1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      ra hổ báo trường mẫu giáo phải là truyền thuyết mà có đấy cơ à. Nhưng mọi người nhầm rồi, nhìn tiểu Hằng thế chứ ra, nội tâm tiểu Hằng mong manh... dễ vỡ lắm :runintears::4:. Người ta bảo ai màu tím người đó sống nội tâm lắm, mà ai màu đen là double màu tím rồi đó, hãy Hằng hãy nâng niu Hằng.
      Ngân Nhi xa nhà quen chưa? màu gì? Có cần tớ bắt chước vợ chồng cung trăng tết bím cosplay hông? Tớ cosplay Bích Phương hát Gửi Nhi xa nhớ cho ấm lòng nhá. Tớ, tớ hát hay lắm đấy, thời tớ chưa cắt amidam tớ hát hay lắm đấy.

    2. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      Câu cuối cảm động quá ak huhu
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. ly sắc

      ly sắc Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      78
      Hai cha con nhà này là... Làm cho mình cảm động quá...
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Nhà có con dâu nó khác ngay:5:
      @Ngân Nhi phải qua đó mấy năm vậy?

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @Vy RuRi Lạy =.= Xa nhà có wifi là đủ rồi :059:
      @thedark năm nàng ạ :056:

      Chương 12

      Chu Tự Hằng nghiêm túc suy nghĩ lát rồi : “Vậy bố về nhà , có tiền cũng sao, con làm chỗ dựa cho bố.”

      Lời của con trẻ, mà lại có thể làm rung động lòng người.

      Chu Xung cầm điện thoại trong tay, phút chốc rơi vào yên lặng.

      Hải Nam cách Nam Thành mấy vạn cây số, Nam Thành có tuyết rơi, còn Hải Nam trời trong nắng ấm.

      Vì khoảng cách xa xôi nên chỉ có thể liên lạc với nhau bằng điện thoại, bên là , còn bên là con trai.

      Ở nơi xa, con trai thể quan tâm của mình với bố, dù chỉ là những cử chỉ vô ý, nhưng cũng đủ khiến lòng ấm áp.

      Phòng của Chu Xung ở sát biển, từ đây có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ, ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp, nhưng giờ phút này đây, chỉ muốn được trở về căn nhà ở Nam Thành, ngắm tuyết rơi và ôm con trai ngủ.

      lại hít hơi thuốc, bên trong căn phòng ảm đạm có làn khói trắng bay lên, trong đầu lại nhớ đến giọng non nớt của con trai, cứ thế ngẩn người cho đến khi đầu ngón tay bỗng cảm thấy nóng rát.

      Điếu thuốc tự động bị đốt sạch từ bao giờ.

      “Bố, có phải bố ngủ quên rồi ?” Chu Tự Hằng đợi mãi thấy bố gì, bèn rụt rè hỏi.

      “Đâu có, bố chỉ nghiêm túc suy nghĩ chút thôi.” Chu Xung đáp, môi nở nụ cười, đây là điều chưa từng xảy ra trong mấy hôm nay.

      Chu Xung ném điếu thuốc vào trong gạt tàn, tưởng tượng dáng vẻ của con trai lúc này, : “Bố lại chuẩn bị phải công tác ở nơi khác rồi, con có thể tự chăm sóc cho mình ?”

      Lại bận nữa rồi.

      Chu Tự Hằng vò đầu, buồn bã : “Con là người lớn rồi, có thể chăm sóc cho Tiểu Nguyệt Lượng rồi đó, con còn biết buộc tóc cho em ấy nữa, đẹp lắm ạ.” Vừa nhắc đến Tiểu Nguyệt Lượng là tâm trạng cậu bé trở nên tốt hơn nhiều, cuối cùng cậu chúc bố ngủ ngon rồi cúp máy.

      “Chúc con ngủ ngon.” Chu Xung nghe tiếng tút tút trong máy, mãi vẫn chịu để điện thoại xuống.

      Chu Tự Hằng trở về phòng, Minh Nguyệt ngồi giường cậu, thở hổn hển uống sữa tươi, bé vẫn còn dùng bình sữa, trông đáng cực kỳ.Nhà họ Chu rộng quá, Minh Nguyệt sợ dám ngủ mình, ngày nào bé cũng chạy vào phòng Chu Tự Hằng, chiếm lấy cái giường chịu rời .

      Chu Tự Hằng cũng thích ngủ cùng Minh Nguyệt, nhưng cậu vẫn phải nhắc nhở bé: “Khi nào bố em về, em được với em ngủ chung giường đấy nhé!”

      Minh Nguyệt ngơ ngác đồng ý, nhưng vẫn thắc mắc: “Nhưng tại sao vậy ạ?”

      “Bố trước khi kết hôn phải nghe lời bố vợ, nếu cưới được vợ đâu.” Chu Tự Hằng thấm thía .

      Bình thường Chu Tự Hằng sau khi vào phòng đều tươi cười kể chuyện cho Minh Nguyệt nghe, nhưng hôm nay tâm trạng cậu được tốt lắm, chỉ lấy hộp sữa tươi ra rồi yên lặng ngồi uống thảm.

      ơi, kể chuyện cho em nghe sao?” Minh Nguyệt ngồi mép giường, đung đưa cái chân ngắn hỏi.

      Chu Tự Hằng rất thích kể chuyện, mặc dù Minh Nguyệt thích nghe, nhưng cậu vẫn chỉ cho là Minh Nguyệt biết thưởng thức nghệ thuật mà thôi, nên cứ bắt bé phải nghe.

      Mấy chuyện mà cậu kể, nhân vật chính có thể là thỏ, chó con, hoàng tử, nhà vua, kỵ sĩ, công chúa, nhưng chuyện nào cũng rất ngắn, bởi vì ai làm nhân vật chính đều chết rất dễ dàng.

      Hôm nay cậu kể chuyện nữa, Minh Nguyệt có phần vui vẻ hơn thường ngày.

      Chu Tự Hằng lắc đầu đáp: “Hôm nay có tâm trạng để kể.”

      xong cậu lại thở dài cái, nghiêng đầu : “Em có biết Hải Nam là nơi như thế nào ?”

      Cậu nghe trợ lý là bố ở Hải Nam, nơi giống như Quảng Châu, và ở rất xa Nam Thành.

      Xa cỡ nào vậy nhỉ?

      Chu Tự Hằng biết.

      Minh Nguyệt cố gắng suy nghĩ vắt óc, cuối cùng ủ rũ bĩu môi đáp: “, em biết.”

      bé lại ngập ngừng tiếp: “Em cũng biết Luân Đôn là gì, mẹ chỉ Luân Đôn là nơi thường xuyên có mưa, có rất nhiều nhà cao tầng, còn có hoàng tử và công chúa nữa, nhưng em ngốc, mãi mà thể tưởng tượng ra được.”

      “Em ngốc!” Chu Tự Hằng phản bác, “ thông minh như thế mà cũng biết Hải Nam có hình dạng thế nào nữa là, Luân Đôn chắc là xa hơn Hải Nam chút.”

      Minh Nguyệt được Chu Tự Hằng an ủi cười khanh khách, lập tức thơm cái lên mặt cậu: “Chu Chu ca ca, tốt.”

      bé nhảy xuống giường, cái chân mập mạp trắng trẻo dẫm lên mặt thảm, kéo Chu Tự Hằng ra đứng trước cửa sổ.

      “Mặc dù em biết Hải Nam là gì, nhưng em biết là thế giới này chỉ có vầng trăng thôi, và chú Chu có khi lại cùng nhìn trăng sáng đấy.” bé kéo rèm cửa ra, đưa tay chỉ lên trăng.

      Nam Thành tuyết ngừng rơi, trời trăng vẫn sáng như viên ngọc, làm rung động lòng người.

      “Bố cũng nhìn lên trăng sao?” Chu Tự Hằng lấy tay chống cằm hỏi.

      “Chắc là vậy đó.” Minh Nguyệt cười híp mắt đáp.

      *

      Vào ngày sinh nhật của Chu Tự Hằng, tuyết rơi cực nhiều, bầu trời cũng trở nên u ám.

      Ngoài sân tuyết vẫn chưa tan, phủ kín mặt đường như tấm thảm trắng vậy.

      Đừng là trẻ con, mà ngay cả người lớn cũng phải trầm trồ cảm thán vì là lần đầu tiên trông thấy tuyết rơi nhiều đến thế.

      Chu Tự Hằng kéo theo đám đàn em chơi ném tuyết, còn Minh Nguyệt ngồi bên nặn người tuyết, bé mặc áo bông trắng, đội mũ trắng, mặt cũng trắng, nhìn giống như em bé tuyết vậy.

      Trước khi chơi, Chu Tự Hằng nắm hai tay Minh Nguyệt, cẩn thận dặn dò bé: “Em nhớ phải ở yên đây nặn người tuyết đấy nhé, em mà xa là tìm được em đâu, đến lúc đó chỉ còn biết cưới người tuyết về làm vợ thôi đó.”

      Minh Nguyệt ngoan ngoãn đồng ý, sau đó nghiêng đầu nhìn Chu Tự Hằng, bĩu môi : “Em với người tuyết giống nhau mà.” bé đứng chống nạnh, dáng vẻ rất uy vũ.

      “Có gì giống nhau?”

      Minh Nguyệt học ngang như con cua, đáp: “Em có thể cử động này.”

      Chu Tự Hằng: “…”

      Dặn dò xong, Chu Tự Hằng lấy kính râm từ trong túi quần ra đeo vào, sau đó kêu gọi đám đàn em đến, cực kỳ uy phong bày binh bố trận chơi ném tuyết.

      Chu Tự Hằng làm mưa làm gió ở cái khu này, có tầm ảnh hưởng rất lớn, tuy là chơi ném tuyết, nhưng đứa bé nào dám ném cậu, mà chỉ có cậu ném mấy đứa thôi.

      Hôm nay Chu Tự Hằng tràn trề sức lực, mình xử lý tơi bời đám đàn em luôn.

      Nhưng có qua phải có lại, chơi xong, cậu bảo giúp việc lấy thùng đồ chơi với kẹo tới rồi phân phát cho mấy đứa nhóc.

      Mấy thứ này là kho báu mà Chu Tự Hằng luôn nâng niu, đám đàn em hâm mộ lắm, nhưng Chu chỉ cho phép nhìn thôi chứ được sờ vào.

      Thế mà bây giờ Chu Tự Hằng lại đứng bậc cao, cho tay vào túi quần, : “Mấy đứa thích cứ việc mượn, hôm nay tâm trạng của đây rất tốt.”

      Đàn em số mắt sáng rực, chảy nước miếng hỏi: “Hôm nay sao đại ca lại vui thế ạ?”

      “Hỏi lắm!” Chu Tự Hằng hậm hừ, nhưng vẫn trả lời: “Hôm nay là sinh nhật của đây, mấy đứa hát chúc mừng sinh nhật !”

      Mấy đứa nhóc đồng loạt đáp ứng, cùng nhau hát vang.

      Tuy bị lệch tông lệch nhịp, đứa lên cao đứa xuống thấp, nhưng Chu Tự Hằng vẫn rất hài lòng.

      Cậu đưa mắt nhìn ra cổng khu chung cư, có rất nhiều người đường vội vã, nhưng ai, ai là người mà cậu quen.

      Càng người nào, người nào, giống như Chu Xung.

      Chu Tự Hằng đứng nghe mấy đứa nhóc hát bài chúc mừng sinh nhật, chân giẫm lên đống tuyết dày, lầm bầm : “Chu Xung, bố đúng là đồ tồi, về thôi, ông đây lấy hết đồ chơi ra chơi, cần bố!”

      Tuy trách móc nhưng hốc mắt cậu đỏ hoe rồi, dù vậy hình tượng lão đại cũng thể bị đánh mất, thế là cậu liền ngửa mặt lên nhìn trời lúc để bình tĩnh lại.

      Đây là sinh nhật lần thứ sáu của Chu Tự Hằng.

      Vậy mà Chu Xung hề gọi điện thoại tới, cũng đặt bánh sinh nhật về nhà, ngay cả trợ lý hay đưa sữa tươi đến cũng chẳng có lời thông báo.

      về thôi, Chu Tự Hằng nghĩ, cậu có đám đàn em rồi, sinh nhật cậu có cả đám chúc mừng là được.

      Sau khi hát xong, mấy đứa nhóc liền cầm mỗi đứa món đồ chơi rồi giải tán, trước mắt Chu Tự Hằng lập tức trở nên trống trải.

      Cậu lại đưa mắt nhìn ra cổng khu chung cư cái, khẽ mím môi rồi quay .

      Dưới đất tuyết rơi rất dày, Chu Tự Hằng giẫm lên mà bị lún xuống bắp chân, cứ thế bước ngắn bước dài mà .

      Đột nhiên cậu cảm thấy rất buồn, trong ngày quan trọng nhất của cuộc đời này, lại ai ở bên cạnh mình cả, bố giữ lời, mẹ chẳng bao giờ xuất , cậu giống như là bé bán diêm, bị người ta vứt vào xó.

      bé bán diêm còn có diêm để quẹt, mỗi que diêm sáng lên là giấc mơ đẹp, mà cậu ngay cả quyền được mơ cũng có.

      Chu Tự Hằng cứ nghĩ mãi, cho đến khi giẫm vào vũng nước, làm cho giày ướt hết.

      Nhìn , đến cả vũng nước cũng bắt nạt mình!

      Chu Tự Hằng giận dỗi, Minh Nguyệt từ xa trông thấy cậu, vội vàng chạy tới kéo vạt áo cậu lôi .

      “Chu Chu ca ca, theo em!” Minh Nguyệt cười tươi như hoa, gương mặt đỏ bừng động lòng người.

      “Được rồi được rồi, đừng kéo áo !” Chu Tự Hằng đưa tay cho bé, “Em cầm tay mà lôi này.”

      Minh Nguyệt thuận theo nắm lấy tay cậu.

      Chu Tự Hằng thấy lòng bàn tay lạnh như băng, cậu dừng bước, giận dữ quát bé: “Em làm gì mà để tay lạnh như vậy hả! Em đúng là chịu nghe lời gì cả!”

      Minh Nguyệt chỉ cười híp mắt mà .

      bé kéo cậu đến vườn hoa, giờ là mùa đông nên chỉ còn lại cành khô trơ trọi, mặt đất có chú người tuyết được nhào nặn cách rất thô sơ.

      Minh Nguyệt vui vẻ nhảy nhót, người tuyết này cao hơn bé rất nhiều.

      tháo kính mắt ra đưa cho em được ?” Minh Nguyệt ngẩng lên nhìn người tuyết lúc, sau đó ngượng ngùng đỏ mặt .

      Chu Tự Hằng từ trước đến giờ vẫn rất thích dáng vẻ làm nũng đáng của bé, cậu giả vờ nhăn nhó chút rồi tháo kính ra đưa cho Minh Nguyệt.

      Minh Nguyệt đứng bậc thang đeo kính mắt lên cho người tuyết, sau đó bé lại xuống ngắm lại, cảm thấy cực kỳ hài lòng, phấn khích vỗ đến đỏ cả tay.

      “Đây là người tuyết kiểu gì vậy?” Chu Tự Hằng hỏi, cậu chưa bao giờ thấy người tuyết đeo kính râm cả.

      Minh Nguyệt đỏ mặt, mắt nhìn xuống mũi chân, xấu hổ : “Đây là chú Chu ạ.”

      lúc sau, tiếp: “, hôm nay là sinh nhật , em biết đâu để tìm chú Chu cả, cho nên em làm người tuyết chú Chu này để tặng đó.”

      Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Chu Tự Hằng: “, để người tuyết chú Chu này dự sinh nhật với nha, có được ?”

      Chu Tự Hằng nhìn hàng lông mi dài của bé, trông còn xinh đẹp hơn những con búp bê mà cậu từng thấy.

      Trong lòng ấm áp lắm, giầy ướt nhẹp nhưng cậu hề thấy lạnh, hai mắt lại đỏ hoe.Cậu quay đầu , lúc lâu sau mới kiêu ngạo đáp: “Được.”

      Minh Nguyệt vui vẻ cười tươi.

      Chu Tự Hằng tới ngắm nhìn người tuyết méo mó kia, sau đó lại tháo khăn quàng cổ ra đeo cho người tuyết.

      Minh Nguyệt vỗ tay khen ngợi: “ là giỏi!”

      Chu Tự Hằng định đáp lời bỗng nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau.

      “Con trai!”

      Chu Tự Hằng xoay người lại, thấy Chu Xung từ xe bước xuống, lấy từ trong cốp ra cái mô hình máy bay dài nửa mét, giang tay hô lên: “Bố về rồi đây!”

      Chu Tự Hằng lập tức lao về phía bố.

      Chu Xung suýt nữa ngã khi con trai nhào vào lòng mình, ôm con rồi : “Chúc mừng sinh nhật con!”
      ---
      Ngân Nhi: Cảm động tập 2 :sad:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :