1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới - Ái Phiêu Đích Dạ (65 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 30: Cuộc hẹn (thượng)


      Tầng sáu khách sạn, Ngô Tuấn Hạo thất vọng ngồi sô pha hút thuốc, đối với việc Bác Thần cự tuyệt tuy dự kiến đến nhưng vẫn có cảm giác đáng tiếc.

      Ngô Tuấn Hàn chơi game, ngón tay nhanh nhẹn ấn ngừng bàn phím máy tính cuối cùng cũng qua bàn, sung sướng hét to tiếng, nhìn sang họ gọi: “A! Em qua rồi!”

      xong mới phát Ngô Tuấn Hạo căn bản để ý mấy lời .

      Ngô Tuấn Hàn đứng trước mặt họ, vẫy vẫy tay trước mặt rồi đứng đắn : “, sao chứ? Nhớ phụ nữ à?”

      cái đập mạnh liền chụp lên trán Ngô Tuấn Hàn: “Nhớ cái rắm phụ nữ, cậu nghĩ rằng với cậu là cùng hạng người?”

      “Ôi!” Ngô Tuấn Hàn xoa xoa cái trán bị họ đánh, “ Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của mà xem, chính tự soi gương nhìn coi có giống .”

      Ngô Tuấn Hạo phiền chán hừ tiếng, đẩy Ngô Tuấn Hàn ra, người cứ như du hồn ở trước mặt bay qua bay lại đúng là càng thêm phiền.

      Ngô Tuấn Hàn ngồi vào bên cạnh Ngô Tuấn Hạo, bày ra dáng vẻ lưu manh : “Nếu phải phụ nữ là chuyện gì? Phiền cũng phiền sẵn rồi, bằng cho em biết, mặc dù thể giải quyết, em cũng có thể cho ý kiến.”

      Ngô Tuấn Hạo quét mắt liếc cái, cười xùy tiếng, thực ràng ý kiến của Ngô Tuấn Hàn được coi trọng.

      Ngồi yên lúc lâu, cuối cùng vẫn nhịn được : “Cậu A Thần có phải rất thích hợp làm quản lí ? người tài năng như vậy lại chấp nhận chôn mình vào cái công ty nho làm chân hậu cần vĩnh viễn có cơ phát triển. đây đưa cho cành ô liu, lại còn có mắt.”

      “Em , ra chuyện làm phiền lòng là đàn ông.” Ngô Tuấn Hàn xong ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của Ngô Tuấn Hạo, vội vàng lặng lẽ cười vài tiếng, “ đùa đùa mà! vì sao lại cự tuyệt ?”

      bạn muốn bận rộn như vậy.” Ngô Tuấn Hạo thuận miệng đáp.

      “Ôi chao? hay giả? Lí do này có phải là cố tình lấy cớ ?”

      “Mặc kệ là hay giả tóm lại là muốn đến chỗ cậu làm.” Ngô Tuấn hạo .

      Ngô Tuấn Hàn trắng mắt nhìn họ , “Em chứ nghĩ lằng nhằng quá. Tuy lắm nhưng em thấy Bác Thần có vẻ rất coi trọng người . Nhưng mà là phụ nữ, có ai lại hy vọng chồng mình kiếm được nhiều tiền, trọng điểm là mang ra ngoài cũng thấy có mặt mũi hơn. Nếu biết người của mình từ chối cơ hội tốt như vậy chừng còn muốn đại náo trận ấy.”

      Ngô Tuấn Hàn xong lại cảm thấy Lâm Hiểu giống loại người có thể làm ra loại chuyện gọi là đại náo được nên lập tức đổi lại thành, “Mặc dù có thể đại náo nhưng ít nhất cũng khuyên bỏ lỡ cơ hội này. Nếu ta còn chưa khuyên vậy chỉ có lí do duy nhất đó là biết.”

      Lời này đúng là rất có đạo lý, Ngô Tuấn Hạo bất tri bất giác gật gật đầu, lại chần chờ : “Vậy việc cần làm bây giờ là cần tìm người của chuyện?”

      Ngô Tuấn Hàn đưa tay đặt lên vai Ngô Tuấn Hạo: “Chính là ý này, bất quá cụ thể thế nào tự phải sắp xếp.”

      Ngô Tuấn Hạo trầm tư, trong đầu lên hình ảnh Bác Thần trước kia, càng nghĩ càng thấy tiếc. định gọi điện cho Bác Thần, hẹn cùng bạn ra ngoài, lí do bởi lần trước Ngô Tuấn Hàn chuyện vô lễ nên muốn xin lỗi.

      Nhưng cầm điện thoại trong tay, lại nghĩ Bác Thần nhất định đoán được mà từ chối. Ngô Tuấn Hạo thở dài, buông điện thoại xuống. ràng ban đầu cứ tưởng có thể khuyên được người em đắc lực giúp mình, mặc kệ có tức giận vì chuyện trước đó thế nào nhưng sao bây giờ làm thế nào cũng thông nổi.

      ~~~~!!!!~~~~

      Lâm Hiểu biết Bác Thần bên kia ra sao còn mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ, chính cũng cảm nhận điều đó nhưng mấy đồng nghiệp vừa thấy liền đoán chắc , bởi hai má hồng hào còn cả ngày lại cười vu vơ.

      Ban đầu Lâm Hiểu bị mấy người vậy mặt càng thêm nóng rực, đến giờ thành thói quen. Chuyện tình cảm phải trải qua thử thách mới có thể sâu sắc hơn, dù sao phải do chuyện này làm sao mà biết tầm quan trọng của mình trong lòng đối phương?

      Ngày đầu tiên làm trong tuần – thứ hai luôn là ngày dài nhất, đến khi qua được thứ tư lại cảm thấy sao ngày trôi nhanh quá. Lâm Hiểu ngồi ở bàn làm việc, mắt nhìn vào lịch, còn vài ngày nữa mới có thể cùng Bác Thần chơi, di động đột ngột đổ chuông. Lâm Hiểu tùy tay cầm lên, nhìn vào điện thoại hơi hơi nghiêng đầu.

      dãy số xa lạ.

      “Alo?” Lâm Hiểu nhìm hồi lâu mới tiếp điện thoại.

      “Lâm Hiểu tiểu thư sao? Là tôi.”

      Đầu bên kia truyền đến giọng đàn ông xa lạ, Lâm Hiểu sửng sốt hồi lâu sau mới : “Xin hỏi là?”

      “Tôi là bạn của A Thần, cũng xem như là bạn đại học của cậu ấy, họ Ngô, tên Tuấn Hạo. Chúng ta từng gặp nhau ở quán bar tuần trước.” Giọng Ngô Tuấn Hạo ôn hòa, thận phận cũng trực tiếp sảng khoái cho Lâm Hiểu.

      Trong đầu Lâm Hiểu mơ hồ ra tên đàn ông mặt trẻ con có cái miệng thực là tiện kia đứng phía sau quả đúng có người đàn ông khác. Sau khi nhớ ra xác định người đàn ông này quả thực có giọng khá giống người trong trí nhớ.

      “Vâng, chào , có chuyện gì sao?” Lâm Hiểu chần chờ .

      “Lâm Hiểu tiểu thư biết có thể gặp tôi lần , tôi muốn chuyện với chút.”

      “Ách, rảnh có nhưng biết muốn chuyện gì?”

      “Là chuyện về A Thần, tôi có việc rất hy vọng có thể giúp đỡ nhưng qua điện thoại được ràng. Tôi muốn mời bữa cơm thuận tiện cùng chuyện, quán hải sản XX biết ?”

      “Biết…” Lâm Hiểu cảm thấy kỳ lạ, ý của Ngô Tuấn Hạo là mời mình gặp ?

      Còn muốn hỏi chút, đối phương nhanh nhẹn trước, “Vậy tốt rồi, tối nay 7 giờ, tôi đợi ở chỗ đó. tới đó tên tôi là có người dẫn vào.”

      Người ta an bài tốt như vậy, cứ thế từ chối thích hợp lắm nhưng dễ dàng đáp ứng dường như cũng có vấn đề.

      Lâm Hiểu nghĩ lại nghĩ, thấy tốt nhất vẫn nên thẳng: “Ngô tiên sinh, bằng cho tôi biết chuyện đó luôn, lấy giao tình của chúng ta, cùng ăn tối phỏng chừng được thích hợp.”

      Ngô Tuấn Hạo dừng vài giây mới , “Việc này điện thoại thể hết, tôi biết tôi có phần đường đột cho nên do dự mấy ngày mới gọi cuộc điện thoại này. Mặc kệ thế nào, vẫn hy vọng có thể đồng ý cuộc hẹn này.”

      Lâm Hiểu đắn đo lâu vẫn chưa trả lời đối phương, dù sao ta cũng rất có thành ý, nếu từ chối cũng nên. Hơn nữa trong lòng cũng muốn nghe xem muốn chuyện gì về Bác Thần.

      Trước kia cũng từng thuận miệng hỏi qua chuyện của Bác Thần ở thành phố S nhưng chỉ cười vô cùng thần bí, tránh tránh né né sang chuyện khác, ràng là muốn kể. Càng như thế, tuy ngoài mặt Lâm Hiểu hỏi lại nhưng trong lòng lại càng tò mò hơn. bởi điều gì khác, chỉ bởi đối phương chính là người rất quan trọng trong lòng nên mới thấy tò mò. Mà Ngô Tuấn Hạo lại vừa đúng là người biết chỗ trống kì bí kia của Bác Thần.

      “Lâm Hiểu tiểu thư?” Ngô Tuấn Hạo .

      Lâm Hiểu mím môi, sau vẫn đáp: “Được.”

      Cúp điện thoại, trong lòng Lâm Hiểu khỏi bất an khiến miên man suy nghĩ, thời gian trôi qua chậm rì rì mãi mới đến giờ tan tầm

      Việc đầu tiên Lâm Hiểu làm là chạy về nhà thay quần áo, sửa sang đầu tóc, đến khi cảm thấy bản thân ổn rồi mới với Lâm mẹ tiếng, ra ngoài.

      Tại sao cứ có cảm giác mình có bộ dáng như chuẩn bị cùng tình địch lâm trận? Lâm Hiểu vừa ra khỏi cửa liền bị ý nghĩ của chính mình làm cho cứng đờ, trong lòng yên lặng phỉ nhổ bản thân.Nhưng vẫn thể khống chế số hình ảnh độc hại cứ thế ra trong đầu, đặc biệt bởi ảnh hưởng của mấy tâm tình mạng mà nó càng ngày càng theo chiều hướng biến thái (ví dụ như tiểu tam chính là người đàn ông), tóm lại tất cả đều chẳng phải nội dung gì tốt lành.

      xuống tiểu khu gọi taxi, nửa giờ sau, Lâm Hiểu tới quán hải sản XX.
      tart_trung thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 31: Cuộc hẹn (trung)


      Vừa vào người phục vụ liền lễ phép chào đón Lâm Hiểu, tên của Ngô Tuấn Hạo ra được đưa đến đại sảnh khá rộng, bên trong có nhiều bàn lắm. Số người có mặt cũng nhiều nên trông nơi đây có chút trống trải.

      Lâm Hiểu nhìn Ngô Tuấn Hàn bộ dáng khá đứng đắn đứng bên cạnh Ngô Tuấn Hạo cười đến là ôn hòa, càng đến gần bước chân Lâm Hiểu càng chậm.

      Ngô Tuấn Hạo chờ Lâm Hiểu đến gần liền lịch thiệp mà thân sĩ đứng lên, tay làm tư thế “Mời”.

      Lâm Hiểu cười mỉm, ngồi xuống đối diện bọn họ. im lặng đánh giá hai người trước mặt, ràng đây là những người cần quần áo làm nền cũng nhìn ra quý khí nơi họ.

      Quần áo người hai người họ Ngô này cũng phải quá mức sang trọng, bộ trang phục nền nã thêu hoa văn nho ở tay áo, tất cả đều lộ ra vẻ quý khí. Trong lòng Lâm Hiểu buồn bực, Bác Thần sao lại quen biết những người này? Bọn họ ràng thuộc cùng là người tầng lớp dân thường như .

      Đại khái sợ Lâm Hiểu ngại ngần, Ngô Tuấn Hạo cười : “A Thần thường với tôi em là dâu hiền của cậu ấy, tôi cũng khách sáo, gọi em tiếng chị dâu được ?”

      Mặt Lâm Hiểu nóng lên, cảm thấy xưng hô này được tự nhiên nhưng cũng bài xích nó, “ sao đâu, cũng chỉ là cách xưng hô mà thôi.”

      Ngô Tuấn Hạo cười cười, nhìn sang Ngô Tuấn Hàn ngồi cạnh : “Đây là em họ của tôi, nó chính là cái đồ miệng thối, nhưng tính tình xấu, chuyện lần trước phạm phải khiến nó ảo não lâu.”

      Ngô Tuấn Hàn được tự nhiên cầm cốc lên uống nước, giọng than thở: “Em mới có ảo não đâu.”

      Lâm Hiểu cười tỏ vẻ ngại mà Ngô Tuấn Hạo cũng chưa có ý định vào thẳng câu chuyện. gọi đồ ăn trước, rồi dặn Lâm Hiểu cần khách khí.

      Lâm Hiểu tùy ý ăn ít hải sản, trong lòng có việc vướng bận, thức ăn dù ngon cũng trở thành vô vị.

      Ăn ước chừng nửa giờ, khí tốt hơn chút, Ngô Tuấn Hạo mới chậm rãi ngừng lại, nhìn thấy động tác của , vốn Lâm Hiểu muốn ăn cũng ngừng lại theo.

      Ngô Tuấn Hàn thấy họ nhìn mình, đôi đũa hướng đến đĩa rau chợt khựng lại, ngay ngắn đứng lên, với hai người ngồi: “Mọi người ăn , em mua ít đồ, lát sau về ngay.” xong, Ngô Tuấn Hàn tình nguyện trừng họ nhà mình cái mới chậm rãi ra ngoài.

      Thấy Ngô Tuấn Hàn rời , Lâm Hiểu phần nào nhận ra. Ngô Tuấn Hạo cố ý gọi Ngô Tuấn Hàn cùng đến ăn cơm, chắc sợ người đàn ông xa lạ khiến Lâm Hiểu được tự nhiên, càng dễ dàng ngăn được những hiểu lầm đáng có? Ngay cả những điều này cũng nghĩ đến, tâm tư người đàn ông này hẳn phải rất cẩn thận.

      “Lòng vòng lâu như vậy, tôi thẳng với em luôn.” Ngô Tuấn Hạo ngừng chút rồi tiếp, “Chính là chuyện về A Thần.”

      Lâm Hiểu lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt lộ vẻ chăm chú, gật đầu nhìn về phía .

      “Tôi tới thành phố A để mở công ty, dự định của tôi là để A Thần phụ trách và quản lý mọi việc của công ty đó.”

      Ngô Tuấn Hạo tới đây cố ý dừng lại quan sát sắc mặt của Lâm Hiểu, chỉ thấy Lâm Hiểu lộ vẻ kinh ngạc, ràng là hề biết đến việc này. như vậy, Ngô Tuấn Hàn thế mà lại đoán đúng.

      Lâm Hiểu bị những lời này dọa cho giật mình. Trước đây chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này xảy ra. Bác Thần ở trong mắt , ách, , là người đàn ông có nhiều năng lực, như thế nào bây giờ lại thành người được tin tưởng phụ trách cả công ty?Hơn nữa nhìn vào Ngô Tuấn Hạo, đây tuyệt đối phải công ty .

      Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Hiểu, trong lòng Ngô Tuấn Hạo thở phào nhõm, chân thành : “Tôi cũng biết A Thần nghĩ sao, vẫn luôn từ chối đề nghị đó, cho nên lần này mới mạo muội muốn gặp em nhờ em giúp đỡ khuyên nhủ .”

      Lâm Hiểu có điểm muốn ấn cái cằm bị lệch của mình về vị trí cũ. Mời Bác Thần làm người phụ trách, mà những được mời, còn từ chối thẳng thừng, những từ chối thẳng thừng bên kia còn tận lực tìm đủ phương pháp mời làm. Lý Bác Thần, tên hàng xóm nhà nàng có khi nào lại có khả năng lớn đến thế?

      Linh hồn bị đánh bật ra xa của Lâm Hiểu mất lúc lâu mới lấy lại được suy nghĩ bình thường, sắp xếp lại từ ngữ rồi : “Đây quả thực là cơ hội tốt nhưng năng lực của Bác Thần có hạn, có lẽ ấy sợ làm công ty của suy sụp nên mới từ chối?”

      Ngô Tuấn Hạo nghe xong kinh ngạc: “Em biết cuộc sống mấy năm trước của Bác Thần sao?”

      Đầu óc Lâm Hiểu trống rỗng, líu lưỡi hỏi: “Sao cơ?”

      Ngô Tuấn Hạo cũng sửng sốt vài giây, mới bất đắc dĩ cười : “Thế này mới đúng với phong cách của A Thần, kỳ cũng phải chuyện xấu gì, càng phải là bí mật nào lớn lao, cho em biết cũng sao.”

      Nếu phải Ngô Tuấn Hạo vẫn điều A Thần hai điều A Thần, Lâm Hiểu cảm thấy thể gắn Bác Thần biết với cái người có chuyện xưa hoành tráng trong miệng Ngô Tuấn Hạo là rồi.

      Từ khi học đại học Bác Thần bộc lộ tài năng, khi ra ngoài làm việc thăng tiến rất nhanh. Nhờ số vốn đầu tư của Ngô Tuấn Hạo, Bác Thần bắt đầu quản lí công ty của chính mình. Lâm Hiểu nghe đến đây kinh hoảng, mãi cho đến khi Ngô Tuấn Hạo dùng giọng điệu vừa cười khổ vừa kiêu ngạo kể đó là công ty mà hai người cùng lập nên.

      Năm ấy Bác Thần mới hơn 20, ở công ty tầm trung chạy nghiệp vụ, đường thăng lên chức tổ trưởng tổ tiêu thụ. Nhưng ở vị trí này suốt năm, cấp cũng bởi vì thành tích xuất sắc của mà tiếp tục đề bạt, vừa vặn lúc đó Ngô Tuấn Hạo có tiền mà nhàn rồi liền nổi hứng bàn với Bác Thần: góp tiền, Bác Thần xuất lựcc, nếu kiếm được tiền lãi chia đôi. Năng lực của Bác Thần quả thực vô cùng xuất chúng, ở công ty cũ tích lũy được khá nhiều khách quen, lúc ban đầu cũng gặp rất nhiều khó khăn nhưng càng về sau, công ty bọn họ đường đèn xanh, gần hai năm xuất trong giới thương nghiệp trở nên danh tiếng.

      Khi ấy Bác Thần vô cùng hăng hái, lợi nhuận đổ về càng ngày càng nhiều, thường xuyên buôn bán có lời cả về tiền bạc lẫn thanh danh. đến công ty của bọn họ ắt phải đến Bác Thần, phải dùng ngữ khí hâm mộ ca ngợi cũng phải hào phóng giơ ngón tay cái lên khẳng định.

      Nhưng người xưa có câu, mây có trôi trời cũng có lúc bị núi cản lại, gió thổi mạnh đến đâu vẫn có rừng chắn được (mình chém!!!) mà cũng có thể vận khí năm ấy của Bác Thần kém.

      Năm ấy, tập đoàn nhà Ngô Tuấn Hạo gặp khủng hoảng tài chính, để bù vào lỗ hổng ngân sách, tập đoàn phải thu về tất cả những khoản đầu tư phân tán trước đó. Mà Ngô Tuấn Hạo cũng có cách nào khác chỉ có thể ngừng đầu tư vào công ty của Bác Thần.

      Bị nhà đầu tư đứng đầu của mình ngừng cấp vốn, việc quay vòng vốn trong công ty liền khó khăn. Mà Bác Thần vì biết tình huống bên Ngô Tuấn Hạo nên hề trách móc mà tự mình tìm nhà đầu tư khác.

      Trong thời điểm công ty ở vào thế tiến thoái lưỡng nan, ông chủ công ty cũ mà Bác Thần từng làm biết được tin tức này. Sau khi Bác Thần rời cũng mang theo lượng lớn khách hàng của ông ta mà các khách hàng mới cũng ngừng bị công ty Bác Thần cướp hết. Công ty của ông ta liền rơi vào tình trạng khốn đốn, ngày càng lụi bại.

      Nghe Ngô gia ngừng đầu tư vào đó, thống hận trong lòng ông ta bắt đầu bùng phát chuyển thành hành động. Đầu tiên ông ta tiết lộ thông tin này ra bên ngoài tạo thành lời đồn, bịa đặt phỉ báng cả Bác Thần và công ty của .

      Bên Bác Thần cũng ngồi yên, tin tức Bác Thần ở công ty cũ thành tích tốt như thế nào, bị chèn ép ra sao cũng được loan ra. Người thông minh căn bản bị nhưng thong tin trước đó lừa gạt.

      Ông chủ kia giận dữ, liền thuê xã hội đen quấy phá công ty Bác Thần. Lúc ấy Bác Thần vừa tìm được nhà đầu tư rất mạnh nhưng lại xảy ra chuyện này, nhà đầu tư kia vì muốn bảo đảm an toàn của mình mà quyết định đổi ý.

      Công ty của Bác Thần, bên bị xã hội đen quấy phá, bên lại khó quay vòng vốn nên rất nhiều nhân viên sợ hãi xin nghỉ việc, Bác Thần lâm vào cảnh sứt đầu mẻ trán.

      Nhưng điều này vẫn chưa phải tệ nhất, phía cảnh sát tìm được chứng cớ chứng minh lũ côn đồ là do ông chủ kia thuê tới. Lão ta thấy Bác Thần vất vả bôn ba chợt ngừng lại, chờ đến khi Bác Thần vực dậy công ty chuẩn bị tiếp tục kinh doanh lại phái đám người đến đem tất cả thành quả mới gây dựng lại đập nát toàn bộ.

      Đến lúc này, cảnh sát cuối cùng cũng bắt được bọn chúng, rồi từng bước tra ra kẻ chủ mưu phía sau. Nhưng dù vậy, công ty Bác Thần tài sản bị phá nát, nhân viên chẳng còn mấy người nguyện ý ở lại mà càng khiến Bác Thần thống khổ là, người nhân viên trung thành nhất của bởi vì phải liều mạng cùng mấy tên côn đồ mà bị đập ghế vào trúng cột sống. Qua mấy lần phẫu thuật, mới tránh được kết cục bán thân bất toại.

      Lúc ấy, Ngô Tuấn Hạo bởi vì phải xử lí vấn đề của tập đoàn nhà mình nên cũng biết chuyện, chỉ đến khi mọi việc đều xảy ra hết mới nắm được tình hình.

      Nghe bên công ty Bác Thần muốn quay lần nữa bắt đầu nhưng thể xác và tinh thần của Bác Thần quá mỏi mệt. Trừ bỏ cả ngày đến bệnh viện chờ người nhân viên kia phẫu thuật cũng trả lời bất kì điều gì. Cùng lúc đó, nhận được điện thoại thông báo mẹ mình nằm viện liền vội vàng trở về thành phố A chăm sóc mẹ.

      Sau đó lâu quay lại thành phố S, mời người nhân viên trung thành đó ăn bữa cơm rồi giải thể công ty. Kiểm kê toàn bộ tài sản công ty rồi trở về nhà ở thành phố A.

      Suốt hai năm bước chân đến thành phố S bước
      tart_trung thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 32: Cuộc hẹn (hạ)


      Lâm Hiểu giật mình, thất thần nghe Ngô Tuấn Hạo kể hết câu chuyện của Bác Thần. Trong lòng tràn ngập cảm giác khổ sở, thầm nghĩ đến Lý gia gặp , cẩn thận kiểm tra xem mặt có hay còn lưu lại chút bi thương nào.

      Ngô Tuấn Hạo chưa bao giờ dài đến thế, vậy mà cũng chỉ có thể kể ràng từng việc xảy ra chứ chưa đề cập đến cảm xúc của những người trong cuộc, nhưng trong đầu Lâm Hiểu vẫn lên hình ảnh của Bác Thần khi ấy.

      Từ con người hăng hái, tràn đầy tham vọng bị chụp xuống đáy cốc, điều này rốt cuộc phải thống khổ đến mức nào? Mà nhân viên của Bác Thần, thậm chí đó rất có thể là bạn bè là em của thiếu chút nữa vì mà bị liệt, điều đó rốt cuộc khiến phải áy náy biết bao nhiêu?

      còn nhớ hai năm trước dì Lan bị ung thư tử cung nên thời gian dài điều trị ở bệnh viện. Cái gọi là ung thư, chính là nó đáng sợ ở chỗ tùy thời đều có thể cướp lấy sinh mạng của người. Mà trong đoạn thời gian gian nan ấy, Bác Thần lại phải chịu đựng thêm thông tin như vậy về mẹ mình…

      Lâm Hiểu nhớ tới bộ dáng vô tâm vô phế bình thường của Bác Thần, lại còn có cả biết xấu hổ nữa. Khi ở bên cạnh gặp phải đủ loại suy sụp cùng khó khăn,điều đó khiến cho trái tim ê ẩm, chưa bao giờ từng đau lòng đến vậy. Nếu có lí trí ngăn cản, hận thể chạy nhanh trở về ôm chặt , hôn .

      “Em có khỏe ?” Ngô Tuấn Hạo nhìn Lâm Hiểu thất thần trước mặt, cả nửa ngày gì, đành chủ động mở miệng hỏi.

      Hoàn cảnh xung quanh lạ lẫm khiến Lâm Hiểu dễ hoàn hồn hơn, miễn cưỡng cười : “ sao, chỉ là lúc trước ấy vẫn chưa cho em biết, những chuyện này lại khá lớn khiến em nhất thời kịp phản ứng.”

      “Nghe xong em có cảm thấy A Thần rất giỏi ?” Ngô Tuấn Hạo cười .

      Trong mắt Lâm Hiểu lộ thứ ánh sáng nhu hòa: “Quả rất giỏi.”

      Ngô Tuấn Hạo biết cảm xúc của Lâm Hiểu giờ, mà tiếp tục chủ đề của mình: “Năng lực của A Thần rất mạnh, tôi cũng hy vọng vì chuyện quá khứ mà cậu ấy thể gượng dậy, có lẽ giờ cậu ấy vào ngõ cụt bước ra được. Tôi hy vọng em có thể giúp tôi khuyên nhủ A Thần, khiến cậu ấy biến trở lại thành A Thần tự tin trước kia.”

      “Tự tin?” Lâm Hiểu nghe thấy từ này nhịn được nhắc lại rồi cười lắc đầu. Sau đó, hai mí mắt mở to, hỏi thẳng: “ ấy từ chối mấy lần?”

      Ngô Tuấn Hạo ngẩn người: “2 lần?”

      “Giữa hai lần cách nhau bao lâu?” Lâm Hiểu hỏi tiếp.

      “Khoảng chừng vài tuần lễ phải? Tôi cũng nhớ .”

      Ngô Tuấn Hạo trả lời xong, Lâm Hiểu cười .

      “Hai lần cách nhau lâu đến vậy, xem ra ấy quyết tâm muốn làm rồi!”

      Ngô Tuấn Hạo cũng cười, thở dài: “Cho nên muốn nhờ em giúp đỡ, cậu ấy mà cố chấp tôi cũng phải chịu.”

      Lâm Hiểu ngừng chút, hai mắt nhìn thẳng : “Ngô đại ca, em rất vui khi có thể coi trọng Bác Thần như vậy nhưng vẫn luôn là bởi vì nguyên nhân quá khứ thất bại khiến Bác Thần buông bỏ cơ hội lần này, khẳng định chắc chắn như vậy sao?”

      Ngữ khí Lâm Hiểu mang theo ý cười nhưng nội dung lời lại khiến Ngô Tuấn Hạo cười nổi: “Ý của em là gì?”

      Lâm Hiểu lắc đầu : “Đây chỉ là ý kiến của bản thân em thôi, kỳ thực cũng có gì để tham khảo nhưng nếu muốn em hỗ trợ vậy em cũng ngại đem ý kiến bản thân ra.”

      Lâm Hiểu ngừng lúc lâu mới tiếp, “Nếu tương lai Bác Thần có thể tiếp nhận công ty của , vậy khả năng công ty đó phát triển có vẻ rất khả quan nhưng đâu? ấy toàn tâm toàn ý làm việc, giúp phát triển công ty, nhưng nếu có ngày lại ngừng đầu tư sao? Nếu vậy ấy làm sao bây giờ? Hay cách khác nếu có ngày lại lưu lại cái xác cho ấy sao?”

      “Đương nhiên ! Lần này với trước đây giống nhau.” Ngô Tuấn Hạo vội vàng ngắt lời Lâm Hiểu.

      “Làm sao đây? Phía sau còn có đại tập đoàn chờ thừa kế mà công ty ấy chỉ để vui đùa thời gian nhưng Bác Thần lại có biện pháp nào vui đùa cùng với được. khi toàn tâm toàn ý cố gắng, ai cũng đều mong muốn có kết quả tốt, thậm chí có thể nổi lên đứng đầu. Nhưng nếu ở công ty của khả năng này vĩnh viễn bị bỏ qua, ngày nào đó tập đoàn nhà gặp phải cố, công sức Bác Thần khổ sở dựng nên tùy thời có thể xóa sạch.”

      Lâm Hiểu xong, sắc mặt Ngô Tuấn Hạo vô cùng khó coi. cho tới bây giờ cũng nghĩ tới Lâm Hiểu từ chối quyết liệt như thế thậm chí còn phản bác khiến cho thể lại câu. Mà thực tế, đúng là vợ chồng đồng tâm, lo lắng của Bác Thần bị Lâm Hiểu đoán trúng bảy tám phần.

      “Ngô đại ca, em tin rằng tình cảm của Bác Thần tốt lắm, tình nghĩ em của đàn ông các phụ nữ bọn em hiểu . Nếu có khó khăn, lấy tính cách xưa giờ của Bác Thần nhất định ấy giúp đỡ ngay nhưng công ty này, trắng ra là mở chỉ để vui đùa, đùa lớn như vậy, bọn em đùa nổi.”

      Ngô Tuấn Hạo hít sâu hơi mới : “ nghĩ phải làm điều, lần đó đầu tư quả mang tâm tư làm cho vui nhưng lúc này, .”

      Lâm Hiểu lại thẳng: “ , mặc kệ hay , em đều muốn Bác Thần làm người phụ trách công ty của . Cuộc sống bây giờ của ấy, mỗi ngày đều thản nhiên lý tưởng, đối với các là vô cùng uất ức nhưng trong mắt em đó là loại hạnh phúc. Chỉ cần ấy phải lặp lại những biến cố trong quá khứ, lại đứng ở nơi mà em chỉ có thể nghe thấy, nhìn thấy nhưng thể chạm tới, chẳng sợ ngày sau nghèo đói em cũng cam nguyện.”

      Ngô Tuấn Hạo nỏi gì.

      Đúng vậy! Lâm Hiểu chính là người con vừa vô dụng vừa hẹp hòi như thế đấy. muốn gì nhiều, chỉ cần người đàn ông tâm , người ấy cũng cần địa vị hay công việc nghe to tát, chỉ cần luôn ở bên tốt lắm rồi. cái gì mà phụ trách công ty, nghe rất oai nhưng Lâm Hiểu càng sợ đứng cách quá xa, thậm chí vĩnh viễn thể đuổi kịp theo bước chân của . Như vậy cho dù kiếm được bao nhiêu tiền, đối với vẫn là nhưng cũng quá mệt mỏi. Cái muốn là cuộc sống ổn định mà chân , phải là câu chuyện giữa tổng tài và vợ .

      Nếu trước đây, Bác Thần lấy thân phận kim cuơng vương lão ngũ(*) đến cùng đương. nhất định thể nhận lấy tình cảm này. Người đàn ông kia càng vĩ đại, càng hiểu chênh lệch của cả hai. Cuộc sống phải là tiểu thuyết, khi hai người trong mối quan hệ đó quá mức chênh lệch, tình cảm có cố giữ cũng vỡ tan bởi nguyên nhân từ tất cả mọi điều xung quanh. Trừ phi bên trong đó tự làm mù hai mắt mình, để ý gì đến xung quanh. Nếu thế cuộc sống mỗi ngày đều phải cẩn thận tính toán…như vậy sống còn ý nghĩa gì?

      tại Bác Thần từ chối cơ hội này, Lâm Hiểu ngược lại có cảm giác nhàng thở ra. Đương nhiên nếu đồng ý cũng toàn lực ủng hộ . Dù sao coi trọng rồi phải nỗ lực, tình cảm hai người thể chỉ bởi nhân tố biết xảy ra hay mà cứ thế buông tay.

      Từ khi lấy kết hôn làm mục đích thân cận tới nay, Lý Bác Thần mặc kệ là vĩ đại hay suy sụp, mỗi ngày đều ở bên cạnh , đôi khi cái miệng thối của chọc chán ghét nhưng mỗi hành động của đều là chân , chưa bao giờ giống như Lý Bác Thần đứng ở nơi cao thể với mà Ngô Tuấn Hạo vẫn ca ngợi. rất tài giỏi, tốt lắm. Điều đó chứng minh vợ con bao giờ phải chịu cảnh đói nghèo nhưng bây giờ phải là thời điểm cần thi triển tài năng, cứ như vậy khiêm tốn mà sâu sắc, cùng người nhà yên yên ổn ổn sống, thế lại càng tốt hơn.

      Lần chuyện này đạt kết quả như Ngô Tuấn Hạo mong muốn nhưng hiểu được việc quan trọng. Vốn định đưa Lâm Hiểu về nhà nhưng lại bị cự tuyệt.

      Trước khi tạm biệt, Ngô Tuấn Hạo cười : “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao A Thần lại thích em đến thế.”

      Mặt Lâm Hiểu hơi hơi đỏ, đáp lại bằng nụ cười tươi trong trẻo.

      Lâm Hiểu mở cửa kính xe, gió đêm thổi tóc bay lên, ngồi đường về nhà, ý nghĩ Lâm Hiểu trôi xa. đột nhiên phát , càng biết về Bác Thần cả cuộc sống trước đây lẫn bây giờ, càng muốn gả cho

      Đúng vậy, càng hiểu , càng muốn gả cho .

      Gả cho người đàn ông từng nhận biết bao ánh mắt hâm mộ ngưỡng vọng của mọi người nay lại có thể chịu đựng ánh mắt chế giễu của những người xung quanh, người đàn ông thẳng lưng chịu đựng tất cả nhưng trong chớp mắt cũng có thể cúi người xuống nhẫn nhục.

      Gả cho , quan tâm thương , người đàn ông giữ vị trí quá quan trọng trong lòng .

      Lâm Hiểu xuống xe, cố đè nén trái tim đập mãnh liệt của mình, ràng nghĩ khống chế được bước chân của mình khiến nó chậm lại nhưng vẫn kìm lòng được bước nhanh về nhà.

      Ánh trăng chiếu tỏ, Lâm Hiểu ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng , lúc này cũng sáng lên rực rỡ.

      ___


      (*) Kim cương vương lão ngũ chỉ những người đàn ông độc thân đạt đủ 5 tiêu chí: đẹp trai – giàu có – học thức cao – khiêm tốn – giỏi giang.
      tart_trung thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 33: Vô cùng vừa lòng vô cùng tốt đẹp


      Giày cao gót dẫm lên từng bậc thang xi măng phát ra tiếng “cộc cộc”, bởi vì quá nhanh, khi đến trước cửa nhà mình Lâm Hiểu có cảm giác khó thở.

      Nhưng mặc kệ cảm giác ấy bước chân vẫn hề ngừng lại, trực tiếp đẩy cánh cửa Lý gia khép hờ, cởi giày cao gót rồi cứ vậy mà xông vào. Phòng khách vắng lặng bóng người, Lâm Hiểu nhìn lướt qua rồi bước nhanh vào phòng Bác Thần.

      So với Lâm Hiểu nóng lòng, Bác Thần lúc này lại vô cùng bình tĩnh. Cả người ngồi ngay ngắn trước máy tính, ngón tay nhanh nhẹn lướt bàn phím. Bác Thần nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, phát người đến là Lâm Hiểu hỏi: “Sao lại đến đây? Chờ____”

      Còn chưa xong chỉ nghe “Oành” tiếng, bánh xe dưới chân ghế trượt về phía sau nhưng nhanh chóng bị Bác Thần chặn lại. Hai tay của vươn ra ôm lấy thắt lưng Lâm Hiểu, tuy đầu óc lúc đầu còn trì độn nhưng biết đột nhiên Lâm Hiểu có cử chỉ nhiệt tình thương nhung nhớ với đúng là phải bình thường. Trong đầu Bác Thần lúc này lên số hình ảnh dành cho người trưởng thành, khiến nhịn được cảm thấy khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?”

      Lâm Hiểu nghĩ tới chuyện Ngô Tuấn Hạo vừa , hiểu nên nhắc lại nó nữa. Lâm Hiểu dang tay ôm cổ Bác Thần, hai tay giữ chặt, mang theo giọng mũi rất ghé vào lỗ tai than thở: “Tối nay…tối nay ra ngoài rơi mất hai mươi đồng.”

      “…”

      Giọng mềm mại ngọt ngào ra câu như vậy khiến Bác Thần muốn hộc máu. Hai tay cứng đờ. Ánh mắt dừng lại màn hình máy tính, toàn bộ màn hình biết từ khi nào chỉ còn hai màu đen trắng, chiến sĩ của nằm ngay đơ đất mặc người chà đạp.

      ngày chỉ có thể đánh được boss, đánh xong chưa biết chừng còn được đến vài trăm trang bị, vậy mà chỉ vì hai mươi đồng, tất cả đều mất…

      Trong lòng Bác Thần đau đớn, cảm thấy mình chết vô cùng oan ức.

      Người con này là cố tình đến phá phải ? Hai mắt Bác Thần nhíu lại, cánh tay dấu vết dịch người Lâm Hiểu chút để thoải mái ngồi đùi mình, lại càng thêm dán vào người hơn.

      Lâm Hiểu khẽ kêu tiếng nhưng cũng phản kháng. còn chưa kịp gì, Bác Thần lưu manh trước: “Hai mươi đồng a, quả rất lớn, hay đêm nay em ở lại đây , sáng mai cho em hai mươi lăm?”

      Lâm Hiểu sửng sốt, giận dữ : “Giá trị của em chỉ có hai mươi lăm thôi à? muốn chết phải ?!”

      Lời này Lâm Hiểu vừa ra liền cảm thấy có cái gì đúng, như thế nào lại giống như có vẻ nguyện ý lưu lại?

      Nhìn thấy vẻ bất ngờ trong mắt Bác Thần, mặt Lâm Hiểu đỏ lên. tức giận cắn vào bả vai ngụm.

      “Ai!! Đau …đau! Em chút, chút, nếu để ra đóng cửa lại, mẹ còn ở bên ngoài đấy.” Ngoài miệng như vậy nhưng cánh tay Bác Thần lại càng ôm chặt Lâm Hiểu hơn.

      Lâm Hiểu ngẩng đầu trừng mắt: “Gạt người, lúc em đến đâu có thấy dì Lan!”

      “Thực có?” Bác Thần ra vẻ biết còn hỏi.

      Lâm Hiểu chần chờ : “Lúc em đến nhìn thấy dì.”

      “À?!” Hàng mi Bác Thần giương lên, khóe miệng gợi lên nụ cười xấu xa, đột nhiên lớn tiếng gọi: “Mẹ! Giúp bọn con đóng lại cánh cửa!”

      Lâm Hiểu hoảng sợ, vụt đứng dậy nhìn về phía cánh cửa. Nhân lúc ngây người, Bác Thần nhanh nhẹn khóa cửa lại, Lâm Hiểu còn chưa kịp phản ứng xem rốt cuộc có ý gì, bị kéo đến dựa sát vào cửa, môi cũng bị hung hăng cướp đoạt.

      Hai mắt Lâm Hiểu chịu khống chế khép lại, chỉ cảm thấy trong lòng run run, mỗi lỗ chân lông cơ thể đều giãn mở ra. Có loại khát vọng muốn đáp lại, hai tay nhịn được ôm cổ Bác Thần, hai chân như nhũn ra lại được giữ chặt kịp thời, Lâm Hiểu càng thêm phối hợp với nụ hôn nồng nhiệt của .

      Trong phòng yên tĩnh ngẫu nhiên truyền đến từng nhịp thở dồn dập kích thích màng tai Bác Thần, vừa mới chấm dứt nụ hôn nồng nhiệt, cúi đầu nhìn đôi mắt ướt át quyến rũ của Lâm Hiểu, trong đầu chợt vang lên tiếng động thanh thúy.

      Chỉ trong nháy mắt, khi Lâm Hiểu phản ứng lại, tay Bác Thần ôm cả người , tiến lại gần giường.

      Ngồi lên chiếc giường mềm mại, ba phần thanh tỉnh của Lâm Hiểu ý thức được chuyện gì xảy ra tiếp theo. Cả người Bác Thần cúi xuống, đồng dạng nằm lên giường, ôm thắt lưng , hôn lên vành tai . Lâm Hiểu chỉ cảm thấy từ tâm đến thân vì nụ hôn của mà run lên đến tê dại, bàn tay to ấm áp vươn lên sờ vào hai khỏa thịt mềm mại nhất của . Cảm giác được nụ hôn của từ vành tai chuyển dần xuống cổ, Lâm Hiểu chợt bừng tỉnh. Bàn tay vô lực đặt lên người Bác Thần, khẽ run run : “Chờ, đợi chút.”

      Nhưng thanh của cũng thể ngăn cản động tác của Bác Thần, Lâm Hiểu đành phải thêm lần nữa lớn tiếng : “ đợi .”

      Đột nhiên bị cản trở, Bác Thần liều mạng lấy lại tự chủ, cắn răng vài lần mới dừng lại được. Đến lúc này mới phát ra hành vi “quá đáng” của bản thân nhưng cố tình lời nào, con ngươi u ám, nhúc nhích nhìn chằm chằm Lâm Hiểu.

      Hai má Lâm Hiểu hồng hào mê người vô cùng, thở hổn hển mấy hơi rồi hé miệng : “ ở chỗ này chờ em.”

      Lời này nghĩa, Bác Thần ngẩn người, cả nửa ngày cũng biết ý là gì.

      Hai mắt Lâm Hiểu chớp chớp, thấy hiểu, lại đỏ mặt tiếp: “ đợi em, em, em về nhà tắm rửa cái rồi quay lại.”

      “…” Hai mi mắt Bác Thần co rút, rồi “rầm” tiếng, ngã ngửa giường.

      Lâm Hiểu lại tưởng bất mãn. ngẩng đầu hôn lên hai má , hai tay vươn lên khẽ véo má rồi ngọt ngào dỗ dành: “Em vừa từ bên ngoài trở về, cả người đền dính dính, rất nhanh rất nhanh quay lại.”

      xong, Lâm Hiểu lại hôn Bác Thần ngụm, cũng nhìn mặt nữa, cánh tay vươn ra phía sau kéo lại khóa váy sau đó nhanh chóng xuống giường nhặt lại túi rồi chạy ra ngoài cửa.

      lúc sau, thân mình cùng biểu tình của bác Thần tất cả vẫn đều là cứng ngắc. Mãi cho đến khi bóng dáng Lâm Hiểu biến mất, tầm mắt vẫn chưa dời . Cái gì gọi là nhát chém đứt hoàn toàn dục vọng, Bác Thần cuối cùng cũng cảm nhận được.

      Thế giới này có loại sinh vật thể nào lí giải được, gọi là phụ nữ.

      Lâm Hiểu trở về nhà, thấy Lâm mẹ, vừa may mắn vừa vui sướng, vội vàng vào phòng tắm tắm rửa. Lần tắm rửa này vô cùng kỹ lưỡng, còn đặc biệt kỳ cọ sạch cổ vài lần.

      Đợi đến khi Lâm Hiểu mặc xong áo ngủ, cài xong nút áo cuối cùng mới chợt tỉnh ngộ, cả người cứng đờ.

      Hành vi của thế này sao giống như tự tắm rửa sạch chờ bị ăn vậy, những thế còn phục vụ tận tình mang lên tới cửa?!

      Được rồi, phải giống, mà phải vốn là như thế!

      Cuối cùng Lâm Hiểu cũng cảm thấy ngượng ngùng, bước chân khựng lại, hai má nóng rực, bàn tay ngừng vò góc áo. Nhưng mặc kệ như vậy, nội tâm lại ngàn tư vạn tưởng sang bên kia bổ nhào vào .

      Lâm Hiểu cắn chặt môi dưới, dù sao bọn họ sớm hay muộn cũng kết hôn, cho dù có thể lấy nhau nhưng tại chính là thích , chỉ muốn ở trong lòng , khi vậy cần gì thêm nữa?! Nếu đêm nay cứ bỏ mặc mong muốn của bản thân mà , về sau có lẽ lại càng đủ quyết tâm. “ tiếng trống phát lên tinh thần hăng hái, suy nghĩ lại ba lần liền thôi”(Mình chém, chém, chém đó!), người xưa như vậy, mới muốn phạm phải loại sai lầm này.

      Lâm Hiểu cố gắng cổ vũ chính mình, tiếp tục bước chân tiến đến Lý gia.

      Còn chưa kịp mở cửa nhà mình, bên ngoài truyền đến hai giọng mong muốn nghe nhất. Tay Lâm Hiểu run lên, nhưng vẫn cố nghiêm mặt mở cửa.

      Dì Lan và Lâm mẹ từ từ lên cầu thang. Vẻ mặt cả hai đều tươi cười thoải mái, cũng biết trò chuyện việc gì. tay hai người đều cầm cây quạt hồng rực rỡ, ràng là vừa mới từ sân tập nhảy trở về.

      Lòng Lâm Hiểu như bị hắt cả chậu nước to vào, lạnh lẽo cả người.

      miễn cưỡng hé ra khuôn mặt tươi cười, : “Dì Lan, mẹ.”

      Lâm mẹ hoàn toàn chú ý tới biểu tình của Lâm Hiểu, hỏi: “Về rồi à?”

      “Vâng.” Lâm Hiểu đáp lại tiếng, chợt nghe thấy phía đối diện phát ra tiếng cửa mở, quay đầu nhìn sang, ngòai ý muốn chút nào là Lý Bác Thần.

      Hai người Bác Thần cùng Lâm Hiểu quỷ dị nhìn nhau vài giây, rồi vất vả chuyển tầm mắt sang nơi khác.

      Bác Thần ho tiếng, nhìn về phía hai vị đại nhân : “Dì Cầm, mẹ. Ách, hôm nay về thực sớm.”

      “Còn sớm à, cũng sắp đến mười giờ rồi.” Dì Lan kỳ lạ liếc nhìn con trai nhà mình cái.

      Vừa xong, hai mẹ cũng bước lên lầu. Lâm mẹ đến bên cạnh Lâm Hiểu, kinh ngạc : “Sao hôm nay con tắm sớm vậy?”

      Lâm Hiểu 囧, kịp khống chế nhìn về phía Bác Thần, thấy khóe miệng cong lên, hai mắt tràn đầy ý cười. tốn cả nửa ngày mới áp chế được mong muốn xông lên đánh , rồi nghẹn giọng trả lời mẹ mình: “Con vừa về, nóng.”

      Lâm mẹ rất tin tưởng lời này nên tránh được giáo dục con : “Lần sau đừng dùng nhiều sữa tắm như vậy, phải mẹ sợ tốn tiền đâu, chỉ là người con tỏa ra quá nhiều hương thơm sữa tắm.”

      “…”

      Lời này đúng là đủ loại hàm nghĩa!

      Bác Thần cười “phì” tiếng, theo sau tiếng cười này là tiếng “hừ” của Lâm Hiểu, mặt ửng hồng, trong lòng vừa xấu hổ vừa phẫn nộ rất muốn lật bàn. nhìn lướt qua Bác Thần liều mạng nghẹn cười nhưng thể nào chế được. Nếu phải có hai vị đại nhân trước mặt, tuyệt đối tha cho hai tai .

      Cười cái rắm a hỗn đản!

      Lâm Hiểu biết rốt cuộc làm thế nào mà trở về phòng được, chỉ nhớ sau đó tên hỗn đản Bác Thần còn “tặng” cho ánh mắt ái muội siêu cấp đáng đánh đòn! Mặt dữ tợn, tức giận quăng gối đầu , trong lòng ngừng mắng chửi.

      Tên đàn ông chết tiệt! Nha! Cười cái đầu ! Lần sau đừng có mà cầu xin tìm ! có quỳ cầu cũng ! Hỗn đản! Hỗn đản!

      Bên kia Bác Thần vừa vào cửa, dì Lan liền tức giận trừng : “Ai cho con cười mà con cười, còn biết đường tìm con dâu an ủi.”

      Bác Thần cợt nhả nghe mẹ mình dạy bảo, tai nghe tay lấy điện thoại ra chơi đùa khiến dì Lan vừa tức vừa vô lực.

      Lâm Hiểu đá gối đầu đá đến mệt mỏi, thở dồn dập từng ngụm nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn. ngừng lại động tác, lấy điện thoại từ trong túi xách ra.

      [ Hương vị người em so với hương hóa chất thơm hơn nhiều. Đừng nóng vội, chờ đầu gối em lành lại, chúng ta có thể nếm thử đủ các loại tư thế.]

      “Vụt…” đọc xong tin nhắn Lâm Hiểu tức giận đến khó thở, tay run rẩy, ném di động lên giường.

      Cho cái rắm! Tên hỗn đản chết tiệt! Có lần sau mới là lạ! Cứ nắm đấy mà mơ tới xuân thu đại mộng của !

      tart_trung thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 34: Sai lầm nghiêm trọng


      Tối hôm qua Lâm Hiểu buồn bực đến quá nửa đêm mới miễn cưỡng ngủ, buổi sáng thức dậy lúc lâu vẫn đứng thẳng mà ngáp. Nhưng bất đắc dĩ nhất, là vẫn phải ngoan ngoãn rời giường làm.

      chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi cầm túi xách mở cửa ra ngoài.

      Phía đối diện, Bác Thần dựa vào tường chờ đợi lâu, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn Lâm Hiểu, tươi cười rạng rỡ.

      Nụ cười này càng rạng rỡ, Lâm Hiểu càng cảm thấy đáng đánh đòn.

      “Buổi sáng tốt lành, tối hôm qua ngủ ngon ?” Bác Thần “đứng đắn” hỏi, nhìn ý cười tràn đầy trong mắt là biết thực ra ý của tuyệt đối phải như vậy.

      Lâm Hiểu cắn môi, tay duỗi ra, ý đồ nhéo tay : “Đương nhiên,… rất tốt!”

      Nhưng bàn tay vừa mới tiến lại gần, Lâm Hiểu bị kéo sát vào người, chỉ nghe Bác Thần cười bỉ ổi: “ còn tưởng tối hôm qua em nhớ ngủ nổi.”

      xong, Bác Thần lại cúi đầu dán vào tai , “ là thân thể cơ…”

      Thanh trầm thấp còn mang thêm vẻ dụ hoặc, Lâm Hiểu cảm giác bên tai man mát, cả người giật mình, mặt đỏ lên, hung hăng dẫm lên chân : “Lý Bác Thần! muốn chết à!”

      Mặc kệ bàn chân đau đớn, bộ dáng Lâm Hiểu vẫn có khả năng giải trí đối với Bác Thần cao hơn, nhịn được ôm bụng cười sảng khoái.

      Mà Lâm Hiểu càng nhìn càng buồn bực, hết dẫm lại nhéo , quát: “Cười cái gì mà cười! cho phép!”

      “Được được, cười.” Vừa xua tay đáp ứng, Bác Thần nhịn vài giây, rốt cuộc vẫn thể khống chế được cười tiếp, Lâm Hiểu tức giận lại đạp cho mấy cái.

      ràng đây chỉ là buổi sáng sớm bình thường, lại bởi vì đối phương mà tốt đẹp hẳn lên.

      ∩_∩שּׂשּׁﬠ∩⌂∩שּצּשּׂ∩_∩

      Từng ngày từng ngày trôi , việc Lâm Hiểu thường xuyên làm nhất mỗi ngày khi đến phòng làm việc là ôm lấy quyển lịch để bàn, gạch con số của ngày hôm qua. Mà nổi bật nhất quyển lịch thể nào khác ngoài ngày chủ nhật được đánh dấu bởi vòng tròn to.

      quên trước kia có thời điểm nào mình từng mong chờ ngày đến như vậy. Ít nhất là sau khi tốt nghiệp đại học, chưa bao giờ từng có loại cảm xúc như thế.

      Bởi vì sợ tàn nhẫn, dám ôm hy vọng quá lớn vào bất kỳ cái gì. Giống như lúc xem mắt, Lâm mẹ ba hoa chích chòe đủ thứ về đối phương, bề ngoài gật đầu nhưng thực ra chỉ nghe tai trái ra tai phải. Khi ấy Lâm mẹ thường phát hỏa lên rồi mắng : “Nha đầu chết tiệt kia, ai gặp đối tượng xem mắt mà để khí trầm lặng như con chứ.”

      nên để khí trầm lặng sao?

      Lâm Hiểu cảm thấy mình vẫn làm tốt đấy chứ. Lúc nên cười vẫn ngoan ngoãn lễ phép cười, tốt đến mức chỉ cần nghĩ muốn làm là có thể phun ra nụ cười đầy tiêu chuẩn. Mà Lâm mẹ hết lòng ca ngợi nhà trai tốt lắm, những thứ này căn bản đều muốn nghe, chưa tới vì sao, chính là cả tâm lý cùng sinh lý đều thấy chán ghét thôi.

      Nhưng bây giờ sao? quên mất từ khi nào mình lúc nào cũng có thể ở trước mặt người đàn ông này nở rộ tươi cười, khi nào trở nên mới biết . Sau khi tan tầm nhìn thấy đứng ở chỗ xa chờ mình, chỉ còn kém nước nhảy nhót sung sướng chạy tới. Ngô, cũng may mà nhịn xuống bằng mặt mũi quăng xa rồi.

      Thứ bảy tuần đó, lần đầu tiên Lâm Hiểu kéo Tề Kỳ cùng mua sắm quần áo, khiến nàng sửng sốt nửa ngày.

      dễ dàng nha! Trước kia đều là mình dùng sức tha cậu ra, cậu còn bộ dâu tình nguyện.” Mặc dù ra khỏi cửa nhưng Tề Kỳ vẫn cảm thấy dám tin.

      “Hôm nay tâm trạng tốt.” Lâm Hiểu đáp .

      “Trước kia, thời điểm tâm trạng tốt nhất cậu cũng chỉ gọi điện rủ mình đến nhà cùng xem phim. Ân, còn muốn mình tiện đường mua giúp đống đồ ăn vặt.” Tề Kỳ trắng mắt liếc người vừa .

      Lâm Hiểu cười giả lả vài tiếng : “Mình cảm thấy làm như vậy rất tốt mà, chẳng phải mỗi lần cậu đều vui vẻ chạy tới nhà mình sao?”

      sai a sai… Ôi chao! Cậu đừng tưởng lảng sang chuyện khác được, đừng nghĩ chị đây nhìn ra, đều nữ vì duyệt mình giả dung ( con làm đẹp vì người mình ), chắc chắn bởi vì Lý Bác Thần cuối cùng cậu mới ý thức được quần áo của mình rất quê mùa ?!”

      “Bậy bạ! Quần áo của mình làm sao mà quê mùa! Quê mùa mà cậu còn để yên cho mình mua à!” Lâm Hiểu khó chịu .

      “Mình có thể để yên sao? cách khác mình ra tay ngăn cản cậu mua sao?” Tề Kỳ hung hăng cười nhạo vài tiếng, “Mặc kệ trước đây mình từng vất vả chọn đồ cho cậu thế nào, có bao giờ cậu mặc nó hay để nó mốc meo ở góc nào trong tủ rồi? Vừa cậu chút, cậu còn cái gì mà quần áo để mặc thoải mái mới là quan trọng nhất, cả ngày chỉ mặc duy màu trắng, bên trong nhìn ra thứ gì, thậm chí còn hết lời ca ngợi mấy bộ đồng phục chó má mặc lên quyến rũ, có muốn mình từng câu ?”

      Môi Lâm Hiểu động đậy lúc lâu cũng nên lời phản bác chỉ cố gắng hung hăng trách: “ Cậu đúng là đồ miệng sát được xe (chắc là tương tự như câu “miệng chó phun nổi ngà voi” bên mình), dùng hết cần gì mua nhiều như vậy!”

      Tề Kỳ trực tiếp bỏ qua mấy lời lảm nhảm của Lâm Hiểu, kéo tay : “Đừng trách chị đây thương , mua quần áo còn chưa đủ đâu, thấy cuối cùng giác ngộ, chị đưa làm lại tóc?”

      “…” Bước chân Lâm Hiểu khựng lại, ràng dao động.

      “Tóc của cậu khá tốt, chúng ta cũng cần thay đổi nhiều, chỉ cần sửa chút, uốn xoăn phần đuôi, ôm sát mặt cậu, hẳn là rất thích hợp.”

      Tề Kỳ vừa nắm tóc Lâm Hiểu vừa , ngay sau đó bị Lâm Hiểu níu tay lại: “Chúng ta đến nơi nào làm tóc?”

      “…”Tề Kỳ nhìn bộ dáng quyết tâm thay đổi của Lâm Hiểu, vô cùng buồn cười.

      Chờ Lâm Hiểu làm xong tóc, mua xong quần áo, dù sao cũng tiêu nhiều rồi Lâm Hiểu xót tiền nữa, trực tiếp kéo Tề Kỳ ăn lẩu.

      Chạy chạy lại, tại cũng đến gần tám giờ, cả hai người đều đói bụng, vì thế gọi suất ăn lớn, ràng là quá sức so với cả hai . Lúc Lâm Hiểu còn cắm cúi ăn biết gì, Tề Kỳ dừng đũa.

      Tề Kỳ nhìn mái tóc vừa làm lại của Lâm Hiểu, càng nhìn càng vừa lòng, hỏi: “Hai người các cậu định hẹn hò phải ? Tính toán đâu chơi?”

      Lâm Hiểu vừa nuốt vào khối thịt bò vừa : “Buổi sáng ngày mai ăn sáng ở cửa hàng X, ăn xong đến làng chài Mạc Tiểu câu cá, giữa trưa ăn hải sản, sau đó buổi chiều mình cũng biết.”

      Tề Kỳ đột nhiên kích động : “Cậu là làng chài Mạc Tiểu ở đường Lâm Giang sao?”

      Lâm Hiểu bị biểu tình kích động của Tề Kỳ dọa đến ngẩn ngơ, chần chờ gật gật đầu.

      Đột nhiên Tề Kỳ chuyển sang vẻ mặt tươi cười, đứng lên dựa vào người Lâm Hiểu, dịu dàng : “Lâm Hiểu, chị em tốt, ngày mai mình và Chính Khải cùng cậu được , chúng ta làm cuộc hẹn hò bốn người?”

      Lâm Hiểu trừng mắt, bộ dáng siêu cấp muốn: “Cậu, đồ chết tiệt kia, bọn mình khó khăn lắm mới có lần hẹn hò này, cậu còn định đến phá?!”

      “Ôi chao, mình sớm nghe hải sản nơi đó là được nhất, Chính Khải tên kia cũng thực thích câu cá. Cậu rộng lượng chút với hai vợ chồng già bọn mình mà. Nếu ngày mai , lần lữa kéo dài nữa tới kết hôn, sau đó còn phải du lịch hưởng tuần trăng mật, chừng trở về con cũng có rồi, đến lúc đó bao giờ được biết thế nào là hẹn hò bốn người nữa, mình phải trông đứa đừng chạy loạn, ăn hải sản còn phải bắt Chính Khải bóc vỏ bỏ xương. Lâm Hiểu… cậu thương…thương mình ~” Tề Kỳ phe phẩy cánh tay Lâm Hiểu, giọng thỏ thẻ tận lực giả bộ đáng thương.

      “…Lần trước ai với mình sau khi kết hôn trong vòng hai năm muốn có con.” Mặt Lâm Hiểu chút thay đổi phản bác.

      Mặt Tề Kỳ cứng đờ, lại cắn răng : “Bữa cơm này mình trả!”

      Cuối cùng khuôn mặt Lâm Hiểu cũng thể ra vẻ lo lắng.

      Tề Kỳ kết hợp vừa kéo tay vừa nhéo đùi Lâm Hiểu, hung hãn : “ cho bọn mình bọn mình cũng cứ ! Cậu thích chọn “ngẫu nhiên” gặp nhau hay là cùng nhau hẹn trước tùy!”

      Lâm Hiểu “Ôi” tiếng, hai người lại đùa giỡn nhau lúc mới đứng lên.

      Vốn là cuộc hẹn hò hai người tốt đẹp tự nhiên lại xuất thêm hai vị “khách mời mà đến”, tuy cùng bọn Tề Kỳ có lẽ chơi rất vui nhưng trong lòng Lâm Hiểu vẫn thất vọng, đến lúc đó ngay cả lại gần hôn hôn thân thân chút cũng phải nhìn quanh, là tệ hết biết rồi!

      Lâm Hiểu vừa nghĩ đến đây run rẩy, nghiêm mặt nâng tay gõ đầu mình lưu tình. Nhất định gần đây bị trúng đọc, như thế nào lại có thể nghĩ ra loại suy nghĩ bình thường đó.

      Mặc kệ như thế nào, nếu định vậy rồi, Lâm Hiểu vẫn phải tìm Bác Thần kể cho biết tình huống.

      Về tới nhà cũng gần mười giờ, Lâm Hiểu chuẩn bị chút rồi đến Lý gia phía đối diện. Dì Lan ở ban công phơi quần áo, Lâm Hiểu nhìn thấy bà liền gọi tiếng, đến khi nghe thấy tiếng trả lời mới chuyển bước đến phòng Bác Thần.

      Bác Thần xem bóng đá, Lâm Hiểu vào cửa ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hỏi: “Em có uống bia ?”

      Lâm Hiểu đến gần vài bước, : “ uống.”

      Bác Thần tắt ti vi đứng lên, thất vọng : “Hay để lấy cho em.”

      Khóe miệng Lâm Hiểu khẽ cong lên, kéo tay ngăn lại: “ đợi chút, em có chuyện muốn với .”

      Bác Thần thuận thế ngồi lại chỗ cũ, còn rất nhiệt tình kéo lại tay an ủi: “Mẹ lần này ở bên ngoài đấy.”

      Lâm Hiểu ngẩn người, hơn nửa ngày mới có phản ứng tức giận, xoắn lỗ tai , giọng quát: “Mẹ có ở đây làm sao! làm cái gì?!”

      bao lâu sau, Lâm Hiểu cảm thấy chính mình cũng thấy đau nên nhàng buông tha . Nhìn ngừng xoa lỗ tai, Lâm Hiểu tức giận : “Em mới dùng nhiều lực như vậy, xoa cái gì mà xoa!”

      Vừa xong, Bác Thần liền ngừng lại động tác, nịnh: “Em hết giận rồi?”

      Lâm Hiểu trừng cái, cuối cùng mới đem chuyện ngày mai hai người Tề Kỳ muốn cùng với .

      Ai ngờ Bác Thần chút nghĩ ngợi thoải mái : “Tốt.”

      Lâm Hiểu nhìn đồng ý chút do dự cảm thấy khó thở, nhịn nửa ngày mới : “ còn cảm thấy rất vui à?”

      “Tốt mà, càng nhiều người càng náo nhiệt.” Chờ xong, Bác Thần mới cảm giác có cái gì đúng, cân nhắc lúc biết tự nhiên cái gì.

      Trong lòng rất buồn cười, cánh tay mạnh mẽ kéo Lâm Hiểu ngồi lại gần mình, vỗ đầu an ủi: “ có việc gì, hai người chúng ta muốn nơi nào đều có thể tự nhiên , hai người bọn họ cũng cần gian riêng nữa mà.”

      Lâm Hiểu húych cái, nghĩ đến lúc đó hẳn thể nào được tự nhiên. Nhưng giải quyết xong việc này, chợt nhớ ra chuyện khác, càng khiến cảm thấy khó chịu hơn!

      Vì sao làm tóc mà tên kia lại hoàn toàn làm như thấy!

      Lâm Hiểu mở to hai mắt trừng Bác Thần, đôi mắt to tròn tựa như mèo con tức giận. Ai ngờ Lý Bác Thần lại tưởng vẫn bằng lòng nên liên mồm kể các loại ưu việt của hẹn hò nhiều người.

      Lâm Hiểu càng nghe càng phiền, bàn tay đập mạnh lên bàn ngồi dậy: “Em về đây!”

      Bác Thần bị cơn tức của làm cho sửng sốt, nhìn hung hăng đẩy cửa ra ngoài, mái tóc dài được uốn thành từng lọn mềm mại khẽ tung lên cùng với…hương thuốc đặc hữu chỉ có ở những người vừa làm tóc.

      Vì thế cuối cùng cũng ý thức được mình phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :