1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lamei

      Lamei Well-Known Member

      Bài viết:
      138
      Được thích:
      607
      @Ngân Nhi 1 lời tuyên bố này của như đâm vào tim tôi :))

      Tôi rất muốn biết sau khi nhận tiền và bcs từ bố Minh 2 đứa nó đối mặt với nhau thế nào :))
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 90

      Vận dụng tối đa các chức năng của máy vi tính để thể năng lực phân tích và giải quyết các vấn đề của các thí sinh, đó luôn là tôn chỉ quan trọng của cuộc thi thiết kế lập trình dành cho sinh viên đại học toàn thế giới ACM.Cuộc thi chú trọng vào sáng tạo đổi mới trong ý tưởng, năng lực tư duy logic, khả năng ứng dụng thực tế và đoàn kết của toàn đội.

      Cuộc thi năm ngoái hội tụ rất nhiều tinh đến từ khắp các châu lục thế giới, họ là những “ngôi sao hy vọng” cho ngành công nghệ thông tin.

      Thứ hạng cao nhất giống như chiếc vương miện đính kim cương lấp lánh chói mắt, làm cho rất nhiều người khao khát có được.

      Mà muốn mang được vương miện, nhất định phải trải qua gian khó.

      Chu Tự Hằng vừa mới đẩy cửa phòng tập huấn ACM ra là thấm thía ngay được hàm nghĩa của những lời này.

      “Làm được 1000 đề khó tương đương với vị trí quán quân châu Á, cũng đồng nghĩa với việc nhận được tư cách tiến vào cuộc thi chung kết thế giới.” Đội trưởng là đàn sinh viên năm tư ngắn gọn cho Chu Tự Hằng biết.

      Kia thực con số làm kinh động lòng người, làm được 1000 đề, nghĩa là bạn gõ được hàng vạn số liệu lập trình, nắm giữ vô số các phép tính, cũng đồng thời là những buổi tối thức trắng đêm.

      “Vậy làm được bao nhiêu đề rồi ạ?” Chu Tự Hằng hỏi.

      Năm nay, đội tuyển thu nhận thêm năm đội viên để thay thế cho những sinh viên tốt nghiệp, trong số đó là Chu Tự Hằng là người có ít kinh nghiệm nhất, nghe cậu hỏi, đội trưởng đáp lại rất nhanh: “Hai nghìn đề, có hai huy chương vàng khu vực châu Á và huy chương đồng hồi học năm nhất.”

      Đội trưởng cười chút rồi có phần tiếc nuối : “Vốn còn muốn xông pha thêm nữa, nhưng sang năm là phải rời khỏi Thanh Hoa rồi.” Cho nên thể tiếp tục đại diện cho trường tham gia thi đấu nữa, tất cả quãng thời gian huấn luyện gian khổ trong trường đổi lại cho những kết quả hề .

      Từ năm nhất đến năm tư, người đội trưởng này dùng hết bốn năm hoặc thậm chí là lâu hơn nữa để làm hai nghìn đề khác nhau.

      Chu Tự Hằng theo bản năng nhìn xuống các ngón tay của ta, thấy ngay được những vết chai màu vàng nhạt rất dày.

      Gánh nặng đường xa.

      Chu Tự Hằng thầm nghĩ trong lòng như vậy.

      “Quy tắc của cuộc thi ACM là ba người nhóm, mỗi nhóm chỉ có máy vi tính.” Điều này Chu Tự Hằng nhớ kĩ, nhưng đội trưởng vẫn lại lần, “Trong thời gian giới hạn phải hoàn thành được mười bài, cho nên việc phân công nhiệm vụ và phối hợp đoàn kết là cực kì quan trọng.”

      Chu Tự Hằng rất đồng ý, cậu nghiêm túc gật đầu, đáp: “Vậy chúng ta tự chia nhóm hay là để giáo viên hướng dẫn sắp xếp ạ?”

      Cậu cực kì thông minh, nắm bắt ngay được điểm mấu chốt của vấn đề, đội trưởng dẫn cậu thăm quan khu vực luyện tập, nghe vậy liền tặng cho cậu ánh mắt tán dương: “Tự do chia nhóm, nhưng có thể giáo viên hướng dẫn đưa ra ý kiến, nhưng mà cậu em này, nếu có gì thay đổi đồng đội của em được xác định rồi.”

      Phòng luyện tập được thiết kế khá đơn giản, mỗi bàn là cái máy tính màu đen, trong phòng chỉ toàn là tiếng gõ bàn phím lạch cạch.Bây giờ là tuần cuối tháng mười nên phải bật điều hòa ấm, các thành viên trong đội tuyển hầu như còn vác theo cả chăn đến nữa.

      “Tháng mười hai là thi đấu khu vực châu Á rồi, trong nhóm có người đề cử em với thầy hướng dẫn đấy.” Đội trưởng nhảy qua cái đệm chăn, bên trong có người ngủ, tiếng ngáy to như sấm.

      Chu Tự Hằng cũng cẩn thận nhìn xuống dưới đất để giẫm phải ai.

      muốn Chu Tự Hằng cảm thấy bị ép buộc khi được chọn nhóm, đội trưởng lại kiên nhẫn giới thiệu: “Người đó cũng cùng khoa với em, tuy chỉ hơn em khóa nhưng lại có kĩ năng cực kì nổi trội, trong số bọn có rất nhiều người muốn được cùng đội với cậu ta, nhưng cậu ta từ chối hết.”

      Đội trưởng nhìn Chu Tự Hằng, thấy cậu tỏ thái độ gì trong lòng lại cho là Chu Tự Hằng cố giữ bình tĩnh, lại cố gắng thêm: “Mặc dù trong cuộc thi ACM, chỉ cần em quyết tâm cố gắng bằng bất cứ giá nào nhất định được đền đáp xứng đáng bằng vị trí thứ nhất, nhưng ra cũng đúng hoàn toàn, muốn giành được huy chương vàng yếu tố lớn nhất vẫn là phải có IQ cao.”

      Ngụ ý là nỗ lực bằng thực lực.

      “Vậy tháng mười hai năm nay em cùng ấy tham gia cuộc thi khu vực châu Á sao ạ?” Chu Tự Hằng luôn nghĩ xa chứ vướng bận chuyện trước mắt.

      Tính từ bây giờ cuộc thi khu vực châu Á chỉ còn gần hai tháng nữa là đến rồi.

      Đội trưởng cảm thấy cậu em này có suy nghĩ rất nhanh nhạy, nhất thời sửng sốt được gì.

      “Nếu như cậu bằng lòng.” Trần Tu Tề ngồi trước máy tính của mình bất ngờ đứng lên, rất ràng, chính là đồng đội sắp tới của Chu Tự Hằng, để tỏ phép lịch , Trần Tu Tề còn rất chân thành đưa tay ra.

      Khác với dáng vẻ phóng khoáng bên ngoài, bàn học của Trần Tu Tề rất gọn gàng sạch , sách vở được xếp theo thứ tự lớn và màu sắc, thậm chí cả mấy tờ giấy nhớ ghi công thức cũng được viết rất cẩn thận, bên góc phải bàn còn đặt chậu cây rất xinh xắn.

      Trần Tu Tề lúc nào cũng đẹp đẽ như ánh mặt trời, lúc cười lên để lộ hàm răng trắng đều, nhìn cực kì hiền lành.

      Bàn tay của giơ ra giữa trung, vài giây sau, Chu Tự Hằng đưa tay ra bắt: “Mong được chỉ bảo nhiều hơn.”

      “Cùng nhau tiến bộ.” Trần Tu Tề khách sáo , nhưng hành động rất thực tế, dọn dẹp bàn máy tính bên cạnh để cho Chu Tự Hằng dùng.

      Đội trưởng thấy hai người hòa hợp và làm quen nhau rất nhanh cực kì vui vẻ, như vậy có thể rút ngắn được thời gian tìm hiểu rồi, giờ chỉ cần Trần Tu Tề tìm nốt được thành viên cuối cùng nữa là có thể trực tiếp tiến vào giai đoạn huấn luyện luôn.

      “Trường đại học giao thông Thượng Hải chính là đối thủ của chúng ta, đội của bọn họ ngày nào cũng tập luyện ít nhất là tám tiếng, cho nên chúng ta thể thua kém bọn họ được.” Đội trưởng với Chu Tự Hằng, “Thời gian chuẩn bị cho cuộc thi chỉ còn hai tháng, khoảng thời gian này chúng ta rất vất vả đấy.”

      “Nhất định là phải thức đêm để luyện tập.” Chu Tự Hằng thẳng ra luôn, mắt lại liếc nhìn xuống dưới, có rất nhiều đàn mệt quá nên trải chăn đệm xuống đất rồi nằm ngủ giấc luôn.

      Bị Chu Tự Hằng ra được suy nghĩ, đội trưởng liền ngượng ngùng cười gượng, tay gãi đầu, bỗng nhớ ra vấn đề nên hỏi: “Đúng rồi, em có bạn chưa? Nếu có e là đợt này có nhiều thời gian để ở bên người ta rồi.”

      Khác với dáng vẻ hào sảng của đội trưởng, hôm nay Chu Tự Hằng mặc cái áo jacket màu đen, vì trong phòng khá ấm nên cậu kéo khóa áo xuống, để lộ cái áo phông cotton trắng bên trong, chân dài vai rộng, chỉ có tướng mạo đẹp mà vóc dáng cũng thua gì người mẫu.

      Sau khi Trần Tu Tề gia nhập, giá trị nhan sắc của toàn đội lập tức được tăng lên, giờ lại thêm cả Chu Tự Hằng nữa…

      Đội trưởng thầm nghĩ, giá trị nhan sắc của đội lại tăng mạnh rồi.

      Vì thế mà ánh mắt của đội trưởng nhìn Chu Tự Hằng lại càng thêm phần mến hơn.

      Lời của đội trưởng làm trong đầu Chu Tự Hằng lập tức ra gương mặt của Minh Nguyệt, nhất thời thể trả lời ngay được.

      Trần Tu Tề hộ Chu Tự Hằng: “Cậu ấy có bạn rồi, hai người nhau lắm.”

      Ngữ điệu của Trần Tu Tề hề có chút ghen tị, ngược lại còn cực kì bình thản, cảm giác thân thiết như người bạn thân.

      Chu Tự Hằng liếc nhìn Trần Tu Tề, xong lại gật đầu với đội trưởng: “Em ấy rất ngoan.” Minh Nguyệt là rất hiểu lòng người, bao giờ giận dỗi vô cớ, cũng cố tình gây , càng có chuyện bám dính người mọi nơi mọi lúc, nhưng cũng chính vì thế nên Chu Tự Hằng mới cảm thấy áy náy.

      [Em ấy rất ngoan.]

      Nhìn bộ dạng thương khen ngợi bạn của đàn em, người đội trưởng ngày ngày khổ luyện với cuộc thi ACM, đến nay vẫn còn độc thân cảm thấy cực kì tổn thương, vạn phần bi phẫn, lập tức ôm mặt rời .

      Chu Tự Hằng biết suy nghĩ của đội trưởng, cậu điều chỉnh lại trạng thái, bắt đầu tiến vào thời khắc tập luyện cho cuộc thi ACM.

      Đúng như lời đội trưởng , Trần Tu Tề có năng lực nổi trội, có người đồng đội như vậy, chỉ sau thời gian ngắn, Chu Tự Hằng nhanh chóng nắm giữ được chút bí quyết làm bài, hơn nữa còn ngày càng thuần thục hơn.

      Cậu lại lần nữa vùi đầu trong biển đề thi, lần nữa thức đêm học bài đến tờ mờ sáng, mỗi ngày mới là thử thách mới.

      Khi biết được tình trạng tại của Chu Tự Hằng, là người bạn hiểu chuyện, Minh Nguyệt những gây oán trách vô cớ mà còn cực kì quan tâm động viên Chu Tự Hằng cố gắng, cứ hai ba ngày là lại chạy đến trường cậu, sợ cậu ăn cơm đúng giờ nên mang cả cơm trưa lẫn cơm tối đến cho cậu ăn.

      Đầu tháng mười hai, Bắc Kinh bước vào mùa đông giá lạnh, lá đỏ ào ạt rơi xuống, những tầng mây kết lại thành lớp dày, bao phủ hơn trăm dặm, là điềm báo cho trận tuyết lớn sắp đến.

      “Bạch Dương đan cho Mạnh Bồng Bồng cái áo len đấy.” Minh Nguyệt từ bên ngoài gió lạnh thấu xương tiến vào trong thư viện ấm áp, còn chưa cởi áo khoác vội vàng lấy cái khăn quàng cổ màu đen trắng từ trong cặp ra, thái độ như cầm thứ rất quý giá.

      Chiếc khăn len với những mũi đan rất chặt tay cùng hoa văn xinh xắn nhưng lại hề nữ tính, có khả năng giữ ấm rất tốt.

      Trong thư viện ngừng có những sinh viên qua lại, ai cũng dùng ánh mắt ngưỡng mộ để nhìn Chu Tự Hằng.

      Chu Tự Hằng vừa lo ủ ấm tay cho Minh Nguyệt, vừa kìm được mà khều chóp mũi : “Cho nên em cũng đan cho cái khăn hả?”

      Cậu thể nào mà tưởng tượng ra được hình ảnh Bạch Dương cao gần mét chín, vóc người rắn chắc, ở trường công an học võ bắn súng, thế mà lại có thể đan được cái áo len, mà cũng biết là hình dạng cái áo len sau khi đan của cậu ta trông như thế nào nữa, cậu chỉ biết là thành quả của Minh Nguyệt cực kì đẹp thôi.

      Minh Nguyệt hơi để lộ ra đắc ý, vui vẻ : “Mạnh Bồng Bồng khen Bạch Dương là người con trai rất hiền lành và tốt bụng.” Sau khi giọng xong, lại cắn môi, trong lòng có phần mong đợi, muốn Chu Tự Hằng cũng khen mình như thế.

      Nhưng Chu Tự Hằng lại cố tình muốn trêu chọc , ủ ấm tay xong, cậu mới ngắm nghía cái khăn quàng cổ lúc lâu rồi ra vẻ vô ý hỏi: “Em muốn khen em à?” Cậu dừng lúc rồi tiếp: “Nhưng mà muốn khen em, chỉ muốn cưới em thôi.”

      Lời này hiển nhiên là có ý nghĩa hơn nhiều so với câu khen ngợi thông thường, Minh Nguyệt nghe xong liền lén lút hôn Chu Tự Hằng cái.

      cho rằng hành động này bị ai nhìn thấy, nhưng lại vừa vặn bị Tiết Nguyên Câu bắt gặp, cậu ta đứng sau giá sách nhìn lúc, sau đó yên lặng rời .

      “Cái khăn này em đan được tốt lắm.” Minh Nguyệt , “Chờ khi nào từ Thành Đô về, em lại đan thêm cái nữa để làm quà sinh nhật tặng .” thương lượng với Chu Tự Hằng, “ thấy thế có được ?”

      Cuộc thi khu vực châu Á được tổ chức ở năm địa điểm, nhóm của Chu Tự Hằng rút thăm trúng vào Thành Đô (thuộc tỉnh Tứ Xuyên).

      Minh Nguyệt cực kì nỡ xa bạn trai, nhưng Chu Tự Hằng lại đặt tâm tư vào cuộc thi, cậu chỉ nghĩ đến hình ảnh Minh Nguyệt tặng quà cho mình rồi suy nghĩ miên man: “Em tặng cho nhiều khăn quàng cổ như vậy, khiến cho cảm thấy là em muốn trói chặt lại đấy.”

      Cậu vui vẻ cong môi cười, lúc này tóc của cậu dài ra rồi, râu cũng mọc nữa, cười lên như vậy nhìn cực kì cuốn hút.

      Minh Nguyệt bị nụ cười của cậu hớp hồn, tim đập càng lúc càng nhanh, chỉ là cái khăn quàng cổ nhưng lại để Chu Tự Hằng nghĩ sâu xa như vậy, Minh Nguyệt ngượng lắm, nhưng phản bác, chỉ với cậu: “ nào cũng đều muốn trói chặt người con trai mà mình .”

      Em cũng thế, muốn giữ ở bên mình cả đời.

      Những lời này được Minh Nguyệt giấu kín dưới đáy lòng.

      Chu Tự Hằng hiểu được ý của Minh Nguyệt, khỏi vui vẻ bật cười.

      Nụ cười của cậu nhìn rất đẹp, khiến cho người ta thể rời mắt, Minh Nguyệt đành phải sang chuyện khác để phân tán chú ý: “Lần thi đấu này các phải bao lâu?”

      “Ba ngày.” Chu Tự Hằng đáp, vừa cười vừa quàng khăn lên cổ, trong thư viện bật máy sưởi nên khá nóng, nhưng cậu lại quấn cái khăn dày khự, còn nhướn mày hỏi Minh Nguyệt: “Em thấy có hợp ?”

      Minh Nguyệt nhìn, lại lần nữa đánh trống lảng: “Vậy có tự tin ?”

      Lần này Chu Tự Hằng thể cho Minh Nguyệt đáp án chắc chắn, nếu là có dường như là hơi tự cao tự đại, vì cậu chỉ mới chính thức vào đội tập huấn được ba tháng thôi, mà nếu chả khác nào tự làm mất uy phong của bản thân.

      Cho nên cậu suy nghĩ lúc rồi với Minh Nguyệt: “Nhóm có Trần Tu Tề và Chung Thần, cả hai người họ đều rất giỏi.”

      Ngụ ý là cậu rất có lòng tin vào năng lực của toàn đội.

      Sau khi gia nhập vào cùng nhóm với Trần Tu Tề, Chu Tự Hằng muốn mời thêm Chung Thần tham gia, trở thành thành viên thứ ba của nhóm, chỉ mới mười lăm tuổi nhưng Chung Thần thông thạo việc phân tích dữ liệu, từng đạt được nhiều huy chương trong các cuộc thi đấu, chỉ bằng những điều đó thôi cũng đủ làm cho Trần Tu Tề đồng ý.

      Và thế là đội hình ba người hoàn tất.

      Chu Tự Hằng chỉ khen ngợi đồng đội của mình chứ thể bản thân, Minh Nguyệt hài lòng lắm, cho rằng Chu Tự Hằng mới là người giỏi nhất.

      Nghĩ xong cũng ra miệng luôn: “Hai người họ có giỏi thế nào em cũng chỉ thích thôi.”

      Mắt của như chứa cả cơn mưa xuân ở Giang Nam, mi mắt mở to, cặp lông mi đen dài hề chớp, đáy mắt như được gắn ngôi sao , phát ra thứ ánh sáng chói mắt như ngọc.

      Chu Tự Hằng liền cúi xuống hôn lên mắt .

      ngọt ngào này nên đến tận lúc tối Chu Tự Hằng vẫn rất vui vẻ, thậm chí còn ở trong kí túc xá mà huýt sáo nữa.

      Lúc trong thời gian tập quân , nghe thấy Chu Tự Hằng huýt sáo Tiết Nguyên Câu cũng vui vẻ hùa theo ngay, nhưng hôm nay cậu ta lại bỏ tai nghe xuống rồi thẳng ra ban công, đóng cửa lại, dường như muốn được yên tĩnh lúc.

      Bầu khí nặng nề cứ thế kéo dài lúc lâu.

      Sầm Gia Niên và Chung Thần sớm còn để tâm đến lịch sử vào trường đen tối của Tiết Nguyên Câu, nhưng cậu ta mãi mãi thể quên được.

      Sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, Tiết Nguyên Câu quay đầu, thấy Chu Tự Hằng cũng ra ban công.

      cổ cậu vẫn còn quàng chiếc khăn mà Minh Nguyệt tặng, hiển nhiên là vẫn chưa nỡ tháo ra.

      Tiết Nguyên Câu liếc nhìn cái rồi quay đầu , : “Hôm nay tôi nhìn thấy cậu và Minh Nguyệt ở thư viện, tình cảm của hai người tốt.” Cậu gần như thấy Chu Tự Hằng rời mắt khỏi Minh Nguyệt, “Những xinh đẹp con nhà giàu ít khi tự tay đan khăn cho người lắm.”

      Chả trách mà Sầm Gia Niên suốt ngày ghen tị với Chu Tự Hằng.

      Tiết Nguyên Câu cũng với giọng điệu ngưỡng mộ, đưa mắt nhìn lên bầu trời, cảm thấy rất buồn bã.

      Cậu vào được đại học bằng thực lực của mình, lại ôm giấc mơ thực tế, còn Chu Tự Hằng vừa có bạn quan tâm, lại vừa biết nỗ lực cố gắng.

      Chu Tự Hằng cúi đầu nhìn chiếc khăn quàng cổ, sau đó lại ngẩng lên nhìn Tiết Nguyên Câu.

      Những ngày tập quân qua được thời gian, tóc của cậu ta mọc dài, nhưng cậu ta lại nhuộm vàng như trước nữa, chiếc khuyên tai cũng bị cậu ta vứt xó rồi.

      “Có lẽ cậu tin, nhưng hồi trước tôi cũng từng là học sinh cá biệt đứng thứ nhất từ dưới lên, nổi tiếng toàn trường luôn.” Chu Tự Hằng .

      Giọng điệu của cậu nghe rất chân , Tiết Nguyên Câu hoài nghi là mình bị ảo giác, cậu ta dùng sức lắc mạnh đầu, vài giây sau mới : “Sao có thể như vậy? Nếu thế sao bạn của cậu lại…” Lại để mắt đến cậu được?

      [Bị sắc đẹp của tôi mê hoặc.]

      Câu đùa này của Chu Tự Hằng, đến giờ Tiết Nguyên Câu vẫn nhớ.

      Lúc này, cậu bắt đầu cảm thấy điều này cũng hẳn là đúng.

      Trận gió lớn thổi bay lá của những cây ngô đồng, ngoài ban công giờ chỉ còn cái cành cây vắt ngang, Chu Tự Hằng dựa người vào lan can, bầu trời bao la trở thành bóng lưng của cậu.

      “Em ấy tốt đẹp về mọi mặt, còn tôi cái gì cũng tệ.” Chu Tự Hằng cong môi cười nhạt, dáng vẻ có hơi xuất thần.

      Cậu cúi đầu, cọ mạnh vào chiếc khăn quàng ấm áp.

      “Cho nên, cả đời này, trừ Minh Nguyệt ra, tôi bất kì người con nào khác nữa.”
      ---
      Ôi thôi thôi bà Nguyệt ơi bà Nguyệt, tôi biết bà chỉ thích Chu của bà rồi, phải khẳng định nhiều thế đâu :)) Gì mà "hai người họ có giỏi thế nào em cũng chỉ thích thôi" :th_120: liên quan hề :th_120: Gớm chưa lấy nhau mà vượt đường xa mang cơm trưa cơm tối đến cho chồng sợ chồng đói :)) Lại còn muốn trói lại cả đời ôi hời ơi con tiêm FA íu đúi của tôi :))
      Chương 91: 24/4/18
      Last edited: 23/4/18

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @Sweet you Em ơi ko bình luận tim nha, vi phạm quy định nên chị xin phép xóa nhé ^^

      @nguyenhuyen9305 Ahuhu bị quen nhắn tin với con bạn như thế :))) Để sửa :))

    4. Lamei

      Lamei Well-Known Member

      Bài viết:
      138
      Được thích:
      607
      Ôi tôi phát ra chân lý rồi các ạ!!! Vì sao 2 đứa nó bên nhau 20 năm rồi mà chán nhau, vì sao mới mấy cái tuổi ranh có thể cả ngày nghĩ chuyện cưới gả và trói nhau suốt đời, chính là vì chúng nó bao giờ ngừng tán tỉnh nhau, mọi lúc mọi nơi, bất chấp thời tiết bất chấp hoàn cảnh :))))) Nàng “người ta giỏi đến đâu em cũng chỉ thích mình thôi”, chàng muốn khen em, chỉ muốn cưới em về nhà”, được rồi i’m fine =.=‘ Chính vì thế nên cẩu độc thân xung quanh chúng nó quá là đáng thương, bị ngược tả tơi xơ mướp tàn hoa úa lá nhưng chỉ có thể ôm tim mà tự gặm nhấm nỗi đau, cứ nhìn đội trưởng đội tuyển ACM vừa biết CTH chưa đầy 30p đồng hồ là biết :v Thiện tai thiện tai!

      Và MN của tôi vẫn bạo vẫn hoành tráng như vầy, trước chạy đến Thanh Hoa tuyên bố chủ quyền, sau là đến chăm bạn trai ôn thi còn hơn chăm con mọn, kiếp này số phận định là Tôn Ngộ CTH thể thoát khỏi bàn tay Phật Tổ MN được rồi :v
      hargane187, A fang, Matcha26047 others thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @Lamei Thế mà trong mắt thằng Hằng nó lại thấy người nó rất ngoan, thích bám dính lấy bạn trai :v Mọe nó chứ có mà vì mài thích được bám nên mới ko nhận ra là nó bám ý :)))) Mệt hai đứa này :))
      hargane187, nhoxbina, A fang6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :