suốt bao năm qua.

      “Đừng cười nữa!” Chu Tự Hằng thẹn quá hóa giận.

      “Được được, bố cười nữa.” Chu Xung được làm được, nhưng nét mặt vẫn ý cười.

      Chu Tự Hằng là mình xấu hổ hay tức giận nữa, cậu đá văng cái ghế rồi đứng dậy : “Con muốn ngủ, bố ra ngoài .” Cậu chỉ tay ra hướng cửa.

      “Rồi rồi, bố ngay đây.” Chu Xung đáp, “Vậy đĩa hoa quả này…”

      ăn nữa.” Chu Tự Hằng , sau đó nhào lên giường đắp chăn kín người.

      Thấy con trai nằm im giường động đậy, Chu Xung liền nhàng cầm đĩa hoa quả ra ngoài.

      Chu Tự Hằng nghe tiếng bước chân của bố, trong lòng thể diễn tả được cảm xúc, cậu nắm chặt chăn, cuối cùng vẫn nhịn được mà : “Ngủ ngon.”

      Bàn tay cầm đĩa hoa quả của Chu Xung bỗng cứng ngắc lại, vui mừng đáp: “Con cũng ngủ ngon nhé, con trai.”

      Sống lưng căng cứng thoáng thả lỏng, băng tuyết bao phủ suốt hai năm qua dường như dần tan , đứng trước cửa phòng Chu Tự Hằng, ngây người hồi lâu, mặt có vệt nước, đưa tay sờ lên khóe mắt mới phát là mình khóc từ bao giờ.

      khẽ cười, chuẩn bị rời , bên trong lại truyền đến tiếng của Chu Tự Hằng.

      Chu Tự Hằng hô to: “YES!”, nằm lăn lộn quay cuồng giường, lực mạnh đến nỗi khiến cánh cửa cũng phải rung lên, dường như cậu rất hưng phấn, cật lực muốn giải tỏa niềm vui sướng vô hạn trong lòng.

      Chu Xung cầm đĩa hoa quả đứng ở góc tường, nước mắt còn chưa kịp lau lại bật cười.

      “Con trai ngốc.”

      *

      Sáng sớm hôm sau.

      Minh Đại Xuyên cầm sách ngồi đọc trong phòng khách, vừa đọc vừa ghi chú lại, như thể nghiên cứu cuốn sách chuyên ngành khó hiểu vậy.

      Giang Song Lý chê cười với con : “Ba con đó, lớn tuổi rồi mà còn thích đọc tiểu thuyết võ hiệp.” lườm Minh Đại Xuyên cái rồi bưng đồ ăn sáng đặt lên bàn, Minh Đại Xuyên để sách xuống, nghiêm túc đứng lên : “Tôi biết, thưa phu nhân.”

      Giang Song Lý bị chồng trêu liền bật cười, lại với con : “Ba con bị tẩu hỏa nhập ma rồi.”

      Minh Nguyệt bày biện bát đũa, nháy mắt hỏi: “Lúc bố còn trẻ cũng đọc tiểu thuyết võ hiệp, vậy khi đó bố gọi mẹ là gì ạ?”

      Giang Song Lý liếc nhìn Minh Đại Xuyên, giọng : “Khi đó bố con cũng đứng đắn chút nào, cứ gọi mẹ là nương.” Lúc mặt hơi hồng lên, búi tóc lỏng làm rơi xuống vài lọn, gương mặt nhìn có phần khả ái hơn cả lúc trẻ.

      nương…

      [Này, Minh nương.]

      Minh Nguyệt như nghe thấy tiếng Chu Tự Hằng gọi mình, theo bản năng nhìn ra cửa sổ, sau khi ý thức được là bên ngoài có ai, bé lại cúi thấp đầu, lông mi cũng rũ xuống, tay cầm thìa hồi lâu mà vẫn nhúc nhích.

      Giang Song Lý rót ly sữa tươi cho con , dịu dàng thúc giục: “Sao lại đờ người ra thế kia, hôm nay phải con chơi với Tiểu Hằng sao? Mau ăn , đừng để phải chờ lâu.”

      “Hừ!” Minh Đại Xuyên nhíu chặt mày, “Có phải đợi đấy cũng là phúc khí của nó.”

      Minh Nguyệt lên tiếng, cái đầu gần như muốn vùi vào trong bát, bé cố gắng che dấu gương mặt đỏ bừng của mình, dám đụng đến ly sữa bên cạnh.

      Chỉ cần có dính dáng đến sữa là nhớ lại việc làm mình trằn trọc mất ngủ cả đêm kia, chai sữa mà Chu Tự Hằng uống qua vẫn được giấu trong phòng thay đồ, dư vị thơm ngọt dường như vẫn đọng lại bờ môi.

      bé liếm liếm môi, hai mắt chớp chớp.

      “Minh nương, em nhanh lên nào!” Bên ngoài truyền đến tiếng gọi, còn kèm theo cả tiếng chuông kêu, giọng của Chu Tự Hằng hơi khàn hơn bình thường chút, nhưng tinh thần lại hưng phấn hơn hẳn.

      “Ầm ĩ quá mất!” Minh Đại Xuyên chỉ muốn dùng cước để đá bay Chu Tự Hằng ra khỏi Nam Thành thôi.

      Chu Tự Hằng vẫn kiên trì ấn chuông xe đạp, Minh Đại Xuyên cúi đầu mắng: “Thằng nhóc thối này!” Giang Song Lý nghe vậy lườm chồng cái.

      Minh Nguyệt vội vàng đặt thìa xuống, ôm balo rồi vội vã ra cửa, nhưng lại bất ngờ quay vào nhà, hôn Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý mỗi người cái rồi mới thay giày ra ngoài.

      “Đẻ con vẫn là thích nhất!” Minh Đại Xuyên vui vẻ lắm, nét mặt cũng giãn ra.

      Giang Song Lý cũng vui, nhưng lại kéo tay chồng : “ Chu có nỗi khổ riêng của mình, đừng suốt ngày mấy lời như thế nữa.”

      Minh Đại Xuyên phản ứng gì, chẳng biết là nghe lọt tai hay chưa.

      Bên ngoài trời nắng đẹp, từng đám cỏ lau ven hồ đung đưa theo gió, cây cỏ um tùm, từng đàn chim nô nức bay tới.

      Minh Nguyệt đầu tiên là chạy ra ngoài, sau đó lại chậm lại, bé vẫn chưa hiểu tâm tư của bản thân, vừa muốn tránh xa Chu Tự Hằng, lại vừa kìm được mà chạy vội tới khi nghe thấy tiếng cậu gọi.

      Chu Tự Hằng mất ngủ cả đêm hôm qua, sáng sớm cậu đứng sân thượng lâu, nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ có che rèm màu vàng nhạt ở phòng Minh Nguyệt, thiếu chút nữa là nhìn xuyên thấu được luôn rồi, nhưng cuối cùng cậu cũng chỉ đứng yên ở sân thượng nhà mình, lén lút vượt tường vào phòng của Minh Nguyệt.

      Vì còn trẻ nên dù có mất ngủ đêm tinh thần vẫn phấn chấn, ánh mắt vẫn sáng rực như cũ, Chu Tự Hằng liếc nhìn môi Minh Nguyệt, dúm tóc đầu chợt vểnh cao lên.

      Cái động từ hôn gián tiếp này cực kỳ hấp dẫn đối với Chu Tự Hằng, cổ họng cậu bỗng trở nên khô khốc, khẽ liếm môi cái, ràng hôm qua ấp ủ cả đêm mà bây giờ lại thể ra thành lời, liền cắn răng : “Ừm…Chúng ta thôi.”

      Minh Nguyệt gật đầu, chậm rãi bước đến đằng sau cậu, ngồi ra yên sau xe đạp, cùng Chu Tự Hằng đến địa điểm thi đấu.

      Trong lòng cả hai đều có những tâm tư riêng, sợ đối phương phát ra manh mối nên dọc đường chẳng ai câu nào.

      Minh Nguyệt rất xấu hổ, sau khi bước vào giai đoạn trưởng thành, đây là lần đầu tiên bé cảm nhận được tư vị của tình đầu, tiến bước sợ vượt quá ranh giới, lùi bước lại sợ trở thành người dưng, chẳng biết làm thế nào cho phải.

      Chu Tự Hằng rất kích động, cậu lòng dạ mến bé kia nhiều năm, giờ đây tiến bước e là hơi vội vã quá, nhưng lùi bước lại sợ chậm trễ, chẳng biết làm thế nào cho phải.

      Người đến tham gia thi đấu rất nhiều, phân nhóm dựa theo số tuổi, Minh Nguyệt ở nhóm thanh thiếu niên, các thí sinh nộp đĩa CD nhạc để đấu vòng loại, Minh Nguyệt nắm rất chắc các kỹ thuật cơ bản, nhưng khi được chọn bước vào trận chung kết cũng tránh khỏi lo lắng và hồi hộp, hai giờ chiều hôm nay đấu vòng cuối cùng.

      Cuộc thi nhảy ở thành phố Nam Thành tổ chức được mấy năm, đây là lần đầu tiên Minh Nguyệt tham gia, có phần căng thẳng.

      Nhưng Chu Tự Hằng còn căng thẳng hơn cả bé nữa.

      Minh Nguyệt trang điểm và thay đồ mất hai tiếng, Chu Tự Hằng ở bên ngoài đợi, uống tận sáu cốc sữa tươi, làm cho chủ cửa hàng trợn mắt há mồm.

      Chuyên viên trang điểm cho Minh Nguyệt theo hơi hướng cổ điển, ở mi tâm vẽ đóa mẫu đơn, Minh Nguyệt có gương mặt xinh đẹp, trang điểm vào nhìn có phần quyến rũ hợp với số tuổi, khiến Chu Tự Hằng nhìn thấy mà ngây người.

      Chuyên viên trang điểm là do Chu Tự Hằng mời tới, trang điểm cho Minh Nguyệt nhìn đẹp hơn rất nhiều so với những người khác.

      Minh Nguyệt mỉm cười nhìn Chu Tự Hằng, đôi mắt híp lại, má lúm đồng tiền hơi lộ ra.

      Chu Tự Hằng ho khan hai tiếng, tay đút túi quần, nét mặt làm ra vẻ như có chuyện gì.

      “Đẹp ?” Minh Nguyệt hỏi.

      Đẹp lắm! Chu Tự Hằng tự trả lời trong lòng, thêm phó từ vào nữa là “Con mẹ nó quá đẹp luôn ý!”

      Nhưng cậu ra thành lời, thậm chí còn mất tự nhiên đáp: “Nhìn cũng được.”

      Minh Nguyệt cười nữa, đầu cúi thấp để lộ cái cổ trắng yếu ớt.

      Chu Tự Hằng thầm cho mình cái tát, sao mà ngu thế biết, lại dỗ dành bé: “ chỉ đùa thôi mà, em là người xinh đẹp nhất.”

      Minh Nguyệt thoáng chốc đỏ bừng mặt, ngập ngừng : “Cảm ơn .”

      Xinh quá mất! Chu Tự Hằng cứ nghĩ thầm trong lòng mãi, lại vơ lấy cốc sữa uống ngụm.

      Minh Nguyệt trang điểm xong, cứ ngồi nhìn cậu hồi lâu, Chu Tự Hằng đứng ngồi yên, bèn : “Em nhìn đủ chưa vậy? Cũng muốn uống sữa tươi à?” Giọng cậu bỗng , “Cốc này uống qua rồi.”

      Con mẹ nó! Chu Tự Hằng lại muốn cho mình cái tát, uống rồi thôi, giải thích làm cái rắm gì, phải suy nghĩ cả đêm rồi sao?

      Minh Nguyệt chẳng qua là nhìn trộm Chu Tự Hằng, lại bị cậu bắt được, bé cũng rất bối rối, liên tục xua tay, cái miệng uống ngụm nước rồi : “Em…em lên sân khấu đây.” xong liền xách váy rời .

      Cuộc thi lại tiếp tục, dưới sân khấu có rất nhiều khán giả đứng cổ vũ, nhóm thanh thiếu niên có 15 thí sinh, Minh Nguyệt bốc thăm vào vị trí thi thứ tám, từ trước đến giờ bé luôn rất may mắn, lần này cũng ngoại lệ.

      bé vốn cũng quá căng thẳng, nhưng sau khi nhìn từng tấm màn sân khấu được kéo ra, bên ngoài truyền đến tiếng vỗ tay và hô hào oanh tạc màng nhĩ, khiến cho tâm trạng bé lại trở nên hồi hộp.

      Minh Nguyệt nắm chặt tấm rèm, lặng lẽ ló đầu nhìn bên ngoài chút, thấy có đông nghịt khán giả tay bắt đầu rịn mồ hôi.

      “Căng thẳng lắm sao?” Chu Tự Hằng biết nhảy vào từ lúc nào, cậu cúi xuống vỗ lưng cho Minh Nguyệt.

      “Vâng ạ.” Minh Nguyệt kéo ống tay áo của Chu Tự Hằng, ngửa đầu nhìn cậu.

      Lúc này chỉ an ủi bằng miệng mấy tác dụng, Chu Tự Hằng liền cúi thấp người xuống, để cho bé dựa vào vai mình.

      “Thí sinh số tám Minh Nguyệt, xin mời lên sân khấu.” Nhân viên lên tiếng gọi bé.

      bé đáp lại, nhưng vẫn nỡ rời khỏi Chu Tự Hằng, Chu Tự Hằng nắm lấy vai bé, : “ ở dưới cổ vũ em.”

      “Nhưng em nhìn thấy .” Minh Nguyệt rơm rớm nước mắt.

      bảo đảm là em nhìn thấy .” Chu Tự Hằng hứa, còn giơ ba ngón tay ra, sau đó xuống dưới sân khấu.

      Lúc Minh Nguyệt ra sân khấu, bé hơi hoảng sợ, đứng ở chính giữa nơi tập trung ánh đèn, lại là lần đầu tiên dự thi cuộc thi lớn thế này, thể tránh khỏi lo lắng.

      bé nhìn xuống dưới đất, bước chân có phần hơi yếu ớt.

      Bên dưới sân khấu tối om, chỉ có thể nghe thấy chút tiếng động xột xoạt.

      Bỗng nhiên ở bên ngoài cửa truyền đến tiếng huýt sáo, sau đó có ánh đèn nổi lên, từ đằng xa, Minh Nguyệt có thể lờ mờ nhìn thấy mặt Chu Tự Hằng, cố gắng nhìn kĩ, đúng là Chu Tự Hằng rồi.

      Cậu cầm tay cái que phát sáng, nhiệt tình đứng vẫy.

      Chu Tự Hằng lại huýt sáo lần nữa, còn chụm tay vào thành cái loa, lớn tiếng hô: “Minh nương cố lên!”

      Minh Nguyệt nhìn cậu, tâm trạng căng thẳng và hồi hộp bỗng chốc biến mất hoàn toàn.
      ---
      Chương 33 đăng vào ngày 18/12/17 <3

    2. hargane187

      hargane187 Well-Known Member

      Bài viết:
      180
      Được thích:
      268
      Mối tình đầu dễ thương quá
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      đọc chương này cảm giác rất vui rất ngọt ngào
      tình cảm cha con ấm ấp ,tình cảm của đôi trẻ rất ngây thơ trong sáng:yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      xukemNgân Nhi thích bài này.

    4. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Bây h ta mới biết sữa cí nhiều tác dụng, nào là giải sầu, giải khô nóng còn làm tan căng thẳng nữa
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      2 bố con họ Chu tan băng r :))) 2 cháu nhà ta cũng sắp thành đôi r Mừng rớt nước mắt :yoyo44: I like cái lịch post chương của :yoyo45:
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :