1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Tình của đôi ta là những chuyến đạp nhanh phanh gấp nhắm ổ gà:th_78:, mới bao tuổi mà đòi ăn đậu hũ con nhà nta:th_6::th_6::th_6:

    2. Mup12022010_

      Mup12022010_ Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      138
      Vụ có 207 chân là lúc váy khẽ vểnh lên đây à :))))
      Vẻ cợt nhả của Tự hằng đáng vãi chó :v khen con nhà ngta xinh còn run rẩy :v mẹ nó nghiện còn ngại :))
      Học đc cách vô liêm sỉ đòi xa ngực rồi cơ đấy :v lớn nhanh ghê :))))
      ly sắc, thedarkNgân Nhi thích bài này.

    3. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Bắt đền @Ngân Nhi làm t ốm mà khóc hết mấy lít nước mắt may đc c24 vớt vát lạij
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 25

      Chu Tự Hằng vô cùng áy náy, cậu đưa tay lên vò đầu, thử dò xét: “Khụ, hay là…để xoa cho em nhé?”

      Tầm mắt cậu dừng lại ngay trước ngực bé, vì đứng gần nên có thể đánh giá đúng hơn, ngực của Minh Nguyệt cũng hơi nhô lên, dưới lớp áo sơ mi trắng đồng phục, cái áo lót màu trắng thoắt thoắt .

      Chu Tự Hằng bắt đầu suy nghĩ về kiểu dáng của chiếc áo lót.

      Độ dài bằng nửa thân , có hai dây mảnh, cùng đường hoa văn xíu nhìn thấy .

      Minh Nguyệt nghe cậu thẳng ra như vậy rất sững sờ, bé lui về sau bước, hơi mất tự nhiên kéo chặt cổ áo khoác lại để che.Vì muốn khó xử, bé giả vờ hỏi: “ gì cơ? Em nghe .”

      xong, bé vội vàng chạy qua Chu Tự Hằng, muốn nhanh vào trường.

      Chu Tự Hằng cho bé có cơ hội trốn tránh, hôm nay trong đầu cậu chỉ chứa mỗi hình ảnh bộ ngực phập phồng và hình dáng của chiếc áo lót thôi.Giống như vừa có cánh cửa mở ra thế giới mới, phát ra trăm ngàn thứ ánh sáng sặc sỡ vậy.

      Cậu duỗi cái chân dài ra để cản Minh Nguyệt lại, tay chống hai bên người bé, khom người xuống, mặt dán sát vào bé.

      gian xung quanh Minh Nguyệt bỗng chốc trở nên hẹp, trong đôi mắt của Chu Tự Hằng, bé nhìn thấy hình bóng mình trong đó, cơn gió mát thổi qua, làm phảng phất mùi hương thơm mát của cậu con trai trước mặt.

      nghe thấy?” Chu Tự Hằng ra vẻ như rất tin lời , lại nghiêm túc hỏi lần nữa: “ là, để xoa cho em nhé?”

      Lần này cậu còn thêm vào động tác để bé hiểu ra, cậu giơ năm ngón tay, sau đó làm động tác xoa bóp.

      Minh Nguyệt nhìn cậu, lại rụt người về sau, chớp mắt cái.

      Chu Tự Hằng bị bé mê hoặc, cũng chớp mắt cái.

      Minh Nguyệt vẫn nhìn vào tay cậu, Chu Tự Hằng như bị ma xui quỷ khiến, năm ngón tay cứ tự động miêu tả trong khí, Minh Nguyệt xấu hổ chịu nổi, ngực vốn đau nhức bây giờ lại như bị lửa thiêu đốt vậy.

      Chu Tự Hằng cũng hiểu nổi là tại sao mình lại làm vậy, có lẽ chỉ là thuận theo suy nghĩ mà hành động thôi.

      Tay của cậu vẫn giơ ra trước mặt bé, có ý định thu tay về, còn len lén dò xét vẻ mặt của Minh Nguyệt nữa.

      Cái nhìn này bị Minh Nguyệt bắt được, cậu lập tức ngượng ngùng cúi đầu, cậu rất cao, nhưng lúc khom lưng cúi đầu, Minh Nguyệt lại chỉ nhìn thấy chỏm tóc đung đưa trước mặt.

      “Chu Tự Hằng!” Minh Nguyệt tức giận muốn mắng cậu, nhưng vì được bố dạy là được ra những lời khó nghe, cho nên bé chỉ đơn giản hô to tên cậu lên thôi.

      Cho đến bây giờ bé vẫn chưa bao giờ gọi hẳn họ tên cậu ra cả, hồi bé nũng nịu gọi “Chu Chu ca ca”, cứ theo sau cậu như cái đuôi , lớn lên rồi gọi hai tiếng “Chu Chu” thân mật, đổi lại là Chu Tự Hằng cứ quanh quẩn bám dính lấy bé.

      tiếng “Chu Tự Hằng” kia thành công kéo suy nghĩ của lão đại trường Nhất Trung trở về, hai tay cậu giơ lên hai bên tai làm bộ đầu hàng, tội nghiệp đáp: “Có!”

      Như bị thầy chủ nhiệm gọi lên bảng vậy!

      Minh Nguyệt được giải thoát, lập tức ôm chặt áo rồi chạy .

      Sáng sớm, những học sinh lần lượt đạp xe vào bãi gửi xe của trường.

      Bạch Dương mới vừa xuống xe nhìn thấy gương mặt đỏ hồng của Minh Nguyệt, vội vã bước , còn đại ca của cậu ta là Chu Tự Hằng lại giơ hai tay đầu hàng, ánh mắt trông ngóng nhìn theo.

      Bạch Dương vội hô: “Minh Nguyệt!”, nhưng mất rồi.

      cãi nhau đấy à?

      Bạch Dương cười tủm tỉm, chạy tới lấy lòng Chu Tự Hằng: “Đại ca, chị dâu giận dỗi gì à?”

      Lúc chạy toàn thân cậu ta đều rung lên, cả người toàn thịt là thịt, có đứng thôi cũng đủ khiến sàn nhà lay chuyển, đến cả bố cậu ta cũng phải “Tiếc cho cái tên Bạch Dương quá đẹp mà bố mày đặt cho mày, nhìn mày mập đến nỗi nhìn thấy cả mắt đâu kìa!”

      “Thằng ranh này!” Chu Tự Hằng đập phát vào đầu Bạch Dương, “Mẹ nó, đây người ta gọi là tình thú biết chưa!” xong cậu hời hợt khoác balo vào bên vai, tay kia đút vào túi quần, nhíu mày nhìn về phía Minh Nguyệt.

      Vẫn là bộ đồng phục học sinh quen thuộc ấy, nhưng hiểu sao cậu lại thấy chỉ có Minh Nguyệt mặc là đẹp nhất, vòng eo cũng nhắn hơn nhiều so với các nữ sinh khác.

      Nghĩ tới đây, Chu Tự Hằng lại giơ tay lên trước mắt, ngón tay thon dài đóng đóng mở mở, cười : “Chị dâu mày phải giận dỗi, mà là xấu hổ, xấu hổ đấy, hiểu ?”

      “Hiểu ạ!” Bạch Dương gật đầu như băm tỏi, nhưng vì quá mập, cổ toàn thịt nên nhìn thấy .

      Chuyện liên quan đến con , Bạch Dương cũng để tâm lắm, cậu ta móc cái bánh bao thịt bị ép bẹp trong túi quần ra, vừa ăn vừa hỏi: “Đại ca, chiều nay chơi bóng rổ hay ra quán net ạ?”

      Chiếc bánh bao thơm ngào ngạt, to lắm, Bạch Dương vừa cắn miếng liền thỏa mãn híp hai mắt lại.

      Cậu ta và Chu Tự Hằng cùng dạng, mặc đồng phục, dáng người thấp hơn chút so với Chu Tự Hằng, nhưng cũng thuộc dạng cao hiếm thấy trong đám học sinh cấp hai.

      “Bánh bao ở đâu ra đấy?” Chu Tự Hằng liếc cậu ta cái rồi vào trường, “Hình như mẹ mày cho mày ăn mà?” Bạch Dương phải nặng gấp ba Chu Tự Hằng, trong trường đội bóng nào cũng muốn có Bạch Dương làm thủ môn.

      Bạch Dương hạnh phúc : “Bố em lén đưa cho em đấy.”

      Cậu ta ăn dè từng miếng , nhưng cũng chỉ tí là ăn xong, lúc này cầm cái túi nilon chẹp miệng.

      Chu Tự Hằng nghĩ tới người bố làm đội trưởng ở cục cảnh sát của Bạch Dương, : “Bố mày chiều mày quá rồi!”

      “Hê hê!” Bạch Dương cười, mắt vốn bị mỡ chèn ép rồi, giờ cười lên trông chẳng khác gì đường chỉ, “Đại ca, chiều nay đâu?” Cậu ta chẹp miệng, “ ra em muốn bar.”

      “Trông mày vui quá nhỉ!” Chu Tự Hằng đạp vào chân cậu ta cái, : “Cũng được.”

      Bạch Dương người nhiều thịt, độ đàn hồi tốt nên cảm thấy đau, thấy nguyện vọng được thông qua vui lắm, còn ôm bụng cười khoái chí.

      Hai người béo gầy, tương phản ràng, các học sinh trong trường đều thầm nghĩ trong lòng nhưng dám ra.Bạch Dương có bố làm trưởng cục cảnh sát, nhưng ở trường luôn là người bị bắt nạt, tính tình nhút nhát.Lúc gặp Chu Tự Hằng, cậu ta bị đám đầu gấu khóa vây trong ngõ đòi tiền, sợ hãi co rúm người lại như trái bóng, rúc ở trong góc tường, gương mặt trắng trẻo bị bầm tím.

      Đám người kia lúc nhìn thấy Chu Tự Hằng lập tức bỏ chạy như ong vỡ tổ, biết cậu ta tuy nhưng ra tay rất tàn nhẫn, người nhà lại luôn bao che cho cậu ta, từ khi nhập học cậu ta suốt ngày đánh nhau, thế mà thầy chủ nhiệm lại chỉ khuyên bảo qua loa hai câu, dám có thái độ gay gắt.

      Bạch Dương thấy đám đầu gấu bỏ chạy, nhìn lên thấy Chu Tự Hằng và đám đàn em đứng đằng sau, lập tức ngoan ngoãn lăn đến trước mặt Chu Tự Hằng, móc hết tiền trong cặp ra : “Đại ca, em…em đưa hết cho , cầm ạ!”

      Cậu ta lăn mấy vòng rất nuột, chắc là vì người béo nên dễ lăn.

      Chu Tự Hằng liếc nhìn cậu ta, khẽ cười, : “ đây thèm chút tiền đó.”

      Sau này khi Bạch Dương nhớ lại, cậu ta cảm thấy đại ca Chu Tự Hằng của mình rất có khí chất của bá vương, cho nên cậu ta mới quyết định theo đại ca đến tận bây giờ, “Đại ca, đúng là người hùng từ trời rơi xuống, kéo em thoát khỏi vực sâu tăm tối.” Chu Tự Hằng chỉ ước giá như mình chưa từng gặp tên béo này.

      Sau khi quen biết với Bạch Dương, Chu Tự Hằng mới phát ra cậu béo này đánh đấm rất khá, có được rèn luyện bài bản, chẳng qua là nhát gan thôi.

      “Mày tập võ rồi mà biết đánh trả à?” Chu Tự Hằng hỏi, “Nhìn cái bộ dạng run sợ của mày mà tao thấy nhục thay!”

      Bạch Dương nuốt nước bọt, đáp: “Bố em dạy em đấy, nhưng…nhưng em chỉ mới được luyện tập thôi, chứ chưa đánh bao giờ cả.”

      Chu Tự Hằng nghe mà phụt cười.

      Bạch Dương bám dính như thuốc cao bôi da chó vậy, ngày nào cũng theo Chu Tự Hằng, được nửa học kỳ chuyển sang học cùng lớp với Chu Tự Hằng luôn.Chu Tự Hằng cảm thấy bố của Bạch Dương bị não úng nước rồi, để cậu ta cùng cậu chơi bời lêu lổng mà ngăn cản gì cả.

      Cậu đánh nhau, Bạch Dương cũng đánh nhau, thế mà lúc gọi điện về cho phụ huynh, Chu Xung tức giận, bố Bạch Dương cũng tức giận, chỉ hỏi cậu ta có bị thương .Cậu bùng học ra quán net, Bạch Dương cũng theo, bố cậu ta biết mà cũng trách mắng.

      Có đôi lúc Chu Tự Hằng cảm thấy bố Bạch Dương là người cha có trách nhiệm, nhưng người ngoài ai cũng công nhận cục trưởng là người công chính nghiêm minh, có bản lĩnh và rất tài giỏi.

      Tiếng chuông vào lớp vang lên, tiết đầu là tiết văn, Chu Tự Hằng vào lớp học, Bạch Dương ngồi cạnh cậu, nguyên hàng cuối cùng chỉ có hai người họ.

      Chu Tự Hằng quét mắt lượt, thấy Minh Nguyệt ngồi ở chính giữa lớp, cầm cuốn sách tiếng đọc chăm chú, từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy bóng lưng của bé, cùng chút góc mặt nghiêng.

      Dường như cảm nhận được ánh mắt của Chu Tự Hằng, Minh Nguyệt lập tức quay đầu lại, nhíu mày trừng mắt nhìn cậu.

      Chu Tự Hằng chú ý đến chuyện, đó là cài cúc áo khoác lại rồi.

      Cậu cảm thấy lúc tức giận nhìn bé cũng rất đáng , cái miệng chu lên, hai mắt phát sáng.

      Chu Tự Hằng cố tình muốn trêu chọc bé, cậu cầm quyển sách tiếng , thờ ơ xé nửa trang cuối, viết mấy chữ lên giấy rồi bảo đứa ngồi đằng trước truyền cho Minh Nguyệt.

      Minh Nguyệt mở tờ giấy ra, trong đó viết ba chữ rất to ràng – “Còn đau ?”

      Chữ của cậu hoàn toàn giống với tính cách và dáng vẻ của cậu, chỉ hời hợt viết thôi nhưng lại cực kỳ đẹp.

      Minh Nguyệt lại lần nữa quay đầu nhìn, thấy Chu Tự Hằng vẫy tay với mình.

      Cái tay kia…

      Minh Nguyệt lại cảm thấy ngực nóng lên rồi, cái áo khoác cài cúc vào khiến cho được thoải mái lắm.

      bé xé nát tờ giấy như muốn tiêu hủy chứng cứ phạm tội vậy, sau đó lại cầm sách lên rồi vùi đầu vào đọc.

      thèm trả lời cơ đấy!

      Chu Tự Hằng đạp cái vào chân bàn, tạo ra tiếng động cực lớn, Minh Nguyệt nghe thế cũng buồn quay đầu lại nhìn.

      “Đại ca, lại làm trò tình thú với chị dâu đấy à?” Bạch Dương nghiêm túc hỏi, cậu mở vở tiếng ra, cuốn vở trắng tinh chữ nào.

      “Ừ.” Chu Tự Hằng thờ ơ đáp, cậu nhìn lưng Minh Nguyệt, giọng hỏi: “Dê béo, mày thấy ngực to đẹp hay ngực đẹp?”

      Đến cái tuổi này kiến thức sinh lý coi như cũng hiểu đại khái rồi, tiết sinh học cũng có đến.Nhưng Bạch Dương lại hiểu gì cả, cậu ta tự ôm lấy mình rồi : “Mẹ em ngực em to quá, bắt em phải ăn ít .”

      Chu Tự Hằng hung hăng đá cậu ta cái.

      “Đau quá đại ca!” Bạch Dương tủi thân .

      “Cho chết!” Chu Tự Hằng dựa vào tường, “Lăn chỗ khác!”

      Hai người chuyện to quá, làm giáo viên tiếng muốn lơ được, lập tức cầm lấy viên phấn, nhắm thẳng Bạch Dương mà ném, nhưng Chu Tự Hằng lại bắt được rồi ném luôn vào thùng rác.

      Giáo viên tiếng tức giận quát: “Chu Tự Hằng!”

      Cũng là ba chữ Chu Tự Hằng, nhưng nghe chả giống với Minh Nguyệt gì cả.

      Tiểu thiếu gia Chu Tự Hằng thầm nghĩ, ngay cả khi Minh Nguyệt cả họ cả tên của cậu ra, cậu cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng rồi.

      Cậu đáp: “Có!”

      Minh Nguyệt nghe xong, đầu lại cúi thấp hơn chút.

      “Em giải cho tôi câu này!” Giáo viên tiếng tức giận vỗ bảng .

      Chu Tự Hằng tiếng rất trôi chảy, chỉ có Bạch Dương và Minh Nguyệt biết là cậu phát tiếng cực chuẩn, nhưng lúc kiểm tra hay thi toàn bị điểm kém.

      Có đôi lúc Chu Tự Hằng bị gọi lên, Minh Nguyệt biết cậu có thể trả lời được, nhưng vẫn quay đầu lại, lén lút khua tay múa chân đáp án cho cậu, tuy sai nhiều hơn đúng, nhưng Chu Tự Hằng luôn chút do dự ra đáp án mà Minh Nguyệt đưa cho mình.

      Nhưng lần này, cậu đứng đợi lâu mà vẫn thấy Minh Nguyệt quay lại.

      phải giận rồi đấy chứ?

      Cậu có phần sốt ruột nghĩ.

      Thấy cậu làm mất nhiều thời gian, giáo viên tiếng càng tức giận hơn: “Chu Tự Hằng, em học bao lâu rồi mà đến cả câu ngữ pháp đơn giản cũng biết hả? Rốt cuộc em từng học tiếng chưa đấy!”

      “Tất nhiên là rồi.” Chu Tự Hằng trả lời, “Em học từ cơ.”

      Cậu nhướn cao mày, cười : “Nhưng mà giáo của em lúc đó phát được chuẩn lắm, lại chỉ dạy em đúng câu thôi.”

      “Câu gì thế đại ca?” Bạch Dương xen mồm hỏi.

      “I love you.” Chu Tự Hằng cười tươi , gương mặt đẹp trai rạng rỡ như gió xuân.
      ---
      Chúc các ngày lễ FA vui vẻ :hoho: Đọc chương này có ai phát cuồng vì độ mặt dày của chim :hoho: Mới hơi lớn mà thế, lớn hẳn lên ... :hoho:
      À còn nữa, nếu các nàng muốn đọc chương mới vào ngay ngày mai hãy like và comment nhiệt tình về chương này cho tuôi xem nha :058: nhiệt tình là tui lại tiếp tục ngâm giấm nhé :))
      Last edited: 11/11/17

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      "Năm xưa bố làm lính đóng quân ở sa mạc....'

      Bị thiếu kìa Nhi~
      HoanHoanNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :