1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Chết cười vs kĩ năng trèo tường đc luyện mấy năm khu học của ông chin :hoho: may có kĩ năng đó mà ông ms vào đc vs vợ :hoho: tiểu nguyệt chọn bài múa đúng tâm trạng và cảm xúc qá (y) chung là chúng nó càng ngày càng ngọt, ngọt đến nỗi chắc t sắp bị tiểu đường r :yoyo36: À song nữa chứ đáng phết nhỉ cũng tình cảm chứ k sắt đá j đâu
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Hiyoko

      Hiyoko Active Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      102
      Lâu lắm ms vào comt ủng hộ editor( vì lười+ dốt văn)
      Mị chỉ ghé ngang qua để hỏi xem bao h chân ái của mị ms xh :yoyo23:
      hấp hối vì bội thực thức ăn cho chó:sad:
      :-*@NgânNhi
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 70

      Việc học của lớp mười hai là quá trình rèn luyện nghiêm khắc nhưng cũng rất nhàm chán, bài tập và đề thi chất cao như núi, bút hết mực vứt đầy mấy cái sọt, giấy nháp viết chi chít những công thức toán học, tiếng bút xẹt xẹt càng ngày càng gấp gáp hơn, cuối cùng thời gian đếm ngược cũng tới.

      Dòng chữ thầy Thành viết ở góc bảng đen vẫn ở nguyên đó bị xóa , mỗi lần trước và sau khi thi, đều có những học sinh ngồi đọc lại: “Có chí ắt thành, phá phủ trầm chu, người có công, trời phụ.” Việc này chỉ nhằm khích lệ tinh thần và giữ vững tâm lý, nhưng ràng là rất có tác dụng.

      Bên dòng chữ kia là những con số được viết bằng phấn màu đỏ.

      Buổi sáng ngày 31 tháng 5, con số đếm ngược kia chuyển thành số 7, chỉ còn 7 ngày nữa thôi.

      Lớp học được ánh nắng vàng rực rỡ bao phủ, chữ viết tấm bảng đen dường như cũng tỏa ra ánh hào quang, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng đồng hồ kêu tích tắc tích tắc từ sâu trong lòng mình.

      Hôm nay cũng là ngày công bố thành tích của kì thi tháng lần thứ 3 toàn thành phố.

      Mạnh Bồng Bồng vẫn giữ vị trí thứ nhất trong khối chuyên khoa học tự nhiên toàn thành phố, Chu Tự Hằng đứng thứ hai của khối và đứng thứ năm toàn thành phố, đây là thành tích vô cùng xuất sắc, cũng là thành tích tốt nhất của Chu Tự Hằng tính đến thời điểm này.

      uổng công cậu ngày đêm vất vả học tập.

      Minh Nguyệt vui lắm, như thể người đạt được thành tích đó chính là mình vậy, cả buổi sáng cứ cười khúc khích mãi thôi, thỉnh thoảng lại phải cầm sách lên che mặt.

      Giờ Ngữ Văn, thầy Vũ trả bài thi, sau khi chữa bài xong, thầy đứng bục giảng, chậm rãi nhìn gương mặt của từng học sinh.Ông hơn sáu mươi, có đôi mắt nhuốm màu của thời gian, nhưng con ngươi vẫn rất nhạy bén và sáng tỏ.

      “Đây có lẽ là tiết Văn cuối cùng mà thầy dạy các em rồi.” Thầy Vũ chống tay lên bàn giáo viên, ngón tay vuốt mép bàn, ông dạy học suốt mấy thập niên, đứng bục giảng nghênh đón hạ qua đông đến, tiễn biết bao thế hệ học trò rời khỏi mái trường này.

      Phòng học cực kì yên tĩnh, ai chuyện riêng, tất cả đều ngẩng đầu nhìn thầy, khi chỉ còn vài ngày, ai nấy đều có kế hoạch học tập của riêng mình, các thầy can thiệp vào.

      “Cũng là tiết Văn cuối cùng trong đời thầy.” Thầy Vũ cười , lên nếp nhăn khóe mắt và khóe miệng, “Dạy các em xong là thầy cũng chính thức về hưu, cho nên thầy rất quý trọng quãng thời gian được đồng hành cùng các em, nhưng ai có thể níu giữ được thời gian, thầy cũng già rồi.”

      Nghe tới đây, số nữ sinh đa sầu đa cảm đỏ hoe cả hai mắt, Bạch Dương cũng nước mắt lưng tròng.

      “Thầy ơi, thầy già, thầy vẫn đẹp trai lắm ạ!” Minh Nguyệt khen thầy.

      Chu Tự Hằng thấy Minh Nguyệt rất đúng, cũng phụ họa huýt sáo cái: “Lão soái ca!”

      Tiếng huýt sáo và đùa giỡn thể làm vơi nỗi buồn ly biệt lúc này, thầy Vũ cầm lấy phấn, tiếp: “Thầy muốn tặng các em hai câu.” xong liền khẽ xoay người, nhàng múa phấn tấm bảng đen.

      “Đây là câu đầu tiên…” Thầy Vũ viết, “Có người từ quan về quê cũ, có người học hành suốt đêm thâu.”

      Sau đó ông gọi Chu Tự Hằng đứng lên phát biểu cảm nghĩ của mình về câu này.

      Chu Tự Hằng làm cho ông thất vọng, cậu : “Câu này có thể phân tích thành nhiều ý khác nhau, nhưng đối với riêng em câu này có ý nghĩa là cuộc đời rất dài, mỗi người đều có những lựa chọn của riêng mình, sống theo cách mà bản thân mong muốn.”

      Thầy Vũ rất đồng ý với quan điểm của Chu Tự Hằng, ông hài lòng gật đầu mỉm cười, cậu học sinh này hồi trước còn chỉ viết được vào trong giấy thi câu [Ánh nắng chiều đẹp, Vương Bột miêu tả rất xuất sắc], vậy mà hôm nay có thể cảm nhận được câu thơ quen thuộc lắm rồi.

      Đó chính là tiến bộ.

      Thầy Vũ hiểu khả năng học Văn của Chu Tự Hằng, vốn tin vào chuyện vừa sinh ra là thiên tài, nên ông biết, mỗi lần Chu Tự Hằng tiến bộ lên, đều dựa vào cố gắng và nỗ lực của chính bản thân mình.

      Minh Nguyệt thầm giơ ngón cái với Chu Tự Hằng, sau đó ghi nhớ lại câu thơ “Có người từ quan về quê cũ, có người học hành suốt đêm thâu”, Mạnh Bồng Bồng cũng học thuộc lòng giống bé.

      “Câu thứ hai tôi muốn với các em là…” Thầy Vũ lại viết tiếp, “Tiền đồ như biển lớn, tương lai còn rất dài!”

      “Câu này tôi lấy từ ‘Lời dạy thiếu niên Trung Quốc’, chúc các em có kì thi tốt nghiệp trung học thành công!”

      Sau vài giây yên lặng, toàn thể học sinh lập tức hẹn mà cùng vỗ tay hoan hô như sấm.

      Ánh mặt trời dường như sáng hơn lên chút, chiếu vào vách tường màu trắng, tạo thành từng mảng cao thấp nối tiếp nhau như cánh đồng đến vụ thu hoạch.Mạnh Bồng Bồng tuy thu hoạch được đáng kể rồi, nhưng bé vẫn ngừng cố gắng, từng phút từng giây đều dành trọn cho việc học.

      Tiết học kết thúc, trong giờ giải lao ngắn ngủi, Bạch Dương cầm hai bình nước , qua lối bên cạnh chỗ ngồi của Mạnh Bồng Bồng, đến chỗ máy đun nước để lấy nước.

      Lối vì vướng những chồng sách bàn học nên khá hẹp, nhưng Bạch Dương qua rất bình thường, vì bây giờ vóc dáng cậu trở nên cao gầy rồi.

      Mạnh Bồng Bồng ngẩng đầu, nhưng cũng nhận ra khi cái bóng của Bạch Dương rơi xuống mặt bàn của bé hai lần liền.

      bé dừng bút, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, quay sang hỏi Minh Nguyệt: “Cậu muốn vào trường nào? Học viện múa Bắc Kinh à?” Hồi tháng Minh Nguyệt điền nguyện vọng vào bốn trường nghệ thuật và đều nhận được tin tốt, nhưng trong số đó bé thích nhất là học viện múa Bắc Kinh.

      Thành tích của Minh Nguyệt ở ban khoa học tự nhiên phải là xuất sắc, nhưng điểm thi năng khiếu cực kì tốt.

      “Mình học cùng thành phố với Chu Chu.” Minh Nguyệt ngồi làm bài tập Hóa, nghe vậy cười đáp, “Nếu ấy đỗ đại học Thanh Hoa bọn mình cùng nhau đến Bắc Kinh, còn nếu học đại học Nam Thành cũng được.”

      Hôm nay bé buộc nửa tóc lên bằng cái dây màu xanh lam, nhìn vô cùng dịu dàng nữ tính, Mạnh Bồng Bồng cảm thấy bạn này tựa như cơn mưa xuân ở Giang Nam vậy, khi cười có nét duyên dáng thể bằng lời.

      Tuy nhìn qua có vẻ yếu đuối là vậy, nhưng ánh mắt của Minh Nguyệt lại kiên định và quả quyết hơn bất cứ ai, bé có thể hiểu được là bản thân mình mong muốn điều gì.

      Mạnh Bồng Bồng cảm thấy, với tính cách này, Minh Nguyệt tương lai cực kì tốt đẹp, nhưng sau khi suy nghĩ, bé lại hỏi: “Cậu tin tưởng Chu Tự Hằng đến thế sao?”

      Thi đại học là cuộc chiến tựa như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, chỉ dựa vào năng lực mà còn cần cả yếu tố may mắn nữa, bất kể là đại học Nam Thành hay đại học Thanh Hoa cũng đều là những trường nằm trong top đầu của cả nước.

      “Tại sao lại tin chứ?” Minh Nguyệt nghiêm túc , “Mỗi ngày ấy đều ngủ lúc trời rạng sáng, sau đó lại phải dậy lúc sáu giờ, buổi trưa nghỉ ngơi, chỉ dựa vào nỗ lực và cố gắng ấy cũng đủ khiến cho mình tin tưởng ấy vô điều kiện rồi.”

      Những gì đều là .

      Chu Xung cảm thấy con trai vất vả quá, lúc hút thuốc nghĩ đến mà thương, nước mắt lưng tròng, nhưng dám với con, chỉ mang rượu đến tìm Minh Đại Xuyên tâm , : “Đôi khi tôi muốn con trai đừng làm như vậy vì tôi nữa, quá mệt mỏi rồi, mấy tháng này nó gầy hẳn , trông thấy ánh đèn nó bật để làm bài tập suốt đêm mà tôi sao ngủ được…Có lúc mệt quá, nó gục luôn bàn rồi ngủ đến sáng, mặt hằn đỏ cả lên…Tôi có đầu tư cho nó du học, nó lại bảo muốn dựa vào tôi…Cậu , thành tích của nó tốt tôi cũng đâu có để ý gì, giờ thành tích của nó tốt rồi, tôi lại cảm thấy đau lòng lắm!”

      Minh Đại Xuyên chỉ cảm thấy Chu Xung quá thương con nên mới vậy, cho nên cũng gì.

      Mạnh Bồng Bồng cũng phải “tàn nhẫn” với bản thân như thế, mới có thể bảo vệ được hạng nhất của mình.

      Minh Nguyệt vừa xong, tiếng chuông vào học cũng vang lên ngay sau đó.

      Mạnh Bồng Bồng hỏi thêm nữa.

      Gương mặt của Minh Nguyệt được ánh nắng chiếu vào, làn mi hơi ánh lên tia sáng, từ dưới đáy lòng, Mạnh Bồng Bồng hiểu sao lại chậm rãi có cảm giác hâm mộ.

      Về phần hâm mộ ở điểm gì, Mạnh Bồng Bồng biết.

      Ngày cuối cùng của tháng năm cũng trôi qua như bao ngày khác.

      Minh Nguyệt ngồi sau xe đạp của Chu Tự Hằng, cùng nhau về nhà.

      Giờ tự học buổi tối năm lớp 12 luôn kết thúc rất muộn, lúc này trăng lên cao, mặt sông lấp lánh ánh vàng, hầu như các nhà tắt đèn ngủ, chỉ có những chiếc thuyền hoa và các quán bar là còn hoạt động.

      Chu Tự Hằng chở Minh Nguyệt lao xuống đoạn dốc của cầu đá, gió thổi vô cùng mát mẻ, Minh Nguyệt ở đằng sau cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo tựa như tiếng chuông gió.

      Đoạn đường này Chu Tự Hằng suốt từ năm cấp hai đến hết cấp ba, sáu năm trời, xe đạp cũng thay đến mấy chiếc, nhưng người ngồi đằng sau vẫn thay đổi, thay đổi duy nhất chính là cả hai đều lớn rồi.

      Chu Tự Hằng bị áp lực mấy bởi kì thi đại học, hoặc có thể là cậu tính toán kĩ càng từ trước rồi, cho nên tâm trạng rất ổn định.

      “Thi đại học xong bọn mình cùng nhau du lịch nhé.” Chu Tự Hằng tay cầm lái, tay nắm tay Minh Nguyệt, hơi xoay người nhìn về sau.

      đâu ạ?” Minh Nguyệt hỏi.

      “Cái này lại chưa nghĩ tới.” Chu Tự Hằng sờ chóp mũi Minh Nguyệt.

      “Thế nghĩ cái gì rồi?” Minh Nguyệt né tránh ngón tay cậu.

      Nghĩ cái gì ư?

      Nhắc tới đây, Chu Tự Hằng lập tức dừng được: “ nghĩ nhiều lắm, nghĩ đến lúc bọn mình tốt nghiệp cấp ba xong, cùng nhau du lịch, em mặc cái váy xinh, còn chụp nhiều ảnh đẹp cho em. nghĩ đến lúc bọn mình học đại học, đến trường của em để gặp em, biết là tàu điện ngầm hay xe bus nhanh hơn nhỉ. còn nghĩ đến việc em xinh đẹp như thế này, biết có bao nhiêu tình địch mới xuất nữa đây, phải cố gắng làm sao mới có thể khiến cho chúng nó biết khó mà lui. nghĩ đến khi vào đại học, chọn học chuyên ngành gì, tài chính hay là công nghệ thông tin, phải theo con đường nào mới nhanh chóng nuôi được em…”

      Trong bóng đêm, gương mặt của Chu Tự Hằng trở nên dịu dàng đến lạ thường.

      Cậu mới mười chín tuổi thôi, vậy mà nghĩ xa đến vậy rồi, mà trong viễn cảnh tương lai ấy, chỉ tồn tại duy nhất hình bóng của Minh Nguyệt.

      “Em dễ nuôi lắm!” Minh Nguyệt kéo vạt áo cậu, nghiêm túc , “Dễ nuôi ý!”

      bé mỉm cười, đôi mắt hoa đào mở to, khiến cho Chu Tự Hằng nhìn mà rung động.

      Cậu kìm được mà hôn cái lên má Minh Nguyệt.

      “Thế định nuôi em thế nào?” Minh Nguyệt xấu hổ cúi đầu, tuy trời tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy gò má ửng hồng của bé.

      Tay bé vẫn nắm chặt vạt áo Chu Tự Hằng, bàn tay trắng như tuyết, Chu Tự Hằng nghĩ lát rồi : “Nếu như có thể, mong là mình tìm được công việc thực tập vào năm ba đại học, kiếm chút tiền để sang năm tư thuê căn hộ ở gần trường em, sân thượng dùng để trồng hoa hồng, sau đó nuôi con chó Samoyed hoặc mèo Ragdoll mà em thích, rồi bọn mình sống cùng nhau ở đó.”

      Đây viễn cảnh đẹp, chỉ mới nghe cậu thôi cũng cảm thấy rất ngọt ngào rồi.

      Minh Nguyệt có thể cảm nhận được là Chu Tự Hằng rất nghiêm túc suy nghĩ cho tương lai.

      bé vừa mơ mộng lại vừa xấu hổ, áp mặt vào lưng Chu Tự Hằng, đúng như lời Chu Xung , cậu gầy rất nhiều, nhưng gầy có nghĩa là yếu , bé vẫn có thể cảm nhận được vững chãi lưng cậu.

      “Đến năm tư bọn mình phải sống chung sao?” Minh Nguyệt ngập ngừng hỏi.

      “Em muốn à?” Chu Tự Hằng dịu dàng hỏi.

      Minh Nguyệt cắn đôi môi đỏ mọng, ôm chặt eo Chu Tự Hằng, hồi lâu sau mới ấp úng : “Bọn mình ở cùng nhau, liệu có ảnh hưởng gì ? Ý em là…Có thể em quấy rầy đến việc học và làm của chẳng hạn? có cảm thấy phiền ?”

      ra em muốn hỏi là, liệu có…” Chu Tự Hằng dừng lại chút để cân nhắc lại từ ngữ, “Quấy rối em chứ gì?”

      Thời gian bỗng như ngừng trôi, ý trong câu đó, khiến cho các đầu ngón chân của Minh Nguyệt co rụt lại.

      đến khu biệt thự, Chu Tự Hằng dừng xe, Minh Nguyệt xuống, đầu vẫn cúi thấp, cái cổ mảnh khảnh trắng muốt dưới ánh trăng.

      đến vấn đề này làm bé cực kì xấu hổ, dù sao bé cũng hơn Chu Tự Hằng gần hai tuổi, da mặt rất mỏng.

      Nhưng Chu Tự Hằng lại rất thích điểm này của Minh Nguyệt, thích vô điều kiện.

      “Vậy có…Quấy rối em ?” Minh Nguyệt giọng hỏi.

      bé nhắm mắt theo Chu Tự Hằng, căng thẳng nắm chặt quai cặp, nhìn như đứa bé sợ hãi, nhưng cơ thể của hoàn toàn trưởng thành rồi.

      Chu Tự Hằng liếc nhìn ngực Minh Nguyệt, lại nhanh chóng rời mắt , yết hầu hơi giật giật, miệng khô khốc.

      dám cam đoan.” Chu Tự Hằng , bước tới ôm Minh Nguyệt, than thở bên tai bé: “Có thể quấy rối em, nhưng mà cảm thấy là em quấy rối .”

      “Tại sao chứ?” Minh Nguyệt đồng ý.

      Chu Tự Hằng vuốt ve vành tai bé, : “Em phải biết rằng, có người, chỉ cần tồn tại thế giới này, đối với cũng là quấy rối.”

      “Người đó, chính là em đấy, Minh Nguyệt.” Hơi thở ấm nóng của cậu phả vào trong cổ áo của bé.

      Minh Nguyệt thầm nghĩ, lúc này chắc hai tai của mình đỏ rực lên mất rồi.
      ---
      Ôi thôi thôi tau tìm đĩa bay để về sao Hỏa đây các mài ơiiii :)) sống nổi nữa rồi :)) Hai cái đứa này, vừa vừa phải phải thôiiiii :shiver:
      Chương 71: 17/3/18 <3

    4. Lamei

      Lamei Well-Known Member

      Bài viết:
      138
      Được thích:
      607
      Tôi trếttttttttt

      Trết chứ đùa đâuuuuuuu!!!!!!!

      Dồ ôi mới bao nhiêu tuổi, ĐH chưa thi tính toán làm thế nào để hẹn hò, làm thế nào để ngăn chặn tình địch, làm thế nào để năm 4 sống chung kìa :))))) Tao cá chỉ cần bé Hằng kiếm được tiền là lập tức tóm lấy bé Nguyệt đến cục dân chính, đăng ký xong lập tức có thể danh chính ngôn thuận sinh ra Chu Ngộ rồi =D]]]] Trong đầu tao bây giờ chính là cảnh tượng MN vác bụng bầu học ối giời ôi hahaha :ex10:

      , 2 đứa này đúng là trời sinh đôi đấy, em " ở đâu em học ở đó" còn "tương lai của chính là em" ok tao fineeee
      HoanHoan, Pe Mick, xukem4 others thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @Lamei Đọc lại văn án xem năm bao nhiêu tuổi chúng nó mới cưới nhauuuu :))) Chuyện hay còn ở phía sau nhá :))
      xukemChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :