1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THANH MAI NGHI KỴ TRÚC MÃ - Tọa Hóa Bồ Đề (48C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 19: Tự do rồi !

      kì nghỉ đông học thêm hề phí phạm, thành tích thi đầu tháng được công bố ra, tiếng của Nhất Nhất đột phá được 90 điểm ( tuy rằng điểm cao nhất là 120). Đinh mẹ mừng rỡ cười luôn miệng, ca ngợi hết lời Cẩn Ngôn có phương pháp dạy học .

      cần học thêm nữa đúng mẹ?”

      cần? Con có biết Gia Vũ được bao nhiêu điểm hả? 109 điểm, hơn con gần 20 điểm! Còn môn hóa học của con nữa, thụt lùi rồi có đúng hả? Nghe cho đây, chủ nhật ngoan ngoãn tới nhà Cẩn Ngôn cho mẹ ngay, được lơ là việc học có nghe hay ?”

      “Á?” Đều do kẻ hai mặt kia, tự dưng đâu lại hứa hẹn với mẹ nhóc rằng chủ nhật có thể nhà học bổ túc, môn nào cũng được, khiến mẹ vui vẻ giống như nhặt được đĩnh vàng vậy.

      “Dù sao cũng thể làm cho con luôn căng thẳng như vậy chứ, con căng thẳng ngủ tốt……”

      “Tại sao thể căng thẳng? Các bạn trong lớp con có ai nỗ lực học tập? Nhất Nhất a,” Đinh mẹ tận tình khuyên nhủ,“ Cũng sắp phải thi lên trung học rồi, cho dù con mỗi ngày đều được ngủ cũng phải sống vượt qua mấy tháng này, chờ con thi đỗ, mẹ dẫn con Thượng Hải, Bắc Kinh du ngoạn, con thấy sao? A, con muốn chỗ nào chỗ đó.”

      “Thi đỗ vào trường trung học mẹ liền dẫn con chơi?”

      “Ừ.”

      Con mắt vòng vo di chuyển, Nhất Nhất nhìn bức tường cách vách đối diện cười hô hố.

      Danh sư xuất cao đồ, Cẩn Ngôn dốc tâm truyền thụ, đầu óc Nhất Nhất cũng dốt nát gì, đem các loại đề thi liều mạng ôn tập, vài kì thi tháng và thi giữa kì tiếp sau đó, ngoài môn tiếng vẫn còn hơi miễn cưỡng chút, thành tích mấy môn khác lên như diều gặp gió, xếp thứ tự trong lớp dần dần tiến lên top 10, điều này khiến Đinh mẹ rất vui mừng, mỗi ngày đều hầm thuốc bổ cho nhóc ăn. Bài thi của cuộc thi tháng cuối cùng trong năm được phát ra, Nhất Nhất hưng phấn đến nổi suýt nữa hét toáng lên làm sập phòng học, hóa học a hóa học, kiểu kết cấu, công thức phân tử khó như vậy, lại tự nhiên đạt được thành tích tốt xếp thứ 2 nữ sinh toàn lớp, chỉ kém Hạ Mông điểm.

      “Mẹ cậu nên hầm tổ yến cho cậu.” Hạ Mông cười hì hì .

      “Ha ha, cách mạng chưa thành công, đồng chí còn phải nỗ lực.” Nhất Nhất trong mắt chớp động tia sáng sùng bái. Thành tích của Hạ Mông trong khối học chưa từng rớt ra ngoài top 5, là nhóc ngay cả nằm mơ cũng trèo qua được đỉnh núi Everest. “Mục tiêu của tớ là ~~~ giẫm lên bả vai của Gia Vũ bước tới bên cạnh cậu.”

      Người tương lai bị giẫm đạp lên vai kia lập tức tặng cho nhóc hai viên “ long não”.

      “Hắc hắc, Gia Vũ, tớ vừa mới dùng phép so sánh, phải muốn giẫm đạp cậu.” hành động giải thích dư thừa vừa rồi lại đổi lại ánh mắt nhìn đểu.

      “Tớ phải là thất học.”

      “Cậu là lưu manh……” Những lới nhảm đó khiến Gia Vũ tức đến nỗi đổi chổ cho bạn học ngồi cạnh cửa sổ, Nhất Nhất đeo dính như kẹo mè xửng liền bám theo,“Aizz, lần này tớ theo đuổi được cậu rồi.”

      Chung quanh ít nhất có mười cái đầu đồng loạt quét ánh mắt chuyển hướng về bên này. Á, có nghĩa khác. “Tớ là thành tích đuổi theo cậu.”

      Mấy cái đầu muốn nghe tám chuyện lập tức co lại. Cũng đúng, hai người bọn họ từ khi sinh ra cho đến bây giờ luôn bên nhau, giống như em ruột thịt, khả năng phát triển thành mối quan hệ nam nữ giữa hai người bọn họ xác suất giống như sao hỏa đụng trái đất.“ Cậu mẹ tớ có thưởng cho tớ hay ? Học kỳ trước mẹ cậu cho cậu hai trăm, cậu đoán mẹ tớ có thể cho tớ bao nhiêu?”

      Gia Vũ nghiêm túc vươn ra cái bàn tay.“Thêm năm mươi.”

      Hai trăm lại thêm năm mươi…… Đinh Nhị hí hửng vung quyền hung hăng đấm lưng .

      “Cậu muốn chết !”

      “Cậu mới muốn chết á!” lập tức phản công ấn nhóc đè xuống mặt bàn thể cựa quậy. “Đinh Nhất Nhất, môn hóa học của cậu học sao được như thế, cho tớ bí quyết .” Bạn nữ sinh ngồi gần bàn tới hỏi.

      “A, tên xấu xa buông tay…… Cẩn Ngôn dạy!”

      “Cẩn Ngôn nào?”

      “Thượng Quan Cẩn Ngôn!” Chung quanh khí như có sức hút.

      hay giả?”. Nhất Nhất và Gia Vũ kình nhau, có tâm tư trả lời cái loại vấn đề hay giả này. Nghe thấy nữ sinh ngồi ở dãy bàn sau khe khẽ rỉ tai nhau:“Các cậu nghe cậu ta khoác lác kìa, Thượng Quan Cẩn Ngôn nào có nhiều thời gian như vậy giúp cậu ta học bổ túc. Aizz các cậu biết , cậu ấy với bạn cùng lớp là Chu Đình rất thân thiết.”

      “Uhm, lần trước tớ còn thấy bọn họ cùng nhau, bọn họ học tan học đều cùng đường.” Lập tức lại có nữ sinh gia nhập vào đội ngũ tám.

      “Đó mới là trai tài sắc……” Sài lang hổ báo quá ? Làm nữ sinh theo đuôi kẻ hai mặt đó, nhóc đúng là muốn thừa nhận đâu, mất mặt a~~~ Nhất Nhất chạy về chỗ ngồi cầm bài thi toán học ngồi vào cùng chỗ với Gia Vũ, trong lỗ tai còn nghe thấy bạn học nữ kia tiếp tục ríu ra ríu rít tám về nhân vật nổi tiếng kia.

      “Aizz cậu xem, kẻ hai mặt thích dạng người gì?” Ngón tay chọc chọc .

      Gia Vũ cũng ngẩng đầu lên.“ Ôn nhu hiền lành, dù sao cũng phải dạng như cậu, giống như khỉ đến tớ cũng thích được.”

      “Cậu thích tớ a, vậy cậu còn đến nhà của tớ ăn cơm, thịt khô đều ăn sạch.” nhóc oán hận lấy bút đâm vào mu bàn tay ,“Cái miệng ăn của người khác phải biết điều có biết hả? Còn lời khó nghe, tớ chẳng lẽ ôn……” Lời ra bản thân mình đều cảm thấy xấu hổ, vội vàng sửa miệng,“Tớ biết nấu cơm, cũng coi như có đức hạnh ?”

      “Đúng vậy thực đức hạnh a, nấu cơm còn có thể quên bật nút nấu.” Lúc tết mời bọn họ qua nhà ăn cơm, đứa này mừng khấp khỏi vo gạo đổ vào nồi cơm điện, cắm phích điện xong sau đó xem tivi, Đinh mẹ nấu xong đồ ăn xem nồi cơm, nước vẫn là nước gạo vẫn là gạo.

      “Đó đều là chuyện khi nảo khi nao rồi a……” Nhất Nhất ngoài dự kiến lại so đo cùng , hai mắt nhìn chặt vào phương trình bài thi.“Cậu cảm thấy cậu ta thích ai?”

      “Chu Đình a, còn phải hỏi sao, cái đầu cậu là thứ gì vậy. Chơi cùng nhau từ tới lớn, ở cũng gần nhau, lại học cùng lớp, cái này gọi là môn đăng hộ đối hiểu hả?”

      “Oh.” Sao lại thế này, đề mục mãi cũng giải được. Cơn tức trong lòng lập tức trào dâng, nhóc ném cây bút máy lên mặt bàn,“Mẹ nó!”

      “Cậu mắc chứng sợ hãi trước khi thi…… Chậc, bài kiểm tra đều bị dơ rồi.” Gia Vũ ngón tay lau vết mức bài thi, càng chùi càng hỏng bét, ném cho rồi.

      “Câu hỏi này, giải được.” Túm qua bài thi chỉ vào đề thi.

      “Ngày hôm qua lên lớp phải giảng qua sao, cậu lại bơi tới cõi thần tiên nào vậy?”

      “Giảng qua ?”

      “ Tự mình xem vở ghi chép !”

      Nhất Nhất cúi đầu cẩn thận nghiên cứu hồi, 2 phút giải được, tâm tình cực tốt. “Aizz, tớ với cậu cũng từ chơi đến lớn, còn sống ở cách vách nhau, chúng ta cũng môn đăng hộ đối nha.”

      “…… Tớ còn muốn sống lâu vài năm.” vẻ mặt Gia Vũ sợ hãi ôm sách vở tránh ra.

      Tháng bảy, cuộc thi lên trung học theo đúng kì hạn tới. Tháng tám, giấy báo trúng tuyển của các trường trung học được gửi về. Trường sơ trung Danh Dương đại bộ phận học sinhcứ theo lẽ thường thăng lên trung học, bao gồm Trịnh Gia Vũ, Đàm Vi, Hạ Mông, Đặng Minh Nguyệt…. có số ít người thi vào trường dạy nghề hoặc trung cấp. Bạn học Đinh Nhất Nhất bước sang con đường khác, cầm giấy thông báo nhập học tay ha ha ngây ngô cười. Thị Nhất Trung! Tuy rằng rất luyến tiếc đám bạn học cũ, còn có lão đại xã hội đen sùng bái nhất tôn trọng nhất của nhóc, nhưng, trọng yếu nhất là ~~~~ nhóc rốt cục thoát khỏi bóng ma Thượng Quan Cẩn Ngôn!!

      Tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ, Gia Vũ đem nhóc nhốt ở nhà hành hung cho trận, Hạ Mông và mấy bạn học nữ vây quanh nhóc công khai lên án mạnh mẽ, Đinh mẹ cũng gấp gáp la rống chạy đến sở giáo dục hỏi có thể sửa trường học hay . Đương nhiên đổi được. Hơn nữa con thi được trường trung học trọng điểm, Đinh mẹ cũng nên thực lời hứa.

      Trước khi Thanh Đảo ngày, Nhất Nhất ở dưới lầu đụng mặt ‘tiểu lão sư’, cười hì hì chạy tới ‘thỉnh an’.“ Cám ơn cậu phụ đạo cho tớ, nếu có cậu, tớ chỉ sợ thi lên trung học.”

      Cẩn Ngôn đen mặt hé răng.

      “Làm chi chuyện?” Kỳ quái, ngay cả ôn hòa và nụ cười lúc bình thường đều có.

      “Thi tốt? đúng a, cậu vẫn là xếp thứ nhất toàn khối. Vậy chính là vì cuộc thi vào đại học lo lắng sao? Còn năm nũa mà, cậu gấp cái gì……”

      quay đầu bước .“Ai ai, tớ sắp du lịch Thanh Đảo, muốn tớ mua quà gì cho cậu ?”

      “Cậu Thanh Đảo? Sao với tớ?”

      tại phải cho cậu sao, mẹ tớ đáp ứng tớ thi được vào trung học liền cho tớ chơi, ngày mai liền . A ~~~ Thanh Đảo,” Hai mắt nhóc say mê lấp lánh như vì sao,“A ~~~ bãi biển, a ~~~ vỏ sò, a ~~~ xứ sở mộng mơ ta đến đây ~~~ a ~~~”

      , luôn , đừng trở lại nữa!”

      Cơn giận ngút trời đem hồn phách bay tới bãi biển kia gọi trở về.“Cậu làm sao vậy, tức giận?”

      Cẩn Ngôn nhếch môi, vẻ mặt đen sì, sắc mặt cho thấy tâm tình cực kì tốt. Vì sao tức giận? Oh đúng rồi, Minh Nguyệt vợ chồng son luôn cũng có lúc cãi nhau, phải là……

      “Cậu cãi nhau với Chu Đình?” Nét mặt nhóc rất tám.

      Cẩn Ngôn hung dữ bước , bỏ lại câu:“Tớ tự tức giận với bản thân, tự cãi nhau với chính mình, được chưa!”

      Đây phải là tự rước bực mình vào người hay sao chứ ~~~ Nhất Nhất dám gật bừa thào:“Tớ cậu là người sao hoả……”
      tart_trung thích bài này.

    2. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 20: Kiếp sống trung học bi thảm
      Editor: Heidi

      Nội quy của trường trung học Thị Nhất mức độ nghiêm khắc hề kém so Danh Dương, thậm chí lợi hại hơn. Mỗi ngày phải mặc đồng phục, trước ngực còn kẹp chiếc huy hiệu học sinh đó viết mã số học sinh, khối học, lớp học. Nhớ kỹ, thể đeo lệch, bằng bị chủ nhiệm bí thư nhìn thấy, ca cho bài đúng 5 phút. Bảy giờ sáng tự ôn tập, cổng trường có trực nhật sinh ghi lại việc đến trễ. Tự học vào buổi sáng phân thành Ngữ văn và tiếng hai môn, phải lớn tiếng đọc diễn cảm, đừng cúi đầu ngủ gà ngủ gật, càng đừng mong đọc tiểu thuyết, bởi vì biết khi nào cửa sổ thổi qua bóng hình xinh đẹp của chủ nhiệm giáo dục. Sau khi học xong hai tiết là có giờ tập thể dục 20 phút giữa giờ, thầy chủ nhiệm các lớp như hổ rình mồi đứng ở bên cạnh giám sát. Động tác phải đều đặn! Tinh thần phải phấn chấn lên! Đánh thái cực quyền mềm mại! Giờ thể dục của thứ hai đầu tuần đổi thành giờ chào cờ, bất luận kẻ nào bao gồm cả giáo viên đều thể vắng mặt. Bụng đau? Kéo cáng đưa tới!

      Giữa trưa tập thể tập trung ăn cơm tại căn tin, sáu người bàn, chỉ có thể ăn hết tại chỗ, cho mang đồ ăn ra khỏi căn tin, đương nhiên càng đừng nghĩ đến trốn ở phòng học, phòng ngủ ăn cơm. Buổi chiều học 4 tiết, nghỉ ngơi hai giờ sau đó tiếp tục giờ tự học tối, thể vắng mặt, có người chuyên môn điểm danh quân số.

      lớp học cho phép ngủ gật, cho tán gẫu, cho ăn quà vặt, cho xem tiểu thuyết, cho xoay qua xoay lại, giờ giải lao giữa tiết cho ở hành lang đùa giỡn, trong phòng ngủ phải gìn giữ sạch , cho gấp chăn…… quy định kể nếu vi phạm, trừ điểm. Trừ điểm có lợi có, hại gì? Đương nhiên rất hại a, mỗi lớp đều có biện pháp xử phạt khác nhau.

      Có phạt tiền, bị trừ điểm liền được quyền thương lượng nộp phạt 5 đồng; Có phạt viết chữ, hơn hai ngàn chữ, sau đó tình cảm dào dạt đọc diễn cảm ở bục giảng; Có phạt quét dọn vệ sinh, người khác đều ăn cơm hết còn mỗi mình lau bàn tại đây; Có phạt phụ huynh, sau mỗi đoạn thời gian tích lũy khấu trừ bao nhiêu điểm, hai lời liền mời phụ huynh tham gia buổi họp khiển trách.

      Nhất Nhất đến trường học được tháng, bị phạt mình lau bảng đen hai tuần liền, lau hai lần sàn phòng học, lau lần tay vịn cầu thang, quét lần bồn hoa trước cửa phòng học. Kì nghỉ tháng được về nhà, nhóc bổ nhào tới ôm mẹ rú:“Mẹ, con quay về ký túc xá nữa !”

      nộp tiền rồi sao lại ở ?”

      “Mẹ xem hai bên má con này, đều hóp lại rồi !”

      “Ai nha đúng là gầy nhiều……” Đinh mẹ đau lòng vuốt mặt con .

      “Mẹ viết cho thầy giáo con vài câu, con về kí túc xá nữa.” Vốn nghĩ là chuyện mới lạ, cho rằng ngủ chung phòng với đám người rất thú vị, ai nghĩ đến trường học lại có nhiều quy định biến thái như vậy chứ.

      “Vậy học hay tan học làm sao bây giờ? học sớm như vậy, buổi tối còn phải học tự học buổi tối nữa.”

      Nhất Nhất cười hắc hắc:“Học sinh ngoại trú giờ tự học buổi tối là tự nguyện tham gia. Con tính qua rồi, từ nhà đến trường xe đạp mất 25 phút, về sau ngủ sớm dậy sớm rất tốt cho thân thể ~~~”

      “Oh, ồn ào nãy giờ hóa ra con muốn học tự học buổi tối a!” Đinh mẹ giận.

      “Ai ồi mẹ, con nhớ mẹ muốn chết……” Mặc dù muốn đếm xỉa đến con có chí tiến thủ kia, nhưng cũng tiếc vài trăm đồng hàng tháng nộp cho kí túc xá a, Đinh mẹ vẫn là chịu nổi con làm nũng cầu xin, tính toán bịa ra lí do với giáo viên chủ nhiệm cho Nhất Nhất về nhà ở. Lại , ở trường học mới hơn tháng mà gầy rất nhiều, chờ học kỳ kết thúc, chỉ sợ chỉ còn lại bộ xương khô.

      Hôm nay là thứ bảy, trung học Danh Dương toàn bộ học sinh phải học tự học buổi tối. Nhất Nhất chạy đến cổng trường đợi người, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc lập tức bay qua từ phía sau giơ lên hai cái móng vuốt.“Lấy ~~ mạng ~~ tới~~~~”

      “Hú!” Gia Vũ sợ tới mức tóc đều dựng đứng lên, đợi nhìn thấy người ràng, bóp cổ nhóc lắc liên tục,“Biết trở lại rồi hả? Biết trở về thăm tớ rồi hả cậu là thứ phản đồ?”

      “A khụ khụ…… Buông tay…… Gia Vũ tớ nhớ cậu muốn chết, ô ô……”

      “Nhớ con khỉ! Cách trường học gần như vậy còn ở ký túc, tớ thấy cậu là muốn bế quan tu luyện thành tiên.”

      “Xuống tay thực ác độc a……” Nhất Nhất xoa cổ oán giận,“Tớ cho cậu biết, tháng sau tớ ở ký túc nữa, đó là thứ trường học gì biết nữa, cậu cũng thăm tớ! Biết tớ sống ra sao , ràng phải cuộc sống của người a!”

      “Uhm,” gật đầu thừa nhận,“Cậu vốn phải là người.”

      phải là người có thể chuyện với cậu sao?”

      “Vẹt cũng có thể chuyện.”

      “Cậu rủa tớ là chim, Trịnh Gia Vũ cậu chán sống ……” Ai, gặp mặt đến 2 phút lại sáp vào bóp cổ nhau. Hạ Mông xách hai cái túi sách đứng ở bên cạnh thở dài liên tục.“…… Mông Mông Minh Nguyệt!” Các võ sĩ càng đấu càng hăng rốt cục cũng kết thúc trận đánh, xông đến đến ôm các bạn ,

      “Lão đại ~~~”

      “Miễn, miễn.” Đàm Vi lắc mình tránh thoát cái ôm mạnh mẽ của nhóc. là, học trung học rồi còn phân nam nữ.

      Nhất Nhất thưởng cước, học trung học lá gan cũng lớn hơn, sợ xã hội đen lão đại nữa.“ ăn bữa ăn khuya thế nào? Tớ mời khách.”

      “Cậu có tiền?” Gia Vũ quá tin tưởng, nhóc khác lắm so với , người bình thường có hơn mười đồng.

      “Mẹ tớ cho tớ 200 đồng, chính là cho tớ ăn ! Cậu biết tháng này tớ trải qua thế nào đâu, quả thực như ngồi tù, trường học kia đồ ăn có thể ăn sao, giống cho heo ăn a .”

      “Tớ sợ 200 đồng đủ để cậu ăn.”

      Nhất Nhất cười gian hai tiếng.“Còn có cậu a Gia Vũ.”

      Người bị tính kế lập tức níu nhanh túi tiền:“Đó là tiền bữa sáng của tớ! Mẹ tớ cho !”

      “Đều giống nhau.”

      “Có thể giống nhau sao…… ê..ê., bỏ hai tay heo của cậu ra……”

      Hạ Mông theo phía sau cùng yên lặng gì. Đàm Vi liếc nhóc cái, tiến lên tách ra hai tên hăng máu kia.“ Các cậu ầm ĩ muốn chết, đừng ồn ào nữa, hôm nay tớ mời khách, muốn ăn cái gì?”

      “Hoan hô!” Nhất Nhất hưng phấn mà giơ tay lên,“Điền Ký , đủ cay a, thể là quán bên cạnh kia!”

      Khoái Hoạt Lâm.” Đàm Vi cười rất gian trá. Khoái Hoạt Lâm ngay bên cạnh Điền Ký, có người rất thích qua chỗ đó ăn.“ Có muốn ăn , ăn xong rồi đem về cho nhóc em tô.”

      Thứ hai Đinh mẹ xin nghỉ làm cùng con tới trường học, bịa đại ra lý do rời khỏi kí túc xá. Chủ nhiệm lớp động viên học sinh tiếp tục đến học giờ tự học buổi tối, Nhất Nhất tự nguyện, nhưng mắt thấy mẫu thân đại nhân sắp nổi bão ở trước mặt người khác, đành phải rưng rưng đồng ý. A, mặc kệ thế nào, Đinh Nhất Nhất lại trở lại ở trong đại viện.

      Những ngày sống khi trở về ở so với trước đây khác mấy, trường học và nhà là hai điểm lộ trình, có rảnh rỗi tìm bạn học cũ chơi, cơ bản chỉ biết hi hi ha ha có phiền não. Duy nhất có điều xưng được hài lòng, là những người xung quanh nhóc vóc người đều cao hơn, chỉ có nhóc vẫn còn ở tại gian tầng dưới hô hấp, đặc biệt là Gia Vũ, cùng đứng chung chỗ phải ngẩng mặt lên, điều này làm cho nhóc buồn bực cực độ, gặp mặt liền đè ấn đỉnh đầu xuống.

      “Đầu của con trai là thể sờ có hiểu hay ?” Gia Vũ cảnh cáo nhóc.

      “Cậu mọc gai thể sờ hả, cũng phải là con nhím.”

      Gia Vũ oán hận quay lưng để ý tới nhóc. chấp với con ~~

      “Cậu đừng cao hơn nữa, bước vào cửa đụng đầu.” Đều quá 1m8 rồi, lại cao hơn nữa thành người khổng lồ.

      “Ghen tị à? Ai bảo cậu kén ăn, cái này ăn cái kia cũng ăn, nên cao được.”

      Bị chạm đến chỗ đau ! Nhất Nhất cười lạnh nhón chân lên chụp đầu của :“ Vậy cậu đều ăn cái gì, ăn thịt heo loại nào lớn nhanh nhất?” cho nhóc sờ, nhóc cứ sờ đấy.

      “Đợi lát nữa đừng kêu cứu mạng.” Các đốt ngón tay bị bẻ kêu rắc rắc.

      “Sợ cậu a……” thời kết quả của việc khiêu khích Gia Vũ có khác biệt, Nhất Nhất bị đuổi từ lầu xuống lầu dưới, chạy loạn khắp sân, cuối cùng bất đắc dĩ xuất ra thượng phương bảo kiếm là Trịnh mẹ mới khiến cho con nhím nổi giận kia bị lĩnh về nhà.

      “Nhất Nhất cậu trở về?” Phía sau truyền đến giọng cực ngạc nhiên vui mừng.

      Uể oải quay đầu lại nhìn, là Cẩn Ngôn.

      “Trở về cũng với tớ tiếng. Trường học thế nào? Học tập căng thẳng ?”

      “Cũng bình thường.”

      “Cậu ở ký túc nữa phải ?”

      “À, uh ở chỗ đó nữa có ngày mắc bệnh thần kinh, trường học đồ ăn cũng khác cho heo ăn là mấy.”

      “Đúng, cầu gầy ít.” Cẩn Ngôn nhàng sờ sờ tóc nhóc,“Nhất Nhất, tớ lâu nhìn thấy cậu .”

      Hai con mắt đen nhánh dưới ánh sáng của đèn đường phát ra tia sáng kì lạ, giống như hai đáy giếng nhìn thấy đáy, Nhất Nhất được vừa rồi ở chỗ nào đó trong lồng ngực vừa nhảy lên hai cái, rất thoải mái .

      “Hình như là lâu ……” Từ nghỉ hè Thanh Đảo trở về gặp mặt , đại khái khoảng hai ba tháng rồi. Nhìn vẻ mặt tươi cười làm cho người ta thích, so với Gia Vũ hung thần ác sát còn dễ nhìn hơn, nhóc lần đầu tiên cảm thấy kẻ hai mặt trước mắt này cũng phải đáng ghét lắm.

      “Chờ có thời gian tớ tới trường học thăm cậu.”

      “Thăm tớ làm chi…… A, cậu có vẻ lại cao hơn rồi.” Thực nhụt chí.

      “Có sao? Con trai cao chút mới tốt.”

      Vóc dáng cao lãng phí vải dệt a, Nhất Nhất nghĩ thầm. nghĩ chút vẫn nên khiêm tốn học hỏi:“Cậu ngoài ăn cơm ra còn ăn gì nữa?”

      “Ăn nhiều rau xanh. Cậu muốn cao hơn chút thể kiêng ăn.” mở bình sao biết trong bình có gì! Vừa mới còn cảm thấy đáng ghét lắm, bản tính con người là khó có thể thay đổi! nhóc ném qua hai viên “ long não” , xoay người bước .

      “Nhất Nhất?” Cẩn Ngôn phiền muộn, mình lại đắc tội với nhóc ư?

      “Tớ về nhà!”

      Nhất Nhất nằm đến ngủ giường được, đám vóc người cao ráo xẹt qua trước mắt. , bọn họ đều cao hơn, Hạ Mông 1m68, Minh Nguyệt 1m65, liền ngay cả nhóc em so với nhóc cao hơn 2 cm, chỉ có bản thân kiễng mui chân lên mới miễn cưỡng cao 1m6.

      Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh đó chỉ cảm thấy có mấy thanh cột lớn chặn ở trước mặt, nhóc cố sức ngẩng đầu lên, hướng lên nhìn, nhìn a nhìn a, nhìn thấy mặt Gia Vũ, sau đó là mặt Đàm Vi, lại sau đó là mặt Thượng Quan Cẩn Ngôn, ba người lộ ra răng nanh trắng nhọn cười the thé: Cậu cao hơn! cao hơn ! cao hơn…… A, chẳng lẽ nhóc nằm mơ chạy vào quốc gia người khổng lồ sao? ! ! , vẫn là nhanh chút tỉnh lại ~~~~
      tart_trung thích bài này.

    3. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap21: Trận đấu bóng rổ

      Qua hết tết sang tháng ba, điều làm cho người ta hào hứng nhất chính là giải bóng rổ nam sinh giao hữu của các trường trung học trong thành phố C bắt đầu mở màn. Trường trung học tuy rằng nhiều, nhưng đội bóng rổ chân chính có thực lực lại có mấy trường, Thí Nghiệm, Danh Dương, Nhất Trung, Bát Trung luôn luôn là các trường nổi bật, mà trường Thí Nghiệm càng là cấp tỉnh về hạng mục bóng rổ truyền thống của trường trung học, thực lực dẫn đầu. Năm nay kết quả trận đấu hề ngoài mong đợi, bốn trường học kể thuận lợi tiến vào tứ kết, cuối cùng quyết đấu là Danh Dương đấu với Nhất Trung, Thí Nghiệm đấu với Bát Trung, nếu có gì bất ngờ xảy ra, ngôi vị á quân lọt vào tay Danh Dương hoặc Nhất Trung. Trận đấu diễn ra tại sân vận động của Nhất Trung, đương nhiên đội cổ động viên của đội chủ nhà chiếm đa số, trận đấu còn chưa có chính thức đội cổ động viên bắt đầu điên cuồng gào thét tên đội viên của đội trường mình, lo ó đến nỗi nóc nhà muốn sập. Khi đội Danh Dương xuất quân tiếng kêu hò càng lớn hơn nữa, bởi vì…… ‘Soái ca’*( đẹp trai) quá nhiều.

      “Đinh Nhất Nhất cậu phải từ Danh Dương tới đây sao người kia là ai, cả người kia nữa, còn có kia kia người kia……” Ngồi cùng bàn là Hà Miêu bị kích động đến nỗi mạch lạc.

      “Đó là Gia Vũ của chúng tớ! Gia Vũ cố lên!” Nhất Nhất hô to trợ uy.

      “Còn có, còn có……”

      “Lão đại cố lên! Đàm Vi cố lên!”

      “Kia kia kia kia người kia……”

      quen.” Lướt qua giả bộ biết. Kỳ quái, người đều sắp thi đại học đến nơi rồi thế nào còn tham gia trận đấu?

      “Kia phải là Thượng Quan Cẩn Ngôn sao?” Nữ sinh bên cạnh thét chói tai,“Má ơi! Đúng là cậu ta!”

      “Chính là Thượng Quan Cẩn Ngôn, người xếp thứ nhất toàn thành phố sao? nghĩ tới lại đẹp trai như vậy, a a a……”

      “A a đẹp trai quá……” Bộ dạng đẹp trai quả nhiên là cái tội! Ở Danh Dương gây vạ còn chưa tính, còn đến tận Nhất Trung nữa ~~~ Nhất Nhất oán thầm.

      Thành viên của Nhất Trung cướp bóng xoay người ném rổ, ngờ bị đội viên của Danh Dương chụp mũ chặn lại, bóng đến trong tay Gia Vũ, tay trái tư thế móc câu,“Loảng xoảng!” rớt vào rổ. Đây mới gọi là đẹp trai!“Gia Vũ ~~~ a a ~~~” Nhất Nhất đập chân điên cuồng gào thét, nữ sinh cùng trường bên cạnh căm tức nhìn lại, nhóc nhanh chóng câm miệng.

      Bóng rơi vào tay trong tay Cẩn Ngôn, hai người đối phương nhanh chóng bao bọc kèm cặp, vỗ bóng chờ đợi thời cơ, đối phương có người kiềm chế được nữa vươn tay vừa chạm được bóng trong nháy mắt, Cẩn Ngôn phút chốc nghiêng người quay người lại, sau lưng đổi tay giữ bóng, dưới chân đồng thời gia tốc cùng người đối diện mới lao tới là Đàm Vi thân hình đan xen vào nhau, làm vài động tác đơn giản giấu bóng liền bỏ xa hai đối thủ kia, cái giỏ khuông hạ xuất chắn,“Loảng xoảng!” tiếng nổ to lớn bóng lại vào rổ.

      Cẩn Ngôn quay đầu hướng về khán phòng nhàng cười, nụ cười đó lập tức làm cho bộ phận háo sắc của Nhất Trung quay súng lại bắn quân mình, kích động lớn tiếng thét chói tai.

      “Danh Dương cố lên!” Nhất Nhất nhân cơ hội nhiễu loạn hậu phương địch, lôi kéo dụ dỗ bạn học bên cạnh,“Thượng Quan Cẩn Ngôn ở trong đại viện chúng tớ, chúng tớ rất quen thuộc, trận đấu kết thúc tớ dẫn cậu làm quen với cậu ta.”

      “Thượng Quan Cẩn Ngôn! Thượng Quan Cẩn Ngôn……” Quả nhiên tiếng hô liên tiếp nổi dậy. Hắc hắc, nữ sinh khó qua cửa ải mĩ nam ~~~

      Thực lực của Nhất Trung cũng thể khinh thường, điểm số gắt gao đuổi sát tha. 1 phút cuối cùng bóng lại rơi vào tay Cẩn Ngôn, chuẩn bị gia tốc đột phá phòng thủ, trung phong bên đối phương đột nhiên như tia chớp từ bên cạnh lao đến che ở phía trước, Cẩn Ngôn tâng bóng tăng tốc, đột ngột ngừng, xoay người…… Đều bị thân hình đối phương như bóng với hình đeo dính phong bế đường thoát. sân bóng đột nhiên yên tĩnh. Thân hình người mang bóng đột nhiên dừng lại, lùi lại phía sau, nhảy lên, quả bóng rổ trong tay vẽ ra đường cong hoàn mỹ bay về phía rổ.

      “Loảng xoảng!” Bóng 3 điểm! tiếng còi dài cất lên kết thúc trận đấu, đội bóng rổ Danh Dương giành chiến thắng. Gia Vũ lúc bắt lấy chai nước khoáng đổ trút lên đầu, đoàn thân ảnh như báo vồ tới.“ Gia Vũ Gia Vũ! Cậu chơi bóng rất đẹp trai, hấp dẫn chết người ! lại đây tớ giới thiệu cho cậu, các cậu ấy đều là bạn học tớ,◎#¥%¥◎#……”

      “Khụ khụ…… Cậu…… Mưu sát!” Miệng còn đầy nước liền bị sặc, nước tiến vào trong lỗ mũi. Càng buồn bực là phía sau nhóc theo đội quân tóc dài.

      “Giúp cậu vỗ vỗ, ọe ~~~” thân đầy mồ hôi, hôi muốn chết, Nhất Nhất xoay đầu sang bên giúp vỗ lưng.

      “Tớ được nhiều điểm hơn so với nhiều.” Đàm Vi xoa xoa tóc đem mồ hôi hướng người nhóc vung.

      “Cậu xa chút!” Giống như con cún bị rơi xuống nước ướt sũng, còn vung lông tóc đầu a ~~~ vài đội viên khác ở bên kia uống nước, tròng mắt Nhất Nhất ngắm lại ngắm lại, ý…, Chu Đình sao lại cũng tới rồi, tay lấy chai nước khoáng, tay kia giơ khăn lông lau mồ hôi cho Cẩn Ngôn. Thực buồn nôn.“Tớ lau cho cậu!” Đoạt lấy khăn lông cổ Gia Vũ liền lau mặt cho , miệng chít chít oa oa giới thiệu bạn học,“Đây là Đàm Vi, còn đây là Trịnh Gia Vũ, đều học năm nhất cao trung. Gia Vũ là hàng xóm của tớ, người em của tớ, chúng tớ chơi thân nhất……”

      Liếc đến bên kia có hai người ghé vào vào nhau giọng chuyện, nhóc lớn giọng kêu,“Chúng tớ bạn bè môn đăng hộ đối!”

      “Phốc!” Đàm Vi miệng nước phun ra hết. Các nữ sinh được quen biết hai đẹp trai còn thỏa mãn, đối tượng trọng điểm vẫn là đẹp trai kia. Nhất Nhất dẫn đội quân tóc dài vây quanh mục tiêu, đem vài cái tên lăn qua lộn lại giới thiệu n lần, thuận tiện thừa dịp người nhiều đem Chu Đình dẹp sang bên cạnh. Tâm tình cực tốt, tính khí hào hiệp tự dưng nảy sinh:“Muốn ký tên hay a, các cậu muốn ký tên hay ?”

      Gia Vũ cùng Đàm Vi liếc nhau, che mặt trốn vào xó…… Đừng bọn họ có quen nhóc.

      “Tớ …tớ …tớ có bút đây!” Nữ sinh nào đó kích động vạn phần móc trong túi lấy ra cây bút bi. Gia Vũ cùng Đàm Vi lại hướng dấu càng kĩ hơn, vài đội viên khác thấy tình ồn ào lập tức cũng tìm chỗ thân, chỉ còn lại có Cẩn Ngôn dở khóc dở cười đứng ở xung quanh đống con trong mắt nổi lên bong bóng màu hồng.

      “Ký a.” Nhất Nhất nhét bút vào tay .

      “Tớ đem theo vở ký nơi này !”

      “Ký tay tớ!”

      “Ký quần áo tớ!”…… Nhốn nháo ầm ĩ choáng váng đầu, Cẩn Ngôn bất đắc dĩ cười, bắt lấy tay của kẻ đầu sỏ.

      “Làm chi?”

      phải cậu muốn ký tên sao?” Dù sao cũng phải trị nhóc tật xấu nổi khùng ngẫu hứng này. ung dung thong thả lấy bút viết trong lòng bàn tay nhóc, từng nét nét từng nét rất nghiêm túc, vừa đau lại vừa ngứa khiến nhóc cười khanh khách.“Cái gì nha.” Ngốc, Nghếch, Đinh, Nhất, Nhất? Khó trách xem nửa ngày cũng hiểu, nào có ai ký như vậy chứ! qua xem chữ ký của người khác, bốn chữ rồng bay phượng múa rất đẹp mắt. Vì sao của nhóc lại khác? Cố ý ! Nhất Nhất phùng má trợn mắt dùng sức chà xát trong lòng bàn tay, chà xát sạch, căm giận trừng mắt nhìn , nhìn thấy mắt hướng qua bên này nhìn, khóe miệng ràng là nhếch lên. A, con hồ ly này ~~~

      “Viết chữ đẹp, người đẹp chữ cũng đẹp……” Hà Miêu nhìn chằm chằm chữ ký cánh tay cười ngây ngô, liền càu nhàu với Nhất Nhất đứng bên cạnh. Đột nhiên lại nhíu mày:“Buổi tối tắm rửa làm sao bây giờ? bị trôi hết, Nhất Nhất tớ có nên tắm rửa ?”

      “Đương nhiên phải tắm rửa chứ, lấy băng keo trong suốt dán lên tay, nước hẳn là thấm……” như thế nào lại có cảm giác phía sau lạnh lẽo ? Xoay người sang chỗ khác, quả nhiên nhìn thấy hai khuôn mặt đen kịt. xong rồi, Gia Vũ và Đàm Vi cũng bị đội quân tóc dài vây quanh ~~~

      Giờ tự học tối vừa kết thúc, Nhất Nhất vừa bước ra khỏi cổng trường bị phục kích, xã hội đen lão đại dẫn theo đàn em tự mình trả thù. Lão đại dùng ánh mắt giết chết nhóc vô số lần, tên đàn em lại lưu loát rút chân van ở lốp xe đạp nhóc ra, đồng thời giật cặp sách của nữ chủ nhân lục lọi trong đó cướp 30 đồng tiền tiêu vặt xoay người bước vào tiệm ăn khuya. Nhất Nhất tức đến hộc máu, phơi thây ngay tại đầu đường.

      Kế tiếp là trận đấu trung kết diễn ra, đội bóng rổ Thí Nghiệm thắng đội Danh Dương với khoảng cách 5 điểm. Danh Dương chỉ đoạt được á quân, nhưng mức độ được hoan nghênh hiển nhiên cao hơn trường Thí Nghiệm rất nhiều, khi trận đấu kết thúc nhận được phương thức hoan nghênh cao cấp của nữ sinh Nhất Trung, đội cổ vũ dàn hàng trong ba vòng ngoài ba vòng vây xung quanh muốn xin chữ ký. Đầu sỏ Đinh Nhất Nhất gây lên tội lại lần nữa phơi xác ngay đầu đường.

      Cẩn Ngôn đeo cặp sách mới vừa ra khỏi cửa, thân ảnh thanh tú đứng ở bên cạnh bồn hoa.“ Sớm như vậy?” kinh ngạc lên tiếng chào hỏi.

      học cùng với cậu.” Chu Đình theo sát bước chân . Yên lặng mấy đoạn đường, thủy chung chuyện, Chu Đình rốt cục nín được nữa,“Trường học liên hệ thế nào rồi?”

      dừng bước.“Tớ suy nghĩ kĩ rồi, Mĩ nữa.”

      Chu Đình cũng dừng lại theo , mũi chân nhàng di di mặt cát vài cái.“Tớ liên hệ trường học rất tốt, chờ nghỉ hè liền qua đó. Trước kia cậu đáp ứng tớ cùng nhau .”

      “Trước kia cảm thấy bên kia điều kiện tốt, tại ngẫm lại cũng có gì, đến lúc học nghiên cứu sinh .”

      “Cậu đừng gạt tớ nữa, kỳ cậu căn bản là chưa từng suy nghĩ qua, ngay từ đầu cậu nghĩ tới muốn Mĩ.”

      Cẩn Ngôn sửng sốt, thấy có lỗi liền cười cười:“Thực xin lỗi.”

      xin lỗi có ích lợi gì.” Chu Đình ngẩng mặt nhìn thẳng Cẩn Ngôn, trong ánh mắt toát ra giận dữ,“Tớ thích cậu, đừng với tớ là cậu biết tớ tới là loại thích gì, cũng đừng tình trai em linh tinh cho có lệ để ứng phó với tớ. Đinh Nhất Nhất chưa từng những lời này với cậu sao? Nhất Nhất căn bản……”

      “Nhưng tớ thích cậu, từ trước đến nay chưa từng thích.”

      Lời chuẩn bị được ra liền bị lời cự tuyệt của Cẩn Ngôn chặn đứng, hốc mắt dần dần đỏ. Cách trả lời như vậy rất trực tiếp, rất tổn thương người khác.

      rất xin lỗi.” Cẩn Ngôn thản nhiên nhìn Chu Đình,“Nếu trong cuộc đời này nhất định phải lựa chọn làm tổn thương vài người, như vậy tớ lựa chọn làm tổn thương người tớ .”

      “Cậu ……” Chu Đình nhóc khịt mũi, lặp lại lần.“ Cậu Nhất Nhất? Cậu biết là như thế nào sao?”

      “Nguyện nắm tay nhau đến suốt cuộc đời.”*

      *Thông báo với bà con đoạn này khi bạn Chu Đình hỏi Cẩn Ngôn về tình là gì, Cẩn Ngôn có trích câu trong tập Kinh Thi, trong phần Bội Phong, bài ‘Kích Cổ’ ra để trả lời,死生契阔, 与子成说执子之手,与子偕老–Tử sinh khế khoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão. Bạn nào biết tiếng Trung hiểu câu trả lời này quá tuyệt ^^. Dịch qua loa là: Sinh sinh tử tử ly ly biệt biệt,(cho dù thế nào nữa) cùng em thề nguyện, nắm chặt đôi tay kiên quyết buông, ở cùng bên nhau đến răng long ðầu bạc.=> Câu dịch bên là tớ chém ^^.

      “Đinh Nhất Nhất hiểu sao? Cậu ta căn bản chính là đứa ngu ngốc, cái gì cũng hiểu, xinh đẹp, thông minh, dịu dàng, chỉ biết cùng đám con trai chơi nghịch gây rắc rối mà thôi!”

      “Uh, nhóc rất ngốc.”

      Chu Đình có chút sửng sốt. Còn tưởng rằng cậu ấy tức giận, nghĩ tới còn ra câu đồng ý như vậy, nhất thời phản ứng kịp, ngơ ngác đứng tại chỗ chân tay luống cuống.

      Cẩn Ngôn mân mê khóe môi nhàng nở nụ cười. Ánh mặt trời đầu hạ, lọt qua khóm lá cây ngô đồng rậm rạp, hắt lên người thiếu niên đứng dưới tàng cây, phảng phất như vầng sáng nhàn nhạt vây quanh bốn phía. Mặc dù nét trẻ con vẫn còn phảng phất gương mặt Cẩn Ngôn nhưng trong đáy mắt lại cất giấu thứ tình cảm nồng nàn và kiên định.

      Cẩn Ngôn :“Nhất Nhất rất ngốc, cái gì cũng hiểu, cho nên tớ thể Mĩ, tớ muốn ở bên cạnh để cùng ấy từ từ trưởng thành.”
      tart_trunghanhtay thích bài này.

    4. hanhtay

      hanhtay Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      15
      dễ thương hehe. thanks nàng:)
      HeidiChen thích bài này.

    5. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 22: Ma lực thủy tinh cầu

      Cẩn Ngôn từ bỏ tư cách được tuyển thẳng vào trường đại học trọng điểm trong cả nước mà tham gia thi đại học, lấy thành tích xếp thứ ba toàn tỉnh trúng tuyển vào trường đại học Q. là xếp thứ 3, thực tế vị trí thủ khoa và á khoa kia do trước đó có tham gia kì thi Olympic mới được cộng thêm 20 điểm thưởng. Bởi vậy có thể , Cẩn Ngôn xứng đáng với danh hiệu Trạng Nguyên toàn tỉnh.

      “Aiz, sao cậu ta Mỹ nhỉ ~~~” Nhất Nhất than thở,“Chu Đình cũng rồi, kẻ hai mặt phải là muốn cùng cậu ấy sao, thế nào lại nữa?”

      “Cậu hỏi .” Gia Vũ liếc mắt nhìn nhóc,“ Giống như ước gì cậu ta quách cho xong, lúc học sơ trung là ai dạy thêm cho cậu, là ai cho cậu ăn nhiều sôcôla như vậy? Đều nát vụn hết trong bụng rồi đó.”

      “Tớ chỉ tùy tiện hỏi chút……” nước Mỹ đúng ? sao hết, dù sao cũng sắp học đại học rồi, vẫn phải rời đại viện này thôi. Từ nay về sau rốt cuộc cũng cần nhìn khuôn mặt kia nữa, lại phải nghe mẫu thân đại nhân lải nhải “Con xem đứa Cẩn Ngôn kia…..”, la là lá la thoát ly bể khổ rồi ~~~

      chứng minh nhóc cao hứng quá sớm. Còn chưa thực cảm nhận được niềm hưng phấn kẻ hai mặt rời đại viện học xa, Nhất Nhất trước tiên phải chịu trận lải nhải của mẫu thân đại nhân trong suốt kì nghỉ hè.“Con xem Cẩn Ngôn nhà người ta, thi quá giỏi, đậu đại học Q trường đại học tốt nhất trong cả nước a…… Lần trước phóng viên đến phỏng vấn, đứa còn tiếng rất lưu loát, giống hệt người Mỹ……”

      “Cậu ta hồi từng ở Mỹ, đương nhiên được tiếng .”

      “Hồi là hồi , qua bao năm rồi? Đứa đó có thể làm, sao con lại làm được? Ai nha…. là…, cùng trường do cùng thầy giáo dạy sao tiếng của con lại kém như vậy, đứa đó còn đạt được điểm tuyệt đối, người với người thể so bì a.”

      “Đương nhiên thể sánh được a, ba mẹ Cẩn Ngôn ai cũng được tiếng , mẹ ngay cả đến ABCD đều phân .”

      Đinh mẹ nổi giận, kéo con qua phát mấy cái vào mông.“Con còn dám mẹ! tại rốt cuộc là ai học, là mẹ hay con?! Đinh Nhất Nhất mẹ cho con biết, tiếng nếu còn thụt lùi nữa, mẹ cho con bán kem con à……”

      Bên tai Nhất Nhất vẫn chịu đựng tiếng vang “ong ong”, tiếng gầm như sóng vỗ lan tỏa khắp phòng, trong lòng thầm cầu nguyện: Chúa ơi, con xin ngài mau làm cho bạn học Thượng Quan Cẩn Ngôn nhanh , cho con kỳ nghỉ hè yên tĩnh với.

      *****

      “Cậu nhanh chút được ? Xe sắp chạy rồi!” Gia Vũ căm tức nhìn người phía sau dây dưa câu giờ.

      Chạy chạy chứ ~~~ Nhất Nhất ngáp cái. là, có học đại học thôi mà cần đến nhiều người tiễn đưa như vậy. Xa xa nhìn qua đó, Đàm Vi bọn họ đến rồi, Cẩn Ngôn đứng ở giữa giọng chuyện, thỉnh thoảng hé đầu nhìn qua bên này.“Nhất Nhất Gia Vũ!” Cẩn Ngôn vẫy tay,“Tớ muốn tìm các cậu đây.”

      “Tớ và mẹ tớ ở nhà chuẩn bị lễ vật cho cậu.” Trước mặt nhiều người nhóc giỏi nhất là giả vờ nhu thuận, chuyện buổi sáng nằm nướng ở giường muốn thể ra. Đưa lên cái hộp có bọc gấm nhung, bên trong là chiếc bút máy hiệu Parker.“Tặng cho cậu, chúc cậu luôn thành công, vạn như ý!”

      Gia Vũ nhìn nhóc bằng nửa con mắt, hảo tâm vạch trần vở kịch của nhóc.

      “Cám ơn.” Cẩn Ngôn đem lễ vật cất vào trong ba lô mang theo bên người, từ xe lấy ra cái túi giấy, kéo nhóc đến bên cạnh.“Đây là quà tớ tặng cậu , vốn định tối hôm qua đưa cho cậu, gọi điện thoại cậu có nhà.”

      “Còn có quà?” Gấp gáp muốn bóc ra xem, đè tay nhóc lại.“Về nhà mới xem , chúng ta tán gẫu chút.”

      Có cái gì tán gẫu chứ? Nhất Nhất ngáp dài ngẩng đầu nhìn .

      “Tớ đến trường học viết thư cho cậu, cậu nhớ kỹ phải hồi . Còn nữa, chủ nhật tớ gọi điện thoại về nhà cậu, cậu ở nhà chờ điện thoại đừng chạy loạn chơi.”

      “Uhm.”

      “Cậu ở trường thể nghịch ngợm, đừng mãi chỉ nghĩ đến chuyện chơi với Đàm Vi biết ? Ôn luyện tiếng thể chểnh mảng, nghe nhiều băng từ xem nhiều đĩa vào, lần trước tớ đưa cho cậu mấy cái đĩa xem xong chưa?”

      “Xem…… chút rồi.” dối tốt, nhưng nhóc quên mất tiêu, cái đĩa đó cũng quên là quăng ở chỗ nào rồi.

      “Nếu còn muốn cái gì với tớ, tớ gửi cho cậu.”

      “Uh.” Vịt nướng Bắc Kinh có thể gửi qua bưu điện hay a? Cẩn Ngôn vuốt ve mái tóc ngắn của nhóc, bên môi gợi lên tia mỉm cười.“Cậu phải nhớ tớ đó.” Ngữ khí ưu sầu, nổi cả da gà ~~~

      Nhất Nhất trợn to mắt cẩn thận nhìn vào gương mặt , trong đáy mắt giống như cất giấu điều gì đó, đen sâu thể nhìn thấy đáy……

      A …hiểu rồi, lần đầu tiên rời nhà xa nên luyến tiếc, lại ngượng ngùng ở trước mặt ba mẹ khóc. nhóc kiễng chân lên, đồng tình vỗ vỗ vào bả vai :“ sao đâu, cậu khóc , thời điểm tớ ở nội trú cũng có chút nhớ mẹ tớ.”

      Lúc này Cẩn Ngôn muốn khóc a.

      “Cẩn Ngôn, phải rồi!” Thượng Quan ba ở bên kia kêu.

      “Dạ đến ngay.” quay đầu ứng tiếng, nhìn người trước mắt dốt đặc chậm tiêu kia muốn lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thở dài,“Tớ rồi, nhớ viết thư đó.”

      Chiếc xe con chậm rãi chạy ra khỏi Chuyên Gia lầu, Cẩn Ngôn sấn đầu qua cửa xe vẫy tay tạm biệt, khiến cho mấy nữ sinh nhịn được hốc mắt đỏ hoe, vừa lấy tay gạt nước mắt vừa vẫy tay lời từ biệt. cảnh đưa tiễn cảm động a.

      Nhất Nhất từ trong tay Minh Nguyệt sờ thấy tờ khăn giấy liền cầm lên trong tay múa may, liều mạng vắt ra hai giọt nước mắt.“Hẹn gặp lại ~~~~ tạm~~~~ biệt ~~~~” ở luôn Bắc Kinh mọc rễ nẩy mầm , cần trở về a! “ Bốp” tiếng, cái ót đằng sau bị gõ cái, Đàm Vi nhe răng cười mặt, khuôn mặt phóng đại ở trước mặt.“Lão đại cậu lại đánh tớ……”

      đánh được.” muốn thay người huynh đệ đáng thương kia trút giận. Gia Vũ cảm thấy rất hứng thú nhìn chằm chằm vào khóe mắt của Nhất Nhất, vươn tay sờ sờ.“ Nước mắt cá sấu?” Khẩu khí hề tin tưởng.

      “Cái này gọi là cảm tình! Cảm tình cậu hiểu ?”

      hiểu. Xin hỏi giữa kẻ thù với nhau có loại cảm tình gì?” thành khẩn hỏi.

      “Biến ~~~”

      “Đinh Nhất Nhất a,” Đàm Vi lại gõ vào ót nhóc, cười híp mắt lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp,“Tớ muốn đem đầu cậu bổ ra nhìn xem bên trong có cái gì.”

      “Có não…… Lão đại cậu làm sao vậy?” yên lành đòi bổ đầu người khác ra xem, rất dọa người a!

      “Tớ cho rằng đều là cỏ.” Lão đại nhắm mắt hai tay tạo thành hình chữ thập,“Ngã phật từ bi, cứu mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, phóng hạ đồ đao lập địa thành phật, Đinh Nhất Nhất, cậu hãy dùng tâm sám hối .”

      Tư tưởng rất cao thâm, xã hội đen cũng truyền bá đạo phật ư ?

      Buổi tối tắm rửa sạch nằm giường, Nhất Nhất lấy ra lễ vật đặt ở dưới đèn bàn xem xét. Quả cầu thủy tinh rất to, phần bệ có cái đáy màu xanh lam, bên trong quả cầu là là tòa Tiểu Dương lầu với hai màu sắc trắng xanh, phía trước có thảm cỏ phía sau có cây đại thụ, chung quanh trồng nhiều loại hoa cỏ, mặt cỏ còn dựng hai đứa bé đứng, nam đeo cà vạt, nữ mặc váy. Hình nộm sao? Dùng dọa chim sẻ …… nhàng lắc lắc, rất nhiều bong bóng màu trắng tản ra xung quanh, giống như tuyết rơi. Cái bệ mặt sau có cái nút màu đen, thử gạt qua bên kia, tiếng đàn dương cầm du dương phát ra. Ý, nghe hay tuyệt. nghĩ tới kẻ hai mặt còn biết chọn bài a, nghe hoài chán, so với các ca khúc được thích tại còn nịnh tai hơn nhiều.

      “Nửa đêm ngủ , còn quỷ kêu cái gì?” Đinh mẹ đầu tóc rối tung đẩy cửa,“Nhìn xem mấy giờ rồi!”

      “Mẹ, nghe hay ?” Nhất Nhất vui rạo rực nâng quả cầu cho mẹ nghe.

      “Nghe hay cũng cần bật cả đêm, hát ca khúc đêm hả!”

      có trình độ thưởng thức. nhóc chán nản cúi đầu, liếc đến đồng hồ báo thức ở đầu giường tủ, á, hơn mười hai giờ rồi, ngày mai còn phải đến trường. Vội vàng chui vào trong chăn nhắm mắt lại, nghĩ chút lại đem quả cầu thủy tinh lấy qua luồn vào trong áo ngủ. Nghe hay a, càng nghe càng muốn nghe tiếp. Hoảng hốt nhìn thấy trong quả cầu thủy tinh hai đứa bé kia nhàng khiêu vũ, nắm tay nhau cười đến nỗi răng nanh đều lộ ra, bé tóc ngắn kia mặc váy liền thân, mặt mũi hênh hếch giống như chính mình a? Bé trai kia thân hình cao lớn, tươi cười điềm đạm, lông mi dài, ánh mắt giống như hai viên bi thủy tinh đen tròn chớp động.

      A, gương mặt người này nhìn rất quen mắt……“Á!” nhóc ngồi bắn dậy suýt chút nữa là rơi xuống giường. Ác mộng! là ác mộng! Kẻ hai mặt rồi lại còn có thể mơ thấy ! phải là bên trong quả cầu thủy tinh có giấu ma chú linh tinh gì đó chứ? Nhất Nhất bỗng rùng mình, nhanh chóng đem quả cầu thủy tinh đặt ở góc xa bàn, yên tâm lại đứng lên để nó ở góc tường, trở về giường rất nghiêm túc làm dấu hình chữ thập. Cơn ác mộng thời kỳ thiếu nữ của nhóc rốt cuộc chấm dứt rồi . A men ~~~
      tart_trunghanhtay thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :