1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THANH MAI NGHI KỴ TRÚC MÃ - Tọa Hóa Bồ Đề (48C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 14: “ Trâu bò” Đàm Vi
      Editor: Heidi

      Khai giảng Sơ trung năm 3( lớp 9), giáo viên chủ nhiệm lớp tuyên bố điều chỉnh chỗ ngồi, để các bạn học trong lớp tự do lựa chọn chỗ ngồi. Nhất Nhất đương nhiên lựa chọn ngồi cùng bàn với Gia Vũ, bị kiên quyết cự tuyệt, vì thế toàn bộ lớp học được miễn phí thưởng thức xem tại trường màn ẩu đả đầu tiên sau kì nghỉ hè.“Ngồi cùng bàn với cậu thi lên được trung học.” Gia Vũ thẳng thắn.

      “Cậu muốn chết!”

      “Triệu Kiệt Bân đồng chí, Bát hầu nhà chúng tớ giao cho cậu.” kéo lớp trưởng qua làm kẻ chết thay. Lớp trưởng tránh né rất xa, vẻ mặt lộ ra biểu cảm khó có thể tiêu hóa.“Đều tránh xa tớ ra! Minh Nguyệt?”

      “Tớ với cậu ta rồi.” Minh Nguyệt cười hì hì lôi kéo ống tay áo của uỷ viên học tập.“Mông Mông?”

      “Đổi tai họa khác được ?” Hạ Mông trong ánh mắt tràn ngập cầu xin. ngồi cùng bàn với nhóc liên quan đến chuyện tình hữu nghị gì gì đó, chỉ là thuần túy đối với thái độ học tập của Đinh Nhất Nhất dám gật đầu bừa. Con nhóc đó rất ầm ĩ : ngủ, xem tiểu thuyết, ăn vụng đồ ăn trong lớp, tìm người chuyện riêng, thường xuyên bị thầy giáo bắt được phạt đứng sau phòng học. Có người cùng bàn như nhóc quên ngay cái việc sống yên ổn mỗi ngày .

      “Mông Mông cậu cũng bắt chước .” Nhất Nhất đem bực dọc chuyển sang người Gia Vũ, đánh hai quyền rồi nhanh chân bỏ chạy, chịu thiệt thòi, liền ồn ào đuổi theo Nhất Nhất muốn báo thù, khiến nhóc sợ tới mức chạy ra khỏi phòng học chạy thoát thân.“ ra thể thống gì hết, đều quay về lớp học ngay.” Giáo viên chủ nhiệm lớp đứng ở tận cuối hành lang trầm giọng quát. Nhất Nhất thè lưỡi, thoáng nhìn thấy phía sau giáo là nam sinh vóc người cao lớn, nghiêng mặt nên nhìn lắm ngũ quan của . Chủ nhiệm lớp quay đầu với mấy câu, trước sau xuống cầu thang.

      Ai vậy ta? nhóc bứt bứt tóc, quay đầu nhìn thấy ánh mắt Gia Vũ cùng Tống Chí Cương đăm đăm nhìn về phía .

      “Aizz, làm gì vậy.”

      “Là cậu ta đúng ……” Tống Chí Cương dùng khuỷu tay huých Gia Vũ.

      “Hình như vậy.”

      “Cái gì giống như, căn bản chính là cậu ta!”

      “Cậu ta phải ở Tứ trung sao?”

      biết…… Chuyển đến đây?”

      “Aizz, các cậu cái gì vậy.” Nhất Nhất xen mồm.

      Gia Vũ ánh mắt thâm trầm.“ ‘Ngưu nhân’ *đến rồi.”

      “牛人” = ‘Ngưu nhân”, từ “牛” có nhiều nghĩa: 1. Trâu, bò ( con vật);2.Cố chấp, kiêu ngạo, ngạo mạn ; 3. họ Ngưu; 4. Sao Ngưu Lang.Sau này ngôn ngữ mạng ở bên Trung Quốc bắt ðầu sử dụng từ này theo nghĩa khác: ví dụ “ bạn rất ‘ ngưu’”, hoặc giơ ngón cái lên “ ngưu”, ý chỉ rất “ trâu bò”, rất “ cừ”, “ ghê gớm”, “ mạnh mẽ”, “lợi hại”…

      Bạn học mới buổi sáng có tới học, đến tiết thứ nhất buổi chiều giờ dạy môn vật lý mới mang theo mấy quyển sách thong thả bước vào phòng học, tìm chỗ trống dãy cuối cùng trong lớp ngồi xuống ngủ vù vù. Cả buổi chiều đều ngủ hết hết tiết, thầy giáo cư nhiên tìm gây phiền toái! ‘Ngưu nhân’ quả nhiên là ‘Ngưu nhân’ a. Đôi mắt Nhất Nhất nhìn sùng bái thôi, tiết hóa học nhóc liên tiếp quay đầu nhìn , bị thầy giáo cao lớn thô kệch kêu lên bục giảng viết công thức. Tan học, Gia Vũ hung hăng cười nhạo nhóc phen.

      “Ai kêu cậu ngồi cùng bàn với tớ!” nhóc dư hơi buồn bực, quên khiêm tốn nêu câu hỏi,“Cậu ta là ai vậy?”

      “Vi ca.”

      “Ai?” Xưng hô dường như biến thành giống xã hội đen vậy. Bạn học mới bộ dạng cũng tệ, bất quá thấy chuyện cùng bạn học trong lớp, luôn luôn nằm úp lên bàn ngủ, lúc nhìn người khác con mắt híp lại cứ như chưa tỉnh ngủ.

      “Cậu là ngốc. phải thích đánh nhau lắm sao? Đến ngay cả tên của Vi ca cũng chưa nghe qua!”

      “Cậu mau .” Lòng hiếu kỳ lập tức bị gợi lên, để ý trong lời của có ý kỳ thị.

      “Bắt đầu kể từ đâu……” Gia Vũ bày ra tư thế kể chuyện, đem sách giáo khoa hướng bàn vỗ.“Chuyện kể rằng…… kỳ tớ cũng chỉ là nghe , Chưa giao tiếp cùng bao giờ. Ái, sao cậu đến công thức độ hòa tan cũng viết sai thế hả?”

      “Đề thi hiếm thấy đó thưa đại ca!” là gấp chết người a.

      “Uhm.” lần nữa đập xuống bàn cái nữa,“Nghe lúc học tiểu học rất lợi hại, ở lúc năm ba tiểu học đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, toàn bộ học sinh khu vực trường học đều nghe lệnh . người đánh mười mấy người, giống như liều mạng đánh người như kiểu đem họ xuống mồ luôn, chung quanh cũng chưa có người dám lên can ngăn . Quá cool ! Cậu có biết người bên ngoài đều gọi ? ‘Vi ca’, lớn hơn cũng kêu như vậy.”

      Gia Vũ hạ giọng,“Nghe ba là xã hội đen, hắc bạch lưỡng đạo đều ăn tuốt.”

      “A ~~~~ rất trâu bò a !” Nhất Nhất cảm giác trong mạch máu mình dòng máu lưu động càng thêm hứng chí, trong đầu tự động đem phụ huynh của bạn học mới chuyển thành những vân vật trong phim điện ảnh cổ đại hay xã hội đen.“Tớ bái ông ấy làm thầy.”

      “Cậu làm gì đó?” Gia Vũ kinh hãi. nhóc khoát tay, lẻn đến phía sau quấy rối bạn học mới kia. Liếc đến sách bài tập viết hai chữ “Đàm Vi”.

      “Hi, Đàm Vi!”

      Bạn học mới lười biếng ngẩng đầu híp mắt nhìn nhóc. Cool!!! Hung hãn!!! Chỉ cần ánh mắt giống y chang trong tiểu thuyết võ hiệp, có uy lực “Giết người vô hình”, nếu động thủ, còn phải là cảnh tượng máu chảy thành sông kia sao. Nhất Nhất vẫy đuôi nịnh nọt:“Tớ gọi là Đinh Nhất Nhất.”

      “Tra tự điển .” bạn học Đàm chỉ vào cái tên sách bài tập nhíu mày.

      “Tra tự điển?” Nhất Nhất mờ mịt vẫy tay kêu Gia Vũ đến, chỉ vào chữ đó hỏi ,“Đọc sao?”

      “Đàm Vi.” bạn học Đàm nhếch miệng cười khẽ, từ trong ngăn bàn lấy ra quyển tự điển Hán ngữ quăng bịch cái lên bàn. Nhất Nhất đối với học tập hứng thú gì, nhưng đối với tình dị thường lại cảm thấy hứng thú có kiên nhẫn, truy hỏi đến cùng bỏ qua. Cả ngày quấn quít lấy Gia Vũ cùng Tống Chí Cương truy hỏi tích ‘Ngưu nhân’, bất đắc dĩ hai người đó cùng kết giao thân, chuyện xưa với các tình tiết nhiệt huyết sôi trào này cũng chỉ là tin vỉa hè, có chính mắt nhìn thấy, tình huống chân còn phải nghiên cứu thêm mới biết được. Ngưu nhân thích chuyện, làm sao mới có thể dụ được dẫn mình mở mang kiến thức chút đỉnh đây? nhóc trong đầu suy nghĩ đến nát óc vẫn tìm ra biện pháp. Cơ hội xuất tại ngày thứ ba sau hôm đó, tan học thấy Đàm Vi mang theo cặp sách chào hỏi người khác. Lại là ngưu nhân! Ánh mắt hưng phấn di dời qua ‘ Ngưu nhân’ khác kia, mở rộng tầm mắt phát cư nhiên là kẻ hai mặt. Gót chân tự động chuyển quay về phía sau.

      thể gặp người khác hử .” Gia Vũ nhéo nhóc mắng, kéo nhóc lên phía trước.“Các cậu quen nhau hả?”

      “Uh, ba cậu ta và ba của tớ có quan hệ làm ăn với nhau.” Cẩn Ngôn vỗ vỗ vai Đàm Vi.

      “A… ra là vậy.”

      “Hai nhà có làm ăn qua lại với nhau có quan hệ gì tới các cậu?” Nhất Nhất thực si ngốc hỏi.

      “Trong đây chứa xi-măng hả?” Gia Vũ boong boong xao gõ đầu nhóc.

      “Chứa óc!” nhóc trừng liếc mắt cái, đầu óc nhất thời vẫn thoát được suy nghĩ quẩn quanh,“Hai ông ba quen nhau, hai đứa con liền quen luôn?” Này là cái logic gì a.

      “Đầu óc toàn rơm, nhảy xuống sông thử xem, xem có nổi lên hay .” đối với năng lực lý giải của nhóc xấu hổ toát mồ hôi.

      “Cậu cũng phải biết, tớ biết bơi.”

      Gia Vũ còn gì để . Đàm Vi dứt khoát vọt ra bên buồn cười.

      “Ba tớ cùng ba cậu ta có lui tới làm ăn, chúng tớ hồi có gặp qua vài lần.” Cẩn Ngôn cười giải thích,“Ở trong tiệc chúc mừng năm mới. Bất quá lớn lên thích mấy chỗ đó nữa, nhắc đến mới nhớ cũng vài năm gặp rồi?”

      “Ba bốn năm.” Đàm Vi tiếp lời.

      như vậy các cậu quen nhau lâu?” Nhất Nhất lập tức quên vấn đề ngốc nghếch vừa rồi hỏi, khuôn mặt nhắn hưng phấn đến phát sáng lấp lánh, ngó nhìn gương mặt kẻ hai mặt cũng cảm thấy thân thiết rất nhiều.

      “Rất quen thuộc, rất thân thiết.” Đàm Vi trêu nhóc.

      “Tớ cùng cậu ta cũng rất thân thiết!” nhóc lập tức lẻn đến bên người Cẩn Ngôn kéo kéo ống tay áo ,“Oh, đúng há?” Quay đầu lại hướng về phía ngưu nhân nịnh nọt cười,“Mọi người đều là người quen, đều là bạn tốt há.”

      Cẩn Ngôn được sủng ái mà lo sợ, lần đầu nghe nhóc thừa nhận là bạn tốt, dễ dàng a.
      tart_trung thích bài này.

    2. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 15: Xã hội đen “ trâu bò” nhất

      Xã hội đen quả nhiên có khí phách của xã hội đen, hút thuốc, trốn học, làm bài tập, thầy giáo dám nửa câu. đường thường xuyên có thể nghe được có người hô “Vi ca, Vi ca”, ra ngoài ăn cơm, ăn được nửa mà gặp người quen, đối phương cười xu nịnh chạy tới kêu: Bữa cơm này tớ mời!

      Nhất Nhất cùng Gia Vũ đối với Đàm Vi sùng bái sát đất, hận thể đến nhà ở cùng luôn, tuy rằng đối tượng sùng bái thành tích ra gì hết, nhưng điều này chút ngăn cản ánh mắt ngưỡng mộ của hai người. Đương nhiên cũng bởi vì quan hệ với Vi ca, mà Nhất Nhất cùng Cẩn Ngôn trong lúc đó đạt tới thời kì hợp tác hai quốc gia hai đảng phái hòa bình sống chung, còn hở ra là mắt trợn trắng hay mắng chửi người ta là chủ nghĩa đế quốc Mỹ, tiểu Nhật Bản nữa.

      Giữa trưa cơm nước xong ở phòng học nghỉ ngơi, ngoài cửa có người tìm Đàm Vi. Hai cái đầu lập tức theo ghé vào cạnh khung cửa xem lén, cẩn thận quan sát tứ chi ngôn ngữ hai người kia, cuối cùng ra kết luận: Khẳng định có trận phải đánh nhau! Đàm Vi quay về lớp học, phía sau theo hai cái đuôi hưng phấn dị thường.

      “Có gì mau.” kiên nhẫn mở miệng.

      “Mang hai chúng tớ thôi lão đại ~~~” Bốn con mắt phát ra bốn đạo lục quang.

      chỗ nào?”

      “Cậu cũng đừng giả bộ nữa,” Nhất Nhất ánh mắt khẩn thiết,“ Sau khi tan học cậu muốn làm gì, tớ ngửi cũng thấy được.”

      “Cái mũi cẩu?” Đàm Vi trở về chỗ ngồi vòng cánh tay làm gối ngủ.“Đừng ầm ĩ đến tớ, cũng phải thú vị gì.”

      “Lão đại ~~~ cho chúng tớ mở mang kiến thức, chứng kiến uy phong của cậu a? Lão đại.”

      Lão đại ngủ ngon, thèm nhìn đến bên cạnh chít chít oa oa. Hai người ngượng ngùng trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, nháy mắt mấy cái, trao đổi ánh mắt xong xuôi. Toàn bộ buổi chiều đều bám đuôi phía sau mục tiêu, mục tiêu đâu bọn họ đó, đến ngay cả toilet Gia Vũ cũng theo, tấc cũng rời.

      “Được rồi, các cậu phiền chết .” Đàm Vi bất đắc dĩ xoa xoa thái dương,“ theo , nhớ kỹ đừng ở bên cạnh ồn ào, cách tớ xa chút biết , câm miệng lại cấm hỏi bậy bạ.”

      “Ok ~~~~ Vâng! Lão đại!”

      “Đừng tối ngày Lão đại, lão đại con mẹ nó chứ, tớ cũng phải xã hội đen.”

      “Vâng, lão đại!” A, kêu sai rồi. Nhất Nhất che miệng trừng liếc mắt cái cười trộm Gia Vũ, bị lão đại thưởng cho chút bạo lực.

      Vừa tới lầu tòa lầu dạy học, ngẩng đầu gặp phải gương mặt quen thuộc, nhóc lập tức tự động lui đến phía sau lưng Gia Vũ, sau lúc lâu mới cười mỉa gật gật đầu. trách nhóc a, trách nhóc được, này hoàn toàn là động tác theo bản năng ~~~

      đâu thế?” Cẩn Ngôn cười mỉm chi chào hỏi.

      ra ngoài dạo.” Đàm Vi đưa ngón cái so đo phía sau đuôi,“Hai cái đuôi kia cứ bám theo suốt cả buổi chiều .”

      dạo?” biểu cảm mặt thay đổi liên tục. Làm sao vậy? Nhất Nhất rất lo âu trừng mắt, ý thức được xuất Trình Giảo Kim.

      Cẩn Ngôn trầm mặc hai giây, cười vỗ vỗ sách trong tay.“Tớ thấy cậu vẫn là tự mình thôi, dẫn bọn họ tiện đâu.”

      “Aizz, cậu cái quái gì thế!” Biết mà, biết ngay có hảo tâm mà!

      quan hệ tới cậu, cậu làm chuyện của cậu thôi. Ôm sách làm gì chứ? Tìm thầy giáo a, tốt tốt, tạm biệt a ~~~”

      Đàm Vi nhìn thấy thế buồn cười, nhoẹt miệng chuyện.

      “Cậu có biết cậu ta làm gì ?” Cẩn Ngôn nhăn nhíu mày.

      “Biết! Biết cũng cho cậu!”

      Cẩn Ngôn bỗng nhiên nở nụ cười, ngoắc tay đem Đàm Vi kéo đến bên thầm.

      “Aizz, cậu đừng xấu tớ!” Nhất Nhất có dự cảm tốt. Đàm Vi vừa vặn quay đầu nhìn nhóc, mặt tựa tiếu phi tiếu.

      “Chúng ta thôi, để cho người ta chờ cũng tốt lắm.” nhóc vội vội vàng vàng tiến lên dắt bước .

      “Quên , về nhà thôi.”

      “A?” Có ý tứ gì? Nhất Nhất, Gia Vũ ngơ ngác nhìn nhau.

      “Hôm nay . Tớ đói bụng, về nhà ăn cơm.” Đàm Vi mỉm cười hì hì vỗ vỗ cặp sách xuống lầu.

      Gia Vũ cong đuôi chạy theo .

      “Tớ cùng cậu. Nhất Nhất cậu trở về , với mẹ tớ hôm nay tớ trực nhật.”

      Muốn quăng nhóc ? có cửa đâu! Nhất Nhất có thời gian nghĩ tới tên Trình Giảo Kim phá hư chuyện tốt của nhóc bên cạnh kia, tiến lên níu chặt góc áo Gia Vũ buông tay.

      “Lão đại, tớ cũng muốn nhà cậu ăn cơm? Lần sau cậu tới nhà của tớ ăn.”

      “Hôm nay được, về .”

      “Đúng vậy, đúng vậy trở về .” Gia Vũ phủi tay như đuổi ruồi bọ,“Chờ tớ trở lại kể cho cậu nghe.”

      “Chuyện xưa có cái gì hay chứ, cậu đừng nghĩ mình!” nhóc buông góc áo ra gắt gao ôm lấy cánh tay , mặc đẩy ra như thế nào cũng vô dụng, cả người đều mắc ở người , hạ quyết tâm muốn theo tới cùng.

      “Buông tay!” Gia Vũ giận. nhóc trừng mắt giằng co, nhất quyết buông tha tiếp tục quấn chặt lấy .

      Đàm Vi dở khóc dở cười.“Được rồi, Gia Vũ cậu cũng đừng , đều về nhà hết cho tớ.”

      “Cậu buông tay!” Gia Vũ nổi trận lôi đình, nhưng biết làm cách nào cục kẹo mạch nha dính người quá chặt, bóc thế nào cũng ra. Trơ mắt nhìn mục tiêu nghênh ngang mà , tức giận đến rống to,“Đinh Nhất Nhất tớ diệt cậu!”

      “Cậu diệt a, đừng nghĩ ném tớ sang bên cùng đánh nhau!” Nhất Nhất cam lòng yếu thế rống lại. Xoay mặt đối với Cẩn Ngôn rống,“Đều là cậu, cậu với cái gì? Hại chúng tớ cái gì cũng đều làm xong!”

      Cẩn Ngôn mở ra tay:“Cái gì cũng chưa .” Chẳng qua nhắc nhở , dẫn theo lần này tuyệt đối có lần sau. Đàm Vi sợ nhất phiền toái, mà dựa theo tính cách của tiểu quỷ nghịch ngợm này, nhóc tới trường đánh nhau tuyệt đối vung chổi lên xông lên chỉ làm cho mọi chuyện rắc rối thêm thôi.

      “Cậu có , cậu !”

      “……” yên lặng xoay người bước .

      “Aizz! Aizz!” Liền như vậy rồi? Tên vô trách nhiệm! Nhất Nhất giận dữ, hướng về phía bóng lưng hung hãn thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đầu bị người khác bắt được dùng sức lắc, lắc đến nỗi mặt mũi hoa lên.

      “Cậu thứ có não ~~~” Gia Vũ nghiến răng nghiến lợi,“Nếu do cậu, lão đại mang tớ , cậu phiền chết người, phiền chết thôi!”

      “Sao lại trách tớ, muốn trách trách kẻ hai mặt…… A đầu choáng váng quá…… Trịnh Gia Vũ cậu muốn chết a……”

      Cơ hội tuyệt hảo liền như vậy như bong bóng vỡ tan, Gia Vũ trách Nhất Nhất chặn đường của , Nhất Nhất lại cảm thấy kẻ hai mặt mới phá hư chuyện tốt của nhóc, hai người lời bất hòa, liên tiếp trình diễn màn đấu võ người chân chính.

      Mắt trợn trắng cùng xưng hô tiểu Nhật Bản, kẻ hai mặt lại xuất , Nhất Nhất đối với Cẩn Ngôn vừa sinh ra chút hảo cảm còn sót lại chút gì. Hai nước vừa hợp tác lại tách ra, tách ra lại hợp lại, nhưng cuối cùng vẫn là tách ra! Buổi chiều liên tục có hai tiết tiếng , toàn bộ lớp đều buồn ngủ. Thầy giáo Tiếng là người đàn ông trung niên đeo kính cận có làn da xanh trắng, giọng lanh lảnh, mỗi khi tiếng vừa nhanh vừa , nghe vào tai có loại bi thương ngầm. Nhất Nhất nghe thầy mở miệng liền nổi cả da gà, thành tích tiếng trượt thẳng tắp. Minh Nguyệt đối với môn tiếng cũng phiền chán, đem tiểu thuyết ngôn tình giấu ở phía dưới sách tiếng vụng trộm xem. Nhất Nhất thừa dịp thầy giáo ở bảng viết chữ như nòng nọc, quay đầu đoạt lấy sách của Minh Nguyệt, ném tờ giấy qua. giấy viết: Chủ nhật tớ thấy cậu dạo phố với Trương Đào, muốn nắm tay cậu, cậu đánh cái.

      Minh Nguyệt lấy bút bi hung hăng gạch xóa hết ,viết sau lưng tờ giấy: Đừng lung tung.

      Nhất Nhất cười gian viết: Thành khai ra mau, tớ đều thấy hết rồi.

      Minh Nguyệt quá sợ hãi, theo bản năng trái phải quét qua lượt. may rồi, nếu khai ra chút gì đó, chỉ sợ sau khi tan học con bát hầu này nghĩ ra chiêu thức quái dị gì dó để bức cung. Đành phải kiên trì viết: mời tớ xem phim, ăn xâu hạt khô, chỉ có vậy.

      Nhất Nhất viết: Chỉ có vậy??? Sát sát sát!!!( mặt sau vẽ cái đầu lâu )…… Tám liên tiếp đến khi tan học mới thôi, Nhất Nhất cảm thấy mỹ mãn đem tờ giấy xé . Rốt cục cũng bức hết cung, Trương Đào sau này còn nắm tay Minh Nguyệt, khi đưa cậu ta về nhà hai người còn ôm ấp, đáng tiếc có kiss.

      “Cậu có người trong lòng hay ?” Minh Nguyệt đỏ mặt hỏi.

      “Có a, ba mẹ , ông ngoại, bà ngoại, Gia Vũ……” Đếm đầu ngón tay.

      “Tớ là hỏi cái loại thích, love, cậu hiểu . Ai, cậu với Viên Mẫn liền như vậy kết thúc rồi hả?”

      hoàn toàn nha, ai kết thúc rồi.” trong ánh mắt Minh Nguyệt toát ra tia thương hại. Kể từ người bạn trai thứ nhất Từ Tuấn Phong sau đó, Đinh Nhất Nhất lại liên tiếp tìm vài người khác nữa, nhưng biết là vì sao, khai giảng sơ trung năm ba liền thấy Viên Mẫn cặp kè thành đôi với bạn nữ khác. Mọi người đều dùng ánh mắt tỏ vẻ đồng tình đối với người bạn trước là Đinh Nhất Nhất, ngược lại đối tượng được đồng tình kia chút cũng có vẻ gì có chút thương tâm, vẫn như ngày thường cười hi hi ha ha nhảy nhót.

      thay đổi sớm nắng chiều mưa cũng tốt, cậu tìm người khác .”

      “Tớ xem xét.”

      “A?” Đây là có ý gì a?

      “Vậy…… Cậu muốn tìm kiểu người thế nào?”

      “Thế nào ta ……” Nhất Nhất áp tay vào hai má, hai mắt lấp lánh như tinh tú trời,“ Loại hình lãnh khốc vô tình, vừa cao lớn vừa đẹp trai, bình thường thích chuyện, nhưng khi mở miệng tất cả mọi người đều nghe . cánh tay có xăm hình rồng, lưng có hình con hổ, mang kính râm, mặc đồ tây màu đen ác khoác màu đen, ánh mắt sắc bén, quét đến người ai người đó liền phát run. Thân thủ lợi hại, Taekwondo cấp 9, trong thắt lưng còn dấu khẩu súng, thủ hạ chết sạch vẫn chưa có chết, thời điểm mấu chốt phát súng giết chết đối thủ.”

      “…… A, đây phải là xã hội đen sao……” trán Minh Nguyệt bắt đầu mồ hôi.

      Xã hội đen sao chứ, cuộc đời của Đinh Nhất Nhất ta phải oanh oanh liệt liệt, nếu có thể tìm lão đại xã hội đen làm bạn trai, có bao nhiêu uy phong a! Viên Mẫn thú vị gì hết, cứ đến đánh nhau là cả người hưng phấn, nhưng khi tận mắt gặp phải đánh nhau phố, liền trốn rất xa, xa nhất đến mức có thể~~~

      Đàm Vi có thể xem như phần tử xã hội đen? Nghe ba ở thành phố C tiếng tăm lừng lẫy, thoạt nhìn là thương nhân đứng đắn, thực tế hai bên hắc đạo bạch đạo đều có người của ba , thuộc hạ của ba còn quản lý nhiều câu lạc bộ đêm, sàn nhảy. Hổ phụ vô khuyển tử a, Đàm Vi cũng coi là nhân vật dữ dằn a, ở trường học ra vẻ làm chú cừu non, ra khỏi cổng trường kia liền uy phong lẫm liệt.

      Buổi tối trước khi ngủ, Nhất Nhất nhìn chằm chằm hình xăm bức hình dán tường của Trịnh Y kiện, nhìn đến xuất thần, nghĩ có nên hay tìm Đàm Vi làm bạn trai của mình thử xem?

      A, được, con thỏ ăn cỏ gần hang, lại nắm đấm của rất dọa người a, vạn nhất ngày nào đó chọc tới chỉ sợ đời nhà ma…… Có rồi, lớp 5 Khương Thắng cũng là nhân vật lợi hại, thường xuyên đánh nhau thân thân thủ hẳn là tệ. Được, chính là .
      tart_trung thích bài này.

    3. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 16: Thổ lộ?

      Chuông tan học vừa vang lên, Nhất Nhất nhấc vội cặp sách liền hướng phía lớp 5 chạy bay , tìm thấy người, ba chân bốn cẳng ù té chạy đến cổng trường mới thoáng nhìn thấy Khương Thắng ngồi chồm hỗm bên cạnh con sư tử đá hút thuốc. “ Cẩn thận bị thầy giáo bắt gặp.” nhóc cướp lấy điều thuốc vất vào bồn hoa “ Ở đây lâu chưa? Trốn học đúng ?”

      “ Tiết của “bà ” Từ, “bà ” đó quản” ‘Bà ’ Từ dạy môn Sinh học, là đàn ông, da trắng môi đỏ, tính tình ôn hòa mấy khi quản lý học sinh, là trong những thầy giáo được học sinh Sơ trung quý nhất.

      “ í, cậu sao vậy?” Khương Thắng chỉ vào vết xanh tím trán nhóc.

      Nhất Nhất vội vàng che lại. “ sao, cẩn thận đụng trúng thôi.”

      “Tối qua bị rớt xuống dưới gầm giường đụng trúng” Gia Vũ bắt kịp nhóc châm chọc khiêu khích. Tiểu quỷ này tướng ngủ rất xấu, thường xuyên ngủ đến giữa đêm bị rơi xuống đất sau đó lại bò từ đất lên giường, Đinh ba mỗi tối đều phải qua phòng con kiểm tra hai ba lần.

      “ Cút ~~~” nhóc thẹn quá hóa giận. quá đáng mà! Cả ngày hôm nay đều bị các bạn trong lớp tra hỏi về vết bầm tím đó. Tên nhóc Gia Vũ kia lại nề hà trả lời hết, khiến cho cả lớp đều biết việc nhóc bị ngã đụng tím bầm trán.

      “Khương Thắng, hôm nay đâu?” Khương Thắng bụm miệng cười lúc mới lên tiếng “ vũ trường.”

      “ Hay quá…á, quên mất, Gia Vũ mẹ cậu cho tớ ăn vịt quay.”

      cho, tối ngày chỉ biết ăn..ăn..ăn.” Ăn nhiều như thế mà thấy đầu óc khôn hơn tí nào, giống như đứa bị bệnh bại não tối ngày rớt xuống giường. Gia Vũ quay đầu lại với Khương Thắng, “ Tớ cùng với cậu nhé.”

      “ Cậu làm gì hả?” Nhất Nhất lôi kéo tay , “ về để dành cho tớ ít vịt quay…”

      “ Khương Thắng !” phía đối diện chạy tới có mái tóc uốn cong như ngọn sóng, hai viền mắt vẽ đen, “ Còn làm gì đó, chậm như rùa, mọi người đợi mỗi cậu đó, có ?”

      …. A, ai đánh tớ hả?!” Nhất Nhất vui sướng nhấc chân định , đằng sau ót bị gõ bốp cái, rất bạo lực.

      đâu hả? Hử?” Đàm Vi giơ tay lên lại gõ cho nhóc cái.

      “ Vi ca” Khương Thắng và có mái tóc uốn đó đồng thanh kêu.

      Nhất Nhất giương nanh múa vuốt định đánh trả, nhìn thấy thế cuộc này đành nhịn xuống, ôm lấy sau gáy làm ra vẻ mặt ai oán : “Gia Vũ, lão đại đánh tớ…” Buổi tối bị đụng trúng trán bầm dập, hôm nay lại bị gõ vài cái~~~Gia Vũ nín cười xoay mặt chỗ khác, thấy ràng là trong lòng nhảy nhót vui sướng. nhóc tức quá, giơ móng vuốt ra hung hăng cào hai cái mới bõ tức, ánh mắt liếc tới phía sau lão đại còn có vị khách mời mà tới, nhóc lập tức đem tặng ta hai viên “ long não”.

      đâu , ai về nhà về .” Đàm Vi rút ra chiếc bật lửa tách tách nghịch ngợm bật lên tắt , thờ ơ .

      Khương Thắng sững người, liền sau đó nhìn về phía Nhất Nhất cười: “ Quên mất, hôm nay còn việc bận, lần sau vậy.”

      “ Hả?”

      đây.” ôm tóc xoăn kia bước , vẫy tay chào mọi người.

      vũ trường nữa hả?” Nhất Nhất cảm thấy thất vọng, nghĩ vẫn còn vịt quay đợi nhóc, tâm tình cũng xấu lắm. “ Vậy lần sau vậy….Azz bạn gì đó, cậu giúp tớ trông chừng Khương Thắng, thể để hút thuốc đó!” nhóc hô to hướng về phía tóc xoăn kia.

      Đàm Vi buồn cười nhìn nhóc : “ Vũ trường chả có gì vui đâu.”

      “ Cậu nơi nào cũng dẫn tớ theo, chán ngắt a! Azzz, cậu đến đây là gì hả?” lé mắt nhìn vị khách mời mà tới kia.

      “ Vừa vặn qua.” Cẩn Ngôn mỉm cười.

      qua? nhóc chun mũi hừ cái, trực giác cảm thấy việc vũ trường vừa đổ bể có liên quan tới a.

      “ Cậu bị sao thế?” trán sao lại có khối tím bầm? Cẩn Ngôn nhăn mặt nhíu mày, vén tóc mái của nhóc sang hai bên,

      Gia Vũ “phù phù” cười : “ Đêm qua…”

      “ Tớ muốn ăn vịt quay, tớ muốn ăn vịt quay!” Nhất Nhất nhảy tưng tưng qua bịt miệng tên chích chòe kia lại.

      “ Đêm qua bị ngã từ giường xuống đụng trúng.” Đàm Vi thong thả giải thích. Cẩn Ngôn hơi ngẩn ra, lộ ra vẻ mặt rất khó hiểu.

      “…….Tớ đem thịt vịt quay ăn hết cả đĩa luôn, đến xương cũng còn..” Trịnh Gia Vũ cái tên lắm mồm kia~~~Nhất Nhất tức giận hầm hầm ba chân bốn cẳng chạy .

      Gia Vũ cuống quít chạy đuổi theo. “ Cậu dám, xem tớ có tiêu diệt cậu hả….” Hai tên oan gia cãi nhau ồn ào xa hút, Đàm Vi đem ánh mắt nhìn về phía người nào đó, nheo mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn Cẩn Ngôn.

      “ Cậu nhìn gì?”

      có gì.”

      “ Vậy còn nhìn!” vốn quen là người ôn hòa nhã nhặn có tu dưỡng khó có lúc có biểu cảm thẹn quá hóa giận kia. Đàm Vi cười híp mắt, gạt nắp bật lửa nghịch. “ Ngày mai có vụ gì ?”

      “ Chơi bóng rổ thôi, lâu quá chơi.”

      Ngày mai chủ nhật, trời đầy mây mát mẻ, có ánh nắng mặt trời chiếu gay gắt, thời tiết rất hợp với việc chơi bóng rổ. tới chơi bóng rổ, bằng đó là Live show trình diễn của Đàm Vi. Cẩn Ngôn đứng ở trung tâm giữa sân phát ngốc, trong vòng nửa tiếng đồng hồ quả bóng cũng bỏ được vào rổ. Sau đó Đàm Vi ném bóng về phía , lại nhìn đâu, đôi mắt cứ cúi xuống cứ tâng bóng suốt.

      “Aizz.” Đàm Vi nhàm chán vô vị ngồi bệt xuống đất, “ Được rồi, thích con bé đó mau cho nó nghe .”

      “……. vớ vẩn gì đó.” Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên.

      “ Coi tớ là kẻ mù hả! Hôm qua cậu chạy đến chỗ tớ Nhất Nhất muốn vũ trường cùng với Khương Thắng, xin hỏi cậu em, cậu có ý gì hả?”

      “ Tớ chỉ là…..sợ nhóc đó học theo thói hư thôi.”

      “Oh, suy nghĩ rất cao cả a. Nhất Nhất theo tớ sao cậu lại lo ?”

      “…..” khuôn mặt Cẩn Ngôn đỏ bừng, biết là do chơi bóng rổ bị đỏ hay chính những lời kia của . “Cậu nhìn ra à?”

      “ Tớ đến trường các cậu biết rồi.” Đàm Vi móc ra từ trong túi điếu thuốc, châm lửa hút, “Cậu mỗi khi nhìn nhóc đó, mắt hề chớp, dán chặt người nhóc, muốn gảy xuống cũng được, còn vờ vịt với tớ.”

      Có lộ liễu như vậy sao? Hay là con mắt của người này vô cùng “ độc”? Cẩn Ngôn vã mồ hôi lạnh. “ nhóc đó….cái gì cũng hiểu, còn ôm vai bá cổ với các bạn nam, nhìn thấy phiền muộn a.”

      “ Phiền cái gì mà phiền, thổ lộ với con bé , đàn ông con trai sợ gì chứ, nếu con bé đó lại tìm bạn trai khác.”

      Tuy rằng toàn là bạn “ trai” nhưng nhìn thấy cũng rất dằn vặt người a.

      nhóc đó tại rất ghét tớ.”

      “ Ghét cũng phải , cứ giấu mãi trong lòng thoải mái ?”

      “ Cậu thấy nhóc đó căn bản là hiểu!”

      hiểu liên liên tục vào, đến hiểu mới thôi.”

      nhóc đó còn , mới 15 tuổi….”

      “ 15 tuổi gì nữa, thời cổ đại con tầm này kết hôn sinh con rồi ấy chứ!”

      “ Tớ….”

      Đàm Vi lấy hơi rít hai hơi, sau đó đem đầu thuốc bắn xa, “ Cậu có phải đàn ông hay ? Nếu phải cho Nhất Nhất biết .”

      “ Tớ .” Cẩn Ngôn xông lên luôn.

      Trời sắp bắt đầu tối, Nhất Nhất mới quay về, vốn là cùng Gia Vũ chung, sau đó cậu ta lại bị bạn bè lôi kéo chơi điện tử, nhóc thích chơi trò đó, đánh đấm giết giết màn hình bằng người dao súng đánh nhau, vì vậy tự mình dạo quanh phố, mua rất nhiều hình dán minh tinh và truyện tranh đem về.

      Đứng dưới gốc cây chờ là bóng dáng cao gầy, nhóc định khom người xuống, từ góc tường luồn lũi vào trong tòa lầu, đằng sau truyền đến tiếng gọi. xui xẻo mà! Thế mà cũng bị phát .

      “ Có chuyện gì?” nhóc tình nguyện quay người lại.

      “ uhm, có chuyện.”

      “ Chuyện gì?”

      “ Tớ….Cậu khỏe ?” Cẩn Ngôn muốn đấm cho mình vài phát.

      Cậu khỏe ?! nhóc vô thức ôm lấy trán mình, “ xong liền cút! Tớ còn phải về ăn cơm.” Những lời lẽ thô lỗ của Nhất Nhất đem tất cả những lời muốn lưỡi của Cẩn Ngôn bị đè xuống, hồi hộp vừa nãy liền biến thành câu khác: “ Đầu còn đau ?”

      đau!”

      “ Uhm, đau tốt rồi.” Nhìn ánh mắt thiện cảm của nhóc, Cẩn Ngôn thông minh thay đổi đề tài, “ Cậu vừa đâu về?”

      phố.” Cúi xuống nhìn món đồ ôm trong lòng.

      “ Tớ xem chút được ?” , Cẩn Ngôn nhấc từng món lên xem, có cả con cún biết kêu bằng vải bông, vòng cổ trân châu làm bằng hoa, còn có báo ảnh của diễn viễn Hongkong. “ Trịnh Y Kiện a, tớ cũng thích.”

      “ Tớ thích Châu Nhuận Phát, nhìn tấm này .” Ánh mắt Nhất Nhất tỏa sáng mở ra tấm hình khác. Tấm này so với tấm khác còn to hơn. “ ấy đóng phim ‘ Bản sắc hùng” đó? Tớ phải tìm mất cả buổi chiều mới tìm đước đó, mệt chết mất !Cậu nhìn dáng ấy hút thuốc , hắc hắc, đẹp trai đúng ? Ngay cả Đàm Vi cũng sánh kịp.”

      “…….đẹp trai, cậu rất thích?”

      “Đương nhiên, xã hội đen mà, cool chết mất! Phim điện ảnh Cổ Hoặc Tử cậu xem qua chưa? Cậu thấy Trần Hạo Nam ra sao? Đủ đẹp trai ?! Nhưng tớ vẫn thấy Tiểu Mã ca càng lợi hại hơn…há há!” đến thần tượng của mình là nước miếng văng tung tóe, vung tay múa chân bắt chước, làm poss, “ Động tác ngậm tăm rất oai đúng ?!, đốt tiền châm thuốc lá hút cũng rất cool đúng , cả áo khoác đen, đeo kính đen cũng rất hoành tráng ! Ha ha…còn có trong phim “ Tung hoành tứ hải” có gì đó, ngồi xe lăn vẫn có thể khiêu vũ, còn biết trộm chìa khóa, ác chiến hơn là đoạn ăn trộm tranh, ào ào kẽo kẹt lắc cái xe lăn bay qua……Ô ba la! Thoáng cái chuồn đến bên này lại thoáng cái chuồn đến bên kia….bốp bốp ! quá cool ! Tớ cậu nghe nha, tương lai tớ nhất định tìm người như thế, làm áp trại phu nhân cũng được…. hắc hắc !hô hô….hú hú~~~~~~” Nửa híp mắt, lại bày ra bộ dáng thu quyền về, ưỡn ngực hóp bụng lại, cả bài quyền như vừa đánh xong. Ngữ khi lời cười hô hố khiến Cẩn Ngôn choáng váng hoa mắt, cái câu sau cùng của nhóc thốt ra khiến hết hồn.

      “Tình cảm của cậu chỉ là loại sùng bái người hùng vĩ đại, trong cuộc sống thực tế có loại người đó, đó là do đạo diễn hư cấu lên. Thêm nữa, tương lai cậu…..” ho tiếng “ phải tìm người tốt chút, dân xã hội đen như cậu tưởng tượng đâu.”

      “ Ai chứ! Là do cậu biết thưởng thức, Đàm Vi tốt sao? tốt sao cậu lại làm bạn với cậu ta? Đừng có mà xấu lão đại quý nhất của tớ!” Biết ngay là có điều gì tốt mà, lãng phí thời gian nhóc vừa mới biểu diễn công phu a.

      “ Cậu thích Đàm Vi ?” Loạn hết lên rồi.

      “ Đương nhiên!”

      Cẩn Ngôn ngửa mặt lên trời than : “ Cậu rốt cuộc có hiểu chữ “ thích” có nghĩa là gì a.”

      “ Sao lại hiểu a?”

      “ Tớ thấy là cậu hiểu.”

      “ Ha ha, tớ hiểu, cậu hiểu đúng ? cậu lợi hại há, cậu giải thích cho tớ thế nó có nghĩa là gì?”

      cúi đầu nhìn vào đôi mắt của Nhất Nhất: “ ‘Thích” chính là, đối với đồ vật nào đó hoặc người nào đó, cực kì thích.”

      “Đúng a, giải thích xem!”

      “ Ví dụ như, tớ rất thích ba mẹ, tó rất thích bóng rổ….” í, hình như có điều gì ổn a?

      tiếp .”

      “…..thích …… chính là thích, I like this……. đúng ra, ví dụ như, tớ rất thích đồ vật này….tớ thích nó……á phải………” đầu óc như bị cuốn lại.

      “ Ha ha~~~” Nhất Nhất gập bụng cười thả cửa “ giải thích được đúng ?Còn tớ ngốc? hắc hắc~~~” Quá , mỗi năm đều xếp thứ nhất trong tất cả các cuộc thi, học sinh 3 tốt đến ngay cả từ cũng giải thích được.

      phải vậy, Nhất Nhất, tớ có chuyện muốn với cậu, tớ thích…….”

      “ Quay về tra từ điển ! Đói bụng rồi….bái bai~~”

      “….thích cậu” giọng quá , hình dáng nhóc từ từ mất dạng cầu thang. Đến đây gặp nhóc hình như là muốn thổ lộ cùng nhóc mà?! Tại sao lại biến thành giải thích từ ngữ thế này……Cẩn Ngôn chán nản muốn đập đầu vào gốc cây cho xong chuyện.

      Next: Chap 17: Thư tình của Gia Vũ

      Chap 18: Lần đầu tiên thân mật!
      tart_trung thích bài này.

    4. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 17: Thư tình của Gia Vũ

      chưa?”

      rồi.”

      nhóc có phản ứng gì?”

      nhóc…… Về nhà ăn cơm rồi.”

      Đàm Vi ngậm miệng hé răng lời nào, biểu cảm có gì biến hóa, nhưng điếu thuốc hút dở nửa được kẹp ở hai ngón run rẩy.

      Cẩn Ngôn xấu hổ và giận dữ chịu nổi, thề bao giờ nhắc tới đề tài này nữa. Bởi vì kẻ hai mặt thể thái độ khinh bỉ đối với xã hội đen, nên cái nhìn thù địch của Nhất Nhất đối với lại lần nữa tăng lên, gặp liền trốn, trốn được liền nhìn bằng nửa con mắt, nếu như nhìn bằng nửa con mắt vẫn vô dụng, nhóc liền rống lên kiên quyết đả đảo toàn bộ chủ nghĩa đế quốc! nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa vạn tuế!

      Buổi chiều tiết cuối cùng là tiết Sinh học, thầy giáo giơ sách giáo khoa bộ môn tự giảng tự nghe, đối với những tiếng động dưới bục giảng lại thờ ơ làm thinh.

      Gia Vũ lấy bút bi vẽ những vòng vòng vành tai của bạn cùng bàn, rốt cục cũng đánh thức được kẻ ngủ say kia.

      “Về nhà thôi!” Nhất Nhất túm cặp sách chuẩn bị về, đột nhiên phát thầy giáo còn ở đây, vội vã lại ngồi xuống.

      “Cậu ‘bệnh’ à, sao lại đến ngồi cạnh tớ ?”

      “Tớ nhàm chán a.”

      Vẻ mặt tỉnh bơ thu hồi bút lại. Quả đủ nhàm chán a. Nhất Nhất nhìn mãi đồng hồ cổ tay, còn 20 phút mới tan học. Minh Nguyệt nhìn thấy có người vẫn chẳng biết xảy ra chuyện gì liền vụng trộm cười, chọc chọc vào phía sau lưng hai người:“Ây, nghe chưa, Đồng Kiêu Dương lại chia tay với bạn trai rồi, đây chính là lần thứ tư rối đó.”

      sao?” Hai cái đầu lập tức xoay lại. Đồng Kiêu Dương học lớp 4, vóc người cao ráo rất xinh đẹp, tuổi còn nhưng lại biết ăn mặc trang điểm, trong trường học hề thiếu nam sinh theo đuổi nhóc, nghe còn bao gồm cả vài đàn em năm nhất, năm hai Sơ trung nữa.

      hiểu cậu ta nghĩ như thế nào nữa, bạn trai cậu ta học năm hai Cao trung a, cùng lớp với Cẩn Ngôn, khuôn mặt đẹp trai, trong nhà lại có tiền. Đương nhiên, so ra vẫn kém hơn Cẩn Ngôn.”

      “Kẻ hai mặt kia bộ dạng đẹp trai?” Nhất Nhất cho là đúng.

      “Cậu có con mắt thẩm mỹ hay thế.” Minh Nguyệt thực thương hại nhóc, ‘đứa ’ này tìm bạn trai càng ngày càng kém a, đến đối tượng sùng bái cũng là Âu Dương Phong.

      “Nhìn Gia Vũ xem xem, nhìn cẩn thận vào, cậu ta đẹp trai ?”

      Nhất Nhất trừng mắt, nhanh như chớp hai con mắt nhìn chòng chọc vào , cơ hồ dán lên mặt Gia Vũ. Người bị quan sát lập tức chán ghét xoay mặt .

      “Đẹp trai khỉ!” Mỗi ngày đều quắc mắt nhăn mày đẹp trai mới là lạ.

      “Cậu tiêu rồi.” Minh Nguyệt thở dài,“Cậu có biết Gia Vũ ở trường học được hoan nghênh nhiều lắm ? Cậu ta nhận được nhiều thư tình như vậy, nhiều như vậy!” Hai tay Minh Nguyệt cố khoa tay múa chân làm ra vẻ vẽ ra độ cao.

      “Tớ như thế nào lại biết? Gia Vũ, cậu nhận được thư tình sao tớ lại biết?” Nhất Nhất la hoảng lên, thầy giáo hai mắt sáng ngời ho lên tiếng, nhóc vội vàng cúi đầu thấp xuống mặt bàn, quay lại nháy mắt ra hiệu với Minh Nguyệt,

      “Cậu nhìn thấy?”

      “Ừ. Nữ sinh kia tớ biết, đến đưa thư vài lần, ai kêu cậu tối ngày bám theo Đàm Vi tán gẫu nên phát ra.”

      Nhất Nhất hối hận đến mức ruột đều xanh mét, sớm biết rằng có tình trọng đại như vậy phát sinh, nhóc hẳn quấn quít lấy lão đại muốn giảng cho mình nghe truyền kì hùng vĩ đại lấy địch mười kia, nghe chuyện xưa khi nào nghe đều được, nhận thư tình phải đúng thời cơ a.

      “Đừng tới trước mặt mẹ tớ vẩn đấy.” Gia Vũ dựng thẳng lên lông mày cảnh cáo nhóc.

      “Vậy cậu cho tớ xem phong , để tớ học hỏi.”

      “Đều là thư tình, thế nào có thể cho cậu xem.”

      “Xem chút thôi, chỉ liếc mắt cái……”

      Cầu xin vô dụng, trừng mắt với Nhất Nhất, thèm để ý tới nhóc.

      Nhất Nhất đành phải căm giận quay đầu tìm người tố khổ,“Mông Mông, Gia Vũ nhận được thư tình cậu biết ?”

      “Nghe giảng bài cẩn thận .” Ngăn cách bởi lối , Hạ Mông thờ ơ nhìn chằm chằm bảng đen, con mắt cũng chưa động cái.

      “Cậu đều có thể đọc làu làu còn nghe cái gì mà nghe.”

      “Lại nghe lần nữa.”

      là học trò ngoan!“Cậu có biết là người nào đưa thư tình cho cậu ta Mông Mông?” Hạ Mông rốt cục quay đầu lại liếc nhìn nhóc cái:“ biết.” Đầu lại để ngay ngắn tiếp tục làm học sinh ngoan.

      “Mông Mông Mông Mông……” Aizz, quên , quấy rầy cậu ta nghe giảng bài nữa. Xoay trở về tiếp tục tám,“Vừa mới chỗ nào rồi…… uhm, đến Đồng Kiêu Dương tìm bạn trai, cậu ta rốt cuộc là muốn tìm dạng nào ?”

      “Nghe người cậu ta thích là ~~~” Minh Nguyệt lấp la lấp lửng dừng lại chút, “Thượng Quan Cẩn Ngôn. Người ta để ý đến cậu ta, cậu ta liền tìm bạn trai bên trường trung học, cứ rảnh là chạy tìm Cẩn Ngôn. A…. Cẩn Ngôn Cẩn Ngôn, tớ cũng thích.” Thực có tiền đồ, cư nhiên thích kẻ hai mặt! Nhất Nhất khó có thể hiểu được với ánh mặt màu hồng của bạn học đó.

      “Cậu có người trong lòng hay ?”

      “Cậu hỏi Nhất Nhất?” Gia Vũ vỗ lên đầu người bạn ngồi cùng bàn như vỗ về sủng vật,“Đừng hỏi, đầu óc cậu ta cả ngày với chỉ số thông minh của Nhất Hưu ca Nhất Hưu ca, trả lời được vấn đề cao thâm cậu hỏi đâu.”

      Nhất Nhất giận:“Cậu vũ nhục tớ! Tớ thích Tiểu Mã ca!”

      Gia Vũ và Minh Nguyệt liếc nhau, rất ăn ý dừng lại chủ đề này. thèm thêm nửa câu. Thầy giáo vừa phun ra hai chữ “Tan học”, Nhất Nhất liền nhanh nhẹn bay qua dãy bàn nằm sấp đến bàn Gia Vũ, vươn tay hướng bên trong bới móc lục lọi đồ. Mới nhìn thấy góc giấy cạnh viết thư màu phấn hồng bị chủ nhân của bức thư tình này sớm có đề phòng trước cướp , cái trán còn bị hung hăng gõ xuống cái.

      “A ~~ đau! Cho tớ xem với, Trịnh Gia Vũ cậu keo kiệt muốn chết!”

      “Thư tình có thể tùy tiện làm cho người ta xem sao?”

      “Tham khảo chút được sao, tham khảo xong tương lai tớ viết cho bạn trai tớ.”

      cho.”

      “Cho tớ xem mà cho tớ ……”

      “Có bản lĩnh đến cướp , đến a.” Gia Vũ giơ cao lên phong thư khiêu khích. Nhất Nhất bổ nhào qua, nhón gót chân với lên, chán nản phát ra bất tri bất giác cao hơn nhóc rất nhiều, hơn nữa còn giơ cánh tay lên, vóc người nhóc 1m50 mấy chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn, lực bất tòng tâm.

      xem xem ~~~” sau khi nhận tình thế, quyệt miệng lộn trở lại bên người Hạ Mông,“Bức thư tình kia được đưa tới lúc nào, tớ cũng chưa thấy người đó, hình dáng xinh đẹp ?”

      Hạ Mông chậm rì rì thu thập xong cặp sách hướng bên ngoài phòng học ra.“ biết.”

      “Cậu cùng Gia Vũ người trước bàn người sau bàn, cậu cũng biết?”

      “Tớ bận làm bài tập, có thời gian nhìn.”

      phải đâu Mông Mông, chuyện trọng yếu như vậy cậu cư nhiên lại quan tâm, cậu thấy Gia Vũ nhà chúng ta rất tốt sao!”

      Hạ Mông khẽ cười tiếng:“ cũng phải là người nào của tớ, tớ trông chừng làm chi?”

      là……” còn chưa dứt lời cái ót lại bị gõ , nhìn ra là lão đại.“Lão đại đánh như vậy đem tớ đánh thành ngu ngốc đó!”

      “Cậu chính là ngu ngốc.” Đàm Vi híp mắt cao nhìn xuống xem nhóc,“ muốn nghe tớ kể chuyện xưa ?”

      “Muốn nghe, nhưng Mông Mông…… Gia Vũ ……”

      “Cho cậu hai lựa chọn, nghe tớ giảng hay là nghe Hạ Mông giảng, chọn A hay là chọn B?”

      “Á, tiếng lão đại tiến bộ rồi,” Nhất Nhất sùng bái đến hai mắt mọc đầy sao,“ Hai chữ AB phát rất chuẩn a.”

      Đàm Vi thấp giọng mắng câu thô tục, sốt ruột nhíu mày.“Rốt cuộc có nghe hay ? nghe tớ về nhà .”

      “Nghe, nghe liền!” lực hấp dẫn của quyền cước công phu lớn hơn so với thư tình, nhóc lập tức theo đuôi theo phía sau lão đại.

      Nghe quá nhiều chuyện xưa kết quả chính là, cuộc thi cuối kỳ thi rất tệ . Cuộc họp phụ huynh vừa tan, Đinh mẹ run run cầm tờ phiếu điểm đứng ở cổng trường liền bắt đầu phát biểu.“Con xem con này, môn tiếng thế nào, lên lớp học hành cái gì hả, tại sao Gia Vũ thi được hơn 90 điểm mà con lại thi rớt? , trong trí óc con toàn nhét cái gì hả?”

      “Con thấy thầy giáo tiếng vừa mắt……”

      “Như thế nào là vừa mắt? Cũng phải tinh tinh, voi ở châu Phi, á..chẳng lẽ con muốn thầy giáo phải giống như Thái Quốc Khánh con mới nghe giảng bài? Đưa con đến trường để học chứ phải nhìn người, là tới học tập con có biết hay !”

      Nhất Nhất cúi đầu cười trộm. Mẹ say mê Thái Quốc Khánh, tivi có ca hát ánh mắt luôn dán chặt màn hình.

      “…… Mẹ xem con sao có thể thi lên trung học!” Giáo huấn xong, Đinh mẹ kéo tay Trịnh mẹ càu nhàu,“Đứa này sao lại thế này a, đều năm ba Sơ trung rồi mỗi ngày còn xem phim hoạt hình, xem tiểu thuyết, luyện cái gì Lăng Ba Vi Bộ, trong đầu căn bản chính là đống hồ dán……”

      Đứa trẻ hai nhà bên trừng mắt lẫn nhau, lấy ánh mắt trao đổi suy nghĩ. có chuyện gì hay sao mà thi tốt như vậy! Ghen tị đúng ? Ghen tị? Đợi lát nữa bóp chết cậu! Đến bóp a. Cậu cho là tớ dám? Chờ đó…… muốn bổ nhào qua phát tiết tức giận, Trịnh mẹ mở miệng :“Gia Vũ a, nghỉ đông ở nhà giúp Nhất Nhất học tiếng con.”

      ,” Gia Vũ hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt,“Con giảng cho cậu ta đề mục thôi, cậu ta liền bóp cổ con.”

      “Cậu đó là giảng ~~ đề mục? xong 2 phút liền rống!” Nhất Nhất phản bác.

      “Ai kêu cậu kiên nhẫn!”

      ràng chính là cậu luôn bày ra khuôn mặt đưa đám……”

      Lại gây gổ, lúc hòa thuận với nhau hận thể mặc cùng chiếc áo, lúc ầm ĩ lên chỉ muốn băm vằm đối phương ra làm nhân bánh bao. Hai bà mẹ nhìn nhau thở dài.

      “Cháu chào dì Trương, dì Lí!” thanh nho nhã lễ độ vang lên. Quay đầu lại thấy Thượng Quan Cẩn Ngôn mỉm cười đứng ở phía sau. Trịnh mẹ cười khanh khách vỗ vỗ :“Là Cẩn Ngôn a, nghe cuộc thi cuối kỳ cháu lại xếp thứ nhất, có vài điểm tối đa hả, lợi hại.”

      “Dì quá khen rồi, Gia Vũ thi cũng tệ a, dì Lí, Nhất Nhất thi tốt ạ?”

      Đinh mẹ thở dài, cũng ngại ngần đem phiếu điểm đưa cho xem.“Cháu xem tiếng của con bé này, là……” Mất mặt muốn chết.

      Cẩn Ngôn nhìn lướt qua, môn Vật lý còn đỡ, chỉ có tiếng là treo đèn đỏ.“ Dì Lí, nếu dì cho phép, nghỉ đông cháu dạy cho Nhất Nhất học thêm được ?”

      được!” hai người bóp cổ lẫn nhau kia đồng thời tung tóe ra hai chữ. Sửng sốt giây lại tiếp tục.

      “Yên lặng cho mẹ!” Đinh mẹ nhíu mày cảnh cáo con . Quay đầu cảm kích giữ chặt tay Cẩn Ngôn,“Điều này sao lại có thể làm phiền thế, cháu đều học năm hai Cao trung rồi, bài vở cũng khẩn trương, làm gì có nhiều thời gian dạy bù.”

      sao ạ, cháu nghỉ đông cũng có chuyện gì.”

      “Vẫn là rất phiền toái đến cháu, lại ba mẹ cháu……” cha mẹ cậu nhóc có đồng ý việc này hay ? Còn nữa, học thêm dù sao cũng phải có chút thành ý bày tỏ chứ, tại mời gia sư dạy thêm mỗi giờ phải mất vài chục tệ ấy chứ.

      Cẩn Ngôn hiểu được ý tứ của dì Lí, cười cười :“Dì đừng khách khí như vậy cháu cùng Nhất Nhất chơi với nhau từ , đều lớn lên ở trong cùng tòa viện, có gì là phiền toái hay phiền toái. Những cái khác dì đừng nghĩ nhiều, nếu thành tích nhóc tiến bộ, chúng ta đều vui mừng phải ạ? kỳ nhóc rất thông minh, chỉ là quá chăm chỉ, còn ham chơi. Nếu Gia Vũ muốn đến chơi, cũng hoan nghênh.”

      Những lời đó khiến hai bà mẹ mặt mày hớn hở. Gia Vũ nhìn Nhất Nhất ánh mắt tràn ngập thương xót. Nhất Nhất ngược lại càng muốn bóp chết người a. Ai với ai từ chơi cùng nhau?

      “Vậy cám ơn cháu.” Đinh mẹ vui mừng quá đỗi, vỗ tay Cẩn Ngôn cười đến vẻ mặt nở hoa,“Nhất Nhất nhà chúng ta tính rất ham chơi, con bé nếu nghe lời cháu cứ mắng, đánh cũng được, dù sao nha đầu kia da dày thịt béo đánh quen rồi. Đinh Nhất Nhất con lại đây!”

      “Nhận thầy giáo .” Gia Vũ ở bên cạnh lầm bầm. Lại muốn bị bóp cổ nữa có phải hả? Nhất Nhất lấy ánh mắt cảnh cáo , mang theo cái đuôi ngoe nguẩy giả bộ thuận theo.

      “Thầy Thượng Quan, ngài là đến nhà tớ dạy thêm sao?” Đến đây đến đây , đánh cho cậu răng rơi đầy đất.

      “Sao lại biết xấu hổ kêu Cẩn Ngôn chạy tới chạy lui!” Đinh mẹ trầm giọng.“ qua nhà Cẩn Ngôn, cháu cứ sắp xếp xong thời gian rồi báo lại với nó tiếng, con ngoan ngoãn học cho mẹ, nếu nghe lời, kêu ba đánh con.”

      “Mẹ ~~~~ con sợ ảnh hưởng tới Cẩn Ngôn học tập ~~~~”

      sao, mỗi ngày hai ba tiếng là được rồi, ảnh hưởng đến tớ được.” Cẩn Ngôn mỉm cười.

      “Tớ sợ ảnh hưởng đến hai bác Thượng Quan nghỉ ngơi ~~~~”

      “Đừng lo, bọn họ bình thường cũng ở nhà, với lại còn có lầu với lầu dưới.”

      “Mẹ!” ngoan ngoãn thuận theo đó tiếp tục giả bộ nổi nữa, Nhất Nhất đau khổ kêu chít chít cầu xin,“ được ? tớ ở nhà tự học.”

      Đinh mẹ lạnh lùng cười:“ ? Não con có tế bào tự học kia sao?” tốt rồi, mẹ bắt đầu nghiến răng, đây là điềm báo cận kề bão sắp nổi lên. nhóc thấy chết sờn gật đầu đáp ứng.
      tart_trunghanhtay thích bài này.

    5. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 18: Lần đầu tiên thân mật

      9 giờ rưỡi, Nhất Nhất tối hôm trước thức đêm xem truyện tranh, hai con mắt biến thành mắt gấu trúc, bò dậy khỏi giường, vọt tới toilet đánh răng rửa mặt, miệng lầu bầu mắng cái tên thầy giáo họ kép* kia.

      *Thượng Quan Cẩn Ngôn họ là Thượng Quan là họ kép ( có hai chữ)

      Đem thức ăn hâm nóng xong, chạy tới nhà cách vách kêu Gia Vũ tới ăn cùng. Mấy hôm nay Gia Vũ đều cùng với bạn học ra ngoài chơi, trong radio mỗi ngày đều phát tiết mục quảng cảo “××× quay tròn phố trượt pa-tanh”, bọn họ mỗi ngày đều qua đó tham gia ủng hộ, lúc trở về mặt mũi bầm dập do bị té ngã, còn tưởng rằng ở bên ngoài bị người ta trấn lột. Ngày hôm sau vẫn như cũ cao hứng phấn chấn tiếp, để lại nhóc mình chịu tra tấn của nỗi khổ học thêm.

      “Hôm nay dẫn theo tớ với.” Ân cần gắp miếng thịt gà bỏ vào trong bát của .“Cậu phải còn có học thêm sao.”

      “Nếu cậu theo tớ cùng đến nhà cậu ta, hoặc là cậu dẫn tớ trượt pa-tanh……”

      Gia Vũ bĩu môi:“Tớ mới lãng phí thời gian. Với lại chúng tớ đều là con trai, dẫn theo con .”

      “Cái gì với trai, căn bản chính là kỹ thuật của cậu tốt sợ tớ thấy mất mặt! Dẫn tớ theo .”

      dẫn.” Phép khích tướng vô dụng.

      Nhất Nhất tức giận đến cắn răng.“Kỹ thuật của cậu tốt đúng , hôm qua lại bị ngã chứ gì? Tớ đều nghe thấy cậu la kêu đau oai oái, học lâu như vậy vẫn học được, có bản lĩnh để tớ nhìn xem cậu học được thế nào……”

      bơ lác, lấy ra miếng thịt gà nhét vào miệng.

      “Mỗi ngày trượt pa-tanh đều lãng phí nhiều tiền a, tớ cảm thấy còn bằng thăm người thân, có tiền mừng tuổi đó, đây là khoản thu vào; Trượt băng là tiêu tiền, là khoản chi ra. Cơ hội kiếm tiền lẽ nào lại để cho nó chạy thoát dễ dàng như vậy?” Đổi lý do khác thuyết phục trượt pa-tanh.

      “Cám ơn cậu phân tích.” Gia Vũ thương hại nhìn nhóc,“Mẹ tớ thưởng cho tớ hai trăm đồng, bởi vì tớ lọt vào top 10 người của lớp. Bạn học Đinh Nhất Nhất, cậu vẫn là cố gắng học tập, ngày ngày đều tiến bộ vươn lên nhé.”

      “…… Thịt gà nhổ ra! Tớ cố ý để lại cho cậu, cậu đối với tớ như vậy hả!” Bổ nhào qua bóp cổ ,“Nhổ ra nhổ ra!”

      tay mắt lanh lẹ lại vơ mấy miếng thịt gà nhét vào miệng, hai tay bẻ ngoặt tay đem nhóc đặt tại sofa thể động đậy. Nhất Nhất giống con cua vung vẩy tứ chi, bất đắc dĩ vì sức lực hai bên cách xa quá lớn, chỉ có thể lớn tiếng chửi mắng cho đỡ tức.

      “Ai! Mắng chửi , đáng thương Đinh Nhị, cậu cũng chỉ có thể mắng ở miệng thôi……” Trịnh Gia Vũ tên đáng ghét! Nhất Nhất khóc ra nước mắt. tại thành tích học tập của tên đáng ghét đó giống như ngồi thang máy thẳng tắp bay lên, từ biểu cảm cười toe toét của Trịnh mẹ có thể nhìn ra tên này ở nhà được sủng ái bao nhiêu. Càng đáng giận là, chiều cao cũng phát triển hơn, nhóc đứng thẳng lưng lên cũng chỉ cao tới lỗ tai , nếu xảy ra đánh nhau người chịu thiệt tuyệt đối chính là nhóc…… cuộc đời có hai đả kích lớn a.

      Đến trước cửa nhà Cẩn Ngôn, còn chưa kịp ấn chuông điện ở cửa cửa mở, thầy giáo đứng ở trước mắt cười mỉm chi.

      Vì sao cũng cao hơn như vậy?! So với Gia Vũ còn cao hơn nữa…… bi phẫn trong lòng lại tuôn ra như suối, nhóc lườm bước vào phòng khách, để lại vị thầy giáo đứng ở cửa buồn bực: Vừa mới đến liền chọc nhóc sao?

      Cẩn Ngôn làm cho nhóc ly nước ép cam đặt bàn, mở ra sách tiếng ra giảng giải ngữ pháp.“Giới từ dễ bị lẫn lộn, nhưng có quy luật có thể tìm ra, giống như buổi sáng trưa tối dùng ‘in’, mấy giờ mấy khắc dùng ‘at’, còn có cụm từ cố định, be interested in, be used to, at school……”

      “Cậu bình thường đều ăn gì?” Nhất Nhất cắt ngang lời chít chít oa oa .

      “Hử?” ngẩn người,“Ăn cơm a.”

      “Cơm gì?”

      “Cơm gạo tẻ.”

      cũng vô ích ~~~“Vậy cậu đều ăn đồ ăn gì?”

      “Đều ăn.”

      Vẫn là vô ích ~~~ nhẫn nại tiếp tục hỏi:“Rau xanh? Thịt xương sườn? Củ cải? Cá?”

      “Tớ đều ăn. Tớ kiêng ăn.”

      Nhất Nhất trừng lớn mắt nhìn ba giây, tổng kết :“Cậu là người sao hoả.” Đúng, thân hình cao đều là người sao hoả, nhóc là người địa cầu, cho nên kiêng ăn cũng có gì đúng.

      Cẩn Ngôn đối với lời nhảm của nhóc sớm tập mãi thành quen, nhìn chằm chằm vào sách tiếng tiếp tục giảng. vài phút nữa khép sách lại.“Kỳ thực tớ cảm thấy ngữ pháp quan trọng như vậy, quan trọng là lượng từ vựng và luyện tập khẩu ngữ.”

      quan trọng vậy tại sao phải học? Còn phải thi.”

      “Đây là điểm sai lầm giáo dục tiếng tại Trung Quốc, luôn đem kiến thức ngữ pháp đặt ở vị trí quan trọng nhất, danh từ động từ giới từ lăn qua lộn lại lấy ra thi. Học sinh nước ngoài cũng học như vậy, bọn họ tối chú trọng đến biểu đạt của khẩu ngữ.”

      “Trẻ con nước ngoài sinh ra liền tiếng …… Thầy giáo chúng ta ngữ pháp quan trọng nó liền quan trọng a.”

      Ý, đổi tính rồi sao? Cẩn Ngôn cảm thấy mới mẻ a.“Bây giờ biết ngoan ngoãn rồi sao, nghe lời thầy giáo như vậy.”

      “Cái gì mà biết ngoan ngoãn hả , tớ là học trò ngoan! Cậu cho rằng cậu chỉ mỗi cậu là học sinh ngoan hử.”

      “Đúng ~~~~” Kéo dài giọng phụ họa,“Cậu là học sinh ngoan, luôn đến trễ, lên lớp chuyện, ngủ gật trong lớp, chọc tức thầy , biết trong lớp các cậu người bị thường xuyên đứng phạt là ai.”

      “Đó là Đàm Vi!” Nhất Nhất liếc cái xem thường, bưng lên nước cam ép uống sạch.“Tớ học thuộc từ mới, cậu đừng quấy rầy tớ.”

      “Đợi lát nữa học thuộc lòng, trước luyện tập đối thoại tiếng .”

      “Thầy giáo chúng ta phải học thuộc từ vựng, nên nghe ai ? Cậu qua bên kia đọc sách, cho phép chuyện.”

      “Được, cậu học thuộc .” Cẩn Ngôn chịu thua ,“Nửa giờ sau tớ gọi cậu.” Cách 2 phút quay đầu xem nhóc lần. tệ, giơ sách lên cao lẩm bẩm. Lại nhìn, còn đọc nhẩm. Lại nhìn…… A, người chăm chỉ đọc thuộc lòng từ mới kia nằm nghiêng ra sofa gối đầu lên thành ghế nhắm mắt, sách tiếng áp ở bên mặt.

      “Nhất Nhất?” nhàng đẩy cánh tay nhóc. động tĩnh, lại đẩy. Vẫn là tỉnh lại, cái miệng chẹp chẹp hai cái, sách tiếng còn dính vết nước miếng trong suốt. Cẩn Ngôn bất đắc dĩ cười, rút ra khăn giấy giúp nhóc nhàng lau miệng.

      Hình như cho tới bây giờ chưa từng ở khoảng cách gần như thế nhìn ngắm nhóc. Lông mày có chút đậm, nhưng có vẻ khí khái. Lông mi cong lắm, nhưng lại dài lại dày giống hai hàng răng lược. Nếu mở hai mắt ra, là có thể nhìn thấy đôi mắt trực tính trắng đen ràng, hai con ngươi quay tròn chuyển động, đảo vòng là nảy sinh ra chủ ý. Cái mũi cao, chóp mũi hếch lên, mũi còn chấm vài nốt tàn nhang , có vẻ hoạt bát đáng . Cái miệng nhắn đỏ hồng hơi hơi chu ra, còn bộ dáng lúc bình thường chỉ biết nhe răng cứ mở miệng ra là mắng , muốn…… muốn hôn…… Cẩn Ngôn bị cái ý niệm đột nhiên toát ra đó làm hết hồn, lúc này mới phát ngón tay mình đặt tại môi nhóc.

      …… sao sao…… Làm lần tiểu nhân có việc gì đâu há? Liếc vòng bốn phía xung quanh cẩn thận, ngoài cửa ngoài cửa sổ cũng có người. Trái tim “ tùng tùng tùng” đập như gõ trống, đè lại trước ngực hít sâu hơi, chậm rãi… chậm rãi cúi người xuống đến gần nhóc…… Hôn rồi! nên lời là có tư vị gì, đầu óc trống rỗng. Lại hôn lần nữa thử xem. Chậm rãi chậm rãi lại hôn lên…… Lần này dừng đôi môi nhóc lâu hơn chút, uhm, hình như là ngọt. “Hắc hắc ~~~” Người bị hôn phát ra tiếng cười.“Làm chi vậy.” Nhất Nhất đối với khuôn mặt đối diện rất gần nhóc tỏ vẻ bất mãn.

      “Cậu vừa mới cười.” Cẩn Ngôn cúi đầu thanh .

      cười ư? Tớ vừa mới mơ được ăn kem cốc, thực ngọt…… Đều tại cậu, dựa gần như vậy làm gì chứ, hại tớ tỉnh giấc !”

      “Uhm.”

      “Cậu đền tớ kem cốc .”

      “Uhm.”

      Có vấn đề! ràng là thái độ trốn tránh, làm cho Nhất Nhất sinh ra nghi ngờ.“Cậu cúi đầu làm gì hả, làm việc gì sai rồi?”

      có.”

      “Còn có, mặt cậu đều đỏ hết lên kìa.” Ánh mắt đảo qua bàn cái, chỉ vào kêu to,“Nha ~~~ tớ mà, cậu làm sai chuyện còn thừa nhận!”

      Bị phát ?! Tim đập bắt đầu đình công.“Cậu uống nước ép cam của tớ, cậu thừa dịp tớ ngủ trộm uống!” nhóc chỉ vào chiếc cốc bàn bi thương muôn phần,“Cậu sao có thể như vậy a, muốn uống tự mình pha được sao, sao lại uống của tớ !”

      …… Tim đập khởi công lại.“Tớ làm lại cho cậu cốc khác.” Cầm cái cốc giống như trốn chạy nhằm phía phòng bếp lao . Quả cam tươi ngon được bỏ vào máy ép nước trái cây, chất lỏng màu cam bên trong máy cuồn cuộn sóng sánh chuyển động, trái tim đập loạn xạ điên cuồng của Cẩn Ngôn rốt cục chậm rãi bình tĩnh trở lại, vừa rồi hù chết …… Bưng cái cốc định ra ngoài, đột nhiên nhớ tới kiện: Cốc nước cam đó ràng là chính nhóc trước khi ngủ uống hơi sạch banh.
      tart_trunghanhtay thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :