1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THANH MAI NGHI KỴ TRÚC MÃ - Tọa Hóa Bồ Đề (48C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 4 : ngày của năm nhất tiểu học.
      Editor: Heidi
      Ngày mồng tháng chín, cuối thu tiết trời sảng khoái. Tiểu học Danh Dương nơi học sinh mới báo danh toàn đầu người nhấp nhô, nhảy lên, di chuyển. cảnh tượng rất ầm ĩ. Đây là trường học dành cho con cháu bên trong tập đoàn học tập, bởi vì chất lượng dạy học cùng tỷ lệ lên lớp ở trong thành phố là số .

      Vì vậy ngoài những học sinh trường khác khác muốn chuyển tới phải đóng ít phí chọn trường, còn có rất nhiều phụ huynh bản địa cắn răng bóp bụng đưa con cái mình đến đây học tập. Đinh Nhất Nhất lưng đeo cặp sách rỗng , ngông nghênh vào lớp 1B. Bình thường nhũng bạn chơi hợp cạ của nhóc như Trịnh Gia Vũ, Diệp Phong, Đặng Minh Nguyệt đều học cùng lớp, em bởi vì tuổi quá trường học nhận, đêm qua còn lăn lộn đất khóc lóc ăn vạ, khóc lóc kêu gào muốn đến trường, bị ba mẹ đánh cho trận.

      “Bạn tên là gì?” bạn bộ dáng thanh tú, rụt rè mở miệng.

      “Đinh, Nhất, Nhất!” Xoa xoa thắt lưng mở to cổ họng trả lời. Đại khái là chưa thấy qua người nào hung hãn như vậy, người hỏi lập tức sợ hãi, trốn sau lưng phụ huynh.

      “ Tớ tên là Đinh Nhất Nhất.” Ngữ khí chậm lại.

      Thấy bạn vẫn còn bộ dạng sợ hãi mặt, Nhất Nhất cúi đầu dọc theo cạnh tường tìm vòng, nhặt được nửa thanh phấn viết, cực kì hứng thú chạy đến phía trước bảng đen nhón chân viết ra tên của mình.

      “Nhất trong chữ Nhất, Nhị Tam a, ha ha ~~~~” cậu bạn nào đó rất to gan cười lớn, phụ huynh nghiêm mặt ngăn lại, lại nhìn đến hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như con sâu bảng đen cùng vẻ mặt kiêu ngạo hung hăng của nhóc kia tiểu, cũng nhịn được cười rộ lên.

      Hừ, biết bọn họ chê cười cái tên này. Nhất Nhất có chút khó chịu, bất quá cãi nhau ầm ĩ cùng Gia Vũ rất nhanh liền quên .

      Tên là do bà nội đặt cho. nhóc sau khi sinh ra, bà nội thấy là con nên có chút vui, trong lòng có chút mất hứng, lúc đặt tên luôn là lấy tên Đinh Nhất, chữ nhất thứ tự xếp hạng đứng đầu rất có ý nghĩa. Sau này Đinh mẹ cảm thấy tên này rất bạc đãi con mình, suy lên nghĩ xuống bèn lại bỏ thêm chữ “Nhất”, lúc gọi tên rất thuận miệng lại rất kêu.

      Còn giống như chuyện khai hộ tịch, lúc báo danh liền ghi là “Đinh Nhất Nhất”. Nhưng Nhất Nhất thích tên của bản thân, ba chữ, nét bút viết cũng chỉ có 4 nét, giây liền viết xong, thực có nội hàm. giống Trịnh Gia Vũ, Chu Đình, Thượng Quan Cẩn Ngôn, tên của bọn họ, phức tạp lại cao thâm a, đến ngay cả nhũ danh của con nhóc em viết ra cũng mất rất nhiều nét a. Nhưng nhũ danh của nhóc sao? Đinh Nhị, vô luận viết như thế nào, vẫn cứ là 4 nét!

      Lớp 1 chương trình học có môn Ngữ văn, Toán học, hơn nữa còn có môn Tự nhiên, Thể dục, Mỹ thuật …. Tiểu học rộng rãi so với nhà trẻ lúc trước, buổi sáng phải dậy sớm, lên lớp thể ăn này nọ, về nhà có bài tập ở nhà……

      Này đó làm gì, làm cho Nhất Nhất đặc biệt buồn bực là, vì sao khi nghe giảng bài muốn hai tay xếp ngay ngắn bàn, hai chân khép lại? Vì sao cổ phải thẳng? Vì sao thể xếp sau cùng Gia Vũ chuyện? Vì sao đến ánh mắt cũng thể nhìn chung quanh? Nhớ tới thời gian trước còn cười nhạo nhóc em được học, tại Nhất Nhất hâm mộ nhất chính là nó.

      Tiết học thứ 3 là môn học Tự nhiên, bục giảng giáo truyền giảng, diễn cảm dào dạt giảng xuân hạ thu đông bốn mùa. Nhất Nhất xoắn ngón tay nuốt nuốt nước miếng, hôm nay buổi sáng ngủ dậy trễ, chỉ ăn quả trứng gà bị mẹ thúc giục đến trường học, nay sớm đói bụng .

      “Cậu đói ?” nhóc giọng hỏi bạn ngồi cùng bàn. Ngồi cùng bàn chính là bạn khai giảng ngày đó hỏi tên mình, gọi là Hạ Mông.

      Hạ Mông hai mắt nháy mắt nhìn chằm chằm bảng đen, sợ giáo phê bình, chỉ dám nhàng lắc đầu.

      “Tớ đói……” Nhất Nhất hai mắt dại ra nhìn chằm chằm giáo.

      giáo xinh đẹp, hai con mắt vừa to vừa sáng, giống quả nho mấy ngày hôm trước mới ăn. Mặt tròn đỏ bừng, lại giống quả táo vừa đỏ vừa lớn…… Nho nha, táo nha…… ngụm nước miếng rớt bàn, trong bụng ùng ục ùng ục kêu vang ngừng, nhóc nhịn được liền đưa tay đập hộp bút. Phách! Thanh vang vọng, giáo sợ tới mức quên mất từ.“…… bạn Đinh Nhất Nhất có vấn đề gì sao?”

      nhóc đĩnh đạc đứng lên.“ Dương, khi nào tan học ạ, em đói bụng sắp chết rồi!” phía dưới cất tiếng cười to. giáo mới tốt nghiệp trường sư phạm, tuổi còn trẻ da mặt quá mỏng, lập tức bị học sinh náo loạn, khuôn mặt đỏ bừng.“Ân, bạn Nhất Nhất mời ngồi xuống, đây là ở lớp học, nếu có vấn đề gì muốn phát biểu phải giơ tay trước khi . Còn có, chúng ta buổi sáng có 4 tiết học, giờ là tiết thứ 3, phải chờ tới……”

      “ Nhưng em đói bụng rồi, nhà trẻ giáo đều phát này nọ cho chúng em ăn, giáo cái gì cũng phát, ngay cả bánh bích quy cũng có. Gia Vũ cậu đúng hả?”

      “Đúng vậy.” Gia Vũ gật đầu mạnh, chung quanh lại là trận cười ha ha.

      mặt giáo có chút nhịn được.“Các em yên lặng, các em tại học lớp 1, là học sinh tiểu học rồi, giáo dạy các em thế nào? Phải nghe lời, phải cố gắng học tập, thể giống ở nhà trẻ muốn làm gì làm.”

      “Mẹ em có vấn đề có thể với giáo a, em tại rất đói bụng làm sao bây giờ? giáo!”

      “Đói cũng phải để sau khi tan học, tại là thời gian lên lớp. Em ngồi xuống mau. Các em, chúng tớ tiếp tục lên lớp.”

      cho ăn ngồi xuống ~~~ Nhất Nhất bướng bỉnh đứng thẳng thân mình. Quay đầu xuống phía sau nhìn, Gia Vũ thè lưỡi làm mặt quỷ.

      giáo Dương tức giận, giận tái mặt chuyện, xoay người ở bảng vẽ đóa hoa.

      Vì sao lại để ý nhóc? Nhất Nhất càng nghĩ càng đói, càng đói càng cáu kỉnh, nhịn được giậm chân dùng sức đập bàn:“Mẹ tớ gạt tớ, cái gì là có vấn đề đều có thể tìm giáo, tớ tại rất đói bụng, nhưng giáo để ý tới tớ, đồ ăn cũng có để ăn! Mẹ gạt tớ!”

      giáo Dương cả kinh phấn viết trong tay đều rớt xuống, khuôn mặt tròn đỏ lên trắng xuống lại đỏ lên….“ Bạn Đinh Nhất Nhất…… Mẹ em đúng, có vấn đề có thể hỏi giáo…… Nhưng bây giờ là giờ lên lớp, lên lớp thể quấy rối, phải cẩn thận nghe giảng……”

      “Mẹ gạt em, giáo giúp em!”

      “…… giáo phải giúp em, nhưng thời gian lên lớp sao có thể ăn đồ, lúc khai giảng giáo như thế nào ……”

      giáo cho em ăn chính là giúp em, đều gạt người!” bụp bụp, tiếp tục đập bàn.

      “Em ngồi xuống trước , ngồi xuống nghe giáo giảng bài trước, được đập bàn. Các bạn được cười, yên lặng…… yên lặng! Em ngồi xuống, được vỗ nữa!”

      Được, được vỗ bàn liền giậm chân. Thùng thùng thùng! Đạp ầm ầm. Trong phòng học nổ tung, tiếng cười, tiếng kêu đập bàn, thanh giậm chân, làm giáo tức giận đến nỗi trong mắt bắn ra sóng điện.

      Duỗi thẳng ngón tay hơi hơi phát run:“Đinh Nhất Nhất, em đứng ra phía sau cho mau!”

      Đứng đứng, ai sợ ai ~~~ Nhất Nhất ngẩng đầu sải bước đến cuối phòng học, tư thái chuẩn mà đối diện vách tường đứng thẳng, sau đó theo thói quen tự nhiên dùng cái trán đụng tường. cái, hai cái, hai cái……

      “Em làm cái gì hả? Bảo em đứng vững!”

      Tiếp tục đụng. Bảy cái, tám cái…… Mười cái, mười hai cái……

      giáo rồi!” Gia Vũ vỗ tay kêu.

      Nhất Nhất quay đầu lại, chỉ thấy trong phòng học tình cảnh hỗn loạn, giáo Dương thấy bóng dáng. Đứng sau chủ nhiệm lớp giáo Trình phía sau vừa mới tiến vào văn phòng, bên cạnh có vài giáo bật cười:“A, gây ra gì rồi, nhanh như vậy bị gọi vào văn phòng giáo viên rồi sao.”

      Nhất Nhất ở trong đại viện rất nổi danh, rất ít có người biết này tiểu quỷ bướng bỉnh.

      giáo Dương vừa tới, còn chưa biết đại danh Nhất Nhất đâu.”

      giáo Trình lắc đầu cười, xoay người bày ra khuôn mặt nghiêm nghị nhìn học sinh,“Em giỏi a, làm cho giáo khóc rồi, mau xin lỗi.”

      Nhất Nhất di di cái mũi.“Em đói bụng, giáo Dương cho em ăn.”

      “Em còn viện lí do hử? giáo dạy em thế nào, em tại là học sinh tiểu học, phải biết giữ gìn kỉ cương lớp, thể chuyện, thể ăn uống, càng thể đập bàn quấy rối, em nhìn xem em ở trong lớp tạo ra ảnh hưởng lớn thế nào với các bạn a……”

      Nhất Nhất mím môi chuyện, bên nghe giáo huấn bên đánh giá văn phòng, tròng mắt lăn lông lốc, lăn lông lốc di chuyển loạn, nhìn tới nam sinh vừa tiến vào cửa tay cầm đống sách bài tập.

      A ~~~~ oan gia ngõ hẹp. “Em chào .” Oan gia lễ phép cúi đầu, được giáo mỉm cười gật đầu.“…… Đinh Nhất Nhất a, em xem bạn Thượng Quan Cẩn Ngôn kìa,”

      giáo Trình lập tức thân thuyết pháp,“ đứa ưu tú, lễ phép, thành tích học tập lại giỏi, hàng năm luôn xếp thứ nhất, hàng năm đều là học sinh ba tốt, làm chuyện gì từ trước tới nay đều rất quy củ, sao giống như em vậy nghịch ngợm gây , còn lôi kéo bạn gây ồn ào, học hỏi thêm Cẩn Ngôn biết hả!”

      Học sinh ưu tú đứng ở góc bàn bên cạnh, cặp mắt to chớp nhìn qua. Nhất Nhất hận nghiến răng nghiến lợi, mặt vẫn cười hì hì :“Vâng, thưa , Em nhất định học tập ngày ngày nỗ lực vươn lên.”

      “Em…đứa này.” Biết nhiều lời vô dụng, giáo Trình mở trong ngăn kéo lấy ra cái túi đóng gói đưa cho nhóc,“Mau nhét no bụng , về sau buổi sáng phải nhớ ăn no, nếu đói lả người, việc học tập phải làm sao?”

      “Em thích ăn cái này.” Cái bánh bích quy nhãn hiệu nào đây, còn phải là loại kẹp nhân.

      “Nha đầu kia ~~” Trình giáo tnề hà dí dí trán nhóc,“ ăn quên , lời xin lỗi với giáo Dương ngay, phải thành tâm thành ý xin lỗi biết ?Nhanh chút .”

      giáo Dương tránh ở trong phòng nghỉ tận cùng hành lang, bởi vì bị năm nhất học sinh tiểu học làm cho tức phát khóc, ngượng ngùng về văn phòng.

      Nhất Nhất đứng trước của lại vài vòng, quyệt miệng do dự muốn vào.

      xin lỗi giáo .”

      muốn……”

      Nghiêng đầu nhìn, thấy Cẩn Ngôn đứng ở phía sau, cầm trong tay quả táo lớn đỏ rực.

      “Cậu thể yên lặng lúc sao, giáo đều bị cậu làm cho tức phát khóc kìa.”

      “Tớ làm tức, là chính muốn khóc chứ.” Quả táo thành công gợi lên chuỗi nước miếng, nhóc thử hỏi,“Cho tớ ?”

      “Cậu xin lỗi giáo, tớ liền cho cậu ăn.”

      “Nếu xin lỗi xong cậu cho tớ sao?” Mới dễ bị lừa a!

      “Để tớ cắn trước miếng .” Cẩn ngôn mím môi trừng liếc cái, đưa quả táo đến. nhóc răng rắc răng rắc cắn vài miếng to, bẹp bẹp miệng:“Giòn ~~~~ trong túi cậu còn có cái gì?”

      “Sôcôla.” Hai cái móng vuốt lập tức vươn ra, Cẩn Ngôn dùng sức ôm chặt chịu cho.“Cậu xin lỗi giáo, đừng nghĩ đến ăn sôcôla.”

      “Hừ, ăn ăn.”

      ăn quên , tớ giữ lại tự mình ăn.” được làm được, bóc miệng quăng vào miệng nhai sột soạt.

      Lập trường Nhất Nhất có chút dao động.“ Giữ cho tớ chút……”

      “Cậu xin lỗi giáo trước .”

      “Cho tớ ăn cái trước……”

      “Xin lỗi giáo trước.” Mắt thấy viên kẹo thứ hai như dê sắp bị đưa vô miệng cọp, lập trường của nhóc hoàn toàn sụp đổ.“Tớ tớ , cậu đừng ăn!”

      giáo Dương hốc mắt còn hồng hồng, nhìn thấy học sinh nghịch ngợm đứng trước mặt, hé răng lời nào, về sau nhìn thấy thái độ nhận sai chân thành mới dần dần hòa hoãn xuống, vẻ mặt ôn hoà chỉ phê bình vài câu, cuối cùng tha thứ cho nhóc.

      xin lỗi xong!” giáo Dương còn chưa xa, hai cái tay bé liền đưa ra. Cẩn Ngôn quả nhiên giữ lời, lấy vốc sôcôla bỏ vào trong tay nhóc.

      hai ba…… bốn viên? Còn nữa ?” Nhất Nhất lông mày như sắp kết lại với nhau, đem sôcôla nhét vào trong túi mình, đưa tay lục lọi từ xuống dưới từ trái sang phải cái túi của .

      “Về sau đừng chọc giận giáo nữa biết ?” giang hai tay ra để nhóc dễ lục soát.

      học phải chăm chú nghe giảng, còn nữa, buổi sáng phải ăn cơm đúng giờ, nếu đói bụng, có thể đến lớp tớ tìm tớ.”

      “…… có.” Ánh mắt thất vọng, xoay người bỏ chạy.

      “Ây, nhớ kỹ phải ăn sáng đó, thời gian lên lớp cũng đừng quấy rối.”

      cần cậu lo!” Quay đầu trợn mắt.

      “Nhìn đường kìa, phía trước có……” Mới phát ra “sh”, cạch! Nhất Nhất dính lên cây. Miệng quạ đen! nhóc xoa cái trán hung hăng mắng.
      tart_trung thích bài này.

    2. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 05: kiện tường.
      Editor: Heidi

      Buổi tối Đinh mẹ tan tầm trở về, sớm có bạn học lanh mồm lanh miệng ở đường báo cáo cho bà biết khúc nhạc con bà gây ầm ĩ thế nào, cái mông của Nhất Nhất lại bị hung hăng chà đạp phen. Đánh xong lại bị phạt đứng, Đinh mẹ tay cầm thước ở bên cạnh nhắc mãi:“Con nhìn con , suốt ngày nghịch ngợm gây , tốt học chỉ học cái xấu, nhìn xem Cẩn Ngôn nhà người ta, là đứa tốt a, Cẩn Ngôn nhà người ta sao lại đánh nhau, Cẩn Ngôn sao bị thầy giáo phê bình, Cẩn Ngôn như thế nào lại chỉ biết học tập chăm chỉ siêng năng. Sao con lại biết……”

      Cẩn Ngôn Cẩn Ngôn, suốt ngày Thượng Quan Cẩn Ngôn! Trận đòn ngày hôm nay coi như ghi nợ đầu . Nhất Nhất nhìn chằm chằm quả bóng cao su cạnh tường, ảo tưởng đó là cái bánh bao nhân đậu xanh giống ai đó, cước đá văng ra xa.

      Xoảng! đập vào bình hoa bàn rồi…… Vỡ rồi? nhóc sợ hãi nhìn chằm chằm cái thước rớt xuống mông, trong lòng mắng to: Lần này bất luận như thế nào đều ghi đầu !

      học tan học, những phiền toái tai họa lớn đều có, học kỳ rất nhanh kết thúc. Kiểm tra cuối kỳ môn Toán học Nhất Nhất được trăm điểm, ngữ văn chín mươi tám, chính là đáng thương môn Tự nhiên chỉ có hơn bảy mươi điểm, điểm tổng kết xếp hạng trung bình trong lớp.

      Gia Vũ xếp hạng thứ ba đếm ngược, bị ba đánh trận, khóc thét chấn động cả tòa lầu khiến cả tòa lầu dường như rung rinh. Về phần xếp thứ nhất của lớp 3, ngoại lệ lại là Thượng Quan Cẩn Ngôn, giấy khen lĩnh chồng, khiến cho Đinh mẹ cùng Trịnh mẹ hâm mộ mỗi ngày thở dài:“ là đứa tốt……”

      Tán thưởng xong sau tức giận nhìn con cái mình,“Con xem lại bản thân con kìa!” Nhất Nhất cùng Gia Vũ vẻ mặt buồn rười rượi làm bài tập về nhà của kỳ nghỉ đông. Bốn xung quanh Đại viện có tường bao xung quanh, bên phía bệnh viện được xây lâu năm nên có vẻ thấp, bọn trẻ con đều thích trèo lên đó thể uy phong. Sau này có đoạn thời gian luôn bị mất này nọ, ghế dựa, ống tuýp cái gì gì đó đều tìm thấy đâu, lãnh đạo liền làm thêm lớp mảnh chai vỡ tường. Đám trẻ con cũng dám trèo nữa, chỉ có Nhất Nhất vỗ ngực trổ tài:“Nếu tớ trèo lên được đó, các cậu có phục tớ hay ?”

      Diệp Phong hừ tiếng:“Xí, cậu trèo được tới sao.”

      “Cậu tớ được hả? Chờ đó, đến lúc đó các cậu tất cả phải gọi tớ nữ vương.”

      Tường bao này đầu có lỗ thủng thấp hơn vài phân, mảnh thủy tinh vỡ cũng bị làm mất rồi. Nhất Nhất “ pi pi” phun nước miếng vào lòng bàn tay xoa xoa, đứng ở đống đất trèo lên, chân giẫm lên vùng sát bên cạnh, giống như con khỉ uỵch cái leo lên đó.

      “Thấy tớ lên được chưa, mau gọi nữ vương!”

      “Xí…” ngoảnh mặt. gọi đúng ? Đợi lát nữa cậu thua tâm phục khẩu phục. Lảo đảo đứng lên, hai cái chân giẫm lên khe hở giữa các mảnh thủy tinh cắm tường, chậm rãi về phía trước, đằng trước vừa khéo có chỗ có thủy tinh, nhóc ngồi xổm xuống bờ tường.

      tại sao? có phục hay ?”

      “Xuống dưới , có nhiều thủy tinh a.” Gia Vũ vẻ mặt lo lắng.

      có việc gì!”

      “Mẹ cậu nếu biết……”

      “Dám mách lẻo, xem tớ có đánh cậu .” Nhất Nhất đe dọa.

      “Ai…. Diệp Phong, cậu có phục hay ? Hả? Có phục hay !”

      “Phục.” tình nguyện, thanh giống muỗi kêu.

      “Ha ha, tớ biết mà tớ lợi hại nhất, ai dám đấu với tớ hả, tớ là ai, ban cho tớ sức mạnh , tớ là Hi……”

      “Đinh Nhất Nhất cậu xuống dưới cho tớ!!!”

      “…… Thụy.” tiếng hét to tới mức khiến nhóc sợ hãi thiếu chút nữa lăn xuống tường, ổn định tinh thần, vẫn là hoàn chỉnh kêu xong câu khẩu hiệu này. Sau mới nhìn chăm chú xuống dưới, Cẩn Ngôn mặt đỏ bừng đứng ở cách đó xa.

      “Kêu la cái gì, làm tớ sợ muốn chết.” nhóc bất mãn vỗ vỗ ngực.

      “Xuống dưới ngay cho tớ, có nghe hay ?!” Ngữ khí nghiêm khắc dị thường, Nhất Nhất trong lòng có chút nhút nhát, lại muốn ở trước mặt Diệp Phong đánh mất mặt mũi, cứng rắn chống đối :“Cậu bảo tớ xuống dưới tớ liền xuống hả ? Có bản lĩnh cậu lên đây.”

      Cẩn Ngôn hung hăng cắn môi, vừa tiến lên bước, tay áo bị con nhóc em kéo lấy.“ Cẩn Ngôn đừng lên, mặt có thủy tinh vỡ, đâm vào tay, rất đau a.”

      có việc gì, .” vỗ vỗ nhóc giọng an ủi, ngẩng ngẩng đầu lên lớn tiếng kêu,“Đinh Nhất Nhất cậu xuống dưới , tớ biết cậu lợi hại, cậu là nữ vương, đủ chưa!”

      Đó cứ vậy có phải là xong . Nhất Nhất ngửa đầu đối diện bầu trời cười ha ha ba tiếng, chuẩn bị đứng lên leo xuống. ngờ đến bên cạnh thủy tinh nhiều, biên độ động tác nếu mạnh gặp nguy hiểm bị mảnh thủy tinh đâm ngay, nỗ lực vài lần đều thể đem chân nâng nhấc lên. Nếu cứ như vậy trực tiếp nghiêng mình lăn xuống? Rất mất mặt !

      Lập tức bỏ ý niệm này. Phía dưới đám bạn đều ngẩng đầu xem, nhóc bắt đầu sốt ruột, dùng sức mạnh hơn, chỉ nghe thấy “Xuy” tiếng, cái quần mới mua vài ngày bị rách vài đường chỉ.

      “Nắm lấy tớ!” Gia Vũ cà nhắc vươn bàn tay về phía nhóc. Nhất Nhất cong lưng xuống, với tới. Tiếp tục cong xuống nữa, thân mình đều sắp nằm lên đám vỡ thủy tinh rồi, vẫn là với tới. nhóc rốt cục bỏ cuộc, quyệt miệng giọng than thở:“Tớ xuống được ……”

      “A?” Gia Vũ cuống quýt loáy hoáy loanh quoanh, hoàn toàn quên có thể kêu người lớn tới hỗ trợ.

      “Đinh Nhất Nhất cậu là heo!”

      Ai mắng ? Ánh mắt chuyển hướng quét qua nơi thanh phát ra, có người lên tiếng, ngay cả người bị mắng thành heo cũng há hốc miệng quên phản bác.

      Khi nào nghe được học sinh ưu tú mắng người? Rất làm cho người ta ngạc nhiên a.“Cậu là đồ heo, ngu ngốc! Đứng ở chỗ đó đừng nhúc nhích, tớ leo lên!” Cẩn Ngôn bên mắng bên nhảy lên tường rào. Mảnh vỡ thủy tinh chặn đường , thử vài lần đều qua được, hướng về phía phía dưới kêu“Lấy cho tớ khối tảng đá lớn đến!”

      Gia Vũ chạy nhanh tìm nửa viên gạch đỏ ném lên. Cẩn Ngôn giơ khối gạch lên bắt đầu đập thủy tinh. May mắn cách Nhất Nhất xa, sau hồi liền đập bằng được đoạn tường, mồ hôi đầy đầu,da dấu ý bảo nhóc lại đây.

      nhóc như con sâu di chuyển qua phía Cẩn Ngôn, hình như bị dọa, ngồi dám nhảy.“Đừng sợ, cậu nhảy , tớ ở chỗ này, có việc gì đâu.”

      Cẩn Ngôn nhảy xuống giơ hai tay lên.

      “Nhảy .” Gia Vũ cũng học bộ dáng của giơ hai cánh tay nâng lên.

      “Ai sợ? Tớ mới sợ! Các cậu tránh ra chỗ khác, đừng cản đường tớ.” Nhất Nhất cà cuống chết đến đít vẫn còn cay, nhấc chân trái lại di chuyển đến chân phải, chẳng ngờ quá khẩn trương ,“A” tiếng ngửa mặt cắm xuống. Chim cũng bay như vậy…… Trời xanh thực xanh, mây thực trắng ~~~~“Bùm!” nhóc đậu ở cái gì đó êm êm.

      “Thế nào rồi?”

      có việc gì chứ?”

      “Ô ô, a ô ô……” Tiếng kêu tiếng khóc đồng thời vang lên, Nhất Nhất nháy mắt mấy cái chậm rãi hít thở. Khóc cái gì nha, con nhóc em nhát gan, lại bị thương, khóc lớn tiếng như vậy!

      Thân mình uốn éo, cảm giác phía dưới mềm mại, ra là có người nằm mặt đất làm đệm thịt.“ Cẩn Ngôn, có sao ?……” Con nhóc em khóc nấc lên.

      A?! Nhất Nhất giống như bị đốt lửa ở mông bắn ra xa, biết chuyện gì xảy ra. Sau lúc lâu tấm đệm thịt mới ho khụ tiếng, Gia Vũ đỡ đứng lên.“A, tay cậu chảy máu rồi!”

      Cẩn Ngôn mở tay trái ra, lòng bàn tay bị rạch vết thương, máu me nhầy nhụa. Con nhóc em thấy bị chảy máu oa oa khóc lớn hơn, luống cuống tay chân, lau nước mắt cho nhóc, dỗ nửa ngày mới ngừng tiếng khóc.

      “Chúng ta về nhà.” Dẫn nhóc vài bước, nhìn thấy cả đám bộ dáng ngây ngốc, lại quay đầu dặn dò,“Đừng ra ngoài, chỉ bị thủy tinh cứa chút thôi, có việc gì. Đều về .”

      “Ai……” Nhất Nhất thấy lượng khí có chút đủ, níu chặt quả cầu lông phía cổ áo da lông,“Việc này cấm mách lẻo với mẹ tớ, biết hả?”

      “Biết.” Gia Vũ cùng Diệp Phong nhàng thở ra. May mắn té bị thương. Xác định mạng được bảo vệ rồi, quay tròn con mắt liếc về phía ân nhân cứu mạng.

      “Cậu đau ?”

      “Đau.” Cẩn Ngôn ăn ngay .

      “Thổi thổi đau.” Miệng vết thương thoạt nhìn rất dọa người, Nhất Nhất cầm tay nhàng thổi. Nhìn thấy khóe miệng nhếch lên, nhịn được hừ tiếng,

      “Cậu giả bộ .”

      Khóe miệng Cẩn Ngôn lại nhếch lên vài phần:“ tại đau .”

      “Hừ ~~ tớ cảnh cáo cậu, cậu cũng được mách mẹ tớ.”

      “Cậu hứa với tớ về sau được tường.”

      cần cậu lo.”

      “Cậu còn dám hả?” Khóe miệng lập tức cụp xuống, khuôn mặt nhắn như bị buộc căng.

      “Ai cần cậu lo. Dù sao cũng cho phép cậu mách.”

      “Cậu còn dám lại tường!”

      Hắc, lại còn bắt đầu quản lí nhóc? “ làm sao? Cậu xen vào được!” Mười phần uy lực của quả đấm quơ quơ, mu bàn tay hướng đến cái mũi phía dưới đảo qua, thèm quan tâm lôi kéo Gia Vũ chạy .

      Buổi tối tị nạn ở nhà hàng xóm, hai đứa nhóc đánh nhau tranh giành nhau cuốn truyện con nít, Đinh mẹ hùng hổ xông tới tóm lấy con ra ngoài hành lang, hai lời rút ra ngọn trúc ở cây chổi lớn đặt tại hành lang, quất ập xuống cái. Trịnh mẹ hoang mang rối loạn theo ra:“Có cái gì từ từ đánh đứa như vậy được, làm bị thương nó!”

      có đầu óc, bị ba nó chiều hư rồi!” Đinh mẹ bên đánh bên mắng,“ bao nhiêu lần cho tường vây chỗ kia chơi, nó lại nghe…… nghe đúng , kêu ngươi trèo tường hả, ngươi giỏi tiếp !”

      “A! Gia Vũ cậu mật báo!” Nhất Nhất đau đến chạy loạn khắp hành lang,“Là cậu với mẹ tớ…… A! A!”

      “Tớ ……” Gia Vũ run run rẩy rẩy còn chưa dứt lời, Trịnh mẹ tát cái vào mông.“Con cùng Nhất Nhất leo tường ?! Tên xấu xa dám dẫn theo Nhất Nhất tường vây, ta đánh gãy chân ngươi!”

      “Oa! Ô ô…… Mẹ con , là Nhất Nhất , cậu ấy muốn làm nữ vương…… Ô ô ô……”

      “Đinh Nhất Nhất ngươi muốn chọc giận chết mẹ ngươi sao!” Đinh mẹ xuống tay ác hơn.

      “Tên xấu xa này ngươi biết kéo Nhất Nhất xuống sao hả!” Trịnh mẹ cũng xuống tay rất ác. Bùm bùm lốp bốp thanh bàn tay quất vào mông, tiếng kêu khóc, tiếng mắng, toàn bộ lầu ba gà bay chó sủa, ầm ĩ tới bà nội Hoàng ở lầu bó chân cũng phải lên xem náo nhiệt. Vừa nhìn, thấy xong rồi , Nhất Nhất bị mẹ nhóc cởi áo bông quần bông ra đánh oa oa kêu, bà vội chạy nhanh tiến lên giành lấy ngọn trúc tay Đinh mẹ.

      “A… nha, trẻ con hiểu chuyện dạy từ từ, đạo lý với nó a,!”

      “Bà bà đừng luôn ngăn cản bênh thứ tiểu quỷ này, thứ này đánh nên thân!”

      “Ai nha thôi thôi , Nhất Nhất mau nhận sai với mẹ a. Ai nha đừng đánh nữa, Nhất Nhất vẫn còn là đứa a……”

      “Đánh chết luôn ! Thứ hỗn trướng này từ sáng tới tối suốt ngày nghịch ngợm, gặp rắc rối, ba nó ở nhà quản nổi, cháu cũng quản xong!” Đinh mẹ tức giận đến môi run run, trong mắt trôi lềnh bềnh những giọt lệ.

      “Đánh chết so với ngã chết còn tốt hơn……”

      “Thôi thôi, đều là trẻ con thôi.” Vài bà mẹ cùng tầng lầu cũng đến khuyên giải, cuối cùng cũng đem Đinh mẹ khuyên vào trong phòng.

      Lưu lại hành lang hai đứa nhóc hai mắt đẫm lệ nhìn nhau, nghẹn cứng ra lời.
      tart_trunghanhtay thích bài này.

    3. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 06: Trốn

      Lần này Nhất Nhất bị đánh thảm, đùi bị đánh lưu lại mấy cái vết xanh, vừa chạm vào liền đau. Ở trong chăn liệt cả ngày, càng nghĩ càng tức, cà nhắc cà nhắc tìm hỏi tội. Con nhóc em lắc đầu giống ngư trống bỏi : “ phải em ,chị Nhất Nhất cho em , em .”

      Diệp Phong chống nạnh cười ha ha, cuối cùng khinh thường ngoảnh lại bĩu môi:“Tớ là cái loại mách lẻo người khác sao?”

      phải , đến cùng là ai? Con mắt vòng vo vài vòng, nhóc nhớ tới người.“Là tớ cho mẹ cậu.” Cẩn Ngôn mặt cũng chút cũng đỏ.

      “Cậu mách lẻo! Cậu mách mẹ tớ!” nhóc hận thể bổ nhào qua cắn .

      “Tớ được mách mẹ tớ, cậu cái tên chủ nghĩa đế quốc Mỹ này, đồ tiểu Nhật Bản, kẻ hai mặt!”

      “Tớ cũng với cậu, cho cậu lại tường, cậu nghe.”

      “Liên quan gì tới cậu!”

      “Nếu lần sau cậu lại , ngã xuống phải làm sao bây giờ? Lần trước còn may tớ thấy, lần sau ai cứu cậu.”

      “Bị ngã cũng cần cậu quan tâm.” Cẩn Ngôn gục đầu xuống nửa ngày cũng hé răng.

      “Mẹ cậu đánh cậu nặng ? Đau ?”

      đề cập tới thôi, nhắc tới chuyện bị đánh nhóc nổi trận lôi đình:“Nếu tớ đánh cậu thử xem! Mẹ tớ lấy ngọn trúc chổi đánh tớ, tại đùi còn có dấu!” cà nhắc qua, hung hăng đạp hai cái. đau đến nỗi hít vào hơi, dịch chuyển chân được.

      “Bây giờ còn đau , tớ nhìn xem được ?”

      “Nhìn cái gì mà nhìn, cho cậu xem!”

      “Vậy…… Nếu cậu đánh tớ hai cái .” Đúng ý! Nhất Nhất giơ tay lên muốn giáng xuống, đột nhiên nhớ tới quyền này giáng xuống chỉ sợ cái mông của mình lại nát bươm. Con mắt vòng vo chuyển, băt lấy cánh tay “A ô” tiếng cắn xuống.

      Đáng tiếc mùa đông áo bông quá dầy, trái miếng phải miếng cắn nửa ngày, dính nửa tay áo nước miếng cũng nhìn thấy nhíu mày chút.“Nếu tớ lưu đến mùa hè lại cho cậu cắn.” Cẩn Ngôn cười.

      Đây vẫn là người sao! nhóc tức giận đến muốn nhấc chân đạp cho cước.

      “Đồ xấu xa!”

      Buổi sáng ngày thứ ba Đinh ba công tác trở về, mua cho vợ và con quà tặng, Nhất Nhất tâm tình tốt lên rất nhiều, dịch đến trước mặt ba làm nũng, thuận tiện lên án mẹ hung ác.

      “Đợi chút” Nghe xong hồi, Đinh ba đánh gãy việc nhóc lên án,“Con tường ? chỗ nào?”

      “Ách……” Nguy rồi, lỡ miệng! Chạy nhanh.“Con tìm Gia Vũ làm bài tập.” Vừa sờ vào cửa bị bắt trở về, Đinh ba vừa đem nhóc đặt đầu gối, liền giơ lên bàn tay to phát cho nhóc mấy cái vào mông.

      Bị mẹ lấy sợ trúc đánh còn chưa rớt nước mắt, nhưng lần tiếp theo này Nhất Nhất nhịn được, nước mắt rơi xuống xoạch xoạch đất:“Ba trở về liền đánh con, ba xấu lắm!”

      “Còn cãi bướng, bình thường quá chiều con rồi !”

      Phách phách phách, lại là đánh xuống. Vì sao nhóc vừa bị ăn đòn xong lại bị tiếp? Vì sao? Nhất Nhất oa oa khóc hơn giờ, khóc đủ nằm giường xem sách của Gia Vũ, xem nhập tâm. Nhấc lên con rối gỗ trúc bình thường thích nhất lên chơi hồi, cũng có hứng. Đành cùng con rối gỗ trúc tâm :“Ba thích tớ, ba trước kia đánh tớ.”

      Rối gỗ đồng tình nhìn nhóc chuyện.“Mẹ cũng thích tớ, đánh tớ đánh hung hăng như vậy, rất đau.” Rối gỗ ánh mắt bi thiết.“Còn có Thượng Quan Cẩn Ngôn kia, mách lẻo! Khuôn mặt đẹp trai có ích lợi gì, học tập thành tích tốt như vậy có ích lợi gì, cùng Chu Đình giống nhau đều thích mách lẻo, tớ chán ghét .”

      Ngón tay vừa động, rối gỗ gật gật đầu.“Tớ chỉ có cậu ……” Nước mắt bỗng chốc ào ào chảy,“Bọn họ cũng thích tớ, chúng ta thôi, Bắc Kinh thế nào. Có hay ? Cậu lắc đầu chính là đáp ứng rồi.” Rối gỗ ngơ ngác xem nhóc, lắc đầu. Bắc Kinh đương nhiên phải đem theo đồ ăn, lộ trình rất xa.

      Đem đồ trong túi sách lấy hết ra, nhét vào vài quả táo quả lê, lại tìm ra ô mai phấn, bánh quả hồng, miếng khoai lang, đậu phộng, hạt dưa…… Đúng rồi, còn có quyển sách Dương Gia Tướng của Gia Vũ, ở đường có thể đọc.

      Nhà cách vách mở cửa, lộ ra nửa cái đầu ló ra miệng ngậm bánh khoai lang.

      “Muốn ăn sao?” Nhất Nhất lắc đầu.

      “Gia Vũ, tớ phải .” nhóc đáng thương mở miệng,“Cậu muốn hay cùng tớ?”

      Hai người đều bị đánh, theo đạo lý hẳn là làm bạn cùng nhau phiêu bạt.“Mẹ chiên khoai lang miếng, còn chưa ăn xong, cậu muốn ăn ?” Ý tứ chính là cùng nhóc cùng mà? Cái tên nhóc chỉ biết ăn này! Nhất Nhất vừa tức giận vừa buồn bã, ánh mắt nhìn nửa ngày toát ra câu:“Tớ đây, tạm biệt.”

      “Nga.” Cửa “phanh” tiếng đóng lại……. Có ý gì? Ô ô, ngay cả Gia Vũ cũng cần nhóc ! Nước mắt rưng rưng đeo túi sách xuống lầu, dọc theo đường gặp trở ngại, có người hỏi nhóc muốn đâu, ngẫu nhiên có người quen sờ sờ đầu nhóc, cười cười bước . có người quan tâm nhóc…… Lúc nước mắt vừa muốn rớt xuống, túi sách bị người từ phía sau giữ chặt.“Cậu đâu?”

      Cuối cùng có người quan tâm nhóc …… Hít hít mũi quay đầu sau xem, cơn tức lại vọt lên cao xông lên quá đỉnh đầu.“Tớ muốn Bắc Kinh!”

      Cẩn Ngôn sửng sốt chút.“Bắc Kinh? Cậu mình sao?”

      “Ai cần cậu lo!”

      “Vậy…… người cậu có tiền ?”

      “Tiền?”

      Bắc Kinh phải mua vé tàu .” Nhất Nhất vội vàng móc ở trong túi ra, móc ra tờ tiền nhàu nát 5 hào và hai tờ 1 hào, còn có 1 cắc 1 xu.

      “Chỉ có chỗ này thôi?” Cẩn Ngôn mở miệng lớn dần,“ Bắc Kinh tốn mấy trăm, chút tiền này của cậu đem mà mua bột ô mai.” Nghĩ chút lại đe doạ ,“Còn nữa nha, xe lửa có cường đạo, đem cậu bán nông thôn nuôi heo.”

      “Cậu mới đem cho heo ăn!” Nhất Nhất hét lớn với , quyết tâm Bắc Kinh bắt đầu dao động. Vé xe vài trăm tệ, nhóc móc đâu nhiều như vậy tiền nha. Lại nếu có cường đạo, nhóc khẳng định đánh thắng người lớn, đem làm thức ăn nuôi heo thú vị a, trong chuồng heo thối hoắc .

      “Cái này cho cậu hết.” đống sáng long lanh gì đó bưng đến trước mặt. Sôcôla!!! Lần trước kêu ba mua, nỡ mua, lấy kẹo cây thay thế…… Kẹo cây sao có thể so được với Sôcôla. Hai mắt nhóc sáng lên, ngẫm lại rất có cốt khí đem đầu xoay qua hướng khác.“ ăn!”

      ăn? Tớ cho nhóc em ăn.”

      “Cho nhóc em ăn , cần!” Cẩn Ngôn quả thực xoay người trở về. Ngồi xe lửa Bắc Kinh…… Hai bước, ba bước…… Bắc Kinh…… năm bước, sáu bước…… Bắc Kinh…… tám bước. Nhất Nhất bất đắc dĩ phát bản thân đếm bước chân của , trong lòng giống như có con mèo cào, khó chịu muốn chết được.

      Bước thứ mười “Ai, Thượng Quan Cẩn Ngôn, cậu lần trước mách lẻo, tớ còn chưa tìm cậu tính sổ đâu đó.” quay người lại, chân mày giương cao lên .“Tớ lấy cái này để xin lỗi cậu.”

      “Tớ tha thứ cho cậu!” nhóc cướp trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái túi phình ra kia. Cẩn Ngôn cười híp mắt, qua đem sôcôla toàn đổ vào túi áo nhóc, lại vỗ vỗ vào túi bên trái của mình.“Bên này còn có kẹo sữa và kẹo trái cây, túi trong quần cũng có.”

      Nhất Nhất ngẩn người, mới đưa tay móc kẹo. Phát tài, phát tài rồi~~~ nhiều, nhiều kẹo, mỗi ngày ăn 3 cái, ăn hết chỗ này mất bao nhiêu ngày a, Gia Vũ, con nhóc em bọn họ đều có, ha ha ha ~~~

      “Còn đau ?”

      đau, tớ lại tường lần nữa……” Bị đánh hồi lại có nhiều kẹo như vậy kẹo, đáng !

      Cẩn Ngôn cụp mặt.“Cậu còn dám , lần trước đánh cậu đau?”

      “…… Đau!” liếc cái xem thường.

      “Về nhà sớm chút , bên ngoài lạnh lẽo.”

      “Vậy tớ trở về nhé ~~” món ăn ngon đầy ắp trong túi, Nhất Nhất vui mừng phấn khởi về nhà, hoàn toàn quên sạch kế hoạch nửa tiếng trước muốn bỏ nhà ra .
      tart_trung thích bài này.

    4. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 07: Môn tự nhiên 39 điểm

      Thời gian vèo vèo trôi qua, nhóc con biết khôn hơn gây ra đại họa nữa, nhưng mỗi ngày nhóc đều gây ra ít tiểu tai họa. Đập vỡ kính thủy tinh nè, bắt sâu bỏ vào trong hộp bút của bạn học nữ khiến họ sợ khóc thét lên, thỉnh thoảng còn trốn học đào bùn bắt cá chạch …… Cũng may thành tích học tập cũng quá tệ. Sau khi bị đánh thành tích vượt lên trước top 10. Gia Vũ y như cũ xếp ngược từ dưới lên, mỗi khi kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ kết thúc, trong tòa nhà dành cho công nhân viên chức luôn nghe được tiếng gào khóc thảm thiết.

      Kỳ thi giữa kỳ của kỳ hai lớp 4 thi xong, Nhất Nhất ngồi trong phòng học ngẩn ngơ. bàn học bày ra bài thi của môn Tự nhiên, phía bài kiểm tra có con số đỏ chói 39 điểm. 39 điểm ~~~“Cậu còn tốt chán, Toán học chín mươi chín, Ngữ văn chín mươi lăm, tớ thi hỏng bét hết rồi!” Gia Vũ vẻ mặt như đưa đám.

      “Ai ~~~ trước kia còn được hơn tám mươi điểm, sau này hơn sáu mươi, tiếp sau nữa là thi rớt, trượt dốc thê thảm a……” nhóc nhìn chằm chằm bài thi hận thể trong đáy mắt có thể phun ra lửa đốt cháy bài thi đó.

      Từ lúc ba năm trước giáo Dương bị nhóc làm tức đến phát khóc, lớp đặc biệt chú ý đến tiểu quỷ hay chọc phá này, luôn nêu ra câu hỏi để nhóc trả lời, trả lời được liền mách với giáo chủ nhiệm. Vì thế Nhất Nhất luôn ở trong tình trạng bị đàn áp và đấu tranh chống đàn áp, đối với môn học Tự nhiên này dần dần mất hứng thú. Cho nên thi tốt thể trách nhóc a!

      “Trễ như vậy về nhà còn ở đây làm gì thế, trong phòng học cũng về hết rồi.” Tống Chí đứng ở cửa thò đầu vô ngó.

      Gia Vũ nước mắt lưng tròng nhìn đến cửa.“Thi rớt rồi ~~”

      “Xí, tớ cứ tưởng chuyện gì lớn lao.” Tống Chí mới vừa bước vào nhìn phiếu điểm của hai người, cười phốc tiếng :“Đinh Nhị a, về nhà lại bị mẹ cho ăn món măng tre xào thịt rồi.”

      được gọi biệt hiệu của tớ!” Nhất Nhất trừng . “Cậu thi tốt lắm đấy?” vốn cùng Cẩn Ngôn học cùng cấp, thành tích quá kém bị thụt lớp, bất quá xem tình hình này, còn có khả năng lại bị thụt tiếp nữa.

      phải chỉ là thi đậu thôi sao, có cái gì khó, qua đây tớ cho nghe.” lấy bút chì xoẹt hai cái bảng điểm của Gia Vũ.“Nhìn xem, 5 có thể đổi thành 8, Đinh Nhị số 3 càng dễ sửa a.”

      “Sửa điểm?” Gia Vũ hít hơi.

      sửa cứ chờ bị đánh .”

      “Cậu sửa lại chưa?” Nhất Nhất trừng mắt nhìn Tống Chí.

      “Ai ~~~ sửa hay đều giống nhau, ba tớ từ trước đến nay đều tin tớ có thể thi đậu.”

      “Sửa ……” Gia Vũ run run rẩy rẩy cầm lấy bút,“Tớ sửa lại, cậu cấm được với mẹ tớ đó.” quét quét vài đường sửa lại điểm và bảng thành tích xong, ôm cặp sách khỏi phòng học, đến cửa lại quay đầu liếc mắt cái, vẻ mặt giống như bước lên pháp trường.

      Nhất Nhất bỗng nhiên rùng mình cái. Sửa…… thể sửa…… sửa về nhà chắc chắn bị đánh…… Vẫn phải sửa. Trước lấy bút chì thử, vạn nhất sửa tốt còn có thể dùng cục tẩy tẩy . Luyện tập hơn nửa ngày rốt cục cảm thấy tương đối thuận mắt, mới bút máy mực màu xanh lam đem số 3 đổi thành số 8. Hoàn thành! Liếc mắt cái xem qua nhìn ra sơ hở gì!“ cơ cơ cơ cơ cơ ~~~~ cơ, a y tây đặc lộ……” vừa ngâm nga vừa thu xếp sách vở, bất thình lình vai bị ai đó vỗ vỗ, buông lỏng tay, hộp bút phách cái bị rơi xuống đất.

      “Trễ như vậy còn chưa về nhà?” Khuôn mặt Cẩn Ngôn phóng đại ở trước mặt.

      “Người hù người, hù chết người cậu biết hả!” Nhất Nhất vỗ ngực phành phành.

      “Tớ vừa mới ở chỗ thầy giáo sửa bài tập, nhìn thấy cậu mình ở chỗ này. Lại làm gì thế?”

      Cúi đầu nhìn đến phiếu điểm cùng bài thi bàn.“Cậu sửa điểm thành tích?!”

      “Xuỵt xuỵt, đừng kêu lớn tiếng như vậy.” nhóc nhanh chóng đem bài thi nhét vào ngăn kéo, cười lấy lòng,“Cậu đừng lung tung khắp nơi đó, càng thể mách mẹ tớ.”

      thể sửa điểm thành tích, như vậy là thành .”

      “Chỉ lần này thôi……”

      thể sửa chính là thể sửa.” Cẩn Ngôn sắc mặt nghiêm túc, miễn thương lượng.

      “Tớ tớ……” Nhất Nhất nóng nảy,“Cậu xem này tớ được có 39 điểm, cầm về mẹ tớ chắc chắn đánh tớ! Cậu quên mẹ tớ đánh đau như thế nào à? Cũng là cậu gây ra !”

      “Được bao nhiêu điểm cũng được sửa, bị đánh cũng có cách nào. Nếu , bị đánh xong , cậu qua nhà tớ ăn sôcôla.”

      cần!” tại nhóc lớn, còn là nô lệ của sôcôla nữa. “Sửa lần này thôi.”

      “Sửa lại chính là dối.”

      Người này sao mãi cũng thông vậy a. Nghĩ nghĩ lại liền nắm lấy cánh tay học nhóc em làm nũng:“Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn ~~~~”

      lập tức phát hoảng, quen biết nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua dáng điệu nhóc làm nũng thế này.“Cậu gọi tớ là cũng vô dụng, thành tích thể sửa chính là thể sửa, nếu tớ giúp cậu học thêm.”

      Cứng mềm đều tác dụng? Nhất Nhất lại bạo phát cơn thịnh nộ:“Ai cần cậu lo! ai cần cậu lo! Cậu cũng ở trong lớp chúng tớ, quản nhiều như vậy làm gì! Cậu đương nhiên sợ, luôn luôn xếp thứ nhất, hàng ngày đều được biểu dương, cậu chưa từng bị đánh sao biết đau hả!”

      “Sợ đau đừng dối!” Cẩn Ngôn cũng giận sôi lên.

      “…… Dù sao tớ cho cậu biết, mặc kệ chuyện của tớ, cậu còn nợ tớ đó.”

      “Nợ cậu cái gì?”

      “Cậu quên rồi hả? Tớ tường cậu mách lẻo với mẹ tớ, cậu để tớ cắn cậu, tớ còn chưa cắn đâu!” nhóc nghiến răng vang lên xèo xèo,“Cảnh cáo cậu nhá, cậu nếu dám mách mẹ tớ, tớ liền cắn cậu, cắn chết cậu! Hừ ~~~” Ngón tay để ở dưới cái mũi xoa xoa lại, lưng đeo cặp sách nghênh ngang mà .

      Buổi tối nơm nớp lo sợ đưa ra phiếu điểm cho mẹ xem, mẹ nhìn lướt qua, vừa lòng xoa xoa tóc nhóc, còn ôm nhóc hôn cái.

      Hô ~~~ qua cửa. Tiếng đập cửa vang lên, Nhất Nhất cắn quả táo gào:“Khẳng định là Gia Vũ, mẹ mở cửa !”

      “Con chỉ được cái lười……” Đinh Mẹ than thở qua mở cửa.

      “Nha, là Cẩn Ngôn.” Miệng đầy táo còn chưa nhai nát, thẳng tắp mắc ở trong cổ họng.

      “Con chào Dì Lý.” Cẩn Ngôn đứng ở cửa, ý cười trong trẻo,

      “Đây là sách của Nhất Nhất để quên ở phòng học, con sợ làm mất, nên đem qua đưa cho Nhất Nhất ạ.” Nhất Nhất chạy nhanh đến bên , cầm trong tay đúng là sách Ngữ văn của nhóc, khả năng lúc thu dọn sách vở vội vội vàng vàng để quên.“Hắc hắc, cám ơn a cám ơn, tạm biệt……”

      Nhận lại sách, liền vội vàng bày ra tư thế đóng cửa. Đinh mẹ “ bụp” cái vỗ đỉnh đầu Nhất Nhất. “Nước đổ lá khoai, cái gì cũng có thể quăng lung tung!” Cười tủm tỉm kéo Cẩn Ngôn tiến vào,“Đến, đến đây ngồi chuyện lúc , lâu lắm rồi gặp con.”

      bàn bày la liệt rất nhiều đồ ăn, kẹo, đậu phộng, hạt dưa, táo, lê, quy cách chiêu đãi khách quý Trung Nam Hải. Đinh mẹ còn bưng ra hột hạnh đào đập ra mời khách ăn, khiến Nhất Nhất cắn răng buồn bực. Hạch đào a, mỗi ngày chỉ cho nhóc ăn hai quả a! Vểnh tai nghe hai người đối thoại, may mắn, đề tài của họ quay chung quanh thành tích học tập của học sinh ưu tú kia, nhắc đến nhóc.

      “Dì Lý, nghe Nhất Nhất lần này thi cũng tệ lắm?” Cẩn Ngôn vừa chuyển đề tài câu chuyện.

      “ ôi chà, so với con còn kém xa, miễn cưỡng tạm cho qua. Bất quá lần này môn Tự nhiên thi cũng khá, được hơn 80 điểm, kỳ trước còn đủ điểm, xem ra biết tự túc cố gắng học tập.” Cẩn Ngôn cười cười , cặp mắt to liếc đến bên cạnh vị kia giả bộ xem tivi, nhóc rất nhanh vùi đầu tiến vào trong sofa .

      Trong phòng bếp truyền đến thanh “tu tu”.“Ai nha, quên còn nấu nước.” Đinh mẹ vỗ đùi đứng dậy vào phòng bếp.

      Nhất Nhất lập tức mắt lộ ra hung quang, nhìn chằm chằm bóng lưng mẹ, thấp giọng cảnh cáo:“Cậu tới nhà tớ làm gì chứ? Cấm mách mẹ tớ.”

      “Vậy cậu tự mình cho Dì biết .”

      “Tớ .”

      “Đừng dối.”

      “Tớ , cậu định làm gì tớ hả?” Cẩn Ngôn cúi đầu hé môi. Dễ dàng bị khuất phục vậy hay sao? nhóc thầm cảm thấy tình ổn. Đinh mẹ đổ xong nước nóng vào bình thủy bước ra, Cẩn Ngôn đứng dậy lễ phép cáo từ, Nhất Nhất tránh ở phía sau mẹ len lén thở dốc, hận thể xông lên đạp cước, đạp tên khách kia văng xuống dưới lầu.

      “Có rảnh cháu lại đến chơi.”

      “Cám ơn Dì Lý ạ.” bám vào khung cửa quay đầu mỉm cười,“Nhất Nhất, cậu suy nghĩ xong chưa?”

      “Ân, a, cám ơn cậu đưa sách cho tớ, Cẩn Ngôn cậu tốt a.” nhóc dùng sức túm lấy lôi xoành xoạch ra hương cầu thang bên kia bước.

      “Nha, trời tối quá hén, muốn hay tớ đưa cậu về……” dừng bước quay trở lại, từ trong túi lấy ra tờ giấy gấp gọn gàng đưa cho mẹ Nhất Nhất.

      “Dì Lí, con quên mất bài thi của Nhất Nhất còn ở chỗ con.”

      Tiêu rồi. Trước mặt nhóc bỗng tối sầm.
      tart_trung thích bài này.

    5. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chap 08 : Kẻ hai mặt đúng là hồn bất tán.

      “Đinh Nhất Nhất con giỏi lắm!”

      Khuôn mặt Đinh mẹ lập tức biến thành dữ tợn, cuộn tròn lại bài kiểm tra run rẩy rít gào,“Biết dối, lại học được cách sửa điểm thành tích !”

      Bà ném bài kiểm tra xuống, thuận tay lấy chổi trúc để cầu thang quất xuống. Nhất Nhất vội vàng nhảy chồm chồm tránh đòn, Đinh mẹ càng tức giận, tay trái giữ lấy con , tay phải rút ngọn trúc trong cái chổi ra suy nghĩ đánh xuống. Lúc này mới đầu tháng mười , mặc quần áo cũng nhiều, ngọn trúc đó quất tay đùi như những ngọn bén lửa.

      Đau chết mất!! nhóc chịu đựng đau, thầm mắng: Bác Triệu ơi là Bác Triệu, chổi nhà bác sao để trong nhà lại để hành lang làm gì cơ chứ? Để suốt mấy năm nay a, lần trước lấy chổi đánh cũng là chổi nhà bác a. Ngày mai nhất định phải đem cái chổi này ném ~~~ nhà cách vách mở cửa, Trịnh mẹ hoang mang rối loạn lao tới can ngăn, theo sau là Gia Vũ, con mắt nhón nha nhớn nhác.

      “Cứu mạng a ~~~ Gia Vũ!”

      Gia Vũ chịu cứu mệnh nhóc, chỉ liếc cái liền vội vàng đóng cửa, chỉ víu khung cửa lộ ra nửa cái đầu kêulên:“Mẹ mau vào nhà , mẹ còn xào nếu mà, sắp cháy rồi.”

      Cái tên lòng lang dạ sói này, chết cũng phải kéo tên đó xuống cùng! Nhất Nhất the thé kêu to:“Dì Trương ~~~ phiếu điểm của Gia Vũ, người xem cẩn thận chút nha……”

      Hôm sau Nhất Nhất vác cặp sách cà nhắc cà nhắc đến trường, ở dưới lầu đụng mặt tên cũng cà nhắc cà nhắc là bạn học – Gia Vũ, hai người trợn tròn mắt thèm nhìn nhau ,“Hừ” tiếng mỗi người ngả. Cả ngày cũng chuyện với nhau, khinh bỉ nhìn nhau bằng nửa con mắt, ánh mắt ác độc giống như loài sói bị bỏ đói suốt ba tháng bắn tóe lửa, dọa Hạ Mông sợ hết hồn, dùng sách giáo khoa che mặt, dám nhìn hai bên. Tan học, sau khi đợi bạn học hết rồi, hai đứa ném cặp sách xuống xông lên đánh nhau trận, cuối cùng mỗi người bị ăn ba quả đấm kết thúc chiến tranh.

      “Cậu thể trách tớ, ai kêu cậu giúp tớ.” Nhất Nhất cảm thấy chính mình làm sai rồi.

      “Vậy cậu cũng thể khai tớ ra.”

      “Đều do Thượng Quan Cẩn Ngôn, đồ chủ nghĩa đế quốc Mỹ, đồ tiểu Nhật Bản, kẻ hai mặt! Nếu phải có việc gì, rảnh quá chạy qua phòng học của chúng ta, thấy tớ sửa điểm, tớ sửa điểm thành tích bị đánh, tớ bị đánh ra chuyện của cậu.” “Cậu sửa điểm cũng bị đánh a.”

      Gia Vũ vuốt mông trợn trắng mắt .“Cậu cũng vậy thôi!”

      Nhất Nhất cam lòng yếu thế, đáp lại bằng ánh mắt xem thường. chuyện hợp, lại lần nữa xông vào nhau đánh đấm, cuối cùng mắt Gia Vũ ngập rụa nước mắt chạy về nhà. Nhất Nhất theo phía sau liếc mắt xem thường, hướng phía cổng trường , ánh mắt nhìn đến Thượng Quan Cẩn Ngôn cùng Chu Đình đứng ở bên bồn hoa chuyện, lập tức hai long não* nhìn xoáy tới phía họ, khiến cho Chu Đình thấy quái lạ, thở phì phì tức giận xoay người bước .

      *Mỗi lần Thất Thất trợn trắng mắt nhìn Cẩn Ngôn, mắt bé nhìn như viên long não màu trắng.(hay dùng để trong tủ đồ để tránh gián, bọ….)

      “Bị đánh rồi đúng , còn dám sửa điểm thành tích nữa ?” Cẩn Ngôn chắp tay sau lưng rất giống thầy giáo. Nhất Nhất hận đến nỗi muốn bóp nát quả đấm trong tay.“Cậu chính là đồ mách lẻo!”

      “Làm người phải thành , cái này quan hệ đến mách lẻo hay mách lẻo.”

      lời nào để , vẫn là dùng vũ lực giải quyết . Nhảy bật qua giẫm lên chân , đứng bất động để nhóc giẫm, lông mày nhíu chặt, cắn môi nhàng hít vào. đau sao?! Chán ghét nhất là cái bộ dáng nén giận này của ! Mỗi lần đều như vậy, cặp mắt to tội nghiệp chớp chớp, làm hại nhóc muốn giẫm thêm vài cái đều nhẫn tâm.

      “Giẫm đủ chưa?”

      “…… Đủ rồi đủ rồi!”

      “Về sau được lại sửa đổi thành tích, tớ đến chỗ thầy giáo kiểm tra.” Cẩn Ngôn mím môi bỏ .

      “Cậu phải là người…… Cậu là kẻ hai mặt……” Nhất Nhất ném cặp sách, nhìn theo bóng lưng giơ tay múa chân đấm đá túi bụi.

      “Thượng Quan Cẩn Ngôn, tớ với cậu thề đội trời chung ~~~” Giữa hai người đơn phương đến nông nỗi thủy hỏa bất dung. Vì sao lại đơn phương, bởi vì chỉ cần Cẩn Ngôn xuất , Nhất Nhất lập tức xem thường và bỏ ; Mà Cẩn Ngôn căn bản giống như là thèm để ý hai cái long não ác độc kia, theo thường lệ cười tủm tỉm chào hỏi. Mọi người chung quanh nhìn thấy, nhất trí khiển trách Đinh Nhất Nhất biết lễ phép, văn minh, điều này càng thêm phụ trợ cho phẩm đức cao thượng của học sinh ba tốt kia.

      Đảo mắt cái Cẩn Ngôn lên cấp hai, Nhất Nhất rốt cục thở phào nhõm. Tiệc vui chóng tàn a, người ở trường học nhưng thanh danh còn tồn tại, mỗi khi nhóc cùng Gia Vũ vác phiếu điểm về nhà, mặc kệ là thi tốt hay , luôn bị nghe hai bà mẹ ca cẩm thở dài:“Khi đó Cẩn Ngôn môn nào môn lấy đều 100 điểm a……”

      nhóc sâu sắc cảm nhận được hàm nghĩa của câu thành ngữ bốn chữ “ hồn bất tán” này. Trước cuộc thi tốt nghiệp cấp 1, hiệu trưởng chuyên môn tổ chức đại hội học sinh lớp sáu, kêu gọi các bạn học sinh viết bài văn có liên quan đến tương lai của mình.

      “Chính là viết về dự tính tương lai bản thân, tỷ như chuẩn bị thi trường nào, tương lai muốn thi vào đại học nào? Muốn trở thành người ra sao? Nếu các bạn có nghi vấn, có thể ra ngoài cổng trường xem bài văn mẫu dán cổng, là trước vài khóa có bạn học lưu lại, trong đó người viết xuất sắc nhất là bạn học Thượng Quan Cẩn Ngôn……”

      Tan học về nhà, Nhất Nhất lôi kéo Gia Vũ cố ý đến trước bảng thông báo ở cổng trường học hỏi kinh nghiệm. Bài văn viết tốt nhất trong truyền thuyết kia cũng đơn giản chỉ là “Nỗ lực học tập, báo đáp tổ quốc, làm người có ích cho xã hội” Linh tinh mấy thứ đó chứ gì. “Này cũng coi như viết tốt nhất ? chút cũng sát với cuộc sống thực tế.”

      nhóc thất vọng.“Cậu viết được sao.” Gia Vũ vẫn sùng bái vô cùng, lấy vở ra chép đoạn ngắn. nhóc viết được? Quá coi thường người khác! Thầy giáo Ngữ văn , viết văn chính là đem tất cả những nội dung mình nhìn thấy, nghe được, nghĩ đến hoặc là những chuyển tự mình trải qua, dùng ngôn ngữ văn tự thích hợp biểu đạt ra.

      Về đến nhà, năng lực sáng tác của Nhất Nhất phun trào, cơm chiều cũng ăn, ngồi vào trước bàn học xoạt xoạt nét bút viết rằng: Tớ chuẩn bị thi năm Nhất Trung học cơ cở, đương nhiên, thành tích tớ ở trong lớp được tính là tốt lắm, có lẽ thi đậu cũng có chút khó khăn. Thi đậu cũng quan hệ gì, tớ có thể tự nuôi sống bản thân, có thể làm cho mẹ bớt vất vả cơ cực. Nghe bạn học Lí Tiêu , cách trường học chúng ta xa có nhà xưởng thủ công mỹ nghệ, bạn ấy từng cùng mẹ bạn ấy làm việc ở nơi đó, chính là việc xâu chuỗi hạt, rất đơn giản thôi. Tớ nghĩ rằng, nếu tớ thi được, tớ nơi đó làm việc, bạn học Lí Tiêu còn công nhân nơi đó rất thân thiện……

      Viết xong bài văn đem nộp, vài ngày sau các bạn học đều biết chuyện Nhất Nhất muốn xâu chuỗi hạt, đến cả học sinh lớp dưới cũng biết, rất nhiều lần lại đường đều có người hỏi:“Đinh Nhị, khi nào xâu chuỗi hạt?” Nhất Nhất hết thảy đều dâng tặng hai cái long não.

      Sau này Đinh mẹ cũng biết, thở hồng hộc véo lỗ tai con mắng:“Con lợi hại quá ha, tự mình có thể nuôi sống bản thân, mẹ thấy con là muốn học đúng hả! , theo họ con bán kem que !”

      Tình hình kinh tế của gia đình họ tốt lắm, hàng năm nghỉ hè đều cùng bạn học bán kem que phố, vì thế Nhất Nhất bị bắt vác thùng xốp cực lớn rao bán kem que phố, vất vả lao động cực nhọc toàn bộ kỳ nghỉ hè, buôn bán lời được hai mươi ba đồng năm hào, cuối cùng toàn bộ nộp hết cho họ.

      “Thế nào? Kiếm tiền dễ dàng đúng .” Đinh mẹ tổng kết.“Cũng tệ lắm, có kem que ăn ~~~” Nhất Nhất bị ánh nắng mắt trời đốt cháy thành người Châu Phi, làn da bị lộ ra ngoài đen nhẻm, nhếch miệng cười, liền cảm thấy hàm răng trắng chói mắt.

      “…… Con cả đời cứ bán kem que !” Mặc dù cực kì đồng ý thi lên trường trung học cơ sở dành cho cán bộ nhân viên trong tập đoàn, cũng biểu lộ ràng quyết tâm của bản thân có thể tự kiếm tiền nuôi sống mình, Nhất Nhất vẫn cứ bị đánh kèm mắng, đá vào Danh Dương. Ngày đầu tiên khai giảng phát thự cực kì căm phẫn, đó là chủ tịch hội học sinh là Thượng Quan Cẩn Ngôn.

      Đương nhiên cũng có chuyện đáng cao hứng, lên trung học cơ sở, bạn học cùng lớp hồi tiểu học có hơn nửa lại học cùng lớp, Gia Vũ, Hạ Mông, Minh Nguyệt đều có mặt, ngoài ra còn có ngạc nhiên nữa, bạn học Tống Chí Cương lại lần nữa vinh dự bị lưu ban, trở thành thành viên của năm Nhất Trung học cơ sở lớp 3.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :