1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 7

      Mùa đông năm nay ở Nam Thành đến muộn hơn bình thường.

      có những đợt tuyết đầu đông, bầu trời trong xanh và tươi đẹp đến lạ.

      Minh Nguyệt trước giờ rất sợ lạnh, nên đương nhiên thích mùa đông giá rét, nhưng năm nay bé lại hi vọng tuyết rơi ngập cả Nam Thành, làm cho tàu hỏa thể được càng tốt.

      Như thế mẹ mới thể rời xa bé được.

      Giang Song Lý học xong ba năm nghiên cứu sinh, dựa vào vốn tiếng chuyên sâu của mình, bài luận văn và thư đề cử giúp nhận được suất học bổng ở , chuẩn bị thời gian ngắn nữa thôi là phải chia tay mùa đông ở nơi này, đến thành phố London mưa dầm cả ngày rồi.

      Minh Đại Xuyên rất ủng hộ vợ, chính trước đây cũng nước ngoài học tập rồi, cho nên chẳng có lý do gì mà lại ngăn cản giấc mơ của vợ mình cả.

      Ai cũng có mơ ước của riêng mình, có thể bé hoặc to lớn, cũng có thể xa xôi hay gần ngay trước mắt.

      Mà ước mơ của Giang Song Lý, nay ở rất gần rồi.

      Lúc còn học đại học, luôn mơ được đặt chân đến Bridge of Sighs (Cầu Than Thở) ở Venice, sau khi sinh con, ý niệm này dần bị dập tắt.Mà bây giờ, bưu kiện được gửi từ đại dương xa xôi lần nữa thắp lên hi vọng trong .

      Thầy của Giang Song Lý động viên : “Em hãy học , khi về nước thầy giữ chỗ tốt ở trong trường cho em.”

      Mẹ của Giang Song Lý lại khuyên từ bỏ, lý do là: “Con có chồng con rồi, phải chỉ có mình nữa, phải suy nghĩ cho bố con chúng nó chứ.”

      Ngay khi sắp từ bỏ rồi chồng lại : “Em nên , đừng vì và Tiểu Nguyệt Lượng mà do dự. ở Nam Thành chờ em về, cũng chăm sóc tốt cho con , em yên tâm nhé.”

      [Em yên tâm nhé.]

      Mấy năm trước, Minh Đại Xuyên tay kéo hành lý, đứng dưới ký túc xá nữ chia tay để Mỹ, cũng rằng: “ ở bên đó luôn nhớ em, chờ về, nhất định cho em cuộc sống tốt hơn.Em yên tâm nhé.”

      Lúc đó vẫn còn là cậu thanh niên ngây ngô, luôn nghiêm túc và khiêm tốn, đạo đức phải luôn được giữ vững, nhau lâu mà trước khi mới hôn lần đầu tiên.

      Giang Song Lý nhớ lại quá khứ, lại nhìn Minh Đại Xuyên nay thành đạt chín chắn, nhàng gật đầu.

      Lúc bấy giờ Nam Thành vẫn chưa có máy bay nước ngoài, sau cố chuyến phi cơ số 2755, thành phố thậm chí còn có ý định hủy bỏ sân bay.Chuyến London này, Giang Song Lý phải đến tận sân bay Thượng Hải.

      Minh Đại Xuyên cùng ra sân bay, thu xếp ổn thỏa rồi mới quay về.

      Vấn đề là Minh Nguyệt ở nhà có ai trông.

      Bố mẹ Giang Song Lý thể đến được, cuối cùng Chu Xung phải vỗ ngực bảo đảm: “Cứ giao Minh Nguyệt cho tôi, tôi hứa chăm sóc con bé tốt.”

      Minh Đại Xuyên nghi ngờ: “ chắc chứ?” Chu Xung từ trước đến giờ luôn bận rộn công việc, ngay cả con mình cũng có thời gian quan tâm đến, làm sao có thể chăm sóc cho Tiểu Nguyệt Lượng được?

      Chu Xung cũng tự biết mình đáng tin, có phần mất tự nhiên sờ bao thuốc lá, : “Gì chứ, phải còn có con trai tôi đó sao? Con bé là vợ nó còn gì nữa? Thằng bé nhất định chăm sóc con bé chu đáo mà!”

      vừa dứt lời Chu Tự Hằng hiểu từ đâu chui ra, ưỡn cao ngực : “Chú hãy yên tâm, con xin lấy chim của mình ra để đảm bảo.”

      Chu Tự Hằng bị ảnh hưởng rất nhiều từ Chu Xung, Chu Xung hay trêu đùa con lắm, thỉnh thoảng có mấy câu hơi bậy chút.

      Chu Xung bị con trai phá đám, liền vỗ đầu con mắng: “Thằng nhóc thúi này!”

      Chu Tự Hằng bị vỗ đầu nhưng thấy giận, giờ cậu bé chỉ nghĩ đến việc đưa Tiểu Nguyệt Lượng về nhà mình thôi, những chuyện khác để sau hẵng .

      Cậu bé nhìn Minh Đại Xuyên chớp mắt, cố gắng để cho cái người luôn nghiêm túc kia nhìn ra được chân thành của mình.

      Minh Đại Xuyên khó có lúc thấy cậu bé ngoan ngoãn như vậy, tuy đồng ý nhưng vẫn đưa ra cầu: “Hai đứa phải ngủ riêng nhé.”

      xong lại tiếp tục giải thích với hai bố con họ Chu: “Nam nữ khác biệt, mà tính cả tuổi mụ con cũng bảy tuổi rồi đó.”

      Minh Đại Xuyên có trí nhớ rất tốt, đến bây giờ mà vẫn còn nhớ câu mà Chu Tự Hằng , đó là [Buổi tối có thể cùng ngủ với em ấy, cùng nhau sinh em bé].Mặc dù lâu rồi, nhưng sao quên được dáng vẻ nghiêm túc của Chu Tự Hằng khi ấy.

      Chu Xung bận hút thuốc nên chuyện, gần như để cho Chu Tự Hằng tự làm chủ.

      Chu Tự Hằng vẫn chưa đọc được nhiều sách, Tam tự kinh mới đọc nửa, nghe Minh Đại Xuyên thế cũng gật đầu, còn hơi ngượng ngùng đáp: “Con biết rồi ạ.”

      Thế là quyết định mấy ngày tới Minh Nguyệt ở nhà họ Chu, ra Minh Đại Xuyên vẫn yên tâm lắm với hai bố con nhà kia, nhưng ít ra nhà đó vẫn còn có người giúp việc đáng tin cậy.

      Bà con xa bằng láng giềng gần, những năm gần đây công ty bất động sản của Chu Xung ngày càng làm ăn lớn, lui tới Minh Đại Xuyên cũng nhiều hơn.Chu Xung nhận những hạng mục cần cải tạo sửa chữa, còn đơn vị nhận thầu thiết kế chính là công ty của Minh Đại Xuyên.

      Ngưỡng mộ nghiệp thành công của người, có nghĩa là ngưỡng mộ người đó.

      Cho nên trước khi Minh Đại Xuyên về nhà, còn lén nghe hai bố con họ Chu chuyện với nhau.

      Chu Xung ngậm điếu thuốc, đằng sau tiểu tổ tông nhà hỏi: “ phải con rất muốn ôm vợ ngủ à? Sao lại phản đối cầu của chú Minh vậy?”

      Á à! Vẫn còn có ý định này cơ đấy!

      Chu Tự Hằng cao lớn như bố, nhưng bước rất oai phong, hai tay để sau lưng, nhưng vì mùa đông mặc nhiều áo nên nhìn như quả bóng tròn vậy.

      Cậu bé chỉ hờ hững đáp: “Vẫn còn nhiều thời gian mà bố.”

      xong cậu bé lại xoay người, cái mặt bánh bao trông rất nghiêm túc, lên giọng dạy dỗ bố Chu Xung: “Đây là cuộc chiến lâu dài, thể vội được đâu.”

      Chu Xung rút điếu thuốc ra, khom lưng cúi đầu với con trai: “Thủ trưởng, ngài rất đúng.”

      Chỏm tóc đầu Chu Tự Hằng khẽ đung đưa, như thể biểu lộ kiêu ngạo và đắc ý của chủ nhân.

      Minh Đại Xuyên cố gắng kìm chế ý niệm muốn giật tóc Chu Tự Hằng, tức tối đạp lên tường phát rồi bỏ .

      Trước ngày lên đường, Giang Song Lý dẫn Minh Nguyệt dạo phố mua nhiều đồ.Điều này khiến cho Minh Nguyệt cảm thấy bình thường, Giang Song Lý phải dịu dàng giải thích: “Mẹ phải tạm rời xa Tiểu Nguyệt Lượng thời gian ngắn rồi.”

      Đối với đứa bé còn học mẫu giáo như Minh Nguyệt, chuyện tiền đồ hay tương lai quả rắc rối y như lịch sử Nam Thành vậy.

      bé còn rất , cuộc sống luôn vui vẻ ưu phiền, tựa như con thuyền biển, chưa bao giờ nổi sóng lớn, dọc đường phong cảnh đẹp như tranh. bé chẳng bao giờ nghĩ tới việc mẹ của mình tự nhiên xuống thuyền cả.

      Minh Nguyệt tâm trạng buồn bã như con chim sơn ca bị nhốt trong lồng, thể hót lên những tiếng dễ nghe.Giang Song Lý đau lòng lắm, hứa với con : “Mẹ chỉ tí thôi, khi nào được nghỉ mẹ về, chúng ta lại giống như trước đây.”

      Minh Nguyệt vẫn rầu rĩ cúi thấp đầu.

      Chu Tự Hằng hoàn toàn ngược lại, cậu bé dựa vào những phép tính đơn giản được học ở nhà trẻ, cả ngày lẫn đêm cứ tính toán mãi, xem hôm nào Tiểu Nguyệt Lượng đến nhà mình ở.

      Chỉ cần nghĩ đến đó thôi là Chu Tự Hằng lại nhịn được cười, thậm chí còn phấn khích mà huýt sáo.

      Trò chơi hùng cứu công chúa nay được Chu Tự Hằng biến hóa trở nên rất lớn mạnh, còn có mỗi cậu bé và Minh Nguyệt chơi nữa rồi, trong tiểu khu có mười mấy cậu em chia ra đội sắm vai thủ hạ của Chu Tự Hằng, đội là kẻ địch, mặc dù đông người, nhưng Chu Tự Hằng vẫn có thể an bài ổn thỏa đâu ra đấy.

      Và tất nhiên Minh Nguyệt là người cao quý nhất, bé vĩnh viễn chỉ cần ngồi chỗ làm công chúa xinh đẹp, chờ hùng tới giải cứu là được.

      Mỗi lần được cứu, Minh Nguyệt đều rất vui vẻ hôn hùng Chu Tự Hằng cái, nhưng hôm nay bé lại thấy vui gì cả.

      Chu Tự Hằng sai đàn em chạy đến cửa hàng mua xâu kẹo hồ lô đường tới dỗ bé.

      Mứt quả màu đỏ tươi hấp dẫn, mùi thơm nức cả mũi, nhưng gương mặt bầu bĩnh của Minh Nguyệt vẫn nhăn nhó, bé tâm với trai của mình: “Mẹ của em phải học ở nơi rất xa, thể ở với em nữa rồi.”

      “Thế mẹ em trở về chứ?” Chu Tự Hằng ôm mặt bé, mặt Minh Nguyệt trắng trắng mềm mềm như đậu hũ, Chu Tự Hằng cứ nhìn thấy là thèm, chỉ muốn cắn cái thôi.

      “Ơ?” Minh Nguyệt ngơ ngác, “Mẹ em tất nhiên là trở về rồi.”

      trở về sao?

      Chu Tự Hằng ủ rũ, về tốt quá, như vậy Tiểu Nguyệt Lượng thuộc về mình mình rồi.Nhưng thấy Minh Nguyệt buồn bã, cậu bé lại hỏi: “Nếu trở về em còn lo lắng cái gì nữa?”

      Lo lắng cái gì ư? Minh Nguyệt xoắn xuýt hai tay, hồi lâu cũng biết gì, chỉ cúi thấp đầu, khó khăn lắm mới nghĩ ra được.

      bé đáng : “Em lo buổi sáng có ai gọi em dậy, mà baba dậy sớm lắm.”

      lo lắng của phải là có lý.

      Chu Tự Hằng giương cằm : “Em lười đấy!”

      Nghe cậu bé vậy, Minh Nguyệt lại càng cúi thấp đầu hơn.

      “Chỉ cần gọi em dậy thôi chứ gì? Vậy để gọi!” Chu Tự Hằng nắm hai bả vai bé, “Nhưng mà dù em có dậy muộn cũng sao, em là vợ mà, nuông chiều em.”

      Chu Tự Hằng càng càng thấy mình đúng, còn tự gật đầu đồng ý nữa.

      Nỗi lo thứ nhất của Minh Nguyệt được giải quyết, bé lại nghĩ lúc lâu, phồng má tủi thân : “Buổi tối có ai kể truyện cổ tích cho em nghe, em ngủ được.” Mẹ kể chuyện rất hay nha, còn hát ru mình ngủ nữa.

      kể cho em kể cho em!” Chu Tự Hằng nhanh miệng , “ biết rất nhiều rất nhiều chuyện cổ tích đó.”

      Minh Nguyệt mở to mắt do dự, cuối cùng cắn môi gật đầu.

      Chu Tự Hằng rất sung sướng khi thấy ánh mắt dựa dẫm của Minh Nguyệt, cậu bé từ ghế nhảy xuống, đứng trước bé vỗ ngực : “Em còn lo lắng gì nữa ? trai giúp em làm hết.”

      Minh Nguyệt : “Em lo có ai tết tóc cho em, baba em làm xấu lắm.”

      bé có mái tóc dài rất đẹp, Giang Song Lý thường tết rất nhiều kiểu cho bé, mặc thêm cái váy xinh nữa là đáng cực kỳ.

      Chu Tự Hằng nhìn hai bím tóc của bé, cái này cậu bé biết làm , nhưng Chu tiểu thiếu gia là người có ý chí kiên cường, cho nên cậu bé lại quả quyết : “ vấn đề gì, chỉ là tết tóc thôi đúng ? có thể học mà.”

      Cậu bé đứng trước mặt Minh Nguyệt, ánh chiều tà làm cho bóng cậu bé dài, bao trùm lên người Minh Nguyệt.Cậu bé nắm chặt hai vai bé, chân thành : “Em đừng lo, hứa chăm sóc em tốt.”
      ---
      Ngân Nhi: Tiểu Nguyệt Lượng ơi, lại đây tỷ tỷ thương em nào ~ :tungtung:
      À mà thôi, thằng chồng cưng nó lườm kìa :dao chich: Nó lấy chim ra đảm bảo rồi còn ai giành đc với nó nữa =_=
      Khà khà, thấy topic này lượng tương tác khá tốt đó, cảm ơn các nàng luôn đóng góp còm men cho xôm tụ nha :dai ca: Cứ chân thành nhiệt tình là mỗi ngày chương liền :058:
      Last edited: 29/8/17

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Bi h tui mới bít, cánh đờn ông có thể đem chym ra thề đảm bảo nữa đấy, há há, cái này có thể tin được, chym rất quan trọng nhá....hãy học theo bé chu.....
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Hoa Bỉ Ngạn

      Hoa Bỉ Ngạn Active Member

      Bài viết:
      115
      Được thích:
      178
      đậu mè...... câu "lấy chim ra đảm bảo" cũng có thể được sao......
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Đúng châm ngôn " vợ nuôi từ bé". Hiểu được lý do Chu Hằng quậy tưng tưng mà Tiểu Nguyệt Lượng vẫn rồi.Thanks Nàng.
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Editor ơi, mình ủng hộ bạn bằng tất cả tấm lòng thành kính của mình nhá. Hí hí
      Cặp này đáng quá. Thương tiểu Nguyệt Lượng ghê
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :