1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 9

      Minh Nguyệt chính thức đến ở nhờ nhà Chu Tự Hằng.

      bé mang cái balo đựng quần áo, hộp kẹo, quyển truyện cổ tích, vô cùng cẩn thận để ở trong phòng.

      Chu Tự Hằng tò mò nhìn balo quần áo của Minh Nguyệt.

      Quần áo con khác với con trai, đồ của Minh Nguyệt đều là váy áo in hoa màu sắc sặc sỡ, có cả mũ nồi hình con thỏ, đồ ngủ hình Bạch Tuyết, váy công chúa dài nữa.

      Nhìn bộ nào cũng hợp với Tiểu Nguyệt Lượng hết.

      Chu Tự Hằng chân thành khen: “Quần áo của em thơm đấy.” xong cậu bé lại nhếch mũi hít hít.

      Người Minh Nguyệt cũng toàn mùi sữa thơm thôi.

      Minh Nguyệt đáp lại lời khen bằng cách chạy tới hôn Chu thiếu gia cái: “ cũng thơm lắm nha.”

      Chu Tự Hằng vẫn chỉ là đứa trẻ sáu tuổi, người cũng có mùi sữa.

      Chu Tự Hằng được hôn sướng quá nheo mắt lại, nhưng đánh chết cũng chịu thừa nhận: “…Người làm gì mà thơm chứ! cai sữa từ lâu rồi mà!” Là đại ca của đám trẻ con trong khu, sao có thể ngày nào cũng uống sữa hả! Để bọn nó biết được mất mặt chết!

      Mới hôm qua Minh Nguyệt còn thấy chú lái xe cho chú Chu Xung bê hai thùng sữa tươi để ở cửa nhà mà.

      Chu Tự Hằng thích sữa tươi nguyên chất, cậu bé thích uống sữa ngọt cơ.

      Minh Nguyệt chơi với Chu Tự Hằng từ nên biết, nhưng ra, lại chạy cầm hộp kẹo chia cho Chu Tự Hằng.

      Kẹo ngon lắm, Minh Nguyệt muốn ăn mình.

      Hai mắt bé vì cười nên cong như vầng trăng khuyết, : “Cảm ơn trang trí phòng cho em, ăn kẹo .”

      Chu tiểu thiếu gia mặc cây đen, giày bốt, cực kỳ kiêu ngạo xua tay: “ cần cảm ơn.”

      xong lại nhếch môi cười!

      Phòng của Minh Nguyệt đúng là được Chu Tự Hằng an bài, Chu Xung bận rộn cả ngày, làm gì có thời gian rảnh mà làm.Thế là Chu Tự Hằng liền học theo bố, đến công ty dẫn cả đội nhân viên về nhà, vừa nghênh ngang ngồi uống sữa vừa lên giọng chỉ huy.

      Tuy cậu bé còn tuổi nhưng có tố chất lãnh đạo, chẳng qua hầu như đều chỉ theo bản năng, nghĩ gì nấy thôi!

      Chu Xung nghe kể vui lắm, gặp ai cũng bảo: “Thấy chưa, nhà họ Chu có người nối nghiệp rồi!”

      Nhưng tất nhiên Chu Xung cũng biết là con trai hiểu gì lắm, nên cử trợ lý đến giám sát.

      Kết thúc buổi làm việc, phòng của Minh Nguyệt nhìn chung rất đẹp rồi, có rèm cửa màu trắng, đèn treo thủy tinh và giường công chúa, Minh Nguyệt vừa vào nhìn là thích ngay.

      Phòng của Minh Nguyệt ở nhà cũng đẹp lắm, bố bé thiết kế phòng cho bé theo phong cách ngọt ngào ấm áp, bị quá lộng lẫy phô trương như nhà họ Chu.

      Vì muốn cảm ơn Chu Tự Hằng, Minh Nguyệt liền tự tay bóc viên kẹo, dưới lớp giấy gói là cục kẹo tròn vo, bé lấy ra rồi đút cho Chu Tự Hằng ăn.

      Chu Tự Hằng tuy rất ghét kẹo ngọt, nhưng vẫn miễn cưỡng mở miệng, nhai ba cái rồi nuốt xuống.

      Minh Nguyệt cười hì hì cất hộp kẹo .

      Chu Tự Hằng nhân lúc Minh Nguyệt xoay người mở cái balo của bé ra xem, bỗng dưng cầm được thứ gì đó là lạ.

      Cậu bé suy nghĩ lúc, hình như đây là bỉm phải.

      Minh Nguyệt quay đầu lại, thấy Chu Tự Hằng cầm bỉm của mình, khuôn mặt bụ bẫm lập tức đỏ lên, chỉ hận thể biến thành trái bóng rồi lăn thôi. bé đưa tay lên che mặt, chần chừ lúc rồi nhàng tách ngón tay ra, để lộ đôi mắt to tròn.

      Chu Tự Hằng còn thấy xấu hổ hơn cả Minh Nguyệt cơ!

      Đây là đồ riêng tư của con nhà người ta mà! Mặc dù…mặc dù sau này cậu cưới Tiểu Nguyệt Lượng, nhưng…Trời ơi, xấu hổ chết được!

      Nếu như có thể Chu Tự Hằng cũng muốn lấy tay che kín mặt, hoặc kiếm cái hầm nào rồi chui vào, nhưng dù gì cậu cũng là nam tử hán, nên thẳng thắn đối mặt với mọi vấn đề.

      Cậu nhóc đỏ bừng mặt, vội bỏ cái bỉm xuống, sau đó kiêu ngạo hất cằm với Minh Nguyệt: “Lúc hai tuổi cần đóng bỉm nữa rồi, mà em bốn tuổi…” Vừa vừa nhìn chằm chằm bé.

      Minh Nguyệt thấy Chu Tự Hằng nhìn mình xấu hổ quá, tay lại che kín mặt, dám để lộ khe hở nào.

      Mình…mình cũng đâu cần đóng bỉm nữa, chẳng qua baba cứ sợ nhỡ đâu…Nên mới bảo mình mang theo thôi.

      Minh Nguyệt cảm thấy vừa ngượng vừa oan ức.

      Chu Tự Hằng nhìn cái miệng bĩu ra của Minh Nguyệt, chắc là giận rồi, đành lên tiếng làm hòa: “Thôi, dù sao em cũng thể đem so với được, xét thấy mọi mặt của em đều tốt cả, nên để ý chút khuyết điểm này đâu.”

      Cái miệng của Minh Nguyệt càng chu ra hơn, bé giận dỗi hừ cái.

      , đảm bảo để ý đâu!” Chu Tự Hằng nghiêm túc , có lẽ đời này cậu chỉ cúi đầu nhận sai với mỗi vợ mình thôi.

      Minh Nguyệt thèm quan tâm đến Chu Tự Hằng nữa, chỉ im lặng kéo khóa balo lại.

      Vợ mình sao mà khó dỗ vậy chứ! Mới có chút chuyện dỗi rồi. lúc nãy còn mời mình ăn kẹo, thế mà bây giờ lại trở mặt ngay được!

      Chu Tự Hằng rầu rĩ vui, cái mặt bánh bao có phần suy sụp.

      Cậu bé đứng suy nghĩ, nhớ lại lời bố , làm đàn ông phải biết nhường nhịn, cho nên lại trầm mặt : “ xin lấy chim của mình ra đảm bảo, rằng làm như mình nhìn thấy gì hết.”

      Chuyện như vậy mà cũng bắt mình phải lấy chim ra đảm bảo, muốn phát điên mà!

      Sao lại lấy chim ra đảm bảo rồi?

      Minh Nguyệt phồng má, tâm trạng vẫn chưa thoát ra khỏi ngượng ngùng khi bị người ta phát ra cái bỉm, nũng nịu : “ cứ lấy chim ra đảm bảo là sao? Đến bây giờ em vẫn chưa được nhìn thấy chim của đâu nha, phải cho em nhìn trước , xem xem nó có bay mất được .”

      o(*////▽////*)q

      Em…sao em có thể như vậy hả!

      Cái đó là cái có thể…tùy tiện cho người khác xem sao?

      Chu Tự Hằng đỏ bừng mặt, khí nóng thiêu đốt từ đầu đến chân.

      Cậu bé nhìn Tiểu Nguyệt Lượng.

      mở to mắt nhìn mình.

      Chu Tự Hằng dậm chân quát: “Em đùa bỡn lưu manh!”

      Sau đó chạy biến mất.

      Minh Nguyệt nhất thời hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết thở dài rồi cất balo , tự bóc ăn ba bốn viên kẹo an ủi mình.

      Chu tiểu thiếu gia đến tận tối vẫn chưa nguôi giận.

      Hai dì giúp việc biết tính cậu bé nên dám hỏi han, chỉ làm bàn thức ăn ngon rồi tập trung để ý đến Minh Nguyệt.

      Minh Nguyệt chuyện rất dễ nghe, lại ngoan ngoãn ăn cơm, dì giúp việc bé lắm, buổi tối còn tắm rửa rồi mặc đồ ngủ cho bé, sau đó dắt bé vào phòng ngủ.

      Tiểu thiếu gia vì có ai dỗ dành nên khó chịu lắm, tức tối đạp phát lên cửa, nhưng ngờ lại tự làm chân mình bị đau.

      Chu Tự Hằng xấu hổ chui vào trong chăn, lăn qua lăn lại mà vẫn chưa thấy hết giận, điên đến độ uống lèo hai hộp sữa, bụng căng phồng cả lên.

      Cậu bé nhìn đèn thủy tinh treo trần nhà, vò mái tóc của mình, hậm hực nghĩ: Sau này được lấy chim ra thề nữa rồi.

      Chu Tự Hằng nghĩ lung tung lúc rồi mơ màng ngủ mất, giữa lúc đó bỗng có giọng nhàng gọi: “Chu Chu ca ca…”

      Cậu bé vội vàng mở mắt ra, phát đó là Minh Nguyệt.

      “Cái gì?!!” Cậu hỏi.

      Đừng là em vẫn muốn nhìn chim của đấy nhé!

      Minh Nguyệt nghe Chu Tự Hằng gắt gỏng với mình hơi sợ, dám gọi nữa, mãi về sau mới rụt rè : “ ơi, mất điện rồi.”

      Giọng bé rất đáng , lại hơi run run nữa.

      Lúc này Chu Tự Hằng mới nhận ra là Minh Nguyệt đứng ở ngoài cửa phòng mình.

      Bên ngoài ánh sao mờ mờ, mây mù che kín bầu trời, cả thành phố đều say giấc, hai dì giúp việc cũng tiến vào mộng đẹp, Chu Tự Hằng có thể đoán được là lúc này khuya lắm rồi.

      “Em vẫn chưa ngủ à?” Chu Tự Hằng ngồi dậy hỏi, “ ngủ được sao?”

      đúng! Cậu còn giận Minh Nguyệt mà, sao lại chuyện với em ấy thế chứ!

      Cậu bé phiền não vô cùng, cuối cùng vẫn xuống giường đến chỗ Minh Nguyệt đứng.

      Lúc cậu tới Minh Nguyệt cũng lại gần.

      Minh Nguyệt có phần an tâm hơn, nhàng đáp: “Em ngủ được.”

      hết ngày rồi.

      Đến đêm, bé bắt đầu thấy nhớ nhà, nhớ căn phòng ấm áp của mình, nhớ đến mẹ hay kể chuyện cổ tích, nhớ đến bố thường hôn bé chúc ngủ ngon mỗi tối.

      Minh Nguyệt ngồi trong phòng đếm chỗ kẹo của mình, phải ăn từ từ thôi, còn đợi bố về nữa.

      “Tiểu Nguyệt Lượng khóc, phải ngoan nha.” bé tự an ủi mình.

      Nhưng dù gì bé vẫn chỉ là đứa bé bốn tuổi, lần đầu tiên xa bố mẹ và đến nhà người khác ở.

      Minh Nguyệt muốn ra ngắm trăng, hi vọng trong trăng có mặt bố mẹ, nhưng tối nay trời lại nhiều mây nên nhìn thấy trăng.

      Minh Nguyệt bật đèn lên, bé nhớ bố mẹ đến mức bật khóc, nhưng lại cố gắng làm hai dì giúp việc thức giấc.

      Cho đến khi đèn bỗng nhiên bị dập tắt, bé mới sợ hãi chạy ra.

      Chu Tự Hằng tiến lại gần Minh Nguyệt, bé thấp hơn cậu cái đầu, nhìn cực kỳ bé đáng .

      “Sao lại dép hả?!” Chu Tự Hằng nóng nảy quát, mạnh mẽ bế Minh Nguyệt lên rồi thả xuống giường.

      Minh Nguyệt người núc ních thịt, cũng may là Chu Tự Hằng khỏe mạnh nên mới nhấc được bé lên.

      Sau khi bị Chu Tự Hằng đặt lên giường, bé lập tức chui rúc vào lòng cậu, níu lấy cổ áo cậu chịu buông ra.

      Chu Tự Hằng chỉ nhìn thấy cái đầu đen thùi lùi ra sức rúc vào lòng mình, cái mông tròn cũng nhích tới nhích lui, mũi sữa thơm thoang thoảng quanh mũi.

      Hương thơm này khiến cho tâm trạng Chu Tự Hằng trở nên tốt hơn, còn thấy tức giận nữa.

      Cậu bé lập tức biến thành trai tốt, hỏi: “Em ngủ được à?”

      Minh Nguyệt nhìn cậu gật đầu.

      Chu Tự Hằng bỗng nhớ ra việc quan trọng: “Có phải vì chưa kể chuyện cổ tích cho em nghe ?”

      Minh Nguyệt ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.”

      Cậu phấn chấn lắm, lại : “Vậy bây giờ kể nha.”

      Minh Nguyệt nghe lời nằm yên giường, mắt nhìn cậu chăm chú.

      Chuyện cổ tích à…

      Kể cái gì bây giờ nhỉ?

      Chu tiểu thiếu gia chưa bao giờ kể chuyện cổ tích cho người khác nghe, cũng chưa từng có người kể chuyện cổ tích cho cậu bé.

      Mấy ở nhà trẻ tính, mỗi lần học cậu chẳng bao giờ thèm ngồi nghe chuyện cả.

      Bố Chu Xung chỉ ôm cậu rồi ngủ luôn thôi, hoặc cùng lắm là kể lại cho cậu nghe mấy cái chuyện cũ của bố.

      Nhưng bây giờ vợ mình trông mong nhìn mình, đợi mình kể chuyện cho nghe nè.

      Chu Tự Hằng tự nhủ mình được cuống, tuyệt đối được cuống.

      Cậu suy nghĩ chút rồi : “Cách đây rất lâu rồi, có ngọn núi nọ, núi có lão hòa thượng, và cả tiểu hòa thượng nữa, hôm tiểu hòa thượng xuống núi khất thực, sau đó…”

      “Sau đó sao ạ?” Minh Nguyệt kéo ống tay áo Chu Tự Hằng hỏi, “ là giỏi, chuyện này em chưa nghe bao giờ.”

      Chu Tự Hằng lòng lâng lâng sau khi được khen, lại kể tiếp: “Sau đó, tiểu hòa thượng bị hổ ăn mất.”

      Mình đúng là thiên tài!

      Có thể tự nghĩ ra chuyện để kể!

      Chu Tự Hằng rất muốn ngửa mặt lên trời cười to, nhưng Minh Nguyệt lại nhắm chặt hai mắt, chui vào lòng cậu : “ đổi chuyện khác , em muốn nghe chuyện nàng tiên cá.”

      Nàng tiên cá gì đấy?!

      Chưa nghe bao giờ luôn!

      Chu Tự Hằng nghĩ lúc rồi lại : “Được thôi! Ngày xửa ngày xưa có bờ biển nọ, dưới biển có nàng tiên cá lớn và nàng tiên cá , hôm nàng tiên cá bơi mặt biển, sau đó…”

      “Sau đó gặp được hoàng tử!” Minh Nguyệt hưng phấn ngẩng lên , miệng cười tươi.

      Hoàng tử cái quái gì chứ!

      Chu Tự Hằng xì mũi coi thường, : “ phải! Sau đó nàng tiên cá bị cá mập ăn thịt!”

      Minh Nguyệt lại chui vào lòng cậu, người khẽ run lên.

      Chu Tự Hằng ngày càng thấy mình có năng khiếu kể chuyện cổ tích, lại hăng hái với Minh Nguyệt: “ kể thêm cho em chuyện nữa nhé, ừm…Chuyện hoàng tử bé ! Ngày xửa ngày xưa có vương quốc nọ, nơi đó có hoàng tử lớn và hoàng tử bé, hoàng tử bé…”

      Cậu mới được nửa Minh Nguyệt vội che miệng cậu lại, dáng vẻ còn có phần sợ hãi : “Chu Chu ca ca, em nghe chuyện cổ tích nữa đâu, em ngoan ngoãn ngủ đây.”

      Người nghe duy nhất lại buồn ngủ mất rồi!

      Sao có thể chứ!

      Tiểu thiếu gia hứng mà!

      Chu Tự Hằng thấy Minh Nguyệt nhắm mắt ngủ, đành phải thôi vậy.

      Cậu nghĩ lại lời Minh Đại Xuyên dặn: Hai đứa phải ngủ riêng, nam nữ khác biệt.

      Mặt cậu đỏ bừng cả lên, nhưng lại nghĩ Minh Nguyệt sợ mà, cho nên cậu mới phải ngủ với em ấy.

      Chu Tự Hằng bỗng nhiên cảm thấy mình vĩ đại.

      Bên ngoài có tiếng gió thổi, Minh Nguyệt ngủ say.Chu Tự Hằng ngượng ngùng nhìn mặt bé, ngửi mùi sữa thơm nhàng tỏa ra.

      Người bé rất bụ bẫm, mặc đồ ngủ màu trắng trông đáng lắm.Chu Tự Hằng véo mặt bé, tròn tròn mập mập, lại véo véo cái mông , cũng toàn thịt là thịt thôi.

      Tiểu thiếu gia đột nhiên cảm nhận được lời bố mình hay : Phụ nữ rất mềm mại.
      ---
      Ngân Nhi: Hằng Hằng, biết nhóc vô ý hay cố tình kể chiện "kinh dị" cho vợ nghe để vợ sợ rồi rúc vào lòng mình thế hả? :th_116: Hư lắm nha :th_116:
      Cơ mà phận FA như chị đây nhìn hai đứa mà... gato quá :th_4:
      Mun lùn, Mai Trinh, tart_trung81 others thích bài này.

    2. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Cho chị đậy thơm thơm với :yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Tềnh hềnh là tại bé nguyệt mà tui ko bao h đc thấy bé chu lấy chym ra thề nữa rồi, hự, bé chu cất giữ đến lớn cho bé nguyệt nhìn thui, hớ hớ....
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. nguyenhuyen9305

      nguyenhuyen9305 Active Member

      Bài viết:
      89
      Được thích:
      112
      sao lại từ véo má sang véo mông luôn rồi, Chu Chu giỏi chiếm tiện nghi quá .
      A fangNgân Nhi thích bài này.

    5. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      Đáng quá , CTH bị vợ bé làm cho xấu hổ vì suốt ngày khoe chim :)) thừa cơ ăn đậu hũ đây mà
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :