1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới - Ái Phiêu Đích Dạ (65 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 10: Khởi đầu mới


      Nhìn ra Bác Thần muốn với về chuyện bát tự, Lâm Hiểu chính là đứa ngốc. cảm thấy hơi khẩn trương nhưng lập tức cho rằng nếu mình cứ tiếp tục khẩn trương như vậy cũng là đứa ngốc. Nhìn Bác Thần ngồi xuống bậc cầu thang, Lâm Hiểu có chút do dự.

      Bác Thần quay đầu lại, nhíu mày : “Ngại bẩn?”

      Nếu ngồi xuống, bản thân Lâm Hiểu cũng thấy mình kệch cỡm, nên bước lên, ngồi xuống cạnh Bác Thần.

      Cả hai đều ngồi xuống, lấy bịch khoai tây chiên, “Ba” tiếng mở ra.

      Các nhà bên dưới bật đèn ngoài hiên cho nên chỉ có đèn đường bên dưới chiếu đến, tuy đến mức tối đen nhưng cũng thấy thứ gì.

      Bác Thần nhìn mặt Lâm Hiểu nhưng vẫn nghe ràng tiếng mở gói khoai tây chiên, tiếng ăn “răng rắc răng rắc”.

      Lâm Hiểu cảm thấy Bác Thần nhìn ăn khoai tây chiên, động tác ngừng chút, cảm thấy ngượng ngùng. Lâm Hiểu ném gói khoai tây chiên khác trong lòng cho : “Tự bóc.”

      Bác Thần cười cười vài tiếng, phối hợp bắt lấy gói khoai tây chiên mở ra: “Vậy khách khí.”

      Hành lang yên tĩng chỉ có tiếng ăn “răng rắc răng rắc” cùng với tiếng tay người cọ vào gói khoai tây chiên sột soạt sột soạt.

      lúc sau, Lâm Hiểu cảm thấy miệng hơi khô, mới thấy hối hận vừa rồi mua thêm nước.

      “Khát nước quá, em mua thêm chai nước.”

      Còn chưa đứng dậy hẳn, Bác Thần giữ chặt Lâm Hiểu: “ cần xuống dưới mua, để về mang hai lon bia.”

      Lâm Hiểu gật đầu, chỉ thấy Bác Thần nhanh chóng đứng dậy, lập tức thấy bóng dáng.Chẳng bao lâu, Bác Thần quay lại, trong lòng ôm bốn lon bia.

      “Sao lấy nhiều vậy?” Lâm Hiểu nhíu mày. thích uống nhiều bia, vừa rồi chỉ muốn uống chút, nghĩ uống nhiều như thế.

      “Em uống uống.” Bác Thần xong, ngồi vào vị trí cũ, đưa cho lon, mình lon, còn lại đều vứt đất.

      như vậy, Lâm Hiểu cũng có gì phản đối. cầm lấy bia Bác Thần đưa mở ra uống ngụm. Trời mùa hè nóng nực, uống ngụm bia lạnh như băng có loại sảng khoái khó tả khiến Lâm Hiểu cảm thấy lòng mình nhàng .

      uống ngụm lại ngụm, cảm thấy tâm tình đè nặng được cảm giác mát lạnh giải tỏa nhiều, tùy ý : “ vừa rồi chờ em là vì muốn ăn khoai tây chiên của em hay vì muốn chia sẻ bia cho em?”

      Bác Thần trả lời ngay, tầm mắt dừng người Lâm Hiểu. Dù ánh sáng đủ nhưng vẫn cảm thấy người nhàng lay động, hiển nhiên tâm trạng rất thoải mái.

      Bác Thần tiếp tục uống ngụm mới : “Em tiếc khoai tây chiên của mình à?”

      “Bình thường.” Lâm Hiểu trả lời có chút lười biếng.

      Bác Thần cười cười, quay đầu nhìn Lâm Hiểu, ánh mắt sâu thẳm: “ là đến xem em đau lòng ra sao khi nghe tin tức ngày kết hôn bị lùi lại, mẹ dặn phải cố gắng an ủi em, em tại nhận thức rồi, vẫn muốn chờ để kết hôn mới thôi. Ôi chao, chắc phải vậy đâu mà mẹ vẫn khẳng định chắc chắn em chính mồm thừa nhận, còn dám tin.”

      Lâm Hiểu chớp chớp mi, giọng đắc ý kia khiến giận đến cắn răng, trong đầu nghĩ ra cái gì phản bác chỉ có thể hung hăng nhéo tay , xấu hổ: “ có! Ai nhận thức đâu? Đây hoàn tòan là hiểu lầm.”

      Bác Thần đau đến hít vào, vội vàng ngăn tay Lâm Hiểu: “ nãi nãi, em cũng nhẫn tâm quá , đây tuyệt đối là trả thù.”

      Lâm Hiểu cũng biết vừa rồi mình nhéo rất mạnh nhưng vẫn quay đầu hừ tiếng: “ xứng đáng.”

      Bác Thần xoa xoa cánh tay, lúc sau mới than khẽ trong đau đớn: “Vậy nghĩa là em mua đồ ăn vặt về chúc mừng?”

      Bác Thần ngữ khí tràn ngập vui đùa. Lâm Hiểu ngẩn ra, tự hỏi trong lòng mục đích vừa rồi mình xuống mua đồ ăn vặt , suy nghĩ vài giây cũng bèn hỏi ngược lại: “Chẳng nhẽ muốn em ở trong phòng đau lòng khóc?”

      Trong đầu Bác Thần ra hình ảnh Lâm Hiểu vì chuyện này ở trong phòng đau buồn khóc lớn, nghĩ như thế nào cũng ổn, khỏi cười lớn. Nếu ngay cả cũng biết đáp án vậy đáp án này còn quan trọng.

      Lâm Hiểu cảm thấy cười đến kỳ quái nhưng đồng thời cảm thấy thể hỏi cười cái gì được. Vì thế tiếp tục ăn khoai tây chiên và uống bia.

      Dưới lầu, thỉnh thỏang có tiếng côn trùng kêu to càng khiến xung quanh im ắng hơn. Uống xong bia, Lâm Hiểu cảm thấy chỉ có thể chống đỡ đến đây, ợ cái rồi ôm gói khoai tây chiên lời.

      Tâm trạng Bác Thần rất tốt, uống hết chỗ bia còn lại sau đó : “Ngày mai………..”

      Đợi hơn nửa ngày thấy Bác Thần tiếp, Lâm Hiểu nghi hoặc quay đầu hỏi: “Sao cơ?”

      Dường như Lâm Hiểu có chút mệt nhọc, ánh mắt mang theo tia sáng nhợt nhạt, bộ dáng sáng sủa bình thường thay bằng vẻ yên lặng, lúc này trông tựa như con cún đáng .

      Con ngươi Bác Thần xẹt qua tia sáng, đột nhiên phát , từ sau khi thành đối tượng của , dường như càng ngày càng thấy nhiều khuôn mặt khác nhau của . Cứ vô tình mà lần lại lần thay thế hình ảnh vốn có của trong trí nhớ, trở nên… ngày càng sống động.

      Vốn tưởng mở miệng lại ngập ngừng vài giây: “Thứ bảy ngày mai buổi tối chắc là em rảnh, có bộ phim điện ảnh khá hay bắt đầu công chiếu, có muốn ?”

      Mấy giây sau Lâm Hiểu mới có phản ứng hỏi: “Buổi công chiếu đầu tiên có thể mua được vé sao?”

      Bác Thần cười : “Chỉ cần Lâm đại tiểu thư nể mặt, dù có khó mua thế nào cũng tìm cách mua được.”

      Giọng có phần đùa giỡn nhưng lời nịnh hót này Lâm Hiểu vẫn thích nghe: “Nể mặt, đương nhiên nể mặt, xem phim miễn phí ai lại .”

      Còn muốn thêm với Lâm Hiểu, nào ngờ lầu truyền đến giọng của dì Lan: “Kỳ quái, sao cửa lại mở ra?” xong, bên truyền đến tiếng khóa kêu, phỏng chừng bà định khóa cửa lại.

      người Bác Thần mang theo chìa khóa, nếu chậm chút nhất định ở bên ngoài tới sáng, vội vàng đứng lên gọi tiếng: “Mẹ, đừng đóng cửa!”

      Dì Lan sửng sốt, mở cửa ra, nghi hoặc gọi to: “Tiểu Thần à?”

      “Con đây, con đây.” Bác Thần vội vàng lên tiếng, cúi đầu nhìn Lâm Hiểu vừa phì cười, thực ràng, bị bộ dáng khẩn trương của chọc cười.

      Nhìn Bác Thần vẫn còn đứng đó nhúc nhích, Lâm Hiểu đá đá chân , cố gắng nhịn cười giọng : “ mau về .”

      Còn trở về, dì Lan mà nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau nhất định phóng đại mọi chuyện lên vài lần, đắc ý khoe khoang. Bác Thần đối với chuyện này cũng mười phần ràng, nhưng biết vì sao, cảm thấy bây giờ nhanh chóng rời đáng tiếc, đồng thời cảm thấy có chút buồn cười chính mình, người con trước mắt tất nhiên trở về sau mình nhất định cười nửa ngày.

      Bác Thần quyết định nhanh chóng, nếu cứ như vậy cụp đuôi chạy bằng làm chút chuyện có ý nghĩa. lập tức cúi xuống, tay nâng mặt Lâm Hiểu cho cơ hội né tránh, ở sườn mặt mịn màng của hôn cái. Sau đó nhân dịp chưa kịp phản ứng nhanh chân chạy lên lầu, bị mẹ mắng chút rồi trở về phòng.

      Đợi đến khi nghe thấy tiếng “oành” từ cánh cửa phía phát ra, Lâm Hiểu mới nhận ra mình bị người ta chiếm tiện nghi, thở hắt ra, giọng mắng: “Lưu manh!” Nhưng tươi cười mặt lại hề giảm xuống.

      Thời điểm trở về phòng, phiền chán ban đầu sớm biến mất, Lâm Hiểu chuẩn bị ngủ nghe thấy điện thoại giường chợt đổ chuông. vắt khăn mặt sang bên, mới mở tin nhắn ra xem. Chỉ có hai chữ “ngủ ngon” cũng có chấm câu gì cả. Trong lòng Lâm Hiểu bất chợt dâng lên từng đợt ngọt ngào à hay biết, thậm chí cũng chú ý khóe miệng mình cong lên. Ngón tay lướt bàn phím, viết ra hai chữ giống tin nhắn người kia gửi đến như đúc, ấn gửi.

      Bên kia, Bác Thần nhìn tin nhắn gửi đến cười cười, thầm nghĩ, may mắn, có tức giận.

      Chính là quên hỏi lại chính mình, cũng phải lần đâu tiên hôn , tại sao lần này lại sợ tức giận?
      tart_trung thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 11: Có số việc thể nào tránh


      Lâm Hiểu cứ tưởng mình có thể ngủ cho đến khi tự mình thức dậy, nghĩ tới hơn tám giờ bị điện thoại của Tề Kỳ đánh thức. Vừa nhấc điện thoại, Tề Kỳ lập tức ngừng, đại ý là hôm nay với Quách Chính Khải chuẩn bị xem nhà, bất ngờ đột nhiên có việc quan trọng thể từ chối, cho nên gọi Lâm Hiểu cùng ấy xem.

      “Mình ngủ mà…” Lâm Hiểu cào tóc, cả người vây trong trạng thái ngái ngủ, thanh khàn khàn .

      “Hiểu Hiểu, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm để mình mình xem nhà? Cậu làm thế có biết tim mình tan nát ?” Tề Kỳ dùng giọng điệu làm nũng , nghe thấy Lâm Hiểu bên kia lười biếng “ừ” tiếng, Tề Kỳ nhíu mày tiếp tục lấy lòng: “Bữa trưa mời cậu ăn sushi còn muốn thêm cái gì tùy cậu chọn.”

      Lâm Hiểu lấy tay dụi mắt mới : “Được, vậy bây giờ cậu lái xe đến đón mình.”

      “Người này______!” Tìm nửa ngày cũng thấy từ nào có thể hình dung nổi, Tề Kỳ cả giận : “Vậy cậu nhanh chóng cút xuống cho tớ.”

      Nghe xong điện thoại, Lâm Hiểu nhanh chóng rửa mặt đánh răng, khi mở tủ quần áo ra động tác chợt ngừng lại. nhớ tới cuộc hẹn hôm nay, ban đầu định tùy tiện tìm bộ quần áo nay biến thành nhìn tủ quần áo do dự. lúc sau chọn chiếc váy màu đỏ năm nay mới mua chưa có cơ hội mặc. Ở trước gương vòng vo hai vòng mới yên tâm xuống dưới lầu.

      Quả nhiên Tề Kỳ sớm ở bên dưới chờ đợi, nhìn Lâm Hiểu chăm chú, cảm thấy hôm nay ấy có điểm kỳ lạ nhưng lại nghĩ ra kỳ lạ ở đâu?

      Tề Kỳ đơn giản bỏ qua, ngồi ở ghế lái vọng ra: “Cậu mặc chiếc váy này đẹp lắm! Lâu rồi bọn mình dạo phố, ăn trưa xong .”

      “Ừ, nhưng nhớ giữ lời hứa điểm tâm trưa của tớ nhé, đến cửa hang bánh bao phía trước dừng lại chút, tớ muốn mua hai cái bánh bao.” Lâm Hiểu chỉ chỉ phía trước.

      “Ừ.”

      Gia đình Tề Kỳ khá được, chiếc xa này là do khi ấy chuẩn bị làm được bố mình mua cho. So sánh với gia đình Quách Chính Khải rất bình thường, Tề Kỳ ràng chịu thiệt. Thực ra mọi người trong nhà Tề Kỳ đều phản đối họ nhưng Tề Kỳ vẫn kiên trì. May mắn cha mẹ Tề Kỳ phải những người phân phải trái như trong ti vi, sau khi quan sát Quách Chính Khải thời gian, cuối cùng cũng đồng ý.

      Sau khi xuống xe, Tề Kỳ đưa Lâm Hiểu vào tiểu khu còn xây dựng, chỉ vào căn nhà xây : “Chỉ còn tòa nhà xây, nhưng tuần sau bọn mình vào ở xong hết cả, bây giờ có thể vào xem.”

      Tề Kỳ liên tục về ngôi nhà, vấn đề tại rồi tương lai ra sao. Về phương diện này Lâm Hiểu có chút kinh nghiệm nào, chỉ ngẫu nhiên phát biểu câu vô thưởng vô phạt.

      Trong phòng còn chưa trang trí nội thất, trống trơn khỏang rộng 90 mét vuông. Tề Kỳ cẩn thận vòng lại vòng, cho Lâm Hiểu ở đằng sau nghe kiểu cách muốn trang trí ngôi nhà, nhìn bộ dáng kích động hưng phấn của Tề Kỳ biết ấy vô cùng hào hứng với cuộc sống tương lai. Chuyên ngành Tề Kỳ học khi học đại học là thiết kế, sau lại vào làm trong công ty quảng cáo , cứ đường như thế, nên Tề Kỳ đối với việc thiết kế vô cùng say mê. còn muốn vẽ vài bản phác thảo cho Lâm Hiểu xem rồi phát biểu ý kiến.

      Lâm Hiểu nhàn nhã theo sau Tề Kỳ. đến bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, tổng thể khá được, nhà lại đúng hướng gió, lớn cũng coi như thích hợp.

      Đột nhiên sắc mặt Lâm Hiểu trắng nhợt, gắt gao nhìn chằm chằm đôi nam nữ từ trong ngõ xa xa ra. Tuy khoảng cách rất xa nhưng cùng sinh hoạt hai mươi mấy năm, thân ảnh của đối phương, ngay cả quần áo mặc người cũng quá mức quen thuộc.

      Lâm Hiểu vô thức lui về sau từng bước, đầu óc nóng lên nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.

      Tề Kỳ nghe thấy tiếng bước chân nghi hoặc quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Lâm Hiểu chạy xuông, vội vàng gọi: “Lâm Hiểu, cậu làm sao vậy?” Gọi liên tiếp nhưng vẫn có tiếng đáp lại, cũng chạy xuống theo.

      tay Lâm Hiểu giữ chặt váy chạy rất nhanh xuống lầu, đầu óc ong ong như muốn nổ tung, nhưng từ lầu chạy xuống muốn đến được ngõ cần phải vòng vòng lớn. Lâm Hiểu ngừng chạy quyết định nhanh, về phía tòa nhà còn xây, từ nơi đó qua có thể rút ngắn quãng đường lại.

      Lâm Hiểu chạy về phía trước vài bước đột nhiên cảm thấy đúng, phải vòng qua tòa nhà khác mới đúng. vội vàng quay đầu nhưng lại quên mất va phải thanh sắt vừa rồi mình tránh được, cánh tay bị thương rất sâu.

      Lâm Hiểu tê rần, tỉnh táo hơn vài phần, ngây ngốc nhìn miệng vết thương cánh tay máu chảy đầm đìa lại dám che.

      Cuối cùng Tề Kỳ cũng đuổi kịp đến đây, nhìn thấy Lâm Hiểu bị thương thét lên, vội vàng chạy đến bên người , giữ chặt cánh tay bị thương, khẩn trương : “Mau đến bệnh viện, sắt này để ngoài trời, phải tiêm vắc xin phòng uốn ván.”

      xong, Tề Kỳ vội vàng cầm lấy cánh tay bị thương của Lâm Hiểu, kéo đến chỗ để xe. Lúc sau nhìn thấy khuôn mặt Lâm Hiểu còn thất thần đau lòng chỉ tiếc rèn sắt thành thép : “Cậu vừa rồi làm sao vậy? Sao lại cẩn thận như vậy? Vừa nhìn thấy người nào?”

      Ánh mắt trống rỗng của Lâm Hiểu chậm rãi trở nên có thần, mí mắt buông xuống: “ có gì.”

      Thấy như vậy, Tề Kỳ cũng đặt thêm câu hỏi, chỉ đưa lên xe, đường trầm mặc đến bệnh viện gần nhất.

      Sát trùng bằng cồn so với lúc bị thương còn muốn đau hơn, Lâm Hiểu nắm tay lại hít sâu vào chỉ cảm thấy quá trình băng bó lâu vô cùng, hơn nửa ngày mới làm xong.

      Băng bó xong tòan bộ vừa vặn thời gian cơm trưa, Tề Kỳ nhìn Lâm Hiểu mặt chút thay đổi thở dài: “Còn muốn ăn sushi ?”

      Lâm Hiểu tỉnh táo lại, đem bộ dáng lo lắng của bạn tốt thu vào đáy mắt, mở miệng : “Ăn chứ.”

      Hai người tới nhà hàng sushi Nhật Bản, Lâm Hiểu vùi đầu ăn, có tâm tình chuyện. Tề kỳ nhìn đầy vẻ lo lắng, điện thoại vừa vặn đổ chuông.

      Lâm Hiểu ngẩng đầu thấy Tề Kỳ vẫn nhìn với ánh mắt lo lắng, sau khi nghe ấy chuyện điện thoại mới biết ấy rối rắm chuyện gì, nhân tiện : “Quách Chính Khải đến à? Vậy thôi!”

      Tề Kỳ dời điện thoại khỏi tai: “ cái gì mà , đến quán cơm rồi mà về ngay được sao?”

      Lâm Hiểu khoát tay làm bộ ghét bỏ: “Về thôi! Mình muốn ăn với người ngồi bên mình mà tâm hồn biết bay đâu.”

      Lông mi Tề Kỳ dựng thẳng lên, với Quách Chính Khải: “ cứ chịu đói , em ăn cơm xong mới rảnh rỗi để ý .”

      Thấy Tề Kỳ xong câu cuối rồi cúp máy, Lâm Hiểu uống ngụm trà, thong thả : “Mau về thôi, kẻo làm cho người ấy nhà cậu chờ lâu, đói bụng nhưng đau lòng cậu.”

      Tề Kỳ kiên quyết: “Cùng nhau ăn cơm cũng phải có thứ tự trước sau, cứ thay đổi tùy ý đến là đến đến là đến sau này làm sao tớ chịu được, như thế nào cũng phải chờ cậu ăn xong đàng hoàng rồi tớ đưa cậu về nhà.” dạo phố cái gì chứ, chắc chắn nổi. Tề Kỳ nhìn tay trái băng bó kín mít của Lâm Hiểu, thầm nghĩ.

      Trong lòng Lâm Hiểu ấm áp, nhưng mặt biểu lộ ra cái gì, tỏ vẻ sao hỏi: “Tùy cậu, cũng phải người của tớ đói.”

      Tốc độ ăn cơm của Lâm Hiểu nhanh hơn nhiều, ăn xong ngồi xe Tề Kỳ trở về nhà.

      “Nhớ kỹ được để miệng vết thương dính nước.” Tề Kỳ xong vẫy tay tạm biệt với Lâm Hiểu ở ngoài xe.

      “Tề đại tiểu thư, nhanh nhanh chạy đến bên nam nhân nhà cậu ăn cơm .” Lâm Hiểu trừng mắt.

      Tề Kỳ chuẩn bị , nghĩ nghĩ lại quay đầu với Lâm Hiểu, ngữ khí chân thành: “Nếu có chuyện gì nhất định phải cho tớ biết.”

      Lòng Lâm Hiểu lại nóng thêm vài phần, cười tươi tắn: “Được.”

      Cuối cùng Tề Kỳ cũng yên tâm hơn, chậm rãi cho xe chạy rời khỏi tầm nhìn của Lâm Hiểu.

      Đứng yên lúc lâu, Lâm Hiểu chậm rãi xoay người, chuẩn bị lên cầu thang mà hiểu sao thể nào bước . vò tóc, ra khỏi khu nhà, nghĩ dạo chút rồi trở về cảm xúc tốt hơn.

      Nhưng vừa bước ra khỏi khu nhà hối hận. Bây giờ là giữa trưa, mặt trời chiếu gay gắt, khí nóng nực, làm gì có ai dạo lúc này?

      Vừa rồi, Lâm Hiểu nhìn thấy quán cà phê khai trương từ tháng trước, do dự bước vào.

      Quán cà phê lớn, cách bài trí bên trong rất đặc biệt, hiển nhiên mất rất nhiều công sức. Bây giờ vẫn còn giữ trưa, trong quán có khách nào khác.

      Lâm Hiểu tùy tiện gọi cốc cà phê, cầm di động lên mạng, được lúc cảm thấy thú vị đến giá sách chọn vài quyển tạp chí.

      Thời gian cứ trôi qua trong khi ý nghĩ của Lâm Hiểu thường xuyên quẩn quanh hình ảnh trong ngõ . cố gắng bắt mình được nghĩ đến nó nhưng thể. Phải xử lí chuyện này ra sao? Nghĩ đến đây, nội tâm có chút chần chờ, hay là nhìn lầm?

      Lâm Hiểu cau mày khép lại tạp chí, dời cốc cà phê trước mặt, nằm xuống bàn nhúc nhích.

      Bên kia, Bác Thần vừa về nhà chưa được bao lâu, trong tay cầm hai vé xem phim mà bạn rất vất vả mới có, tâm trạng cực kỳ tốt. nhìn vào vé, 7 giờ 30 bắt đầu chiếu nhưng nếu ăn cơm tối phải sớm chút. Bác Thần cầm điện thoại, ánh mắt mang theo chờ mong thường có, ấn nút gọi.

      _——_

      Người trong ngõ là ai????????
      tart_trung thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 12: Người con trai mình muốn xuất đúng lúc



      “Reng reng reng…”

      Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Lâm Hiểu ngồi thẳng dậy, cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua tên người gọi rồi nhận máy.

      “A lô.” Lâm Hiểu tay gạt tóc tay cầm máy .

      “Còn nhớ buổi tối xem phim ?” Giọng của Bác Thần từ đầu bên kia điện thoại truyền đến. Lâm Hiểu gãi đầu, được rồi, quả quên.

      “…nhớ .” Lâm Hiểu chột dạ, nhìn ra bên ngoài ánh nắng rực rỡ, cuối cùng cũng nghĩ ra câu trả lời:

      phải buổi tối sao? Bây giờ vẫn còn sớm mà.”

      Bác Thần nhíu mày. Theo trực giác của vừa rồi Lâm Hiểu chắc chắn quên cuộc hẹn của bọn họ, trong lòng có chút thoải máu nhưng vẫn tiếp tục : “Định cùng em ăn cơm chiều…” xong, Lâm Hiểu lập tức trả lời, ràng đối với lời mời ăn cơm chiều có nhiệt tình. Trong mắt lên cảm xúc thất vọng: “ rảnh sao?”

      Tâm trạng Lâm Hiểu rất thấp nhưng nghe thấy giọng Bác Thần có vẻ thoải mái, muốn hiểu lầm, vội vàng : “Có rảnh, chỉ là giờ em có ở nhà.”

      “Vậy em ở đâu?”

      Lâm Hiểu đưa mắt nhìn xung quanh, : “Quán cà phê trước khu nhà chúng ta ở.”

      “Sao lại đến đó, cùng bạn?” Bác Thần khẽ nhíu mày.

      Lâm Hiểu ngừng chút: “ có, em người.”

      “…” Bác Thần cũng nghe ra giọng của Lâm Hiểu giống bình thường. Bình thường, co bé này tuyệt đối mình chẳng có việc gì tự nhiên chạy tới quán cà phê khu nhà bên cạnh, ở đó tập trung nhiều học sinh trung học, chắc chắn phải nơi thích hợp uống cà phê.

      Bác Thần vừa đứng dậy vừa vào điện thoại: “Em chờ , tìm em.”

      Lâm Hiểu nhìn điện thoại ngây ngốc lại bắt đầu trông ra ngoài cửa chờ Bác Thần đến.

      lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng chuông gió, cửa kính được mở ra, Bác Thần xuất trong tầm mắt . mặc áo sơ mi trắng, cổ áo còn vài nút cài, nhìn khá thoải mái.

      nhìn xung quanh quán cà phê lượt, rất nhanh khóa chặt tầm mắt, bước tới bàn Lâm Hiểu ngồi.

      “Sao lại tới đây uống cà phê?” Bác Thần nhìn Lâm Hiểu cảm thấy dường như có tinh thần, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt.

      “Khát nước, nơi này có điều hòa miễn phí.” Lâm Hiểu cười cười nhưng tươi cười này nhìn qua thấy vô lực.

      Bác Thần nhíu mày, chợt để ý thấy cánh tay trái đặt dưới bàn của lộ ra miếng vải màu trắng, chú ý nhìn kỹ phát đó là băng gạc.

      ngồi xuống bên cạnh Lâm Hiểu, hỏi:

      “Tay em làm sao vậy?”

      Lâm Hiểu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Bác Thần cầm lấy tay trái xem xét kỹ càng, nghiêm túc : “Bị thương à? Tai sao lại bị thương?” Nhìn khoảng tay được băng rất rộng, biết ngay miệng vết thương hề .

      Lâm Hiểu nhìn cánh tay trái của mình được giữ chặt, muốn rụt tay lại nhưng cho đành phải buông tha ý định. có điểm được tự nhiên nhưng cố gắng bỏ qua nó, quanh co nửa ngày mới : “Buổi sáng em cùng bạn xem nhà, chú ý khu nhà bên cạnh có thanh sắt, cẩn thận va vào rồi bị thương…Ách, buổi sáng khám bác sĩ, có việc gì.”

      Bác Thần nhìn túi thuốc đặt bên cạnh , tuy cảm thấy vẫn chưa hết tòan bộ việc nhưng cũng hiểu được bây giờ phải thời điểm hỏi ràng. Lúc này lại thấy cốc cà phê còn nửa bàn, nhịn được mắng : “Em bị thương mà còn dám dùng đồ uống có màu, muốn về sau chỉ có thể mặc áo dài tay sao?”

      Lâm Hiểu cả kinh, giờ mới nhớ tới việc này. nhìn Bác Thần, cảm thấy khuôn mặt của bây giờ đáng sợ, nhưng vẫn biết mình đuối lí trước nên chỉ cúi đầu, giọng : “Em quên…”

      Sau khi xong Bác Thần cũng cảm thấy mình có chút nặng lời, nhìn trước mặt cúi đầu bộ dáng đáng thương, bất đắc dĩ thở dài. Bác Thần tay cầm túi thuốc của Lâm Hiểu, tay nắm tay phải bị thương của , đứng dậy: “ thôi, về nhà trước.”

      Lâm Hiểu phản kháng, kỳ thực bởi vì có lí do gì phản đối mà cũng có khí lực làm việc đó. khó khi nào nhu thuận như vậy để Bác Thần kéo , cùng rời khỏi quán rồi cùng vào khu nhà của bọn họ.

      Lâm Hiểu lấy chìa khóa mở cửa, quả nhiên có ai ở nhà. Đáy mắt Lâm Hiểu xẹt qua tia u ám, cứ đứng yên tại chỗ nhúc nhích.

      Bác Thần cảm thấy Lâm Hiểu có điểm kỳ lạ nhưng vào trong phòng rồi đặt túi thuốc lên bàn làm như có chuyện gì hỏi: “Thuốc này ngày uống mấy lần?”

      “…hai lần.” Lâm Hiểu chậm rãi lấy lại tinh thần, thay giầy rồi ngồi xuống sô pha.

      “Hôm nay dì Cầm có nhà sao? Đến chiều có kịp về làm cơm tối ?”

      biết.” Lâm Hiểu mệt mỏi .

      Bác Thần nhìn quyết định: “Tối nay đến nhà ăn cơm ?”

      “Thế ăn ở bên ngoài sao?”

      “Tay em như vậy đừng ăn bên ngoài, đồ ăn bên ngoài cho nhiều nước tương.” Bác Thần đứng, nhìn ngồi bên dưới.

      “Nga.” Lâm Hiểu đáp, xem như đồng ý.

      Bác Thần lấy tay xoa đầu : “ trước với mẹ tiếng.”

      “Ừ.” Lâm Hiểu ngẩng đầu hất mạnh tay .

      Bác Thần cười cười, xoay người khỏi Lâm gia.

      lát sau Lâm Hiểu ở trong phòng cũng nghe thấy tiếng dì Lam gọi qua. vội vàng đứng lên, bên đáp ứng bên bước nhanh sang.

      “Tiểu Thần con bị thương? Có nghiêm trọng ?” Chắc hẳn dì Lan lúc trước vừa mới nấu ăn trong bếp, tay bà vẫn còn ẩm ướt. Bà kéo tay Lâm Hiểu, nâng cánh tay trái lên nhìn chăm chú nhưng cũng nhìn ra được gì.

      Lâm Hiểu cười : “ có việc gì, dì Lan, Bác Thần phóng đại đó, cháu chỉ xước da thôi.”

      Dì Lan nghe xong mặt mày hớn hở, nhìn con nhà mình tỏ vẻ tán thưởng: “Phóng đại cái gì , làm da con rất quan trọng. Dì còn sợ Tiểu Thần đứa này biết chăm sóc người khác, bây giờ cũng an tâm phần nào.”

      Bác Thần vội vàng : “Mẹ, được rồi, mẹ nhanh làm việc của mình .”

      “A, xú tiểu tử, con còn biết thẹn thùng, được rồi, mẹ làm cơm chiều đây.” Dì Lan cười tủm tỉm xoay người.

      Lâm Hiểu vội vàng : “Dì Lan, để cháu giúp dì.”

      giúp gì cả, con bị thương, bây giờ cứ để dì làm, về sau vẫn còn nhiều dịp giúp dì mà.”

      Bị dì Lan từ chối hơn nữa trong lời của bà còn có thâm ý khác, Lâm Hiểu có điểm xấu hổ, dám tiến vào phòng bếp.

      “Ngồi , rót cho em cốc nước.” Bác Thần với Lâm Hiểu.

      Lâm Hiểu gật đầu ngoan ngõan ngồi vào ghê sô pha. Bác Thần nhanh chóng đưa cho cốc nước. Lâm Hiểu uống ngụm, ngẩng đầu hỏi: “Chúng ta có còn xem phim nữa ?”

      chứ, bằng mẹ cần gì làm cơm sớm như vậy, mẹ làm để chúng ta xem phim.” Bác Thần dựa vào sô pha, lại cởi bỏ cúc áo áo sơ mi.

      Lâm Hiểu nhìn lộ ra phần xương quai xanh, nhập ngừng vài giây mới : “Dì Lan nhiệt tình…”

      Bác Thần cười lắc đầu, đối với lão mẹ liều mạng bắt con mình lấy vợ cũng thể lí giải.

      Lúc ăn cơm, dì Lan dụng tâm nấu cho Lâm Hiểu cháo sườn, hơn nữa chú Lý về sớm, nên bốn người vui vẻ hòa thuận ăn cơm.

      Tuy thể tự do như khi ăn ở nhà nhưng khí vẫn tốt lắm, Lâm Hiểu thầm nghĩ, nếu về sau đều có thể ăn cơm chiều như vậy cũng sao.



      _____———______

      Tác giả phát biểu suy nghĩ của mình: “ân…bao nhiêu người đọc chương trước hiểu lầm nam chính bên ngoài….= =”
      tart_trung thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 13: Cuộc hẹn hoàn mĩ
      Khi Lâm Hiểu cùng Lý gia ăn tối xong, vừa vặn nghe tiếng lạch cạch mở khóa nhà bên, Lâm Hiểu biết mẹ mình trở về.

      ba bước biến thành hai chạy ra, vừa kịp nhìn thấy mẹ mở cửa vào.

      “Hiểu nha đầu? Con về rồi à?” Bộ dạng Lâm mẹ vẫn trước sau như , bắt đầu lải nhải: “Con ăn cơm chiều chưa? Đừng với mẹ là con đói.”

      Thân mình Lâm Hiểu cứng ngắc, nhìn bộ quần áo người Lâm mẹ mà cảm thấy tuyệt vọng, cố gắng khẽ động da mặt nhưng giọng như lạc : “Con ăn ở nhà dì Lan.”

      “Vậy cũng tốt, mà con có giúp dì Lan nấu…Ối! Cánh tay con làm sao thế này? Tại sao lại phải quấn băng?” Lâm mẹ chú ý tới biểu tình của Lâm Hiểu, nhìn cánh tay bị thương của , khẩn trương: “Tại sao lại như vậy? Con bị ngã?”

      Lâm mẹ tiến lại gần cầm tay Lâm Hiểu nhìn kỹ, nhịn được trách : “Con động tay động chân ra sao mà để mình bị thương vậy?”

      Lâm Hiểu nhìn mẹ mình khẩn trương lo lắng, khuôn mặt đầy đau xót, giật giật môi, ánh mắt chậm chạp chuyển xuống dưới, nhàng cầm lấy tay mẹ : “Mẹ, sao đâu, chỉ cần tránh chạm vào nước và đúng giờ thay thuốc là được, con cùng Tề Kỳ khám bác sĩ rồi.”

      “Khám bác sĩ? Nghiêm trọng đến mức phải tới chỗ bác sĩ? Rốt cuộc con bị thương như thế nào?”

      “Chỉ là con cẩn thận bị ngã thôi.”

      đường còn cẩn thận! Con, đứa này còn muốn mẹ lo đến mức nào?” Lâm mẹ trái kêu phải trách, lại nhịn được hỏi vài lần xem bác sĩ thế nào.

      Dì Lan xong việc ra nhìn thấy cảnh này nhân tiện : “Tiểu Thần à, thời gian cũng còn sớm nữa, các con còn chịu cứ làm phiền dì Cầm thế à? Đứng mãi chỗ ở cửa thế này mẹ cũng mỏi lắm.”

      Lâm mẹ sực tỉnh, nhận ra Bác Thần vẫn đứng ngoài cửa vội kêu mọi người vào trong nhà.

      Lâm Hiểu và Bác Thần cùng ngồi sô pha. Lâm mẹ đeo kính lão, cẩn thận nghiên cứu túi thuốc của Lâm Hiểu, lẩm bẩm thuốc này dùng trước hay sau khi ăn, có cần thêm trà giải nhiệt rồi tại sao tất cả đều viết bằng tiếng .

      Lâm Hiểu vẫn chuyên chú nhìn Lâm mẹ, suy nghĩ lộn xộn trong đầu ngày càng trở nên ràng, ánh mắt càng kiên định hơn – còn chưa biết tường tận việc nên đây phải thời điểm đưa ra kết luận.

      Nghĩ ra điều này, biểu tình của Lâm Hiểu tự nhiên hơn nhiều, đáp lại cặn kẽ mọi vấn đề của Lâm mẹ.

      Lâm mẹ nghiên cứu xong túi thuốc mới bắt đầu chuyện với Bác Thần. Có câu mẹ vợ xem con rể càng nhìn càng vừa lòng, vô cùng ràng Lâm mẹ chính xác là người như vậy. Hơn nữa mấy ngày nay Bác Thần tới đều cố gắng lấy lòng, Lâm mẹ “hiền lành” kể cho Bác Thần mọi chuyện của Lâm Hiểu, bên xấu bên khen ngợi, hoàn toàn đem câu “Trước ức hiếp sau tuyên dương” của giáo viên ngữ văn tiểu học thực nhuần nhuyễn.

      Lâm Hiểu thấy Bác Thần có cơ hội đều dùng ánh mắt tràn ngập cười nhạo nhìn mình cố gắng nhịn nhưng rốt cuộc nhịn nổi, Lâm Hiểu tìm được cơ hội Lâm mẹ và Bác Thần ngừng chuyện ngay lập tức xem vào: “Mẹ, chúng con còn xem phim, cũng sắp đến giờ chiếu rồi.”

      Lâm mẹ lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng : “ ra là như thế, vậy hai đứa mau .”

      Bác Thần đứng dậy chào Lâm mẹ, Lâm mẹ nhớ tới miệng vết thương của Lâm Hiểu nên dặn dò vài câu, bảo chăm sóc Lâm Hiểu cẩn thận, dặn dò kỹ càng đến lúc sau hai người mới ra khỏi cửa.

      Bên này tạm biệt với Lâm mẹ, bên kia còn phải sang báo tiếng với dì Lan. So với Lâm mẹ khẩn trương dặn dò, dì Lan lại vô cùng nhanh chóng lưu loát.

      Lâm Hiểu và Bác Thần vừa bọn họ muốn ra ngoài, dì Lan liền cười tủm tỉm đẩy bọn họ ra ngoài cửa: “Các con cẩn thận chút, chơi phải thoải mái, tối trở về cũng sao.”

      囧 Lâm Hiểu biết tiếp lời này ra sao.

      Vừa qua khỏi tầm mắt cha mẹ, hai người lẳng lặng đường, Lâm Hiểu tuy tỉnh táo lại nhưng suy nghĩ vẫn có điểm chậm chạp.

      Xuống dưới lầu, từng bước chân nhịp đều đặn như có tiết tấu, Bác Thần nhìn vào mắt Lâm Hiểu đột nhiên : “Mẹ em kể hồi bé khi được mặc váy mới em rất vui vẻ xoay tròn trong phòng còn lắc lư như sắp ngã, nên mẹ em dặn chú ý đừng để em dẫm vào váy khi xoay vòng, còn dặn dặn lại, mà em thực hay dẫm vào váy sao?”

      Lời này có chút khó hiểu, Lâm Hiểu ngẫm nghĩ lúc lâu mới cảm thấy từ “dẫm vào váy” này có điểm thích hợp, mặc váy dài, cái gì váy… ( đoạn này mình cũng hiểu ý của Thần ca là gì?????? Mình nghĩ ý của đoạn này là chê chị đường mà còn có thể ngã rách tay có lí do gì khi chị mặc váy ngắn lại có thể dẫm vào chân váy cả=> xỉa đểu chị. biết các bợn khác có cao kiến gì , tìm được cách giải thích nào khác hú mình nhé)

      Lâm Hiểu mờ mịt nhìn bộ dáng bỡm cợt của Bác Thần, dây thần kinh trong đầu đột nhiên “bùm” tiếng, phản xạ có điều kiện định giơ tay trái lên đập vào cánh tay . Vẫn luôn chú ý Lâm Hiểu, Bác Thần quýnh lên, vội bắt lấy cánh tay , may mắn khả năng phản ứng của tệ lắm, cuối cùng cũng ngăn cản được động tác của Lâm Hiểu: “Em định tự ngược à? Dùng bàn tay này đánh để vết thương rách ra sao?”
      Lâm Hiểu bị mắng sửng sốt, lại cảm thấy mình vừa rồi ngốc, mặt hơi đỏ chút nhưng vẫn mạnh miệng : “Ai bảo đáng đánh đòn.”

      trêu đùa như vậy cũng đâu phải ngày ngày hai.”

      Lâm Hiểu trầm mặc hồi lâu, đột nhiên giận dữ: “…Từ giờ đứng bên phải em.”

      (Thần ca cần ngẫm nghĩ hồi lâu đâu, chị muốn thuận tiện đánh đấy!!!)

      “…” Được rồi, xem như hôm nay người ta bị thương trong người buồn bực, tạm tha vậy.

      Sau trận kinh hãi này, khí chậm rãi nóng lên, hai người đường chuyện phiếm, rất nhanh tới rạp chiếu phim. Bộ phim hai người xem về tình , bởi tuyên truyền tốt cho nên cửa vào chật cứng người là người.

      Đây là lần đâu tiên xem phim trong năm nay của Lâm Hiểu nên vô cùng hào hứng. Bác Thần nhìn lướt qua xung quanh, dặn: “Em đừng lung tung, ở chỗ này chờ , mua đồ ăn.”

      Lâm Hiểu vốn định gật đầu nhưng nhìn hàng dài người mua đồ ăn, đơn giản: “Em ở đây cũng có ai chuyện, cùng .”

      nguyện ý cùng đương nhiên là tốt, Bác Thần phản đối, hai người nhanh chóng gia nhập đội ngũ xếp hàng.

      Lâm Hiểu nhìn trước sau trái phải đều là những đôi tình nhân tay trong tay có chút tự nhiên. Cùng người đàn ông xem phim, tính chất hẹn hò quá mãnh liệt, lần sau vẫn nên ăn cơm tối có vẻ tự do hơn, hay cùng nhau tản bộ cũng tốt.

      Lâm Hiểu ho tiếng : “Đội trưởng, chúng ta bao giờ mới đến lượt mua?”

      “Đội ngũ tiến rất nhanh, hẳn có vấn đề gì.”

      Lâm Hiểu tìm được lời nào bèn hỏi: “Lát nữa trở về chúng ta còn đâu ?”

      Bác Thần nhíu mày: “ chứ, em nghe mẹ à, càng về muộn càng tốt. Mà theo nghĩ, mẹ vui nhất là khi chúng ta về ____tê!”

      Lâm Hiểu buông tay ra, cắn răng : “Đau chết !”

      Năm phút sau, Lâm Hiểu ôm túi bỏng ngô to, Bác Thần cầm hai chai nước, vào rạp chiếu phim.

      Thời điểm chưa có người đàn ông này, cảm thấy chuyện tình cảm phải là chuyện cứ muốn là có thể được, bởi vì phải tùy tiện người nào cũng mang lại cho ta cảm giác hạnh phúc. Nhưng khi người đàn ông này đến, cẩn thận lại quên mất chính mình , bên mình luôn có người cùng, là chuyện đương nhiên.

      Đến khi trăng lên cao, mang theo khuôn mặt mỹ mãn ra, người con trai từ đầu cảm thấy bộ phim này nhàm chán nhưng nhìn khuôn mặt vui vẻ của cũng cảm thấy thỏa mãn.

      Vì thế, đây là cuộc hẹn hò hoàn mĩ.
      tart_trung thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 14: trò khôi hài nháo tâm


      Lâm Hiểu cảm thấy hai ngày cuối tuần của rất thống khổ, ngày hôm qua bị nha đầu Tề Kỳ đánh thức, hôm nay ….lại bị người này đánh thức.



      Lâm Hiểu nhìn người nào đó sáng sớm tới, vẻ mặt sao cả nhìn đánh răng rửa mặt. Lâm Hiểu buồn bực nghĩ có phải trong tiệc rượu nhìn Quách Chính Khải vài lần nên người này đến đây báo thù.



      Bất quá theo như lời Tề đại tiểu thư tiết lộ hôm nay đến là để thăm bệnh.



      “Cậu là đồ độc ác, biết ngủ đủ ảnh hưởng tới quá trình phục hồi của vết thương sao?” Lâm Hiểu dựa vào giường ăn bánh lại nhịn được ngáp cái.



      “Cậu còn định ngủ? Mình sợ cậu ngủ nữa thành đồ ngốc đó.”



      Tề Kỳ há miệng ăn nho mẹ Lâm mới mang vào, vô cùng có lí phản bác lại.



      Lâm Hiểu nhìn đồng hồ, ân, 11 giờ, quả có hơi muộn, nhưng tại hôm qua bị số chuyện ép buộc nên rất lâu sau mới ngủ được.



      Ban đầu hai người đều ngồi dưới đất chuyện, Tề Kỳ cảm thấy ngồi như vậy lâu mệt, cầm lấy chiếc gối ôm đặt cuối giường Lâm Hiểu.


      Hai mắt mông lung của Lâm Hiểu nhìn thấy động tác của Tề Kỳ chợt mở to ra, nhân lúc Tề Kỳ còn với lấy chiếc gối, nhanh chóng rút nó ra khỏi tay Tề Kỳ. Động tác mạnh mẽ của Lâm Hiểu dọa Tề Kỳ nhảy dựng. lúc sau, nhìn thấy bộ dáng gắt gao ôm gối trong ngực của bạn mới thoải mái : “Cậu làm cái gì vậy? Bên trong giấu tiền à?”


      Lâm Hiểu lúc này mới ý thức được hành động vừa rồi cả mình có chút lỗ mãng, mặt đỏ hồng, đem gối đặt ở sau lưng. Sau đó lấy cái gối khác giường ném cho Tề Kỳ: “Dùng cái này! Cái gối kia cậu được dùng.”


      Tề kỳ nhìn kì quái, cảm thấy biểu tình của Lâm Hiểu vô cùng mất tự nhiên, đột nhiên tỉnh ngộ: “À, của bạn trai tặng, là người cậu bảo lần trước sao?”


      Lâm Hiểu cứng đờ, được rồi, thực ra cái gối này mua khi bọn họ dạo, ở hàng ven đường. Tuy chỉ tùy tiện mua nhưng dục vọng chiếm hữu của với nó khiến cũng giải thích được.


      Tề Kỳ nhanh chóng dịch người lại gần bạn tốt: “Nhìn cậu như vậy có phải động tâm rồi ? Lúc trước phải với mình chỉ thuận tiện tìm hiểu thôi sao?”


      Lâm Hiểu quăng cho ánh mắt xem thường: “Ai mình động tâm?”


      “Cậu ngồi yên nhúc nhích đỏ mặt cái gì? Còn ra vẻ khẩn trương giành gối với ai? Vịt chết còn mạnh miệng.”


      Lâm Hiểu còn muốn tranh cãi lại nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng quen thuộc: “Dì Cầm, Lâm Hiểu có ở nhà ?”


      Tề Kỳ lập tức đứng lên chuẩn bị xem người đàn ông vừa , lại nghĩ cứ ra ngoài như vậy tốt, vội vàng chạy đến kéo theo Lâm Hiểu, lôi kéo dọa nạt bắt ra khỏi phòng.


      Bác Thần sửng sốt, nghĩ tới Lâm Hiểu có khách.


      Lâm Hiểu sợ Tề Kỳ năng xằng bậy nên nhanh chóng giới thiệu: “Đây là bạn học thời trung học cửa em, Tề Kỳ còn đây là…là hàng xóm của mình, ấy tên là Lý Bác Thần.” Lâm Hiểu rối rắm lúc sau mới tìm được từ.


      Bác Thần nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Lâm Hiểu, trong mắt nổi lên ý cười, tự nhiên hào phóng tiếp nhận ánh mắt đánh giá của Tề Kỳ, mỉm cười : “Xin chào.”


      Tề Kỳ dườnh như rất vừa lòng, cũng tủm tỉm cười : “Tốt~~~”


      Khung cảnh này có điểm quái dị, Lâm Hiểu ho tiếng, hỏi Bác Thần: “ tìm em có việc?”


      Bác Thần nhàng đáp: “Mẹ làm kem xoài, các em cùng đến ăn .”


      đợi Lâm Hiểu đáp lời, Lâm mẹ vui tươi hớn hở quyết đinh luôn: “Hiểu nha đầu, mang Tề Kỳ cùng sang, từ mấy đứa thích ăn cái này, chúng ta già rồi, ăn nổi thứ đồ lạnh lẽo đó.”


      Nhìn Tề Kỳ hứng trí bừng bừng, Lâm Hiểu dám từ chối, hai người theo sau Bác Thần đến Lý gia ăn kem.


      Dì Lan vốn tính hay lại gặp người nhiệt tình như Tề Kỳ nên hai người ngay lập tức chuyện trò rôm rả. Biết Tề Kỳ mất tháng sau kết hôn, bà luôn mồm khen tốt. Bất quá dì Lan chuyện bao lâu nhớ tới người bạn hàng xóm: “Tủ lạnh còn nhiều nhưng các con đừng ăn nhiều quá, kẻo bị đau họng.”


      Dì Lan trước khi vẫn dặn dò thêm vài câu, ba người đồng thanh đáp ứng, bà mới an tâm đến Lâm gia.


      Ba người ngồi mãi như vậy cũng có việc gì, Bác Thần từ dưới bàn lấy ra bộ bài: “Vừa vặn đủ ba người, có muốn đánh bài ?”


      Tề Kỳ vội vàng gật đầu: “Em lâu chơi rồi, được đấy.”


      Lâm Hiểu cũng đồng ý: “Chơi cái gì, đấu địa chủ nhé.”


      “Bằng còn có thể thế nào nữa, phải cậu chỉ biết mỗi trò này sao?”


      “…”


      Chơi được hai ván, điện thoại Tề Kỳ đổ chuông, vừa cúp máy, Lâm Hiểu từ tốn châm trọc: “Ôi, ngọt ngào quá, đúng là con a.”


      Mặt Tề Kỳ nóng lên, lấy tay chọc Lâm Hiểu hồi rồi : “Chờ ít thời gian nữa, mình đem những lời này trả cho cậu.”


      Sau đó lưu loát đứng lên, nhìn Bác Thần cười : “ tại em phải rồi, khi nào rảnh, bốn người chúng ta cùng chơi.”

      Lâm Hiểu 囧, còn Bác Thần cười đáp lại: “Nhất định, khi nào có cơ hội cùng .”

      Tiễn Tề Kỳ ra khỏi cửa, Lâm Hiểu nhìn vào trong nhà thấy mẹ mình và dì Lan còn chuyện nên quay lại Lý gia, ngồi sô pha bật ti vi.


      Hai người cùng tán gẫu, khí khá thoải mái.



      _______________



      Trò đấu địa chủ



      Trò chơi dành cho 3 người chơi 1 bộ bài (gồm còn Joker), 1 bên là địa chủ, 1 bên là 2 người chơi còn lại. 2 bên đấu với nhau, bên nhau hết bài chiến thắng Phát bài 1 bộ bài (gồm còn Joker), để lại 3 tấm bài up, còn lại chia cho 3 nhà, bài up giao cho địa chủ. Kêu bài Kêu bài được bắt đầu cho người nào ra 1 lá trước, kêu theo chiều ngược kim đồng hồ, mỗi người chỉ được kêu 1 lần, nếu ai cũng chọn kêu bài, chia bài lại, sau đó bắt đầu kêu bài lại từ đầu.

      _______________
      Ngày hôm sau, Lâm Hiểu bắt đầu làm, nghỉ trưa có chuyện gì vốn định tìm Trần Oánh nhưng đến phòng trực ban hỏi ấy xin nghỉ phép rồi.

      Lâm Hiểu biết chuyện gì xảy ra, đường trở về phòng gọi điện cho Trần Oánh.

      Điện thoại đổ chuông hồi lâu cũng có ai nhấc máy, Lâm Hiểu định ngắt điện thoại, vừa vặn nghe thấy giọng từ đầu bên kia truyền đến, thanh yếu ớt giống như của bệnh nhân.

      Trong lòng Lâm Hiểu cả kinh, vội vàng hỏi: “Trần Oánh, giọng của cậu sao khàn vậy? Cậu bị bệnh?”

      lúc sau Trần Oánh mới trả lời: “Mình, mình sao.”

      Lâm Hiểu nhíu mày, vừa tức vừa vội hỏi: “Cậu rốt cuộc làm sao vậy, ngay cả mình cũng dối à?”

      Lâm Hiểu còn muốn thêm vài câu, đầu bên kia truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào, Lâm Hiểu càng lo lắng: “Cậu làm sao vậy, !”

      “Lâm Hiểu…mình đau quá, đau quá, tim mình rất rất đau…” Giọng mơ hồ xen lẫn tiếng khóc, vừa thê lương vừa đau khổ.

      Lâm Hiểu căng thẳng, trái tim đập lợi hại, giọng của run run: “Cậu, cậu ở đâu?”
      “Nhà, mình ở nhà.” Trần Oánh nức nở .

      “Được rồi, cậu chờ mình, mình lập tức đến.” Lâm Hiểu cúp điện thoại, trở về văn phòng lấy túi, nhanh chóng xin phép rồi đến nhà Trần Oánh.

      Phụ nữ là sinh vật vừa xinh đẹp lại vừa phiền toái. Các khát vọng thậm chí có thể vì mà sống, nguyện ý cùng người đàn ông mình bên nhau cả đời. Các cũng chịu đau đớn khổ sở đủ 9 tháng để sinh ra đứa của ngươi.

      Nhưng nếu người đàn ông muốn đứa này … làm sao bây giờ?

      Nhìn Trần Oánh mặt tái nhợt nghiêng người tựa vào tường mở cửa, Lâm Hiểu ngửi thấy mùi máu quanh quẩn. Lâm Hiểu còn chưa kịp hỏi, mắt thấy Trần Óanh sắp ngã xuống, vội vàng dìu Trần Oánh đến sô pha. May mắn Trần Oánh thân hình nhắn, nâng cũng quá khó khăn.

      Trần Oánh vừa ngồi xuống, nước mắt lại chảy ra, đôi mắt sưng lên đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt tiều tụy. Khác hẳn với sức sống bắn ra tứ phía ngày xưa, lúc này tựa như đóa hoa héo hon rũ xuống.

      Lâm Hiểu vỗ lên lưng an ủi, nhìn bàn đầy vỏ thuốc đoán ra phần nào việc.

      “Lâm Hiểu, mình cảm thấy mình chết mất, cậu tại sao mình lại chết …” Trần Oánh túm lấy quần áo Lâm Hiểu, liều mạng giữ chặt.

      “…Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lâm Hiểu giận dữ.

      trắng ra chính là câu chuyện thường xảy ra với nạn nhân của những tên đàn ông khốn khiếp nhưng có chút quanh co hơn. Cha mẹ của bạn trai Trần Oánh li dị. Mẹ ở thành phố G, cha lại ở thành phố A. Từ ngày bé lớn lên bên mẹ cho nên rất thân thiết với mẹ, ngược lại với cha thường xuyên gặp mặt. Bởi vì tình cảm của với Trần Oánh có khúc mắc, sợ mẹ mình lo lắng nên vẫn chưa . Mẹ bên kia rảnh rỗi tìm cho rồi bảo xem mắt. Bạn trai Trần Oánh từ đầu chỉ định ứng phó xem mắt với người con kia, định tìm cơ hội chuyện thẳng thắn với mẹ mình. Nhưng tình cảm nam nữ khó đoán trước, ban đầu ứng phó, bạn trai Trần Oánh vậy mà thương người con kia.

      Lân này này trở về vốn muốn thừa nhận với Trần Oánh nhưng biết vì sao vẫn chưa dám. Cho tới khi Trần Oánh thông báo mang thai, quýnh lên mới ra toàn bộ việc.

      Lâm Hiểu cắn răng, đối với tên đàn ônng kia phẫn hận vô cùng: “Nếu có người khác tại sao còn làm cậu mang thai! Đúng là đồ khốn!”

      Trần Oánh run lên rồi lại nở nụ cười chua chát: “Thời gian đầu trở về ấy tỏ vẻ yên lòng, mình rất lo lắng, nên…A, là mình chủ động, kỳ đến nguyên nhân đều tại mình.”

      Nụ cười của Trần Oánh khiến Lâm Hiểu muốn khóc nhưng cố gắng nhịn xuống, thanh vẫn mang theo giọng mũi: “Trần Oánh, cậu còn trẻ, trải qua lần này, về sau nhất định tốt hơn.”

      “Lâm Hiểu, cậu hiểu, thời điểm ấy muốn mình xpá bỏ đứa được ảnh hưởng đến hạnh phúc của ấy, mình…mình…” Trần Oánh được nữa, dựa vào vai Lâm Hiểu, nước mắt nóng bỏng thấm ướt quần áo Lâm Hiểu.

      Lâm Hiểu giỏi lời an ủi, chỉ có thể tiếng động ôm lấy Trần Oánh cho tới khi ấy khóc đến mệt mỏi đem ấy đỡ lên giường.

      Khi Lâm Hiểu vào toilet nhìn thấy mặt đất đầy máu, mới biết được mùi máu lúc vào cửa từ đâu tới. Phỏng chừng Trần Oánh sợ gặp phải người quen cho nên lựa chọn uống thuốc. Nhưng uống thuốc phá thai rất dễ xảy ra tình trạng xuất huyết nhiều hơn nữa còn khiến người uống nôn mửa liên tục kèm theo đau nhức, nếu làm tốt còn có thể dẫn đến nguy hiểm.

      Lâm Hiểu lại muốn rơi nước mắt, cảm thấy rất đau lòng. Trần Oánh phải tuyệt vọng đến mức nào, khổ sở đến mức nào mới có thể lựa chọn cách làm đau đớn như thế.

      Máu chảy tràn ra khắp mặt sàn trông đáng sợ cĩng may là khó tẩy sạch. Bất quá, mặt sàn bên dưới máy giặt rất khó lau chùi. Lâm Hiểu ép buộc hơn nửa ngày, cuối cùng cũng đem tòan bộ trở nên sạch .

      quay lại phòng ngủ nhìn Trần Oánh còn mê man, mặt mồ hôi lạnh. Lâm Hiểu thở dài, lấy khăn mặt giúp ấy lau .

      Trần Oánh như vậy khiến rất lo lắng nên định xin phép mẹ, hôm nay qua ở nhà Trần Oánh.

      Việc này xin cũng khó, mẹ chỉ dặn cẩn thận chút mà hỏi thêm gì nhiều. Lâm Hiểu nhìn đồng hồ thấy còn sớm nên đến phòng bếp nấu cháo mặn làm bữa tối.

      Buổi tối, Trần Oánh ngoan ngoãn xuống dưới nhà ăn cháo rồi lại tiếp tục lên giường ngủ. Có thể ngủ giúp ấy hồi phục tốt hơn là thức dậy suy nghĩ miên man, Lâm Hiểu giúp dịch chăn lại mượn bộ quần áo của Trần Oánh tắm rửa.

      Thời điểm chuông điện thoại vang lên, Lâm Hiểu sợ ầm ĩ đến Trần Oánh ngủ, vội vàng chạy ra ngoài ban công.

      “Uy.”

      “Hôm nay em về nhà sao?”

      Lâm Hiểu nghe thấy giọng đầu bên kia truyền tới mới biết Bác Thần gọi đến. Nội tâm rung chuyển thôi ngày hôn nay của như được vuốt , giọng Lâm Hiểu hòa hoãn: “ về, hôm nay em ở lại nhà của đồng nghiệp.”

      chơi sao?” Giọng của Bác Thần có phần lười biếng khiến Lâm Hiểu nghe xong cảm thấy thư thái hơn.

      Lâm Hiểu thấp giọng : “ phải.”

      Đóan được lí do tại sao Bác Thần hỏi, Lâm Hiểu tiếp: “Bạn em bị bệnh, em phải ở lại chăm sóc ấy.”

      “Có nghiêm trọng ?”

      “Rất nặng…đừng hỏi bệnh gì!”

      Bác Thần bất đắc dĩ : “Vậy tối nay em có thay băng được ? Có nhớ chuyện này ?”

      Lâm Hiểu nhìn cánh tay quấn đầy băng gạc của mình, vừa rồi lau sàn dính phải nước, đau nhức hồi lâu, tại bên trong vẫn còn ẩm ướt
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :