1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      @Lamei Có khúc truyện mẹ BD bắt BD giảm béo bố BD lén cho BD ăn thịt kho tàu đó, BD vẫn sống với mẹ bình thường ý
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Lamei

      Lamei Well-Known Member

      Bài viết:
      138
      Được thích:
      607
      @cuncon Mình có nhớ khúc đó nè, nhưng mà cứ nghĩ nó xảy ra từ nhiều năm trước rồi cơ, tóm lại trong ấn tượng của mình gia đình BD hạnh phúc, bố BD lúc con nằm viện cũng tự trách ghê lắm mà. Thôi rồi để về cày lại 1 lượt từ đầu :))
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 74

      Trung tuần tháng bảy, Nam Thành mưa rơi liên miên, mây đen kéo đến phủ kín bầu trời, nhưng việc này làm ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng vui vẻ của Chu Tự Hằng, trước khi tàu hỏa lăn bánh, cậu còn phấn khích mà ngâm nga hát, đưa tay vẽ vầng trăng khuyết lên cửa kính tàu.

      Vùng Giang Nam cứ vào tháng sáu tháng bảy là mưa suốt ngày suốt đêm, khung cảnh trở thành màu xám trắng ảm đạm.

      cửa kính tàu cũng bị phủ lớp mưa phùn mỏng, Chu Tự Hằng nhìn ngắm vầng trăng mà mình vừa vẽ, chưa cảm thấy hài lòng lắm, nên lại vẽ thêm hình trái tim ôm lấy vầng trăng.

      “Đẹp ?” Cậu chỉ vẽ mà còn muốn nhận được khen ngợi của Minh Nguyệt nữa, lúc này bản tính của cậu lại trở lại hồi bé, vui sướng hồi hộp vì tàu hỏa sắp chuyển bánh, đến Trương Gia Giới cách xa ngàn dặm.

      Minh Nguyệt phải là vui, nhưng biểu của bộc lộ ra bên ngoài như Chu Tự Hằng, bé dựa vào cái bàn trước ghế ngồi, tay chống má, dáng vẻ đoan trang nhìn hình Chu Tự Hằng vẽ, nghĩ lúc lâu mới đáp: “Đẹp lắm, nhưng vẫn còn thiếu thứ.”

      xong, gương mặt bé hơi hồng lên, nhưng tay che rồi.

      cửa kính có hình trái tim, có vầng trăng, hai mắt Chu Tự Hằng bỗng lóe lên, cậu gật đầu, viết vào bên trái hình trái tim chữ “I”.

      Thêm chữ vào khiến cho bức tranh trở nên có ý nghĩa hơn.

      chữ I này cảm giác vừa ngọt ngào lại vừa ý sâu xa, hay hơn là ghi chữ “I love you”.

      Bạch Dương cảm thấy ghen tị nên quay đầu muốn nhìn nữa, lại đúng lúc đối diện với gương mặt nghiêng của Mạnh Bồng Bồng.

      Mặc dù còn lâu mới nhập học, nhưng Mạnh Bồng Bồng học trước chương trình Toán ở đại học, nhìn các công thức viết giấy nháp đủ biết là công lực của bạn này rất thâm hậu rồi.Mạnh Bồng Bồng là con mọt sách học giỏi chân chính, Bạch Dương biết vì sao mà bé lại đồng ý lời mời du lịch lần này.

      Học ở nhà ràng là thoải mái hơn ở tàu hỏa mà, nhưng lý do vì sao Bạch Dương dám hỏi.

      Bạch Dương rón rén dịch sát lại gần, yên lặng nhìn Mạnh Bồng Bồng ngồi giải đề Toán, cậu chỉ mới nhìn lát thôi là Mạnh Bồng Bồng liền dừng bút, mím môi rồi hỏi: “Cậu nhìn có hiểu gì ?”

      Tất nhiên là Bạch Dương hiểu gì, cậu nghiêm túc lắc đầu, lại nghĩ việc Mạnh Bồng Bồng chuyện với cậu chính là tạo cơ hội cho cậu, cho nên cậu lập tức bổ sung: “Cậu dạy mình được ?”

      Chuyện dạy kèm cho Bạch Dương phải ngày ngày hai, nên Mạnh Bồng Bồng gật đầu đồng ý luôn, hơn nữa còn kiên nhẫn giảng giải cho cậu.

      Sau khi nghe lúc, Bạch Dương thành khai báo: “Mấy cái này mình nghe hiểu.” Cậu chưa từng tiếp xúc qua mấy bài toán ở đại học.

      Nhưng cậu muốn Mạnh Bồng Bồng chê cười mình, cho nên lại chỉ vào bài hàm số ở trang tiếp theo, : “Cái này mình biết, nó là đồ thị hàm số hình trái tim.”

      Cậu xong câu đó là Mạnh Bồng Bồng yên lặng.

      biết có phải là ảo giác của cậu hay , hình như mặt của Mạnh Bồng Bồng hơi đỏ lên dưới ánh đèn vàng ấm áp tàu hỏa, giống như đánh chút má hồng lên làn da trắng nõn vậy.

      Bạch Dương kịp quan sát kĩ, vì tàu hỏa xuất phát, rời khỏi nhà ga Nam Thành, vì hơi xóc nảy nên Mạnh Bồng Bồng đành cất sách Toán vào trong ba lô.

      Tâm tư của con nhạy cảm hơn nhiều, ai nhìn vào thấy là Mạnh Bồng Bồng xấu hổ.

      Chuyến du lịch từ hai người tăng lên bốn người, đây là đề nghị của Minh Đại Xuyên, đồng ý việc con mình du lịch với đứa con trai, mặc dù hai đứa đương khá lâu, nhưng Minh Đại Xuyên vẫn mực cho rằng cái con sói Chu Tự Hằng kia đáng tin cậy, trong lòng nhất định có ý đồ bất chính với Tiểu Nguyệt Lượng nhà .

      Chu Tự Hằng rất vui vẻ đồng ý lời đề nghị này, lập tức rủ thêm Bạch Dương và Mạnh Bồng Bồng cùng.

      Minh Đại Xuyên ngày xưa vốn là thủ khoa khối khoa học tự nhiên, cho nên cũng rất thích tân thủ khoa Mạnh Bồng Bồng, cũng cho rằng bé là người hiểu biết lại có lý trí, thành ra cũng cảm thấy an tâm hơn với chuyến du lịch này.

      Nhưng hiển nhiên là Minh Đại Xuyên an tâm quá sớm rồi, vì lúc này Mạnh Bồng Bồng còn tự lo cho mình được nữa là để ý đến Minh Nguyệt.

      Chu Tự Hằng cũng chẳng quan tâm đến Bạch Dương và Mạnh Bồng Bồng, tâm tư của cậu nửa đặt ở chỗ Minh Nguyệt, nửa đặt vào cái máy ảnh.

      Cậu vẫn còn loay hoay với cái máy ảnh mới mua, cứ chỉnh chỉnh rồi chụp thử suốt.

      Và rất hiển nhiên, Minh Nguyệt trở thành người mẫu của cậu.

      Nhưng sau khi chụp được vài kiểu, cậu nhìn lại rồi nhíu mày, hình như có chút phiền não.

      Minh Nguyệt : “Có vấn đề gì ạ?”

      “Chụp đẹp.” Chu Tự Hằng thở dài .

      Minh Nguyệt là rất khéo hiểu lòng người, liền an ủi cậu: “Là do tư thế của em đẹp sao? Hay là vừa rồi em lỡ chớp mắt?” bé hơi le lưỡi xấu hổ, “Vậy bọn mình thử chụp lại thêm nhiều lần nữa xem.”

      Bàn tay trắng nõn của bé đặt cánh tay Chu Tự Hằng làm nũng, khiến cho cậu khỏi liếc mắt nhìn cổ tay mảnh khảnh tuyệt đẹp của bé.

      Lúc tàu xuất phát là ba giờ chiều, vì mùa mưa nên sắc trời hơi tối, trong toa có bật đèn, gương mặt Minh Nguyệt được ánh sáng chiếu vào, đôi môi căng mọng đỏ tươi, lông mày đen mảnh như vẽ, mặt mộc nhưng nhìn như trang điểm qua, mơn mởn như trái đào chín.

      Chu Tự Hằng nhìn lại ảnh trong máy, lắc đầu : “ phải lỗi tại em.”

      Giọng cậu hơi khàn nhưng rất chân thành, ghé vào tai Minh Nguyệt : “ cảm thấy cái máy ảnh này chụp nổi phần mười vẻ xinh đẹp của em.”

      Câu này là , nhưng Minh Nguyệt lại đỏ mặt : “Chắc là tại ‘Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ đấy.”

      Chu Tự Hằng phản bác, chỉ mỉm cười hôn lên má cái.

      thân mật coi ai ra gì kia chẳng mảy may quấy rầy đến Mạnh Bồng Bồng, nhưng lại làm Bạch Dương tổn thương sâu sắc, vì muốn bầu khí trở nên sôi nổi hơn, cậu đề nghị: “Bốn người chúng ta chơi bài !” Cậu ra ám hiệu với Chu Tự Hằng, Chu Tự Hằng ngầm hiểu nên đồng ý, có Minh Nguyệt và Chu Tự Hằng tham gia, Mạnh Bồng Bồng chẳng có lý do gì để mà từ chối.

      Bạch Dương mục đích là muốn thể sở trường của mình trước mặt Mạnh Bồng Bồng, cục trưởng Bạch chơi bài rất giỏi, Bạch Dương theo bố học được rất nhiều chiêu, mặc dù sở trường này mấy tích cực, nhưng cậu vẫn muốn thể chút.

      Ván bài bắt đầu cách thuận lợi và kết thúc mấy tốt đẹp, đánh mười ván Mạnh Bồng Bồng thắng bảy, Chu Tự Hằng thắng ba, Bạch Dương chưa nếm được cảm giác chiến thắng dù chỉ lần.

      Đây là câu chuyện vô cùng đau thương, làm cho Bạch Dương mất hết tinh thần.

      Lúc này sắc trời dần tối, sau khi ăn xong bữa tối đơn giản, xóc nảy khiến cho người ta cảm thấy mệt mỏi.

      Minh Nguyệt tựa đầu vào vai Chu Tự Hằng ngủ.

      được thoải mái lắm, Chu Tự Hằng ôm lấy bé, để bé gối đầu lên đùi mình, cũng điều chỉnh lại tư thế ngồi cho bé cảm thấy dễ chịu nhất có thể.

      Động tác của cậu cực kì dịu dàng, gương mặt được ánh đèn vàng chiếu vào trông càng thêm ấm áp.

      Bạch Dương nhìn Mạnh Bồng Bồng, bé cũng ngủ rồi, đầu gục vào cái bàn , mái tóc ngắn ngang vai xõa xuống che kín mặt, để lộ ra đoạn cổ trắng nõn, Bạch Dương rất muốn chạm vào, nhưng tay vừa mới giơ ra thu lại ngay.

      Trong khoang tàu này cũng có nhiều người lắm, nếu có cũng ngủ hết rồi, bầu khí rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe chạy đường ray truyền tới.

      Bạch Dương tựa lưng vào ghế ngồi, mở to mắt suy nghĩ lúc, bỗng giọng hỏi Chu Tự Hằng: “Đại ca, muốn thương phải làm thế nào?”

      Lời của Bạch Dương nghe ràng, nhưng Chu Tự Hằng vẫn ngầm hiểu được.

      Chuyện này đến chính cậu cũng có kinh nghiệm gì để chia sẻ, vì ngay từ cuộc sống của cậu xoay quanh Minh Nguyệt rồi, mà Minh Nguyệt lại là bé rất đáng và dịu dàng, nhưng tình hình của Bạch Dương lại giống vậy, cậu ta và Mạnh Bồng Bồng thuộc hai đẳng cấp khác nhau, cao thấp.

      Cậu lính mới Bạch Dương này, biết nên làm thế nào với đại boss Mạnh Bồng Bồng.

      Chu Tự Hằng có chiêu gì để với Bạch Dương cả, cậu chỉ vuốt tóc Minh Nguyệt, nghĩ lúc rồi : “Đặt người ấy ở trong tim, quan tâm người ấy nhiều hơn chút.”

      Bạch Dương ngẩn người.

      Lúc này Bạch Dương mới để ý là tư thế ngồi của Chu Tự Hằng được thoải mái lắm, hai đầu gối tê cứng lại, nhưng Minh Nguyệt lại ngủ rất ngon lành.

      Bạch Dương thầm nghĩ, cậu học thêm được điều gì đó rồi.

      Lúc này, cậu đưa tay chạm vào mái tóc của Mạnh Bồng Bồng, vén những lọn tóc xõa ra sau tai bé.

      Minh Nguyệt mơ màng ngủ, nghe thấy lời Chu Tự Hằng , trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.

      Tàu hỏa cuối cùng cũng dừng lại ở nhà ga thành phố Trương Gia Giới, cầm hành lý ra khỏi ga là tám giờ tối, thành phố tràn ngập ánh đèn, đây là thành phố phát triển nhờ cảnh đẹp, mới đầu chỉ là vùng nông thôn , nhưng chỉ sau mười mấy năm ngắn ngủi, các nhà cao tầng mọc lên như nấm.

      Chu Tự Hằng đặt trước phòng khách sạn, từ ga tàu đón xe chỉ mất mười phút là tới.

      Ban công của phòng ở hướng ra mặt hồ, ban đêm rất yên tĩnh, tiếc mỗi là có gió mát thổi vào.

      Chu Tự Hằng tay kéo hai cái vali, chỉ chỗ sáng lên ở phía xa, : “Chỗ đó là động Thiên Môn đấy.”

      Động Thiên Môn là thắng cảnh đẹp ở Trương Gia Giới, ban đêm sáng rực ánh đèn, nhìn lung linh hơn cả ánh sao.Thế nhưng Minh Nguyệt lại có tâm trạng ngắm cảnh, bé chỉ mải thương lượng với Chu Tự Hằng: “Em yếu đuối đến mức đấy đâu, để em tự cầm hành lý của mình mà!”

      Chu Tự Hằng đồng ý, cậu xách vali lên cầu thang khách sạn, nhìn Minh Nguyệt : “ thấy hành lý của em nặng lắm.”

      xong câu đó, hiểu nghĩ gì mà mặt cậu lại đỏ lên, nhưng vì có bóng đêm che giấu nên ai phát ra.

      Cho nên nếu nhìn bên ngoài thấy Chu Tự Hằng rất đứng đắn, cũng cực kì ga lăng, kéo hai cái vali mà cũng cần dùng nhiều sức.

      Bạch Dương lại học thêm được điều từ Chu Tự Hằng rồi.

      Nhưng rất nhanh, cậu liền phát ra rằng hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

      Khách sạn mùa du lịch nên rất đông khách, Chu Tự Hằng đặt ba phòng, trong đó có hai phòng đơn và phòng đôi, Bạch Dương nghĩ để hai bạn nữ ở chung phòng là tốt nhất.

      Nhưng Chu Tự Hằng lại rất ung dung kéo hai cái vali của mình và Minh Nguyệt, sau khi được lễ tân kiểm tra thẻ căn cước xong, rất tự nhiên, cậu cầm lấy thẻ mở cửa của phòng đôi.

      “Bọn mình ở cùng nhau.” Cậu với Minh Nguyệt.

      Đây ràng là quang minh chính đại giở trò lưu manh mà.
      ---
      Tôi này các chị em, chương sau kích thích cộng ngọt ngấy muốn xỉu nhá :)) Nên là á, thời gian đăng là ngày mai, ngày kia hay ngày kìa còn phụ thuộc vào nhiệt tình của các đấy, tôi để ngày post đâu nha, nếu các chị em nhiệt tình mai được đọc luôn nhá :))

      Ôi chú Minh ơi chú Minh chết rồi chú Minh ơiiiii :))))
      Last edited: 8/6/18
      Mun lùn, Huỳnh Thượng Hỷ, pOn81 others thích bài này.

    4. xukem

      xukem Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      109
      Dời ơi nhiệt tình nhiệt tình lắm nàg ơi . Hóg chươg sau quá:yoyo19::ex10::ex10:
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Giao thỏ cho sói mà Chú Minh ko biết. Khi biết chỉ biết la trời thôi chú Minh ah. Phòng tuyến của chú ko vững chắc gì cả. Thanks
      Matcha2604Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :