1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. saoxoay

      saoxoay Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      86
      Do mình đớp đủ 2 lần thính FB nên đáp hố ủng hộ @Ngân Nhi ngay tắp lự, hí hí. :Cheerleader:
      Thấy @Avehil xuất cứ ngỡ PC64 đến kiểm tra vậy đó, kết hợp với avatar đúng điệu luôn. :059:
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Ta nguyện đớp thính nha... nghe văn án là sặc mùi thức ăn cho cẩu r. :yoyo51::yoyo51:
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Cao Hang

      Cao Hang New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      23
      Hầy...mình vào ủn mông phát, thuộc team ngọt ngấy nên mong b ra chương sớm, iu editor nhìu :yoyo66::yoyo66::yoyo66::yoyo66:
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 1

      Vừa mới lên mẫu giáo mà Chu Ngộ có rất nhiều phiền muộn.

      Trong thế giới bé của cậu nhóc, những phiền muộn này tựa như ‘Ưu Lạc Mỹ’ (tên loại trà sữa TQ), có thể quấn vài vòng quanh địa cầu.

      Mà địa cầu lớn đến mức nào? Chu Ngộ biết.

      Nhưng cậu biết là, mấy đứa con trong nhà trẻ còn phiền phức hơn cả địa cầu nữa.

      Chu Ngộ có cảm giác cái đầu thông minh của mình sắp nổ tung rồi!

      Trước giờ tan học, có bạn ngượng ngùng đung đưa mũi chân đứng ở cửa lớp, đỏ mặt xấu hổ nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh với cậu: “Bạn Chu Ngộ, tớ có thể làm bạn của cậu ? Trở thành mối tình đầu của cậu ý?”

      Chu Ngộ môi hồng răng trắng, gương mặt tuy còn non nớt nhưng nét nào ra nét ấy, dáng người lại cao lớn hơn những đứa trẻ cùng tuổi, cho nên phần nào cũng làm tăng thêm khôi ngô tuấn tú.

      Chu Ngộ càng lớn càng giống bố cậu bé là Chu Tự Hằng, như từ khuôn đúc ra vậy, đến ngay cả tranh chân dung cũng thể nào miêu tả giống như thế được, đuôi lông mày khẽ nhíu lại, thái độ cực kỳ kiêu ngạo. Dĩ nhiên, tính cách này cũng cực kỳ giống bố cậu bé, cục cằn ngang ngạnh, ví như câu “Trời đất bao la, ông đây là nhất”.

      Chu Tự Hằng áp dụng chính sách nuôi thả với Chu Ngộ, lúc nghiêm khắc lúc lại thả tự do, khi cần tìm chỉ cần huýt sáo gọi về là được, cũng lo lắm.

      Chu Ngộ cũng quen với kiểu nuôi dạy này của bố, chuyện thoải mái, còn chuyện lớn được qua loa, trong lòng luôn phân định ràng.

      Nhưng thế nào là chuyện lớn? Còn thế nào là chuyện ?

      Chu Ngộ nghe bố Chu Tự Hằng với mình thế này: “Việc chung thân đại mới gọi là chuyện lớn, còn lại đều chỉ là chuyện .”

      Bố còn dạy là: “Trong chuyện tình cảm tuyệt đối được lừa gạt con nhà người ta, nếu đương mà lấy hôn nhân làm mục đích, dù với lý do gì cũng bị quy về phạm vi đùa bỡn lưu manh.”

      “Cấm dựa vào gương mặt đẹp mà bố di truyền cho rồi dụ dỗ con đấy nhé, để cho bố mà biết được …Hừ! Bố mày khi cáu lên đến chính mình cũng phải sợ chứ đừng đến mẹ mày.”

      Chu Ngộ chưa đủ tuổi để hiểu được thế nào là hôn nhân, thế nào là đương, nhưng cậu bé hiểu đùa bỡn lưu manh phải là điều tốt.

      Cho nên, lúc đối diện với lời thổ lộ của bé đáng cùng trường mẫu giáo, Chu Ngộ sa sầm mặt, cực kỳ thô bạo và mạnh mẽ nắm lấy cổ áo váy công chúa của bé xinh xắn kia lên, đẩy bạn sang bên rồi chạy biến cùng với các em trong nhóm.

      đường về nhà, mấy cậu em cứ líu ríu quấn lấy Chu Ngộ để hỏi han.

      “Đại ca, có bạn oai đấy.”

      “Đúng đúng, đó chính là mối tình đầu, em cũng muốn có hai bạn để chơi cùng.”

      Chu Ngộ chịu nổi phải tát cái lên cái mặt mập của cậu em kia: “ chỗ khác chơi, cái gì mà hai bạn với chả mối tình đầu, đấy là chuyện có thể đem ra đùa được à?”

      Cậu nhóc đàn em thứ nhất được người nhà nuôi rất tốt, người tròn tròn mập mập, chỉ cái tát của Chu Ngộ cũng có thể khiến cho mặt cậu bé biến dạng rồi, nhưng cậu bé chẳng thèm để ý, vẫn bám theo hỏi Chu Ngộ: “Đại ca, thế sau này muốn mối tình đầu của mình như thế nào?”

      Trong lòng đám đàn em Chu Ngộ có chuyện gì mà thể làm, thế mà đây lại là lần đầu tiên tiểu thiếu gia Chu Ngộ im lặng, chữ cũng trả lời được.

      Cứ mãi suy nghĩ về vấn đề này, Chu Ngộ về nhà rất sớm, chuẩn bị thành tâm thành ý đến học hỏi bố.

      Chu Ngộ sắp xếp câu chữ trong đầu, hỏi vòng vo chút: “Bố có thể dùng câu để hình dung mối tình đầu của mình ?”

      Chu Tự Hằng chơi cờ vây với Minh Nguyệt, nghe xong rất nghiêm túc trả lời: “Mối tình đầu của bố quá hoàn hảo, xinh đẹp ưu nhã, dịu dàng tươi tắn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đáng quyến rũ, ngây thơ hồn nhiên, dáng người yểu điệu, là nữ thần trong những nữ thần…”

      càng càng hăng, thêm vào đó là tự hào, đuôi lông mày hơi nhướn lên, đưa mắt nhìn về phía Minh Nguyệt.

      Minh Nguyệt bị cái nhìn này của chồng làm cho đỏ mặt, tay khẽ run lên, bàn cờ vây cũng theo đó mà trở nên hỗn loạn.

      Chu Tự Hằng ngắm nhìn cái cổ trắng nõn cúi xuống của vợ, gương mặt xinh đẹp cuốn hút lộ ra trong mái tóc đen, khiến cho tim loạn nhịp.

      Nhưng thấy con trai Chu Ngộ vẫn còn nhiều điều thắc mắc, thái độ còn rất nghiêm túc, cho nên Chu Tự Hằng trêu Minh Nguyệt nữa mà ngồi bắt chéo chân, vừa cầm quân cờ vừa hỏi: “Con trai, con còn câu hỏi gì nữa ?”

      Chu Ngộ từ bé đến giờ chưa từng nghe qua nhiều câu bốn chữ như vậy, cho nên đầu óc lúc này vẫn còn hơi loạn, mấy câu “Xinh đẹp ưu nhã”, “Dịu dàng tươi tắn”, “Có tri thức hiểu lễ nghĩa”, “Đáng quyến rũ”, “Ngây thơ hồn nhiên”, “Dáng người yểu điệu” cứ quẩn quẩn lại trong đầu.

      Nghĩ ngợi hồi lâu, cậu bé ngập ngừng hỏi: “Bố, bố mẹ con đúng ?”

      Nghe có vẻ giống lắm!

      Lời vừa thốt ra cậu bé bị bố vỗ cho cái vào gáy.

      Chu Tự Hằng tức giận : “Sao lại phải là mẹ con hả!!! Thằng nhóc thối này!!! Mẹ con khổ sở lắm mới sinh ra con, vậy mà con lại nghĩ cái gì thế?! Coi chừng bố đánh đấy!”

      Giọng điệu của Chu Tự Hằng rất gay gắt, nhưng Chu Ngộ chẳng thấy sợ chút nào.

      Đối với cậu con trai mà Minh Nguyệt mang thai mười tháng này, Chu Tự Hằng ai cả đường , thương con đến tận đáy lòng, cách chuyện tuy được nhàng, nhưng chưa bao giờ đánh con.

      Chu Ngộ làm mặt quỷ với Chu Tự Hằng, chân ngắn chạy tới ôm mẹ: “Mẹ! Mẹ cũng , mối tình đầu của mẹ là người như thế nào?”

      Minh Nguyệt ngẩng lên liếc nhìn Chu Tự Hằng, nét mặt hưng phấn của hai cha con nhà này là giống y hệt nhau.

      “Mẹ! Mẹ mau mà!” Chu Ngộ cọ cọ làm nũng.

      Chu Tự Hằng cũng để chân xuống, ngồi rất nghiêm chỉnh, chớp mắt nhìn .Chỉ còn thiếu mỗi là viết lên mặt mình câu “Mau khen , mau khen ” thôi.

      “Mối tình đầu của mẹ, người đó…” Minh Nguyệt ho cái.

      Chu Ngộ dựng thẳng tai lắng nghe, mái tóc đen dày rối tung cả lên.

      Chu Tự Hằng che dấu được vui vẻ mà nhếch môi cười.

      Minh Nguyệt có phần rụt rè : “Người ấy…Học hành kém cỏi, làm trò xằng bậy, thích đánh nhau, tụ tập gây gổ, ăn to lớn, tính tình nóng nảy, trước đó còn uống rượu hút thuốc, là học sinh bị toàn bộ các thầy trong trường…ghét nhất…”

      Chu Tự Hằng đen mặt.

      Chu Ngộ nắm chặt tay , nhìn mẹ rồi lại nhìn bố, chỉ thấy đau hết cả đầu.

      “Nhưng mà…”

      Minh Nguyệt tiếp: “Người đó có ưu điểm lớn nhất thế giới.”

      “Là cái gì là cái gì?!” đợi Chu Ngộ mở miệng, Chu Tự Hằng chen vào hỏi.

      Minh Nguyệt thèm nhìn Chu Tự Hằng mà vỗ lên khuôn mặt nhắn trắng trẻo của con trai, : “Bố của con từ đầu tới cuối đều chỉ đối tốt với mình mẹ thôi.”

      câu ngọt ngào kia khiến cho Chu Tự Hằng suýt nữa như diều gặp gió, bay lên chín tầng mây.

      Mặt đỏ bừng bừng.

      Muốn mà xấu hổ được.

      Mẹ nó chứ, làm ông đây cảm động quá mất!

      Minh Nguyệt nhân tiện dạy con trai: “Cho nên sau này con được là chàng trai phong lưu nghe chưa? Chỉ được người từ đầu tới cuối thôi nhé?”

      Chu Ngộ xoắn hai tay vào nhau, mặt mũi nhăn lại, hồi lâu mới : “ hả mẹ? Bố con phải mới còn trẻ trở thành tổng giám đốc sao? tạp chí đều viết như vậy mà, mẹ…” Mẹ đừng nghĩ con còn mà gạt con nhé!

      Chu Tự Hằng biết là hình tượng của mình trong lòng con trai lại to lớn như thế, dùng tay bế con lên rồi đặt lên đùi mình, : “Con có biết vì sao mình lại có tên là Chu Ngộ ?”

      “Chẳng lẽ đáng ra con phải tên là Vương Ngộ ạ?” Chu Ngộ che miệng, hai mắt trừng to, ngốc nghếch : “Con thực ra chính là con trai của bác Vương hàng xóm đúng bố?”

      Mẹ mày!

      Chu Tự Hằng khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, giờ suýt nữa đá văng con trai ngồi đùi mình ra rồi.

      Chu Ngộ phản xạ rất nhanh, tay nắm lấy quần bố rồi trượt xuống, sau đó chạy biến vào trong bếp.

      Minh Nguyệt vui vẻ cười, hai mắt cong như vầng trăng khuyết.

      Tuy người mẹ, nhưng gương mặt vẫn xinh đẹp như thiếu nữ, xen lẫn nét thùy mị đoan trang, giống như đóa hoa đào tươi thắm, thấm ướt năm tháng thanh xuân.

      Chu Tự Hằng hậm hừ vắt chân dựa vào salon, lười nhác nhặt mấy quân cờ đen trắng, thi thoảng lại liếc nhìn Minh Nguyệt, ra vẻ thờ ơ : “ ra hình tượng của trong lòng em khi ấy là như vậy.”

      Quá là tệ !

      Đúng là điển hình của bad boy mà!

      Minh Nguyệt nhàng dỗ dành: “Em chỉ thôi mà, nhưng mà em biết là em nhặt được bảo bối rồi!” tiến tới hôn cái lên mặt .

      Chu Tự Hằng hừ tiếng, vui sướng thỏa mãn vểnh cả đuôi lên, cuối cùng kìm được mà ôm mặt vợ, hôn chụt cái lên môi .

      huýt sáo, có phần kiêu căng : “ , mắt nhìn người của được đấy!”

      Chu Tự Hằng tuy làm bố rồi, nhưng lúc này cười lên nhìn vẫn khác gì cậu thiếu niên khi xưa cả.

      Minh Nguyệt cũng cười theo, chuyện cũ cũng ùa về theo câu , mắt nhìn người của được đấy!” này.

      Quá khứ mà cùng trải qua, dường như chưa bao giờ phai màu cả.

      Ngày đầu tiên chính thức đương, Chu Tự Hằng khó có dịp mặc đồng phục học sinh, đứng cạnh cái xe đạp với : “ à, mắt nhìn người của em được đấy!”

      Khi đó vẫn còn rất ngây ngô, bờ vai chưa đủ rộng, chỉ có kĩ thuật huýt sáo là thuần thục.

      Tốt nghiệp cấp ba, Chu Tự Hằng trở thành học sinh có thành tích tiến bộ nhất, lúc bước lên sân khấu, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt bên dưới, vẫn tự ý huýt sáo theo ý mình, : “ bạn họ Minh à, thể câu, mắt nhìn người của cậu, đúng là quá con mẹ nó được luôn!”

      Hồi đó là khoảng thời gian tùy hứng nhất của , lúc nào muốn biểu lộ cảm xúc là chẳng kiêng kị gì hết.

      Ngày kết hôn, mặc âu phục, dịu dàng đeo nhẫn cho , trước mặt khách khứa, hung hăng hôn cái lên tay dâu, khó nén nỗi vui sướng hô lên: “ , mắt nhìn người của em được đấy!”

      Sau này khi trưởng thành, phải gánh vác vai nhiều trọng trách, nhưng chỉ tiếng huýt sáo thôi cũng có thể dễ dàng kéo trở lại thời thanh xuân.

      Ngày con trai ra đời, Minh Nguyệt thấy chồng chảy nước mắt, biết là khóc hay cười, râu ria xồm xoàm ôm : “ , em nhìn , mắt nhìn người của em quá được, lại sinh ra đứa con trai đẹp y như bố nó vậy.”

      Dường như ngay lập tức nghĩ được tên cho con.

      Con của vợ chồng gọi là Chu Ngộ. (Ngộ nghĩa là gặp gỡ)

      Kỉ niệm ngày đầu tiên gặp nhau hồi còn bé.

      Từ đó cùng nhìn nhau lớn lên.

      nhau, trưởng thành, theo đuổi, kiên trì.

      Và kết hôn.
      ---
      Lời tác giả: Mối tình thanh mai trúc mã, hi vọng các bạn thích.

      Chương này như lời dẫn truyện, chương sau bắt đầu kể theo trình tự.

      Lời editor: Bé tỏ tình với bạn Ngộ thiệt là bạo dạn nha :050:
      Last edited: 18/8/17
      Mun lùn, amandatruc, Cala117 others thích bài này.

    5. nhokkonjunhok

      nhokkonjunhok Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      222
      Bạn Chu Ngộ mới tý tuổi đầu mà sao suy nghĩ trong nhìu thế bạn . Mấy vòng trái đất...:yoyo36::yoyo36::yoyo36:

      Còn ba mẹ Chu Ngộ ngọt wá à <3<3 nữ thần và tên lưu manh

      Thanks editor cho sâu răng dài dài nha
      KimchiiiNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :