1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Gom mấy chương để đọc 1 mạch cho . Trước đó biết là truyện sủng ngọt rồi, mà đọc mấy chương vừa rồi vẫn cứ khóc. là rất thích Minh lương, tưởng là yếu đuối mà lại dũng cảm hơn ai hết. Giờ chỉ chờ bên nhà trai nữa thôi :))))
      HoanHoanNgân Nhi thích bài này.

    2. Lamei

      Lamei Well-Known Member

      Bài viết:
      138
      Được thích:
      607
      @Ngân Nhi nên mới là CTH phải tích bao nhiêu đức mới gặp được MN chứ huhu. Chưa kể chứng kiến nàng từ lúc đỏ hỏn mới sinh cho đến lúc trưởng thành, nắm giữ biết bao nhiêu kỷ niệm và lần đầu tiên của người ta nữa đấy!!! Số mệnh cũng quá ưu ái cho CTH , đẹp trai thông minh bố nhiều tiền lại có nàng thơ tri kỷ tuyệt vời như thế đồng hành, mà kết cục còn được định sẵn là đố thằng nào giành được với tao nữa, tôi đây là phái nữ mà cũng ghen tỵ đầy vơi này :-(

      Chẹp, thôi cũng lại, MN cũng rất may mắn vì vừa chào đời tóm cổ được zai đẹp CTH mà lại còn nắm giữ được trái tim người ta nhiều chục năm trời :)) Người thích MN hiếm, nhưng từ đầu đến cuối chỉ nhìn mình MN, mình MN có lẽ là chỉ có CTH thôi, ai bảo thằng Cupid vui vui bắn tên như vậy chứ hehe :v
      HanVuong, anchip, A fang5 others thích bài này.

    3. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Tổng kết 4 chương bằng 2 chữ XUẤT SẮC (y) xuất sắc từ việc miêu tả tâm lý nhân vật của tác giả làm cho t phải khóc đến các xây dựng hình tượng của tất cả các nhân vật trong truyện đều tuyệt vời đặc biệt là chim , tiểu nguyệt và ba Chu :5: qá xuất sắc @Ngân Nhi ơii theo ý kiến chủ quan của t đây là truyện hay nhất trong tất cả các truyện mà edit <3<3 công nhận ngày càng edit lên tay nhé (y)(y)
      HanVuong, HoanHoan, neuhuyen2 others thích bài này.

    4. hargane187

      hargane187 Well-Known Member

      Bài viết:
      180
      Được thích:
      268
      Nỗ lực dễ nhưng thực phải cần 6 gia sư và mồ hôi công sức cùng kiên trì. Tác giả viết rất logic. I like it
      HoanHoan, neuhuyenNgân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 65

      là cuối tháng năm, ngày dài đêm ngắn, nhiệt độ tăng cao, tết Đoan Ngọ gần tới, lại chuẩn bị có hội thi thuyền rồng, các tuyển thủ tham gia mau chóng lau rửa sạch những chiếc thuyền màu đỏ, ngày ngày diễn tập sông.

      Cuộc sống tại của Chu Tự Hằng cũng giống như chiếc thuyền gỗ, an tĩnh vững vàng trôi mặt nước, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, ngày qua ngày như vòng tuần hoàn.

      Từ sáng sớm cho đến tối muộn, cùng Minh Nguyệt về về.

      Nhưng Chu Tự Hằng rất thỏa mãn với cuộc sống như vậy.

      còn tự do trốn học, còn tùy ý gây gổ đánh nhau, vào quán bar ồn ào, tất cả những gì bây giờ cậu có là đống tài liệu học tập chất cao như núi, là tập đề trải rộng như biển lớn, là những lời ngợi khen của các thầy giáo.

      Đôi khi cậu cũng muốn từ bỏ, nghĩ rằng “Nếu cực khổ như vậy, hay là bỏ quách cho xong”, trong đầu ngừng lên những suy nghĩ tiêu cực, nhưng cuối cùng cậu vẫn quyết tâm được trở thành người thất bại.

      Minh Nguyệt dạo này thường phải ngủ giấc trong giờ tự học buổi tối, Chu Xung mua sữa tươi chất đầy trong tủ cho cậu.Chu Tự Hằng vô cùng mong đợi được nhìn thấy gương mặt tươi cười của Minh Nguyệt vào mỗi buổi sáng, cũng mong đợi đến tối về nhà nghe thấy Chu Xung vui vẻ “Con trai về rồi đấy à!”.

      Những điều này kết hợp lại tạo thành thứ ánh sáng rực rỡ và ấm áp, xóa tan lớp sương mù nặng nề bám người cậu, khiến cho cậu nhìn thấy được niềm hi vọng vào tương lai.

      Chu Tự Hằng muốn trở thành người tốt, nỗ lực phấn đấu hết mình vì tương lai sau này.

      Trong cái tương lai ấy, có Minh Nguyệt, có Chu Xung, còn cụ thể thế nào Chu Tự Hằng thể miêu tả được, thậm chí vẫn còn rất mơ hồ.

      Nhưng cho dù vậy mỗi lần nghĩ tới, cậu vẫn tự chủ được mà bật cười, tinh thần dâng cao, tiếp tục cầm bút ngồi làm đề.

      Cậu còn nghỉ trưa, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào khung cửa sổ, từng tia sáng đứt gãy rơi xuống gương mặt và mái tóc cậu, từng đường nét khuôn mặt cậu đều tinh xảo đẹp đẽ như ngọc, dáng vẻ lại vô cùng điềm đạm và hiền lành.

      Tựa như người hoàn toàn khác.

      Bạch Dương gục xuống bàn, nghĩ thầm trong lòng.

      Cậu ta lại cho rằng Chu Tự Hằng trải qua cuộc sống ngày qua ngày giống nhau, chiếc thuyền gỗ được cậu chèo ngày nặng hơn, bọt nước bắn lên cũng mạnh lên từng ngày, những mặt tốt của cậu gần như được thu lại hết, tính tình nóng nảy bốc đồng cũng còn nữa.

      Chu Tự Hằng trưởng thành lên qua từng ngày.

      Bạch Dương cúi thấp đầu, nghiêng mặt qua bên nhìn bóng lưng của Mạnh Bồng Bồng, gần như trở thành trung tâm của lớp học vậy.

      bạn mặc đồng phục học sinh, quạt trần quay ngay đầu, làm chiếc áo sơ mi mỏng khẽ lay động, mái tóc ngắn chỉ dài quá mang tai chút, lộ ra cái cổ thon dài.

      Mạnh Bồng Bồng rất gầy, Bạch Dương nhìn mà thầm nghĩ, biết cơ thể bé kia có thể chống đỡ được cái đầu với bộ não siêu khủng hay nữa.

      Mỗi cậu thiếu niên đều giống như những chú chim non, khi góc của miếng vải đen che chắn cơ thể được nhấc lên, làm cho những tia nắng chói mắt chiếu vào, cũng là lúc thanh xuân được đánh thức.

      Đối với Bạch Dương, tia nắng đó chính là vào ngày mùa đông rét đậm, trong căn phòng học sáng rực và trống trải, có tên là Mạnh Bồng Bồng, đẩy bài thi Toán của mình về phía cậu.

      Bạch Dương nhớ hơi thở thơm tho lạnh lẽo của Mạnh Bồng Bồng, nhớ đụng chạm rất khẽ chỉ tầm 0,1 giây, nhớ gương mặt trắng trẻo và mịn màng như chiếc bánh bao nóng hổi, nhớ những lời mà với mình, từng chữ từng chữ đều như tiếng gió xẹt qua bên tai.

      Bạch Dương ngồi nhớ lại từng chi tiết, cho đến khi giờ nghỉ trưa hết lúc nào hay.

      Cậu vẫn ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Mạnh Bồng Bồng, bé dường như cũng cảm nhận được nên quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lại bình tĩnh quay .

      Hai ánh mắt nhìn rất gần, nhưng cũng lại rất xa, tựa như hai người ở kiếp trước và kiếp sau vậy.

      Mãi mãi thể đến được với nhau.

      Bạch Dương thở dài.

      thầm, cũng giống như việc vụng trộm xây tòa thành vậy, để cho bất kì ai nhìn thấy, nhưng vẫn mãi đứng vững trong lòng, dù cho bão táp mưa sa cũng thể lay chuyển.

      Bạch Dương đứng dậy với Chu Tự Hằng: “Đại ca, đưa bình nước cho em, em lấy nước cho.”

      Bình nước của cậu vẫn còn đầy, bình của Chu Tự Hằng cũng vậy.

      Chu Tự Hằng ngẩng lên, đặt bút xuống, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt buồn bã và lúng túng chưa kịp che giấu của Bạch Dương.

      Sao tự nhiên lại muốn lấy nước?

      Vì khi ấy Bạch Dương qua lối bên cạnh Mạnh Bồng Bồng, tính ra qua lại được hai lần, cũng có thể được cọ vào áo nhau hai lần…

      Vừa trẻ con lại vừa đáng , vừa ngốc nghếch mà cũng cố chấp vô cùng.

      Chu Tự Hằng nhìn thấu tâm tư của Bạch Dương từ lâu rồi.

      Cậu nhìn chằm chằm vào Bạch Dương, so với năm trước cậu ta gầy chút, nhưng cũng chỉ chút thôi, so với người bình thường cậu ta vẫn béo, dưới hai mắt là quầng thâm rất rộng, nhìn cái mặt như con gấu trúc vậy, lúc này Bạch Dương cúi đầu, tay xoắn vào nhau, dám câu nào.

      Chu Tự Hằng vạch trần suy nghĩ của Bạch Dương, cậu mở nắp bình nước ra, làm hơi uống cạn chỗ nước trong bình.

      Tay của cậu thon dài, lại trắng trẻo, lúc cầm bình nước, ánh nắng chiếu vào bàn tay cậu, khiến cho nó nhìn càng thêm đẹp mắt.

      Bạch Dương theo bản năng nhìn tay mình, toàn thịt là thịt, năm ngón tay giơ ra có khe hở.

      Chu Tự Hằng khát, lại uống cả bình nước nên bụng hơi chướng, nhưng cậu tỏ ra khó chịu, rất tự nhiên đưa bình nước cho Bạch Dương, đưa tay chùi nước khóe miệng.

      Hình ảnh này làm cho Bạch Dương nhớ lại nhiều năm về trước.

      Lúc ấy cậu bị bọn côn đồ chặn lại đòi tiền, Chu Tự Hằng đứng ở đầu ngõ, ánh nắng dường như chỉ tập trung chiếu vào mình cậu.

      Bạch Dương ngơ ngác, nhận lấy cái bình nước.

      “Dê béo.” Chu Tự Hằng gọi.

      “Dạ?” Bạch Dương đáp.

      “Trước đây với Trần Tu Tề câu, bây giờ lại cho mày nghe.” Chu Tự Hằng đặt bình nước xuống, dựa lưng vào tường : “Ở bên nhau chính là lời tỏ tình tuyệt nhất, còn chờ đợi, là việc làm ngu ngốc nhất.”

      Cậu mặc áo sơ mi đen, gương mặt với những đường nét ràng, từ trán xuống đến quai hàm đều giống như bức tượng điêu khắc, điểm khiến cho người ta chú ý nhất chính là đôi mắt đen và sâu thẳm.

      Đôi mắt mà khi nhìn vào cảm thấy tin tưởng và an tâm.

      Bạch Dương ngơ ngác nhìn Chu Tự Hằng.

      Trước khi tiếng chuông vào học vang lên, cậu đáp: “Ừm.”

      Chu Tự Hằng biết cái chữ “Ừm” kia của Bạch Dương là có ý gì, chỉ biết là tối nay cái tên dê béo luôn theo sau mông cậu kia biết biến đâu mất rồi.

      Hoàng hôn buông xuống, sắc trời nhuộm màu hoa đào, những đám mây giống như vây cá tầng tầng lớp lớp trải rộng khắp bầu trời.

      Minh Nguyệt cầm nước và áo khoác cho Chu Tự Hằng, đứng ở bên cạnh sân thể dục.

      Cuối tháng năm là khai mạc giải thi đấu bóng rổ của trường, Chu Tự Hằng được mời gia nhập vào đội bóng của lớp, tất nhiên là cậu rất vui vẻ nhận lời.

      Minh Nguyệt cảm thấy, đây cũng là mặt thay đổi của Chu Tự Hằng.

      Chu Tự Hằng vốn cao ngạo, trước nay chỉ thích mình, trừ Bạch Dương ra cậu chơi với bất kì cậu con trai nào trong lớp cả, vì thái độ tự cao nên cũng có ai chủ động đến bắt chuyện làm thân với cậu, ngay cả khi chơi bóng rổ cậu cũng mình sân, bá đạo ngang ngược chịu nhường cho ai.

      Nhưng hôm nay, cậu thoải mái hòa nhập với mọi người, nhiệt huyết đổ mồ hôi ở sân bóng.

      Thời gian tập luyện của đội là vào buổi chiều tối.

      Chu Tự Hằng cao lớn nên ném bóng rất chuẩn xác, toàn đội chưa có được ăn ý, nhưng cậu vẫn rất bình tĩnh chỉ huy mọi người phối hợp với nhau, thái độ khiêm nhường và chân thành còn gì để chê, vì khí chất đặc biệt và tự tin của cậu, các thành viên trong đội đồng lòng để cậu làm đội trưởng.

      Ánh chiều tà kéo dài những cái bóng của các cậu con trai chơi sân.

      Trong số đó, Chu Tự Hằng là người tỏa sáng nhất.

      Sau khi cậu lại lần nữa hoàn thành màn ba bước lên rổ đẹp mắt, Minh Nguyệt lập tức nghe thấy tiếng hoan hô và gào thét của nhóm nữ sinh.

      Minh Nguyệt quen mấy bạn kia, nhưng bé biết, những tiếng reo hò đó là dành cho Chu Tự Hằng.

      Trong lòng vừa tự hào lại vừa khó chịu, Minh Nguyệt cắn đôi môi đỏ mọng, khẽ dậm chân cái, hô theo: “Cố lên.”

      Tiếng của lớn nên rất dễ dàng bị áp đảo, nhưng giọng dịu dàng dễ nghe đó, Chu Tự Hằng chỉ thoáng nghe cái là phân biệt được ngay.

      Minh Nguyệt đứng bên ngoài sân, dáng vẻ duyên dáng kiều, ôm áo khoác và bình nước của cậu, miệng cố lên, thậm chí còn hơi kích động nhún nhảy nữa, làm mái tóc đen dài cũng đung đưa theo.

      Nhìn xuống chút thấy bắp chân thon gầy trắng như tuyết của bé lộ ra bên ngoài.

      Chu Tự Hằng nhíu mày, đưa tay ra dấu tạm dừng rồi chạy đến chỗ Minh Nguyệt đứng.

      Thấy cậu tới, Minh Nguyệt ngơ ngác hiểu gì, bé quay đầu nhìn xung quanh, lại chớp mắt hỏi: “Sao vậy?”

      quên mất xịt nước hoa cho em.” mặt cậu chảy xuống những giọt mồ hôi trong suốt, làn da trắng trẻo đỏ lên vì vận động nhiều, đầu tóc cũng ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào hai bên thái dương, càng làm nổi bật lên đôi mắt đen sáng rực như lưu ly.

      Cậu vừa dịu dàng vừa rất tự nhiên lấy lọ nước hoa từ trong túi áo khoác mà Minh Nguyệt cầm, Nam Thành vào hè rất nhiều muỗi, da Minh Nguyệt mềm mại nhẵn nhụi nên thường xuyên bị muỗi đốt, ngứa mà dám gãi, sợ để lại sẹo.

      Minh Nguyệt còn chưa kịp Chu Tự Hằng ngồi xổm xuống, cẩn thận xịt nước hoa từ mắt cá chân lên đến đầu gối bé.

      “Chu Chu…” Minh Nguyệt kìm lòng được mà gọi, giọng xíu như cái lông vũ lướt qua đám mây vậy.

      “Gì em?” Chu Tự Hằng ngẩng đầu lên, động tác tay vẫn dừng lại.

      Minh Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, lập tức bị cuốn vào dịu dàng ấy.

      bé dường như quên mất hết từ ngữ rồi, lần nào cũng vậy, Chu Tự Hằng vừa ngồi thấp xuống, vừa giúp bé xịt nước hoa lên chân.

      giờ cậu cao 1m87, lúc này lại cúi người gập chân cho thấp xuống, nhìn có phần gượng gạo.

      Ánh nắng chiều chiếu rọi xuống mặt đất, ngay tại sân thể dục rộng lớn, mọi người đánh bóng rổ, hết thảy đều giống như làm nền cho Chu Tự Hằng vậy.

      Minh Nguyệt vì thế mà tim đập rất nhanh.

      Chu Tự Hằng phát ra là đỏ mặt, bởi vì chính cậu cũng rất căng thẳng, đầu ngón tay xịt nước hoa cũng hơi run lên, trong lúc vô ý có chạm vào làn da mềm mại trắng nõn của bé.Đây là lần đầu tiên cậu chạm tay vào chân Minh Nguyệt, vì thường xuyên tập múa nên đôi chân này cực kì thẳng, lại trắng như ngọc, phần mắt cá chân vô cùng mảnh mai.

      Minh Nguyệt giật mình, chân khẽ run lên.

      Chu Tự Hằng dám chạm vào thêm, cũng dám nhìn nữa, lập tức đứng dậy.

      “Cảm ơn …” Minh Nguyệt lắp bắp .

      “Nhớ chỉ được nhìn mình chơi bóng thôi đấy!” Chu Tự Hằng cười , “Biết chưa Minh nương.”

      câu của cậu, khiến cho Minh Nguyệt mãi mà chưa thể lấy lại tinh thần.

      Sau khi luyện tập xong trận, ánh mặt trời tắt, bỗng có người chạy vội tới chỗ Chu Tự Hằng đứng.

      “Đại ca…Bạch Dương…Bạch Dương…cậu ấy…cậu ấy…nhảy xuống sông rồi…”
      ---
      Ôi thôi thôi giờ Chu còn bonus thêm quả 1m87 rồi đội trưởng đội bóng rổ thôi thôi best cmnr :)) Bố con thằng nào chịu đượcccc :hoho: Dời ơi lại còn ra xịt chân xịt cẳng cho con nhà người ta nữa ôi thôi tôi ko sống nổi nữa :)) Nhồi máu cơ tim vì gato :))
      Bạch Dương sao đâu, các yên tâm, cậu chàng muốn chứng tỏ tình ý mà :059:
      À còn nữa, mới update cái bìa truyện, các quay lại trang 1 xem chút :))
      Chương 66: 7/3/18 <3

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :