1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      Bé Nguyệt đến là để tuyên bố chủ quyền 1 cách mềm mỏng và tinh tế,:yoyo40: tối nay a Chu Chu lại đưa bé Nguyệt về, :yoyo37: tiện thể "nắm tay nhau đường tung tăng vui ca ngày tháng" khắp cái trường múa để cảnh cáo bọn le ve luôn:yoyo53:
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chào các , Cung mở lại rồi, tôi cũng trở lại đây :3 Và xin được đăng liền 3 chương là chương 84 + 85 + 86 nha, thương :3

      Chương 84

      Vu sơn vu hải, vu thủy vu tân, song mộc phi lâm, hạ điền hữu tâm.

      Văn hóa Trung Hoa rất phong phú và tinh thâm.

      Chu Tự Hằng có thể cảm nhận được điều này, sau khi thi tốt nghiệp xong, cậu vẫn cho rằng Ngữ Văn là môn học rất có ích cho cuộc sống, cho nên mượn rất nhiều sách về để nghiên cứu sâu hơn, lúc muốn còn đem áp dụng vào thực tế nữa, mà hiệu quả cũng rất ràng…

      Minh Nguyệt vì cảm thấy rất ngọt ngào nên liền kiễng chân lên hôn Chu Tự Hằng cái.

      Nụ hôn rất nhàng và nhanh chóng, hôn xong đưa tay vuốt mái tóc dài của mình, cố tỏ ra bình tĩnh như có chuyện gì xảy ra, mở miệng hỏi để che lấp xấu hổ: “Chiều tối nay có kế hoạch gì chưa?”

      Bây giờ tan học rồi, trời mưa nên sắc trời mờ tối, các sinh viên lục đục từ trong giảng đường ra, tay là những cái ô với màu sắc giống nhau, người đến nhà ăn, người về kí túc xá, cũng có người đến thư viện, hầu như đều có kế hoạch từ trước.

      Chu Tự Hằng cũng sớm có dự định cho ngày hôm nay rồi, nhưng dù có tính toán sớm đến đâu nữa cũng lường trước được thay đổi.

      “Chiều nay học xong định đến trường thăm em đấy.” Chu Tự Hằng cười , “Nhưng em lại đến đây trước rồi.”

      Đây có thể coi là tâm ý tương thông.

      Cả hai lúc nào cũng luôn nhớ đến nhau.

      Chu Tự Hằng rất vui, cậu cầm tay Minh Nguyệt, hôn lên mu bàn tay , : “Cho nên toàn bộ thời gian còn lại ngày hôm nay, nghe theo ý em hết.”

      “Vậy như bình thường làm gì?” Minh Nguyệt hỏi.

      Câu hỏi này nghe giống như bạn quản lý bạn trai rất chặt, nhưng Chu Tự Hằng lại rất sẵn lòng trả lời, còn kể rất chi tiết: “Lúc rảnh về kí túc xá đọc sách, hoặc đến thư viện, nhưng phần lớn thời gian là ngồi trước máy vi tính.”

      Cậu chuyện rất nghiêm túc, Minh Nguyệt nghe xong liền kết luận rằng Chu Tự Hằng gần như dành hết tâm tư cho việc học, cậu chỉ chăm chỉ lúc còn học cấp ba, mà lên đại học cũng chưa từng buông lỏng bản thân. rất ngưỡng mộ điều này ở Chu Tự Hằng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy đau lòng: “ ngồi máy tính để viết code sao? Hay là chuẩn bị bài trước khi lên lớp? Dù có thế nào cũng nên ngồi trước máy tính quá lâu đâu, tốt cho xương cổ.”

      Giọng của nghe rất dịu dàng, tràn ngập quan tâm.

      Chu Tự Hằng rất vô liêm sỉ tiếp nhận tấm lòng của Minh Nguyệt, cho biết là cả ngày cậu ngồi trước cái máy tính chỉ là để ngắm ảnh của thôi.

      Như thể bị tẩu hỏa nhập ma vậy.

      Giờ là 5 giờ 40 phút chiều, mưa vẫn rơi và chưa có dấu hiệu ngớt, ngược lại còn có xu hướng ngày to hơn, nước đọng đường tạo thành dòng suối , rất bất tiện cho việc lại.Minh Nguyệt cũng có ý định ra ngoài dạo phố hay xem phim trong cái thời tiết này, với Chu Tự Hằng là muốn được thăm quan trường mới của cậu.

      “Bây giờ mình đến căn tin trường ăn cơm, sau đó làm chuyện mà muốn làm, em ở bên cạnh nhìn .” Minh Nguyệt kéo cánh tay cậu , “Hi vọng là em làm phiền đến .”

      phải vượt quãng đường xa, hỏi người ta cách tàu điện ngầm, sau đó lại hỏi đường mấy lần rồi mới đến được đây để tạo bất ngờ cho Chu Tự Hằng, thế mà cuối cùng những thứ muốn làm lại chỉ đơn giản như vậy thôi, Chu Tự Hằng véo má : “Em dễ thỏa mãn đấy.”

      thế còn rất dễ nuôi, chỉ bữa cơm ở căn tin là xong.

      Minh Nguyệt bị Chu Tự Hằng véo má, giận dỗi mở to mắt : “ phải là em dễ thỏa mãn đâu nhé! Mà là…” tới đây khí thế của trở nên yếu hẳn .

      Do dự lát, Minh Nguyệt mới xoắn ngón tay, ấp úng : “Chương Chi Vi là, chàng trai ưu tú thu hút rất nhiều , cho nên, em…em phải tới trường dạo vòng quanh chút, công khai tuyên bố chủ quyền.”

      Chương Chi Vi chính là bạn cùng phòng của Minh Nguyệt, nàng Bắc Kinh rất nhiệt tình và phóng khoáng.

      Chu Tự Hằng từng nghe Minh Nguyệt kể về bạn này, mặc dù cậu có hứng thú với ai khác ngoài Minh Nguyệt, nhưng cũng cảm thấy lời của Chương Chi Vi rất có lý, còn lại với Minh Nguyệt: “Chương Chi Vi đúng lắm.”

      Điều này giống như lời nhắc nhở cậu về tầm quan trọng của việc đến học viện múa Bắc Kinh để tuyên bố chủ quyền.

      Sói bao giờ cũng nhiều hơn thịt mà.

      Buổi tối, Chu Tự Hằng dẫn Minh Nguyệt đến căn tin ăn cơm, ngoài dự đoán, bọn họ nhận về rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn tiếc nuối của mọi người.

      Chu Tự Hằng vì những ánh mắt ấy mà kiêu ngạo, vẫn vui vẻ như cũ, vẫn là những món ăn ấy, đồ uống ấy, cái bàn ăn ấy, khung cảnh xung quanh quen thuộc ấy, nhưng vì có thêm Minh Nguyệt ngồi đối diện, khiến cho cậu cảm thấy hương vị của bữa cơm hôm nay trở nên rất ngọt ngào.

      Minh Nguyệt cũng có tâm trạng giống như cậu.

      Sau hơn hai mươi ngày xa cách, dáng vẻ của Chu Tự Hằng có chút thay đổi, da hơi đen , người cũng gầy , mái tóc ngắn cũn, râu cũng mọc ra, nhìn ra dáng đàn ông lắm rồi.

      Nhưng tính cách của cậu vẫn thay đổi.

      điểm đặc biệt của Chu Tự Hằng chính là dúm tóc luôn vểnh cao đầu, phần tóc này mọc cũng nhanh hơn các chỗ khác, kiêu ngạo dựng thẳng lên giống như cái lá thông vậy.

      Trong lúc Chu Tự Hằng cúi đầu tìm sách trong thư viện, Minh Nguyệt nhịn được mà đưa tay ra sờ lên đỉnh đầu cậu.

      “Em nghe Bạch Dương cũng cắt tóc giống đó.” Minh Nguyệt đứng cạnh tủ sách, giọng chuyện với Chu Tự Hằng, “Việc huấn luyện ở trường công an cũng rất cực khổ.”

      Chu Tự Hằng để cho Minh Nguyệt sờ tóc mình thoải mái, Minh Nguyệt chà chà lúc thấy nhột nên thu tay về, Chu Tự Hằng cũng đứng thẳng lên ngay sau đó.Tất nhiên là cậu biết rất về tình trạng của Bạch Dương bây giờ, nghe cậu ta kể cũng có thể cảm nhận được là cậu ta phải vất vả mệt mỏi thế nào, nhưng lúc này cậu lại muốn nghe Minh Nguyệt về tên con trai khác ngoài cậu.

      Nghĩ vậy, Chu Tự Hằng bĩu môi, có phần kiêu ngạo : “Nó cắt kiểu đầu này có đẹp được như ?”

      Đương nhiên là rồi.

      Minh Nguyệt thầm nghĩ.

      thẳng ra thành lời, chỉ rút quyển sách từ giá, mở ra che mặt mình, khẽ lắc đầu.

      Hành động này khiến Chu Tự Hằng cực kì vui vẻ, lúc tìm sách vẫn quên nắm tay Minh Nguyệt.

      tìm cuốn gì vậy?” Minh Nguyệt hỏi, ngụ ý là muốn tìm giúp cậu.

      Chu Tự Hằng tiếp nhận tấm lòng của trợ lý ngoan ngoãn này, nhưng vẫn phải tiếc nuối cho biết: “ tìm cuốn ‘Thái độ lập trình’ và ‘Hướng dẫn quy tắc mã hóa C++’, lúc lên lớp thầy giáo có giới thiệu hai cuốn này để tham khảo, nhưng nghĩ mọi người nhanh tay mượn trước mất rồi.”

      Ở thư viện có ghi mã để xếp sách, phạm vi tìm kiếm lớn, nhưng chỗ để cuốn ‘Thái độ lập trình’ trống trơn rồi.

      Cả tầng hai được bật đèn sáng rực, xuyên qua những giá sách có thể trông thấy rất nhiều bóng dáng của sinh viên, người vội vã tìm sách, người lại đứng yên đọc thầm, chỗ bàn đọc sách cũng có rất nhiều sinh viên ngồi tự học, trong thư viện chỉ vang lên những tiếng lật giấy và viết bút.

      Trong ngôi trường này, có rất nhiều người còn nỗ lực hơn Chu Tự Hằng, chăm chỉ và có thiên phú hơn cả cậu nữa.

      Chu Tự Hằng nghĩ xong, lại nghiêng đầu nhìn Minh Nguyệt.

      vẫn cẩn thận tìm sách chuyên ngành cho cậu, gương mặt trắng như tuyết tạo cảm giác như tan ra vào ánh đèn.

      Chu Tự Hằng vuốt mái tóc dài của Minh Nguyệt, sau đó cầm lấy cuốn sách chuyên ngành, là bộ đề thi ACM.

      Cuốn này còn dư lại hai bản giá, lúc cậu cầm lấy quyển bên phải đồng thời cũng có người lấy nốt quyển bên trái.

      Qua khe hở của giá sách, Chu Tự Hằng trông thấy gương mặt đẹp trai tuấn tú, mày rậm mắt to, dáng vẻ chính trực.

      Chu Tự Hằng ngờ là cậu lại gặp lại Trần Tu Tề theo cách này.

      Trần Tu Tề hình như cũng hơi bất ngờ nên ngây người lúc, lúc sau mới chớp mắt cái.

      Cậu trấn tĩnh lại rất nhanh, thoải mái tự nhiên gật đầu chào hỏi Chu Tự Hằng, : “ lâu gặp.” Nhìn thấy Minh Nguyệt ở bên cạnh, Trần Tu Tề rất tự giác rời ngay, cam tâm trở thành bóng đèn.

      Trong những năm tháng tuổi trẻ, bọn họ cùng thích , Trần Tu Tề tuy thua cuộc, nhưng cầm lên được cũng bỏ xuống được, canh cánh trong lòng, chỉ dựa vào điểm này thôi, Trần Tu Tề hơn hẳn rất nhiều người bạn cùng tuổi rồi.Sau khi vào đại học, cậu vẫn tiếp tục kéo dài thời huy hoàng của mình từ thời phổ thông, cố gắng học tập.

      Chu Tự Hằng cầm cuốn sách tay, mím môi .

      Minh Nguyệt có hứng thú tìm hiểu cuộc sống đại học của Trần Tu Tề, chỉ muốn nghe chuyện của Chu Tự Hằng thôi.

      Buổi tối bầu trời u ám, vầng trăng tròn bị mây che mất, Chu Tự Hằng gọi xe đưa Minh Nguyệt về trường, lại cùng bộ đến kí túc xá.

      “…Ba người bạn cùng phòng của ai cũng khen em xinh đẹp, còn bắt phải cho em biết là bọn họ ủng hộ mỗi người phiếu để em trở thành hoa khôi của trường đấy.” Chu Tự Hằng với Minh Nguyệt.

      “Chuyện hoa khôi này biết là ai đề cử em nữa.” Minh Nguyệt dở khóc dở cười .

      trời sinh có tính hay xấu hổ, bao giờ thích làm chuyện gì quá khoa trương, ngay cả buổi dạ hội chào đón tân sinh viên cũng đăng kí tham gia, nhưng hề cảm thấy đáng tiếc, chỉ nghĩ là làm vậy giành ra được chút thời gian để luyện múa.

      cũng bỏ phiếu cho em đấy.” Chu Tự Hằng ngoắc ngoắc lòng bàn tay .

      Minh Nguyệt trong lòng nở hoa, nhưng vẫn : “Những bạn khác cũng rất xinh mà.”

      hi vọng Chu Tự Hằng đừng có ca ngợi mình quá, làm cho kiêu ngạo mất.

      Song Chu thiếu gia lại đồng ý, cậu lắc đầu, thẳng thắn : “ chỉ ngắm hình của em thôi, còn lưu hết vào trong máy rồi.”

      Minh Nguyệt xấu hổ : “Bạn cùng phòng của sao lại tìm được diễn đàn của trường em vậy?” Hôm nay vào thư viện của trường Thanh Hoa, các sinh viên ai cũng giỏi giang và chăm chỉ học hành, cho nên nghĩ các bạn cùng phòng của Chu Tự Hằng cũng phải giống như vậy, thế mà ngờ là mấy sinh viên khoa công nghệ thông tin này lại còn có thời gian mà theo dõi mấy cái cuộc bầu chọn hoa khôi nhàm chán của các trường khác.

      Chu Tự Hằng đáp: “Cách thức cụ thể biết, nhưng cậu bạn cùng phòng của là Tiết Nguyên Câu rất giỏi mấy chuyện này, hơn nữa cậu ta còn có…” Cậu dừng chút rồi mới tiếp, “ kĩ năng rất đặc biệt.”

      Chu Tự Hằng rất ít khi về người nào đó như vậy, khi chứng tỏ kĩ năng của người đó chắc chắn phải vượt xa cậu.

      Vì thế Minh Nguyệt rất tò mò, luôn miệng hỏi: “Kĩ năng đặc biệt gì thế ạ?”

      Câu hỏi này đúng là muốn làm khó Chu Tự Hằng.

      Cậu cúi đầu nhìn Minh Nguyệt.

      Hai người bước con đường rợp bóng cây, vài giọt nước mưa đọng lá cây rơi xuống trúng vào xương quai xanh của Minh Nguyệt, giọt nước từ từ chảy dọc xuống, chui vào trong cổ áo .

      Mượn ánh đèn đường, từ góc độ của Chu Tự Hằng có thể nhìn thấy ràng giọt nước chảy xuống khe ngực của Minh Nguyệt, cho đến khi còn nhìn thấy được nữa.

      Chu Tự Hằng có phần căng thẳng, cậu ho cái, quyết định lảng tránh vấn đề này: “Sau này cho em biết.”

      Nhưng cậu càng như thế Minh Nguyệt lại càng tò mò hơn, cứ quấn lấy cậu vòi vĩnh đáp án.

      ôm chặt cánh tay Chu Tự Hằng, bộ ngực qua lớp vải chạm vào da thịt cậu, lúc lắc người làm nũng, cậu có thể trông thấy cái dây áo lót màu xanh da trời và phần ngực trắng như tuyết lộ ra.

      “Là kĩ năng này.” Chu Tự Hằng hôn lên cổ Minh Nguyệt, hơi thở nóng rực phả ra, hòa quyện vào tiết trời mát mẻ sau cơn mưa, hai tay nhàng đặt lên nơi mềm mại của .

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 85

      Bắc Kinh bắt đầu vào thu sau trận mưa tầm tã, nhiệt độ đột ngột giảm xuống chỉ trong ngày, lá cây ngô đồng rơi rụng, đêm rất lạnh, niềm an ủi lớn nhất chính là được tắm nước nóng.Trong kí túc xá công viên Tử Kinh, đầu hàng lang có rất nhiều sinh viên đứng xếp hàng, nhiệt độ tỏa ra trong nhà tắm công cộng cực cao, lớp gạch men tường dính đầy hơi nước, trong buồng tắm ngừng truyền đến tiếng nước chảy xối xả.

      Chu Tự Hằng sau khi trở về từ học viện múa Bắc Kinh, cũng đến gia nhập vào đội quân xếp hàng.

      Vì trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào và hưng phấn nên cậu chọn cách tắm nước lạnh để áp chế cảm xúc, còn tắm rất lâu nữa, đến cả hơi thở cũng trở nên lạnh ngắt.

      Nhưng việc này cũng đủ để khiến cậu bình tĩnh lại, những hình ảnh tươi đẹp cứ ngừng lại trong đầu.

      muốn nghĩ ngợi lung tung nữa, Chu Tự Hằng liền mở bộ đề thi ACM mà hôm nay mới mượn ở thư viện ra đọc, bật máy tính lên, bắt đầu luyện tập từ bài đầu tiên.

      ACM là cuộc thi giữa các sinh viên đại học toàn thế giới, mang tính thách đấu và đột phá rất cao, thường xếp ba người ở nhóm, trong khoảng thời gian nhất định phải cùng nhau hoàn thành đề bài được đưa ra.

      Trung Quốc bắt đầu tham gia vào cuộc thi này cách đây lâu lắm, nhưng vì ngành công nghệ thông tin trong nước phát triển rất nhanh chóng nên các trường đại học cũng bắt đầu chú ý đến những cuộc thi như vậy, cố gắng hết sức bồi dưỡng sinh viên để thi đấu.

      Khoa công nghệ thông tin ở trường Thanh Hoa chỉ có duy nhất đội tuyển, mà Trần Tu Tề chính là thành viên trong đó.

      Chu Tự Hằng trước giờ chưa từng gặp mấy dạng bài như này, nhưng nếu biết tư duy vẫn hiểu được, sau khi tham khảo lời giải của mấy bài, cậu nhanh chóng nắm bắt được phương pháp, những bài sau đó có thể tự mình làm được rồi.

      Các dây thần kinh vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, cho nên suy nghĩ lúc lập trình cũng cực kì nhạy bén, giống như hai mạch Nhâm Đốc được thông suốt, trong nháy mắt từ tay mơ trở thành cao thủ võ lâm.

      (Editor: Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng cơ thể con người ( mạch thâu tóm các kinh dương và mạch thâu tóm các kinh ).

      Tuy phạm vi giải đề mới chỉ dừng lại ở những bài có độ khó thấp, nhưng Chu Tự Hằng giỏi ở chỗ là cậu có tốc độ đánh máy nhanh kinh người, chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi mà gõ được mấy trang code rồi.

      Sầm Gia Niên cũng chú ý tới điểm này, cậu ta bận chuẩn bị để tham gia vào hội sinh viên, trong lúc lơ đãng quay đầu, cậu ta liền thấy các ngón tay của Chu Tự Hằng lướt rất nhanh bàn phím, như thể luyện Phật Sơn Vô Ảnh Cước vậy, tiếng gõ cũng cực kì ổn định.

      Sầm Gia Niên trợn mắt há hốc mồm, nhịn được phải lên tiếng cảm thán: “Ôi mẹ ơi, Hằng ca, sao gõ nhanh vậy, thấy tê tay à?”

      Tê tay…

      Các ngón tay của Chu Tự Hằng lập tức khựng lại, các đầu ngón tay run lên, cậu rũ mắt xuống, gập các ngón tay lại giấu trong lòng bàn tay.

      [Kĩ năng đặc biệt gì thế ạ?]

      [Là kĩ năng này.]

      Trong vườn cây vắng người, chiếc ghế ướt, bàn tay Chu Tự Hằng chui vào trong lớp áo mỏng của Minh Nguyệt, men theo đường cong tuyệt đẹp của cơ thể , chạm vào phần da thịt trơn bóng như ngọc.

      giọt nước mưa rơi vào trong ngực , được cậu tìm thấy trong lớp áo lót màu xanh lam.

      Hô hấp của Minh Nguyệt trở nên dồn dập, mắt nhắm chặt, hai hàng lông mi khẽ run, bộ ngực phập phồng.

      Nhìn đáng như con thỏ trắng vậy.

      Mà con thỏ này còn nuôi hai đại bảo bối nữa, tay Chu Tự Hằng thể cầm hết, da thịt trắng như tuyết lộ ra giữa các ngón tay cậu, quả đào đính bên cũng diễm lệ trong màn đêm mờ tối.

      Đến bây giờ Chu Tự Hằng vẫn nhớ như in xúc cảm mềm mại đó, các đầu ngón tay cũng vì thế mà trở nên tê dại.

      Trong kí túc xá rất sáng, ánh đèn chiếu rọi lớp sương trắng mặt đất, hoàn toàn khác với con đường ẩm ướt mờ tối trong rừng cây.

      Chu Tự Hằng trả lời rất thành với Sầm Gia Niên: “Cũng hơi tê chút.”

      Nhưng nguyên nhân cậu giấu trong lòng ra.

      màn hình máy tính vẫn là trang mật mã, hình nền Minh Nguyệt bị che phủ, Chu Tự Hằng cố gắng bình tĩnh lại, tiếp tục vùi đầu vào làm đề, quay lưng lại với Sầm Gia Niên.

      Sau khi gặp bạn về mà vẫn có thể tập trung học được, điều này khiến cho Sầm Gia Niên rất nể Chu Tự Hằng.

      Nhìn bóng lưng Chu Tự Hằng, Sầm Gia Niên cảm nhận được khác nhau giữa người với người, có người những đẹp hơn bạn, mà còn luôn biết nỗ lực ngừng nữa.

      Nghĩ tới đây, Sầm Gia Niên cất quyển tài liệu tuyên truyền của hội sinh viên , lôi sách Toán đại học trong cặp ra, bật đèn bàn, lấy thái độ nghiêm túc của học sinh lớp 12 ra để học bài.

      Chung Thần cũng rất hứng thú với cuộc thi ACM, cậu nhảy từ giường xuống, kéo ghế ngồi cạnh Chu Tự Hằng, yên lặng ngồi xem màn hình máy tính và đề bài, lúc cần ra ý kiến của bản thân, có thể đối phương tiếp thu, nhưng việc trao đổi có thể khiến cho cả hai cùng tiến bộ.

      lĩnh vực chuyên nghiệp của mình, Chung Thần có biểu rất tích cực và say mê, ôn hòa ít như bình thường, có Chung Thần gia nhập cùng, tốc độ giải đề của Chu Tự Hằng cũng nhanh hơn chút.

      Buổi tối hôm nay, chỉ có duy nhất Tiết Nguyên Câu là dùng máy tính để chơi game, còn bàn học của ba người còn lại đều sáng đèn, ai cũng chăm chỉ học tập, nỗ lực phấn đấu.

      Tiết Nguyên Câu cảm thấy mình hợp với mọi người.

      Cậu ngồi nghe Chu Tự Hằng và Chung Thần bàn luận với nhau, toàn là từ ngữ chuyên ngành, câu chữ cũng rất ngắn gọn, nhưng lời ít mà ý nhiều, tuy mới chỉ học được tiết ngôn ngữ lập trình C thôi, nhưng cả hai đều tự học thêm được rất nhiều rồi.

      Tiết Nguyên Câu yên lặng tắt cửa sổ game , lại tắt cả đèn, nhàng rón rén bò lên giường, nằm trằn trọc thao thức suốt đêm.

      Cuối tháng chín, Bắc Kinh hoàn toàn vào thu, chương trình học của khoa công nghệ thông tin cũng chính thức vào quỹ đạo, Chu Tự Hằng được thầy giáo quý nhờ thái độ học tập nghiêm túc và chăm chỉ, qua quá trình trao đổi, thầy giáo còn phát ra là tư duy của Chu Tự Hằng rất logic và đặc biệt.

      “Em có hứng thú muốn tham gia vào đội tuyển thi ACM ? Mùng 1 tháng 10 bắt đầu luôn.” Sau giờ học, thầy giáo chuyện riêng với Chu Tự Hằng, “Em học rất tốt ngôn ngữ lập trình, bài tập làm cũng cực kì chỉnh chu.”

      Chu Tự Hằng khiêm tốn đón nhận lời khen của thầy, cậu cũng rất mong có được cơ hội này, cho nên đáp: “Nếu có thể em rất mong muốn được tham gia ạ.Mỗi ngày em cũng thường xuyên ngồi làm các bài tập ACM.”

      Việc tự học và luyện tập trước cho mục tiêu cụ thể là việc rất đáng được khen ngợi.

      Thầy giáo gật đầu, tiếp tục hỏi thêm Chu Tự Hằng về số thủ pháp chuyên môn, câu nào Chu Tự Hằng cũng trả lời cách rất trôi chảy.

      Từ đó có thể thấy được là cậu hề dối.

      “Nếu gặp vấn đề khó khăn về số liệu cứ đến hỏi tôi, nếu tôi có thể giải quyết được tuyệt đối giấu diếm.” Thầy giáo biểu lộ thái độ của mình, ông rất hài lòng với Chu Tự Hằng, nhân tiện lại giới thiệu cho cậu mấy cuốn sách hay, “Có thời gian đến thư viện nhiều chút, thu hoạch được rất nhiều điều đấy, trong sách có giấu mỹ nhân, thua kém bạn của em đâu.”

      Có thể vì thầy trò trở nên gần gũi hơn, hoặc có thể tính cách của thầy vốn là như thế, cho nên mới đùa với Chu Tự Hằng chút.

      Chương trình học của Minh Nguyệt nhiều, nên thường xuyên chạy đến trường học tìm Chu Tự Hằng, có lúc tới sớm, cậu dắt vào giảng đường ngồi học cùng luôn, xinh đẹp tỏa ra hào quang tứ phía tất nhiên bị người khác chú ý, thầy giáo ngôn ngữ lập trình C cũng phải ngoại lệ.

      Chu Tự Hằng gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ Tiểu Nguyệt Lượng của cậu luôn là người đẹp nhất.

      Lời này Chu Tự Hằng với thầy, cậu chỉ mỉm cười, chào thầy rồi ra về.

      Bây giờ cậu giải được đề ở trình độ trung cấp và gặp chút vướng mắc ở phần cao cấp, cho nên cậu quyết định mượn thêm quyển lời giải để tham khảo.

      ngờ lại lần nữa chạm mặt Trần Tu Tề ở chỗ giá sách.

      Thời tiết trở lạnh, Trần Tu Tề mặc áo dài quần dài, tìm kiếm sách dựa theo mã số, gương mặt tuấn lãng, dáng vẻ điềm đạm khiến cho người khác cảm thấy an tâm.

      Sầm Gia Niên giọng với Chung Thần: “Kia chính là con ngựa chiến tiếng tăm lẫy lừng, đứng đầu bảng ở khoa chúng ta đấy.”

      Chung Thần trợn tròn mắt, đưa tay sờ lên mái tóc hơi dài ra của mình rồi gật đầu.

      Còn Tiết Nguyên Câu sau khi quan sát hồi đảo tròn mắt, hưng phấn : “ biết Trần Tu Tề có em nhỉ, nếu mà có …”

      Vừa được nửa câu Trần Tu Tề trực tiếp thẳng tới chỗ bọn họ đứng.

      Bàn luận sau lưng người khác quả là việc làm tốt, ba người cho là giọng của mình quá lớn nên bị người ta phát , đồng loạt cúi thấp đầu.

      “Cậu làm xong bộ đề chưa?” Trần Tu Tề , giọng điệu rất thân thiện cởi mở.

      Chu Tự Hằng lắc đầu, : “ gặp chút vướng mắc nên tôi đến tìm sách tham khảo.”

      Cậu hề cảm thấy xấu hổ khi phải tìm đến giúp đỡ vì vượt qua được cửa ải khó.

      Trần Tu Tề cũng gật đầu : “Tôi cũng thế.” xong lại lắc lắc quyển sách cầm trong tay, “Tôi tìm được sách tham khảo rồi.” Cậu nở nụ cười vui sướng như thể tìm được châu báu vậy, dáng vẻ thỏa mãn ôm sách rời .

      Mãi đến khi Trần Tu Tề xa, còn nhìn thấy bóng dáng nữa Sầm Gia Niên mới hậm hực kéo ống tay áo Chu Tự Hằng, có phần ngạc nhiên : “Trời đất! Hai người có vẻ thân thiết quá nhỉ! Có phải là…” Sầm Gia Niên thử dò hỏi, “Bạn bè ?”

      Cái danh từ bạn bè này khiến cho Chu Tự Hằng hơi sửng sốt.

      Về quan hệ của cậu và Trần Tu Tề, cậu cũng thể ràng, biết thế nào đây? Cậu từng đánh Trần Tu Tề đến sưng cả mặt mũi, bị thầy mắng xối xả, nhưng cậu cũng từng nhận lấy đống vở ghi chép của Trần Tu Tề từ tay Tô Tri Song, từ đó học được rất nhiều kinh nghiệm quý báu.

      Chu Tự Hằng rơi vào trầm tư, lúc lâu sau cậu mới lên tiếng gọi Tiết Nguyên Câu.

      Tự nhiên được điểm danh khiến Tiết Nguyên Câu thụ sủng nhược kinh.

      “Cậu vừa bảo biết Trần Tu Tề có em hay đúng ?” Chu Tự Hằng hỏi.

      Tiết Nguyên Câu ngơ ra lúc, sau đó gật đầu.

      “Trần Tu Tề, là họ của tôi.” Chu Tự Hằng giới thiệu, lại ra vẻ tiếc nuối bổ sung, “Cũng có thể chỉ có duy nhất cậu em họ là tôi thôi.”

      Sau khi nghiêm túc trả lời xong, cậu lại vào giá sách, tìm lúc rồi cũng tìm thấy cuốn mà mình cần, buổi chiều thư viện chỉ dùng ánh sáng tự nhiên bên ngoài nên trong giá sách hơi bị tối, khiến cho gương mặt cậu như lạc trong màn sương mù sâu thẳm, mơ hồ .

      Mặc dù nhìn dáng vẻ bên ngoài Chu Tự Hằng và Trần Tu Tề hề giống nhau, nhưng Tiết Nguyên Câu biết là cả hai người họ đều rất ưu tú, nhất định trở thành những ngôi sao sáng trong ngôi trường này.

      Còn Tiết Nguyên Câu cậu lại chẳng giỏi giang gì.

      Trong lòng Tiết Nguyên Câu nổi lên rất nhiều vấn đề, khiến cho cậu cứ bứt rứt yên cả buổi chiều, mãi đến đêm khuya, khi kí túc xá tắt đèn, cậu mới chợt lên tiếng hỏi: “Các cậu vào học ở Thanh Hoa là vì cái gì?”

      Sầm Gia Niên nhanh chóng đáp: “ là để tiếp thu kiến thức và kĩ năng nghề nghiệp thôi, còn là vì cái gì nữa?”

      “Có khi nào các cậu cảm thấy khó khăn quá rồi xin nghỉ học ?” Tiết Nguyên Câu lại hỏi.

      Giọng điệu của cậu có phần buồn bã, làm Sầm Gia Niên giật mình, vén chăn lên ngồi dậy: “Thầy giáo Tiết bị nước vào đầu đấy à? Hay là chơi game nhiều quá làm mụ mị đầu óc rồi? Chúng ta chiến thắng được biết bao đối thủ, đấu tranh đến sứt đầu chảy máu, vất vả lắm mới vào được Thanh Hoa, thế mà giờ cậu lại muốn xin nghỉ học là sao?!!!”

      Chung Thần cũng đồng tình với lời của Sầm Gia Niên.

      “Tôi giống như các cậu, tự mình thi đỗ vào Thanh Hoa.” Tiết Nguyên Câu .

      Cuối tháng chín, buổi tối trong sân trường yên tĩnh tiêu điều, chỉ có tiếng ve sầu kêu đến bi ai, từng tiếng từng tiếng truyền vào trong phòng, nổi bật lên ảm đạm của ánh trăng.

      Tiết Nguyên Câu ngồi dậy, dựa lưng vào tường : “Tôi cửa sau.”

      Giọng của cậu rất và trầm, tựa như tiếng thở dài từ nơi phương xa truyền đến.

      Cả phòng kí túc lập tức trở nên yên lặng.

      Sầm Gia Niên và Chung Thần dùng ánh mắt ngỡ ngàng nhìn Tiết Nguyên Câu, Chu Tự Hằng cũng ngồi dậy, nhưng cậu hề kinh ngạc, chỉ bình thản chờ nghe Tiết Nguyên Câu tiếp.

      “Bố tôi dùng tiền để tôi được vào đây học, chứ ra thành tích của tôi rất kém, đủ trình để vào được Thanh Hoa.” Tiết Nguyên Câu theo bản năng sờ lỗ tai, chiếc khuyên bị cậu tháo ra, chỉ còn lại cái lỗ tai trống trơn.

      “Phòng bên cạnh kí túc phải vì có ai vào ở nên mới để trống.” Cậu tiếp, “Mà vốn dĩ tôi muốn được ở mình trong phòng đó.”

      Nhưng cuối cùng cậu thay đổi quyết định, cậu muốn được hưởng thụ cuộc sống bốn người đoàn kết vui vẻ, muốn được trở thành bạn với ba người kia.

      “Ừm…Bố dùng hết bao nhiêu tiền vậy?” Chung Thần cực kì sốc, tất nhiên rồi, vì cậu sinh ra và lớn lên trong gia đình gia giáo, hoàn toàn chưa từng ngờ đến là có chuyện như vậy, cho nên giọng cũng có phần cứng nhắc.

      biết.” Tiết Nguyên Câu ra vẻ thoải mái nhún vai, “Nhưng chắc là rất nhiều.”

      “Vậy tại sao dùng tiền đó để du học?” Sầm Gia Niên hỏi.

      “Thế hệ trước họ vẫn rất cổ hủ, cho rằng chuyện nước ngoài chẳng có gì đáng để tự hào, chỉ có vào được Thanh Hoa hay Bắc Đại mới xem như là làm rạng danh tổ tông.” Tiết Nguyên Câu đáp, “Nhưng tôi cực kì thích nơi này.”

      Sau khi vào đại học, Tiết Nguyên Câu cũng hiểu ra được nhiều điều, khiến cho cậu tỉnh táo lại sau quãng thời gian nổi loạn hồi trung học.Ở đây có Chu Tự Hằng vô cùng ưu tú, ưu tú đến chói mắt, tối nào cũng thức đêm để học, có Sầm Gia Niên hoạt bát nhanh nhẹn, chỉ chăm học mà còn năng nổ tham gia các hoạt động tập thể, có Chung Thần với khả năng Toán học vượt xa cả sức tưởng tượng, cần dùng máy tính cũng có thể cho ra kết quả ngay lập tức.

      Còn cậu chẳng biết làm cái gì cả.

      “Tôi muốn xin nghỉ học, nhưng mà…” Tiết Nguyên Câu rất , có chút nghẹn ngào, “Nhưng bố tôi mất rất nhiều công sức mới đưa tôi vào được đây, ông phải cố gắng tạo quan hệ, tặng quà, xã giao, uống đến chảy máu dạ dày…”

      Cậu lại im lặng lúc rồi mới tiếp: “Mà bản thân tôi đến tận bây giờ vẫn chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ ăn khép nép hạ mình với người khác của bố bao giờ.”

      Lúc này, trong kí túc xá còn có người trầm mặc hơn cả Tiết Nguyên Câu.

      Chu Tự Hằng tựa vào đầu giường , trong đầu lên rất nhiều hình ảnh.

      Chu Xung cũng từng như vậy, từng tặng quà cho người ta, xã giao thâu đêm, uống nổi nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, trong bụng chỉ toàn rượu chứ có nổi hạt cơm.

      Nếu đời có ai thương cậu, vẫn còn có Chu Xung luôn vì cậu mà trăn trở suy nghĩ, nếu đời có ai thương cậu, vẫn còn có Minh Nguyệt luôn lòng dạ tin tưởng cậu làm được.

      Có lẽ, cậu và Tiết Nguyên Câu cũng chẳng có gì khác biệt cả.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 86

      Ban đêm trời tối đen như mực, chiếc đèn đường cuối cùng trong công viên Tử Kinh cũng tắt sau mười hai giờ.

      Vậy mà trong phòng kí túc của Chu Tự Hằng vẫn chưa có ai ngủ, chỉ ngồi xuất thần chiếc giường của mình.

      Bí mật của Tiết Nguyên Câu rất gây sốc đối với những cậu học sinh đơn thuần, Chung Thần và Sầm Gia Niên dường như mất suy nghĩ, cứ ấp úng há mồm mà thêm được gì.

      “Vậy sau này cậu định thế nào?” Yên lặng hồi lâu, Chu Tự Hằng bây giờ mới lên tiếng.

      Trong kí túc cũng bật đèn, giọng của Chu Tự Hằng lại rất bình tĩnh, Tiết Nguyên Câu chỉ có thể mượn ánh trăng để quan sát sắc mặt của Chu Tự Hằng, cậu biết ý tứ trong câu hỏi kia là gì, cũng biết bây giờ cách nhìn về cậu của Chu Tự Hằng thay đổi như thế nào.

      Tiết Nguyên Câu đưa tay chà mặt, hít thở sâu mấy cái rồi mới khổ sở : “Tôi cũng biết nữa.”

      Đây là đáp án duy nhất mà Tiết Nguyên Câu có thể đưa ra.

      “Cậu cứ bình tĩnh mà suy nghĩ.” Chu Tự Hằng lại , giọng điệu vừa chân thành lại vừa mang theo khích lệ.

      Gió từ ban công thổi vào làm Tiết Nguyên Câu thấy hơi lạnh, tự chủ được mà kéo chăn quấn lên người, vì muốn ấm hơn chút, cậu lại ôm lấy hai chân, cằm chống vào đầu gối.

      Chu Tự Hằng ngồi ngay đối diện cậu, tuy dựa vào tường, nhưng khí chất vẫn bị suy giảm, sống dưới cùng mái nhà, nhưng giữa người với người vẫn tồn tại khác biệt, ví dụ như cậu và Chu Tự Hằng.

      Dù là ở đâu Chu Tự Hằng vẫn là viên ngọc đẹp tỏa sáng rực rỡ, cậu ấy chỉ có ngoại hình đẹp, mà còn có nhân cách cao thượng, lúc này trong kí túc chỉ còn mỗi Chu Tự Hằng là bình tĩnh chuyện với Tiết Nguyên Câu cậu, tư thái và nét mặt lại hề có vẻ gì là làm bộ làm tịch.

      “Nhưng tôi nghĩ được.” Tiết Nguyên Câu rầu rĩ , “Nghe thầy giáo giảng bài mà tôi hiểu nổi lấy chữ, điểm thi tốt nghiệp của tôi hề cao, cũng có năng khiếu gì khác cả, tôi giống cậu, có được thành công về cả việc học lẫn việc .”

      Chu Tự Hằng xuyên qua bóng tối nhìn nét mặt của Tiết Nguyên Câu hồi lâu, mím môi .

      Cậu và cậu ta từng rất giống nhau.

      Nhưng so với Tiết Nguyên Câu cậu may mắn hơn rất nhiều.

      Chu Tự Hằng mở di động ra, đọc tin nhắn của Chu Xung và Minh Nguyệt, cuối cùng nằm xuống gối đầu lên cánh tay mà ngủ.

      Đêm nay cậu giấc mơ dài, dường như cuộc sống trong hai mươi năm qua của cậu được tái lại cách đầy đủ trong giấc mơ ấy vậy, Minh Nguyệt nở nụ cười tươi như hoa, hai mắt cong lại như vầng trăng.

      Có thể vì tâm ý tương thông, hoặc cũng có thể là Minh Nguyệt cảm nhận được nỗi nhớ nhung của cậu trong giấc mơ, cho nên buổi trưa hôm sau lại xuất ngay trước mắt cậu.

      Cuối tháng chín, buổi sáng trời lạnh, nhưng đến trưa lại rất nóng, Minh Nguyệt mặc cái váy thêu hình hoa bồ công , tươi cười vui vẻ đứng ở cổng công viên Tử Kinh.

      đến tay mà cầm theo túi đầy sách, dáng vẻ rất nghiêm túc.

      “Em nghe muốn tham gia vào đội tuyển thi đấu giải ACM năm nay, nên em mua cho mấy cuốn sách tham khảo này.” Minh Nguyệt , “Em hiểu lắm về mấy cái này, nên nhờ Mạnh Bồng Bồng giới thiệu.” hơi đỏ mặt, ngượng ngùng cười.

      Chu Tự Hằng nghiêng đầu nhìn Minh Nguyệt, tay cầm lấy túi sách, tay ôm vào lòng.

      “Có cả hai cuốn ‘Thái độ lập trình’ và ‘Hướng dẫn quy tắc mã hóa C++’ đấy, em nhìn thấy nó ở hiệu sách.” Minh Nguyệt dựa sát vào cậu cách rất tự nhiên.

      Ngữ khí của xen lẫn chút tự hào, Chu Tự Hằng lập tức khen ngợi: “Em giỏi lắm.”

      Chỉ là câu đơn giản nhưng lại dễ nghe hơn bất kì câu nào khác, Minh Nguyệt ôm lấy hai gò má, hai mắt tràn ngập nụ cười, cũng khen ngược lại Chu Tự Hằng: “ giỏi hơn, em nghe bảo cuộc thi này rất khó.”

      cảm thấy Chu Tự Hằng cực kì cực kì giỏi.

      Trong mắt toát ra hâm mộ, Chu Tự Hằng cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng vẫn thành với : “Chỉ mới sơ tuyển thôi, chưa chắc được nhận.” Sau khi tan học, các sinh viên ra ngoài, chuyện với nhau toàn bằng các từ ngữ chuyên ngành, trong ánh mắt ai cũng tràn đầy tự tin.Chu Tự Hằng vuốt ve bả vai Minh Nguyệt, : “Sinh viên năm hai có nhiều kinh nghiệm hơn .”

      Minh Nguyệt nghe xong hiểu ngay, nhưng đáp lại rất nhanh: “Em lại cho rằng quá trình quan trọng hơn.” Ngụ ý là để ý đến việc Chu Tự Hằng có nhận được kết quả tốt hay , luôn toàn tâm toàn ý tin tưởng và kì vọng vào Chu Tự Hằng, lúc nào cũng sẵn sàng động viên và khích lệ tinh thần cậu.

      thể phụ lòng em mua sách cho được.” Chu Tự Hằng lắc túi sách trong tay, “ nhất định cố gắng hết sức.”

      Sau khi tìm kiếm mấy lần, Chu Tự Hằng cũng biết là mấy cuốn sách này rất khó mua, lên thư viện cũng phải đặt trước rất lâu mới mượn được.

      Cậu đoán là Minh Nguyệt phải mất rất nhiều thời gian để tìm, thậm chí còn phải hết mấy cửa hàng mới mua được, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ hiểu là tấm lòng của dành cho cậu lớn đến mức nào, Chu Tự Hằng hỏi về quá trình, chỉ thầm đưa ra quyết định trong lòng.

      Ngày mai là sinh nhật của Minh Nguyệt, cho nên chiều hôm nay Chu Tự Hằng dẫn ra ngoài xem phim.

      Tuy chỉ là bộ phim tình cảm với nội dung quen thuộc, nhưng Minh Nguyệt vẫn thấy rất hay.

      Chu Tự Hằng lại đặt tâm tư vào bộ phim, nhìn lên phía trước, cậu thấy có cặp đôi hôn nhau.

      nhìn gì thế?” Minh Nguyệt nghiêng đầu, giọng hỏi.

      Chu Tự Hằng thành khai báo: “Nhìn người ta hôn nhau.”

      Về phần tại sao cậu lại nhìn, hơn nữa còn nhìn rất chăm chú, nguyên nhân cần cũng biết.

      Tay Minh Nguyệt bị Chu Tự Hằng nắm rất chặt, mười ngón tay đan vào nhau, cúi thấp đầu, hơi chần chừ nhưng vẫn can đảm hỏi: “Vậy nghĩ sao?”

      nghĩ…” Chu Tự Hằng ghé sát vào , hỏi: “Có thể chứ?”

      Trong rạp rất tối, nhưng ánh mắt của cậu lại sáng rực, có thể nhìn ra được là cậu rất mong đợi.

      Tuy tâm trạng vô cùng nóng lòng và hồi hộp, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn đợi câu trả lời từ Minh Nguyệt.

      ra em cũng muốn.” Minh Nguyệt giữ chặt cổ Chu Tự Hằng, ngẩng đầu hôn cậu cái.
      ---
      ra cậu Tiết là cửa sau vào, có thể cậu ấy chính là tương lai của Chu Chu nếu như Chu Chu tỉnh ngộ sớm :-( Nhưng thay đổi bây giờ liệu có còn quá muộn với Tiết Nguyên Câu nhỉ :-(
      Ôi bé Nguyệt, lâu rồi gặp, bé vẫn bạo dạn như ngày nào :)))
      Chương 87: 18/4/18 <3

    5. Lamei

      Lamei Well-Known Member

      Bài viết:
      138
      Được thích:
      607
      Đọc liền 1 lúc 3 chương, vẫn chưa thấy đủ :))

      thế nào nhỉ, hồi đầu Tiết Nguyên Câu xuất là tôi thấy có vấn đề rồi, @Ngân Nhi dạ cả tin còn bảo "playboy thi được Thanh Hoa đó nha" còn nhớ :v Nhưng phải công nhận điều, nếu CTH gặp được Trần Tu Tề e là cũng thành TNC phẩy rồi, nhưng là phiên bản ưu việt hơn 1 chút vì vốn dĩ cậu ta cũng thông minh sáng láng và có 1 bạn xịn mọi bề như MN. À vì sao lại là Trần Tu Tề à, chính vì TTT xuất , chính vì TTT bảo với MN là CTH tốt, đáng tin thế nên mới có CTH ngày nay đó quý zị :v

      Ôi bé Nguyệt, bé vẫn là nữ chính xinh đẹp phóng khoáng như vầy, rảnh là chạy tới Thanh Hoa tuyên bố chủ quyền, nổi tiếng đến mức thầy giáo cũng biết mặt chỉ tên :)) Được lắm, coi như CTH hoa đào có nở liên miên cũng bị Nguyệt đại nhân phá cho tan nát tơi bời thôi. Poor các chị em Thanh Hoa, chúc các chị em may mắn lần sau nhé *vẫy vẫy*
      hargane187, linhdiep17, Yoolirm Park11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :