1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh mai muốn trèo tường - Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia (Full 93c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 69: Hạ Cận, đây là em thiếu nợ . (có thịt, có thịt, Mèo cảnh báo rồi nha)
      Editor: coki (Mèo)

      Thân thể của tôi bị người đàn ông vác lên vai làm tôi có chút khó chịu, cảm giác dạ dày cồn cào, nhịn được muốn ói.

      Rốt cuộc trong khắc người kia đặt tôi xuống đất lập tức chạy tới ven đường ói mửa. Tôi cảm giác được có người đứng phía sau vỗ lên lưng mình làm cho thân thể của tôi dễ chịu hơn chút.

      Sau đó trí nhớ hỗn loạn, ý thức dần dần mơ hồ chỉ nhớ nam nhân cao lớn dẫn tôi tới căn phòng. Vừa mới đóng cửa phòng ta liền thô bạo ngăn tôi ở trong góc tường, môi nhanh chóng đè ép xuống, bá đạo mà cuồng nhiệt.

      Hơi thở nóng rực đập vào mặt, dịu dàng mà nóng bỏng lại vô cùng tham lam giữ chặt lấy đôi môi tôi, trằn trọc mút mát tìm kiếm lối vào. Trong đầu óc tôi trống rỗng sau đó giật mình giãy giụa mới phát cả người mình mềm mại vô lực. Cánh tay của người này giống như xích sắt, mạnh mà có lực, nụ hôn của ta mãnh liệt mà thiêu đốt. Cả người ta mang theo hơi thở nam tính mạnh mẽ làm tôi có cách nào nhúc nhích cũng có cách nào suy nghĩ chỉ trợn to hai mắt nhìn gương mặt tuấn mà lãnh khốc kia.

      Đầu lưỡi ta lưu luyến tại răng môi tôi làm tôi thể phản kháng chỉ có thể bị động tiếp nhận. Tiếng hít thở bên tai càng ngày càng nặng, thân thể giống như bị lửa thiêu đốt. Kỳ quái hơn chính là loại cảm giác này quen thuộc, chắc chắn là rất quen thuộc…

      ta là ai?

      Tại sao lại quen thuộc như vậy?

      Trong chớp mắt tôi liền thất thần sau đó lại bị người này ép chặt vào tường, nụ hôn của ta cuồng nhiệt, đôi môi nóng bỏng như lửa. Tôi cảm thấy hô hấp của mình dồn dập, trái tim đập kịch liệt giống như muốn phá tan lồng ngực, cả người giống như chìm trong ảo giác, từ phản kháng hờ hững đến mơ mơ màng màng đáp lại nụ hôn của ta, mỗi phân đều nhiệt tình như lửa…….

      Tôi khỏi nhắm mắt lại, trong lòng kịch liệt nảy lên, đưa tay ôm lấy ta. Bàn tay đặt eo tôi bỗng chốc siết chặt lại, trong ngực ta mang theo mùi cơ thể cùng mùi thuốc lá. Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt của ta thâm thúy, mang theo xa lạ mà lại có chút rung động quen thuộc.

      Từng món quần áo người bị cởi ra cách thô bạo nhưng lại cảm thấy lạnh chỉ thấy trong lòng như có lửa hung hăng thiêu đốt chính mình.

      ta ôm chặt lấy tôi, mặc dù từng bước từng bước đến bên giường nhưng đôi môi chưa từng tách rời ra, giống như muốn khảm lẫn nhau vào sâu trong thân thể chính mình.

      Khát vọng.

      Khát vọng nóng rực.

      Áo quần xốc xếch bị quăng bên mép giường, trong thùng rác có ba bốn cái áo mưa dùng qua, cổ là mảng lớn vết hôn, hạ thân đau nhức, bất kể là người hay là đầu óc của tôi đều điên cuồng gào thét ba chữ…………………..Tình đêm!

      Chuyện xảy ra như thế nào? Tôi bị thất thân như thế nào?

      thế giới này say rượu tuyệt đối là chuyện hành hạ hơn so với thất tình, đầu óc của tôi giống như muốn nổ tung, lắc lắc đầu muốn làm cho mình thanh tĩnh nhưng lại càng biết đến tột cùng là mình nằm mơ hay là .

      Căn phòng này……..càng nhìn lại càng thấy giống nhà trọ hạng sang của Lục Bách Nghiêu?

      phải đâu?

      Thiên Lôi đâu? Trực tiếp đánh tôi chết cháy cho rồi. Chẳng lẽ tối hôm qua người vác tôi ra khỏi sàn nhảy chính là Lục Bách Nghiêu?!

      Đầu óc của tôi hỗn độn giống như đống bùn nhão, phải qua thời gian dài cả người mới dần dần tỉnh táo lại, biết là qua bao lâu Lục Bách Nghiêu đẩy cửa vào.

      ta mặc áo tắm, tay còn cầm cái khăn lông, nhìn dáng dấp ta chắc vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt nhẹp nước ròng ròng. ta thấy tôi tỉnh lại, đáy mắt thoáng qua tia mừng rỡ, muốn mở miệng gì đó bị câu của tôi trực tiếp chận lại: “Lục Bách Nghiêu, bất kể là tối hôm qua xảy ra chuyện gì cũng coi như là hai người nhất thời xúc động, nên quên .”

      Mới vừa rồi trước khi Lục Bách Nghiêu vào tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi là người sắp đính hôn, còn ta tương lại nhất đinh kết hôn cùng đối tượng hẹn hò mà mẹ ta chọn, Luna hoặc là Lưu Chi Dao, bất kể là người nào cũng thể là tôi.
      Nếu chuyện tối hôm qua là sai lầm hãy để cho sai lầm này nhanh chóng chấm dứt .

      Tôi nhìn thấy mất mát trong đáy mắt Lục Bách Nghiêu, đợi ta hồi phục liền mặc quần áo muốn phòng tắm tắm rửa. Thân thể mới vừa cử động cảm thấy đau đến tê liệt. Em , tối hôm qua định giày vò tôi đến chết sao?!
      Kết quả là dù tôi có di chuyển trong suốt năm phút đồng hồ cũng được mấy bước. Cuối cùng Lục Bách Nghiêu nhịn nổi nữa, xem cái mặt lạnh của tôi, ôm tôi bỏ vào trong bồn tắm.

      ta giúp tôi xả nước nóng, sau khi tôi vô số lần dùng ánh mắt phi đao nhìn ta rốt cuộc người này cũng đóng cửa ra ngoài.

      Đúng là tên nghiệt!

      Thừa dịp tôi uống rượu say mà……….tôi!

      Tôi ở trong phòng tắm hai giờ sau đó mới mặc bộ áo tắm lê bước ra ngoài, trong đó có nửa giờ là mặc quần áo và lê lết ra cửa.

      Rốt cuộc Lục Bách Nghiêu có thù oán gì với tôi ? Tại sao lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà giày….vò…..tôi…tới…..chết.

      Mới vừa mở cửa phòng tắm ra liền nhìn thấy bóng dáng của Lục Bách Nghiêu. ta thấy tôi ra ngoài vội vàng bước tới hỏi: “Em có khỏe ?”

      người đau nhức dữ dội, tất nhiên là tôi cho Lục Bách Nghiêu cái sắc mặt tốt gì, trực tiếp nhìn ta rống lên: “ Khỏe cái em á! Lão nương bị giày vò đến tàn phế rồi!”

      Đối với gầm thét của tôi mặt Lục Bách Nghiêu lại xuất dịu dàng, ta tới ôm lấy thân thể tôi, ôn hòa : “Ngoan, bớt giận , chắc chắn lần sau chú ý.”

      Lần này bị giày vò thảm, tôi liền rít lên: “Còn lần sau? Lục Bách Nghiêu, lần sau cái em á!”

      Mặc dù tôi tình nguyện bị tên khốn này ôm nhưng nghĩ tới chuyện bước là đau muốn chết, hai chân tê liệt vô lực đành cắn răng nằm trong ngực Lục Bách Nghiêu.
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 69.2
      Editor: coki (Mèo)

      Thời điểm Lục Bách Nghiêu đặt tôi lên giường, tôi càng nghĩ càng tức, cuối cùng túm lấy tay áo Lục Bách Nghiêu, kéo xuống cắn vào vai ta cái.

      Tôi cắn rất mạnh, dùng lực rất lớn giống như muốn đem hết ủy khuất cùng tức giận của mình phát tiết ra ngoài. Lão nương vất vả giữ gìn trinh tiết hai mươi sáu năm cuối cùng lại bị thua trong tay tên cầm thú.

      Mãi cho đến khi bờ vai của ta mơ hồ rỉ máu, tôi mới nhả ra, chán nản ngã xuống giường, nhắm mắt lại, nước mắt nhịn được chảy xuống.

      Mới vừa rồi ở trong phòng tắm tôi len lén khóc trận, đến khi đối diện với Lục Bách Nghiêu thể nào nhịn được nữa, nước mắt cứ tự động chảy xuống.
      Lục Bách Nghiêu đưa tay ôm chặt tôi, tôi giùng giằng muốn tránh thoát lại giãy ra được.

      Đầu của ta chôn trong cổ của tôi: “Hạ Cận, chúng ta kết hôn .”

      Đôi mắt tôi đỏ lên: “Đầu bị cửa kẹp rồi hả?”

      Giọng của ta trầm trầm: “ nghiêm túc.”

      Còn nghiêm túc, xem ra người bị thất thân phải là tôi mà là Lục Bách Nghiêu. Đầu phải bị cửa kẹp chính là bị lừa đá cho nên lúc này mới cầu hôn với tôi!!
      Bây giờ là lúc nào nhỉ?

      Hai chúng tôi vừa mới lăn lộn chưa được mấy tiếng đồng hồ nha!

      Giọng của tôi căm giận: “Lục Bách Nghiêu, đường tưởng “cường” em có quyền, chúng ta đường ai nấy , chuyện qua rồi liên hệ gì tới nhau nữa!
      ta có để ý đến tôi chẳng qua là bàn tay ôm tôi buông lỏng chút, đứng dậy ra ngoài.

      Tôi cho là ta bị tôi làm cho tức giận bỏ nhưng nghĩ tới sau đó lâu lắm ta lại cầm máy sấy cùng lược vào.


      Gương mặt ta sa sầm cũng có lên tiếng, nhìn qua có chút đáng sợ, tôi ta lấy mấy sấy đánh tôi nhưng rất tốt, người này có bạo lực như vậy. Lực tay ta nhàng, vuốt mái tóc dài của tôi, dùng mấy sấy giúp tôi thổi tóc.

      Trước đây lâu tôi còn giúp Trương Húc sấy tóc, khi đó tôi cho rằng chúng tôi bạc đầu giai lão nhưng bây giờ nghĩ lại tất cả đều nực cười.

      phương diện tình cảm tôi chính là người trì độn đến thể trì độn hơn được nữa, cho nên vào giờ khắc này tôi cũng phân biệt được Lục Bách Nghiêu làm vậy đối với tôi là do thích tôi hay là do cảm thấy áy náy vì chuyện ngày hôm qua.
      Hạ thân của tôi đau nhức chịu được cuối cùng đành phải để Lục Bách Nghiêu giúp tôi xin phép với công ty, đối với người nhà Trương Húc là do công ty cử công tác.

      tại bộ dáng bộ của tôi khác gì quỷ bộ, người sáng suốt vừa nhìn vào liền biết có chuyện gì xảy ra, tôi cũng có đủ can đảm dùng dáng vẻ này để về nhà đối mặt với hai cặp Hỏa nhãn kim tinh của Lão Phật Gia và ba Lưu.
      Trong khoảng thời gian này giống y như lần trước tôi bị thương ở chân, tôi vẫn nằm trong nhà của Lục Bách Nghiêu suy nghĩ xem rốt cục chuyện của mình và Trương Húc phải xử lí như thế nào.

      Trước tiên tôi nhắn cho Trương Húc cái tin rằng mấy ngày nay công ty cử mình ra nước ngoài công tác nên liên lạc với ta được. ra ở trong đáy lòng rốt cuộc vẫn hy vọng ta gọi điện thoại cho tôi, hỏi xem tôi có tốt hay , có ăn cơm đúng giờ hay , cho dù chỉ là số vấn đề đơn giản nhưng so với im lặng lại khác biệt trời vực.

      Nhưng mãi cho đến cuối cùng ta chưa từng gọi cho tôi cú điện thoại, nếu phải có tin nhắn trả lời “Ừ” lạnh như băng kia thậm chí tôi còn hoài nghi ta hoàn toàn nhận được tin nhắn của mình.

      thực tế ta vẫn nhận được tin nhắn của tôi nhưng lại trả lời cách hờ hững. Tôi lẳng lặng nằm giường suy nghĩ có phải giờ phút này Trương Húc ở cùng chỗ với nữ hộ lí đáng ghét đó hay , mà ta là ai tôi cũng hoàn toàn nhớ nỗi nữa.

      Trái tim đau đến tê liệt.

      Chỉ cần vừa nghĩ tới trái tim liền đau đớn chịu được.

      Mặc cho vô số lần tôi tự với mình rằng phải kiên cường nhưng vẫn chạy thoát khỏi trò chơi tình này, thua đến quân bại lính rã.

      Lúc này tôi liền nhớ đến vị Luna tiểu thư từng gặp trong bệnh viện kia, mặc dù người ta chuyện có chút kiểu cách nhưng đối với Lục Bách Nghiêu là tâm. Bây giờ tôi cùng với khi ấy khóc chật vật chạy ra khỏi bệnh viện khác gì nhau cả.

      Lúc ấy Lục Bách Nghiêu với tôi câu: Cuộc sống gặp qua những người cặn bã làm sao có thể dễ dàng gả , đâu phải người nào cũng tùy tiện làm mẹ được.
      Nhưng cho tới bây giờ tôi vẫn muốn xếp Trương Húc từng tốt đẹp trong trí nhớ trở thành loại người cặn bã. Tôi rất muốn tự lừa dối với mình rằng tất cả những gì tôi nhìn thấy vào buổi tối hôm đó đều là giả, chẳng qua chỉ là giấc mộng hoang đường.

      thực tế ngay cả tự tôi cũng thể thuyết phục được bản thân mình.

      Tài nữ văn đàn Trương Ái Linh khi nghĩ về tình đầu của mình là Hồ Lan Thành viết: , tôi thay đổi tới hèn mọn, hèn mọn cúi đầu trong bụi bặm nhưng trong lòng lại vui mừng, từ trong bụi bặm hái hoa Lan.

      từng là cao ngạo như vậy nhưng đối mặt với việc Hồ Lan Thành phụ tình cuối cùng cũng bại bởi tình .

      Hôm nay tôi cũng hèn mọn như thế, thời điểm đối mặt với Trương Húc thậm chí dần dần mê muội đến đánh mất chính mình tới nỗi ở trước mặt tình phải ủy khuất cầu toàn như thế..

      Tay Lục Bách Nghiêu cầm cháo gà giọng đẩy cửa bước vào. Mấy ngày nay ta cũng có đến công ty làm việc mà mỗi ngày đều ở trong nhà chăm sóc tôi. Bởi vì buổi tối xúc động mà tôi bị người này giày vò tới ba bốn ngày cũng xuống giường được.

      Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ vào trong phòng, nhuộm màu vàng sáng lên người Lục Bách Nghiêu. Vốn dĩ ta là người tuấn dật phi phàm, lần này lại càng giống như người bước ra từ trong tranh vẽ.

      ta cầm cái muỗng, đút cho tôi từng miếng cháo gà, cách hồi giúp tôi lau đồ ăn dính bên mép. Ở trong mắt tôi là luôn tồn tại dưới bộ dạng hoa hoa công tử tim phổi nhưng chỉ trong mấy ngày này ta làm thay đổi nhận thức trong mười năm của tôi, nghĩ tới người này cũng có lúc dịu dàng như vậy.
      Tôi kinh ngạc nhìn ta, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định ra suy nghĩ ở trong lòng: “Lục Bách Nghiêu, sau này chúng ta gặp mặt coi như biết .”

      Tại sao phải những lời này? thực tế là do tôi hoảng hốt. Thởi điểm phụ nữ ở cả hai mặt tình cảm và thân thể đều yếu ớt là lúc dễ dàng bị tấn công nhất. Trương Húc dịu dàng quan tâm chăm sóc cùng tàn nhẫn phản bội tạo thành đối lập khổng lồ trong thế giới của tôi. Lúc ánh mắt của tôi dần dần bắt đầu đuổi theo Lục Bách Nghiêu, lúc Lục Bách Nghiêu có ở nhà tôi liền cảm thẩy hoảng hốt cũng là lúc tôi biết mình thể tiếp tục như vậy được nữa.

      Tôi bị Trương Húc làm tổn thương lần, tôi dám để cho mình thêm người đàn ông khác, huống hồ người này còn là Lục Bách Nghiêu.
      Ánh mắt Lục Bách Nghiêu hàm chứa tràn đầy bi thương thậm chí tôi còn dám nhìn vào ánh mắt : “Chúng ta ………Ngay cả làm bạn bè cũng thể sao?”

      Tôi trịnh trọng gật đầu cái: “Ừ.”

      Mặc dù trong lòng rất đau nhưng giờ phút này tôi thể làm như vậy.
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 69.3
      Editor: coki (Mèo)

      Đến xế chiều, tôi mặc bộ quần áo ban đầu, sửa sang chút liền ra cửa. Lúc tôi , Lục Bách Nghiêu ngồi ghế sôpha trong phòng khách hút thuốc, tâm tình phiền não thể diễn tả được, chỉ có thể nhìn bóng dáng tôi từng bước rời .
      Cuối cùng ta quăng điếu thuốc đứng dậy : “ đưa em .”

      Tôi có quay đầu nhìn , lạnh nhạt lắc đầu cái: “Cảm ơn, cần.”
      Khi ra khỏi nhà Lục Bách Nghiêu, tôi tự với lòng mình: Về nhà cùng Trương Húc giải trừ hôn ước sau đó từ chức, bất kể là Trương Húc hay là Lục Bách Nghiêu đều cần tạm biệt nữa.

      Tôi kéo lê thân thể nặng nề từng bước tới trạm xe buýt, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh mà bỗng nhiên nhớ tới câu : Chỉ cần tâm tình sáng sủa, cuộc sống có trời mưa.

      Nhưng lúc này mặc dù là ngày nắng chói nhưng trong lòng tôi lại đổ mưa rào.
      Lúc về đến nhà, tôi muốn lấy chìa khóa từ trong túi xách ra nhưng sống chết cũng tìm được, biết có phải cẩn thận làm rơi ở nhà Lục Bách Nghiêu hay . Lúc ra cửa tôi cho số điện thoại của ta vào danh sách đen, tai tìm được chìa khóa cũng muốn có liên hệ gì với ta nữa liền gọi điện cho Lão Phật Gia bà về mở cửa giúp tôi.

      Điện thoại của Lão Phật Gia có ai nghe, đến khi tôi gọi lần thứ hai ba Lưu bắt máy.

      Tôi hỏi ba Lưu: “Ba Lưu, chìa khóa của con bị mất, tại vào nhà được, ba cùng mẹ con ở đâu vậy?”

      Ba Lưu quanh co lát mới cho tôi biết Lão Phật Gia ở bệnh viện. Ông vào đêm tôi công tác bụng của Lão Phật Gia vô cùng đau đớn, ông liền đưa bà đến bệnh viện mới biết bà bị viêm ruột thừa. Bây giờ phẫu thuật xong nhưng vẫn còn nằm trong bệnh viện nghỉ ngơi.

      “Tại sao gọi điện thoại cho con sớm?” Trong mấy ngày này tôi có gọi điện về nhà vài lần, phần lớn là ba Lưu nghe điện thoại Lão Phật Gia ở trong phòng rửa tay hoặc là nhà bếp nên rảnh nghe điện thoại. Có lúc Lão Phật Gia nhận điện thoại, mặc dù nghe thanh của bà có chút suy yếu nhưng tôi lòng dạ đắm chìm trong chuyện của mình nên quá lưu ý, nghĩ tới chuyện lại biến thành như vậy.

      Bên kia điện thoại, ba Lưu hơi chua xót : “Con ngoan, phải ba và mẹ con sợ con lo lắng sao. Sắp hết năm rồi, con ở bên ngoài công tác cũng dễ dàng gì. Yên tâm , mẹ con có ba Lưu chăm sóc, thân thể hồi phục tốt lắm.”

      Trong lòng tôi tràn ngập chua xót, tôi chưa bao giờ vì hai người làm chuyện gì cũng chưa từng làm gì để cho hai người kiêu ngạo nhưng hai người lại xem tôi như châu báu.

      Tôi cúp điện thoại, xoay người xuống lầu, bắt taxi tới bệnh viện.

      Ba Lưu ở ngoài phòng bệnh đón tôi, tôi vừa đến liền nhìn thấy được bóng dáng ông, khuôn mặt có chút tiều tụy chắc là bởi vì mấy ngày qua chăm sóc mẹ tôi nên mệt nhọc nhưng vừa nhìn thấy tôi khuôn mặt liền trở nên vui mừng.

      “Mau vào , xem mẹ con chút, bà vẫn luôn lẩm bẩm nhắc tới con đó.” Ba Lưu dẫn tôi vào phòng bệnh, lúc tôi vào Lão Phật Gia nằm giường bệnh cười khanh khách nhìn tôi.

      Mới vừa phẫu thuật xong, khuôn mặt bà còn có chút tái nhợt, vừa nhìn thấy tôi liền có chút oán hận mở miệng : “Con, cái con nhóc chiết tiệt kia” nhưng khóe miệng lại giấu được vui vẻ.

      Lão Phật Gia lôi kéo tôi chuyện phiếm, mà chuyện cũng phải là công việc cực khổ gì. Tôi nhìn thấy giường bên cạnh có chất đầy nước trái cây và hoa tươi, bà chú ý tới ánh mắt tôi liền giải thích: “Cái này là do con trai và con của ba Lưu lần trước tới thăm mua đến. Còn cái này là của bà thông gia đưa tới vào buổi sáng. Mẹ con là có phúc khí khi gả cho Trương Húc. gia đình tốt như vậy. Bà thông gia biết mẹ bị bệnh, vốn ở quê liền chạy về đây thăm mẹ. Ban đầu mẹ còn sợ sau khi con gả xong ở chung với mẹ chồng có ít nhiều xung đột nhưng lại thấy bà thông gia để ý mẹ như vậy, mẹ đối với cuộc sống hôn nhân sau này của con cũng có phần yên tâm.”

      Lão Phật Gia trò chuyện với tôi biết mệt, chuyện hai người chuẩn bị hôn lễ ra sao thậm chí còn giúp tôi chọn lựa nơi hưởng tuần trăng mật.

      “Theo như mẹ cùng bà thông gia thương lượng, con cùng Trương Húc nên Maldives cùng biển Aegean. phải người trẻ tuổi thường thích lãng mạn sao, hai chỗ này mẹ tra web rồi, được rất nhiều người khen. Đến lúc đó hãy cố kiếm bảo bảo, nếu hai con trẻ tuổi muốn chăm sóc mẹ và bà thông gia thay phiên nhau giữ nó, đảm bảo nuôi tới béo tròn mập mạp.” Mặt mày Lão Phật Gia vui tươi hớn hở , tôi nhìn dáng vẻ vui mừng của bà, lời còn chưa ra khỏi khóe miệng nhịn được nuốt vào.

      Từ hôn, từ hôn, lúc này phải cho Lão Phật Gia làm sao tôi có thể ra miệng được?

      Tôi cảm giác trước nay mình chưa từng suy sụp như vậy, mặc dù bên ngoài vẫn biểu giống như người phụ nữ mạnh mẽ nhưng con mẹ nó dù sao phụ nữ mạnh mẽ vẫn là phụ nữ thôi, các loại nguyên nhân, các cách chuyện, lời giải thích tôi đều suy nghĩ tới nhưng lần này tôi biết mình phải làm sao.

      Cuối cùng tôi ra cửa gọi điện cho Đồng Yến. Sau khi điện thoại kết nối, tôi ba câu Đồng Yến nghiệt liền từ công ty lăn tới đây.

      “Mình muốn từ chức.”

      “…”

      “Mình gặp Trương Húc cùng phụ nữ khác khách sạn.”

      “…”

      “Mình cùng Lục Bách Nghiêu lăn lộn.”

      “…”

      ngừng lăn lộn, còn lăn tới thương tích đầy mình.
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 69.4
      Editor: coki (Mèo)

      Tôi ngồi ở quán cà phê gần bệnh viện đợi Đồng Yến, qua sáu bảy phút sau liền thấy bóng dáng Đồng Yến tới đây. Tốc độ của nghiệt này nhanh như vậy đoán chừng nàng biến chiếc tiểu QQ của mình thành xe thể thao mà chạy tới đây rồi.

      “Xảy ra chuyện gì?.” ấy thở hổn hển, trực tiếp cầm ly cà phê của tôi uống hết, sau đó………Phốc………….Phun toàn bộ lên mặt tôi còn quên chửi câu: “Con mẹ nó, cùng uống thuốc đắng giống y như nhau.”

      Tôi bình tĩnh rút khăn giấy lau mặt, lau xong cảm thấy mặt bốc mùi cà phê định chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt bị nghiệt Đồng Yến kéo lại: “Đừng , chút, những lời cậu trong điện thoại là có ý gì?”

      Tôi trợn mắt nhìn ấy, còn phải là chuyện tốt mà ấy làm sao: “Chị hai, mình phát mặt mình dính nguyên ly cà phê đó.”

      Lúc này Đồng Yến có hơi chột dạ buông lỏng tay tôi ra, cuối cùng vẫn theo tôi tới nhà vệ sinh, chờ tôi rửa mặt xong lại hỏi lần nữa.

      Tôi quyết định hết tất cả với Đồng Yến, sau đó người này vẫn duy trì bộ dáng “Nuốt cái trứng gà trong miệng”.

      “Hạ Cận, cậu có đùa với mình chứ?” Sau khi nghe xong Đồng Yến khiếp sợ nhìn tôi.

      Tôi hận hận trả lời: “Mình cũng hy vọng là giỡn!”

      “Vậy cậu làm sao bây giờ?”

      “Mình mà biết phải làm gì còn gọi cậu ra đây sao?”

      “Ý của mình là cậu muốn cùng Trương Húc hủy bỏ hôn ước?”

      Tôi ão não: “Mình muốn với mẹ nhưng ai ngờ bây giờ bà nằm bệnh viện, nhìn giương mặt mẹ mình liền nghẹn lời, ra được.” Tôi ngẩng đầu nhìn Đồng Yến: “Đồng đại tiên, mau giúp mình nghĩ cách , lão nương sắp bị chuyện này làm sốt ruột chết mất.”

      Đồng Yến trầm ngâm hồi sau đó với tôi cách ý vị thâm trường: “Mình cảm thấy cậu nên xác nhận chuyện này với Trương Húc trước, mặc dù cậu tận mắt nhìn thấy nhưng chừng trong đó có hiểu lầm sao? Vả lại, cậu tin tưởng Trương Húc mà mình biết gần mười năm là người như vậy sao?”

      Tôi tất cả ý nghĩ trong lòng cho Đồng Yến biết: “Đồng Yến, cậu có biết tại sao lúc đó mình xông ra ? Bởi vì mình sợ, sợ vì chút xúc động mà chuyện giữa mình và Trương Húc liền hoàn toàn kết thúc cho nên mình dám. Con mẹ nó, mình có cảm giác trăm phần trăm mình là tiểu quỷ nhát gan, sớm biết như bây giờ còn bằng lúc đó xông ra xé nát ta.”

      Đồng Yến cực kì khí phách nhìn tôi: “Trước hết nghe bác sĩ Trương giải thích xong rồi tìm người phụ nữ kia cũng muộn. Nếu mình đánh lại mình liền cùng cậu xé nát ta.”

      Đến lúc này, phấn khích của tôi lại yếu : “Trong lòng của mình có chút trống rỗng (convert là hư nha), luôn có loại cảm giác “Tráng sĩ quay đầu lại”.

      “Chỉ cần phải là thận hư chẳng cần quan tâm cái quái gì hư. Cuộc đời là như vậy, sớm muộn đều phải chết.”

      Tôi được Đồng Yến khuyến khích cuối cùng quyết định gọi điện cho Trương Húc.

      “Em là Hạ Cận.”

      “…”

      “Em ở quán cà phê Phù Sinh gần bệnh viện của . có thể ra ngoài ? Em có chuyện muốn với .”

      “…”

      “Được, em chờ .”

      “…”

      Lúc cúp điện thoại tôi thậm chí có chút dám tin, thể tin được rốt cuộc mình cũng có dũng khí gọi điện cho Trương Húc. Ban đầu tôi sợ khi mình nghe được giọng của ta nhịn được mà rơi lệ nhưng chứng minh chỉ cần tôi muốn có thể làm được.

      Tôi gọi nhân viên phục vụ muốn hai phòng bao, tôi đợi Trương Húc ở phòng, Đồng Yến ngồi trong phòng cách vách, nghe lén tôi cùng Trương Húc chuyện.
      tới năm phút đồng hồ Trương Húc đến, ta mặc cái áo khoác màu xám tro, mới nhìn qua liền thấy giống sinh viên đại học.

      Trương Húc ngồi xuống liền mở miệng chuyện với tôi, giọng có chút lạnh băng: “Có chuyện gì nhanh , bên kia còn có việc.”

      Tôi khẽ nhếch miệng hồi lâu, cuối cùng vẫn ra: “Lễ Giáng Sinh hôm đó, em thấy và nữ hộ lí cùng bệnh viện ở xe hôn nhau, sau đó hai người vào khách sạn.”

      Thần sắc tôi buồn bực, ánh mắt nhìn ly cà phê đặt ở bàn, cũng dám nhìn vẻ mặt của Trương Húc bây giờ.

      ta hỏi tôi: “Em đều thấy được?”

      Tôi gật đầu cái: “Ừ.”

      Vốn tôi cho là kế tiếp ta chuyện đính hôn nhưng ngờ vừa mới mở miệng lại về người phụ nữ kia: “Nguyệt Nguyệt là tốt, trong lòng em có cái gì tức giận hãy nhắm về phía , đừng tìm ấy.”

      “Nguyệt Nguyệt, gọi là tình cảm. Trương Húc, ban đầu Hạ Cận tôi tại sao lại coi trọng đồ cặn bã như . Nếu thích tôi lúc bắt đầu đừng có quan tâm tới tôi cần gì phải chờ tới lúc đính hôn lại làm ra chuyện này?” Càng về sau, vành mắt của tôi càng có cốt khí mà đỏ lên.

      Tôi nghe thấy giọng Trương Húc vang lên đầu mình: “Tiểu Cận, xin lỗi, mẹ cho ở cùng với Nguyệt Nguyệt, chỉ có thể lén lút qua lại với ấy. Đính hôn với em là ý của mẹ , cũng có cách nào cả. Nếu làm tổn thương em bây giờ xin lỗi với em. Chuyện đính hôn này em tự quyết định .”

      Tôi khỏi cười lạnh tiếng, hóa ra đây chính là người đàn ông mà tôi lòng dạ thương, đến khi quay đầu lại mới biết mình thua trong tay người cặn bã.

      Đồng Yến từ phòng bên cạnh xông tới, nhào về phía Trương Húc tát bạt tai sau đó lôi tôi ra khỏi quán cà phê.

      Tôi biết mình làm cách nào mà ra khỏi đó, tôi tựa vào trong ngực Đồng Yến, khóc đến rối tinh rối mù. Khi ấy lôi tôi lên chiếc xe QQ của mình, tôi thấy áo trước ngực ấy cũng ước đẫm, toàn là nước mắt của tôi.

      “Khóc khóc khóc, khóc cái em cậu á! Kiên cường lên, mình dẫn cậu !”

      Đồng Yến khởi động xe giống như mũi tên lao ra ngoài cuối cùng dừng lại tại quán lẩu. Lúc Đồng Yến chia tay với mối tình đầu của ấy, lúc hai chúng tôi thăng chức lần đầu tiên, sinh nhật ấy, bất kể là chuyện gì chúng tôi đều cùng nhau ở chỗ này vượt qua. Chỉ là quán lẩu nho nhưng lại chứa đựng tất cả hỉ nộ ái ố.

      “Ăn no cảm thấy khó chịu nữa.” Đồng Yến rút khăn giấy tỉ mỉ lau nước mắt cho tôi: “ hay lắm, hôm nay mình ăn vì cậu nhưng bữa này cậu phải trả tiền.
      Chúng tôi gọi mỗi món trong quán phần, hai người vây quanh nồi lẩu dê, ăn tới mức đầu lưỡi nóng hừng hực, cả người cũng nóng lên mới nghỉ.

      Đồng Yến móc ra ba tờ Mao gia gia đặt lên bàn, quay đầu với tôi: “, tìm người phụ nữ kia, xé nát ta ra.”

      Tôi ngửa đầu uống hớp nước suối, ánh mắt nhìn về phía Đồng Yến: “Mình muốn cùng Trương Húc đính hôn.”
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Chương 69.5

      Editor: coki (Mèo)

      Công ty cho nghỉ Tết mấy ngày, mùa xuân càng ngày càng gần tiệc đính hôn của tôi và Trương Húc cũng càng ngày càng gần. Trong thời gian này, tôi vì chuyện đính hôn của mình mà hối hả, cả ngày nếu phải xem bố trí phòng tiệc cũng thử lễ phục đính hôn, cả người đều mệt nhọc.

      Thời điểm đón giao thừa tôi tựa vào cửa sổ nhìn pháo hoa lóe sáng ở bầu trời tuy chỉ là trong nháy mắt nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời đêm.

      Nhìn xong pháo hoa liền trở về phòng ngủ, tôi nhìn thấy màn hình di động lên tin nhắn xa lạ gồm bốn chữ rất đơn giản: Năm mới vui vẻ. Tôi nhìn số điện thoại xa lạ kia cuối cùng lựa chọn xóa tin nhắn.

      Ngày đính hôn đó tôi mặc lễ phục màu đỏ thẫm, để mặc cho thợ trang điểm cho mình sau đó cùng Đồng Yến ra ngoài ra mắt bằng hữu thân thích hai bên. Tôi vừa ra liền nghe thấy tiếng hút khí, trong mắt mọi người đều lên hai chữ xinh đẹp.

      Trước khi rời phòng trang điểm thợ trang điểm khen tôi xinh đẹp khi đó tôi nhìn mình trong gương, mắt hạnh môi hồng, làn da trắng nõn, thế nào cũng là mỹ nữ.
      Tôi hỏi Đồng Yến: “ phải bây giờ mọi người đều coi trọng vẻ bề ngoài sao? Tại sao Trương Húc lại chọn nữ nhân kia mà có chọn mình?”

      Đồng Yến thở dài cũng trả lời tôi chẳng qua là kéo tay tôi tới phòng yến tiệc.
      Tôi nhìn quanh phòng yến tiệc, khắp nơi đều là hoa hồng trắng, trong bữa tiệc có ít người hâm mộ tôi gả cho người đàn ông tốt nhưng mà có ai biết trong lòng tôi đau đớn đến dường nào.

      Toàn bộ quá trình tôi đều bị vậy trong loại trạng thái mơ hồ trống rỗng, hết thảy hôm nay đối với tôi mà chẳng qua chỉ là loại nghi thức cùng trả thù mà thôi, Trương Húc muốn cùng người phụ nữ tên Nguyệt Nguyệt đó ở chung chỗ hết lần này tới lần khác tôi lại muốn để cho bọn họ được toại nguyện. Ngày đó ở trong quán cà phê khi nhìn thấy Trương Húc tôi có ý định giải trừ hôn ước với ta, chẳng qua khi ta ra những câu làm “cảm động lòng người, làm người ta khóc lóc than thở”, “tỏ chân tình” nên tôi đổi ý. Tôi phải là người tốt, bọn họ làm tổn thương tôi tôi để cho bọn họ ở chung chỗ.

      Trước đính hôn ngày, cái hộ lí tên Nguyệt Nguyệt đó chắc là từ chỗ Trương Húc có được số điện thoại của tôi, gọi điện hẹn tôi ra ngoài. Tôi chỉ câu: “Ngày mai tôi cùng Trương Húc đính hôn, nếu rãnh rỗi hoan nghênh tới tham dự.”

      Tôi cúp điện thoại, mặc dù tôi thắng về khí thế nhưng tôi biết ở trận chiến tình dài dặng dặc này tôi phải là người thắng chân chính.

      Thời điểm đeo nhẫn ở dưới chỗ khách mời bỗng nhiên xôn xao, tôi cùng Trương Húc nhìn theo ánh mắt của mọi người thấy Lục Bách Nghiêu hiên ngang lẫm liệt xông vào nơi này.

      Cùng tiến vào chung với ta là nữ hộ lí Nguyệt Nguyệt. Khóe miệng ta cười cách đắc ý, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.

      Tất cả mọi chuyện phát sinh hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của tôi. Lục Bách Nghiêu xông lên, nhắm ngay mặt Trương Húc đấm phát.

      ta nhìn tôi, bình tĩnh : “ cho phép đính hôn với cậu ta, đây là cầu của .”

      Đột nhiên Lục Bách Nghiêu câu như vậy nhưng tôi vẫn lập tức hiểu được ý tứ của ta, trước kia ta dùng tư cách ân nhân cứu mạng muốn tôi đáp ứng cầu của ta. ra đây chính là cầu của ta sao?

      Nếu tôi chưa từng bắt gặp Trương Húc cùng nữ hộ lí vụng trộm vào quán rượu ta có thể cái cầu này với tôi sao?

      Tôi kinh ngạc nhìn ta, giống như bữa tiệc đính hôn lớn như vậy chỉ có hai chúng tôi tồn tại, tất cả huyên náo ồn áo xung quanh hình như đều biến mất.

      Sau đó khóe miệng tôi nâng lên nụ cười như có như lẳng lặng nhìn ta lời.

      Cuối cùng ta để ý ngăn cản của mọi người ở bữa tiệc, kiên quyết lôi tôi .

      bữa tiệc đính hôn long trọng cuối cùng lại biến thành buổi hài kịch náo loạn.
      Khi Lục Bách Nghiêu kéo tôi ra khỏi quán rượu tôi liền si ngốc bật cười, thậm chí tôi cũng biết mình cười cái gì.

      Tôi quay đầu nhìn Lục Bách Nghiêu: “Lục Bách Nghiêu, mới vừa rồi đẹp trai.”
      Sau khi xong câu này tôi hề nhìn ta nữa mà lấy tay tháo trang sức, gỡ gần bốn mươi cái cặp tóc đầu lần lượt vứt như vứt bỏ tình thanh xuân chết. Mái tóc dài tản ra, tán loạn vai, từng lọn tóc cuốn lại giống như mang theo lưu luyến. Sau đó tôi tháo giày cao gót chân ra, đá , chân trần ở đường. Tôi từng bước từng bước có mục đích lại có dừng bước giống như cả thế giới chỉ còn lại mình tôi.

      đường có ít người nhìn tôi, mùa đông lạnh lẽo tôi lại mặc váy dài màu trắng, chân trần đường, nếu phải là nghệ thuật chính là kẻ điên. Cả hai người tôi đều phải, tôi chỉ là người phụ nữ thất tình mà thôi. Tôi độc bước đường, qua hồi lâu nước mắt theo gió biến mất tự như tuổi trẻ và tình của tôi cũng chết .

      thanh của xe cứu thương vang lên bên tai, chạy về phía khách sạn, chắc là tới đón Trương Húc? Mới vừa rồi mỗi cú đấm Lục Bách Nghiêu đều dùng lực rất lớn, tôi nhìn thấy mặt Trương Húc đầm đìa máu tươi trong lòng lại cảm thấy hả hê sung sướng. Khi đó tôi liền biết đối với người này tôi buông xuống rồi.

      Chân trần đường, nhiều cục đất đá làm chân tôi đau, tôi muốn mang giày vào lại phát giày cao gót sớm bị tôi đá văng tại cửa khách sạn.

      Tôi lẳng lặng dựa vào lan can bằng đá nhìn mặt hồ trước mắt. Lục Bách Nghiêu sau lưng tôi cũng dừng lại, tay ta xách theo đôi giày cao gót của tôi.

      ta vươn tay đưa giày cao gót cho tôi, nhìn thấy tôi lấy cúi người xuống muốn giúp tôi giày vào.

      Đột nhiên tôi cúi người xuống sau đó nhanh chóng đoạt lấy đôi giày xinh đẹp kia trong tay Lục Bách Nghiêu ném vào trong hồ.

      Ùm cái đôi giày liền chìm xuống hồ, tôi ngẩng đầu mờ mịt hỏi Lục Bách Nghiêu: “ Em phá hoại môi trường, vứt đồ bừa bãi, sau này có người tới bắt em chứ? Muốn phạt tiền sao? Nhưng mà……….. người em mang theo tiền.”

      Lục Bách Nghiêu có trả lời mà khom người ôm lấy tôi.

      Giọng tôi nhàn nhạt mà lạnh lẽo: “Bỏ em ra.”

      ta nhìn mặt tôi, trong mắt hình như có ngấn lệ: “, thể nào, lần này thể nào buông tay được nữa.”

      “Lục Bách Nghiêu, đừng cho rằng em lên giường với là người của .” Tôi ngước mắt nhìn ta, để ý tới sắc mặt ngày càng đen của Lục Bách Nghiêu, cười lạnh : “Lục Bách Nghiêu, có tư cách quản em, có tư cách! Em cùng Trương Húc ở chỗ có nghĩa là hai ta tiếp tục đùa giỡn.”

      Lục Bách Nghiêu bình tĩnh chăm chú nhìn tôi, trầm trầm : “Nếu em muốn ở chung với cũng đừng nghĩ muốn ở chung với người khác.”

      ta : “Hạ Cận, em nợ .”

      ta : “ Em nhiều như em, đây là em nợ .”

      …………………………………………..Nếu chưa từng em, đánh mất bản thân mình……………………………………………
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :