1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yên Hoa

      Yên Hoa Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      76
      Mục đích chính tham gia event mình đạt đc. Mục đích bày tỏ cám ơn editor cũng đạt đc. Hia hia:hoho::hoho::hoho:
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chờ lâu chưa các ? Chương dài lắm ý, nhưng rất đáng để chờ nha :))

      Chương 115

      Nhắc tới cái nôi của khoa học kỹ thuật, chắc hẳn ai cũng hướng tầm mắt về thung lũng Sillicon, còn nhắc tới trung tâm tài chính thế giới hiển nhiên đâu khác ngoài phố Wall.

      Phố Wall là tuyến phố dài trong khu Manhattan thành phố New York, thực tế cũng phải là dài lắm, bắt đầu từ phố Broadway và kết thúc ở bờ sông East, ước chừng khoảng 500m, vì hai bên đường là những tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau, nên phố Wall với chiều rộng chỉ khoảng 11m hàng năm thấy ánh mặt trời.

      Và sở giao dịch chứng khoán New York (viết tắt là NYSE) cũng nằm ngay tại phía nam của phố Wall.

      Tòa nhà được xây theo lối kiến trúc Hy Lạp, cổ kính nhưng vẫn kém phần sang trọng, mặc dù thiếu ánh sáng nhưng dòng chữ logo vẫn tỏa sáng rực rỡ, mỗi ngày hàng trăm nghìn tỷ được tiến hành giao dịch tại đây.

      Trước cổng chính được cắm ba lá cờ, là quốc kỳ nước Mỹ, hai là cờ biểu tượng của sở giao dịch, và ba là lá cờ in logo của công ty ra mắt thị trường chứng khoán trong ngày.

      Ngày 30 tháng 9 năm 2012 theo giờ phía Đông nước Mỹ, Weiyan chính thức cắm lá cờ của mình trước cổng NYSE.

      Cả tòa nhà như được vây bởi logo màu đỏ của Weiyan, poster quảng cáo cỡ lớn được treo ngoài hành lang bay phấp phới trong gió, bên ngoài các nhân viên công tác cùng giới truyền thông lần lượt xếp hàng để thông qua kiểm tra của các nhân viên an ninh, tiến vào tham dự màn rung chuông mở cửa phiên giao dịch.

      Đối với Weiyan có tuổi đời còn non trẻ, việc lần đầu ra mắt sàn giao dịch chính là cột mốc đánh dấu cho trưởng thành của công ty.

      Tham gia vào thị trường chứng khoán có thể coi là cơ hội, nhưng cũng là thách thức, lợi nhuận và rủi ro luôn cùng với nhau.

      Thời gian rung chuông mở cửa còn tiếng nữa, lúc này bầu trời phía Đông nước Mỹ được bao phủ bởi màu trắng mờ của ánh bình minh, còn ở Trung Quốc lại ngập trong những ánh đèn neon rực rỡ, trời tối.Mọi người đều cầm chặt di động trong tay, cập nhật tình hình từng giây từng phút.

      Tính năng phát sóng trực tiếp của Weiyan cũng được ra mắt ngay lúc này, đây cũng là công ty trong nước đầu tiên thực được việc phát trực tuyến, chắc hẳn Weiyan lại chuẩn bị ăn được miếng bánh ngọt lớn nữa.

      Trước giờ mở cửa 20 phút, đoạn video giới thiệu của Weiyan cuối cùng cũng được trình chiếu.

      Số người xem ngừng tăng lên, ngay cả trong nước những nơi có màn hình led ở khu trung tâm thành phố hay quảng trường cũng đồng loạt phát sóng những hình ảnh này.

      Mở đầu đoạn phim chỉ là màu đen.

      Tiếp theo là dòng chữ thư pháp ra – [Giấc mộng của bạn, liệu có thể được tới đâu?]

      có nhạc nền, yên lặng tiếng động.

      Sau năm giây, các hình ảnh cắt ghép lần lượt được trình chiếu, bên dưới còn có cả phụ đề.

      Tựa như thước phim tài liệu – Năm 2006, tại cuộc thi ACM vòng loại khu vực châu Á, Chu Tự Hằng khi ấy gần 20 tuổi, cùng với Trần Tu Tề và cậu bé 15 tuổi Chung Thần vui sướng giành được chiếc huy chương vàng, người trong ban tổ chức còn khen nhóm này là: “The best of best of best.”

      Năm 2007, tại trận chung kết thế giới, đội nhận được chiếc cúp bạc cách mấy dễ dàng.

      Sau tiếng vỗ tay, giọng của Trần Tu Tề vang lên: “Chúng ta tiếp tục tham gia thi đấu, sau khi giành được giải vàng, chúng ta có cơ hội vào IBM hoặc Microsoft làm việc.”

      Giọng của vô cùng kiên định nhưng vẫn rất nhàng.

      Nhưng Chu Tự Hằng lại phản bác: “Đó phải là giấc mơ của em.” rất bình tĩnh , “Em muốn tự khởi nghiệp.”

      Hình ảnh và thanh dừng lại, màn hình lần nữa chuyển sang màu đen.

      Cảnh tiếp theo, Tiết Nguyên Câu với mái tóc vàng rực, đeo bên khuyên tai, nét mặt đơn ngước nhìn lên bầu trời, “Vào trường này, tôi thấy ai cũng giỏi hơn mình, ai cũng có năng lực.” Cậu nhàng , “Tôi có ý định xin nghỉ học.”

      Hình ảnh của cậu dần dần mờ , cuối cùng biến mất thấy gì nữa, bối cảnh lại bị thay thế bởi màu đen.

      ra mình ôm chí lớn gì cả, chỉ cần mỗi ngày được ăn no ngủ kĩ, cùng các em chuyện trời dưới biển, sau khi tốt nghiệp kiếm được công việc hành chính từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, tạm biệt cuộc sống độc thân, thế là được rồi.” Sầm Gia Niên vui vẻ , màn hình là hình ảnh cậu đứng lên tranh cử chức cán bộ lớp, miệng cười toe toét.

      Mỗi hình ảnh đều được nhuộm màu ố vàng của năm tháng, là kí ức được hồi tưởng, là ngược chiều của thời gian.

      đoạn nhạc trống dồn dập được vang lên, giọng của Chu Tự Hằng lần nữa xuất

      “Chúng ta vẫn còn trẻ mà.”

      Giọng kiên định, tràn đầy khí phách.

      Đến đây, những người đứng xem đoạn video đều hiểu đây là thước phim tái lại hành trình khởi nghiệp của những người trẻ để có được Weiyan của ngày hôm nay, là ước mơ, hoài bão con đường tìm đến thành công. phố ngày đông người dừng lại, yên lặng chờ đợi hình ảnh tiếp theo.

      Dòng chữ thuyết minh tiếp tục lên: [Tháng 5 năm 2007, Weiyan được thành lập trong căn phòng kí túc xá của công viên Tử Kinh, đại học Thanh Hoa.]

      Căn phòng đơn sơ được bố trí sửa sang lại thành phòng làm việc, trong phòng bày đầy cà phê và sách vở, bốn người an vị ngồi ghế, chụp tấm ảnh đơn giản.

      Chu Tự Hằng : “Tôi cần thay đổi được thế giới, nhưng tôi luôn tự với bản thân rằng, nếu muốn nhất định phải làm được.”

      Trần Tu Tề cũng : “Hi vọng chúng ta hợp tác thành công.”

      Lúc này Tiết Nguyên Câu cắt ngắn tóc và nhuộm đen, mặc áo kẻ, : “Em muốn được ở cùng với những người giỏi, muốn được làm những việc mình chưa từng làm, muốn được trở nên ưu tú.”

      Chỉ có Chung Thần là ngập ngừng ấp úng, hơi căng thẳng : “Vậy, vậy cố gắng lên!”

      Đoạn phim được chỉnh màu rất đẹp, tựa như ánh mặt trời ấm áp vào ngày xuân, tiếp theo khung cảnh lại chuyển sang màu trắng xám, dòng chữ màu đen ra trước mắt.

      [Nhưng con đường đến ước mơ bao giờ thuận buồm xuôi gió.]

      Đống lon cà phê ngổn ngang dưới đất, trong phòng tối đen, bản ghi chép số liệu biểu số người sử dụng giảm với tốc độ cực nhanh, có thể nhìn ra lúc ấy Weiyan ở trong thời điểm khó khăn.

      Tiết Nguyên Câu buồn bực : “Chúng ta chỉ còn chưa tới 150 vạn, thể vượt qua được cửa ải khó khăn này.”

      “Chúng ta phải cắt giảm số server hoặc nhân viên.” Chung Thần bổ sung.

      Trần Tu Tề kiên định : “Tháng này cần trả lương cho tôi.”

      Cuối cùng là tiếng thở dài của Chu Tự Hằng.

      Sau bầu khí nặng nề ấy là hình ảnh những đóa tử đinh hương thi nhau đua nở, ánh sáng rực rỡ, dòng phụ đề ra: [Tháng 9 năm 2007, Weiyan quyết chiến với 150 vạn cuối cùng, mở ra cuộc thi ‘Thư tình ba dòng’.]

      Giọng của Sầm Gia Niên vang lên: “ Hằng, em muốn được tham gia cùng các , thấy mọi người vất vả như vậy, em thể đứng nhìn được.”

      Trần Tu Tề hỏi: “Nếu thất bại sao?”

      Chu Tự Hằng chỉ đáp câu rất đơn giản: “ làm lại từ đầu!”

      Hình ảnh lại trở nên tươi sáng, trong tiếng dương cầm lay động lòng người, dòng chữ phụ đề cùng logo màu đỏ của Weiyan cùng lúc ra.

      [Sau cơn mưa, thấy cầu vồng.]

      [Tháng 9 năm 2012, Weiyan vượt mốc 500 triệu người sử dụng, phát động cuộc thi ‘Thư tình ba dòng’ lần thứ sáu.]

      Lúc này hình ảnh được chia thành những đoạn nữa, mà là đoạn phim đầy đủ liền mạch, ống kính bắt đầu vào bên trong văn phòng làm việc của Weiyan, tỉ mỉ chiếu đến từng ngóc ngách.

      Đập vào mắt hầu như đều là những nhân viên còn rất trẻ, tất cả đều mang nét mặt vui tươi, trong phòng trà có rất nhiều đồ ăn và nước uống, tầng nào cũng có phòng chơi game, máy chạy bộ, bàn bi-a…

      con mèo được nuôi béo mập cứ lười biếng tới lui, giống như vị quản lý giám sát các nhân viên làm việc.

      “Nhìn nó còn giống trưởng phòng hành chính hơn cả tôi nữa.” Tiết Nguyên Câu ôm lấy con mèo, nhìn ống kính cười cái, mặc sơ mi trắng cùng quần jean, nhìn như cậu sinh viên mới bước chân vào xã hội vậy.

      vuốt ve cái móng của con mèo mấy cái, con mèo thèm để ý đến , lập tức trượt xuống khỏi lòng , chui vào trong ổ của mình.

      Tiết Nguyên Câu vô cùng bi thương, : “ ngại quá, nó bị các nhân viên chiều quá hóa hư rồi.”

      Đến đoạn phỏng vấn, Tiết Nguyên Câu ngồi salon, cặp chân dài giạng ra, huýt sáo cái: “Kỉ niệm đáng nhớ nhất ư? Nhuộm tóc vàng có được tính ?”

      sờ mái tóc đen ngắn của mình, có chút tiếc hận .

      nên trả lời theo đúng kịch bản, đó là tham gia vào đội ngũ công tác của Weiyan.” Người phỏng vấn nghiêm túc nhắc nhở.

      Tiết Nguyên Câu gật đầu : “Được thôi.”

      lúc sau lại : “Nhưng mà khi đó tôi chả có kinh nghiệm gì, chắc đầu óc bị úng nước nên mới dám gia nhập vào đội quân khởi nghiệp, bây giờ càng đau lòng hơn, đại ca của tôi bảo là giới thiệu cho tôi người em họ của ấy, thế mà bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng người đó đâu cả.”

      Sau đó lại hỏi ngược lại phóng viên: “ có em ruột hay em họ ?”

      Phóng viên: “… thể chuyện tiếp được nữa.”

      Ống kính lại chuyển đến chỗ khác, sau khi gõ cửa, cửa phòng làm việc của quản lý thị trường được mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào cửa sổ sát đất, tạo nên những cái bóng loang lổ dưới đất, Sầm Gia Niên cũng mặc sơ mi trắng và quần jean, trả lời câu hỏi của phóng viên.

      “Kỉ niệm đáng nhớ nhất à?” Sầm Gia Niên vừa lật xem văn kiện vừa trả lời: “Hồi tôi mới vào Weiyan, khi đó công ty rất khó khăn, tôi nhớ là mình đến phía Nam để phát triển nghiệp vụ, suốt bảy ngày đều chỉ ăn mỗi mì tôm.”

      có vóc dáng cao lớn, lại mang khí chất của người phương Bắc, là người đàn ông biết gánh vác trách nhiệm.

      Phóng viên khen ngợi chút, tiếp tục hỏi: “Nghe hồi đại học nhận được học bổng quốc gia trong suốt bốn năm, còn suýt chút nữa trở thành chủ tịch hội sinh viên trường Thanh Hoa, những điều này có giúp ích gì cho công việc của sau này ?”

      giúp được gì cả.” Sầm Gia Niên nhún vai đáp.

      Phóng viên lên tiếng nhắc nhở: “Xin trả lời nghiêm túc.”

      Sầm Gia Niên bất đắc dĩ hỏi ngược lại, làm ra vẻ đau đớn, thở dài : “Trả lời nghiêm túc để làm gì? Trả lời nghiêm túc rồi có thể tìm cho tôi bạn , giúp tôi thoát kiếp độc thân ?”

      Phóng viên: “… thể chuyện tiếp được nữa.”

      Tiếp theo là phòng làm việc của trưởng phòng lập trình Chung Thần, phòng làm việc của cậu được trang bị rất nhiều dàn máy tính tinh thể lỏng, tiếng lách cách gõ bàn phím nghe êm ái như khúc nhạc đệm.

      Mặc dù dáng người khá cao nhưng gương mặt Chung Thần nhìn vẫn hơi non, đôi mắt to tròn, chiếc áo sơ mi làm cậu trở nên khôi ngô tuấn tú như hai người vừa xuất , mà lại có phần ngốc nghếch, đáng và ngoan ngoãn.

      Lúc này cậu giật mình nép vào chiếc ghế rộng rãi, mắt mở to nhìn ống kính.

      Cậu đưa tay, cảnh giác cầm quả đào mà mình cắn dở bỏ vào đĩa đựng hoa quả, sau đó nhanh chóng cất cả đĩa vào ngăn kéo.

      Phóng viên như thường lệ hỏi câu đầu tiên: “Kỉ niệm đáng nhớ nhất của cậu từ trước đến giờ là gì?”

      Chờ lúc lâu thấy Chung Thần trả lời, chỉ thấy cậu mím môi, phút sau, cậu quay màn hình máy tính hướng về phía ống kính.

      màn hình viết: “Tôi hơi căng thẳng, mà căng thẳng bị lắp, tôi có được ?” Chung Thần ngượng ngùng đỏ mặt, cúi thấp đầu.

      quay phim gật đầu, phóng viên cũng lập tức trả lời: “Được được được, thiên tài thường giống người bình thường mà.”

      Phóng viên cảm thấy Chung Thần quá đáng , lòng vui như hoa nở, : “Nghe cậu thi đỗ vào Thanh Hoa khi mới 15 tuổi, là thủ khoa của thành phố Bắc Kinh đúng ?”

      Chung Thần gõ bàn phím, màn hình lại lên chữ: “Vâng ạ.”

      dòng phụ đề “Đáng quá!” được chèn vào đoạn này.

      Phóng viên lại bắt đầu ngợi ca: “Khi ấy cậu còn quá , vì lý do gì mà lại quyết định gia nhập vào Weiyan?”

      Mấy lời này như mồi lửa châm vào thùng thuốc nổ, Chung Thần mới vừa rồi còn ngượng ngùng rụt rè bây giờ lại phẫn nộ vỗ bàn: “Tôi ! !!! được tôi !!!”

      Phóng viên: “… thể chuyện tiếp được nữa.”

      Sau ba lần liên tiếp chịu nhục, máy quay chuyển đến phòng làm việc của giám đốc kỹ thuật.

      Trần Tu Tề ngồi sau chiếc bàn dài màu trắng, tư thế ngồi rất nghiêm túc, góc mặt nghiêng được ánh nắng chiếu vào, cơ thể vô cùng cường tráng, ăn mặc gọn gàng, chiếc áo sơ mi tôn lên độ rộng của bờ vai, tác phong đứng đắn, gương mặt góc cạnh, là vô cùng tuấn.

      “Kỉ niệm đáng nhớ nhất?” Trần Tu Tề bỏ cây bút trong tay xuống, khoanh tay trước ngực, nghiêm túc suy nghĩ, “Nhiều hơn chuyện có được ?”

      Sau khi nhận được đồng ý, Trần Tu Tề đứng dậy về phía phòng họp của Weiyan, căn phòng rộng rãi sáng sủa, lớp gạch men sứ phản xạ những tia nắng lấp lánh, dòng chữ được khắc tường cũng được phủ lên tầng ánh nắng màu vàng kim.

      “Tiền đồ như biển lớn, tương lai còn rất dài” – Dòng chữ như rồng bay phượng múa lên trước ống kính, cùng với đó là câu trả lời của Trần Tu Tề: “Lần đầu tiên Chu Tự Hằng ra ý tưởng lập nghiệp, chính là tại buổi lễ chúc mừng sau khi chúng tôi đạt được giải bạc thế giới cuộc thi ACM, ra cậu ấy vẫn mình ngựa, nhưng lại kiên định muốn tôi cùng tham gia, và lúc đó cậu ấy với tôi câu này.”

      Trần Tu Tề nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng khẽ mỉm cười.

      “Thời gian đầu khởi nghiệp hề thuận lợi chút nào, vì có tài chính và giúp đỡ từ bên ngoài, chúng tôi phải trải qua quãng thời gian vô cùng khó khăn, lúc Weiyan bị dừng hoạt động, chúng tôi thấp thỏm lo âu, cũng rất sợ hãi, cũng may là vượt qua được rồi đến ngày hôm nay, năm đó khi công bố phiên bản mới của Weiyan, Chu Tự Hằng đăng dòng trạng thái đầu tiên, nội dung là ‘Tiền đồ như biển lớn, tương lai còn rất dài’.”

      Ngón tay vuốt lên dòng chữ tường: “Câu này cuối cùng được khắc lên tường phòng họp, để luôn nhắc nhở chúng tôi rằng, dù có gặp khó khăn thế nào cũng được đánh mất niềm tin.”

      Cuối cùng phóng viên có cuộc phỏng vấn với CEO của Weiyan là Chu Tự Hằng ở ngoài ban công tòa nhà, hôm nay hiếm khi mặc chiếc sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay.

      “Kỉ niệm đáng nhớ nhất à?” nhíu mày, biết nghĩ tới điều gì mà bật cười thành tiếng.

      “Chính là trong tương lai đều gặp những chuyện bất ngờ.” Chu Tự Hằng đối mặt với ống kính, nhàng trả lời.

      Tiếp theo, những đoạn phim ngắn xuất chớp nhoáng đan xen nhau, cuối cùng lại trở về yên lặng, hình ảnh và lý lịch của năm người sáng lập chậm rãi lướt qua, cuối cùng hợp lại thành tấm ảnh chung, cả nhóm mặc sơ mi trắng quần jean, tươi cười đứng trước logo của Weiyan.

      Tuổi trẻ đoàn kết, thành công rực rỡ.

      Màn hình lại lần nữa chuyển thành màu đen, dòng chữ màu trắng tiếng động ra.

      [Tháng 5 năm 2007, Weiyan được thành lập trong kí túc xá công viên Tử Kinh, đại học Thanh Hoa.]

      [Nhưng con đường đến với ước mơ bao giờ thuận buồm xuôi gió.]

      [Tháng 9 năm 2007, Weiyan quyết chiến với 150 vạn, mở ra cuộc thi ‘Thư tình ba dòng’.]

      [Sau cơn mưa, thấy cầu vồng.]

      [Tháng 9 năm 2012, Weiyan vượt mốc 500 triệu người sử dụng, phát động cuộc thi ‘Thư tình ba dòng’ lần thứ sáu.]

      [Giấc mộng của bạn, liệu được tới đâu?]

      Hình ảnh dần mờ , tia sáng màu vàng xẹt qua, nhạc vang lên đầy sức sống…

      [Chúng ta đều là những hạt bụi bé, nhưng nếu được ánh sáng rực rỡ của những giấc mơ chiếu vào, chúng ta rồi cũng trở thành ngôi sao sáng.]

      [Weiyan, nơi quy tụ những con người dám theo đuổi ước mơ, hôm nay, chính thức bước lên đấu trường thế giới.]

      [Ngày 30 tháng 9 năm 2012, Weiyan phát trực tiếp sóng toàn cầu kiện lần đầu ra mắt sàn giao dịch chứng khoán.]

      Đoạn phim giới thiệu hết, lúc sau, màn hình ra hình ảnh tòa nhà cổ kính của sở giao dịch chứng khoán New York, khắp nơi đều là lá cờ đỏ tung bay phấp phới của Weiyan, giới truyền thông và phóng viên vác máy quay đứng bên ngoài hàng rào, chờ đợi để qua cửa an ninh.

      Sáng sớm ở phố Wall đông người qua lại, tiếng chuyện ồn ào, những nhân vật tinh mặc vest đeo cà vạt mang dáng vẻ vội vã, con phố dài vốn ảm đạm bỗng trở nên náo nhiệt hẳn.

      Người quay phim có trình độ khá cao, hình ảnh trực tiếp tạo cho người ta cảm giác giống như xem bộ phim tài liệu.

      vào bên trong sở giao dịch, đại sảnh được lát sàn gỗ màu vàng nhạt, các doanh nhân đến từ các thành phố khác nhau chiếm giữ quầy giao dịch khác nhau, đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy toàn những màn hình điện tử màu xanh nhạt lên mấy dòng chữ tiếng .

      Trước quầy của Barclays, người đàn ông trung niên cao lớn phong độ bắt tay với các phóng viên và những người bạn làm ăn của mình, nét mặt vô cùng vui vẻ.

      “Chúng ta hãy hướng mắt nhìn qua đây, vị này chính là cha của tổng giám đốc Chu Tự Hằng.” Người xuất , chỉ đứng chỗ lên tiếng, “Ông đồng thời cũng chính là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thịnh Quang, bên cạnh ông là giám đốc dự án của Weiyan, Tưởng Văn Kiệt.”

      Bị ống kính chiếu thẳng vào mặt, Tưởng Văn Kiệt mấy kinh ngạc mà chỉ mỉm cười, Chu Xung nghịch ngợm hơn, ông lấy di động trong túi áo ra, hướng thẳng vào ống kính chụp tấm, chụp xong còn đắc ý nhướn mày, còn để ý là truyền hình trực tiếp, cứ thế cúi đầu chia sẻ trạng thái lên Weiyan.

      “Ở khu vực chờ đợi này còn có các vị quản lý cấp cao cùng những người bạn thân thiết của Weiyan.” MC vừa giới thiệu xong ống kính lập tức chuyển hướng.

      quay phim quay bỗng dừng lại trước vị có tướng mạo rất đứng đắn và nho nhã, cho dù có đứng trước sở giao dịch người ông vẫn toát ra vẻ gì đó rất thư sinh, số tuổi cũng làm giảm cuốn hút của ông.

      MC dừng lại chút, có vẻ như suy nghĩ xem người này là ai, nhưng cuối cùng thể nghĩ ra được, đành thà : “Xin lỗi, tôi biết vị này là ai.”

      Minh Đại Xuyên quay người, chỉ lưu lại bóng lưng trước ống kính, hiển nhiên là ông muốn tiếp nhận phỏng vấn và bị quay phim.

      Chủ trì buổi phát sóng trực tiếp là trọng trách rất nặng nề, vị MC tất nhiên cũng là người có kinh nghiệm, nhanh chóng chuyển đề tài: “Thời gian rung chuông mở cửa phiên giao dịch là 9 giờ 30 phút theo giờ phía Đông nước Mỹ, trong nước là 10 giờ 30 phút tối, bây giờ còn 15 phút nữa, chúng ta hãy cùng xem qua tình hình lúc này hội trường nhé.”

      Ống kính lập tức nhắm ngay đến khu vực ban công tầng hai, bảng điện tử thời gian và tên công ty, phía đằng sau là chữ Weiyan phủ kín cả vách tường.

      “Đây chính là nơi các công ty mới ra mắt đến thực nghi thức rung chuông, ở tầng hai có thể quan sát toàn bộ khung cảnh bên dưới, theo thông tin chúng tôi nhận được hôm nay cả năm người sáng lập Weiyan tham dự nghi thức rung chuông, buổi phát sóng trực tiếp kênh Weiyan cũng ghi hình đầy đủ quá trình này.”

      Vừa dứt lời bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao, đám phóng viên đồng loạt hướng ống kính ra bên ngoài, lâu sau, phía hành lang gấp khúc xuất mấy người đàn ông trẻ tuổi.

      “Chu Tự Hằng tới rồi.” phóng viên kích động hô lên.

      “Mau đuổi theo nhanh lên.” Các phóng viên có kinh nghiệm vội vàng hối thúc người quay phim theo mình.

      Khác với trong đoạn phim giới thiệu, mặc dù hôm nay Chu Tự Hằng cũng mặc sơ mi trắng, nhưng vì là kiện quan trọng nên quần jean được đổi thành quần âu, đôi giày da cũng cực kì xa xỉ.

      Ánh đèn flash ngừng lóe lên, các câu hỏi liên tiếp được đưa ra, các nhân viên an ninh phải liên tục ngừng: “Sau khi kết thúc nghi thức Chu tổng giành ra chút thời gian để trả lời phỏng vấn, bây giờ xin mọi người hãy tránh ra, nhường lối nào…”

      Ai cũng muốn lấy được tin tức, ai cũng muốn được Chu Tự Hằng trả lời phỏng vấn, cho nên dù nhân viên an ninh có thế nào cũng ngăn được nhiệt tình của bọn họ.

      Chu Tự Hằng ôm chặt Minh Nguyệt vào lòng, đưa tay che mắt , ngăn lại ánh sáng chớp nhoáng phát ra từ ánh đèn flash.

      Sau khi Weiyan ra mắt thị trường, Chu Tự Hằng trở thành người thủ lĩnh được chú ý nhất vì sở hữu 32,7% cổ phần, gia thế hùng mạnh, trẻ tuổi tuấn lại tài giỏi hơn người, đủ các yếu tố hợp lại khiến cho Chu Tự Hằng tuy sống rất khiêm tốn giản dị nhưng vẫn trở thành vị CEO được quan tâm săn lùng nhất.

      Chu Tự Hằng quan tâm đến các câu hỏi từ phóng viên, dưới ồn ào huyên náo, vẫn có thể cảm nhận được hàng lông mi của Minh Nguyệt chớp liên tục, cảm giác mềm mại cọ vào lòng bàn tay khiến cho hơi ngứa.

      Sau khi thoát khỏi vòng vây để lên tầng hai, cố ý đứng tụt lại phía sau, kiên nhẫn hỏi thăm Minh Nguyệt: “Em căng thẳng quá à?”

      So với tầng tấp nập ồn ào tầng hai yên tĩnh và thoải mái hơn nhiều, trong hành lang dài có trải thảm đỏ, Minh Nguyệt bước đôi giày cao gót, nhàng như bước mây vậy.

      Minh Nguyệt nắm vạt váy trắng, cắn môi đáp: “Vâng ạ.”

      có thể cố tỏ ra bình tĩnh trước mặt người ngoài, nhưng lại rất thành thực khi ở với Chu Tự Hằng, thêm: “Nhưng em rất vui.”

      xong, lại nhịn được mà cười ra tiếng, làm Chung Thần phải quay đầu lại nhìn.

      Mà nguyên nhân làm vui vẻ, chính là hôm nay cũng là ngày sinh nhật , mà Chu Tự Hằng còn muốn đưa lên đài rung chuông nữa.

      Chu Tự Hằng tuy trong lòng biết nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ ngốc, áy náy : “Hội đồng quản trị bỏ phiếu quyết định ngày hôm nay là ngày đưa Weiyan ra mắt thị trường chứng khoán…” dừng lại chút rồi lại tiếp: “ thể cùng em ăn bánh sinh nhật, nên mới nghĩ đến việc dẫn em lên cùng rung chuông.”

      Chu Tự Hằng là người có toàn quyền quyết định với hội đồng quản trị, nhưng cái cớ vụng về mà đưa ra vẫn khiến Minh Nguyệt tin ngay lập tức.

      Thậm chí còn dịu dàng an ủi Chu Tự Hằng: “Em buồn đâu, để cho em tham dự vào kiện quan trọng của cuộc đời thế này rồi mà…” mỉm cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, xấu hổ ngượng ngùng.

      Niềm hạnh phúc qua , lại rụt rè hỏi: “Em cùng lên rung chuông, liệu hội đồng quản trị có bất mãn ?”

      Hai mắt Minh Nguyệt mở to, dịu dàng như nước.

      Đối diện với người đẹp lại thành như vậy, Chu Tự Hằng lại tiếp tục dối, gật đầu thừa nhận: “Đúng là bọn họ cảm thấy được vui cho lắm, nhưng chỉ cần em vui là được rồi.”

      vuốt tóc Minh Nguyệt, nhàng để làm rối, hôm nay Minh Nguyệt trang điểm nhàng lại tinh tế, chiếc váy dài màu trắng khiến cho càng thêm xinh đẹp như đóa hoa vậy.

      Lòng Chu Tự Hằng có chút rung động, tiếp: “Em xinh đẹp như vậy, nỡ thấy em buồn.”

      Lời ngon tiếng ngọt làm say lòng người.

      Huống hồ dáng vẻ của Chu Tự Hằng còn rất chân thành nữa chứ.

      Cho nên những lời này tựa như đám cỏ dại mùa xuân, dần dần sinh trưởng tốt, cành lá quấn quanh, dây mây lay động, trong nháy mắt nở rộ thành đóa hoa.

      Minh Nguyệt biết là mình được Chu Tự Hằng dẫn tới nơi rung chuông như thế nào, cũng biết CEO của NYSE những câu chúc mừng gì, càng biết vì sao trong tay của Chung Thần, Trần Tu Tề, Tiết Nguyên Câu và Sầm Gia Niên đều có bông hoa hồng đỏ rực.

      Vào giây phút tiếng chuông ở đại sảnh NYSE vang lên, ánh đèn trong phòng bất ngờ sáng rực, liên tục chín tiếng chuông vang vọng, quẩn quanh bầu trời khu phố Wall.

      Ngày 30 tháng 9 năm 2012, NYSE bắt đầu phiên giao dịch vào lúc 9 giờ 30 phút, Chu Tự Hằng cũng ngay lúc đó quỳ gối xuống trước mặt Minh Nguyệt.



      Bầu khí trở nên xôn xao, vô số ánh mắt đồng loạt hướng lên sân thượng tầng hai.

      Tấm biển quảng cáo của Weiyan rơi xuống, lộ ra tấm poster cỡ lớn được giấu đằng sau.

      Tấm poster lấy màu xanh lam làm chủ đạo, bên vẽ vầng trăng sáng, bé con trắng trẻo đáng ngồi vầng trăng ấy, cậu bé trai chạy bãi cỏ, nắm trong tay con diều, muốn gửi gắm con diều hình trái tim ấy lên cung trăng.

      Bên dưới là dòng chữ tiếng viết tay:

      “Would you please marry me?”

      Ánh đèn vàng trong phòng vô cùng ấm áp và huy hoàng, tựa như ở trong buổi lễ long trọng vậy.

      Bắt đầu từ Sầm Gia Niên, từng người đưa hoa hồng cho Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng lấy từ trong túi áo ra chiếc nhẫn kim cương.

      chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu rồi, phải muốn gạt em, mà là muốn tạo cho em bất ngờ.” quỳ chân xuống, nhưng hề có vẻ chật vật, nét mặt dưới ánh sáng vàng trở nên cực kì dịu dàng.

      tay cầm chiếc nhẫn, viên kim cương được tạo hình mặt trăng, xung quanh là những vì sao.

      “Rất nhiều năm trước đây, có cậu bé cực kì đáng ghét, tính tình cậu nóng nảy, kiêu căng ngạo mạn, sáu tuổi biết chọc cho bé con hàng xóm khóc nhè, đọc chuyện ma dọa bé, cậu và bé cùng nhau lớn lên, cho đến ngày, cậu nhận ra mình thích ấy mất rồi.”

      Chu Tự Hằng ngẩng đầu nhìn , như thể đứng ở góc độ người xem để kể lại câu chuyện.

      “Cậu bé rất rất thích bé, nhưng cậu giỏi giang, cũng biết biểu đạt tình cảm của mình, có ngày cậu bé tặng cho thỏi son, bé vui lắm, tối hôm đó hôn cậu bé cái.”

      “Có lẽ nụ hôn này đối với rất bình thường, nhưng bé nhất định biết là, vì nụ hôn ấy mà cậu bé nỡ rửa mặt.”

      “Sau này, hai người dần dần trưởng thành, bé càng ngày càng đáng hơn, còn cậu bé lại càng khiến cho người ta chán ghét, rất thích làm chuyện xấu.Có buổi tối nọ, cậu bé quát tháo tỏ tình với bé, dưới hoang mang lo lắng, cậu bé nghe thấy em gật đầu.”

      Giọng Chu Tự Hằng rất nhàng, chậm rãi kể lại chuyện xưa.

      cậu con trai hư hỏng như vậy mà lại giành được trái tim của tốt.Sau này, khi cậu con trai ấy định cầu hôn vào ngày sinh nhật tròn 20 tuổi của , bất ngờ cuộc sống gặp biến cố, cậu từ bỏ ý định này, nhưng bé lại tự đeo chiếc nhẫn cầu hôn lên ngón tay mình.”

      “Cho nên cậu thầm thề trong lòng, rằng đối tốt với bé suốt đời, đền cho buổi lễ cầu hôn hoành tráng.”

      Chu Tự Hằng cầm tay Minh Nguyệt, lần đầu tiên, cậu căng thẳng đến mức cầm chắc nổi chiếc nhẫn.

      “Vầng trăng sáng kia, bao giờ mới hái được đây?” lo lắng rụt rè hỏi đứng trước mặt.

      Minh Nguyệt trong bộ váy trắng, trong trẻo như vầng trăng.

      Phía sau là sở giao dịch chứng khoán New York, người toát ra hào quang của Weiyan, nhưng trong mắt lại chỉ tồn tại hình bóng của Minh Nguyệt.



      Trước đây, trong lớp học, cũng hỏi Minh Nguyệt câu đó – “Vầng trăng sáng kia, bao giờ mới hái được đây?”



      Minh Nguyệt giơ bàn tay ra, đầu ngón tay chạm vào chiếc nhẫn tay .

      kìm được mà rơi nước mắt, nghẹn ngào đáp: “Lúc nào cũng được.”

      Chu Tự Hằng nghe xong, nhàng đeo nhẫn lên ngón tay .
      ---
      Con mẹ nó trời gato ôi chúa ơi :)) Rất muốn gào lên rằng Thanh xuân nợ tao Chu Tự Hằng, nhưng cũng tự biết nhục mà tự xỉ vả bản thân bằng góc Minh nương có gì để mà hi vọng mà oán trách đây :)) Chỉ riêng cái hành động quan tâm của Chu Chu là ôm Minh nương vào lòng rồi che mắt để ko bị ánh đèn flash làm chói mắt ý, con mẹ nó con mẹ nó con mẹ nó tôi kiếm sợi mì buộc vào cây tự vẫn như bạn học Sầm đâyyyy :th_81:
      Chương 116: 4/6/18
      Last edited: 2/6/18

    3. Yên Hoa

      Yên Hoa Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      76
      Vầng đọc xong chương nầy ta chit biết phũ phàng tự nhủ "đúng là ngôn tình mới có". Lãng mạn quá đáng mà hu hu. Ngọt ngào quá thể đáng mà hic hic.
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Lamei

      Lamei Well-Known Member

      Bài viết:
      138
      Được thích:
      607
      Thực lòng... biết gì. Nghe chúng nó tán tỉnh nhau hoài quen rồi mới phải chứ, hoá ra trình độ mình vẫn chưa đủ. Miệng lưỡi trơn tru dẻo quẹo như thằng Hằng chuẩn là cái kiểu có ngọt nhất chỉ có ngọt hơn nên em Nguyệt của tao đành phải cảm động phát khóc từ ngày này qua tháng khác thôi :))

      Mãn nguyện quá, Hằng quỳ gối rồi :))
      A fangNgân Nhi thích bài này.

    5. mininozin

      mininozin New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      4
      Ôi trời ơi, ôi trời ơi, sao mà cảm động thế, sao mà lại làm cái đứa fa như tôi gato thế, ôi giời ơi, đọc đến cuối mà chỉ muốn cắn chăn ngẩng đầu 45o hẩm hiu cho số phận 27 năm ế của mình, cơ mà cũng tự nhận bản thân chả nên nết nên thôi, còm men cám ơn Ngân Nhi bỏ công edit cái chương dài dằng rẵng này để bà con chúng e ko bị tụt nguồn cảm xúc
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :