1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      trăng dưới hoa có đôi bạn trẻ đánh đàn tỏ tình tâm , xa xa cạnh bụi gai có ông bubu già rình coi gian tình:059::059::059:
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Bỏ qua đôi giai nhân hò hẹn dưới trăng ... Xin quý dị hãy hướng mắt theo dõi bụi chuối sau hè đằng xa. Vầng, ở đó, cũng có hai con người tuy hai mà , chum đầu chổng phao câu làm chuyện đồi bại, à , đồi trị. người phấn khích, người bùi ngùi. Hai người cùng theo dõi đôi giai nhân xa xa. Nhìn vào khung ảnh đẹp lạ thường quý dị ha. Cứ ngỡ hai ông bà già theo dõi con trai mình cưa nhà ta. Ông già phấn khích vỗ đùi đen đét, mồn khen con trai có gen giống ổng. Bà “mẹ” bên cạnh mắt cay cay, cảm thán, lòng thổn thức, ôi con giai nay có người hốt, con giai được gả rồi.... Thôi, thôi dám nhìn nữa..... Dạo này tui uống milo quá đà rồi, đầu óc sáng quá......
      Last edited: 10/10/17
      Giang Amy, Cuồng Soái Ca, ly sắc3 others thích bài này.

    3. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Đôi trẻ mới bao lớn mà lãng mạn hơn mấy bà già hóng truyện mỗi ngày nữa :026::026::026:
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Mup12022010_

      Mup12022010_ Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      138
      Thực ngày nào tôi cũng vào và tìm chương mới :-(((( hôm nay 3 ngày rùi nàng ơi =[[[[ rất muốn xin chương mới mà truyện hay quá kìm hãm được :-((((((((((
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @Mup12022010_ Để giục mà tôi cũng phát ngại :018:
      *
      Chương 19

      Tối hôm đó Minh Nguyệt hôn Chu Tự Hằng cái, lưu lại dấu son hồng má cậu bé.

      Đêm đấy Chu Tự Hằng còn rửa mặt, cũng dám ngủ luôn, chỉ uống sữa ngắm trăng, sợ làm mờ vết son nho .Hôm sau cậu còn muốn mang luôn cái mặt đấy đến lớp cơ, nhưng lại sợ Tiểu Nguyệt Lượng phát ra nên lại cam lòng mà lau .

      Vì chuyện này mà cậu bị bố Chu Xung trêu chọc suốt năm, đến tận khi Chu Tự Hằng 11 tuổi chủ đề này thỉnh thoảng vẫn bị lôi ra .

      Ban đầu Chu Tự Hằng còn thấy xấu hổ, mặt đỏ tai hồng, chỉ hận thể chôn mặt vào đâu đó thôi, nhưng sau có lẽ vì bị nhiều quá rồi nên chai mặt, thấy ngượng nữa, thậm chí trong lòng còn cảm thấy ngọt ngào.

      Có những đêm cậu còn nằm mơ thấy Minh Nguyệt hôn mình, vẫn là ở vườn hoa đó, chiếc ghế dài đó, nhưng chỗ Minh Nguyệt hôn lại thay đổi, từ gò má trái chuyển thành môi.

      bé hôn rất chân thành, lưu lại dấu son màu hồng nhạt nho như cánh hoa.Sau đó cậu lại nhìn thấy hình bóng của mình trong đôi mắt đen to tròn của Minh Nguyệt, trời trăng lên cao và rất sáng.

      Chu Tự Hằng mơ tới đó tỉnh giấc.

      Đây là bí mật của riêng cậu, thể cho bất kì ai biết, có những lúc ở mình rồi nghĩ lại, cậu còn nhịn được mà lăn lộn giường trận, miệng thể ngừng cười.

      Lúc cười mình cậu còn tự cảm thấy ngốc, mặt đỏ bừng cả lên, nhưng thể kìm chế được, chỉ cần nghĩ lại là môi nhếch lên rồi.

      Chu Tự Hằng phát hình như mình được bình thường cho lắm.

      Cậu cứ luôn chú ý tới váy của Minh Nguyệt, xem hôm nay bé mặc màu gì, màu gì hợp nhất, kiểu dáng thế nào mới tôn được vóc dáng thon thả của bé, thỉnh thoảng Minh Nguyệt mặc quần dài, cậu cũng thầm nhớ kĩ.

      Rồi khi ở lớp cậu cũng hay nhìn lén Minh Nguyệt, hai người ngồi cùng bàn, lại là bàn cuối nên càng dễ dàng.Lúc làm bài tập bé hay mím môi, nếu nhìn nghiêng thấy đường nét duyên dáng từ vành tai cho đến quai hàm, ánh nắng lại chiếu lên gương mặt trắng nõn mịn màng của bé, khiến cho cậu rất muốn chạm vào.

      Cuối tuần cậu lại lén lút mình chạy tới lớp học nhảy của Minh Nguyệt để xem bé nhảy, bé học khiêu vũ cổ điển, mặc cái váy bó sát, đôi chân thẳng tắp, thân hình mảnh mai, mái tóc dài búi gọn để hở vùng cổ.Chu Tự Hằng cứ thế nhòm qua cửa sổ ngắm bé nhảy, đến trưa mới lại lén lén lút lút chạy về nhà.

      Lúc tập ghita cậu cũng hay thất thần vì nhớ bé, nhưng vì muốn đánh đàn cho bé nghe nên lại tiếp tục cố gắng luyện tập.

      Cậu cũng thường chủ động phụ đạo bài vở cho Minh Nguyệt, kiên nhẫn giảng giải các vấn đề cho bé hiểu.

      Càng ngày cậu càng dịu dàng với Minh Nguyệt hơn, ngay cả bọn đàn em cũng là cậu chuyện rất nhàng với Minh Nguyệt, chẳng có phong thái của đại ca gì cả, nghe vậy Chu Tự Hằng liền tức giận đánh cả đám trận.

      Đó chính là những điều bình thường mà Chu Tự Hằng tự phát ra, nhưng cậu thể thay đổi được.

      Tựa như trong lúc thế giới xung quanh dần thay đổi, thế giới của cậu lại từ từ biến thành bé có tên là Minh Nguyệt. (Ngoài kia bao la thế giới, nhưng trong thế giới chỉ là em thôi :)))

      Cậu bỗng dưng hay xấu hổ khi đối diện với Minh Nguyệt, bối rối đến mức chỉ muốn trốn , nhưng mỗi khi bé lại gần, dù trời có phủ kín mây đen cậu vẫn cảm thấy rất tươi đẹp.

      Tháng sáu ở Nam Thành, trời vào hè, nhà họ Chu chuyển đến nơi ở mới, từ phòng chung cư sang căn biệt thự ở khu nhà mới được khai phá và xây dựng.Chu Tự Hằng cam tâm tình nguyện chuyển, vì nhà họ Minh lại cũng tiếp tục ở cạnh nhà cậu.

      Đây là khu bất động sản được Chu Xung đầu tư mạnh tay nhất, cái ao đầm được tu sửa thành hồ nước nhân tạo, ruộng đất được khai phá làm thành khu biệt thự, gian cây xanh được những người làm vườn có tiếng trong nghề đến làm, còn lại việc thiết kế là do bên công ty của Minh Đại Xuyên nhận.

      Công ty của Minh Đại Xuyên làm việc rất tốt, sau khi nhận cải tạo công trình khu nhà ở Nam Thành, công ty tiếp tục trúng thầu dự án thiết kế kiến trúc cho tòa thị chính, nhận về rất nhiều giải thưởng lớn của quốc tế.

      Đối với việc tiếp tục trở thành hàng xóm với nhà họ Chu, Minh Đại Xuyên vui cho lắm, vấn đề phải nằm ở Chu Xung, mà vấn đề là cực kỳ muốn nhìn thấy Chu Tự Hằng, muốn nhìn Minh Nguyệt cầm tay thằng nhóc đó, ngọt ngào gọi nó là Chu Chu.

      Nhưng bởi vì khu biệt thự này được chính thiết kế nội thất, cho nên biết phòng ốc ở đây cực kì tốt, thành phố lại có kế hoạch cải cách làm mới, sau này khu biệt thự cách chợ trung tâm rất gần.Minh Nguyệt học vũ đạo nên cũng cần có phòng tập riêng ở nhà, trường đại học Nam Thành nơi Giang Song Lý làm việc cũng ngay gần đây, những lý do đó khiến Minh Đại Xuyên quyết định chuyển đến đây ở.

      Ngày nhà họ Minh dọn nhà, trừ những nhân viên của công ty chuyển nhà bận rộn ra Chu Tự Hằng cũng tới lui ngừng.

      Cậu giờ cậu con trai 11 tuổi rồi, vóc dáng rất cao, đôi mắt đẹp trong veo như bầu trời, diện mạo đẹp như tranh vẽ.Cậu thích mặc quần áo tối màu, nhưng lại ngoài ý muốn càng làm tôn lên dáng người cao và làn da trắng.Giang Song Lý nhìn từ khi cậu bé còn ngậm bình sữa đến giờ, thế mà vẫn khỏi cảm thán.

      Minh Nguyệt cũng thấy cậu rất đẹp trai, thường xuyên với cậu: “ Chu Chu, càng ngày càng xinh đẹp đó.”

      Chu Tự Hằng bất đắc dĩ : “ là con trai, được là xinh đẹp, phải là đẹp trai.”

      Minh Nguyệt cười khanh khách, mắt cong lại như vầng trăng khuyết, : “Nếu là những bạn con trai khác em là đẹp trai, nhưng khác, cực kỳ xinh đẹp.” Mấy chữ cuối bé còn cao giọng lên .

      Nghe vậy, Chu Tự Hằng liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

      Đồ đạc trong nhà họ Minh rất nhiều, mà đồ của Minh Nguyệt là nhiều nhất, bé có rất nhiều quần áo và quà tặng.

      Đồ Chu Tự Hằng cho đều được bé giữ lại rồi để trong cái hộp, lúc giở ra thấy toàn là bánh kẹo mà cậu bé tặng từ khi hai đứa còn bé, ăn nên hỏng hết rồi.

      Minh Nguyệt thay răng, bé ngượng ngùng giải thích với cậu: “Hồi bé em ăn được kẹo cứng, đợi đến khi ăn được rồi hỏng…” Lúc nhìn vào cái hộp bé còn len lén khóc.

      “Vậy sao em vứt ?” Chu Tự Hằng nhìn cái hộp thủy tinh rất đẹp kia, chắc hẳn lúc đó bé thích nó lắm, “Để ở đây chật chỗ ra.”

      “Tại vì nó là tấm lòng của mà.” Minh Nguyệt thành đáp, mặt đỏ lên, “Tại lúc trước em biết để nó ở chỗ nào, bây giờ mới tìm thấy.” bé rất hay quên, tính lại hơi bừa bộn chút, nên ra điều này khiến bé rất xấu hổ.

      Minh Nguyệt là bé rất trọng tình cảm, Chu Tự Hằng biết, nhưng lúc này đây khi tận mắt trông thấy hộp kẹo phai màu cả giấy gói kia, cậu mới hiểu được là tôn trọng tấm lòng của người khác đến như thế nào.

      Chu Tự Hằng gõ đầu bé, : “Em vẫn nên vứt thôi.”

      “Em định rửa sạch giấy gói kẹo rồi giữ lại làm kỉ niệm.” Minh Nguyệt .

      Chu Tự Hằng sau đó cùng bé rửa giấy gói kẹo, cuối cùng cầm đống về nhà.

      Giấy gói kẹo là loại giấy bóng kính trong suốt, để dưới ánh mặt trời còn có thể phản chiếu lại năm sắc quang, Chu Tự Hằng tay cầm đống giấy gói kẹo nho , vui vẻ vòng quanh.

      “Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con kìa!” Chu Xung đứng trước cửa nhà mới hút thuốc, thỉnh thoảng lại phả ra hơi, nhìn con trai chơi đùa, trong lòng vừa hâm mộ vừa chua xót, : “ biết là đứa con trai ngốc nhà ai nuôi nữa.”

      “Cha nào con nấy thôi.” Chu Tự Hằng đút giấy gói kẹo vào túi quần, đáp lại bố.

      Ha ha! Chu Xung vui vẻ cười, dập điếu thuốc mới chỉ hút nửa vào gạt tàn, sau đó ngoắc tay với con trai, : “Con thương Minh Nguyệt như vậy, sau này lớn lên, là cưới Minh Nguyệt về nhà mình, hai là cứ trực tiếp đến tận cửa nhà người ta xin ở rể cũng được, con thấy ổn ?”

      Những lời này in sâu vào trong tâm khảm của Chu Tự Hằng.

      Hồi hai đứa còn bé, hàng xóm trong khu chung cư còn hay trêu Minh Nguyệt là vợ của cậu, nhưng khi lớn lên rồi, chẳng còn ai đem chuyện đó ra để nữa.

      Mà Chu Tự Hằng vẫn luôn thích được nghe mấy lời như vậy, mỗi lần nghe xong, cậu cảm thấy như có viên kẹo đường tan ra trong miệng, dư vị ngọt lành khiến cho cậu cảm thấy cảnh tượng xung quanh trở nên sinh động.

      Chu Xung chà xát hai tay, tiếp: “Bố thấy ở cái đất Nam Thành này có mấy ai xinh đẹp được như Tiểu Nguyệt Lượng đâu, sao vậy, con thích à?” Những năm trước có ý muốn làm thông gia với nhà Minh Đại Xuyên, chỉ vì cảm thấy bé con ấy rất biết cách làm người khác cảm thấy ấm lòng, đến bây giờ khi Minh Nguyệt lớn hơn, lại cảm thấy, con trai có người bạn thanh mai trúc mã như vậy, quả là chuyện thể tốt hơn được nữa.

      Ở cái tuổi này của , cảm thấy rất ngưỡng mộ tình cảm hồn nhiên trong sáng của đám trẻ con, chỉ hi vọng con trai mình cũng có tuổi thơ vui tươi như vậy.

      Cũng giống như đại đa số những ông bố thế giới này, muốn đem đến cho con trai những thứ tốt đẹp nhất.

      Chu Tự Hằng hiểu nỗi lòng của Chu Xung lúc này, cậu thở hổn hển rồi nhanh: “Tất nhiên là con thích rồi.” Sau đó chạy biến về phòng.

      Chu Xung nhìn bộ dạng thiếu niên mới biết của con trai, lại nhớ tới mình khi còn , nhưng giống Chu Tự Hằng là có tuổi thơ đúng nghĩa.Tuổi thơ của là ở núi tuyết rộng mênh mông và lạnh buốt, xung quanh vô cùng yên lặng và buồn tẻ.

      Sau mấy trận mưa rào của mùa hè, thấm thoắt lại tới tháng chín.

      Hai bên bờ sông là những hàng liễu xanh biếc, nước sông dâng cao, những dãy nhà và công trình kiến trúc nửa phản chiếu dưới mặt nước, nửa lộ ra dưới ánh mặt trời, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn chìm vào mặt nước, trời dưới đất chỉ còn lại màu tối.

      cầu lúc nào cũng có những cặp đôi dạo bước bên nhau, cặp nào bạo dạn nắm tay, nhát hơn chút chỉ sánh vai cạnh nhau thôi, xấu hổ hơn nữa cách nhau khoảng nửa mét, nhưng tình cảm chứa trong ánh mắt thể che giấu được.

      Chu Tự Hằng cũng thỉnh thoảng qua cái cầu này, lúc đứng cầu nhìn thấy những cảnh đó, cậu lại nghĩ biết đến lúc nào cậu cũng có thể nắm tay Minh Nguyệt cùng nhau dạo bước như vậy.

      Sinh nhật Minh Nguyệt năm nay, Chu Tự Hằng tặng cho con búp bê bằng đất được làm thủ công, con búp bê mặc chiếc sườn xám màu đỏ tươi, tóc búi cao, đôi mắt to khá giống với đôi mắt của Minh Nguyệt.

      Minh Nguyệt đưa bánh ngọt mình tự làm cho Chu Tự Hằng, lại cẩn thận nhìn ngắm con búp bê bằng đất, hiển nhiên là bé cực kỳ thích món quà này, thích đến mức cứ muốn cầm mãi thôi.

      “Hình như em nhìn thấy nó ở đâu rồi, nhưng em nhớ là nó có cặp mà nhỉ.” Minh Nguyệt nhìn ngắm hồi lâu rồi .

      Hai đứa đứng sân thượng, dưới phòng khách truyền đến tiếng cười vui vẻ, sinh nhật năm nay của Minh Nguyệt được tổ chức rất hoành tráng, vì coi như gộp chung lại với tiệc mừng tân gia luôn.

      Minh Nguyệt đứng rất gần cậu, hôm nay bé mặc chiếc váy xòe màu tím, biết có phải xịt nước hoa hay mà thỉnh thoảng lại có mùi thơm tỏa ra.

      Chu Tự Hằng toát mồ hôi ướt cả lưng, cậu có thể cảm nhận được lạnh lẽo của gió đêm, cũng may là vì lạnh nên mới khiến cho gương mặt cậu bình thường chút chứ đỏ bừng lên.Cậu cố gắng trấn tĩnh, ưỡn ngực : “Vậy à? Sao lại biết nhỉ.” Tiếp đó cậu lại dùng giọng điệu kiêu ngạo : “Dù sao lúc mua nó chỉ có thôi, thấy nó đẹp nên mới tặng em, em được thích đâu đấy.”

      “Vâng, em rất thích mà.” Minh Nguyệt bước tới hôn cậu cái, ngoan ngoãn nghe lời như con mèo con.

      Lưng Chu Tự Hằng lại toát mồ hôi hột, cậu tìm lý do rồi mau chóng rời khỏi nhà họ Minh.

      Ở đầu giường của cậu có bày con búp bê nam làm bằng đất, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn và đội mũ quân đội.

      Minh Nguyệt sai, con búp bê theo cặp, và cậu giữ con búp bê nam.

      Người bán cặp búp bê này cho cậu là người phụ nữ trung niên đến từ Thượng Hải, lúc đưa còn đọc bài từ cho cậu nghe…

      “Đem khối bùn, đắp nên người chàng, tạc nên người thiếp,
      Đập vỡ cả hai chúng ta,
      Lấy nước rưới vào,
      Lại nặn nên người chàng, lại tạc nên người thiếp,
      Trong thiếp có chàng, trong chàng có thiếp,
      Để thiếp sống đắp cùng chàng chăn, chết chôn cùng chàng quách..."

      (Nguồn dịch: vnfiction.com)

      Nghĩ lại bài từ này, cậu liền nằm giường lăn qua lộn lại, sau đó khẽ đưa tay sờ lên mặt, thầm nghĩ tối nay nhất định được rửa mặt.
      Last edited: 14/10/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :