1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới - Ái Phiêu Đích Dạ (65 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 5: Cùng xem đom đóm
      Thành phố A nơi Lâm Hiểu ở tuy phải thành phố lớn, nhưng kinh tế khá phát triển, ban đêm ngã tư đường đèn sáng rực rỡ xa hoa.



      hai, ba năm gặp nhau, bạn nam cùng học chung trung học với Lâm Hiểu nhân dịp được trở về quê hương làm việc tổ chức buổi ăn đồ ăn Tứ Xuyên. Buổi họp lớp kiểu này chỉ bao gồm đám bạn cũ mà còn có cả những người Lâm Hiểu biết. Lâm Hiểu muốn nhưng biết nên lấy lí do gì, bởi bạn nam tổ chức buổi họp mặt lại là bạn trai của bạn thân . Cả hai đều học cùng lớp với Lâm Hiểu, người tên Quách Chính Khải, người kia tên là Tề Kỳ. Hai người này đến với nhau hề dễ dàng bởi Tề Kỳ học lên đại học còn Quách Chính Khải thi đỗ. Vì để cho khoảng cách làm tan vỡ tình cảm cả hai nên Quách Chính Khải theo Tề Kỳ đến thành phố học làm công, đoạn thời gian đó trôi qua hề dễ dàng. Có lần vào lúc rạng sáng, Tề Kỳ gọi điện thoại cho Lâm Hiểu, khóc lóc ầm ĩ, có lỗi với Quách Chính Khải, ấy người khác.



      ra Lâm Hiểu hiểu , người lao động chân tay và người đọc sách rất khó có chung suy nghĩ. Chậm rãi có chung chủ đề chuyện rồi chậm rãi cãi nhau sau đó tình cảm nhạt dần thậm chí biến mất là chuyện bình thường. Lâm Hiểu lúc ấy nghĩ ra được ý kiến gì chỉ đành an ủi Tề Kỳ. Sau đó nghe bọn họ chia tay, nhưng năm trước hai người lại trở về với nhau.



      Trong chuyện tình này có bao nhiêu sóng gió khúc triết, tuy thỉnh thoảng Lâm Hiểu có nghe Tề Kỳ nhắc tới nhưng có hứng thú nên nghe xong cũng quên luôn.



      Mọi người đều là bạn học, tuy lâu gặp nhưng chuyện vẫn rất vui vẻ. Quách Chính Khải mặt mày hồng hào, trong mắt Tề Kỳ tràn đầy ôn nhu. Lâm Hiểu đoán được, hai người này sắp có việc vui.



      Quả nhiên, còn chưa bắt đầu vào bữa, Quách Chính Khải tuyên bố tin tức hai người kết hôn, làm cho đám bạn học tại đây ồn ào cả lên.



      Lâm Hiểu ngồi bên cạnh Tề Kỳ nhưng lúc này Tề Kỳ có cách nào chuyện cùng Lâm Hiểu. Bởi buổi họp mặt hôm nay hai người bọn họ là nhân vật chính, phải ứng phó với trêu chọc của mọi người. Lâm Hiểu cũng thấy vui thay cho Tề Kỳ, tuy chuyện với nhau được nhưng khuôn mặt tươi cười nhìn họ.



      Đến khi ăn xong, Lâm Hiểu vừa ra khỏi cửa nhìn thấy người đàn ông quen thuộc tựa vào cửa chiếc xe màu đen của ; thấy ra, cho nụ cười nhàng khoan khoái.



      Lâm Hiểu kinh ngạc, trong lòng hơi giật mình.



      “A~~ Lâm đại tiểu thư của chúng ta hình như cũng sắp có chuyện vui?” Người cả ngày hôm nay bị trêu đùa – Tề Kỳ rốt cuộc tìm được cơ hội “trả thù”, tươi cười vỗ vào thắt lưng Lâm Hiểu.



      Tâm Trạng Lâm Hiểu bây giờ khá tốt, nên đùa giỡn : “Đây phải tại cậu kết hôn trước làm mình vội muốn chết sao?”



      Tề Kỳ cười lớn: “Bạn tốt, mình chờ rượu mừng của cậu.”



      Khóe miệng Lâm Hiểu cong lên, vẫy tay tạm biệt đám bạn, tới chỗ Lý Bác Thần.



      Ngồi trong xe, đại khái là do chỗ ngồi quen thuộc hoặc là bởi người bên cạnh quá quen thuộc mà tinh thần và thể xác Lâm Hiểu đều có cảm giác thả lỏng, nhịn được thở ra.



      “Làm sao vậy? bữa ăn làm em mệt thế à?” Bác Thần vừa đánh tay lái rẽ sang, vừa nhìn Lâm Hiểu hỏi.



      .” Lâm Hiểu hề nghĩ ngợi phủ nhận, lại hỏi: “Sao tới đón em?”



      “Mẹ bảo đến, mẹ em có xe, lúc về lại phải bắt xe rất mệt mỏi.”



      Lâm Hiểu “Nga” tiếng, khó trách lúc mẹ hỏi đến chỗ nào ăn cơm, trước kia làm gì quan tâm như thế.



      “Mẹ cũng muốn mang em ra ngoài thuận tiện bồi dưỡng tình cảm, có muốn ?” Bác Thần thẳng thắn đem mục đích ra làm Lâm Hiểu cười ngừng.



      “Nếu muốn có thể về nhà ?”



      “Việc này sợ hơi khó, nếu như vậy khi trở về mẹ chắc chắn cằn nhằn nửa ngày.”



      “Nhìn kìa, đối mặt ba mẹ em thực tốt như vậy, sao ở trước mặt dì Lan lại bi thảm thế chứ?” Lâm Hiểu cười nhạo .



      “Em ghen tị phải ? Ba em thực muốn làm khó, phải mất rất nhiều công sức mới đánh hạ được… nếu làm sao mang em dạo được?”



      .”



      Bác Thần dường như rất quen thuộc nơi này, mang theo rẽ trái rẽ phải tới trước ngọn núi. Lâm Hiểu nhìn con đường trải dài phía trước, bên trái là khoảng đất rộng lớn, nhìn kĩ phát có ánh sáng loang loáng, nghĩ lại chắc đây phải đất mà là cái hồ?



      hề nghe thấy tiếng động cơ ô tô khác, xung quanh tĩnh lặng càng mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi.



      Lâm Hiểu cảm giác hơi kì lạ, khẽ nhếch da mặt : “Nơi này rất thích hợp để hành hung giết người.”



      Trùng hợp là Bác Thần phanh xe đúng lúc này, nhìn Lâm Hiểu cười : “Những người con bình thường trong tình huống này nhất định cho rằng trong sạch của mình khó giữ được?”



      Trong lòng Lâm Hiểu run lên, mặc dù rất khẩn trương nhưng vẫn cố gắng áp chê cảm xúc lại. Lí trí mách bảo, chỉ cần phải kẻ ngu ngốc nhất định cưỡng ép làm hành động cầm thú.



      Nghĩ đến đây, bình tĩnh hơn rất nhiều, lại tìm được mồm mép lưu loát của mình, châm chọc : “Ngay cả giường cũng chưa làm mà định xe chấn hay dã chiến sao?”



      Bác Thần nhướng cao mi lên: “Đề nghị này của em khá hay, nhưng mà cũng đề nghị em trong tình huống chỉ có nam quả nữ đừng đưa ra đề nghị kiểu này kẻo làm cho đàn ông suy nghĩ lung tung. Đến lúc đó vốn có gì lại biến thành làm chuyện xấu.”



      “Anh___” Lâm Hiểu bị lời của làm cho mắc nghẹn, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn .



      Bác THần cười cười, : “Xuống xe .”



      Lâm Hiểu thèm trả lời, lưu loát mở cửa xe xuống luôn.



      Vừa xuống xe còn chưa nhìn thấy ràng phong cảnh xung quanh, Lâm Hiểu bọ những đốm sáng hai bên bờ hồ hấp dẫn: “Đom đóm?”



      “Đúng vậy, trước kia chưa tới đây à? Mười năm trước buổi tối đến đây có thể nhìn thấy hàng trăm con nhưng bây giờ có thể nhìn thấy hai, ba chục con là may mắn lắm rồi.”



      Phía sau truyền đến tiếng đóng cửa xe cùng tiếng bước chân, cần quay đầu, Lâm Hiểu vẫn có thể cảm giác được đứng bên cạnh .



      đột nhiien nhớ tới ước mơ từ ngày xưa của mình, quay mạnh đầu lại kinh ngạc, hỏi: “Nơi này là Tử Kim Sơn?”



      “Đúng rồi đó, phản ứng của em chậm chạp.”



      Khi còn học sơ trung Lâm Hiểu từng nghe bạn học qua, sườn núi ở Tử Kim Sơn có cái đập chứa nước, ở đó buổi tối có rất nhiều đom đóm, cực kỳ đẹp. Lâm Hiểu nghe vậy, tâm hồn xao động, mong ngày nào đó cùng bạn trai mình xem tuyệt.



      Về sau, bạn trai có, chỉ có ba Lâm lôi khỏi giường đến Tử Kim Sơn leo núi.



      Được rồi, lý tưởng với thực ra rất chênh lệch.



      Xem ra bây giờ, nguyện vọng ngày xưa coi như thành thực. có thể được “bạn trai” vào buổi tới dẫn lên Tử Kim Sơn leo núi.



      Nhưng mà phong cảnh xưa kia sớm còn, đom đóm xinh đẹp nay cũng chỉ còn nửa…



      Đợi lúc lâu vẫn nghe thấy tiếng Lâm Hiểu phản bác, Bác Thần quay đầu lại, thấy Lâm Hiểu nhìn hai con đom đóm mà ngẩn người, hiểu, : “Ngạc nhiên đến vậy sao? Hai con đom đóm cũng đáng để em nhìn lâu như thế sao?”



      Lâm Hiểu phục hồi tinh thần lại, bình tĩnh nhìn : “Em đột nhiên nhớ ra, đây là Tử Kim Sơn vậy trước mắt chúng ta phải là cái đập nước mà bao nhiêu người chết đuối ở đó sao?”



      Lông mi Bác Thần giật giật, lời ngậm trong miệng thiếu chút nữa thốt ra. Tay chân Bác Thần điều chỉnh lại vị trí, cẩn thận đứng sau lưng Lâm Hiểu : “Đúng rồi, thời tiết nóng như vậy, em có muốn xuống đó bơi vài vòng?”



      ———-
      tart_trung thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 6: Nhớ lại mối tình đầu

      “Em có thể đem đá vào trong đó.”

      Tầm mắt còn nhìn vào đom đóm nữa, nhìn xung quanh lượt. Dù là ban đêm nhưng bởi có ánh trăng rất sáng hơn nữa còn có đèn xe nên cảnh vật xung quanh cũng đến nỗi tối như mực nhưng cũng có nghĩa thấy được cảnh đẹp, trừ bỏ mặt nước phía trước khung cảnh xung quanh nếu phải cỏ dại chắc chắn là bụi cây , thấp.

      Chắc là do xung quanh quá yên lặng, Lâm Hiểu còn nghe được tiếng thanh ồn ào từ rất xa vọng lại nhưng khi muốn lắng tai nghe kĩ lại nghe thấy ràng.

      “Đó là những người leo núi vào buổi tối, họ lên bằng con đường khác.” Biết Lâm Hiểu nghi hoặc cái gì nên Bác Thần mở miệng giải thích luôn.

      Lâm Hiểu giật mình, “Nga” tiếng sau đó cũng gì nữa.

      lát sau, Bác Thần ném điếu thuốc xuống, cũng them dùng chân dập tắt tàn thuốc rồi đến bên cạnh đập chứa nước.

      Lâm Hiểu nhìn tàn thuốc nhíu nhíu mày: “ là giỏi, nếu khiến chỗ này bốc cháy làm sao bây giờ?” xong, cẩn thận xem tàn thuốc còn lưu lại ánh lửa nào , còn dùng chân dẫm dẫm vài cái.

      “Buổi tối mùa hè có gió làm sao dễ dàng bốc cháy được, lại đây, chúng ta xuống phía dưới .” Bác Thần đứng ở bậc thang xuống đập chứa nước, vẫy tay gọi Lâm Hiểu.

      Lâm Hiểu bước tới, tuy bậc thang phía dưới nhìn lắm nhưng vẫn nhìn thấy có nhiều chỗ gập ghềnh, muốn loại đường như thế này nên do dự tiếp.

      Bác Thần giữ chặt cổ tay kéo xuống dưới: “Con đúng là phiền toái. sát đằng sau này.”

      Lâm Hiểu cẩn thận theo bước chân của , lười đáp trả lại. Cũng may khi ra ngoài hôm nay ngồi xe công cộng nên giày cao gót, bằng thể nào bước nổi.

      Phía dưới khá ẩm ướt, khá khó khăn nhưng sau vài bước Bác Thần chợt dừng lại. Lâm Hiểu theo sau cũng động đậy.

      “Chỗ kia.” Bác Thần vừa dứt lời đến bên cạnh tảng đá lớn ngồi xuống.

      Lâm Hiểu do dự, ngồi xuống bên cạnh .

      Nơi này có nhiều nhà cao tầng cho nên vẫn có gió thổi thoáng qua, hất tóc mai ra sau tai, cảm thấy phong cảnh nơi đây tuy bình thường nhưng được chỗ rất yên tĩnh, mát mẻ thoải mái. Lâm Hiểu tâm tình thư thái, thuận miệng hỏi: “Làm sao tìm được chỗ này?”

      Bác Thần liếc mắt nhìn : “Lúc học trung học cùng người đầu tới.”

      Lâm Hiểu nghe xong nhụt chí. Quả nhiên vô dụng hơn người khác nhiều, ước mơ từ thời học sơ trung cho đến nay mới miễn cưỡng thực được, hơn nữa đám đom đóm kia sớm còn. Cho đến nay, luôn thể ngoan ngoãn, sơ trung hay trung học đều dám đương chỉ có thể mơ mộng, ôm đài nghe tiểu thuyết cả buổi. Nghe bạn học kể chuyện ai với ai nhau, chỉ có thể kinh ngạc phụ họa theo, sau đó, trong lòng cũng mong muốn nhưng … sơ trung hay trung học vẫn cứ như vậy trôi qua.

      Lâm Hiểu đè nén cảm xúc trong lòng hỏi: “ sớm quá nhỉ, sơ trung với trung học còn bao nhiêu người nữa?”

      “Có thể có bao nhiêu, trung học người, sau hai năm chia tay.”

      “Tại sao lại chia tay? Bởi hai người thành tích học tập kém nên bị cha mẹ và thầy giáo phát nên chia rẽ?” Lâm Hiểu vui sướng khi người gặp họa, tò mò hỏi.

      “Em tưởng tượng nhiều quá đấy. Bởi cha mẹ ly hôn, mẹ ấy mang theo ấy đến thành phố khác sống, rồi chia tay.”

      Lâm Hiểu cảm thấy trong lời của như mang theo phần hoài niệm nên quay đầu nhìn , phát mắt long lanh ánh trăng, có vẻ vô cùng hiền hòa.

      Chắc là người ta nhớ về mối tình đầu kìa…

      Lâm Hiểu đột nhiên hỏi nữa, trong lòng trầm xuống hiểu .

      Bác Thần tiếp tục : “Cao nhị năm đó, có lần ấy muốn đến Tử Kim Sơn xem đom đóm, bọn dối cha mẹ muốn đến nhà bạn học nhóm qua đêm, sau đó hơn nửa đêm lên sườn núi , nghĩ lại lúc đó, đúng là tuổi trẻ.”

      Lâm Hiểu nghe đến đoạn bọn họ hơn nửa đêm ở núi đến, trong mắt có điểm cổ quái: “Sau đó cả đem hai người đều nhìn đom đóm?”

      phải, xem được lúc trở về, sau đó đến quán ăn ăn khuya, rồi ở đó đến sáng.” Bác Thần xong. Chợt phát thấy có điểm đúng, lập tức quay đầu nhìn Lâm Hiểu. Vừa thấy sắc mặt của biết ngay thể nghĩ đến chuyện gì tốt được.

      “Đừng suốt ngày đem đàn ông trở thành cầm thú, khi đó được bao nhiêu tuổi, lời nào ta đều rất chân thành.”

      Lâm Hiểu quay đầu giả bộ nhìn cảnh vật phía xa, được rồi, quả hiểu sai. bĩu môi : “ Đúng là rất chân thành, qua nhiều năm mà còn nhớ như vậy, cũng rất thâm tình.”

      Bác Thần cười cười : “Em hiểu gì về đàn ông hết.” Đàn ông, nếu có thể nhớ về tình đại đa số nhớ về người đầu, thậm chí là những chuyện hề liên quan đến dục vọng lại càng khắc sâu nhớ kỹ.

      Lâm Hiểu nhún vai, hiểu hết ý tứ trong lời của , nhưng cũng định hỏi.

      “Em sao?” Bác Thần hỏi, cũng mang theo tinh thần vui sướng khi người gặp họa, “ phải là có tình thủa học sinh chứ?”

      Lâm Hiểu cứng đờ: “ sớm chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi, tình thời đó vẫn còn ngây thơ, chưa thành thục.”

      Bác Thần nhướng mày: “Khi đó tình chân thành mà tha thiết? lẽ tại tình cảm của em mới thành thục?”

      trận gió to thổi qua, lá cây phát ra thanh “sàn sạt” , ràng chỉ là câu phản bác thôi nhưng trong lòng Lâm Hiểu lại khổ sở. thích ở trước mặt người khác lộ ra tâm trạng mình bị chi phối, : “Em hơi khát, có mang theo nước ?”

      “Trong cốp xe có, để lấy.” xong, Bác Thần đứng lên, chuẩn bị .

      Lâm Hiểu nắm lấy góc áo của , : “Hay chúng ta chỗ nào khác uống nước lạnh . Chỗ này nhiều muỗi, em bị đốt ít rồi.”

      Bác Thần gật đầu: “ thôi.”

      Lúc nắm lấy cổ tay Lâm Hiểu thuận lắm, Bác Thần đơn giản kéo lên, mang theo cùng lên.

      Lòng bàn tay khô ráo hơi thô ráp, chắc là do lâu lắm rồi Lâm Hiểu nắm tay người đàn ông nào nên lúc này toàn bộ dây thần kinh xúc giác của đều tập trung ở lòng bàn tay. Tim của hiểu tại sao đập nhanh hơn nhưng nghĩ tới khuôn mặt của khi đến người đầu, cảm thấy chịu nổi, chỉ muốn hất tay ra.

      Cũng may trước khi bỏ tay ra, bọn họ xuống dưới núi, Bác Thần tự nhiên buông tay ra.

      Lâm Hiểu nhìn mở cửa xe, cúi đầu khẽ cử động các đốt ngón tay, có thể cảm giác được độ ấm lưu lại trong lòng bàn tay bị gió đêm thổi mất rồi.

      Có chút muốn giữ lại nhưng rốt cuộc vẫn làm cái gì cả.

      Từ ngọn núi yên tĩnh này ra phố phường sầm uất cứ như từ thế giới này sang thế giới khác. Ban đầu vốn chỉ uống nước giải khát rồi ăn khuya nhưng Lâm Hiểu có tâm trạng ăn nên bọn họ quyết định gói hết đồ lại đem về nhà cho mọi người. Loại chuyện này Bác Thần luôn làm theo ý kiến của , nên lúc mua xong hai người lái xe về nhà luôn.

      Chỉ là nghĩ tới khi về nhà, cửa hai bên đều khóa chặt, rất ràng có ai ở nhà.

      đâu hết rồi?” Lâm Hiểu nhíu nhíu mày.

      “Đến sàn khiêu vũ?” Bác Thần cũng nghi hoặc.

      “Ba em và ba nhất định có khả năng làm loại chuyện này.” Lâm Hiểu đồng ý với ý kiến của Bác Thần.

      “Vào nhà đa, khi nào bọn họ về biết.” tay Bác Thần cầm túi đồ ăn tay tìm chìa khóa.

      Lâm Hiểu cũng mở túi, lấy ra chùm chìa khóa nữa.

      Cho tới khi Lâm Hiểu mở ra hai cánh cửa nhà mình mới cảm giác được phía sau hình như có tiếng động gì. kì quái quay đầu lại, thấy Bác Thần tựa vào cửa sắt, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn .

      “Làm sao vậy?” Lâm Hiểu hỏi.

      “Lúc mẹ thúc giục gấp quá, quên mang theo chìa khóa rồi.”

      “…”
      tart_trung thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 7: Bị tính kế vẫn cam tâm tình nguyện
      Khi Lâm Hiểu ra từ toilet, Bác Thần ngồi sô pha, uống nước trái cây, chăm chú xem ti vi.

      chậm rãi đến, ngồi xuống sàn, cầm lấy trà sữa uống vài ngụm.

      Bác Thần chú ý xem ti vi nữa, cúi mắt xuống nhìn Lâm Hiểu, mái tóc đen dài xõa tung ôm lấy cổ và phân tán ở lưng .

      ti vi chiếu trận bóng đá, trong mắt Lâm Hiểu chỉ là hai tên con trai cùng tranh giành quả bóng, chẳng buồn cười chút nào.

      quay đầu nhìn Bác Thần : “Chuyển kênh khác .”

      Bác Thần trả lời, nhưng tay trái cầm lấy điều khiển từ xa, bắt đầu chuyển kênh, từng kênh dừng lại ba, bốn giây.

      Liên tục thay đổi hai mươi kênh nhưng cái nào khiến Lâm Hiểu hứng thú, cho đến khi Bác Thần chuyển đến chương trình thế giới động vật, Lâm Hiểu đơn giản: “Để kênh này .”

      Giọng nam thuyết minh trầm ấm mà tiêu chuẩn nhưng Lâm Hiểu có chút xuất thần, ánh mắt có tiêu cự nhìn nơi khác nhưng bắt buộc mình phải nhìn về phía ti vi. Đột nhiên ánh mắt đảo tới tủ giầy ngoài cửa, ngập ngừng vài giây rồi đứng dậy.

      Động tác này rất đột ngột, Bác Thần khó hiểu : “Làm sao vậy?”

      Lâm Hiểu trả lời, mở tủ giầy ra cẩn thận xem xét. lúc lâu sau xoay người nhìn về phía Bác Thần : “Dép lê của mẹ em thấy nhưng đôi giầy thường dùng ra ngoài lại ở đây.”

      Bác Thần nghe xong cũng đứng lên, đến bên Lâm Hiểu nhìn vào tủ giầy, quả nhiên thấy dép lê mà bình thường mẹ Lâm Hiểu vẫn .

      Bác Thần nhíu mày rồi cười tủm tỉm nhìn Lâm Hiểu: “Em đoán xem bọn họ đâu?”
      Lâm Hiểu cúi đầu, tự hỏi vài giây, chần chừ : “Chẳng lẽ là nhà dì Sở bên kia?”

      cũng đoán thế.” Bác Thần , tùy tay mở cửa ra.

      Trong khu chung cư này tất cả đều là hàng xóm quen biết nhau lâu, cũng có nhiều nhà rất thân thiết với nhau. Lâm gia và Lý gia tình cảm gắn bó nhưng cũng thân thiết kém với các nhà ở tầng . Dù quen thân với nhiều nhà lắm nhưng nếu muốn chơi ở tầng khác chắc chắn đó chỉ có thể là nhà dì Sở.

      Lâm Hiểu và Bác Thần giày vào cùng nhau đến nhà dì Sở tầng 5. Vừa mới tới tầng bốn còn hai đoạn cầu thang nữa nghe thấy tiếng ồn ào phía , hai người ăn ý nhìn nhau, tiếp tục lên. Quả nhiên truyền đến thanh đánh mặt chược cùng với tiếng dì Lan, lát sau tiếng của mẹ Lâm cũng truyền tới.

      Bác Thần bất đắc dĩ cười khổ, thấy Lâm Hiểu định lên giữ chặt tay , ngón trỏ chỉ xuống dưới. Lâm Hiểu biết bảo xuống dưới nhưng vì sao phải xuống nên phát ngốc đứng yên chỗ.

      Thấy Lâm Hiểu có phản ứng gì, Bác Thần đơn giản kéo cổ tay xuống dưới.

      Đến khi xuống dưới tầng , cuối cùng Lâm Hiểu nhịn được nghi hoặc hỏi: “Sao gọi bọn họ?”

      “Chúng ta giả vờ như biết gì chờ bọn họ trở về, mẹ nhất định rất vui. Khó khi nào cho bà ấy lần tính kế được .” Bác Thần lắc đầu như vô cùng bất đắc dĩ nhưng khuôn mặt lại tươi cười, khoan dung mà dễ dàng tha thứ.

      Lâm Hiểu cảm thấy lời và vẻ mặt của giống như về mẹ mình mà ngược lại giống y như về đứa con nghịch ngợm của mình. Cho đến lúc này Lâm Hiểu mới đột nhiên nhớ ra, người này đối với cha mẹ mình tốt lắm, tuy rằng bên ngoài cứ hay chống đối với mẹ mình.

      rất hiếu thuận.” Lâm Hiểu cười khẽ, mở cửa vào trong nhà.

      Bác Thần cũng cười : “Yên tâm, nhân phẩm của rất tốt, đối với cha mẹ hiếu thuận mà đối với vợ cũng hiếu thuận như với cha mẹ vậy.”

      Lâm Hiểu cảm thấy cố ý lời này, nghe qua còn như đùa giỡn. Dường như Bác Thần biết lo lắng cuộc sống sau khi kết hôn.

      liếc mắt nhìn : “Em rất sợ những người con trai quá có hiếu, mọi việc đều nghe theo cha mẹ, chồng đồng nghiệp của em cũng như vậy, ấy nhiều lúc khổ sở chỉ muốn ly hôn.”

      Bác Thần : “Ôi chao, vậy em gả cho chiếm ngay ưu thế lớn, cho dù mẹ bao giờ nghe còn nghe mẹ , nhưng bà ấy lại tuyệt đối nghe lời em.”

      Lâm Hiểu nhớ lại ánh mắt thương đầy vui sướng của dì Lan khi nhìn , nhịn được đắc ý, khuôn mặt tươi cười. Nhưng chợt nghĩ đến câu : cho dù vui vẻ con dâu nhưng con mình vẫn là hơn hết.

      Bác Thần đột nhiên nhớ ra chuyện gì, cười cổ quái : “Cái này em cũng biết đấy, mẹ rất ghét con trai quá nghe lời mẹ mình.”

      Lâm Hiểu sửng sốt giây sau đó nhớ ra nội dung trò chuyện là dì Lan thường hay với mẹ mình, trong đó có nửa là oán giận chú Lý ngu hiếu, nghĩ tới đó, Lâm Hiểu phì cười.

      Lại lần nữa ngồi trước ti vi, Lâm Hiểu tự mình cầm điều khiển chuyển kênh, đổi được vài lần vừa vặn chuyển đến phim do Mỹ sản xuất nên dừng lại luôn. Lâm Hiểu nhớ có hộp bánh quy đặt trong ngăn tủ, đem ra, hai người vừa xem vừa ăn. Đại khái bởi vì cùng nhau phát ra mưu nhàm chán của phụ huynh hai bên cho nên tâm trạng cả hai rất thoải mái. Hoàn toàn còn khí nhạt nhẽo vừa rồi, hai người ta câu ngươi câu tán gẫu ngừng.

      Có khi đến dì Lan lúc lại về mẹ Lâm, sau kể về quãng thời gian Bác Thần làm việc ở bên ngoài gặp được điều gì thú vị. Bác Thần ăn rất giỏi, chỉ kể thôi mà vẫn cuốn hút, Lâm Hiểu nghe chăm chú, còn bị chọc cười ngừng, hai người hề keo kiệt, lời “ác độc” cứ thế truyền tới đối phương.

      Về phần bộ phim Mỹ chiếu, chẳng ai biết nó diễn ra nội dung gì.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, cửa Lâm gia được mở ra. Khi mẹ Lâm và dì Lan mở cửa ra nhìn thấy Lâm Hiểu khoanh chân ngồi sô pha ăn bánh quy, Bác Thần thoải mái ngồi bên cạnh, dường như hai người mới được nửa bị tiếng mở cửa đánh gãy.

      Tình hình này vô cùng ràng, hai người ở trong nhà chỉ đơn thuần chuyện phiếm.

      Hai mẹ vừa bước vào, Bác Thần đứng dậy, nhìn về phía mẹ Lâm, lễ phép gọi “Dì Cầm” sau đó ngượng ngùng giải thích: “Cháu ra khỏi nhà quên mang theo chìa khóa nên phải ở nhờ nhà dì.”

      Khuôn mặt mẹ Lâm hơi mất tự nhiên nhưng vô cùng sảng khoái gật đầu: “Tiếp tục ngồi chơi , ở lại uống chén trà.”

      được rồi, chúng cháu vừa rồi uống cốc lớn, cháu còn phải trở về tắm rửa nữa.” Bác Thần cười cười tới bên mẹ mình, kéo kéo mẹ mình ý bảo bà tạm biệt mẹ Lâm.

      Lâm Hiểu loáng thoáng nghe được: “Mẹ đâu vậy? Điện thoại tắt máy, con lại quên mang chìa khóa…” những câu khác nghe , chắc bọn họ vào trong nhà.

      Lâm Hiểu tới sô pha cất hộp bánh, hỏi mẹ Lâm: “Cha đâu hả mẹ?”

      “Cha con cả ngày việc đông việc tây, buổi tối nghe điện thoại từ công ty gọi tới, về sớm.”

      Lâm Hiểu “vâng” tiếng, cũng ngoài ý muốn.

      Đợi đến khi Lâm Hiểu đổ rác xong, mới nhận ra mẹ vẫn đứng yên ngoài cửa. kì quái xoay người, phát vẻ mặt mẹ mình biểu tình muốn lại thôi vô cùng ràng

      Lâm Hiểu thở dài, vỗ vỗ bụi tay : “Mẹ, mẹ có gì ra , cần nghẹn đến khó chịu.”

      Lâm Hiểu vừa xong, mẹ Lâm ngay lập tức đến bên cạnh , kéo ngồi xuống sô pha, vỗ đùi con rồi : “Hiểu nha đầu, con cùng Bác Thần tìm hiểu nhau được tháng rồi phải ?”

      Lâm Hiểu nghĩ nghĩ, cũng nhớ lắm: “Đại khái thế.”

      Mẹ Lâm căn bản thèm để ý câu trả lời của , chẳng qua chỉ muốn thả con tép bắt con tôm: “Vậy con cảm thấy sao? Đứa Bác Thần có được ?”

      Lâm Hiểu co rút khóe miệng, hỏi ngược lại: “Cũng phải ngày đầu tiên nhận thức ấy, nếu ấy có vấn đề, mẹ có thể đem con ghép cho ấy sao?”

      Mẹ Lâm nghe vậy khuôn mặt tươi cười: “Mẹ hỏi thằng bé đối với con có tốt ? Nếu tốt cho dù thân thiết nhà ta cũng cần.”

      Lâm Hiểu nghe thấy lời này cảm giác rất ấm áp, nhân tiện : “Rất tốt.” Sau đó Lâm Hiểu nhớ tới chuyện tối nay, hậm hực: “Nếu mẹ thực cảm thấy ấy đối với con tốt cần, sao còn cố ý để con với ấy nam quả nữ cùng chung phòng, nếu ấy bắt nạt con làm sao?”

      Mẹ Lâm lập tức cầm tay Lâm Hiểu khẩn trương: “Nó bắt nạt con à?”
      …” Lâm Hiểu cảm thấy có đôi lúc mẹ làm cảm thấy biết gì.
      “Vậy tốt.” Mẹ Lâm thở ra hơi.

      Lâm Hiểu nghe thấy lời mẹ , trừng mắt to, ngay cả giọng vẫn luôn bình tĩnh cũng cao lên vài phần: “Cái gì vậy tốt? Nếu ấy bắt nạt con sao? Con rốt cuộc có phải con đẻ của mẹ ?”

      Mẹ Lâm vội vàng : “Đứa này, nếu con phải con đẻ mẹ cần gì lo lắng cho con đến thế? Con tưởng mình vẫn là đứa bé à? Năm nay 26 sang năm 27, thêm vài năm nữa xem con còn gả ra ngoài nổi ?”

      xong câu cuối, mẹ Lâm cảm thấy rất tức giận nhưng vẫn cố giữ giọng hòa hoãn, tiếp tục : “Đứa Bác Thần khá tốt, gia đình hòa thuận khá giả, con gả sang đó cũng tệ. Mẹ sớm thương lượng với dì Lan, nếu tối nay thực phát sinh chuyện gì, chúng ta chọn ngày tổ chức cho hai đứa luôn, càng nhanh càng tốt.”

      Lâm Hiểu vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng cảm thấy vài phần thoải mái: “Bọn con phát sinh chuyện gì, mẹ và dì Lan cũng đỡ phải bận việc rồi?”

      Mẹ Lâm bị kiềm hãm, lại lập tức : “ phát sinh chuyện gì cũng tốt, chứng tỏ đứa Bác Thần rất thuần hậu! Hôn của hai đứa càng phải làm nhanh, nếu làm nhanh, thằng bé bị đoạt mất làm sao bây giờ?”

      Lâm Hiểu châm chọc : “Mới có bao lâu? Nhanh như vậy kết hôn, mà mẹ làm sao biết được sau khi ấy kết hôn rồi bị người ta đoạt mất?”

      Ngữ khí Lâm Hiểu tốt nhưng mẹ Lâm hề tức giận, ngược lại lời khuyên sâu sắc: “Hiểu nha đầu, đàn ông chính là như vậy, trong phim truyền hình cái gì lần bất trung cũng thể tha thứ, nhưng hôn nhân làm gì có quyển sách hay ai đó dạy chúng ta phải làm sao. Con thể biết được sau này nó có phải lòng đứa con nào khác nhưng nó phải lựa chọn trách nhiệm với gia đình, chỉ dựa vào điểm ấy thôi, thằng bé Bác Thần rất được. Con đừng ngang bướng nữa, trước kia cứ chần chừ mãi, lần này tuyệt đối được.”

      Lâm Hiểu nhìn thần sắc kiên định của mẹ Lâm, giật giật môi, còn muốn nhưng thể thốt nên lời.
      tart_trung thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 8: Hứa hẹn này nọ


      Hôm sau Lâm Hiểu tự mình làm, muốn mỗi lần đều phiền Bác Thần đưa đón cho nên vẫn như thường ngồi đợi xe bus.

      Cả ngày ngồi trong văn phòng, Lâm Hiểu đều yên lòng. Khi Trần Óanh đến tìm Lâm Hiểu nhìn thấy hai mắt Lâm Hiểu dại ra nhìn màn hình máy tính, lúc lâu mà chòng mắt cũng chuyển chút.

      Trần Oánh vụng trộm tới, vỗ bả vai Lâm Hiểu, hét to: “Hi!”

      Lâm Hiểu bị dọa hoảng sợ, tinh thần còn chưa ổn định, quay về phía sau mới phát khuôn mặt Trần Oánh tươi cười nhìn . Lâm Hiểu định thần lại, thở phào: “Cậu muốn hù chết mình sao nàng chết dẫm kia!”

      Trần Oánh cười càng vui vẻ: “Mình còn phải muốn cậu tỉnh lại sao, xem đầu óc cậu vừa rồi biết bay nơi nào rồi.”

      xong, ôm lấy bả vai Lâm Hiểu cười xấu xa: “Vừa nghĩ cái gì? Đàn ông?”

      Lâm Hiểu trừng mắt nhìn bạn tốt: “Cậu nghĩ mình với cậu là cùng loại người sao?”

      Trần Oánh cười “hắc hắc” vài tiếng, kéo chiếc ghế trống bên cạnh ngồi xuống, so với Lâm Hiểu tinh thần uể oải, Trần Óanh ngược lại vô cùng cao hứng.

      “Cho cậu biết này, bạn trai mình cuối cùng tranh thủ được cơ hội điều chuyển, sau ít thời gian nữa, ấy có thể đến công ty bên này làm việc rồi, đến lúc đó mình có thể ngày ngày ở bên cạnh ấy rồi.” Trần Oánh càng càng hứng khởi, mặt là nụ cười ngọt ngào.

      “Chúc mừng cậu, cuối cùng khổ tận cam lai.”

      Lời này Trần Oánh rất thích nghe, tiếp tục : “Sau khi ấy ổn định công việc bên này, bọn mình mua nhà rồi kết hôn.”

      “A~~ Hay cậu lập luôn kế họach xem nên sinh con trai hay con ?”

      Trần Oánh vừa định “Đúng!” đột nhiên nhớ ra việc này căn bản là thể thực được. Quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười bỡn cợt của Lâm Hiểu.

      “Ngươi người này!” Ý thức được mình bị đùa giỡn, Trần Oánh cù lên thắt lưng Lâm Hiểu, chọc Lâm Hiểu trốn trái tránh phải.

      Thế giới này kỳ diệu vô cùng, có người luôn tâm niệm kết hôn, có người … lại sợ hãi hôn nhân.

      Công tác buổi chiều cuối cùng cũng hoàn thành, vốn tưởng về nhà luôn nhưng vừa tan tầm, Bác Thần gọi điện thoại tới, hẹn Lâm Hiểu ăn cơm, đáp ứng.

      Khi Lâm Hiểu mở cửa xe ngồi vào trong, khống chế được ách xì cái, hai mắt lấp lánh nước. mới nhớ tới hôm qua ngủ ngon, sáng sớm phải dậy làm nên càng thêm mệt mỏi.

      Bác Thần nhìn hỏi: “Hôm qua ngủ ngon?”
      Lâm Hiểu lắc lắc đầu nhưng sắc mặt có chút khốn đốn mệt mỏi, ràng đáp án của hề có sức thuyết phục.

      Hôm qua tới tận khuya mới ngủ được, bằng có tinh thần như vậy. Lời của Lâm mẹ luôn vang lên trong đầu , lý trí bảo, những điều đó chút cũng sai, điều kiện của Bác Thần rất tốt. Có nhà có xe, thậm chí dì Lan từng ám chỉ nếu ngại nhà bọn họ quá có thể mua cái lớn hơn, sở dĩ nhiều năm rồi muốn mua chỉ bởi vì luyến tiếc lão hàng xóm mà thôi.

      Nhưng lý trí cũng bảo, ở cùng Bác Thần cũng bài xích nhưng vẫn thể hoàn toàn chấp nhận kết hôn với . Mặc dù rất quen thuộc với Bác Thần, nhưng giống với Trần Oánh tự do đương rồi từng bước tiếp, đối với cuộc hôn nhân này, thay vì tiến tới, còn rất nhiều điều xác định và hoài nghi.

      ngủ yên, nhịn được hỏi mình lần lại lần, kết hôn luôn như vậy có vấn đề gì sao? Hai người nhau chỉ dùng ý thức trách nhiệm buộc lại bằng cuộc hôn nhân, có vấn đề gì sao?

      Lâm Hiểu nghĩ ra cũng tìm thấy đáp án nhưng dám và càng đủ sức để ngăn cản cuộc hôn nhân này. chán ghét chính mình nhưng biết làm sao thay đổi.

      Bác Thần nhìn mắt Lâm Hiểu. đánh tay lái rẽ sang đường khác, lúc lâu sau mới chậm rãi hỏi: “Mẹ em bàn với em về chuyện hôn à?”

      Khuôn mặt Lâm Hiểu cứng đờ, kỳ thực vốn nên đoán được, mẹ hiểu tình như vậy huống hồ là dì Lan. Lâm Hiểu gật gật đầu: “Phải”.

      Bác Thần quay đầu nhìn thoáng qua biểu tình của , cau mày tự hỏi vài giây, đột nhiên dừng xe lại ven đường.

      Lâm Hiểu chuẩn bị tâm lý, bởi quán tính mà bị đập mạnh vào ghế dựa đằng sau, hoảng sợ, sau khi phục hồi tinh thần hỏi: “Sao phanh xe gấp vậy?”

      Bác Thần nghiêng người nhìn , khuôn mặt khó khi nào nghiêm túc như bây giờ: “Em muốn?”

      Lâm Hiểu trong nháy mắt hiểu gì: “Cái gì muốn?”

      Chưa dứt lời, phản ứng lại, sợ run vài giây mới : “Em chưa muốn.”

      Bác Thần nhìn , muốn tìm ra ý nghĩ chân của nhưng thành công. thở dài, giọng lạnh nhạt: “Chuyện nàu quả thực có hơi gấp, mẹ chỉ có mình là con trai, muốn có cháu bế lắm rồi, tối qua bà cho việc kết hôn của chúng ta, phản đối, tùy em quyết định. thực tế, cho dù em quyết định như thế nào đều được, cũng phải loại đàn ông đeo bám, nếu em muốn, cứ thẳng, mẹ với đều trách em.”

      Lâm Hiểu bất an ngón tay giật giật, trong lòng giằng co nhiều cảm xúc, cố gắng áp chế cảm xúc xuống, hòa hoãn : “Nếu phải kết hôn với người nào khác, em tình nguyện kết hôn với , đây là .” xong ánh mắt cũng sáng ngời hơn vài phần.

      “Cho nên em quả muốn, chỉ có chút yên mà thôi.” Lâm Hiểu tiếp tục , mí mắt hơi buông xuống.

      Bác Thần thở dài nhõm, : “Tóm lại, em có thể trở về tiếp tục lo lắng, dù đáp án là gì cũng nhận.”

      Lâm Hiểu gật gật đầu, dùng lời .

      Hai người đến nhà hàng, chọn món ăn, chờ đồ ăn mang lên, ăn xong.

      Từng bước tiến hành giống như bình thường, tuy khí thoải mái như trước kia nhưng cũng có xấu hổ hay trầm mặc.

      Khi ăn xong, sắc trời tối hoàn toàn, ánh đèn quảng cáo đường sáng, kéo dài suốt con đường họ về nhà.

      Hai người trước sau lên cầu thang, Lâm Hiểu lấy chìa khóa ra mở cửa nghe thấy tiếng gọi của Bác Thần: “Chờ chút!”

      Lâm Hiểu quay đầu, dừng lại: “Sao vậy?”

      Bác Thần lên từng bước, ban đầu nhàng cầm tay sau chặt dần. giương mắt, lại phát biểu tình mặt Lâm Hiểu rất ngốc, ngay cả miệng cũng hơi hơi mở ra. Vốn muốn trông em ngốc nhưng thể thốt nên lời, chuyển thành nụ cười khẽ.

      Sau đó khuôn mặt nhanh chậm tiến vế phía trước, trong khi Lâm Hiểu còn chưa hiểu chuyện gì, môi của bị chạm , còn chưa cảm giác được độ ấm của đối phương đôi môi kia rời , ánh mắt Bác Thần nhìn thẳng .

      Lâm Hiểu cảm giác lòng mình bị nụ hôn chuồn chuồn lướt nước kia mở ra nhưng tỏ ra phản ứng gì, chỉ khẽ mân môi, đồng dạng nhìn thẳng .

      Đại khái bởi vì trời tối, ánh đèn ngoài hiên cũng chiếu , xung quanh ba mặt đều là nhà, chỗ này càng giống như gian bị bịt kín. Ánh đèn ấm áp chiếu lên mặt Bác Thần nhưng Lâm Hiểu chỉ thấy con ngươi đen của người đối diện như tỏa sang, cái khác đều thấy , giống như máy ảnh chỉ chụp được cảnh mình cần còn những thứ xung quanh đều nhạt nhòa.

      Bác Thần cầm tay Lâm Hiểu đặt lên ngực mình, thanh trầm thấp: “Tuy được tốt, cũng có lòng tin mình người chồng tốt… Nhưng nếu em thực nguyện ý theo cả đời, cố gắng hết sức, về sau nếu làm chuyện gì khiến em mất hứng, em cứ ra, sai sửa, đồng dạng, em tốt, cũng với em.”

      Bác Thần ngừng lại, lúc sau mới tiếp: “Em là tốt, nhất định đối tốt với em… cho nên, em cần sợ hãi.”

      “…”

      Thực ra trong rất nhiều trường hợp, hứa hẹn linh tinh gì đó chẳng qua chỉ là lừa gạt tiểu nữ sinh thôi. Nhưng chết tiệt là, loại hứa hẹn này hề bắt buộc người nhận phải tin tưởng nó, lại vẫn làm cho người ta nhịn được chờ mong. phải chưa từng nghe, phải vì nó quá ngọt ngào nhưng đối với Lâm Hiểu trôi nổi tìm ra phương hướng cho mình, lời hứa này giống như mảnh gỗ mục cứu mạng, chẳng biết bao giờ vỡ vụn nhưng vẫn nhịn được ôm chặt nó, chờ mong, mảnh gỗ mục đưa con đường khác, chút lại chút, đem tới bên chiếc thuyền cho dù chỉ là chiếc thuyền trôi nổi biển.

      Lâm Hiểu, rút cuộc mày cũng chỉ là đứa con bình thường ý chí kiên định mà thôi. Dễ dàng cảm động, dễ dàng tin tưởng … dễ dàng thỏa mãn.
      tart_trung thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 9: Dối gạt chính mình


      Lâm Hiểu vẫn bình thường như trước, ở trong phòng ôm máy tính dạo qua các diễn đàn. nghe phòng cách vách truyền đến tiếng thảo luận của Lâm ba, Lâm mẹ, phỏng chừng đến chuyện của .

      Lâm Hiểu có chút luống cuống, tin tức diễn đàn nhanh chóng được xem hết. Qua hồi lâu, tắt máy, ôm gối tựa vào giường. Đột nhiên, nhớ lại cảm giác môi chạm môi hôm qua, tâm tình xao động thể khống chế. Lâm Hiểu như tức giận dùng sức đạp vào chăn rồi ôm đầu rúc vào trong chăn hơn nửa ngày, đợi đến khi xung quanh yên ắng hết mới bò ra, xuống giường.

      Dù sao, việc này cũng bị thúc giục vô số lần. Mặc dù thảm như vậy nhưng đến mức tức giận muốn chống đối mọi người, khi nghĩ nhiều cũng vô dụng, hay…thử chấp nhận

      Huống chi tối hôm qua ngủ được, đêm nay thể tiếp tục như thế.

      Nhưng mà, vận mệnh chính là có đôi khi bắt ta chán ghét cái gì đó, mà tự lừa dối mình cố gắng vui vẻ chấp nhận mới chính là con người.

      Đến khi lựa chọn, vào lúc ta chấp nhận vận mệnh an bài lại có chuyển biến bất ngờ, đem tất cả ý chí cùng quyết tâm của ta đánh vỡ sau đó cười nhạo rời .

      Ngày hôm sau, Lâm Hiểu vẫn tuân theo đúng tiết tấu bình thường, làm tan tầm rồi về nhà. Nghe Lâm mẹ , bà và dì Lan hôm nay phải xem bát tự, chuẩn bị chọn ngày hoàng đạo. Bước chân Lâm Hiểu trở về nhà rất chậm rất chậm, giống như làm như vậy có thể kéo dài thời gian tổ chức hôn lễ cũng có thể kết hôn muộn hơn. Kỳ có thể có tình huống tệ nào đó xảy ra, ví như hai người bát tự hợp? Thực ra trong lòng Lâm Hiểu hề hy vọng bát tự của hai người hợp dẫn đến thể kết hôn, nếu thực xảy ra vô cùng đáng tiếc. Chính là đáng tiếc cái gì, phỏng chừng có cho nửa ngày cũng được cái gì.

      Lâm Hiểu mở cửa chợt nghe thấy tiếng than thở của hai người phụ nữ, hoàn toàn ngờ tới gặp bầu khí thế này. Trong lòng Lâm Hiểu hoảng sợ, chẳng nhẽ khéo như thế, đúng là bát tự hợp sao? Vậy bọn họ làm sao bây giờ?

      Nếu Lâm Hiểu có thể tỉnh táo hơn chút nhất định cảm thấy mình điên rồi.

      Đẩy cửa ra, Lâm Hiểu chần chờ mở miệng: “Mẹ, dì Lan.”

      Lâm mẹ thấy Lâm Hiểu trở về, vội vàng gọi tới, Lâm Hiểu thuận theo bước đến. Hơn nửa ngày, nghe Lâm mẹ và dì Lan trái câu phải câu, “nga” tiếng. Trong lòng phân là thương tâm hay may mắn. May mắn, may mắn ở chỗ nào?

      Lâm mẹ vỗ đùi dì Lan an ủi: “Lan Tâm à, chuyện này cũng có biện pháp, có lẽ do ông trời an bài, mọi người thường chuyện tốt gì trải qua gian nan mới bền vững được, chúng ta có chuyện tốt như vậy, gặp gian nan cũng bình thường.”

      Biểu tình dì Lan uể oải, khuôn mặt vốn chăm sóc rất tốt nay dường như già thêm vài phần. Bà thở dài mạnh, tay vỗ lên tay Lâm mẹ, áy náy : “Tôi sợ chậm trễ Hiểu nha đầu, A Cầm, nếu bà chờ kịp, tìm cho Hiểu nha đầu đối tượng khác cũng sao, tôi trách bà, có trách trách Tiểu Thần đứa này có phúc khí.”

      Lâm mẹ cả giận : “ gì vậy, Hiểu nha đầu nhà tôi nhận thức Bác Thần nhà bà rồi, cho dù bà quăng cũng quăng được đâu, Hiểu nha đầu, con có đúng ?”

      Đột nhiên bị điểm danh, Lâm Hiểu cả kinh. Còn chưa biết nên phản ứng thế nào nhìn thấy khuôn mặt dì Lan hớn hở trong chớp mắt, thân mình Lâm Hiểu cứng đờ. cảm thấy mình phải thừa nhận cái gì đó đáng sợ.

      Dì Lan đứng lên, kéo Lâm Hiểu ngồi bên cạnh bà, từ ái : “Lâm Hiểu đừng giận Tiểu Thần, việc này phải lỗi của nó, vận mệnh a, Tiểu Thần nó cũng khống chế được. Nhưng mà, thầy tướng , sang năm, chỉ cần chờ tới sang năm là có thể, bát tự của các con là “giai ngẫu thiên thành”, tương lai ân ái cả đời.”

      Đầu óc Lâm Hiểu giống như bị gió tuyết đóng băng, hoàn toàn biết mình nên trả lời cái gì, chỉ biết tiếp tục kiên trì gật gật đầu.

      Dì Lan cười càng thêm từ ái, vỗ tay : “Ở trong lòng dì, con sớm là con dâu nhà ta. Nếu về sau Tiểu Thần dám bắt nạt con, con cứ trực tiếp với dì, nên đánh dì đánh cho con.”

      Lâm Hiểu tiếp tục gật đầu cứng nhắc.

      Lâm mẹ kéo cánh tay dì Lan: “Xem bà kìa, Bác Thần là đứa tốt, tôi còn sợ Hiểu nha đầu nhà tôi hiểu chuyện khiến Bác Thần nhà bà ghét bỏ. Lan Tâm, kỳ thực chuyện này cũng hẳn xấu, tuy rằng hai đứa ở cạnh nhau nhưng sau khi lớn lên xa cách rất nhiều, cho bọn chúng thời gian bồi dưỡng cảm tình cũng tốt.”

      Dì Lan cũng vui mừng đồng tình: “Đúng, đúng, đúng là ý này.”

      Hôn của Lâm Hiểu cùng Bác Thần cứ như thế bị hoãn. biết có nên cảm tạ thầy tướng xem bát tự hay nên cảm tạ Lâm mẹ và dì Lan xem bát tự.

      Mặc dù tại ở thế kỷ 21, Lâm mẹ và dì Lan vẫn tin tưởng trước khi kết hôn phải xem bát tự. Hôm sau Lâm mẹ cùng Lâm ba ba xin phép nghỉ. Từ sáng sớm cùng dì Lan đit tới chỗ thầy tướng khác trong thôn cách khá xa xem lại bát tự, kết quả lần này có vẻ tốt hơn, thầy tướng bát tự hai người rất hợp nhau, đáng tiếc năm nay nhà trai gặp hạn nên kết hôn, nhà bên này lại việc gì.

      Lâm Hiểu chậm rãi tiêu hóa tin tức này, điều chỉnh cảm xúc chút, cuối cùng nhàng thở ra.

      Tối nay Bác Thần có cuộc họp. Đứng trước cửa nhà nghe thấy giọng của mẹ mình bên nhà Lâm Hiểu, hề do dự đẩy cánh cửa khép hờ vào.

      “Mẹ, dì Cầm.”

      Bác Thần vừa đến, dì Lan vội vàng đứng lên, vỗ vỗ trán : “Tối nay tôi còn chưa có làm cơm, về nhanh thôi.”

      Dì Lan vừa ra khỏi cửa, Bác Thần hướng mẹ con Lâm Hiểu cười cười, theo ra ngoài.

      Thời điểm ăn cơm tối, dì Lan còn bảo Bác Thần bưng tới non nửa bàn đồ ăn, người hai nhà được bữa náo nhiệt.

      Lâm Hiểu ăn xong cơm chiều rửa bát. Lại bị Lâm Mẹ gọi vào phòng giáo dục thông suốt tư tưởng, ý tứ đại khái muốn cần để ý, năm nhanh qua, nhân dịp này cùng Bác Thần tiếp tục gặp gỡ, tranh thủ khiến càng thêm thích mình.

      Lâm Hiểu vẫn bộ mặt than, vâng dạ đáp lại, vất vả chịu đựng cho tới khi Lâm mẹ nhắc nhắc lại hai, ba lần mới thả về phòng.

      Trở lại phòng, biết làm sao Lâm Hiểu cảm thấy thoải mái, phiền chán lăn giường vài vòng. Nửa giờ sau, chịu nổi, thay quần áo, cầm chìa khóa chuẩn bị xuống dưới mua chút đồ ăn vặt khao chính mình.

      Lúc này hơn 10 giờ, Lâm mẹ và Lâm ba ba ở trong phòng xem ti vi ra. Lâm Hiểu báo với hai người, im lặng ra ngoài.

      Phía dưới có cửa hàng bán đồ ăn vặt, Lâm Hiểu mua vài gói khoai tây chiên rồi chậm rãi trở về nhà.

      Tình huống của Bác Thần bên này cũng khác lắm, thậm chí còn bi kịch hơn. Mẹ chuyện với hơn 3 giờ rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Bác Thần quá buồn ngủ, vất vả mới nghe thấy tiếng chuông báo máy giặt giặt xong nên nhanh chóng xung phong nhận việc phơi quần áo.

      Trùng hợp là khi Bác Thần phơi quần áo vừa vặn nhìn thấy thân hình quen thuộc chậm chạp đến quầy ăn vặt, có chút yên lòng nhìn xuống dưới lầu. Đợi đến khi phơi xong quần áo, cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm Hiểu từ tốn lên.

      Bác Thần nhìn ôm trong lòng đống đồ ăn, có chút buồn cười nhưng nhớ tới hôn của bọn họ trong lòng lại lên vô số suy nghĩ. có điểm muốn biết, bé này rốt cuộc là do vui vẻ quá mua đống đồ ăn về ăn mừng hay do tâm tình nặng nề chuẩn bị bữa chè chén quá độ.

      Con ngươi đen lóe lóe, khỏi ban công, bước về phía cửa nhà.

      Lâm Hiểu cơ hồ từng bước lên lầu, còn thiếu chút nữa là vào trong nhà, lại thấy Bác Thần mở cửa đối diện đứng nhìn .

      Lâm Hiểu sửng sốt, có chút phản ứng kịp.

      Bác Thần cười cười, nhàng khép cửa lại, kéo Lâm Hiểu xuống dưới lầu. Hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân nhàng của hai người, sau đó bọn họ dừng lại ở cầu thang tầng trệt .

      Bác Thần chỉ xuống bậc thang, giọng với Lâm Hiểu: “Ngồi xuống , chúng ta chuyện.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :