1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới - Ái Phiêu Đích Dạ (65 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 15: Hương ngọc lan đêm


      Lâm Hiểu còn mặc áo ngủ, quần áo hôm nay mặc tuy giặt sạch nhưng còn chưa khô, đành phải mượn tạm chiếc áo sơ mi dài tay của Trần Oánh chạy xuống lầu.

      Nơi Trần Oánh ở bên dưới có trồng cây ngọc lan, lúc này khí còn lưu lại hương thơm của hoa. Khi Lâm Hiểu xuống, nhìn thấy Bác Thần ngồi bờ gạch men sứ vây quanh cây ngọc lan, hai tay đặt đùi, trong tay cầm túi nhựa to. Bác Thần mặc vô cùng thoải mái, áo phông trắng, quần đùi kẻ caro, bên cạnh còn để chiếc xe đạp, xem ra chạy xe ô tô đến đây.

      Lâm Hiểu cong khóe môi, tâm tình biết tại sao lại tốt lên vài phần.

      chậm rãi tới, mà Bác Thần cũng vừa nhìn thấy , miệng tươi cười, cũng đứng lên, đợi cho tới gần tùy tay vỗ vào chỗ gạch men sứ bên cạnh, ý bảo ngồi xuống.

      Sau khi Lâm Hiểu ngồi xuống, quay đầu với Bác Thần:

      xe tới à?”

      “Em muốn nghe hay dối?” Bác Thần đáp.

      Lâm Hiểu cười nhạo: “Lại còn có lời dối nữa? Vậy dối trước !”

      “Vì thế hệ tương lai, cùng với mong muốn giảm bớt hiệu ứng nhà kính toàn cầu nên xe ô tô.” Bác Thần vô cùng chân .

      Lâm Hiểu xì tiếng, chủ yếu là bởi vì biểu tình của Bác Thần khi ra câu này rất đứng đắn, thấy thế nào lời và vẻ mặt cũng ngược nhau, người con trai trước mặt đùa giỡn quá thú vị nên tiếp tục phối hợp hỏi: “Đây đúng là lời dối vĩ đại, vậy còn ?”

      “Xăng lại tăng giá, còn phải tiết kiệm tiền nuôi bà xã nữa.” Bác Thần cười tủm tỉm nhìn Lâm Hiểu.

      Lâm Hiểu được tự nhiên bĩu môi: “Nuôi bà xã thêm chút tiền ấy cũng nhiều, thiếu nó cũng ít bao nhiêu!”

      Trong khi Lâm Hiểu còn , Bác Thần cầm tay trái của lên, mở băng vải ra, lớp vải có chút ẩm ướt, nhíu mày : “Dính nước?”

      “Ừ.” Lâm Hiểu nhìn tay linh hoạt tháo bỏ vải băng, lên tiếng.

      Sau khi tháo được lớp băng bó, Bác Thần nhăn mày càng sâu: “Em còn sử dụng lực?”

      …A…” Lâm Hiểu vừa được chữ, chợt nhớ ra lúc giặt quần áo có hơi dùng sức, ngập ngừng lúc biết nên thế nào, chữ thứ nhất so với thứ hai cách xa nhau nhiều lắm, vừa nghe biết dối.

      Bác Thần ngẩng đầu nhìn , ánh mắt nghiêm khắc làm Lâm Hiểu theo phản xạ cúi đầu. Lâm Hiểu cảm thấy mình ngày càng vô dụng, vừa định tiếp tục ngẩng lên lại nhìn thấy bộ dáng Bác Thần cẩn thận băng bó cho mình, tâm tư chống đối tan rã ngay lập tức. Mi dài cụp xuống mang theo mê hoặc. Đầu óc Lâm Hiểu rối loạn, trong lòng thầm, người này là tâm thần phâm liệt, ràng bình thường là bộ dáng lười nhác đáng đánh đòn khi nóng giận, cần cái gì mỗi ánh mắt thôi đủ hù chết người.

      Bác Thần dùng bông nhúng ít cồn tẩy sạch miệng vết thương, động tác xem chừng rất thuần thục. Lâm Hiểu theo cánh tay nhìn lên mặt, lông mi, đôi mắt, mũi, môi…của . Trước kia phát , kỳ thực khuôn mặt người này rất đáng nhìn.

      “Trong túi còn có sữa, của em đấy.” Bác Thần vừa cuốn băng vừa .

      “Nga…sao? Có sữa?”

      Bác Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua . tiếp: “Túi to ấy, vốn nghĩ mang nhưng mẹ nhớ đưa cho .”

      Lâm Hiểu đói bụng nhưng lại khát, cố gắng động đậy cánh tay băng bó, nghiêng người dùng tay kia kéo cái túi.

      “Em đừng động, để lấy.” Bác Thần vừa xong, Lâm Hiểu lấy được hộp sữa, là sữa hút, cười, với bác Thần: “ giúp em lột bỏ vỏ ống hút .”

      Bác Thần bên này chỉ phải quấn vài vòng cuối cùng, nhanh tay buộc chắc chắn, rồi cầm hộp sữa trong tay Lâm Hiểu, thầm trong miệng: “Lột vỏ ống hút có tác dụng gì, lột chỗ khác mới có ý nghĩa —–ai!”

      “…” Lâm Hiểu tặng cho khuỷu tay, đầu đầy tuyến, có hay nên cảm thấy may mắn còn chưa uống sữa hút có tác dụng, uống… Phi phi phi!(*đừng hỏi bạn, bạn biết trong dấu … nó là cái gì????*)

      Lâm Hiểu cầm hộp sữa, đấu tranh tâm lý hồi lâu mới dám uống.

      “Tối mai em còn phải ở đây ?” Bác Thần hỏi.

      Lâm Hiểu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mắt nhìn lên bầu trời tối dần: “Còn tùy thuộc vào tinh thần của ấy, nếu ấy có việc gì em trở về, nếu ấy ổn…”

      “Có gì cần giúp với , ngày mai tới đón em làm nhé?”

      “Xuy, tiền xăng của dành để nuôi bà xã .”

      đêm nay tiết kiệm tiền xăng để sáng mai đưa bà xã tương lai , em biết sao?”

      “… Miệng lưỡi trơn tru!” Lâm Hiểu quay đầu, mặt hơi hơi đỏ lên.

      Đèn đường cách đó xa đem bóng hai người kéo dài, dần dần tựa sát vào nhau sau hòa vào làm .

      Nhiệt độ bên ngoài khoảng 26 độ, ánh trăng sáng ngời, gió thổi thoang thoảng, xung quanh còn mang theo hương hoa thơm ngát, khí vô cùng tuyệt hảo. Đúng thời gian hơn nữa là đúng người, mà quan trọng nhất là người nọ tâm tình rất tốt, nếu dù có làm gì cũng đành xin lỗi chính mình.

      Đôi mắt màu đen của Bác Thần mang theo ý cười, đưa tay khoác lên vai Lâm Hiểu, nhìn thấy mắt từ trạng thái mờ mịt cho đến khi trừng lớn hai mắt.

      Khuôn mặt nhanh chậm tới gần, hôn sâu.

      Vị lạnh nơi đầu lưỡi lướt qua còn mang theo hơi sữa mềm mại, từ đơn phương dần biến thành hai bên cùng hưởng ứng.

      Trái tim vẫn đập nhịp nhàng như trước nhưng mỗi lần đập lại mang theo chút run run.

      biết qua bao lâu, đôi môi Lâm Hiểu vừa rời khỏi, Bác Thần lại nhàng ôm vào lòng.

      Đây được tính là cái ôm đầu tiên của hai người, Lâm Hiểu tựa lên vai Bác Thần, có thể cảm nhận được tay dịu dàng xoa đầu .

      Bên tai truyền đến tiếng cười của Bác Thần: “Tối nay là nhiệt tình khó có được —- ai!”

      Vừa dứt lời bị Lâm Hiểu cho khuỷu tay, nhanh chóng bỏ vòng ôm của , tươi cười đứng đắn: “ cả buổi tối ở đây, em thế nào cũng phải phối hợp chút chứ?!”

      Bác Thần nghẹn họng, bé này tâm tình tốt đứng lên dứt bỏ luôn, công phu miệng lưỡi lại lợi hại lên vài phần.

      Hai người tiếp tục chuyện, thời gian cũng còn sớm nên kết thúc thôi, Lâm Hiểu đứng lên vỗ vỗ mông vài bước đến trước mặt Bác Thần: “Ngày mai còn phải làm, trở về tắm rửa sớm rồi ngủ … Chủ yếu là em cũng phải lên nhà rồi.”

      Khóe miệng Bác Thần co rút: “ cần bổ sung câu sau còn tốt.”

      Lâm Hiểu cười sáng lạn: “Em đây.”

      đây.” Bác Thần dắt chiếc xe đạp bên cạnh lưu loát ngồi lên phóng .

      “Ân.” Lâm Hiểu cười cười, vẫy tay chào , xoay người trở về.

      Tâm trạng vừa tốt hơn chút khi bước vào trong nhà Trần Oành toàn bộ tắt ngấm. Lâm Hiểu dừng lại, nhìn căn phòng yên tĩnh, lặng yên tiếng động thở dài.

      vào phòng ngủ nhìn qua Trần Oánh, thấy ấy vẫn ngủ say như trước liền thả lỏng. Rót cốc nước đặt đầu giường Trần Oánh lại sợ mình nằm lên giường đánh thức ấy nên Lâm Hiểu nhàng ôm cái chăn mỏng ra, chấp nhận nằm sô pha ngoài phòng khách đêm.

      Sáng sớm 5 giờ ngày hôm sau, Trần Oánh tỉnh, vất vả ngồi dậy, ra ngoài phòng khách mới nhìn thấy Lâm Hiểu cuộn mình sô pha.

      Cái gọi là bạn tốt chính là khi ta ở trong tình huống tệ hại nhất vẫn quan tâm ta như trước, vẫn ở sát bên cạnh ta.

      Đôi môi Trần Oánh run rẩy, ánh mắt ảm đạm chậm rãi phẳng lặng lại.

      Tối hôm sau, Lâm Hiểu vẫn ngủ ở nhà Trần Oánh, hai nằm cái giường, chuyện đến đêm khuya. Lâm Hiểu thấy Trần Oánh dần dần bình phục, yên tâm hơn nhiều nhưng mấy ngày sau đó vẫn là công ty, nhà mình, nhà trọ Trần Óanh, ba điểm tổ hợp cứ thế mà chạy.

      Hôm nay Lâm Hiểu vừa từ nhà Trần Oánh trở về, mặc dù gần 6 rưỡi chiều nhưng nắng còn chưa tắt, nhàng hát, hiển nhiên tâm trạng rất thoải mái.

      Tầm mắt vô định của dừng lại ở từng cái cây ngọn cỏ của thành phố lúc chạng vạng rồi đến từng người đường, có khi lại là chiếc xe thể thao phong cách, đôi vợ chồng ân ái…

      Lâm Hiểu cảm thấy thành phố A quá , chỉ ngắn ngủi đoạn đường từ nhà Trần Oánh về nhà còn có thể gặp được người đàn ông trong ngõ hôm đó.

      Người đàn ông trước mặt tầm hơn 50 tuổi, đeo chiếc kính đen, tóc hoa râm nhưng ăn mặc sành điệu, đường lộ ra vẻ kiêu ngạo, lại quái dị khiến Lâm Hiểu cảm nhận được vẻ thư sinh tự đắc.

      Loại khí chất này thời nay đúng là hiếm thấy, ánh mắt Lâm Hiểu loe lóe, suy nghĩ trong đầu rất nhanh ra.

      Sau đó chậm rãi chuyển hướng, cố ý đến trước mặt người đàn ông.
      tart_trung thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 16: Hai chữ bạn bè


      15 phút sau, Lâm Hiểu nhìn tấm danh thiếp trong tay, ánh mắt trầm xuống. Vừa rồi giả bộ té ngã được đỡ rồi hỏi cách thức liên lạc, tuy phương pháp hơi cũ chút nhưng chỉ cần vờ xấu hổ là được, xác xuất thành công rất cao.



      Lâm Hiểu phủi sạch bụi quần, đem danh thiếp nhìn kĩ, có chút kinh ngạc người này thế mà làm việc cho tạp chí thanh thiếu niên, khiến người ta bất ngờ.. hé miệng nhấp môi, đứng ở ngã tư đường trầm tư hồi lâu mới cất danh thiếp , tiếp tục trở về nhà.



      Thời điểm vào nhà Lâm Hiểu thấy Lâm mẹ còn chưa kịp đổi quần áo thành quần áo ở nhà, trong lòng rối rắm. Lâm Hiểu cố gắng khiến mình quên chi tiết này, gọi tiếng “mẹ” rồi rửa tay vào giúp Lâm mẹ.



      “Mẹ, mẹ vừa mới ra ngoài à?” Lâm Hiểu bình tĩnh hỏi.



      Lâm mẹ ngừng chút rồi đáp: “Ừ, vừa rồi mẹ phát mình quên mua số thứ cho nên xuống mua, nếu biết con trở về nhanh như vậy, mẹ gọi điện cho con mua luôn.”



      Lâm Hiểu nhìn bộ quần áo lịch đằng sau tạp dề của Lâm mẹ, thực ràng bộ quần áo này thể tùy tiện mặc vào.



      lâu trước kia, Lâm Hiểu từng xem qua bộ phim điện ảnh cũ “Tan mộng” (bợn chém chém chém), trong phim nữ chính có tình cảm ngoài luồng dù có gia đình nhưng vì duy trì giữ vững gia đình mà phải từ bỏ tình của mình. Lúc ấy xem phim Lâm Hiểu còn cảm thấy thương xót cho nữ chính nhưng tại tâm tình Lâm Hiểu rất hỗn loạn. Người phụ nữ đó còn là nhân vật trong bộ phim nữa mà là mẹ , dù có thế nào, cũng hy vọng chuyện nghĩ chuyển thành thực.



      Ít nhất, theo Lâm Hiểu thấy người đàn ông kia cũng hề xứng.



      Sau khi lấy được danh thiếp, Lâm Hiểu biết nên tìm cách dò hỏi từ Lâm mẹ hay tìm người đàn ông kia trước. Nếu hỏi mẹ trước biết chừng vì chuyện cũ mẹ kể mà mềm lòng bỏ qua hoặc là người kia có cơ hội chuẩn bị trước, như vậy có hiệu quả gì.



      Bên này Lâm Hiểu bận rộn suy nghĩ, Bác Thần bên kia lại rất náo nhiệt. Đương nhiên phải tình huống tệ như bên Lâm Hiểu mà ngược lại, việc khiến vô cùng vui vẻ.



      Người em tốt nhất của Bác Thần ở thành phố S, Ngô Tuấn Hạo tới tìm . Ngô Tuấn Hạo thuộc loại phú nhị đại (thế hệ con nhà giàu thứ hai), hơn nữa ngoại hình lại rất khá. cách dễ hiểu, là kẻ tình trường như ý, thương trường đắc ý. Chỉ có điều gia đình Ngô Tuấn Hạo phải cũng hoàn mỹ như vậy. Cha bên ngoài bao dưỡng tình nhân mà có dùng cả ngón tay hay ngón chân cũng thể đếm hết được, còn mẹ từ khi còn mất nên lớn lên là nhờ tay bảo mẫu chăm sóc. Ngô Tuấn Hạo có tất cả các đặc điểm của công tử nhà giàu: ham chơi, phong lưu, kiêu ngạo, ngông nghênh nhưng tính tình của xấu ít nhất là đối với bạn bè. Chỉ cần là bạn bè đều tình đối đãi, nhìn vào điểm này cũng có thể thấy được người có nguyên tắc cho nên Bác Thần với có quan hệ rất tốt.



      Bác Thần xin phép nghỉ sớm rồi đến khách sạn tìm Ngô Tuấn Hạo, vừa nhìn thấy đối phương hai người cười vui vẻ rồi đấm quyền lên ngực người kia. Vừa vặn đến thời gian ăn tối, Bác Thần mới Ngô Tuấn Hạo đến nhà hàng ăn cơm. Tuy Ngô Tuấn Hạo là người có tiền hơn nhưng Bác Thần là chủ nhân như thế nào cũng thể để khách chiêu đãi.



      chuyến này người đến chỉ có mình Ngô Tuấn Hạo mà còn có em họ của Ngô Tuấn Hàn. Ngô Tuấn Hàn năm nay vừa tròn 20 tuổi, học đại học ở nước ngoài, gần đây được có kì nghỉ lại vừa vặn nghe được họ tới thành phố A chơi nên theo đuôi mà đến.



      Gia cảnh Ngô Tuấn Hàn cũng kém họ hơn nữa gia đình hạnh phúc lại là con trai duy nhất cho nên càng được chiều chuộng, tính tình so với họ còn ngang ngạnh hơn nhiều. “Chỉ sợ thiên hạ loạn”, “ sợ trời sợ đất” là hai câu miêu tả Ngô Tuấn Hàn mà tuyệt đối hề phóng đại.



      Bác Thần và Ngô Tuấn Hạo kể chuyện mấy năm gần đây. Ngô Tuấn Hạo ở bên nghe cũng thường chen vào, thấy Bác Thần chỉ làm chức trong công ty, tò mò hỏi: “ Bác Thần, an hem vẫn nhân tài, sao có thể đến loại công ty đó mà làm việc chứ?”



      Ngô Tuấn Hạo gõ lên đầu em trai: “Tiểu tử này chuyện kiểu gì thế?”



      Bác Thần vẫn trước sau cười nhạt: “Nào có, là trai em đề cao thôi, theo làm chỗ nào cũng là làm, chỉ cần chăm sóc bà xã của mình tốt là được.”



      Ngô Tuấn Hạo lắc đầu, tiếc hận : “Đều tại mình lúc ấy hại cậu, bằng cậu cũng biến thành như bây giờ.”



      Bác Thần cầm lấy chén rượu giơ cao lê, ý bảo cùng uống ly, chờ Ngô Tuấn Hạo cũng uống xong mới : “Nếu mình muốn , cậu ảnh hưởng mình được bao nhiêu đâu, em nhiều năm như vậy chuyện này làm gì.”



      Ngô Tuấn Hạo nghe xong lời này, nở nụ cười tươi, hào sảng : “Đúng vậy! Nếu lúc ấy cậu thực bị mình ảnh hưởng cậu phải là Lý Bác Thần mình biết.”



      Sau đó, Ngô Tuấn Hạo kể rằng cha chọn cho hôn , gia đình bịn họ là vậy rất ít người có thể tự mình lựa chọn bạn đời, nhưng Ngô Tuấn Hạo cũng oán giận gì, hai ba câu liền đem câu chuyện này kết thúc rồi mời Bác Thần tháng sau tham gia tiệc đính hôn của .



      Bác Thần vỗ vai đồng ý.



      Ngô Tuấn Hạo và Bác Thần cùng tuổi, nhắc đến hôn lễ của mình, Ngô Tuấn Hao tự nhiên hỏi đến chuyện tình cảm của Bác Thần.



      Bác Thần cười : “Là tốt.”



      Lời đánh giá này chứng tỏ Bác Thần rất vừa ý người ta, nghe thấy thê, Ngô Tuấn Hạo cười càng thêm xán lạn, hai người ngươi ly ta ly, đem bữa tối biến thành tiệc rượu.



      Đại khái bởi vì gần đây mệt mỏi mà trong lòng lại có chuyện nên buổi sáng vừa rời giường Lâm Hiểu phát ra mình phát sốt . muốn Lâm mẹ nhìn ra mình khỏe, vẫn làm như thường ngày chỉ có điều đến nhà Trần Oánh nữa. Lâm Hiểu ăn xong cơm tối mệt mỏi trở về phòng ngủ.



      Cùng buổi tối hôm nay, Bác Thần uống say túy lúy hồ đồ trở về nhà. Ngô Tuấn Hạo lái xe đưa về nhà, may mà bình thường vẫn tập thể hình đều đặn nếu khó đem nổi người này khiêng lên lầu.



      Dì Lan chưa bao giờ buông tha cho cơ hội nào có lợi để bồi dưỡng tình cảm của hai người nên Bác Thần vừa nằm lên giường, dì Lan nhanh chóng gọi điện thoại thông báo cho Lâm Hiểu.



      Lâm Hiểu nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cố gắng hết dức mở hai mắt vốn nhắm chặt ra để tiếp điện thoại, còn chưa được câu nào giọng ôn hòa hiền hậu của dì Lan truyền đến: “Hiểu nha đầu à, Bác Thần say rượu quá, con có thể đến coi nó giúp dì được ?”



      Lâm Hiểu nghĩ lúc mới biết dì Lan cái gì, nhưng đến mức này, chẳng lẽ còn có thể ?



      Lâm Hiểu cố gắng đứng lên rồi đáp: “Cháu qua ngay.”



      Đợi đến khi Lâm Hiểu vào trong nhà vừa vặn thấy dì Lan đem chậu rửa mặt từ trong phòng Bác Thần ra. Dì Lan thấy Lâm Hiểu đến vô cùng vui vẻ, vội vàng đặt chậu rửa mặt lên ghế rồi với Lâm Hiểu: “Hiểu nha đầu, con có thể giúp dì lau người Bác Thần được , thằng bé này ngủ say biết gì lại rất nặng, cũng chỉ có trẻ như tụi con mới đủ sức lật nổi nó.”



      Lâm Hiểu phản ứng có chút chậm chạp, còn chưa kịp từ chối, dì Lan vỗ vai : “ có việc gì, nếu con cảm thấy được có thể nước lên người nó cho nó tỉnh lại rồi tự mình lau.”



      Lâm Hiểu 囧, cũng biết trả lời thế nào. Dì Lan hiền lành chỉ vào cái tủ đầu giường có đặt cái cốc : “Dì pha sẵn nước mật ong rồi, chờ nó tỉnh lại con có thể cho nó uống, sau đó con bảo nó rời giường khóa cửa là có thể trở về ngủ, được ?”



      “Được ạ…”



      “Vậy là tốt rồi. Hiểu nha đầu, vất vả cho con quá.”



      xong, dì lan cười tủm tỉm ra khỏi phòng.



      Lâm Hiểu nhìn cái cốc rồi lại nhìn chậu nước vắt sẵn khăn mặt, đây đúng là mọi chuyện chuẩn bị kĩ hết chỉ còn thiếu gió đông là thôi.



      thở dài, tầm mắt chuyển về phía Bác Thần nằm.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 17: Ái muội (thượng)



      Bác Thần nằm sấp giường, nhìn tư thế ngủ biết ngay là say hề .

      Lâm Hiểu bởi vì sinh bệnh nên toàn thân cũng mất hết sức lực như người say, phải cố gắng hết sức mới có thể đẩy nằm nghiêm chỉnh giường. May mà phòng Bác Thần mở sẵn điều hòa nếu mồ hôi đầy người.

      Đợi đến khi lo liệu xong xuôi hết cho Bác Thần, cả người Lâm Hiểu mệt mỏi chỉ có thể thở, tay chân động đậy, nửa người đổ ập lên người . Mùi rượu nồng nặc ập vào khoang mũi, cần suy nghĩ dùng sức nhảy ra luôn.

      Mùi hương này thể chịu đựng nổi, lông mày của Lâm Hiểu đều nhíu lại.

      Thân thể Lâm Hiểu thoải mái, cứ đứng như vậy rất mệt, cố gắng lay lay người Bác Thần, gọi vài tiếng “ Bác Thần!” nhưng lúc lâu mà vẫn có phản ứng gì.

      Lâm Hiểu thở dài đành nhận mệnh cởi bỏ quần áo của , đầu tiên là cúc áo nhưng động tác của rất thô lỗ. Đến khi toàn bộ số cúc áo được mở ra, mí mắt Lâm Hiểu cũng chưa thèm liếc nhìn vào lần, cầm khăn mặt lau ngực cho .

      Lâm Hiểu cảm thấy cánh tay của mình mỏi đến rã rời, lên giường, ngồi xổm theo tư thế thoải mái nhất rồi tiếp tục lau người cho .

      Đại khái thay được ba bốn lần khăn, giờ phút này Lâm Hiểu thể nhấc nổi người nữa, thở hổn hển, cần nghĩ ngợi trực tiếp nhào vào chỗ trống bên cạnh Bác Thần.

      Chắc bởi vừa được lau nước lạnh nên lồng ngực Bác Thần rất mát, cánh tay Lâm Hiểu đặt trong lòng cảm giác được nhiệt độ mát mẻ rất thoải mái.

      Đầu óc trì trệ suy nghĩ được gì. Lâm Hiểu dịch người, đặt tay lại gần người Bác Thần lại biết rằng làm như vậy càng mỏi hơn, theo bản năng xoay người tìm tư thế nằm thoải mái. Cho đến khi Lâm Hiểu mơ màng ngủ cả khuôn mặt gần như áp hết vào bả vai Bác Thần. Bờ vai mát lạnh dán vào hai má nóng hầm hập, độ ấm thoải mái khiến đôi mày nhíu chặt của dãn ra.

      Trong đầu Lâm Hiểu tự với mình, chỉ nằm phút thôi nhưng phút trôi qua từ lâu vẫn hề đứng lên mà chìm vào giấc ngủ.

      Bác Thần bị vật lạnh ở trước ngực làm cho tỉnh ngủ, đầu vẫn còn đau, mắt híp lại sờ lên vật lạnh đặt ngực, cảm giác hết sức quen thuộc, ngẫm nghĩ lúc phát ra đây là cái khăn mặt.

      Làm sao có thể có khăn mặt?

      Đầu óc Bác Thần trống rỗng, khăn mặt ở trong phòng điều hòa nên lạnh giá như vừa lấy ra từ tủ lạnh, định nhấc tay lên phát cánh tay bị đè xuống.

      Chuyện này khiến Bác Thần tỉnh táo hơn tám phần, mở to hai mắt nhìn về phía bàn tay bị đè, cả người về cơ bản hoàn toàn tỉnh táo.

      Cho đến khi thấy người con đè lên tay là Lâm Hiểu, mới thở phào nhõm.

      Tốt rồi, vừa mới nghĩ đến việc chính mình uống say cẩn thận lên giường với người phụ nữ khác, đúng là dọa hoảng sợ.

      Trái tim Bác Thần bình ổn lạ, xoay người tìm cách ngồi dậy. tùy tay đặt khăn mặt vào chậu rửa mặt cạnh đấy, trong lòng vô cùng khó hiểu.

      “Lâm Hiểu!” Bác Thần gọi vài tiếng nhưng Lâm Hiểu ghé vào giường cũng chỉ giật giật mí mắt vài cái, bộ dáng hề muốn tỉnh dậy.

      Bác Thần cuối cùng cũng cảm thấy có điểm ổn, gọi to gọi thêm mấy lần nữa, bàn tay đặt lên trán Lâm Hiểu, nhiệt độ nóng bỏng truyền vào lòng bàn tay.

      Bác Thần lại sờ lên cánh tay Lâm Hiểu, so với trán, cánh tay lạnh lẽo dọa người. Vừa rồi đắp chăn lại mở điều hòa, bệnh càng thêm nặng.

      Bác Thần ôm lấy người Lâm Hiểu, dịch lên chút để có thể gối đầu lên cánh tay mình, động tác cuối cùng của khiến Lâm Hiểu nửa tỉnh nửa mê thức dậy. mê mang mở hai mắt ra, ha bàn tay chống xuống định ngồi dậy, Bác Thần thấy thế đỡ lấy lưng .

      “Em thế nào rồi? Sao bị sốt mà còn ở trong phòng ?” Bác Thần vừa đỡ vừa hỏi.

      Lâm Hiểu còn khí lực, cứ thế ngồi dậy nên tìm được chỗ dựa, cả người đành phải tựa vào người Bác Thần để chống đỡ, đầu vừa vặn tì vào cổ .

      “Khát…” Lâm Hiểu mơ hồ .

      Bác Thần nghe như vậy, quay đầu vừa vặn nhìn thấy mặt tủ bên cạnh có để cốc nước mật ong, nhanh chóng đưa tới bên miệng Lâm Hiểu, cho uống.

      Vị ngọt khiến Lâm Hiểu tỉnh táo hơn vài phần, nhìn thấy cốc nước mật ong trước mặt phục khôi tinh thần, ngồi thẳng người dậy: “Nguy rồi, ngủ quên mất!” nghĩ chỉ nằm lát thôi nhưng đâu ngờ…

      Nhưng mà sức lực của cũng chỉ có thể cố ngồi dậy là hết, ngay sau đó Lâm Hiểu nhịn được sụp xuống ngã xuống giường.

      Đầu vừa vặn ngã gối, chiếc giường mềm mại bên dưới khiến thiếu chút nữa phát ra tiếng than thoải mái.

      Bác Thần bất đắc dĩ, cầm điện thoại lên xem đồng hồ, 2 giờ 12 phút, quá nửa đêm. Đầu vẫn còn co rút đau đớn, thuận tiện cầm cốc nước Lâm Hiểu vừa uống lên uống mấy ngụm rồi quay đầu với Lâm Hiểu: “Em làm sao vậy, hơn nửa đêm mà còn dám ở phòng à?”

      Thực ra Lâm Hiểu cũng đoán được bây giờ quá nửa đêm, chuyện đến nước này cũng chẳng cần nghĩ đến hậu quả gì nữa, vò mẻ lại sứt rồi nên tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Cho đến khi nghe thấy Bác Thần hỏi như vậy, lý trí mới trở về, cố gắng đứng lên nhưng chỉ giãy dụa được chút rồi cũng chẳng có kết quả, nên cứ nằm giường với Bác Thần: “Dì Lan bảo uống rượu nên gọi em tới trông , sau lại bảo em giúp đỡ chăm sóc .” Đại khái mọi chuyện là như vậy, trong lòng Lâm Hiểu còn cân nhắc biết quá chuyện nào ?

      Quả nhiên là thế, Bác Thần thầm thở dài, “hiểu biết” của với mẹ mình lại bay lên tầm cao mới.

      “Em bị sốt, bị từ bao giờ?” Bác Thần nhìn hai má đỏ ửng của Lâm Hiểu, hai mắt nhắm chặt, tóc đen dài phủ gối, trông mê người.

      “Hôm nay, buổi sáng, lúc vừa rời giường…”

      “Là buổi sáng ngày hôm qua.” Bác Thần thẳng, “Vậy tại em tính sao, trở về hay tiếp tục ở chỗ ngủ?”

      Suy nghĩ Lâm Hiểu rốt cuộc cũng vận động, vài giây sau, mở to mắt, cố gắng đứng lên, “Em trở về ngủ.”

      Trong lòng Bác Thần có cảm giác thất vọng , chuẩn bị đưa về nhà, đột nhiên thấy Lâm Hiểu đứng yên. Chỉ thấy mặt chút biểu cảm ngẩng đầu lên : “Em, hình như mang theo chìa khóa.”

      Lâm Hiểu đột nhiên có xúc động muốn lật bàn, cuối cùng cố gắng tìm về lí trí. Lúc mới đến vẫn tưởng chỉ lát rồi trở về ngủ, làm sao còn nghĩ đến chuyện mang chìa khóa.

      Con ngươi Bác Thần lướt qua tia vui sướng. cảm thấy đầu mình bớt đau hơn, sợ biểu tình quá mức ràng ho tiếng, cố ý thần bí nhìn : “Vậy đêm nay em tính ở lại chỗ này qua đêm?”

      Lâm Hiểu cứng đờ người, đúng rồi, bây giờ hơn nửa đêm, lại còn nam quả nữ, nghiêm mặt trả lời: “Bây giờ em bị bệnh, cầm thú như vậy chứ?”

      Bác Thần đứng đắn : “ là cái loại người như vậy sao?”

      Lâm Hiểu vừa thở phào, Bác Thần lại tiếp tục : “Chuyện cầm thú như kiểu cho em ngủ dưới đất đương nhiên làm, yên tâm, hai ta cùng nhau nằm giường, để bụng đâu.”

      Hơi thở của Lâm Hiểu ngừng lại, tức giận ném gối vào mặt : “Quả nhiên là cầm thú! Còn là đồ mặt người dạ thú!”

      Bác Thần nhịn được tàn nhẫn cười tươi: “Chuyện này thể trách , là tại em thương nhung nhớ trước.” xong, còn tranh thủ cho ánh mắt ái muội.

      Lâm Hiểu vừa thẹn vừa giận, nắm chặt gối đánh cho thêm vài cái nữa, sắc mặt càng ngày càng đỏ, cánh tay cũng càng ngày càng vô lực, cho đến khi ngay cả nâng lên cũng còn sức.

      Bác Thần biết mình đùa quá, vội vàng vỗ vỗ lưng : “Em còn tinh thần mà đánh nữa hả?”

      Lâm Hiểu chỉ cảm thấy đầu chóang váng, thèm để ý đến , ôm gối, người mềm nhũn.

      Bác Thần chịu thua , : “Em nằm xuống , rót cho em cốc nước.”

      Tuy Lâm Hiểu trả lời nhưng thân thể lại nghe lời nằm xuống. Bác Thần kéo chăn đắp lên người , chỉ thóang thôi, hương vị xa lạ phất qua chóp mũi . Khuôn mặt rực hồng của Lâm Hiểu nay càng đỏ hơn, tim đập rộn lên, loại cảm giác này vô cùng xa lạ mà kỳ diệu. Tựa như khuyết thiếu cảm giác an toàn nhưng lại chờ mong chuyện an toàn xảy ra.

      Lâm Hiểu cảm thấy đầu óc mình bị sốt hỏng rồi mới có loại ý tưởng này trong đầu. xấu hổ, giả làm đà điểu, nhắm chặt hai mắt.

      Bác Thần nhìn hai mắt nhắm chặt của Lâm Hiểu, con ngươi đen giấu nổi lo lắng. cúi người chỉnh lại chăn cho , bàn tay xoa lên trán mới tay chân ra khỏi phòng.

      Phòng khách và phòng bếp đều im ắng, Bác Thần rót cốc nước ấm, lại mở tủ thuốc lấy mấy viên thuốc hạ sốt rồi mới trở về.

      “Thuốc đây, em uống .” Bác Thần với Lâm Hiểu rúc trong chăn.

      Lâm Hiểu hơi mở hai mắt, Cố gắng uống viên thuốc Bác Thần đưa tới.

      “Uống xong ngủ tiếp , tắm .” Cả người tòan mùi rượu, khó chịu chịu được.

      Lâm Hiểu gật gật đầu, biểu tình có chút mất tự nhiên.

      Như là biết trong lòng suy nghĩ cái gì, Bác Thần nhịn được vụng trộm cười, cố ý làm bộ biết gì, cầm quần áo lưu loát ra khỏi phòng,
      tart_trung thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 18: Ái muội (trung)

      Trong phòng trừ bỏ tiếng nước chảy loáng thoáng cùng tiếng điều hòa chạy, Lâm Hiểu nghe thấy cái gì nữa. Chỉ có mình ở trong gian trống rỗng, Lâm Hiểu cảm thấy sợ hãi, còn có loại bất an khi đến nơi xa lạ.

      muốn về nhà…

      Lâm Hiểu càng nằm càng bất an, tự hỏi nếu lúc này chạy về gọi Lâm mẹ mở cửa hệ số còn sống bằng bao nhiêu?Lão mẹ có thể hay bất chấp tất cả mắng suốt đêm? Thực ra bị mẹ mắng suốt đêm còn tốt hơn ở trong phòng đàn ông ngủ tối? Điều này hề phù hợp với quan điểm của từ trước tới nay.

      Lâm Hiểu cân nhắc lại cân nhắc, cuối cùng bò xuống giường ra cửa Lý gia.

      Chậm chạp bước , đứng trước cửa ngây người vài giây mới mở cửa. biết có phải do uống thuốc hạ sốt mà đầu càng ngày càng trĩu nặng, chỉ có ước muốn được ngủ.

      Cho đến khi đứng trước cửa nhà mình, Lâm Hiểu có cảm giác muốn chết , làm sao có thể gọi mẹ dậy được?Gõ cửa sao? Như vậy mẹ chưa dậy mà hàng xóm bên cạnh dậy trước rồi. Lâm Hiểu tựa vào cửa, hung hăng cắn ngón tay. Chết tiệt! Vì sao nhà mình gắn thêm chuông cửa? uể oải dựa vào cửa, trong lòng phức tạp rối rắm.

      Lâm Hiểu thở dài nhận mệnh lê chân trở về nơi vừa ra . Chân trước bước vào phòng Bác Thần, cũng vừa vặn ra khỏi toilet. Lâm Hiểu nghe thấy tiếng động, phản xạ còn nhanh hơn ý nghĩ, chui vào trong chăn. Động tác này hoàn toàn là do bản năng chứ hề dùng đến đầu óc. Đầu vốn nặng nề, nay lại dùng hết chút sức lực ít ỏi còn sót lại, muốn đánh cho mình trận.

      Tắm xong, Bác Thần cảm thấy thoải mái hơn nhiều. lau tóc, nửa người để trần, cứ như vậy mà vào. Lâm Hiểu vừa nhìn thấy, tim của thể khống chế nhịp đập, co đầu rụt cổ vào trong chăn.

      Động tác này ở trong mắt Bác Thần là vô hạn đáng . nhìn đôi dép lê vốn để gọn gàng chỗ nay mỗi chiếc nơi nhíu mày, khóe miệng khỏi nghoéo lên.

      ra vừa rồi nhìn trộm

      Hiểu lầm cứ như vậy được sinh ra.

      Bác Thần lên giường, xốc chăn ngồi xuống. Lâm Hiểu lặng lẽ chui ra, nhìn cánh tay đặt bên ngoài của , mặt lại đỏ thêm vài phần, lấy tay chọc chọc đùi : “Tại sao mặc quần áo?!”

      Bác Thần nhìn người bên cạnh chỉ lộ ra hai mắt, đáy mắt giấu nổi ý cười: “ vẫn ngủ như vậy mà, mặc quần áo mất ngủ.”

      “Vậy có thể thân sĩ chút, chiếu cố người bị bệnh, cho em ngủ dưới sàn !” Lâm Hiểu cố gắng giảm giọng xuống nhưng ánh mắt vẫn được tự nhiên, dám nhìn .

      Bác Thần nhàn nhã : “Ngủ dưới sàn cần chăn, phòng chỉ có cái chăn bị em ôm cái, là em bắt đến phòng ba mẹ lấy chăn, ngại đâu.”

      Lâm Hiểu nghẹn lời, cuối cùng hừ tiếng, chân hung hăng đá vào , vẫn chưa hết giận, lại đá thêm vài cái nữa.

      Người này tuyệt đối là đồ cầm thú chuyên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn làm bậy.

      ràng thân mình rất khó chịu làm sao cũng thả lỏng được, nhưng bây giờ tim Lâm Hiểu như động cơ được gắn thêm phản lực, cố gắng khống chế trái tim đập bình thường nhưng thể.

      thầm phỉ nhổ chính mình, xoay người đưa lưng về phía Bác Thần, tỏ vẻ thèm quan tâm.

      Bác Thần nhìn cái gáy lộ ra của người nào đó cười cười, đột nhiên cảm thấy mẹ mình vô cùng đáng , sau này nhất định phải hiếu kính với bà hơn. lau khô tóc xong tắt đèn, nằm lên giường, rồi kéo thêm ít chăn bị Lâm Hiểu cố ý chiếm đoạt hết lại đây.

      Lâm Hiểu cũng biết đầu óc mình bị làm sao, thấy kéo chăn giữ chặt lấy, quyết cho thực được ý định. Bác Thần kéo hai lần được biết động tác của , trong mắt lướt qua vài phần bỡn cợt, nắm chặt tay mạnh mẽ kéo chăn. Lâm Hiểu sốt sức lực làm sao có thể so với người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh được, vậy nên chỉ có chăn mà ngay cả người cũng bị kéo theo.

      Tận dụng thời cơ hiếm có, Bác Thần vòng tay ôm vào trong lòng, lại xốc chăn tiến vào trong, rất đứng đắn: “Nếu chăn như vậy hai chúng ta ngủ gần nhau chút .”

      Trán Lâm Hiểu dán lên ngực , cảm giác hơi thở đàn ông tràn ngập quanh thân, xấu hổ quát: “Lưu manh! Buông chăn ra, trả đây!”

      Lâm Hiểu càng kịch liệt giẫy dụa tay Bác Thần càng ôm chặt lấy , ý định giữ chặt . Trước khi đến đây Lâm Hiểu ngủ nên vẫn mặc bộ váy ngủ rộng thùng thình. Cứ giãy dụa như vậy, đối với Bác Thần lại là kích thích. Bác Thần chỉ cảm thấy cơ thể mềm mại phía trước ngừng cọ vào người mình, hai đùi trơn mịn của chà sát lên đùi , đặc biệt là cái bụng bằng phẳng kia, như có như chạm phải lửa nóng của .

      Đáng chết!

      Bác Thần chỉ muốn hung hăng mắng mình nhưng bàn tay lại càng ôm chặt lấy Lâm Hiểu, phát ra giọng khàn khàn:”Đừng nhúc nhích!”

      Người Lâm Hiểu cứng đờ, bởi vì vừa rồi ra sức giãy dụa nên thấm mệt, miệng còn thở hổn hển. Nghe thấy câu của Bác Thần, Lâm Hiểu mới nhận ra cơ thể lạnh lẽo của người phía sau biết từ lúc nào so với mình còn trở nên nóng hơn. Trong lòng xuất cảnh báo nguy hiểm, nghĩ thóat khỏi vòng ôm này, vừa cử động liền cảm giác thấy vật cực nóng ở sát bụng mình.

      Lâm Hiểu còn , đương nhiên biết vật đó là cái gì. Khuôn mặt lập tức đỏ bừng, thân mình cứng lại biết phải làm sao.

      “Buông!” Lâm Hiểu xấu hổ giọng .

      Trong phòng im ắng, tiếng Lâm Hiểu thở dốc càng ràng hơn, hơi nóng thở ra ập vào ngực Bác Thần càng làm cho dục vọng của tăng lên.

      Như vậy quá tệ!

      Bác Thần kéo dịch Lâm Hiểu lên ngang tầm với mình, để cho có thể nhìn thấy mặt , trong phòng tối tăm nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt sáng rực rỡ của .

      buông được.” Giọng của Bác Thần vẫn trầm thấp như trước, nhanh chậm như mang theo vài phần mê hoặc.

      Lâm Hiểu cảm thấy viên thuốc hạ sốt vừa nãy nhất định có tác dụng phụ, bằng sao có thể bị dọa được cử động mà cũng dám động.

      Bác Thần lấy tay nâng mặt Lâm Hiểu lên, bàn tay thô ráp đụng vào khiến Lâm Hiểu có chút ngứa.

      Bóng tối thường khiến con người ta dễ dàng bị mê hoặc, hô hấp của Lâm Hiểu càng gấp gáp hơn, ánh mắt như được phủ màn sương mù.

      Ban đầu chỉ là nụ hôn nhưng đôi môi của lần lượt lướt qua hai má, vành tai của , xúc cảm từ bàn tay truyền đến , Lâm Hiểu cảm giác được gáy của bị nâng lên. Cánh môi nóng bỏng mềm mại từng bước xâm nhập môi , Lâm Hiểu cảm thấy đầu óc hỗn loạn, cái gì cũng nghĩ được.

      Bàn tay ở thắt lưng gắt gao nắm chặt , bàn tay ấy to mà ấm áp, làm cho cảm thấy an toàn.

      Thực ra, vòng ôm ấm áp hay những va chạm nhàng mềm mại, khát vọng nó từ lâu. Rất lâu rồi vẫn chưa thực bước vào đoạn tình cảm chân chính nào. mình người trong đêm lăn qua lộn lại suy nghĩ miên man, cảm thấy cả người rét run có ai sưởi ấm. Có đôi khi tâm trạng tốt lên lại nghĩ mình khi đó chẳng qua chỉ thuần túy buồn thu tiếc trăng mà thôi nhưng những lúc đơn, khổ sở cảm giác ấy mới chân thực. Như thế lâu dần thành thói quen, còn hy vọng gì nữa.

      Ý nghĩ của Lâm Hiểu càng ngày càng trở nên trì độn, hai tay biết từ khi nào đặt lên cổ Bác Thần.

      Cũng biết trải qua bao lâu, nụ hôn này rốt cuộc ngừng lại, Bác Thần tiến thêm bước nữa đúng hơn, nếu cứ tiếp tục, sợ mình ngừng được cho nên dừng lại ở đây thôi. phải nghĩ tới tiếp tục dụ hoặc Lâm Hiểu nhưng bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp. Chuyện này đối với người đàn ông bình thường hề dễ dàng đặc biệt là với người đàn ông nhịn hai năm mà , khó càng thêm khó nhưng Bác Thần vẫn cau mày, cố gắng đè ép dục vọng xuống.

      Chỉ là quyết định nhưng so với tiếp tục lấn tới kết qủa tốt hơn nhiều.

      Trong lòng Lâm Hiểu rất bất mãn, tựa như đứa trẻ có chiếc kẹo, vừa bóc ra có người bảo rằng kẹo này ăn được. mê mang, nghi hoặc nhìn Bác Thần, đáy mắt in hình dáng của .

      Kỳ thực Lâm Hiểu tuy hôn sâu nhưng vẫn có vài phần tỉnh táo. luôn luôn giữ mình trong sạch, đối với loại chuyện này vô cùng bài xích. Khi đương, người đàn ông muốn làm chuyện đó, đây ràng là tự ý cố tình động tay động chân, khi hai người bên nhau đây chính là ám chỉ muốn phát triển xa hơn, chán ghét. Lâm Hiểu có thể cam đoan, chỉ cần mình hơi có chút biểu do dự, người đàn ông đó tuyệt đối làm tới, hung mãnh tha đến giường.

      Lâm Hiểu ghê tởm đó, bài xích đó nhưng tuyệt phải là phụ nữ bảo thủ, càng ôm vọng tưởng gọi là muốn đem lần đầu trân quý của mình trao cho chồng mà cho rằng, người đàn ông như thế đáng. Chính mình đến nay còn chưa có quan hệ với ai bao giờ, chẳng qua chỉ là chưa gặp được người đàn ông nào khiến cam tâm tình nguyện thôi, hơn.

      Vậy rốt cuộc người đàn ông như thế nào mới gọi là đáng giá? Chính Lâm Hiểu cũng ràng lắm. Chẳng sợ lớn tuổi, vẫn luôn kiên trì cho rằng, tình là do hormone kích thích, nên thuận theo tự nhiên, cần để ý thời gian, cũng phải cố ý chuẩn bị,nếu thực nguyện ý, cảm thấy người kia đúng là người mình cần, cảm nhận được, đó là lúc.

      Phải thừa nhận, lúc sinh bệnh là lúc ở trong trạng thái yếu ớt nhất, cũng có thể bởi nụ hôn của Bác Thần ngọt ngào cũng có thể người đàn ông này chiếm vị trí trong lòng , tóm lại, bài xích người đàn ông trước mặt tiếp tục tiến tới, thậm chí còn cảm thấy, cho dù đến cuối cùng hai người thể kết hôn, cũng sao.

      Trong đầu lên nụ cười của , mùi hương nam tính người , ấm áp của … Tâm trạng rối rắm trong lòng cho biết, thích tất cả những thứ đó. mà tim đập nhanh, vì được gặp mà vừa vui sướng vừa khẩn trương, say mê cảm giác có ở bên cạnh nhưng lại sợ chính mình quá mức trầm mê mà muốn duy trì khoảng cách.

      thực tế, nếu người đàn ông trước mắt muốn lấn tới, vẫn có thể ngăn cản nhưng Bác Thần lại dừng lại, chỉ ôm thở hổn hển lời. Trong lòng Lâm Hiểu như có thứ gì đó vỡ ra xuất khe hở.

      Đây là thể nghiệm hoàn toàn mới, người đàn ông này, lo nghĩ đến cảm thụ của , lo lắng chuyện muốn làm tiếp theo có thể ảnh hưởng đến cảm tình của hai người, mà nhịn xuống. Điều này so với việc vì mà động tình còn tốt đẹp hơn ngàn vạn lần.

      Trái tim Lâm Hiểu như được bôi mật ngọt, kìm được nở nụ cười tươi, mang theo vài phần vui sướng, vài phần cảm động, vài phần thỏa mãn.

      biết cũng phải người có lịch sử tình cảm sạch gì đó, càng phải người đàn ông chưa từng phát sinh quan hệ với người phụ nữ nào, từ lần đầu tiên thân mật với nhau chút biết ràng nhưng, giờ này khắc này, so với với bất kỳ người đàn ông nào cũng đều hoàn hảo hơn.

      Bác Thần định tắm nước lạnh thuận tiện đem dục vọng trong người hoàn toàn diệt hết, lại nghe thấy Lâm Hiểu biết sống chết cười tươi, đây là vui sướng khi người gặp họa?

      Bác Thần trầm giọng hỏi: “Em cười cái gì?”

      Mí mắt Lâm Hiểu cụp xuống, ôm cổ của , đưa môi tới gần bên tai , nhàng : “Nếu …chúng ta làm .”

      Hơi thở mong manh thổi vào màng nhĩ của ngứa ngáy, làm hô hấp của như ngừng lại, đôi tay buộc chặt bên hông Lâm Hiểu.
      tart_trung thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      chương 19: Ái Muội (hạ)


      Suy nghĩ của Bác Thần đông cứng trong vài giây, mãi sau mới xác định chính mình nghe nhầm, quay đầu quỷ dị nhìn về phía Lâm Hiểu: “Em sốt đến hồ đồ rồi à?”

      Hoàn toàn giống với những gì đoán trước đó!

      Mặt Lâm Hiểu cứng đờ, cam lòng cắn vào cằm : “Em rất tỉnh táo!”

      Bác Thần “Ai” tiếng, cảm thấy cắn nặng, càng giống khiêu khích hơn, vúi đầu cắn lên chóp mũi : “Đừng đùa, ngoan ngoãn ngủ .”

      Động tác này vô cùng thân thiết, khiến trái tim Lâm Hiểu càng thêm rung động nhưng kết quả trái ngược hoàn toàn với dự đoán làm cho tức giận lại phải đè nén.

      Người này rốt cuộc có phải đàn ông ?

      Trong đầu Lâm Hiểu chỉ suy nghĩ vấn đề này nên nhìn chằm chằm Bác Thần nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Lâm HIểu cắn chặt răng, hai tay ôm cổ , cắn vào yết hầu của . Động tác đầu tiên hoàn thành hành động sau đó của cũng trở nên tự nhiên hơn.

      Lâm Hiểu nghe thấy tiếng hít vào rất mạnh, trong lòng thỏa mãn vài phần. dùng răng nanh khẽ cắn vào cổ , đầu lưỡi mang theo dụ hoặc lướt qua da , có lẽ bởi vì mới tắm xong, cổ của rất sạch , còn mang theo hương thơm nhàng khoan khoái.

      Lâm Hiểu híp mắt lại, càng lúc càng lớn mật. cảm giác được bàn tay nắm chặt lại nên càng thêm dụ hoặc liếm cổ , rồi cắn , tựa như có tiếu tấu giai điệu, lúc nhanh lúc chậm, từ cổ cho đến xương quai xanh. Liếm liếm, Lâm Hiểu cảm thấy mệt mỏi, nghĩ tiếp tục nữa, thở hổn hển, dừng lại động tác.

      khiêu khích người ta rồi ngừng lại, hành vi này quả thực muốn mạng mà! Bác Thần thực có suy nghĩ muốn cởi hết quần áo người con này ra sau đó bất chấp tất cả mà chiếm đoạt.

      thực tế, tay khống chế được mà tiến vào trong váy ngủ, cảm nhận làn da bóng loáng tinh tế cùng độ cong hoàn hảo của lưng, rốt cuộc nhịn được, trong phút chốc chuyển người, đặt Lâm Hiểu ở dưới thân.

      Lâm Hiểu hoảng hốt, bị động tác của Bác Thần làm cho hoảng sợ. Thân mình Lâm Hiểu vô lực, biết thoát ra từ lúc nào, còn chưa kịp phản ứng, váy ngủ người bị lột ra.

      Cơ thể Lâm Hiểu rất ấm, loại xúc xảm khi được động vào người khiến Bác Thần vô cùng kích thích. Tay đặt hai đỉnh mềm mại của nhàng vuốt ve, nghe thở dồn dập liền cúi đầu ngậm hai đầu nhũ tiêm, đầu lưỡi khuấy đảo nụ hoa e ấp bên dưới. Lâm Hiểu nhịn được rên , cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng, đôi tay thể khống chếđặt lên gáy , giống như để cho rời .

      Bác Thần ngẩng đầu, dựa vào ánh trăng mỏng manh nhàn nhạt nhìn vào khuôn mặt ửng hồng của Lâm Hiểu trong bóng đêm cười vài tiếng: “Trước kia biết em còn có mặt nhiệt tình như vậy.”

      Lâm Hiểu cắn răng, cố gắng cho mình được phép ngượng ngùng, trừng : “ dài dòng.”

      Giọng nghe như mang theo vài phần hờn dỗi mềm mại, lòng Bác Thần giống như có lông chim lướt qua. cúi đầu, liếm lên vành tai Lâm Hiểu, cắn cổ non mềm, nhìn thấy theo phản xạ co rụt cổ lại càng đùa giỡn “táo tợn” hơn, kỹ thuật trêu trọc quyến rũ cao siêu hơn Lâm Hiểu chỉ vài lần.

      Lâm Hiểu chỉ cảm thấy cổ truyền đến đợt ngứa ngáy, thân thể như muốn xụi lơ, hai tay vô lực ôm , đợt lại đợt tình triều bao phủ toàn thân .

      Thấy Lâm Hiểu vừa khổ sở lại vừa thoải mái thở dốc, Bác Thần tựa như được ủng hộ, bàn tay lướt qua bụng , xâm nhập vào trong quần lót. Khi tay cởi bỏ đồ vật vướng víu cuối cùng này xuống, Lâm Hiểu cũng có phản kháng, yên tâm hơn vài phần. Bác Thần cúi đầu hôn lên môi , vô thanh vô tức đem lửa nóng đặt giữa hai chân .

      Lâm Hiểu cứng đờ người, cắn cắn môi, trong mắt rốt cuộc vẫn lên vài phần do dự.

      “Hiểu.” Như cảm giác được Lâm Hiểu cứng ngắc, Bác Thần nhàng gọi tiếng.

      Lâm Hiểu nghe thấy tiếng , đây là giọng của Bác Thần, trong lòng Lâm Hiểu mềm mại rất nhiều, thân mình chậm rãi trầm tĩnh lại, kể cả khi Bác Thần tách hai chân ra cũng hề phản kháng. Lâm Hiểu nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau đớn xé rách, tâm trạng phức tạp mà khẩn trương. cảm giác được vật cực nóng đó tiến vào nơi u cốc mềm mại nhưng đột nhiên lại chậm chạp tiến.

      Bác Thần cảm giác được phía trước có chướng ngại kinh ngạc. đoán Lâm Hiểu vẫn còn là xử nữ nhưng phán đoán này rất nhanh bị chính phủ nhận. Dù sao Lâm Hiểu cũng còn tuổi, lần đầu tiên vô lễ đùa giỡn cũng có phản đối, hơn nữa vừa rồi là chủ động khiêu khích, đủ loại dấu hiệu đều cho đáp án phủ định. Nhưng, trở ngại phía dưới cho , sắp trở thành người đàn ông đầu tiên của .

      mất hứng là giả, dù vậy Bác Thần vẫn do dự. Ngay từ đầu chậm chạp tiến lên bởi vì có chướng ngại ngăn trở nhưng trong chốc lát nhận ra đây là Lâm Hiểu, Bác Thần thanh tỉnh hơn vài phần, nếu đây là lần đầu tiên của Lâm Hiểu, ít nhất cũng thể tùy tiện nhu vậy. nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bây giờ còn sinh bệnh, chừng tâm lí còn chưa ràng, nếu phá lần đầu tiên của , thiện cảm của đối với biết đâu tan biến mất, được.

      Bác Thần cố gắng nhẫn tâm, đem chính mình rút ra. Lâm Hiểu cảm giác được cử động của , theo bản năng cảm thấy mất mát, mắt tràn ngập sương mù nhìn hỏi: “ Bác Thần?”

      Bác Thần thở hổn hển hơi, ngồi dậy, tay xoa đầu Lâm Hiểu, lại xoay người hôn lên trán . mặc quần rồi vào toilet.

      Lâm Hiểu nhìn theo bóng dáng rồi cũng ngồi dậy. nhìn bước , trong mắt lên vẻ phức tạp. Có phải bởi vì còn là xử nữ nên dám động? Bọn họ phải kết hôn sao? Lâm Hiểu hiểu được tâm trạng của mình lúc này, bật đèn, ánh sáng chói lòa làm cho đầu óc tỉnh táo hơn. chậm chạp mặc vào quần lót cùng váy, đầu vẫn nặng nề nhưng muốn nằm xuống mà ngồi giường phát ngốc.

      Lúc Bác Thần tiến vào, trong phòng vẫn còn bật đèn, Lâm Hiểu ngây ngốc hồ đồ ngồi giường. đến ngồi xuống bên cạnh , xoa xoa đầu rồi dịu dàng : “Sao ngủ ?”

      Ngủ được mới là lạ! Trong lòng Lâm Hiểu hờn giận nhưng lại ngại mặt mũi nên chỉ nhìn .

      Bác Thần biết Lâm Hiểu lại suy nghĩ nhiều, bất đắc dĩ thở dài: “Em nghĩ rằng biết gì sao, cũng hề dễ dàng đâu, lửa cháy to rồi mà vẫn phải vào toilet tự mình xử lí.”

      Lâm Hiểu hiểu được ý nghĩa câu , mặt thoángđỏ lên nhưng vẫn hừ tiếng, xoay người . Nhưng tâm trạng khó chịu ban đầu vì nhìn thấy có người gặp họa mà bị đánh tan mất.

      Bác Thần tiếp tục bất đắc dĩ : “Bây giờ còn chưa đến thời điểm.”

      “Còn phải có thời điểm nữa sao?” Lâm Hiểu liếc mắt nhìn .

      “Ít nhất là phải lúc em bị bệnh.” Bác Thần xong đột nhiên cười, “Em, nha đầu này, gấp đến thế sao?”

      Mặt Lâm Hiểu nóng lên, khuỷu tay mềm nhũn vẫn cố gắng huých cho quyền: “Có ấy!”

      “Em còn sốt, nếu tiếp tục làm, nhỡ khống chế được nguy rồi.” Bác Thần tay bắt lấy tay Lâm Hiểu, tay đặt lên trán kiểm tra độ ấm, cũng có nóng như lúc vừa tỉnh dậy.

      Lâm Hiểu mân khóe môi tiếp tục trừng , nửa cười nửa : “ lo lắng là nhiều chuyện.”

      Thấy vẫn còn tức giận, Bác Thần cũng biết giải thích thế nào chỉ có thể xoa xoa đầu , cố ý ở bên tai khiêu khích : “Chờ em khỏi bệnh, chúng ta định sẵn hôn kỳ sau đó hẹn thời gian cùng làm?”

      Quả nhiên Lâm Hiểu hung hăng đá cái: “Qua thôn này còn điếm nào nữa!”

      “Ôi.” Bác Thần cố ý kêu đau, sờ lên vị trí vừa đá, “Xem em còn sinh khí dồi dào như vậy, hay chúng ta tiếp tục?”

      như thể thèm khát lắm ấy, Lâm Hiểu phỉ nhổ rồi nhấc chăn lên chui vào trong quyết để ý đến . Ai sinh khí dồi dào, thực ra trong người vô cùng khó chịu, chỉ muốn ngất , chẳng qua liều mạng chịu đựng mà thôi. Lâm Hiểu suy nghĩ lung tung nữa, nhắm mắt lại.

      Bác Thần tắt đèn, tiến vào trong ổ chăn, ôm vào lòng: “Ngủ , chuyện đên nay quên hết , ngày mai chúng ta còn phải nghĩ cách đưa em về nhà.”

      Giọng nhàng lại bình thản, Lâm Hiểu nghe xong rất thoải mái. , là vì sao? Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu Lâm Hiểu. Sau đó, cảm nhận được bàn tay to ấm áp vỗ về lên trán mình, vừa như thương, vừa là trân trọng, thỏa mãn dãn hàng mi nhíu lại, có lẽ bởi quá mệt mỏi nên bao lâu sau liền thiếp .

      Bác Thần tinh ý nghe thấy hô hấp đều đặn của người bên cạnh biết ngủ rồi. Làm đàn ông tốt làm gì, đúng là dễ dàng. ôm cơ thể mềm mại của trong lòng, đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận, cơ hội hiếm có như vậy về sau phỏng chừng còn nữa, đầu óc vừa rồi bị nhúng nước hay sao mà nắm lấy chứ?

      Bác Thần càng nghĩ càng hối hận, đành cúi đầu “hung hăng” hôn lên khóe môi Lâm Hiểu. Tưởng trả thù được chút lại khiến cảm nhận làm da non mềm của cùng hương thơm đó, lửa nóng vừa dập tắt trước đó nay lại bùng lên. Trong lòng rủa thầm vài tiếng, cố gắng áp chế dục vọng, theo nhắm mắt.

      ==============

      Lâm Hiểu là người con vô cùng khó hiểu. có thiện cảm với người khác nhưng lại cố gắng để được quá mức, nghĩ muốn trầm luân nhưng lại có lí trí chế được chính mình. Bác Thần đối với Lâm Hiểu mà , là người bên cả đời, mặc kệ có nguyện ý hay , dựa vào điểm này, đánh tan mất tầng thứ nhất- phòng bị trong , hơn nữa ở phương diện lấy lòng phụ nữ, Bác Thần quả thực rất cao tay, cho nên giây cẩn thận, Lâm Hiểu rơi xuống vực sâu, cam nguyện giao ra cảm tình chân của mình.

      Còn Bác Thần từng là tên đàn ông tệ hại trong mắt phụ nữ. Bởi nhìn như hữu tình thực chất lại vô tình, đối với tình cảm, cũng quá mức để tâm. Dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình, có thể dựa vào trực giác mà lấy được lòng đối phương, ví như hành động bỏ dở vừa rồi.

      Nhưng mà, có nhiều lúc, thậm chí còn lười tự hỏi xem người phụ nữ dưới thân nghĩ cái gì, chỉ thầm nghĩ mình thích là được. So với đương càng thích tình đêm hơn chính bởi nguyên nhân này.

      Lâm Hiểu là người con muốn cùng cả đời, hơn nữa thể phủ nhận đây là người con tốt. Đối với đàn ông mà , có điều rất quan trọng đó là được người con tốt. Ban đầu cảm thấy đối tượng thích hợp để kết giao, trở thành đối tượng kết hôn cũng tốt, bây giờ lại phát vẫn còn thân sạch cho nên rất vui sướng.

      Về phần có hay , chưa từng xem xét vấn đề này. Vừa rồi cố gắng ngừng lại chẳng qua vì muốn xâm nhập vào lòng mà thôi.

      Nhưng chính cũng biết tại sao mình lại phải cố gắng hết sức để tiến vào thế giới của đối phương, đó là bởi vì người ấy hề hay biết vào thế giới của , thậm chí còn sớm chiếm lĩnh phần lãnh thổ rộng lớn.

      ><><><><><><><><><><><
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :