1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thanh Mai Oán Trúc Mã- Nại Lương Thần

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      C5:

      Căn cứ huấn luyện ma quỷ” của Tô Thăng vốn quyết định tại nhà Phàn Hiểu Nhược, nhưng thực tế gần như mỗi lần đều là Phàn Hiểu Nhược gõ cửa nhà kế bên. Bà Tô luôn chuẩn bị đống đồ ăn vặt, cười tủm tỉm chờ đến. Sau mỗi lần thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Tô Thăng, Phàn Hiểu Nhược rất cố gắng phấn đấu nghiệp ăn uống lớn lao, mà Tô Thăng luôn ở bên cạnh lạnh nhạt : “Em là dân bị bỏ đói à? Kiếp trước chưa từng thấy đồ ăn vặt sao, ăn nhanh như vậy!” phớt lờ , tiếp tục ăn ngốn nghiến, ăn rất vui vẻ.

      Thực ra Phàn Hiểu Nhược biết, mỗi lần nhà họ Tô siêu thị, người nhét từng bịch đồ ăn vặt vào trong giỏ hàng chính là Tô Thăng.

      Hôm nay thời tiết đặc biệt sáng sủa, bầu trời xanh thẳm vô biên vô hạn tươi sáng ít khi nhìn thấy áng mây, trong suốt như có thể nổi mặt nước.

      Thế nhưng, tương phản với thời tiết tươi đẹp này, tình cảnh bây giờ của Phàn Hiểu Nhược có thể là “nước sôi lửa bỏng”.

      Tô Thăng cầm bài kiểm tra toán hàng tuần của ra, đó viết rất ràng: 100.

      Tô Thăng điềm tĩnh, giọng lạnh băng thốt lên: “Bài kiểm tra đơn giản như vậy, em chỉ được nhiêu đây điểm thôi sao? So với điểm trung bình còn thấp hơn nhiều.” Phàn Hiểu Nhược ấp úng hồi lâu, rồi giọng : “100 điểm, dù sao cũng là số chẵn…” Tô Thăng trừng mắt, nhìn hầm hầm, lời rít ra từ trong kẽ răng: “Số chẵn? Tổng số điểm là 160!”

      Sau đó, Tô Thăng mở ra bài kiểm tra, cầm bút, bắt đầu giảng giải những bài làm sai.

      Thực ra Tô Thăng giảng bài rất tỉ mĩ kiên nhẫn. Tiếc rằng tâm tư của Phàn Hiểu Nhược hoàn toàn ở nơi này, nó sớm bay lên chín tầng mây.

      Thứ sáu tuần sau chính là sinh nhật của Lê Hà, tóm lại tặng gì cho cậu ấy mới tốt đây? Cũng biết bình thường Lê Hà thích gì, tại cần thứ gì nhất…

      Mấy dấu chấm hỏi to quanh quẩn trong đầu Phàn Hiểu Nhược suốt, càng ngừng gõ vào đầu , gõ đến mức choáng váng, bộ não căng ra sao xoay vòng vòng, hoàn toàn rảnh rỗi lắng nghe Tô Thăng giảng cái gì.

      Tô Thăng hồi phát ánh mắt của Phàn Hiểu Nhược ổn, ràng là dáng vẻ thất thần. Tô Thăng nghiến răng nghiến lợi: “Phàn! Hiểu! Nhược! Em suy nghĩ gì đó?”

      Phàn Hiểu Nhược hết hồn giật nảy người, vỗ ngực oán trách: “ làm gì hả? nghe câu ‘người doạ người, hù chết người’ sao? là…”

      Tô Thăng bình tĩnh nhìn Phàn Hiểu Nhược, sau lúc lâu mới mở miệng, giống như tuỳ ý hỏi han: “Nghe gần đây em rất để ý tới nam sinh tên là Lê Hà?” Phàn Hiểu Nhược bị doạ lần nữa, vội xua tay cười gượng ấp úng : “ có, chỉ là cảm thấy cậu ấy rất đẹp trai mà thôi…hì hì…”

      sao?” Nghe ra vẫn bình tĩnh như thường, nhưng Phàn Hiểu Nhược để ý bàn tay lật trang sách siết chặt.

      “Đúng vậy…” Phàn Hiểu Nhược cười ngây ngô, gật đầu lia lịa.

      Chiều thứ sáu, sau khi tan học, các học sinh ngoại trú đều qua bãi đỗ xe.

      Tại góc cách bãi đỗ xe hơn trăm mét, trước mặt Phàn Hiểu Nhược là nam sinh mày kiếm mắt sao, giờ phút này nhìn Phàn Hiểu Nhược với vẻ khó hiểu.

      “Ưm…bạn Lê Hà, xin chào…mình tên là Phàn Hiểu Nhược…” thanh của xíu.

      “À, xin chào.” Lê Hà thản nhiên trả lời.

      là…chính là…thế này…” Phàn Hiểu Nhược ấp úng hồi lâu vẫn chưa ra nguyên do.

      “Rốt cuộc có chuyện gì?” Lê Hà nhíu mày, có chút mất kiên nhẫn, “Bạn tôi còn chờ tôi.”

      từ “bạn ” hoàn toàn khiến Phàn Hiểu Nhược thể thốt ra lời, mở miệng hồi lâu nhưng vẫn gì, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại hai chữ “bạn ” liên tục lượn vòng, trong lòng còn đắng hơn cả thuốc đông y.

      Cho đến khi sau lưng truyền đến thanh quen thuộc, Phàn Hiểu Nhược mới đột nhiên phát Lê Hà xa.

      quay lại nhìn, quả nhiên là Tô Thăng.

      “Em làm cái gì thế?” thanh lạnh đến xương cốt.

      “Tôi…tôi làm gì cả…” Phàn Hiểu Nhược hơi né tránh, lặng lẽ cụp mắt xuống.

      “Phàn Hiểu Nhược, em hãy nghe cho kỹ,” Tô Thăng gằn từng chữ , “Sau này cho phép em tìm Lê Hà nữa!”

      Hai chữ “Lê Hà” này cố tình chạm đến đả kích mà Phàn Hiểu Nhược vừa mới chịu đựng. Dường như nỗi uất ức và hy vọng tan biến nằm trong đáy lòng rốt cuộc tìm được chỗ trút ra, Phàn Hiểu Nhược ngẩng mặt lên, lớn tiếng giận dữ : “Tô Thăng thối! cho mình là ai hả, dựa vào gì mà lo chuyện của tôi? Tôi tìm ai chọc tới sao? Tôi thích tìm ai liên quan gì đến ?…”

      Tô Thăng vừa nghe được, thoáng có chút tức giận, muốn gì đó, tiếc rằng Phàn Hiểu Nhược như súng máy cho thời gian mở miệng.

      Tô Thăng chỉ nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Phàn Hiểu Nhược, cùng đôi môi đỏ au ngừng đóng mở. Cái miệng nhắn đỏ au kia nổi bật khuôn mặt trắng nõn càng lộ ra vẻ đẹp rực rỡ, giống như hoa đào quyến rũ.

      Trong lúc Tô Thăng còn chưa ý thức được mình làm gì, cúi người xuống, tay ôm Phàn Hiểu Nhược vào trong lòng, bờ môi ấm áp phủ môi .
      Sweet youChris thích bài này.

    2. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      C6:


      Phàn Hiểu Nhược ngồi tại bàn học, trước mặt là quyển sách toán bổ túc mở ra, cầm cây bút máy trong tay, vẽ loạn xạ tờ giấy nháp.

      duy trì tư thế này hơn nửa tiếng đồng hồ, chỉ là viết chữ nào, ánh mắt cũng nhìn xuống quyển sách, ràng là bay tới nơi hư mịt mù xa xăm. Nhìn kỹ lần nữa mới phát , biểu cảm khuôn mặt Phàn Hiểu Nhược đúng là có muôn vàn biến hoá, lúc nghiến răng nghiến lợi, lúc nhíu mày trầm tư, lúc khác lại cười ngây ngô, có điều sắc mặt vẫn đỏ bừng, thậm chí là lúc cười ngây ngô nhiệt độ lan tràn đến sau lỗ tai.

      Hiển nhiên, đối tượng khiến Phàn Hiểu Nhược nghiến răng nghiến lợi thoắt cái lại cười ngây ngô, chẳng ai khác ngoài Tô Thăng.

      ngoài dự liệu, đêm đó Phàn Hiểu Nhược mất ngủ.

      Phàn Hiểu Nhược lúc nào dính lấy gối là ngủ ngay lại mất ngủ! Việc này rất nghiêm trọng!

      May mà hôm sau là cuối tuần, Phàn Hiểu Nhược thức dậy từ sáng sớm, thu dọn túi hành lý, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn mà bước . Mẹ thấy thế này liền hoảng sợ, bà vội hỏi làm sao vậy. Phàn Hiểu Nhược quay đầu, chỉ ném ra câu “Con về quê nội”, sau đó chạy trối chết.

      Ngồi xe buýt về quê, trong lòng Phàn Hiểu Nhược ngừng rầm rì.

      Tô Thăng sao có thể đột ngột hôn mình chứ… Mình giữ gìn nụ hôn đầu tiên mười tám năm, cứ thế chẳng ràng gì, cũng chẳng có chút lãng mạn như trong tưởng tượng… Hơn nữa lại là sau khi vừa biết được Lê Hà có bạn … Tuy rằng cũng có mất mát, nhưng đến nỗi đau lòng khổ sở, dù sao trai đẹp cũng còn đầy ra đấy… Nhưng Tô Thăng sao có thể… Trước đó mình còn cảm động vì ấy đưa mình đến phòng y tế…

      Thực ra…dù cho hôn mình cũng được, nhưng sao lại ở địa điểm như thế, còn báo trước nữa…

      Trời ơi! Cái gì đây!

      Phàn Hiểu Nhược dùng sức lắc đầu, trong đầu như mớ bòng bong, quả thực còn khó kéo hơn sợi len.

      Quên , mặc kệ ấy, mình về quê giải sầu là được.

      Vì thế Phàn Hiểu Nhược dựa vào cửa sổ, nhắm mắt ngủ bổ sung.

      Cũng biết qua bao lâu, tóm lại là chờ Phàn Hiểu Nhược ngủ giấc, khi tỉnh lại tới trạm cuối cùng. Mà trạm cuối cùng cũng chính là nơi muốn đến.

      Xuống xe, ra khỏi trạm xe, Phàn Hiểu Nhược hít hơi sâu, nhất thời cảm thấy tâm trạng khoan khoái hơn nhiều.

      Nhìn đồng hồ, gần mười giờ, Phàn Hiểu Nhược sờ bụng mình “xì xào” kháng nghị, nhớ tới mình còn chưa ăn sáng, vì thế quyết định ăn no bụng trước rồi hẵng .

      Ở ven đường có quán ăn , vào ăn bữa dân dã, sau khi ăn no nê bắt đầu lên đường. Có điều, nông thôn dường như rất thú vị, có cây trúc có chuồn chuồn, các cụ già ăn xong bữa cơm phơi nắng tán dóc, có mấy đứa hợp nhóm chơi ném bao cát… Phàn Hiểu Nhược cảm thấy tâm tư ngứa ngáy, quên mất còn phải tìm nhà bà nội.

      Đợi đến lúc Phàn Hiểu Nhược phản ứng lại mặt trời xuống núi, vỗ ót quát to tiếng tốt, mau chóng lấy ra địa chỉ.

      Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Phàn Hiểu Nhược xoay người, lại đụng phải bức tường thịt.

      Phàn Hiểu Nhược cằn nhằn oán trách: “Ai đó? đường sao…”

      Nhưng khi ngẩng đầu nhìn người phía sau mình, lập tức im bặt, ngẩn ngơ tại chỗ. Sau lúc lâu, từ kẽ răng mới rít ra câu: “Tô Thăng, sao lại hồn tan thế!”

      Giọng còn chưa dừng hẳn bắt đầu hành động ——

      Xoay người! Co cẳng bỏ chạy!

      Có lẽ Tô Thăng đoán được Phàn Hiểu Nhược có phản ứng lớn như thế, cũng hơi ngớ ra. Khi lấy lại tinh thần, Phàn Hiểu Nhược chạy xa hơn trăm mét.

      về thành tích văn hoá của Phàn Hiểu Nhược, tuy là trung bình nhưng thành tích thể dục luôn là đầu tàu gương mẫu, nhất là chạy cự li dài.

      Thế là trận sói xám to lớn bắt lấy thỏ trắng bé được mở màn…
      Sweet youChris thích bài này.

    3. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      C7:

      Phàn Hiểu Nhược gắng sức chạy , thèm nhìn rốt cuộc là chạy tới đâu, chỉ cần là con đường tiếp tục chạy.

      Cứ như vậy đường truy tôi đuổi, Phàn Hiểu Nhược còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn mấy lần, trông thấy Tô Thăng còn cách mình rất xa. hồi sau thấy mình vẫn thể bỏ lại Tô Thăng, vô cùng uể oải và tức giận, vì thế “đau thương hoá thành lực lượng”, chạy càng hăng say.

      Tiếc rằng môn thể dục của Tô Thăng tính là tốt, nhưng ít ra có thể đạt tới bốn sao, cho nên hy vọng muốn bỏ lại của Phàn Hiểu Nhược vẫn tan vỡ.

      Dây đeo ba lô bị Tô Thăng túm trong tay, vững chắc đến lạ thường, Phàn Hiểu Nhược ra sức giãy dụa muốn chạy tiếp về phía trước, đáng tiếc chỉ có thể vận động tại chỗ.

      Cuối cùng Phàn Hiểu Nhược cam chịu số phận mà dừng vận động tại chỗ của mình, quay đầu, hai tay chống nạnh, hung hăng hô to về phía Tô Thăng: “Rốt cuộc muốn làm gì?”


      Giờ phút này Tô Thăng cũng thở hồng hộc, khom lưng thở hổn hển, vừa muốn gì đó. Phàn Hiểu Nhược nghe được chữ “” liền vung tay phải lên, tiếp tục hung dữ : “Ngừng! Tôi muốn nghe lời của !”

      Tô Thăng ngẩng đầu, Phàn Hiểu Nhược nhìn : “Tô Thăng đáng ghét nhất! Hồi ăn hiếp tôi, bây giờ còn xấu xa như vậy…” Phàn Hiểu Nhược suy nghĩ, cảm thấy mình uất ức, trước mắt dần mơ hồ, bởi vậy nhìn ra vẻ buồn bã trong mắt Tô Thăng và tổn thương khó có thể nhận ra.

      Phàn Hiểu Nhược dứt khoát ngồi xuống, oà khóc to, miệng còn lải nhải nhắc nhắc lại: “Ghét…ghét nhất…”

      Tô Thăng đáng ghét nhất.

      Hồi luôn thích bám lấy , là bởi vì có lần cẩn thận té ngã, Tô Thăng nâng dậy, còn đưa cho chiếc khăn tay… Từ đó liền thích lẽo đẽo theo sau gọi “ Thăng”, bởi vì cảm thấy rất yên tâm rất ấm áp.

      Thế nhưng Tô Thăng đáng ghét nhất, sau đó vẫn đối xử tệ với như vậy…

      Nhưng cho dù thế, cho dù sau đó làm ra vẻ để ý tới , xin tha thứ cho , nhưng mỗi lần nghe tiếng đánh phạt bên sát vách, trái tim đau đớn như bị siết chặt…

      tại, chẳng tiếng nào mà đột nhiên trở lại.

      Cho là trở về, nhưng sao có thể hạn chế cái này cái kia…

      ngốc, là quả bí đao lùn, cả ngày ăn đồ ăn vặt giống như dân bị bỏ đói… Thậm chí ngay cả việc tìm Lê Hà cũng muốn quản…

      Quá đáng nhất chính là, sao lại hôn chứ… Chẳng lẽ biết hôn môi chỉ có hai người thích nhau mới làm được sao? Huống chi, sau khi hôn cũng giải thích gì, cứ nhìn như vậy…

      Nhưng làm sao bây giờ, trong lòng ràng có gì đó thay đổi… Dường như là dòng nước xuân khuấy đảo trong đáy lòng sâu thẳm.

      Nhưng còn chưa điều chỉnh xong tâm tình đối với , vẫn chưa đưa tất cả trở về yên ổn, cứ đột ngột xuất thế này, khiến vô cùng lúng túng…

      Tóm lại, Tô Thăng đáng ghét nhất…

      Phàn Hiểu Nhược nghĩ vậy, càng khóc càng uất ức, thanh cũng càng lúc càng lớn hơn.

      chỉ vùi đầu vào trong hai tay, đương nhiên nhìn thấy Tô Thăng.

      nhìn thấy tổn thương mờ nhạt trong mắt , còn có vẻ quật cường mím chặt môi, cho ánh nước lấp loé trong hốc mắt tiếp tục lan tràn.

      nhìn thấy Tô Thăng ràng rất muốn tiến lên ôm , nhưng bởi vì lời cằn nhằn khóc lóc kể lể của dừng bước, cánh tay vươn ra lại thu trở về.

      nhìn thấy Tô Thăng gỡ xuống ba lô vai, bàn tay hướng vào trong muốn lấy gì đó, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

      Rốt cuộc, Tô Thăng vẫn chầm chậm tiến lên, nhàng vỗ vai Phàn Hiểu Nhược, thở dài, thấp giọng : “Hiểu Nhược, đừng khóc được ? Hiểu Nhược…”

      Phàn Hiểu Nhược phớt lờ , đẩy tay ra, tiếp tục trào ra nước mắt của mình, nhưng thanh ràng nhiều.

      Tô Thăng im lặng, bàn tay dừng giữa trung, cuối cùng thu về.

      Cứ lẳng lặng như thế lúc, tiếng nức nở của Phàn Hiểu Nhược càng ngày càng yếu, dần dần ngừng hẳn. phát xung quanh lại thanh, nhàng ngước đầu lên chút, dùng khoé mắt liếc nhìn cẩn thận. Chỉ thấy Tô Thăng cũng ngồi xổm xuống, hơn nữa ngồi gần bên cạnh , nhìn chăm chăm chớp mắt, trong đôi mắt kia có phức tạp khiến kịp suy nghĩ.

      Phàn Hiểu Nhược chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt còn đầy vệt nước mắt, chiếm cả toàn bộ khuôn mặt.

      Tô Thăng lại : “Hiểu Nhược, đừng khóc, chúng ta được ?”

      biết là vì giọng của chưa từng dịu dàng như thế, hay là thân thiết gọi là “Hiểu Nhược”, tóm lại, ngây ngốc vươn tay, đặt vào trong lòng bàn tay vươn ra từ lâu, mặc cho kéo mình đứng lên.

      Khi hai người đều đứng lên, Phàn Hiểu Nhược mới phát , lại vô tình chạy vào rừng cây, trước thôn xóm sau cửa hàng, chung quanh đều là cây cỏ héo úa.

      Thế mà sắc trời lúc này tối sầm, bầu trời cuối thu sẩm tối rất sớm.

      nhìn thấy phương hướng trong rừng cây, màn đêm kéo tới, cùng với ánh đèn nhoi mơ hồ từ xa xa. Phàn Hiểu Nhược vốn nhát gan, vừa thấy tình hình này nhất thời bĩu môi, lắc lắc ống tay áo của Tô Thăng: “Tô Thăng…” Tô Thăng nhìn thấy trong mắt sắp trào ra nước mắt, nghiêng người, nhàng sờ đầu Phàn Hiểu Nhược.

      Tuy rằng chỉ là tiếp xúc khẽ khàng, nhưng nó dường như có ma lực, nước mắt của Phàn Hiểu Nhược lại theo đường cũ quay trở về, giống như lần đến phòng y tế.

      Phàn Hiểu Nhược cảm thấy choáng váng.

      Từ trước đến nay chưa từng thấy Tô Thăng dịu dàng như thế, lại lời tổn thương , cũng như lúc thường coi , mà là nhàng sờ đầu !

      Phàn Hiểu Nhược cứ thế mặc Tô Thăng nắm tay mình, cũng lo tới rốt cuộc đến đâu.

      Dường như chỉ cần theo , cảm thấy rất yên tâm rất ấm áp, giống như hồi bé vậy.

      chút ý nghĩ cuối cùng còn tồn tại trong đáy lòng Phàn Hiểu Nhược rốt cuộc tan rã, ai oán nghĩ rằng: Xong rồi! Xong rồi! Lần này hoàn toàn rơi vào tay giặc…
      Sweet youChris thích bài này.

    4. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      C8:

      đường cả buổi, nhưng dường như chỉ đảo đảo lại chỗ, cách ánh đèn mơ hồ xa xăm càng ngày càng xa…

      Tuy rằng Tô Thăng gì, nhưng Phàn Hiểu Nhược cảm giác ràng lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi lạnh. cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu, lắc lắc cánh tay : “Tô Thăng, nếu chúng ta ở lại rừng cây đêm, sáng mai lại ?” Tô Thăng lắc đầu.

      Rốt cuộc, trong tầm mắt xuất căn nhà mái ngói thôn quê bé cùng ngọn đèn nhá nhem yếu ớt.

      Phàn Hiểu Nhược nhất thời kích động đến mức màu toàn thân sôi trào, mọi uể oải mệt nhọc trước đó lập tức bay lên chín từng mây, chỉ còn lại hưng phấn hăng hái vẫy chào.

      Tô Thăng cũng thở phào nhõm, bờ lưng vẫn cứng ngắc rốt cuộc trở lại bình thường. Trước khi chưa phản ứng lại bị cơ thế nóng hổi ôm lấy ——

      Phàn Hiểu Nhược khi kích động liền quên mất người bên cạnh là ai, bổ nhào người Tô Thăng, la lớn: “Có người rồi! Tô Thăng, rốt cuộc tìm được người rồi!”

      May mà sắc trời tối đen, Phàn Hiểu Nhược thấy được khuôn mặt hơi ửng đỏ của Tô Thăng.

      Gõ cửa hồi lâu, rốt cuộc có bà cụ lên tiếng trả lời. Sau khi mục đích đến và tình huống, bà cụ nhiệt tình dọn dẹp nhà cửa mời Tô Thăng và Phiền Hiểu Nhược vào.

      Thấy bà cụ bưng bánh mì tới, Phàn Hiểu Nhược mới hậu tri hậu giác phát mình rất đói bụng. Sau khi ăn như hổ đói còn hình tượng, Phàn Hiểu Nhược mới nhớ tới, người ngồi bên cạnh là Tô Thăng, cái người khiến tâm tình yên lại chẳng giải thích gì…

      Rồi nhớ lại hình tượng vô cùng thê thảm của mình ban nãy, trong đầu nhất thời xuất hai chữ to có tần suất rất cao: Xong! Rồi!

      Bởi vì bà cụ ở mình, lại trong ngôi nhà mái ngói nho , vì thế chỉ có phòng ngủ. Bà cụ dọn dẹp căn phòng chứa đồ đạc linh tinh, trải lớp cỏ khô dày, rồi ôm sang chiếc chăn bông, bà cười tủm tỉm : “Hai cháu à, ở nông thôn thể so với trong thành phố, hai đứa cứ ở đây đêm !”

      Phàn Hiểu Nhược sau khi ăn uống no say liền cảm thấy mệt đến toàn thân rã rời, nhìn thấy chăn lập tức vui ra mặt, vội vui đùa đáp lại: “ có đâu ạ bà ơi, có thể ở nhờ đêm bọn cháu mừng rồi.”

      Chờ sau khi bà cụ ra khỏi phòng đóng cửa lại, Phàn Hiểu Nhược vừa quay đầu, toàn thân lập tức cứng ngắc, quên mất, vậy xem ra và Tô Thăng phải ở cùng phòng đêm…

      Bầu khí trong phòng trở nên quái dị. ai mở miệng chuyện, mọi động tác đều rất cẩn thận , bỗng nhiên trở nên khách khí.

      Phàn Hiểu Nhược ôm chặt quần áo nằm xuống, đưa lưng về phía Tô Thăng, dám cử động tí nào.

      Căn phòng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai bên. Thần kinh toàn thân đều nhạy cảm, Phàn Hiểu Nhược cảm thấy nhiệt độ mặt mình có thể nấu chín .

      Rốt cuộc, vì kiệt sức mỏi mệt mà Phàn Hiểu Nhược dần dần rơi vào mộng đẹp.

      Chờ sau khi bà cụ ra khỏi phòng đóng cửa lại, Phàn Hiểu Nhược vừa quay đầu, toàn thân lập tức cứng ngắc, quên mất, vậy xem ra và Tô Thăng phải ở cùng phòng đêm…

      Bầu khí trong phòng trở nên quái dị. ai mở miệng chuyện, mọi động tác đều rất cẩn thận , bỗng nhiên trở nên khách khí.

      Phàn Hiểu Nhược ôm chặt quần áo nằm xuống, đưa lưng về phía Tô Thăng, dám cử động tí nào.

      Căn phòng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai bên. Thần kinh toàn thân đều nhạy cảm, Phàn Hiểu Nhược cảm thấy nhiệt độ mặt mình có thể nấu chín .

      Rốt cuộc, vì kiệt sức mỏi mệt mà Phàn Hiểu Nhược dần dần rơi vào mộng đẹp.

      Nhưng Tô Thăng đáng thương làm thế nào cũng chợp mắt được, nhìn ánh trăng to ngoài cửa sổ, Tô Thăng than thở trong lòng, đêm nay nhất định ngủ được rồi.

      Nửa đêm, Tô Thăng vừa có cảm giác buồn ngủ chợt cảm thấy lạnh lẽo, lập tức bị kích thích mà tỉnh dậy. động đậy, phát có điểm thích hợp, Tô Thăng nhìn người mới hiểu ra cái lạnh từ đâu đến —— Phàn Hiểu Nhược lại cuốn cả tấm chăn, cuộn thành cái ống…

      Tô Thăng dở khóc dở cười, nhàng rút tấm chăn dưới người Phàn Hiểu Nhược, lại càng dở khóc dở cười hơn phát , bọc chăn rất chặt, thể rút ra được. Giờ phút này Tô Thăng trông thấy Phàn Hiểu Nhược xoay người, quay khuôn mặt ngủ say về phía mình, cuối cùng đành bỏ cuộc, ôm chặt hai cánh tay để sưởi ấm chính mình.

      Nhưng mà ngày vui chóng tàn, qua bao lâu, cái chân vắt ngang qua đây.

      Lại lát sau, bàn tay đặt ngang trước mũi Tô Thăng.

      Tô Thăng rốt cuộc chịu nổi, vỗ vào hai má Phàn Hiểu Nhược, khẽ gọi: “Hiểu Nhược! Hiểu Nhược!”

      Hết cách rồi, Phàn Hiểu Nhược thuộc loại người khi ngủ say sấm sét ầm ầm cũng thức dậy, vì thế Tô Thăng khẽ gọi nhiều lần nhưng chỉ đổi lấy cái xoay đầu của , nghiêng về phía Tô Thăng, ánh mắt có chút dấu hiệu mở ra.

      Mái tóc của lướt qua cổ , mềm mại, thậm chí có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng toả ra từ mái tóc. Hô hấp của càng gần bên tai, phả hơi nóng vào vai .

      Trái tim Tô Thăng lập tức chỉ còn lại mềm mại, vẻ dịu dàng chưa từng biểu lộ nay hề che lấp mà lên khuôn mặt.

      Lúc ban ngày dám thổ lộ tình cảm chân nhất trong lòng mình, nhất là sau khi nghe “Ghét nhất”. Ngoài mặt luôn chê phiền, ra hy vọng vẫn chỉ nhìn thấy theo phía sau gọi là “ Thăng” biết bao, e rằng chỉ có chính biết.

      Lần đầu tiên nhìn thấy , dễ thương giống như đoá hoa trắng siêu nhiên thoát tục, nở rộ tại khe núi trong sơn cốc. Còn ngược lại, được lòng người, cả ngày đánh nhau gây chuyện, dường như ở bên cạnh nhiễm bẩn đoá hoa trắng tinh khiết kia

      Lần đó đưa khăn tay cho , là chuyện dũng khí nhất mà làm.

      ngờ sau đó, liền dính theo sau , nhưng bản thân dám xúc phạm thiên thần thuần khiết, vì thế chỉ có thể dùng biện pháp ngốc nghếch nhất để đuổi . Mà sau đó thực để ý tới , thường xuyên trốn ở bên lén ngắm nhìn bóng dáng hoạt bát đáng của mấy lần.

      Sau khi trưởng thành, ngừng mắng mình hồi bé đồ ngốc, tại muốn thu lại “người hầu bé” của trước kia, tiếc rằng Phàn Hiểu Nhược kéo vào sổ đen.

      muốn thổ lộ với nhưng sợ từ chối, nếu thế có lẽ nào ngay cả bạn bè cũng chẳng làm được? Còn Lê Hà kia, ràng chỉ là thằng mặt trắng mà thôi, tốt chỗ nào chứ…

      Ánh trăng trong vắt chiếu xuống, rọi lên khuôn mặt của Phàn Hiểu Nhược, phác hoạ khuôn mặt ngủ say của .

      Trong lòng Tô Thăng ấm áp, vươn tay, ấn đầu vào trong ngực mình.

      hy vọng, có thể nghe được nhịp tim của .
      Sweet youChris thích bài này.

    5. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      C9:

      Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng và cảm ơn bà cụ, Tô Thăng liền dẫn Phàn Hiểu Nhược rời khỏi.

      Dọc đường , Phàn Hiểu Nhược im lặng khác thường, thẳng đến trạm xe mà câu nào. Về chuyện muốn đến nhà bà nội chơi, bị hoàn toàn quên lãng từ lâu.

      Tới trạm xe, nhân viên bán vé cho hay còn vé xe buýt, chỉ có thể ngồi xe lửa. Tuy là xe lửa thoải mái chút, nhưng phải vòng nhiều đường hơn xe buýt. Cơ mà hết cách, hai người vẫn mua vé xe lửa.

      Tuy rằng Tô Thăng cảm thấy kỳ lạ với im lặng khác thường của Phàn Hiểu Nhược, nhưng làm thế nào cũng mở miệng được, vì thế chỉ có thể duy trì im lặng như , tìm chỗ ngồi xe thu xếp ổn thoả.

      Lộ trình rất dài, Phàn Hiểu Nhược vốn coi như an phận, im lặng ngồi tại chỗ. Nhưng mà hai mươi phút sau, rốt cuộc hoàn toàn lộ nguyên hình, hết nhìn đông tới nhìn tây, ngắm ngắm dưới, xoay qua xoay lại. Tô Thăng lời nào mà đứng dậy rời , Phàn Hiểu Nhược nhăn mặt nhìn bóng lưng của : hứ, kéo cái gì mà kéo…

      bao lâu Tô Thăng trở lại, trong tay cầm thêm mấy quyển tạp chí, sau khi ngồi xuống đưa cho Phàn Hiểu Nhược : “Này, chắc là loại em thích phải ?”

      Phàn Hiểu Nhược nhận lấy, có chút ngơ ngác, cúi đầu nhìn, đều là những tạp chí tiểu thuyết thanh xuân. Phàn Hiểu Nhược nghiêng đầu: “Sao biết?” Khoé miệng Tô Thăng nhếch lên, nhìn cái rồi quay đầu qua.

      Được rồi, Phàn Hiểu Nhược suy nghĩ trong lòng, coi như nể tình bỏ thời gian mua tạp chí cho mình, lần này truy cứu việc trả lời câu hỏi.

      Nhưng mà, Phàn Hiểu Nhược cúi đầu lật tạp chí, che giấu khuôn mặt nhắn của mình dưới mái tóc, trong lòng rất ấm áp, nóng hổi, giống như có cái gì nảy mầm, rốt cuộc chờ kịp, phải khai quật ngay.

      Qua lát, sau khi Phàn Hiểu Nhược xem xong ba quyển tạp chí quay đầu với Tô Thăng: “Tôi khát nước.”

      Lời ít ý nhiều, cứ thế mặt dày mày dạn mà nhìn Tô Thăng.

      Lại bất ngờ lần nữa, Tô Thăng cười nhạo ăn uống như dân bị bỏ đói, mà là lập tức đứng lên về phía quầy hàng bán quà vặt. Phàn Hiểu Nhược rất hoảng sợ, thầm nghĩ, phải uống lộn thuốc rồi chứ…


      Ngay lúc Tô Thăng vừa bao lâu, đứa bé tinh nghịch ở ghế trước cầm cốc nước đổ xuống, vừa đổ xuống vừa “ê ê a a” vui vẻ. Thế nhưng —— khuôn mặt Phàn Hiểu Nhược nhất thời khốn đốn, nhưng chỉ có thể cười trừ: nước rơi vãi cả tạp chí rồi!

      Mẹ của đứa bé vội vàng nhận lỗi, Phàn Hiểu Nhược cười lắc đầu sao.

      Làm sao bây giờ đây, có khăn giấy. Nhớ tới Tô Thăng mang theo cái ba lô, vì thế Phàn Hiểu Nhược lập tức lấy ba lô của Tô Thăng qua, mở khoá kéo ra. lục lọi trong ba lô, tìm hồi lâu cũng thấy bóng dáng của khăn giấy, thở dài suy nghĩ đành thôi vậy.

      Đúng lúc này, Phàn Hiểu Nhược bỗng nhiên nhìn thấy lá thư, lá thư kia là màu xanh nhạt mà thích nhất.

      Phàn Hiểu Nhược rất tò mò, lấy lá thư ra.

      lá thư có gì cả, cũng dán lại. Tục ngữ , “Lòng hiếu kỳ hại chết mèo”, tạm thời miễn bàn đến tính khoa học của những lời này có bao nhiêu, ít nhất Phàn Hiểu Nhược hết sức tò mò mà mở lá thư ra, sau đó vô cùng tò mò nhìn xem.

      Thế nhưng, khi chạm đến nội dung của từ thứ nhất, trái tim Phàn Hiểu Nhược đập mạnh, xem tiếp, gương mặt càng ngày càng đỏ, quả thực có thể so sánh với tôm luộc. Hoặc là so với quả táo chín gương mặt còn đỏ hơn…

      Đúng lúc này, Tô Thăng cầm trà sữa vừa mua xong trở về.

      Ngay từ đầu còn chưa phát có gì lạ thường, khi tới trước mặt Phàn Hiểu Nhược, mới nhìn thấy lá thư trong tay , nét chữ và giấy viết thư quen thuộc như thế …

      Tô Thăng đỏ mặt, lan ra tận phía sau lỗ tai.

      Lúc này Phàn Hiểu Nhược cảm giác được trước mặt có người, ngẩng đầu lên nhìn, đúng là Tô Thăng!

      Tô Thăng luôn nhanh mồm nhanh miệng giờ hoàn toàn ra lời, chỉ bốn mắt nhìn nhau với Phàn Hiểu Nhược, bàn tay cầm trà sữa hơi run run, bóp chặt cái cốc nhựa phát ra tiếng soạt soạt.

      Qua rất lâu, lâu đến mức lúc Phàn Hiểu Nhược suy nghĩ muốn cúi đầu Tô Thăng rốt cuộc cất tiếng.

      Tuy rằng ngày hôm qua khóc lóc rằng “Ghét nhất” vẫn còn quanh quẩn bên tai, nhưng khi trông thấy sắc mặt đỏ rần của Phàn Hiểu Nhược lộ ra vẻ chán ghét, Tô Thăng quyết định, đếm xỉa gì!

      “Phàn Hiểu Nhược, vẫn luôn thích em…Mỗi lần nhận được thư và ảnh của mẹ em, chỉ cần có của em đều bị cất giấu hết.”

      Phàn Hiểu Nhược mở to mắt.

      Màu sắc của hai má Tô Thăng ngày càng sẫm, nhưng vẫn tiếp: “…hồi ăn hiếp em, là vì khuôn mặt trắng mịn của em rất đáng …”

      Mặc dù xem thấy trong lá thư, nhưng nghe được lời này ánh mắt Phàn Hiểu Nhược vẫn khỏi nhóm lên ngọn lửa .

      Ánh mắt Phàn Hiểu Nhược dần dần bốc lửa giọng của Tô Thăng ngày càng thấp, nhưng trong tích tắc thanh của Tô Thăng lại nổi lên: “Phàn Hiểu Nhược, em cũng chỉ được phép thích có biết hay ? Bằng , bằng …”

      Tô Thăng bỗng nhiên tiếp, ánh mắt Phàn Hiểu Nhược thể nào bốc lửa nữa.

      Bởi vì dưới tình thế cấp bách, Tô Thăng lập tức sáp khuôn mặt đến gần, bờ môi phủ môi .

      hôn .

      lại hôn xe lửa người đến người .
      Sweet youChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :