1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 63

      Minh Nguyệt là bé rất dễ đỏ mặt xấu hổ, dịu dàng tươi đẹp như nước sông Giang Nam, Chu Tự Hằng thích nhất là dáng vẻ ngượng ngùng làm say mê lòng người của bé, huống hồ bé lại còn thẳng thắn đáp lại câu như vậy nữa.

      Chu Tự Hằng dám hôn Minh Nguyệt, chỉ lại lần nữa đưa tay vuốt mái tóc dài của bé.

      Tóc của bé rất mềm, nhàng quấn đầu ngón tay cậu, ngoan ngoãn y như chủ nhân của nó vậy.

      Minh Nguyệt cười híp mắt như vầng trăng, lộ ra hai má lúm đồng tiền, cặp lông mi dài như cái quạt .

      [Vầng trăng sáng kia, đến lúc nào mới hái được đây?]

      [Lúc nào cũng được.]

      Nhưng mà nỡ.

      Chu Tự Hằng thầm trong lòng như thế.

      Cổ nhân có sở trường về thơ ca, viết ra được những bài rất hay như ‘Đằng Vương Các tự’ và ‘Đoản ca hành’, nhưng đối với Chu Tự Hằng mà Minh Nguyệt mới là quyển thi thư hay nhất đời này, cứ lật trang là lại nhận về được bất ngờ mới, cậu muốn dùng hết quãng thời gian sau này để từ từ chậm rãi, từng chút từng chút, khám phá hết thảy những điều tốt đẹp nhất của bé.



      [Em biết ấy hay đánh nhau, rất dễ kích động, lại có nhiều khuyết điểm, ấy tốt, đủ giỏi, là điển hình của cậu trai hư.]

      [Nhưng em biết đó chẳng qua chỉ là ấy chưa hoàn toàn trưởng thành mà thôi, ấy vẫn chưa hiểu được cách để trở thành người đàn ông thực thụ, và em sẵn lòng chờ, cũng tin tưởng rằng ấy ngày thay đổi, trở thành người con trai tốt.]

      [Cho dù Chu Tự Hằng có nhiều điểm xấu thế nào, đối với em ấy vẫn luôn là người tốt đẹp nhất.]



      Chu Tự Hằng muốn phụ kì vọng và chờ đợi của Minh Nguyệt, cậu cảm thấy mình phải trưởng thành lên, học cách gánh vác trách nhiệm, như vậy mới có thể che gió che mưa cho bé được.

      Minh Nguyệt biết những suy nghĩ này của Chu Tự Hằng, chỉ cảm thấy nóng bừng cả người vì ánh mắt của cậu, còn cách nào khác là lại cúi thấp đầu, tiếp tục đọc lại bài giải mà Chu Tự Hằng viết cho mình.

      Lúc cúi đầu, cái cổ trắng nõn mảnh khảnh của Minh Nguyệt lộ ra, phần dưới lớp áo đồng phục.

      Chu Tự Hằng mới chỉ nhìn thoáng qua, lập tức ép bản thân phải dời chú ý vào trang sách.

      Cậu còn quãng đường rất dài phải , còn cuộc chiến trường kì phải đánh, phải rất xa rất xa, vượt qua núi cao, băng qua sông lớn, mới có thể đến được tận cùng của biển xanh, đưa tay hái vầng trăng sáng từ trời cao xuống.

      Chu Tự Hằng ngồi học Văn, Minh Nguyệt học Toán, còn ở phía bên kia, ngồi bên cạnh Mạnh Bồng Bồng, Bạch Dương cũng rất chăm chỉ nhờ bạn này giảng cho mình số vấn đề mà cậu chưa hiểu.

      Mạnh Bồng Bồng có gương mặt thanh tú, khí chất lạnh lùng, nhưng tính cách hề băng giá như vẻ bề ngoài, ngược lại bé luôn dùng hết khả năng của mình để giúp đỡ người khác, tất nhiên trong số đó có bao gồm cả Bạch Dương.

      Từ ngày Chu Tự Hằng công khai tuyên bố mình sớm, giờ tự học buổi tối, người ngồi cùng bàn với Mạnh Bồng Bồng từ Minh Nguyệt đổi thành Bạch Dương béo tròn nhát gan.

      Cậu rất sợ bạn này, ngồi ghế dám làm ra bất kì cử động nào, hô hấp cũng phải , dám nhích lại gần bạn dù chỉ chút, trao đổi duy nhất giữa cả hai là người hỏi bài và người giảng bài.

      Nhưng kể cả lúc hỏi bài Bạch Dương vẫn rất nhát gan, câu thôi mà ấp úng mãi xong, Mạnh Bồng Bồng nghe mãi mới hiểu được.

      Trong tiết thứ ba của giờ tự học buổi tối, Mạnh Bồng Bồng giảng cho Bạch Dương mấy bài Toán, mà hỏi cậu ta câu gì cậu ta cũng trả lời được.

      “Ở bài điền vào chỗ trống cuối cùng trong đề thi, cậu làm thế nào mà giải được vậy?” Mạnh Bồng Bồng khỏi thắc mắc, đề bài đưa ra là có tổ hợp năm quả bóng được sắp xếp theo thứ tự hồng trắng lam vàng và xanh lá, hỏi với thứ tự sắp xếp như vậy quả thứ 2005 là màu gì? Đề bài này rất khó, cả khối chỉ có hai người trả lời đúng.

      người là Mạnh Bồng Bồng.

      Người còn lại là…Bạch Dương.

      ra Bạch Dương sợ Mạnh Bồng Bồng, chỉ là mỗi lần ở trước mặt bé, cậu đều theo bản năng cúi thấp đầu, rất nhiều cảm xúc và suy nghĩ được giấu sau cơ thể mập mạp, khiến cho cậu dám gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy chút ngọt ngào.

      Trong lần thi này, điều làm cho Bạch Dương vui nhất phải là bài thi Ngữ Văn 110 điểm, mà là việc cậu và Mạnh Bồng Bồng là hai người có đáp án đúng trong câu hỏi khó.

      Cậu cảm thấy đây cũng được coi là có duyên với nhau.

      Mặc dù…

      “Mình…lần lượt vẽ đủ số quả bóng ra giấy.” Bạch Dương đáp.

      Trời ạ!

      Thế …phải mất bao lâu mới vẽ xong?

      Mạnh Bồng Bồng rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng lúc này nhịn nổi mà há to miệng, hai mắt chớp liên tục, nên lời.

      Bạch Dương ngồi bên cạnh ôm tờ bài thi, cúi đầu, vừa lo lắng vừa xấu hổ.

      “Đây là đề thi Toán, chứ phải môn Mĩ thuật.” Mạnh Bồng Bồng .

      Bạch Dương yên lặng.

      lúc lâu sau cậu mới trả lời: “Mình biết.”

      Nhưng vì mình rất muốn giải ra được nên mới làm vậy, cậu thầm nghĩ trong lòng.

      Mạnh Bồng Bồng nhìn cậu, cảm thấy cậu hơi…cố chấp và ngốc nghếch, nhưng cũng có phần thà và nghiêm túc.

      cậu con trai quá ngây thơ, Mạnh Bồng Bồng kết luận câu như thế về Bạch Dương.

      Tiếng chuông tan học vang lên, giờ tự học buổi tối kết thúc, lúc này là 9 giờ 45 phút.

      Chu Tự Hằng đèo Minh Nguyệt về nhà.

      Bầu trời đêm cuối tháng mười lấp lánh ánh sao, thời tiết cuối thu mát mẻ dễ chịu, Minh Nguyệt ngồi đằng sau xe đạp, ôm chắc eo Chu Tự Hằng, miệng đọc nhẩm mấy bài thơ cổ.

      bé đọc câu, Chu Tự Hằng lại đọc tiếp câu, cứ như vậy trao đổi với nhau.

      “Đọc bài ‘Đoản ca hành’ .” Chu Tự Hằng tay cầm lái, tay đút túi áo, cù vào lòng bàn tay Minh Nguyệt.

      “Em đọc.” Minh Nguyệt bị nhột nên giận dỗi đáp.

      “Vậy đọc.” Chu Tự Hằng cố tình trêu chọc bé, “Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà…” (Dịch: Trước chén rượu nên hát ca, bởi vì đời người có được bao lâu.)

      Các hàng quán ở cạnh bờ sông dọn hàng đóng cửa, những quán bar bắt đầu lên đèn, mấy con thuyền dưới sông truyền đến những tiếng ca, giọng của Chu Tự Hằng hòa cùng với gió thu chui vào tai Minh Nguyệt, bé dán sát vào lưng cậu, phụ họa cùng cậu.

      Trời đêm gió lạnh, nhưng nhiệt độ người Chu Tự Hằng lại rất ấm, sống lưng cũng cực kì vững chãi.

      Chu Tự Hằng nghiêm túc đọc thơ, dường như muốn bù đắp lại cho những năm tháng mà cậu bỏ lỡ.

      Cậu dần trưởng thành.

      Thời gian bao giờ phụ người có tâm.

      Minh Nguyệt thủ thỉ sau lưng cậu: “ Chu Chu cố lên.”

      Chu Tự Hằng đáp, chỉ quyết tâm nắm chặt lấy tay bé.

      Từ vị trí thứ 900 lên được đến 500 phải là chuyện dễ dàng, nhưng từ vị trí 500 tiến lên cao hơn càng gặp nhiều khó khăn hơn nữa, Chu Tự Hằng rất quý trọng chút thành tựu này của mình, hi vọng có thể chia sẻ nó với tất cả những người thương cậu.

      Bao gồm Minh Nguyệt và Chu Xung.

      Chu Tự Hằng trở về nhà, lấy phiếu điểm và tất cả bài thi từ trong cặp ra, Chu Xung lại ở trong phòng, cũng có trong phòng khách, mà ở ngoài sân.

      Giờ mười giờ tối, ngoài sân có hai người, Tô Tri Song đứng cách Chu Xung khá xa, nhưng bóng dáng rất ràng, giọng cũng vừa đủ nghe.

      Chu Tự Hằng yên lặng đứng thẳng bên.

      “… vẫn còn liên hệ với mấy người trong ban tuyển sinh kia à?” Tô Tri Song .

      liên quan gì đến .” Chu Xung miệng ngậm điếu thuốc, lạnh lùng đáp.

      Người trong ban tuyển sinh.

      Chu Tự Hằng bắt được từ mấu chốt, trong lòng thoáng run lên.

      Cậu siết chặt tờ phiếu điểm trong tay, bỗng dưng biết phải làm sao.

      cơn gió thổi qua, hình như cậu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ người Chu Xung bay tới.

      Chu Tự Hằng mím môi, muốn lên vài lời, nhưng Tô Tri Song lên tiếng phản bác: “Thay vì đưa tiền cho bọn họ để đổi lấy những thứ giả dối, sao dùng nó để mời thầy về dạy cho Chu Tự Hằng?”

      Mặc dù trong lòng Chu Tự Hằng cực kì bài xích Tô Tri Song, nhưng cậu phải thừa nhận rằng, lần này Tô Tri Song đúng suy nghĩ của cậu.

      Cái gì giả cuối cùng vẫn cứ là giả, thể thành được.

      Chu Xung lại nghĩ vậy, vẩy tàn thuốc, mất kiên nhẫn gắt gỏng: “Cái gì mà giả dối? Ông đây bỏ tiền, mà cái bằng là bằng ! Hàng giá ! Thời buổi này có đỗ đại học cũng được tích gì chứ, phải cuối cùng vẫn chỉ làm thuê cho người còn chưa tốt nghiệp cấp hai như tôi đây sao?”

      Dáng vẻ tức giận cậy mạnh của nhìn giống hệt Chu Tự Hằng.

      hổ là hai bố con.

      TôTri Song mím môi, lúc lâu được gì, cuối cùng hít sâu hơi, với Chu Xung: “Vậy là cho rằng Chu Tự Hằng chắc chắn thi trượt đại học?”

      Chỉ câu hỏi cũng đủ khiến cho Chu Xung á khẩu.

      “Chu Xung, làm vậy chứng tỏ là con trai mình, chỉ quá chiều nó thôi.” Tô Tri Song nhắm mắt vuốt huyệt thái dương, “ dùng tiền cho con vào cấp hai, dùng tiền cho con vào cấp ba, giờ ngay cả khi con sắp tốt nghiệp, lại chuẩn bị dùng tiền để con vào được đại học, vậy sau nữa sao? có thể dùng tiền để lo cho nó suốt cuộc đời hay ?”

      “Có gì mà được?” Chu Xung thở hổn hển .

      Tô Tri Song gật đầu: “Tất nhiên là được, nhưng em đồng ý với cách làm của . bao giờ tự ngẫm lại chưa, chính lối suy nghĩ và cách làm của khiến cho Chu Tự Hằng mãi mà chưa trưởng thành, luôn lệ thuộc vào , cũng làm cho cảm thấy rằng con của thi trượt đại học.”

      Chu Xung hút hết điếu thuốc, đáp, chỉ phả khói thuốc trong miệng ra, : “Tôi…quen thế rồi.”

      [Quen rồi.]

      Chỉ từ ngắn gọn, cũng đủ để Chu Tự Hằng cảm nhận được bất đắc dĩ của bố.

      Chu Xung đúng là quen rồi.

      Quen với việc đứng ra giải quyết hậu quả cho con trai sau khi đánh nhau, quen với việc đưa tiền bồi thường cho người ta khi con trai mình gây chuyện, quen với việc đóng tiền xây dựng cho trường khi thành tích học của con trai tốt, cũng quen giúp con trai chuẩn bị hết thảy mọi thứ.

      nhìn ra được thay đổi của Chu Tự Hằng, cũng sẵn lòng tin tưởng vào con trai, nhưng lòng vẫn cảm thấy yên tâm, cho nên vẫn tiếp tục qua lại với những người trong ban tuyển sinh kia, chuẩn bị sẵn cho con trai con đường.

      Chu Tự Hằng hề mong muốn điều này.

      người Chu Xung còn thuốc, nhưng vẫn theo bản năng lục tìm trong túi áo.

      tia sáng chiếu lên mái tóc điểm những sợi bạc của Chu Xung, Chu Tự Hằng bỗng cảm thấy, bố mình già nhanh quá.
      ---
      Đăng sớm 1 ngày nè :th_82:
      Chương 64: 3/3/18 <3

    2. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      :yoyo53: trong quá trình chuyển đổi từ học sinh dốt sang học bá••••••loading...... gần xong rồi ba CHu Ko phải đợi lâu nữa đâu :))
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. hargane187

      hargane187 Well-Known Member

      Bài viết:
      180
      Được thích:
      268
      Càng ngày càng thích truyện này, may mắn chưa ghét ai cả.
      Chu Chu cố lên :)
      HoanHoanNgân Nhi thích bài này.

    4. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      ra mong Chu Chu chấp nhận Tô Tri Song. Mong cho Tô Tri Song và Chu Xung là 1 đôi đẹp
      Cảm ơn editor ạ ❤❤❤
      HoanHoanNgân Nhi thích bài này.

    5. Lamei

      Lamei Well-Known Member

      Bài viết:
      138
      Được thích:
      607
      Ôi bé Minh Nguyệt đáng ...
      Từng câu bé vẫn khắc sâu trong đầu CTH, chớp mắt là nhảy ra ko sót chữ nào, bảo sao mà người ta cảm động đến thế! CTH có động lực lớn lao như vậy ngang với lắp động cơ vào rồi, tiến nhanh thôi, tốc chiến tốc thắng :yoyo19:

      Có vẻ như mớ bòng bong nhà ba người sắp được gỡ rồi đây ^_^ Trong đầu nhảy ra 1 ý nghĩ đáng sợ: nếu TTS là mẹ ruột của CTH ...
      HoanHoan, susuNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :