1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Trai hư là mà. Hư như Hằng Hằng này, đến các chị u20 đến u30 còn xoắn hết chân
      Cái câu chuyện xoa rồi nắn này khiến cho lượng tiêu thụ sữa ở Tần Hoài tăng đột biến
      Cuồng Soái Ca, thedarkNgân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 29

      Bố của Minh Nguyệt là người đàn ông nghiêm túc đứng đắn, thích nhất là đọc sách, các bộ sách nổi tiếng đều từng đọc qua, đặc biệt là thích tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, gần 40 tuổi nhưng vẫn có máu “Kiếm khí tung hoành tam vạn lý, nhất kiếm hàn thập cửu châu”, tiếp đó cũng rất thích đọc tiểu thuyết của Trương Ái Linh, trong sách có câu mà với Giang Song Lý:

      “Vừa nghe được chuyện, ràng có liên quan gì, nhưng trong lòng vẫn tự nhiên nhớ đến em.”

      Lúc đọc câu này, ánh mắt rất nồng nàn tình cảm, năm tháng càng khiến cho trở nên lãng mạn hơn, có câu gì hay trong sách cũng đem đọc cho Giang Song Lý nghe.

      Mà giờ đây, Chu Tự Hằng lại với Minh Nguyệt rằng: “Chỉ cần là chuyện có liên quan đến em đều biết hết.”

      Cậu có tài khí như Trương Ái Linh, nhưng cũng đủ khiến cho tim Minh Nguyệt đập thình thịch như trống khi nghe thấy câu này.

      bé đỏ ửng cả hai tai vì xấu hổ, đây là lần đầu tiên Mạnh Bồng Bồng thấy Minh Nguyệt như vậy, giống như đóa hoa nở rộ giữa mùa xuân, quay ra liếc nhìn Chu Tự Hằng, dù hiểu tình hình lắm, nhưng lý trí mách bảo Mạnh Bồng Bồng nên rời .

      Chu Tự Hằng cầm lấy tuýp thuốc mỡ tay Minh Nguyệt rồi cho vào túi quần của mình, lại để bé ngồi tại chỗ lúc, tay xách hai cái balo.Balo của Minh Nguyệt rất đẹp, cậu cầm cách rất tự nhiên, thậm chí còn có vẻ huênh hoang tự mãn.

      Đứng cạnh bé, Chu Tự Hằng quan sát chút, thấy mi tâm giãn ra mới hỏi: “ thấy khá hơn chưa?” Cậu lại lấy giấy ăn lau mặt cho bé: “Nhìn cái mặt khóc nhè như mèo này, xấu chết được.”

      Tuy giọng điệu như thể ghét bỏ, động tác lau mặt cũng hơi cứng nhắc, nhưng cậu lại rất cẩn thận và nhàng, sợ lau mạnh quá làm mặt Minh Nguyệt đỏ lên, nhưng mà…

      Minh Nguyệt nhìn Chu Tự Hằng toát mồ hôi hột, mái tóc đen ngắn cũng ướt nhẹp.

      Chu Tự Hằng lau mặt cho Minh Nguyệt, bé cũng rất ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn cậu.

      giọt mồ hôi dính xương quai xanh của bé, mà xương quai xanh của bé rất đẹp, tinh xảo giống như được điêu khắc mà thành, mà giọt mồ hôi kia lại như viên ngọc trân châu vậy.

      Có nên lau ?

      Tốt nhất là thôi …Nhỡ lại kìm được mà xoa biết làm sao?

      Chu Tự Hằng chút lòng tin nào vào năng lực tự chủ của mình, cậu phiền não thở dài, định vứt đống khăn giấy cầm trong tay .

      Minh Nguyệt thấy cậu có ý định tự lau mồ hôi cho bản thân, bé liền cầm lấy tay cậu, dè dặt rút tờ giấy trong tay cậu ra, : “ cúi đầu xuống.”

      Chu Tự Hằng ngây ngốc nhìn bé, ngoan ngoãn cúi đầu khom lưng.

      Ngoan quá…

      Minh Nguyệt giúp cậu lau mồ hôi mặt, cậu mở to mắt, gần như chớp luôn, cho đến tận khi bé lau đến tai mình, lại dời xuống, đụng phải chỗ nhô ra ở cổ cậu.

      Chu Tự Hằng nhạy cảm bắt lấy tay bé, ánh mắt trở nên thâm thúy, nhìn vào mà có cảm giác như bị cuốn sâu vào đó.

      Cậu chỉ giữ lúc rồi lại buông ra, lui về sau bước, bên tay biết để đâu, đầu tiên sờ vào vạt áo chút, lại sờ ra phía sau, cuối cùng cho tay vào túi quần.

      “Chúng ta về thôi.” Cậu bối rối , sau đó xoay người .

      Lúc đằng trước Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng lại kìm được mà sờ vào yết hầu của mình, lúc tự sờ chẳng cảm thấy có gì khác thường cả, nhưng Minh Nguyệt mới chỉ đụng ngón tay vào thôi là cậu cảm thấy ngứa ngáy trong lòng rồi.

      Khó chịu chết mẹ được…

      Nhưng mà, cũng rất thoải mái…

      Minh Nguyệt đằng sau, khẽ xoa cổ tay mình, lúc Chu Tự Hằng cầm cổ tay bé, bé mới nhận ra được chênh lệch về sức lực giữa nam và nữ.

      Cầm trong tay cái khăn giấy có dính mồ hôi của Chu Tự Hằng, bỗng nhiên bé nhớ ra được những điều mà mình vốn quên.

      Sườn mặt của Chu Tự Hằng rất góc cạnh, nhất là phần cằm.

      Bên môi có chút lông tơ thưa thớt nhạt màu, còn phần lông mày rậm.

      Chu Tự Hằng còn có phần yết hầu nhô ra ở cổ, nhưng cũng chỉ nhô chút xíu thôi.

      Cánh tay cậu rất có lực, bàn tay to hơn tay bé rất nhiều, chân cũng thế, lưng và ngực tuy gầy gò bằng phẳng nhưng rất mạnh mẽ, cậu thường chơi bóng rổ nên làn da bị đen chút so với bình thường.

      Những dấu hiệu này chính là những điều mà Giang Song Lý cho bé về giai đoạn trưởng thành của nam và nữ.Minh Nguyệt bắt đầu nhận thức được, rằng cái người tên Chu Tự Hằng kia, cái người cùng lớn lên với bé trong suốt gần 13 năm ấy, dần dần trở thành cậu con trai cao lớn mạnh mẽ rồi.

      cậu con trai kiên cường, kiêu ngạo, nghịch ngợm.

      cậu con trai luôn quan tâm và đối xử dịu dàng với mình.

      cậu con trai luôn ngoan ngoãn nghe lời khi ở trước mặt mình.

      Minh Nguyệt bị suy nghĩ cuối cùng làm cho sợ hết hồn, bé vội vã trấn tĩnh lại, chậm rãi sau lưng Chu Tự Hằng, ánh chiều tà kéo dài cái bóng của cậu, Minh Nguyệt dám nhanh, sợ giẫm lên cái bóng đó.

      Đến giờ tan học, trong bãi bắt đầu có người vào lấy xe, xe của Bạch Dương lại có ai đến lấy, xe của cậu ta to nhất ở đây, lốp xe hay bị nổ, học kỳ biết phải thay lốp bao nhiêu lần.

      Minh Nguyệt cố gắng nghĩ sang chuyện khác, hỏi Chu Tự Hằng: “Hôm nay Bạch Dương lại uống rượu gì vậy?” bé rất quý người bạn này của Chu Tự Hằng.

      “Rượu cầu vồng, nó là có bảy mùi vị.” Chu Tự Hằng tay cầm cặp sách, tay dắt xe đạp, “Bố của nó đến đón, là về nhà làm cho nó món thịt kho tàu.”

      Có lẽ ngay cả chính cậu cũng ý thức được là giọng điệu của mình thể ghen tỵ.

      “Vậy còn ? uống gì?” Minh Nguyệt hỏi theo bản năng, xong bé rất hối hận, ràng là muốn chuyển đề tài để khỏi nghĩ lung tung nữa, vậy mà bây giờ lại quan tâm Chu Tự Hằng nữa rồi.

      “Dâu tây…Khụ khụ.” Chu Tự Hằng dừng lại, đổi cách : “Sữa tươi chứ còn gì nữa.”

      Ánh mắt của cậu thành thực hơn cái miệng nhiều, nhanh chóng liếc nhìn ngực Minh Nguyệt rồi, mới chỉ lớn bằng quả dâu tây thôi…

      Cậu kìm được mà chẹp miệng, cảm thấy ly sữa hôm nay uống cực kỳ ngon, phải thưởng cho pha chế mới được.

      Ngoài trời bỗng nổi gió, Chu Tự Hằng tới choàng áo khoác của Minh Nguyệt lên vai bé, : “Mặc thêm vào, đừng để bị cảm, cuối tuần còn có cuộc thi múa đấy.”

      “Vậy cũng phải chậm chút nhé, đừng đâm vào đá nữa, em vẫn còn đau.” Minh Nguyệt níu chặt lấy áo, rụt rè , cơn đau lúc bị bóng đập vào vẫn chưa hết, sáng sớm còn bị đập mạnh vào lưng Chu Tự Hằng nữa, nghĩ đến vẫn thấy sợ.

      Nào có phải cậu cẩn thận để bị đâm vào đá đâu, là do cậu cố tình đấy chứ!

      Chu Tự Hằng lúc này rất muốn cho mình cái tát, lại dám thừa nhận sai lầm, bèn liếc trộm Minh Nguyệt cái rồi : “Được rồi được rồi, mau lên xe .” Cậu cố tình dùng giọng điệu kiên nhẫn để che giấu bối rối.

      Đoạn đường từ trường về nhà lần này, Chu Tự Hằng đạp rất chậm, Minh Nguyệt ngồi đằng sau đung đưa chân.

      Ở con đường bên hồ, Chu Xung mở cửa kính xe ra, châm điếu thuốc, trừu mến nhìn hai đứa trẻ.

      “Về nhà em với dì Giang là chườm nóng rồi bôi thuốc nhé, sau đó xoa khoảng ba đến năm phút.” Chu Tự Hằng lấy tuýp thuốc mỡ trong túi quần ra, “Nếu vẫn đau …” Vẫn đau cậu phải làm sao đây? Chu Tự Hằng mím môi, giọng : “Vẫn đau cho biết, để nghĩ cách.”

      “Chu Tự Hằng, rất chu đáo, nhưng nhiều quá .” Minh Nguyệt trêu chọc.

      Chu Tự Hằng bối rối, lại mạnh mồm : “ nghe lời , cẩn thận đau chết em!”

      Cậu nghĩ lát rồi lại hỏi: “Sao em chuyện thi múa cho chú biết?” Minh Nguyệt lén lút đăng kí, nếu cậu mà nhìn thấy tờ giấy giới thiệu và danh sách thí sinh dự thi e là cũng bị bé này giấu diếm luôn.

      Minh Nguyệt hơi xấu hổ, bé xoắn xoắn vạt áo, : “Em…em định để đến khi nhận được giải mới . cũng biết là thành tích học tập lớp của em được tốt lắm mà, bố mẹ lại luôn quan tâm đến em, nếu lần này thi múa mà được giải em chứng tỏ được rằng mình có năng khiếu về múa, nhưng vì chưa từng tham gia cuộc nào lớn như vậy nên em cũng tự tin lắm.”

      bé nhìn Chu Tự Hằng, trước mặt cậu con trai này, bé có thể thoải mái giãi bày những tâm trong lòng: “Nếu được giải em coi như có chuyện này, được giải tốt rồi, làm cho bố mẹ vui mừng và bất ngờ.”

      Chu Tự Hằng nhếch môi cười.

      Ngón tay trắng trẻo của Minh Nguyệt lôi kéo mép váy: “Bố mẹ em đều rất bận rộn, ngày nào cũng phải lo toan nhiều chuyện, nếu em với bố mẹ làm bố mẹ bận rộn hơn.Thay vì để bố mẹ cùng mình lo nghĩ về cuộc thi, em muốn được tự mình gánh vác hơn.”

      “Bây giờ em có rồi.” Chu Tự Hằng .

      “Đúng vậy, em có rồi.” Minh Nguyệt gật đầu, làm nũng: “Nên đừng cho bố mẹ em biết nhé, được ?”

      Chu Tự Hằng từ trước đến nay luôn đáp ứng hết mọi cầu của Minh Nguyệt, huống hồ chỉ là chuyện như vậy, cậu cần nghĩ mà gật đầu luôn.

      Minh Nguyệt cười híp mắt: “Cảm ơn Chu Chu.” bé nhận lấy cặp sách từ trong tay cậu, giống như con chim mà chạy vào nhà.

      Chu Tự Hằng nhìn theo bóng dáng bé, sau đó huýt sáo cái rồi dắt xe vào nhà.

      Minh Nguyệt có thể thi đỗ vào trường cấp hai tốt nhất ở Nam Thành, đó chuyện ngoài dự kiến, có thể là do Minh Đại Xuyên tạo áp lực cho bé, và bản thân bé cũng rất may mắn.Bình thường Giang Song Lý luôn nghĩ là con còn nên theo kịp việc học, lớn hơn chút chắc khá hơn, nhưng Minh Nguyệt hề được di truyền thông minh giỏi giang như Minh Đại Xuyên, bất luận thế nào thành tích học vẫn chỉ ở mức trung bình.Sau khi hỏi ý kiến của Minh Nguyệt, hai vợ chồng quyết định cho bé theo học múa, dù sau này nó có trở thành tài lẻ hay nghề nghiệp chính cũng là phương án tốt cho tương lai của Minh Nguyệt.

      Căn phòng rộng nhất của nhà họ Minh chính là phòng tập của Minh Nguyệt, tối nào Giang Song Lý cũng ở đó nhìn con luyện tập, Minh Đại Xuyên cuối tuần luôn là người đưa con đến lớp học, dù nắng mưa thế nào cũng quản ngại.Minh Nguyệt trở nên tốt đẹp như vậy, cũng chính là nhờ công dạy dỗ và quan tâm của bố mẹ mà thành.

      Minh Nguyệt chưa bao giờ , nhưng Chu Tự Hằng biết là bé rất bố mẹ của mình.

      bé chưa bao giờ giấu bố mẹ bất cứ chuyện gì, đây là lần đầu tiên.

      Chắc là bé mong nhận được giải thưởng lắm, vì như thế bố mẹ rất vui.

      Bỗng dưng Chu Tự Hằng nghĩ đến Chu Xung.

      Vừa nghĩ cậu vừa vô thức quay người lại, lập tức nhìn thấy bố của mình ở đằng kia.

      Chu Xung bị con bắt gặp sửng sốt lúc, còn bị sặc khói thuốc, nhanh chóng mở cửa xe ra, đứng thẳng người, chỉnh trang lại trang phục, có lẽ vì quá bối rối nên vẫn bị ho khan ngừng: “Bố, phải bố cố ý xem các con chuyện đâu.” chỉ muốn ngắm con trai mình chút mà thôi.

      Dáng vẻ của lúc nhìn rất rụt rè cẩn thận.

      Nếu là bình thường Chu Tự Hằng nhất định làm ầm ĩ trận, nhưng bây giờ , cậu chỉ bình tĩnh đứng nhìn Chu Xung.

      Chu Xung rất muốn biểu tốt trước mặt con trai, cuống quýt chỉnh đốn lại tác phong, người co rúm lại như đứa trẻ mới làm sai chuyện, tay cầm điếu thuốc cũng giấu ra sau lưng.

      Mùi thuốc lá mất được, nồng lên trong gara.

      Chu Tự Hằng bỗng giật mình ý thức được, rằng trong hai năm qua, Chu Xung luôn như thế này, dáng vẻ bối rối khẩn trương, ánh mắt dò xét, giọng cũng rất .

      Cậu đánh nhau với bạn học, Chu Xung chỉ quan tâm xem cậu có bị thương hay , sau khi đưa tiền chữa trị cho gia đình bên kia, Chu Xung lại hề mắng cậu, rất nhiều lời muốn rồi lại thôi.

      Thi học kì cậu nộp giấy trắng, Chu Xung tiếp nhận mọi phê bình của giáo viên, dáng vẻ luôn mỉm cười chấp nhận, ngừng : “Chẳng qua nó vẫn chưa hiểu chuyện thôi, sau này rồi tốt lên.”

      Cậu bùng học chơi, Chu Xung chỉ : “Tôi tin con tôi chỉ là quá buồn bực trong người nên mới làm vậy thôi, nó nhất định làm chuyện xấu.”

      Ở ngoài Chu Xung là doanh nhân bất động sản hô mưa gọi gió, nhưng ở trước mặt con trai, lại khúm núm như đứa trẻ.

      [Bố mẹ em đều rất bận rộn, ngày nào cũng phải lo toan nhiều chuyện.]

      Lời của Minh Nguyệt bỗng vang lên trong đầu.

      Vậy Chu Xung có bận rộn ?

      Bận chứ, bận hơn Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý nhiều.

      Hai vợ chồng họ Minh có con ngoan ngoãn đáng , còn Chu Xung lại có cậu con trai vừa nghịch vừa hiểu chuyện.

      Trong phút chốc, Chu Tự Hằng cứ suy nghĩ mãi, cậu cảm thấy chuyện thi múa của Minh Nguyệt là dịp khiến cho cậu ngộ ra được rất nhiều điều.

      Chu Xung còn ho khan, nhưng có ý định rời , trái lại vẫn đứng đó nhìn cậu cười.

      Chu Tự Hằng khoác balo lên vai, mất tự nhiên quay người .

      Chu Xung kìm được mà thở dài, điếu thuốc giấu sau lưng lại được đưa lên miệng.

      “Hút thuốc ít thôi, tốt cho sức khỏe.” Giọng của Chu Tự Hằng đột nhiên truyền tới.

      Chu Xung giương mắt nhìn, con trai rất nhanh, vóc dáng cao lớn lắm rồi, hai mắt cay cay, đè nén cảm xúc trong lòng, lớn tiếng đáp: “Ừ!”
      ---
      Minh Nguyệt đúng là tiểu thiên sứ mà :058:
      Mun lùn, Mai Trinh, tart_trung60 others thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chỉ có vợ là luôn luôn đúng
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      chắc từ đây chu chu thay đổi từ từ
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 30

      Vì sắp đến kì nghỉ dài của tháng năm nên các học sinh ai nấy đều rất hưng phấn, cứ ngồi bàn nhau xem chơi đâu.Chu Tự Hằng hoàn toàn có tâm tư để ý chuyện này, cậu chỉ lòng suy nghĩ về Minh Nguyệt mà thôi.

      Càng nghĩ càng thấy có gì đó đúng, Chu Tự Hằng phát , hình như Minh Nguyệt thay đổi rồi.

      Ngay cả Bạch Dương ngốc nghếch cũng phát giác được điều này, cậu ta gặm chiếc bánh bao thịt, vừa nhai nhồm nhoàm vừa : “Đại ca, dạo này hình như chị dâu cứ tránh phải, hai người cãi nhau sao?”

      Chu Tự Hằng phiền não, đưa tay vỗ mạnh vào gáy Bạch Dương, mạnh miệng : “Cút ra chỗ khác, toàn là mùi bánh bao thôi! với mày bao nhiêu lần rồi, đây người ta gọi là tình thú, biết gì đừng có , lo mà ăn !”

      Cái bánh bao thịt rất , chả đủ dính răng Bạch Dương, cậu ta vì bị vỗ mạnh nên nghẹn, lúc sau mới nấc cái, xoa bụng : “Em ăn hết rồi.”

      Chu Tự Hằng đấm vào bụng cậu ta: “Ăn lắm vào rồi căng cứng cái bụng ra!”

      Miệng vậy nhưng tâm tư bay xa rồi, lời Bạch Dương , Minh Nguyệt bắt đầu tránh né cậu.

      bé hàng xóm suốt ngày nũng nịu, thích bám dính lấy cậu, làm cái đuôi ngoan ngoãn, biết là vô tình hay cố ý mà tự dưng lại trốn tránh cậu.

      Điều này khiến trong lòng đại thiếu gia Chu Tự Hằng như bị kim châm, đau đớn vô cùng, hai ngày hôm nay cậu biết uống bao nhiêu lít sữa tươi để giải sầu rồi, dúm tóc đầu cũng bị cậu giật mạnh hai ba lần, bụng toàn sữa tươi, cơm cũng nuốt trôi.

      Mỗi ngày Minh Nguyệt đều cùng cậu học rồi về nhà, nhưng buổi sáng mấy hôm nay lúc cậu bấm chuông xe đạp liên hồi Minh Nguyệt lại mở cửa sổ rồi ló đầu ra nữa, làm nũng : “Chu Chu đợi em lát, lát nữa thôi.”, bé chỉ đeo balo rồi chạy nhanh ra ngoài, đầu cúi thấp, mỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền với cậu nữa.

      bé cũng như lúc trước, ngồi đằng sau xe líu ríu chuyện với cậu, hai cái chân trắng nõn cũng đung đưa nữa, chỉ yên lặng ngồi thôi.

      Cậu tìm được đề tài để , lòng dạ muốn cậy cái miệng xinh kia ra, thế nhưng bé vẫn để ý, mím môi , chỉ thỉnh thoảng đáp lại: “Ừ.”, cậu quay lại chỉ trông thấy cái cổ trắng nõn, mái tóc dài đen che kín khuôn mặt nhắn của bé.

      Mỗi ngày bé đều cài cúc áo khoác rất kín, Chu Tự Hằng đổi bao nhiêu góc độ mà vẫn thể nhìn thấy chiếc áo lót mà bé mặc bên trong.

      Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, gương mặt của Minh Nguyệt vẫn thế, vóc dáng vẫn thế, mùi thơm tóc cũng vẫn thế, chỉ có điều thay đổi, đó là để ý đến cậu nữa rồi, nhìn thấy cậu từ xa đường vòng để tránh, để lại cho cậu bóng lưng thẳng tắp.Chu Tự Hằng nhìn mái tóc dài đến thắt lưng của bé, trong lòng ê ẩm, lúc đánh nhau cũng có nhiều sức như mọi khi nữa.

      Nhưng thay đổi cũng có chỗ tốt.

      Chu Tự Hằng phát Minh Nguyệt hay nhìn lén cậu, lúc lơ đãng nhìn liếc qua cái lúc ở lớp, khi lại đứng ở đầu cầu thang, cách hành lang xa xa ngắm cậu lúc, hoặc khi được cậu đèo học, bé thường nhìn cậu từ phía sau đến ngẩn cả người.

      Khả năng nhìn trộm của Minh Nguyệt được giỏi cho lắm, toàn bị cậu bắt được thôi, lúc đó gương mặt của bé đỏ bừng lên, mắt long lanh nước rồi chạy biến .Trong lòng Chu Tự Hằng như có con hươu chạy loạn, dúm tóc đầu cũng dựng lên, dáng vẻ hùng dũng hiên ngang, chỉ muốn uống ngay hai cốc sữa để hạ nhiệt.

      Lúc ngồi học, cậu có thể nhìn được bóng lưng mảnh mai và gương mặt nghiêng của Minh Nguyệt, chỉ cần cậu nhìn chăm chú lúc thôi là hai má từ từ đỏ lên, đôi môi cũng đỏ thắm như cánh hoa. bé tuy vẫn quay lưng về phía cậu, nhưng Chu Tự Hằng biết, Tiểu Nguyệt Lượng của cậu xấu hổ.

      Thái độ vừa nóng vừa lạnh này khiến cho Chu thiếu gia khổ sở trăm bề, cảm thấy vừa khó chịu lại vừa vui vẻ.

      giọng nho dưới đáy lòng thầm cho cậu biết, rằng mọi chuyện tiến triển theo chiều hướng tốt.

      Tiết học cuối cùng trước kì nghỉ dài có phần náo nhiệt hơn bình thường, giáo viên chủ nhiệm đứng bục giảng giao bài tập về nhà và nhắc nhở những vấn đề cần lưu ý.

      Mạnh Bồng Bồng gõ lên bàn Minh Nguyệt, tuy tiếng động lớn nhưng lại khiến Minh Nguyệt giật mình, hồi phục lại tinh thần.

      bé tỏ ra bình tĩnh, nghiêng đầu cười với Mạnh Bồng Bồng: “Gì vậy?”

      “Mặt của cậu đỏ lắm.” Tốc độ chép đề của Mạnh Bồng Bồng vẫn thay đổi, vừa nghe giáo viên dặn dò, vừa hí hoáy ghi bài, lại có cả tâm trạng để chuyện với Minh Nguyệt, đầu bé tuy phải suy nghĩ nhiều chuyện, nhưng vẫn phản ứng lại rất nhanh, “Nóng quá à?”

      Trong lòng Minh Nguyệt trống rỗng, bé cuống quýt ôm lấy hai má, cảm giác nóng ấm khiến cho cần soi gương cũng biết là mặt mình đỏ đến thế nào, đành trả lời cho có lệ: “Chắc vậy đó.” bé giấu đầu hở đuôi, “Chắc do phơi nắng thôi, đợi lát hết.”

      Mạnh Bồng Bồng lại liếc nhìn Minh Nguyệt, thấy bạn này vẫn có ý định cởi áo khoác ra, nhưng vẫn gật đầu đáp lại.

      Thấy bạn cùng bàn gặng hỏi nữa, Minh Nguyệt thở phào nhõm, nhưng sắc hồng mặt vẫn chưa biến mất được.

      Bởi vì Chu Tự Hằng nhìn bé.

      Trong phòng học có bật quạt, khí nóng phần nào được giảm bớt, nhưng ánh mặt trời vẫn chiếu thẳng vào cửa sổ.

      Song ánh nắng mùa hè vẫn thể sáng bằng ánh mắt của Chu Tự Hằng, cách khoảng vài mét, cậu cứ chăm chú nhìn Minh Nguyệt từ phía sau, dường như có luồng nhiệt nóng dần thấm vào bộ đồng phục, thiêu đốt cháy lưng, hun đỏ cả mặt bé.

      Minh Nguyệt quay lại nhìn cũng có thể đoán được là Chu Tự Hằng chống tay lên cằm, tay đặt bàn, đôi mắt sáng rực nhìn mình chăm chú.

      Giống như khi bé nhìn trộm cậu vậy.

      Trước đây Chu Tự Hằng cũng hay nhìn Minh Nguyệt như thế, nhưng hề có cảm xúc lạ thế này, từ khi nào mà bắt đầu vậy?

      Minh Nguyệt nghĩ, chắc là từ khi bé ý thức được rằng Chu Chu của mình trở thành cậu con trai cao lớn rồi.

      Chu Tự Hằng vẫn nhìn Minh Nguyệt, như thể bao giờ thấy chán hay mệt, Minh Nguyệt nhịn được mà quay đầu lại, chỉ trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau cũng đủ khiến cho tâm trạng của Chu Tự Hằng trở nên vô cùng tốt, cậu nhếch môi cười, vẫy tay với bé.

      Dường như cậu rất vui mừng, gương mặt đẹp trai trở nên dịu dàng đến khó tin.

      Minh Nguyệt thu hồi ánh mắt cực kỳ nhanh, bé giơ tay che mặt, lòng bàn tay mát lạnh rịn mồ hôi, hoàn toàn tương phản với nhiệt độ nóng bừng mặt.

      “Cậu lo lắng vì cuộc thi múa sắp tới à?” Mạnh Bồng Bồng nhìn đôi môi hồng của Minh Nguyệt mím lại, má lúm đồng tiền cũng thấy đâu, bèn lên tiếng hỏi.Điều này Mạnh Bồng Bồng phải nghĩ tới nghĩ lui, suy đoán hết thảy những nguyên nhân khiến cho Minh Nguyệt như người mất hồn từ nãy đến giờ, hôm ở phòng y tế bé có nghe được Chu Tự Hằng , cho nên cũng biết là Minh Nguyệt sắp tham gia thi múa.

      Minh Nguyệt khẽ giật mình, sau đó chần chừ gật đầu đáp: “Đúng vậy, vì sắp thi nên mình thấy hơi căng thẳng.”

      Mạnh Bồng Bồng dường như rất tin lời bạn cùng bàn : “Cậu đừng nên căng thẳng.” Vì chưa từng an ủi người khác bao giờ nên biết phải thế nào.

      câu đơn giản đó cũng đủ khiến Minh Nguyệt lòng, cảm ơn với Mạnh Bồng Bồng.

      Mạnh Bồng Bồng tiếp tục yên lặng ngồi ghi bài, gương mặt thanh tú, khí chất thư hương, tóc ngắn ngang vai, nhìn như thiếu nữ bước ra từ thời dân quốc.Minh Nguyệt bị lây trầm tĩnh của bạn này, rất muốn giãi bày tâm trong lòng cho Mạnh Bồng Bồng nghe, nhưng Minh Nguyệt biết là bạn này thể cho đáp án hợp lý.

      Tất cả tâm tư của Mạnh Bồng Bồng đều đặt vào bài vở, chuyện tình cảm này nọ hề quan tâm.

      Tiết học cuối cùng kết thúc, các học sinh vui vẻ ra về.

      Chu Tự Hằng vào bãi lấy xe, Minh Nguyệt đứng ở cổng trường chờ.

      “Minh Nguyệt!” Bạch Dương gọi, thân hình mập mạp chạy qua đám đông để đứng cạnh Minh Nguyệt, cậu ta thở hổn hển, Minh Nguyệt đưa cho cậu ta viên socola, đôi mắt của cậu ta lập tức phát sáng, tinh thần phấn chấn.

      “Gì vậy?” Minh Nguyệt .

      Bạch Dương cầm viên kẹo socola, cực kỳ nhàng cẩn thận bóc vỏ, lại đưa lên mũi ngửi rồi mới cho cả viên vào mồm, : “Minh Nguyệt, cậu đừng bơ đại ca nữa, hai hôm nay đại ca toàn mắng mình thôi, buổi chiều vì muốn ngắm cậu mà đại ca chịu đưa mình đến bar uống rượu, làm mình buồn muốn chết đây!”

      người to béo như quả bóng khổng lồ, vậy mà bây giờ lại nắm chặt vạt áo, giọng oán trách Minh Nguyệt.

      “Minh Nguyệt, có phải gần đây đại ca làm sai chuyện gì nên mới chọc giận cậu đúng ? Cậu cho mình biết , để mình với đại ca, đại ca rồi, nếu làm sai nhất định sửa.”

      Minh Nguyệt nhìn cậu ta, cười : “Có phải Chu Chu bảo cậu tới hỏi mình ?”

      Bạch Dương che miệng, khó xử cười trừ, dám gật đầu nhưng cũng phủ nhận, cậu ta vò đầu bứt tai, dáng vẻ cực kỳ bối rối.

      Minh Nguyệt thầm nghĩ, mình nên thế nào đây? Chu Tự Hằng đối xử với mình rất tốt, chỉ là vấn đề của riêng bản thân mình mà thôi.

      Bạch Dương tự biết là nhiệm vụ thất bại, cậu ta ủ rũ quay trở lại bãi xe, gương mặt khổ sở, Minh Nguyệt cách xa ba mét cũng có thể nghe thấy tiếng thở dài của cậu ta.

      “Chẳng được cái việc gì!” Chu Tự Hằng trợn mắt nhìn Bạch Dương, : “Thôi về về , để tao tự hỏi cũng được.”

      Minh Nguyệt đối với cậu lúc lạnh lúc nóng, cũng là người duy nhất khiến cậu phải nhẫn nhịn chịu đựng, nếu đổi lại là người khác cậu chẳng thèm liếc mắt nhìn cái, nhưng nhịn đến ngày thứ ba cậu thể chịu được nữa rồi.

      Chu Tự Hằng từ xuống dưới đều mặc màu đen, thân hình cao ráo, cậu tới đứng trước mặt Minh Nguyệt, xung quanh người thưa thớt, cậu nhìn Minh Nguyệt lúc lâu, lời muốn ra lại bị kìm xuống.

      Minh Nguyệt là người chủ động lên tiếng giải thích: “ phải em để ý đến đâu, em chỉ lo lắng cho cuộc thi thôi.” bé nhanh miệng trước như vậy, giống như giấu đầu hở đuôi.

      Tuy là Chu Tự Hằng hiểu biết sâu rộng, nhưng bây giờ cậu cũng thể hiểu được tâm tư thay đổi đến chóng mặt của nhóc này, huống hồ từ trước đến nay cậu bao giờ nghi ngờ lời Minh Nguyệt , cho nên nghe thế tin ngay.

      Tâm trạng thấp thỏm lo âu mấy hôm nay, nhờ vào câu mà tan biến hết, bầu trời dường như cũng trở nên trong xanh hơn nhiều.

      Chu Tự Hằng nở nụ cười, cậu đứng cạnh xe đạp, vừa chân thành vừa lo lắng hỏi: “ chỉ là lo lắng cho cuộc thi thôi à?”

      Có lẽ vì là lần đầu tiên dối trước mặt Chu Tự Hằng, nên trong lòng Minh Nguyệt bồn chồn lắm, bé liếm đôi môi khô khốc, : “Đúng vậy.”

      bé nhìn Chu Tự Hằng, thấy cậu cười tươi rạng rỡ, còn xán lại gần : “Có đây rồi mà em vẫn còn lo lắng sao?”

      Giọng của cậu trở nên rất dịu dàng, giống như những làn nước chảy xuôi vào sông Tần Hoài, khiến Minh Nguyệt có phần hoảng hốt.

      cổ vũ em được ?” Chu Tự Hằng hơi ngượng ngùng , lại mang theo ý xin xỏ, “ muốn xem em thi đấu, muốn được ở bên cạnh em.”

      Ánh mắt cậu tựa như bầu trời bao la, phản chiếu ràng hình bóng của Minh Nguyệt.

      Tim Minh Nguyệt như bị lỡ nhịp, kìm được mà gật đầu.

      Nhận được đồng ý, Chu Tự Hằng liền kiêu ngạo ngẩng cao đầu, hưng phấn huýt sáo : “Ha ha, à, đừng lo lắng, em xinh đẹp như vậy, tùy ý nhảy vài điệu thôi cũng có thể đứng top rồi!”

      Cậu rất ung dung bình thản, xung quanh trở nên yên tĩnh, trong phút chốc, Minh Nguyệt cảm thấy lòng mình như nở hoa.
      ---
      Người trong lòng bỗng dưng để ý tới mình, trai nhà ta buồn bã nốc hai cốc sữa để giải sầu, ôi cuộc đời lắm đắng cay :040:
      Mun lùn, Mai Trinh, tart_trung61 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :