1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới - Ái Phiêu Đích Dạ (65 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 60: Quyết tâm của dì Lan


      Lâm Hiểu mở to mắt. Tảng đá đè nặng trong lòng từ trước tới nay vậy mà ngờ chưa đến nửa giờ được giải quyết nhanh chóng. , năng lực của Bác Thần từ trước tới nay luôn là điều khiến sợ hãi, sợ có ngày khao khát trở thành người đàn ông thành tựu, nảy sinh dã tâm mưu tính tiền đồ. Tuy có thể đồng hành cùng , cùng nhau tiến lên nhưng việc này quá mệt mỏi, cũng hiểu biết nhiều lắm, mà chung quy cũng phải cuộc sống mình mong muốn. Bây giờ, có lời hứa của Bác Thần, thực an tâm.

      Hốc mắt Lâm HIểu có chút ẩm ướt, cảm giác ngực mình bỗng dưng được buông lỏng. ôm cổ Bác Thần cọ co, lại biết nên cảm ơn hay vui vẻ.

      Cho đến khi cảm xúc Lâm Hiểu ổn định, đưa lại sổ tiết kiệm cho Bác Thần. Bác Thần nhận lấy, nhìn vẻ mặt Lâm Hiểu vui mừng, hai mắt dù ẩm ướt nhưng vẫn rạng rỡ, trong lòng chợt cảm thấy mềm mại. Thực ra, tại cũng có nhiều dã tâm muốn nghiệp thành công. chỉ muốn cùng Lâm Hiểu sống vui vẻ nhưng lại sợ Lâm Hiểu để ý tới nghiệp người đàn ông của mình cho nên mới có màn vừa rồi. Cuối cùng cũng làm thất vọng, ít nhất lúc này hai bọn họ cũng có chút bất đồng nào. Về sau nhất định càng ngày càng tốt, cho dù có địa vị cao sang ngày ngày tiêu tiền như nước, cũng chẳng sợ có cách nào đem cho cuộc sống vật chất giàu sang.

      Lâm Hiểu sớm hiểu , tuy bởi vì muốn rời xa nhưng cũng tồn tại tư tâm. Lâm Hiểu biết chính mình, phải tự coi mình, mà quả là như thế. Bộ dáng đủ xinh đẹp, năng lực giỏi, bây giờ có thể coi như xứng với Bác Thần nhưng đến khi Bác Thần thành công, tự tin cũng được, buồn lo vô cớ cũng chẳng sao, nhưng chắc có thể cam đoan sau đó, còn có thể giữ vững vị trí của mình trong lòng hay , cam đoan tình cảm hai người có thể thuần túy tốt đẹp như bây giờ hay .

      phải tin tưởng Bác Thần mà bởi vì xã hội này chính là như thế. Ai cũng thể cam đoan có cái gì ngoài ý muốn phát sinh. Lúc này tình cảm thể lay chuyển, về sau lại có thể cùng sống cùng chết với người khác. Nếu có quá nhiều khả năng ngoài ý muốn như vậy, cũng muốn để Bác Thần tự mở công ty.

      Được rồi, mặc dù vậy nhưng dù mở công ty cũng đâu chắc chắn rằng nhất định luôn , nhưng ít ra tỉ lệ vẫn lớn hơn phải sao?

      Bác Thần nhìn sổ tiết kiệm trong tay rồi lại nhìn Lâm HIểu. Đến cuối cùng vẫn đem quyển sổ đặt trong lòng Lâm Hiểu : “Này cho em, mật mã là sáu số cuối số điện thoại nhà .”

      “Hả?! Lâm Hiểu từ trong suy nghĩ giật mình tỉnh lại, nhìn Bác Thần rồi lại nhìn quyển sổ tiết kiệm trong lòng, nhịn được bật cười, “ nên tự mình giữ , em còn chưa đến mức chưa gả vào mà nhúng tay vào tiền của .”

      Bác Thần che giấu, khoa trương giả bộ đau lòng muốn chết : “Em cứ cầm , mẹ cũng biết có nhiều tiền như vậy. Dù sao cũng mở công ty, em muốn mua cái gì cứ mua .”

      Lâm Hiểu cười, véo mặt Bác Thần : “Muốn mua cái gì mua sao? Sao em lại cảm thấy vì biết em động đến đồng nào trong này nên mới kiêng nể để em giữ như vậy!”

      Bác Thần xoa mặt, gục đầu sang bên. Khụ! dâu của càng ngày càng thông minh phải.

      Mặc kệ Bác Thần là đau lòng đến chết hay hoàn toàn sao cả mà đưa sổ tiết kiệm cho . Lâm Hiểu vẫn khách khí nhét sổ tiết kiệm vào túi áo.

      Có người cho tiền, đồ ngốc mới lấy!

      Giải quyết xong tảng đá lớn trong lòng lại thu hết tiền riêng của , mặc dù chưa rời khỏi công ty nhưng thời gian này vẫn nên cẩn thận tìm kiếm công việc khác. Đến khi hai người quyết định xong, lại thảo luận tới chuyện hẹn Ngô Tuấn Hạo làm buổi gặp mặt. Tóm lại, khó có cơ hội ra ngoài, Lâm Hiểu thực vô cùng chờ mong.

      Lúc ăn cơm tối ngày hôm sau, Lâm Hiểu được dì Lan giữ lại. vốn định ăn cơm xong theo gót Bác Thần vào trong phòng tiếp tục ngọt ngào nhưng dì Lan đột nhiên gọi lại, hiền hòa : “Hiểu nha đầu, con tới phòng dì, hai chúng ta tâm lát.”

      Lâm Hiểu nghi hoặc nhưng vẫn chút do dự theo dì Lan đến phòng bà. Mà Bác Thần ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hai người, vốn định bất chấp chạy theo nhưng lại bị dì Lan khách khí tống ra khỏi cửa, chỉ đành vuốt vuốt mũi bồi cha già xem tin tức.

      Phòng dì Lan và chú Lý, Lâm Hiểu rất ít khi đến. Ngày bé còn vào nhiều sau khi lớn lên căn bản chưa bước vào lần nào. Đèn trong phòng thực sáng , khiến khuôn mặt dì Lan ngồi giường cũng có chút mơ hồ. Mũi Lâm Hiểu ngửi thấy hương vị xa lạ, hơi có chút khẩn trương nhưng vẫn cố gắng ra vẻ tự nhiên làm theo chỉ thị của dì Lan, cùng ngồi xuống giường.

      Giọng của dì Lan cao thấp, đầu tiên bà tựa như người nhà kéo Lâm Hiểu lại gần hỏi: “Tiểu Thần tuần sau các con định chơi?”

      Lâm Hiểu gật đầu, tựa như bình thường cười : “Vâng ạ.”

      Dì Lan cười nhắc nhở: “Vậy hai con nhớ phải cẩn thận, thời tiết rất lạnh, nhất định phải mặc nhiều vào.”

      “Vâng.” Lâm Hiểu đáp, chờ dì Lan vào trọng tâm.

      Dì Lan lan man lâu, vẻ mặt bà ôn hòa, kéo tay Lâm Hiểu đặt vào giữa hai tay mình: “Hiểu nha đầu, dì hỏi qua thầy, ông ấy đến khi qua tết lịch, có thể chọn ngày tốt làm hôn lễ cho hai đứa.”

      Lâm Hiểu nghe đến đây, mặt nóng lên gật đầu đáp: “Vâng.”

      Dì Lan nhìn Lâm Hiểu bày ra dáng vẻ thẹn thùng vui mừng, bà vỗ về tay Lâm Hiểu, cười hỏi: “Hiểu nha đầu, lâu như vậy, con có bao giờ nghi ngờ tại sao dì vẫn luôn nghĩ mọi biện pháp tác hợp hai đứa ?”

      Mí mắt Lâm Hiểu nhướn lên trong mắt giấu nổi tò mò. Được rồi, tuy rằng từ ngày bé dì Lan đối với tốt lắm nhưng quả Lâm Hiểu vẫn luôn nghi hoặc. Từ khi bàn chuyên đương với Bác Thần tới nay, dì Lan đều rất nóng lòng, thậm chí có đôi khi Lâm Hiểu còn cảm thấy dì Lan nhiệt tình như vậy có hơi quá. Mặc dù có nghi ngờ nhưng Lâm Hiểu cũng lười truy tìm nguyên nhân. Chính là nghĩ tới, đêm nay dì Lan lại đột nhiên nhắc đến việc này với .

      Dì Lan nhìn vẻ mặt Lâm Hiểu liền biết nha đầu này quả thực cũng từng suy nghĩ đến vấn đề này. Bà mỉm cười, hai mắt nhìn chăm chú vào vách tường phía sau lưng Lâm Hiểu, có chút thất thần, như nhớ về chuyện cũ.

      “Hiểu nha đầu a, Tiểu Thần là đứa hiếu thuận, cũng là đứa có trách nhiệm với gia đình. Con cũng biết lúc trước dì từng bị ung thư tử cung, lúc ấy thằng bé vẫn ở thành phố S, biết được tin tức liền liều mạng chạy tới. Con biết lúc ấy dì trong phòng bệnh nhìn nó đột nhiên chạy tới, trái tim dì như nát ra. Con ngươi vốn đen láy nay bừng đỏ tơ máu, hai má lõm xuống, mỗi cũng khô nứt, cả người còn mấy lạng thịt, có bao nhiều tiều tụy có bấy nhiêu tiều tụy…Dì nuôi nó bao nhiêu năm, cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy bộ dáng ra hình người như thế của nó.

      Dì Lan vừa kể vừa giận dữ : “Sau đó dì hỏi nó, hỏi nó có phải xảy ra chuyện gì hay . Bộ dáng nó như vậy ràng là ăn uống gì suốt thời gian dài. Nhưng mà…nó cái gì cũng chịu , khăng khăng mình có việc gì, để dì an tâm chữa bệnh.”

      “Mặc dù nó nhưng dì cũng có thể đoán được phần nào. Nhất định thằng bé ở thành phố S gặp khó khăn, bị người ta bắt nạt. Nhưng mặc kệ nguyên nhân nào, dì và ba nó cũng có năng lực, dì lại càng thể làm được cái gì. Chuyện duy nhất có thể làm là buộc nó bên người, để người ta bắt nạt nó.” Dì Lan xong, hốc mắt bắt đầu ẩm ướt.

      “Nhưng con dì sinh ra, dì lại hiểu nó sao? Từ là đứa an phận, trung học muốn đọc sách, vất vả dì mới bức nó học đại học. Nhưng nó giận dì, suốt tám năm cũng chỉ trở về được vài lần. Lúc ấy nó cứ vậy du đãng bên ngoài, trong lòng dì khổ sở cũng dám ngăn cản. Cho đến khi lần ấy nhìn nó trở về với bộ dáng đó, dì liền quyết tâm, mặc kệ nó có đồng ý hay , dì nhất định buộc nó bên người. Nhưng lần này kỳ lạ, dì còn chưa mở miệng ép nó trở về, mà nó ngược lại tự chủ động đề xuất. Hiểu nha đầu, chờ đến khi con có con, con mới hiểu cảm giác của dì. Sở dĩ Tiểu Thần trở về, nhất định là vì dì a…”

      “Thằng bé về sau càng trở nên an phận, dì càng áy náy khó chịu. Có đôi khi dì nghĩ, khi trước dì thả nó ra để nó chịu gió mưa bên ngoài, rốt cuộc là đúng hay sai. Nhưng mặc kệ thế nào, dì cũng thể để nó mình ở bên ngoài lần nữa vất vả chịu khổ. thực, bắt dì mỗi ngày nhìn bộ dáng nó suy sụp, dì cũng chịu nổi. Dì thể làm nổi cái gì, cũng muốn buông nó ra, chỉ có thể tận tậm tìm cho nó tốt. Đàn ông mà, có vợ con tự nhiên an ổn thôi. Nhất là có được người vợ tốt, cuộc sống sau này của nó nhất định kém gì so với người nhà giàu nhiều tiền.”

      tới đây, dì Lan nhìn Lâm Hiểu, ánh mắt bà hiều hòa: “ tại xem ra, suy nghĩ của dì chút cũng sai.”

      Lâm Hiểu vẫn nghe dì Lan chuyện chợt giật mình, phục hồi tinh thần : “Dì Lan, dì cần áy náy, Bác Thần là tự nguyện ở lại, có thể ở bên hai người tận hiếu, ấy thực ra rất vui vẻ.”

      Dì Lan nở nụ cười, vuốt tóc Lâm Hiểu: “ Nó dối đó, còn phải bởi vì cuối cùng nó cũng tìm được hợp ý, mới có thể hoàn toàn buông xuống tâm tư xông pha bên ngoài sao.”

      Lời này khiến Lâm Hiểu cao hứng nhưng dám thể ra bên ngoài: “Dì Lan, nếu lời này để Bác Thần nghe được, ấy nhất định đau lòng.”

      Dì Lan cười, bà tiếp tục hiền hòa với Lâm Hiểu: “Dì nghe nó định tìm công việc mới, chắc bởi vì công việc tại tiền lương thấp, về sau sợ cuộc sống khổ sở?”

      “Ách…” Lâm Hiểu biết nên trả lời thế nào mới tốt.

      Thực ra dì Lan cũng đợi Lâm Hiểu trả lời, bà đứng lên lấy từ trong ngăn tủ tập giấy, đưa cho Lâm Hiểu: “Hiểu nha đầu, dì cũng phải loại người keo kiệt. Đến khi hai đứa kết hôn, mấy gian cửa hàng dì đều đổi sang tên Tiểu Thần rồi giao cho hai đứa, đến lúc đó các con cứ cách thời gian lại thu tiền thuê nhà. Mặc dù thể nào tiêu tiền như nước nhưng con có thể yên tâm, hai đứa nhất định phải vì tiền mà sầu lo. Cho nên, con khuyên nhủ Tiểu Thần, cần vất vả tìm công việc mới được ?”

      Lâm Hiểu nghe đến đó liền ngây ngốc, chỉ có thể hàm hồ đáp ứng.

      Lâm Hiểu tiếp tục nghe dì Lan về chuyện lúc trước, là bà thiếu con mắt nhìn, bà còn đối xử tốt với Lâm Hiểu. (Chuyện của Lâm mẹ với Dương Văn Tùng ấy)

      , dù Lâm Hiểu có phóng khoáng, đối với việc lần đó thái độ bo bo giữ mình của dì Lan cũng khiến chạnh lòng. Nhưng khi biết áy áy của bà với Bác Thần, Lâm Hiểu có thể hoàn toàn tha thứ.

      Dì Lan thương Bác Thần, thậm chí là quá thương.

      Hàn huyên nửa ngày, dì Lan mới hết những điều mình cần , bà cùng Lâm Hiểu ra khỏi phòng.

      Vừa mới ra, Bác Thần đón sẵn. Dì Lan ngăn cản hai người thân thiết, chỉ thầm “Xú tiểu tử”, rồi làm chuyện của mình.

      Bác Thần kéo tay Lâm Hiểu vào phòng mình, sau đó đóng cửa lại ôm hỏi : “Mẹ gì với em?”

      tên đàn ông như hỏi thăm chuyện của phụ nữ, thấy xấu hổ sao?!” Lâm Hiểu liếc trắng mắt, tính cho biết.

      Bác Thần ngây ngô cười vài tiếng, cũng muốn tìm hiểu nhưng gần đây xảy ra chuyện gì, hành động của mẹ già nhà mình khiến thực lo lắng. Bất quá thái độ Lâm Hiểu đối với vẫn khác, kia nhất định phải chuyện gì bổng đánh uyên ương, khi thế cũng sao.

      Cùng Bác Thần ngọt ngào chuyện, thời gian cũng khá muộn, Lâm Hiểu liền trở về nhà.

      Tuy biểu của cùng với bình thường khác nhưng vừa vào phòng liền ghé lên giường ngẩn người.

      Ý của dì Lan là việc Bác Thần tìm công việc mới quan trọng. Nhưng rốt cuộc việc này có quan trọng ? Lâm Hiểu vẫn thể nào quyết định.
      tart_trung thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 61: đương vụng trộm


      Trong lòng Lâm Hiểu suy nghĩ mông lung, buổi tối ngủ cũng an ổn, cho đến nửa đêm đột nhiên vì muốn vệ sinh mà tỉnh lại rồi tiếp tục suy nghĩ đến chuyện công việc của Bác Thần, sau đó cảm thấy mình thực ngốc. Cũng đâu phải tìm công việc mới, Bác Thần tự mình quyết định là tốt rồi, khuyên cái gì mà khuyên.

      Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu hạ quyết tâm, lo lắng lựa chọn của nữa. Sau đó ư? Từ nửa đêm trở ngủ rất ngon.

      Ngày hôm sau tan tầm Bác Thần đón Lâm Hiểu về nhà. Lâm Hiểu nghĩ đến chính mình lâu ăn cơm Tây, đột nhiên nổi lên khát vọng. Vừa mới thành phố S nơi đến ăn cũng tiêu tiền như nước, Lâm Hiểu đồng dạng lây dính “thói quen” này. Vốn còn có ý giúp đỡ Bác Thần tiết kiệm tiền nhưng cứ nghĩ đến cất giấu hơn 50 vạn trong người, mặc dù có cố ép mình tiết kiệm nhưng vẫn nhịn được muốn phóng túng hưởng thụ chút, rồi bị cái thói hư tật xấu này ngừng thúc giục.

      Lâm Hiểu đề nghị gì Bác Thần đều nhất nhất phục tùng. để Lâm Hiểu gọi điện thoại về nhà tiếng sau đó chở Lâm Hiểu đến nhà hàng sang trọng ăn cơm tây.

      Uống ngụm rượu vang , Lâm Hiểu nhịn được cười đến ngọt ngào. Ngày trôi qua như vậy, thực rất tốt.

      Bác Thần, xác định phải tìm công việc mới sao?” Lâm Hiểu đặt ly rượu xuống, ngước mắt nhìn .

      “Tìm chứ, giờ ngẩn ngơ trong công ty, bên trong đều là con cháu trong tộc, sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện, còn bằng sớm chạy lấy người.” Bác Thần đáp.

      “Vâng.” Lâm Hiểu lên tiếng, trong đầu định đem chuyện dì Lan đưa khế ước nhà đất cho hai người ra nhưng Lâm Hiểu theo bản năng nuốt vào bụng. Bác Thần đâu phải loại người cắn vào vốn ban đầu của ba mẹ, nếu đem lời này ra, nhất định vui.

      Trong lòng Lâm Hiểu suy nghĩ vòng, cuối cùng cho nụ cười xán lạn: “Em tin , lấy năng lực của , mọi chuyện tuyệt đối thành vấn đề.”

      Bác Thần nhìn Lâm Hiểu vừa rồi trầm mặc lâu, biết cũng suy nghĩ rất nhiều, ngược lại cười an ủi: “Em đừng lo lắng, tìm những công việc xã giao nhiều đâu.”

      Nghe Bác Thần thế, hai mắt Lâm Hiểu sáng rực lên, vội vàng gật đầu.

      “Vậy tính khi nào bắt đầu?”

      “Ân…Việc này vội.”

      chuyện phiếm lúc, bít tết chỉ chốc lát sau được đem lên, hai người hưởng thụ bữa tối lãng mạn, sau đó mỹ mãn trở về nhà.

      Đêm nay đại khái lại biết tốt xấu trước khi ngủ còn uống nước , hơn nửa đêm Lâm Hiểu lại vì muốn vệ sinh mà tỉnh lại. Lâm Hiểu hấp tấp chạy vào toilet, ngáp mấy cái rồi trở về phòng. ghé vào giường nhưng chút cũng buồn ngủ.

      Lâm Hiểu cố gắng nhắm mắt lại, trằn trọc nửa giờ, bất chợt “Oành” tiếng rời giường. ôm lấy cái chăn ấm áp, rốt cuộc thừa nhận chỉ tại ý nghĩ sinh động quá độ của mình mà mất ngủ.

      Lâm Hiểu theo thói quen cầm điện thoại di động ở đầu giường xem thời gian. Thực ra vẫn chưa quá muộn, còn chưa đến 1 giờ sáng. Lâm Hiểu ngủ được, lại nghịch di động giết thời gian. Điện thoại di động này mua từ rất lâu rồi, đại khái là gần hai năm trước, bởi vì tiện ích so với điện thoại bây giờ kém rất nhiều nên Lâm Hiểu thích. Lâm Hiểu rối rắm nghĩ chỉ có thời điểm nghịch điện thoại mới nhớ đến điện thoại của bây giờ vẫn chưa có mua.

      Lâm Hiểu mở hộp thư, nhíu nhíu mày, tùy tay gửi tin nhắn:

      [ còn chưa mua điện thoại với em.]

      Tin nhắn này viết ra hoàn toàn chưa được lý trí kiểm định, cũng chút lo lắng nào về vấn đề thời gian linh tinh… Tóm lại nhớ ra viết, sau đó cứ thế mà gửi thôi.

      Lâm Hiểu nghĩ tới chỉ thời gian ngắn sau nhận được tin đáp lại nhưng lại hề đề cập tới câu trả lời.

      [còn chưa ngủ?]

      Ngắn ngủn ba chữ, Lâm Hiểu muốn phun máu. Có điều gì vui hơn việc mình nửa đêm mất ngủ, đột nhiên biết người quan trọng nhất với mình cũng giống vậy ngủ.

      Lâm Hiểu cần nghĩ ngợi liền trực tiếp gọi điện thoại qua. Bác Thần như dự kiến, nhận điện thoại rất nhanh.

      “Sao còn chưa ngủ?” Lâm Hiểu mở miệng chất vấn trước.

      “Khụ, xem bóng đá.” Bác Thần đáp.

      Nghe đến đây, khóe miệng Lâm Hiểu giật giật, có chút thể lí giải.

      “Xem xong rồi?” Lâm Hiểu hỏi tiếp.

      “…Vừa mới bắt đầu.”

      Trận bóng ở bên kia trái đất mới bắt đầu, đúng là…Lâm Hiểu cào tóc, biết vì sao cảm thấy vô cùng công bằng. Có người thức đêm bởi vì xem bóng đá, có người ràng muốn ngủ lại ngủ được.

      Tầm mắt Lâm Hiểu dừng trần nhà, đột nhiên giật mình, nhịn được cong khóe miệng, tận lực làm nũng: “ Bác Thần, em ngủ được…rất đơn…”

      Nháy mắt sau Lâm Hiểu nghe bên kia truyền đến tiếng uống nước, khống chế được bị chọc cười. nằm giường thống khoái nở nụ cười sau lại cố gắng khống chế ý cười của mình tiếp: “ Bác Thần, chỉ ngủ thôi à? tính chơi với em sao…” Lâm Hiểu suy nghĩ nửa ngày, trùm chăn lên che khuôn mặt nóng bừng cố gắng thẹn thùng , “Chơi điện thoại “sắc tình” ?”

      Vì thế, trong nháy mắt Lâm Hiểu lại nghe tiếng bên kia sặc nước, ôm bụng cười, nghe giọng trầm thấp của Bác Thần ở bên kia truyền tới: “Em làm sao lại biết nhiều thể loại chơi linh tinh như vậy?”

      Lâm Hiểu ho vài tiếng: “Ai cần lo?!”

      Lâm Hiểu vừa rồi là nhất thời muốn trêu đùa, tuy phải mong muốn gì nhưng vẫn là có chút. Nghe Bác Thần thế, thấy cũng ngượng ngừng, “Được rồi, xem bóng đá của , em cố gắng ngủ của em.”

      Nghe thấy tiếng đáp của Bác Thần, Lâm Hiểu liền ngắt điện thoại.

      Bây giờ, so với lúc trước nhàm chán nghịch điện thoại lại càng chán nản hơn.

      Bác Thần đặt điện thoại sang bên, nhìn chằm chằm màn hình máy tính hồi lâu nhưng đầu óc vẫn suy nghĩ lung tung tới các loại…Được rồi, trừ bỏ hình ảnh hạn chế trẻ em ra còn có thể trông cậy vào nghĩ cái gì khác sao.

      Bống dưng, Bác Thần tắt máy tính, rốt cuộc tỉnh ngộ! Trận bóng ngày mai có thể xem được nhưng cơ hội như vậy mà đánh mất biết bao giờ có lại! Lâm Hiểu phải ngày nào cũng ngủ được!

      Bác Thần cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Hiểu.

      Lâm Hiểu bên kia nổi lên cơn buồn ngủ, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức khiến cơn buồn ngủ của lần nữa tan biến mất, buồn bực nghe điện thoại: “Làm sao vậy? Quấy rầy em ngủ.”

      Giọng của Bác Thần có chút nghiêm túc: “ phải em mình đơn ngủ được sao?”

      Lâm Hiểu thiếu chút nữa bị chọc cười, mím môi để mình cười ra tiếng, hồi lâu sau mới nhàn nhạt đáp: “Có liên quan gì tới ?”

      dậy rồi, làm người của em, để em mình như vậy là được.” Bác Thần xong lại tiếp tục chân chó dụ dỗ, “Nếu giúp em giải quyết đơn?”

      Lâm Hiểu “Xì” tiếng, còn chưa mở miệng đáp lại nghe Bác Thần trước: “Điện thoại gì miễn, chúng ta làm luôn.”

      Lâm Hiểu kinh ngạc, vẫn đáp lời, tiếp tục ha ha cười.

      Bác Thần ngừng chút, bỉ ổi cười vài tiếng, hạ thấp giọng : “Vợ ngoan, mẹ em ngủ chưa? Mở cửa ra, chúng ta vụng trộm?”

      Lâm Hiểu nghe như vậy, hai vai dựng thẳng hơn nửa ngày mới trấn an cảm xúc của mình. ngồi dậy, cầm quần áo mặc lên người, đáy mắt mang theo ý cười thấp giọng hỏi: “ tới , nhớ mang theo chìa khóa, em mở cửa cho .”

      Bác Thần vừa lòng ngắt điện thoại, nhanh chóng cầm theo chìa khóa, rón ra rón rén ra ngoài.

      Việc đầu tiên Lâm Hiểu làm là dán lỗ tai lên cửa phòng Lâm mẹ, nghe thấy tiếng ngáy của bà an tâm, nhàng thở ra rồi tiếp tục lén lút chạy ra ngoài mở cửa.

      Chuyện kích thích này khiến hai mắt Lâm Hiểu sáng rực rỡ.

      Lâm Hiểu chậm rãi mở cửa ra, liền thấy Bác Thần đứng trước cửa nhà vặn vặn khóa cửa. xoay người nhìn thấy Lâm Hiểu, mặt liền nở nụ cười xấu xa.

      Lâm Hiểu bĩu môi, nhưng tay vẫn kéo vào trong nhà.

      Bên ngoài độ ấm so với trong phòng thấp hơn nhiều, Lâm Hiểu kéo Bác Thần vào sau đó cũng cẩn thận khóa chặt cửa.

      Phòng khách tối đen như mực, chỉ có bóng đèn ngủ phát ra ánh sáng mỏng manh đủ nhận biết đồ đạc trong phòng, Lâm Hiểu quay lại nhìn Bác Thần vẫn đứng bên chờ.

      Lâm Hiểu cần suy nghĩ liền kiễng mũi chân ôm cổ Bác Thần, ngửa đầu hôn , Sau đó chính mình lại cảm thấy cảnh tượng bây giờ buồn cười, nhịn được nở nụ cười vài tiếng. Bác Thần đồng dạng ôm , vuốt sói nhanh nhẹn hướng vào trong quần áo Lâm Hiểu.

      Lâm Hiểu vội vàng rút tay ra, trừng mắt liếc cái : “Gấp như vậy sao?!”

      “Đây phải phối hợp với em sao?” Bác Thần da mặt dày đáp.

      Lâm Hiểu véo cái, nhưng nơi này thực thích hợp làm gì nhiều nên chỉ có thể giữ chặt tay Bác Thần, kéo vừa vừa nhanh bước vào phòng.

      Đến khi đóng cửa, Lâm Hiểu mới nhàng thở ra. Bác Thần tay đặt lên mặt cửa, tay nhàng xoa xoa mềm mại của .

      mặc nội y là thuận tiện.”

      Bác Thần vừa xong câu này, liện nhận ngay cái giẫm của Lâm Hiểu. cũng hoàn toàn để ý. đánh của , “làm” của . Vừa muốn thân thân vừa muốn cởi đồ, làm sao còn có thời giờ kêu đau.

      Lâm Hiểu bị o ép, chỉ có thể phụ giúp , nhàng thở gấp: “Lạnh chết, đừng cởi ở chỗ này.”

      Bác Thần hiểu ý nên ôm đưa lên giường, kéo chăn bông trùm lên sau đó đặt ở dưới thân.

      Có tiếng thở dồn dập, tiếng đàn ông hô hấp thô suyễn phối hợp cùng chiếc giường rung động, tất cả hé ra đôi nam nữ vụng trộm ngọt ngào.

      Đợi đến khi o ép xong, Lâm Hiểu mơ mơ màng màng tiếc hận. Tại sao bây giờ mới phát ra phương pháp đương vụng trộm này?! ràng nên sớm làm thế rồi!
      tart_trung thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 62: Bị phát


      Ngày hôm sau phải làm, năm giờ sáng Bác Thần bò dậy rời khỏi giường để về nhà. Lâm Hiểu tiễn sau đó tiếp tục mệt mỏi ngủ bù.

      Ngủ thẳng đến bảy giờ, Lâm Hiểu mới mơ mơ màng màng rời giường, chuẩn bị mọi thứ rồi ra ngoài gặp Bác Thần. Sau đó chính là tranh cãi ngừng, rồi cùng làm.

      Hai người trước sau đều ngọt ngào như mật. Vốn hôm nay là ngay yên ả tốt đẹp nhưng chỉ đến khi Lâm Hiểu về nhà mà thôi.

      Đến khi Lâm Hiểu về nhà, Lâm mẹ vẫn ở phòng bếp bận rộn. Bà chuẩn bị xong đồ ăn rồi sắp sẵn lên bàn. Lâm Hiểu ngồi xuống bàn ăn cơm sau đó vụng trộm dùng đũa gắp trước đồ ăn.

      Lâm mẹ ra, đưa cơm tới trước mặt Lâm Hiểu. Lâm Hiểu gọi tiếng “mẹ” nhưng hơn nửa ngày sau mới nghe thấy tiếng trả lời.

      Tình huống này khiến Lâm Hiểu cảm thấy có điểm thích hợp. nhìn bát cơm trắng trẻo trước mặt lại nhìn về phía mẹ già sắc mặt đen thui, dự cảm tốt càng trở nên ràng.

      Thái độ của Lâm mẹ với rất quỷ dị, hơn nữa nhìn sắc mặt này, nhất định là có chuyện sắp xảy ra.

      Lâm Hiểu ho tiếng, cẩn thận mở miệng hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

      Lâm mẹ ngẩng đầu nhai mấy miếng cơm sau đó dùng giọng lạnh nhạt đáp: “Ăn cơm nhanh lên.” Ăn xong tính sổ!

      Trái tim Lâm Hiểu đập thình thịch. Thấy Lâm mẹ vẫn tiếp tục ăn cơm, cũng thêm gì nữa, cúi đầu chột dạ ăn cơm tối.

      Lâm Hiểu cũng đoán được chuyện gì sắp xảy ra, trong lòng buồn bã.

      Cơm nước xong, liền cười nịnh nọt: “Mẹ, để con rửa.”

      Lâm mẹ hừ tiếng: “Rửa bát xong đến phòng mẹ, mẹ chờ con.

      Lâm Hiểu đen mặt, rửa bát cho đến khi còn nhiễm hạt bụi nào. Nhưng vẫn thể nào chậm trễ nữa, việc gì đến phải đến.

      Lúc Lâm Hiểu bước vào phòng Lâm mẹ, Lâm mẹ thấy vào liền tắt ti vi.

      Lâm Hiểu cẩn thận gọi: “Mẹ.”

      Lâm mẹ tức giận nhìn con nhà mình, cố gắng đè nén giọng : “Con còn biết mẹ là mẹ con! Con xem, đêm qua ngủ con làm cái gì?”

      Quả nhiên…

      Lâm Hiểu vặn vặn ngón tay, cúi đầu.

      Lâm mẹ nhìn con như vậy lại càng giận: “Con, đồ nha đầu ngốc! Mẹ con cũng phải người ngu ngốc, các con cũng lớn rồi nhưng cả hai sắp kết hôn, có chuyện gì thể để sau khi kết hôn làm. Nếu con cẩn thận có thai, như vậy giá trị của con rớt xuống thảm hại! Con có biết con ngốc lắm !”

      Lâm Hiểu ngẩng đầu, giọng : “Chúng con có dùng biện pháp an toàn.”

      Lâm mẹ nghe đến đó thở dài nhõm, khuôn mặt cương cứng cũng thả lỏng hơn nhưng vẫn chưa thể tha tội được, vì thể bà tiếp tục: “Con phải biết rụt rè, càng dễ dàng có được mới có thể càng quý trọng. Con nhàng để đàn ông tiến vào, con xác định nó nghĩ con là đứa tùy tiện rồi khinh thường con sao?”

      Bị lời của Lâm mẹ dọa sửng sốt, Lâm Hiểu yên lặng nhưng lát sau lại ngẩng đầu kiên định trả lời: “ Bác Thần phải người như thế.”

      Lâm mẹ ngẩn ra, há mồm muốn cái gì lại thở dài hơi: “Mẹ là người mơ hồ, biết nên dạy con cái gì. Hai con sắp kết hôn ngọt ngào với nhau, tin nhau đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng mà Hiểu nha đầu, mẹ tuy có tư cách con nhưng vẫn khuyên con câu, làm người phải để lại đường lùi cho mình.”

      Lâm Hiểu nghe đến đó lại nhu thuận nhìn Lâm mẹ, chờ bà tiếp.

      “Hôn nhân a, phải bây giờ các con nhau mà có thể ở cùng nhau cả đời. Rất hiếm người nhau đến tận xương tủy có thể kết hôn với nhau, cuối cùng so với những người có tình cảm mà kết hôn còn kém bền vững hơn, con có biết vì sao ?”

      “Bởi vì càng nhau càng thể dễ dàng tha thứ cho nhau. Đặc biệt là con , nếu đối phương làm chuyện có lỗi với mình, cảm thấy như trời đất sụp đổ, thể chấp nhận được. Bác Thần là đứa trẻ tốt, mẹ cũng biết nó là đứa có trách nhiệm với vợ con, con tin tưởng nó đối với con tốt đương nhiên phải chuyện gì xấu. Nhưng con cũng thể tin tưởng toàn bộ vào nó. Mọi chuyện đều phải lưu lại cho mình phần lý trí, nếu , gặp phải việc dễ dàng tha thứ liền cảm thấy nát ruột nát gan, cuộc hôn nhân này có cũng được có cũng chẳng sao, thậm chỉ ngay cả sống cũng cảm thấy ý nghĩa, vậy tuyệt đối được, con có hiểu ?”

      Dù con rể có yên tâm thế nào nhưng thấy trái tim con mình đều chỉ treo lên mình người đàn ông, Lâm mẹ hẳn rất lo lắng?

      Lâm Hiểu biết ý của Lâm mẹ, mỉm cười ôm Lâm mẹ kiên định : “Mẹ, con là do mẹ nuôi lớn, những lời này của mẹ thực miệt thị chỉ số thông minh của con rồi.”

      Lâm mẹ véo mặt Lâm Hiểu, phụng phịu : “Mẹ chính là lo lắng cho con. Con có biết mẹ vất vả thế nào mới nuôi được con . Con bây giờ, ai mà chẳng nửa tâm nửa giữ lại cho mình, con cứ rút gan rút ruột ra như vậy, mẹ thấy mà lo lắng.”

      “Nào có?” Lâm Hiểu bên làm nũng bên cọ cọ mẹ già nhà mình.

      “Con khỉ này!” Lâm mẹ gõ trán Lâm Hiểu, tiếp, “Năm sau là đến hôn lễ của hai đứa rồi, con còn gấp như vậy!”

      Lâm Hiểu chỉ ngây ngô cười cũng phản bác.

      “Nhưng mà trước khi hôn lễ diễn ra, mẹ cấm con được cùng Bác Thần điên long đổ phượng!” Lâm mẹ trực tiếp đánh thẳng vào Lâm Hiểu ngây ngô cười khiến trong nháy mắt đông cứng.

      Điên long đổ phượng? Mẹ già nhà mình gần đây hay xem phim truyền hình cung đấu, ngôn ngữ chuyện cũng đạt đến trình độ văn hóa cao!

      Lâm Hiểu vừa mới nghĩ tới chuyện này lát sau mới phát mẹ nhắc đến cái gì, nhịn được cầu xin: “Mẹ…” Mẹ sao có thể nhẫn tâm như vậy.

      Lâm mẹ thối ngụm, thèm để ý phản ứng hèn mọn hiếm thấy của Lâm Hiểu: “Ba con cả năm cả tháng trở về mẹ đều nhịn được, bây giờ muốn con nhịn hai tháng con lại nhịn được?!”

      Lâm Hiểu nhìn Lâm mẹ hồi lâu, cuối cùng vẫn vô lực phản bác, chỉ có thể cúi đầu vặn vẹo ngón tay.

      Lâm mẹ nhìn bộ dáng Lâm HIểu, sắc mặt thoáng hòa hoãn sau đó bà cười chân thành : “Tóm lại cứ quyết định như vậy.”

      Lâm Hiểu cắn chặt môi dưới cuối cùng vẫn đành gật gật đầu.

      Mẹ già nhà chắc là tư tưởng truyền thống nổi lên, cảm thấy để cục cưng nhà mình gả cho người ta cam tâm, cảm thấy chưa kết hôn liền tùy tiện làm mấy chuyện như vậy là phù hợp với truyền thống đạo đức tổ tông lưu lại. Nhưng việc này chính Lâm Hiểu có muốn phản bác cũng biết làm sao phản bác. Cùng mẹ già thảo luận vấn đề đỏ mặt tía tai này rất…Lâm Hiểu làm được.

      Khụ, dù sao cứ đồng ý trước , mẹ làm sao có thể ngày ngày 24/24 giờ trốn ở chỗ nào theo dõi được?!

      Lâm Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy có lí. Cái khác , hai ngày cuối tuần này, Lâm Hiểu còn ra ngoài chơi cùng Bác Thần.

      Lâm mẹ sau khi biết cắn răng, trừng mắt nhìn con mình, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Trong lòng Lâm Hiểu cười trộm, mặt chỉ có thể vờ như để tâm. Thứ năm này, chuẩn bị hành lý đầy đủ sau đó năn nỉ nửa ngày trời mới có thể cùng Bác Thần lên xe .

      Lâm mẹ ở trong phòng nhìn chằm chằm Lâm Hiểu chuẩn bị đồ đạc. Chờ đến khi sắp xếp xong hết, bà mới nghiêm mặt đưa cho túi nilon đen rất to, sau đó cái gì cũng trở về phòng.

      Lâm Hiểu đứng cạnh túi hành lý nghi hoặc mở túi ra, nhìn thấy bên trong có năm sáu cái hộp , ngón tay cứng đờ, biểu tình mặt hoàn toàn vặn vẹo.

      Mẹ già quá coi thường ! Mấy thứ này còn thừa rất nhiều! chuẩn bị đầy đủ hết rồi!

      Mặc kệ trước khi ra ngoài xảy ra rất nhiều chuyện “囧囧 khó ” , ngày hôm sau Lâm Hiểu vẫn cùng Bác Thần tới biệt thự của Ngô Tuấn Hạo, bắt đầu chuyến chơi của hai người.

      Hầu hết mọi người ở đó đều biết Bác Thần mà trong đó Lâm Hiểu chỉ biết mình Ngô Tuấn Hạo, nhìn mấy tên đàn ông xưng huynh gọi đệ, chào hỏi nhau nhiệt tình, chỉ mỉm cười đứng bên. lâu sau, Bác Thần kéo Lâm Hiểu tới giới thiệu với bạn bè , vì thế xưng hô trong nháy mắt liền biến thành “chị dâu, chị dâu”, Lâm Hiểu nghe xong cảm thấy quái dị.

      Nhưng loại cảm giác này rất nhanh thích ứng. Lâm Hiểu và Bác Thần ở bên nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bước vào vòng tròn bạn bè của . Mặc dù bởi lí do tính cách, Lâm Hiểu có chút được tự nhiên nhưng cảm giác vào thế giới người đàn ông của mình, rất tốt. Hơn nữa cũng có vài người trong đó là nữ, Lâm Hiểu là người hiền hòa nên dung nhập rất nhanh.

      Hai ngày chơi thực ra cũng dài, xoàn xoạt tiếng trôi qua mất rồi.
      tart_trung thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 63: Lựa chọn khó khăn


      chơi đến vui vẻ, Lâm Hiểu biết những ngày kế tiếp của thê thảm đến vậy.

      Lúc trở về gần rạng sáng, Lâm Hiểu và Bác Thần đều tự trở về ngủ, ngày mai còn phải làm.

      thực tế, trước khi chơi, Lâm mẹ nhắc qua Lâm Hiểu nên hạn chế tiếp xúc với Bác Thần. Lâm Hiểu vờ nghe theo nhưng nào ngờ Lâm mẹ lại thực hành .

      Buổi tối, khoảng bảy tám giờ, Lâm Hiểu rảnh rỗi, theo thói quen định sang bên nhà Bác Thần. Nhưng lại bị Lâm mẹ quát: “Lúc trước đáp ứng mẹ cái gì, còn muốn đến nhà nó sao.”

      Trước khi chơi, Lâm mẹ tuy cũng như hổ rình mồi ở bên nhìn nhưng còn chưa đến mức hạn chế hành động của Lâm Hiểu. nghĩ tới lần này ra ngoài lại khiến Lâm mẹ trở nên khó chịu, đem suy nghĩ của mình chuyển thành hành động.

      Trong lòng Lâm Hiểu run rẩy, chỉ có thể mềm mại làm nũng: “Mẹ~! Mẹ tội gì phải vậy, mẹ cũng đâu phải đồng ý hai bọn con kết hôn, trước khi kết hôn còn hạn chế như vậy cũng đâu có nghĩa gì?”

      Lâm mẹ nhíu mày, quan tâm con làm nũng, tức giận : “ được ! Ai biết hai đứa ở bên kia làm gì, con chưa gả, nếu để người ta chế giễu chỉ có khổ.”

      Lâm Hiểu thể nào hiểu nổi mẹ già nhà mình. Mặc kệ có vây quanh bà làm nũng đến mức nào, Lâm mẹ chút cũng nể tình, cho là cho.

      Mà thế cục lại hướng về Lâm mẹ có lợi. Lâm mẹ mở cửa hàng tạp hóa, mỗi ngày buổi tối về nhà Lâm Hiểu phải đến ăn cơm ở đó với Lâm mẹ, cơm nước xong chỉ có mình Lâm mẹ. Tuy bà gì nhưng Lâm Hiểu càng thể để Lâm mẹ mình nhàm chán trong cửa hàng, cho nên chỉ có thể bồi ở đó.

      Cửa hàng tạp hóa buổi tối có nhiều khách lắm nhưng vẫn mở. Lâm Hiểu thường xuyên đứng trong cửa hàng cảm thấy thực phiền chán mà Lâm mẹ thấy con như vậy, trực tiếp nhìn.

      Hành động của Lâm mẹ, đương nhiên có khổ tâm của bà. Lâm Hiểu tính tình thẳng thắn, thuần nhất, mà bà cũng nhìn thấu con . Đối với đàn ông, hoặc là ai có thể tiến vào lòng hoặc ngược lại là chỉ người mà có thể chiếm lấy toàn bộ trái tim Lâm Hiểu. Cho tới giờ, từ thời kỳ niên thiếu đến khi trưởng thành tốt nghiệp đại học rồi làm, Lâm mẹ thấy ràng, Lâm Hiểu là loại người ngày ngày đều đúng giờ về nhà, cho dù có bạn trai cũng có chuyện gì làm để giết thời gian. Con vẫn luôn với bà nó cầu gì cả nhưng thực tế cầu của nó đối vời đàn ông đều rất khắt khe. Con bé hay suy nghĩ, rất nhiều thời điểm, chuyện với người khác giới chỉ cần vài câu hợp ý, lọt vào mắt rốt cuộc mãi mãi cũng chấp nhận được.

      Nhiều năm như vậy, Bác Thần có thể trở thành người duy nhất lọt vào mắt Lâm Hiểu, cũng là duyên phân.

      Nhưng duyên phận là chuyện, khiến con thể ỷ lại vào mình con rể lại là chuyện khác. Tuy Lâm mẹ phải người nhanh nhạy nhưng trong lòng bà cũng có những tính toán của mình.

      Lâm Hiểu cúi đầu vào trong phòng. Tuy Lâm mẹ hạn chế cùng Bác Thần gặp mặt nhưng chuyện điện thoại vẫn thể nào ngăn cản được. Vì thế Lâm Hiểu mau lẹ rút điện thoại, thuần thục gọi cho Bác Thần.

      “Uy, làm gì?” Lâm Hiểu thấy nhận điện thoại, liền mở miệng hỏi trước, cả người lười biếng ghé vào giường.

      tìm tư liệu về công ty quảng cáo A”. Bác Thần ngồi trước máy tính, vừa gõ bàn phím vừa trả lời Lâm Hiểu.

      Lâm Hiểu giả khóc vài tiếng rồi : “Mẹ em cho em tìm .”

      Bác Thần nhịn được cười vài tiếng, lúc lâu sau mới đáp: “Nhớ đến thế à, lúc đón em phải gặp mặt rồi sao?”

      Lâm Hiểu tức giận: “ qua 3 giờ rồi!”

      Bác Thần lại cười tiếp, sau đó với Lâm Hiểu: “Em cứ ngoan ngoãn ở nhà cùng mẹ, gần đây rất bận, chờ đến khi xong việc, qua bên kia giải cứu em được ?”

      Lâm Hiểu vui tươi hớn hở đáp: “Được, hoặc là thuyết phục mẹ em, hoặc là đổi thành buổi tối hàng ngày đều phải sang đây.”

      Khóe mắt Bác Thần cong lên: “Được được, chờ xong việc nhé. Nào vợ , đến, hôn cái.”

      Lâm Hiểu phối hợp hôn cái, hai người lại chuyện thêm vài câu, mới ngắt điện thoại.

      Lâm Hiểu nhàn đến vô , tiếp tục lên mạng xem phim. Phim vừa bật lên liền phát ra tiếng cười, hưởng của nó vang vọng khắp phòng nhưng Lâm Hiểu cứ nhìn như vậy, thể nào cười theo, thậm chí đến xem cũng làm được. nhíu mi, cảm giác vô cùng phiền chán.

      Lâm Hiểu xoa xoa thái dương, nhìn hình ảnh hai mắt mình màn hình máy tính.

      cảm thấy bản thân mình có cái gì đó đúng nhưng lại đúng chỗ nào. tùy tay cầm điện thoại lên muốn gọi cho Bác Thần nhưng bàn tay nắm điện thoại chợt cứng đờ.

      làm việc, bây giờ quấy rầy được tốt lắm. Lâm Hiểu nghĩ thế rồi lại đem điện thoại buông xuống.

      thích xem phim, Lâm Hiểu nằm giường mình lăn lộn, nhàm chán ôm chăn thầm nghĩ, nếu về sau cũng bận việc như vậy, vậy phải làm sao bây giờ?

      Lâm Hiểu vô tình nghĩ đến vấn đề này nhưng vấn đề này vừa xuất trong đầu, Lâm Hiểu vô ý thức tiếp tục nghĩ tiếp, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.

      ngồi bật dậy, trừng to mắt ngơ ngẩn. Suy nghĩ trong đầu bay loạn lên, trái tim tựa như bị bàn tay to xiết chặt.

      đột nhiên nhớ tới lần ra ngoài tìm Trần Oánh hai tháng trước, thời điểm đó chính vì ý thức được vấn đề này nên mới ra ngoài. ràng thời điểm vui đùa cùng Trần Oánh, dù rất nhớ nhưng vẫn có thể khống chế bản thân mình, thế nên lâu như vậy mới quyết định trở về. nghĩ mình chậm rãi thu bớt tình cảm nhưng tại sao, “bệnh tình” dường như chỉ tái phát mà còn hoàn toàn “chuyển biến xấu” .

      Lâm Hiểu nhớ tới vừa rồi Bác Thần bảo ngoan ngoãn bồi Lâm mẹ, qua vài ngày đến bên . Lời này có vấn đề gì nhưng tại cân nhắc, phát đây nghi ngờ gì chính là đến tình huống giờ gặp phải.

      Bác Thần nếu chỉ dừng lại ở chân hậu cần trong công ty, như trước có rất nhiều thời gian ở bên , hai người đều làm những công việc nhàn nhã, nên thời gian của cả hai cũng xung đột, đều có rất nhiều thời gian ở bên nhau.

      Nhưng giờ giống. muốn tìm công việc mới, đổi công việc đủ để đảm bảo cuộc sống tương lai của hai người, còn nhiều thời gian ở bên như cũ, ngẫu nhiên còn có thể tăng ca. Tuy tốt hơn việc tới thành phố S mở công ty nhiều nhưng lại giống nhau ở chỗ còn thời gian rảnh rỗi. Mà , ở thời điểm tiến lên, vẫn còn giậm chân tại chỗ. Thời gian của vẫn dư dả như trước.

      Kỳ , mặc kệ Bác Thần cỡ nào, rốt cuộc vẫn là đàn ông. Tình cảm của hai người rất tốt nhưng tình cảm khi cả hai còn chung nhịp nữa thế nào?

      Còn , trong thời gian rảnh rỗi đến nhàm chán ấy, có thể làm gì, trừ bỏ mực nhớ đến ở bên ngoài, còn có thể làm gì? Biết đâu ngày, nhàm chán đến mức nổi điên, bắt đầu hoang tưởng, giống như nhân vật nữ trong phim truyền hình, mỗi ngày đều hoài nghi chồng mình có người khác , khiến chồng mình vốn có ý định cũng dần dần biến thành có người khác.

      Lâm Hiểu nghĩ đến đây giật mình, trong lòng sợ hãi.

      Lâm Hiểu ôm chặt gối đầu, buộc chính mình tỉnh lại, chậm rãi hồi tưởng, chậm rãi suy xét. Lâm mẹ cố ý cho gặp Bác Thần, là có lí do. Bà sợ quá mức để ý Bác Thần, cho nên thông qua phương thức ít gặp mặt có thể khiến cho thu bớt tình cảm của mình. Biểu của bây giờ có lẽ quá mức ràng, thậm chí vượt giới hạn, cho nên Lâm mẹ mới có thể lo lắng đến vậy?

      Lâm Hiểu nhớ lại quãng thới gian chưa có Bác Thần. thể phủ nhận, ở thời điểm đó, quanh người Lâm Hiểu đều xuất tử khí.

      Đúng vậy, tử khí. nơi để ký thác tinh thần, vật nào để ký thác. có chuyện gì khiến mình bận rộn, dù mỗi ngày đều làm nhưng ở bệnh viện cũng rảnh rỗi. Đồng nghiệp cùng ngành với nhiều, đều là các bác hơn bốn mươi. Khoảng cách về độ tuổi quá xa, thể nào hòa hợp.

      Mà công việc ở bệnh viện, tệ nhất phải bởi vì quá rảnh rỗi mà bởi công việc của Lâm Hiểu căn bản thể nào tiến lên, có ai khen ngợi, lại càng có cơ hội thăng chức, làm nhiều làm ít cũng đều qua. Mỗi tháng đều được nhận tiền lương, ngoại trừ nhà nước nâng tiền lương, nếu cơ bản vẫn là hai ngàn tệ bao giờ thay đổi. Công việc này, làm lâu, người cũng biến thành hư , tìm thấy phương hướng, thậm chí làm thế nào cũng được.

      Mà đúng lúc này Bác Thần xuất . cùng Lâm Hiểu tranh cãi, khiến khóc làm cười. Lòng từ trước tới nay vẫn như hồ nước lặng, bị viên đá rơi xuống mà cuộc sóng, đến cuối cùng vì mà có thể nổi lên gió lốc.

      Cứ thế phát triển, Bác Thần làm sao có thể chịu đựng được phụ thuộc toàn phần của ? Nếu biến người thành chỗ dựa tinh thần duy nhất của mình, có phải là chuyện tốt ?

      Lâm Hiểu thể. Nhất định trước khi kết hôn phải giải quyết vấn đề của chính mình.

      Nhưng mà, nhận thức nó khó, khó ở chỗ là làm sao giải quyết nó.

      Mặc kệ có thế nào, quan trọng nhất, vẫn là công việc của . Rảnh rỗi phải là vấn đề chủ yếu, chủ yếu là vòng giao tiếp của . Ở bệnh viện, những người cùng tuổi với quá ít, khi Trần Oánh rồi, người cũng có.

      Vậy có nên tìm dũng khí, giống thử vứt bỏ công việc vững chắc trong tay, tìm nơi ký thác tinh thần, ngoài Bác Thần ?

      Lâm Hiểu cau mày, lựa chọn này đối với , quá khó khăn.
      tart_trung thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 64: Tiến lên nào!!!


      Bởi vì trong đầu vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, gần đây khuôn mặt Lâm Hiểu thường nhăn nhó. Lâm mẹ vừa nấu cơm vừa để ý con , bên ngoài trời trong mây trắng thế mà con bà cả ngày chỉ ủ dột u buồn. Lâm mẹ nhìn mà khó chịu trong lòng, bà nghĩ Lâm Hiểu như vậy nhất định là bởi vì Bác Thần. Khó có dịp hôm nay rảnh rỗi, thời tiết cũng tệ lắm, nếu cứ cấm đoán ngày này qua ngày khác cũng phải chuyện tốt.

      Lâm mẹ ho khan vài tiếng, liếc mắt nhìn Lâm Hiểu rồi chậm rãi : “Được rồi, muốn , buổi tối trở về sớm chút.”

      Lâm mẹ đoán nhất định Lâm Hiểu vui vẻ hô to tiếng, ngờ lại mờ mịt nhìn về phía Lâm mẹ, như thể hề có phản ứng với lời của bà. Lâm mẹ buồn bực, chợt thấy Lâm Hiểu đứng bật dậy. đột nhiên trở nên tỉnh táo như thường, với Lâm mẹ: “A, đúng, mẹ, con tới chỗ Tề Kỳ lát. Mẹ cứ ra cửa hàng trước , tối về con trông cùng mẹ.”

      “Ôi chao?” tại biến thành Lâm mẹ mờ mịt, cho đến khi nhìn thấy Lâm Hiểu xách túi bước nhanh ra ngoài, bà mới phục hồi lại tinh thần, gọi với theo: “Bên ngoài lạnh lắm, kéo khóa kín vào.”

      Xa xa truyền đến tiếng đáp lại của Lâm Hiểu, Lâm mẹ vì được an ủi mà tươi cười. Mình quả nhiên là thông minh, nghĩ tới nhanh như vậy mà có hiệu quả.

      quan tâm Lâm mẹ hiểu lầm cái gì, Lâm Hiểu gọi điện thoại cho Tề Kỳ, vội vàng có việc muốn tìm. Tề Kỳ ngơ ngác lát rồi lập tức phản ứng lại, bảo Lâm Hiểu đến nhà .

      Phòng tân hôn của Tề Kỳ và Quách Chính Khải sớm trở thành căn nhà bình thường. Tề Kỳ ra mở cửa, Lâm Hiểu bước vào trong, thuần thục ngồi xuống sô pha.

      Tề Kỳ còn chưa mở miệng gì, Quách Chính Khải nhiệt tình chào đón: “Lâm Hiểu, gần đây thế nào?”

      Lâm Hiểu cười tủm tỉm đáp: “Cảm ơn quan tâm, mình rất tốt.”

      Tề Kỳ nghe hai người công thức hóa việc thăm hỏi nổi da gà. khách khí quát Quách Chính Khải: “Ôi chao, hỏi cái gì vô nghĩa vậy, nhanh rót cho bọn em cốc nước rồi ra chỗ nào khác .”

      Lâm Hiểu cười cười vài tiếng, thấy Quách Chính Khải bày ra bộ dáng bất đắc dĩ nhưng vẫn ngoan ngoãn vào phòng bếp lấy nước ra.

      Vừa thấy Quách Chính Khải rời , Tề Kỳ vội vàng hỏi: “Vội vã tới đây như vậy, là xảy ra chuyện gì?”

      Lâm Hiểu lắc đầu : “ có việc gì, chỉ là mình có chuyện băn khoăn, muốn cậu cho mình ý kiến.”

      Tề Kỳ có vẻ hứng thú: “Sao?”

      Lâm Hiểu hít hơi sâu, nhìn thẳng về phía Tề Kỳ: “Mình muốn đổi công việc khác, cậu cảm thấy thế nào?”

      Nếu là uống nước, Tề Kỳ tuyệt đối đem tất cả phun lên mặt Lâm Hiểu. trừng to mắt, kinh ngạc hỏi: “Đổi việc làm?”

      Nhìn phản ứng của Tề Kỳ, cảm xúc kích động của Lâm Hiểu rút hơn nửa, gật đầu: “Tên đàn ông nhà mình muốn tìm công việc mới, có lẽ ấy nhanh chóng tìm được, nhưng vấn đề là ở mình, mình cảm thấy…” Lâm Hiểu nhìn Quách Chính Khải vẫn pha cà phê trong phòng bếp, giọng , “Mình cảm thấy, mình để ý ấy quá mức, như vậy tốt, sớm hay muộn cũng xảy ra vấn đề. Mấy ngày nay mình trái lo phải nghĩ, cảm thấy vấn đề này xuất phát từ công việc nhàn rỗi của mình, mình suy nghĩ, biết có nên cho bản thân mục tiêu theo đuổi khác…”

      Lâm Hiểu ngừng chút rồi tiếp: “Mình vẫn tiếc công việc tại, vừa nhàn rỗi vừa có tiền. Tuy tiền lương cao lắm nhưng rất ổn định, bao nhiêu người trầy da tróc vảy cũng thể vào, mình bỏ ra như vậy, rất đáng tiếc.”

      Tề Kỳ nhìn khuôn mặt đượm vẻ tiếc nuối của Lâm Hiểu, xoa đầu Lâm Hiểu : “Ôi chao? Công việc kia của cậu được coi là tốt à? Đừng có đùa, hai nghìn năm trăm tệ tiền lương đều phải bỏ ra bốn năm làm việc mới có, buông tha nó mà cũng cảm thấy đáng tiếc sao?! Cậu có biết có bao nhiêu người muốn làm công chức mà muốn cầm tiền lương cao ? Công việc của cậu chỉ đủ tiền nuôi sống chính mình, còn chưa đưa được đồng nào cho bố mẹ làm tiền dưỡng lão, cậu có cái rắm gì đáng tiếc?!”

      Lâm Hiểu sửng sốt, lời này của Tề Kỳ ý là?

      Tề Kỳ tiếp tục cằn nhằn ngừng: “Tớ với cậu, tớ sớm vừa mắt với công việc giờ của cậu rồi. Hoàn cảnh thế nào tạo con người thế ấy. Còn nhớ trước khi cậu với Bác Thần nhau ? Ai, ăn mặc mà cũng như mấy bác , quần áo biết là chọn từ mấy chục năm trước, bộ nào cũng giống bộ nào, khiến người cậu cộng thêm được bảy tám tuổi! Đây là vì sao? Còn phải bởi vì chung quanh cậu chỉ toàn bác nên cậu tự nhiên cũng trở thành mẹ già sao!”

      Lâm Hiểu hít sâu hơi, vừa véo Tề Kỳ vừa độc ác quát: “Đồ chết tiệt! Cậu chừa cho mình chút khẩu đức là được rồi!”

      Tề Kỳ “ôi” tiếng, vừa xoa xánh tay vừa ôm bả vai Lâm Hiểu : “Cậu tin sao? Môi trường công việc đối với người mà là vô cùng quan trọng, xung quanh đều là những người tinh thần phấn chấn nhiệt huyết sẵn sàng, bản thân cũng trở nên trẻ trung hơn, nhưng nếu xung quanh là…” Bị Lâm Hiểu trừng, Tề Kỳ ho vài tiếng rồi tiếp, “Bây giờ còn được, như thế nào cậu cũng chưa kết hôn cho nên hề có đề tài chung với mọi người, các bác ấy cũng lười tìm đến cậu. Nhưng đến khi cậu kết hôn rồi, có chồng con, mình tin rằng cậu nhanh chóng trở nên giống như mấy người đó. Cả ngày có việc gì ngồi tâm linh tinh, kể lể chuyện chồng con nhà mình tốt ra sao. Bề ngoài hạnh phúc nhưng thực tế khi về nhà sao? chừng ban ngày còn kể lể chồng mình thương mình bao nhiêu, buổi tối lại vụng trộm tìm hiểu tin nhắn của . Dù sao, ai bảo các bác đó có chuyện gì để làm? Cậu có đúng ?”

      Tuy những lời này của Tề Kỳ, Lâm Hiểu cũng suy nghĩ đến nhưng bị Tề Kỳ trắng ra như vậy, Lâm Hiểu vẫn cảm thấy sửng sốt. nghiêng đầu sang bên, thể thừa nhận: Tề Kỳ, thực châm thấy máu.

      Tề Kỳ nhìn bộ dáng rối rắm của Lâm Hiểu, cười xấu xa rồi cố gắng điều chỉnh sắc mặt mình: “Đừng rằng mình nhắc nhở cậu, mục tiêu của cậu là cả đời chỉ lấy hai nghìn năm trăm tệ tiền lương sao? Làm công việc nhàm chán đó cả đời sao? cảm xúc, tiến bộ, cảm thụ được chút nào gọi là thành công, bao giờ có thể để cho người khác thấy được vui vẻ của mình khi đạt được thành tựu. Cả ngày cậu chỉ nghĩ duy nhất việc, hôm nay nên chọn món gì làm cơm tối, mà vấn đề này, mỗi ngày cậu đều nghĩ từ buổi sáng bắt đầu làm việc cho đến lúc tan tầm…”

      Lâm Hiểu khống chế được mở to đôi mắt vừa gắt gao nhắm chặt: “Đủ rồi! Cậu dừng được rồi! Mình đổi công việc khác còn chưa được sao!”

      Tề Kỳ bị phản ứng kích động của Lâm Hiểu chọc cười. vỗ vỗ đầu Lâm Hiểu rồi cầm lấy tách cà phê Quách Chính Khải vừa mới đặt bàn từng ngụm từng ngụm uống.

      Lâm Hiểu cũng cầm tách cà phê lên uống: “Cậu cũng biết trình độ của mình, mình muốn bỏ công việc này nguyên nhân rất lớn là bởi vì mình thực rất khó tìm ra công việc khác tốt hơn. Nếu cậu cũng tán thành với mình, vậy cho mình ý kiến xem mình nên làm gì?”

      Nghe xong vấn đề của Lâm Hiểu, Tề Kỳ xoa xằm tự hỏi nhưng còn chưa nghĩ được nhiều, Quách Chính Khải vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh từ đầu chợt mở miệng: “ thông tin. Lúc trước có công ty kinh doanh thiết bị y tế có hợp đồng mua máy điều hòa ở công ty . Nghe công ty này kinh doanh tốt nên sau đó bị công ty khác thu mua nên cần tuyển rất nhiều nhân viên mới. Ông chủ công ty thu mua là người nước ngoài, rất có thủ đoạn. Công ty đó được trang trí lại, chờ đến khi chuẩn bị tốt, hẳn nơi rất được, còn về phần tiền lương lắm.”

      Mắt Lâm Hiểu sáng ngời, lại nghe tiếng Tề Kỳ : “Được a, rốt cuộc cũng có chút ý kiến xây dựng!”

      Tề Kỳ rất vui vẻ, : “Lâm Hiểu, cứ làm , tiền lương đừng lo lắng, dù có thấp cũng cao hơn công việc của cậu bâu giờ.”

      So với Tề Kỳ vui vẻ, Lâm Hiểu vẫn còn chút chần chờ: “ như vậy công ty đó hẳn rất tốt, vậy cầu chọn người có cao ?”

      Quách Chính Khải nghĩ lát rồi : “Mình thấy nếu cậu nộp đơn so với những người vừa tốt nghiệp ra ngoài xã hội có ưu thế hơn. Huống chi công việc của cậu là làm hành chính ở bệnh viện, đối với các vấn đề về bệnh viện đều rất quen thuộc, khả năng rất cao.”

      Tề Kỳ vội vàng gật đầu nhìn về phía Lâm Hiểu.

      Đại khái tin tức này đến quá mức thình lình, Lâm Hiểu vẫn còn ngẩn ngơ, suy nghĩ lần nữa sau đó mới kiên định gật đầu : “Mình thử!”

      Tin tức này cũng khiến Lâm Hiểu thanh tỉnh. Có động lực rồi, bắt đầu cùng Quách Chính Khải hỏi thăm về công ty này.

      Biết là công ty này qua năm sau mới bắt đầu tuyển người, Lâm Hiểu nhàng thở ra. Ít nhất cũng có thời gian cho chuẩn bị. Dù sao nếu là ông chủ người nước ngoài, cái muốn kiểm tra đầu tiên nhất định là khả năng tiếng của . Mà trình độ tiếng của , tuy rằng cũng đạt được cấp 6 nhưng tại quên gần hết. Chỉ còn tháng nữa là sang năm mới, năm sau bắt đầu thời gian tuyển dụng, tại Lâm Hiểu chỉ có thể nắm chắc thời gian bổ túc khả năng của mình.

      Trò chuyện xong, Lâm Hiểu là mười phần tinh thần khí trở về nhà.

      Ăn xong cơm tối, Lâm Hiểu xin Lâm mẹ cho gặp Bác Thần.

      Lâm mẹ làm bộ dạng “biết ngay mà” trừng mắt nhìn Lâm Hiểu, những cuối cùng vẫn phê chuẩn.

      Lâm Hiểu đường từ ngoài cửa hàng trở về nhà liền trực tiếp đến Lý gia luôn.

      Dì Lan thấy Lâm Hiểu đến liền cười tủm tỉm : “Hiểu nha đầu lâu tới nha.”

      Lâm Hiểu cười vài tiếng rồi đáp: “Gần đây buổi tối cháu đều giúp mẹ trông cửa hàng, mẹ cháu vẫn luôn mồm kêu nhàm chán, nếu dì Lan đến cùng bà ấy được ?”

      Dì Lan cũng cảm thấy chủ ý này rất tốt, bà mỉm cười gật đầu: “Vừa vặn bộ phim dì xem vừa hết, để dì thay quần áo rồi .”

      Lâm Hiểu lên tiếng đáp rồi vào phòng Bác Thần.

      Bác Thần đọc sách, nhìn thấy Lâm Hiểu đến liền trực tiếp bỏ sách sang bên, kéo Lâm Hiểu vào trong lòng: “Buổi tối sang tìm em, mẹ em em đến chỗ Tề Kỳ?”

      Nghe thấy đến tìm mình, trong lòng Lâm Hiểu rất vui sướng, ngoan ngoãn ở trong lòng xê dịch tìm vị trí, cọ cọ cổ : “Đúng vậy, tìm Tề Kỳ giúp em quyết định việc.”

      Bác Thần nghi hoặc hỏi: “Việc gì?”

      Lâm Hiểu nhìn mặt Bác Thần, mặc dù có chút do dự nhưng vẫn rời khỏi ôm ấp của , hé miệng: “Em cũng muốn đổi công việc khác.”

      Bác Thần ngẩn ra, có chút phản ứng kịp, lúc lâu sau mới hỏi: “ sao?”

      Thấy có lập tức phản đối, Lâm Hiểu an tâm, “Đúng vậy, em cảm thấy môi trường công việc nay thích hợp lắm, muốn đổi nơi tốt hơn.”

      Bác Thần nghĩ rằng đây là nguyên nhân chủ yếu, nhưng ngoài dự kiến của Lâm Hiểu, hề có chút phản đối nào, mà còn hỏi: “Vậy công việc mới em xác định ràng chưa?”

      “Có, là công ty kinh doanh thiết bị y tế.” Trong lòng Lâm Hiểu có điểm khẩn trương.

      Bác Thần gật đầu : “Vậy cũng tốt, công việc quan trọng nhất là em thích nhưng ít nhất cũng cần quá trái ngược với chuyên môn của mình, bằng cứ ngốc nghếch cố gắng cũng có ý nghĩa.”

      Lâm Hiểu thở dài nhõm hơi, lại chần chờ : “ đồng ý rồi, em chỉ sợ đồng ý.”

      “Có gì mà đồng ý, dù sao em thích làm từ chức, nuôi em là được.” Bác Thần xoa đầu Lâm Hiểu.

      Lâm Hiểu nghe đến đó nổi lên cảnh báo, tuy rằng ngoài mặt vẫn mềm mại nhưng trong lòng quật cường nghĩ, nếu quyết định thể tùy tiện mà từ chức đâu!

      Khó có được cơ hội, Lâm Hiểu và Bác Thần tiếp tục ngọt ngào thêm lát. Hôn hôn, lại ôm ôm, sau đó hỏi gần đây tìm kiếm tư liệu về các công ty thế nào, … chung là đủ loại.

      Đến khi thấy Lâm mẹ từ cửa hàng trở về nhà, mới nhanh chóng chạy về.

      Vốn lúc Lâm Hiểu rời khỏi Bác Thần vẫn còn chút thỏa nhưng đến khi trở về phòng, Lâm Hiểu nghĩ tới lời của Tề Kỳ, ngực dấy lên ngọn lửa, vô cùng mạnh mẽ mà vì công việc này chuẩn bị mọi thứ.

      Lâm Hiểu nhớ tới lúc học đại học, vẫn luôn hy vọng sau khi tốt nghiệp có thể đạt được vị trí nào đó cùng tôn nghiêm của bản thân, có thể biểu thực lực của mình cùng với kiếm được nhiều thành tích. nhớ lại cảm giác khi đó, khát vọng trong đầu càng trở nên nồng đậm.

      ___^^___^^___

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :