Chương 67: Ôm chặt bắp đùi.
Editor: coki (Mèo)
Hai người đến gần nhìn thấy ánh mắt ngưng trọng của tôi đều ngẩn ngơ, đáy mắt ràng cũng kinh ngạc thua kém gì tôi.
Dù là ai cũng thể ngờ đời lại có chuyện trùng hợp khó tin đến thế. trai của chú Lưu, người là bác sĩ Lưu Chi Dương từng giúp tôi kiểm tra cái chân bị thương, còn người còn lại là suốt ngày dính lấy Lục Bách Nghiêu -Lưu Chi Dao.
“Làm sao vậy? Nha đầu?” Lão Phật Gia nhìn thấy tôi có chút thích hợp, mở miệng hỏi.
Tôi bị kinh ngạc lớn này làm cho ngây ngốc tới nửa ngày cũng chưa hồi phục lại tinh thần trong khi đó Lưu Chi Dương là người đầu tiên bình tĩnh nhanh nhất, mở miệng giải thích với mọi người: “Cháu cùng Hạ Cận từng gặp mặt nhưng nghĩ tới gặp lại ở chỗ này.”
“Đúng vậy, là nghĩ tới.” Lưu Chi Dao tiếp lời Lưu Chi Dương, phụ họa theo.
“Chi Dao, em cũng quen biết với Hạ Cận?” Chuyện này, ngay cả Lưu Chi Dương cũng ngây ngẩn cả người, vốn ta tưởng rằng trong bữa tiệc này chỉ có tôi với ta là người quen cũ lại ngời tôi với Lưu Chi Dao cũng có “giao tình cạn”.
Đúng vậy, có thể biết sao? Ở trong mắt ta, địa vị của tôi là tình địch hơn kém!
Vừa nghĩ tới sau này hai nhà ở chung lại có tầng quan hệ cực kì vi diệu kia, là so với xấu hổ còn muốn xấu hổ hơn, muốn bao nhiêu lúng túng có bấy nhiêu lúng túng. Giữa tôi cùng với Lưu Chi Dương có gì nhưng về sau Lưu Chi Dao kia sai biệt lắm trở thành em của tôi, mặc dù là em cực kỳ xa nhưng quan hệ này vẫn được pháp luật thừa nhận. Nếu như truyền ra, khó nghe hơn chút tôi chính là chị chiếm đoạt người của ta.
Còn có chuyện phiền toái nhất chính là lúc trước Lục Bách Nghiêu ở trước mặt mẹ ta cùng Lưu Chi Dao thừa nhận tôi là bạn của mình nhưng hôm nay Trương Húc lại lấy thân phận là vị hôn thê của tôi xuất tại đây. Tuy rằng tiểu nha đầu này còn đắm chìm trong suy nghĩ tôi là chị của ta nhưng chờ đến khi ta bình tĩnh trở lại phát ra chuyện này chỉ là sớm muộn mà thôi.
Ai, tại sao những chuyện rắc rối cứ liên tiếp kéo tới vậy, tôi muốn ông trời đánh tôi tia sét để quên hết những chuyện này .
Buổi tối hưng trí dạt dào tới đây ăn cơm nhưng nghĩ tới lại ăn trúng bữa xấu hổ, trừ bỏ chỗ ngồi của Lão Phật Gia cùng chú Lưu khí cực kì tốt đẹp bốn người chúng tôi hoàn toàn bị vây trong trạng thái “ để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ lòng ăn cơm trước mắt”, cuối cùng cũng xong, tôi liền kéo theo Trương Húc chuồn mất.
Trương Húc lái xe đưa tôi và Lão Phật Gia về nhà, nhìn bộ dáng thâm tình chân thành tiễn đưa của chú Lưu tức cảm giác Lão Phật Gia đúng là hoa đào nở rộ, già mà còn nối tiếng như vậy.
Lão Phật Gia hoàn toàn ngâm nga bài hát từ đường về tới nhà, vừa đến nhà bao lâu cùng chú Lưu nấu cháo điện thoại.
Đúng như tôi dự đoán sau lần gặp mặt đó bao lâu Lưu Chi Dao liền gọi điện cho tôi.
“Trương Húc là vị hôn phu của vậy cùng Lục ca ca là loại quan hệ gì?”
Tôi trực tiếp trả lời của Lưu Chi Dao trở về, sớm biết ta đến hỏi tôi, trong lòng tất nhiên cũng nghĩ đến câu trả lời tốt nhất: “Quan hệ cái gì? biết rằng lời này hỏi Lục ca ca của phải thích hợp hơn sao?”
Cùng Lưu Chi Dao chưa được vài câu tôi liền cúp điện thoại. Hai chúng tôi bởi vì Lục Bách Nghiêu nên mới dây dưa dứt như thế này, bất quá nghĩ đến chuyện Lão Phật Gia tái hôn cùng chú Lưu nên tôi cũng muốn quan hệ của hai người trở nên khó xử.
Lão Phật Gia cùng chú Lưu tái hôn chỉ đặt vài bàn tiệc đơn giản ở khách sạn, chiêu đãi ít bạn bè thân thích thường xuyên lui tới. Bên này chúng tôi chủ yếu là mời mấy người bạn già của Lão Phật Gia và gia đình Trương Húc còn bên chú Lưu ngoại trừ hai đứa con vợ trước cũng chỉ có ít bạn bè thân thiết mà thôi nhưng điều tôi nghĩ tới là mẹ Lục Bách Nghiêu cũng nằm trong số đó. Lục Bách Nghiêu được công ty cử công tác, nên có mặt, Lưu Chi Dao ngồi bên cạnh Lục phu nhân, quan hệ của hai người rất thân mật. Lần trước từng nghe Lục phu nhân Lưu Chi Dao là thanh mai trúc mã của Lục Bách Nghiêu, thể tưởng tượng được hai người còn có mối quan hệ sâu xa như vậy.
Trước đó Lục Bách Nghiêu đều học ở trường tỉnh, đến trung học mới đến nhà bà ngoại học ở trường của tôi, hai năm sau lại bị đưa ra nước ngoài. Thanh mai trúc mã…………….Tôi tinh tế nhấm nuốt bốn chữ này, trước trung học là thời gian ngắn sao?
Tôi thu hồi ánh mắt đặt người Lưu Chi Dao, chuyển đến nhìn Lão Phật Gia rúc đầu vào chú Lưu cười đến ngọt ngào, tôi rất khó có thể hình dung người trước mặt này cùng với người tối hôm qua khóc trong lòng tôi như bị bệnh tâm thần là . Lão Phật Gia nửa đời trước vì ba và tôi mà sống, tới già rốt cuộc cũng vì mình mà sống lần.
Tối hôm qua bà ngã vào lòng tôi, kể cho tôi nghe chút chuyện mà bà cùng với baba từng trải qua, tuy rằng baba nhiều năm như vậy nhưng vết sẹo trong lòng của tôi và Lão Phật Gia cũng rất khó để lành.
Lúc người nhà phát biểu, tôi cầm micro nhìn về phía Lão Phật Gia, cuối cùng chỉ câu: “Chỉ cần mẹ cảm thấy vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi, ….”
câu ngắn ngủn cũng đủ để làm bà đỏ hốc mắt rúc vào trong lòng chú Lưu. Người đàn ông từng bảo vệ mẹ là cha tôi, tại người chăm sóc mẹ là chú Lưu, thấy màn như vậy chắc baba ở trời cũng an tâm thôi.
Sau khi tôi xong Trương Húc liền tiến lên nắm chặt lấy tay tôi, độ ấm trong lòng bàn tay truyền đến làm tôi xúc động vô cùng.
Bình thường cần phải , chỉ cần ánh mắt tôi cũng biết thế giới này Trương Húc là người của tôi. Mỗi khi tôi nhìn mắt của hiểu sao lại cảm thấy an tâm.
Là , người nắm tay tôi, là người đàn ông cùng tôi suốt cuộc đời này.
Chỉ là tôi nghĩ tới giờ khắc này ôn tồn ngọt ngào bao nhiêu đến cuối cùng khi chân tướng được bóc trần ra lại làm tôi đau đớn bấy nhiêu.
Chương 67.2
Editor: coki (Mèo)
trong buổi tiệc Trương Húc nghe cú điện thoại rồi bảo phải , ánh mắt nhìn tôi có chút tội lỗi. Tôi nghĩ chắc là chuyện của bệnh viên nên mỉm cười sao, đứng lên tiễn ra cửa.
Lúc trở về ngang qua hành lang nghe được trận cãi vả, vừa đến gần liền phát là hai người Đồng Yến và Lưu Chi Dương. Hôm nay Lưu Chi Dương thân tây trang màu đen, mặt đeo kính nhìn qua vô cùng tuấn tú. Hình như ta có lời gì đó muốn cùng Đồng Yến, bởi vì tôi nhìn thấy ta ngăn Đồng Yến ở trước người cho ấy rời .
Đồng Yến có chút tức giận rống lên với Lưu Chi Dương: “Lưu Chi Dương, rốt cuộc có phải là đàn ông ? Mau tránh ra cho lão nương !”
Đối mặt với Đồng Yến tức giơ chân ràng sắc mặt của Lưu Chi Dương bình tĩnh hơn, vẻ mặt vân đạm phong kinh: “ có phải là đàn ông hay , phải tối hôm qua em biết rồi sao?”
Đầu của tôi “oanh” cái nổ tung, dám tin nhìn hai người. Bác sĩ Lưu nhìn qua tao nhã thế mà lại có mặt này?!
Đợi chút, theo như ý tứ của ta, hai người này quan hệ là sâu nha, chẳng lẽ tên khốn làm cho Đồng Yến buồn rầu chán nản trong thời gian này chính là Lưu Chi Dương?
thể nào?!
Tôi bị phán đoán của mình làm cho khiếp sợ, hay là hai người này biết nhau lúc chân của tôi bị thương ở nhà Lục Bách Nghiêu. Tôi nhớ hình như sau đó hai người hay xuất cùng nhau, lúc nào bọn họ…………..? Tại sao chút tin tức đều có?
Còn có Đồng Yến này nha, phải là thích người chững chạc trưởng thành sao? Nhớ ngày đó mỗi ngày người này đều mở album ảnh đại thúc đẹp trai trong di động xem mà chảy nước miếng đầm đìa, tại sao lại đột nhiên thay đổi khẩu vị mát mẻ như vậy?
Bên kia bữa tiệc truyền đến trận tiếng động, chắc là có người về phía này. Đồng Yến thừa dịp Lưu Chi Dương thất thần liền khai triển công phu chạy trốn, ánh mắt của Lưu Chi Dương vẫn đuổi theo bóng dáng của Đồng Yến, khóe miệng xuất nụ cười thản nhiên. ( phải dạng vừa đâu.)
Hai người này, thế nào cũng đều thấy đơn giản nha?
Xem ra phải tìm cơ hội thăm dò chút ý tứ của Đồng Yến mới được.
Tiết trời ngày càng lạnh lẽo, đảo mắt cái đến lễ Giáng Sinh, vốn dĩ tôi vẫn còn muốn cùng Trương Húc hưởng thụ thế giới ngọt ngào của hai người thế nhưng tới ngày lễ Giáng Sinh đó Trương Húc lại phải ở bệnh viện tăng ca mà tôi cũng phải tham gia dạ tiệc thường niên của công ty. Lúc trước còn độc thân thấy tiệc Giáng Sinh ở công ty cũng tệ lắm, có ăn có uống còn được xem biểu diễn nhưng tại có người lại nghĩ Giáng Sinh phải ở chung với đồng nghiệp tôi liền cảm thấy tức đến hộc máu….
So với thái độ mâu thuẫn của tôi Đồng Yến lại cao hứng, mấy ngày trước bữa tiệc hàng năm ấy còn túm tôi dạo mấy ngày quanh các cửa hàng thời trang, còn thề phải mua cho được bộ váy đẹp nhất áp đảo toàn hội trường.
Trong khoảng thời gian này tôi ngừng thăm dò ý đồ của Đồng Yến, nàng ngoại trừ nghe thấy tên “Lưu Chi Dương” biến sắc còn lại cái gì cũng chịu , cực kì cương quyết kín bưng, chút gió cũng lọt.
Bữa tiệc hàng năm Đồng Yến mặc bộ lễ phục màu đỏ rực lửa, nhan sắc nóng bỏng, sau lưng khoét hình chữ V gần như phơi trọn tấm lưng ra ngoài cùng với dáng người yểu điệu duyên dáng còn đâu bộ dạng lưu manh thường ngày mà hoàn toàn giống như siêu mẫu nổi tiếng. Vào giây phút đó, ánh mắt của các đồng nghiệp nam nhìn ấy cứ như sói nhìn mồi, khiến cho tôi mặc lễ phục vàng đứng bên ấy cảm thấy mình giống như nha hoàn theo hầu chủ nhân?!
Đối với loại sách lược vì tôn mình lên mà hạ thấp người khác này làm tôi vô cùng khinh bỉ. Ngay tại lúc ánh mắt mọi người đều bị Đồng Yến hấp dẫn chỉ có người duy nhất là Lục Bách Nghiêu hiểu được loại xinh đẹp hàm súc của tôi.
Người này làm như thấy Đồng Yến kinh diễm toàn hội trường mà bộ dáng nhân khuôn cẩu dạng, cầm ly rượu đỏ về phía tôi. Hôm nay ta mặc bộ tây trang màu xanh rất hợp với khuôn mặt tuấn tú mới nhìn qua giống như đại minh tinh màn ảnh. Hầu hết ánh mắt của các đồng nghiệp nữ đều dính lên người ta.
ta chậm rãi đến bên người tôi, câu: “Mọi người đều theo đuổi thập toàn thập mỹ, ngược lại nhìn tệ, nhìn ra vẫn có bảy tám phần xinh đẹp.”
Ngay từ đầu tôi còn nghĩ những câu này là khen ngợi mình, nghe được cảm thấy vui sướng hài lòng, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc Lục Bách Nghiêu này cũng có mắt nhìn thấy bổn nương xinh đẹp, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt mỉm cười kia của Lục Bách Nghiêu đột nhiên nhận ra người này làm sao có thể khen tôi được, ràng lừa gạt, cười đểu tôi đây mà!
Mười phần đẹp hết tám, đẹp trong tâm hồn còn hơn gấp nhiều lần so với vẻ đẹp bề ngoài, lão nương tôi còn thiếu cái gì nữa?!
“Lục!Bách!Nghiêu!” Tôi trợn mắt nhìn ta: “, cái đồ tiểu nhân tự cao tự đại.”
Lục Bách Nghiêu vòng tay qua vai tôi, vui vẻ : “Ai, nghiêm chỉnh mà , trang phục nha hoàn hôm nay của khác biệt đó.”
Trang phục nha hoàn cái em á, cả nhà đều là trang phục nha hoàn!
Liên tiếp trêu chọc tôi coi như xong, người này lại còn dám động tay động chân với tôi ở nơi này! Cho dù tôi nhìn cũng có thể thể tưởng tượng ra được đám đồng nghiệp nữ lấy việc “Theo đuổi thái tử gia” làm mục tiêu trong cuộc sống giờ phút này quăng những ánh mắt có thể giết người về phía tôi.
Chỉ cái động tác đơn giản của Lục Bách Nghiêu lại trực tiếp làm cho tôi thành cái đích để mọi người chỉ trích! biết người này có phải cố ý hay nữa!
“Ở nơi công cộng, đừng có động tay động chân.” Tôi vừa vừa đẩy móng vuốt của ta ở bả vai xuống.
Lục Bách Nghiêu ngồi ghế sôpha cười hì hì, nâng mắt nhìn tôi, đôi mắt đào hoa lóe ra quang mang so với chùm đèn thủy tinh treo trần khách sạn còn chói mắt hơn: “Chậc chậc chậc, người gần đính hôn ngay cả chạm vào cũng được?”
Tôi nhìn lượt từ xuống dưới vẻ mặt ghét bỏ: “Người khác coi như xong nhưng nếu là dạng người như khỏi cần bàn luận.”
Lục Bách Nghiêu đứng thẳng dậy, nghiêng về phía tôi, có chút hăng hái hỏi: “Như tôi? Là dạng gì?”
Vẻ mặt tôi bình tĩnh : “Cởi quần áo là cầm thú, mặc quần áo vào là Cầm! Thú! Mặc! Áo!”
Khóe miệng Lục Bách Nghiêu nổi lên tia cười yếu ớt, môi kề sát vào lỗ tai tôi, hơi thở ấm áp phun mạnh tới, mập mờ từ từ nảy sinh: “A, hóa ra tôi cởi quần áo ra thành dạng gì cũng biết nhỉ?”
“Tôi……………” Tôi nghẹn hơi, cương quyết nặn ra câu đầy đủ.
Vốn muốn đùa cợt người này chút lại ngờ rằng gậy ông đập lưng ông, xem ra đạo hạnh của người này càng ngày càng cao rồi!
Chương 67.3
Editor: coki (Mèo)
nhạc êm dịu chậm rãi vang lên, ít người ôm nhau vào sàn nhảy, tôi nhìn thấy có rất nhiều đồng nghiệp nam vây quanh Đồng Yến, cuối cùng ấy lựa chọn vị soái ca trưởng phòng nhân rồi hai người cùng nhau bước vào sàn nhảy.
Tuấn nam mỹ nữ luôn luôn là tiêu điểm cho ánh mắt mọi người. Tôi vừa ăn món điểm tâm ngọt vừa nhìn Đồng Yến xoay tròn khiêu vũ bên trong. Trong lúc ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn Đồng Yến ở sàn nhảy ánh mắt của Lục Bách Nghiêu vẫn đặt người tôi, cuối cùng làm tôi có chút mất tự nhiên giận dữ nhìn ta: “Nhìn tôi làm gì?”
Lục Bách Nghiêu cười tiếng, cuối cùng biến thành si ngốc cười cười: “Vì rất đáng .”
Đáng ?
Đến chết tôi cũng chưa từng nghĩ tới Lục Bách Nghiêu ra cái từ này, khi cao hứng nhiệt tình của tôi vừa mới đến người này lại bỏ thêm câu: “ Đáng thương có người .”
Mẹ nó, tôi liền ngẩn người, làm sao có thể quên được miệng chó làm sao có thể mọc được ngà voi!
Tôi tức giận đến dựng lông, ngay cả món điểm tâm ngọt cũng tạm thời đặt sang bên: “ phải là tôi có người , Trương Húc tôi, thế nào? Thế nào?. phục đến cắn tôi .”
Trong phút chốc mi mắt Lục Bách Nghiêu cụp xuống: “Khi nào đính hôn?”
Tôi suy nghĩ rồi trả lời: “Chắc năm sau, mấy ngày nữa hẳn là có thể quyết định ngày chính xác.”
Lục Bách Nghiêu dùng loại ánh mắt đặc biệt xem xét tôi: “ hạnh phúc sao?”
Tôi hừ tiếng: “Lời này vô nghĩa.”
“A.” ta cười lạnh tiếng, ngay lúc đó tôi cũng để nụ cười lạnh của ta vào trong lòng, thẳng đến sau này, tôi mới dần dần hiểu được tiếng cười này lại chứa nhiều điều như vậy.
phải sau lưng mỗi lần dịu dàng đều là ánh mặt trời rực rỡ mà cũng có thể là lưỡi dao sắc lạnh.
Mắt mắt mê ly của ta nhìn tôi trong chốc lát sau đó thản nhiên dời đến người Đồng Yến, có chút khinh thường với tôi: “ Tình tình ta làm sao có thể giống đến vậy nhỉ?”
“Tính tình gì?” Đến đồ ngốc cũng có thể nghe ra được giọng điệu này của Lục Bách Nghiêu là tốt hay xấu rồi!!
Ánh mắt ta đặt người tôi, nhìn tôi từ xuống dưới, lúc tôi chờ ta trả lời ta lại cầm ly rượu đỏ lên khẽ nhấp ngụm sau đó mới nhanh chậm trả lời: “ Thủy! Tính! Dương! Hoa!”.
Tôi muốn mở miệng đáp lời cách mỉa mai, buông món điểm tâm ngọt ra để cùng Lục Bách Nghiêu đại chiến tám trăm hiệp bị người này giành trước câu: “ còn nhớ phải đáp ứng tôi cầu ?”
“Ừ.” Dùng ơn cứu mạng đổi lấy cầu làm sao có thể nhớ ? Đột nhiên Lục Bách Nghiêu hỏi tôi chuyện này chẳng lẽ nghĩ kĩ chuẩn bị sai bảo tôi rồi sao?
Tôi chờ hồi lâu cũng chưa thấy Lục Bách Nghiêu mở miệng, sợ người này nữa tôi liền vội vàng chêm thêm câu: “Vượt lửa qua sông, quyết chối từ.”
Lục Bách Nghiêu nhìn tôi, đột nhiên cười giải thích được, sau đó sờ đầu tôi khác gì sờ đầu con cún: “Ừ, ngoan !”
“Có cầu gì mau .” Phải biết rằng chết sớm siêu sinh sớm!
Lục Bách Nghiêu nhìn tôi cái ý vị sâu xa trả lời: “Lập tức được biết.”
Cái quỷ gì vậy?
đến nửa rồi thèm nữa!
ràng là muốn làm lão nương mất hứng đây mà!
Bữa tiệc thường niên năm nay vô cùng vô vị nhạt nhẽo, gần như là tôi vượt qua bằng cách ăn điểm tâm ngọt và cùng Lục Bách Nghiêu đấu võ mồm rất nhanh đến lúc kết thúc tôi định chạy lên tìm Đồng Yến lại bị Lục Bách Nghiêu kéo lại.
ta hỏi tôi: “ làm gì vậy?”
Tôi trả lời: “ nhờ xe Đồng Yến về nha chứ gì.”
Trương Húc tăng ca ở bệnh viện nhất định là thể tới đón tôi cho nên Đồng Yến ở đâu tôi liền ở đó, đêm nay muốn nhờ ấy chở tôi về nhà.
Lục Bách Nghiêu tức giận nhìn tôi: “ muốn vội vàng làm bóng đèn cản trở người ta?”
Bóng đèn?
Cản trở?
Tôi nhìn về phía Đồng Yến chớp chớp hai mắt, lúc này phát ấy đứng ở cửa dây dưa cùng người đàn ông, tôi liền nhìn kĩ…..Hóa ra là bác sĩ Lưu!
Hai người này là nhanh chân nha!
Ô hô thương thay, đây phải là gian tình cách trắng trợn sao?
Tôi sững sờ đứng tại chỗ tính xem từ đây về nhà mất bao nhiêu money…..
Lục Bách Nghiêu nặng nề câu: “Tự làm bậy!”
Dù ta nhưng tôi cũng biết ta có ý tứ gì. Lần trước tôi kiên quyết trả xe trở về nên tại mỗi lần làm cũng có phương tiện di chuyển nhưng mấu chốt vấn đề là chiếc xe đó quá đắt, cho dù tôi với Lục Bách Nghiêu trong sạch nhưng cũng bị người ngoài bàn tán ra vào.
Lục Bách Nghiêu quơ quơ cái chìa khóa xa, ngay cả nhìn mà tôi cũng đuổi kịp, trợn mắt gào thét với tôi: “Con nhóc mập mạp, còn mau đuổi theo!”
tiếng” con nhóc mập mạp” của ta to , nháy mắt ánh mắt của mọi người đều tập trung dừng lại người tôi, tiếng cười nhạo vang lên khắp nơi.
Mẹ nó, mất hết khí tiết của lão nương rồi……….. ta đúng là đống cặn bã mà!!
Vì tránh cho Lục Bách Nghiêu lại tiếp tục ra tay hại người, tôi chạy như điên đuổi theo. Dọc đường đến bãi đổ xe, hay , lại là chiếc xe xa xỉ, tại sao cái người này lại phung phí như vậy?
Tôi hưng phấn đứng lên, với Lục Bách Nghiêu câu đọc được Internet: “Đại gia dẫn tôi bay !”
Lục Bách Nghiêu nhìn tôi, cười khẽ tiếng: “Ôm chặt bắp đùi."
Last edited by a moderator: 14/11/15