1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THANH MAI NGHI KỴ TRÚC MÃ - Tọa Hóa Bồ Đề (48C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 31: Cháy túi.

      Chủ nhật, bốn sắc nữ ước hẹn dạo phố. Đồ ở trung tâm mua sắm đắt, mua nổi, nhưng cũng gây trở ngại đến tâm tình các thưởng thức, dù sao mặc thử cũng mất tiền, giả bộ người giàu có ai mà chả biết giả bộ chứ! Phái đoàn Tiểu Hồng Tiểu Lục Tiểu Lam chỉ vào trang phục hàng hiệu xoi mói, chỉ có Nhất Nhất tâm tình yên ở bên cạnh qua lại, thở dài hết tiếng này đến tiếng khác.

      “Đừng làm ồn, đợi lát nữa lại xem.” Tiểu Hồng biết nhóc thắc thỏm mong ngắm chiếc xe leo núi ở dưới.

      “Nhanh chút được ......” Chiếc xe kia quá khủng , so với kì nghỉ hè ở nhà nhìn thấy giống nhau như đúc, giá cả ở bên này tính là đắt, nhóc trong lòng ngứa ngáy chịu được, hận thể lấy thẻ ra lúc đó mua liền. Người bán hàng sớm thấy các vừa mắt, thấy Tiểu Lục lại cầm lấy chiếc áo khoác lên định thử, ta vội bước lên phía trước :“Cái áo này tám ngàn sáu, kiểu mới đưa ra thị trường, giảm giá.”

      Đắt quá ~~ Tiểu Lục có chút ngượng ngùng buông xuống, lôi kéo Tiểu Hồng Tiểu Lam đến quầy khác.“ có tiền đừng chạm vào.”

      Mấy chữ đó ra vô cùng nhưng lại bị lỗ tai thính như cảnh khuyển nghe thấy:“ vừa gì?”

      “Tôi , quần áo này đều là đồ hàng hiệu, giá rất mắc, nếu làm dơ làm hỏng rồi các đền nổi.”

      Buồn cười!“ lặp lại lần nữa?” Người bán hàng thèm chuyện nữa, khinh miệt ngoảnh mặt chỗ khác.

      Hắc hắc, muốn đấu cũng nhóc hả.“Cái này cái này, còn có cái kia nữa tôi đều mua.” Nhất Nhất rút ra trong túi cái bóp tiền quăng lên quầy tính tiền,“Lấy hóa đơn, trước tiên gói lại cho tôi.”

      Trong bóp tiền có đủ loại card đầy đủ màu sắc, người bán hàng biến sắc, đoán ra rốt cuộc có phải thần tài đến hay . Do dự hồi, đem đống lớn quần áo gấp bỏ vào trong gói to, lấy ra lại điền ngày. Lấy hóa đơn điền ngày tháng.Vừa mới viết xong ngày tháng bị người nào đó cướp mất bút. “Ai nha chữ rất xấu !” Nhất Nhất giơ bút lên vẻ mặt kinh ngạc,“ là người nào chữ đó, ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi. Chậc chậc, mua nữa.”

      “...... Ách, cố ý quấy rối......”

      “Tôi mua quần áo cứ như vậy đấy, phải xem tâm trạng. Chữ viết xấu như vậy khiến tâm tình tôi tốt, mua quần áo về lúc nào cũng nhớ tới, bảo tôi phải mặc nó thế nào đây.” Liếc thấy áo của ta có tấm bảng ghi tên,“ phải là quản lý đúng ?”

      “......”

      “Ai ồi, thực nên hỏi như vậy, quản lý cấp bậc rất ~~~~ cao, như thế này làm sao ngồi nổi chức vị đó chứ.”

      Tiểu Hồng vui ơi là vui, mắt sắp thấy vẻ mặt của người nhân viên bán hàng kia sắp biến thành màu gan lợn rồi, vội vàng lôi kéo người bạn cùng phòng của mình còn muốn tiếp tục hăng máu ứng chiến vào thang máy. Cửa thang máy đóng lại, Tiểu Lục cười đến đập đầu vào thang máy:“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch...... Cậu lấy đâu ra nhiều thẻ như vậy?”

      “Lấy từ chỗ Gia Vũ, bên trong đều là rỗng.” Giả bộ người giàu có được hả.

      “Đừng cười nữa...... cười nữa tớ bị nội thương mất......” Tiểu Lam ôm bụng thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống đất.

      Tuy rằng đánh thắng trận nho , trong lòng Nhất Nhất vẫn buồn bực, trực tiếp chạy đến dưới lầu mua chiếc xe leo núi kia để xả cơn tức. Vì thế sau khi quay về trường học, ba sắc nữ mặc quần áo mốt thời thượng mới rêu rao khắp nơi, nhóc lại diễu võ dương oai cả ngày cưỡi chiếc xe sáng long lanh lên phòng học xuống căn tin, phía sau còn vù vù chở theo mỹ nữ Tiểu Lam. Những ngày tháng của năm nhất trải qua rất nhàn nhã dễ chịu, bài chuyên ngành nhiều lắm, nhiệm vụ học tập nặng, giảng viên giảng xong bài cũng coi như đặt xuống trọng trách, giống học trung học cái gì cũng quản. Nhất Nhất giống như hầu tử trở lại Hoa Quả Sơn, trốn học, xem phim, dạo phố, mời ăn cơm...... sống cuộc sống biết lo âu.

      Kết quả của những ngày sống vô tư đó chính là, đột nhiên có ngày phát ra hết tiền rồi. Sao lại hết tiền rồi ?! Rốt cuộc là làm cái gì để hết tiền? Ăn cơm, đồ ăn vặt, mua búp bê, còn mua chiếc xe leo núi kia. Gọi điện thoại về nhà xin mẹ? Nhất định bị thanh bão tố đó giật cho tàn phế luôn, đến học kỳ mà sinh hoạt phí dùng hết năm ngàn, bao gồm thẻ ăn ở căn tin nạp 500 đồng. Tháng trước ở trong điện thoại còn vỗ ngực tự đắc tiền đủ xài, đợi đến khi về nhà còn có thể thừa xấp xỉ tám trăm đến ngàn, tại xem ra phải vay tiền sống qua ngày thôi. Mượn của Gia Vũ? Tên nhóc đó nhất định cười mình chết mất thôi......“Cứu mạng a, tớ hết tiền rồi!!!”

      “Tớ cũng còn!” Tiểu Hồng vẻ mặt như đưa đám,“Có ra ngoài ăn cơm mấy lần với đồng hương, tiền sạch bay!”

      “Tớ là do mua vài bộ quần áo......” Tiểu Lục khóc lóc so với nhóc còn thảm hơn.

      “Tiểu Lam ~~~~”

      “Tớ hôm qua mới mượn hai trăm của đồng hương.”

      Xong đời. Giữa trưa trơ mắt nhìn chằm chằm vào đùi gà chiên nuốt nước miếng, trong thẻ ăn cũng còn bao nhiêu tiền nên dám mua, dứt khoát cơm cũng lười ăn. Suy nghĩ lại, quyết định mặt dàyđi hỏi mượn của Gia Vũ. Bấm điện thoại gọi, còn chưa ra tiếng chợt nghe bên kia mở miệng trước:“Nhất Nhất a, vừa định gọi điện thoại cho cậu cậu gọi tới, là tâm linh tương thông a …hắc hắc. Muốn thương lượng với cậu chuyện.”

      Thần kinh lập tức căng thẳng. Gia Vũ cho tới bây giờ chưa từng khách khí như vậy qua, còn hề hề kêu nhóc là Nhất Nhất buồn nôn như vậy.“Chuyện gì?”

      Bên kia trầm mặc mất hai giây.“Tớ hết tiền rồi.”

      “...... A?”

      “Cho tớ mượn ít tiền dùng , về nhà trả cho cậu.”

      “Cậu cậu cậu, cậu có tiền ?” Nhất Nhất khóc ra nước mắt,“Tớ còn trông cậy vào cậu cho tớ vay tiền đó, tớ tại còn đúng ba mươi bảy đồng tám hào, quần áo cũng có mà mặc, sắp bị chết rét cóng rồi nè cậu có biết hay hả!”

      có tiền ? Mẹ cậu phải là có cho cậu năm ngàn sao!”

      “Dùng hết rồi, biết dùng như thế nào mà hết ...... Tiền của cậu xài như thế nào mà hết?”

      “Tớ cũng biết a, chỉ là ăn cơm, đánh đánh điện tử, ăn với cậu hai lần ở nhà hàng Tây. Cậu chỉ còn lại có chút đo thôi hả ?”

      “Uhm. Ô ô, các bạn cùng phòng của tớ cũng nghèo rớt mồng tơi rồi, làm sao bây giờ hả Gia Vũ, tớ dám gọi điện thoại cho mẹ tớ, mẹ tớ nhất định mắng chết thôi, ba tớ khẳng định cũng cho thêm, ba luôn nghe lời mẹ tớ ......”

      “Ai ~~~” Gia Vũ thở dài tiếng,“Thực là con mé nó xui ơi là xui...... Tớ chỗ này còn có trăm, cậu cầm trước .”

      trăm mua nổi cái áo bông, nếu tớ lấy xài cậu phải làm sao bây giờ? Ăn khí hả.”

      “Đừng quản nhiều như vậy, cậu cầm trước xài .”

      “Cái đó được......” Trong đầu linh quang chợt lóe lên, Nhất Nhất đột nhiên nghĩ đến người.“ cần, tớ có biện pháp rồi!” phân trần vội ngắt điện thoại, vẫn còn nghe thấy ở bên kia hét cái gì đó. Quên , đến lúc đó hãy sau. Trước tiên gọi điện thoại tới phòng , bạn cùng phòng có ở trong phòng. Tiếp sau gọi vào di động, trong điện thoại truyền đến giọng nữ rất ngọt ngào thân thiết:“Xin chào quý khách, tài khoản của quý khách nợ tiền, xin quý khách vui lòng nạp thêm tiền, cám ơn!”...... Ông trời ơi có phải ông muốn đuổi cùng giết tận con hay aaaa ~~~
      tart_trunghanhtay thích bài này.

    2. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 32: Làm thêm.

      Cẩn Ngôn ngồi ở bên giường ghi chép, liếc tới cửa thấy vị khách mời mà đến kia có chút kinh ngạc.“Tìm tớ?” Đây là lần đầu tiên nhóc chủ động tìm đến , thực hiếm lạ. “Tại sao gọi điện thoại báo trước tiếng?”

      “Hắc hắc, chính là tiện đường ghé thăm cậu. Các bạn học cậu đâu?” Tròng mắt Nhất Nhất liếc loạn chung quanh.

      “Đều ra ngoài hết rồi. Qua đây ngồi , uống trà hay uống nước ngọt? Tớ chỉ có Sprite.”

      “Sao cũng được.” nhóc cũng phải là đến uống trà ......“Oh, phòng ngủ của các cậu cũng vệ sinh ha, tớ cứ nghĩ rằng giống hệt như phòng của các nam sinh ở trường chúng tớ, tất thối quần đùi vất bừa bãi khắp nơi, ngờ chỗ của cậu lại sạch vậy.”

      Bước giống như kiểu thục nữ, sờ sờ drap giường lấy lòng,“Màu xanh nhạt a, con mắt thẩm mỹ của cậu tốt.”

      “Đây là giường Đại Vĩ, tớ ở giường đối diện.”

      “...... Màu xanh cũng rất đẹp.” Nịnh nọt người ta cũng nịnh sai người ~~

      “Cậu làm gì vậy?”

      “Chuyên đề, giáo sư chúng tớ giao bài.”

      “Nha, cậu lợi hại! Mới học có năm ba mà giáo sư các cậu giao cho cậu chuyên đề để làm? thông minh......”

      nhóc chắc chắn là có việc muốn nhờ rồi? Hết nhìn đông tới nhìn tây chính là nhìn .“ , có chuyện gì muốn tớ giúp?” Cẩn Ngôn mở nắp chai Sprite đưa cho nhóc.

      “Ách, muốn mượn cậu ít tiền.” Cậy mép bàn giọng lí nhí.

      “Hết tiền rồi à? Mẹ cậu cho cậu bao nhiêu?”

      Năm ngón tay nơm nớp lo sợ duỗi lên giữa trung.

      “Năm ngàn! Cậu dùng hết rồi?”

      “Uhm...... Tớ có mua cái xe leo núi, cái khác tớ biết dùng như thế mà hết sạch tiền.”

      “Làm sao có thể biết chứ, cậu tiêu pha gì rồi?”

      “Chính là ăn cơm, mua búp bê, còn có mời bạn học tớ ăn cơm, sư huynh a bạn bè a, ăn của bọn họ thấy ngại tớ cũng phải mời lại đúng .” Khó trách gọi điện thoại cho nhóc đều rảnh, ra là cùng đám nam sinh ăn cơm! Cẩn Ngôn cúi đầu hé răng.

      “Cẩn Ngôn......”

      “Thượng quan cứu mạng a!” Tiếng kêu gào khóc thảm thiết như sói tru lên đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến, vóc dáng nam sinh cao to nghiêng ngả chao đảo vọt vào trong phòng.“Giang hồ cấp cứu a Thượng Quan!”

      Cẩn Ngôn bật cười:“Lại sao vậy?”

      “Ha ha ~~~” Vóc dáng cao to kia cứ đứng đó gãi da đầu cười ngây ngô,“Thân đồng xu dính túi. Tháng sau tớ thôn Trung Quan thử thời vận xem sao, nhưng tại cậu nhất định phải giúp tớ vượt qua cửa ải khó khăn này. Em này là ai?” Có người muốn cùng nhóc tranh mượn tiền cứu mạng a?! Nhất Nhất cảnh giác ngồi thẳng thân người:“Tớ là….em ấy.”

      “Cậu có em sao?”

      “Cứ cho là vậy .” Cẩn Ngôn lấy ra ví tiền mở ra, nhóc mắt ánh sắc bén nhìn đến xấp giấy bạc màu đỏ.“Muốn bao nhiêu, ngàn có đủ ?”

      “Oa!” Vóc dáng cao to kia thực khoa trương kêu,“Năm trăm là đủ rồi.”

      vấn đề gì, cầm lấy , người mang theo tiền làm chuyện gì cũng tiện, tớ còn tiền xài.”

      ấy chỉ cần năm trăm......” Nhất Nhất giọng nhắc nhở. Trong ví tiền cũng còn lại mấy tờ tiền, trừ ngàn, cũng chỉ còn hé ra vài tờ giấy bạc màu đỏ, nhóc phải làm sao bây giờ!

      “Cầm hết , cần trả gấp đâu.” Cẩn Ngôn đem tiền đưa qua.

      “Cảm tạ! Tháng sau trả lại cậu.” Vóc dáng cao to kia cầm xấp tiền làm động tác hôn gió mấy cái,“Chào em , hoan nghênh lại đến ~~”

      “Tạm biệt ~~” Mười tờ tiền có hình chủ tịch Mao bay như vậy đấy? nhóc tha thiết mong mỏi đức chúa cứu thế cứu mạng a,“Tớ tớ tớ cũng muốn vay tiền......”

      “Cậu thấy đó, tớ cho cậu ta mượn hết tiền rồi.”

      “A, trong bóp còn 2 tờ a.” Hai tờ cũng là tiền. Hai cái móng vuốt vừa chạm vào bóp da, Cẩn Ngôn vươn tay chụp lại cất .“Tớ cũng phải sống chứ, cũng phải có xã giao, người con trai có tiền là được.”

      Kẻ hai mặt này cố ý! Mặt nhóc trầm xuống:“Cậu muốn cho mượn đúng ?”

      “Đừng nóng vội a, có sẵn tiền có, nhưng có biện pháp kiếm ra tiền, cậu có đồng ý hay ?”

      “Làm cái gì?”

      “Làm thêm.”

      “Có thể kiếm được bao nhiêu?”

      “Phải xem thành tích nghiệp vụ của cậu, nếu lợi hại hàng tháng có thể kiếm được vài ngàn.”

      “Tớ làm tớ làm!” Nghe được “Vài ngàn” nhóc gật đầu cái rụp. Sau đó mới mờ mịt hỏi,“Làm cái gì?”

      Cẩn Ngôn dở khóc dở cười.“Buôn lậu thuốc phiện!”

      “Á......”

      Á cái gì? đau đầu thở dài.“Tớ có người bạn làm ở trung tâm thương mại, hỏi cậu ta xem chỗ đó có cần người hay .” Cầm lấy di động bấm số gọi.

      Còn tưởng rằng buôn lậu thuốc phiện a! Ánh mắt Nhất Nhất đảo qua đảo lại, bằng từ đâu đến nhiều tiền như vậy mua BMW? Hàn huyên vài câu Cẩn Ngôn cúp điện thoại.“ thành vấn đề, cậu ta vừa vặn muốn tìm sinh viên coi cửa hàng, chính là bán quần áo, thứ bảy chủ nhật ngày nghỉ làm, tiền lương tính theo ngày. Cậu nếu muốn tớ ngày mai dẫn cậu gặp cậu ta.”

      “Tớ .” Có tiền kiếm mới là kẻ ngốc.“Ai ~~ ai ~~~” nhóc lại nâng má thở dài liên thanh.

      “Làm sao vậy? muốn ?”

      nhóc nhất thời nảy sinh ra chủ ý.“ phải..... Điện thoại của tớ bị nợ tiền rồi.”

      Rút ra tờ giấy bạc màu đỏ nhét vào túi nhóc, vẫn cứ nghe thấy tiếng thở dài.

      “Còn gì nữa?” bất đắc dĩ.

      nhóc tội nghiệp :“Cậu mời tớ ăn cơm , tớ ăn mì hai ngày liền rồi.” Vẫn là phúc đức chiếm tiện nghi của người khác khá nhiều a.

      Trong trường có cửa tiệm nộp phí điện thoại, nộp xong phí điện thoại mới có năm giờ chiều, người nào đó dùng tiền vô độ đói đến mức hoa mắt chóng mặt tập tễnh bước, Cẩn Ngôn đành phải bỏ luôn dự tính ra ngoài nhà hàng ăn, ăn luôn ở căn tin.

      “5 hào.” Nhất Nhất bưng bát đưa cho dì múc cơm ở căn tin.“Ít như vậy? Còn chưa đủ dính răng!”

      Chưa thấy qua đứa con nào ăn 5 hào cơm mà còn chê ít! Dì đó hết cách.

      “Cho thêm hai hào.” Vẫy tay để Cẩn Ngôn quẹt thẻ ăn thêm,“Tớ bình thường ăn ba hào là đủ rồi, trường học chúng tớ ăn 3 hào còn nhiều hơn 5 hào ở trường các cậu.”

      phải trường học chúng tớ......” Người dì đó lầu bầu lại múc thêm nửa muôi cơm to nữa. Nhất Nhất còn chê ít, cố chấp nâng bát cơm ở giữa trung, vị dì đó cũng cố chấp giơ cơm lên giằng co. Cẩn Ngôn dở khóc dở cười, kiên trì vươn bàn tay ra ý bảo, lại thêm 5 hào nữa. Lấy đồ ăn đến, tên quỷ đói kia tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống ăn như hổ đói, trong bát cơm chất như núi cứ vơi dần vơi dần rồi biến mất tiêu, dì múc cơm đó nhô đầu ra ngoài cửa sổ ra nhìn chằm chằm vào thân hình bé của nhóc kính nể thôi. Bữa cơm đó Nhất Nhất phải ăn hai giờ mới kết thúc, cuối cùng lại ăn xiên que nướng. Ăn đến nửa di động của Cẩn Ngôn vang lên, đầu bên kia Gia Vũ hổn hển la lên Đinh Nhất Nhất mất tích rồi.“ nhóc ở chỗ tớ...... Cậu muốn chuyện với nhóc ? Đợi chút.”

      Nhất Nhất tiếp nhận di động, xa nghe thấy trong điện thoại truyền ra tiếng gầm gừ phẫn nộ:“ Đinh Nhất Nhất chết tiệt cậu chết ở đâu vậy!”

      “Cậu la ó cái gì......”

      “Gọi điện thoại cho cậu, mẹ nó cậu cư nhiên gác máy?! Suốt buổi chiều cũng thấy mặt đâu, gọi vào di động điện thoại nợ tiền, đến phòng cậu cậu ở đó, có tiền cậu biết đợi ở phòng hả, chạy loạn cái gì chứ, cậu mẹ nó thể để cho tớ bớt lo lắng chút sao!”

      Liên tiếp những câu ân cần thăm hỏi mẫu thân khiến lỗ tai nhóc vang lên ong ong.“Tên ranh này dám mắng tớ, cậu nha tự tìm chết!” Đến Bắc Kinh nhóc cái khác học được, vài câu phương ngôn học thực giỏi.

      Cẩn Ngôn cắn xiên thịt dê, nghe thấy lời đó liền bị sặc, khom lưng ho sặc sụa ngừng. Điện thoại bên kia im lặng hai giây, truyền đến tiếng cười.“Học rất giống.”

      “Tớ có năng khiếu học ngôn ngữ.”

      “Thực có năng khiếu a, thi cao đẳng rớt môn tiếng .” Gia Vũ sỉ nhóc.

      “Sao lại thế này, di động có phải hỏng rồi ? Đầu tiên là thiếu tiền ngắt máy sau đó tắt máy.” nhóc vội lấy điện thoại ra ngắm nghía, màn hình màu đen, thử vài lần cũng thể bật lên.

      “...... Hết pin rồi.” Lúc nộp phí điện thoại pin còn gạch, bây giờ hết sạch!

      “Cậu a là…, tìm Cẩn Ngôn cũng với tớ tiếng, hại tớ sốt ruột muốn chết.” Thanh hòa dịu ít, Nhất Nhất nghe thấy trong lòng hưởng thụ. Gia Vũ lại tiếp,“Còn tưởng rằng cậu có tiền học người khác sa đọa chứ.”

      “...... Cậu mới sa đọa!” Vẫn là đừng hy vọng tên kia há mồm ra có thể ra lời hay ý đẹp gì.

      “Có tiền dùng rồi hả?”

      . Nhưng Cẩn Ngôn giới thiệu cho tớ công việc, tớ ngày mai thử xem sao. Aiz Gia Vũ, cậu muốn cùng tớ hay , dù sao cậu cũng thiếu tiền xài.”

      “Công việc gì?”

      “Bán quần áo trong trung tâm mua sắm.”

      . Cậu gặp qua đứng quầy thanh tóan là nam chưa?”

      “ ‘’ khẳng định phải là nam giới, nếu phải, chắc là gay, cậu cũng phải là gay. Thực sao? Được, cậu có cốt khí, cổ nhân dạy: Đói chết là chuyện , thất tiết mới là chuyện lớn......”

      “Đinh Nhất Nhất cậu có tin tớ đem miệng cậu khâu lại hả?!” Gia Vũ rống lên, nhóc lập tức thức thời im bặt. “Tớ nơi này còn có hai trăm, cậu muốn lấy hay ?”

      “Ý, cậu phải chỉ có trăm thôi sao, lấy đâu ra hai trăm?”

      “Mượn.”

      Mượn? Nhất Nhất cảm động khóc lóc nức nở, tiểu tử này tại càng lớn càng biết đồng cảm với người khác, bản thân cậu ta cũng có tiền trong lòng vẫn còn nhớ đến mình.“Gia Vũ cậu đối với tớ tốt, qua đây ăn xiên que nướng , tớ mời khách!”

      “Da mặt cậu thực dày, là Cẩn Ngôn mời cậu đúng ?”

      “Tớ mời, cậu ta chi tiền được hả!” Gia Vũ cùng Cẩn Ngôn cả hai đều im bặt.
      tart_trunghanhtay thích bài này.

    3. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 33: ám muội nho ở trung tâm mua sắm.
      Edit: Heidi

      Boss quầy chuyên doanh (là quầy hàng chuyên buôn bán mặt hàng nào đó) hôm kia vừa mới có nhân viên hướng dẫn mua hàng nghỉ việc, gấp rút tìm người thế thân, Nhất Nhất vừa khéo lao thân vào. Quản lý của cửa hàng và Cẩn Ngôn là bạn bè, đích thân theo hai người xem thử tình trạng buôn bán của trung tâm mua sắm.“Em hôm nay nếu có thời gian, tính cho em ngày công.” Quản lý .

      “Dạ có.” nhóc gật đầu. Giật ống tay áo của Cẩn Ngôn hạ giọng,“bus? Bus? Là nhãn hiệu gì?”

      bị sặc cái.“B,O,S,S, tên đầy đủ là HUGE BOSS, nhãn hiệu quần áo của nước Đức.”

      Oh, nhóc còn tưởng rằng đó là xe giao thông công cộng chứ. Quản lý gọi nhân viên quầy thu ngân đến giảng giải cách đơn giản các thao tác quy trình và các lễ nghi cơ bản, Nhất Nhất rất nhanh nhớ kỹ, thay ngay đồng phục của cửa hàng màu xanh đậm, đứng ở trước quầy hàng cũng rất ra dáng.“Hoan nghênh quý khách ghé tăhm, mời quý khách cứ tự nhiên xem, phòng thử đồ ở bên cạnh, xin mời......” thầm đọc thử vài lần, cũng đơn giản.

      “Ai, cậu giả dạng làm khách hàng từ bên kia tới thử xem.”

      “Tớ cũng định mua quần áo.” Cẩn Ngôn cười nhìn nhóc.

      “Cậu phải chỉ còn mấy chục đồng thôi sao?” Yết giá của BOSS đều hơn ngàn a.

      “Còn có thẻ.”

      “...... Cậu lừa gạt tớ!” Gương mặt lập tức tái .

      phải là lừa gạt cậu, là muốn cậu tiếp xúc xã hội nhiều chút, cảm nhận được kiếm tiền khó khăn thế nào, cha mẹ kiếm tiền thực rất khó nhọc.” Thấy nhóc vẫn phồng mang trợn mắt lên, Cẩn Ngôn cười hạ giọng,“Bán được quần áo cậu được trích phần trăm.”

      Trích phần trăm...... Biểu cảm gương mặt của nhóc nháy mắt quay ngoắt 180 độ, hai mắt híp thành vành trăng lưỡi liềm, cười đến nỗi cằm đều muốn rơi xuống .“Hoan nghênh quý khách ghé thăm, mời tùy tiện nhìn ngắm, thích kiểu dáng nào cũng có thể mặc thử.”

      “Giúp tớ chọn chiếc áo sơmi.”

      “Dễ thôi.” Nhất Nhất đánh bốp cái chạy đến chỗ treo áo sơ mi, cái này nhìn rất đẹp mắt, chính là nó. Hướng tới kẻ coi tiền như rác kia vẫy tay,“Cotton thuần chất, cậu sờ xem nhìn xem, kiểu dáng mới nhất của Paris đó!”

      Bên cạnh quầy thu ngân nhân viên khác thấy buồn bực, vừa rồi mình có chỉ ấy quần áo là kiểu dáng mới ra của Paris gì đó nha.

      “Lại tìm cho tớ chiếc caravat.” Cẩn Ngôn tiến đến phòng thử đồ thay xong áo ra ngoài, Nhất Nhất cầm theo caravat quàng lên cổ , vừa khít cổ, thuần thục thắt xong.“Chặt quá......” bị xiết cổ đến nổi khụ khụ ho vài tiếng, xoay người soi gương, thiếu chút nữa muốn khùng luôn.“Cậu này thắt cái kiểu gì thế?” Nhìn tạo hình này quen mắt.

      “Thắt Caravat a.”

      “Cậu thắt như thế nào?”

      “Cái gì ‘như thế nào’, thắt như khăn quàng đỏ đó. Trừng tớ làm gì, hồi ở trong lớp tớ là người thắt khăn quàng đỏ giỏi nhất a.” nhóc vừa lòng vỗ vỗ ngực . Cũng tệ lắm ~~ tuy rằng thoạt nhìn có chút khác biệt với người khác.

      so đo làm gì, Cẩn Ngôn bỏ cuộc luôn việc dạy cho chô nhóc thắt caravat. Vừa rồi chú ý đến, cư nhiên là áo sơmi màu xanh nhạt phối với caravat màu vàng nhạt, phối màu thực kinh điển a.“Màu sắc và hoa văn hợp, áo sơmi là sọc vằn, caravat thể cũng là sọc nghiêng, có thể chọn sọc ô vuông hoặc đơn màu. Về phương diện màu sắc hoặc là thắt màu tương tự hoặc là thắt màu tương phản, cái áo sơ mi này màu xanh nhạt có vẻ rất nền nã thoải mái, có thể đeo caravat, nếu muốn đeo, có thể phối với màu xanh đậm hoặc màu đỏ sậm.”

      “A, Màu đỏ phối với xanh a? Tầm thường a ~~~” Giảng giải với nhóc thông mà.“Nếu phối đẹp, chọn màu xám hoặc màu đen .”

      “Tớ xem phim thấy tham gia lễ tang mới mang màu đen .”

      “......” Bó tay, xem ra thắt caravat so với việc phối đồ còn dễ dàng hơn. từ giá hàng cầm lấy cái caravat màu xanh đá, động tác thành thạo làm mẫu cho nhóc xem.“ hiểu chưa?” Lại tháo ra chiếc caravat thắt xong lại chậm rãi làm mẫu lần nữa để nhóc nhìn.

      hiểu.” Nhất Nhất học bộ dáng của ngốc nghếch vòng quanh cổ , vóc người rất cao, nhón chân lên khó chịu.“Cậu thấp xuống chút .” Kéo hai đoạn caravat xuống túm lấy. theo lời nhóc cúi đầu xuống.

      “Xuống chút nữa.”

      .” Cười cúi người xuống tới mức thích hợp với độ cao nhóc.

      cậu lớn, cậu lớn......” Nhất Nhất giọng than thở.

      tiếp xúc gần, hơi thở như có như phun lên mặt nhóc, ngứa ngứa nóng nóng, cảm giác là kỳ quái.“Ái, cậu cậu, cậu nâng đầu lên chút.”

      “Nâng lên cậu tới với, nếu đứng ghế .” Vũ nhục người khác quá ~~~ ngẩng đầu lườm , bàn tay to áp sát tới mặt nhóc.

      “Cậu định làm chi?!” nhóc quá sợ hãi, vội vàng giật chặt caravat kéo về phía sau.

      “Tóc che mắt.” Cẩn Ngôn đẩy sợi tóc trước trán nhóc ra bên, ngón tay tiếp xúc đến nơi ướt át.“Đổ mồ hôi, rất nóng sao?”

      “Ách...... Điều hòa mở nhiệt độ cao quá, nóng chết mất.”

      à?” ranh mãnh giương cặp lông mày, khóe miệng con lên ý cười.

      , mà, thể hơn được nữa!” Vừa rồi cảm giác là lạ kia nhất định là nằm mơ thôi, chỉ biết là kẻ hai mặt này tốt bụng gì, muốn xem kịch vui hả! Vội vội vàng vàng thắt cho xong caravat, hận thể dùng sức xiết chặt cho chết quách .“Quần áo có lấy hay ?”

      “Cậu cảm thấy sao?” sửa caravat. Vẫn là chưa thắt xong hoàn chỉnh, cong vẹo giống khăn quàng đỏ.

      “Đẹp.” Tuy rằng thích kẻ hai mặt này, nhưng thể thừa nhận người ta trời sinh là móc treo quần áo rồi.

      “Cậu đẹp mua .” hào phóng, gần ngàn đồng...... Quản làm chi, bán quần áo được trích phần trăm là của mình.“Caravat đâu?”

      “Cũng muốn.” oh yeah, lại được trích phần trăm. Nhất Nhất hưng phấn chạy lấy thêm chiếc áo sơmi:“Cái này cậu mặc vào nhất định vừa đẹp lại vừa cool, muốn thử ?”

      thử, lấy cái này .” Ánh mắt tệ, màu lam là màu kinh điển nhất.

      thử ?” nhóc giây ngốc mất hai giây, nơm nớp lo sợ lấy từ khu quần áo dành cho mặc chơi chiếc áo khoác ngoài quá dài ,“Cái này sao, mặc dù có chút đắt, nhưng......”

      “Được.” Màu sắc cùng kiểu dáng rất tốt lại rất dễ phối với quần áo khác.

      “...... Ái.” Giá mác là 4 con số a ~~~ kẻ có tiền chính là khác biệt mà! Xoay người cầm lên chiếc áo lông.“Cái này này này này sao? Lông cừu 100% , mặc vào nhất định định định ấm áp.”

      “Size , lấy cái lớn chút .”

      đúng ra là cái này cũng muốn ?! Nhất Nhất run run miệng nhất quyết chuyện nữa, lôi kéo trực tiếp đến khu quần áo.

      “Cái này thế nào? Hay là cái này?” Cẩn Ngôn lật xem quần áo, thấy nhóc trừng cặp mắt to hé răng, buồn cười xoa xoa cái mũi nhóc.“Giúp tớ chọn mấy cái .”

      Mấy cái? “Cái này, cái này, cái này nữa lấy hết .” hơi chỉ vào 3 cái quần.

      “Được.”

      “...... Đều lấy hết?” Phát rồi phát tài rồi! Hai mắt Nhất Nhất bắt đầu đăm đăm, nghe cả thanh nước bọt nuốt xuống cổ họng. Che giấu tiếng khụ khụ trong cổ họng, dứt khoát làm thôi, làm phải làm đến cùng, chạy vào trong tiệm lượn vòng, ôm động quần áo trở về tha thiết nhìn ,“Đống này cậu đều phải .”

      Cẩn Ngôn bật cười:“Nhiều thế, năm nay mặc hết.”

      “Mặc hết sang năm lại mặc tiếp! Cậu nhìn cái caravat này xem, sờ rất thoải mái! Dây thắt lưng là loại dây da bò nhập khẩu! Tất (vớ)là loại cotton 100% ! Màu sắc áo sơmi rất đẹp! Người dựa vào quần áo phật dựa vào dát vàng, mõi ngày mặc cái áo khác nhau ra ngoài rất hấp dẫn người khác a, hồng da cam xanh màu nào cũng có! Cậu còn cần áo bông ?”

      phì cười:“Đều có thể mở tiệm rồi đó.”

      “Vậy, vậy cậu dù sao cũng phải chọn vài món chứ.” Giơ đống quần áo ngăn trước mặt lộ ra ánh mắt như đám thổ phỉ chặn đường cướp bóc.

      lấy tất(vớ), quần áo có đủ rồi đủ rồi.”

      “Còn muốn gì nữa ? Tớ giúp cậu chọn.” nhóc vui mừng giữ lại đống tất kia,“Muốn mua nội y ?” Cẩn Ngôn ngẩn người, hếch mày lên nhìn nhóc.

      “Tớ hỏi cậu có muốn mua nội y hay , tớ giúp cậu chọn, bao cậu vừa lòng!”

      “Được a.” Tâm tình cực tốt, thường con chọn những đồ vật tùy thân cho những ai? Ngoài người thân ra chính là...... Ha ha.

      bỏ ra hai vạn, hai vạn.” Nhất Nhất duỗi thẳng hai ngón tay lặp lặp lại nhấn mạnh,“Hai vạn dùng để mua quần áo, hai vạn......”

      “Cậu lải nhải lẩm bẩm cái gì suốt cả tối!” Gia Vũ hận thể lấy băng dính dính miệng nhóc lại.

      “Hai vạn a, cậu có sao?”

      có, trước mắt chỉ có đĩa sườn kho tàu ở trước mắt thôi. Gắp miếng sườn lớn nhét vô miệng Nhất Nhất.

      “Phi ~~~” nhóc vội vàng phun ra,“Tớ thích ăn sườn cậu biết a?”

      ăn thôi.” Dù sao cũng là nhóc mời, mới đau lòng đâu. Gia Vũ lấy miếng sườn để vào bát mình cắm cúi ăn.

      “Kiếm được chút tiền liền tiêu hết sạch, mẹ cậu mà biết mắng chết cậu luôn.”

      “Cậu còn , đều tiêu người cậu chứ ai, cậu ăn là tiền của tớ biết .”

      “Chính cậu ăn hả?” Nhìn bộ dạng tham ăn kia, giống hệt như con sói bị bỏ đói suốt mấy tháng qua. Nhất Nhất khò khè khò khè uống hết nửa bát canh hải sản, vừa lòng chùi miệng.“Ngày mai thỉnh Cẩn Ngôn ăn cơm, nhưng là tớ thần tài.”

      “Quê nhà hương thân cậu cũng hạ thủ được.”“ tổng yếu mua quần áo là , trích phần trăm làm cho người tớ kiếm còn bằng cho tớ, có thế này kêu quê nhà hương thân.”

      Gia Vũ thầm nghĩ sau này quyết thể mua quần áo cùng nhóc. Thừa dịp chú ý, nhóc gắp nốt con cua rang ớt vào bát.“Cậu ăn thịt tớ ăn cái này, hai chúng ta phân công.”

      “Fuck, cậu ăn hết cả đĩa rồi ~~~” Bổ nhào qua nhổ ra cái càng cua.

      “Nhìn tướng ăn của cậu kìa.” liếc mắt nhìn nhóc gặm ngon lành, cái trán chảy xuống cả mồ hôi mà thèm lau , khỏi rùng mình phen.“Lau a, nước mắt nước mũi đều sắp rớt xuống rồi, định để trộn lẫn cùng nhau ăn a?” xong tự mình đều cảm thấy ghê tởm.

      “Lau cho tớ.” Ngửa khuôn mặt nhắn tiến đến trước mặt .

      mọc tay hả!”

      “Tay ở chỗ này!” Hai cái tiểu móng vuốt bên giơ àng cua bên giơ mình cua lên, dính đầy dầu mỡ .

      “Tớ là người hầu nhà cậu hả?” bất mãn rút ra tờ giấy ăn nhoài người ra dùng sức véo mũi nhóc.

      chút ~~~ đau.” Dùng sức lớn như vậy để giết heo a! Khăn giấy quét qua cái trán, nhóc hơi thừ người ra nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần ngay trước mắt kia, đột nhiên nhớ tới ngày đó lúc thắt caravat cho Cẩn Ngôn ngón tay của cũng lướt qua trán, phảng phất như còn đọng lại cảm giác tê dại...... hai má đột nhiên thấy nhức buốt.

      Gia Vũ nhéo mặt nhóc hì hì cười:“Nhìn ngây người? Tớ đẹp trai đúng , đều đỏ mặt lên kìa.”

      “...... Phi! Quả ớt cay có !” Nhất Nhất cáu giận gật phắt hai tay của ra, múc bát canh cúi đầu uống sạch. Vừa rồi là bị làm sao vậy? Nghĩ đâu vậy! Nhất định là kiếm tiền của người ta trong lòng bất an, a, ra Đinh Nhất Nhất mình vẫn rất có lương tâm, có cảm giác áy náy ~~~

      “Ai Gia Vũ, cậu Cẩn Ngôn có bạn ?” nhóc ậm ờ hỏi.

      biết, thấy lui tới thân mật với bất kỳ người con nào.” Ngoài Chu Đình, nhưng nếu là thân mật cũng cảm thấy như thế.

      “Aiz, là kỳ lạ a.”

      “Kỳ lạ.” nhóc gật đầu theo.“Đều hơn hai mươi tuổi rồi ngay cả người bạn cũng có, tớ thấy cậu ta thực có khả năng bị Gay.” Gay?! Nhất Nhất bị sặc miếng, canh từ trong lỗ mũi phun ra ngoài, nước mắt chảy ra mờ mịt ho khan mãnh liệt. Nhân viên phục vụ bên cạnh vội vàng lại hỏi có vấn đề gì , nhóc bên khụ khụ ho bên xua tay có việc gì.

      “Chúa ơi, có thể từ trong lỗ mũi phun ra, dạy tớ .” Gia Vũ đối với loại công phu này cực kỳ bội phục.

      những lời vô nghĩa nữa bữa cơm này bắt cậu trả!” nằm sấp lên bàn nở nụ cười chán ngắt suốt. Chỉ chỉ vào người phục vụ cách đó xa giọng :“Vừa rồi cậu phải là có chuyện lớn xảy ra mới đúng.”

      “Vì sao?”

      “Để người ta giảm giá a, cậu ăn cơm tại đây bị tổn thương.”

      “Thông minh, nhưng tại tớ phun được nữa rồi, đổi thành cậu ......”

      Cẩn Ngôn là GAY? Buổi tối Nhất Nhất lăn qua lộn lại ngủ được, càng nghĩ càng hồ đồ. có khả năng, tuyệt đối có khả năng. Nhưng vì sao cậu ta đến ngay cả người bạn đều có? nam sinh hơn hai mươi tuổi rồi phải đều nên tìm bạn sao? Chẳng lẽ cậu ta có vấn đề về giới tính? Từ lúc bắt đầu học tiểu học cậu ta nhận được theo đuổi nhiệt tình của các nữ sinh, mấy năm nay nhận được thư tình đại khái là có thể biên soạn được cuốn ‘ thư tình bách khoa toàn thư ’ rồi ấy chứ, nhưng khi nào thấy cậu ta cùng nữ sinh thân mật qua? Ngoài Chu Đình...... Cũng đúng nha, nếu thích ấy phải theo tới Mĩ a. Nguy rồi, chẳng lẽ cậu ta là...... Nhất định phải dò xét thử......
      tart_trunghanhtay thích bài này.

    4. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 34: Cẩn Ngôn là đồng tính luyến ái?!

      nhóc lại nhìn mình, từ lúc gặp mặt đến bây giờ, ánh mắt luôn luôn lóe ra điều gì muốn nhưng lại thôi. Cẩn Ngôn thở dài, dừng lại chiếc đũa bất đắc dĩ nhìn lại nhóc, nhóc lập tức cúi đầu ăn cơm.“Đó là rau xanh.” nhắc nhở.

      Thảm ~~~ Nhất Nhất ngậm đồ ăn muốn phun ra lại dám phun, kiên trì nuốt vào.“Tớ tại kiêng ăn nữa.”

      “Vậy là tốt rồi, ăn nhiều chút.” Hai đũa cải trắng lập tức gắp đến trong chén. Đây là trêu ghẹo ai chọc ai a, phải là muốn tìm ra chân tướng thôi mà! nhóc từ từ nhắm chặt hai mắt y như uống thuốc bắc vậy thèm nhai liền nuốt xuống luôn.

      “Có phải có chuyện gì muốn với tớ hay ? .”

      “A, có, nghĩ hôm nay có thể kiếm bao nhiêu tiền thôi.” Đùa sao chứ hả, chẳng lẽ trực tiếp hỏi cậu ta có phải là kia ?

      “Có chuyện gì muốn ......” Di động vang lên, Cẩn Ngôn xin lỗi cười cười, nghiêng người tiếp điện thoại. May quá cơ, nếu cứ hỏi tiếp nữa nhóc chỉ sợ cũng phải ra thôi. Thấy nghe điện thoại có vẻ lâu, Nhất Nhất bắt đầu chuyên tâm ăn cơm. Vừa rồi chuyên chú theo dõi biểu cảm khuôn mặt , bụng còn chưa ăn no đâu. Cẩn Ngôn kết thúc điện thoại hỏi:“Ăn xong chưa?”

      “No rồi.”

      “Ách......” Ngón tay nhàng gõ xuống bàn,“Tớ có người bạn, muốn gặp cậu.”

      Bạn? Tính cảnh giác lập tức nổi dậy.“Bạn nào?”

      “Bạn làm ăn thôi, cậu ta chưa gặp qua cậu.” Phải ? Cách cái bàn Nhất Nhất cẩn thận quan sát kĩ nét mặt , cặp mắt nhấp nháy tinh quang chằm chằm nhìn .

      Đừng nhìn như vậy! Cẩn Ngôn thầm kêu khổ, ràng nghe được cả tiếng ‘ bịch bịch’ trong lồng ngực truyền đến.

      Có tình huống lạ! Mặt đỏ rồi~~~“Được, hẹn cậu ra ra đây .”

      Mua cái kem đứng ở ngoài cửa như hổ đói rình mồi, cái kem đó mới liếm được phần năm, vị bạn làm ăn của Cẩn Ngôn kia tới rồi, là chàng trai có vẻ bề ngoài rất hào hoa đa tình, biết sao lại thế này, trời mùa đông mà cái trán còn chảy ra vài giọt mồ hôi li ti.

      “Đinh Nhất Nhất?” giống như hưng phấn, thở phì phò đem nhóc từ cao xuống thấp đánh giá phen.

      “Gấp cái gì chứ, có chạy mất được đâu.” Cẩn Ngôn bật cười,“Nhất Nhất, đây là Mạc Tử Vực.”

      “Rất vui được gặp mặt,” Người mới tới cười đến có ý tứ,“Hôm nay cuối cùng mới được nhìn thấy cậu.”

      Mạc Tử Vực? Tên này hình như có chút quen tai. Nhất Nhất ôm quyền:“Kính ngưỡng lâu.”

      dám dám.”

      “Dám mà.”

      Hai tên điên khùng! Cẩn Ngôn dở khóc dở cười.“Cậu chạy tới sao?”

      “Kẹt xe suốt, lái xe sợ chậm trễ thời gian đến nhìn người.” Mạc Tử Vực thú vị nhìn chằm chằm Nhất Nhất. Đây chính là thành quả chạy bộ suốt hai đoạn đường để nhìn thấy, rốt cục nhìn thấy người rồi, còn tưởng rằng người nào đó biaja đặt ra lừa gạt mọi người chứ, ra thực là người này.

      “Cậu làm hay là học?” Nhất Nhất hỏi .

      Mạc Tử Vực chỉ chỉ vào Cẩn Ngôn:“Làm công cho . Có biết rất có nhiều tiền hay ? Làm bà chủ rất sướng.”

      bậy.” Cẩn Ngôn cười cho quyền, quay đầu cùng Nhất Nhất giải thích,“ là phía đối tác của tớ, rất có bản lĩnh đó, đầu tư cổ phiếu viết chương trình chụp ảnh mọi thứ đều tinh thông. Đúng rồi, Tử Vực cũng tốt nghiệp từ Nhất Trung ra.”

      “A ~~ cậu chính là Mạc Tử Vực kia?” Nghĩ lại, lúc học trung học luôn tai nghe bạn học về này họ Mạc trâu bò kia, học cao hơn bọn họ 3 khóa, vừa biết chơi lại học giỏi.“Tớ là lớp 282, so với cậu thấp hơn 3 khóa!”

      ra là tiểu sư muội a.”

      “Sư huynh ~~~~ sư huynh còn biết đầu tư cổ phiếu? cho tớ biết phải làm sao , tại loại nào kiếm tiền nhất? Có thể kiếm được bao nhiêu......”

      Năm phút sau Nhất Nhất tám xong rồi, trong não cũng mất sạch hết tin tức về cổ phiếu ( có biện pháp a, nhóc đối cổ phiếu có chút xíu năng khiếu nào), tiếp tục bắt đầu tám về tình trạng cá nhân của họ Mạc trâu bò kia.

      “...... Cậu sinh tháng sáu nha, tớ cũng vậy a! Cậu thích ăn hoa quả gì?”

      “Quả đào, quả táo.” Mạc Tử Vực rất phối hợp trả lời.

      “Tớ cũng thích ăn quả đào! Vậy cậu thích màu phấn hồng của hoa đào ?”

      “Con mới thích cái màu đó, tớ là đàn ông con trai sao có thể giống với đám đàn bà con được. Tớ thích màu xanh màu lam, còn có màu xám.”

      Sở thích của Tử Vực sai biệt lắm với sở thích của nhóc~~~“Tớ với cậu đều giống nhau thích màu xanh cùng màu lam!”

      “Lại cho cậu bí mật nữa, cậu thể với người khác a, tớ thích xem Tom và Jerry.”

      “A, tớ cũng rất thích cái đó, Mạc đại ca......”

      “Nhất Nhất a.” Cẩn Ngôn nhịn được nữa, lại nhìn thấy có người nước mắt vui mừng nhận trai rồi. Vội vàng nghiêng người che ở giữa hai người mặt mày hớn hở kia ,“ còn sớm nữa làm . Mạc tiên sinh, lần trước bảng phân tích báo cáo còn chưa có viết xong đó?”

      Mạc Tử Vực chau chau mày:“ , cậu đừng đuổi tớ.”

      cần vội, tớ dặn chị La để ý giúp tớ thêm lát rồi, ở lại tâm thêm chút !” Nhất Nhất khi hưng trí tám chuyện, khỏi nhấc tay bá vai bá cổ họ mạc trâu bò kia,“Vậy há, đại ca a......”

      “Nhất Nhất, nếu đến muộn đó.” Cẩn Ngôn kéo tay nhóc ra.

      “Ai ~~~” Mạc Tử Vực huênh hoang thở dài, hướng hấp háy mắt,“Trở về làm việc thôi.”

      Cẩn Ngôn tức giận trừng liếc mắt cái:“ thôi, buổi tối điện thoại cho cậu.”

      Nhất Nhất há miệng thở dốc, trong đầu đột nhiên có linh cảm mãnh liệt. Haia người đàn ông liếc mắt đưa tình?! thể nào, nhóc chẳng qua lấy tay khoác lên vai Mạc Tử Vực, Cẩn Ngôn liền lập tức đem tay nhóc hất ra, ràng là tức giận! Chẳng lẽ......

      “Tan tầm muốn tớ tới đón cậu hay ?” Cẩn Ngôn đưa nhóc đến cửa hàng rồi hỏi.

      cần, ngồi xe bus.” Vô lực khoát tay.“Cái kia, Cẩn Ngôn a......”

      “Cái gì?”

      Nhất Nhất hít sâu hơi, tuy rằng đối với đồng tính luyến ái có ác cảm gì, nhưng bạn bè bên người mười mấy năm đột nhiên bị dẫn vào trong vòng luẩn quẩn kia, nhất thời cũng chấp nhận được.“Tớ là muốn , kỳ đường có rất nhiều con xinh đẹp, cậu xem bên kia kìa, bộ dạng xinh đẹp khả ái, Cẩn Ngôn cậu nhìn .”

      có hứng thú.” Đầu đều lười xoay ra nhìn. Nhất Nhất khóc ra nước mắt. Thượng Quan Cẩn Ngôn đối với con , cảm, thấy, hứng, thú!!!

      Kỳ nghỉ đông này Cẩn Ngôn trải qua vô cùng chán. Đầu tiên, vừa mới được nghỉ là Đinh Nhất Nhất nông thôn về nhà bà ngoại mừng năm mới, muốn gặp mặt cũng khó. Tiếp theo, rất dễ dàng gì đợi đến thứ sáu nhóc trở về, thái độ lại ràng là thay đổi, ánh mắt nhìn phi thường phi thường kỳ quái, khi mê mẩn, khi tiếc nuối, khi thương hại, mà khi nhìn lại nhóc nhóc lập tức quay mặt . Cuối cùng, làm cảm thấy có nguy cơ cảm là nhóc này cả ngày đều cầm di động gửi tin nhắn qua lại với người khác, miệng cười đến ả mang tai.

      “Gửi tin nhắn cho bạn học a?” Làm bộ như lơ đãng hỏi.

      “Uh.”

      “Bạn học nào mà cao hứng vậy? Khai giảng phải có thể gặp được sao.”

      Nhất Nhất buông tay ánh mắt phức tạp lườm liếc mắt cái:“Là con trai, tớ gửi tin nhắn cho bạn học nam.” Con trai muốn cùng con ở chung, con muốn cùng con trai ở chung mới phù hợp lẽ thường, hiểu ?

      “Ai a?”

      “Bạn ~~ trai, tớ là con , tớ nên tìm con trai ~~ làm bạn.” Chữ ‘ con trai’ cố ý kéo dài.

      “Tuổi còn tìm cái gì bạn trai!”

      tìm con trai tìm con hả ?”

      Cẩn Ngôn yên lặng.

      quá nặng lời rồi hả? Nhất Nhất vuốt đầu ngây ngô cười hai tiếng tỏ vẻ xin lỗi.“ cho cậu biết, ấy là sư huynh tớ, xã trưởng Thư pháp xã, viết chữ đẹp, viết chữ thảo ai xem cũng hiểu. Cậu biết ?”

      biết. Cậu...... Thích ta a?”

      “Uhm!”

      “Thích ta vì cái gì?”

      “Viết chữ rất giỏi!” Bộ dáng tỏ vẻ là đương nhiên lườm Cẩn Ngôn cái.

      “...... Cậu từ từ tìm .” Cẩn Ngôn vô lực trả lời. Quên , nhóc này còn chưa thông suốt, nhóc tìm người bạn trai thứ nhất nguyên nhân là bởi vì đối phương tư thế nhảy cao rất đẹp, tới người thứ hai là đánh nhau rất lợi hại, người thứ ba là có sở thích giống với nhóc thích xem ‘Loạn mã’...... tại là vì người này viết bút lông rất đẹp. Tùy nhóc thôi. Nhưng quên béng mất câu chuyện xưa kia, đứa chăn cừu trong câu chuyện xưa luôn ồn ào la ó có sói đến kìa , mọi người ai thèm để ý tới, kết quả có ngày, sói đến rồi.
      tart_trunghanhtay thích bài này.

    5. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 35: Điên rồi, tất cả đều điên hết rồi!

      Trương Thụy Hòa là nam sinh nhã nhặn trắng trẻo, đeo cặp kính cận, vóc người cao, chuyện chậm rãi nóng lạnh, thời gian nghỉ ngơi ăn ngủ mỗi ngày đúng giờ giống như ở bộ đội, sáng trưa chiều cơm ăn ba bữa đúng giờ, buổi tối kiên trì luyện thư pháp nửa giờ. So với Đinh Nhất Nhất hoàn toàn là hai thái cực, người khác thể hình dung ra bọn họ làm sao có thể ở bên nhau được.

      Gia Vũ hỏi:“Thực quen nhau rồi?”

      “Uhm.”

      ta có điểm gì tốt?”

      “Tác phẩm thư pháp của ta đạt giải đó! Cậu lại am hiểu. cho cậu nhé, tớ tại biết viết chữ ‘ Cuồng thảo’, ấy chữ tớ viết có thể thành trường phái riêng, có khí khái khác biệt.” Nhất Nhất vui vẻ khoe ra. Còn tự có thể thành trường phái riêng đó ~~~

      phải là chữ cậu như gà bới sao, ai đọc hiểu được.”

      “Fuck, cậu viết cho tớ xem !” Tay áo đều xắn lên cao.

      “Muốn đánh nhau hả?” khống chế cánh tay nhóc cảnh cáo,“Tu luyện thêm mười năm nữa ...... fuck!”

      cái miệng há to nhắm thẳng tới hướng mu bàn tay cạp cái, nhanh chóng buông tay.“ Tên nhãi ranh họ Trương kia xui xẻo, cậu thấy thân thể của bằng chừng ấy, ngay cả cậu cũng đánh lại đúng ? Tìm ta làm bạn trai còn bằng tìm tớ.”

      “Tìm cậu thà tớ tìm con lừa! Lừa so với cậu khí lực lớn hơn.” nhóc chút khách khí phản bác, đầu lập tức bị bổ tới quả đấm.

      Gia Vũ cười gian thu tay lại.“Tiến triển như thế nào?” cười đến ái muội.

      là biết viết cuồng thảo mà, Long, Phi, Phượng, Vũ bốn chữ tớ đều biết viết hết rồi!”

      ‘ tiến triển’ ý này phải là ý nhóc được hả? Gia vũ bó tay. Đinh Nhất Nhất từ sơ trung bắt đầu “ đương”, đương nhiều năm như vậy, thủy chung luôn làm bà mai cho người khác, mơ mơ hồ hồ bị nữ sinh khác dẹp vào góc tường còn tự phát giác ra. tại cùng với tên Trương Thụy Hòa này, hai người căn bản là giống người của nhau, ra ngoài ăn cơm chơi đùa luôn tụm năm tụm ba cùng đám bạn học ăn uống la hét, hiểu cái gì là chơi có gian riêng hai người. Bản thân chính nhóc cũng thay đổi nào, so với trước đây vẫn ồn ào ầm ĩ, con gì mà ngay cả váy cũng mặc, đương nhiên lại càng hiểu được việc chăm chút trang điểm quần áo son phấn rồi.

      thời gian dài Gia Vũ đều cho rằng chỉ số EQ của nhóc luôn có giá trị . Chỉ có Cẩn Ngôn là người khẩn trương. Vừa mới bắt đầu cảm thấy vì cùng là thanh niên với nhau nên hợp nhau, có chuyện gì cả, nhưng theo thời gian trôi qua, Nhất Nhất cùng sư huynh nhóc càng ngày càng gần gũi, trong lòng cũng càng ngày càng yên tâm chắc chắn nữa. Cứ cho là Nhất Nhất đối với tình ngây thơ mơ hồ, nhưng sư huynh nhóc là người thanh niên trưởng thành chẳng lẽ cũng hiểu sao? thích ở cùng với nhóc, chỉ sợ vị sư huynh kia cũng là kẻ tỉnh táo nhưng lại giả bộ hồ đồ.

      “Có rảnh ? Tớ mời cậu ăn cơm.”

      “Tốt quá, tớ muốn ăn KFC. Gọi luôn Gia Vũ .”

      được, hôm nay chỉ có tớ và cậu thôi, Gia Vũ lần sau mời.”

      “A...... Khi nào ăn?”

      “Hôm nay luôn , đợi lát nữa tớ tới đón cậu.”

      “Uhm...... được đâu, sư huynh hẹn tớ xem phim.”

      “Tớ có chuyện quan trọng muốn với cậu, muốn xem phim lần sau tớ cùng cậu.”

      “Hôm nay chiếu phim ‘ Bảo tiêu Trung Nam Hải ’, lần sau chiếu nữa!”

      “Tớ mua cho cậu DVD......”

      “Á! tớ phải rồi, với cậu nữa, có việc gì ngày mai gọi lại cho tớ!”

      “Cậu đừng , có nghe hay ...... Nhất Nhất?” Điện thoại ngắt. Cẩn Ngôn mặt mày tức tối bấm gọi lại, bị đối phương cụt ngủn câu có chút trách móc“ ngày mai gọi cho tớ rồi mà đừng làm phiền tớ”, điện thoại lại cụp luôn. Tiếp tục bấm phím gọi lại, cư nhiên lại tắt điện thoại!! Nha đầu chết tiệt kia! hung hăng mắng rồi cầm lấy chìa khóa xe chạy vội xuống lầu.

      “...... Lí Liên Kiệt rất men a ! Chỉ quẹt quẹt vài đường hạ đo ván bọn họ. Hoắc hoắc hắc hắc......” Nhất Nhất vươn cánh tay khoa tay múa chân vẽ lên vài đường,“Aiz, ấy cố biết công phu ?”

      ta có chút công phu, nhưng có thần kì như vậy. Em phải từng xem qua rồi sao, sao lại còn muốn xem lại?”

      “Công phu hay a, em xem ba lần rồi mà còn muốn xem tiếp! Ái, chiếu thức đó gọi là gì ta? ấy cầm đèn pin vung qua vung lại, vừa khéo chiếu mặt đối phương, piapia hai tiếng liền trừ khử hai tên ......”

      Trương Thụy Hòa ôn hòa cười, chuyện nhìn nhóc hoa chân múa tay vui sướng.

      “...... Uhm, đến phòng em rồi. Sư huynh trở về , bái bái ~~~” Khoát tay về hướng kí túc xá.

      “Nhất Nhất, đợi chút.”

      “Dạ?”

      chậm rãi lên phía trước, mím môi ngơ ngác nhìn nhóc vài giây, đột nhiên vươn tay nắm bờ vai nhóc cố định lại, cúi đầu nhanh chóng hôn cái ở má trái nhóc.“Tạm biệt.” Nhanh chóng chạy mất.

      Nhất Nhất đờ người phát ngốc. Tỉnh lại mới vuốt mặt nghiến răng nghiến lợi, cư nhiên dám hôn mình? Hôn xong còn bỏ chạy! Thằng nhãi này muốn sống nữa! Tức giận hùng hùng hổ hổ chuyển hướng về phía cửa lớn, eo đột nhiên bị cái gì ôm cứng, bị kéo ra bên.

      “A ~~~~~” Tiếng thét chói tai chỉ phát ra được nửa miệng bị che lại, thanh quen thuộc từ đỉnh đầu truyền đến:“Là tớ.”

      “Nửa đêm làm cái gì vậy!” nhóc vừa hoàn hồn liền chửi ầm lên,“Hù chết người ta rồi có biết hả!”

      “Cậu cũng biết nửa đêm?” Sắc mặt Cẩn Ngôn so với nhóc cũng tốt hơn,“Vừa làm gì? Trễ như vậy mới trở về, tớ ở chỗ này đợi cậu ba tiếng.”

      với cậu đừng tới rồi mà, tớ xem phim với bạn.”

      “Tớ là đừng xem phim gì đó rồi mà!”

      “Ai cần cậu lo!”

      Cẩn Ngôn chán nản.“Vừa rồi ta ôm cậu làm gì?”

      “Ách,” Nhất Nhất vuốt mặt tròng mắt đảo liên hồi,“ ấy...... Cái kia Trương Thụy Hòa, ta, ta hôn tớ.”

      “Tớ thấy rồi! Tớ phải là người mù, có mọc mắt nên có thấy!”

      Hình như có điều đúng a. nhóc bống thấy có chút chột dạ, ấp úng :“Tớ biết cậu phải người mù......”

      “Tớ phải muốn ý này với cậu! Tại sao để cho hôn cậu?”

      muốn hôn tớ, tớ cũng có biện pháp a......”

      “Đinh Nhất Nhất cậu là heo a! hẹn cậu xem phim cậu phải hả, muốn hôn cậu cậu liền cho ta hôn, nếu muốn tiến thêm bước với cậu, nếu muốn, muốn cùng cậu...... Cậu là heo hả!”

      “Aiz, cậu có ý gì chứ?” Lời này rất sỉ nhục người khác a!

      “Cậu tớ có ý tứ gì?”

      “Nổi cơn điên gì chứ!”

      “Cậu tớ nổi cơn điên?” Cẩn Ngôn cười lạnh tiếng,“Được, tớ liền điên lên cho cậu xem!”

      “Kẻ hai mặt đồ tiểu Nhật......” Lời chưa dứt, mặt bị hai bàn tay cố định lại, gương mặt người nào đó trong nháy mắt phóng đại ra, miệng bị cái gì đó mềm mại chặn lại. Phát sinh chuyện gì ? Nhất Nhất ngây ngốc trừng lớn mắt nửa mặt lên, mười giây sau rốt cục ý thức được mình bị khi dễ. Ô ô oa oa kêu lên dùng sức đẩy ra, tay nắm chặt cổ tay của nhóc, tay chế ngự sau gáy nhóc hết sức chuyên chú hôn môi, thèm để ý tới kháng nghị của nhóc. Nhất Nhất vừa tức vừa thẹn, giãy dụa cào lên mu bàn tay Cẩn Ngôn hai cái, tin là biết đau! Đương nhiên là đau. Cẩn Ngôn dừng lại, ác liệt cắn môi nhóc chút mới buông tay ra.

      “Á…nụ hôn đầu tiên a!” quyền vung qua chính giữa bên phải mặt. vừa bị cào vừa bị đánh, có xui xẻo như vậy hả? Cơn tức lập tức dâng lên, kiếp này của chưa bao giờ bị con đánh vào mặt, bao gồm cả mẹ người sinh ra !

      “Cái gì nụ hôn đầu tiên? Cậu sớm mất rồi!” thốt ra. Năm hai sơ trung hôn qua rồi.

      Nhất Nhất nghe hiểu, cứ cho rằng châm chọc việc Trương Thụy Hòa hôn mình, nhất thời nổi trận lôi đình:“Fuck! có ai cần chứ, liên quan khỉ gì đến cậu! Tớ cứ thích cho ta hôn đấy sao nào, nhìn vừa mắt a, ngày mai tớ tìm ta hôn lại!” miệng còn dính nước miếng, vẻ mặt nhóc chán ghét dùng sức lau.

      Sắc mặt Cẩn Ngôn lập tức thay đổi.“Cậu làm gì? được lau!”

      “Phi phi ~~ thực ghê tởm, cậu đồng tính luyến ái còn hôn con !”

      “...... Tớ là đồng tính luyến ái?!”

      “Hừ!”

      “Đinh Nhất Nhất cậu......” Cẩn Ngôn nhắm chặt mắt, rốt cuộc khống chế được cảm xúc,“Cậu cho là tớ có cậu được à, cậu nhìn lại cậu xem, toàn thân có chỗ nào giống con chứ!”

      “Có phải là con hay liên quan đến cậu khỉ mẹ gì chứ! Cậu cho là cậu giống người đàn ông sao, đồ chủ nghĩa đế quốc Mỹ, tiểu Nhật Bản, kẻ hai mặt, thích đâm thọc, hồi còn hay mách lẻo với mẹ tớ!”

      “Đó là do chính cậu quá nghịch ngợm khắp nơi giở trò lưu manh, đáng bị đánh!”

      “Cậu tốt hơn tớ chắc? Đồ quái gở, cứ tự cho rằng bản thân mình mỹ mạo nghếch mặt lên trời hả, tớ Đinh Nhất Nhất chính là chán ghét cậu cái loại kẻ hai mặt!”

      “Cậu chán ghét tớ? Tớ Thượng Quan Cẩn Ngôn làm sao có thể quen biết loại người giả dối như cậu chứ!”

      “Được a, đừng để tớ lại thấy cái bản mặt cậu nữa!”

      gặp gặp, tốt nhất đừng là cậu có quen tớ!”

      “Hừ, kẻ hai mặt chết bầm!” Nhất Nhất thở hồng hộc quay về ký túc xá.

      “Hừ!” Cẩn Ngôn nghiến răng ken két, tức tối quay phắt người bỏ .
      tart_trunghanhtay thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :