1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới - Ái Phiêu Đích Dạ (65 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 25: kích đánh thẳng (hạ)


      “Ngô Tuấn Hàn!” Lý Bác Thần tức giận quát lên tiếng, bàn tay nắm chặt nổi gân xanh. Trong đầu chỉ còn vài phần lí trí nhắc cho nhớ người kia là em trai của bạn tốt.

      Ngô Tuấn Hàn bị bộ dáng đáng sợ của Bác Thần dọa lui xuống vài bước. Lâm Hiểu nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của Ngô Tuấn Hàn, trong lòng ngược lại bình ổn vài phần, cũng chỉ là đứa da lông ngắn mà thôi. Lúc nhìn thấy Bác Thần đứng lên, Lâm Hiểu nghĩ mà xuất đầu nhưng lại đoán được chỉ tức giận đứng bên nhìn Ngô Tuấn Hàn mà có động tác nào.

      Trong lòng Lâm Hiểu lạnh lẽo, khiến càng tỉnh táo hơn, mặt tươi cười mắt lạnh nhìn Ngô Tuấn Hàn, ngữ khí chậm rì rì còn mang theo vài phần đùa giỡn : “Đúng là trẻ , có phải tối qua vừa đái dầm nên đêm nay tìm đến mấy chị để an ủi ? Xem thân hình gầy yếu của cậu, còn cả tình tình trẻ con nữa, cậu xác định mình có thể ứng phó nổi với hai bà chị bên cạnh? Còn bằng bây giờ ngoan ngoãn ra khỏi cửa quẹo trái vào quán bar mới mở ngay đó, ở đấy có nhiều gã đàn ông rất thích loại hình như cậu. À, đúng rồi, nhớ cẩn thận bảo vệ đầu gối của mình nữa nhé~!”

      (giải thích tỉ mỉ của tác giả: “OXZ”- tư thế này có thể khiến cho người ở dưới bị xước da ở đầu gối, mà người xước da ở chỗ đó rất có thể là … làm qua ….tư thế đó cho nên rất nhiều làm việc ở bar và số nơi mờ ám khác, đầu gối đều dán băng cầm máu.=.=!*giải thích xong cầm đầu bỏ chạy* )><(editor *ngồi niệm*: đừng hỏi editor, hỏi bà tác giả , editor phải người viết, người viết là sắc nữ, editor hề có họ Sắc tên Nữ)

      Đối với người đàn ông mà , đặc biệt là với những người đàn ông mặt có nét trẻ con, lời này tuyệt đối là cầm kéo đâm thẳng vào ngực , sau đó hắt nước bẩn vào mặt. Cảm giác đó chính là vừa đau đến nín thở vừa cảm thấy ghê tởm.

      Khuôn mặt Ngô Tuấn Hàn đỏ bừng, tay nắm chặt thành quyền giơ lên phía trước, Bác Thần ngăn ở trước Lâm Hiểu, quát: “Ngô Tuấn Hàn! Cậu dám đánh thử xem?”

      Nắm đấm của Ngô Tuấn Hàn dừng lại trong trung hơn nữa khuôn mặt cứng đờ, kết thành chỉnh thể hài hước.

      Đám người Trương Vĩ Trung được Tề Kỳ gọi tới lúc này mới đuổi đến, nhìn thấy tình huống trước mặt khá căng thẳng nhưng lại biết xảy ra chuyện gì. Trương Vĩ Trung kéo Lâm Hiểu lại gần hỏi: “Làm sao vậy?”

      Lâm Hiểu thấy cả đám Trương Vĩ Trung đến rất mất mặt, trừng mắt nhìn Tề Kỳ, thấy nàng áy náy vô cùng tức giận nổi. quay đầu bình tĩnh trả lời Trương Vĩ Trung: “ có việc gì, chỉ xảy ra chút hiểu lầm, chúng ta trở về .”

      Trương Vĩ Trung thấy Lâm Hiểu có vẻ muốn nhắc lại cũng thức thời : “Vậyy chúng ta trở về.” Rồi với mấy người đàn ông phía sau, “ thôi.”

      Bác Thần thấy Lâm Hiểu sắp rời , vội vàng bắt lấy cổ tay : “Lâm Hiểu.”

      Lâm Hiểu xoay người rút tay ra: “Em cùng với bạn qua bên kia chuyện, có việc gì trở về sau.” Đây chỉ là câu trả lời lấy lệ, Bác Thần biết nhưng cũng hiểu tại phải thời điểm thích hợp để , về nhà vẫn còn cơ hội giải thích.

      “Vậy em chờ chút tiếng, sau đó đưa em về nhà.” bao lâu rồi chưa từng để ý tới từng cử chỉ của người phụ nữ rồi cẩn thận lựa lời.

      Lâm Hiểu ngập ngừng chút, định từ chối nhưng cảm thấy dù có từ chối cũng cố bám lấy, còn bằng trực tiếp đồng ý. Bây giờ rất mệt mỏi, có đủ sức lực đôi co với .

      Đồng ý với , sau đó Lâm Hiểu cùng Tề Kỳ theo sau đám người Trương Vĩ Trung trở về bàn của họ.

      Ngồi vào bàn, khí ngay lập tức trầm lắng. Lâm Hiểu biết nguyên nhân bởi vì nhưng lại biết nên mở miệng gì. thực tế, Lâm Hiểu đoán được, phỏng chừng đại bộ phận những người ngồi đây đều biết quan hệ của và Bác Thần, cho dù khẳng định nhưng nhất định được cho vào vòng ái muội.

      Trương Vĩ Trung chủ động : “Lâm Hiểu, nếu trở về em muốn cùng ta có thể đưa em về.”

      Lâm Hiểu lắc đầu, vẻ mặt tự nhiên : “ có chuyện gì đâu, em về với ấy được mà. Yên tâm , thể xảy ra cái gì được, mọi người tiếp tục chơi thôi.”

      Triệu Đĩnh ngồi bên cạnh Trương Vĩ Trung, đàn ông vẻ mặt non nớt , cùng Lâm Hiểu xem như là có quen biết, sau khi đưa chai bia cho Lâm Hiểu bèn : “Chị Hiểu, gã vừa rồi nhìn qua cũng rất được, phụ nữ các chị đừng nên cầu cao quá. Đương nhiên, người lựa chọn là chị, nhưng mà, chị nhìn Vĩ Trung mà xem, phải vẫn thường xuyên ăn chơi đàng điếm đấy thôi.”

      “Tiểu tử thối!” Trương Vĩ Trung tặng cho Triệu Đĩnh huyên thuyên quyền.

      Tâm tình Lâm Hiểu sớm tốt hơn rất nhiều, cười : “Triệu Đĩnh, xem em đống đạo lý lớn như vậy, sao thấy mang em dâu cho mọi người cùng biết?!” Triệu Đĩnh tuổi cũng còn , 24 tuổi. học xong trung học ra ngoài làm việc luôn. Trước mắt vẫn chạy nghiệp vụ, nghe làm được cũng khá.

      “Ôi chao! Em đương nhiên cần phải ép, bé kia còn ở quê, vài ngày nữa lên chỗ em, đến lúc đó em dẫn ấy theo ra mắt mọi người.” Triệu Dĩnh đắc ý dào dạt , lời nào lời nấy đều tỏ ra vui mừng.

      quả bom tung ra, đám đàn ông vô cùng hào hứng vỗ lưng Triệu Đĩnh, tò mò hỏi: “Sao trước kia thấy chú nhắc tới? Mới gần đây à? Chẳng lẽ là gặp gỡ bất ngờ?”

      “Đoán linh tinh! Đó là bạn trung học của em đấy!”

      Thấy mọi người ồn ào náo nhiệt trở lại, Tề Kỳ giọng hỏi Lâm Hiểu: “Cậu sao chứ?”

      “Có thể có chuyện gì.” Cả thể xác và tinh thần của Lâm Hiểu đều lâm vào trạng thái mệt mỏi, chỉ muốn về nhà ngay lập tức nhưng lại sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người.

      Tề Kỳ biết nên an ủi như thế nào đành : “Đừng để ý tới tên đàn ông kia, mình đoán nhất định thầm ở bên chú ý cậu, chúng mình càng phải chơi thoải mái cho xem, được , có muốn khiêu vũ hay nhảy múa gì ? Cùng ra sàn nhảy xoay xoay?”

      Mặt Lâm Hiểu chút thay đổi nhìn về phía Tề Kỳ, cảm thấy chủ ý của nàng ngốc nghếch: “ cần đâu.”

      “Hay mình đưa cậu ra quầy bar, chỗ đó có chàng pha chế bộ dáng khá được, còn pha cocktail rất ngon nữa, có muốn thử ly ?”

      Lâm Hiểu hề hứng thú : “Bộ dạng có tốt cũng đâu thể ăn vào bụng được, bảo phục vụ đưa tới đây phải tốt hơn sao?”

      “Được rồi, chị sợ rồi, nếu chị đây cùng uống rượu?” Tề Kỳ bất đắc dĩ .

      Lâm Hiểu nhún vai, giơ ly rượu lên, tỏ vẻ sao cả.

      **

      Bên kia Bác Thần bảo Ngô Tuấn Hạo gọi mấy người phụ nữ bên cạnh rời . Ngô Tuấn Hạo thấy sắc mặt Bác Thần được tốt lắm nên kiên quyết nghe lời lập tức cho mấy nàng luôn, trong bàn bây giờ yên tĩnh hơn nhiều.

      Ngô Tuấn Hạo đập mạnh vai Ngô Tuấn Hàn : “Còn mau xin lỗi Thần của cậu ! Thực cmn! Biết ngay mang cậu ra ngoài gây ra chuyện mà! Người cậu dài nhưng ánh mắt cũng phải dài nữa chứ, chuyện người khác cậu lắm mồm xen vào làm cái gì?!”

      Mặt Ngô Tuấn Hàn hết trắng lại đỏ: “, nhưng bà kia miệng cũng thực là độc!”

      Ngô Tuấn Hàn cười lạnh: “Độc? Có cậu độc ấy. Bị người khác lại nên thoải mái? Đó là tự cậu chuốc lấy! Ngay cả việc lấy mắt nhìn xem việc thế nào cũng làm được, thực cmn muốn đá cậu vào trong bụng dì đào tạo lại. Lần sau có đem toàn bộ cổ phần công ty cậu cho , cũng mang cậu ra ngoài nữa.”

      Bác Thần càng nghe càng phiền chán, ngữ khí trầm : “Ngô Tuấn Hàn, vì tuổi tác chênh lệch cùng với cậu mà tôi coi cậu thành em nhưng tôi tự nhận mình cũng chẳng kém gì các cậu. Tôi chưa bao giờ khiến ai phải uất ức vậy mà hôm nay lại để người mình bị cậu nhục nhã. Nể cậu là em của Tuấn Hạo, đợi lát nữa mau đến xin lỗi Lâm Hiểu, việc này cho qua. Bằng tin tôi , chẳng sợ cậu là công tử nhà ai, cho tôi ít thời gian tôi có thể khiến cậu ngã xuống ngay.”

      Lời này có nửa điểm giả dối, tuy xuất thân so với người khác cao hơn nhiều nhưng Bác Thần tuyệt đối tin vào năng lực của mình, nếu muốn cá chết lưới rách, cũng sợ ai.

      Năng lực của Bác Thần, Ngô Tuấn Hạo so với bất kỳ ai đều là người hiểu nhất. Ngô gia quả có vài phần của cải, cũng là đầu rồng trong giới thương nghiệp. Mà năng lực của Lý Bác Thần chính là nhân tài mà ngay cả đầu rồng bọn họ vẫn vô cùng mơ ước, chỉ cần nguyện ý vào làm, phế bỏ tên nhị thế tổ chỉ biết tiêu tiền, việc này đối với những người lãnh đạo cấp cao là việc rất dễ dàng. Chẳng qua bởi vì quan hệ của và Bác Thần rất tốt, tuy việc này khiến người khác vô cùng khó chịu nhưng cũng phải là làm được.

      Nghĩ đến đây, Ngô Tuấn Hạo mới nhàng thở ra, càng mạnh tay vỗ vào lưng Ngô Tuấn Hàn: “Có nghe thấy , tiểu tử thối?!”

      Ngô Tuấn Hàn vẫn rất khờ, bây giờ mới phát Lâm Hiểu chính là bạn của Bác Thần, lời trầm vừa rồi của Bác Thần hoàn toàn để ý, ngược lại giật mình thốt lên: “ Thần, đó là bạn của sao?”

      số người, ngốc đến nỗi khiến người ta vô lực.

      Lý Bác Thần nhếch da mặt, ngay cả trả lời cũng lười. Mà Ngô Tuấn Hạo chỉ còn biết vỗ lên đầu em , muốn bổ ra xem bên trong là cỏ hay là nước.

      Ngô Tuấn Hàn biết gì vẫn mình lẩm bẩm: “Cái này cũng có lý, vừa rồi nhìn phản ứng của ấy, quả đúng là phản ứng khi thấy bạn trai ngồi bên người khác! Em còn tưởng đấy là người theo đuổi mà chặn được, em ghét nhất chính là loại phụ nữ giả vờ thanh cao, nên vừa rồi mới phản ứng thái quá phá a!”

      Hai mày Ngô Tuấn Hạo nhíu hết lại: “ phải Bác Thần từng qua cậu ấy có bạn sao, tại sao đến cậu lại hiểu thành người phụ nữ theo đuổi chặn nổi?”

      Ngô Tuấn Hàn ngẩn người: “Chuyện này với chuyện đó có quan hệ gì với nhau?”

      “…”

      Nếu là Lâm Hiểu lúc này, nhất định hai tay nổi lên loại xúc động muốn đánh người, tên này quả thực là tuổi còn thành tên đàn ông thối nát bẩn thỉu.

      Mặc dù hôm sau là thứ bảy nhưng cả đám người Lâm Hiểu cũng dám về trễ. Khoảng chừng hơn 11 giờ bọn họ liền đứng lên, chuẩn bị ai về nhà nấy. Bàn Lâm Hiểu vừa mới đứng lên, Bác Thần ngay lập tức nhanh nhẹn qua.

      Lâm Hiểu nhìn thấy gì thêm, chỉ mực bước trong đội ngũ cùng ra ngoài bar.

      Ra tới nơi, màng tai đau đớn tựa như được cứu vớt, thần kinh Lâm Hiểu nhàng thả lỏng, dừng chân lại. Cả đám người Trương Vĩ Trung Tề Kỳ cũng dừng lại nhìn Bác Thần rồi lại liếc sang Lâm Hiểu, gì thêm, chỉ cười tạm biệt .

      Lâm Hiểu nhìn theo bóng mọi người dời , sau đó quay sang bình thản với Bác Thần: “Chúng ta cũng thôi.”

      Ngô Tuấn Hàn đứng phía sau Bác Thần cuối cùng cũng tìm được cơ hội, khuôn mặt trẻ con của hơi mất tự nhiên nhưng giọng cũng : “Đợi chút!”

      Lâm Hiểu dừng lại, nhìn về phía Ngô Tuấn Hàn, khuôn mặt vẫn như trước chút thay đổi.

      Ngô Tuấn Hàn từng bước từng bước tiến lên, mặt nhăn nhó : “Tôi vừa rồi biết là bạn của Thần cho nên… phải, dù sao, tôi cũng muốn với lời xin lỗi…”

      Sau khi xong, vẫn còn lo lắng tiếp tục giải thích: “Nhưng chuyện cũng khó nghe lắm! Chúng ta coi như là huề nhau! Còn có, Thần tốt lắm, đừng giận ấy, cùng lắm …về sau tôi gọi tiếng chị dâu.”

      Cái này có tính là được ban ơn ? cũng hiếm lạ. Lâm Hiểu hơi khó chịu nhưng nhìn thấy vẻ mặt tự nhiên của lại thấy buồn cười. Nếu đối phương muốn nhận sai, thái độ cũng tạm coi là tốt, vậy nhen đến mức so đo với đứa bé lớn xác: “Tôi nhận lời xin lỗi của cậu.”

      Trả lời xong, Lâm Hiểu thêm gì nữa. nhìn Bác Thần, lập tức hiểu ý, bước : “Xe của ở bên kia.”
      tart_trung thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 26: Nước đục


      Ngoài tiếng động cơ ô tô, trong xe vô cùng yên lặng.

      Tay Bác Thần đặt vô lăng, mắt lại nhịn được nhìn Lâm Hiểu. Có loại im lặng gì chính bởi muốn giải thích nhưng thể nào mở miệng.

      việc xảy ra ngay trước mắt, kỳ thực cũng chẳng còn gì để giải thích, càng giải thích càng thêm giả dối đáng tin.

      ra Lâm Hiểu rất bình tĩnh, trong lòng tự phân tích tình hình lúc đó vài lần. vấn đề rất ràng là những ngồi bên Bác Thần lúc ấy đều là những quán bar, mà điều ràng hơn nữa đó là cũng thường xuyên làm loại chuyện này.

      Tức giận sao? phải. So với tức giận, phản cảm và ghê tởm của Lâm Hiểu càng nhiều hơn.

      từng nghe rất nhiều người kể lể về thói trăng hoa chơi bời của đàn ông. Hơn nữa chỉ có hai người vậy.

      Đối với Lâm Hiểu, thà rằng người đàn ông của mình tìm tiểu tam cũng thể chấp nhận vì nhu cầu dơ bẩn của mình mà tìm bar. Lời này có vẻ như cố tình nghiêm trọng hóa vấn đề, phải phục vụ nào trong bar cũng vui vẻ cùng người khác lên giường, rất nhiều người trong số họ đều chỉ bồi rượu thôi, hơn. Nhưng gọi vài phục vụ cùng bồi rượu người đàn ông kẻ đó đúng là tên háo sắc.

      Mà rượu cũng bồi rồi, giường còn có thể xa sao?

      Hai mày Lâm Hiểu khẽ nhếch lên tựa như chăm chú nhìn vào cảnh vật phía trước. chuẩn bị tâm lý trước đó nên đến khi tận mắt nhìn thấy ngồi bên những trang điểm rực rỡ lòe loẹt kia, vẫn có thể giữ cho mình chút bình tĩnh. Cứ như thế, Lâm Hiểu đem người đàn ông này liệt vào sổ đen, ý nghĩ muốn tách biệt vĩnh viễn làm người qua đường với nhau lên mãnh liệt.

      Lâm Hiểu cảm thấy thực mỏi mệt, so với việc đem người đàn ông này vĩnh viễn khóa vào sổ đen càng muốn đem tất cả đàn ông đời này đều nhốt hết vào trong đó. Gặp gỡ nhiều như vậy, cố gắng buộc mình chấp nhận người khác. vất vả mới tìm được người khiến cảm thấy mình hẳn nguyện ý với người đó, giống như động tâm muốn gả cho nhưng kết quả thế này, khỏi quá tàn nhẫn.

      như vậy nhưng mặc dù hôm nay nhìn thấy làm chuyện đó nhưng thể phủ nhận Bác Thần có rất nhiều ưu điểm so với người khác. Nếu chia tay , có thể sau này chẳng tìm được ai có thể so với .

      Nhưng chỉ vì sợ tìm được người khác mà có thể coi như chuyện này phát sinh mà tha thứ cho ư?Nếu bảo Lâm Hiểu làm, làm được nhưng cả lí trí và trái tim đều cho phép. Cũng bởi vì động lòng nên cầu của với càng thêm khắt khe hơn, thậm chí còn sinh ra dục vọng chiếm hữu .

      Nếu người đàn ông nào cũng đều thích ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ vậy thà lấy người mình , như vậy ít đau đớn hơn.

      Phải chia tay với sao? Trong đầu Lâm Hiểu luôn suy nghĩ vấn đề này, lại cảm thấy câu hỏi này kì quái. Hai người bọn họ mấy ngày nay có được coi là người của nhau ?

      Lâm Hiểu càng ngày càng biết nên làm gì, đối phương giờ còn là ý chung nhân hoàn hảo nữa nhưng Lý Bác Thần vẫn là hàng xóm ngẩng đầu thấy cúi đầu liền gặp của . Nếu hai người chia tay, hai nhà Lâm – Lý khi gặp nhau xấu hổ. Nhưng mặc kệ xấu hổ thế nào cũng nghĩ mình phải nhẫn nại chịu đựng. Vì sao phải chịu đựng? Cả đời sống mình vẫn khỏe hơn là cố chấp sống với người đàn ông biết người có mang bệnh sinh dục hay .

      Sau khi quyết định như vậy, trong lòng Lâm Hiểu lại tràn ngập trống rỗng và mất mát. Lâm Hiểu kìm lòng được nhớ lại quãng thời gian vừa rồi hai người bên nhau, từng cảm thấy ngọt ngào, từng cảm thấy thỏa mãn cho nên tại càng thêm đau đớn, càng thêm khổ sở.

      Đến khi hốc mắt trở nên ửng đỏ, Lâm Hiểu mới buộc chính mình được nhớ lại nữa. Chuyện của và Lý Bác Thần, còn phải để ý đến mối giao hảo lâu năm giữa hai nhà cho nên càng thể xử lý bốc đồng. So với thu buồn thương nguyệt còn bằng lấy lại lý trí suy nghĩ biện pháp xem có thể đem mối quan hệ này buông ra cách êm thấm.

      Lâm Hiểu nghĩ chỉ cần mình đưa ra phương pháp giải quyết mọi chuyện chấm dứt nhưng chưa nghĩ tới Bác Thần có nguyện ý chấp nhận quyết định của mình hay .

      Chiếc xe biết tự lúc nào dừng lại trước khu nhà họ ở, Bác Thần mới vừa dừng xe, hai tay Lâm Hiểu nhanh chóng đẩy cửa xe ra nhưng Lâm Hiểu kéo lúc lại phát thể mở được cửa.

      Hai tay ngừng lại, bây giờ mới quay đầu nhìn Bác Thần, liền phát hai tay người phía sau vẫn chưa rời khỏi tay lái.

      Đèn trong xe biết sáng lên từ lúc nào, ngọc đèn ấm áp cũng làm cho sắc mặt hai người ấm lại. Cuối cùng Bác Thần cũng động đậy, mở cửa kính xe, rút điếu thuốc lá từ trong túi.

      Tình hình này thực ràng là có chuyện muốn , nhưng thời gian đợi lâu.

      Thấy vẫn chưa lên tiếng, Lâm Hiểu chỉ muốn chạy nhanh về nhà, tê liệt ngã xuống giường cũng được, xử lí chuyện của Lâm mẹ cũng được, cái nào cũng tốt hơn gặp .

      Đúng vậy, mặc kệ quyết định như thế nào, phụ nữ vẫn mãi là phụ nữ, luôn là loài thiên về cảm tính.

      Tức giận rồi, phẫn nộ rồi, thất vọng rồi lại thể nào giả như có việc gì, chỉ lòng muốn gặp .

      còn có chuyện gì muốn nữa, em mệt mỏi, chỉ muốn về nghỉ ngơi thôi.” Giọng Lâm Hiểu che dấu vẻ mệt mỏi.

      Ánh mắt Bác Thần dừng khuôn mặt , ràng ở trong ánh đèn vàng nhưng vẫn nhìn ra được sắc mặt tái nhợt của . Lòng Bác Thần tựa như bị cái gai sắc nhọn đâm thẳng vào nhưng lại biết nên sao. thấy bàn tay nắm chặt của khẽ run rẩy, kìm lòng được nắm lấy: “Lâm Hiểu.”

      Lâm Hiểu ngay cả nhìn cũng muốn lại càng thể chịu đựng nổi động chạm của , dùng sức rút tay khỏi. Trong đầu Lâm Hiểu lại lên hình ảnh phục vụ lôi lôi kéo kéo , thần kinh căng thẳng bị hình ảnh này kích thích, càng thêm giãy dụa kịch liệt: “ buông tay!”

      Lời này kháng cự quá mức ràng khiến cả người Bác Thần trong phút chốc cứng đờ, cũng trong nháy mắt ấy, Lâm Hiểu hoàn toàn đem bàn tay mình rút khỏi tay .

      Lâm Hiểu cảm thấy cảm xúc của mình bị kích động, ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn: “Lý Bác Thần, em tại đủ sức cùng tranh cãi cái gì, chuyện của chúng ta chờ đến khi cả hai bình tĩnh giải quyết bình ổn. cần thấy có lỗi với em, cũng cần suy nghĩ nên giải thích thế nào. Em về đây, cảm ơn đưa em về.”

      Lâm Hiểu ấn lung tung mở cửa xe, cuối cùng cũng tìm được nút bấm chính xác. nhanh chóng mở cửa xuống xe chạy về nhà mình.

      Bước chân thực vội, gió đêm khiến mái tóc khẽ bay lên. Bác Thần nhìn theo bóng dáng , mở cửa xe định đuổi theo nhưng vừa được hai bước đột nhiên dừng lại. Cho đến khi bóng dáng Lâm Hiểu hoàn toàn biến mất nơi hàng hiên, mới dùng sức vò tóc mình, hung hăng ném tàn thuốc .

      Lâm Hiểu vội vàng chạy về nhà, muốn dây dưa với Bác Thần lúc này. Lấy ra chìa khóa định mở cửa nhưng biết bởi vì hai bàn tay run rẩy hay tầm mắt mơ hồ, vài lần tra chìa khóa vào cũng trúng lấy lần.

      Lâm mẹ sớm vào phòng ngủ, Lâm Hiểu nhìn phòng khách tối đen cũng để ý cánh cửa đóng sập lại. Chờ đến khi có phản ứng, Lâm mẹ ra khỏi phòng, phòng khách “lạch cạch” tiếng rồi sáng bừng lên.

      Lâm Hiểu giật mình quay lại nhìn thấy mẹ mình mặc áo ngủ đứng phía sau, nước mắt kìm nén từ lâu chợt rơi xuống. Lâm mẹ sợ tới mức vốn định trách mắng con lại mất hết phản ứng.

      Lâm Hiểu cảm thấy hai má mình ướt át, giật mình, giơ tay lau .

      “Hiểu nha đầu, con làm sao vậy?” Lâm mẹ vội vàng tới, nhìn hốc mắt đỏ ửng của con , lòng rất đau nhưng bà biết nên an ủi từ đâu.

      Đầu óc Lâm Hiểu rất mệt mỏi, tâm tình bi ai mà mất mát nhưng muốn thừa nhận lòng mình bị người đàn ông ảnh hưởng. Ngoại trừ chuyện của còn rất nhiều việc cần xử lí, so với tất cả, chuyện của mẹ vẫn quan trọng hơn.

      Ngạo khí trong người lúc này mới chợt bùng phát, càng chật vật lại càng cam lòng.

      Lâm Hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Lâm mẹ, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt khiến trông thảm hại: “Mẹ, mẹ vẫn còn thương con chứ?”

      “Con ngốc à?! Mẹ chỉ có mình con, từ đến lớn đều là tâm can của mẹ, mẹ thương con thương ai?!” Lâm mẹ vội vàng .

      “Vậy… mẹ, con còn ba nữa, chỉ cần ba chúng ta ở bên nhau là có thể hạnh phúc phải ?”

      “Đương nhiên, cho dù có tiền cũng phải kém nhà ta.” Lâm mẹ vỗ về lưng Lâm Hiểu, chút do dự .

      Lâm Hiểu nhấp miệng hé môi, đôi mắt ướt át như mang theo vài phần run rẩy, Lâm mẹ nhìn mà lòng càng đau thêm vài phần: “Vậy…mẹ, nếu gia đình chúng ta tốt như thế Dương Văn Tùng lại là sao? Chẳng lẽ mẹ ông ta?”

      Thanh Lâm Hiểu lớn, chất chứa bi thương. câu này báo trước khiến toàn thân Lâm mẹ cứng đờ, đầu óc vang lên tiếng nổ.
      tart_trung thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 27: Mẹ con


      “Con, con làm sao lại biết?” Lâm mẹ miệng mở to, bộ dáng dám tin.

      Cánh tay Lâm Hiểu buông ra,bỗng “phịch” tiếng, đến trước mặt Lâm mẹ, ôm bà rồi vùi đầu vào lòng bà. Nước mắt chịu chế, tràn mi trào ra. Giọng Lâm Hiểu nghẹn ngào giống như đứa trẻ vừa kéo tay mẹ vừa : “Mẹ, bây giờ chúng ta tốt như vậy, ba dù hàng năm ít khi trở về cũng vẫn là người chồng tốt, Dương Văn Tùng kia có gì tốt chứ, mẹ đừng rời bỏ con được mẹ, mẹ…”

      Tiếng khóc của Lâm Hiểu cũng lớn, như bị cố gắng đè nén xuống.

      Từ khi Lâm Hiểu còn tới tận bây giờ, Lâm mẹ rất ít khi thấy con bà có bộ dáng bi thương đến thế. Giờ phút này, trái tim bà như co rút lại, đau đến thể chịu đựng: “Con, con linh tinh vái gì vậy? Mẹ khi nào rời bỏ hai ba con chứ?!”

      Tiếng khóc của Lâm Hiểu chậm rãi ngừng lại, đôi mắt sưng đỏ ngước lên nhìn Lâm mẹ, giọng nức nở : “Mẹ, mẹ rời bỏ ba và con chứ?”

      Lâm mẹ vuốt đầu Lâm Hiểu, gạt những sợi tóc dính mặt , dỗ dành: “Con đúng là đồ ngốc, mẹ làm sao có thể đành lòng làm chuyện gì khiến con mẹ phải đau lòng cơ chứ?!”

      “Nhưng…Dương Văn Tùng , mẹ sống tốt, mẹ muốn cùng ông ta…” Lâm Hiểu níu chặt tay Lâm mẹ vừa chần chờ .

      Hai mày Lâm mẹ nhướng cao, bà phẫn nộ : “Đúng là đồ chó má! Hiểu nha đầu, với con như vậy sao?”

      Lâm Hiểu dừng chút, gật gật đầu: “Dương Văn Tùng dù sớm hay muộn mẹ đến với ông ta, mẹ vẫn luôn sống tốt, chỉ có ông ta mới đem lại cho mẹ hạnh phúc.”

      “Thối lắm!” Lâm mẹ thở dồn dập, bà quay đầu tìm điện thoại: “ nghĩ là ai, cư nhiên dám với con ta như vậy! Mẹ khi nào với ! có cửa đâu! Điện thoại của mẹ đâu? Mẹ phải chửi cho trận.”

      Lâm Hiểu vội vàng giữ chặt mẹ mình, : “Mẹ, mẹ định tìm ông ta sao?”

      Bước chân Lâm mẹ chợt khựng lại, bà quay đầu kéo tay Lâm Hiểu, trấn an: “Được, được, mẹ tìm .”

      “Mẹ, con thích ông ta.” Lâm Hiểu tựa như đứa bé làm nũng.

      có là cái gì, con thích , về sau mẹ thèm để ý đến nữa.” Lâm mẹ kiên định .

      “… ?”

      .”

      Đối với Lâm mẹ, mà cũng đối với rất nhiều người phụ nữ, đứa con có khi còn quan trọng hơn so với chồng mình.

      Lâm ba ba từ xưa tới nay hàng năm đều ở nhà mà Lâm Hiểu từ đến lớn đều ở bên cạnh bà, phá tan đơn của bà, chia sẻ ưu sầu với bà.

      Đối với Lâm mẹ, Lâm Hiểu chính là áo bông của bà, mặc dù thường ngày hay la mắng nhưng ở trong lòng, bà có bao nhiêu thương con chỉ có mình bà biết.

      Mặc kệ Lâm Hiểu vô tình hay cố ý, nước cờ này đúng rồi! Nếu dùng cách khác phá hoại, Lâm mẹ có thể thấy được hậu quả việc làm của mình. Nếu bà còn dây dưa với Dương Văn Tùng lâu hơn, đến lúc ấy biết phải tốn bao nhiêu thời gian mới kéo bà ra được. Tuy sau đó đến cuối cùng nhất định bà lựa chọn đoạn tuyệt quan hệ với Dương Văn Tùng nhưng cũng kiên quyết nhanh chóng như bây giờ.

      Lâm Hiểu trách mẹ khi bà chọc vào loại đàn ông này. Nhiều năm như vậy, ba hàng năm cũng chỉ trở về nhà bốn năm ngày, ở lại đến tuần, công ty của ông lại điều đến chỗ xa xôi nào đó công tác.

      Bao nhiêu ngày đơn như vậy, theo thời gian Lâm Hiểu càng lớn Lâm mẹ lại càng đơn. Trong tình huống như vậy, Dương Văn Tùng chỉ hơi chút biểu ra ít thương tiếc hoặc là vài câu ngọt ngào, ủy khuất bao nhiêu năm của mẹ như nước tràn bờ, khống chế được tâm hết với . Lúc này Dương Văn Tùng thừa dịp mà tiến vào càng dễ dàng.

      Lâm Hiểu tắm rửa xong liền đến phòng Lâm mẹ ngủ cùng bà. Lâm Hiểu nhịn được hỏi Lâm mẹ về Dương Văn Tùng, vẫn thực để ý, người đàn ông đó Lâm mẹ là mối tình đầu của ông ta, nghe giống như bịa đặt.

      Lâm mẹ nghe thấy Lâm Hiểu ngay cả việc này cũng đều biết, nét mặt già nua của bà đỏ dừng, biết bởi giận hay bởi thẹn, cũng may xung quanh tối tăm, con nhìn mặt bà.

      “Ngay cả việc này cũng với con?” Lâm mẹ .

      “Vâng. Mẹ, với mẹ sao lại thành thế này?”

      Lâm mẹ vốn định chuyển hướng sang chuyện khác, ý nghĩ này vừa mới hình thành liền bị bà phủ quyết. Bà sợ bà càng , Lâm Hiểu ngược lại càng nghĩ nhiều, chẳng bằng cứ hết với .

      Lâm mẹ cân nhắc lát, rồi từ từ kể lại câu chuyện quá khứ có sửa sang lại chút cho Lâm Hiểu nghe.

      Lâm mẹ là người thành phố. Ngày đó hưởng ứng phong trào thanh niên trí thức xuống nông thôn, nhà bà được cử tới thôn rất nghèo sống. Mà Dương Văn Tùng là dân bản xứ, bởi vì cùng học với Lâm mẹ lại có quan hệ xa lạ nên thường xuyên gặp gỡ bà. Nhà Lâm mẹ rất nghèo, dân bản xứ lại hung hãn, ở đó bà thiếu lúc nào bị bắt nạt. Nhưng mỗi lần có ai đó định gây khó dễ, Dương Văn Tùng lại thực có khí khái đàn ông đứng chặn trước mặt bà, dùng lời mà đuổi được bọn họ .

      Lúc ấy, Lâm mẹ có ấn tượng rất tốt với Dương Văn Tùng. thực ra, Dương Văn Tùng cũng chỉ là người thanh niên mềm yếu nho nhã nhưng vì gia đình của ông ta cũng tệ lắm, ba lại là thôn trưởng, chẳng người nào nguyện ý chọc vào ông ta.

      Lâm mẹ mặc dù tại nhìn Dương Văn Tùng trông khá bình thường nhưng khi đó, ông ta được rất nhiều thích mến mộ. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, Dương Văn Tùng là người rất có tài văn chương, ngâm thơ làm thơ đều khá thành thục.

      Bộ dạng Lâm mẹ cũng phải quá xinh đẹp nhưng bà luôn ý thức chỉn chu. Đại khái bởi nguyên nhân này, ở trong mắt Dương Văn Tùng, bà so với các khác có vài phần khác biệt.

      Thời đó mọi người đàm hôn luận gả rất sớm, năm Lâm mẹ 14 tuổi, Dương Văn Tùng lén lút tặng bà mấy bài thơ ông ta tự làm. Lâm mẹ tuy có hảo cảm nhưng cũng bị dọa sợ, cả ngày tránh mặt ông ta.

      Mà bọn họ cũng có duyên phận.

      Khi Lâm mẹ được 16 tuổi, gia đình bà chuyển lại vào trong thành phố. Lâm mẹ nghĩ muốn tách khỏi ba mẹ, từ nay về sau ở lại thôn này sống nhưng được. Khi bà rời khỏi nơi đó, liên hệ với Dương Văn Tùng cũng bị chặt đứt, cho đến gần đây ông ta mới tìm thấy bà, hai người mới nối lại quan hệ bạn bè. Trong thời gian mất liên lạc, Dương Văn Tùng kết hôn lần nhưng biết bởi nguyên nhân gì mà hai bên chia tay.

      Lâm mẹ , bà với ông ta chỉ còn tình nghĩa lúc , chuyện này với tình mà ông ta kể hề có chút liên quan nhưng nếu muốn tiến xa hơn đó là chuyện hoàn toàn có khả năng.

      Thái độ của Lâm mẹ rất kiên quyết nhưng Lâm Hiểu biết bà tất nhiên từng nảy sinh ý niệm ấy trong đầu nhưng có chuyện gì đó xảy ra, ý niệm trong đầu chung quy vẫn mãi chỉ ở trong đầu, chỉ cần biến thành hành động, qua vài ngày chậm rãi phai nhạt thôi.

      Lâm Hiểu ôm Lâm mẹ, giọng : “Mẹ, ba sang năm 55 rồi, có thể về hưu. Cảnh xa cách này đến tận cùng. Chờ ba trở về, mẹ con mình bàn với ba, tìm cửa hàng mở quán tạp hóa được ? Mẹ trước giờ phải luôn muốn như vậy sao?” Lâm ba ba là viên chức ngành điện, do đặc thù nghề nghiệp, ông nề hưu sớm hơn người khác năm năm.

      Lâm mẹ nghe con mềm mại thủ thỉ, bà ôm Lâm Hiểu vào lòng : “Được, đến lúc đó chúng ta cùng với ba con.”

      Hôm sau, Lâm mẹ liền gọi điện thoại cho Dương Văn Tùng. Trước mặt Lâm Hiểu ràng, cũng ít lời nặng. Có lẽ, nhờ những lời này, Dương Văn Tùng mất hết ý đồ với Lâm mẹ.

      Chuyện này cũng khó xử lí như Lâm Hiểu tưởng tượng, thậm chí còn có thể là vô cùng thuận lợi.

      Tình cảm mẹ con gắn bó của Lâm Hiểu và Lâm mẹ dường như càng tăng thêm bậc, chuyện này biến thành bí mật của hai mẹ con.

      Từ tối hôm đó cho đến ngày hôm sau, cái tên Lý Bác Thần dường như bị Lâm Hiểu cố ý quăng ra xa, vào trong góc tối tăm thể nhớ.
      tart_trung thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 28: Hợp lại


      Bác Thần cả ngày nay có thể là đứng ngồi yên, ăn biết vị.

      Sáng tinh mơ thức dậy, đến trước cửa nhà đối diện định gọi cửa nhưng sợ sớm quá, trong nhà chưa ai dậy. Chờ mãi đến giữa trưa lại sợ nấu cơm hoặc ăn cơm trưa, đợi đến khi qua giờ cơm trưa lại sợ đối phương nghỉ trưa…Cứ như thế loanh quanh luẩn quẩn, đến buổi tối vẫn có dũng khí gõ cửa.

      Tuổi cũng vậy mà giờ này như biến thành thành nhóc tóc còn để chỏm, biết làm thế nào dỗ dành của mình.

      Hình ảnh Lâm Hiểu kháng cự tối hôm qua vẫn khắc sâu trong trí nhớ Bác Thần. cảm thấy dũng khí cả ngày mới gom góp đủ của tựa như bị con quỷ đói ngang qua nuốt sạch , ràng chuẩn bị câu từ cẩn thận để với Lâm Hiểu nhưng lại sợ nghe thấy lí do của mà cười lạnh bỏ .

      Cho tới bây giờ Bác Thần vẫn nghĩ tới xin lỗi Lâm Hiểu rồi ra vẻ thề thốt sau đó nhất định bao giờ làm loại chuyện này nữa. Kiểu như thế đến cũng chán ghét.

      Nhưng nếu là cho Lâm Hiểu nghe, làm chuyện này hàng trăm lần nên quen rồi cho nên vẫn cảm thấy có gì đúng… nghĩ chẳng cần nghĩ cũng biết mình chết thực thảm.

      Bác Thần hít hơi sâu, tay nắm chặt, ngay cả cũng thể tin nổi lí do của mình lấy gì thuyết phục người khác? bắt đầu cảm thấy chán ghét loại thói quen tai hại luyện tập hàng trăm lần này của mình.

      Cho đến khi trời tối, Bác Thần nghĩ mình thể cứ chờ thế này mãi, cứ chần chừ thế này phải tác phong của người đàn ông. quyết định đến trước cửa Lâm gia, nhìn lại quần áo người, hít hơi sâu rồi mới gõ cửa.

      phút, hai phút…

      10 phút qua lâu rồi mà cánh cửa trước mặt vẫn đứng im như cũ.

      Bác Thần đờ người ra, vội vàng chạy ra ban công nhà mình nhìn sang đèn bên nhà Lâm Hiểu.

      Quả nhiên là mảnh tối đen.

      Trời càng ngày tối dần, lồng ngực Bác Thần như bị từng cơn gió lạnh thổi qua, mang theo cảm giác ê ẩm.

      Lâm Hiểu trốn , muốn gặp . Bác Thần nghĩ đến đây, cánh tay chống thành ban công chậm rãi trở nên yếu dần rồi suy sụp.

      Đúng vậy, Lâm Hiểu chính là muốn trốn Bác Thần. biết ở ngay phía đối diện, lúc nào cũng có thể đến nhà nên cả người cảm thấy thoải mái. Vì vậy, trạch nữ Lâm Hiểu đột nhiên rủ mẹ mình ra ngoài ăn cơm tiện thể dạo phố. Lâm mẹ nghĩ con bà chắc chắn muốn dỗ bà vui vẻ nên cũng thoải mái theo ra ngoài.(Nếu Lâm mẹ biết …chậc chậc)

      Hai mẹ con lâu lắm rồi chưa chơi cùng nhau. Cả hai dạo phố đến hăng hái, đặc biệt là Lâm mẹ, trong tay bà đều xách hai cái túi to.

      Lâm Hiểu sợ mẹ mình trở về quá sớm nên đến khi Lâm mẹ thấm mệt, lại kéo bà vào quán kem, dỗ bà cùng ăn kem với mình.

      Tâm trạng Lâm mẹ vui vẻ, cả người nhìn như trẻ thêm mấy tuổi. Lâm Hiểu thấy bà vui vẻ như vậy, tâm tình cũng tốt hơn vài phần. Đến hơn mười giờ, Lâm Hiểu mới cùng mẹ mình trở về nhà.

      =.=.=.=.=.=.=.=

      Cả buổi tối Bác Thần đều ngồi ở phòng khách, ngay cả bật ti vi cũng dám mở lớn, hết sức chăm chú nghe tiếng động bên ngoài. Cuối cùng gần 12 giờ mới đợi được tiếng động bên cửa nhà đối diện.

      Bác Thần ngừng chút, buông điều khiển từ xa vẫn nắm chặt trong tay, rồi mở cửa ra ngoài.

      “Dì Cầm.” Đầu tiên Bác Thần chào Lâm mẹ tiếng, người trước mặt tươi cười xán lạn còn người mở cửa cứng đờ lại.

      “Bác Thần à? Trễ thế này vẫn chưa ngủ sao?” Lâm mẹ cười tủm tỉm .

      “Vâng ạ, cháu có chuyện muốn gặp Lâm Hiểu lát.” Ánh mắt bác Thần vẫn dừng lại dáng người đứng im nhúc nhích phía trước.

      “Ừ, ừ.” Lâm mẹ đáp ứng vài tiếng rồi tiếp: “Vậy hai đứa vào trong nhà chuyện.”

      cần!” Lâm Hiểu theo phản xạ phản bác đề nghị của Lâm mẹ, vừa xong mới nhận ra mình vừa rồi phản ứng hơi quá, dám nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của Lâm mẹ, giả bộ tự nhiên tiếp: “Con với ấy ra ngoài dạo.”

      xong, đưa túi cho mẹ, dẫn đầu xuống phía dưới.

      Bác Thần thấy Lâm Hiểu nhanh chóng rời như vậy, ngay cả chào tạm biệt Lâm mẹ tiếng cũng quên, bước nhanh đuổi theo Lâm Hiểu.

      Cả đường , ngoại trừ ngẫu nhiên gặp phải bảo an tuần tra họ gặp ai khác. Lâm Hiểu cứ mục đích, nhìn thấy phía trước là bãi cỏ mà người già trẻ em trong khu hay chơi liền chuyển hướng sang bên đó. Sắc mặt vẫn rất lãnh đạm, ngay cả cái liếc mắt cũng thèm cho Bác Thần.

      Nhưng thực ra lòng lại hoàn toàn trái ngược mà hồi hộp, thể chờ đợi thêm nữa, chỉ hy vọng có thể cho lí do. Nhưng ngay cả cũng biết lí do như thế nào mới có thể khiến tin tưởng.

      Đợi đến khi Lâm Hiểu đến giữa bãi cỏ, dựa vào cây cột sơn màu vàng dùng để tập xà, bước chân Bác Thần chậm rãi dừng lại.

      đường , Bác Thần đều suy nghĩ sắp xếp lời nhưng bước chân vừa dừng lại, tất cả từ ngữ cũng bay mất. đứng cứng ngắc chỗ, môi khe nhúc nhích biết lời nào.

      Rốt cuộc từ khi nào trở nên uất ức như thế, trước đây luôn nghĩ nên tranh thủ phải tranh thủ, tranh thủ được tìm đường tắt khác nhất định có thể tranh thủ được. Chỉ cần mồm miệng thành thục, mặc kệ là nghiệp hay phụ nữ, có thứ gì là thể chiếm được?

      Mà Lâm Hiểu lại hoàn toàn đập nát ý tưởng của , sợ mình chỉ cần mở miệng sai từ, có thể càng thêm giận , càng thêm muốn cùng chỗ.

      Cái này kỳ quái. Nếu xem xét cách khách quan, này kỳ thực bình thường, khuôn mặt cũng chỉ ở mức thuận mắt, dáng người tốt lắm, mà bạn của trước đó có chỗ nào là tốt hơn .

      Nhưng xúc cảm khi được ôm , ngửi được hương vị người cảm thấy thực an tâm. Đôi mắt của vừa trong sáng vừa giản đơn, nụ cười của ấm áp mà tinh khiết, đây ràng là trong sáng.

      Nguyện vọng từ đáy lòng , quật cường cùng kiêu ngạo của , cách sống của , cách chuyện khiến cả hai ở bên nhau tự nhiên thoải mái, mặc dù đặc biệt nhưng lại chính là duy nhất hợp khẩu vị của , sưởi ấm trái tim .

      Cái này có lẽ gọi là tình ?

      Bác Thần cũng , rốt cuộc từ khi nào Lâm Hiểu trở nên quan trọng với như vậy?Từ khi nào từ cam nguyện đến với trở thành chỉ muốn cùng ôm theo con của hai người đến thăm hỏi ba mẹ hai bên. Sau đó hai nhà Lâm – Lý nhập thành , vui vẻ bên nhau.

      khi gặp muốn cuộc sống đơn mục đích như trước kia nữa. Tuổi cũng , đương nhiên vẫn luôn muốn cùng vợ con mình, cả ba người cùng nhau chung sống ấm áp. Trước đây Bác Thần gặp quá nhiều người con , biết gặp được người mình , đặc biệt là người có thể khiến mình chỉ lòng muốn lấy người ấy khó đến mức nào.

      Lăn lộn mấy năm, Lâm Hiểu chính là người duy nhất có thể làm đối với tương lai chờ mong, là người con duy nhất muốn ở bên cùng nhau trải qua cuộc sống bình thản.

      khí vô cùng im lặng, Lâm Hiểu nghe thấy tiếng tim mình đập, cảm thấy nó dùng sức quá nhiều, muốn bắt lấy nó nhàng trấn an.

      “Lâm Hiểu.” Bác Thần mở miệng gọi tiếng rồi lại ngừng.

      tiếng này làm ngón tay Lâm Hiểu khẽ run lên lại phải cố nắm chặt, tưởng như có thể khống chế dây thần kinh ở đó.

      tối hôm qua…” Bác Thần há miệng thở dốc, lại được nữa.

      phiền chán nhăn mày, mạnh mẽ đứng trước mặt Lâm Hiểu: “Lâm Hiểu, mặc kệ em nghĩ như thế nào về nhưng muốn mất em. , trước khi em bắt gặp, cảm thấy người đàn ông ngồi trong bar như thế cũng chẳng có gì sai, kia chẳng qua chỉ là tìm người góp vui thôi, có qua có lại. Cho đến khi em xuất , mới bắt đầu sợ hãi sau khi em nhìn thấy như vậy có hậu quả gì. Lâm Hiểu, dối em cũng phóng đại, từ trước tới nay, chuyện kinh khủng hơn nhiều so với chuyện này làm đống, nếu em biết hết nhất định càng thêm chán ghét . Nhưng là quá khứ thể nào thay đổi được, thói quen từ trước tới giờ của , cái nhìn đối với mọi việc của , em nghe xong chừng còn có thể chửi ầm lên. Mà trừ bỏ việc này người nhất định còn rất nhiều chỗ vừa mắt em.”

      Bác Thần hơi, sau ngừng lại chút như thở phào nhõm. Hai tròng mắt đen láy nổi lên vài tia sáng ấm áp, hai mắt nhìn chăm chú Lâm Hiểu còn giật mình ngỡ ngàng: “Nhưng mặc kệ em ghét bỏ thế nào, cũng chỉ muốn được sống với em. Lâm Hiểu, muốn bỏ qua em, hy vọng mất em. nghĩ cho em gia đình, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với em. Tật xấu người còn rất nhiều nhưng chỉ cần em cho chút thời gian, nhất định từ từ sửa đổi, nếu thể thay đổi được, chúng ta có thể thương lượng với nhau, chỉ cần em nguyện ý, khiến em hài lòng ngay.”

      Bác Thần ngừng chút rồi tiếp, “Lâm Hiểu, lừa dối em, muốn bên em cả đời.”

      Những lời này nào phải xin lỗi, ràng là tự tiến cử kèm thổ lộ. Bác Thần xong, trong lòng nhịn được khẩn trương, cảm giác như phạm nhân thẩm phán chờ tuyên án.

      Mà Lâm Hiểu đứng trước mặt vẫn có phản ứng như cũ nhưng chỉ có biết, trái tim đập nhanh đến mức nào. Lâm Hiểu thậm chí hoài nghi biết có biết thuật đọc tâm hay , tại sao có thể giải thích, bất chấp tất cả xé toang đến tận đáy lòng .

      Đúng vậy, thứ Lâm Hiểu muốn chẳng qua chỉ là lòng mà thôi.

      Lâm Hiểu do dự, có thể tin sao? Có thể ?

      cảm thấy mình yếu đuối, nhu nhược đến cực điểm, ràng lúc trước tức giận đến thế, vừa nghe xong lại muốn cùng hòa hảo ngay lập tức, cùng nhau tiến về phía trước. khống chế được thở phào nhõm, tâm tình cũng nhảy nhót bay lên.

      mặt trong lòng Lâm Hiểu mắng nhiếc chính mình ngốc nghếch, nguyên tắc khi trước quăng đâu hết rồi? Mặt khác lại nguyện ý tin tưởng , muốn cùng trở về thời gian ấm áp hạnh phúc khi trước.

      Bác Thần muốn bỏ qua , còn thế sao? Tham lam ấm áp mang tới, tiếc nuối bình yên cùng thoải mái khi có bên người, những cảm giác ấy, nỡ lòng nào buông bỏ.

      Bởi vì kiện tối qua, quyết đẩy ra xa ngàn dặm, mặt ngoài tưởng như kiên định nhưng thực tế trong lòng cam lòng. Chính vì lẽ đó mới dám gặp , muốn tránh , sợ khi cơn tức giận qua vừa nhìn thấy lại muốn cùng chỗ.

      Lâm Hiểu mím môi nhìn người đàn ông trước mắt, ánh mắt của tràn đầy khẩn trương, như học sinh chờ giáo viên báo điểm thi. Đây là biểu tình thế nào? Trong lòng có vài phần buồn cười nhưng lúc này, hình ảnh người phụ nữ dựa sát vào lại lên. Tâm vốn chậm rãi hòa tan giờ phút này bởi vì hình ảnh ấy mà đóng băng trở lại, tâm tình nhảy nhót khi trước từ từ đông lạnh.

      Lâm Hiểu giật giật môi, lúc sau mởi mở miệng : “Vậy, nếu tối qua em tới đó cùng mấy người ấy, cùng mấy người ấy lên giường phải ?”

      Bác Thần nghe xong vội vàng lắc đầu, lại sợ Lâm Hiểu tin nên bắt đầu lộn xộn giải thích: “ làm sao có thể cùng mấy người đó lên giường được?Những người con như thế chưa bao giờ__________, đúng, ý của tuyệt đối có khả năng làm ra loại chuyện ấy, nếu em hỏi mẹ mà xem, từ hai năm trước trở về, có buổi tối nào là về nhà?”

      Lâm Hiểu nhìn bộ dạng rối loạn của , biết . Nhìn thấy khẩn trương lại lo lắng đến năng lộn xộn, lòng lại ấm thêm vài phần.

      Bác Thần nhìn thần sắc vẫn bình thản như cũ của Lâm Hiểu, nghĩ tin, kéo cổ tay : “ mang em tìm mẹ , chắc giờ này bà vẫn chưa ngủ đâu.”

      Nhìn tư thế của quả thực như muốn tìm dì Lan, Lâm Hiểu vội vàng gạt tay : “Dì Lan còn chưa bao giờ đến bar, uống rượu kiêng hút thuốc, là người đàn ông nhị thập tứ hiếu điển hình.” Ý lời này thực ràng nghĩa là lời dì Lan thể tin.

      Bác Thần bất đắc dĩ : “ lừa em.”

      chợt nhận ra khuôn mặt Lâm Hiểu còn lãnh đạm như ban đầu, hai mắt lại mang theo tia sáng ấp áp như bình thường nhịn được nhớ lại hình thức ở chung trước đó của hai người bắt đầu khua môi múa mép, “Nếu em cứ đến phòng mà canh, cam đoan mỗi ngày đúng giờ về nhà, đúng giờ ngủ.”

      Lời này ràng là mưu muốn chiếm tiện nghi của . Lông mi Lâm Hiểu nhướn lên, biết nên đáp trả thế nào.

      Nhiệt độ khí như hạ xuống vài phần sau khi Lâm Hiểu vẫn lời. Trong lòng Bác Thần lại khẩn trương, vẫn muốn ở bên nữa sao?

      Lúc lâu sau, Bác Thần nhìn bộ dáng bất động của Lâm Hiểu định tìm lời nào tiếp tiện thể tiếp tục giải thích lại nghe thấy Lâm Hiểu giọng mà do dự hỏi: “Lời vừa rồi của , là… thổ lộ?”

      Đầu tiên Bác Thần kịp phản ứng xem Lâm Hiểu cái gì, ngây người vài giây mới xác định phỏng chừng còn giận , ánh rạng đông biến mất lâu chợt bừng sáng trở lại trong lòng , Bác Thần cần suy nghĩ : “Nếu khả năng tiếp nhận của em bình thường, lời lúc trứoc chính là thổ lộ, nếu khả năng tiếp nhận của em tốt, em coi nó trở thành lời cầu hôn cũng sao.”

      Được tiện nghi liền khoe mã!

      Khóe miệng Lâm Hiểu khẽ cong lên, trong đầu có loại xúc động muốn hung hăng phỉ nhổ .

      khí mới vừa rồi vẫn còn nghiêm túc, mặc dù quyết định tha thứ cho nhưng trong lòng Lâm Hiểu vẫn khỏi bất an. Những lời ra đập tan u sầu chất chứa trong nhưng chúng hoàn toàn biến mất mà vẫn lưu lại dấu vết ở đó.

      Lâm Hiểu chỉ cảm thấy bản thân uất ức, nhìn hai mắt cong cong như vầng trăng vừa mắt. mỉm cười nhàng : “ khi vậy, thổ lộ của em từ chối.”

      Lâm Hiểu xong cũng nhìn khuôn mặt tươi cười của Bác Thần trở nên cứng ngắc, xoay người trở về nhà.
      tart_trung thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 29: Đùa giỡn cũng là loại thủ đoạn


      Ngày hôm sau, tâm tình Lâm Hiểu khôi phục như ban đầu, liền tiếp tục thói quen ngủ nướng thường ngày. Còn Bác Thần,cũng là người ngủ lười hiếm thấy hôm nay lại đột nhiên nổi hứng dậy sớm, còn nhiệt tình đến cửa hàng nổi tiếng mua đồ ăn sáng. Chờ mãi mới đến giờ Lâm mẹ mở cửa chợ liền vội vàng đứng ngoài cửa nhà mình đón sẵn.

      Lâm mẹ đầu tiên là kinh ngạc nhìn , sau đó ánh mắt bà chuyển xuống túi đồ ăn trong tay Bác Thần. Hai mắt bà lên vẻ hiểu , bà cười hòa ái : “Bác Thần à, cháu tìm Hiểu nha đầu sao?”

      Bác Thần cảm thấy xấu hổ, ho khan tiếng làm bộ bình tĩnh : “Đúng ạ! Dì Cầm, Lâm Hiểu dậy chưa ạ?”

      “Còn chưa đâu! Nha đầu lười kia còn phải ngủ đến 11 giờ mới chịu dậy.” Lâm mẹ nhìn sắc mặt Bác Thần có chút thất vọng lại vội vàng , “Dì cũng định gọi nó dậy, lớn rồi mà còn ngủ lười như vậy là kỳ cục, cháu tới vừa vặn, vào trong gọi con bé hộ dì.”

      Bác Thần còn do dự, Lâm mẹ quay vào trong nhà gọi to: “Lâm Hiểu, dậy mau.”

      Trong phòng truyền đến giọng mơ hồ, Bác Thần nghe là cái gì nhưng Lâm mẹ lại vô cùng thuần thục gọi tiếp: “Sắp hết 10 phút rồi! Còn dậy mau!”

      Tiếp theo, Lâm mẹ lại tiếp tục hòa ái vỗ lên cánh tay Bác thần : “ việc gì đâu, cháu vào , con bé dậy rồi.”

      Bác Thần đổ mồ hôi lạnh, trong đầu nghĩ biết mình vào trong đó có thể gặp nguy hiểm hay .

      Tâm trạng Lâm mẹ rất rốt. Bà đoán hôm qua hai đứa nhất định nảy sinh mẫu thuẫn gì đó, Bác Thần chắc chắn phải dỗ dành con nhà mình. Con rể tương lai thương con như vậy, bà đương nhiên vô cùng vui sướng. Nhìn theo cho đến khi Bác Thần khuất hẳn phía sau cánh cửa, Lâm mẹ mới cầm túi xuất phát đến chợ.

      Thời điểm Bác Thần vào, Lâm Hiểu vẫn còn mơ mơ màng màng ngủ.

      người đàn ông thể khống chế hai mắt mình, chỉ trong lúc để ý quét qua toàn bộ các bộ phận mẫn cảm người Lâm Hiểu vài lần. Đặc biệt bởi vì ngủ, áo ngủ màu vàng rộng thùng thình cài chặt mà lộ ra vài phần ngực mềm. lát sau Bác Thầm cảm thấy cơ thể mình có cái gì đúng lắm mới đột nhiên ý thức được mình thế mà hay biết lại nổi lên phản ứng lưu manh.

      cứng đờ người, trong nội tâm liên tục xỉ vả bản thân. Sau đó đến tủ đầu giường, đặt bữa sáng lên . Thực ra, tướng ngủ của Lâm Hiểu thể gọi là đẹp được nhưng đại khái bởi vì tình nhân trong mắt là Tây Thi nên Bác Thần nhìn Lâm Hiểu ngủ như vậy, bộ dáng nghiêng ngả rối loạn, cũng cảm thấy có gì xấu.

      còn chưa gọi dậy, người giường vốn nửa ngủ nửa tỉnh, cảm giác được có ánh mắt nhìn mình chằm chằm nên mở mắt ngay sau đó.

      Lâm Hiểu vừa mở mắt, đập vào mắt là đũng quần của người đàn ông. Lâm Hiểu hoảng sợ sau nhìn lại mới phát người ấy là Bác Thần.

      Trong lòng thả lỏng, điều chỉnh tư thế chút, cũng quan tâm tại sao lại có mặt trong phòng mình, nhắm mắt ngủ tiếp.

      Bác Thần thấy Lâm Hiểu ràng tỉnh lại hề có chút giác ngộ rời giường nào. Phản ứng như vậy, có thể lí giải bởi vì coi là người ngoài ? Nghĩ đến đây, tâm tình Bác Thần dâng cao lên vài phần, ngồi xổm xuống, hai mắt nhìn thẳng , giọng mang theo lấy lòng: “ mua đồ ăn ở cửa hàng X, có muốn dậy ăn ?”

      Thực ra trong đầu Lâm Hiểu tỉnh táo, túi đồ ăn cách gần như vậy, mùi thơm nhè đúng là câu ra con sâu tham ăn trong , ban đầu đói cũng bị nó làm cho đói bụng.

      “Cửa hàng X cách nơi này cũng gần, bên trong còn có cháo gà tơ xé và tôm chiên bột em thích nhất, nếu ăn nhanh nguội mất.” Bác Thần thấy hai mí mắt Lâm Hiểu khẽ động, khóe miệng cong lên tiếp tục dụ dỗ.

      Lâm Hiểu nghe xong, bụng càng thêm đói. Đồ ăn miễn phí đưa đến ăn mới là đồ ngốc! Mà cũng lâu rồi chưa tới cửa hàng X ăn sáng.

      Lâm Hiểu mở to mắt, chống người ngồi dậy, để ý tới Bác Thần vẫn ngồi xổm chỗ, trực tiếp vào toilet rửa mặt.

      Bác Thần cười, đứng dậy cầm gói đồ ra phòng ăn bày biện, dọn xong tự nhiên ngồi xuống vị trí đối diện chỗ Lâm Hiểu hay ngồi.

      Đến khi Lâm Hiểu ra, trang phục người rất chỉnh tề, cảm nhận được ánh mắt chăn chú của Bác Thần nên cảm thấy được tự nhiên. Lâm Hiểu ngẩng đầu trừng cái, nhưng người bị trừng lại hề có phản ứng, hai mắt càng tràn thêm ý cười khiến Lâm Hiểu tức giận mà vô lực. thèm để ý đến , trực tiếp ngồi vào ghế, cầm đũa vui vẻ ăn. Bữa sáng vẫn còn ấm,trời mùa hè nóng bức ăn thế này lại phù hợp.

      Lâm Hiểu ăn khá nhanh, lát sau bàn chỉ còn lại hai cặp lồng trống . khẽ nhấp miệng, trong lòng nghĩ bữa ăn này ngon, khi nào có dịp đến quán ăn đó gọi thêm nhiều món thích.

      Ý nghĩ vừa ra trong đầu, Bác Thần lại phát huy thuật đọc tâm vốn có của mình : “Lần sau em dậy sớm chút, mang em đến đó.”

      Hai mắt Lâm Hiểu sáng rực, Bác Thần tiếp tục dụ dỗ: “Qua chỗ đó đoạn còn có nhà hàng kết hợp với câu cá giải trí, nấu nướng khá tốt. Đến lúc đó, buổi sáng mang em ăn ở cửa hàng X, giữa trưa chúng ta đến nơi đó ăn bữa toàn là cá thế nào?”

      Rất tốt.

      tình Lâm Hiểu muốn như vậy nhưng cảm thấy thế khỏi mất mặt nên ràng muốn lập tức đáp ứng rồi thuận tiền bồi thêm câu “ được đổi ý!” nhưng lại bị chuyển thành : “Em vẫn thích ngủ hơn, đến lúc đó rồi sau.”

      Vừa xong Lâm Hiểu liền hối hận, vì sao lại từ chối trong khi rất muốn .

      Bác Thần lại tựa như hề nghe thấy Lâm Hiểu vừa từ chối mình, tiếp tục : “Ở đó còn có bể bơi, buổi chiều nóng quá chúng ta muốn câu cá có thể bơi.”

      Bác Thần cười tủm tỉm nhìn khuôn măt rối rắm của Lâm Hiểu, tâm tình càng ngày càng tốt hơn. Chỉ thấy làm như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, bỗng : “Ôi chao! Thiếu chút nữa quên, vết thương ở đầu gối em lành chưa? Vậy lần bơi nàyđành phải bỏ rồi.”

      Thấy sắc mặt Lâm Hiểu trong nháy mắt trầm xuống, trong lòng Bác Thần reo vang, lại đột nhiên “tỉnh ngộ” thêm lần nữa: “Ôi! Đầu là, lại nhớ ra nơi đó thực ra hề có bể bơi! Chỉ có hồ nước lớn.”

      Vừa nghe xong, tâm trạng Lâm Hiểu cũng đồng thời lên cao chút. Trong lúc vô ý để ý tới khuôn mặt tươi cười của Bác Thần, sực tỉnh lại, Lâm Hiểu biết mình vừa mới bị lừa. quên bẵng chuyện rối rắm vừa rồi, trực tiếp ngẩng đầu nhìn thẳng quát: “, tên hỗn đản này, vừa làm gì!”

      Sắc mặt Bác Thần ngay lập tức thay đổi, cười lấy lòng : “Đâu có chuyện gì? đâu có phải loại người đùa giỡn em rồi ở sau lưng em thầm cười trộm đâu! phải mời em câu cá cùng sao?!”

      “…” Hỗn đản! Lông mi Lâm Hiểu co rút, dùng chân bị thương ở dưới bàn đá cho cái.

      Bác Thần khoa trương kêu lên tiếng, xoa xoa chân giả bộ sám hối: “ sai rồi sai rồi mà, mặc dù thể bơi lội nhưng van cầu nữ vương điện hạ mở lòng từ bi đáp ứng cuộc hẹn của , nhất định chu đáo hộ tống ngài suốt cả hành trình, đảm bảo cho an toàn của ngài.”

      Lần đùa giỡn này thành công khiến cho Lâm Hiểu tan băng, phì tiếng nở nụ cười, làm thế nào cũng giả được mặt than như ban đầu, kiêu ngạo nhìn Bác Thần, ngạo mạn : “Ngươi có thành ý như vậy, ta đành đáp ứng thôi.”

      Bác Thần làm bộ như nịnh nọt cười: “ là quá tốt, vậy chân ngài vừa rồi đá có bị đau , có muốn tiểu nhân xoa xoa, xoa xoa chân hay ngài muốn xoa xoa đùi. À, hay ngài còn muốn tiểu nhân xoa chỗ khác?”

      Vừa vừa bày ra vẻ mặt đáng khinh, hàng mi Lâm Hiểu nhíu lại, thể khống chế được, đá cho thêm cái mạnh nữa.

      Sau khi Bác Thần lại khoa trương kêu lên ai oán, Lâm Hiểu rốt cục mới cảm thấy thế giới yên bình.

      Mặt trời nhanh chóng lên cao, mãi cho đến khi nó dừng lại giữa trung, người qua đường có thể nhìn thấy bóng của họ kéo dài mặt đường, Bác Thân sớm trở về Lý gia bên kia mà Lâm Hiểu với Lâm mẹ cũng ăn xong cơm trưa.

      Lâm Hiểu vừa rửa xong bát nhận được điện thoại của Tề Kỳ, hỏi dò chuyện của với Bác Thần. Lâm Hiểu cũng quanh co, vào phòng ngồi giường tán gẫu với nàng.

      Chủ nhật này, bình thường thoải mái giống như khi trước.

      Cho đến khi Ngô Tuấn Hạo gọi Bác Thần ra ngoài là thứ hai ngày hôm sau, Bác Thần như cũ nhận lời.

      Lần này, Ngô Tuấn Hạo chọn hẹn ở điểm khá thanh tĩnh, quán trà.

      Thời điểm Bác Thần tới, chỉ thấy phục vụ rót trà cho Ngô Tuấn Hạo mà Ngô Tuấn Hàn có bên cạnh .

      “Mình đoán chắc cậu hẳn biết vì sao mình tìm cậu?” Ngô Tuấn Hạo cười cười, nhìn phục vụ ý bảo người ấy xuống.

      Đến khi người phục vụ ra ngoài, Bác Thần mới cười lắc đầu: “Mình nào có thông minh như vậy, cậu đề cao mình quá rồi.”

      “Được, cậu lại giả ngu với mình, công ty bên mình về nhân sắp xếp hết rồi, cậu thể thay đổi quyết định sao?” Ngô Tuấn Hạo .

      Trong mắt Bác Thần cũng lên chút cảm xúc ngoài ý muốn nào, thể ràng đoán trước việc này, cười : “Cậu đúng là đồ cố chấp.”

      “Đó là bởi vì cậu đáng giá để mình cố chấp.” Ngô Tuấn Hạo lại nịnh tiếp.

      Bác Thần lắc đầu : “Tuấn Hạo, bởi chúng ta là em, mình thẳng với cậu, vị trí quản lý công ty mình thể nhận. tại mình sống rất tốt, nếu tiếp nhận công việc này khối lượng công việc của mình tăng lên, ba ngày hai bữa đều phải xa nhà chạy nam chạy bắc họp, đợi đến khi mọi thứ bắt đầu vào ổn định cũng biết lại bị điều chuyển nơi nào. Mình cũng muốn lập gia đình nên thể bị điều chuyển rồi chạy khắp nơi.”

      “Họp hành quả có cách nào nhưng nếu muốn điều chuyển phải thông qua mình, mình với bọn họ để cậu ở lại thành phố A.”

      Ngô Tuấn Hạo xong, Bác Thần chính là cười mà .

      Ngô Tuấn Hạo dừng chút thẳng thắn : “Vốn định để khi nào cậu ra nhập công ty mới , A Thần, với cậu, công ty này tuy có vẻ như thuộc tập đoàn nhà mình nhưng thực tế là do mình mình mở, là huynh đệ, cậu vẫn muốn giúp mình sao?”

      Bác Thần kinh ngạc nhìn Ngô Tuấn Hạo, chuyện này nghĩ tới: “Ba cậu biết ?”

      “Chắc là biết.” Ngô Tuấn Hạo nhún vai .

      Bác Thần nhíu nhíu mày nhưng cũng thay đổi ý định, chỉ : “ giờ mình thích hợp làm quản lý phụ trách công ty, Lâm Hiểu muốn mình quá bận rộn, có thời gian ở bên ấy.”

      Lí do này quá tốt, Bác Thần chỉ cần kéo dâu của mình ra là có thể khiến Ngô Tuấn Hạo hiểu quyết tâm của .

      Thần sắc kiên quyết của Bác Thần thể ràng, Ngô Tuấn Hạo thở dài hơi : “Được rồi.”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :